1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 29. Tay xé nát hỷ bào (1)

      Vẻ mặt tôi lạnh nhạt, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, thong thả : “Cửu Dung mệnh bạc phúc mỏng, lấy đâu ra phúc phận như vậy? Người đời ai cũng biết, Tiết vương gia có ba mươi sáu cơ thiếp, cũng thiếu Cửu Dung. Cửu Dung lại càng dám trèo cành cao tới Vương gia”. xong, tôi để ý đến bất cứ ai nữa, thẳng về phía trước.

      Vừa chưa được bao xa, Thẩm Hồng đuổi theo, chận trước mặt tôi, nắm tay tôi : “Dung Nhi, về với ta ”.

      Tôi liếc nhìn Thẩm Hồng cái, khẽ cười: “Hưu thư của Thẩm công tử vẫn còn chưa ráo mực, chẳng lẽ Thẩm công tử quên rồi sao?”. xong tôi dìu cha tiếp tục về nhà chúng tôi.

      “Dung Nhi!” Thẩm Hồng hét lớn: “Bức thư đó phải là ý của ta. Ta suy nghĩ nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng vốn phải người như vậy, nàng cố tình làm ra chuyện đó, buộc ta bỏ nàng, tất nhiên là có nỗi khổ, phải ? Dung Nhi, ta muốn nàng theo ta về, tiếp tục làm thê tử của ta”.

      Giọng điệu của tôi hời hợt khác thường: “Cửu Dung phải đồ vật, tùy ý có thể quăng , tùy ý có thể lấy về. Xin Thẩm đại công tử tự trọng. Hôm nay là ngày đại hỷ của công tử, ắt hẳn tân nương tử cũng chờ lâu rồi. Mời công tử về cho. Tránh để người khác chê trách”.

      “Dung Nhi!” Giọng của Thẩm Hồng càng thêm bối rối: “Nàng biết trong lòng ta giờ chỉ có mình nàng mà. Nàng lại cứ mực đẩy ta về bên người khác, nàng có yên tâm được ? Nàng muốn ta chết được sống xong sao? Thẩm Hồng ta thề với trời, Thẩm Hồng ta, chỉ mình Lãnh Cửu Dung. Chỉ muốn cưới mình Lãnh Cửu Dung làm thê tử. Nếu phản lại lời thề này, trời giáng thiên lôi, chết yên lành”.

      Nỗi đau đớn phủ bụi trong lòng tôi lại bắt đầu tràn ra vô bờ vô bến. Tôi vốn cho rằng mình lòng dạ sắt đá. Nhưng hóa ra phải như thế.

      “Tướng công!” Nước mắt tôi trong chốc lát như những viên trân châu vắn dài ùa ra. Tôi nhào vào lòng Thẩm Hồng, lớn tiếng khóc nức lên. Từ đến lớn, tôi chưa từng khóc như thế. ra cảm giác có nước mắt để được khóc trận thỏa thuê lại tốt đến vậy.

      Thẩm Hồng vẫn mặc cho tôi khóc. Cho đến khi phát tiết xong xuôi, ánh mắt tôi lại khôi phục vẻ sóng lặng nước yên như thường ngày. Những nếp nhăn khuôn mặt cha tôi tựa như bông cúc nở rộ. Ông cười : “Con , vậy là tốt rồi. Cha cũng yên tâm rồi”.

      “Nhưng mà Đỗ tiểu thư…” Tiêu Tiếu có chút lo lắng .

      “Dung Nhi. Chúng ta quay về , về ràng với mẹ ta. Ta thể lấy Đỗ Linh Nhược được, trong tim ta chỉ có nàng. Nếu mẹ thúc ép, có phải chết, ta cũng chịu. Dung Nhi, nàng có bằng lòng theo ta ?”. Vẻ mặt Thẩm Hồng vô cùng kiên định.

      Tôi cũng dứt khoát gật đầu. Trước kia tôi luôn nghĩ cho Thẩm gia nhưng lại chưa từng nghĩ cho Thẩm Hồng lấy lần.

      “Thiếu phu nhân, em ủng hộ hai người! Em và tên khốn Tiêu…Sở Thiên Khoát này ủng hộ hai người!” Minh Nguyệt Hân Nhi khoa tay múa chân.

      Tiêu Tiếu có phần tủi thân, : “Sao ta thành tên khốn rồi?” Chúng tôi cùng nở nụ cười, là nụ cười từ tận đáy lòng. Trong lúc vô tình, tôi thoáng nhìn Tiết vương gia trước mặt, y tỏ ra có chút bất ngờ.

      Thẩm Hồng nắm tay tôi suốt chặng đường trở về Thẩm gia. Từ khi bắt đầu bước vào đại môn, người Thẩm gia từ xuống dưới đều dùng ánh mắt tò mò quan sát chúng tôi.

      Chữ “Hỷ” đỏ và đèn lồng rực rỡ treo đầy khắp ngõ ngách Thẩm gia. Trong lúc vượt qua chúng, tôi chỉ cảm thấy sinh mệnh mình qua kiếp luân hồi.

      Lão phu nhân vận y phục lộng lẫy ngồi phía chính đường sắc mặt chuyển xanh, ánh mắt đồ như tóe lửa. Cúc ma ma, Khánh thúc, Trần thúc đứng bên cạnh bà, nhưng ai dám gì. Phía dưới chính đường, phu thê Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề đều ngồi ngay ngắn, bụng Mai Nhiêu Phi hơi nhô lên. Người đến đầy đủ cả chỉ thiếu mỗi Băng Ngưng, tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng quá mức chú ý. Bởi vì giờ khắc này dung nạp được những ý nghĩ khác nữa rồi.

      Khăn trùm đầu của tân nương vứt án kỷ. Tân nương tử tức giận ngồi bên, được tiếng nào. ta cũng còn tuổi nữa, nhưng là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tóc dài như thác, chân mày như phẩm, trong đôi mắt phượng kiều diễm là thần thái rạng rỡ, mũi như ngọc tạc, miengj tựa đào, xinh đẹp đến mức có phần láo mắt, gần như là vẻ đẹp mị. Nhưng giờ vì tức giận mà dung nhan có chút méo mó.

      Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng kéo tay tôi bước đến, kiềm chế được tức sôi gan, nhưng lại đành lòng trách cứ nhi tử, bèn quát tôi: “Lãnh Cửu Dung, chẳng phải ngươi ký tên ưng thuận, đồng ý sau này bao giờ đặt chân vào Thẩm gia nữa sao? giờ lại nuốt lời, ngươi…chẳng lẽ ngươi muốn làm ta tức chết?”. Bà càng càng giận, nhất thời ho khan, Cúc ma ma vội vàng chạy lên, vuốt vuốt lưng cho bà.

      Thẩm Hồng che chở tôi, muốn cướp lời chuyện với Lão phu nhân. Bản thân tôi sợ chàng xung đột với Lão phu nhân, tổn thương đến tình cảm mẫu tử, lập tức kéo ống tay áo của chàng, quỳ xuống : “Lão phu nhân, Cửu Dung và tướng công lòng mến nhau, Cửu Dung dùng hết khả năng của mình đối xử tốt với tướng công. Chỉ xin Lão phu nhân niệm tình trước kia, cố thể tác thành cho chúng con”.

      Thẩm Hồng cũng cướp lời: “Mẹ, trong lòng nhi tử chỉ có mình Cửu Dung. Nếu phải rời xa nàng ấy, đó là đòi mạng nhi tử, cho nhi tử sống nữa”.

      Lão phu nhân nghe vậy, dường như rơi vào chán chường, chỉ mặt Thẩm Hồng mắng: “Con… con là kẻ bất hiếu, coi như mẹ đây sinh ra con. Nếu hôm nay, con chịu lấy Đỗ tiểu thư, lại cứ muốn ở bên người đàn bà này, vậy ta và con chấm dứt quan hệ mẹ con, ân đoạn nghĩa tuyệt!”. Lão phu nhân như đinh đóng cột, Thẩm Hồng vốn chưa từng ngờ tới, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

      Hồi lâu sau, chàng mới lên tiếng: “Mẹ, trước kia chẳng phải mẹ rất thích Dung Nhi đó sao? giờ vì sao lại có thành kiến sâu sắc như vậy với nàng ấy?”.

      Lão phu nhân đáp, chỉ nhìn Thẩm Hồng chòng chọc lạnh lùng : “Tóm lại con có phải là nhi tử của mẹ ? Có nghe lời mẹ ?”.

      Thẩm Hồng gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa ngày mới lên tiếng: “Mẹ, xin thứu cho nhi tử bất hiếu”. xong, chàng dùng sức dập đầu ba cái, đến khi trán chảy máu, sau đó kéo tay tôi đứng lên, : “Mong mẹ tự bảo trọng sức khỏe. Dung Nhi, chúng ta thôi!”. Dứt lời, xoay người bước ra ngoài.

      “A a a a a a…” Tân nương tử mực ngồi ngay ngắn bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét đáng sợ tựa như loài thú hoang nơi thâm sơn cùng cốc. ai ngờ rằng thanh đó lại phát ra từ miệng nữ tử xinh đẹp nhường vậy.

      ta đứng lên giật mũ phượng đầu ra, ném nhanh xuống mặt đất. Ngay tức mũ phượng bị ném vỡ thành hai nửa, những hạt trân châu khảm mũ rơi rớt, tản mát ra mọi nơi, từng hạt nảy lên lạch cạch.

      ta lại kéo hỷ bào đỏ thầm người xuống, ra sức xé thành mấy mảnh. Lúc vải vóc bị xé rách phát ra tiếng kêu soàn soạt. ta chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng biết lấy đâu ra sức lực ấy.

      Sau khi xé rách hỷ bào, ta gắng sức ném xuống đất. Hỷ bào đỏ thẫm bồng bềnh rơi xuống, trong chớp mắt đó, chói lóa như đoa hoa diên vĩ đẹp đẽ mà có độc mọc núi.

      Vẻ mặt Đỗ tiểu thư trở nên cực kỳ đáng sợ, ta lớn tiếng : “Thẩm Hồng! Chàng muốn lấy ta, hà cớ phải năm lần bảy lượt làm nhục ta? Giờ chàng chịu lấy ta, cớ gì phải đưa nữ nhân về như vậy để làm ta khó xử?”.

      Vẻ mặt Thẩm Hồng cũng giống như sắc mặt của mọi người, trở nên tái nhợt. Chàng lấy lại tinh thần, : “Đỗ tiểu thư, ta vốn có ý đó”.

      Tôi cũng : “Đỗ tiểu thư, mong chớ đau khổ như thế, nếu tổn thương đến bản thân tốt đâu”.

      Đỗ Linh Nhược bỗng nhiên cười ha ha, ta gần như điên cuồng. Dáng vẻ này làm tôi mang máng nhớ lại trong đêm mưa trước ngày Liễu Vũ Tương bị xử tử, tôi từng nhìn thấy người Cúc ma ma.

      “Hai người các ngươi, đến giờ phút này còn ở đây làm bộ làm tịch à? Các ngươi vốn mong cho ta lập tức chết . Những gì các ngươi ban cho, ta vĩnh viễn nhớ kỹ, quên đâu. ngày nào đó, nhất định báo ứng gấp bội lên các ngươi! Ha ha ha…” Đỗ Linh Nhược lại cười ha ha, tiếng cười đó làm người ta sợ hãi nguôi.

      Trong thời gian đó, hoa đường, ai nấy đều biến sắc.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 30. Tay xé nát hỷ bào (2)

      “Ha ha ha…các ngươi tưởng ta ham thích Thẩm gia lắm à? Cũng mong ngày nào đó, người nhà họ Thẩm phải quỳ xuống cầu xin ta!”. Đỗ Linh Nhược vừa vừa thẳng ra ngoài.

      “Đỗ tiểu thư!” Sắc mặt Lão phu nhân trở nên cực kỳ khó coi: “Xin chậm bước!”.

      “Hồng Nhi!” Lao phu nhân quát: “Hôm nay bất kể thế nào, con cũng phải thành thân với Đỗ tiểu thư! Ta thà rằng để con chết, cũng cho phép con cùng người đàn bà này bỏ trốn, mất hết thể diện!”. Lão phu nhân vừa vừa ho dữ dội: “ giờ con dám . ta lập tức chết ngay trước mặt con!”. chuyện, chẳng biết từ khi nào, bà cầm cái kéo trong tay. Có lẽ là chuẩn bị từ trước, trong lòng tôi khỏi thán phục cao minh của Lão phu nhân. Có lẽ từ khi Thẩm Hồng bắt đầu chạy , bà dự liệu được giờ phút này rồi.

      Vẻ mặt Thẩm Hồng nhất thời có phần do dự. Chàng thể trơ mắt nhìn người mẹ sinh ra mình, máu nhuộm chính đường.

      Tôi thầm thở dài tiếng, nắm tay Thẩm Hồng : “Tướng công chàng ở lại . Chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau tiếp tục làm phu thê”. xong, tôi lìa bỏ Thẩm Hồng, chạy ra bên ngoài. Mới chạy được vài bước, ngờ lại đụng vào ngực người. Ngửng đầu nhìn lên, người nọ là Tiết vương gia.

      Tiết vương gia thấy tôi, cười vẻ chế giễu: “Thẩm thiếu phu nhân, mới chóng thế rồi à?” Tôi lạnh lùng nhìn y, thẳng về phía trước. Thế nhưng y lại lấy tay chặn tôi lại, :” Thiếu phu nhân đừng nhanh như vậy, còn vài chuyện vẫn chưa làm xong, chảng phải sao?”.

      Mọi người trong chính đường nhìn thấy Tiết vương gia, nhất loạt quỳ xuống, hô vang: “Thiên tuế”.

      Tiết vương gia kéo tôi trở lại, : “Chư vị bình thân . Lão phu nhân, Lãnh nương đắc tội bà thế nào mà bà mực muốn đuổi ấy ra khỏi Thẩm gia? Bản thân ta thấy ấy tồi. Mới vừa rồi ta còn cầu hôn với ấy, ấy còn chẳng thèm đặt Vương gia phong thái nhàng này vào mắt. Bản vương lại bị xếp dưới so với Đại công tử nhà bà, hổ thẹn quá là hổ thẹn”.

      Lão phu nhân vội quỳ xuống : “Khởi bẩm vương gia, lão thân tuyệt có ý này, chỉ là trước kia nhi tử của lão thân và Đỗ tiểu thư có hôn ước, cho nên lão thân bỏ Lãnh nương để lấy Đỗ tiểu thư cho Hồng Nhi”.

      “Lão phu nhân lấy Đỗ tiểu thư cho Thẩm đại công tử, lý do này đúng là còn gì để . Nhưng nếu vì thế mà bỏ Lãnh nương, là bản vương thể hiểu nổi. Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện rất bình thường. Chẳng phải bản vương cũng có ba mươi sáu cơ thiếp đó ư?”

      “Việc này…” Lão phu nhân nhất thời biết phải trả lời ra sao, đành : “Vương gia dạy bảo chí phải”.

      “Vậy chẳng phải là sáng tỏ rồi sao?” Tiết vương gia cười : “Bà đứng lên trước . Cứ theo ý của bản vương, cả Lãnh nương và Đỗ tiểu thư đều gả tất cho Thẩm đại công tử, Thẩm đại công tử ôm hết cả hai đại mỹ nhân trong lòng, trái ôm phải ấp, diễm phúc lớn biết bao! Bản vương rất ngưỡng mộ, ha ha ha! Lão phu nhân, đối với đề nghị của bản vương, bà có ý kiến gì ?”

      Tiết vương gia lời ra, bốn ngựa khó đuổi, nào có ai dám nừa câu phản bác? Ngay lập tức, Lão phu nhân khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ Vương gia, lão thân tuân ý chỉ Vương gia”.

      “Vương gia, nhưng trong lòng tiểu nhân chỉ có mỗi Dung Nhi…” Thẩm Hồng kiên trì, tôi đến bên chàng, kéo kéo ống tay áo chàng, ý bảo chàng đừng thêm gì nữa. Tuy rằng từ rày về sau giữa chúng tôi có thêm Đỗ tiểu thư, nhưng dẫu sao, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau.

      Lão phu nhân đến bên cạnh Đỗ Linh Nhược, khuyên: “Linh Nhược, hôn hôm nay đúng là ta mắc nợ con. Ta mong sau khi con gả vào Thẩm gia, có thể cùng Hồng Nhi nâng khăn ngang mày, sớm sinh lân nhi cho Thẩm gia. Khối thạch Ba Tư tròn suốt này xưa kia mẹ chồng tặng cho ta, hôm nay ta tặng lại cho con. Sau này, con là con dâu Thẩm gia rồi”.

      Vẻ mặt Đỗ Linh Nhược vẫn tức giận vô cùng, ta nhận thạch của Lão phu nhân, ngược lại còn : “Đỗ Linh Nhược ta từng thề, trượng phu của ta chỉ được lấy mình ta, được có thêm cơ thiếp nào khác. Nếu Thẩm gia làm được điều này, ta tiến vào đại môn nhà họ Thẩm”.

      “Thế …”, vẻ mặt Lão phu nhân nhất thời có phần khó xử.

      Tiết vương gia lại : “Lão phu nhân, ra là Đỗ tiểu thư muốn đuổi Lãnh nương ra khỏi Thẩm gia. Nếu Đỗ tiểu thư có lời như thế, Thẩm đại công tử lại chịu từ bỏ Lãnh nương , vậy đành phải mời Đỗ tiểu thư dời bước, gả cho người khác. Chỉ e đây là cách duy nhất, chư vị nghĩ thế nào?”. Tiết Hi Kiếm đường đường là vương gia, lời y , ai mà dám phản đối.

      Ngay tức , tiểu nha đầu luôn co rúm lại bên cạnh đến bên Đỗ Linh Nhược, khe khẽ : “Tiểu thư, hãy đồng ý . Giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. Nếu lần này vẫn thể xuất giá, những lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài cũng đủ khiến từ giờ về sau còn cách nào sống yên qua ngày đâu”.

      Đôi mắt Đỗ Linh Nhược chỉ trong thoáng chốc lại đầm đìa nước mắt. ta im lặng gì, coi như chấp nhận.

      Thẩm Hồng : “Mẹ, hôm nay nhi tử lùi bước, lấy Đỗ tiểu thư, nhưng con từng hứa với Dung Nhi, để ấy làm thê tử của con. Tuy giờ con vâng theo lời mẹ, lấy Đỗ tiểu thư, thế nhưng Dung Nhi nhất định phải làm thê”.

      Lão phu nhân còn chưa gì, Đỗ Linh Nhược xoay người lại, chỉ vào Thẩm Hồng, hét lớn: “Thẩm Hồng, chàng đừng có quá đáng! Ta đường đường là thiên kim của tri phủ Sơn Đông, mà lại phải làm thiếp của chàng sao?”.

      “Hồng Nhi!” Lão phu nhân cũng trách mắng: “Thân phận của Đỗ tiểu thư là gì? Con đừng có được voi đòi tiên!”.

      Thẩm Hồng nghe vậy gì, vẻ mặt lại cực kỳ ngang bướng.

      Tiết vương gia : “Việc này cứ để bản vương làm người hòa giải. Theo bản vương thấy, chi bằng Lãnh nương và Đỗ tiểu thư đều làm bình thê của Thẩm đại công tử . Cái gọi là tả phu nhân, hữu phu nhân, từ xưa có rồi. Đây là cách tốt nhất. Nếu Lão phu nhân đồng ý vì thân phận thấp kém của Lãnh nương, bản nhân ngần ngại nhận Lãnh nương làm sư phụ câu đối. Dù sao trước đây Lãnh nương cũng từng thắng bổn vương câu đối, là sư phụ của bản vương cũng ngoa”.

      Lão phu nhân liếc nhìn Đỗ Linh Nhược cái, lại quay đầu nhìn tôi, : “ khi như vậy, tất thảy cứ làm theo ý của Vương gia

      Thế là, vào độ cuối thu năm Thành Hóa thứ bảy triều Tây Tống, dưới giúp đỡ của Tiết vương gia, lần nữa tôi gả cho Thẩm Hồng, làm bình thê của chàng.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Quyển 3. Tửu nương nhà họ Thẩm

      Hồi 1: Mười năm Tướng quân về (1)

      Lại năm nữa, xanh bờ dương liễu, “Áo ai ướt đẫm mưa hoa hạnh, mặt thời êm ả gió cành dương (1)''.

      (1) Trích hai câu thơ cuối trong bài Tuyệt cú của nhà thơ Tăng Chi An thời Tống.

      Từ cuối mùa thu năm ngoái, sau khi Thẩm Hồng lấy Đỗ Linh Nhược và tôi làm bình thê cùng ngày, sức khoẻ vốn tốt lắm, bởi trước đó nát rượu trong thời gian dài, tinh thần bị dằn vặt, cộng thêm lửa giận công tâm, nhất thời lại bỗng đổ bệnh. Bệnh tình lần này đến với khí thế hung hăng, đại phu chẩn đoán là do trúng gió. Triệu chứng của trúng gió là bản hu tiêu thực (2), dương cân bằng, khí cơ rối loạn; tiêu biểu là phong hoả cùng đốt, đờm bị tắt nghẽn, ứ huyết bên trong. Căn bệnh này của Thẩm Hồng làm da thịt tê bì, mắt miệng méo vẹo, mở miệng khó khăn.

      (2) Bản hư chủ yếu là ba tạng hư, đó là phế, tỳ, thận, trong đó thận hư là chính. Tiêu thực chủ yếu là táo nhiệt dương cang, thường kèm theo huyết ứ đàm.

      Đỗ Linh Nhược vốn hận Thẩm Hồng và tôi thấu xương, kể từ đó, lại càng đến thăm chàng. Thẩm gia lớn như vậy, chỉ còn tôi và Băng Ngưng, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi ngày đêm chăm sóc Thẩm Hồng. Nữa năm trôi qua, dù bệnh tình của chàng phần nào chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn nằm bẹp dậy nổi. Lão phu nhân vốn mang thành kiến với tôi, nhưng thấy tôi chăm nom Thẩm Hồng, áo kịp cởi đai (3), hết lòng hết sức, trong lòng cũng tiêu tán được ít nhiều.

      (3) Nguyên văn là "Y bất giải đái", ý chỉ chăm sóc bận rộn hết lòng, toàn tâm toàn ý đến mức có thời gian mà thay áo.

      Nửa năm nay, Lão phu nhân ràng già và tiều tuỵ rất nhiều. Dù là như thế, nhưng những việc của Thẩm gia, bà vẫn tự mình cáng đáng, rất ít khi giao cho Thẩm Phúc, Thẩm Tề làm.

      Mai Nhiêu Phi lại sinh được nữa, đặt tên là "Linh Nhi", nhưng bé này sinh ra bị sứt môi. Mai Nhiêu Phi từng dặn dò Cúc ma ma mời thầy tướng đến, thầy tướng là oan hồn quấn chân, gia đình bất ổn, từ đó về sau Mai Nhiêu Phi bỗng nhiên lâm vào trạng thái tinh thần kích động. Phu thê Thẩm Tề, Sầm Khê Huyền nữa năm qua cũng yên chuyện rất nhiều. Chỉ có điều bọn họ thay đổi hoàn toàn hay có mưu đồ khác, ai biết được. Tóm lại, bệnh tình của Thẩm Hồng tác động đến phần lớn tâm tư của tôi, tôi cũng còn lòng dạ nào để đoái hoài đến chuyện của người khác.

      Nửa năm nay, Thẩm gia bỗng dưng yên bình hơn nhiều. Nhưng thứ yên bình này chỉ biểu ra bên ngoài, còn bên trong, rất nhiều người đêu mưu toan ngừng, Thẩm gia lúc này có cảm giác như khoảng lặng trước cơn bão.

      Cuối tháng Ba, huyện nha bỗng nhiên dán thông cáo, rằng Trấn quang đại tướng quân do Hoàng thượng mới phong tước sắp sửa đưa gia quyến hồi hương thăm nhà. Huyện nha hạ lệnh cho toàn bộ hương thân phú hộ và tất cả những người có công danh, ngày mùng tháng tư, cả nhà đều phải đến Thập Lý đình ngoài thành để nghênh đón. Lúc công văn phát đến Thẩm gia, tất cả chúng tôi đều vấn an Lão phu nhân ở chính đường. Lão phu nhân xem qua công văn, : "Nam đinh của Thẩm gia, trừ Hồng Nhi sức khoẻ kém được, những người khác đều hết. Nữ thân quyến trong nhà, Phi Nhi hậu sản chưa được bao lâu, thân thể suy yếu, cứ ở lại nghỉ ngơi cho khoẻ . Nhược Nhi, Huyền Nhi theo ta". Lão phu nhân xong, liếc xéo sang tôi, cuối cùng, thêm câu: "Dung Nhi cũng cùng theo ". Ba người chúng tôi nhất tề đáp lời. Lão phu nhân đếm xỉa đến tôi cũng lâu rồi, giờ bỗng nhiên bảo muốn tôi cùng, trong lòng bà hẳn oán giận tôi đến mức đó.

      Mùng tháng Tư, ngày đại cát,hợp xuất hành, hợp gả cưới.

      Mới tờ mờ sáng sớm, Lão phu nhân đưa theo cả đám nhân khẩu nhà họ Thẩm, theo tầng tầng lớp lớp những người trong thành nghênh đón đại quân, đến Thập Lý đình ngoài thành.

      Đợi mạch hơn hai canh giờ, nữa buổi sáng, cái ông Trấn quan đại tướng quân kia còn chưa thấy đến, có số người bắt đầu thấy sốt ruột. Tuy rằng thời tiết tháng Tư ở Duy huyện quá nóng bức, thế nhưng cũng nắng đến mức làm người ta phát hoảng. Vì thế, rất nhiều người bắt đầu than phiền, mãi đến khi có người của huyện nha ra mặt ngăn cấm, mọi người mới lên tiếng nữa, nhưng dường như ai nấy ỉu xìu mặt mũi, bộ dáng lờ đờ.

      Đương lúc nhàm chán, biết ai đó hô lên câu: "Đến rồi!". Ngay sau đó, liền thấy có đám người bắt đầu vào bên trong con đường cái. Đội nghi thức do huyện nha mời đến liền bắt đầu khua chiêng gõ trống, còn có người châm ngòi pháo trúc, nổ đì đà đì đùng, trong chốc lát, khí náo nhiệt hẳn lên.

      Chẳng bao lâu sau, liền thấy có tốp người cưỡi ngựa vây quanh hai cỗ kiệu hóng gió tiến lên. phía trước, khắp thân kiệu phủ màu đỏ sẫm, chóp kiệu gắn bạc, rèm kiệu màu đen, hai bên cửa sổ của kiệu có tám người khiêng. phía sau là cỗ kiệu thân màu xanh, chung quanh điểm xuyết cẩm thạch khảm hoa, bỗng dưng cho người khác cảm giác cẩm tú vinh hoa, mái kiệu còn điểm chuỗi ngọc, hai bên cửa sổ có bốn người khiêng. Tiếp sau kiệu là hơn chục người cưỡi ngựa, ai nấy đều vận quân trang, hẳn là khí thế khiến người ta phải kính nể. Phía trước kiệu có tiểu tư sai vặt gõ chiêng dẹp đường. Tôi tỉ mỉ đếm, tiếng chiêng vang lên mười ba lần.

      Ở Tây Tống, đại thần triều đình xuất hành đều dùng tiếng chiêng dẹp đường, nhưng thanh của chiêng khác nhau. Tri huyện xuất hành gõ bảy tiếng chiêng, ý là "Quân dân chờ cùng tránh ra", tri phủ xuất hành gõ chín tiếng chiêng, ý là "Quan lại, quân dân chờ cùng tránh ra", đại quan nhất phẩm và khâm sai đại thần xuất hành gõ mười tiếng chiêng, ý là "Quan lại lớn , quân dân chờ cùng tránh ra". Tiếng chiêng của vị tướng quân này lại có thể được triều đình ân chuẩn vang lên mười ba lần, có thể thấy được địa vị hiển hách, là đại tướng biên cương nhất hạng.

      Ngay tức khắc, Tri huyện Mai Mặc dẫn đầu hương thân và những người có công danh trong huyện cùng nhau quỳ xuống, hô to: "Cung nghênh Trấn quan đại tướng quân vinh quy hồi hương!". Thanh thế to lớn vô cùng, gì sánh nổi.

      Chỉ thấy trong chiếc kiệu đỏ sẫm kia, giọng nam trầm mạnh cất lên: "Lần này Viên mỗ và nội tử hồi hương thăm nhà, được các vị hương thân đến nghênh đón, Viên mỗ cảm kích cùng!".

      Nghe xong lời vị tướng quân kia , trong lòng tôi bất chợt chấn động, chỉ cảm thấy dường như từng quen biết giọng này, nhưng nhất thờ lại có cảm giác bắt đầu lẫn lộn.

      Tri huyện Mai Mặc : "Huyện dân Duy huyện có thể đến nghênh đón lần thăm viếng của Đại tướng quân, quả vinh là hạnh cho toàn huyện. Khởi bẩm Đại tướng quân, phủ đệ xây dựng theo sắc lệnh của Hoàng thượng cho Tướng quân nửa tháng trước tu sửa xong xuôi, mời Tướng quân theo hạ quan về đó nghỉ ngơi".

      "Mai đại nhân quả khách khí rồi!" Tướng quân kia vừa vừa vén màn kiệu bước ra. Còn cách vài người và khoảng khá xa, nhìn khuôn mặt của người ấy. Chỉ cảm thấy vị tướng quân này vóc người cao thẳng khôi ngô, chuyện sang sảng mạnh mẽ, tuổi cũng còn rất trẻ, ước chừng chỉ khoảng hai mươi mấy, là ngạc nhiên vô cùng.

      Vị tướng quân trẻ tuổi kia : "Ta là người Duy huyện, lại được hương dân quê nhà ra nghênh đón, ta cũng nên tự mình theo chư vị, cùng nội tử bộ vào thành mới phải".

      Tri huyện Mai Mặc hết sức lo sợ, Phu nhân tướng quân lại bước ra từ trong chiếc kiệu nạm hoa màu xanh.

      Vị phu nhân tướng quân ấy dáng vẻ yểu điệu, thắt lưng nhắn bước khẽ, cổ tay trắng nõn như lụa. Sóng sánh dòng xuân trong đáy mắt, trong veo lúng liếng mắt đưa tình, mái đầu vấn kiểu Uy đoạ kế (4) có cài cây trâm long phượng ngọc bích. Đoá mẫu đơn xanh lục mỏng manh dải lụa Bích Hà uốn lượn theo vạt váy thêu hoa thuỷ tiên, hoa lục diệp màu hồng phấn, người khoác tơ mỏng xanh biếc như khói dệt tơ vàng. Đôi má lúm đồng tiền thanh tú thơm hương trắng như ngọc còn đẹp hơn hoa, "tay trắng như hành bóc, miệng đỏ tựa chu đan (5)", cái chau mày nụ hàm tiếu cũng làm người ta điên đảo, giống như thần tiên giữa loài người.

      (4) Tên kiểu tóc thời xưa của phụ nữ Trung Quốc.

      (5) Trích hai câu thơ trong bài Tiêu Trọng Khanh Thê, khuyết danh tác giả.

      Mọi người thấy thế, đều kinh ngạc thốt lên câu: "Đẹp quá!".

      Song tôi lại thấy ràng, sắc mặt của Lão phu nhân dần dần thay đổi.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 2: Mười năm Tướng quân về (2)

      Vị phu nhân tướng quân ấy oanh yến cười, phong thái khéo léo còn gì để . Nhưng lúc nhìn nàng từ chính diện, tôi mới biết vì sao sắc mặt Lão phu nhận bỗng nhiên thay đổi. này so với Liễu Vũ Tương, mặc dù hơi đầy đặn hơn chút, làn da trắng trẻo hơn chút, dáng dấp đẹp đẽ hơn chút, nhưng khuôn mặt kia, khuôn mặt kia giống Liễu Vũ Tương như cùng tạc ra từ khuôn.

      Giờ này khắc này, chẳng riêng gì Lão phu nhân và tôi, ngay cả những người khác cũng thấy. Minh Nguyệt Hân Nhi khe khẽ la lên: "Ôi trời ơi! Đó chẳng phải là Đại thiếu phu nhân sao? Chẳng lẽ đời này có người giống nhau đến vậy? Bằng , đúng là có quỷ rồi". Tôi giật ống tay áo của Minh Nguyệt Hân Nhi, để nhắc con bé chớ có lung tung. Con bé cố sức bịt miệng lại, để bản thân lên tiếng nữa.

      Lúc này, Tướng quân, Phu nhân tướng quân và Mai Mặc chuyện. Chỉ chốc lát sau, Mai Mặc lớn tiếng : "Đại tướng quân thương hương thân phụ lão, quyết tâm cùng phu nhân bộ về huyện thành với mọi người. giờ tronh triều, trừ Hoàng thượng ra, Đại tướng quân có thể là dưới người mà cả vạn người, lại vẫn có thể quan tâm đến dân tình như thế, quả vị tướng quan tốt có tài có đức, là niệm tự hào của cả Duy huyện chúng ta!". Bởi thế trong thoáng chốc, những lời tán dương vang lên thao thao bất tuyệt.

      Kế sau đó, dưới dẫn dắt của phu thê tướng quân và Huyện lệnh, đoàn người mệnh mông cuồn cuộn vào phía trong thành Duy huyện.

      Lúc tướng quân lướt qua người chúng tôi, trái tim tôi trong chớp mắt ấy tưởng như ngừng đập. Con người gọi là Trấn quan đại tướng quân Viên đại tướng quân đó, chẳng phải Hình Phong ca ca là ai?

      Tấm lòng tựa như mặt giếng yên tĩnh từ lâu của tôi trong chốc lát bỗng xao động nên lời. Người đó ràng là họ Viên, chẵng lẽ là Hình Phong ca? Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi! Nếu là trùng hợp, trùng hợp hôm nay quả tình cũng quá nhiều. Vốn gặp được vị phu nhân tướng quân giống Liễu Vũ Tương như đúc, lại gặp vị tướng quân y hệt Hình Phong ca, chẳng lẽ thế gian có chuyện trùng hợp đến thế?

      Tôi trong đám người cuồn cuộn, cúi đầu rủ mi,lẳng lặng bước. Tôi nhủ thầm, bất luận Tướng quân là ai, từ khoảnh khắc tôi bắt đầu ngồi lên kiệu hoa nhà họ Thẩm, ném chiếc nhẫn bằng đồng thau , Hình Phong ca và tôi là hai người xa lạ trong cõi đất trời.

      "Trả chàng ngọc sáng đôi dòng lệ, hận gặp gỡ thưở chưa chồng (1)".

      (1) Trích câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của nhà thơ Trương Tịch thời Đường.

      Đại đội nhân mã mạch đến trưa mới tới phủ Tướng quân vừa mới hoàn thành. Phủ tướng quân nằm phố Chu Tước hết sức phồn hoa, trước cửa lát đá cẩm thạch, hai con sư tử bằng bạch ngọc ngẩng cao đầu hai bên cửa chính sơn son, bậc thang lát đá tử kim trải thảm Ba Tư đỏ thẫm, chạy dọc từ đại môn vào tít trong phủ, từ bên ngoài nhìn vào, dài thấy cuối. Ngói lưu ly hoà lẫn với bảng hiệu nạm vàng, mấy chữ to hoàng kim "Sắc tạo Trấn quan đại tướng quân phủ" lộ vẻ tráng lệ dưới ánh mặt trời. Mọi người lại cùng hô vang "Cung tiễn Đại tướng quân", lúc này Trấn quan đại tướng quân và phu nhân mới chậm rãi bước thảm đỏ vào.

      Trở lại Thẩm gia, sắc mặt Lão phu nhân cực kỳ bất ngờ. mình bà lặng người hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: "Ta thấy vị phu nhân tướng quân này rất quen, các con thấy sao? Tề Nhi, con thấy thế nào?".

      Sắc mặt Thẩm Tề vẫn thay đổi, : " biết người Lão phu nhân muốn , là ai?".

      Lão phu nhân : "Trong lòng con cũng thừa hiểu, còn phải ra chiều bí hiểm với ta à?".

      "Lão phu nhân dạy dỗ rất phải!" Thẩm Tề chậm rãi đáp: "Con cũng thấy giống".

      "Há chỉ là giống, quả thực rành rành là người. Trừ tỷ muội song sinh ra, con thể tin được, thế gian này còn người giống như thế", Sầm Khê Huyền .

      "Dung Nhi, con cho là thế nào? Từ trước đến nay con vẫn kỹ càng chu đáo hơn", Lão phu nhân lại đưa mắt về phía tôi.

      "Việc này... con nhất thời cũng nhìn lắm, tóm lại có phần giống. Chỉ là dù sao tỷ tỷ cũng chết, thế gian to lớn như vậy, trộm nghĩ có hai người giống nhau cũng có gì quá lạ", tôi cân nhắc .

      Đỗ Linh Nhược luôn im lặng nghe chúng tôi chuyện, nghe xong những câu này, có phần châm chọc : "Chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta trước kia làm việc gì trái với lương tâm, hãm hại ai đó à. Bằng , vì sao ai nấy đều căng thẳng đến mức này. ra việc này vốn cũng có gì kỳ quái, người của Thẩm gia, nào giờ thích hãm hại người khác, cũng trở thánh thói quen rồi". Nửa năm qua ở Thẩm gia, Đỗ Linh Nhược chuyện đều nể nang gì, là người duy nhất để Lão phu nhân vào mắt, nhưng e ngại thân phận đặc biệt của ta, Lão phu nhân cũng nhường ta ba phần. Bởi vậy, ta càng ngày càng quấy, cả nhà từ xuống dưới, trừ Minh Nguyệt Hân Nhi có quen biết với Tiết vương gia ra, nha hoàn nào là chưa bị ta đánh.

      Lão phu nhân nghe Đỗ Linh Nhược xong, lạnh lùng bảo: "Nhược Nhi! Ta còn chưa chết, ai cho phép con hung hăng như thế?". Đỗ Linh Nhược lạnh lùng "hừ" tiếng rồi : "Người khác sống hay chết liên quan gì tới ta? Lão phu nhân, xưa nay ta luôn nghe lời bà . Bà gạt ta vào Thẩm gia, kết quả là cho ta làm phòng nhì, ta cũng làm phòng nhì, hôm nay bà bảo ta cùng bà nghênh đón người ta, ta cũng chịu đựng nắng nóng mà cùng bà, bà còn gì mà hài lòng hả?". Đỗ Linh Nhược vừa vừa đứng dậy, thẳng ra khỏi chính đường. Tiểu nha đầu Tiếu Nhi phía sau ta vội vàng câu "Thất lễ" với Lão phu nhân rồi cùng theo ra ngoài.

      Lão phu nhân nhất thời tức đến nỗi ra lời, mọi người cũng dám lên tiếng. lúc sau, bà mới hỏi: "Theo ý các con, chuyện này nên xử trí thế nào mới phải?".

      Thẩm Tề trầm ngâm : "Nếu phu nhân tướng quân là Liễu Vũ Tương chết, mà nhờ mối duyên kỳ ngộ khác, giờ được làm phu nhân tướng quân, muốn trả thù Thẩm gia thực dễ như trở bàn tay. Theo ý con, chi bằng cứ phái người nghe ngóng trước , xem phu nhân tướng quân rốt cuộc là ai mới được".

      Lão phu nhân nghe Thẩm Tề xong, đồng ý : "Đó cũng là ý hay. Tề Nhi, việc này giao cho con làm. Phải nghe ngóng nhanh chút rồi đến rói cho ta. Bằng , trong lòng ta luôn thấp thỏm bất an". Thẩm Tề nghe thế, vâng lời ra . Chúng tôi củng đều cáo từ rời .

      Lão phu nhân bỗng nhiên với tôi: "Dung Nhi, có lẽ lúc trước ta làm sai rồi".

      Tôi ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, chỉ thấy nếp nhăn mặt bà tựa như bông cúc, càng ngày càng nhiều hơn, những sợi tóc bạc đầu cũng mọc lên hết sợi này đến sợi khác, cách nào có thể che lấp. Năm kia lúc tôi mới gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân thoạt nhìn vẫn còn phong vận lắm, giờ nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống lão thái thái. Trong lòng tôi nhất thời rối ren trăm mối tâm tình, nhàng : "Chuyện qua rồi cũng đừng nhắc tới nữa. Lão phu nhân làm việc, hiển nhiên cũng là vì Thẩm gia. Trong lòng con, chưa bao giờ oán trách Lão phu nhân".

      Lão phu nhân nghe vậy, khe khẽ gật đầu. Bỗng nhiên tôi cảm thấy, biến cố mấy năm nay của Thẩm gia khiến thể xác và tinh thần Lão phu nhân tiều tuỵ, bà già rồi.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 3: Gặp lại nơi đường hẹp (1)

      Sáng sớm hôm sau, lúc vấn an Lão phu nhân, Thẩm Tề liền bẩm báo với Lão phu nhân về chuyện của phu nhân tướng quân. Nghe , vị này là người kinh thành, đường đường là nghĩa nữ của Kinh triệu doãn tam phẩm Hoàng Hoài Nghĩa, tên là Hoàng Yên Mạch. Về phần trước khi trở thành nghĩa nữ của Kinh triệu doãn, ai biết thân thế nàng ra sao.

      Lão phu nhân nghe xong, nhất thời khó tránh khỏi nghĩ mà thấy sợ, sợ là sợ Hoàng Yến Mạch kia chính là Liễu Vũ Tương chưa chết, đến đây trả thù, trong dạ lại càng thêm hoảng. Cứ vậy, mấy hôm sau, ngờ Lão phu nhân đổ bệnh.

      Dạo gần đây, thần sắc Thẩm Hồng ngược lại khá lên. Sức khoẻ chàng vẫn còn yếu nhưng tư duy rất tỉnh táo, có thể lưu loát chuyện trò dăm câu. Trong lòng tôi cũng nguôi ngoai ngớt.

      Trong những ngày Lão phu nhân hoảng hồn lo sợ, lại càng đối xử với Đỗ Linh Nhược tốt hơn. Trong tâm tưởng, bà sợ Liễu Vũ Tương đến đây trả thù, Đỗ Linh Nhược vốn là con của Tri phủ Sơn Đông, chừng có thể giúp đỡ Thẩm gia. Song song với việc đó, bà cũng đối đãi với tôi tử tế hơn hẳn. Thứ nhất vì thẹn trong lòng, thứ hai vì cảm thấy tôi với Tiết vương gia xem trọng lẫn nhau, nếu Thẩm gia xảy ra chuyện gì, điều Tiết vương gia có thể làm, biết còn nhiều hơn Tri phủ Đỗ Diên Sùng bao nhiêu lần.

      Hôm đó, trời trong mây lành, Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo, Băng Ngưng cùng đến tìm tôi bảo: "Thiếu phu nhân, nghe chữ "Thọ" núi Vân Môn vừa mới khắc xong, chúng ta ngại gì đến đó cầu Thần bái Phật, cầu cho bệnh của Đại công tử sớm bình phục".

      Tôi nghĩ ngợi chút, : "Việc này cũng tốt, nhưng bệnh của tướng công khiến ta thể yên lòng".

      Bảo Bảo cười : "Chuyện cũng có gì đâu mà, ba người cứ yên tâm , để em trong nom Đại công tử là được rồi". Mỗi lần như thế, người chủ động ở lại đều là Bảo Bảo. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe thế bèn vỗ tay khen hay. Cứ như vậy, chúng tôi quyết định đến núi Vân Môn bái Phật.

      Núi Vân Môn ở Thanh Châu, cũng cách Duy huyện bao nhiêu xa. Tiêu Tiếu đánh xe ngựa, chưa đến canh giờ tới nơi.

      Sườn phía nam núi Vân Môn có nơi gọi là "Vân Quật", vào mùa hạ và mùa thu, mây trắng bay vọt lên vòm , lúc ngang qua động Vân Môn từ từ thả mình lên trời, bởi thế mà đặt tên là núi Vân Môn. Đắm mình nơi đỉnh núi, ngắm nhìn biển mây thoáng thoáng , đất lục liền kề với non xanh, tầng tầng núi non điệp trùng quấn quýt, tiên cảnh Vân Môn lúc nào cũng khiến cho rất nhiều kẻ trời nam đất bắc quyến luyến quên về.

      Tại sườn bắc Vân Môn, có bức ma nhai thạch (1) to lớn hiếm thấy trong bốn bể, viết mọt chử "Thọ" to, người ta gọi đó là "Vân Môn hiến Thọ", do nội chưởng ty (2) phủ Hành là Chu Toàn, người vùng Ký Dương viết ngày mùng Chín tháng Chín năm Ba mươi chín vương triều Gia Tĩnh nhà Bắc Minh. Người thời đó phỏng theo chữ viết của ông, điêu khắc thành ma nhai thạch. Trải qua trăm năm nắng chiếu gió hong, dấu vết điêu khắc kia phôi phai , vì thế Tri phủ Sơn Đông Đỗ Diên Sùng hạ lệnh cho thợ thủ công khắc lại lần nữa, vừa mới hoàn thành cách đây chưa lâu.

      (1) Tức chữ viết và tượng Phật được khắc ngay đá núi.

      (2) chức quan quản lý việc ăn uống trong vương phủ.

      Tới núi Vân Môn, lạy chữ "Thọ" xong, ý tôi là muốn về luôn, Minh Nguyệt Hân Nhi lại dẩu môi : "Thiếu phu nhân, đến núi Vân Môn mấy lần rồi, người ta mới đến đây lần đầu. Phong cảnh đẹp thế này, chẳng lẽ ngay cả ngắm cảnh mà cũng chịu cho người ta ngắm sao? Nếu mà thế , là nhẫn tâm quá đỗi rồi đấy".

      Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi đáng thương như thế, cười bảo: "Thôi cũng được, em muốn dạo chúng ta cũng ngắm nghía xung quanh vậy. Có điều phải về sớm chút, trong lòng ta vẫn còn lo lắng cho tướng công đây".

      Minh Nguyệt Hân Nhi hoan hô ầm lên, chạy tót về phía trước, Tiêu Tiếu vội vã đuổi theo. Tôi và Băng Ngưng cũng rất mau chóng hoà vào dòng người, cùng những thiện nam tín nữ khác lên theo bậc thềm.

      Từ xa xưa núi Vân Môn được danh nhân các triều đại coi trọng, sườn dốc nứt gãy và vách núi cheo leo phủ đầy những chữ khắc và bia đá của văn nhân danh sĩ bao nhiêu thế hệ. Du ngoạn đỉnh núi có thể đọc mắt "Đà lĩnh thiên tầm", "Phách phong tịch chiếu" và "Tam sơn liên thuỷ, chướng thành như hoạ". Ngắm các danh lam thắng cảnh di tích cổ như cung điện của "Đông Nhạc đại đế", Vọng Thọ các, mấy người chúng tôi đều vui vẻ thoải mái, khỏi thán phục rằng sơn hà đẹp đẽ, tạo hoá lạ lùng.

      Tới xế chiều, vì lo lắng bệnh tình của tướng công, tôi liền gọi mấy người Minh Nguyệt Hân Nhi xuống núi cho sớm. đường núi, tôi kể mấy ngươi họ nghe số điều mắt thấy tai nghe. Mấy bé nghe đến xuất thần, đột nhiên Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to tiếng: "Đẹp quá!".

      Tôi ngẩng đầu lên, thấy nữ tử thân vận váy dài như liễu rủ màu vàng, cổ tay áo thêu hoa mẫu đơn xanh bích, sợi tơ vàng dệt thành mấy mảnh hoa văn tường thuỵ, vạt áo dưới kết dày đặc loạt phượng hoàng cưỡi mây màu tím, trước ngực là dải áo yếm xanh lơ bằng gấm thít chặt, thân mình nhàng chuyển động làm vạt váy dài bay lên, giơ tay nhấc chân như gió, dáng thướt tha mềm mại như dương liễu la đà, loại khí chất lộng lẫy này tựa như phi tử của thần tiên vậy.

      Nữ tử như vậy, ngay cả cùng là phận cũng có cách nào thích, huống chi là nam nhân? đường, già cụ già tóc bạc tám mươi tuổi, trẻ nhi đồng lên tám lên mười đều trợn mắt há miệng ra mà ngắm nhìn nàng. Tiêu Tiếu cũng là nam nhân, hiển nhiên thể ngoại lệ. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, trong lòng thích, xoắn lấy vành tai y, cùng y la hét ầm ĩ.

      Giờ này khắc này, nữ tử ấy xoay người kiểm kê đồ đạc, đúng lúc đó, từ phía sau có chừng mười ba mười bốn tuổi vội vã vượt qua người nàng, chúng tôi thấy ràng, bé kia thuận tay lấy miếng ngọc bội đeo bên hông nàng, tiếc rằng nàng vẫn chưa phát ra.

      Băng Ngưng là xuất thân chốn giang hồ, hiển nhiên để cho chuyện như vậy xảy ra ngay trong tầm mắt mình. Lập tức, mau mắn nhảy đến bé mười ba mười bốn tuổi kia, nắm lấy tay bé , hét lên: "Lấy đồ ngươi vừa trộm của vị nương kia ra đây! Nếu còn đưa ra, bản nữ hiệp lấy mạng của ngươi!". Ngay sau đó, Băng Ngưng khẽ rút cây kiếm trong tay, doạ nạt bé .

      Tiểu nương kia chắc là con của gia đình thôn dã, nhìn quần áo con bé rách nát tả tơi, hiển nhiên là bần cùng khốn khổ chịu nổi nên mới trộm đồ. Con bé làm sao gặp phải cục diện như Băng Ngưng, trong lúc nhất thời dị doạ đến trắng bệch mặt mày, song vẫn cố chấp : "Tỷ... tỷ muốn gì hả? Tôi đâu có trộm đồ gì đâu, tỷ... tỷ mới là trộm có".

      Băng Ngưng quắc mắt lên, quát to: " tuổi như vậy dám trộm đồ, lớn lên biết còn thế nào nữa? Nếu ngươi nhất quyết lấy ra, ngay bây giờ ta đưa ngươi lên gặp quan".

      Nghe thấy quan, bé kia mới sợ hãi, quỳ xuống với Băng Ngưng: "Bà ơi, tôi van xin tỷ, ngàn vạn lần đừng bắt tôi lên gặp quan, cha mẹ tôi đều bị tên cẩu quan hám tiền đó hại chết. Tôi trả đồ lại cho tỷ, tỷ hãy tha cho tôi ". xong, bé liền giao ngọc bội ra. Miếng ngọc bội đó trong suốt óng ánh, vừa nhìn biết ngay là hàng thượng đẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :