1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cừu Cừu anh yêu em - Tôi muốn ăn Sushi (112 chương + 11PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      4.

      “Có việc mau” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      sớm thành thói quen với lãnh đạm của đối phương, vì thế trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Hỏa Nhạ, cậu là họ của Trầm Diệc, chắc chắn biết ta thích loại hình gì”

      Đầu kia yên lặng mấy giâu, lại lần nữa truyền ra giọng : “À, cho tớ lý do cung cấp tình báo”

      thầm cắn răng, trong lòng mắng gã đàn ông chịu thiệt này, trầm giọng trả lời: “Chỉ bằng khoảng thời gian chênh lệch to lớn khi bọn tớ kết bạn với nhau” người quen hai mươi năm, người chỉ mới biết tuần, điều kiện đánh cuộc thành lập ràng quá công bằng.

      Bất ngờ, Hỏa Nhạ tỏ ra sảng khoái khác thường: “Ừ, cũng có vài phần đạo lý. Được rồi, tớ cho cậu chút gợi ý”

      “Vậy cậu mau cho tớ biết, Trầm Diệc ta rốt cuộc thích kiểu phụ nữ nào?” vội vàng lấy giấy bút ra.

      “Cậu ấy à, để cho tớ nghĩ chút. Ừm…… Nếu tớ nhớ lầm, cậu ấy hẳn là thích người phụ nữ vui vẻ, dễ thương, quyến rũ, dáng người nóng bỏng”

      Sở mỹ nhân vừa nghe đến, kinh ngạc trừng lớn mắt đẹp: “Cậu đùa à? Vui vẻ, dễ thương, quyến rũ, dáng người nóng bỏng? Tớ đều thử qua, căn bản là có hiệu nghiệm, ta ngay cả nhìn cũng liếc mắt nhìn cái!” Nghĩ đến đây, lại buồn bực.

      “Còn chưa đủ”

      ngẩn ra: “Cái gì?”

      Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười rất : “Cậu làm còn chưa đủ”

      “Còn chưa đủ?”

      “Trầm Diệc cậu ta…… Là “khẩu vị” nặng”

      Hỏa Nhạ đưa ra lời giải thích mơ hồ mờ ám.

      Môi đỏ mọng của Sở mỹ nhân khẽ nhếch, hồi lâu sau ra lời. Đợi tiêu hóa xong câu “Khẩu vị nặng” xong, khuôn mặt tuấn tú nam tính theo lặng yên xẹt qua trong đầu, mũi tựa hồ lại ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt, tự chủ được cắn môi cánh hoa, kiều nhan hiểu sao lại nóng lên.

      Đáng giận, ra ta là ngại bình thường biểu đủ nhìn”, trách được cũng đáp lại cái gì. ràng bộ dạng lớn lên cũng có gì lạ, thể tưởng được có thưởng thức xấu xa như vậy, quả là người thể xem tướng mạo!

      Ôm loại tâm tình phức tạp, đêm đó Sở Sính Đình lại lục tung tìm kiếm đồ khiêu chiến tốt nhất, sau khi tiến hành tìm tòi đến nửa tiếng, động tác của bỗng nhiên ngừng, cúi người nhìn chằm chằm chuyển mắt bộ quần áo nào đó, bắt đầu ngây người.

      biết qua bao lâu, dồn sức đứng thẳng người, mặt tràn ngập bi tráng của tráng sĩ cắt cổ tay ăn thề.

      Trầm Diệc, bổn tiểu thư cược với bằng bất cứ giá nào! (Nắm tay)

      Buổi sáng thứ hai, chủ quản Trầm của công ty Thế Kỷ Tiên Phong đúng chín giờ bước vào cổng công ty.

      “Buổi sáng tốt lành” Khi ngang qua đại sảnh lớn tầng , có thói quen gật gật đầu với ông Vương nhân viên trực ban, cũng lộ ra nụ cười lễ phép.

      Ông Vương ngẩng đầu nhìn thân ảnh di động trước mắt, há miệng muốn lại thôi, mặt là loại biểu tình khó có thể hình dung, cuối cùng từ nào.

      Trầm Diệc cũng lưu ý nhiều dị trạng của ông, chỉ thấy lại vững vàng tiêu sái đến cửa thang máy, thuần thục ấn vào nút lên tầng, kiên nhẫn chờ thang máy.

      Năm phút đồng hồ sau.

      tiếng ting ting, thang máy dừng lại tầng mười tám, ra khỏi thang máy, thẳng về phía trước.

      “Chủ quản Trầm!” thư ký má hồng vừa nhìn thấy bóng người phong tư tú dật phía trước, lập tức kinh hỉ vạn phần nhảy dựng lên từ ghế, ánh mắt biết liếc về phía nào đó cái, cố ý cất cao lượng gọi lại lần: “Chủ quản Trầm, tới!”

      “Ừ, buổi sáng tốt lành” Trầm Diệc tuy rằng mơ hồ cảm thấy có chút thích hợp, nhưng vẫn cười đáp lại.

      Khi xuyên qua hành lang, thời điểm bước vào bộ phận kế hoạch, loại cảm giác thích hợp này được nghiệm chứng thực . vừa xuất , vô số tầm mắt rậm rạp phủ kín toàn thân , trong tầm mắt kia, bao gồm cực kỳ hâm mộ, chế nhạo, bát quái, tò mò…… tóm lại, chính là loại ánh mắt chờ xem kịch vui.

      Lòng trầm xuống, ước chừng đoán được ra ngọn nguồn tượng lạ. Nghĩ vậy, bước nhanh hơn, lập tức bước vào văn phòng bên kia.

      chút do dự mở cửa ra ——

      Hình bóng kiều đứng ở bên trong nghe được tiếng mở cửa, từ từ xoay người lại. Theo góc độ biến hóa xoay người, những tia sáng rực rỡ đều phát ra từ người , chờ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào , hào quang toàn thắng, lấp lánh thể đỡ. Giống như tầng mây được nạm thêm giấy mạ vàng dần dần tỏa ra những hào quang hoa lệ. Hơn nữa loại hoa lệ này bày biện ra làm cho người ta tâm viên ý mãn, quyến rũ lòng người.

      Trầm Diệc cương cứng người đứng ở cửa, con ngươi thẳng tắp nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, thể động đậy.

      Da vốn dĩ trắng rồi, những thước lụa màu đen người càng tôn thêm làn da, càng trong suốt nõn nà như tuyết trắng tỏa ra những tia sáng mờ ảo lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nhìn như vô cùng mịn màng lại tràn ngập khuynh hướng cảm xúc. Điểm chết người là, chất tơ lụa mặc người lại là thiết kế bán trong suốt, xuyên thấu qua kia tầng vải dệt mỏng manh mềm mại kia khiến cho người ta giận sôi, từng mảng từng mảng da thịt lớn như như , bao gồm đường cong cổ duyên dáng của , xương quai xanh quyến rũ mê người, bụng bằng phẳng, eo mảnh khảnh, thậm chí bao gồm đôi nhũ châu tiêu hồn kia……. Dưới những thước lụa là chiếc váy bò nóng bỏng đến nỗi thể nóng hơn được, bó sát người hiển lộ ra trọn vẹn đường cong bờ mông hoàn mỹ, cặp đùi đẹp trắng nõn thon dài chút che lấp nào bại lộ trong khí, thoải mái dâng lên cho mọi người nhìn xem.

      đứng ở nơi đó, cười nũng nịu với , xinh đẹp thể so sánh.

      đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, con ngươi nhanh chóng tụ lại mùi thuốc súng.

      Trước khi kịp phản ứng, vọt lên trước, nhanh chóng giữ lấy cánh tay , chút thương hương tiếc ngọc nào dùng sức kéo ra ngoài cửa.

      Bọn họ vừa xuất , lập tức đưa tới vô số tầm mắt.

      “Ớ? Này, sao phải kéo tôi !” Sở Sính Đình vẫn bị kéo rất khó chịu cao giọng kháng nghị, nhưng biết sao được, lực tay bằng người ta, giãy dụa mấy lần vẫn là bị nắm gắt gao, “Này, đừng túm tay tôi, nghe thấy sao? Rất đau!”

      Người đàn ông tiến bước kia căn bản có để ý tới , bước trái lại càng chạy càng nhanh.

      bị bệnh thần kinh gì đây, tôi hôm nay tới tìm là có chuyện nghiêm túc! Có chuyện nghiêm túc! nghe thấy ?”

      “Trầm Diệc! điếc à? Tôi bảo được túm tay tôi! là tức chết tôi!”

      “Được được được, tôi rời ! Nhưng để tự tôi được ?”

      “Này này…… Trả lời tôi chút được ? Đùa giỡn cái gì đây!”

      Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chủ quản Trầm thành công tha Sở mỹ nhân kháng nghị liên tục ra khỏi công ty.

      Mọi người hẹn mà cùng cảm thán:

      Chủ quản Trầm tính tình luôn luôn ôn hòa khi trầm sắc mặt lại có thể đen thành như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy, quá hiếm thấy.

      …… A! Sở mỹ nhân vừa , thể ăn kem ly miễn phí, ô ô, rất đáng tiếc. Mùa hè rất nóng mà!

      Trong tầm mắt kinh ngạc của người đường, Trầm Diệc kéo Sở Sính Đình huyên náo thôi tới ven đường mới buông tay. vẫy tay bắt chiếc taxi, đẩy vào, khom người xuống. Đối diện với Sở Sính Đình trợn mắt há hốc mồm trong xe :

      Sở, hãy về mặc lại quần áo rồi đến tiếp nhé”

      Phịch tiếng, đóng cửa xe lại.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      5.
      …… Rất lâu sau, khi bọn họ kết hôn thành vợ chồng, từng có đoạn đối thoại như này:

      Trầm Diệc: Sao lại thấy em mặc lại bộ quần áo kia?

      Sở Sính Đình (Nghi hoặc): Bộ quần áo nào?

      Trầm Diệc: Bộ quần áo có rất nhiều hạt cườm, lụa màu đen.

      Sở Sính Đình (Tủi thân): phải cho em mặc ra ngoài sao?

      Trầm Diệc: cho em mặc ra ngoài, nhưng chưa cho em mặc ở nhà.

      Sở Sính Đình:……

      ~~***~~

      Trở lại thời gian lúc ấy.

      Tuy rằng thấy Trầm Diệc đối đãi “Thô bạo” như vậy nhưng Sở mỹ nhân ngoài cứng người ra, ngoại trừ tức giận mắng tình hình quân có sai lầm ra, ngày hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ xuất trong văn phòng Thế Kỷ Tiên Phong như cũ.

      Vì thế, chủ quản Trầm vừa bước bước ra khỏi văn phòng nhìn thấy hình ảnh như này:

      Lấy vị trí Sở Sính Đình ngồi làm trung tâm, xung quanh người có ba bốn nhân viên nam tuổi còn trẻ ngồi quanh, tiếng cười hi hi ha ha vui vẻ phát ra từ nhóm này, còn thường thường truyền ra tiếng cười sang sảng, khắp nơi ra khí hài hòa êm dịu.

      Được cho hình ảnh vui vẻ hòa thuận.

      lên tiếng tiêu sái lên.

      Sở mỹ nhân bị gã nhân viên nam đùa cho cười run rẩy hết cả người, khóe mắt khi liếc tới thân ảnh người đàn ông tới gần, đôi mắt lập tức sáng ngời, lập tức đứng lên cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành! Tôi hôm nay tới là bởi vì ——”

      “Hợp đồng kia. Tôi biết” mỉm cười tiếp, ở lại, thẳng đến cửa văn phòng

      sặc nước, nhún vai thè lưỡi, cười hì hì vẫy tay cáo biệt với nhóm nhân viên nam bên cạnh, xoay người đuổi theo Trầm Diệc.

      Sở, tôi hy vọng về sau cần như vậy” Trong văn phòng, Trầm Diệc tùy tay đặt túi tài liệu sô pha, lững thững thong thả tới bàn làm việc, bỗng nhiên ra câu này.

      Sở Sính Đình đóng cửa sửng sốt, nghi hoặc nhìn : “ cần loại nào?”

      ngồi xuống, đôi con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn chăm chú vào : “Cái dạng giống như vừa nãy của , ngồi ghế”

      Sau đó? khiêm tốn dùng ánh mắt đặt câu hỏi.

      trầm mặc, tiếp tục : “Bọn họ…… Đứng”

      Cho nên? Mắt đẹp chớp chớp nhìn , chờ đợi kết luận.

      Môi mím thành đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn lướt qua nơi cổ áo hình chữ V của , lại nhìn tới ánh mắt mê muội của , phát nghe hiểu.

      là người phụ nữ sơ sài. Trong lòng cho danh hiệu như vậy.

      cùng bọn Tiểu Chu tựa hồ rất quen thuộc?” dấu vết sang chuyện khác.

      Sở Sính Đình để túi tài liệu lên mặt bàn, ngồi đối diện . Nghe được vấn đề của , nhếch miệng phát ra tiếng cười sang sảng: “Đồng nghiệp công ty đều rất thú vị nha! Đặc biệt Tiểu Chu, ta có thể được gọi là phong lưu diễm sử, biết nghe qua chưa, tôi sắp cười chảy ra nước mắt! Ha ha ha!”

      Mặt chút thay đổi nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười diễm lệ của , hồi lâu mới lên tiếng: “

      Hôm nay, hai người bọn họ tiến hành bàn bạc nội dung hợp đồng lần thứ N mà vĩnh viễn có kết quả.

      Hôm nay, thế công điện lực của Sở mỹ nhân vẫn có chút hiệu quả nào người chủ quản Trầm.

      Sau hôm nay, nhân viên Thế Kỷ Tiên Phong rất nhanh liền phát , thân ảnh kiều quen thuộc kia xuất trong công ty nữa.

      Từ ngày đó, ước chừng biến mất hai tuần lễ.

      Sở Sính Đình đâu vậy? ra rất đơn giản, bận làm việc.

      Cuối tháng đúng là thời điểm bận nhất của . Các loại bảng biểu báo cáo, giấy tờ, kế hoạch dự án cũng lần lượt ra lò, hoàn toàn rơi vào trong kiếp sống địa ngục – thức để tăng ca, bận đến sứt đầu mẻ trán tự nhiên có thời gian để ý tới “Tư tình nhi nữ”, Trầm đại chủ quản so với đám hồ sơ như ngọn núi trước mặt cũng chỉ có thể tạm thời hạ mình chút đứng sang bên.

      Khi cuối cùng có thể quay lại nhân gian từ địa ngục, phát khoảng cách ngày đánh cuộc chấm dứt chỉ còn tuần.

      Thời gian ở nhân gian trôi qua nhanh….. ngây ngẩn nhìn lịch treo tường.

      Còn ngây ngẩn cái gì! Sau ngày giải phóng, hôm sau Sở mỹ nhân khí thế bừng bừng đến Thế Kỷ Tiên Phong.

      “A! Tôi hoa mắt sao? Sính Đình, lâu thấy đến rồi!”

      giọng nam sảng khoái vang lên ở bên tai, ngoái đầu nhìn lại, ra bạn Tiểu Chu phong lưu diễm sử.

      mặt ta lộ vẻ tươi cười bỡn cợt khi tới gần , bàn tay chút khách khí đáp lên vai , miệng phát ra tiếng cười gian hắc hắc: “Mau cho đây trong khoảng thời gian này đâu?”

      Sở Sính Đình vốn là tính tình lơ đễnh, chỉ khi ta dùng loại cử chỉ tác phong bạn bè này, cũng để ở trong lòng. Nghe được ta hỏi như vậy, nảy ra ý muốn trêu đùa, vì thế ra vẻ thẹn thùng che mặt: “Chán ghét, đây là bí mật, chị đây ngại trả lời”

      Tiểu Chu câm điếc cười, bày ra gương mặt giả bộ oán giận: “Có phải chạy quyến rũ người đàn ông khác sau lưng chủ quản Trầm của chúng tôi hay ! mau, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”

      Những lời này của ta dẫn tới nhiều ánh mắt của mọi người.

      Sở mỹ nhân ngọt ngào cười, tiếp tục diễn trò: “Hắc hắc, phát triển nhiều tuyến, khai thác phần đất bên ngoài, đây là xu thế thị trường thôi!”

      Nghe vậy, bốn phía vang lên tiếng cười hài hước.

      ai chú ý tới, ngoài cửa biết khi nào có thân ảnh cao gầy đứng lặng.

      Tiểu Chu phát ra tiếng sợ hãi “Chậc chậc chậc”, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xấu xa nhếch khóe miệng: “Đại mỹ nữ, vậy khi nào phát triển, khai thác đến chỗ người đàn ông như tôi? Tôi bất cứ lúc nào cũng kính đợi đại giá”

      Sở Sính Đình bị ta đùa nở nụ cười, theo kịch bản phóng mị nhãn cho ta: “Được nha, tôi đây cần chủ quản Trầm của các , tôi với , được ?”

      Nghe trả lời như vậy, mọi người đều ồn ào vui cười.

      qua trước đó, Sở Sính Đình rất thích lợi dụng sắc đẹp của bản thân mở trò đùa vô bổ, chỉ vui đùa cho vui vẻ, nhưng xem ở trong mắt người nào đó cũng hoàn toàn là hiệu quả khác nhau.

      Sở Sính Đình cười còn muốn cái gì, nhưng trước mắt đột nhiên có thân ảnh tiến vào, khi thất thần, cổ tay bất ngờ kịp đề phòng bị gắt gao chế trụ, sau đó lực lượng mạnh mẽ kéo ra khỏi chỗ đó, giữa bước lảo đảo kinh ngạc nâng mắt lên , thấy được áo sơmi trắng sạch của Trầm Diệc.

      Lần trước là tha ra văn phòng, lần này là kéo vào văn phòng. Động tác giống nhau, kết quả khác nhau. Trong đầu Sở mỹ nhân bỗng nhiên lên loại cảm thán buồn chán này.

      Sau khi đóng cửa lại, Trầm Diệc đứng lặng lúc lâu, sau đó chậm rãi vòng qua người.

      Tim Sở Sính Đình run lên.

      Khuôn mặt tuấn tú của phản chiếu lại tia nắng ngoài cửa sổ, ngũ quan rơi vào đáy cốc u sâu thấy đáy, con ngươi đen ôn nhuận nhưng lại nhiễm tia lửa, sáng quắc. bình tĩnh nhìn chằm chằm , cánh môi lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt mang theo nhiệt mà lại lạnh như băng.

      Bộ dáng này của , khiến cảm thấy hoảng hốt. Lặng lẽ nuốt nước bọt, nỗ lực thúc đẩy bầu khí, vì thế cố ý : “Hello! Hai tuần gặp, có nhớ tôi hay ? Ha ha ha!”

      “Quyến rũ đàn ông chính là lạc thú lớn nhất của sao?”

      Giọng nam lạnh như băng vang lên ở bên trong.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      6.
      Sở Sính Đình kịp phản ứng lại, mặt vẫn duy trì lúm đồng tiền giây trước: “Hả?”

      Người đàn ông này…… Vừa rồi có phải cái gì hay ? trợn to đôi mắt trong suốt nhìn , nụ cười bắt đầu từng chút từng chút rút khỏi khuôn mặt, cuối cùng biến mất dấu vết.

      thèm nhắc lại, chỉ nhìn .

      cũng .

      trầm mặc lan ra giữa hai người.

      Hai bóng dáng cao thấp im lặng đứng thẳng dưới ánh nắng ban mai, nhìn nhau gì.

      ~~***~~

      Khi đó Trầm Diệc cho rằng, mình xúc động mới ra loại lời này, phỏng chừng là giận dữ mà , thề bao giờ xuất ở trước mặt nữa. Dù sao, những như , vốn có thể nhận được tất cả nuông chiều. hoàn toàn có thể làm như vậy.

      Cho nên ngày hôm sau khi vẫn nhìn thấy khuôn mặt kiều xinh đẹp kia ở công ty, khỏi dừng bước.

      Sở Sính Đình trao đổi với thư ký cách bảo dưỡng tâm đắc liếc nhìn thấy qua đây, lập tức nở rộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Buổi sáng tốt lành! Hôm nay tới sớm như vậy à?”

      Trầm Diệc: “……”

      Hai người cùng vào văn phòng, sau khi ngồi xuống, Sở Sính Đình lấy hợp đồng đặt mặt bàn, cười dịu dàng với : “Chúng ta bắt đầu

      Mỗi khi cười đều lộ vẻ phong tình, trước sau như .

      Con ngươi đen mang theo chút ý tứ hàm xúc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của , đáp đơn giản: “Ừ”

      Tiếng lật giất sàn sạt vang lên, mắt phượng của nhìn tờ cuối cùng của hợp đồng, cúi đầu : “Về tình huống lần trước chúng ta thảo luận, tôi về xin chỉ thị cấp , ấy cho rằng loại tình huống này thể tránh được. Chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể là tận lực giảm bớt hậu quả tạo thành……”

      Tiếng nhàng trong trẻo vang lên trong phòng, tiểu mỹ nhân phát ra thanh buông mắt nhìn chăm chú tài liệu trong tay, phát nhất cử nhất động của mình bị người đàn ông đối diện thu hết vào đáy mắt.

      Tầm mắt của Trầm Diệc chậm rãi hạ xuống từ hàng mi của : Lông mi phượng mềm mại cong vểnh, cho dù dày đặc, lại được đôi mắt linh động. Mũi tinh xảo thanh tú, tôn thêm đường nét khuôn mặt xinh đẹp, môi cánh hoa non mềm khép mở, giống như có hương thơm phả ra, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

      rất đẹp, vẫn biết điểm ấy.

      Nhưng mị lực chân chính của áp đảo mỹ mạo của .

      Sở mỹ nhân cúi đầu lẩm nhẩm đọc tài liệu: “Cho nên, nơi này chúng ta cứ xử lý như vậy nhé?”

      “Được”

      “Từ trung tuần tháng này bắt đầu khởi động phương án, thành vấn đề chứ?”

      “Được”

      “Đến lúc đó xin các hãy cung cấp dữ liệu đúng lúc để chúng tôi tiến hành phân tích dữ liệu”

      “Được”

      “Sau thành công lần này, tôi dự tính còn có thể có sản phẩm cần các hỗ trợ mở rộng”

      “Được”

      “Lần sau hợp tác, chúng ta cứ tham khảo rồi chiếu theo hợp đồng này mà làm”

      “Được”

      “Chúng ta kết giao

      “Được”

      Sở mỹ nhân rốt cục ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Trầm Diệc thản nhiên mỉm cười. Sau khi ngây ngẩn sửng sốt lúc lâu, nhíu chặt mày xác định hỏi: “ ?”

      Môi khẽ nhếch, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn . đáp lại.

      Môi đỏ thắm của khẽ nhếch, sững sờ nhìn thẳng , lâu.

      Rốt cục, thần sắc ngạc nhiên biến mất, khuôn mặt diễm lệ lên nụ cười tuyệt mỹ khuynh đảo chúng sinh. đứng thẳng người, sau đó, bước ưu nhã phong tình vạn chủng đến phía Trầm Diệc dưới cái nhìn chăm chú che giấu của .

      Sau khi dừng trước mặt , vươn cánh tay ngọc phấn nộn ôm cổ —— chân tay hai người vì động tác vô cùng thân thiết mà này mà dán lại cùng chỗ, tựa như những người nhau cuồng nhiệt thân mật. Hai loại hơi thở hoàn toàn bất đồng dây dưa giao hòa trong khí, phát ra nhiệt độ thuộc loại mờ ám của nam nữ, bất cứ lúc nào chạm vào cũng có thể nổ ngay.

      Tayanh chút khách khí thuận thế ôm eo mảnh khảnh của .

      “Ý của là, đồng ý làm bạn trai người ta, phải ?” Mỹ nhân thẹn thùng vô hạn ngóng nhìn , khuôn mặt xinh đẹp chờ đợi.

      rũ mắt xuống ung dung chạm vào cổ tay trắng nõn cổ, đáp tiếng: “Ừ”

      Nghe được đáp án, cười đến rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp —— sau đó, nhanh chóng rút tay ra khỏi cổ , khuôn mặt nhắn kiều diễm phủ thêm tầng hàn băng ngàn năm, hừ lạnh tiếng, vẫn phong tình vạn chủng như cũ thong thả tới cửa sổ, chậm rì rì bỏ lại câu: “Làm bạn trai tôi? Có thể. Số thứ tự của là LG746, cũng đừng quên nha, Trầm Diệc tiên sinh”

      Hắc hắc, bắt chước kiểu của Hỏa Nhạ, ra là quá sung sướng, cậu phen này tổn hại lớn rồi!

      Hừ, ai bảo ta ngày hôm qua năng lỗ mãng…… Nghĩ đến điểm này, trong lòng nổi lên ngọn lửa hừng hực.

      Đáng giận, lại dám mắng chửi như vậy, tên đàn ông vô liêm sỉ! Mệt …… Mệt còn cảm thấy……

      Ngay khi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân ảnh tú dật lặng yên tiếng động tới gần , chờ cảnh giác có bóng ma bao phủ người, còn kịp ngẩng đầu, bên tai bỗng nhiên nóng lên.

      Sở” Trầm Diệc cúi người dán bờ môi ấm áp tiến đến bên tai , thân hình cao gầy thi triển ra lực lượng vô hình lấn áp suy nghĩ của , “Nếu số thứ tự này phải là dãy số duy nhất, tôi ném từ này xuống”

      Trầm Diệc đến đây, lộ ra nụ cười chiêu bài, ôn hòa, mà vô hại.

      Sở Sính Đình nhất thời trừng lớn đôi mắt, tròng mắt bởi vì hoảng sợ mà ngừng chuyển động —— làm ơn, nơi này là tầng mười tám! Có thể biến người ta nát thành thịt vụn đó!

      Nghĩ đến bên ngoài cửa sổ chính là vạn trượng cao vút, khỏi lạnh cả sống lưng.

      …… nghĩ rằng tôi sợ uy hiếp như vậy sao? Bổn nương đây lại bị dọa sao!” mạnh mẽ trấn định bác bỏ, tay bé lại cảnh giác chống lại vòm ngực tới gần của .

      chỉ nhìn , chỉ nhìn.

      bị ánh mắt nhìn bình tĩnh nhưng ra rất đáng sợ của biến thành lông tơ dựng thẳng đứng, muốn là người thua, lời ngừng ra khỏi miệng:

      “Hey, muốn làm gì! Đừng xằng bậy!”

      “Đừng cho là tôi sợ !”

      “Có chuyện gì từ từ , làm sao lại thế chứ!”

      “Chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu được ? Đứng mệt chết , chân tôi sắp nhũn ra rồi!”

      “Chúng ta vừa mới nhắc tới đâu nhỉ? Chúng ta tới sô pha bên kia ngồi tiếp tục tán gẫu ?”

      bằng chúng ta ——”

      Tiếng lải nhải của Sở mỹ nhân im bặt.

      Nguyên nhân là chuyện Trầm Diệc làm, chuyện từ lần đầu tiên nhìn thấy vẫn muốn làm.

      cúi đầu hôn .

      Bị người đàn ông này hôn đến choáng váng, Sở Sính Đình mơ mơ màng màng nghĩ: Có thể…… Trước tiên rời khỏi cửa sổ…… Rồi tiếp tục hôn hay ……

      囧 ……

      Cứ như vậy, giữa nụ hôn, kế hoạch trộm tâm của Sở Sính Đình hạ màn. Hơn nữa, còn buôn bán được khoản tiền từ Hỏa Nhạ, hắc hắc.

      Sau đó bọn họ thảo luận chuyện này, Sở mỹ nhân hồi tưởng đến quá khứ chua xót, oán giận:

      “Em tân tân khổ khổ theo đuổi như vậy, thích em chút chết sao! ràng muốn chọc em tức chết, gã đàn ông nhàm chán này!”

      Trầm Diệc cười khẽ ôm lấy bảo bối phẫn nộ kia, suy tư hồi, ra: “ ra khi đó biểu thờ ơ với em có nguyên nhân khác”

      “Nguyên nhân gì?”

      “Bởi vì đánh cuộc”

      ngẩn ra: “Đánh cuộc?”

      cười yếu ớt, chậm rãi : “ và Hỏa Nhạ đánh cuộc. Cậu ấy cược trong vòng tháng xác định nhất định em, ha ha”

      Sau đó trầm mặc hồi, gian nan đặt câu hỏi: “Hai người…… Cược bao nhiêu tiền?”

      “Hai ngàn. Làm sao vậy?”

      Sở Sính Đình hoàn toàn hết chỗ rồi.

      Hỏa Nhạ, lão hồ ly vạn năm kia! Xem ngày nào đó ai tới bắt cậu!

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Phiên ngoại] Hỏa Nhạ & Miên Miên
      1.

      Tháng ba mùa xuân, dưới kêu gọi mãnh liệt của mẹ đại nhân, Miên Miên đưa Hỏa Nhạ về nhà ở thành phố Z.

      Vốn dĩ dựa theo trình tự bình thường, Miên Miên đều gặp ba mẹ chồng tương lai mấy lần, quả cần phải đưa Hỏa Nhạ về nhận kiểm duyệt mới đúng. Nhưng mà…… Từ khi biết được mẹ mình và tổng tài phu nhân ngầm lấy được liên hệ, hơn nữa sau khi đạt thành nhất trí chung nhận thức “Chuyện của tôi của bà” xong, Miên Miên thế nào cũng hiểu được hành trình về nhà lần này, ít nhiều gì cũng mang chút sắc thái mưu, quả thực giống như là việc chuẩn bị chăn đệm trước hôn ……

      Sau khi Miên Miên trình bày xong luận bàn về mưu của mình, người nào đó vẫn rất bình tĩnh tiếp nhận đề nghị này, bình tĩnh khiến lòng bất bình hỏi:

      muốn sao? Chúng ta cũng có kỳ nghỉ, cuối tuần cũng chỉ được hai ngày mà thôi”

      “Có thể thêm hai ngày nghỉ đông”

      bất mãn lầu bầu: “Em lại có kỳ nghỉ đông……”

      Hỏa Nhạ nhìn trầm mặc hồi, : “Vậy em viết đơn xin nghỉ thời gian kết hôn , viết xong đơn đưa cho kí tên”

      “……”

      Lời sét đánh như vậy, mệt cho còn vẻ mặt nghiêm túc.

      Vì thế, Miên Miên bị sét đánh và Hỏa Nhạ lấy việc công làm tư lúc này xuất ở bến xe nào đó đường cao tốc.

      Miên Miên lấy vé xe ra, mặt có chữ viết to “Xe khách sang trọng có điều hòa”, ngẩng đầu nhìn điều hòa nho đỉnh đầu có chút gió mát nào kia, bắt đầu lĩnh ngộ và lý tưởng có chênh lệch lớn. Hơi nóng ngoài cửa sổ tiến vào trong cửa kính, tràn ngập toàn bộ toa xe, tuy rằng là tháng ba, nhưng nhiệt độ khí sánh được với mùa hè.

      Miên Miên quạt quạt tay bé lấy chút gió mát, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

      Hỏa Nhạ mặc bộ đồ giản dị nghe nhạc điện thoại, nhắm mắt chuyên tâm nghe nhạc, thần sắc vẫn ung dung tự tại như trước. Tuy rằng bên trong xe oi bức, lòng người nóng nảy, nhưng vẫn có tư thái trầm tĩnh, tóc ngắn được cắt sửa chỉnh tề, áo sơ mi màu xanh nhàng khoan khoái, ngón tay đẹp thon dài, những chi tiết nhặt này cấu thành bức tranh rất mát lạnh tươi tắn.

      Khóe miệng Miên Miên run rẩy, nhận hết loại tra tấn như ở Hỏa Diệm Sơn, mà thiếu gia này lại như ông chủ trẻ tuổi tận hưởng những tia nắng bãi biển.

      Khóe mắt liếc đến động tác dùng tay làm quạt của , Hỏa Nhạ tháo tai nghe xuống, chút do dự : “Phiền mở máy điều hòa” Dứt lời, cười hời hợt với nữ nhân viên phục vụ xe.

      thực tế trước đó cũng có người cầu như vậy, nhưng đều bị nữ nhân viên phục vụ lấy lý do “Công ty quy định tháng ba phải mở điều hòa” mà từ chối, nay lại nghe được có người đưa ra cầu này, ta ban đầu nhíu mày biểu ra kiên nhẫn, nhưng khi tầm mắt đảo qua đến nơi phát ra tiếng , ta ngơ ngác sửng sốt hồi lâu, sau khi vất vả phản ứng lại, lập tức giống như nhận được thánh chỉ ấn vào nút Mở dưới cái nhìn chăm chú của gương mặt đầy hắc tuyến của lái xe đại ca.

      Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Trong đầu Miên Miên ra chín chữ này.

      Tuy rằng từ góc độ của nhìn tới nữ nhân viên phục vụ, nhưng vừa nghĩ đến ta có biểu tình ngầm liếc mắt đưa tình, trong lòng Miên Miên lại biết có cảm thụ gì. Kết quả là, con cừu bắt đầu ngây ngốc công khai biểu thị chủ quyền: “Hỏa Nhạ xem này, phong cảnh vùng ngoại thành thành phố Z rất đẹp nhỉ? Chúng ta sắp về nhà” Khụ khụ, trọng điểm những lời này ở nửa câu phía sau.

      Sau khi xong câu đó, Miên Miên làm bộ như chuyên chú nhìn hoa hoa thảo thảo ngoài cửa sổ, dám quay đầu nhìn biểu tình của .

      Người nào đó hiểu trọng điểm, nhưng .

      Ánh mắt Hỏa Nhạ thèm che giấu mà lướt qua người lần. Bởi vì thời tiết khác thường, tháng ba cũng vô cùng nóng bức, cho nên bỏ qua hết đám áo khoác dày mùa đông, hôm nay mặc bộ váy liền màu xanh. Thiết kế đường may ra những đường cong mềm mại nữ tính của , đường cắt may cổ tròn và tay ngắn màu hồng làm cho gáy ngọc và cánh tay trắng mịn lộ ra dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn bởi vì ánh mặt trời chiếu rọi mà nổi lên tầng hồng nhạt, màu sắc rất đẹp rất đáng .

      Hơn nữa…… Ở góc độ nhìn từ cao xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy xuân quang như như nơi cổ áo.

      buông mắt xuống, khóe môi chậm rãi gợi lên, nhận thức cái nhìn của : “Ừ, phong cảnh quả tồi” = =”

      Vì thế, dưới tình huống chút hiểu tình nào, con cừu ngây thơ bị chiếm tiện nghi suốt dọc đường…… Quả là ăn đủ no. 囧

      Sau khi xuống xe, bọn họ mang theo túi lớn túi đến cổng tiểu khu, bà Nguyễn quả nhiên chờ đợi ở nơi nào đó.

      Bà vừa thấy hai người xuống từ xe taxi, mặt mày hớn hở nghênh đón, sau đó dùng lượng “Lơ đãng” trong phạm vi trăm mét đều có thể ràng lọt vào tai, chứng tỏ thân phận con rể tiêu chuẩn của Hỏa Nhạ, cuối cùng Miên Miên huỵch huỵch bùm bùm trước làm gương dưới cái nhìn tò mò của hàng xóm láng giềng lên tầng sáu.

      vào nhà, hề ngoài ý muốn nhìn thấy ba ngồi sô pha trong phòng khách xem báo, nghe được tiếng vào cửa cũng ngẩng đầu, chuyên chú tựa như pho tượng đá, hơn nữa là pho tượng đá sắp hòa thành thể với sô pha.

      Miên Miên sớm thành thói quen với tình hình như vậy, vừa thay dép vừa : “Ba, con về rồi”

      “Ừ” Ông Nguyễn lên tiếng, ánh mắt mảy may rời khỏi tờ báo.

      Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng chuyện của bà Nguyễn và tiếng bước chân nhanh chậm, Miên Miên ngoái đầu nhìn lại, mẹ và Hỏa Nhạ cũng theo kịp, cúi người tìm kiếm trong tủ để giày: “Ba, có bằng này dép thôi sao?”

      “Phía dưới” Hai chữ đơn giản.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.
      Sau khi ăn xong, thừa dịp Hỏa Nhạ tắm rửa, Miên Miên kéo mẹ sang bên xác nhận chuyện trọng yếu.

      “Mẹ, ấy đêm nay…… Ngủ chỗ nào?”

      Bà Nguyễn nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của con , trợn trắng mắt tức giận trả lời: “Đương nhiên là phòng khách, sao?”

      Miên Miên ôm ngực thầm thở ra hơi, bên môi lộ ra nụ cười trấn an, may mắn mẹ mình cuối cùng cũng chưa tẩu hỏa nhập ma.

      “Cũng ngẫm xem chiếc giường của con có thể để hai người nằm sao? Cho dù nằm xuống cũng hoạt động tốt được. Aizz, sớm biết thế mấy ngày hôm trước mua máy mát xa với ba con thuận tiện giúp con đổi giường lớn hơn……” Bà Nguyễn vừa thầm vừa chậm rãi bước .

      Miên Miên nghe vậy đứng yên tại chỗ. Yên lặng nghĩ: Mẹ đâu chỉ là tẩu hỏa nhập ma, quả thực muốn nhất thống ma giới……

      Hôm sau lại là ngày cảnh sắc tươi đẹp.

      Thay đổi là bình thường, đối mặt với nhiệt độ cao như thế, trong lòng Miên Miên hơi có chút phong phạm trạch nữ quá tình nguyện ra chạy ra ngoài. Nhưng bây giờ giống thế, hiếm khi đưa Hỏa Nhạ về quê hương mình, thế nào cũng phải tận lực làm người chủ địa phương mới đúng.

      Nhưng khi ngồi xe bus gần ba mươi phút tới trang trại nông nghiệp, cả người ủ rũ rồi.

      Trời nóng quá, mặt trời lớn…… Thời tiết như này đến hái trái cây có phải thuộc loại hành vi muốn tìm chết hay ?

      Hai người qua những ngôi nhà trong trang trại nông nghiệp, đường mòn nhiều cây râm mát, cuối cùng cũng vào vườn dâu tây. Mắt Miên Miên sáng ngời: Phóng mắt nhìn lại tất cả đều là từng khóm từng khóm dâu tây, lá xanh dày đặc, lạnh thấm nội tâm. Bên trong những khóm lá xanh tươi được điểm tô thêm những chấm đỏ sẫm, hương vị ngọt ngào tràn qua những khe hở của lá cây, tràn ngập bầu khí.

      Miên Miên xoay hai chân xung phong tiến về phía trước hoàn toàn quên người phía sau.

      Hỏa Nhạ thanh toán phần tiền cho hai người sau đó cũng vào vườn dâu tây, trong dòng người thưa thớt bên trong lán rất dễ dàng tìm được thân ảnh mảnh khảnh kia.

      Miên Miên ngồi xổm xuống đất, trong tay ít chiến lợi phẩm, thấy được tới gần, chút suy nghĩ đưa nửa quả dâu trong tay mình cho , hưng phấn hô to: “ nếm thử này, em vừa thử qua, rất ngọt nha! Hơn nữa rất tươi mát!”

      Hỏa Nhạ khom người nhìn hồi, im lặng lên tiếng nhận dâu tây trong tay , bỏ vào miệng nhấm nuốt. Sau khi ăn xong, nhìn xuống mỉm cười: “Ừ, rất ngọt”

      Miên Miên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của , sửng sốt.

      Từ hưng phấn ban đầu chợt ý thức được, quả dâu tây vừa nãy đưa cho mình cũng cắn miếng…… như vậy hành vi vừa rồi của bọn họ, thành cái gián tiếp kia……

      Vốn dĩ còn có cái gì, dù sao trước đó cũng hôn rồi. Nhưng thiếu gia kia sao lại cười đến bí hiểm trả lời rất ngọt chứ…… Rất dễ làm cho người ta thẹn thùng có biết !

      ra sức đứng lên, cũng thèm nhìn tới liền cúi đầu rời khỏi trận địa: “Ờm, có nhiều người hái bên kia quá, em cũng nhìn xem” xong chạy ra xa mười mét.

      Hỏa Nhạ cười cười nhìn bóng dáng người nào đó hốt hoảng chạy, chậm rãi theo.

      Phụ nữ quả nhiên là hay thay đổi. Miên Miên mặc dù ở xe bus cảm thấy hôm nay nên xuất hành, nhưng bây giờ lại cảm thấy, hôm nay đến hái dâu tây là rất đúng.

      Tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng vừa ăn quả dâu tây tươi ngon lại vừa dạo bước thảm cỏ xanh, quả là chuyện vô cùng mãn nguyện. Hơn nữa xung quanh toàn những cây xanh đại thụ, thời tiết oi bức cũng được những làn gió của những tán cây râm mát biến thành sảng khoái thoải mái hơn, gió thổi vào mặt vẫn còn mang theo chút mùi hương của lá cây, hít vào hơi, nóng bức trong người biến mất còn bóng dáng.

      Miên Miên nhìn phía xa xa, ánh mặt trời xen qua lá cây, chiếu xuống những màu vàng rực rỡ, đung đưa lấp lánh trong gió, óng ánh rực rỡ. Trộm ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình chuyên tâm chọn lựa dâu tây…… Khóe miệng hơi hơi cong lên.

      Làm sao bây giờ, chỉ cần là như thế này, cũng cảm thấy rất lãng mạn.

      Hai người hái được gần tiếng, Miên Miên ăn uống no đủ nhìn giỏ đầy những quả dâu tây tươi mọng, nghĩ rằng mang những thứ này về nhà cũng tệ lắm. Sau đó xách giỏ, chút nhức mỏi bỗng nhiên truyền tới bên hông, lúc này mới phát giác mình ngồi rất lâu.

      Hỏa Nhạ cũng đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén liếc về phía nào đó, chậm rãi nhắc nhở: “Miên Miên, dưới chân em có sâu”

      “Hả?” Miên Miên cúi đầu tập trung nhìn vào, phát bên chân quả nhiên có con sâu màu trắng nhúc nhích. Tuy rằng hiểu nhiều về những thứ này, nhưng dựa theo trực giác phán đoán đây là côn trùng có hại, vì thế nghĩ nhiều liền dí chân giẫm xuống, mũi chân chậm rãi nghiền nát lăng trì con vật đáng thương, tần suất chuyển động chân lấy bốn nốt nhạc làm nhịp, mỗi nhịp có hai phím, tiết tấu rung động vô cùng. =D

      thực tế, Miên Miên từ lớn lên sống ở nông thôn, sớm miễn dịch với loại côn trùng này.

      Toàn bộ quá trình chuyên tâm nhìn dưới chân, lưu ý đến mặt Hỏa Nhạ có rất nhiều thần sắc kỳ lạ ra. Mãi cho đến khi có giọng nữ thất kinh chui vào lỗ tai mới ngẩng đầu lên, nhìn phía phát ra tiếng ——

      “A —— chồng à ~~~~, có sâu! Có sâu!”

      Phát ra tiếng thét chói tai là nữ sinh viên, cả người ta tránh ở phía sau bạn trai lạnh run, chỉ lộ ra khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà có vẻ tái nhợt, là khiến người ta phải thương .

      Bạn trai ta nhếch miệng cười, nhấc chân to lên hào khí vạn trượng giẫm nát đầu sỏ gây chuyện, sau đó xoay người dịu giọng an ủi giai nhân chấn kinh: “ bé ngốc, phải là con sâu sao? Chồng giúp vợ tiêu diệt nó, cần sợ hãi. Được chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :