1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cừu Cừu anh yêu em - Tôi muốn ăn Sushi (112 chương + 11PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 101:

      Bà Nguyễn đứng ở ngoài cửa thấy cửa cuối cùng cũng mở ra, há miệng muốn gì, nhưng khi vừa thấy Hỏa Nhạ đứng lặng im ở cửa, nhất thời khiếp sợ nên lời.

      Con đà điểu bé Miên Miên tránh ở phía sau Hỏa Nhạ che mặt. Hức, muốn tìm cái hầm để chui vào!

      “Bác , cháu chào bác!” Hỏa Nhạ khiêm tốn lễ độ cười.

      hổ là bà Nguyễn, nhìn quen tình cảnh này rồi, đến phút cũng phản ứng kịp. Bà cau mày, ánh mắt sắc bén bắt đầu nhìn từ xuống dưới người đàn ông tuấn tú đẹp trai cao lớn trước mắt này, cùng thời gian, ý thức tiếp thu được tin tức của ánh mắt bắt đầu tiến hành nhanh chóng sửa sang lại, quy nạp, tổng kết. Năm giây sau, biết đáp án.

      “Bác , vào nhà trước thôi” nghiêng người ra hiệu, mặt vẫn lộ nụ cười tươi làm cho người ta thư thái.

      Bà Nguyễn vào trong phòng, nhìn đến con hai má ửng hồng, lui xuống lẩn tránh, trong lòng lại thêm vài phần chắc chắc. Bà lên tiếng nhìn bốn phía xung quanh, khóe miệng dương lên, vẻ mặt trang nghiêm.

      Miên Miên đoán ra ý nghĩ của mẹ, nghĩ rằng vẫn nên làm sáng tỏ chút : “Mẹ, người này là giám đốc công ty con, ấy ——”

      “Giám đốc công ty con?” Bà Nguyễn bỗng nhiên quay đầu.

      giật mình, thành trả lời: “Dạ. Tối hôm qua bởi vì ấy ——”

      “Tối hôm qua?” Bà Nguyễn nheo hai mắt lại.

      “Đúng vậy” Miên Miên hơi hoảng sợ, mở to hai mắt tiếp tục , “Tối hôm qua bởi vì ấy uống rượu, cho nên ——”

      “Uống rượu?” Hai mắt Bà Nguyễn lên tia sáng dị thường, Miên Miên còn muốn cái gì đó, bà vẫy tay ngăn cho lên tiếng, “Được rồi, con cần phải , mẹ đều hiểu được”

      Trán Miên Miên lên ba đạo hắc tuyến, rất nghi ngờ mẹ mình rốt cuộc hiểu được cái gì.

      Khi hai người chuyện, Hỏa Nhạ mặc áo xong, động tác tao nhã lưu loát, thần sắc bình tĩnh ổn đinh, chút cũng chật vật và xấu hổ khi bị bắt gian tại giường. ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của bà Nguyễn, mặt lộ ra ý cười chút cũng quan tâm hơn thua.

      Người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu cân lượng, trong lòng bà Nguyễn đại khái có thể suy nghĩ ra, bà hắng giọng, cố gắng đè nén cảm xúc quay cuồng trong nội tâm, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đến gần Hỏa Nhạ, lạnh giọng hỏi:

      “Cậu là ai?”

      Hỏa Nhạ lễ phép trả lời: “Bác , cháu là Hỏa Nhạ, khẩu nhược nhạ” [1]

      Bà Nguyễn thầm nghĩ: Tên cũng kỳ quái, nhưng tướng mạo cũng tệ lắm.(Lời tác giả: Đặt tên con thành như vậy còn biết xấu hổ ghét bỏ tên người khác……)

      Bà tiếp tục hỏi: “Cậu làm gì?”

      Miên Miên đứng giữa hai người nghe đến đó nhịn được chen vào: “Mẹ! Mẹ ngồi xuống trước, hãy nghe con giải thích ——”

      Hỏa Nhạ cắt lời : “Cháu đảm nhiệm chức vị giám đốc kỹ thuật của công ty trò chơi, nội dung chủ yếu của công việc là chỉ đạo hướng dẫn kỹ thuật và quản lý nhân viên”

      “Cậu quen baby nhà tôi bao lâu rồi?”

      “Bốn tháng mười ba ngày mười tám giờ!”

      “Hai người phát triển tới trình độ nào?”

      ấy gặp ba mẹ cháu, hai người cũng rất vừa lòng”

      Hai người tiến hành đối thoại đâu vào đấy, bên Miên Miên gấp đến độ trực tiếp giậm chân!

      “Mẹ! Giám đốc! Hai người trước hết nghe con ——”

      Nhưng mà, ai để ý tới . Miên Miên sắp té xỉu.

      Tia sáng trong mắt bà Nguyễn chợt : “Cậu có nghiêm túc với Miên Miên ?”

      Con ngươi Hỏa Nhạ lên thanh cao tinh thuần: “Cháu phát triển trò chơi, nhưng cháu đùa giỡn với trò chơi tình cảm”

      Bà Nguyễn nghĩ, hít hơi sâu, rốt cục cũng hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất —— “Hai người tối hôm qua làm cái gì?”

      Hỏa Nhạ trả lời, chỉ chậm rãi nở nụ cười……

      Miên Miên nghẹn họng trân trối nhìn .

      Bà Nguyễn híp đôi mắt sắc bén lại ngưng mắt nhìn , khóe miệng hơi hơi run rẩy, nữa. Sau đó, tầm mắt của bà chậm rãi chuyển qua người Miên Miên, trong giọng tựa hồ nhẫn thống khổ rất lớn: “Baby, con……”

      Miên Miên nhìn thấy thần sắc mẹ mình ngưng trọng, rùng mình, hoảng sợ: “Mẹ, con…… phải như thế……”

      —— Tối hôm qua căn bản là xảy ra chuyện gì mà! Giám đốc đại nhân sao lại cười mờ ám như vậy! Xem kìa, mẹ tôi hiểu lầm rồi! Tôi khóc! (Tiếng lòng Miên Miên)

      —— Baby, làm tốt lắm! Con lúc này rất giỏi! Mẹ cảm thấy kiêu ngạo vì con! (Tiếng lòng bà Nguyễn)

      kích động trong lòng bà Nguyễn ra đầy mặt, 23 năm qua khổ sở nuôi dưỡng con , thời khắc này cuối cùng cũng nhận được báo đáp!

      Nhưng bề ngoài, vẫn duy trì uy nghiêm trưởng bối. Ánh mắt bà ngừng lưu chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng, bà ổn định tầm mắt mặt Hỏa Nhạ, trầm giọng chỉ đích danh: “Cậu Hỏa”

      Hỏa Nhạ cười : “Dạ”

      Trong lòng Miên Miên đột nhiên xuất dự cảm điềm xấu.

      Bà Nguyễn hít hơi, trịnh trọng tuyên bố ——

      “Cậu…… Chọn ngày !”

      ~~***~~

      Bắt đầu từ ngày đó, Miên Miên lĩnh ngộ được hai chuyện.

      Thứ nhất, Hỏa Nhạ cố ý lừa bịp, năng lực bịa đặt là hạng nhất.

      Thứ hai, chuyện này, có quyền lên tiếng……

      Tục ngữ , mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng. Ngày hôm sau, bà Nguyễn hễ nắm được cơ hội giữ chặt Hỏa Nhạ chuyện phiếm, bình thường lần tán gẫu chính là mấy tiếng, Hỏa Nhạ cũng có ý kiến gì khác, mỗi lần đều tận lực giành thời gian ra phụng bồi, thái độ nho nhã lễ độ này cùng với việc hào phóng khéo ứng đối, làm cho bà Nguyễn vừa lòng trực tiếp gật đầu, ý cười mặt làm thế nào cũng che giấu được.

      Khi bà Nguyễn hỏi đến ngày kết hôn, Hỏa Nhạ thành khẩn trả lời. “Về việc này, cháu nghiêm túc suy xét”, Miên Miên bị đoạn đối thoại này làm cho oanh động như sấm giữa trời quang……

      Qua ba ngày ở chung, trong lòng bà Nguyễn nhận định Hỏa Nhạ chính là con rể tương lai của mình.

      Trước khi rời khỏi thành phố G, bà gọi Miên Miên qua bên chuyện: “Baby, lần này” Bà hếch hếch cằm chỉ về hướng Hỏa Nhạ, tươi cười đầy mặt, “Đứa này rất hiếm thấy, con phải nắm chắc, biết ? Nếu như có thể, mẹ hy vọng các con có thể kết hôn trong năm tới”

      Miên Miên nhìn Hỏa Nhạ mua vé bên phòng bán vé, trong lòng lên trận vô lực, bất đắc dĩ : “Mẹ, con và ấy còn trẻ mà”

      Bà Nguyễn ngoảnh mặt làm ngơ với lời này của , tiến đến bên tai , đè thấp giọng: “Baby, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên, biết ?”

      Miên Miên khỏi nhăn mày, thuận theo tự nhiên? Sao lại thần bí như vậy chứ?

      Bà Nguyễn biết nghe hiểu, thấp giọng thêm câu: “Chính là cái kia, biện pháp bảo hiểm. cần phải dồn hết tâm trí, thuận theo tự nhiên, biết ?”

      Miên Miên: “……”

      là càng càng thái quá.

      vất vả tiễn bước mẹ , Miên Miên cười suy yếu, chuyện bất ngờ kịp phòng bị mấy ngày nay nhiều lắm, làm cho thể xác và tinh thần người ta mỏi mệt. Quay người lại, đụng vào lồng ngực ấm áp rắn chắc.

      Hỏa Nhạ thuận thế ôm eo , nhìn xuống mặt , giọng hỏi: “Mệt mỏi?”

      Hơi thở mát lạnh của quanh quẩn bên mũi, chưa hoàn toàn thích ứng với thân mật này, mặt đỏ hồng : “Giám đốc, việc kia……”

      nhướn mày: Giám đốc?

      “Ưm, Hỏa Nhạ” lập tức sửa lời. Dừng chút, ngẫm lại vẫn nên xác nhận chút: “Chúng ta…… tại xem như quan hệ gì?”

      liếc , biểu tình mặt ra câu rất nhàm chán vô nghĩa.

      Nếu lúc này còn ràng tình huống này, vậy rất là khác người.

      Mặc dù có chút mơ hồ, tuy rằng chuyện xảy ra bất ngờ……

      Nhưng, , Nguyễn Miên Miên, chính thức cùng giám đốc đại nhân của mình, Hỏa Nhạ cười lên rất đẹp mắt kia……

      đương.

      ______________

      Chú thích:

      Khẩu nhược nhạ [1]: Chữ Khẩu – 口 ghép với chữ Nhược – 若 thành chữ Nhạ 喏.

      [​IMG]

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 102:

      Thêm bạn trai, cuộc sống xảy ra biến hóa gì?

      Biến hóa đó, sáng sớm ngày hôm sau Miên Miên lập tức cảm nhận được.

      nhìn chiếc xe màu bạc dừng trước cổng khu nhà, đôi mắt tròn lên vài phần ngoài ý muốn, lập tức lại bị cảm giác vui sướng chiếm cứ. bước nhanh về phía trước, cười nở rộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp với Hỏa Nhạ bên trong xe: “Buổi sáng tốt lành”

      thể tưởng được đến đón mình làm, là có phần thụ sủng nhược kinh. Miên Miên nhìn đường cong gương mặt nhu hòa của chuyển mắt, khóe miệng vẫn duy trì độ cong.

      Rất khó tin…… Đây là điểm tốt khi có bạn trai sao?

      “Lên xe” Hỏa Nhạ lướt qua ghế phụ giúp mở cửa xe.

      Sau khi ngồi lên xe, nghiêng người hỏi: “Tới lâu chưa?” Lẽ ra nên báo trước với tiếng, như vậy khiến phải đợi.

      “Vừa tới lâu” nở nụ cười với , khởi động xe, xe chạy nhanh chậm ra đường cái.

      Vừa tới lâu? nhìn chăm chú hồi, hỏi: “Vậy…… Em còn biết, ở đâu?”

      Hai mắt nhìn chăm chú đường phía trước, chậm rãi hỏi lại: “Nhanh cảm thấy hứng thú với chuyện này như vậy sao?”

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của ửng đỏ trừng mắt nhìn : Mới phải như vậy đâu.

      liếc nhìn cái, đôi mắt lộ ra nụ cười, đùa nữa: “ ở số 113 đường Thanh Tú, khu đô thị xanh Danh Đình, lô C, phòng 1102” Chuẩn xác lại chút giấu diếm.

      “Oh” lên tiếng. Nhưng nghĩ lại, đúng! Đường Thanh Tú cùng với đường Trữ Giang nơi ở, ở phía Đông, ở phía Tây, công ty nằm chính giữa hai khu này, nếu lái xe tới đón mình, nhất định phải đoạn đường dài. Muốn đón làm, vậy buổi sáng xuất phát lúc mấy giờ?

      mở lớn hai mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngày xưa đưa về nhà rất nhiều lần, đều là tiện đường. ràng biết điểm ấy……

      Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, cảm giác ấm áp lan tràn khắp ngõ ngách trong tim. chăm chú nhìn , giọng điệu mềm : “ ra em xe bus cũng được, cần đặc biệt tới đón em” Như vậy rất phiền cho , khiến cho người ta lương tâm bất an.

      chuyên chú nhìn phía trước, đáp lại, vẻ mặt như ngẫm nghĩ cái gì.

      trừng mắt nhìn, đợi hồi lâu vẫn thấy lên tiếng, nhịn được thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”

      Đèn đỏ ngã tư đường phía trước sáng lên, dừng xe lại, chuyển mắt sang cười với , chậm rãi : “ chỉ nghĩ, câu em vừa nãy, là quan tâm , hay là khách khí?”

      Nghe được như vậy, trong khoảng thời gian ngắn biết phản ứng như thế nào mới tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn .

      Nhìn thấy bộ dáng vô tội của , tiếng thở dài như có như tràn ra khỏi đôi môi mỏng, sau đó biến mất dấu vết. Hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn đèn giao thông phía trước, kiên nhẫn chờ đèn xanh sáng lên.

      biết có số việc, quả thể quá vội vàng.

      Chính là hy vọng đèn xanh, đừng lên quá chậm.

      Hai mươi phút sau, khi xe quẹo vào đường lớn trước công ty, Miên Miên nhìn ngã tư đường quen thuộc ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh sợ, nhớ tới chuyện rất trọng yếu.

      A, lại có thể quên……

      trộm ngắm người đàn ông bên cạnh, cắn cánh môi, vài lần muốn lại thôi. Ô ô, nên mở miệng như thế nào? Dường như biểu đạt thế nào cũng thỏa đáng, làm người khó.

      Khi xe dừng lại ở bãi đỗ, cuối cùng cũng chịu đựng được trầm mặc, trong lòng quýnh lên, tay bé trắng nõn cần nghĩ ngợi liền phủ lên bàn tay to của , nhìn mặt , ấp a ấp úng : “Hỏa Nhạ, việc kia……”

      “Hử?” chút để ý đáp lời, chuyển sang vuốt ve mu bàn tay , nheo mắt, ung dung bắt đầu nâng bàn tay nhắn của lên, da thịt non mịn mềm nhẵn, cảm xúc cũng tệ, đầu ngón tay nhàng vuốt ve, vui vẻ biết mỏi mệt.

      “Em cảm thấy, chuyện của chúng ta vẫn nên phối hợp xử lý đúng ? Chúng ta nên bí mật, đặc biệt trong công ty” Thấy có phản ứng gì, nuốt nước miếng, lấy đủ dũng khí tiếp tục , “Nếu bọn họ phát xong rồi, nếu phát , chúng ta cũng cố ý giải thích…… Bởi vì biết đấy, công ty nhiều người nhiều miệng, chúng ta lại vẫn nên che giấu quan hệ. Cho nên, ưm, bí mật vẫn tốt hơn” xong gật đầu mạnh, càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị này vô cùng cần thiết.

      Được rồi, thừa nhận nguyên nhân chủ yếu là vì sợ hãi bị người ái mộ giết chết trong giây……

      “Được ?” cẩn thận trưng cầu ý kiến của , thế nhưng lại nhận được đáp án, nghi hoặc cúi đầu nhìn, rốt cục phát bàn tay mình bị nhào nặn như miếng đất sét, vui thoát khỏi ma chưởng của , cầu lẩn tránh vấn đề của mình: “Đừng đùa, nghiêm túc với mà” cảm nhận được tâm tình lo lắng của người ta.

      giương mắt, khuôn mặt tuấn nhã có biểu tình gì, lâu sau, bên môi ra ý cười thản nhiên, : “Được”

      Hai người nhất trí đạt được nhận thức chung, Miên Miên thuận lợi ngoài ý muốn.

      Khi bọn họ sóng đôi vào công ty, bởi vì có hành động thân mật, lại thoải mái làm, cùng đến công ty cũng có khả năng có chuyện gì, cho nên tuy rằng dọc đường phóng đến ít ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn, cũng nghiên cứu sâu hơn nữa.

      Miên Miên sau khi ngồi vào chỗ của mình, thầm thở ra hơi.

      Bên tai đột nhiên truyền đến những tiếng cười đùa, xoay người nhìn về phía những nữ đồng nghiệp vây lại chuyện phiếm kia, tuy rằng bầu khí tràn ngập những tiếng cười, nhưng ở trong mắt Miên Miên, lại nhìn thấy khóe mắt bọn họ sôi sục lửa giận, tức giận tận trời vậy quanh mình. khỏi rùng mình cái.

      Tuy rằng có chút áy náy với Hỏa Nhạ, nhưng mà lòng ghen tỵ của phụ nữ rất đáng sợ, đại nam nhân hiểu.

      Hôm nay tổ hạng mục《Phi Thăng》 tiến hành cuộc họp như thường lệ, tinh thần trạng thái và tâm tình của mọi người đều rất tốt, sau khi trải qua tuần khiến cho người ta rét mà run kia, hôm nay khí hòa hợp tựa như dạo chơi trong tiết thanh minh, nhìn nhìn lại, cỏ cây tươi tốt, chim hót hoa nở, mọi người đều chắp tay hứng lấy cảnh tượng thâm thúy “Hoa cỏ chào đón ánh bình minh”.

      Hơn tiếng sau, cuộc dạo chơi chấm dứt. mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười trấn an, đều đứng lên, thu dọn tài liệu bàn chuẩn bị ra khỏi phòng họp.

      Miên Miên cũng đứng lên, muốn bước ra, dư quang ánh mắt lại liếc tới bên người Hỏa Nhạ. nghĩ rằng việc này cũng có gì, cửa ngay sau mình thôi, vì thế để ý tới , xoay người cất bước ——

      Còn chưa ra vài bước, bỗng nhiên cảm ứng được hơi thở quen thuộc phía sau người chậm rãi đánh úp lại, còn có đợi quay đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng nam trầm thấp thuần hậu vang lên bên tai, gần trong gang tấc: “Miên Miên, caravat của còn ở nhà em, đêm đó quên mang

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103:

      Tình huống xảy ra bất ngờ làm Miên Miên chấn động, lỗ tai ôn nhuận như ngọc lập tức bị hơi nóng thiêu đến đỏ hồng, thất kinh nhìn phía phát ra giọng , rơi vào đôi mắt ý cười.

      Đám người ra khỏi phòng họp tập trung đứng ở cửa phòng, vẫn còn chưa hoàn toàn giải tán, mà thiếu gia này đứng ở vị trí hoàng kim gần cửa phòng, vô cùng mờ ám cúi người xuống, kề sát bên tai ra những lời vô cùng mờ ám! Càng khiến cho người ta tuyệt vọng là, tiếng của có khả năng điều khiển mọi thứ, động tác và lượng giống như thầm này, cũng sai chút nào, đủ để cho tất cả mọi người nghe được tiếng mê người của !

      cực kỳ bi thương nhìn : Đại thiếu gia, cho tôi con đường sống mà……

      Nhận được lên án trong mắt , mặt Hỏa Nhạ đột nhiên lên nụ cười điên đảo chúng sinh, sau đó…… có nửa điểm lòng đồng tình nào rời , dứt khoát thương lượng về con đường sống.

      Để lại hóa đá trước cục diện siêu cấp rối rắm.

      câu kia của Hỏa Nhạ, giống như hòn đá to ném vào mặt hồ yên ả, mọi người tuy rằng đều lên tiếng, nhưng trong lòng cũng dâng lên từng đợt sóng. Đám người vốn dĩ như dòng nước tiến về phía trước, lúc này biến chất thành hồ dán, bộ phận di chuyển về phía trước, bộ phận khác cứng lại tại chỗ.

      Ngoại trừ đồng nghiệp nam tò mò quay đầu lại nhìn xung quanh, cứng lại tại chỗ là các nhân viên sắc nữ. Mặt bọn họ chút thay đổi nhìn Miên Miên, chỉ nhìn.

      bên là Miên Miên thế đơn lực mỏng, bên là đội quân tóc dài người lớn thế mạnh, tạo thành thế trận bất lợi 1 vs N, cổ họng Miên Miên truyền đến những tiếng “Ực, ực”, biết đây là yên tĩnh trước cơn bão.

      “Miên Miên……” Giọng nữ nhu phá bỏ trầm mặc, mở người mở lời là Lily tổ kế hoạch, ta đẩy kính mắt, thấu kính thủy tinh phản xạ ra ánh sáng chói mắt, “Câu lúc nãy giám đốc , là ý gì?”

      Mồ hôi lạnh duyên dáng rơi xuống trán Miên Miên: “Chính là…… Có cái gì đó quên ở nhà tôi, là ý này”

      MM [1] Mai Tử bộ phận phục vụ khách hàng lặng lẽ hỏi: “ ấy sao lại có cái gì quên ở nhà ?”

      “Việc này… phải hỏi ấy” Vứt bừa bãi phải mà, đổ mồ hôi.

      lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, ở trong lòng tính toán xác xuất chạy trốn thành công.

      Nhưng thể rồi, chúng nữ hít hơi sâu, trăm miệng lời đặt câu hỏi: “ rốt cuộc có quan hệ gì với giám đốc?!”

      Miên Miên bị tiếng gầm sôi trào nào khiến cả người phát run, ngập ngừng ra lời.

      mau, và giám đốc rốt cuộc có quan hệ gì!” Đội quân tóc dài kiên nhẫn lại đặt câu hỏi.

      Miên Miên nơm nớp lo sợ nhìn những gương mặt đằng đằng sát khí xung quanh mình, quyết định trước tiên khiến cho bọn họ choáng váng: “Chính là quan hệ hai bên nam nữ giữa cuộc sống xã hội dần dần nảy sinh ra cuộc cách mạng tình cảm siêu việt vượt tình bạn từ việc đối phương thuộc về sở hữu của tập thể biến thành sở hữu cá nhân……” Sắc mặt của đội quân tóc dài nghe đến đâu kém đến đó, nuốt nước miếng, xong đoạn vô nghĩa, yếu ớt bổ sung thêm câu mấu chốt nhất: “Chính là tục xưng, quan hệ đương……” Ô, !

      Những tiếng hít khí đồng thời vang lên!

      Đội quân tóc dài hoàn toàn bạo động!

      cái gì ——!!!”

      “A a a! Tớ tin đây là ! Các cậu mau nhéo tớ cái !”

      khi nào thành người của giám đốc? Mau khai ra!”

      “Nguyễn Miên Miên quá đáng, lại có thể nhanh chân đến trước!”

      “Tôi nghe! Tôi nghe! Tôi nghe!”

      “Giám đốc đại nhân, vì sao đợi em! Người ta chịu đâu!”

      …… Vốn dĩ buổi sáng rất yên tĩnh, vì tin tức trời ráng này, mà trở nên vô cùng chấn động.

      hành lang, người đến người , tiếng bước chân dồn dập dứt bên tai.

      bàn phím, vô số bàn tay gõ chữ bay lượn.

      Theo tin tức truyền miệng và truyền tin Internet, trong lúc nhất thời tin giật gân “Giám đốc Hỏa Nhạ và Nguyễn Miên Miên tổ mỹ thuật tạo hình nhau”,trong vòng năm phút đồng hồ truyền khắp mỗi ngõ ngách trong công ty, hiệu suất vô cùng cao, phương diện vô cùng rộng.

      Miên Miên 23 năm qua vẫn an phận thủ thường, cần cù lẩn tránh, đối mặt loại thế trận này, ngẩng đầu nhìn phương xa, mỉm cười rơi lệ: Hỏa Nhạ, thắng.

      Tin tức bọn họ nhau, như mong muốn, sắp xếp vô cùng tốt.

      Tuy rằng thiếu lời chúc phúc, nhưng càng nhiều thờ ơ và ghen ghét. Sau khi nhận được 69 lần chất vấn và 277 ánh mắt lạnh lẽo, thời gian tan ca rốt cục đến. như lấy được đại xá, hai lời tóm lấy túi xách trốn lấy người.

      mạch vọt ra cổng chính, Hỏa Nhạ thế nhưng đứng ở bậc thang, mỉm cười với .

      Cơn tức bị đè nén lâu trong lòng hừng hực nổi dậy, bước nhanh xuống cầu thang, vọt tới trước mặt ném ra quyền!

      …… Bình thường thiếu rèn luyện, nắm đấm đó đương nhiên tạo thương tổn gì cho vòm ngực rắn chắc của , buồn bực thu nắm đấm, trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của , khuôn mặt nhắn bị ai oán phủ kín: “ là người xấu”

      “Ừ, là người xấu” vẫn cười thản nhiên như cũ.

      hại thảm em” đáng thương biểu mình có bao nhiêu khổ sở.

      “Ừ, hại thảm em” đáp lời, đem tay bé của giam lại trong lòng bàn tay , đến phía bãi đỗ xe.

      còn quên quở trách tội trạng của : “ khiến cho tia ảo tượng cuối cùng của nhóm nữ đồng nghiệp tan biến”

      Con ngươi lóe sáng, môi mỏng vẽ ra đường cong, lên tiếng.

      khiến cho tia ảo tượng cuối cùng của nhóm nữ đồng nghiệp tan biến.

      Miên Miên, cái gọi là ảo tưởng……

      phải chỉ có nữ nhân viên mới có .

      ~~***~~

      Buổi tối, khi Thượng Quan Ám Ảnh ôm Ngư Hương Nhục Ti xuất trước mặt mọi người, Thối Kiếm Tiêu Dao kích động đầy mặt.

      “Tốt, là tốt quá, tốt quá!” lau nước mắt nam nhi, giọng run run, “Trời xanh có mắt, hai người cuối cùng cũng hòa giải, ta rất vui mừng! Cuối cùng cũng phụ lòng người làm chứng là ta!”

      Miên Miên 囧, Lạp Lạp vui mừng phấn chấn nhảy ra: “Hai người có thể gương vỡ lại lành, ngoại trừ môn chủ ra, ta cũng cảm thấy vô cùng vui mừng! Sau khi hai người nháo loạn muốn ly hôn, lương tâm ta vẫn bất an, chung quy vẫn cảm thấy là ta hại hai người”

      Thượng Quan Ám Ảnh nhíu mi hỏi.

      Lạp Lạp tiếp tục đánh chữ: “Bởi vì lần đó ta với Tiểu Ngư chuyện kia ——”

      “A!” Nửa câu trước khi Lạp Lạp ra, Ngư Hương Nhục Ti phát vài tiếng “A” liên tiếp quấy nhiễu cuộc chuyện.

      Mọi người kinh ngạc nhìn phía : “Tiểu Ngư cậu “A” cái gì?”

      Ngư Hương Nhục Ti ngẩng đầu nhìn trời chột dạ : “A! Thời tiết tốt nha! Hiếm khi thấy mọi người đông đủ như vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, tìm chỗ thăng cấp !”

      Tuy rằng hiềm nghi sang chuyện khác, nhưng quả cũng đúng, năm loại thuộc tính cơ bản tề tụ đông đủ như thế, ra thăng cấp quả lãng phí tài nguyên.

      Vì thế môn chủ ra lệnh tiếng: “Thăng cấp”

      _____________

      Chú thích:

      MM [1]: Cách viết tắt qua pinyin – 妹妹 – Mèi mei: Muội muội.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104:

      Đoàn người theo Thối Kiếm Tiêu Dao vào Đoạn Tình Nhai, sau khi tìm được địa điểm thích hợp đánh quái sau, Tứ Hải Du Hiệp làm thầy thuốc thêm đầy trạng thái cho mọi người.

      Hiệu quả trị liệu của nhóm thầy thuốc quả nhiên cường đại, cộng thêm hai đại cao thủ trấn giữ, Miên Miên rất ràng biết mình tới cho đủ nhân số. Sau khi thay Thượng Quan Ám Ảnh dùng kỹ năng vợ chồng “Tương Thủ Tương Thân”, liền nhấp vào “Thần hội tương giao” dưới màn hình, hình ảnh động tác của Phấn Y Nữ Hiệp dừng chút, cần chỉ huy liền tự động tiến về phía trước đánh quái.

      Thời gian rảnh Miên Miên di chuyển màn ảnh về phía Thượng Quan Ám Ảnh cách đó xa, di chuyển con chuột kéo tới gần, cho đến khi thân hình cường tráng của nam kiếm khách cơ hồ chiếm cứ toàn bộ màn hình, từ ngũ quan nhân vật đến quần áo phục sức đều có thể nhìn thấy ràng.

      Tay trái tựa vào má, nhìn nhân vật quen thuộc trong trò chơi trước mắt chuyển mắt, bởi vì trong đầu tưởng tưởng đến gương mặt nam tính sau máy tính của ai kia, khóe miệng xuất ý cười nồng đậm.

      Ngay khi sắp rơi vào trầm tư, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, thoáng chốc phục hồi tinh thần lại, quơ lấy điện thoại di động mặt bàn lên nhìn, trái tim nhất thời nhảy chậm nửa nhịp.

      Là Hỏa Nhạ gọi tới.

      vội vàng nhấn nút trả lời: “Alô”

      “Miên Miên”

      Giọng nam quen thuộc truyền ra từ đầu kia điện thoại kia thêm vài phần từ tính hơn so với ngày thường, lại càng thêm mê người hơn. Tần suất tim đập của cũng nhanh hơn chút so với ngày thường: “Có việc gì?”

      Cả người dựa vào ghế, trong lòng thầm: Có chuyện mạng phải được rồi sao? Rất lãng phí tiền điện thoại.

      Bên tai, đột nhiên truyền đến vài tiếng cười khẽ nam tính, ngay khi chuẩn bị thất thần, giọng của Hỏa Nhạ lại truyền đến lần nữa “Tâm tình của rất tốt, cho nên đột nhiên muốn nghe tiếng của em”

      Từ trong giọng của , khó nghe ra tâm tình của quả rất tốt, nhưng mà…… nghiêng đầu, hiểu ra sao: “Có chuyện gì vui thế?”

      lại trả lời sang chuyện khác: “Em ngồi bên máy tính?”

      Đề tài chuyển trong khoảng thời gian ngắn khiến phản ứng kịp, nhìn màn hình máy tính: “Vẫn ngồi cạnh, sao vậy?”

      trầm mặc vài giây, sau đó nhắc nhở: “Ngư Hương Nhục Ti của em sắp hết máu. Em thấy sao?” Giọng của chứa ý cười trêu chọc.

      Á? Có chuyện như vậy? vội vàng di chuyển con chuột, thu hình ảnh của Nam Kiếm Khách lại, phát ra là có trạng thái, khuôn mặt nhắn khỏi hơi hơi phiếm hồng: Vừa rồi mình giống như người háo sắc nhìn Thượng Quan Ám Ảnh, căn bản là lưu ý đến vạch máu, còn dám luôn luôn ngồi trước máy tính.

      Sau khi chột dạ giúp thêm trạng thái cho nhân vật trong trò chơi, giọng của tiếp tục truyền đến: “Ngày mai tới đón em, chín giờ sáng”

      giọng đáp lời: “Ờ……”

      để cho em phải đợi nữa”

      Hả? Nghe như vậy, nghi ngờ chớp chớp mắt. cũng để cho chờ, trước khi xuống dưới lầu cũng đợi ở đó rồi, phải sao? Hay là nhầm? Hẳn là “Ngày mai đến sớm chút, để em chờ” chứ?

      Sau khi mơ mơ màng màng cúp điện thoại, đem lực chú ý trở lại trò chơi, kinh nghiệm đánh quái ở đây quả nhiên rất cao, mới nửa tiếng mà ngay cả Độc giác kim tình thú cũng thăng hai cấp.

      Ngay khi phân phối thuộc tính cho linh thú, cửa sổ tán gẫu riêng của Lạp Lạp nhắn qua.

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Tiểu Ngư, việc tớ với Thượng Quan, sao chứ?

      [Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: Việc gì?

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Chính là chuyện của Nữ Oa Nương Nương đó. ta vừa nãy hỏi tớ, tớ luôn với ta, bây giờ bọn tớ còn chuyện nè, tớ giúp cậu rất nhiều, hoho.

      [Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti:!!!

      [Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: Cậu sao lại với ấy??

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: như thế nào? Cứ việc thẳng, cậu lần này náo loạn muốn ly hôn là vì hiểu lầm quan hệ của ta và Nữ Oa Nương Nương ? Tớ bảo ta lần sau phải phân giới tuyến với người phụ nữ kia, bằng ? Hừ hừ, khi phụ nữ ăn dấm chua rất đáng sợ đó.

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Hơn nữa, ra rất nhiều lần cậu chờ ta tới khuya mà. Yên tâm, loại tình huống này về sau bao giờ xảy ra nữa, tớ giúp cậu giáo dục lại ta, a ka ka.

      [Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: A……

      [Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Đúng rồi, ta gọi điện thoại cho cậu làm sáng tỏ chuyện này. Hắc hắc, cậu chờ điện thoại nhận tội của ta !

      Miên Miên nhìn đến đoạn này, hít hơi sâu.

      Tâm tình của rất tốt, cho nên đột nhiên muốn nghe tiếng của em.

      để cho em phải đợi nữa.

      ra…… là thế.

      A!

      A a!

      A a a!

      Mỗ nữ xấu hổ và giận dữ nện bàn……

      ~~***~~

      chứng minh, thói quen là có thể bồi dưỡng.

      Cho nên ngay từ đầu Miên Miên có chút lương tâm bất an với toàn bộ hành trình đưa đón của Hỏa Nhạ, nhưng sau tuần, rất thản nhiên nhận loại phục vụ chỉ có bạn mới hưởng thụ được này.

      Hơn nữa nhìn theo góc độ, mỗi lần tan ca đưa về nhà, đều đưa đến những nhà hàng nổi danh giải quyết nhu cầu dân sinh, trực tiếp vì giảm khoản chi tiền cơm của , hắc hắc.

      Nhưng tối nay có chút khác biệt.

      Miên Miên chút để ý nhìn phong cảnh phố phường ngoài của sổ xe, trong đầu cũng chỉ nghĩ hình ảnh bữa ăn lúc nãy.

      Nhà hàng kia từng nhìn thấy trong tạp chí, là khu vực trung tâm tinh hoa của thành phố, khí trang hoàng cao nhã, đầu bếp ở đó đạt nhiều giải nấu ăn ngon thế giới. Chất lượng món ăn rất tốt, cộng thêm phục vụ thượng đẳng, đương nhiên, giá cũng hề “bèo”.

      Đồ ăn Pháp cao quý phổ biến, điểm ấy biết. Cho dù đắt, người trả tiền cũng phải , cũng tới phiên đau lòng.

      Nhưng mà!

      …… Vì sao ai cho , số lượng đồ ăn Pháp ra lại ít như vậy, ít đến vô cùng thê thảm! Giá và số lượng hoàn toàn có quan hệ trực tiếp!…… Chỉ ăn tư tưởng? Làm ơn, những thứ đó có thể lấp đầy bụng sao?

      càng nghĩ càng phát điên, nhịn được quay đầu với Hỏa Nhạ: “Chúng ta sau này đừng ăn đồ ăn Pháp nữa” Bỏ ra hơn năm trăm tệ, nhưng ngay cả dạ dày có dung lượng như cùng no, chút cảm giác ăn no cũng có.

      Hỏa Nhạ lái xe nhìn cái: “ thích?”

      vuốt bụng thấp giọng lầu bầu: “Cũng phải thích, ra hương vị cũng tồi……” Dần dần, càng ngày càng trầm mặc.

      Kỳ như vậy, còn có nguyên nhân khác.

      Quả , khí nơi đó lãng mạn lại tao nhã, ánh đèn nhu hòa, nhạc du dương, bộ đồ ăn sáng bóng lấp lánh dưới ánh nến, tựa như ảo mộng, mỗi món ăn đều tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta đành lòng ăn. Vốn nên là loại hưởng thụ, nhưng mà…… Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên ăn món ăn Pháp, có lẽ là bởi vì bồi bàn mặc đồng phục rất đẹp, có lẽ là bởi vì tất cả những người đến ăn đều là những cặp nam nữ quần áo gọn gàng…… Tóm lại khi ăn được chút, Miên Miên đều ăn cẩn trọng, mỗi động tác phải cẩn thận, sợ làm hỏng những đồ sứ xa hoa bày bàn ăn này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105:

      Trái lại người đối diện kia, thần sắc bình tĩnh, cử chỉ tự nhiên tao nhã, tựa hồ quen với trường hợp này.

      Miên Miên nhìn sườn mặt Hỏa Nhạ qua kính chiếu hậu, tâm tư lay động, chợt nhếch cái miệng nhắn đáng lên, chút ánh sáng trong suốt lướt qua ánh mắt.

      xoay qua, hưng trí bừng bừng với Hỏa Nhạ: “Đừng về nhà, em dẫn đến chỗ này ăn ! Em mời ăn, được ?”

      nhướn mi, từ chối cho ý kiến: “Chỗ nào?”

      híp mắt, mặt lộ ra nụ cười thần bí, đáp: “ đến phố Lạc Nhất”

      Hai phút sau, xe màu bạc lệch khỏi quỹ đạo sớm định trước, xoay góc vuông đường, vào làn đường khác.

      Khi hai người cùng xuống xe, đứng dưới ánh sáng đèn mỏng manh đầu thành phố G, Nguyễn Miên Miên thân là rắn đầu đàn nắm tay Hỏa Nhạ, kéo đến phía trước bức tường lớn: “, em dẫn ăn”

      Hỏa Nhạ nhìn những tòa nhà bị bao phủ trong màn đêm này, chậm rãi bước theo , rất có trách nhiệm với người kéo xe kéo mình kia.

      Quan hệ giữa đại học và phố ăn vặt cho tới bây giờ luôn luôn mật thiết thể tách rời. Sau khi đến cửa phía Tây đại học G, dọc theo bờ sông các cửa hàng tạp hoá mọc san sát, mỗi khi màn đêm buông xuống, các cửa hàng , người bán rong ào đến từ bốn phương tám hướng, các xe đầy đủ kiểu đồ ăn vặt, chiên nướng. Những quầy hàng to có có lan tràn khắp mặt phố, các kiểu mì, các kiểu chiên nướng, các loại cơm, xúc xích…… Đa dạng phong phú, cái gì cần có đều có. Hơn nữa mấu chốt là, cần chi nhiều tiền là có thể ăn no. Cho nên theo ưu thế địa lý cùng với ưu thế giá cả, khách ghé thăm khu chợ này phần đa là sinh viên đại học G.

      Miên Miên dẫn theo Hỏa Nhạ xuyên qua chợ đêm rộn ràng nhốn nháo, khi dừng lại trước hàng Malatang [1], hấp dẫn ít ánh mắt.

      Dẫn chú ý của người khác chủ yếu là Hỏa Nhạ. mặc âu phục chất liệu cắt may đều là thượng phẩm, phẳng phiu ở quán ven đường chợ đêm, cảm giác bất ngờ giống như thiên nga xông vào giữa bầy vịt. Hơn nữa con thiên nga này là chủng loại cao cấp nhất, đối mặt với những ánh mắt tò mò bắn tới mà vẫn tao nhã bình tĩnh như cũ, uy nghiêm vô cùng.

      Miên Miên tìm vị trí thích hợp ngồi xuống quầy hàng quen thuộc, sau đó rất quan tâm kéo ghế ra, cười vỗ xuống ý bảo ngồi xuống.

      Hỏa Nhạ cúi đầu xuống, trầm mặc chăm chú nhìn xuống những chiếc ghế nhựa so với rệt, sau đó có ý kiến khác khom người ngồi xuống. hổ là sinh viên ưu tú khoa học tự nhiên, trừ bỏ chút kinh hoảng khi vừa ngồi xuống mà lấy mắt thường thể bắt giữ ra, lập tức xử lý tốt mối quan hệ hình học giữa băng ghế và thân thể, dưới trợ giúp của vài đường hướng dẫn nhanh chóng tìm được đường trung tuyến, vì thế bình ổn cố định ở trọng tâm của hình tam giác. Thân hình vững chắc giống như ngồi chiếc ghế dài.

      “Quán này bán Malatang, nếm thử chưa?” Miên Miên cười tủm tỉm hỏi.

      “Chưa” khẽ liếc những món ăn thần bí đủ kiểu bàn, nhìn khuôn mặt tươi cười của thản nhiên trả lời. Sau đó, vẫy tay với chủ quán, trầm giọng gọi: “Gọi món ăn, phiền cho tôi menu”

      Bất kể là động tác hay là giọng , đều biểu vô cùng tự nhiên, nhưng mà những tiểu thị dân vây xem xung quanh, cũng hẹn mà đồng thời 囧. Đặc biệt chủ quán.

      Miên Miên bắt đầu xác định, quả là chưa nếm qua…… Vì phòng ngừa tình trạng co quắp của mặt ông chủ Malatang càng nặng thêm, cố gắng ức chế ý cười dâng lên cổ họng, biểu tình hơi vặn vẹo dán sát vào thấp giọng giải thích: “Ăn Malatang cần menu, bên kia bày chuỗi xiên thịt, trực tiếp lên chọn thứ mình thích là được rồi”

      kéo Hỏa Nhạ lĩnh đến ăn trước mặt các loại thức ăn đủ kiểu khác nhau, hưng trí bừng bừng đề cử với vài loại đồ ăn mình thích ăn, bao gồm thịt thăn, đậu hũ Nhật Bản, nấm kim châm…… Chỉ chốc lát sau làn tre trong tay bọn họ tràn đầy. Toàn bộ hành trình Hỏa Nhạ đều phát biểu ý kiến, tùy an bài chỉ huy.

      Sau khi hai phần Malatang được mang lên, Hỏa Nhạ ung dung nhìn bàn đầy thức ăn xa lạ, chậm chạp hề động đũa, cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của , chậm rãi gắp miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng.

      Miên Miên lập tức đặt câu hỏi: “Thế nào, thế nào? Ăn ngon sao?”

      “…… Cũng tệ lắm” nhấm nuốt vài miếng, hồi đáp chậm rì rì.

      cười híp mắt, vừa ăn vừa : “Ông chủ này bán hàng nhiều năm, từ khi em bắt đầu học đại học thấy ông ấy bán rồi. Oh, đúng rồi, quên với , đại học G là trường cũ của em”

      Khóa 4, khoa mỹ thuật tạo hình, mã sinh viên 04722581. Ở trong lòng Hỏa Nhạ bổ sung thêm đống số liệu.

      tiếp tục : “Hoàn cảnh nơi này là so ra kém hơn nhà hàng cao cấp, nhưng mà rất có rất nhiều cảnh hữu tình. xem bên kia”, chỉ vào những ánh đèn bên sông khu đối diện, tựa như hiến dâng vật quý báu , “Cảnh sắc rất mê người đúng ? Nơi đó là thánh địa quay phim của đại học G, chỗ vô cùng lãng mạn ——”

      “Có người muốn nhảy sông tự sát!”

      Ngón tay Miên Miên chợt chỉ đến chỗ truyền ra tiếng thét kinh hãi, nụ cười của cứng đờ.

      “Các người cần lại đây, nếu bước lên tôi nhảy xuống!” Giọng của mỗ nữ hô to đến rát cả cổ họng.

      Bên bờ sông nhanh chóng tụ lại đám tiểu thị dân lại thêm đám ăn ăn thịt nướng lại xem trò vui, ở giữa mọi người quả người phụ nữ muốn sống muốn chết đòi tự sát. Có vẻ là thất tình.

      Sau khi giằng co năm phút đồng hồ, người phụ nữ nhảy cầu về phía trước bậc thềm, làm bộ muốn nhảy xuống, thanh niên nhiệt huyết nào đó giữa đám quần chúng vây xem bay ra muốn kéo ta lại, ai ngờ người phụ nữ nhảy cầu vào lúc này lại đột nhiên xoay người muốn , vì thế…… Đầu của mọi người đồng loạt ngửa qua đó xem, lại nhìn xuống.

      Tiếng “Bùm” thanh thúy, phá bỏ trầm mặc của dòng sông.

      Tâm tình của mọi người, câu đầu tiên trích dẫn của Tử Hà tiên tử là: Tôi đoán được mở đầu, lại đoán ra kết cục này.

      “Rất lãng mạn” Hỏa Nhạ kết luận.

      Khóe miệng Miên Miên hơi hơi co rúm.

      Nhưng 囧 mắc kẹt giữa việc làm mất phẩm chất thiết yếu của nhân vật chính, mà vừa lúc này cũng nhìn đến TV ở quầy hàng tạp hóa, vị trí của bọn họ chút nào mất công có thể nhìn màn hình. Vì thế tóm nhanh lấy cơ hội này, lần thứ hai dâng vật quý hiếm để dời lực chú ý: “Ôi chao, xem. Ăn malatang còn có TV để xem nhé! Phim này em thường xuyên xem, có rất nhiều thông tin hữu ích ——”

      Khi Hỏa Nhạ nhìn lại hướng chỉ, vừa lúc phát quảng cáo.

      “Từ khi tôi dùng Thanh Tràng Hoàn, trước đây cứ ba ngày lần, bây giờ biến thành ngày lần! Bụng phẳng, có mụn, da dẻ cũng tốt! ràng, loại trừ độc, xin hãy nhận Thanh Tràng Hoàn có cấp phép của XX!”

      Hỏa Nhạ thu hồi tầm mắt, gắp rau cải vào trong bát : “Ăn nhiều rau xanh, uống ít thuốc thôi”

      Miên Miên: “……” Thanh Tràng Hoàn, ta hận mi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :