1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cừu Cừu anh yêu em - Tôi muốn ăn Sushi (112 chương + 11PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106:

      Sau khi ăn xong Malatang, Miên Miên lại dẫn ăn Wing Bowl [1], hàu nướng. Kỳ thà rằng dẫn , bằng cùng . Sau khi ăn uống no đủ, hai người trở về dọc theo đường cũ.

      Đón gió đêm, Miên Miên phát ra tiếng thở thỏa mãn: “Ăn rất no, rất thỏa mãn” Đây mới là đời người.

      “Vậy ngày mai lại đến ” Người đàn ông bên cạnh .

      “Hả?” hơi kinh ngạc nhìn , có chút bất ngờ khi ra những lời này.

      đồng ý với kinh ngạc của , chỉ thản nhiên hỏi lại: “Hả cái gì?”

      nhìn chăm chú vào , sau lúc lâu ra lời: “…… ghét ăn những thứ ở nơi này sao?”

      hỏi như vậy, chẳng những mình trải qua hai tình huống lúng túng. Chủ yếu hơn là, mỗi khi bọn họ đến quán nào, những cái nhìn chằm chằm khác lại cứ kéo nhau mà đến, phần đông cái nhìn chăm chú thường pha lẫn giữa kinh diễm, xem xét, tò mò, thậm chí là khinh bỉ…… Tuyệt đại bộ phận đều tập trung ở người Hỏa Nhạ. Miên Miên suy nghĩ, tuy rằng có thể quen trường hợp như vậy, nhưng vốn dự định như việc bình thường, im lặng ăn, lại bị nhiều người nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động như vậy, trong lòng có biết bao nhiêu điều khó chịu rồi……

      “Chưa tới thích hoặc ghét” nắm tay , bình tĩnh nhìn , con ngươi đen thâm thúy phát sáng dưới ánh đèn đường, rạng rỡ linh lung: “Nhưng em thích, phải sao?”

      câu thản nhiên, lại khiến trái tim chấn động.

      Nếu đến lúc này còn cảm nhận được phần ôn nhu của , vậy cũng quá ngu ngốc.

      vốn dĩ là có thể vào những nhà hàng phiền nhiễu chuyên tâm ăn cơm, mà cần lo lắng phong cách ăn mặc và hoàn cảnh chênh lệch, cùng với ánh mắt người ngoài. người đàn ông cao ngạo như , cho tới bây giờ luôn khinh thường việc đón ý hùa theo lòng hiếu kỳ của người khác, lại như gió, thoải mái như thường.

      Nhưng bởi vì , mặc âu phục cao cấp, thừa nhận những cái nhìn chăm chú lễ phép hoặc lễ phép, thiện ý hoặc thiện ý cả buổi tối.

      Lặng im, thuận theo, câu oán hận.

      Chỉ bởi vì . muốn được vui vẻ.

      Miên Miên chợt hiểu được người đàn ông trước mắt này.

      phải thái tử gia cao quý, giám đốc kỹ thuật công ty, cũng phải thiên tài có hai bằng học vị, thậm chí phải Hỏa Nhạ.

      Ngoại trừ những quầng sáng được thần hóa, chẳng qua chỉ là người đàn ông bình thường nhất.

      người đàn ông bị hãm sâu vào vòng ái tình.

      hỏi xuất thân, hỏi chức vị, hỏi quá khứ, hỏi tương lai. Bởi vì tình , bọn họ trở thành hai người có cùng trình độ.

      Nguyễn Miên Miên, mày còn hiểu sao?

      Người đàn ông trước mắt này, cho dù vô cùng vĩ đại, nhưng mà ta thích mày. Rất thích, rất thích.

      Thích đến mức ưu tiên suy nghĩ cho sở thích của mày, sau đó lặng yên tiếng động nhượng bộ.

      Đến tận lúc này, mày còn bất an cái gì, sợ hãi cái gì đây?

      Hỏa Nhạ bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay bé tăng thêm vài phần sức lực, buông mắt xuống nhìn, đối diện với khuôn mặt nhắn cười thản nhiên với mình.

      nhìn chăm chú chuyển mắt: “Cười cái gì?”

      Còn cười đến xinh đẹp như vậy.

      Hai mắt chợt những tia sáng kỳ dị, khóe miệng bao hàm ý cười dịu dàng, nhưng đáp lại. Chỉ nắm tay , sít sao.

      cũng hỏi lại.

      Đáp án có có giả, nhưng bàn tay ấm áp kia, gạt người.

      Sắp đến ngày lễ Noel, những tán cây hai bên ngã tư đường, đều được treo lên những đèn màu rực rỡ và vật phẩm trang trí, tạo ra ra bầu khí ngày lễ nồng đậm. Đủ loại màu sắc, ngừng biến ảo lấp lánh trong bóng đêm, đan vào thành cảnh đẹp đèn hoa rực rỡ lấp lánh những ánh sáng ngọc, mơ mộng lung linh.

      Bóng của hai người, ngã tư đường nhộn nhịp, được kéo dài ra, rất dài.

      ~~***~~

      “Hỏa Nhạ, đừng, nơi đó được!”

      có cách nào khác, nhất định phải làm như này, đây là trình tự cần thiết”.

      quá nhẫn tâm! thấy em chảy máu sao? Ô ô ô”

      ra kinh nghiệm phong phú chút bị như vậy. Em là lần đầu tiên à?”

      “Ưm, vâng. Em chơi kịch liệt như vậy……”

      “Chúng ta lại đến lần nữa

      “Còn á? Aizz, mệt chết em, em đầu hàng!” Miên Miên ảo não ném bộ điều khiển trò chơi , ngửa người ra sau, cuộn tròn sàn nhà gỗ sáng bóng.

      Đúng vậy, mặc dù đoạn đối thoại có phần hạn chế, nhưng bọn họ quả thể nghi ngờ là đánh điện tử. Buổi chiều thứ bảy, địa điểm là nhà Hỏa Nhạ, Miên Miên giống con sâu lông cuộn mình sàn nhà muốn đứng lên.

      Quá thương tổn lòng tự tôn. Vốn dĩ bị kích động đề nghị chơi điện tử, nhưng sau khi thảm bại lần thứ N, bây giờ chút tinh thần cũng có để đứng dậy. Chơi game mạng thua , dựa vào cái gì chơi điện tử cũng thua ? Trải qua những việc này, hiểu cuộc đời ảo mộng, thế giới này là rất thú vị!

      Người nào đó vươn tay kéo cánh tay con sâu lông: “Đứng lên, ván này còn chưa kết thúc”.

      Con sâu thèm đếm xỉa, tiếp tục chơi xấu.

      Người nào đó trầm ngâm hồi, thản nhiên nhìn quét qua đường cong thân thể , chậm rãi ra: “Nếu ván này thua…… Đêm nay phải ở lại”

      Miên Miên suy nghĩ trong phần mười giây sau đó nhảy dựng lên, vươn tay chụp lấy bàn tay , ngón tay lấy tần số cực hạn của người siêu ngừng bay lượn, tách tạch tạch tạch tạch……

      Trước khi điều khiển game bị phá tan, cuối cùng cũng phân ra thắng bại. Nguyễn tiểu thư hề trì hoãn lại bại trận.

      Giữ lời, tối đó quả ở lại…… Làm cơm chiều.

      Món ăn bình thường của những gia đình hai món ăn canh: Thịt bò xào ớt chuông, thịt xào trứng, canh trứng rải tía tô. Tuy rằng đồ ăn đơn giản, nhưng màu sắc hương vị đủ cả, bán rất được. ra Miên Miên vẫn đủ tin tưởng với tài nấu nướng của mình, nhưng tuân thủ nguyên tắc làm người phải khiêm tốn, vẫn cẩn thận hỏi câu: “Ăn ngon ?”

      Hỏa Nhạ thiếu gia hình như còn nếm thử đồ ăn trong miệng, mãi lâu sau sau mới gật đầu đáp lại câu: “Lần sau chúng ta tiếp tục thi đấu

      Miên Miên ngây ngốc sửng sốt hồi lâu. Thi đấu…… Trò chơi điện tử sao?

      Sau khi phản ứng lại, cái đuôi kiêu hãnh vểnh lên cao vút, khỏi BS [2] chút. Khen ngợi trực tiếp khó khăn thế sao? là người đàn ông có chút thẳng thắn nào.

      Nhưng nhìn ăn thức ăn để lại miếng nào, lại tha thứ cho thẳng thắn thành khẩn của . Cuối cùng cảm thấy rất có thành tựu thu dọn bát đĩa, đại thiếu gia lại tắm rửa thay quần áo.

      Rửa xong bát đũa, sau khi dặn Hỏa Nhạ tiếng, liền đẩy cửa phòng ra. Sau khi vào phòng, tầm mắt đầu tiên chạm vào chiếc giường lớn thoải mái mềm mại của , đứng yên lăng, trong đầu khỏi liên tưởng ra hình ảnh mĩ nam nằm giường ngủ…… mặt đỏ tai hồng lắc đầu, vì tư tưởng xấu xa của mình mà cảm thấy rất vô liêm sỉ.

      Sau khi lục căn thanh tịnh, tư thế nghiêm chỉnh ngồi bên máy tính, khởi động laptop của .

      Sau khi khởi động máy xong, màn hình xuất vài biểu tượng xem hiểu, chỉ có vài cái là nhìn là biết, di chuột nhấp vào cái trong số đó.

      __________

      Chú thích:

      Wing Bowl [1]: Món ăn đường phố nổi tiếng của Hồng Kông

      BS [2]: Từ viết tắt từ pinyin – 鄙视 – bǐ shì – khinh bỉ, xem thường.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107:

      Đăng nhập trò chơi, con sâu mạng Lạp Lạp quả nhiên mạng.

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Tổ đội ? Bọn tớ ở đầm lầy, còn thiếu mấy người đánh.

      Miên Miên hai lời, lập tức bay đến đầm lầy U Hồn hội hợp với bọn họ.

      Cấp bậc tại của Miên Miên đứng ở hàng Xuất khiếu hậu kỳ, bên ngoài cơ thể nhân vật quanh quẩn những tia sáng màu vàng chói mắt, mắt thấy rất nhanh có thể đột phá cảnh giới tại, tiến vào giai đoạn phân thần. Ở thời điểm mấu chốt này, nhiệt tình thăng cấp của tăng vọt chưa bao giờ thấy, phần nghìn giây cũng nguyện bỏ qua.

      thực tế cũng từng rất xun xoe giữ chặt cánh tay người nào đó làm nũng: “Nghe , chỉ cần chỉ tay năm ngón, là có thể thay đổi kho dữ liệu?”

      Người nào đó dùng ánh mắt ý bảo tiếp.

      Hai mắt phát sáng, giả bộ khâm phục: “ là lợi hại nha! Bội phục bội phục!” Sau khi hư tình giả ý khen ngợi xong, rốt cục cũng ra mục đích cuối cùng: “Phải thế này, chuyển tài khoản của em đến mãn cấp chắc cũng như ăn bữa sáng nhỉ?”

      nhếch khóe miệng cười cười, cho vô hạn hy vọng: “Quả bữa ăn sáng”

      Thân thể càng dán vào càng gần, hai mắt chờ đợi nhìn : “Hỏa Nhạ……”

      được” chút do dự từ chối, lại chút khách khí ôm eo .

      kinh ngạc, ngẩng đầu bất mãn hỏi: “Vì sao?”

      suy nghĩ chút: “Nhân viên lập trình tự ý thay đổi dữ liệu, là tối kỵ của công việc”

      trầm mặc hồi lâu, giọng rầu rĩ lại truyền đến lần nữa: “…… Vậy dạy em, em đến sửa!”

      lúc này chút nghĩ ngợi liền lập tức trả lời: “ được”

      “Vì sao lại được?” Nổi giận đùng đùng chất vấn.

      “Bởi vì em……” liếc , đôi mắt đẹp ra ý cười trêu chọc: “Chỉ số thông minh đủ” có khả năng học được.

      Tiếp theo là cảnh bạo lực gia đình đẫm máu.

      Miên Miên sau khi giải quyết xong quái vật, thay đổi góc nhìn, hình ảnh lại tùy tiện xông vào người chơi nam mặc thân trắng thuần.

      cũng để ý tới, chỉ cho là người qua đường giáp ất ngang qua làm nhiệm vụ, nhưng mà nam thầy thuốc lại đột nhiên mở miệng: “Xin tổ đội”

      sửng sốt, bắt đầu đánh giá người chơi nam này: Bách Hoa Trượng, Thất Tinh Tố Cẩm, ước chừng là tu vi Nguyên Kì.

      Đối với đội ngũ mà , rất yếu. Tiếng Đàn thân là đội trưởng hiểu được điểm ấy, cho nên vẫn tỏ thái độ, hy vọng ta thức thời chút, tự động rời .

      Nam thầy thuốc nghĩ rằng bọn họ treo máy, vì thế mặt dày mày dạn tiếp tục xin tổ: “Nguyên thầy thuốc xin tổ đội ở đầm lầy, ổn định đến 1 giờ sáng! Xin MMMM……”

      Cuối cùng, ta thẳng thắn đến ngồi bên cạnh Miên Miên.

      Miên Miên nhìn có chút mềm lòng. Dù sao từng làm thầy thuốc, biết thầy thuốc là ỷ lại chức nghiệp của đội ngũ, giết quái cơ bản phải hàng đầu. Thầy thuốc này nằm ở ở trạng thái bão hòa, tên nam thầy thuốc này vì tìm đội chắc thay đổi mấy tiếng.

      Vì thế với Tiếng Đàn: “Tổ ta , tớ bây giờ ở nhà người khác, đêm nay lên lâu được”

      Nghe như vậy, Tiếng Đàn yên lặng thêm nam thầy thuốc vào.

      Cuối cùng có đội ngũ thu nhận mình mình, nam thầy thuốc rất vui mừng, vào đội ngũ liền tích cực gia tăng thêm trạng thái cho mọi người, sau đó tìm chỗ an toàn đàn đứng đó.

      Miên Miên cười cười, xoay người tiếp tục đánh quái, lại đột nhiên nhận được khung tán gẫu của nam thầy thuốc: “Cám ơn bạn, Ngư Hương Nhục Ti”

      gõ xuống bàn phím “ có việc gì, cần cám ơn”, vừa gửi ra, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. ngoái đầu nhìn lại, hai má thoáng chốc lên hai áng mây đỏ ửng.

      Hỏa Nhạ tắm rửa xong, để trần nửa người vào phòng, thẳng đến mép giường rồi ngồi xuống, lấy cái khăn trắng lau tóc ướt sũng.

      khí trong khoảng khắc nóng lên.

      dám nhìn thêm giây, vẻ mặt nóng bừng chuyển tầm mắt tới tin nhắn. ràng người để trần là , nhưng đại thiếu gia này vẻ mặt tự nhiên, khiến cho mới giống như người có mưu đồ bất chính.

      khúc nhạc piano vang lên trong phòng, Hỏa Nhạ dừng động tác lại, cánh tay dài duỗi ra, vươn tới chỗ di động ở đầu giường, ấn xuống phím nghe máy: “Alô…… Có việc mau. Ừ…… Khi nào ……”

      Vốn dĩ có thể chuyện điện thoại tới mười phút đồng hồ, dưới câu trả lời ràng lưu loát của , đến hai phút tuyên cáo kết thúc.

      Sau khi cúp điện thoại, chậm rãi đứng thẳng đến chỗ . Đứng ở phía sau , cúi người tới gần , ngưng mắt nhìn màn hình máy tính: “Tối mai chúng ta phải chỗ”

      Hơi thở nóng rực nam tính lướt qua tóc Miên Miên, sợ hãi kinh ngạc, khẩn trương ngồi thẳng người, miễn cưỡng trấn định mình: “Ở đâu?” quay đầu nhìn , cũng cẩn thận ngắm trúng vòm ngực trần của , khỏi nuốt nước miếng, cố gắng biến cơ ngực rắn chắc của tưởng tượng thành miếng thịt heo, gạt bỏ những suy nghĩ xa xôi.

      đỉnh đầu đột nhiên trầm mặc. lúc cảm thấy nghi hoặc, thấy cánh tay dài vươn ra, hướng tới trước ngực —— bàn phím kéo tới. Hỏa Nhạ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay thuần thục gõ xuống bàn phím, hình ảnh trò chơi lên khung đối thoại, ngón tay thon dài gõ xuống vài phím.

      Làm xong những việc này, cứ như có việc gì rời khỏi chỗ này, vừa vừa chuyện: “Tối mai đến chỗ ba mẹ chuyến, Trầm Diệc và Sở Sính Đình muốn tới phát thiếp mời”

      “Oh” ngơ ngác đáp lời, ánh mắt lặng lẽ di động theo miếng thịt heo. Khi nhìn lại màn hình máy tính, lại bỗng nhiên phát khung tán gẫu riêng đều là tin nhắn của nam thầy thuốc, như là “Bạn chơi game này bao lâu rồi? Bạn là người ở đâu?” Những câu tám nhảm linh tinh…… Mà đỉnh đầu Phấn Y Nữ Hiệp, biết từ khi nào có thêm danh hiệu —— Nương tử của Thượng Quan Ám Ảnh.

      thấy tin nhắn của nam thầy thuốc trong khung tán gẫu riêng.

      xoay người, kinh ngạc nhìn Hỏa Nhạ…… lâu sau, khóe miệng chậm rãi ra nụ cười. Cuối cùng ý cười bên miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

      ra người nào đó……

      Được rồi, thăng bằng.

      Ngay tại lúc Miên Miên thầm sảng khoái, Lạp Lạp đột nhiên lên tiếng trong đội ngũ.

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Đúng rồi Tiểu Ngư, có chuyện quên với cậu.

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Chuyện gì?

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Môn chủ cố ý khởi xướng ngày gặp mặt người chơi, cậu có hứng thú tham gia ?

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Gặp mặt người chơi?

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Ừ. Nghe tạm thời gặp ở thành phố G, cậu bây giờ còn ở thành phố G ? Nhưng bây giờ còn là giai đoạn trù bị, chứng thực cụ thể phải xem số người hưởng ứng. Bây giờ xác định số người, ngoại trừ môn chủ ra, còn có tớ và Đại Thúc, Tiếng Đàn, Tứ Hải, Chi ……

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Khoảng lúc nào?

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Còn chưa định trước, chắc là ngày cuối năm.

      Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ, gõ thêm: “Đợi chút, tớ hỏi ý kiến của Thượng Quan” xoay người nhìn phía Hỏa Nhạ, : “Tiêu Dao muốn mở buổi gặp mặt người chơi vào ngày cuối năm. có hứng thú ?”

      “Em quyết định lười biếng đem quyền quyết định ném cho .

      cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy mình quả rất muốn gặp bọn Lạp Lạp, vì thế : “Vậy em giúp báo danh nhé?”

      Đại thiếu gia có ý kiến. Miên Miên gõ bàn phím nhắn lại cho Lạp Lạp.

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: ấy ý kiến. Vậy thêm phần cho bọn tớ .

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp:……

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Các cậu…… Lúc đó cùng xuất ?

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Ừ.

      [Đội ngũ] Tiếng Đàn Mờ Mịt:……

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp:……

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Đổ mồ hôi, các cậu sao thế?

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Thượng Quan mạng, cho dù là gọi điện thoại cũng hỏi nhanh như vậy ……

      [Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Tiểu Ngư…… Thượng Quan bây giờ…… Chắc …… Ở ngay bên cạnh cậu chứ.

      Miên Miên sửng sốt sau lúc lâu.

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Ưm, việc này……

      [Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Chúc mừng ngài, trả lời đúng. >o<

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 108:

      Tối hôm sau, Hỏa Nhạ và Miên Miên đúng giờ đúng hẹn xuất trước biệt thự xa hoa khu Nam Sơn.

      Đối với Miên Miên mà , từ bữa tiệc sinh nhật lần đó, xem như là cấp dưới đến thăm hỏi cấp ; bây giờ sau khi xác định quan hệ đượng, tính chất gặp mặt liền hoa lệ lệ bay lên đến độ cao “Nàng dâu đến tiếp kiến ba mẹ chồng tương lai” ……囧

      Vẫn là người đó, vẫn là cảnh đó, nhưng mọi thứ thay đổi.

      Miên Miên mở cửa xe, đáng thương nhìn Hỏa Nhạ, dùng ánh mắt kể ra bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương.

      bị bộ dáng này của chọc cười, bàn tay to vuốt tóc , thấp giọng : “Miên Miên, thế giới rất hài hòa, xin hãy bình tĩnh”

      xong, nắm tay , cho phép từ chối thẳng về phía trước.

      Miên Miên mơ mơ màng màng về phía trước theo .

      Bữa ăn lần này, tuy rằng bề ngoài là phát thiếp mời, nhưng thực tế…… Cũng chính là phát thiếp mời.

      biết có phải Hỏa Nhạ từng đề cập riêng với tổng tài cái gì hay , tổng tài phu nhân thông suốt, tóm lại từ khi bước vào cửa đến ngồi vào bàn ăn, Miên Miên đều nhận được “Đãi ngộ đặc biệt”. Tình huống xuất trong tưởng tượng, cũng hề xảy ra.

      Tổng tài duy trì hình ảnh chói sáng tiết kiệm chữ như vàng, khuôn mặt hiền lành của tổng tài phu nhân ngoại trừ ngẫu nhiên hỏi câu “Ăn ngon chứ, “Có ăn quen ” ra, thêm cái khác, càng có tiến hành tổng điều tra nhân khẩu – điều mà sợ hãi nhất.

      Thế giới quả nhiên vẫn hài hòa.

      Trái tim treo lơ lửng của Miên Miên, dần dần hạ xuống.

      Kể từ đó, Sở Sính Đình đương nhiên trở thành thành viên tích cực bàn cơm.

      “Miên Miên, có vài lời, chị nhất định phải với em” Đôi mắt đen lúng liếng của chị lóe sáng, với Miên Miên những câu sâu xa: “Mang bạn trai em ra ngoài đón ánh nắng mặt trời nhiều hơn , bằng cứ theo xu hướng này của cậu ấy, rất có thể phát triển thành người làm việc cuồng”

      “Làm việc cuồng?” Miên Miên giương mắt nhìn chị, hơi hơi kinh ngạc.

      Sở Sính Đình gật đầu mạnh, bắt đầu khóc lóc kể lể cảnh ngộ chua xót của mình: “Đúng đó, ra cậu ấy có thể biến thành người làm việc cuồng hay , chị tuyệt đối quan tâm. Nhưng vấn đề là, phàm là chức năng mới, địa đồ trực tuyến mới, chị dám chắc lại là nhân công thí nghiệm miễn phí đáng thương, hơn nữa là luôn làm sớm nghỉ muộn, theo truyền thuyết chính là lao công giá rẻ. Chị chịu nổi gánh nặng”

      Thấy Miên Miên có bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc nghe, chị lại càng hăng say: “Đặc biệt là chuyện Cốc Tình Nhân trước đó, cậu ấy quả thực coi như chị là súc sinh để sai khiến…… Xí xí xí! Aizzz, tóm lại, giao tình nhiều năm, cậu ấy lại tàn nhẫn hạ quyết tâm, chị cái gì cũng , trái tim băng giá” Mệt cho trước đó nhận được điện thoại mời đến tham dự tiệc sinh nhật, còn có chút cảm động nho , tưởng rằng cuối cùng cũng thay đổi tính nết cứng nhắc. chứng minh, bản chất nhà tư bản vẫn vạn ác như cũ.

      Miên Miên hít hơi sâu, kìm lòng được cất cao giọng: “ ra chị chính là Nữ Oa Nương Nương!” Dứt lời, vài ánh mắt bắn lên người , lúc này mới phát mình quá lớn tiếng, xấu hổ hé miệng cười yếu ớt, khiếp sợ trong lòng lại giảm bớt nửa phần.

      Sở Sính Đình cười tủm tỉm gật gật đầu, thừa nhận.

      Miên Miên nhìn chằm chằm chị, khuôn mặt nhắn tràn ngập khó thể tưởng tượng. Chị ấy là Nữ Oa Nương Nương…… ra đoạn thời gian chị ấy bên Thượng Quan Ám Ảnh kia, chính là đơn thuần thí nghiệm hệ thống mới?

      …… Cho nên, kết quả là là ăn dấm chua của người “Phụ nữ kết hôn”?

      Khóe mắt liếc thấy ánh mắt hơi chế nhạo của Hỏa Nhạ, hai gò má khỏi phiếm hồng, trong lúc nhất thời nổi giận muốn lật bàn chạy lấy người. biết mình ăn dấm chua với Nữ Oa Nương Nương, nhưng vẫn giải thích, quả thực…… Quả thực giống như thưởng thức bộ dáng ăn dấm chua của !

      bàn tay to lặng lẽ phủ lên tay bé xanh trắng của Miên Miên, cũng trấn an vuốt ve.Taynhỏ bé đảo khách thành chủ, nhảy lên mặt tay to, móng tay hung hăng cắm vào mu bàn tay to, còn ngừng chuyển động qua lại……

      Có người thẹn quá thành giận.

      Hỏa Nhạ cười thản nhiên, yên lặng chịu đựng lực đạo đầu ngón tay .

      Dưới bàn ăn, màn trình diễn chiến tranh giữa các bàn tay vẫn bắt đầu.

      bàn cơm, đề tài còn tiếp tục.

      Sở mỹ nhân đột nhiên nhíu chặt đôi mi thanh tú, động tác gắp rau đình trệ, mặt hướng Miên Miên : “Giải thưởng đặc biệt? Ý của em là, em tham gia giải thi đấu tổ chức lần trước sao?”

      Miên Miên trả lời chi tiết: “Vâng, linh thú của em chính là phần thưởng giải thi đấu lần đó”

      Sở Sính Đình ngây người lúc lâu, rốt cục lại đặt câu hỏi lần nữa: “Em là trong những người dự thi sao?”

      Miên Miên cảm thấy có chút khó hiểu, chuyển mắt nhìn Hỏa Nhạ, lắc lắc đầu: “ phải, là hai người”

      Về phần thân phận người khác, theo hành động của cũng khó đoán ra.

      Sở Sính Đình nhất thời phẫn nộ, “Cạch” tiếng buông chiếc đũa: “Em đừng cho chị biết, người cùng dự thi với em là ——”

      “Trầm Diệc, vợ cậu nhiều lắm, tốt cho tiêu hóa” Hỏa Nhạ thản nhiên cắt ngang lời , cũng là với Trầm Diệc.

      Trầm Diệc ngầm hiểu, gắp miếng thịt gà bỏ vào trong bát vợ đại nhân, dịu dàng : “Sính Đình, ăn cơm trước

      Sở Sính Đình trợn to mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Hỏa Nhạ, lâu ra lời.

      Chiếu theo lời Miên Miên lúc nãy, trận đấu lần đó, “Ngư Hương Nhục Ti” là theo “Thượng Quan Ám Ảnh”cùng thi đấu. Nhưng……

      Hỏa Nhạ đường đường thân là giám đốc kỹ thuật công ty trò chơi, ở trận đấu nhiều nhất chính là làm thân phận GM tiến hành giám sát trận đấu. Dùng thân phận người chơi thi đấu? Chị mới nghe thấy lần đầu, càng đừng lại còn phải thưởng.

      Nếu phải đầu nước, chính là dụng tâm kín đáo…… Từ dự thi tới thưởng, đều là vở kịch tỉ mỉ bày ra.

      Đầu chị cấp tốc vận hành, ý đồ đem ít đoạn ngắn vụn vặt, từng cái xâu chuỗi vào.

      Ánh mắt chị chuyển qua mặt Miên Miên, trong đầu lên loại khả năng, ngầm kinh sợ trong lòng.

      “Thử miếng này ” Miên Miên hoàn toàn phát tâm tư hỗn loạn của người khác gắp sủi cảo vào trong bát Hỏa Nhạ.

      dễ thấy mày Hỏa Nhạ nhăn lại, do dự lát, vẫn chậm rãi đưa sủi cảo tới bên miệng ăn luôn.

      Sở mỹ nhân đối diện ngây ngẩn nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, trong lòng bởi vì dự đoán của mình mà khiếp sợ, cánh môi đỏ tươi khẽ khép mở: “Trời ạ, con cừu hoàn toàn xác định bị ăn rồi……”

      Người đàn ông này, đáng sợ…… Chị khỏi rùng mình cái.

      Cho dù lượng của chị lớn, nhưng Trầm Diệc ngồi bên cạnh vẫn nghe được. lộ ra nụ cười hời hợt, giữa con ngươi đen ôn nhuận chiếu ra tia sáng sắc bén, thấp giọng hỏi : “Em xác định sao?”

      Con cừu hoàn toàn xác định bị ăn rồi sao?

      Vì sao nhìn, hoàn toàn là tình huống tương phản?

      Sủi cảo tối nay, trong nhân có cà rốt. biết Hỏa Nhạ hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy ấy cam tâm tình nguyện ăn cà rốt.

      Đừng cho , đây chính là lần ngoài ý muốn.

      Vì thế, rốt cuộc là ai bị ai ăn sạch?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 109:

      Từ lần trước Miên Miên trong lúc vô ý lộ ra mình vàThượng Quan Ám Ảnh cùng nhau xuất , chuyện này nhanh chóng trở thành tin tức đường viền hoa chạm tay có thể bỏng trong trò chơi. Vốn dĩ Thượng Quan Ám Ảnh có tiếng kỹ thuật PK và xuất thủ rộng rãi, hơn nữa bạn Lạp Lạp được xưng là “Queen Bát quái” cùng truyền bá, việc này có thể khiến dư luận xôn xao huyên náo, mọi người đều biết.

      Mà mọi người đều biết tạo thành hậu quả chính là……

      Buổi tối trước ngày cuối năm hai ngày, Lạp Lạp nhắn tin khẩn cấp cho Miên Miên: “Tiểu Ngư, mau đáp lại, mau đáp lại!”

      Miên Miên dám chậm trễ, vội vàng đáp lại: “Chuyện gì?”

      “Buổi gặp gỡ người chơi có xác định cụ thể, ngay tại ngày cuối năm”

      “Oh” ra là chuyện này, “Địa điểm, thời gian?”

      “Nhà ănVaticankhu trung tâm, bảy giờ tối. Nhưng là tớ muốn phải chuyện này” Lạp Lạp nhanh đáp lại, “Tiểu Ngư, có tình huống mới”

      Miên Miên phát qua dấu hỏi chấm.

      “Lần gặp gỡ này…… Có người ngoài ý liệu báo danh tham gia”

      lại phát qua dấu hỏi chấm.

      Lạp Lạp đáp: “Là Phong Vũ Tử Yên”

      Miên Miên nhất thời nghẹn lời.

      Lạp Lạp thấy hồi lâu nhận được lời nhắn, vì thế tiếp tục : “Tớ vào trang web chính thức của trò chơi thấy ảnh chụp của ta, thực ra, diện mạo rất xinh đẹp…… Cậu hiểu ý mình như vậy chứ. Người tốt đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì. Mặc kệ ta là vì lí do gì mà đến, tóm lại, cậu phải tỉnh táo tinh thần nha”

      ~~***~~

      Hỏa Nhạ nhìn trang phục nữ rực rỡ muôn màu bốn phía xung quanh, thể tưởng tượng được mình cũng ngày như vậy.

      cơ bản, phủ nhận dạo phố đối với phụ nữ lại có ý nghĩa vĩ đại gì, nhưng lúc này bạn đáng xinh của ra ra vào vào phòng thử đồ, rất giống con quay, tựa hồ căn bản xem việc mình từ lúc tan ca đến giờ chưa có hạt cơm nào trong bụng

      Miên Miên ra khỏi phòng thử đồ: Áo lửng màu trắng giống như lông thỏ, đai lưng màu nâu, quần bó màu xanh.

      “Thế nào?” dạo qua vòng trước mặt .

      “Cũng tệ lắm”

      Mười phút sau, ra khỏi phòng thử đồ lần thứ hai: Áo dài màu đỏ, váy ngắn ren hoa màu đen.

      Hỏa Nhạ ngắm cái: “Rất tốt”

      Hai mươi phút sau, ra khỏi phòng thay đồ lần thứ ba: Áo lông cao cổ màu đen, váy liền khoét nách màu xám.

      Hỏa Nhạ nhìn quét hai giây: “Còn tạm được”

      Khi Miên Miên thay bộ áo len dệt kim màu trắng ra, rốt cục thể nhịn được việc tiến hành thảo phạt cho có lệ của nữa: “Cũng tệ lắm, rất tốt, còn tạm được. Tiên sinh, phiền ngài mang chút tinh thần chuyên nghiệp ra đánh giá được ? Thử tới thử lui, em mệt chết rồi”

      thản nhiên liếc : “Vậy em bây giờ chọn bộ này

      Miên Miên yên lặng ra cái tranh cãi : “Bộ này là hôm nay em mặc……”

      Được rồi, hoàn toàn tập trung.

      Cuối cùng chọn bộ váy liền màu vàng có đai lưng lớn, chất vải tốt lắm, nhưng giá xa xỉ. do dự lâu, cuối cùng vẫn nhịn đau mua.

      Sau khi tính tiền, hai người ra khỏi cửa hàng có ánh đèn rực rỡ, xoay người nhìn , lại xác định lần nữa: “ cảm thấy vừa rồi mua bộ váy kia có đẹp ?”

      lạnh nhạt trả lời: “Quần áo mặc mình thích là tốt rồi, cần gì phải để ý ánh mắt của người khác?”

      giật mình, sắc mặt nghiêm nghị: “Đây là chiến tranh giữa những người phụ nữ, hiểu” xong, nhàng bước , nhanh về phía trước, để dừng ở phía sau.

      nhìn thân ảnh nhắn xinh xắn của , chậm rì rì đuổi kịp bước chân , con ngươi chậm rãi nổi lên ý cười.

      ~~***~~

      Vài ngày sau, đến ngày cuối năm, đồng thời cũng là ngày hẹn gặp của người chơi 《Phi Thăng truyền thuyết》.

      nhà hàng kiểu dáng Tây Âu đứng sừng sững ở khu phố trung tâm, xinh đẹp tóc ngắn đứng ở trước cửa sổ nghe điện thoại, phía trước có sáu bảy thanh niên nam nữ ngồi rải rác.

      lát sau, tóc ngắn cất điện thoại, xoay người với bọn họ: “Hôm nay nhiều người, bọn họ bị tắc đường. Có lẽ còn mười lăm phút mới đến”

      sao, bọn ngồi đây đợi lúc là gặp mà” Giữ mọi người có người đàn ông ăn vận tinh tế, đeo kính viền bạc lên tiếng , nghiễm nhiên là tư thái người tổ chức.

      giọng nữ lanh lảnh cười hì hì chen vào: “Tiêu Dao, có điều biết. Bọn em là có thể chờ, nhưng có người sắp chờ nổi rồi” Dứt lời, dùng khóe mắt nhìn qua mỹ nữ tóc dài chân dài ngồi sô pha, chút nào che giấu khinh thường của mình.

      Vị mỹ nữ ngồi ở ghế sô pha kia, dáng người rất đẹp, hơn nữa người mặc chiếc váy ngắn cắt may tinh tế, ra đường cong thân thể càng thêm linh lung lả lướt, khiến người ta mơ mộng, cho nên khi ta mới tới, hấp dẫn ánh mắt toàn bộ cánh mày râu ở trường. Cho dù là ta tại biếng nhác ngồi sô pha, cũng quên đem chân ngọc nhếch lên, lộ ra phong tình nồng đậm.

      Chỉ là ngày gặp mặt bình thường mà thôi, có cần phải mặc thành như vậy ? ta cho rằng nơi này là câu lạc bộ đêm à? Lộ vai lộ ngực lộ chân…… Mùa đông rồi, ta lạnh? Trong lòng cười lạnh thôi.

      Mỹ nữ tóc dài nhìn cũng lười liếc nhìn cái, chỉ lành lạnh phản kích câu: “Quả . thân là đội trưởng đội cận vệ của Thượng Quan, hẳn là so với bất luận kẻ nào cũng vội vàng nhìn mong thần tượng của mình mau đến

      này giận dữ cười: “Tôi phủ nhận tôi hy vọng nhìn thấy Thượng Quan. Nhưng về trò chơi, tôi cũng biết phân biệt thực hư ràng, chuyện mất nhiều hơn được tôi bao giờ làm”.

      Mỹ nữ tóc dài biết châm chọc mình cái gì, vì thế giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “ làm, hay là dám làm? Hoặc là, căn bản có điều kiện để làm?”

      đây là có ý gì?”

      “Chính là ý mà nghĩ tới đấy”

      Mắt thấy khí càng ngày càng bế tắc, Tiêu Dao cầm hai cái Microphone ra hoà giải: “Ôi chao, nơi này có KTV, ai muốn hát ?” Chi này và Phong Vũ Tử Yên, từ lúc bắt đầu gặp mặt luôn luôn chế giễu châm chọc nhau, làm cho thân là người tổ chức hoạt động cảm thấy có phần khó giải quyết.

      tóc ngắn đứng ở bên uống nước trái cây nhìn thấy loại trận pháp này, cũng khỏi lo lắng. Xem ra Phong Vũ Tử Yên này cũng phải ngọn đèn dầu, Tiểu Ngư có thể chống đỡ được sao?

      Hơn mười phút sau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt mọi người chỉnh tề nhìn lại phía cửa. Đầu tiên xuất ở tầm mắt là nhân viên phục vụ ở phía trước, lộ ra nụ cười chức nghiệp, sau đó, đôi thanh niên nam nữ cùng vào, xuất ở trước mắt mọi người.

      Mọi người khỏi sáng mắt nhìn:

      Namngũ quan tuấn mỹ vô song, vóc dáng cao to khỏe mạnh, quần áo ta mặc cũng đẹp đẽ quý giá, chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng cộng thêm chiếc áo khoác da màu đen. Phụ tùng người cũng bắt mắt, cổ tay đeo chiếc đồng hồ tạo hình tinh xảo, nhưng đều phải là thương hiệu đặc biệt sang quý. Quần áo của ta đơn giản linh hoạt, có vẻ chút để ý. Nhưng hình tượng cố tình nhạt nhẽo như vậy, cả người lại mờ mờ ảo ảo lộ ra cỗ khí chất thể bỏ qua, ta chỉ lẳng lặng đứng thẳng ở nơi đó, cần lời nào, nhất cử nhất động đều tỏa ra những ánh sáng rực rỡ. Lấp lánh chiếu rọi, chấn động tâm phách người khác.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 110:

      Đứng ở bên cạnh ta là đứng chỉ tới vai, dáng người nhắn xinh xắn. ta mặc chiếc áo váy màu vàng, cổ áo nhung lộ ra khuôn mặt nhắn trắng mịn. Mặc dù ngũ quan cũng xuất sắc, nhưng khuôn mặt trắng nõn non mịn lại thêm đôi mắt đen láy tinh khiết, tựa như được khảm lên hai viên đá quý màu đen, tinh thuần có nửa phần tạp chất, có bao nhiêu thanh thuần liền có bấy nhiêu thanh thuần. Đối mặt với những tầm mắt phóng đến, ta lộ ra vẻ được tự nhiên, bên khóe miệng mang theo nụ cười e lệ, lông mi run rẩy, tuôn ra những tia sáng rực rỡ, là khiến người ta thương .

      đôi bích nhân. Đây là từ ngữ đầu tiên xuất trong lòng mọi người.

      Vốn dĩ hai người phụ nữ đối chọi gay gắt ngây ngẩn nhìn Hỏa Nhạ bước vào, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại có cách nào nên lời. Đối với vĩ đại của Thượng Quan, bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này vẫn là bị khí thế mãnh liệt phát ra làm cho kinh sợ, lâu mà vẫn hồi thần.

      “Tiểu Ngư, các cậu rốt cục đến!”

      Khuôn mặt tươi cười phát sáng xông vào trong tầm mắt Miên Miên giật mình, lập tức phản ứng lại: “Lạp Lạp!” kinh hỉ đánh giá tóc ngắn trước mắt này, ngừng gật đầu. ra cho dù nghe tiếng của ấy, Miên Miên cũng có thể nhận ra ấy. Trong cảm nhận của , Lạp Lạp nên cao như vậy.

      nhìn quét những người khác cái, cảm thấy trong đó có vài người nhìn có chút quen mắt, nhưng lại phải rất xác định.

      “Vị soái ca này vậy chính là Thượng Quan ?” Ánh mắt Lạp Lạp chuyển qua người Hỏa Nhạ, hai mắt trong thoáng chốc phát sáng.

      Hỏa Nhạ cười , lịch : “Tắc đường nên tới chậm, rất xin lỗi, để mọi người đợi lâu”

      Khi tiếng vang lên trong cảnh tượng chân thực, trong lòng chúng nữ lại quay cuồng lên trận rung động.

      sao, sao” Mĩ nam trước mặt, Lạp Lạp cười toe tóe, bắt đầu tiến hành mất trí nhớ có chọn lọc đốivới những chuyện xung quanh.

      Tiêu Dao cười ngoắc tay với bọn họ: “Đừng phạt đứng ở cửa, đều đến đây ngồi ” Sau đó dương giọng với nhân viên phục vụ: “Có thể mang đồ ăn lên rồi”.

      Sau khi đợi mọi người ngồi hết xuống, Tiêu Dao thân là người tổ chức chủ động mở miệng : “Thượng Quan và Tiểu Ngư có thể còn biết mọi người, mọi người đều tự giới thiệu chút

      Mọi người ngồi đều hưởng ứng.

      “Tôi là Tứ Hải Du Hiệp”

      “Tôi cần giới thiệu phải giới thiệu nhỉ? Ô Lạp Lạp, ha ha”

      ra tôi cũng tà ác. Tôi là Đại Thúc”

      “Tiếng Đàn Mờ Mịt”

      “Chào Thượng Quan, em là Chi . Tiểu Ngư…… xin chào, ha ha”

      Cuối cùng đến phiên mỹ nữ tóc dài ngồi đối diện Miên Miên, dáng người nóng bỏng.

      ta cũng lập tức tiếp, đôi mắt đẹp dao động chừng giữa Hỏa Nhạ và Miên Miên, biết suy nghĩ cái gì. Sau lúc lâu, tầm mắt ta thêm che giấu dừng mặt Miên Miên, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Chào moi người, tôi là Phong Vũ Tử Yên”

      Lòng Miên Miên lộp bộp chút, nghĩ rằng quả nhiên là ta. Loại cảm giác áp bách cuồn cuộn dứt này, ở đây ngoại trừ ta còn có thể có ai.

      Đối mặt với nàng tươi cười bắn ra diễm quang bốn phía, Miên Miên cố giữ vững trấn định, nhếch khóe miệng, đáp lại ta nụ cười mặn nhạt.

      Tuy rằng trong khí lưu động gợn sóng bé, nhưng dù sao cũng là đám người trẻ tuổi, khí bàn cơm nhanh chóng được hâm nóng lên, sau khi bàn đầy những món ăn tinh xảo được mang lên, mọi người vừa ăn uống vừa hi hi ha ha đàm luận chuyện thú vị trong trò chơi, tiếng cười vui dứt bên tai.

      “Thượng Quan, làm nghề gì?” Tiếng đầy tinh tế vang lên bàn cơm, lên tiếng chính là Chi tóc xoăn nâu, quần áo mới sống động. khó nhìn ra trong ánh mắt của ta, ta có nồng đậm hứng thú với Hỏa Nhạ.

      “Tôi thiết kế phát triển phần mềm cho công ty” Hỏa Nhạ tránh nặng tìm trả lời.

      Về thân phận chân của , cũng muốn tiết lộ ra nhiều. Dù sao hai thân phận người chơi cùng với lập trình viên trò chơi của công ty, mang đến rất nhiều điều bất tiện.

      “Phát triển phần mềm à……” Chi thân là đội thân vệ của Thượng Quan yên lặng ghi nhớ hạng mục công việc trọng yếu nhất này, ta đảo mắt sang phía Miên Miên, ánh mắt ảm đạm vài phần, lập tức giả bộ vui vẻ hỏi: “Ôi chao, Tiểu Ngư, mau tiết lộ chút cơ mật, làm sao bắt được Thượng Quan? Ha ha ha” giống như hỏi lơ đãng, nhưng ra trong lòng để ý đối với vấn đề này.

      “Hả?” Miên Miên bị điểm danh nghe vậy sững sờ lát, chớp chớp mắt biết trả lời như thế nào.

      Nghiêm túc mà , và Hỏa Nhạ trong lúc đó nhảy vọt qua giai đoạn theo đuổi và bị theo đuổi, liền trực tiếp liên quan. Chi là người ngoài cuộc, biết tình huống này. Nhưng…… Vì sao ấn tượng ban đầu của ta lại là “Chủ động” theo đuổi Hỏa Nhạ chứ? Bình thường phải nam theo đuổi nữ sao? Rất 囧 a……

      “Là tôi theo đuổi ấy trước” Hỏa Nhạ đột nhiên xen vào , lại đến kinh người. Khuôn mặt tuấn nhã của lên ý cười ôn nhu: “Lúc trước tôi mất phen công phu đó”.

      Chẳng những người ngồi đây cảm thấy bất ngờ, ngay cả đương Miên Miên nghe xong cũng có chút kinh ngạc.

      Kinh ngạc rất nhiều, lòng hư vinh vô hạn của phái nữ tăng lên……

      “Ha ha, là kiểu này sao” Chi cố làm cho nụ cười nở ra mặt, trong lòng biết là vị gì. ta đột nhiên nhớ tới cái gì, đặt câu hỏi với Miên Miên: “Đúng rồi, ra có chuyện tôi rất ngạc nhiên, Tiểu Ngư ràng là con , vì sao trước đó lại dùng tài khoản nam?”

      Vấn đề này Miên Miên biết trả lời như thế nào, nhưng……

      “Sặc, việc này…… Bởi vì tôi lần đầu tiên chơi game, biết phải chọn giới tính, cho nên hệ thống mặc nhận là nam tính. Sau đó dùng quen, liền lười thay đổi” Giọng của như hô hấp đủ. Loại chuyện cũ năm xưa này, phải chuyện đáng giá để khoe ra.

      “Xì”

      tiếng cười nhạo rất vang lên bàn cơm, ánh mắt mọi người hẹn mà cùng hội tụ đến chỗ nào đó.

      Phong Vũ Tử Yên buông chén thủy tinh trong tay ra, nhàng cười: “ xin lỗi, tôi bị sặc nước”

      Đây ràng phải tiếng bị sặc…… Mọi người im lặng, nhưng muốn làm .

      “Tiểu Ngư, cuối năm được nghỉ mấy ngày?” Phong Vũ Tử Yên có để cho cơ hội lên tiếng này chạy mất, đột nhiên hỏi.

      Miên Miên ngờ ta hỏi như vậy, giật mình, vẫn thành trả lời: “Cuối năm ngày, cộng thêm ngày cuối tuần, tổng cộng ba ngày”

      mặt Phong Vũ Tử Yên ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, lập tức hé miệng mà cười: “Kỳ quái, em họ tôi cũng là sinh viên, vì sao trường học của nó có thể nghỉ năm ngày?”

      Miên Miên nghe vậy sầu não, thẳng lưng : “Tôi làm việc được năm” vòng vo, ra đơn giản là muốn châm chọc khuôn mặt trẻ con của mình.

      Phong Vũ Tử Yên vội vàng tạ lỗi: “Oh, rất xin lỗi, bởi vì bộ dạng của Tiểu Ngư rất đáng , cho nên tôi hiểu lầm vẫn là sinh viên, ha ha” ta cúi người, cố ý hay vô ý để lộ bầu ngực cỡ 36D của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :