1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 21. Khanh hãy tạm thời về nhà (3)

      Cơm nước xong xuôi, tôi cười : “Nhìn sắc trời có vẻ sắp mưa đến nơi. Ở đây chật chội thế, chứa hết được ngần này người các em đâu, về hết cả . Nếu có thời gian nhớ thường xuyên đến đây chơi”.

      Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới xoay người lại từ trong đám đồ ăn mỹ vị. Con bé hét to: “Thiếu phu nhân, vẫn còn chưa , vì sao yên lành lại chạy mất. Sáng sớm hôm nay em đến tìm thấy trong phòng ngủ của hoàn toàn trống trơn, chăn mềm gấp gọn gàng, tối hôm qua ràng là ngủ ở đó. Em tiếp tục tìm lượt, các thứ như y phục và giày của tất cả đều thấy đâu. Em mới biết bỏ nhà ra . Có phải Đại công tử bắt nạt , nếu là như vậy, cho Minh Nguyệt Hân Nhi biết, em bảo Tiêu Tiếu đánh cho cậu ấy đầu nở hoa thôi để trút giận cho !”.

      Tôi cười cười, để ý đến Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo : “Thiếu phu nhân, tóm lại xảy ra chuyện gì. tiếng nào như thế, làm người ta cuống chết người đấy. Hôm qua gọi em và Minh Nguyệt Hân Nhi đến, em thấy lời có chút gì hợp lý, nhưng em cũng nghĩ nhiều, nào ngờ hôm nay bỏ Thẩm gia mà . Có phải Lão phu nhân trách cứ vì chuyện tửu vĩ công ? Nếu là như thế, cũng đừng tức giận. Hôm qua Lão phu nhân cũng bị dọa sợ quá mức, người vẫn rất thương ”.

      Băng Ngưng cũng hùa theo : “Phải đấy, Cửu Dung tẩu tẩu, cho dù tẩu quan tâm đến người khác cũng phải quan tâm đến đại ca ca chứ. Sau khi đại ca ca nghe tẩu rồi, sốt ruột cực kỳ, ngay lập tức chạy đến tìm Lão phu nhân tranh luận. Lúc bọn muội đến đây, đại ca ca vẫn còn chưa về”.

      Tôi khẽ cười bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo, Băng Ngưng, cảm ơn ý tốt của ba em. Ta về Thẩm gia nữa”.

      “Vì sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to lên: “Thiếu phu nhân, chẳng lẽ giống như nha đầu bên cạnh Cúc ma ma kia , và Tiết vương gia mến nhau, nên cần Đại công tử của chúng em nữa?”.

      Bảo Bảo kéo tay Minh Nguyệt Hân Nhi, : “Minh Nguyệt Hân Nhi, chớ có lung tung, chẳng lẽ Thiếu phu nhân lại là người như vậy sao?”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức gật đầu như gà mổ thóc, bịt chặt miệng lại tiếng nào. Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, hỏi: “Thiếu phu nhân, rốt cục xảy ra chuyện gì? Hay là có ai đó ức hiếp , cho Minh Nguyệt Hân Nhi em biết !”.

      Cha tôi đứng bên cạnh, nghe mà phát bực, : “Chuyện này còn phải à. Đương nhiên là Lão phu nhân hồ đồ của mấy đứa đuổi Dung Nhi về chứ sao”.

      “Vì sao?”, ba người Minh Nguyệt Hân Nhi cùng thốt lên hỏi.

      “Việc này…” Cha tôi muốn , tôi kéo kéo tay áo ông bảo: “Đừng nghe cha ta bậy bạ, cũng đừng nghe lời nha đầu của Cúc ma ma xằng xiên. có chuyện gì đâu. Về phần rốt cục là vì sao, mấy đứa cũng cần quan tâm. Minh Nguyệt Hân Nhi, em phải nhớ nghe theo lời ta, nhanh chóng bảo Tiêu Tiếu chuộc thân cho em, theo y cao chạy xa bay. Hai đứa các em cũng về cả , sau này phải bảo trọng mới được”.

      ở thế giằng co, đột nhiên có người hét lớn: “Dung Nhi”. Ngay sau đó, Thẩm Hồng sải bước đến, theo sau là tiểu tử sai vặt.

      “Dung Nhi, có chuyện gì thế? Vì sao nàng lén chạy về nhà mẹ đẻ? Chẳng lẽ hôm qua ta làm sai chuyện gì? Nếu là lỗi của ta, ta tình nguyện chết nghìn lần vạn lần để chuộc lỗi với nàng, chỉ mong nàng đừng tức giận với ta là được”.

      Thấy Thẩm Hồng, tâm tưởng tôi vốn phẳng lặng như miệng giếng cổ lại bất chợt khẽ xao động.

      Thẩm Hồng thấy tôi gì, tiến lên hai bước, kéo tay tôi : “Dung Nhi, về với ta”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt chàng, trong ánh mắt chàng tràn ngập chân thành.

      Tôi cúi xuống, nhàng lắc đầu, giãy ra khỏi tay chàng, : “Chàng về . Chốn thâm sơn cùng cốc này phải là nơi thích hợp với Đại công tử Thẩm gia chàng”.

      “Dung Nhi! nàng gì thế!” Thẩm Hồng hơi hờn giận : “Nàng ! Rốt cục nàng làm sao hả, vì sao mình lén bỏ về nhà? Vì sao chịu theo ta về? Nếu là ta làm sai, ta chịu tội với nàng, chỉ xin nàng ngàn vạn lần đừng im lặng”.

      Tôi khe khẽ thở dài, lạnh nhạt : “Chàng về . Thiếp mệt rồi”.

      “Dung Nhi, rốt cục xảy ra chuyện gì? Ta van nàng cho ta biết được ?”. Vẻ mặt Thẩm Hồng thoạt nhìn vô cùng sốt ruột.

      Tôi vẫn làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, lên tiếng: “ có chuyện gì to tát cả. Chàng nghe lời thiếp, trở về làm đại công tử Thẩm gia của mình cho tốt , mọi chuyện nhớ cẩn thận chút. Từ giờ về sau hãy quên Lãnh Cửu Dung này , chẳng mấy chốc Cửu Dung cũng gả cho người khác, quên chàng ngay, ngay cả bóng dáng chàng cũng để sót lại”.

      Sắc mặt Thẩm Hồng có phần trắng bệch, biểu cảm hết sức khó coi, chàng nghi hoặc nhìn tôi, ánh mắt hoàn toàn mù mịt, hỏi: “Dung Nhi, chẳng lẽ…chẳng lẽ tất cả đều giống như mẹ và Cúc ma ma sao? Chẳng lẽ nàng mến Tiết vương gia kia, cần ta nữa, liền viết bức thư tuyệt tình, đòi mẹ trăm lượng bạc rồi lặng lẽ rời khỏi Thẩm gia?”.

      Toàn thân tôi bỗng nhiên chấn động. Tuy tôi biết trước Lão phu nhân và Cúc ma ma làm thế để Thẩm Hồng hết hy vọng. Nhưng khi biết bọn họ làm vậy, Thẩm Hồng lại coi đó là , những câu này lại di chính miệng Thẩm Hồng ra, tôi vẫn thấy khó chịu thôi.

      Nhưng tôi vẫn khẽ gật đầu.

      Thẩm Hồng đặt bức thư tuyệt tình và tờ biên nhận trăm lượng bạc lên bàn, ra sức lắc người tôi, chừng như hét to lên: “Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là sao? Chẳng lẽ Dung Nhi, ta nhìn nhầm nàng rồi sao? Chẳng lẽ nàng là người như thế? Ta muốn nàng . Ta muốn chính miệng nàng ra!”.

      Lúc này, lòng tôi bình tĩnh lại nhiều. Tôi gật gật đầu, dùng ngữ điệu gần như dửng dưng đáp: “Tất cả đều là Thầm Hồng, Cửu Dung chưa từng thích chàng, cũng muốn làm tiểu thiếp của chàng, lại càng muốn làm thê tử của chàng”.

      Thẩm Hồng nghe xong lời tôi , sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, thất thểu lùi về phía sau mấy bước, tàn nhẫn : “Dung Nhi, Lãnh Cửu Dung! Lãnh Cửu Dung! Cuối cùng hôm nay ta cũng nhìn , ra lại là người đàn bà như thế. Ta hối hận, hối hận vì nhìn lầm , còn suýt nữa muốn thương . xứng, xứng, xứng!...”. Thẩm Hồng vừa vừa xoay người chạy ra ngoài. Câu “ xứng” của chàng vẫn còn quanh quẩn mãi trong phòng.

      Trong mái nhà tranh nhất thời im phăng phắc, bầu khí áp lực này khiến con người ta cảm thấy rất khó chịu.
      Last edited: 29/9/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 22. Vì hận mà sinh sợ (1)

      Minh Nguyệt Hân Nhi chậm rãi bước đến trước mặt tôi, rút tờ ngân phiếu trăm lượng bạc từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, dùng khẩu khí nghiêm chỉnh, nghiêm túc xưa nay chưa từng có, : “Thiếu phu nhân, em theo năm. Em vẫn cho rằng khác với những người khác, cũng khác với tất cả mọi người trong Thẩm gia, khác với tất cả những người mà em quen biết. Thường ngày, xử với mọi người có vẻ lạnh lùng thế thôi, nhưng ra em biết, trong lòng phải vậy, là người nhiệt tình nhất, đối xử với người khác tốt nhất đời này. suy nghĩ cho người khác mọi lúc mọi nơi, coi chuyện của người khác như chuyện của mình. Trong lòng Minh Nguyệt Hân Nhi em, nào có thể hoàn mỹ hơn . Nhưng biết ? Hôm nay khiến em cảm thấy thực thất vọng!”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi vừa vừa thút thít khóc: “ khiến em cảm thấy rất thất vọng! Đây là ngân phiếu cho em, em trả lại . Em thiếu bạc chuộc thân, nhưng giờ em cần bạc của người như ! Trước kia, mặc dù Đại công tử bị bách bệnh quấn thân, nhưng từ sau khi khỏe lại, Đại thiếu phu nhân lại mất, Đại công tử liền toàn tâm toàn ý đối xử tốt với . có biết lần trước ở trong rừng trúc, lần mà bị người ta thiếu chút nữa bóp cổ chết, lúc ấy Đại công tử tìm thấy , cả người có dáng vẻ ra sao ? Minh Nguyệt Hân Nhi em ở Thẩm gia mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Đại công tử. Nhưng lại đối xử với Đại công tử như thế nào? Cho dù Tiết vương gia đó có tốt hơn, lại có ý với , nhưng chẳng lẽ nhẫn tâm vứt bỏ Đại công tử để bám víu cành cao sao? Đừng bảo Minh Nguyệt Hân Nhi em chuyện khó nghe, ngay cả người thô kệch như Tiêu Tiếu cũng biết đạo lý “gần vua như gần hổ”, người thông minh lanh lợi như Thiếu phu nhân chẳng lẽ lại hiểu ư? Thiếu phu nhân, nghe em câu, Tiết vương gia kia sớm muộn gì cũng vứt bỏ , vẫn nên trở về bên cạnh Đại công tử . Nếu trở về bên Đại công tử, chúng ta vẫn như trước kia. Còn nếu chịu về, hôm nay Minh Nguyệt Hân Nhi em và cắt đứt quan hệ!”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi vừa vừa khóc, xong câu cuối cùng, nức nở nghẹn ngào, thể rành mạch được cả câu.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn tôi, chỉ mong mỏi tôi có thể đồng ý trở về.

      Khuôn mặt tôi lại rất vững vàng, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra. Tôi dùng ngữ điệu lạnh nhạt nhất, thản nhiên : “Ta mệt rồi, muốn vào phòng nghỉ ngơi. Cha, cha giúp con tiễn khách với”. Tôi chỉ cảm thấy giọng của mình vô biên, ngay cả chính bản thân cũng thể nghe ràng. Tôi xong, liền xoay người bước , vén tấm mành cỏ lên, trở lại trong phòng ngủ.

      vào phòng ngủ, tôi cảm thấy tấm thân này còn là của mình, giống như chỉ trong chớp mắt, cả thể xác và tinh thần đều hư hao, mệt mỏi vượt qua ranh giới cao nhất mà mình có thể chịu đựng. Tôi bỗng nhiên ngã ngồi xuống giường, sau đó biết gì nữa. Chỉ loáng thoáng ghe cha dùng điệu rất hữu hảo : “Mấy người về cả . Chỗ này của chúng tôi đón tiếp cácha hoàn tiểu tư của gia đình phú quý các người!”.

      Chờ đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời nhập nhoạng trong phòng đốt ngọn đèn dầu, khói dầu vương vấn.

      Cha thấy tôi tỉnh lại, vui mừng bưng bát chè gừng đến trước mặt tôi, : “Con , mau uống hết . Con ngất xỉu cả buổi chiều rồi. Đại phu đến khám, con lao tâm lao lực quá độ, phải bồi dưỡng đầy đủ mới được”.

      Tôi nghe lời uống hết bát chè gừng, trả bát lại cho cha. Lúc này, loáng thoáng ngửi thấy người cha có mùi rượu, tôi bèn : “Cha, chiều hôm nay cha lại đánh bạc à?”.

      Cha tôi giống như đứa bé làm sai chuyện, có phần chột dạ : “Nào có đâu. Chỉ là lúc cha tiễn đại phu về, qua ‘Ngọc Danh đường’, nhân tiện vào làm đôi ván. Con xem, con , lần này cha lại thắng hơn hai mươi lượng bạc này”.

      “Tiền đánh bạc cha lấy đâu ra?” Tôi liếc nhìn cha cái, trong lòng biết thừa, : “ trăm lượng bạc Minh Nguyệt Hân Nhi đặt lên bàn đâu rồi?”.

      “Cha thấy… thấy…” Cha tôi quanh co ấp úng hồi lâu, thấy sắc mặt tôi tệ hại, đành phải lấy bạc ra, đặt ngay ngắn lên đầu giường của tôi, : “Chẳng phải đều ở đây cả sao. Chẳng qua cha chỉ đổi thành bạc thôi. Cầm ngân phiếu trong tay, gặp gió liền bay, chẳng có cảm giác gì. Bạc vẫn tốt hơn nhiều, vừa bền vừa chắc hai thỏi đụng vào nhau còn phát ra tiếng nữa”.

      Thấy cha tôi cứ lẩm bẩm làu bàu, đến là thú vị, tôi nhịn được bật cười.

      Cha tôi : “Con , cuối cùng con cũng cười rồi. Thế tốt rồi. Con biết, lúc trưa con dọa cha sợ chết được. Con , cha hỏi con, Thẩm Hồng đến tìm con về, vì sao con chân tướng cho nó biết? Nếu làm rồi, con cũng cần khó chịu như thế , mà nó cũng cần khổ sở như vậy”.

      Tôi khẽ thở dài, đáp: “Cha, cha hiểu đâu: Nếu chàng vì chuyện của con mà trở mặt với Lão phu nhân, việc này hoàn toàn phải ý muốn ban đầu của con. Huống hồ, trong lòng chàng cho tới giờ chưa từng quên Vũ Tương tỷ tỷ. Cứ như vậy, với con, với chàng, với Thẩm gia, chưa hẳn là chuyện tốt”.

      Cha tôi nghe xong, cũng bắt chước tôi thở dài: “Dung Nhi, trong lòng con nghĩ thế nào cứ làm thế đó . Cha cũng làm khó con. Nhưng mà, chính con cũng tuyệt đối đừng làm khó bản thân mới được”.

      Tôi gật đầu đáp lời cha: “Cha, chỗ bạc đó để con cất giữ. Hơn hai mươi lượng bạc cha thắng kia cũng lấy ra cho con cất giữ nốt. Sau này hai cha con chúng ta phải sống tốt hơn. Nếu để cha giữ, chưa đến mấy ngày bị cha thua hết sạch rồi”. Cha tôi rất tình nguyện móc số tiền ông thắng ra cho tôi. Tôi gật đầu, tổng cộng mười tám lượng hai tiền, biết ông giấu cho mình mấy lượng, nhưng cũng kệ.

      Tôi : “Cha, con muốn đọc sách lát, hôm nay cha cũng mệt rồi, cha mau nghỉ ”. Cha tôi vừa đồng ý vừa cắt mấy miếng bánh hoa quế ông mua về cho tôi. Tôi vừa ăn vừa đọc sách, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng yên tĩnh khác thường, tựa như nhưng chuyện bên ngoài dính dáng gì đến mình.

      Thế là đêm yên lặng. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, nấu điểm tâm. Cha tôi ăn xong ra đường tản bộ.

      Tôi thay đổi y phục như thuở xưa kia vẫn còn ở nhà làm khuê nữ, phảng phất như trở lại ngày xưa. Trước tiên tôi dùng cuốc giãy cỏ cho vườn rau hoang tàn, sau đó cào bằng đất lại, thế mà giữa trưa.

      Tôi nấu cơm trưa xong, mặt trời hơi chếch bóng. Tôi biết cha chắc là về nhà ăn cơm, bèn ăn mình. Mới chưa ăn được bao lâu, liền nghe thấy có người ở bên ngoài quái gở gọi tên tôi. Lúc này, hàng xóm láng giềng đều về cả, nhà ai nấy cũng đều có người. Người nọ gọi lớn tiếng như vậy, thế nên thu hút rất nhiều hàng xóm đến xem, còn có người dẫn người nọ đến đây.

      Tôi nghe ra đó là Cúc ma ma, vì thế cũng chẳng buông bát, vẫn tiếp tục ăn cơm của mình.
      Last edited: 29/9/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 23. Vì hận mà sinh sợ (2)

      lát sau, Cúc ma ma đến trước mặt tôi. Thứ bà ta nhìn thấy trước tiên hiển nhiên là tôi mặc bộ y phục vải thô, ngay tiếp đó, là những vật dụng rách tươm trong căn nhà tranh của tôi và bếp lò. Đầu tiên Cúc ma ma phất khăn tay, những lời quái dị: “Khụ khụ khụ…Ta đây chỉ là gia đình nghèo, mà còn là gia đình bần cùng khốn khổ ấy chứ, đúng là dọa người ta quá. Vừa bừa vừa bẩn, ôi chao, ta còn cả ruồi bọ, bẩn quá , làm bẩn hết cả giày của ta rồi, cả y phục nữa chứ. Y phục của ta là kỹ nghệ hàng thêu Tô Châu, phía mặt vải khảm sợi tơ vàng mỏng như cánh ve, chỉ riêng tay áo có thể mua biết bao nhiêu căn nhà nát như thế này rồi”.

      Cúc ma ma rất khó nghe, mấy người hàng xóm ở trường lúc đó liền thay đổi sắc mặt.Tuy bà ta chỉ mắng gia đình tôi nghèo khổ, nhưng chắc chắn mắng gộp cả những nhà hàng xóm vào. Có điều xung quanh nhà tôi đều là người thuần phác, thấy Cúc ma ma tới tìm tôi, tưởng là khách nhà tôi, họ đều chịu đựng lời.

      Tôi nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, cầm bàn nước sôi đến bên cạnh Cúc ma ma, nhìn chòng chọc bà ta lúc.

      Cúc ma ma suy cho cùng vẫn có phần vững dạ. Bà ta thấy tôi nhìn mình chớp mắt, trong lòng rất mất tự nhiên, vẫy vẫy khăn tay : “Nhìn cái gì, ngươi nhìn cái gì hả? Ngươi tưởng mình là ai? Ngươi tưởng ngươi vẫn là Thiếu phu nhân Thẩm gia à?”

      Tôi cười đáp: “Ta chẳng phải là ai cả, nhưng ta cũng có cách làm cho kẻ khác la lối om sòm trước cửa nhà ta”. Tôi vừa vừa hắt bát nước trong tay vào mặt Cúc ma ma. Trước khi hắt, tôi thong thả chờ cho nước nguội bớt, nếu vừa bắt đầu hắt ngay, chừng mặt Cúc ma ma bỏng rộp mấy cái mụn nước. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy vui sướng hẳn lên. Việc này vốn chỉ có Minh Nguyệt Hân Nhi mới làm được, nhưng giờ tôi cũng học theo, hơn nữa sau khi làm xong, quả nhiên trong đầu cảm thấy rất thoải mái.

      Cúc ma ma nhất thời giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, kêu ầm lên, vừa kêu vừa nhảy, dáng vẻ hết sức tức cười. Mấy người hàng thấy vậy, đều vỗ tay hưởng ứng. Còn có mấy người to gan hơn, đến gần nhổ nước bọt vào Cúc ma ma.

      Thời gian qua, Cúc ma ma tác quai tác quái ở Thẩm gia quen rồi, chưa từng phải chịu đựng cơn giận như vậy, lập tức hét lớn: “Lãnh Cửu Dung! Ngươi đừng quên thân phận của mình! giờ ngươi còn là Thiếu phu nhân Thẩm gia nữa rồi, chỉ còn là con nha đầu nhà quê mà thôi!”.

      Tôi mỉm cười: “Cúc ma ma, ta chưa từng quên thân phận của mình, xem ra chỉ có bà là quên thân phận của mình thôi! tại tốt xấu gì cũng là trước cửa nhà ta, chứ phải là Thẩm gia nơi bà ra oai thành thói!”.

      Cúc ma ma lập tức càng thêm chột dạ, vì muốn hạ nhục tôi nên bà ta mang theo nha hoàn. Bà ta lập tức đập mạnh tờ giấy trong tay xuống bàn, : “Lãnh Cửu Dung, đây là hưu thư [1] Đại công tử đưa cho ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa ! Hôm nay các ngươi đối xử với ta như thế nào, ta nhớ kỹ, sớm muộn gì ta cũng tìm người đến phá tan chỗ này của các ngươi!”.

      [1] Thư bỏ vợ, thư ly dị

      Hưu thư của Thẩm Hồng rốt cục vẫn đến đây, chuyện này sớm nằm trng dự liệu của tôi, trong lòng tôi mặc dù vẫn có chút thoải mái nhưng phải là dáng vẻ chống đỡ nổi như ngày hôm qua. Ngược lại, những lời Cúc ma ma mới khiến tôi lo lắng. Tôi khỏi cảm thấy mình hành động quá lỗ mãng, Cúc ma ma tuyệt đối là người có thù tất báo. Hôm nay bà ta ngày đến phá “Lục Lý phường” (tôi ở trong thôn này), dĩ nhiên sau này dẫn người đến. Tôi thực muốn vì sung sướng nhất thời của mình mà làm liên lụy đến bà con chòm xóm.

      Tôi suy nghĩ chút, cười : “Cúc ma ma, mọi người đều biết Lãnh Cửu Dung ta có Tiết vương gia che chở. Hưu thư bà đưa, ta nhận. Có điều nếu bà dẫn người đến, làm nhiều bất lợi với bà con ở đây, ta tin rằng, cho dù ta tán thành, Tiết vương gia cũng chịu tán thành. Nếu bà tin, cứ dẫn người đến thử xem”.

      Sắc mặt Cúc ma ma nhất thời chuyển thành màu gan lợn. Ngày ấy tỷ thí tửu vĩ công, Tiết vương gia nhún nhường ba phần với tôi, hiển nhiên bà ta nhìn thấy toàn bộ. Bây giờ nghe ta nhắc lại chuyện xưa, trong dạ bà ta cũng có phần sợ hãi. Dù sao Tiết vương gia kai cũng là người nắm quyền sinh quyền sát.

      Cúc ma ma ngay tức khắc cười bồi : “Cửu Dung nương sao lại thế? Bà già này chỉ đùa chút thôi. nương đừng để bụng. giờ cũng còn sớm nữa, bà già này nên về bẩm báo với Lão phu nhân thôi”. Cúc ma ma vừa vừa vội vàng ra. Đến bậc thềm cửa rất là cao, bà ta vội quá nhìn đường, liền vấp phải ngã vật xuống đất. Bà con hàng xóm lại cười ầm lên lần nữa. Cúc ma ma bất chấp cơn đau, cũng bất chấp bẩn thỉu, lại càng bất chấp những cái khác, cuống quýt đứng lên khập khiễng bỏ .

      Ngay sau đó, hàng xóm láng giềng vây lại, tới tấp hỏi han tìm hiểu chuyện tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm. Tôi mở ra bức hưu thư của Thẩm Hồng, chỉ thấy mặt giấy trắng mực đen viết tôi phạm phải điều thứ nhất “ sinh được con” trong “Thất xuất chi điều” [2], khỏi nở nụ cười: Tôi và Thẩm Hồng vốn chưa bao giờ chung chăn gối, lấy đâu ra con chứ? Chữ mặt trước bức thư là thể chữ giống nhau, song hai chữ “Thẩm Hồng” ở mặt sau khác với mặt trước. Có thể thấy rằng, hiển nhiên là người khác viết xong bức thư này, cỉ còn chờ ngày hôm qua Thẩm Hồng bị tôi chọc tức bỏ về ký tên. Hai chữ “Thẩm Hồng” ký qua quýt lộn xộn, cũng biết trong lúc ký tên, trong lòng Thẩm Hồng bất an ra sao.

      [2] Bảy cớ bỏ vợ trong thời phong kiến, bao gồm: “ sinh được con, dâm đãng, hiếu thảo với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông và bị bệnh nan y.

      Tôi cũng chiếu theo tội thứ nhất “ sinh được con”trong bức hưu thư viết cho hàng xóm láng giềng. Những người hàng xóm nhất thời cái gì mà hiểu rồi, tóm lại là khuyên bảo tôi chớ đau lòng, chớ khổ sở, dù sao vẫn có thể tìm chỗ nương tựa tốt hơn. Hàng xóm của tôi đều là những người hết sức nhiệt tình thuần phác. Bọn họ khuyên tôi hồi lâu mới ào ào về. Bản thân tôi cảm thấy, bọn họ còn tức giận hơn cả mình, trong lòng tôi bình bản như trước.

      Tôi vốn muốn đốt hưu thư , nhưng suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ nó vào trong bếp lò. Cất kỹ hưu thư xong, tôi lại chạy ra ngoài, xem chuồng nuôi thỏ của mình.

      Chuồng nuôi thỏ của tôi hơi sụp xuống, năm trước lúc tôi xuất giá, thỏ cũng chạy biệt tăm.

      Tôi sửa lại chuồng thỏ xong chạy ra đường, mua liền sáu con thỏ. Lúc trở lại, đường có người nhận ra tôi là Thiếu phu nhân Lãnh Cửu Dung của Thẩm gia, thấy tôi ăn vận như bây giờ chỉ chỉ trỏ trỏ. Trước nay, tôi đều để tâm đến những thứ đó, chỉ mang thỏ của mình về nhà.

      Buổi tối, Bảo Bảo lại đến chỗ tôi, cùng bé còn có Băng Ngưng. Lúc đó, hai cha con ăn cơm.

      Mắt Bảo Bảo đỏ hoe, sắc mặt Băng Ngưng cũng rất khó coi. Tôi gì, xới cho mỗi người thêm bát cơm nữa.

      Bảo Bảo vừa mới cầm lấy đũa, liền nhịn được chảy nước mắt. bé nức nở : “Thiếu phu nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi…”. Lòng tôi chùng xuống: Minh Nguyệt Hân Nhi làm sao rồi? Chẳng lẽ… tôi dám nghĩ tiếp.

      Cũng may, Bảo Bảo chỉ là: “Minh Nguyệt Hân Nhi bị Cúc ma ma đánh”.

      Tôi khẽ thở phào, hỏi: “Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng ?”.
      Last edited: 29/9/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 24: Vì hận mà sinh sợ (3)

      Bảo Bảo gật đầu : “Chiều hôm nay, Cúc ma ma cử người đến gọi Minh Nguyệt Hân Nhi làm việc giúp bà ấy, Minh Nguyệt Hân Nhi liền theo. Sau đó Cúc ma ma vu oan cho Minh Nguyệt Hân Nhi làm vỡ cái bát sứ men xanh bích nguyệt khán hoa của Lão phu nhân. Cái bát sứ men xanh đó năm xưa Lão gia tặng cho Lão phu nhân. Trong cơn tức giận, Lão phu nhân bảo Cúc ma ma giáo huấn Minh Nguyệt Hân Nhi cho tử tế, đánh cho ấy trận, sau đó đuổi ra ngoài. Cúc ma ma lấy lông gà làm lệnh tiễn, bào A Thanh đánh Minh Nguyệt Hân Nhi thừa sống thiếu chết. A Thanh sợ Cúc ma ma muốn chết, đành phải ra sức mà đánh. Nhưng Cúc ma ma còn sợ tỷ ấy đánh dùng sức, chính bà ta tự tay đánh Minh Nguyệt Hân Nhi. Còn dùng kim đâm vào đầu gối Minh Nguyệt Hân Nhi. Sau khi em biết chuyện này, vội chạy tìm Đại công tử, nhưng Đại công tử lại tìm say có nhà. Cũng may Băng Ngưng tiểu thư ở đó, ấy bảo vệ Minh Nguyệt Hân Nhi, em tìm đến Khánh thúc, Khánh thúc tìm già nửa Duy huyện mới kéo được Đại công tử về. Lúc đó, Minh Nguyệt Hân Nhi bị đánh đến mức người bê bết máu. Mặc dù may nhờ có Băng Ngưng tiểu thư đến kịp nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn đau tới ngất ”.

      Trong lòng tôi khẽ nhói lên, thầm nhủ, cuối cùng tôi hại Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi vừa mới chọc tức Cúc ma ma, quay đầu lại bà ta lập tức báo thù lên người Minh Nguyệt Hân Nhi, lòng dạ bà ta là hiểm ác.

      giờ Minh Nguyệt Hân Nhi ra sao rồi? Đại phu khám chưa?”. Tôi hỏi.

      “Ừm, Đại công tử trở về, nổi cơn cáu bẳn, đến Lão phu nhân cũng sợ. Vì muốn làm yên lòng Đại công tử, Lão phu nhân cho người mời Lệnh Hồ đại phu. giờ Minh Nguyệt Hân Nhi đắp thuốc, nằm bệt giường nghỉ ngơi. Tội nghiệp vết thương của ấy, đại để nửa tháng tháng cũng chưa lành được đâu”.

      “Các em đến đây cả, ai chăm sóc cho con bé?”.

      “Tiêu Tiếu chăm sóc ấy. Đại công tử nổi giận, Lão phu nhân đồng ý truy cứu chuyện Minh Nguyệt Hân Nhi đánh vỡ bát sứ men xanh bích nguyệt khán nữa. Còn chăm nom tử tế, tháng bắt ấy làm việc”. Bảo Bảo : “Tuy là thế, nhưng lần này Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn… vẫn khiến cho người khác hết sức thương xót. Thiếu phu nhân, nếu ở đó, chuyện này sao có thể diễn ra đến múc như vậy?”.

      Tôi và cơm, lời, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Bảo Bảo, Băng Ngưng, các em trở về khuyên nhủ Minh Nguyệt Hân Nhi, bảo con bé nghe lời ta, dùng trăm lượng bạc này chuộc thân ”. Tôi vừa vừa lấy ra trăm lượng bạc kia ra.

      Bảo Bảo ngân ngấn nước mắt : “Thiếu phu nhân, chuyện ngày hôm qua, đừng trách Minh Nguyệt Hân Nhi. Hôm qua sau khi Minh Nguyệt Hân Nhi trở về, cứ mực nhắc nhắc lại ‘Nhất định Thiếu phu nhân có nỗi khổ, tôi lại với ấy như thế, Minh Nguyệt Hân Nhi tôi đúng là đứa khốn nạn, mà , bằng cả đứa khốn nạn, là đứa thối tha rất thối rất thối rất thối. Sáng hôm nay, sau khi ấy biết chân tướng việc càng cực kỳ vui vẻ, còn : “ ra là như thế! Tôi biết Thiếu phu nhân phải người như vậy! Tôi nhất định phải với Đại công tử, để Đại công tử đón Thiếu phu nhân về lần nữa!”. Nhưng mà ấy còn chưa gặp được Đại công tử xảy ra chuyện như vậy. Chập tối hôm nay, Lão phu nhân lại gọi em và Băng Ngưng đến, cảnh cáo nếu chúng em ra chân tướng với Đại công tử, chẳng những người có cách khiến chúng em chết rất thê thảm, mà còn có cách để tiếp tục đuổi ”.

      Tôi dùng giọng điệu bình thường nhất hỏi: “Các em biết?”. Hai bé gật gật đầu. Cha tôi vội : “ phải cha , cha gì hết…”.

      Tôi nhìn ông, nếu phải ông là ai chứ? Cha tôi là người như thế, lúc dối, chính ông chột dạ trước tiên, lần nào cũng đánh mà khai. Nghĩ nghĩ lại, lần ông dối hoàn hảo nhất chính là cái lừa gả tôi vào Thẩm gia, tuy rằng đến phút cuối, mánh khóe của ông vẫn bị tôi nhìn ra, có điều, tôi vẫn gả vào Thẩm gia như ông mong muốn.

      Cha thấy tôi nhìn mình, xòe hai bàn tay ra, : “Được rồi! Là cha , con . Nhưng con cũng thể trách cha. Cha chỉ muốn nhìn thấy con khó chịu như vậy, lại càng muốn con bị oan ức. Cha vốn tính chờ Đại công tử để với nó, ai ngờ suốt ngày gặp được nó. Vừa may gặp Minh Nguyệt Hân Nhi, cha mới với khuê nữ kia như thế. Để bé thay cha chuyển lời đến trượng phu của con”.

      Tôi thở dài, tính tình cha tôi chính là như thế, hơn nữa lại vì tôi, làm sao tôi có thể trách móc ông đây?

      Tôi với Bảo Bảo và Băng Ngưng: “Lão phu nhân từ xưa đến nay được làm được. Chuyện này, chẳng những hai người các em phải giữ kín như bưng, mà còn cả Minh Nguyệt Hân Nhi nữa, cũng phải nhắc nhở con bé tuyệt đối được cho Đại công tử. Mặc dù Đại công tử biết chuyện, ta có thể trở lại Thẩm gia lần nữa, nhưng Lão phu nhân ghi nhận ta, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Huống chi, dẫu ta có về, Lão phu nhân cũng tìm cách đuổi ta , đến lúc đó có lẽ ta còn thảm thương hơn tại gấp mười trăm lần. Đây chắc chắn là ý muốn của các em sao? Các em về , cứ như thế với Minh Nguyệt Hân Nhi. Ta tin rằng con bé có thể hiểu. Thường ngày các em cũng khuyên bảo Đại công tử nhiều vào, để chàng quên ta , cố gắng chú ý đến sức khỏe của mình”.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng nặng nề gật đầu. Bảo Bảo thở dài : “Minh Nguyệt Hân Nhi đáng thương. Sau này biết Cúc ma ma còn chỉnh ấy đến thế nào nữa”. Tôi đẩy bạc đến trước mặt Bảo Bảo, : “Cầm lấy để Minh Nguyệt Hân Nhi chuộc thân . Lúc đầu ta đòi Lão phu nhân số bạc này, vốn là để chuộc thân cho Minh Nguyệt Hân Nhi”.

      Bảo Bảo lộ vẻ lúng túng, bảo: “Giờ khác ngày xưa rồi. Ngay cả khi Cúc ma ma thu bạc, cũng chưa chắc cho Minh Nguyệt Hân Nhi rời ”.

      Băng Ngưng : “Cho dù Minh Nguyệt Hân Nhi có thể rời , người kế tiếp gặp xui xẻo chính là Bảo Bảo. người muội có võ công, những người khác làm gì được muội cả”.

      Tôi thở dài thườn thượt, trong lòng thương cả tột cùng. Lúc còn ở Thẩm gia, tôi mực trốn tránh, cũng dạy nha hoàn của mình làm như thế. Nhưng giờ, nguyên nhân chính bởi nhượng bộ của tôi như thế nên Minh Nguyệt Hân Nhi mới gần chết thảm trong tay Cúc ma ma. Chẳng lẽ tôi còn muốn tiếp tục như vậy? Tuy rằng tôi còn là người của Thẩm gia, lại càng muốn xen vào chuyện của Thẩm gia, nhưng tình cảm giữa ba người Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, Bảo Bảo và tôi giống người thường. Tôi há có thể trơ mắt nhìn mấy còn đường nào để ?

      Tôi năng gì, nghĩ lát mới lên tiếng: “Băng Ngưng muội muội, Bảo Bảo, ta dạy cho hai em kế tự bảo vệ mình. Các em trở về có thể cho Minh Nguyệt Hân Nhi”.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng nhìn tôi, nặng nề gật đầu.

      Tôi : “ giờ Tiêu Tiếu gải dạng thành Sở Thiên Khoát, lần trước vì có công cứu Tiết vương gia, được Tiết vương gia nhận làm huynh đệ trước mặt mọi người. Băng Ngưng là muội muội ruột của Sở Thiên Khoát, Minh Nguyệt Hân Nhi là người thương của Sở Thiên Khoát, Bảo Bảo lại là bạn bè tốt của Minh Nguyệt Hân Nhi. Nếu có người đắc tội với mấy đứa các em, đó là đắc tội với Sở Thiên Khoát, cũng chính là gây khó dễ cho Tiết vương gia. Sau khi hai đứa các em trở về, bảo Tiêu Tiếu tìm đến lý với Lão phu nhân, cũng là nếu Lão phu nhân trả lại công bằng cho Minh Nguyệt Hân Nhi, liền lên kinh tìm Tiết vương gia phân xử. Nếu là như vậy, cho dù Cúc ma ma có rắp tâm muốn làm khó mấy đứa các em, Lão phu nhân cũng quyết cho phép”.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng nghe xong, hai mắt sáng ngời, tán dương: “Thiếu phu nhân, kế sách của là hay. Nếu là ngày xưa, nhất định là nữ Gia Cát!”.

      Tôi cười cười, gì. Bảo Bảo và Băng Ngưng dám nán lại quá lâu bèn trở về. Tôi giao bạc cho hai bé, bảo về đưa cho Minh Nguyệt Hân Nhi.

      Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nuôi thỏ. Chẳng bao lâu sau có lông thỏ để cắt. Chờ đến khi thỏ lớn sinh thỏ con, lại giống hệt như trước kia. Trong lòng tôi nghĩ vậy, đón lấy cơn gió đêm hè, khe khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy toàn bộ thể xác và tâm hồn tràn đầy thư thái điềm nhiên nên lời.
      Last edited: 29/9/15

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 25. Tân nương của chàng

      Buổi tối, Bảo Bảo và Băng Ngưng muội muội lại đến nữa. Hôm nay hai bé tràn đầy niềm vui, rất là hỷ hả. Tôi nhìn ra dáng vẻ của mấy đứa, hiểu ra rằng chủ ý của mình có hiệu quả. Quả nhiên, Bảo Bảo với tôi: “Thiếu phu nhân, hôm qua bày cách, chúng em trở về với Tiêu Tiếu liền. Tiêu Tiếu ngay lập tức đến tìm Lão phu nhân làm đúng như vậy. Tuy rằng huynh ấy chẳng là ai, nhưng Lão phu nhân từ trước bị Tiết vương gia kia dọa sợ vỡ mật. Tiêu Tiếu vừa làm ầm lên, Lão phu nhân ngay tức khắc ỉu xìu, sai người săn sóc tử tế cho Minh Nguyệt Hân Nhi làm gì, lại còn hạ lệnh trả tự do cho Minh Nguyệt Hân Nhi trước mặt mọi người Thẩm gia”. Bảo Bảo vừa vừa trả lại trăm lượng bạc cho tôi, : “Bất cứ lúc nào Minh Nguyệt Hân Nhi cũng có thể rời khỏi Thẩm gia, chỗ bạc này cũng cần dùng đến nữa rồi”.

      Tôi khẽ mỉm cười, lời, tất cả những chuyện này sớm nằm trong dự tính của tôi.

      Băng Ngưng và Bảo Bảo còn ngồi chuyện phiếm lúc rồi mới từ biệt rời . Từ đó về sau, mỗi buổi tối, mấy đứa lúc nào cũng chạy đến nhà tôi cùng tôi tán gẫu việc nhà. Tấm lòng tôi, dần dà hờ hững như nước, chuyện Thẩm gia cũng để tâm nữa, chỉ nghe câu được câu chăng.

      Cư như vậy thời gian trôi qua, lúc thỏ con của tôi lớn lên thành thỏ to, mùa thu đến. “ trời may trăng bay ngang, dưới đất bao đóa cúc vàng diễm hương, gió Tây gấp gáp qua đường, ấy cánh nhạn Bắc mấy phường về Nam. Rừng sáng ai nhuộm quan san, hỡi người cách biệt bao hàng lệ rơi [1].” Từ nhà tôi đến sườn núi xa lắm, biết là ai an nhàn thoải mái trồng cánh rừng phong lớn, tiết Sương giáng [2] vừa qua, “Sương đầm lá thắm như hồng tháng hai [3]” xinh đẹp mướt mát, tựa như lệ đỏ của người tình.

      Mấy ngày gần đây, vết thương của Minh Nguyệt Hân Nhi cũng lành, nhưng vẫn chưa thể đường quá dài, con bé liền phó thác Bảo Bảo và Băng Ngưng mang đồ này nọ đến cho tôi. Chỉ hiểu vì sao, Bảo Bảo và Băng Ngưng tới thưa hẳn . Thời gian lâu rồi, tôi cũng coi mấy đứa như phần thể thiếu trong sinh hoạt thường ngày của mình, mấy đứa đến, tâm tưởng tôi ngược lại thấy trống trải, còn hứng thú gì.

      Tối hôm đó, tôi ngồi ở đầu giường may cho cha chiếc áo bông mặc đầu đông chợt nghe có tiếng gõ cửa. Cha tôi mở cửa, tôi cũng ra theo, đứng bên ngoài ràng là Băng Ngưng và Bảo Bảo, cùng với hai bé còn có cả Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi nhất thời có phần cầm lòng đặng, mừng rỡ phát cuồng, vội để cho ba bé bước vào, nấu chè gừng nóng hối cho ba đứa.

      Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi, thà thào, ngơi miệng. Chẳng qua chỉ là nhớ tôi thế nào, con bé ở Thẩm gia trừng trị Cúc ma ma ra sao, vân vân và vân vân. Tôi im lặng nghe, cũng ngắt lời con bé. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, Tiêu Tiếu có phúc, có thể ngày ngày nghe Minh Nguyệt Hân Nhi ríu ra ríu rít, ra là chuyện hạnh phúc nhường ấy.

      Minh Nguyệt Hân Nhi cả nửa buổi, mới phát chỉ có mình mình . Nhất thời con bé thấy ngượng ngùng đôi chút. “Nhìn em xem, gặp Thiếu phu nhân, trong lòng vui quá lại quên hết cả chính ”.

      Tôi cười hỏi: “Các em còn chuyện gì khác à?”.

      Cả ba đứa cùng nhau gật gật đầu. Bảo Bảo : “Thiếu phu nhân, Đại công tử sắp cử hành đại hôn rồi.” Lòng tôi khẽ run lên, nhưng trong nháy mắt lại trở lại yên tĩnh như trước. Tôi : “Vậy à? Quả vẫn nghênh thú Đỗ Linh Nhược à?”. Cả ba đứa lại cùng nhau gật gật đầu. Tôi cười bảo: “Chuyện này đâu có gì tốt, Lão phu nhân cùng chỉ vì muốn tìm cho Thẩm gia chỗ dựa tốt mà thôi. Sau này tân phu nhân đến, các em phải toàn tâm toàn ý đối xử với ấy, nếu ấy là người dễ chung sống, các em liền đến đây cho ta biết, nghĩ cách rời khỏi Thẩm gia là được”. Ba bé gật đầu, còn thêm hồi lâu nữa mới cùng nhau trở về.

      Ngày Thẩm Hồng cử hành đại hôn là mùng bảy tháng Chín Lịch. Tôi đặc biệt giở cuốn hoàng lịch về ngày hôm đó, đó viết “Hợp gả cưới”.

      Đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định xem, thế là sáng sớm tôi đến đường Văn Hoa, hòa vào trong dòng người chờ đợi đội ngũ đón dâu qua.

      Từ tỉnh thành đến Duy huyện, xe ngựa hẳn phải rất lâu. Gần đến trưa, tôi mới nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời, ngay sau đó, đại đội mặc lễ phục màu đỏ qua. Dẫn đầu đội đón dâu là Thẩm Hồng vận hỷ phục đỏ tươi. TRước ngực chàng đeo bông tú cầu lớn, đẹp đẽ tựa như ngọn lửa rừng rực, làm tổn thương đôi mắt của tôi. mặt Thẩm Hồng có biểu cảm gì, ánh mắt có phần mờ mịt nhìn về phía trước. ai biết trong lòng chàng suy nghĩ điều gì. Thẩm Hồng cưỡi con ngựa cao to, theo sau là kiệu hoa của tân nương. Đó là kiệu lớn tám người khiêng, chạm rồng thêu phượng, bốn góc kiệu hoa rũ xuống những chuỗi ngọc trảm tơ vàng. Phía sau là những người thổi sáo đánh kèn, chẳng biết là có đến mấy trăm người. Hình thức thế này, quả lúc tôi gả vào Thẩm gia khi xưa thể nào sánh được.

      Tôi khẽ mỉm cười, lặng lẽ rời khỏi đám đông, chậm rãi bước con đường mòn trở về nhà. Lúc này, đường mòn im vắng, bóng người, cái bóng của tôi đổ dài mặt đất, tịch liêu và dài dặc, tựa như cái đêm tôi bị đuổi khỏi Thẩm gia.

      Còn chưa đến cửa nhà, từ xa xôi tôi thấy nhà mình mở cửa, mặt đất có xếp những đồ vật mềm mượt như nhung, thấy ràng.

      Trong lòng tôi sợ hãi, dấy lên cảm giác khó tả. Bước tới nhìn xem, quả nhiên thấy thứ mềm mượt như nhung xếp mặt đất đó là sáu con thỏ tôi vất vả khổ sở nuôi lớn. Chúng đều bị người ta đạp chết tươi, máu chảy đầy đất, hơi biến sắc, trước cửa nhà tràn đầy mùi máu tanh.

      Cha! Trong bụng tôi thất kinh, vội chạy đến trước cửa, đẩy cửa ra. Cha có nhà. Trong nhà bừa bộn vô cùng, giống như từng bị cường đạo đánh cướp. Tôi cần thận tìm kỹ xem, mới phát đồ trang sức và toàn bộ số bạc ban đầu tôi mang về từ Thẩm gia đều cánh mà bay.

      Chẳng lẽ nhà tôi trêu trọc cường đạo ư? Tôi nghĩ trong đầu liền nhìn quanh quất bốn phía, các nhà hàng xóm láng giềng đều im ắng, xem chừng tất cả đều làm rồi. Nhưng khóa cửa nhà bọn họ vẫn yên lành. Nếu cường đạo đến cướp bóc, cũng đơn giản chỉ cướp giật độc có nhà tôi.

      Tôi tỉnh táo lại, nghĩ chút, rốt cục trong lòng cũng hiểu ra, chắc là cha tôi lại thua bạc, bị người ta bắt rồi. Tôi khỏi có phần bối rối. Nếu quả là như thế, cha tôi có lẽ lành ít dữ nhiều. giờ tôi bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, người bên ngoài hiển nhiên cũng cần e ngại cha tôi điều gì nữa. Nếu cha tôi trả được bạc, những người đó có thể nào… Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi bỗng xộc thẳng vào tim tôi. Tôi vội xoay người chạy về hướng “Sòng bạc Tam Bảo” trong thành cha tôi thường đến những ngày gần đây.

      Tôi vừa mới chạy chưa được bao lâu, thình lình xô phải người. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ra là Minh Nguyệt Hân Nhi. Lúc này, cũng nhận ra tôi, con bé hô: “Thiếu phu nhân, em sợ hôm nay trong lòng vui, đặc biệt muốn đến ở cùng , lại định đâu thế?”.

      Toi chẳng kịp nhiều lời, chỉ vội vàng : “Cha ta xảy ra chuyện rồi, ta phải đến sòng bạc Tam Bảo cứu ông”. đoạn tôi bỏ lại Minh Nguyệt Hân Nhi, chạy mạch về phía trước.

      [1] Trích trong tác phẩm Tây Sương Ký của tác giả Vương Thực Phủ thời nhà Nguyên.

      [2] Là trong hai mươi tư tiết khí và được xếp là tiết khí thứ mười tám trong năm, đánh dấu ngày đầu tiên xuất sương mù, chuyển sang mùa đông. Thường bắt đầu vào ngày Hai mươi ba hoặc hai mươi tư Tháng Mười tùy năm.

      [3] Trích câu thơ cuối cùng trong bào thơ Sơn Hành của nhà thơ Đỗ Mục thời văn Đường

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :