1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 26. Tình thân gặp ý chàng (1)

      “Thiếu phu nhân, chờ em chút, em cùng .” Minh Nguyệt Hân Nhi xong, vội vàng đuổi theo tôi. Nhưng giọng của con bé càng ngày càng yếu, dần dần còn nghe nữa. Tôi cũng biết mình lấy đâu ra sức mạnh lớn nhường ấy, lại có thể chạy nhanh như vậy.

      Chẳng mấy tôi chạy đến trước sòng bạc Tam Bảo. Hai người giữ cửa vốn nhận ra tôi, bọn họ đến nhà tôi tróc nợ đâu chỉ có lần. Thấy tôi, người : “ ra là Thẩm đại thiếu phu nhân. Ông chủ của chúng tôi sớm biết đến đây. Muốn tìm cha phải ? Làm phiền theo tôi vậy”.

      Người nọ xong, cũng dẫn tôi vào bên trong sòng bạc, mà lại về hướng cổng chợ bán đồ ăn trông rất bẩn thỉu. Chợ bán đồ ăn này vốn do triều đình dựng lên để xử trảm phạm nhân tội ác tày trời. Sau này quốc gia trời yên biển lặng, những người có tội phải chết cũng ít , vì thế nơi này liền dần dần biến thành chốn tụ tập của người nghèo khổ. Chợ bán đồ ăn, chợ bán cá, quầy cờ bạc vụn, ăn mày…hạng người tam giáo cửu lưu [1] gì cũng có hết.

      [1] Tam giáo là ba phái giáo, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, Cửu lưu là chín trường phái học thuật chủ yếu trong thời Chiến quốc ở Trung Quốc, gồm có Nho gia, Đạo gia, Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

      góc chợ bán đồ ăn vẫn là chỗ quan phủ dùng để xử quyết phạm nhân, bởi vậy đài xử án, giá cao vẫn còn đầy đủ cả. Lúc này, tôi thấy cha tôi bị trói vào cái cột cao, chung quanh có vài gã côn đồ vây xem. Phía dưới cha tôi chất rất nhiều củi khô. Tôi còn thấy có người bên cạnh giơ đuốc lên, có người tưới dầu hạt cải lên đống củi.

      “Dừng tay! Các người muốn làm gì hả?” Tôi cao giọng kêu lên, chạy tới.

      Bên cạnh có người chắp tay sau lưng, còn giữ lại chòm râu để ba chùm, nhìn tôi vài lần, hỏi: “Đứa con này là ai?”

      Lập tức, tên thủ hạ của gã có biệt danh là “Bội Ngư” : “Vị này sao, đó là tiểu thiếp Thẩm gia vừa mới bị Thẩm gia từ hôn, con của Lãnh lão đầu, Lãnh Cửu Dung”.

      Gã “ba chòm râu dê” kia nghe vậy, ha ha cười lớn, : “Tiểu thiếp Thẩm gia này dáng vẻ ra cũng chẳng ra gì. biết con mắt của Đại công tử Thẩm gia như thế nào nữa”.

      Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, bình tĩnh : “Thả cha tôi ra, ông nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả!”.

      Gã “ba chòm râu dê” kia cười hô hố, dùng ánh dâm loạn ngừng quan sát tôi, : “ trả? tưởng rằng có thể trả được sao? tưởng là ai? Nếu vẫn còn là tiểu thiếp của Thẩm gia, ta còn tin có năng lực này. Nhưng giờ đừng mơ tưởng nữa. Căn nhà nghèo của mấy người, các huynh đệ của ta chỉ còn thiếu nước đào ba thước đất mới có thể tìm ra bạc, thêm cả đồ trang sức chẳng qua cũng chưa đến hai trăm lượng. trả, lấy gì mà trả?”.

      Trong lòng tôi khẽ hoảng hốt, : “Cha tôi còn nợ các người bao nhiêu?”.

      Gã “ba chòm râu dê” : “ nhiều cũng phải là nhiều. Chỉ có ba nghìn sáu trăm lượng mà thôi. Nếu giờ có thể lấy tiền ra, ta lập tức sai người thả cha . Nếu nửa canh giờ nữa mà còn có bạc. Vậy , ta đành phải phái người thiêu chết Lãnh lão đầu thôi. Cái mạng hèn của Lãnh lão đầu lại có thể đáng giá ba nghìn sáu trăm lượng, đúng là hời cho lão quá”. Gã kia vừa vừa cười hô hố.

      Tôi nghe thế, trong lòng thoáng bình tĩnh lại, : “Dựa theo luật lệ Tây Tống, thiếu nợ trả tiền, nhưng lại có luật mắc nợ giết người. Nếu hôm nay cha tôi bị các người thiêu chết, vương pháp Đại Tống cũng bỏ qua cho các người”.

      Gã “ba chòm râu dê” lại cười hô hố, : “Ái chà chà, bà của ta, vẫn còn rất mau mồm mau miệng nha. giờ ta cũng có phần thích rồi. Chính xác, rất đúng, vương pháp Tây Tống này quy định như vậy, nhưng nếu trong tay ta có giao kèo sinh tử của cha , đó lại là chuyện khác rồi. Bội Ngư, lấy giao kèo sinh tử kia ra cho vị tiểu thiếp này xem. À, , là vị tiểu thiếp bị đuổi ra khỏi nhà này xem”.

      Ngay tức khắc, “Bội Ngư” kia đưa phần giao kèo sinh tử đến trước mặt tôi, tôi vừa đưa tay định lấy, liền bị rút về chút.

      “Chỉ cho nhìn bằng mắt, cho phép đụng tay vào”. giảo hoạt . Vẻ mặt tôi thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì , chăm chú nhìn vào tờ giao kèo kia, chỉ thấy phía có viết “Hôm nay Lãnh Minh hải tôi bằng lòng ký kết khế ước sinh tử như sau: Tôi đồng ý lấy tính mạng làm tiền đặt cược, đánh ván bạc cuối cùng với nhị lão bản Vương Càn Nhất của sòng bạc Tam Bảo. Nếu thắng, Vương Càn Nhất phải trải tôi ba nghìn năm trăm lượng bạc, đồng thời trả lại trăm lượng bạc tôi nọ lúc trước. Nếu thua tôi đồng ý nộp ba nghìn sáu trăm lượng bạc, nếu tôi nộp được, liền lấy mạng để trả. Sống chết liên quan đến ngươi khác”. Phía sau là chữ ký của cha tôi và Vương Càn Nhất.

      Trong lòng tôi khẽ thở dài tiếng, cha quả thực ra đề khó cho tôi rồi. Tôi nhận ra ràng, chữ viết này quả là của cha.

      Lúc này, cha tôi cột với tôi: “Con , con cần phải xen vào việc của cha, con mau về . Nhớ kỹ ngày lễ, ngày tết đốt tiền giấy cho cha là được. Sau này cha thể tiếp tục chăm sóc cho con nữa, cũng thể tìm gia đình khá giả cho con. Tự con phải chăm sóc chính mình”. Giọng điệu cha tôi có phần uể oải yếu ớt, ông vừa vừa rơi nước mắt. Tôi thấy mặt ông có mấy vết thương, hiển nhiên phải nếm mùi đau khổ.

      Lúc này, gã “ba chòm râu dê” kia đến, : “Quên mất chưa cho biết, Lãnh nương, ta chính là Vương Càn Nhất, xem, nếu ta thiêu chết cha , liệu có phải phạm vào luật pháp Tây Tống ?”.

      Sắc mặt của tôi ắt hẳn tái nhợt . Tôi lời, nhíu mày nghĩ cách.

      Đúng lúc này có giọng bỗng vang lên: “Các người dám làm thế sao? Thiếu phu nhân của chúng ta chính là người được Tiết vương gia mến. Nếu ấy xảy ra chuyện gì may, Tiết vương gia tha cho các người”. Người lên tiếng bỗng đâu lại là Minh Nguyệt Hân Nhi.

      Ngay sau tiếng của con bé, lại có tiếng khác: “Há chỉ mình Thiếu phu nhân là người được Tiết vương gia mến? Ta đây, Sở Thiên Khoát, cũng là huynh đệ tốt của Tiết vương gia, thiếu phu nhân là bạn tốt của ta, nếu ai làm điều gì bất lợi với Thiếu phu nhân, cũng là làm điều bất lợi với ta, cũng là làm điều bất lợi với Tiết vương gia. Tiết vương gia tuyệt đối tha cho ”. Lần này người lên tiếng là Tiêu Tiếu. Minh Nguyệt Hân Nhi lại có thể gọi Tiêu Tiếu cùng đến.

      Song, gã Vương Càn Nhất kia lại tỏ vẻ như được nghe chuyện tức cười nhất đời này, gã lớn tiếng : “Các ngươi là huynh đệ của Tiết vương gia, là người được Tiết vương gia mến, xin hỏi, ai là Tiết vương gia? Ta còn là người được “Táo vương gia” mến đây. Ha ha ha…”.

      Tiêu Tiếu vỗ ngực : “Là Tiểu Lang Tiết vương gia. chừng lúc này người cải trang vi hành ở Duy huyện đấy!”. Sức mạnh của Tiêu Tiếu đương nhiên là tràn trề, nhưng bọn người kia lại càng ra vẻ kiêu ngạo hung hăng. Vương Càn Nhất : “Hôm nay ta được nghe chuyện tức cười nhất đời này. Các ngươi sao?”.

      Đám thủ hạ của gã cũng bật cười hô hố, cười lăn cười lóc.

      Trong lòng tôi hiểu , giơ này khắc này, Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu có gì cũng chỉ uổng công, chừng còn cố thể vô tội bị vạ lây. Vì thế tôi ngăn bọn họ tiếp, cũng bảo bọn họ mau chóng , nhưng bọn họ chịu.

      Lúc này, có tên lâu la thuộc hạ của Vương Càn Nhất tiến gần, hỏi: “Nhị lão bản, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, giờ có muốn thiêu chết Lãnh lão đầu ?”.

      Vương Càn Nhất nhìn tôi, mặt lộ vẻ tục tĩu : “Ta nghĩ tới nghĩ lui lại thay đổi ý định. Thiêu chết Lãnh lão đầu đương nhiên là tốt, nhưng mà ta lại được lợi lộc gì. Nếu làm bẩn chợ bán đồ ăn này, ta còn phải sai người đến dọn sạch. Lãnh nương, phải vậy ?”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 27. Tình thân gặp ý chàng (2)

      Tôi lạnh lùng liếc gã cái, rằng, trong lòng lại hết sức lo lắng, muốn nghĩ ra cách để cứu lấy cha mình, song chỉ cảm thấy tâm tư rối bời, nghĩ ra được điều gì.

      Vương Càn Nhất tiếp tục : “Lãnh Cửu Dung bị Thẩm gia ruồng rẫy này quả dáng vẻ cũng đẹp đẽ gì, nhưng vừa mạnh mẽ vừa có khí cá tính, ta thích. Lãnh nương, nếu chịu ký tên vào khế ước, từ nay về sau theo Vương Càn Nhất ta, ta hạ thủ lưu tình, cho cha con đường sống, ba nghìn sáu trăm lượng bạc kia cũng cần nữa. Coi như mua cho cha cỗ quan tài vậy, dù sao nhà họ Vương ta giàu nứt đố đổ vách, có rất nhiều tiền.”

      Trong bụng tôi nặng nề thở dài, có điều cuối cùng cũng đến nỗi. Dù sao bất kể thế nào, chỉ cần tôi thỏa hiệp, cha tôi cũng được cứu. Tuy rằng theo kẻ như thế, bị gã lăng nhục, cũng là điều tôi thể chịu đựng được.

      Vương Càn Nhất thấy tôi hồi lâu lời, cười bảo: “Được được được! Ta cho thời gian tuần hương, để cân nhắc kỹ càng. Người đâu, châm hương!”.

      Ngay lập tức, có thuộc hạ của Vương Càn Nhất châm hương.

      Cha tôi : “Con à, con tuyệt đối đừng chấp nhận cầu cầm thú đó. Chưa đến tuổi của gã chẳng mấy mà bằng cha, trong nhà gã còn cơ thiếp lớn lớn , dưới vào chục người. Người ta nha hoàn thê tử gì nhà họ Vương cũng đều bị gã cưỡng bức hết. Loại người này, nếu con mà theo gã, chẳng khác gì tựu nhảy vào hố lửa”.

      Vương Càn Nhất : “Người đâu, bịt miệng Lãnh lão đầu lại cho ta. Mẹ kiếp, xúi quẩy quá, được câu tiếng người!”. Tức khắc có kẻ trèo lên thang, làm theo lời gã .

      Minh Nguyệt Hân Nhi cũng tiến lại gần, lớn tiếng mắng Vương Càn Nhất. Tôi quay đầu lại nhìn Tiêu Tiếu, nhưng biết y chạy đâu rồi.

      Vương Càn Nhất : “Tiểu nha đầu này tồi nha, nếu cũng theo Vương Càn Nhất ta, đảm bảo nàng được ăn ngon mặc đẹp, tận hưởng vinh hoa phú quý vô cùng tận”. Minh Nguyệt Hân Nhi tức điên người, chống nạnh chỉ vào Vương Càn Nhất chửi ầm ĩ, Vương Càn Nhất ngồi xuống ghế thái sư, bắt chéo hai chân, nhàn nhã như , cũng nổi giận.

      lúc lâu sau, nén hương kia đốt cũng còn lại là bao, mắt thất hương sắp sửa tàn, Vương Càn Nhất đột nhiên đứng lên, sắc mặt thay đổi, hằm hằm tức giận : “Lãnh Cửu Dung, tóm lại có ký tên hay ? Nếu chịu nghe theo lời ta , ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cha !”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi chỉ vào gã : “Ngươi bậy!”, sau đó lại ngừng vặn vặn tay: “Tiêu Tiếu chết bầm này, sao giờ còn chưa đến? Chạy đâu mất rồi?”.

      Tôi từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên : “Tôi ký tên”. Cha tôi ở cột cuống quýt vô cùng, nhưng lại gào lên được, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư. Trong lòng tôi lúc đó bỗng có cảm giác như trong giấc đại mộng xuân thu. Cả đời người con , theo ai mà chẳng vậy. Theo người dàn ông tốt là cái phúc của bản thân, còn theo người tốt, là vận rủi của bản thân. Cùng lắm là chết là được.

      Vương Càn Nhất vỗ tay cười to : “Hay! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Người đâu, lấy giấy bút nghiên mực ra đây, để Lãnh nương ký văn tự bán mình”.

      Lập tức có người cầm tờ văn tự bán mình viết xong từ trước lại. Vương Càn Nhất : “Lãnh nương, chỉ cần ký tên ở phía sau là được rồi. Nếu tình biết ký, cứ lăn dấu tay cũng được”. Tôi khẽ thở dài, cầm lấy bút, chuẩn bị ký tên.

      Lúc này, bông nhiên có người lớn tiếng kêu lên: “ được ký! thể ký!”. thanh của người đó như rống lên, giống như dùng toàn bộ sức lực của mình, trong giọng có phần lo lắng, lại buồn bã, có phẫn nộ, phần nhiều hơn là thân thiết. Giọng của người này, tôi vĩnh viễn thể quên. Đó là Thẩm Hồng.

      Quả nhiên, Thẩm Hồng sải bước đến, người chàng còn vận hỷ phục tân lang. Theo chàng bén gót là Tiêu Tiếu. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, ra sức vỗ bả vai Tiêu Tiếu, : “Cuối cùng huynh về rồi, làm muội lo lắng muốn chết, cũng may, cũng may!”.
      Thẩm Hồng bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi vài lần, sau đó đoạt lấy tờ khế ước, dùng sức xé tan. Những mảnh giấy nhở tựa như loài bướm bay lả tả trong trung.

      Thẩm Hồng nắm lấy tay tôi : “Vương Càn Nhất, ngươi muốn làm gì? Cửu Dung vốn là thê tử của ta, chẳng qua chỉ về nhà mẹ đẻ mấy ngày, ngươi liền bức ấy theo ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu ta báo lên quan phủ có hậu quả ra sao?”.

      Vương Càn Nhất thấy Thẩm Hồng, trước tiên khí thế tự nhiên yếu ba phần, nhưng gã vẫn : “Thẩm đại công tử, hưu thư của cậu tôi soát thấy trong góc nhà, cậu lại ở đây chỉ để Lãnh nương về nhà mẹ đẻ mấy ngày, chẳng phải là trợn mắt mò giữa ban ngày ban mặt đó sao”.

      Thẩm Hồng mỉm cười bảo: “Ngươi thấy hưu thư đúng ? Làm sao ngươi có thể chứng minh chữ đó là do ta viết hả? Ta và nương tử ta giận dỗi nhau, nương tử trong cơn tức giận tự mình viết bức hưu thư, sau đó thu dọn hành lý trở về nhà mẹ đẻ. Có điều theo ta biết được, dựa theo luật lệ Tây Tống, nữ nhân thể tự mình bỏ chồng được. Tới công đường ta cũng có thể tố ngược lại ngươi, ngụy tạo hưu thư”.

      Sắc mặt Vương Càn Nhất có phần thay đổi, gã lắp bắp : “Việc này, việc này…tất cả mọi việc chỉ là hiểu lầm mà thôi, Thẩm đại công tử, chuyện như thế này đáng làm ầm lên đến công đường đâu”. Vương Càn Nhất xong, bỗng nhiên có người tất tả chạy đến, tới bên cạnh gã bèn thầm vào tai gã mấy câu. Vẻ mặt Vương Càn Nhất lại bắt đầu đắc ý.

      : “Thẩm đại công tử, cậu vừa gì cơ? lên công đường phải . Được, ông chủ đây theo cậu. Cậu bảo chúng ta lên huyện nha hay phủ nah đây? Bất luận là lên huyện nha hay nha phủ, tất thả tôi đều theo cậu hết. Mặc dù Huyện đại nhân hay Tri phủ đại nhân đều là người thân của cậu, nhưng tôi cảm thấy bọn họ vì tình riêng mà làm trái với vương pháp đâu ha ha ha”.

      Thẩm Hồng : “Vương Càn Nhất, ngươi sợ ta tố cáo ngươi tội ngụy tạo hưu thư sao?”.

      Vương Càn Nhất : “Tôi sợ! Tôi sợ, sợ muốn chết! Vương Càn Nhất tôi bao giờ sợ ai chưa? Về phần bức hưu thư này, có phải ngụy tạo hay , lên quan phủ, so sánh bút tích cái chẳng phải chứng minh được ngay sao?”. Vẻ mặt Vương Càn Nhất dương dương tự đắc. Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, ra việc này có người trù tính, bằng , Vương Càn Nhất cũng tiền hậu bất nhất nhanh như thế. Mới vừa nãy có người vội vã đến gì đó với gã, ngay tức khắc gã bèn ương ngạnh hẳn lên, hiển nhiên kẻ đó cho gã biết, hưu thư phải là ngụy tạo.

      “Khỏi cần lên quan phủ! Bản vương có thể chứng minh, bức hưu thư này phải là ngụy tạo”. Theo cùng với thanh nghiêm khắc, có bóng người mảnh dẻ chậm rãi đến gần. Người ấy chẳng phải Tiết vương gia là ai?

      Tôi hết sức sửng sốt vì xuất quỷ nhập thần của y, y lại cất lời: “Vừa rồi bản vương chuẩn bị đến Thẩm gia dự lễ, chẳng ngờ còn chưa đến Thẩm gia nghe tân lang chạy tới cổng chợ bán đồ ăn rồi. Bản vương đến đây xem sao, lại quả nhiên là vậy”. Tiết vương gia khoác bộ thanh sam, phong thái nhàng, nhưng mặt bỗng sinh ra vẻ nghiêm khắc. Có vài người theo phía sau y, trong số đó là Huyện lệnh Mai Mặc.

      Mai Mặc cẩn thận dè dặt khom người : “Xin Vương gia bớt giận, xin Vương gia bớt giận”. Vương Càn Nhất vừa thấy cảnh này, biết , tức dẫn thuộc hạ quỳ xuống báo kiến Tiết vương gia. Tôi và đám người Thẩm Hồng cũng cùng nhau quỳ xuống.

      Tiết vương gia phất phất tay áo, : “Bình thân cả . Vương Càn Nhất, ngươi vì mấy nghìn lượng bạc mà làm hại đến mạng người, ngươi biết tội chưa?”. Vương Càn Nhất run bần bật thưa: “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, nhưng phía tiểu nhân có giao kèo sinh tử do Lãnh lão đầu ký”. xong, thuộc hạ của gã trình giao kèo lên trước mặt Tiết vương gia.

      Tiết vương gia xem hết, quăng mạnh xuống đất, : “Thứ này cũng có thể coi là ư? Nếu ai cũng giống như ngươi, hai người tùy tiện ký kết bản giao kèo là có thể đòi mạng đối phương, thiên hạ Tây Tống ta chẳng phải đại loạn sao? giờ Hoàng thượng lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ, các ngươi lại có thể ngược lẽ trời, xem ra giết cả cửu tộc nhà ngươi quả là được !”. Tiết vương gia này xem ra thường ngày thích nghe chuyện cười, dễ dàng hờn giận, nhưng quả có khí thế như sấm vang chớp giật, dạo cho gã Vương Càn Nhất kia gần như ngã vật ra đất như đống bùn nhão.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 28: Tình thân gặp ý chàng (3)

      Vương Càn Nhất run rẩy : “Khởi bẩm Vương gia, chuyện ngày hôm nay phải chú ý của tiểu nhân, mà là…”. Gã mới đến đây, bỗng nhiên có chiếc ám tiễn bắn tới, nghiêng lệch, vừa vặn trúng vào cổ họng gã.

      “Là… là…” Máu tuôn ra từ cổ họng Vương Càn Nhất ngay tức . Gã giãy giụa muốn ra kẻ sai khiến mình là ai, nhưng cũng chỉ vô ích.

      Mọi người vô cùng sửng sốt, nếu kẻ này có thể dễ dàng lấy mạng Vương Càn Nhất như thế, vậy muốn ám sát Vương gia, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Tùy tùng của Tiết vương gia rối rít bày tư thế để bảo vệ y. Nhưng tất cả lại yên ả như cũ.

      Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Thích khách đương nhiên là do kẻ đứng sau bức màn này sai phái. Tôi vốn cảm thấy đôi phần sáng tỏ, nhưng giờ lại như bị sương mù trùng điệp che mắt. Những tưởng kẻ đứng phía sau cầm đầu là phu thê Thẩm Tề hoặc Mai Nhiêu Phi, nhưng kẻ cầm đầu này có sức mạnh thế nào mà lại sai khiến được cả nhị lão bản Vương Càn nhất của “sòng bạc Tam Bảo” có tài có thế đây? Cũng chưa từng nghe Duy huyện có giang hồ nhân sĩ nào võ công giỏi đến vậy, có thể khiến người ta bị mũi tên găm kín yết hầu.

      Tôi cũng kịp nghĩ ngợi những chuyện đó, giằng ra khỏi bờ vai Thẩm Hồng, chạy đến trước cây cột trói cha, : “Mau thả cha tôi xuống!”.

      Ngay lập tức, Tiêu Tiếu và vài người khác trèo lên thang, cởi trói cho cha tôi, đỡ ông xuống.

      Khuôn mặt cha tôi tựa như bị năm tháng khắc trổ, càng thêm già nua trong cơn gió màu thu. Nhớ lại hoàn cảnh thập tử nhất sinh vừa rồi, tôi kìm được rớm nước mắt.

      Cha tôi giống như đứa trẻ phạm lỗi, thào : “Con , cha vốn chưa nghĩ thất bại. Cha vốn tưởng rằng nếu cha thắng, nhà ta liền có bạc, con cũng cần phải sống khổ sở nữa, ai dè…”. Cha tôi xong nước mắt vơi đầy.

      Tôi nắm tay cha: “Cha, đừng gì nữa, chuyện tốt xấu gì cũng qua rồi. Sau này cha có còn đánh bạc nữa ?”. Tôi , tự mình lại thở dài trước, trong lòng biết có khuyên cũng chỉ hoài công.

      Vẻ mặt cha tôi nghiêm trang khác thường, ông : “Sau này… sau này cha tôi bao giờ đánh bạc nữa. Cha những cho mẹ con sống những ngày vui, hôm nay thiếu chút nữa còn làm khổ cả con, cha đúng là đồ đốn mạt”. Cha tôi vừa , vừa ngồi sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.

      Minh Nguyệt Hân Nhi : “Lão thông gia, người vốn là đồ đốn mạt mà, hôm nay người mới biết sao?”. Tiêu Tiếu dùng sức nhéo Minh Nguyệt Hân Nhi cái, Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi, thêm gì nữa.

      Chung quanh bỗng nhiên yên ắng lại. Ánh mắt cha tôi càng thêm tang thương. Ông chậm rãi : “Nhà họ Lãnh chúng ta vốn là dòng dõi thư hương có tiếng trong Duy huyện. Năm cha mười bảy tuổi, thi đỗ tú tài. Trong kỳ thi Hội tháng Ba năm thứ hai, tên đứng đầu bảng, trở thành Hội nguyên [1]. Sau đó, cha tham gia thi Đình nhưng luôn đỗ. Năm hai mươi ba tuổi, lần nữa cha lên kinh dự thi. Hành trình vào kinh lần đó, bởi cha trót sa vào chốn trăng hoa, lưu luyến câu lan ngõa tứ [2], bỏ lỡ ngày thi Đình, chẳng mấy chốc cha tiêu hết bạc, bị tú bà của “Dư Hương lầu” đuổi ra. Con , mẹ con tên là Ngọc Hồ Điệp, là đệ nhất danh kỹ ở Dư Hương lầu nơi kinh thành. Cha đem lòng ái mộ mẹ con vô cùng, bà ấy thấy cha tiêu hết tiền bạc, lưu lạc đầu đường thường thường tiếp tế cho cha. Còn muốn dùng bạc chuộc thân cho mình, thoát khỏi danh phận danh kỹ nữ, từ đó về sau theo cha. Nhưng tú bà Dư Hương lầu sao có thể bằng lòng được”. Cha xong, ánh mắt đục ngầu lộ vẻ thống khổ sâu sắc, ông hoàn toàn chìm đắm trong chuyện xưa.

      [1] Người đỗ đầu khoa thi Hội

      [2] Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống. Ngõa tứ: Nơi biểu diễn tạp kỹ đường phố

      “Cha và mẹ con lâm vào tình thế bất đắc dĩ trăm bề. Cơ duyên khéo hợp, ngay lúc đó cha cứu được mạng của Tề vương. Tề vương cũng chính là thúc thúc của Đương kim Thiên tử và Tiết vương gia, Tề vương cảm kích ơn cứu mạng của cha, ra lệnh giải thoát cho mẹ con khỏi phận con hát. Lúc mẹ con rời khỏi đó, toàn bộ tài sản dành dụm được đều để lại Dư Hương lầu, ngay cả trang sức áo váy cũng được mang theo dù là nửa bộ. Cha và mẹ con nghèo khổ chán nản, may mà lúc ấy gặp Thẩm lão gia đưa rượu lên kinh thành và được ông ấy cho tiền, cha và mẹ con mới có thể trở về quê nhà. Nhưng sau khi chúng ta trở về Duy huyện mới biết được vàng bạc châu báu trong nhà dã bị cường đạo cướp hết sạch. Sau khi cường đạo cướp bóc còn phóng hỏa, nhà cửa Lãnh gia hóa thành tro tàn chỉ trong đêm, tất cả hơn ba mươi nhân khẩu già trẻ từ xuống dưới Lãnh gia đều chết uổng, ai may mắn thoát khỏi. Cha và mẹ con sau thời gian đau khổ dời đến căn nhà chúng ta ở bây giờ, thành thân sinh sống. Mẹ con tên là Ngọc Tiểu Điệp. năm sau, mẹ con sinh con ra.Lúc mẹ con sinh con bị khó sinh, bà đỡ cũng đành bó tay hết cách. Cha lại có tiền mời đại phu giỏi nhất khi ấy, đành khổ sở van nài nhưng lão vẫn chịu. Cuối cùng, cha chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con đau đớn, chết . Sau khi mẹ con chết, bà đỡ đỡ được con ra. Tuy rằng con ốm yếu, nhưng lại vẫn còn sống. Mặc dù trong lòng cha phải cố gắng mà sống nuôi con khôn lớn. Lúc con được sáu bảy tuổi, cha thấy con càng ngày càng giống mẹ con, lòng dạ lại càng thêm thống thổ”. Cha tôi kể đến đây, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy ngừng.

      Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng: “Lúc đó, cha mê đánh bạc như điếu đổ. Cha cũng biết tốt đẹp gì, nhưng mà mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ngày xưa mẹ con chết thảm vì có tiền chữa trị, trong lòng cha lại cảm thấy đau đớn muốn chết. Vì thế mỗi khi cha gửi tình vào uống rượu đánh bạc, cha luôn cảm thấy, nếu năm đó cha có tiền mời đại phu, có lẽ mẹ con chết. Cha cũng thiết kiếm việc khác, chỉ muốn kiếm tiền chiếu bạc. Ngày nay qua ngày khác, năm rồi năm, thể tư thoát ra được”. Những sợi tóc hoa râm của cha tôi từ từ rơi lọt qua giữa kẽ ngón tay. Tâm khảm tôi có phần khó chịu bâng quơ trong chốc lát. Mấy năm nay, tôi chỉ biết cha ham đánh bạc thành thói, nhưng biết rằng ông là người bị tổn thương, mang nỗi niềm riêng.

      Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng: “ Cha, chúng ta về nhà ”.

      Cha tôi vẫn cúi đầu : “Dung Nhi, con có còn trách cứ cha ngày đó gả con vào Thẩm gia, để con nếm nhiều khổ sở như vậy ?”. Tôi lắc đầu : “Cha gì thế, cha, chúng ta về nhà , trước đây gả vào Thẩm gia là con cam tâm tình nguyện mà”.

      Cha tôi thở dài thườn thượt. “Từ sau khi con từ Thẩm gia trở về, cha thấy con ngày ngày rầu rĩ vui, lại thấy con làm lụng vất vả, trong lòng khó chịu, vì thế mới muốn có thể thắng được số tiền lớn lần, từ nay về sau đánh bạc nữa, cho con cuộc sống tốt đẹp hơn, giống như mẹ con…lạnh lẽo đơn côi như vậy. Nào ngờ, lại liên lụy đến con…”. Cha tôi song lại có phần nghẹn lời.

      Tôi bất chợt cảm thấy, cha sinh tôi nuôi tôi mười bảy năm, ra tôi tuyệt nhiên chưa từng hiểu ông. Tôi : “Cha, đừng những điều đó nữa. Sau này cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khấm khá hơn”.

      Cha tôi gục gặc đầu: “Kỳ xưa kia cha lừ con gả vào Thẩm gia, thứ nhất là vì tham bạc của Thẩm gia, thứ nhì cũng là vì muốn báo đáp ơn Thẩm lão gia cho tiền năm xưa. Nếu năm đó mà có Thẩm lão gia giúp tiền, cha và mẹ con nghèo rớt mùng tơi, có lẽ chết đói đường phố kinh thành từ lâu rồi!”.

      Tôi cũng ra sức gật đầu, đỡ cha dậy, : “Cha, chúng ta về nhà ”. Cha tôi lấy tay áo lau nước mắt, : “Ừ”.

      Tôi xoay người lại, với Tiết vương gia và Thẩm Hồng “Cửu Dung cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia và Thẩm công tử, đại ân đại đức này, xin vĩnh viễn khắc ghi”. xong, dìu lấy cha, thong thả trở về.

      Tiết vương gia cản đường chúng tôi, cười : “Cửu Dung nương, giờ nếu còn là tiểu thiếp của Thẩm gia nữa, bản vương cầu hôn được chứ? Mặc dù bản vương có đích vương phi [3] do Tiên hoàng ban cho, nhưng ta vừa ngốc vừa vụng vừa thô lỗ, chẳng chút phong tình nào. Nếu chịu gả cho ta, ta liền phong làm trắc vương phi, thế nào?”.

      [3] Vợ cả của vương gia gọi là đích vương phi, vợ lẽ gọi là trắc vương phi

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 28: Tình thân gặp ý chàng (3)

      Vương Càn Nhất run rẩy : “Khởi bẩm Vương gia, chuyện ngày hôm nay phải chú ý của tiểu nhân, mà là…”. Gã mới đến đây, bỗng nhiên có chiếc ám tiễn bắn tới, nghiêng lệch, vừa vặn trúng vào cổ họng gã.

      “Là… là…” Máu tuôn ra từ cổ họng Vương Càn Nhất ngay tức . Gã giãy giụa muốn ra kẻ sai khiến mình là ai, nhưng cũng chỉ vô ích.

      Mọi người vô cùng sửng sốt, nếu kẻ này có thể dễ dàng lấy mạng Vương Càn Nhất như thế, vậy muốn ám sát Vương gia, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Tùy tùng của Tiết vương gia rối rít bày tư thế để bảo vệ y. Nhưng tất cả lại yên ả như cũ.

      Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Thích khách đương nhiên là do kẻ đứng sau bức màn này sai phái. Tôi vốn cảm thấy đôi phần sáng tỏ, nhưng giờ lại như bị sương mù trùng điệp che mắt. Những tưởng kẻ đứng phía sau cầm đầu là phu thê Thẩm Tề hoặc Mai Nhiêu Phi, nhưng kẻ cầm đầu này có sức mạnh thế nào mà lại sai khiến được cả nhị lão bản Vương Càn nhất của “sòng bạc Tam Bảo” có tài có thế đây? Cũng chưa từng nghe Duy huyện có giang hồ nhân sĩ nào võ công giỏi đến vậy, có thể khiến người ta bị mũi tên găm kín yết hầu.

      Tôi cũng kịp nghĩ ngợi những chuyện đó, giằng ra khỏi bờ vai Thẩm Hồng, chạy đến trước cây cột trói cha, : “Mau thả cha tôi xuống!”.

      Ngay lập tức, Tiêu Tiếu và vài người khác trèo lên thang, cởi trói cho cha tôi, đỡ ông xuống.

      Khuôn mặt cha tôi tựa như bị năm tháng khắc trổ, càng thêm già nua trong cơn gió màu thu. Nhớ lại hoàn cảnh thập tử nhất sinh vừa rồi, tôi kìm được rớm nước mắt.

      Cha tôi giống như đứa trẻ phạm lỗi, thào : “Con , cha vốn chưa nghĩ thất bại. Cha vốn tưởng rằng nếu cha thắng, nhà ta liền có bạc, con cũng cần phải sống khổ sở nữa, ai dè…”. Cha tôi xong nước mắt vơi đầy.

      Tôi nắm tay cha: “Cha, đừng gì nữa, chuyện tốt xấu gì cũng qua rồi. Sau này cha có còn đánh bạc nữa ?”. Tôi , tự mình lại thở dài trước, trong lòng biết có khuyên cũng chỉ hoài công.

      Vẻ mặt cha tôi nghiêm trang khác thường, ông : “Sau này… sau này cha tôi bao giờ đánh bạc nữa. Cha những cho mẹ con sống những ngày vui, hôm nay thiếu chút nữa còn làm khổ cả con, cha đúng là đồ đốn mạt”. Cha tôi vừa , vừa ngồi sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.

      Minh Nguyệt Hân Nhi : “Lão thông gia, người vốn là đồ đốn mạt mà, hôm nay người mới biết sao?”. Tiêu Tiếu dùng sức nhéo Minh Nguyệt Hân Nhi cái, Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi, thêm gì nữa.

      Chung quanh bỗng nhiên yên ắng lại. Ánh mắt cha tôi càng thêm tang thương. Ông chậm rãi : “Nhà họ Lãnh chúng ta vốn là dòng dõi thư hương có tiếng trong Duy huyện. Năm cha mười bảy tuổi, thi đỗ tú tài. Trong kỳ thi Hội tháng Ba năm thứ hai, tên đứng đầu bảng, trở thành Hội nguyên [1]. Sau đó, cha tham gia thi Đình nhưng luôn đỗ. Năm hai mươi ba tuổi, lần nữa cha lên kinh dự thi. Hành trình vào kinh lần đó, bởi cha trót sa vào chốn trăng hoa, lưu luyến câu lan ngõa tứ [2], bỏ lỡ ngày thi Đình, chẳng mấy chốc cha tiêu hết bạc, bị tú bà của “Dư Hương lầu” đuổi ra. Con , mẹ con tên là Ngọc Hồ Điệp, là đệ nhất danh kỹ ở Dư Hương lầu nơi kinh thành. Cha đem lòng ái mộ mẹ con vô cùng, bà ấy thấy cha tiêu hết tiền bạc, lưu lạc đầu đường thường thường tiếp tế cho cha. Còn muốn dùng bạc chuộc thân cho mình, thoát khỏi danh phận danh kỹ nữ, từ đó về sau theo cha. Nhưng tú bà Dư Hương lầu sao có thể bằng lòng được”. Cha xong, ánh mắt đục ngầu lộ vẻ thống khổ sâu sắc, ông hoàn toàn chìm đắm trong chuyện xưa.

      [1] Người đỗ đầu khoa thi Hội

      [2] Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống. Ngõa tứ: Nơi biểu diễn tạp kỹ đường phố

      “Cha và mẹ con lâm vào tình thế bất đắc dĩ trăm bề. Cơ duyên khéo hợp, ngay lúc đó cha cứu được mạng của Tề vương. Tề vương cũng chính là thúc thúc của Đương kim Thiên tử và Tiết vương gia, Tề vương cảm kích ơn cứu mạng của cha, ra lệnh giải thoát cho mẹ con khỏi phận con hát. Lúc mẹ con rời khỏi đó, toàn bộ tài sản dành dụm được đều để lại Dư Hương lầu, ngay cả trang sức áo váy cũng được mang theo dù là nửa bộ. Cha và mẹ con nghèo khổ chán nản, may mà lúc ấy gặp Thẩm lão gia đưa rượu lên kinh thành và được ông ấy cho tiền, cha và mẹ con mới có thể trở về quê nhà. Nhưng sau khi chúng ta trở về Duy huyện mới biết được vàng bạc châu báu trong nhà dã bị cường đạo cướp hết sạch. Sau khi cường đạo cướp bóc còn phóng hỏa, nhà cửa Lãnh gia hóa thành tro tàn chỉ trong đêm, tất cả hơn ba mươi nhân khẩu già trẻ từ xuống dưới Lãnh gia đều chết uổng, ai may mắn thoát khỏi. Cha và mẹ con sau thời gian đau khổ dời đến căn nhà chúng ta ở bây giờ, thành thân sinh sống. Mẹ con tên là Ngọc Tiểu Điệp. năm sau, mẹ con sinh con ra.Lúc mẹ con sinh con bị khó sinh, bà đỡ cũng đành bó tay hết cách. Cha lại có tiền mời đại phu giỏi nhất khi ấy, đành khổ sở van nài nhưng lão vẫn chịu. Cuối cùng, cha chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con đau đớn, chết . Sau khi mẹ con chết, bà đỡ đỡ được con ra. Tuy rằng con ốm yếu, nhưng lại vẫn còn sống. Mặc dù trong lòng cha phải cố gắng mà sống nuôi con khôn lớn. Lúc con được sáu bảy tuổi, cha thấy con càng ngày càng giống mẹ con, lòng dạ lại càng thêm thống thổ”. Cha tôi kể đến đây, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy ngừng.

      Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng: “Lúc đó, cha mê đánh bạc như điếu đổ. Cha cũng biết tốt đẹp gì, nhưng mà mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ngày xưa mẹ con chết thảm vì có tiền chữa trị, trong lòng cha lại cảm thấy đau đớn muốn chết. Vì thế mỗi khi cha gửi tình vào uống rượu đánh bạc, cha luôn cảm thấy, nếu năm đó cha có tiền mời đại phu, có lẽ mẹ con chết. Cha cũng thiết kiếm việc khác, chỉ muốn kiếm tiền chiếu bạc. Ngày nay qua ngày khác, năm rồi năm, thể tư thoát ra được”. Những sợi tóc hoa râm của cha tôi từ từ rơi lọt qua giữa kẽ ngón tay. Tâm khảm tôi có phần khó chịu bâng quơ trong chốc lát. Mấy năm nay, tôi chỉ biết cha ham đánh bạc thành thói, nhưng biết rằng ông là người bị tổn thương, mang nỗi niềm riêng.

      Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng: “ Cha, chúng ta về nhà ”.

      Cha tôi vẫn cúi đầu : “Dung Nhi, con có còn trách cứ cha ngày đó gả con vào Thẩm gia, để con nếm nhiều khổ sở như vậy ?”. Tôi lắc đầu : “Cha gì thế, cha, chúng ta về nhà , trước đây gả vào Thẩm gia là con cam tâm tình nguyện mà”.

      Cha tôi thở dài thườn thượt. “Từ sau khi con từ Thẩm gia trở về, cha thấy con ngày ngày rầu rĩ vui, lại thấy con làm lụng vất vả, trong lòng khó chịu, vì thế mới muốn có thể thắng được số tiền lớn lần, từ nay về sau đánh bạc nữa, cho con cuộc sống tốt đẹp hơn, giống như mẹ con…lạnh lẽo đơn côi như vậy. Nào ngờ, lại liên lụy đến con…”. Cha tôi song lại có phần nghẹn lời.

      Tôi bất chợt cảm thấy, cha sinh tôi nuôi tôi mười bảy năm, ra tôi tuyệt nhiên chưa từng hiểu ông. Tôi : “Cha, đừng những điều đó nữa. Sau này cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khấm khá hơn”.

      Cha tôi gục gặc đầu: “Kỳ xưa kia cha lừ con gả vào Thẩm gia, thứ nhất là vì tham bạc của Thẩm gia, thứ nhì cũng là vì muốn báo đáp ơn Thẩm lão gia cho tiền năm xưa. Nếu năm đó mà có Thẩm lão gia giúp tiền, cha và mẹ con nghèo rớt mùng tơi, có lẽ chết đói đường phố kinh thành từ lâu rồi!”.

      Tôi cũng ra sức gật đầu, đỡ cha dậy, : “Cha, chúng ta về nhà ”. Cha tôi lấy tay áo lau nước mắt, : “Ừ”.

      Tôi xoay người lại, với Tiết vương gia và Thẩm Hồng “Cửu Dung cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia và Thẩm công tử, đại ân đại đức này, xin vĩnh viễn khắc ghi”. xong, dìu lấy cha, thong thả trở về.

      Tiết vương gia cản đường chúng tôi, cười : “Cửu Dung nương, giờ nếu còn là tiểu thiếp của Thẩm gia nữa, bản vương cầu hôn được chứ? Mặc dù bản vương có đích vương phi [3] do Tiên hoàng ban cho, nhưng ta vừa ngốc vừa vụng vừa thô lỗ, chẳng chút phong tình nào. Nếu chịu gả cho ta, ta liền phong làm trắc vương phi, thế nào?”.

      [3] Vợ cả của vương gia gọi là đích vương phi, vợ lẽ gọi là trắc vương phi

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 28: Tình thân gặp ý chàng (3)

      Vương Càn Nhất run rẩy : “Khởi bẩm Vương gia, chuyện ngày hôm nay phải chú ý của tiểu nhân, mà là…”. Gã mới đến đây, bỗng nhiên có chiếc ám tiễn bắn tới, nghiêng lệch, vừa vặn trúng vào cổ họng gã.

      “Là… là…” Máu tuôn ra từ cổ họng Vương Càn Nhất ngay tức . Gã giãy giụa muốn ra kẻ sai khiến mình là ai, nhưng cũng chỉ vô ích.

      Mọi người vô cùng sửng sốt, nếu kẻ này có thể dễ dàng lấy mạng Vương Càn Nhất như thế, vậy muốn ám sát Vương gia, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Tùy tùng của Tiết vương gia rối rít bày tư thế để bảo vệ y. Nhưng tất cả lại yên ả như cũ.

      Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Thích khách đương nhiên là do kẻ đứng sau bức màn này sai phái. Tôi vốn cảm thấy đôi phần sáng tỏ, nhưng giờ lại như bị sương mù trùng điệp che mắt. Những tưởng kẻ đứng phía sau cầm đầu là phu thê Thẩm Tề hoặc Mai Nhiêu Phi, nhưng kẻ cầm đầu này có sức mạnh thế nào mà lại sai khiến được cả nhị lão bản Vương Càn nhất của “sòng bạc Tam Bảo” có tài có thế đây? Cũng chưa từng nghe Duy huyện có giang hồ nhân sĩ nào võ công giỏi đến vậy, có thể khiến người ta bị mũi tên găm kín yết hầu.

      Tôi cũng kịp nghĩ ngợi những chuyện đó, giằng ra khỏi bờ vai Thẩm Hồng, chạy đến trước cây cột trói cha, : “Mau thả cha tôi xuống!”.

      Ngay lập tức, Tiêu Tiếu và vài người khác trèo lên thang, cởi trói cho cha tôi, đỡ ông xuống.

      Khuôn mặt cha tôi tựa như bị năm tháng khắc trổ, càng thêm già nua trong cơn gió màu thu. Nhớ lại hoàn cảnh thập tử nhất sinh vừa rồi, tôi kìm được rớm nước mắt.

      Cha tôi giống như đứa trẻ phạm lỗi, thào : “Con , cha vốn chưa nghĩ thất bại. Cha vốn tưởng rằng nếu cha thắng, nhà ta liền có bạc, con cũng cần phải sống khổ sở nữa, ai dè…”. Cha tôi xong nước mắt vơi đầy.

      Tôi nắm tay cha: “Cha, đừng gì nữa, chuyện tốt xấu gì cũng qua rồi. Sau này cha có còn đánh bạc nữa ?”. Tôi , tự mình lại thở dài trước, trong lòng biết có khuyên cũng chỉ hoài công.

      Vẻ mặt cha tôi nghiêm trang khác thường, ông : “Sau này… sau này cha tôi bao giờ đánh bạc nữa. Cha những cho mẹ con sống những ngày vui, hôm nay thiếu chút nữa còn làm khổ cả con, cha đúng là đồ đốn mạt”. Cha tôi vừa , vừa ngồi sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.

      Minh Nguyệt Hân Nhi : “Lão thông gia, người vốn là đồ đốn mạt mà, hôm nay người mới biết sao?”. Tiêu Tiếu dùng sức nhéo Minh Nguyệt Hân Nhi cái, Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi, thêm gì nữa.

      Chung quanh bỗng nhiên yên ắng lại. Ánh mắt cha tôi càng thêm tang thương. Ông chậm rãi : “Nhà họ Lãnh chúng ta vốn là dòng dõi thư hương có tiếng trong Duy huyện. Năm cha mười bảy tuổi, thi đỗ tú tài. Trong kỳ thi Hội tháng Ba năm thứ hai, tên đứng đầu bảng, trở thành Hội nguyên [1]. Sau đó, cha tham gia thi Đình nhưng luôn đỗ. Năm hai mươi ba tuổi, lần nữa cha lên kinh dự thi. Hành trình vào kinh lần đó, bởi cha trót sa vào chốn trăng hoa, lưu luyến câu lan ngõa tứ [2], bỏ lỡ ngày thi Đình, chẳng mấy chốc cha tiêu hết bạc, bị tú bà của “Dư Hương lầu” đuổi ra. Con , mẹ con tên là Ngọc Hồ Điệp, là đệ nhất danh kỹ ở Dư Hương lầu nơi kinh thành. Cha đem lòng ái mộ mẹ con vô cùng, bà ấy thấy cha tiêu hết tiền bạc, lưu lạc đầu đường thường thường tiếp tế cho cha. Còn muốn dùng bạc chuộc thân cho mình, thoát khỏi danh phận danh kỹ nữ, từ đó về sau theo cha. Nhưng tú bà Dư Hương lầu sao có thể bằng lòng được”. Cha xong, ánh mắt đục ngầu lộ vẻ thống khổ sâu sắc, ông hoàn toàn chìm đắm trong chuyện xưa.

      [1] Người đỗ đầu khoa thi Hội

      [2] Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống. Ngõa tứ: Nơi biểu diễn tạp kỹ đường phố

      “Cha và mẹ con lâm vào tình thế bất đắc dĩ trăm bề. Cơ duyên khéo hợp, ngay lúc đó cha cứu được mạng của Tề vương. Tề vương cũng chính là thúc thúc của Đương kim Thiên tử và Tiết vương gia, Tề vương cảm kích ơn cứu mạng của cha, ra lệnh giải thoát cho mẹ con khỏi phận con hát. Lúc mẹ con rời khỏi đó, toàn bộ tài sản dành dụm được đều để lại Dư Hương lầu, ngay cả trang sức áo váy cũng được mang theo dù là nửa bộ. Cha và mẹ con nghèo khổ chán nản, may mà lúc ấy gặp Thẩm lão gia đưa rượu lên kinh thành và được ông ấy cho tiền, cha và mẹ con mới có thể trở về quê nhà. Nhưng sau khi chúng ta trở về Duy huyện mới biết được vàng bạc châu báu trong nhà dã bị cường đạo cướp hết sạch. Sau khi cường đạo cướp bóc còn phóng hỏa, nhà cửa Lãnh gia hóa thành tro tàn chỉ trong đêm, tất cả hơn ba mươi nhân khẩu già trẻ từ xuống dưới Lãnh gia đều chết uổng, ai may mắn thoát khỏi. Cha và mẹ con sau thời gian đau khổ dời đến căn nhà chúng ta ở bây giờ, thành thân sinh sống. Mẹ con tên là Ngọc Tiểu Điệp. năm sau, mẹ con sinh con ra.Lúc mẹ con sinh con bị khó sinh, bà đỡ cũng đành bó tay hết cách. Cha lại có tiền mời đại phu giỏi nhất khi ấy, đành khổ sở van nài nhưng lão vẫn chịu. Cuối cùng, cha chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con đau đớn, chết . Sau khi mẹ con chết, bà đỡ đỡ được con ra. Tuy rằng con ốm yếu, nhưng lại vẫn còn sống. Mặc dù trong lòng cha phải cố gắng mà sống nuôi con khôn lớn. Lúc con được sáu bảy tuổi, cha thấy con càng ngày càng giống mẹ con, lòng dạ lại càng thêm thống thổ”. Cha tôi kể đến đây, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy ngừng.

      Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng: “Lúc đó, cha mê đánh bạc như điếu đổ. Cha cũng biết tốt đẹp gì, nhưng mà mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ngày xưa mẹ con chết thảm vì có tiền chữa trị, trong lòng cha lại cảm thấy đau đớn muốn chết. Vì thế mỗi khi cha gửi tình vào uống rượu đánh bạc, cha luôn cảm thấy, nếu năm đó cha có tiền mời đại phu, có lẽ mẹ con chết. Cha cũng thiết kiếm việc khác, chỉ muốn kiếm tiền chiếu bạc. Ngày nay qua ngày khác, năm rồi năm, thể tư thoát ra được”. Những sợi tóc hoa râm của cha tôi từ từ rơi lọt qua giữa kẽ ngón tay. Tâm khảm tôi có phần khó chịu bâng quơ trong chốc lát. Mấy năm nay, tôi chỉ biết cha ham đánh bạc thành thói, nhưng biết rằng ông là người bị tổn thương, mang nỗi niềm riêng.

      Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng: “ Cha, chúng ta về nhà ”.

      Cha tôi vẫn cúi đầu : “Dung Nhi, con có còn trách cứ cha ngày đó gả con vào Thẩm gia, để con nếm nhiều khổ sở như vậy ?”. Tôi lắc đầu : “Cha gì thế, cha, chúng ta về nhà , trước đây gả vào Thẩm gia là con cam tâm tình nguyện mà”.

      Cha tôi thở dài thườn thượt. “Từ sau khi con từ Thẩm gia trở về, cha thấy con ngày ngày rầu rĩ vui, lại thấy con làm lụng vất vả, trong lòng khó chịu, vì thế mới muốn có thể thắng được số tiền lớn lần, từ nay về sau đánh bạc nữa, cho con cuộc sống tốt đẹp hơn, giống như mẹ con…lạnh lẽo đơn côi như vậy. Nào ngờ, lại liên lụy đến con…”. Cha tôi song lại có phần nghẹn lời.

      Tôi bất chợt cảm thấy, cha sinh tôi nuôi tôi mười bảy năm, ra tôi tuyệt nhiên chưa từng hiểu ông. Tôi : “Cha, đừng những điều đó nữa. Sau này cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khấm khá hơn”.

      Cha tôi gục gặc đầu: “Kỳ xưa kia cha lừ con gả vào Thẩm gia, thứ nhất là vì tham bạc của Thẩm gia, thứ nhì cũng là vì muốn báo đáp ơn Thẩm lão gia cho tiền năm xưa. Nếu năm đó mà có Thẩm lão gia giúp tiền, cha và mẹ con nghèo rớt mùng tơi, có lẽ chết đói đường phố kinh thành từ lâu rồi!”.

      Tôi cũng ra sức gật đầu, đỡ cha dậy, : “Cha, chúng ta về nhà ”. Cha tôi lấy tay áo lau nước mắt, : “Ừ”.

      Tôi xoay người lại, với Tiết vương gia và Thẩm Hồng “Cửu Dung cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia và Thẩm công tử, đại ân đại đức này, xin vĩnh viễn khắc ghi”. xong, dìu lấy cha, thong thả trở về.

      Tiết vương gia cản đường chúng tôi, cười : “Cửu Dung nương, giờ nếu còn là tiểu thiếp của Thẩm gia nữa, bản vương cầu hôn được chứ? Mặc dù bản vương có đích vương phi [3] do Tiên hoàng ban cho, nhưng ta vừa ngốc vừa vụng vừa thô lỗ, chẳng chút phong tình nào. Nếu chịu gả cho ta, ta liền phong làm trắc vương phi, thế nào?”.

      [3] Vợ cả của vương gia gọi là đích vương phi, vợ lẽ gọi là trắc vương phi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :