1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 16. Tình tới kể nỗi lòng

      Trở lại trong phòng, Thẩm Hồng chờ tôi. Thấy tôi trở về, chàng vội lên đón, hỏi: “Có chuyện gì thế? Mẹ ta trách móc nàng nặng nề à?”.

      Tôi mỉn cười, chỉ là nụ cười như khói, : “Lão phu nhân thương thiếp còn kịp, sao có thể trách móc nặng nề được? Tướng công chàng đừng lo lắng”.

      Lúc này Thẩm Hồng mới yên tâm gật đầu, : “Dung Nhi, sắc mặt của nàng hình như tái nhợt rồi, làm sao thế? Thân thể thoải mái à?”.

      Tôi dừng lại nơi mắt chàng, trong lành như nước, nhất thời trong lòng bỗng ngơ ngẩn, hồi lâu mới lên tiếng: “ sao đâu, có lẽ là lúc xem tỷ thí tửu vĩ công bị nhiễm chút hơi nóng thôi, tướng công, chàng đừng lo”.

      Lúc tôi và Thẩm Hồng chuyện, ba người Băng Ngưng khẽ khàng che miệng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại. Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc mới gặp Thẩm Hồng trước kia, chàng gầy như que củi, gần như là dáng vẻ bệnh tật vô phương cứu chữa. giờ, tuy vẫn còn hơi gầy chút, nhưng cũng mỹ nam tử có phong thái nhàng nho nhã rồi.

      Tôi cười thầm, thở dài nhủ: Lãnh Cửu Dung tôi xuất thân ra sao mà đòi với cao đến người như vậy? giờ Lão phu nhân thả tôi ra ngoài, nhìn chung cũng là chuyện tốt. Tôi lại nhớ đến Hình Phong ca, lại mùa xuân mới sang, nơi biên ải xa xôi, huynh ấy có mạnh giỏi ? Chẳng biết vì nguyên cớ nào, nghĩ đến Hình Phong ca, trái tim tôi lại còn mảy may lăn tăn gợn sóng, chỉ tĩnh lặng như miệng giếng cổ xao động.

      Tôi từ từ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Thẩm Hồng trước mắt “Phóng mắt non sông nhớ cho xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước mắt [1]”. Có lẽ, lần nào đó, trong lòng cả chàng và tôi đều từng có lần nhớ nhung như thế. Nhưng giờ, biết bao nhiêu hận, hôm nay chẳng phải hôm qua.

      [1] Trích ba câu thơ cuối trong tác phẩm Hoán Khê Sa của tác giả Án Thù đời Tống.

      Giờ phút này, Thẩm Hồng cũng nhìn tôi. Chàng cầm tay tôi lên, đặt vào lòng bàn tay chàng, : “Dung Nhi, bất luận trong lòng nàng có khúc mắc gì, hãy vui lên, nhất định phải vui lên. Coi như là… vì ta ”. Chàng hết sức khó khăn ra ba chữ cuối cùng, trong lòng tôi rung động, giữa lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ cảm thấy tất cả những gì tôi làm trước kia đều đáng giá.

      Ngơ ngẩn hồi lâu, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng chim sẻ kêu líu ríu, trong lòng tôi lập tức tỉnh táo lại. Tôi tự với chính mình: Lãnh Cửu Dung, mày làm gì thế? Mày cũng biết rằng, bắt đầu từ sáng mai, mày còn là người cua Thẩm gia nữa, vướng mắc nửa phần với Thẩm Hồng nữa, sau này nếu có gặp lại, cũng chỉ coi như người qua đường mà thôi. Chẳng lẽ ngay tại lúc này, mày người đó, hoặc là bảo chàng mày sao? Nếu như vậy, hai người chỉ có thể thêm phần oán niệm bất tận mà thôi, có gì tốt đẹp cho cả đôi bên .

      Đầu óc tôi trong phút chốc trở nên thư thái. Tôi giãy ra khỏi tay Thẩm Hồng, cười : “Tướng công, chúng ta phải là tình như huynh muội sao? Hôm nay chàng hơi thất lễ rồi”.

      Thẩm Hồng nhất thời cũng hơi xấu hổ, chàng vuốt vuốt gáy, : “Ta vốn cũng phải kể ngốc, nhưng mà hôm nay… hôm nay biết vì sao lại thế. Dung Nhi, đừng trách ta thô lỗ”.

      Tôi tươi cười: “Tướng công, chàng cũng còn ít tuổi nữa, phải tự mình học cách chăm sóc bản thân mới được”.

      Thẩm Hồng nghe tôi những lời đầu đuôi đó, sắc mặt có phần căng thẳng, hỏi: “ Dung Nhi, sao lại thế? Sao dưng lại những lời này?”.

      Tôi lắc lắc đầu, tựa như thê tử bé bình thường nhất, sửa lại vạt áo, : “ Tướng công, hôm nay thiếp rất mệt, giờ muốn nằm lúc”.

      Thẩm Hồng tạm thời có chút lúng túng, hồi lâu mới : “Nàng mau ngủ . Ta quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa. Cơm chiều ta sai Minh Nguyệt Hân Nhi bưng đến phòng cho nàng”.

      Tôi cười, nhìn theo Thẩm Hồng rời , trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi bát ngát khôn cùng như dòng thác lũ đổ ùa lên tôi, vùi dập tôi giữa dòng nước, để tôi thể hét lên, thể thở được.

      Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cũng có gì nhiều, chỉ là mấy bộ y phục, vài món trang sức và mười lăm lượng bạc gom góp được mà thôi.

      Tôi ngơ ngác ngồi mép giường, ngẩn ra cả nửa ngày. tới cửa, rồi gọi cả Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo vào.

      Tâm tình Minh Nguyệt Hân Nhi rất vui vẻ, nhảy nhót thôi, Bảo Bảo kín đáo hướng nội hơn nhiều. Tôi bảo hai đứa ngồi xuống, ngồi xung quanh tôi.

      Trước tiên tôi cười hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, em còn ý định chuộc thân ? Trải qua chuyện như vậy, chuyện giữa em và huynh đệ “Sở Thiên Khoát” của Tiết vương gia, coi như mọi người cũng biết hết rồi. Nếu như em muốn chuộc thân, Lão phu nhân nhất định nhận lời, Cúc ma ma cũng dám thừa cơ ăn chặn ngân lượng của em”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi hai tay chống cằm : “Em thăm dò rồi, Lão phu nhân lại muốn gặp ai. Cúc ma ma đồng ý, chẳng qua đòi em trăm lượng bạc. Tuy rằng trong cuộc tỷ thí tửu vĩ công, Tiêu Tiếu được thưởng năm mươi lượng, nhưng tóm lại vẫn thiếu năm mươi lượng nữa. Năm mươi lượng này biết kiếm ở đâu ra? Có điều em cũng lo lắm, chỉ cần Tiêu Tiếu an ổn ở lại phường rượu Thẩm gia làm việc, số tiền kia vẫn có thể kiếm được”.

      Trong lòng tôi thầm thở dài, nha đầu này quá ngây thơ rồi, suy nghĩ chuyện này cách đơn giản thái quá. Công việc tửu vĩ công của Tiêu Tiếu do Tiết vương gia giúp đoạt được. Bản thân y chưa chắc hiểu biết bao nhiêu về rượu. Thẩm Tề để y làm công việc này trong thời gian dài. Việc y nên làm ngay bây giờ là chuộc thân cho Minh Nguyệt Hân Nhi, sau đó hai người cao chạy xa bay, bỏ xa khỏi chốn thị phi này. đến Đỗ Linh Nhược sắp vào cửa là loại người gì, có đối xử tệ bạc với Hân Nhi hay , chỉ riêng việc ngộ nhỡ thân phận của Tiêu Tiếu cẩn thận bị vạch trần, y khó mà tránh được họa sát thân.

      Tôi : “Minh Nguyệt Hân Nhi, năm mươi lượng bạc còn lại, ta nghĩ cách. Kiếm đủ bạc, em phải tức tốc để Tiêu Tiếu chuộc thân cho em, hai người mau chóng cao chạy xa bay. Sống tại Thẩm gia chung quy phải là kế lâu dài”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi liếc mắt nhìn tôi, : “Để làm gì chứ? Tiểu nha đầu thông minh lanh lợi như em, biết tìm đâu ra? muốn tìm đủ mọi cách để đuổi em ? Em rất xem thường . Thiếu phu nhân”.

      Tôi mỉm cười, để ý đến con bé nữa.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 17. Bách thanh chim yến tách đàn (1)

      Tôi quay sang với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, sức khỏe của Đại công tử thường ngày vẫn phải phiền em chăm sóc. Đến Thanh minh lễ tết, em nhớ đốt thêm nhiều tiền giấy cho Băng Nhi”.

      Bảo Bảo hiểu chuyện gì xảy ra bèn nhìn tôi lúc, mới chậm rãi : “Thiếu phu nhân, đây vốn là việc nên làm, phó thác cho em làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì à?”.

      Tôi phì cười: “Nha đầu này, em nghĩ đây vậy! Chẳng qua ta chỉ vài câu bình thường dặn dò em thôi, em lại có thể cãi nhau với ta, quả nhiên là thường ngày nuông chiều em đến nỗi đuôi vểnh cả lên trời rồi”. Tôi vừa những câu mập mờ để che giấu, vừa lấy ra mười hai lượng bạc, đặt vào tay Bảo Bảo : “Ta gả vào Thẩm gia, cũng dành dụm được kha khá bạc, mười hai lượng này thưởng cho em”. Sắc mặt Bảo Bảo càng trở nên quái dị. Tôi biết đầu óc bé nhanh nhẹn thông minh, cũng dám nhiều, vội tìm mấy câu qua quýt cho xong, khuyên bé nhận bạc. Tôi hết nước hết cái lúc lâu, bé mới nhận năm lượng.

      Đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo , lòng dạ tôi lại trở nên trống rỗng lạc lõng. Lúc này, có người đến gõ cửa phòng , tôi mở cửa, ra là nha hoàn A Thanh bên cạnh Lão phu nhân. Trong tay A Thanh cầm cuộn giấy, đứng trước cửa phòng tôi, ngó trước ngó sau thấy có ai, mới lách người tiến vào.

      A Thanh : “Thiếu phu nhân, tôi phụng mệnh của Lão phu nhân đến đưa cái này cho ”, xong, nhét cuộn giấy trong tay vào tay tôi. Tôi nhận lấy mở ra đọc, đọc xong, sắc mặt nhất thời tái mét, bước cũng trở nên chao đảo. Tôi vịn vào bàn, gắng gượng ngồi xuống.

      cuộc giấy viết: “Tôi, Lãnh Cửu Dung, tự nguyện cắt đứt tất cả mọi quan hệ với Thẩm gia, tự nguyện đoạn tuyệt mọi qua lại với Thẩm Hồng, từ nay về sau sinh lão bệnh tử, hôn nhân cưới gả, liên quan gì đến nhau”.

      A Thanh thấy tôi ngơ ngác sợ sệt thôi, cũng làm phiền, hồi lâu sau mới trấn an tôi: “Thiếu phu nhân, Lão phu nhân lệnh cho sao tờ giấy này ra phần, phía đề tên của , có thể rời khỏi Thẩm gia rồi”. Thấy tôi vẫn còn ngẩn ngơ gì, A Thanh khuyên giải: “Thiếu phu nhân, cũng đừng đau lòng quá. Cả đời người, ai cũng khó tránh khỏi phải làm số chuyện bản thân muốn. Ngày còn , mẹ tôi dạy tôi phải làm người tốt, được làm trái với lương tâm mình. Nhưng đến khi tôi trưởng thành vào Thẩm gia làm nha hoàn, tôi mới biết rằng, có số chuyện bản thân thể quyết định được. A Thanh tôi cũng muốn làm chuyện trái với lương tâm này, nhưng còn cách nào khác đây?”.

      Nghe xong mấy câu A Thanh , ban đầu tôi chỉ cảm thấy có phần dở khóc dở cười. Nhưng ngẫm lại, lại càng thấy những câu bình thường nhất này có lý. Tôi gật đầu: “A Thanh, trở về với Lão phu nhân, thứ đồ này, ta đồng ý nhận. Nhưng ta có điều kiện”.

      “Thiếu phu nhân, điều kiện của là gì? Tôi về với Lão phu nhân”.

      “Ta muốn trăm lượng bạc”. Tôi thản nhiên .

      A Thanh nghe tôi vậy, hình như cũng có hơi bất ngờ. Ngữ khí cũng lạnh nhạt hẳn , : “Tôi về với Lão phu nhân”. xong, đẩy cửa ra ngoài. Trong lòng tôi nghĩ, giờ phút này, A Thanh rất có thể nhủ, ra Lãnh Cửu Dung là người như vậy. Thế nhưng tất cả còn quan trọng nữa, Lãnh Cửu Dung tôi vốn là người lạnh nhạt trời sinh, người khác nhìn tôi thế nào có liên quan gì?

      bao lâu sau, A Thanh trở lại. rút ra tấm ngân phiếu từ trong tay áo, đặt lên bàn trước mặt tôi, : “Thiếu phu nhân, đây là trăm lượng bạc muốn. Khang Mông tiền trang có thể đổi ra bạc . Đây là tờ biên nhận Lão phu nhân đưa, phiền ký tên ”.

      Tôi mở tấm ngân phiếu ra nhìn, quả nhiên là trăm lượng. Bèn mỉm cười, nhấc bút lên, viết ba chữ “Lãnh Cửu Dung” lên tờ biên nhận. Sau đó cầm lấy cuộc giấy A Thanh mang đến chép lại lần nữa, rồi đặt vào tay A Thanh. A Thanh nhận giấy, nhìn lướt lần, xoay người bỏ . Tôi đóng cửa lại, quay trở vào ngồi lên giường, chỉ cảm thấy tấm thân này còn là của mình nữa. Nhớ trong kinh thi có câu rằng “Ai người hiểu tấm lòng tôi, ắt hẳn bời bời sầu bi, còn ai hiểu điều gì, bảo tôi vẫn ước mong chi đây mà. Trời xanh thăm thẳm bao xa, hỡi ai khiến thành ra thế này? [1]” quả thực là hợp với tâm tình của tôi lúc này. Nghĩ vậy, trong tích tắc tôi chợt rất đỗi ngạc nhiên. Tôi vốn quan tâm đến những người khác nghĩ gì, nhưng sao giờ lại trở nên như thế này? Chẳng lẽ Lãnh Cửu Dung tôi thay đổi rồi ư?

      [1] Trích những câu thơ trong bài Thử ly 3 của Khổng Tử, trong tập Kinh thi.

      Tôi suy nghĩ lung tung, lại nghe có người gõ cửa, thanh hết sức nhàng. Tôi dừng chút, vội giấu kỹ tờ ngân phiếu, : “Đến đây”.

      Người tới là Thẩm Hồng.

      Nhìn thấy tôi, chàng cười bảo: “Dung Nhi, thân thể nàng dễ dàng mệt nhọc như thế, chỉ e là do thể hư [2]. Ta đặc biệt bảo lão Trương ở phòng bếp chưng bát canh tổ yến, mang đến cho nàng bồi bổ thân thể. Ta còn sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, ngờ nàng tỉnh rồi”.

      [2] Từ dùng trong Đông y, để chỉ thể chất hư nhược

      Tôi gượng cười, chỉ cảm thấy nước mắt sắp rơi, vội xoay người sang chỗ khác, : “Cảm ơn chàng, tướng công”.

      Thẩm Hồng : “Nàng cũng gọi ta là tướng công rồi, nếu là phu thê, còn khách khí làm gì?”. Chàng vừa vừa vào, đóng cửa lại. Chàng đưa bát canh tổ yến đến trước mặt tôi: “Dung Nhi, tranh thủ còn nóng mau uống ”. Tôi gật gật đầu, bưng lấy bát, quả là còn nóng hổi. Tôi bưng lên miệng uống, chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn lại, là mùi vị gì, trong phút chốc chợt ngổn ngang trăm mối.

      Thẩm Hồng hỏi: “Dung Nhi, sao mắt nàng đỏ thế, nàng khóc à?”.

      Tôi cười : “Tướng công đùa rồi. yên lành, sao dưng thiếp lại khóc chứ? Chỉ là vừa rồi cẩn thận có con côn trùng bay vào mắt, lúc Minh Nguyệt Hân Nhi giúp thiếp thổi ra làm mắt thiếp đau thôi”.

      Thẩm Hồng cũng cười : “Nàng cũng là. Chuyện tỉ mỉ như vậy cũng để cho Minh Nguyệt Hân Nhi làm, nàng đâu phải biết, con bé ấy là nha đầu bộp chộp. Sau này nếu còn có chuyện như thế nữa, cứ tìm Bảo Bảo là được. Hoặc là, hoặc là trực tiếp tìm ta cũng được mà”.

      Tôi cười, gì.

      Thẩm Hồng lại thêm: “Dung Nhi, ta nghĩ rồi. Trước kia mẹ từng nhận lời, chỉ cần nàng mang thai bảo ta đưa nàng lên làm chính thất. Ta suy nghĩ lại, cảm thấy phu thê có con cũng là chuyện sớm muộn. Dù vội vàng làm ngay lúc này. Song việc lên làm chính thất vẫn càng sớm càng tốt. Dung Nhi, ý nàng ra sao?”.

      Tôi mỉm cười, vẫn gì, nhưng trong lòng quặn thắt thôi.

      Thẩm Hồng vỗ vào đầu, mặt biểu lộ vẻ tỉnh ngộ, : “Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để ta với mẹ”.

      Tôi lẳng lặng nhìn Thẩm Hồng, lúc lâu sau mới : “Tướng công, chẳng lẽ trong lòng chàng quên Vũ Tương tỷ tỷ rồi sao?”.

      Biểu cảm vốn vui vẻ của Thẩm Hồng nhất thời trở nên ảm đạm. Chàng cũng gì, căn phòng lớn nhường này bỗng chốc yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta nghẹt thở.

      Hồi lâu sau, Thẩm Hồng nở nụ cười, : “Dung Nhi, trong lòng nàng vẫn còn lo lắng vì việc của Tương Nhi à? Tương Nhi là chuyện quá khứ rồi. ‘Phóng mắt non sông nhớ chi xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước măt’, Dung Nhi…” Thẩm Hồng nắm lấy tay tôi : “Trong lòng ta, giờ chỉ có mình Dung Nhi nàng”.

      Tôi chăm chú nhìn vào mắt chàng, đôi mắt trong suốt sáng tỏ. Tôi biết tính tình chàng đôn hậu, những gì miệng ra tuyệt đối đều là suy nghĩ trong lòng.

      “Nếu ngày kia, Vũ Tương tỷ tỷ đột nhiên sống lại, trở về sao?”. Tôi vốn muốn , nhưng lại cầm lòng đặng nêu câu hỏi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 18. Bách thanh chim yến tách đàn (2)

      Thẩm Hồng nắm tay tôi, vẻ mặt chân thành: “Dung Nhi, ta vốn tưởng rằng đời này thể đón nhận người con nào ngoài Tương Nhi. Nhưng xuất của nàng làm ta thay đổi suy nghĩ. Nếu ngày Tương Nhi sống lại, trở về bên cạnh chúng ta, tình nghĩa ta dành cho Dung Nhi nàng vẫn thay đổi”.

      Tôi cười : “Vậy tình cảm giữa chàng và Vũ Tương tỷ tỷ hiển nhiên cũng thay đổi, hơn nữa còn chưa từng thay đổi, đúng ?”.

      Thẩm Hồng gì, chỉ gật đầu. Trong lòng tôi .

      Tôi cười bảo: “Được rồi, thiếp đùa với chàng thôi. đến việc này nữa. Tướng công, thiếp vẫn thấy hơi mệt, muốn nằm ngủ lát. Hôm nay chàng mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe ”.

      Sắc mặt Thẩm Hồng bỗng hơi ửng đỏ, giống như . Chàng lắp bắp hồi lâu mới : “Dung Nhi, nếu chúng ta là phu thê, tối hôm nay, ta đâu”.

      Trong lòng tôi chấn động, chỉ thấy tự dưng khó chịu thấu xương. Tôi và Thẩm Hồng là phu thê, nếu như là ngày thường mà chàng đưa ra cầu này, đương nhiên rôi mừng rỡ như điên. Nhưng giờ là…

      Tôi bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ. Tôi gả cho Thẩm Hồng năm, nếu đêm nay phải rời , chẳng thà làm phu thê với chàng lần. Cũng uổng công đảm đương hư danh tiểu thiếp của Thẩm Hồng từ bao nhiêu ngày trước tới giờ. Mặc dù xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe chăng người xưa khóc. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, từ tận đáy lòng, Thẩm Hồng hoàn toàn quên lãng tôi, nhung suy cho cùng cũng hoài công tôi theo chàng phen.

      Vẻ mặt tôi hơi xấu hổ, trong lòng lại dào dạt chờ mong pha lẫn chút gì sợ hãi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, khẽ khàng : “Nếu tướng công muốn ở lại, vậy tùy chàng”.

      Thẩm Hồng mừng rỡ, thẳng: “Dung Nhi, Dung Nhi ngoan. Sau này chúng ta sao có thể có con chứ?”. xong, chàng bế tôi lên, về phía giường. Trái tim tôi cứ đập thình thịch, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như phải của mình, chỉ cảm thấy toàn thân như tan thành nước.

      Thẩm Hồng đặt tôi lên giường, nhàng hôn vào trán tôi, dịu dàng : “Dung Nhi, đôi mắt nàng đẹp quá, đẹp như ánh sao trời vậy”. Tôi thẹn thùng vô cùng, nhắm

      [​IMG]
      Thanhtran thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 19. Khanh [1] hãy tạm thời về nhà (1)

      [1] Thời cổ đại, “khanh” còn là cách xưng hô giữa những cặp vợ phu thê hòa thuận, ý hợp tâm đầu

      Tôi nhìn theo Minh Nguyệt Hân Nhi rời , thở dài thườn thượt, mối lo trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, tôi có thể ra rồi.

      Băng Ngưng là người biết võ công, tôi lo lắng lắm. Bảo Bảo xử thận trọng, cũng khiến người ta nghĩ ngợi. Chỉ riêng Minh Nguyệt Hân Nhi, tôi hy vọng con bé có thể nghe theo lời khuyên của tôi, từ nay về sau rời khỏi Thẩm gia thị phi này.

      Bóng đêm dần trầm lắng, ánh đom đóm như bạc như tơ, lặng lẽ làm lạnh tấm bình phong. Cơn tịch mịch bất đắc dĩ này, ai người thu lại nỗi buồn phiền muộn nghìn năm?

      Tôi đứng lặng trong phòng lâu, chờ đến khi đêm thanh người vắng, cả khu vườn tràn ngập hoang hoài trong trẻo nhưng lạnh lùng mới khoác tay nải, nhàng ra ngoài, đóng cửa lại.

      Trong sân lóe lên mấy chiếc đèn lồng, giữa bóng đêm tĩnh lặng tỏa ra thứ ánh sáng khi chớp khi tắt. Tiếng kêu Kinh trập [2] từ lùm cỏ truyền đến, trong lòng tôi nhất thời đâm có phần ngẩn ngơ. Mùa hè sắp sửa qua , mùa thu thời ngắn ngủi, ngay sau đó là mùa đông giá rét sương lạnh buốt xương.

      [2] trong hai mươi tư tiết khí và được xếp là tiết khí thứ năm. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường rơi vào ngày mùng Năm, mùng Sáu tháng Ba Dương lịch tùy theo từng năm và kết thúc vào ngày Hai mươi hoặc Hai mươi mốt tháng Ba. Kinh cỏ nghĩa là “làm kinh sợ”, Trập chỉ các loài côn trùng trú đông dưới đất, đến tiết Kinh trập có tiếng sấm đầu tiên, đánh thức các loài côn trùng thức dậy bò lên mặt đất kiếm thức ăn và phát ra tiếng kêu của chúng.

      Ra đến cửa chính, Cúc ma ma và A Thanh chờ sẵn. Thấy tôi, Cúc ma ma cười quái dị tiếng, móc: “Tiểu thiếu phu nhân, người khác gọi tiếng Thiếu phu nhân, nhưng trong mắt Cúc ma ma ta, mãi mãi cũng chỉ là tiểu thiếp. Ngày đó ta đón vào cửa, hôm nay lại là ta đưa ra ngoài. Quả nhiên là lẽ trời vằng vặc, báo ứng xác đáng mà”. A Thanh lạnh lùng đứng đó tiếng nào.

      Tôi mặt đổi sắc, cũng nhìn hai người bọn họ lấy cái, chậm rãi ra khỏi Thẩm gia. Chỉ nghe “ầm” tiếng, cửa chính Thẩm gia nặng nề đóng lại phía sau lưng. Từ giờ trở , tôi còn là người của Thẩm gia nữa.

      Trong lòng tôi khe khẽ thở dài. đường trong đêm tối có lấy bóng người. Cái bóng của tôi bị ánh đèn vàng vọt kéo dài ra mãi, thui thủi bước , tĩnh mịch và đơn.

      Cũng phải là chặng đường quá dài, tôi mất ngót nghét đêm. Cả người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mãi đến khi sắc trời tang tảng, tôi mới đến trước cửa nhà mình. Cửa nhà đóng chặt. Tôi gõ vào cái, ai lên tiếng. Giờ tôi mới nhìn thấy cái khóa cửa. ra cha tôi cũng có nhà. Nếu cha tôi thấy tôi bỗng nhiên bị Thẩm gia đuổi về, ông có vẻ mặt thế nào đây?

      Tôi nghĩ ngợi lung tung, biết bao lâu sau, thấy cha hát mấy đoạn Lỗ kịch [3] trở về từ đằng xa. Ông uống say bí tỉ, trong tay còn cầm bầu rượu, chân nam đá chân chiêu mà tới, thân mình lảo đảo.

      [3] Chỉ tuồng Sơn Đông – loại hí kịch chỉ có ở tỉnh Sơn Đông. Ngày nay, từ này được dùng để chỉ các tác phẩm truyền hình hoặc điện ảnh của Trung tâm chế tác phim truyền hình điện ảnh Sơn Đông.

      đến gần, cha mới nhìn thấy tôi. Ông có phần mơ màng , hỏi: “Dung Nhi, sao sáng sớm thế này mà con lại

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 20. Khanh hãy tạm thời về nhà (2)

      Nằm ở giường, tôi vốn tưởng rằng mình ngủ được. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nặng nề ngủ mê mệt. Hơn nữa còn ngủ yên ổn cách khác thường, hề mộng mị chút nào. biết là tôi mệt, hay tôi là người trời sinh lạnh nhạt, để tâm đến chuyện gì.

      Khi tỉnh lại, tôi nhè bước ra khỏi phòng, thấy ánh mắt cha dại ra, ngẩn ngơ ngồi thừ trước chiếc bàn cũ nát. Tóc bạc đầu ông càng ngày càng nhiều, lòng dạ tôi chăng hiểu sao bỗng có chút chua xót.

      “Cha.” Tôi khẽ khàng khẳng đánh tiếng, cha thấy tôi tỉnh, vội vàng đứng lên : “Con , cha nấu cơm cho con ăn ngay. Sao mới ngủ lúc như thế tỉnh rồi”.

      Thấy cha vụng về nhóm lò, nhặt rau, nỗi chua xót trong lòng tôi lại càng nặng nề. Tôi nhàng : “Cha, để con làm cho”. Cha tôi kiên quyết chịu. Tôi : “Đâu phải con chỉ về nhà mỗi hôm nay, từ giờ trở con đều ở nhà, chẳng lẽ ngày nào cũng bắt cha nấu cơm cho con ăn?”.

      Lúc này cha tôi mới thuận theo.

      Tôi nhặt rau, vo gạo xong, mở vung nồi ra mới phát cơm trong nồi tuyền là cơm ôi thiu đen sì. Tôi vờ như để ý, hỏi: “Cha, ngày thường cha ăn thế này à?”.

      Cha tôi “ừ” tiếng, sau đó : “Cũng phải. Thiu rồi ăn, chỉ ăn lúc thiu thôi”.

      Tôi khẽ thở dài tiếng, tôi gả vào Thẩm gia, tốt xấu gì cũng được ăn ngon uống bổ, mình cha tôi ở nhà lại phải ăn cái thứ này.

      Cha thấy tôi thở dài, : “Cũng phải thế đâu, bình thường con cho cha tiền, cha đến quán ăn ăn cơm. Chỉ có… chỉ có lúc tiền nong eo hẹp, cha mới về tự nấu cơm ăn”.

      “Chẳng phải tháng trước con vừa mới cho cha mười hai lượng bạc sao cha. Chẳng lẽ cha lại mang đánh bạc?”, tôi hỏi.

      “Việc này… con cũng biết đây là bệnh cũ nhiều năm của cha, sửa kiểu gì cũng được. Cũng phải mang đánh bạc tất, còn chút dùng để uống rượu ăn cơm nữa. Hơn nữa, dạo này cha đánh bạc còn thiếu nợ người ta đâu. Con , con xem này, bạc tháng trước con cho cha vẫn còn dư đây”. Cha tôi vừa vừa sờ túi tiền, nhưng chỉ lấy ra mấy đông bẩn bẩn. Cha tôi có chút xấu hổ cười : “Lúc con ngủ, cha lấy chỗ còn lại mua thức ăn rồi. Con xem, cải thìa, nấm dại, còn cả trứng gà con thích ăn nhất này, còn có cả món chim trĩ hoang đủ cho con ăn vặt nữa”.

      Tôi cười cười : “Cha, sau này thân phận của con khác rồi, cũng còn nhiều bạc để cho cha như thế, từ giờ về sau cha đừng đánh bạc nữa, nếu cha học Trần Tam thúc làm công việc đúng đắn chút, hoặc cha ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe ”. Cha tôi nghe xong, liên tục gật đầu đồng ý, thề thốt sau này bao giờ đánh bạc nữa. Song tôi biết, ông chắc chắn chỉ kiên trì được quá vài ngày, đành phải cúi đầu thở dài, chuyên tâm nấu cơm, gì nữa.

      Qua hơn nửa canh giờ, cơm nấu xong. Tôi mở cửa phòng nhìn ống khói các nhà hàng xóm cũng bắt đầu bảng lảng khói xanh. Trưa rồi, tôi nghĩ, lúc này Thẩm Hồng biết tôi rời chưa? Nếu chàng biết, nghĩ như thế nào? Còn Minh Nguyệt Hân Nhi nữa, con bé rời khỏi Thẩm gia hay chưa? Về phần Bảo Bảo, bé thông minh hiểu chuyện như vậy, đương nhiên là tôi cần lo lắng.

      Tôi cười, sao lại thế này nhỉ, lại cầm lòng đặng nhớ đến, chẳng phải quyết rồi, từ nay về sau đoạn tuyệt mọi quan hệ với Thẩm gia, bao giờ suy nghĩ đến những chuyện kia nữa rồi sao?

      Thời tiết hôm nay hơi u. Tuy là mùa hạ, nhưng vẫn se se lạnh. Lúc bưng lên cơm tẻ nóng hổi, cải thìa xào miến ngon miệng hấp dẫn, trứng rán nấm dại dậy mùi thơm phức, còn có cả canh chim trĩ được chưng cách thủy nhừ bung mềm sụn, cha tôi khỏi hít hà hơi, : “Thơm quá! lâu lắm rồi cha được ăn cơm thơm như thế”.

      Tôi cười : “Cha, cha từ từ ăn thôi, sau này ngày nào con cũng nấu cơm ngon cho cha ăn”.

      “Ừ!” Cha tôi vừa ăn vừa : “Con , con biết đâu, lúc con có ở nhà, cho có tiền ăn cơm, ngày ngày đành phải ra chợ bán đồ ăn nhặt ít rau củ về, nấu lên ăn. là rất khó nuốt. Con , lần này con về, tốt quá, cha lại có thể ăn cơm giống như trước kia. Từ sau khi mẹ con mất…”. Cha tôi càng càng nghẹn ngào, tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, khi cha chuyện này làm gì? Cha mau ăn cơm , từ giờ trở chẳng phải ngày nào con cũng ở cạnh cha sao”. Cha tôi gục gặc đầu, gì nữa, và từng và đồ ăn. Tôi cũng ăn cơm cũng với ông.

      Mới ăn được nửa bữa cơm, cửa nhà tôi bỗng nhiên bị đẩy ra.

      “Thiếu phu nhân! Quả nhiên ở đây! làm gì thế, lén chạy về nhà mà tiếng, làm em lo lắng chết mất”. Người đến là Minh Nguyệt Hân Nhi, con bé chạy xồng xộc vào, thiếu chút nữa đụng đầu vào bàn ăn của chúng tôi.

      Tôi nhìn con bé, tiếng nào, cha tôi cũng gì thêm. Ngược lại, con bé nhất thời có chút mất tự nhiên.

      ăn cơm chưa?” Tôi hỏi bằng giọng điệu bình thường nhất.

      Từ lúc bước vào cửa con bé vẫn tức khí nạt người, giờ chột dạ đôi chút, thành đáp: “Vẫn chưa”.

      Tôi lặng lẽ xới thêm bát cơm nữa, lấy thêm đôi đũa, đặt trước mặt con bé, : “Ăn ”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngạc nhiên nhìn tôi hồi, liền ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm cùng chúng tôi. Con bé ăn vài miếng, hét lên: “Ngon quá, ngon quá, ăn ngon ! Thiếu phu nhân, đây là nấu hay lão gia thông gia nấu? lâu lắm rồi em được ăn đồ ăn ngon như thế này, sau này hôm nào em cũng đến chỗ ăn cơm được ?”. Tôi gật đầu cười.

      Sau đó chúng tôi tiếp tục ăn cơm. Minh Nguyệt Hân Nhi chỉ để ý đến đồ ăn ngon, trái lại quên sạch bách dự tính ban đầu.

      lúc sau lại có người gõ cửa. Lúc mở cửa ra, tôi nhìn lướt qua, là Bảo Bảo và Băng Ngưng.

      Tôi : “Nếu đến đây còn đứng ngoài cửa làm gì? Mau vào ăn cơm trước ”. Tôi vừa vừa để hai bé bước vào. Sau đó xới cho mỗi người thêm bát cơm nữa.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng nhìn bát cơm trước mặt. Bảo Bảo lên tiếng trước: “Thiếu phu nhân, ra em có chuyện muốn hỏi ”.

      Tôi thản nhiên : “Đồ ăn ta nấu, ăn ngon ? Ăn nhiều chút”. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa hào hứng ăn uống vừa to: “Thiếu phu nhân, đồ ăn nấu rất thơm! thể tưởng tượng được lại có tay nghề tốt như thế!”.

      Bảo Bảo và Băng Ngưng cũng đành phải bưng bát lên dùng cơm. Ăn vài miếng, hai bé cũng nức nở khen ngon. Nhất là Băng Ngưng, chẳng mấy tham gia vào cũng chiến tuyến với Minh Nguyệt Hân Nhi, thảo luận xem đồ ăn được nấu như thế nào.

      Tôi thấy đồ ăn còn nhiều lắm, : “Mấy đứa ăn trước ta ăn xong rồi. Ta nấu thêm vài món nữa cho mấy đứa. Cha, vườn rau phía sau có còn gì ăn được ?”.

      Cha tôi : “Cái đó…từ lúc con , vườn rau kia hoang phế lâu rồi. Nhưng vườn rau nhà thím Thất hàng xóm mọc tốt lắm”.

      Tôi gật đầu đáp lời, lấy chút tiền sang nhà thím Thất mua ít rau cải trắng, rau cải xanh, dưa chuột và cà chua, còn mua thêm mấy củ khoai tây. Sau khi trở về, cắt thái xong, làm vài món ăn cho những người trong phòng lần nữa.Bưng lên rồi, hương thơm ngào ngạt. Nhưng cơm lại còn. Tôi buộc phải nấu thêm chút cơm nữa.
      Last edited: 15/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :