1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cừu Cừu anh yêu em - Tôi muốn ăn Sushi (112 chương + 11PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74:

      Thời điểm làm, ánh mắt Miên Miên dại ra nhìn màn hình máy tính, ngón tay cầm bút cảm ứng bãi công 9 phút 28 giây. Chỉ tiếc chủ nhân ngón tay chút cũng ý thức được này, hồn vẫn bay ra ngoài trời như cũ.

      Tiểu Lương ngồi bên cạnh quan sát lâu nhíu chặt chân mày, rốt cục nhịn được, xoay người vẻ mặt ngưng trọng ân cần thăm hỏi người phụ nữ cương cứng như tượng đồng này: “Miên Miên, cậu…… có khỏe ?”

      “A……” Người phụ nữ cương cứng như tượng đồng phát ra tiếng than ý nghĩa , hai mắt vẫn thẳng tắp dừng ở hư phương xa.

      Tiểu Lương liếc nhìn màn hình máy tính của cái, trừ bỏ khung hình trống nhìn thấy thứ khác, trong lòng có chút thông suốt, : “Vẽ được sao? Cậu hôm nay phụ trách vẽ cái gì?” Đứa bé đáng thương, khẳng định linh cảm khô kiệt dẫn tới suy nhược tinh thần. Ưm, biết việc này có tính là loại tai nạn lao động hay ?

      Miên Miên sững sờ, rốt cục hoàn hồn. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Tiểu Lương, lắc đầu, hời hợt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, sau đó nhìn phía màn hình cậu ta cố ý sang chuyện khác: “Woa, đây là cái gì, đẹp”

      Nhân vật trong trò chơi màn hình mô hình kết cấu chính xác, tạo hình tinh mỹ hoa lệ, trình độ có thể là hạng nhất.

      “Mẫu quần áo rất đẹp! Là trang bị mới ra sao?” Miên Miên tự chủ được bị hấp dẫn, lúc này là tâm ca ngợi.

      Đối mặt với đôi mắt tròn rạng rỡ sáng lên, Tiểu Lương thân là nhà thiết kế trò chơi 3D có phần thẹn thùng dừng động tác lại, xoa xoa mũi: “Ừ, mẫu mới thiết kế hôm qua, tại mới chỉ vẽ đồ họa, còn chưa vẽ xong đâu”

      Miên Miên chút che giấu nào cười với cậu ta: “Nhưng nhìn cũng rất đẹp! là lợi hại, tớ cũng vẽ được họa đồ, cậu có thể giảng giải cho tớ chút ?” Ở chỗ trống mô hình của mình vẽ lên hoa văn mình thích, hình như rất thú vị.

      Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên sáng lạn của , lòng Tiểu Lương khẽ động, giọng có chút khẩn trương và kích động: “Khụ, đầu tiên phải vẽ mô hình đồ họa UV, cậu có thể lựa chọn lớn , như này là đủ rồi. Sau đó mở ra……”

      “Hả? Vừa rồi thấy , ấn ở chỗ nào đây?”

      “Nơi này, còn có nơi này”

      “Đợi chút, tớ muốn nhớ kỹ”

      ra cậu chỉ cần theo cách này có thể……”

      Hai cái đầu bất tri bất giác càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần……

      “…… Cho nên, chính là như vậy. Thế nào, rất đơn giản sao?” Giảng giải xong, Tiểu Lương thỏa mãn nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng noãn.

      “So với bản báo cáo tôi muốn còn đơn giản hơn sao?”

      Lúc này, giọng lãnh đạm mạnh mẽ xen vào giữa bầu khí hòa hợp hài hòa của hai người, có vẻ hợp nhau.

      Hỏa Nhạ biết khi nào đứng phía sau bọn họ, thắt lưng thẳng đứng, hai tay ôm ngực, trong tay còn cầm phần tài liệu dày. Đôi mắt tối đen của sau khi liếc nhìn Miên Miên cái, dừng lại mặt Tiểu Lương.

      Tiểu Lương mẫn cảm cảm thấy được áp lực xung quanh có chút biến hóa, nụ cười vốn đọng ở mặt biến mất thấy bóng dáng, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc thận trọng: “A, việc đó, em quên mất, em bây giờ gửi mail cho ” Xoay người, vội vàng mở hòm mail ra, bắt đầu thần tốc viết báo cáo.

      xuất , khiến tim Miên Miên đập nhanh hơn. Vốn dĩ đầu vẫn cúi xuống, rốt cục nhịn được vụng trộm ngẩng lên, lại ngoài ý muốn chạm phải đôi mắt sắc bén, thân thể lập tức rụt lui, hoảng hốt, tự chủ khẽ hô lên hai chữ đơn giản: “Giám đốc”, cuối mang theo chút run run.

      Chương 75:

      Mặt Hỏa Nhạ chút thay đổi, tựa hồ phát ra khác thường của , chính là giữa hai hàng lông mày, lặng yên nổi lên hai nếp nhăn: “ Nguyễn, nên quấy rầy thời gian làm việc của người khác, hy vọng lần sau có thể chú ý chút”

      “Vâng” Rất khẽ, rất ngoan trả lời.

      “Còn có, khi làm nên ngẩn người”

      “Vâng” Rất khẽ, rất ngoan trả lời.

      “Buổi tối ở lại tăng ca”

      “Vâng…… A!” Miên Miên ngoan ngoãn kinh ngạc ngẩng đầu, lời trong miệng còn chưa ra, Hỏa Nhạ cũng xoay người rời , lưu lại nửa câu giải thích. =D

      Miên Miên nghẹn họng nhìn trân trối, cơ hồ muốn phát điên, rất muốn xông lên phía trước ôm lấy đùi chất vấn: “Rốt cuộc là vì sao vì sao vì sao! Dựa vào cái gì mà bắt nạt người ta như vậy? Chẳng lẽ chỉ bằng bộ dạng so với người khác đẹp trai hơn sao! hôm nay được lý do tôi chết cũng buông chân của ra!”

      Chẳng hiểu tại sao lại phải tăng ca. chẳng lẽ đúng là “Quân muốn thần chết, thần thể chết”?

      Ô ô, người có chức quả nhiên rất hủ bại!

      Nhưng mặc dù trong lòng có trăm ngàn điều muốn, con cừu vẫn ngoan ngoãn tuân thủ ý chỉ của giám đốc đại nhân, khi các đồng nghiệp hết giờ rời đám, vẫn ngồi vững ghế của mình.

      Đây cũng phải là khuất phục dưới uy quyền của , chính là bản thân quá mức công việc tại. an ủi mình như thế.

      Bóng đêm ngoài cửa sổ, dần dần u ám hơn, khi đồng nghiệp cuối cùng vẻ mặt có lỗi tắt máy chạy lấy người, Miên Miên ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ treo tường chỉ hướng đúng bảy giờ.

      Văn phòng rộng như vậy, chỉ còn lại có thân ảnh bé trơ trọi.

      Cảnh vật yên tĩnh độc, khiến cho Miên Miên lại bắt đầu vào cõi thần tiên. Từ sau khi trận thi đấu kia kết thúc, bắt đầu nhiễm tật xấu này. chỉ cần nhắm mắt lại, ngọn lửa đỏ tía đầy trời lại tràn ra, hình ảnh rực rỡ này, khắc sâu vào trong đầu , lâu tiêu tan.

      Rốt cuộc Thượng Quan Ám Ảnh…… Hỏa Nhạ, vì sao phải chọn cách làm như vậy? ràng bọn họ chỉ là vợ chồng danh nghĩa, chỉ tồn tại quan hệ lợi dụng lẫn nhau, phải sao? Vì sao, vì sao phải làm ra loại chuyện khiến người ta hiểu lầm này……

      Hay là , là muốn giữ lại chút mạch máu cuối cùng cho đội ngũ, cho nên mới xả thân cứu giúp? Bởi vì đội ngũ chỉ cần có người chưa chết, cũng thể coi là bị loại.

      …… Là vì nguyên nhân này sao?

      “Đúng, nhất định là đúng như vậy!” Miên Miên vỗ bàn, nhất thời có loại cảm giác thông suốt, bừng tỉnh đại ngộ. Ưu sầu buồn khổ tích lũy mấy ngày qua, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

      “Hử? Như thế nào?” giọng nam dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai .

      Miên Miên kinh hách run lên, ngoái đầu nhìn lại thấy Hỏa Nhạ đứng ở phía sau mình, hoắc mắt lên, cố gắng bị nước bọt sặc đến, gian nan phát ra tiếng: “Giám đốc, còn chưa về à”

      “Việc của đều làm xong rồi sao?” Hỏa Nhạ thản nhiên liếc .

      Miên Miên ra sức gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.

      “Ăn cơm chưa?”

      Đáng thương lắc đầu, lắc đầu lại lắc đầu.

      Hỏa Nhạ nhếch môi cười: “Vậy thôi, ăn cơm

      —— thực tế, Miên Miên trực tiếp lý giải lời “Ăn cơm ” là mời xuống cửa hàng Fastfood dưới lầu kia để khao vì tăng ca mà nỗ lực vất vả cần cù lao động. Cho nên khi đứng ở trước cửa cửa hàng trang hoàng lịch tao nhã, lộng lẫy rực rỡ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Nhà hàng Quân Duyệt” ngẩn người.

      Nếu như nhớ lầm, nhà hàng này có vẻ rất nổi danh, cũng có vẻ rất đắt……

      “Giám, giám đốc, chúng ta phải vào đó ăn sao?” Nhân viên bé Miên Miên hồi hộp chắc chỉ hướng nhà hàng cách cửa hàng Fastfood có cảm giác vô cùng thân thiết bình dân cách đó xa.

      Hỏa Nhạ nhìn lại theo hướng chỉ, lại liếc nhìn cái sau đó phân trần lời nào cất bước vào nhà hàng.

      Miên Miên choáng váng vèo cái lên.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76:

      Bề ngoài cửa hàng trang hoàng tinh xảo thanh nhã, bên trong quả nhiên cũng sạch thoải mái, ánh đèn làm say lòng người. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Miên Miên nhìn chằm chằm menu, phát giá cả đó cũng làm say lòng người.

      “Xin hỏi hai vị, bây giờ gọi cơm à?” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ đứng ở bên hỏi.

      Hỏa Nhạ nhanh chóng ra tên hai món ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Miên Miên.

      Miên Miên thấy thế, luống cuống tay chân lật xem menu, hai mắt trực tiếp bỏ qua tên của các món ăn mà chỉ lựa chọn kĩ những con số Ả Rập, lật được vài trang, rốt cục như lấy được đại xá chỉ vào món ăn có con số thấp nhất: “Tôi muốn thứ này!”

      Giọng lớn, ánh mắt chắc chắn.

      Nhưng mà, mặt nhân viên phục vụ cầm giấy và bút lại đột nhiên chuyển sang khó xử: “ à, đây…… xác định gọi thứ khác, chỉ cần gói giấy ăn sao?”

      Cái gì? Giấy ăn? Miên Miên giật mình, sau đó cúi đầu nhìn chỗ ngón tay chỉ…… Quả đúng là giấy ăn. Dư quang ánh mắt liếc đến khuôn mặt cười như cười của Hỏa Nhạ, khuôn mặt nhắn nhất thời nhiễm thêm hai ráng mây đỏ, khỏi cắn môi oán thầm: Giấy ăn gì chứ, bên ngoài xức nước hoa Pháp sao, lại có thể bán mười tệ gói! Nhà hàng cướp của sao!?

      Cuối cùng gọi món ăn rất phổ biến, nhân viên phục vụ thầm thở ra hơi, lộ ra nụ cười chức nghiệp: “ tại mới gọi ba món, xin hỏi còn muốn thứ khác ?”

      Hỏa Nhạ đột nhiên mở miệng: “Có thịt lợn xào chua ngọt ?”

      Miên Miên và nhân viên phục vụ đồng thời sửng sốt, người sau vẻ mặt áy náy : “Tiên sinh, rất xin lỗi, nhà hàng chúng tôi có món ăn này. Hay là ngài thử món thịt heo nướng tẩm mật ong được ?”

      Hỏa Nhạ thản nhiên đáp lại: “ cần, thôi” tuy rằng với nhân viên phục vụ, thế nhưng đôi con ngươi đen lại vẫn liếc nhìn Miên Miên phía đối diện.

      Miên Miên chột dạ tránh né cái nhìn chăm chú của , trộm nắm tay lại. Người đàn ông này tuyệt đối là cố ý! Đánh chết cũng tin lại biết đây là nhà hàng món ăn Quảng Đông?

      Chẳng qua là hộp cơm mà thôi, cần ghi hận lâu như vậy sao? là gã đàn ông lòng dạ hẹp hòi, hừ!

      Thức ăn màu sắc mê người rất nhanh được đưa lên, Miên Miên mới phát giác, mình đói bụng. Cho nên tạm thời quên mất tồn tại của Hỏa Nhạ, ăn miếng lại miếng món ăn thơm lừng, xúc miếng lại miếng cơm. A, cuộc sống là rất đẹp.

      ra giá cả và hương vị hoàn toàn có quan hệ trực tiếp. Miên Miên cười tủm tỉm ăn, giống mèo con ghé vào nóc nhà phơi nắng, rất thỏa mãn, rất thoải mái.

      Nguyễn” Đối diện mèo con truyền đến tiếng nam tính trầm thấp mê người, “ vào đội của chúng tôi cũng sắp hai tuần, thích ứng với mọi thứ chưa?”

      Đối mặt loại vấn đáp đối thoại giữa cấp và cấp dưới an toàn vô hại này, Miên Miên cũng long trọng trả lời: “Cám ơn giám đốc quan tâm, tôi gần thích ứng rồi” Trong lòng vụng trộm thêm câu nữa: Trừ ra.

      “Ở chung với đồng nghiệp mới, có hòa hợp ?”

      “Ưm, rất hòa hợp, mọi người đều rất tốt” Trừ ra.

      “Vậy là tốt rồi” Khóe mắt Hỏa Nhạ lên ý cười kỳ dị, hề đặt câu hỏi, tao nhã cúi đầu ăn cơm.

      Miên Miên nhìn , nhìn nhìn lại mình, nhìn , lại nhìn nhìn lại mình. Ừm…… Tuyệt cho bức tranh tao nhã quý công tử cùng bé lọ lem nghèo kiết xác cùng ăn cơm. Người so với người, quả nhiên tức chết người.

      còn kịp cảm thán nhiều hơn, túi xách đột nhiên truyền đến tiếng chuông di động quen thuộc.

      “Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại” vừa vừa buông đũa xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa thấy màn hình, là mẹ. Khuôn mặt nhắn lập tức nhăn lại.

      Chương 77:

      Giọng tuy rằng rất êm tai, nhưng mà ở bầu khí an lành hòa nhã của nhà hàng vẫn vô cùng chói tai, trải qua đấu tranh, Miên Miên nghiến răng, ra sức ấn nhận cuộc gọi: “Alo, mẹ à? Có chuyện gì sao?” nghiêng người, cố ý giảm lượng đến thấp nhất.

      Nhưng mà giọng bà Nguyễn như chuông đồng, cảm giác mãnh liệt được về tồn tại vượt qua gian cùng hai tầng chướng ngại, ràng truyền ra từ ống nghe: “Còn có thể có chuyện gì? Chính là chuyện lần trước với con đó! Con rốt cuộc là có thái độ gì?”

      “Con có thái độ gì mà…… Mẹ, con bây giờ ở bên ngoài có việc, sau này ——”

      “Hừ! Mỗi lần chuyện xem mắt con đều trốn đông trốn tây, con rốt cuộc là có cái gì hài lòng về Đại Dũng? Con ngay cả gặp cũng chưa gặp qua người ta, liền từ chối, làm sao có thể bắt được nhân duyên tốt đây? Mẹ cho con biết, cái cậu Đại Dũng này……”

      Miên Miên muốn khóc: “Mẹ, con……” Có thể cần đến chuyện lựa chọn vào lúc này hay ? kinh hoàng khiếp sợ liếc mắt nhìn Hỏa Nhạ cái, lại phát nhìn mình, kinh sợ đến nỗi vội vàng thu hồi tầm mắt.

      A a, quá mất mặt, có thể cho rằng mình là vẫn hàng ế, có người cần, cho nên mới bị bắt xem mắt hay ? Ô ô, muốn sống, mất mặt quá .

      “…… Cho nên mẹ này, người đàn ông có điều kiện tốt như vậy con cho là tùy tiện có thể gặp được sao? Được rồi, mẹ cũng bắt buộc con lập tức về nhà, nhưng con dù sao cũng phải xem ảnh chụp của đối phương, miễn cho con lại mẹ tự chủ trương” Giọng thao thao bất tuyệt của bà Nguyễn truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, “Đợi mẹ bảo em họ con gửi ảnh chụp của cậu ấy qua…… Gửi cái gì mà MMS qua cho con, con kiểm tra và nhận nhé. Nhớ phải nghiêm túc cân nhắc thử nhé”

      “Vâng, được, nhất định nghiêm túc cân nhắc” Miên Miên gật đầu như giã tỏi, chỉ cầu có thể mau chóng chấm dứt cuộc gọi xấu hổ lần này.

      Rốt cục, cuộc gọi kết thúc, Miên Miên cảm thấy thế giới này bắt đầu yên tĩnh đáng .

      đặt điện thoại di động lên mặt bàn, mặt có chút đỏ nâng mắt lên nhìn Hỏa Nhạ, phát luôn luôn nhìn mình, trong lòng cả kinh, được tự nhiên nở nụ cười: “Mẹ tôi gọi điện thoại……” Cúi đầu ăn miếng cá vược hấp, làm ra vẻ rất cố ý rời lực chú ý ra khỏi bầu khí gượng gạo: “Giám đốc, con cá này tươi béo mà ngấy, thịt nhiều xương ít, thịt chắc trắng mịn, thơm ngon, quả thực là vừa miệng, khiến cho từng kẽ răng vẫn còn đọng hương. nếm thử” Miên Miên chưa bao giờ biết tài ăn của mình lại tốt như vậy, tiềm lực quả nhiên đều bị kích phát ra giữa nghịch cảnh.

      ……”

      Lời Hỏa Nhạ còn chưa xong bị tiếng rung mặt bàn cắt ngang, Miên Miên cầm lên nhìn, là MMS. Sau khi nhận, bên trong xuất ảnh chụp của gã đàn ông, phía dưới còn kèm thêm số điện thoại liên hệ của người này.

      cần phải , người trong ảnh chụp chính là vị Đại Dũng tiên sinh kia.

      Tướng mạo của người này cũng có cái gì đặc biệt, rốt cuộc là ma lực nào khiến cho mẹ đại nhân phải “Thần hồn điên đảo” như vậy chứ? tuân theo tinh thần khoa học, nghiên cứu nghiêm túc cẩn thận, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, rơi vào suy tư.

      lúc lâu sau, đỉnh đầu vang lên giọng đàn ông: “Tôi có thể xem chút ?”

      Giọng của Hỏa Nhạ kéo Miên Miên từ giữa trầm tư trở về, có chút xác định nhìn .

      “MMS của ” Hỏa Nhạ lộ ra nụ cười thản nhiên, cả người tản mát ra hơi thở thanh nhã làm cho người ta tin cậy.

      Tất cả lòng cảnh giác của Miên Miên đều biến mất, ngoan ngoãn đưa điện thoại di động đưa cho người đàn ông đối diện cười đến đẹp mắt kia.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78:

      Hỏa Nhạ lấy di động, con ngươi đen thâm thúy u trầm mặc dừng ở màn hình, hồi lâu có lên tiếng. Lông mày tuấn lãng, lại khẽ nhíu chặt, cuối cùng cũng qua kẽ răng: “ ta lớn lên giống như củ tỏi!”

      Lời bình tinh luyện, ngắn gọn, sắc bén, cũng mang theo ghét bỏ nhàn nhạt.

      Miên Miên 囧, nhớ lại khuôn mặt kia…… Ưm, quả có hơi giống.

      Được rồi, giống như thế, nhưng mà lớn lên giống củ tỏi cũng phải lỗi của người ta, cho dù giám đốc đại nhân nếu như thích ăn tỏi, cũng thể bởi vậy mà xuất ngôn chế ngạo người ta chớ. Sứ giả chính nghĩa Nguyễn Miên Miên bênh vực: “Mẹ tôi , tướng mạo của ta rất trung hậu thuần lương, là hình mẫu người chồng tốt nên lựa chọn” Bắt đầu rập khuôn.

      Tia sáng lạnh lùng chợt lóe giữa con ngươi của Hỏa Nhạ, giọng điệu trở nên thâm trầm hơn: “Tuy rằng tôi cũng cho rằng khuôn mặt của đàn ông có thể sinh ra bất kỳ ý nghĩa thực chất gì. Nhưng mà ——” Buông mắt xuống nhìn màn hình di động, Hỏa Nhạ dùng giọng vô cùng tao nhã, ra lời vô cùng ác độc, “ cơ bản lớn lên thành như vậy, xem như là hạ đẳng tàn phế”

      Miên Miên bị nghẹn chút, trừng lớn mắt tròn tranh thủ đấu lý: “Tôi, tôi, tôi, mẹ tôi thái độ làm người của ta rất tiến bộ” Làm sao phải lắp, đáng giận, có người xuất ngôn bôi nhọ đối tượng xem mắt của mình, chẳng khác nào gián tiếp bôi nhọ trình độ thưởng thức của mình, Nguyễn Miên Miên, mày cần phải ——

      “Tiến bộ được phân thành hai loại” Hỏa Nhạ coi như có việc gì tiến hành lời ác độc đến cùng, “ loại là tiến tới chăm chỉ, loại là táng tận lương tâm. biết vị tiên sinh này……” Đường cong đôi môi duyên dáng, lộ ra ý cười lạnh bạc, “Là thuộc về loại nào?”

      Miên Miên quyết định cúi đầu ăn cơm, yên lặng, yên lặng.

      khúc nhạc piano ngắn đột nhiên vang lên giữa hai người, Miên Miên vùi đầu đau khổ ăn, lại ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng đàn, thấy Hỏa Nhạ dùng tay trái rảnh rỗi lấy điện thoại di động màu đen từ trong túi áo ra, ngón cái chút do dự ấn xuống bàn phím.

      “Là tin nhắn rác” thản nhiên giải thích câu, sau đó đưa điện thoại di động màu trắng bên tay phải cho Miên Miên.

      “Ừm” Miên Miên sau khi nhận lại di động, lại lần nữa cúi đầu ăn cơm.

      Khi tính tiền, Miên Miên nhịn đau quay đầu , cố ý lảng tránh tình cảnh Hỏa Nhạ trả tiền cho nhân viên phục vụ.

      Khi bước ra cửa chính, gió thu mát mẻ thổi tới, nàng ăn uống no đủ thỏa mãn thở ra hơi. Nhìn hai bên xung quanh, muốn tìm bến xe bus ở khu vực lân cận, giám đốc đại nhân chỉ bỏ lại câu duy nhất rồi xoay người khỏi: “ ở đây chờ tôi, tôi quay về lấy xe” Nơi này cách công ty đến trăm mét.

      Hả? Miên Miên nhìn bóng dáng , ngây ngẩn lát.

      Cái này, chẳng những mời ăn cơm tối, còn có xe riêng đưa đón, giống như kiểu che chở chu toàn, ân cần săn sóc……

      Từ đủ loại dấu hiệu này cho thấy, hay là giám đốc đại nhân ta…… ta, ta, ta……

      —— Chẳng lẽ ta có nhiệm vụ công tác gian khổ gì sắp sửa sắp xếp cho sao?

      Miên Miên đứng tại chỗ, bởi vì loại suy đoán này, khuôn mặt nhắn chuyển sang trắng bệch.

      Sau khi ngồi lên xe, Miên Miên đề phòng vụng trộm quan sát qua kính chiếu hậu, nhưng có phát bất cứ dấu vết gì, khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Là suy nghĩ nhiều quá sao?

      “Tiếp theo bài hát tiếng của ban nhạc từng nổi tiếng thời The Police…”

      Trong xe truyền đến tiếng radio, Miên Miên vừa rồi cẩn thận ăn quá no bắt đầu mệt rã rời, có chút thục nữ nào ngáp cái, mí mắt nặng trĩu bắt đầu dưới đánh lộn, đại quân sâu ngủ chính thức đột kích.

      Aizzz…… Mặc kệ ta sau này muốn đối phó với mình như thế nào, tóm lại binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được…… Zzzz……

      Trước khi rơi vào mê man, có giọng ca tràn đầy từ tính lại mê người, mơ hồ quanh quẩn ở bên tai……

      Every breath you take.

      Every move you make.

      Every bond you break.

      Every step you take.

      I’ll be watching you.

      Every single day.

      Every word you say.

      Every game you play.

      Every night you stay.

      I’ll be watching you.

      Oh, can’t you see? You belong to me.


    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 79:

      Sau khi “Hồng Môn Yến” [1] qua vài ngày, thiên hạ thái bình, năm tháng bình yên.

      Đêm nay sau khi Miên Miên login, nhận được tin nhắn của Thượng Quan Ám Ảnh: Sau khi login đến Vọng Nguyệt Nhai, có việc.

      Thời gian gửi là 16 phút trước. Miên Miên nhìn về phía hình ảnh của , vẫn sáng, vì thế thi triển kỹ năng vợ chồng “Tâm trí tương thông”. Hình ảnh thay đổi, Tử Y Nữ Hiệp trong nháy mắt phiêu phiêu đáp xuống Vọng Nguyệt Nhai đêm lạnh như nước.

      Dưới ánh trăng, thân ảnh đen đỏ đứng lặng hồi lâu.

      “Có chuyện gì sao?” Miên Miên lên trước, ngại học hỏi .

      Hắc Y Kiếm Sĩ xoay người, mặt hướng tới Nữ Hiệp, : “Kết quả trận thi đấu Cửu huyền thiên la có”

      “Oh?” Miên Miên nghe vậy nhướng mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, “Việc đó cũng liên quan đến chúng ta……” Dù sao cũng thể đứng ở Top 3, “Nhưng Tiêu Dao lần này xếp thứ nhất, là rất đáng mừng” Với ta mà , chắc là có thể chữa lành chút đau xót rồi, phải ?

      ” Giọng của Thượng Quan Ám Ảnh đè thấp xuống, “Có liên quan tới chúng ta”

      Miên Miên ngây người, khiêm tốn đặt câu hỏi: “Có liên quan gì?” Làm sao biết tình huống xảy ra như thế lại có liên quan gì……

      trực tiếp trả lời, chỉ : “Nàng vào diễn đàn xem

      Tuy rằng Miên Miên tại thuộc đoàn đội 《Phi Thăng》nhưng mà đoàn đội phân công ràng, bộ phận tạo hình mỹ thuật lại là ngành tương đối “Bế quan toả cảng”, cho nên về tin tức giải thi đấu, biết rất ít. tại nghe như vậy, trong lòng khỏi bắt đầu lo được lo mất, nghĩ rằng, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ bọn họ lọt vào Top 3? Hắc hắc, thể nào.

      Trong lòng có chút tâm tình chờ mong lại có chút yên, vào diễn đàn chính thức. Topic công bố kết quả trận đấu được đánh dấu bằng font chữ màu đỏ, ở ngay đầu trang diễn đàn, Miên Miên liếc mắt cái thấy được.

      “Click” Bấm chuột vào ——

      “A!” Miên Miên dồn sức dán sát vào màn hình máy tính, muốn xác định chút có phải mình hoa mắt hay ? “Thượng Quan Ám Ảnh & Ngư Hương Nhục Ti…… Giải thưởng biểu xuất sắc?”

      thần tốc gõ bàn phím: “Giải thưởng biểu xuất sắc kia là chuyện gì xảy ra?” Trước đó có phần thưởng sao như vậy? nhớ .

      “Ba người kia” Thượng Quan Ám Ảnh rủ rỉ , “Tuy rằng là bị ta giết chết, nhưng sau khi ta chết tính đầu nàng. Người chơi Nguyên Kì, liên tục thăng cấp, vừa mới đánh chết ba người chơi Độ Kiếp Kì —— việc này còn thể xưng là Biểu xuất sắc sao?”

      Miên Miên ngẩn ngơ, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như cũng có đạo lý, nhưng mà…… “Nếu người là huynh giết, phần thưởng phải thuộc về huynh chứ, muội cần” phải thanh cao, mà là người ta vì trận đấu ngay cả mệnh cũng thêm vào, sao lại biết xấu hổ phân đều công lao.

      Phía đối diện trầm mặc lúc lâu, Hắc Y Kiếm Khách lại lên tiếng lần nữa: “Nàng có biết phần thưởng là cái gì ?”

      Lòng hiếu kì vượng thịnh của con cừu bị khơi mào: “Là cái gì?” Cho dù chiếm được, cũng có thể bát quái chút chứ nhỉ?

      “Độc giác kim tình thú. Linh thú đẳng cấp cao hệ kim, thuộc tính ban đầu là lực 12.0, chịu đựng 12.0, nhanh nhạy 10.0, trí tuệ 10.0, gia tăng lực cho chủ nhân 5%, gia tăng kinh nghiệm cho chủ nhân 5%” Thượng Quan Ám Ảnh ra đống số liệu chính xác sai lầm.

      Chấn động liên tiếp khiến cho Miên Miên có phần choáng váng hoa mắt ——

      Linh thú này cũng quá cực phẩm rồi!

      nhìn câu “Phần thưởng phải thuộc về huynh chứ, muội cần” của mình vẫn gai mắt treo khung chuyện giữa màn hình như cũ, trong lòng bắt đầu máu, cắn răng, cực kỳ bi thương gõ xuống: “Phần thưởng quả thực tồi, đây là thứ huynh nên nhận được”

      Thượng Quan Ám Ảnh từ từ , “Hỏa điểu của ta thăng tiến lên hình dạng cuối cùng, cho nên con Độc giác kim tình thú này đối với ta mà có ý nghĩa. Hơn nữa, nhìn vào thuộc tính, linh thú hệ kim cũng phải lựa chọn tốt nhất của ta”

      có linh thú, hệ kim cũng phải lựa chọn tốt nhất của ……

      Cho nên sao? Rốt cuộc muốn cái gì?

      Tử Y Nữ Hiệp hệ kim Ngũ Hành vừa đúng lúc có linh thú, trái tim đập loạn thình thịch, lại cố giữ vững trấn định chờ đợi tiếp

      Hắc Y Kiếm Sĩ phụ sở vọng, ra câu khiến cho mặt đỏ tim đập loạn: “Cho nên, con linh thú này, nàng nhận

      Miên Miên cảm thấy ánh trăng ở Vọng Nguyệt Nhai tối nay đặc biệt mê người, cắn môi dưới nhấn kích động xuống, để ngừa tiếng thét chói tai tràn ra khỏi đôi môi, cảm xúc hưng phấn lại nhiễm lên khuôn mặt đỏ bừng. được, thể biểu bộ dáng giống như đói như khát, bị người ta xem thường. Vì thế lễ tiết đưa đẩy chút: “Việc này sao có thể được, muội căn bản là làm cái gì……” Đưa đẩy vô cùng yếu ớt.

      màn hình xuất câu: “Nếu nàng vẫn kiên trì cần, ta rất hao tổn tâm trí”

      Miên Miên giật mình, hỏi: “Vì sao?”

      “Bởi vì ——” Thượng Quan Ám Ảnh bình tĩnh bắt đầu giải thích, “Con linh thú này, là phần thưởng của trận đấu, chẳng những thuộc tính thượng thừa, hơn nữa nó chính là hàng bán, toàn bộ hệ thống chỉ có con duy nhất”

      “Cho nên?” Miên Miên chuyên chú nhìn màn hình, biết còn có câu tiếp theo.

      “Cho nên, họ tiết lộ nỗ lực bảo vệ quyền lợi của người sở hữu linh thú. Chỉ cần ký tên ở buổi trao giải, cho dù về sau linh thú may bị trộm, chỉ cần đưa ra giấy chứng nhận này, có thể thông qua con đường đặc thù lấy linh thú về. Đơn giản mà , chính là chỉ cần kí tên vào giấy chứng nhận, linh thú vĩnh viễn chính là của nàng, có nỗi lo về sau” Mạch suy nghĩ của Thượng Quan Ám Ảnh ràng sáng tỏ, tự thuật cẩn thận nghiêm túc.

      Nhưng khi Miên Miên nhìn thấy đoạn văn dài này, có chút mơ màng. Ở mảnh mờ mịt mơ hồ cảm giác được có điểm thích hợp, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại có cách nào phá bỏ sương mù giành lấy ánh nắng ban mai, đành phải sử dụng thuyết logic để phán đoán: “Việc này…… đúng ra, muội phải kí tên vào giấy chứng nhận, linh thú mới thuộc về muội, phải ?”

      “Đúng vậy” Giữa con ngươi đen của Thượng Quan Ám Ảnh lóe ra tia tán thưởng.

      Miên Miên bối rối nhìn màn hình……

      Dáng người cao ngất của Hắc Y Kiếm Sĩ, được ánh trăng phía sau chiếu lên thành tầng viền vàng, tia sáng lấp lánh, thâm thúy mê người. nhàng ra: “Ta đợi nàng ở buổi trao giải”

      Vọng Nguyệt Nhai, ánh trăng chiếu xuống, nam nữ thanh niên kiếm khách, chăm chú nhìn nhau, trong mắt họ, ánh lên mảnh trời sao lấp lánh.

      “Cho nên, chúng ta gặp mặt

      câu ngắn gọn lại nhàng, trong bóng đêm mờ mịt quanh quẩn phiêu tán, như là ma quỷ khẽ gọi từ phương xa, hư hư thực thực.

      …… Hả?

      Miên Miên ngây người ngay tại trận.

      Gặp mặt? Ngư Hương Nhục Ti và Thượng Quan Ám Ảnh?

      Miên Miên nhất thời bị những lời này của dọa đến hồn phi phách tán, ràng chính là thời tiết cuối thu, thân thể mềm mại lại lạnh run ngừng. Mặt có chút máu nhìn chằm chằm nam kiếm khách màn hình, trong đầu cũng lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Hỏa Nhạ.

      Gặp mặt? —— Đương nhiên thể gặp!

      Trời ạ, việc đáng sợ như vậy, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối thể xảy ra!

      Cố gắng ổn định tinh thần, ngón tay vẫn hơi run rẩy gõ xuống bàn phím: “Việc này…… Có lẽ hơi phiền phức” Tâm niệm chợt xoay chuyển, “Huynh có thể thay muội ký ?”

      “Cái này chỉ có thể tự nàng kí tên” lời phủ định.

      _______________

      Chú thích:

      Hồng Môn Yến [1]: Hồng Môn Yến được dùng để chỉ những bữa tiệc “lành ít dữ nhiều”, là cuộc đấu trí mà khách mời thường vượt qua, thoát nạn nhờ mưu lược và may mắn. Từ này xuất phát từ tiệc Hồng Môn của Hạng Vũ và Lưu Bang.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80:

      “Vậy, vậy……” Miên Miên gấp đến độ vò đầu bứt tai, suy nghĩ rồi ra kết luận “Quên ! Muội cần!” quyết định làm cho lòng người đau đớn!

      Thượng Quan Ám Ảnh dừng chút, lại mở miệng lần nữa: “Cho dù nàng bỏ qua phần thưởng, cũng phải đem chứng minh thư của nàng cho bộ phân phục vụ khách hàng, sau đó thông qua quy trình nhất định bỏ qua việc lĩnh thưởng. Nhưng mà…… Độc giác kim tình thú, nàng xác định muốn bỏ qua sao? Theo ý ta, con linh thú này đối với nàng ở giai đoạn Nguyên Kì mà , là thích hợp nhất”

      Miên Miên khỏi rên rỉ, thở dài: Đâu chỉ thích hợp, quả thực là suy tính tạo ra cho mình.

      “Huynh…… Huynh để cho muội suy nghĩ chút” Thiên hạ kịch liệt giao chiến, Miên Miên là cảm giác mình có chút suy nhược tinh thần. Con linh thú kia, đối với mình mà là dụ hoặc lớn, thế nhưng nếu bởi vậy mà phải gặp mặt , cái gì cũng chịu. Có cách nào có thể giải quyết tốt vấn đề này ? cẩn thận suy nghĩ……

      Nhưng mà người đàn ông trước mặt này lại có dự định để cho nghĩ nhiều: “Cho nàng 10 phút tự suy nghĩ”

      “Hả?” Miên Miên sửng sốt, vội vàng , “Quá nhanh, đợi chút”

      đợi, nhanh chút”

      Miên Miên há hốc mồm, nào có ai như vậy…… Cắn chặt môi dưới, đau khổ nhìn màn hình, lòng nóng như lửa đốt. Đạo lý thâm sâu cá và tay gấu thể gộp lại, hôm nay cuối cùng cũng lĩnh ngộ được. Rốt cuộc là muốn cá, hay là tay gấu? Là gặp mặt? Hay là linh thú? Gặp mặt linh thú gặp mặt linh thú gặp mặt linh thú…… Trời ạ! sắp điên rồi!

      “Còn 20 giây”

      “Cái gì!” Miên Miên nhịn được hét rầm lêm. Giám đốc đại nhân đây là tính thời gian của tinh cầu nào thế!!

      “15 giây”

      “Huynh thể như vậy!”

      “10 giây”

      “Huynh huynh huynh……”

      “5 giây”

      “Hey! Dừng, dừng, dừng!”

      “1 giây”

      “Bảy giờ tối chủ nhật tại nhà hàngVictoriabàn 13, gặp về!” Miên Miên hơi gõ những lời này. Đồng ý trước sau này sau!

      Thượng Quan Ám Ảnh vừa lòng cười: “Tốt lắm”

      Tuyệt đối tốt! Miên Miên hung hăng trừng mắt nhìn nhân vật trong trò chơi, trong lòng dâng lên loại tuyệt vọng như bức người thiện lương làm kỹ nữ. Thế nhưng, cái gọi là có chính sách, dưới có đối sách, đừng tưởng rằng Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      nhíu mày trầm ngâm, hôm nay là thứ sáu, đúng ra là hai ngày sau gặp mặt……

      Lúc này xem vấn đề rất trọng yếu. sơ hở trí mạng trái với logic.

      Đáng tiếc, hoảng loạn tinh thần, có chút ý thức đến chỗ kì quái của chuyện này.

      xoay người, cầm di động, nhưng đợi bấm xong tám số, đột nhiên người gọi tới. ủ rũ nghe: “Mẹ……” Aizz, chuyện phiền toái cứ tới từng việc từng việc .

      “Làm sao mà mỗi khi nhận điện thoại của mẹ lại than thở, ỉu xìu” Đầu kia điện thoại quả nhiên bà Nguyễn vô cùng bất mãn.

      Miên Miên ra sức chấn hưng tinh thần, dùng tiếng trong trẻo như chim hoàng hót hỏi: “Mẹ! Mẹ và ba gần đây có khỏe ? Bệnh phong thấp có tái phát ? Lần trước con mang rượu thuốc về nhà dùng hết chưa? Đúng rồi, trời chuyển lạnh, nhớ mặc nhiều áo!”

      Bà Nguyễn bị đùa giỡn đến nở nụ cười: “Ha ha ha, đứa dối trá kia! Con nếu muốn quan tâm mẹ như vậy, trái lại ý của mẹ, ngoan ngoãn tìm bạn trai !” hổ là người mẹ, bị vài câu lời ngon tiếng ngọt mê hoặc.

      Khuôn mặt nhắn của Miên Miên đau khổ nhăn lại, quyết định xuất ra khổ nhục kế: “ phải con muốn, là tìm được người thích hợp thôi. Ảnh chụp của Đại Dũng kia, con xem qua, con cảm thấy ——”

      “Cậu Đại Dũng kia……” Bà Nguyễn đột nhiên cắt ngang, lại chỉ nửa câu, làm như tự hỏi cái gì.

      “Vâng, chính là MMS mấy ngày trước mẹ gửi đến đó. Con xem, cảm thấy ta phải kiểu người con thích. Cho nên, con cảm thấy…… cần phải bắt đầu” cẩn thận biểu đạt ý nghĩ của chính mình.

      Sau khi xong chuẩn bị tinh thần bị phê bình, nhưng ngoài dự kiến của là, đầu kia điện thoại lại trầm mặc.

      “Mẹ? Mẹ còn nghe ?” hồ nghi nhíu mày.

      “Mẹ nghe” Giọng của bà Nguyễn lại truyền đến lần nữa, nhưng Miên Miên ràng cảm giác được bà thất thần, “Mẹ gọi điện thoại đến vì chuyện này. Cậu Từ Đại Dũng kia, con cần lo lắng”

      “Hả?” Miên Miên nhíu mày kinh ngạc, vội nghĩ, “Chuyện này —— rất kỳ quái. “Vì sao?” Nguy hiểm , thiếu chút nữa ra khỏi miệng.

      Giọng của bà Nguyễn đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, vốn dĩ giọng to giờ phút này lại càng đinh tai nhức óc: “Mẹ cũng muốn biết vì sao! Vốn dĩ tất cả đều tốt, nhưng mà đột nhiên gọi điện thoại đến muốn gặp, ngay cả lý do cũng có! Con nào có kẻ nào đáng chết như vậy? xong muốn gặp vỗ vỗ mông chạy lấy người, trước đó chút dấu hiệu cũng có! Mẹ lúc đó nhìn nhầm! Ba con cũng , loại người có trách nhiệm này……”

      Miên Miên chớp chớp mắt, quả thực thể tin được vận khí tốt của mình. Nhưng mặc dù trong lòng vui mừng, vẫn quên làm bộ: “A, tại sao có thể như vậy, thể tưởng tưởng được ta là người như vậy……” Trong giọng vừa đúng biểu ra tổn thương nhàn nhạt, trong lòng lại lớn tiếng hoan hô: Tiên sinh củ tỏi, làm tốt lắm!

      Sau khi chuyện xong với mẹ đại nhân, tâm tình Miên Miên sung sướng ngâm nga điệu hát dân gian, lần nữa ngồi trở lại bên máy tính. Nhưng giây sau, ý cười khuôn mặt nhắn trong nháy mắt cứng lại: Xong rồi, lại có thể quên còn có chuyện vô cùng trọng yếu chờ đợi xử lý.

      Mặt nghiêm nghị, vươn tay cầm điện thoại, gọi số điện thoại quen thuộc……

      ~~***~~

      Chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi quý giá của những người làm.

      Mười giờ sáng, khi ánh nắng rực rỡ chiếu vào chiếc rèm cửa sổ màu trắng, Nguyễn đại tiểu thư mới ngáp cái to, cuối cùng cũng uể oải rời khỏi giường, sau đó mơ mơ màng màng phiêu ra phòng khách. Trước khi rửa mặt, dừng lại, nhìn qua lịch treo tường: Ngày 1 tháng 11, lịch là ngày 5 tháng 9, thích hợp xuất hành, kỵ động thổ.

      Thích hợp xuất hành. Ừm…… Hôm nay thời tiết quả tồi, trời trong khí thoáng, ánh mặt trời chan hòa. Miên Miên vừa đánh răng vừa nghĩ.

      Súc miệng xong, ra khỏi phòng khách, nhìn ánh nắng chiếu vào phòng, mỉm cười. Lười biếng duỗi lưng, nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười giờ, nghĩ rằng lúc này chợ mua đồ ăn được rồi. thong thả vào phòng, “Cạch” tiếng đóng cửa phòng lại. Khi mở cửa ra, thay xong quần áo để ra ngoài.

      Mười rưỡi, Miên Miên mang theo bao lớn bao vật liệu nấu ăn trở về, vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

      Mười hai rưỡi, ăn xong cơm trưa, thu dọn bát đũa.

      Hai giờ chiều, cơn buồn ngủ kéo tới, thong thả trở về phòng ngủ.

      Bốn giờ chiều, chuyển hết quần áo cuối mùa ra, ném toàn bộ vào máy giặt, ấn nút “Khởi động”.

      Năm giờ chiều, lên mạng. Chán nản lướt qua vài trang Web, nhưng có tin tức nào khiến chú ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :