1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 4: Gặp lại nơi đường hẹp (2)

      Băng Ngưng cũng từng lưu lạc nơi thôn dã, mình phiêu bạt bốn phương, nếu nhờ Băng Nhi, cũng bé của ngày hôm nay. Nghe xong lời của bé , có lẽ bé nhớ đến chính mình năm nào, vội đỡ bé kia dậy, lấy trong người ra hai lượng và chút bạc vụn, : "Sau này đừng tiếp tục ăn cắp nữa. Chổ bạc này cho muội, tự mình cố gắng sống nhé".

      Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu : "Tiểu nương này đáng thương quá, chúng ta cũng cho muội ấy ít bạc ". Tiêu Tiếu lần sờ trong ngực áo cả nữa ngày, bất đắc dĩ rút tay ra bảo: "Lần này xuất hành vội vàng như vậy, ta mang bạc". Tôi tìm thử người mình, có hơn hai lượng, lượng trong đó là để lúc về bốc thuốc cho tướng công. Thấy bé kia cũng tội nghiệp, tôi liền lấy tất cả ra, nhét vào tay bé . Bé ngàn vạn lần cảm tạ, nhận lấy.

      Lúc này, nữ tử ăn vận thoát tục hơn người kia cũng tới. Thấy tình hình như vậy, nàng dịu dàng lên tiếng: "Nếu tiểu muội này đáng thương như thế, ta cũng cần miếng ngọc bọi đó nữa, thôi tặng cho muội ấy ". Miếng ngọc bội kia ít nhất cũng trăm lượng bạc, bé kia nhận lấy, lại rối rít cảm ơn rồi xuống núi.

      Giờ mấy người chúng tôi mới nhìn , ra nữ nhân tựa như phi tử thần tiên này chẳng ai khác, chính là Phu nhân tướng quân Hoàng Yên Mạch giống hệt Liễu Vu Tương mà chúng tôi gặp hôm nọ.

      Chúng tôi thấy nàng, nhất thời có chút xấu hổ, biết là nên nhận thân, hay là làm bộ như chẳng hay. Đương lúc do dự, lại nghe có người lên tiếng: "Yên Mạch, chẳng phải chờ ở bên cạnh tảng đá ư? Sao thoắt cái nàng xuống rồi?".

      Chúng tôi ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi toàn thân vận đồ tím, dáng người đĩnh đạc từ xuống. Tôi tỉ mỉ nhìn kỹ, con người cao lớn khôi ngô này, khuôn mặt từa tựa Hình Phong ca của tôi ngày xưa, đó chẳng phải Trấn quan đại tướng quân là ai? Bước chân Tướng quân vô cùng gấp gáp, chắc hẳn là do lo cho an nguy của thê tử.

      Hoàng Yên Mạch khẽ nở nụ cười, mềm giọng kể lại với trượng phu lượt chuyện xảy ra khi nãy. Tướng quân nghe xong, : "Đa tạ nữ hiệp cứu nội tử, cảm kích khôn cùng".

      Băng Ngưng chắp hai tay thành quyền, : " cần đâu, đây vốn là việc nên làm".

      Đoàn người cũng hàn huyên đôi câu, mấy bé Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi lộ vẻ mặt rất tự nhiên, tôi khẽ cười rằng: "Trời còn sớm nữa, Minh Nguyệt Hân Nhi, muội muội, chúng ta phải về thôi. Nếu về muộn, e là tướng công lo lắng". Lúc tôi những lời này, đột nhiên thấy khuôn mặt phu thê tướng quân đồng thời có gì đó được tự nhiên. Tuy rằng chỉ là việc xảy ra trong chớp mắt, nhưng chung quy vẫn để tôi nhìn thấy.

      Trong lòng tôi có chút xao động: "Chẳng lẽ...?".

      Lúc này, Tướng quân đột nhiên : " ra vị thiếu phu nhân này nhìn rất giống cố nhân thưở của ta".

      Tôi mỉm cười, làm ra vẻ mặt vững vàng, lạnh nhạt : "Chắc hẳn các hạ nhận lầm người rồi. Tôi nhớ mình từng có vị cố nhân như các hạ từ bao giờ".

      Tướng quân kia đáp: "Có lẽ là ta nhận nhầm. Dù gì cũng xa nhiều năm như thế, tất cả đều còn ràng nữa rồi. Có điều năm xưa khi ở Lục Lý phường, người bạn cũ kia của ta và ta vô cùng hoà hợp".

      Nghe xong lời Tướng quân, Minh Nguyệt Hân Nhi nhảy dựng lên trước tiên, bảo: "Thiếu phu nhân, chẳng phải nhà của ở Lục Lý phường đó sao? Nhưng mà thôn của , từ khi nào lại sinh ra đại tướng quân như thế?".

      Tôi kéo keo Minh Nguyệt Hân Nhi phen, : "Lục Lý phường cũng có tới vài trăm người, sao tôi có thể là cố nhân của Tướng quân được? Tướng quân họ Viên, tôi chưa bao giờ quen biết bằng hữu nào họ Viên cả. Trời cũng còn sớm, chúng tôi cũng nên trở về rồi, mong tướng quân và phu nhân thứ lỗi". Giờ này khắc này, trong lòng tôi hoàn toàn sáng tỏ, người trước mặt chẳng phải Hình Phong ca của tôi ngày xưa là ai? từng vô số lần đêm khuya mộng cũ tràn về, từng bao nhiêu phen đắm chìm trong giấc khuê phòng. Hình Phong ca mà lòng tôi thương tưởng giờ xuất ngay trước mắt. Nhưng giờ phút này, "sứ quân có vợ, La Phu theo chồng (1)", gặp gỡ chi hoài công? Chỉ để có thêm lần ngẩn ngơ mà thôi. Nếu như vậy, chẳng thà thừa nhận, chẳng thà để tấm lòng thanh tịnh. Lãnh Cửu Dung tôi từ đầu chí cuối vẫn là loại người lạnh nhạt như thế.

      (1) Trích câu thơ trong tác phẩm Mạch thượng tang khuyết danh tác giả. La Phu là tên hái dâu trong bài thơ.

      Tôi xong, kéo Minh Nguyệt Hân Nhi bỏ liền. Tướng quân ở phía sau lại : "Vị cố nhân kia của ta, vốn mang họ Lãnh, tên là Cửu Dung. Chỉ xin mạo muội hỏi câu, tên họ thiếu phu nhân là gì?".

      Tôi nghe thế, thân thể bất giác run lên. Tuy rằng tôi sớm đoán được huynh ấy là ai, nhưng khi chính miệng huynh ấy ra, lại hoàn toàn khác biệt. Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy trời đất quay cuồng trong nháy mắt, thốt nên lời. "Đêm nay là cái đêm nào", vốn dự tính cuộc đời này gặp lại, nhưng sao vẫn cứ đụng phải nhau dưới tình huống thế này?

      Giờ khắc này, tôi thể miễn cưỡng bước thêm được nữa, bởi vì Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: "Thiếu phu nhân, đây chẳng phải là khuê danh của ư?".

      Tôi đành quay đầu lại, nhàn nhạt : "Tôi quả tình tên là Lãnh Cửu Dung. Song tôi lại nhớ mình có bằng hữu họ Viên".

      Dáng tươi cười khuôn mặt tướng quân cũng nhàn nhạt, huynh ấy : "Ta vốn nào phải họ Viên. Tên ta vốn là Hình Phong. Nhưng sau này làm nghĩa tử của đại nhân Viên Thiên Xương, mới theo họ Viên của ông. Sau này Viên đại nhân qua đời, ta thống lĩnh thủ hạ cũ của ông, Viên đại nhân lại có con cái cận kề, ta cũng đổi lại họ nữa. giờ tên ta là Viên Chấn Đông".

      Nụ cười của tôi lại càng thêm nhạt, phai nhạt đến mức có phần mờ mịt hư vô, tôi cất lời: "Tên Viên Chấn Đông này do đích thân Đương kim Thánh thượng ban cho, ý là tướng quân uy chấn Đông Liêu. Muội thường xuyên nghe cha và tướng công nhắc tới đại danh của Viên đại tướng quân, ra lại là Hình Phong ca ca. Mấy năm nay gặp, ca ca thẳng bước đường mây, muội muội cũng lấy làm mừng cho huynh trưởng".

      "Ha ha", Viên Chấn Đông cười bảo: "Muội muội vẫn còn nhớ đến vi huynh, vi huynh những tưởng rằng muội muội quên mất rồi?".

      Tôi loáng thoáng cảm thấy, lời huynh ấy luôn có ý trách cứ tôi quên hẹn ước ngày xưa, nhưng giờ huynh ấy sao, chẳng phải cũng lấy con quan lớn làm thê tử đó ư? Huống hồ, những ngày "chàng cưỡi ngựa tre đến, mơ xanh ném quanh giường (2)", trước sau đều trở lại. Có vài chuyện qua rồi, vĩnh viễn thể quay lại được nữa, có vài người vuột mất rồi, vĩnh viễn thể trở về được nữa.

      (2) Trích hai câu thơ trong tác phẩm Trường Canh Hành của nhà thơ Lý Bạch đời Đường.

      Tôi cũng cười đáp: "Còn nhớ lúc muội còn bé, huynh trưởng giúp đỡ rất nhiều, muội muội há có thể nào quên mất? Tiếc thay giờ huynh trưởng thân là quan lớn hiển hách, bằng , muội muội nhất định mời huynh trưởng đến nhà ngồi chơi lúc. Tướng công gặp huynh trưởng, có lẽ cũng rất vui".

      Tôi vốn chỉ câu thoái thác, ai ngờ Viên Chấn Đông lại độp ngay tức : "Nếu muội muội thịnh tình mời mọc, bậc huynh trưởng há nào lại ? Phụ mẫu ta mất sớm, nếu năm đó nhờ muội muội và Lãnh bá bá chăm sóc ta, sao có Trấn quan đại tướng quân ngày hôm nay? Ta vốn nghĩ muội muội chờ ta về, há đâu biết rằng muội muội xuất giá sớm như thế?".

      Ngay trước mặt thê tử như hoa như ngọc, biết Viên Chấn Đông nhất thời cầm lòng đặng hay còn nguyên nhân nào khác mà lại có thể mở miệng như vậy. Hoàng Yên Mạch kia cũng nhắm mắt làm ngơ, tựa như nghe thấy gì, vẫn cứ tươi cười niềm nở. Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khó lòng diễn tả đối với đôi phu thê này. Loại cảm giác này thể cho được là vì sao, chỉ cảm thấy lúc sắc nét, lúc mờ ảo. Có ý nghĩ sinh ra từ tận đáy lòng tôi, nhưng tôi laị cách nào cho tách bạch, cũng cách nào nghĩ thông suốt được.

      Tôi hờ hững cười: "Muội và huynh trưởng tình như máu mủ ruột rà, vốn là nên chờ huynh trưởng trở về mới xuất giá. Nhưng lớn thể giữ huynh trưởng vừa , bặt vô tín, tình đợi nổi nữa. Xin huynh trưởng thứ lỗi. Chén rượu cưới còn nợ huynh trưởng, chờ khi nào muội muội mang thai, sinh hạ tiểu nhi cho Thẩm gia, đền bù lại cho huynh trưởng". Tôi những lời này, câu hai nghĩa. Thứ nhất là cứu vớt những lời Viên Chấn Đông mới khi nãy, thứ nhì là cũng từ chối khéo nếu trong lòng Viên Chấn Đông còn tồn tại ý nghĩ nào đó với tôi.

      Quả nhiên, sắc mặt Viên Chấn Đông nhất thời có phần tái xám. Nhưng chỉ trong tích tắc, huynh ấy lại bồi thêm: "Mấy hôm trước ta trở về nhà cũ ngày xưa nhìn chốc, lại phát trong nhà có thứ, thứ ấy, hẳn muội muội cũng thấy hứng thú".

      Tôi cười bảo: "Huynh trưởng thế, dĩ nhiên là muội thấy hứng thú rồi. Nhưng bây giờ trời tối, muội e tướng công ở nhà chưa thấy bọn muội về đâm ra lo lắng. Chi bằng khi khác muội ôn lại chuyện cùng huynh trưởng và tẩu tẩu vậy".

      Hoàng Yên Mạch cười : "Nếu Cửu Dung muội muội vội vã trở về, chúng ta ngại cùng nhau xuống núi chứ. Như thế vừa có thể ôn chuyện với muội muội, lại càng chậm trễ thời gian của muội muội. Tướng công, Cửu Dung muội muội, hai người cảm thấy thiếp vậy được ?". Viên Chấn Đông gật đầu đồng ý ngay lắp tự.

      Tôi cũng buộc lòng phải chấp thuận. Tuy nhiên lúc Hoàng Yên Mạch kia gọi tôi, trong lòng tôi lại hốt hoảng phen, chỉ cảm thấy Liễu Vũ Tương trở lại.

      Chúng tôi vừa vừa trò chuyện. Viên Chấn Đông hỏi: "Muội muội có biết thứ trong nhà ta là gì ?".

      Tôi hời hợt đáp: "Mời huynh trưởng ".

      Viên Chấn Đông : "Là bài ca từ. Ta cảm thấy muội muội có nghiên cứu về thi từ, mới muốn muội muội nghe chút. Bài ca từ kia, là bài Ngu mỹ nhân, viết rằng:

      "Tiết trời thưở cũ người thưở cũ
      Đong mắt đượm cảnh thu
      Cánh hồng sớm khuất thời lòng rối
      Mong chờ thư gấm gởi chinh phu
      Tìm xa mù.

      Bèo nát trăng tan nát phai hương
      Nhạn xa mộng hoang đường
      Tấc lòng chất hận ba sông thẳm
      Sầu khoá lệ chở đầy thuyền dương
      Đến Tiêu Tương".

      Bài từ này khắc vách tường, giờ qua vài năm, mặc dù vữa tường tróc cả ra, nhưng ta tìm vài người cẩn thận phân tích, vẫn cứ nhận ra được".

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 5: Đâu phải gió với trăng (1)

      Trong lòng tôi nhất thời tràn ngập cảm tình khó lời nào diễn tả. Bài từ này, chẳng phải là trước khi tôi xuất giá khắc lên vách tường nhà Hình Phong ca đó sao? Tôi cười cười, : "Thi từ này là phải xem trọng nét buồn mà uỷ mị, nhưng bài từ này cuối cùng lái quá mức thương cảm, được xem là tác phẩm hay".

      Viên Chấn Đông nhìn tôi chắm chú, : "Muội muội lấy từ luận từ, vi huynh cũng xin lấy từ luận người. ‘Bèo nát trăng tan phấn phai hương, nhạn xa mộng hoang đường, tấc lòng chất hận ba sông thẳm, sầu khoá lệ chở đầy thuyền dương’, đây đều là cảm tình khắc sâu biết mấy? Chỉ biết người viết chữ giờ ở phương nào?".

      Tôi cười đáp: " chừng có người tuỳ tiện học đòi văn vẻ viết ra bài từ này. chừng người viết chữ sớm yên bề gia thất sao? Chuyện đời này vốn rất khó đoán trước. Trước kia tướng công nhà muội từng câu mà muội cảm thấy rất có lý: ‘Phóng mắt non sông nhớ chi xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước mắt’. giờ huynh trưởng bàn luận với muội về mớ thi từ vô dụng đó, trái lại kịp vui vẻ bên tẩu tẩu, tứ xứ khuây khoả mở lòng ha?". Tôi ra chiều trêu chọc.

      Khuôn mặt Viên Chấn Đông nhất thời có phần ngượng ngùng. Vì thế, tôi nhân cơ hội đó cáo từ rời . Hai năm, tôi vốn cho rằng khi gặp lại ôm đầu khóc rưng rức, nào ngờ ra lại bình thản đến thế, trong lòng lại gợn được con sóng nào.
      Trở về Thẩm gia, tinh thần tướng công cũng rất tốt. Chàng uống mạch hết bát cháo tổ yến do Bảo Bảo nấu.

      Minh Nguyệt Hân Nhi gặp Bảo Bảo, kéo tay bé, kể về cuộc tao ngộ của chúng tôi khi bái thọ núi Vân Môn: " ngờ rằng vị Trấn quan đại tướng quân kia lại là hàng xóm xưa kia của Thiếu phu nhân nhé. Ngài còn , chờ khi nào có thời gian, đến thăm hỏi Thẩm gia chúng ta".

      Băng Ngưng cười : "Vị Đại tướng quân kia vốn là võ tướng, hẳn nên đọ võ công với muội chứ, ấy thế mà lại đàm luận thi từ với Cửu Dung tẩu tẩu nửa buổi, làm muội nghe mà ong hết cả đầu".

      Minh Nguyệt Hân Nhi kêu lên: "Chứ còn gì nữa! Em cảm thấy Tướng quân kia hình như có ý với Thiếu phu nhân của chúng ta hay sao ấy. Dù phải bây giờ có ý, ngày xưa cũng từng thích Thiếu phu nhân rồi".

      Tôi trừng mắt với Minh Nguyệt Hân Nhi: "Đừng ở đây huyên thuyên. Ta và Tướng quân chỉ là bạn cùng chơi hồi còn thôi!".

      Minh Nguyệt Hân Nhi rằng, lè lưỡi chạy biến.

      Đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi và tướng công, Thẩm Hồng nắm tay tôi : "Dung Nhi, chung quy ta khiến nàng vất vả rồi!".

      Tôi cười đáp: "Tướng công, chàng đừng vậy. Ngoại trừ chàng ra, thế gian này đâu còn ai đối xử với thiếp tốt như thế?". Tôi vừa vừa ngả vào vai Thẩm Hồng, tình cảm hạnh phúc trong lòng thể bày bằng bất cứ thứ ngôn ngữ nào.

      Lời mời của tôi với Viên Chấn Đông khi ấy cũng chỉ là cho xong chuyện. Tuy rằng huynh ấy đồng ý, nhưng tôi cũng để tâm. Ai ngờ cách mấy hôm sau khi gặp mặt, lại có nha hoàn vội vàng bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, có vị tướng quân đến nhà chúng ta, giờ chuyện với Lão phu nhân, Nhị công tử và Tam công tử ở chính đường. Vị tướng quân đó tự xưng là bằng hữu của , Lão phu nhân đặc biệt sai em đến mời tới".

      Tôi nghe vậy, trong lòng biết ngay là Viên Chấn Đông. Chuyện phải đến đến. Huống hồ, Viên Chấn Đông tới chuyến này chắc có ý gì khác, là tôi quá đa nghi mà thôi.

      Tôi thay y phục, vội vã đến chính đường gặp Lão phu nhân.

      Viên Chấn Đông và thê tử Hoàng Yên Mạch của huynh ấy giờ ngồi ghế dành cho khách, vẻ mặt tươi cười. mặt Lão phu nhân lại toát ra vẻ thiếu tự nhiên. Dù sao Hoàng Yên Mạch và Liễu Vũ Tương cũng tựa như cùng người.

      Thấy tôi, Viên Chấn Đông : "Lão phu nhân, trước kia ta và Cửu Dung muội muội chính là hàng xóm. Nếu nhờ Lãnh bá phụ và Cửu Dung muội muội chăm sóc đâu dễ dàng gì có được ta của ngày hôm nay? Trong lòng ta tràn đầy cảm kích với Lãnh gia. giờ, nếu Cửu Dung muội muội là người của Thẩm gia, chuyện của Thẩm gia đương nhiên cũng là chuyện của Viên Chấn Đông. Lão phu nhân có việc gì cần đến, xin cứ căn dặn là được".

      Viến Chấn Đông là quan nhất phẩm, lại là đại tướng chốn biên cương, ngay cả triều đình cũng phải nhún nhường ba phần, giờ chuyện với Lão phu nhân lại nho nhã lễ độ, kính cẩn nhũn nhặn, nhất thời Lão phu nhân cũng thấy được tự nhiên. Nhưng vẻ mặt bà trong thoáng chốc cũng dịu nhiều. Bụng dạ bà vốn vô cùng lo lắng Hoàng Yên Mạch chính là Liễu Vũ Tương chưa chết mà trôi dạt , nay làm quý phu nhân của Tướng quân đến để trả thù Thẩm gia. Mà giờ, Viên Chấn Đông lại là hảo hữu tôi quen biết ngày xưa, lo âu trong lòng chắc hẳn cũng vơi nhiều.

      Lão phu nhân cười bồi : "Lão thân nào dám làm phiền đến chổ Đại tướng quân? ngờ Đại tướng quân và Dung Nhi lại là hàng xóm, là may mắn của Dung Nhi, là may mắn của Thẩm gia".

      Viên Chấn Đông cười đáp: "Lão phu nhân quá khen rồi! Chấn Đông dám nhận. Ta và Cửu Dung muội muội là đồng lứa, Lão phu nhân là bậc trưởng bối, tất nhiên là nên tôn trọng".

      Lão phu nhân : "Trước kia lão thân nghe Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, mưu trí hơn người, làm tặc tử từ Đông Liêu nghe thấy mà kinh hồn bạt vía. Hôm nay được gặp, Tướng quân lại là người khiêm tốn nhã nhặn thế này, quả là cái phúc của vương triều Tây Tống ta. Phu nhân tướng quân cũng xinh đẹp như hoa, có thể hai người là trai tài sắc, cặp trời sinh. Nhưng biết phu nhân là người ở đâu? Lão thân thấy dáng vẻ phu nhân thanh mảnh, chắc là người Giang Nam rồi".

      Mấy câu này của Lão phu nhân hiển nhiên là thử lai lịch của Hoàng Yên Mạch. Hoàng Yên Mạch nghe xong lời Lão phu nhân , nở nụ cười tươi đẹp: "Phận thiếp vốn là người Cù Châu Giang Chiết, Lão phu nhân quả nhiên có con mắt tinh tường". Vẻ xinh tươi quyến rũ kia của Hoàng Yên Mạch quả tình thấm vào xương tuỷ, có thể là quyến rũ trời sinh, vốn xuất phát từ cốt cách, nét quyến rũ ấy tài nào có thể bắt chước được. Liễu Vũ Tương thanh nhã động lòng người, nếu người trước mặt này là nàng , đích xác là chuyện thể nào tưởng nổi.

      Lão phu nhạn nghe Hoàng Yên Mạch vậy mỉm cười gật gật đầu, ắt hẳn đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống.

      Lại chuyện thêm hồi lâu nữa, Viên Chấn Đông bỗng nhiên hỏi: " lâu như thế, sao chưa thấy muội phu xuất ?".

      Lão phu nhân thở dài : "Sức khoẻ Hồng Nhi luôn được tốt, thể ra gặp ai cả. Có gì sơ suất, xin Tướng quân và Phu nhân tướng quân lượng thứ".

      Viên Chấn Đông : "Lão phu nhân thế là coi Chấn Đông là người nhà rồi. Chấn Đông là người Duy huyện, phụ mẫu mất từ khi còn bé, nơi nương tựa, bây giờ trở về thăm quê tế tổ, vốn muốn tìm nơi nương nhờ ở Duy huyện. Nếu Lão phu nhân chê, Chấn Đông xin nhận Lão phu nhân làm nghĩa mẫu, có được chăng?".

      Lão phu nhân nghe vậy, trong phút chốc hớn hở ra mặt. Viên Chấn Đông đường đường là Trấn quan đại tướng quân nhất phẩm đương triều, tay nắm binh quyền, ngay cả Hoàng đế cũng phải nhún nhường ba phần. Nếu ngài làm nghĩa tử của bà, biến thành chỗ dựa vững chắc của Thẩm gia, vậy sau này còn kẻ nào dám gây khó dễ cho Thẩm gia nữa.

      Lão phu nhân đáp: "Có thể làm nghĩa mẫu của Đại tướng quân, tất nhiên là việc may mắn của lão thân. Nhưng chỉ e leo nổi cành cao".

      Viên Chấn Đông tức quỳ xuống: "Chấn Đông bái kiến nghĩa mẫu. Trong Đương kim Tây Tống này, người có thể khiến Viên Chấn Đông quỳ xuống, trừ Hoàng thượng ra, cũng chỉ có nghĩa mẫu mà thôi".

      Lão phu nhân lập tức lật đật đỡ Viên Chấn Đông lên: "Sao cáng đáng nổi? Xin Tướng quân mau đứng lên ".

      Viên Chấn Đông : "Nghĩa mẫu, giờ chúng ta là người nhà, người còn khách khí như vậy làm gì? Cứ gọi con là Chấn Đông là được. Yên Mạch, nàng cũng tới chào nghĩa mẫu ". Ngay lập tức, Hoàng Yên Mạch cũng tới hành lễ.

      Lão phu nhân : "Chấn Đông, con thân là đại quan nhất phẩm đương triều, lại là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, giờ nhận lão thân làm nghĩa mẫu, chuyện này tuyệt đối thể qua loa như vậy được. Ta chỉ là bà già, cũng chẳng có gì. Nhưng thân phận của con khác. Thẩm gia ta nhất định phải dùng hết toàn lực để lo liệu chuyện này, thể làm con mất mặt".

      Viên Chấn Đông ngay tức khắc khẽ cười bảo: "Hết thảy cứ tuỳ theo ý nghĩa mẫu ". Song tôi biết, Lão phu nhân muốn phô trương khắp nơi, để dạy cho những người trong thiên hạ biết rằng, giờ Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông trở thành nghĩa tử của bà, từ giờ trở , thiên hạ còn ai dám làm điều bất lợi với Thẩm gia nữa. Kế sau đó, Thẩm Tề, Thẩm Phúc và tôi đều hành lễ với Viên Chấn Đông thêm lần nữa.

      Viên Chấn Đông : "Ta nghe Thẩm Hồng đại ca là người nghĩa mẫu thương nhất, về tình về lý, ta đều nên mau chân đến thăm ca ca mới phải". Lúc Viên Chấn Đông những câu này, tôi thấy mặt huynh ấy và Hoàng Yên Mạch đều mang vẻ hết sức bất thường. Tuy chỉ trong chớp mắt, đầu Hoàng Yên Mạch cúi xuống sâu, sắc mặt Viên Chấn Đông cũng thay đổi chớp nhoáng, nhưng vẫn lọt khỏi đôi mắt tôi. Trong lòng tôi luôn cảm thấy, việc Viên Chấn Đông đến Thẩm gia, còn nhận Lão phu nhân làm nghĩa mẫu, thậm chí ngay cả lần gặp nhau núi Vân Môn ngày ấy được lên kế hoạch trước cả rồi. Tuy rằng chưa hiểu tại sao có cảm giác này, nhưng nó lại rất mãnh liệt.

      Đoàn người theo Lão phu nhân vào trong phòng tướng công. Tướng công lại vừa khéo nằm ngủ. Tôi mở lời: "Dù sao thời gian vẫn còn dài, giờ tướng công ngủ, Hình Phong ca... Chấn Đông ca và tẩu tẩu chi bằng khi khác hẵng đến thăm vậy. Hoặc là chờ bệnh tình của tướng công chuyển biến tốt đẹp, muội và tướng công đến phủ Tướng quân vấn an ca ca và tẩu tẩu".

      Viên Chấn Đông mỉm cười, tiếng nào. Nhan sắc mặt Hoàng Yên Mạch lại thay đổi trong nháy mắt. Nàng cười quyến rũ vô hạn: "Cửu Dung muội muội đoan trang hiền thục, tài hoa hơn người như thế, trong lòng tẩu tẩu tình muốn được gặp mặt Đại công tử Thẩm gia xem gia". Viên Chấn Đông : "Cửu Dung muội muội, giờ ta biết nên gọi muội là tẩu tẩu hay vẫn gọi là muội muội, thôi chúng ta cứ tự mình gọi theo ý mình vậy. Ta và muội muội lớn lên cùng nhau, hệt như ruột thịt máu mủ, muội muội xuất giá, người làm huynh trưởng ta đây vốn nên nhìn thấy muội muội về nhà chồng, nhưng ngờ chiến Đông Liêu lại để lỡ mất, giờ nếu thể gặp mặt Thẩm đại ca, Chấn Đông quả thực mang lòng tiếc nuối".

      Viên Chấn Đông câu sau cùng, chính là với Lão phu nhân. Sau khi Lão phu nhân nghe xong, lập tức bảo: "Nếu Chấn Đông muốn gặp Hồng Nhi có gì là thể? Chấn Đông thân là Trấn quan đại tướng quân, đích thân đến thăm hỏi Hồng Nhi, tình nghĩa này hiếm có cỡ nào. Huống chi, huynh đệ hai người bọn họ cũng nên có tình huynh ý đệ mới phải".

      Trong lòng tôi thầm thở dài, đành phải mở cửa phòng ra, dẫn mọi người tiến vào. Lúc này, tướng công nằm giường ngủ say sưa, còn Bảo Bảo trông coi ở bên giường.

      "Tướng công, tướng công". Tôi đến bên cạnh giường, khẽ khàng đánh thức tướng công, nâng chàng ngồi dậy. Tinh thần của chàng vẫn rất tốt. Thấy Viên Chấn Đông, chàng hỏi: "Đây là ai thế?".

      Ngay tức , Lão phu nhân kể lại lượt chuyện nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử. Thẩm Hồng vội chắp tay hành lễ với Viên Chấn Đông, Viên Chấn Đông : "Đại ca cần gì như thế? là huynh đệ, đa lễ làm gì".

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 6: Đâu phải gió với trăng (2)

      Thẩm Hồng toan trả lời bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hoàng Yên Mạch, toàn thân nhất thời hệt như khúc gỗ, thẳng đuỗn bất động ngay tại chỗ. Đôi mắt chàng bình tĩnh nhìn mặt Hoàng Yên Mạch, cho cùng đó cũng là khuôn mặt giống Liễu Vũ Tương như đúc. Mà Liễu Vũ Tương lại là người con chàng từng đến khắc cốt ghi tâm.

      Thẩm Hồng nhìn chằm chằm thê tử của nghĩa đệ như vậy quả có chút thất lễ. Nhưng vẻ mặt Hoàng Yên Mạch tựa như cũng để ý, thay vào đó còn đột nhiên có thêm vài phần thương cảm, hoàn toàn khác biệt với tư thái xinh đẹp quyến rũ vốn có của nàng, nhưng lại cực giống Liễu Vũ Tương khi xưa.

      Sắc mặt Viên Chấn Đông nhất thời có phần lúng túng. Huynh ấy cố ý húng hắng ho đôi tiếng. Lão phu nhân kêu: "Hồng Nhi! Hồng Nhi!". Gọi Thẩm Hồng hai lần liền, Thẩm Hồng đều ngoảnh mặt làm ngơ.

      Tôi nhàng đến trước mặt Thẩm Hồng, kéo tay chàng, nhắc: "Tướng công, bệnh tình của chàng lại tái phát à?". Lúc này Thẩm Hồng mới hoàn hồn, vội : ", ... Nhưng mà... đây...".

      Minh Nguyệt Hân Nhi đứng bên cạnh than thở: "Đây với chả kia cái gì ạ, Đại công tử, có phải cậu muốn Phu nhân tướng quân và Đại thiếu phu nhân ngày xưa giống nhau như đúc ? Em cũng cảm thấy thế. Khó trách vừa rồi cậu nhìn đến ngẩn ra luôn". Từ trước đến nay Minh Nguyệt Hân Nhi chuyện chẳng để ý đến hoàn cảnh, hả lòng hả dạ lên cái lại càng coi thường tôn ti. Tôi thấy con bé lại bậy biết kiêng kỵ gì, vội liếc mắt nhìn, lúc này con bé mới ra sức bịt chặt miệng, buộc bản thân lên tiếng nữa.

      Nhưng Hoàng Yên Mạch lại mỉm cười, dường như cảm thấy ngạc nhiên chút nào, : "Ta sinh ra vốn rất bình dị, dáng vẻ giống người khác có gì kỳ lạ".

      "Há chỉ là giống? là giống như đúc, tưởng chừng như Tương Nhi sống lại". Thẩm Hồng vẫn nhìn chăm chú Hoàng Yên Mạch, nhìn chớp mắt, cầm lòng đặng . Trong nháy mắt đó, tôi nhác thấy mặt Hoàng Yên Mạch ra thần sắc ai oán và thù hằn, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại biến mất dấu vết.

      Hoàng Yên Mạch : "Dáng vẻ ta và vị thiếu phu nhân đó giống nhau như vậy ư? Nhưng biết giờ vị thiếu phu nhân đó đâu rồi? Nếu giống tựa bức chân dung, chắc chắn là ta muốn gặp vị thiếu phu nhân kia lần, kết làm tỷ muội cũng là duyên phận".

      Sắc mặt Thẩm Hồng lập tức ảm đạm, chàng : "Nàng chết rồi".

      Hoàng Yên Mạch hỏi: "Chết rồi ư? Làm sao mà chết? Sao tuổi còn trẻ mà chết? Hay là bị bệnh gì sao?". Lão phu nhân nghe thế, sắc mặt thoáng cái thay đổi. Thẩm Hồng ngẩn người, mặt lộ vẻ si ngốc, thể ra lấy nửa chữ. Tôi biết trong lòng Thẩm Hồng vốn chưa từng quên Liễu Vũ Tương, nhưng thấy thế này, lòng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hai năm qua, tuy tôi với chàng gian truân đỡ đần, phu thê hoà thuận, nhưng cuối cùng vẫn thể thay thế địa vị của Liễu Vũ Tương trong tâm trí chàng.

      Mắt thấy khí trong phòng quá gượng gạo, tôi vội cười dàn xếp: "Tẩu tẩu đừng nghe tướng công bừa, hôm nay chàng quá mệt mỏi thôi. Bản thân gì, chính chàng cũng nữa".

      "Có phải vì quá mệt mỏi ?". Hoàng Yên Mạch lập tức hỏi. Sau khi xong, nàng cảm thấy mình hơi hùng hổ doạ người, vội vàng giải thích: "Ta chỉ cảm thấy có hứng thú với vị phu nhân giống ta như lột đó mà thôi. Dù sao những người có dáng vẻ giống nhau đời này, ngoài tỷ muội song sinh, vẫn là hiếm thấy mà".

      Viên Chấn Đông nghe thê tử thế, chẳng những ngăn cản mà còn bồi thêm: "Chấn Đông nhận Lão phu nhân là nghĩa mẫu, vậy chúng ta là người nhà rồi, có chuyện gì thể đây? Cửu Dung muội muội từ có tính cẩn thận vậy rồi, mà lớn lên cũng chẳng thay đổi. Nghe đại ca thế, ta cũng nổi lòng hiếu kỳ, chỉ là biết vị thiếu phu nhân kia vì sao còn trẻ tuổi mà qua đời? Nếu có thể kết thành cặp tỷ muội với nội tử Yên Mạch, chừng lại là câu chuyện đẹp mà mọi người đều ca tụng ấy chứ".

      Sau khi nghe những lời Viên Chấn Đông , mọi người đều biết đáp thế nào cho phải. Sau cùng Lão phu nhân thở dài: "Ôi, oan nghiệt mà, tất cả đều là oan nghiệt!".

      Hoàng Yên Mạch hỏi: "Nghĩa mẫu, người sao chứ? phải con cố tình làm lão nhân gia người tức giận đâu, nếu thể ra tình thương cảm này, thôi đừng nữa. Con chỉ nhất thời tò mò mà thôi".

      Lão phu nhân cười, khuôn mặt tái mét, : "Cũng có gì thể . Vị thiếu phu nhân có dáng vẻ giống hệt con kia bị ném xuống sông Bạch Lãng rồi. Nhưng đến giờ sống chết ra sao, ai biết cả".

      Sầm Khê Huyền ở bên cạnh thờ ơ : "Chắc là chết rồi thối! Trời lạnh nhường ấy, đá lớn nhường vậy, còn bị nhốt vào rọ lợn, nếu còn có thể sống sót, cũng là chuyện lạ".

      Hoàng Yên Mạch nghe vậy, thở dài: "Ném xuống sông Bạch Lãng như thế, chẳng phải lại có thêm con quỷ chết đuối (1) ư?". Vẻ mặt Mai Nhiêu Phi lúc ấy cũng khẽ biến đổi.

      (1) Chỉ những người chết đuối ở sông biến hoá thành quỷ. Dân gian tương truyền rằng chỉ khi nào những con quỷ chết đuối này tha được người sống xuống sông mới có thể thoát được những khổ sở đày ải, cho nên những người dân thường dám đến gần chổ người chết đuối vì sợ bị quỷ chết đuối túm chân lôi xuống nước dìm chết.

      Lão phu nhân tiếp lời: "Nếu là quỷ hiển nhiên có gì đáng sợ. ra nhiều khi thứ làm người ta sợ hãi chẳng phải ma quỷ, mà là lòng người".

      Tôi nghe Lão phu nhân thế mà giật mình, hiểu ra rằng Lão phu nhân nhận định Hoàng Yên Mạch chính là Liễu Vũ Tương trở về báo thù. Tuy rằng tôi luôn cảm thấy Hoàng Yên Mạch và Liễu Vũ Tương có rất nhiều điểm khác nhau. Thế nhưng từ việc Viên Chấn Đông bỗng nhiên đến thăm hỏi Thẩm gia, đến việc huynh ấy vô duyên vô cớ nhận Lão phu nhân làm nghĩa mẫu, sau đó bọn họ kiên trì đòi gặp bằng được Thẩm Hồng, tiếp tục cho đến giờ là về chuyện của Liễu Vũ Tương, tất cả mọi thứ đều quá mức trùng hợp, hơn nữa, còn có phần quái dị thể diễn tả.

      Hoàng Yên Mạch dường như hoàn toàn lời Lão phu nhân , mỉm cười với Thẩm Hồng, nụ cười này phong tình vô hạn, hấp dẫn vô vàng. Thẩm Hồng nhất thời ngây ra. Hoàng Yên Mạch : "Lão phu nhân, tại sao vị thiếu phu nhân kia lại bị nhốt rọ lợn ném xuống sông? Ở quê nhà con, chỉ có những nữ tử tuân theo nữ tắc mới bị nhốt rọ lợn thôi, chẳng lẽ vị thiếu phu nhân này cũng làm những việc tuân nữ tắc sao? Thẩm đại ca, là như thế à?”.

      Sắc mặt Thẩm Hồng bỗng nhiên kích động hẳn, chàng quát: "Tương Nhi phải người như thế! được váy bẩn Tương Nhi!". Chàng vừa vừa vung hai tay lên, giọng khàn đặc, cảm xúc hết sức mãnh liệt. Tôi vội nắm hai tay chàng, để chàng tỉnh táo lại.

      Viên Chấn Đông đứng thẳng dậy, : "Xem ra chúng ta đến đúng lúc, mang thêm phiền phức tới cho nghĩa mẫu. Yên Mạch, chúng ta vẫn nên về thôi".

      Sắc mặt Hoàng Yên Mạch dửng dưng, : "Nghĩa mẫu, Yên Mạch hiểu chuyện, vì tò mò nên mới hỏi chuyện nên hỏi. Xin lão nhân gia người hãy thứ lỗi cho".

      Vẻ mặt Lão phu nhân trù trừ trong chốc lát. Tôi hiểu trong lòng bà cho rằng Hoàng Yên Mạch là Liễu Vũ Tương. Chốc lát trù trừ là nghĩ, nên tiếp tục nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử, hay là từ giờ qua lại với hai phu thê bọn họ nữa.

      Lão phu nhân cũng đứng lên, vẻ mặt tươi cười đáp: "Chấn Đông gì thế? Con có thể tới thăm Hồng Nhi là cái phúc của Thẩm gia và Hồng Nhi. Nếu các con phải về, ta cũng tiện níu giữ nữa, nhưng chi bằng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng ". Lão phu nhân thế, tôi liền biết trong lòng bà vẫn chọn việc nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử. Dù sao nữa, có Trấn quan đại tướng quân làm chổ dựa vững chắc cho Thẩm gia, sau này tuyệt đối còn ai dám đắc tội với Thẩm gia nữa. Dẫu cho Hoàng Yên Mạch là Liễu Vũ Tương,vướng trở tình cảm và thể diện của trượng phu, nàng cũng thể gây hấn với Thẩm gia được.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 7: Đâu phải gió với trăng (3)

      Nét mặt Viên Chấn Đông ngượng ngập, : "Hôm nay trong phủ Tướng quân có chút việc vặt phải xử lý, ở lại quấy quả nghĩa mẫu nữa. Chờ khi công vụ rảnh rang, Chấn Đông lại đến bái kiến nghĩa mẫu". xong cáo từ bỏ , Lão phu nhân đưa theo người của Thẩm gia, cả phủ cùng nhau tiễn ra cửa.

      Từ sau khi Viên Chấn Đông và Hoàng Yên Mạch xuất trước mặt Thẩm Hồng, sức khoẻ chàng vừa mới khởi sắc lại ốm yếu rất mau. Cả người suy nhược gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, hệt như sau khi bị người ta cho ăn " túc cao". Chàng thường xuyên mình nằm ngẩn người, để ý đến ai, tôi lên phía trước bắt chuyện với chàng, chàng mới đáp lời. Nhưng tôi luôn cảm thấy chính bản thân chàng cũng biết mình đáp cái gì. Tóm lại, toàn thân chàng trở thành cái vỏ rỗng, như cái xác bị ma quỷ nuốt mất linh hồn.

      Lòng tôi bình lặng khộng sóng, đó là chuyện thể nào. Tôi vốn cho rằng dù Thẩm Hồng thể quên được Liễu Vũ Tương, nhưng chàng cũng "thương lấy người trước mắt". Dẫu sao, hai người chúng tôi cũng từng sống bên nhau hai năm, coi như là phu thê hoạn nạn có nhau. Ai ngờ kết quả là, người Thẩm Hồng nhất, hoặc có thể là người duy nhất Thẩm Hồng , chỉ có Liễu Vũ Tương mà thôi. Đơn giản cứ nhìn vào thần thái như si như cuồng giờ của chàng biết ngay.

      Sáng sớm ngày hôm đó, Đỗ Linh Nhược đột nhiên vào phòng ngủ của Thẩm Hồng, Bảo Bảo đút cháo cho Thẩm Hồng, còn tôi thu xếp đồ đạc ở bên cạnh.

      Đỗ Linh Nhược cũng buồn đếm xỉa đến ai, mình ngồi xuống, nhấc gót sen ba tấc (1) lên cao, tao nhã cắn hạt dưa. Từ sau khi gả vào Thẩm gia, ta rất ít khi đến phòng ngủ của Thẩm Hồng.

      (1) Chỉ kích thước bàn chân của người phụ nữ Trung Quốc thời xưa, chỉ dài khoảng 3 tấc (từ 7,5 cm đến 8 cm được coi là chiều dài lý tưởng) khi phải tuân theo tục bó chân. Tục bó chân này bắt các bé lấy vải quấn vào chân tư khi còn để có đôi bàn chân bé đạt chuẩn dù cho xương bàn chân và các ngón chân biến dị vô cùng.

      ta nhổ vỏ hạt dưa xuống đất "phì" tiếng, rồi cất lời: "Tướng công, ta nghe tình nhân xưa của chàng về rồi? Quả nhiên là đáng mừng. Cửu Dung muội muội, chúng ta lại có thêm vị đại tỷ nữa, muội xem, tiếp theo đây, ta và muội, ai là mợ hai, ai là mợ ba đây?".

      Thẩm Hồng nghe xong mấy câu của Đỗ Linh Nhược, toàn thân nhất thời kích động, lên cơn ho sù sụ, sặc ra khắp người Bảo Bảo.

      Tôi thấy thế, vội vàng cầm khăn lau miệng cho chàng, vỗ về chàng nằm xuống.

      Đỗ Linh Nhược thấy vậy, lại càng thêm cay nghiệt: "Cửu Dung muội muội, muội đúng là hiền thê mà. Trước kia vì cùng tranh chức mợ cả với ta, ngại bày ra điệu bộ như thế. Bây giờ còn chưa bắt đầu tranh chức mợ hai, muội lại bắt đầu thế rồi, muội nhìn xem, muội nhìn xem".

      Tôi chỉ nhắm mắt làm ngơ với những lời Đỗ Linh Nhược . Bất kể ta năng cay nghiệt thế nào, tôi cũng luôn lên tiếng. ta còn thêm vài câu nữa, rồi cảm thấy mất mặt vô cùng, liền tự bỏ .

      Bảo Bảo : "Thiếu phu nhân, ra rất biết cách đối phó với người như thế". Tôi mỉm cười, trong lòng nghĩ, với tính khí của Đỗ Linh Nhược, đến chổ tôi đập phá sao có thể thành công? Có lẽ tiếp theo ta đến chỗ Lão phu nhân. ra Đỗ Linh Nhược cũng phải người xấu, Sầm Khê Huyền, Mai Nhiêu Phi năm lần bảy lượt mượn sức ta, ta cũng chẳng buồn liếc mắt lấy cái. Nhưng ngay từ khi bắt đầu đến bây giờ, tướng công làm ta tổn thương quá sâu săc. tổn thương này, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, cũng đau đớn vô cùng. Nên cho cùng, ta chung quy cũng chỉ là nữ tử đáng thương mà thôi.

      Ôi chao. Kỳ Thẩm gia có nữ tử nào là đáng thương chứ? Người ngoài nhìn những người Thẩm gia chỉ thấy đám xiêm áo chỉnh tề, ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý, vinh quang phúc phận sao xiết. Nhưng đặt mình vào chốn này, mới biết được mùi vị bị nhốt trong lòng vàng, bì kịp với nửa phần chân tình của người bên ngoài.

      Quả nhiên, tôi đoán sai. Sau khi Đỗ Linh Nhược rời khỏi chổ tôi, trong lòng càng nghĩ càng tức tối, liền chạy đến chính đường trách móc Lão phu nhân. Lão phu nhân vốn cao tuổi, thân thể cũng còn khoẻ mạnh nữa, mấy ngày trước lại vướng chuyện của Hoàng Yên Mạch khiến trong lòng bất an, giờ trước mắt đám hạ nhân lại bị con dâu mỉa mai chầu, vừa tức vừa sốt ruột, trong khoàng thời gian ngắn lại bỗng ngã bệnh.

      Bệnh tình lần này của Lão phu nhân dữ dội, khác với trước kia. Mời Lệnh Hồ đại phu chẩn bệnh cho cũng là trúng gió. Tuy thế, nhưng bệnh tình vẫn hơn chút so với Thẩm Hồng.

      Lão phu nhân bị bệnh, đại viện Thẩm gia tức khắc loạn hết lên. Tranh quyền, đoạt lợi, tính toán cho bản thân... lúc bình thường vốn đầy mùi thuốc súng, giờ lại càng thêm nồng nặc.

      Điều đáng mừng chính là, tuy Lão phu nhân bệnh liệt giường, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Bà giao việc của phường rượu Thẩm gia cho Trần thúc và Khánh thúc phụ trách. Chuyện trong đại viện Thẩm gia, dầu là gió động ngọn cỏ lay bà cũng hay tin rất nhanh. Lão phu nhân nhận Viên Chấn Đông làm nghĩa tử, vốn cân nhắc định bày tiệc rượu, giờ bệnh đến như núi lở, có muốn làm cũng được.

      Ngày hôm đó, Lão phu nhân bất chợt sai Cúc ma ma đến gọi tôi tới chính đường. Đầu óc tôi còn nghi hoặc biết là chuyện gì, Cúc ma ma thơn thớt cười: "Thiếu phu nhân, là phải chúc mừng . Người ta bảo chim hoá phượng hoàng, tôi thấy hôm nay cũng thế rồi".

      Tôi để ý đến Cúc ma ma. Cúc ma ma lại thêm: "Có điều ấy à, theo tôi thấy, chim vẫn mãi là chim , chim cho dù có bay cao đến đâu, cắm được thêm mấy cái lông phượng hoàng cũng chẳng thể nào thành phượng hoàng được. Thiếu phu nhân, có phải vậy nhỉ?".

      Tôi lạnh lùng liếc nhìn bà ta đôi cái. Tôi là người duy nhất trong Thẩm phủ từng đánh bà ta hai lần. Trong lòng bà ta, có lẽ cũng có chút kiêng dè tôi, bèn im lặng gì nữa.

      Bước vào chính đường, Lão phu nhân ngồi ấm chổ ghế cao. Mặc dù bây giờ là mùa xuân tháng Tư, nhưng trước mặt bà vẫn đặt cái lò sưởi ấm. Phu thê Thẩm Tề, phu thê Thẩm Phúc và còn cả Đỗ Linh Nhược đều đến. Tôi thỉnh an xong, Lão phu nhân gật đầu đáp lại, để tôi ngồi sang bên.

      : "Mọi người đều đến đông đủ rồi. Hôm nay ta sai Cúc ma ma gọi các con vốn vì có việc muốn tuyên bố".

      Mọi người nghe thấy có việc muốn tuyên bố, đều nín thở chăm chú dõi theo, ai năng gì. Trong chính đường yên tĩnh đến gần như nghẹt thở.

      Sau cùng, Lão phu nhân : "Ta nghe sau khi ta bị bệnh, việc làm ăn của phường rượu ngày càng sa sút. Trần thúc, có chuyện như thế ?".

      Trần thúc râu tóc điểm muối tiêu, từ khi Băng Nhi qua đời, ông như già rất nhiều. Nghe Lão phu nhân hỏi, ông gật đầu đáp: "Phải".

      Lão phu nhân gật đầu, thong thả : "Sau khi Trần thúc và Khánh thúc chuyện này, trong lòng ta đây tìm kiếm dưới rất nhiều ngày. Phường rượu Thẩm gia là tâm huyết cả đời trước của Thẩm gia, tuyệt đối thể bị huỷ như thế. Tề Nhi ở lại phường rượu lâu, cũng hiểu trình tự của phường rượu, công việc hằng ngày của phường rượu sau này giao cho con xử lý vậy".

      Lão phu nhân vừa mới xong, Sầm Khê Huyền hớn hở mặt mày. Vẻ mặt Thẩm Tề vẫn trầm tĩnh, đứng lên thưa: "Chỉ bằng căn dặn của Lão phu nhân, Tề Nhi là con cháu nhà họ Thẩm, vốn phải làm việc cho nhà họ Thẩm, cúc cung tận tuỵ, đến chết mới thôi".

      Lão phu nhân gật gù: "Có những lời này của con, ta cũng yên tâm rồi. Còn việc nữa, là vấn đề khoản mục của phường rượu. Đây là công việc phức tạp, trước kia Băng Nhi còn sống, có con bé giúp ta xử lý cũng nhàng thôi. Giờ Băng Nhi còn nữa, sức khoẻ ta lại tốt, quả là lực bất đồng tâm. Ta suy nghĩ rất nhiều ngày, quyết định vẫn giao những khoản mục của phường rượu cho...".

      Lão phu nhân đến đây, ngừng lại chút, mặt Sầm Khê Huyền và Mai Nhiêu Phi đều tỏ vẻ ngóng đợi. Lão phu nhân lại chậm rãi rằng: "Giao cho Cửu Dung xử lý . Mặc dù lúc trước ta có chút thành kiến với Cửu Dung, nhưng con bé cẩn thận tỉ mỉ lại trầm tĩnh, nhận thức được đại thể, còn làm bao nhiêu việc cho Thẩm gia ta mấy năm nay, mắt ta đều thấy".

      Lời của Lão phu nhân vừa mới thốt ra, đừng những người khác, ngay cả tôi cũng kinh ngạc đến ngay người thoáng. Ai làm chủ những khoản mục của phường rượu Thẩm gia, chẳng khác nào làm người phụ trách phường rượu. Về phần xử lý công việc hằng ngày, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là quản gia mà thôi. Sau khi Sầm Khê Huyền nghe thấy Lão phu nhân để Thẩm Tề quản lý công việc thường ngày, trong lòng cảm thấy các khoản mục hơn phân nữa để mình quản lý, bản mặt vốn dương dương tự đắc. Nhưng nghe Lão phu nhân tuyên bố vậy, sắc mặc lập tức thất vọng. Mai Nhiêu Phi đương nhiên cũng khỏi cần .

      Tôi suy nghĩ đôi chút, lập tức hiểu ra ý của Lão phu nhân. Lão phu nhân để tôi quản lý phường rượu Thẩm gia, tuy rằng vừa ý tính cách của tôi, nhưng chủ yếu vẫn là vì thương Thẩm Hồng, muốn để chàng có tiếng mà có miếng. Tôi thở dài, nếu hôm nay tiếp nhận chức trách này, từ nay về sau càng kết thêm thù hận với phu thê Thẩm Tề và Mai Nhiêu Phi.

      Tôi còn do dự, Đỗ Linh Nhược đứng lên : "Các người tự mình thương lượng công việc, lại chẳng có việc gì của ta, thế gọi ta đến làm gì? Các người thích làm sao làm, chỉ cần đừng kéo ta vào là được". xong, ta bỏ thẳng.

      Tôi cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng : "Cửu Dung xin tuân theo ý của Lão phu nhân, nhất định hỗ trợ tam thúc quản lý phường rượu tốt". Lão phu nhân thấy tôi tiếp nhận gật đầu cười.

      Trong tích tắc bước ra khỏi chính đường, lòng dạ tôi hẵng còn đôi chút rối bời. Tôi thấy đàn chim nhạn xếp hàng từ phương Nam bay về phương Bắc, mây nhạt gió em, xinh đẹp mỹ lệ nên lời. Tuy nhiên tôi biết, thứ tiếp theo nghênh đón tôi, tuyệt đối chẳng phải là trăng gió, mà là vòng xoáy thị phi.

      Tôi thở dài sâu, đón ánh nắng ban mai mới chớm, từng bước tiến về phía trước.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 8: Núi xanh che chẳng đặng

      Sau khi đồng ý tiếp nhận những khoản mục của phường rượu, công việc lớn lớn làm xuể, tôi bận bù đầu bù cổ. Cũng may, Tiêu Tiếu làm tửu vĩ công ở Thẩm gia lâu ngày như vậy cũng tiến bộ hơn nhiều, việc lớn việc bé cũng có thể giúp tôi. Bảo Bảo vẫn ở nhà chăm sóc tướng công, Minh Nguyệt Hân Nhi theo tôi đến phường rượu.

      Khoản mục trước kia tuy danh nghĩa do Lão phu nhân phụ trách, nhưng thực tế, những khoản mục tỉ mẫn luôn do Thẩm Tề cùng Trần thúc, Khánh thúc chủ trì. Tôi cẩn thận sửa sang lại những khoản mục lúc trước, ước chừng sửa xong cũng mất hơn nửa tháng.

      Tháng Năm đến rồi, những bông hoa lựu nở lập lòe như lửa, nhưng lan điếu lại thanh nhã thư thái. Thời tiết nóng dần lên, tâm tình của tôi cũng có phần mất bình tĩnh hơn.

      Những khoản mục của Thẩm gia, phần lớn có vấn đề gì, tuy nhiên mỗi tháng đều có khoản chi khổng lồ, kê khai rất thiếu minh bạch. Khoản phí tổn này đề tên Mai Nhiêu Phi đến lĩnh, nghe là dùng để đưa cho Mai lão gia khai thông cửa quan, nhằm tiện cho việc làm ăn mọi mặt của phường rượu Thẩm gia. Trong lòng tôi hết sức nghi ngờ, phường rượu Thẩm Ký của Thẩm gia mở mấy chục năm, chi nhánh lớn trải rộng khắp chốn Tây Tống, rượu do phường rượu Thẩm gia làm chủ yếu cung ứng cho hoàng thất quý tộc. Nếu mỗi tháng còn cần xuất ra hơn vạn lượng bạc để cấp cho tri huyện nho , để ông ta lo lót dưới, khai thông cửa quan, chẳng phải là quá kỳ lạ sao? Huống chi, toàn bộ sản nghiệp của phường rượu Thẩm gia cùng lắm cũng mới được hai, ba trăm vạn lượng bạc. Lợi nhuận mỗi tháng áng chừng khoản dưới ba vạn hai, trong đó lại trích ra mất vạn lượng cho tri huyện, chẳng phải là thể tưởng tượng nổi ư?

      Nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy Trần thúc, Khánh thúc đều là người cực kỳ đáng tin cậy, liền gọi bọn họ đến hỏi. Khánh thúc vốn quản lý đại viện Thẩm gia, vừa mới được điều đến xử lý phường rượu chưa lâu, đối với chuyện của phường rượu cũng rành lắm. Nhưng Trần thúc quản lý phường rượu nhiều năm rồi.

      Nghe xong câu hỏi của tôi, Trần thúc thở dài : "Chuyện này có từ lâu. Nhưng mà ai dám ra".

      "Bạc quả bị Mai tri huyện lấy ư? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?".

      "Tôi cũng lắm bạc bị ai lấy . Nhưng mà lần nào cũng đều là tiểu tư Phúc Tuyền của Nhị công tử đến lấy. Chuyện này bắt đầu từ tháng thứ hai năm ngoái sau khi Băng Nhi con của tôi qua đời. Đến giờ cũng áng chừng được năm rồi". Trần thúc .

      Tôi gật đầu, khoản mục đích xác có ghi lại là bắt đầu có khoản chi này từ tháng Tư năm Thành Hóa thứ Bảy. Đến bây giờ năm có lẽ. Tôi hỏi: "Lão phu nhân có biết chuyện này ?".

      Trần thúc lắc đầu, đáp: "Có lẽ Lão phu nhân biết, mà cũng có lẽ là biết".

      Tôi lại : "Dính dáng đến nhiều bạc thế này, Trần thúc, chẳng lẽ Lão phu nhân kiểm toán lại tra ra sao? Còn nữa, sao thúc kể cho Lão phu nhân nghe?".

      Trần thúc : "Từ sau khi Băng Nhi con của tôi qua đời, mỗi lần Lão phu nhân kiểm toán đều do Tam công tử cầm đến cho Lão phu nhân xem. Về việc Lão phu nhận biết khoản mục này, phải hỏi Tam công tử mới biết được". Sau cùng, Trần thúc lại bổ sung thêm câu: "Tôi nghĩ chuyện này phần nhiều Lão phu nhân biết. Lần này Lão phu nhân phái Thiếu phu nhân đến quản lý khoản mục, Tam công tử cũng từng dặn hai lão già chúng tôi là khoản mục này cần để cho biết. Nhưng Thiếu phu nhận tinh tế như thế, nhìn ra ngay thu và chi có vấn đề. Tôi và lão Khánh cũng chẳng còn cách nào, mới đưa khoản mục này cho Thiếu phu nhân xem".

      Khánh thúc cũng : "A Khánh tôi ở Thẩm gia mấy mươi năm, lòng dạ cũng đành nhìn gia sản của Thẩm gia dần dần bị người ta bòn rút".

      Tôi gật đầu, dặn dò bọn họ tạm thời đừng cho người khác biết chuyện này. Bọn họ liền ưng thuận.

      Từ tháng Tư năm ngoái đến bây giờ, tổng cộng có hơn mười hai vạn lượng bạc bị chi dưới danh nghĩa hối lộ dưới. Việc này hết sức khó giải quyết, tôi suy nghĩ liên tục mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên tìm Thẩm Tề hỏi tình hình chút.

      Nào ngờ tôi còn chưa tìm Thẩm Tề, đến tìm tôi trước.

      Thấy tôi, : "Đại tẩu, mấy bữa nay thấy tẩu cực nhọc đêm ngày, là chịu khó làm việc, chớ gượng ép mình quá là được".

      Tôi cười cười, đáp: "Nhờ thúc thúc quan tâm. Vừa lúc thúc thúc đến đây, chỗ tôi có khoản bút toán muốn hỏi thúc thúc chút".

      Dường như Thẩm Tề dự đoán được tôi muốn hỏi điều này, : "Đại tẩu muốn hỏi về số bạc trong khoản mục dùng để lo lót sao? Chuyện này chứng thực là có. Năm ngoái, chúng ta vận chuyển rượu đến kinh thành, có vị nương nương sau khi uống rượu hoa hạnh của Thẩm gia chúng ta bị say thân thể khó chịu mấy ngày liền. Nương nương nọ cho là rượu của Thẩm gia có vấn đề, toàn cáo trạng với Hoàng thượng, hủy bỏ tư cách thương gia tiến cống của chúng ta. May mà lúc ấy con của nha dịch của huyện nha lại hầu hạ vị nương nương nọ trong hoàng cung. ấy biết chuyện này liền nhờ người với cha mình. Cha ấy lại cho Mai đại nhân, Mai đại nhân cho nhị tẩu, nhị tẩu liền cho đệ biết. Sau khi chúng đệ thương lượng, nhất trí rằng tốn chút bạc là chuyện , địa vị thương gia tiến cống cho triều đình mới là chuyện lớn. Hồi đó, khi xảy ra chuyện này, biểu muội Băng Nhi mới qua đời, tâm tình Lão phu nhân tốt, ai dám chuyện này cho người biết. Về sau, thời gian qua , tình hình cũng theo đó mà biến chuyển, chuyện này được giải quyết xong xuôi nhắc lại với Lão phu nhân nữa".

      Tôi nghe Thẩm Tề xong, trầm tư lúc, hỏi: "Việc này đến bây giờ đâu thể coi là thời gian qua , tình hình cũng theo đó mà biến chuyển. Bởi vì mỗi tháng vẫn cần chi vạn lượng bạc, phải sao?".

      Thẩm Tề vẫn cười : "Ban đầu đồng ý rằng mỗi tháng cung cấp cho nương kia vạn lượng bạc trong suốt năm. Đến tháng Tư năm nay vừa tròn năm. Chuyện này coi như qua rồi. Đại tẩu, sức khỏe của Lão phu nhân được tốt, theo đệ thấy, vẫn nên chớ để kinh động đển lão nhân gia người mới phải. Tuy rằng Thẩm gia ta khi mất mười hai vạn lượng bạc, nhưng cuối cùng việc làm ăn hưng thịnh. Giữ được non xanh, lo gì có củi đốt?".

      Tôi chỉ cười ừ hữ gì cả, Thẩm Tề thêm mấy câu nửa rồi cáo từ rời .

      Lời Thẩm Tề có thể là có thể là giả. Có quản chuyện này hay , mấu chốt vẫn là ở tôi. Mặc dù tôi là người đối xử với hết thảy đều lạnh nhạt, thế nhưng xử lý khoản mục là trách nhiệm của tôi, tôi há lại trơ mắt nhìn bạc hao mòn vô ích chẳng màng?

      Trước tiên tôi để Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi thăm hỏi nha dịch huyện nha, xem con nhà ai làm việc trong cung. Sau khi hỏi thăm, quả nhiên biết có người tên là Tiêu Nhĩ, con làm cung nữ trong cung, hầu hạ Hiền phi Quách nương nương.

      Vị Quách nương nương này là người tài năng hiền đức, nổi tiếng khắp cả nước. Xem ra nàng hề giống với loại người ham tiền bạc bên ngoài. Vì thế, tôi đặc biệt phái Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lên kinh thành chuyến, hỏi Tiết vương gia về tính tình của vị Quách nương nương này.

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi thẳng mạch bảy ngày vẫn chưa thấy về, tôi khỏi có phần bận lòng. Từ Duy huyện đến kinh thành cùng lắm cũng chỉ nghìn dặm, cưỡi khoái mã xuất hành, hai ngày đủ về lần, nếu chậm, bốn năm ngày cũng nên về rồi. Trong lòng tôi càng nghĩ càng thấy ổn, chẳng lẽ Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi bị chuyện khác làm cho chậm trễ ư? Theo lý thuyết, Minh Nguyệt Hân Nhi tuy ham chơi, nhưng Tiêu Tiếu là người có chừng có mực.

      Sáng sớm ngày thứ tám, tôi rốt cuộc ngồi yên được nữa, gọi Băng Ngưng, cử bé men theo con đường cái để tìm tung tích của Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi vừa mới dặn dò, Băng Ngưng còn chưa kịp xuất môn, có người đến đập cửa phòng tôi ầm ầm. Tôi mở cửa nhìn ra, là hai cụ già tôi hoàn toàn quen biết, mái tóc hoa râm, có người hơi tập tễnh.

      Thấy tôi, người thấp hơn chút kêu lên: "Thiếu phu nhân, rốt cục em vẫn còn sống để quay về gặp !". Tôi nghe thấy giọng ấy mà bàng hoàng cả lòng, đó phải Minh Nguyệt Hân Nhi là ai? Người lại hơi tập tễnh kia dương nhiên là Tiêu Tiếu.

      Tôi lấy ghế cho hai người ngồi xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu giật mớ râu tóc bạc phơ mặt đầu xuống, ra dung mạo nguyên sơ của bọn họ. Tiêu Tiếu xắn ống quần, bắp chân ý có quấn băng, máu còn chảy ra bên ngoài. Ống quần cũng bị nhuốm đỏ màu máu.

      Tôi sai Băng Ngưng lấy thuốc rịt cho Tiêu Tiếu, vội hỏi bọn họ rốt cục xảy ra chuyện gì. Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới kể cho tôi nghe lượt những chuyện xảy ra dọc đường.

      Con bé và Tiêu Tiếu vừa ra khỏi thành bị người khác theo dõi. May mà Tiêu Tiếu thông minh, chẳng mấy chốc thoát khỏi đeo bám của kẻ kia. Đến phủ Vương gia, vất vả lắm mới gặp được Tiết vương gia, hỏi thăm Tiết vương gia về tính tình của Quách Hiền phi. Tiết vương gia đánh giá gì về nhân phẩm của Quách Hiền phi, nhưng lại tiết lộ tin tức, đó là vị Hiền phi nương nương này quý trọng dung mạo, nào giờ chưa từng uống rượu. Nếu như vậy, những lời Thẩm Tề toàn bộ đều phải là .

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi biết được tin tức quan trọng này, lập tức từ biệt Tiết vương gia, ra roi thúc ngựa, dự tính về gấp cho tôi biết. Ai dè bọn họ vừa ra khỏi kinh thành lại bị kẻ khác theo dõi. Kẻ theo dõi lần này ràng là cao minh hơn kẻ lần trước rất nhiều. Giữa đường bọn chúng chặn Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại con đường hoang vắng, ép buộc Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi từ nay về sau phải cao chạy xa bay, được trở về Duy huyện, bằng khiến hai người bọn họ chết có chỗ chôn. Tiêu Tiếu nhận lấy ngân phiếu của bọn chúng, vờ như ưng bụng, đưa Minh Nguyệt Hân Nhi theo hướng ngược lại. hơn nửa ngày, cảm thấy thoát khỏi những kẻ đó, Tiêu Tiếu liền dẫn Minh Nguyệt Hân Nhi vòng trở về. Nào ngờ đám người kia vẫn theo dõi bọn họ, thấy hai người lộn lại, toan giết người diệt khẩu. Giữa lúc hỗn chiến, chân Tiêu Tiếu bị chém phải. May mà hai người chạy nhanh, lăn xuống sườn dốc quá cao, lăn thẳng vào trong bụi cỏ rậm dưới khe núi mới có thể tránh được những kẽ theo dõi đó.

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi núp trong khe núi hai ngày hai đêm. Cũng may Minh Nguyệt Hân Nhi tìm được ít thảo dược đắp lên chân cho Tiêu Tiếu, chân của y mới bị mưng mủ.

      Ngày thứ ba, hai người từ dưới khe núi trèo lên, tìm được gia đình nông dân, nghỉ ngơi hai ngày, cho gia đình nông dân kia chút bạc, nhờ bọn họ thuê giúp cỗ xe ngựa. Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại đặc biệt hóa trang thành hai cụ già râu tóc bạc phơ, lúc này mới vào Duy huyện, chạy về phường rượu Thẩm gia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :