1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứu vớt hoàng tử biển đen - Bản Lật Tử (79C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 8. Đêm tân hôn.

      Editor: Linh

      Kiệu hoa đón dâu đúng giờ đến cửa Ôn phủ.

      Ôn Ly đầu trùm khăn cưới nên chỉ có thể nhìn thấy mảnh mông lung màu đỏ. Có điều thanh khua chiêng gõ trống, còn có tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc lại ràng truyền đến trong lỗ tai nàng.

      lâu sau có hỉ nương qua đỡ nàng ra ngoài. Ôn Ly nghĩ lễ thành thân của Thái tử phi chắc phải phức tạp hơn bên nàng rất nhiều, hẳn là cũng phô trương hơn.

      Có điều cũng may nàng nhìn thấy, nhắm mắt làm ngơ.

      Vốn tưởng rằng hỉ nương trực tiếp dẫn mình đến trước mặt Vệ , nghĩ lại dẫn đến trước mặt Ôn Bình.

      Ôn Bình có lệ dặn nàng vài câu, nàng nhất nhất đáp ứng xong hỉ nương mới lại tiếp tục dẫn nàng ra ngoài. Bởi vì mũ phượng đầu quá nặng nên Ôn Ly vẫn luôn cúi đầu.

      Bỗng dưng, đôi giày màu đỏ dừng trước mặt nàng.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh hoảng, nàng biết, người đứng trước mặt nàng là Vệ .

      Vệ gì, chỉ cầm dải dây hoa đỏ đứng trước mặt Ôn Ly. Ôn Ly dưới chỉ dẫn của hỉ nương tiếp nhận dây hoa tay Vệ , được Vệ dắt lên kiệu hoa.

      Đội ngũ lại bắt đầu khuya chiêng gõ trống, Hồng Nhị ôm Tam Hoàng, vẫn luôn theo trong đội ngũ.

      Vì thế, của hồi môn của Ôn Đại tiểu thư chính là nha hoàn và con chó.

      Sau khi Ôn Ly ngồi lên kiệu hoa rốt cục cảm thấy có chút căng thẳng, lòng bàn tay thậm chí còn toát ra tầng mồ hôi mỏng. Loại cảm giác này giống như khi tra điểm thi đại học, trang web lại cứ kết nối được vậy.

      Cũng biết qua bao lâu, tám người nâng kiệu rốt cục dừng lại. Hỉ nương vén mành kiệu, là chân tân nương thể chạm đất, ấn theo quy củ để thân thích nương gia đến cõng tân nương xuống kiệu mới được.

      Ôn Ly cắn môi, trong lòng có chút bất an. Thân thích nương gia lúc này sợ là đều vây quanh bên người Ôn Tam tiểu thư, có người nào có lòng quan tâm đến nàng.

      “Để ta đến.”

      Là giọng của Vệ .

      Ôn Ly vừa cứng người liền cảm giác cả người mình được ôm vào trong lòng Vệ . Cánh tay Vệ rắn chắc có lực, làm Ôn Ly cảm nhận được cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.

      Vòng ôm này tuy rằng ấm áp cho lắm, nhưng cũng làm Ôn Ly yên lòng.

      Nàng lặng lẽ ngả đầu vào trong ngực Vệ , tiếng tim đập của quy luật của Vệ truyền vào trong tai Ôn Ly, nhịn được hơi cong môi, gò má Ôn Ly hơi chút nóng lên.

      Vệ trực tiếp ôm Ôn Ly trở về tân phòng, đặt nàng ngồi lên hỉ giường mềm mại mới xoay người rời . Toàn bộ quá trình đều lời, Ôn Ly cũng chỉ đàng hoàng tử tế rúc ở trong ngực .

      Cũng có xuất cúi đầu nhị bái cao đường thiên địa trong tưởng tượng, nhưng thanh của hệ thống đột nhiên truyền tới –


      [Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly thuận lợi gả làm thê tử, hệ thống đặc biệt tặng đại lễ bao, xin hỏi có mở ra hay ?]

      Đại lễ bao? Ôn Ly chớp chớp mắt, sau đó : “Mở ra.”

      [Tinh! Đại lễ bao mở ra, mời người chơi chú ý kiểm tra và nhận.]

      Thanh hệ thống vừa dứt, trước mắt Ôn Ly liền tự động ra nội dung đại lễ bao, từ cung đồ X đến 18 thức XX, có thể là cái gì cần có đều có, làm thất vọng cái tên đại lễ bao này.

      Ôn Ly: “.....”

      Mẹ nó hệ thống, ngươi ở trong này mất tiết tháo như vậy ông chủ của ngươi có biết !!!

      Ôn Ly mặt đỏ tai hồng đóng cửa đại lễ bao.

      vất vả mới bình phục lại được cảm xúc hỏa bảo, Ôn Ly tiếp tục im lặng ngồi giường chờ, vừa chờ liền chờ đến trời tối.

      Vệ hẳn là ở bên ngoài ứng phó tiệc mừng, khi Ôn Ly sắp dựa vào đầu giường ngủ, cửa phòng rốt cục bị đẩy ra.

      Ôn Ly toàn thân chấn động, cả người căng cứng.

      Thấy đôi giày màu đỏ kia cách mình càng lúc càng gần, Ôn Ly khẩn trương đến mức ngay cả hô hấp thế nào cũng quên.

      Nhưng là Vệ cách nàng chừng ba bước chân dừng lại.

      Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tanh tách của cặp nến long phượng cháy.

      Vệ im lặng lâu mới mở miệng, “Ta nghe Chu Chương , hỏi vì sao ta đồng ý cưới . như vậy, ta thừa dịp này ràng với .”

      Ôn Ly cắn cắn môi dưới, bàn tay túm chặt lấy ga giường bên dưới.

      “Trước khi ta đồng ý cưới ta điều tra tất cả mọi chuyện về , bao gồm địa vị của ở Ôn gia và quan hệ với người Ôn gia.” Vệ dừng chút mới lại tiếp, “Cho dù ta cưới , Thái tử cũng xếp người vào bên cạnh ta. Cùng với cười người của Thái tử, chẳng bằng cưới . Ít nhất, ta cần thời thời khắc khắc phải đề phòng người bên gối.”

      Ôn Ly buông lỏng cánh môi bị mình cắn đỏ lên, cúi đầu gì.

      khí trong lòng có chút nặng nề, Vệ nhìn người cúi đầu ngồi bên mép giường, tay chắp sau lưng chậm rãi nắm thành quyền, “Đêm nay ta ngủ gian ngoài.”

      Giọng thanh lãnh của Vệ từ đỉnh đầu truyền đến, Ôn Ly thấy mũi giày Vệ xoay cái, rồi sau đó giống như lúc nó đến, dần dần xa.

      Ôn Ly chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn khó chịu, còn có tia đau đớn.

      Nàng kéo khăn cưới đỉnh đầu xuống, tiện tay ném xuống đất, lại loạn xạ tháo xuống mũ phượng nặng chết người, dựa vào đầu giường biến ngốc.

      Thảm kịch nhân gian! Đêm tân hôn tân lang bỏ mặc tân nương quan tâm, để thiếu nữ xinh đẹp như hoa mình trông phòng?!
      tieunai691993 thích bài này.

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Trong đầu Ôn Ly đột nhiên nhảy ra dòng tiêu đề như vậy.

      Lắc lắc đầu vung suy nghĩ miên man ra, Ôn Ly tiếng động thở dài hơi.

      nghĩ tới thành thân ngày đầu tiên nàng liền gặp được trong những vấn đề khó nhất trong lịch sử, cuộc sống quan hệ của phu thê X cua đồng. (Cái từ cua đồng này mình cũng hiểu. Có điều bạn nào đọc bộ võng du Đại thần em nuôi đó, trong đó sư phụ của nữ 9 có tên trong game là sợ cua đồng XXOO, mình nghĩ cua đồng ở đây nghĩa là ân ái phải. ^^)

      Loại thời điểm này, nàng phải làm gì?

      Nhớ ngày đó toàn bộ vấn đề trong cuộc sống của Ôn Ly đều có thể dùng hai câu đến giải quyết.

      Nội bất quyết hỏi Bách Độ, ngoại bất quyết hỏi Google.

      Nhưng là tại, dưới tình huống có Bách Độ cũng có Google, nàng lại gặp phải nan đề mang tính thế kỷ, nàng cảm thấy tâm tình rất trầm trọng.

      [Tinh! Xin hỏi người chơi có muốn mở túi gấm thứ 2 hay ?]

      Thanh hệ thống đột nhiên nhảy ra dọa Ôn Ly nhảy dựng. Có điều lại làm nàng nhớ ra hệ thống còn có túi gấm có công năng xin giúp đỡ.

      Muốn mở ra hay đây?

      Vừa rồi kích thích mà đại lễ bao mang đến còn chưa biến mất, Ôn Ly ở trong lòng nhớ lại nội dung túi gấm 1, cuối cùng miễn cưỡng nhếch miệng , “ cần.”

      Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, năm phút sau –

      “Xin mở ra túi gấm 2.”

      Giọng Ôn Ly rất , ở trong phòng trống rỗng tịch liêu vọng lại.

      [Tinh! Túi gấm 2 mở ra: sắc dụ.]

      Ôn Ly: “.....”

      chết , hệ thống.

      Ôn Ly phiền chán cởi giày, để nguyên quần áo nằm xuống giường. Vừa mới nhắm mắt lại, thanh huyên náo của hệ thống lại vang lên.

      [Cảnh báo cảnh báo! Lượng điện còn lại của vòng tay đủ 20%, hệ thống tự tiến vào hình thức nạp điện. Dưới hình thức nạp điện hệ thống chỉ có thể giữ lại công năng trụ cột nhất. Nạp điện hoàn thành sau 30’ nữa.]

      Ôn Ly ngẩn người, tuy rằng từng nghe hệ thống vòng tay cần nạp điện, có điều sau khi tới đây, đây là lần đầu tiên nó nạp điện. Nàng tò mò nâng tay trái lên, xem vòng ngọc cổ tay, “Hệ thống, công năng trụ cột nhất là cái gì?”

      [ chuyện với người chơi.]

      Ôn Ly: “..... =_,=”

      Khẽ thở dài hơi, Ôn Ly lại nhắm mắt lại, suy nghĩ có chút bay xa.

      Nếu lúc này có Ngô Duy ở đây tốt quá.

      Ngô Duy người được xưng là đa mưu túc trí là bạn tốt duy nhất của Ôn Ly. Nàng và Ôn Ly hoàn toàn trái ngược, là người miệng đầy ngôn ngữ lưu hành mới nhất internet, cho đến bây giờ Ôn Ly cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận các nàng trở thành bạn tốt như thế nào.

      Có lẽ là cùng nhau chấp hành nhiệm vụ nhiều, nên cứ như vậy mà kết thành bạn tốt.

      Nghĩ đến ngày bản thân nàng tiến vào trò chơi, hình như là lần cuối cùng nàng liên lạc với Ngô Duy. Hình như khi đó Ngô Duy gửi tin nhắn qua QQ cho nàng, là cái gì nhỉ? À, đúng rồi –

      Chọc cúc hoa Cục trưởng: Ly Ly! Mình cường hôn nam thần rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Ôn Ly đối tin tức này sửng sốt vẻn vẹn 10s, biết là bị nội dung dâng trào này chấn động, hay là bị dấu chấm than đầy màn hình này chấn động.

      Lấy lại hồn Ôn Ly chớp chớp mắt, nam thần trong lòng Ngô Duy cộng vào ít nhất có thể vòng hai vòng quanh cục cảnh sát, nàng cường hôn là ai?

      Tuy rằng biết người bị lật bài kia là ai, nhưng là căn cứ thái độ có qua có lại mới toại lòng nhau, Ôn Ly vẫn thận trọng chọn cái trong chuỗi dài dấu chấm than, cóp lại gửi .

      Nhổ lông chân Cục trưởng: !

      Sau đó, Ôn Ly liền khoan khoái nấu cơm, lại sau đó, nàng thu được cái vòng ngọc lừa bịp này.

      Sớm biết rằng như vậy, nàng nên đợi Ngô Duy trả lời lại tin nhắn của mình rồi mới nấu cơm. nhìn thấy đại kết cục, phiền muộn mà.

      ....

      Hay là, nàng cũng cường hôn Vệ nhỉ?

      thể thể, lấy tính cách của Vệ nhất định đao chém chết nàng.

      Ôn Ly cứ miên man suy nghĩ như vậy liền ngủ, trong mơ màng, giống như có người đắp chăn hỉ lên cho nàng.

      Ngày hôm sau khi Ôn Ly ngủ dậy nắng chiếu rực rỡ. Nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua cái chăn người, xoa ánh mắt từ giường ngồi dậy.

      “Tỉnh?” Giọng Vệ từ bên cạnh đột ngột truyền đến, Ôn Ly giật bắn mình nhảy xuống giường, chào bằng tư thế quân đội tiêu chuẩn.

      Vệ thay xuống hỉ phục, lúc này mặc bộ cẩm bào màu đen viền vàng, chỉnh tề đứng trước mặt Ôn Ly.

      “Tỉnh rồi gọi người tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu, đợi lát nữa chúng ta tiến cung gặp mẫu hậu.”

      “..... =_=” gặp, gặp mẫu hậu?!

      Vệ nhìn nàng cái, thêm gì nữa, xoay người ra ngoài. quá bao lâu, Hồng Nhị liền dẫn theo nha hoàn khác vào, “Tiểu thư, đây là nha hoàn Khánh vương đặc biệt phái tới hầu hạ , tên là Lục La.”

      Lục La cung kính hành lễ với Ôn Ly, thuận theo : “Tham kiến vương phi.”

      Hai chữ Vương phi này làm Ôn Ly ngẩn người. Đúng rồi, nàng là Vương phi, nhưng là.... Sao lại có chút xíu cảm giác chân thực nào đây?

      Nàng đánh giá Lục La quỳ đất, là nha hoàn bộ dạng rất nhu thuận, nhìn qua rất lanh lợi. nhàng gật đầu với nàng, Ôn Ly : “Đứng lên .”

      “Dạ.” Lục La ứng câu rồi đứng dậy. Hồng Nhị và Lục La giúp Ôn Ly mặc xong quần áo liền kéo nàng đến trước gương ngồi xuống, bắt đầu giúp nàng chải đầu.

      Hồng Nhị bên giúp Ôn Ly kéo búi tóc, bên cười cười với nàng: “Tiểu thư, tối hôm qua Khánh vương đối ... có tốt ?”

      Giọng điệu ái muội này, đừng Ôn Ly, ngay cả Lục La ở bên cạnh cũng phải đỏ mặt. Thấy Ôn Ly đáp lời, Hồng Nhị lại đánh bạo : “Tục ngữ , khắc xuân tiêu trị giá ngàn vàng, tối hôm qua biết tiểu thư và Khánh vương bán lời bao nhiêu vàng đây.”

      Ôn Ly: “.....”

      Tối hôm qua, đêm tân hôn của nàng, hình như trôi qua trong nỗi nhớ bạn tốt phải.
      tieunai691993 thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 9. Gặp mẫu hậu.

      Editor: Linh

      Ôn Ly dưới giúp đỡ của Hồng Nhị trèo lên chiếc xe ngựa hoa lệ trước cửa phủ Khánh vương.

      Vệ dựa vào sạp mềm, lật xem quyển sách trong tay.

      Ôn Ly hơi dừng, sau đó tự giác chọn chỗ ngồi đối diện Vệ , ngồi xuống.

      Vệ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt từ đầu tới cuối đều rời khỏi quyển sách trong tay.

      Xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động, tuy rằng chiếc xe ngựa xa hoa này tương đối vững vàng nhưng khác với bánh xe cao su ở đại, bánh xe thuần chất gỗ chạm mặt đất có độ giảm xóc, Ôn Ly ngồi vẫn có chút quen.

      Huống chi bây giờ còn là tình cảnh xấu hổ nam quả nữ ngồi chung buồng.

      Hai người đều chuyện, bên trong xe thập phần yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng Vệ lật trang giấy. Ôn Ly ngồi xe điều chỉnh mấy tư thế cũng vẫn có chút như đứng đống lửa, ngồi đống than.

      Đại khái qua năm phút, có lẽ chỉ có phút, Ôn Ly thấy Vệ hề có chút ý tứ muốn để ý tới mình, cuối cùng chịu đơn buột ra câu, “Ở xe đọc sách tốt cho mắt.”

      ….

      ràng nhìn đến tay cầm sách của Vệ cứng đờ, cuối cùng vẫn là đặt sách xuống, dựa vào thân xe bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      Ôn Ly: “…..”

      Nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ.

      [Tinh! Nhiệm vụ lâm thời: tìm hiểu sở thích của Vệ .]

      Ôn Ly: “…..”

      Lúc này, ngươi cần nhảy ra tìm cảm giác tồn tại đâu.

      Nàng liếc trộm Vệ nhắm mắt cái, đóng mắt lại giấu ánh mắt hơi lộ chút sắc bén của , đường cong lưu sướng phác họa đường nét hoàn mỹ. Ngũ quan ràng nhu hòa, cố tình lại mang theo loại khí chất cự người ngoài ngàn dặm.

      Khóe miệng Ôn Ly giật giật, dè dặt cẩn thận mở miệng, “Lần trước huynh bị thương khỏi hẳn chưa?”

      Vệ im lặng lát mới giọng đáp: “Ừ.”

      Đề tài kết thúc.

      Ôn Ly: “…..”

      Thiên nhân giao chiến hồi, Ôn Ly quyết định thẳng.

      Nàng liếc Vệ cái, giọng hỏi: “Bình thường huynh thích làm gì?”

      phút trôi qua, ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, Vệ vẫn là bộ dáng hòa thượng ngồi thiền.

      Ừ, nhất định là ngủ.

      Ôn Ly bên tự an ủi mình, bên sờ sờ cái mũi, cười khan : “Ta bình thường thích nấu cơm, gà vịt cá gì đó ta đều làm, nhưng là ta thích giết chúng nó. Huynh từng giết gà chưa? Giết gà phiền phức lắm….”

      lúc Ôn Ly chuẩn bị nhắc đến bí mật Ôn gia bọn họ giết gà ba đao truyền ra ngoài nàng lại nhìn thấy Vệ mở mắt ra.

      “Ta chỉ từng giết người.” Vệ nhàn nhạt .

      Ôn Ly: “…..”

      Cái miệng hơi hơi hé ra của nàng, thức thời đóng lại.

      Thấy Ôn Ly nữa, Vệ lại nhắm hai mắt lại. đường tiếp theo, toàn bộ toa xe chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất của Vệ , đều đều mà dài.

      Từ xe ngựa xuống dưới, Ôn Ly theo bên cạnh Vệ , ngây ngốc qua vô số cửa, đường rất dài, tay đột nhiên bị người nắm lấy. Nàng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Vệ nghiêng đầu nhìn mình, “Chút nữa gặp mẫu hậu cần khẩn trương, làm theo ta là được.”

      Trái tim Ôn Ly bỗng cảm thấy ấm áp.

      Hóa ra, nhận ra bất an trong lòng mình sao?

      Làm người dân bé, quan lớn nhất Ôn Ly từng gặp qua cũng mới chỉ là cục trưởng trong cục bọn họ. Đột nhiên muốn gặp phu nhân của người lãnh đạo cao nhất quốc gia, bất an đây tuyệt đối là giả.

      Huống chi vị phu nhân này, vẫn là bà bà của nàng.

      Phải biết rằng, quan hệ bà tức chính là nan đề quấy nhiễu nhân loại mấy thế kỷ, đến nay vẫn khó giải.

      Ngẩng đầu lên, Ôn Ly ngọt ngào cười với Vệ , “Ừ.” Vệ ngẩn người, buông lỏng tay Ôn Ly ra, nhấc chân bước vào Trường Nhạc cung.

      Sau khi vào tẩm điện Hoàng hậu, Ôn Ly phát Thái tử và Ôn Kỳ cũng ở đây. Ôn Kỳ đứng bên cạnh Hoàng hậu, cười gì đó với bà, thấy Ôn Ly vào liền gửi cho nàng nụ cười dịu dàng.

      Ôn Ly: “….”

      Đây là nghiệt từ đâu tới? Thế nhưng có bộ dáng giống hệt Ôn Kỳ.

      “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Vệ vén vạt áo phía trước, quỳ xuống đất. Ôn Ly thấy thế cũng vội quỳ xuống theo, “Con dâu bái kiến mẫu hậu.”

      Hoàng hậu cười gật gật đầu với bọn họ, trong giọng cũng mất uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ, “Đứng lên .”

      “Tạ mẫu hậu.” Ôn Ly theo Vệ mới đứng dậy. Vừa rồi vẫn luôn giám nhấc mắt xem vị quốc mẫu này, tại bắt cơ hội nhìn kỹ, phát Hoàng hậu quả nhiên ung dung hoa quý, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, chỉ có khóe mắt có mấy nếp nhăn dễ phát .

      Hoàng hậu đánh giá Ôn Ly vài lần, vừa lòng gật gật đầu, “Ôn gia nương quả nhiên người xinh đẹp hơn , Hộ quốc công có phúc khí.”

      Ôn Ly còn chưa kịp thẹn thùng, chợt nghe Thái tử cười : “Vậy cũng phải đều thành con dâu người rồi sao.”

      Hoàng hậu cũng bị lời này của Thái tử chọc cười, nhìn y lắc lắc đầu : “Chỉ ngươi biết ngọt.”

      Ôn Ly nhân cơ hội nhìn Thái tử vài lần, bộ dáng của Thái tử cùng Vệ có bốn phần giống, hổ là huynh đệ ruột. Có điều biết vì sao, Ôn Ly vẫn cảm thấy khuôn mặt này của đặc biệt làm người ghét, vẫn là Vệ tuấn hơn.

      lúc miên man suy nghĩ có hai cung nữ dâng hai ly trà lên. Thấy Vệ nhận lấy ly trà trong tay cung nữ, Ôn Ly cũng nhận theo.

      Vệ bưng trà đến trước mặt Hoàng hậu, quỳ xuống, “Mẫu hậu mời dùng trà.” Hoàng hậu gật gật đầu, nhận lấy ly trà trong tay Vệ uống ngụm rồi đưa cho cung nữ bên cạnh, “ nhi, tại con cũng làm phu người, tương lai còn có thể làm phụ người, đừng lại giống như trước đây, làm số việc ngốc.”

      Vệ cau mày, mấp máy khóe miệng, kính cẩn nghe theo : “Nhi thần ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo.”

      “Ừ, đứng lên .”

      Sau khi Vệ đứng lên, Ôn Ly cũng y dạng quỳ gối trước mặt Hoàng hậu, “Mẫu hậu mời dùng trà.”

      “Ừ, tốt tốt.” Hoàng hậu giống như rất hài lòng với Ôn Ly, sau khi uống trà xong còn nhét cái hồng bao vào tay nàng, “ nhi , có đôi khi vẫn là tính tình của đứa , con phải bao dung nhiều hơn mới được. sau này giao cho con chăm sóc thay ta rồi.”

      “Mẫu hậu gì vậy, nương tử chăm sóc trượng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con dâu nhất định mọi lấy Khánh vương làm đầu.”

      Hoàng hậu lại vừa lòng gật gật mới buông lỏng tay Ôn Ly ra.

      Thỉnh an xong, Hoàng hậu cảm thấy có thể tan cuộc, “Nếu còn chuyện gì khác, các con lui ra hết .”

      “Nhi thần cáo lui.”

      “Con dâu cáo lui.”

      Bốn người nhất tề hành lễ với Hoàng hậu xong liền xoay người ra ngoài. Ai biết Ôn Kỳ còn chưa xoay người xong, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất, may mắn Thái tử nhanh tay lẹ mắt tiếp được nàng ta.

      “Sao vậy?” Thái tử cau mày, giọng điệu rất ôn nhu.

      Ôn Kỳ mặt đỏ ửng, nằm trong ngực Thái tử giọng : “Thắt lưng có chút mỏi.”

      Ôn Ly: “…..”

      Đọc tiếp →https://dihuongvien.wordpress.com/2015/ ... -bien-den/
      tieunai691993 thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 10. Mì dưa chua.

      Editor: Linh

      Từ khi Ôn Ly gả vào Khánh vương phủ, qua mười ngày.

      Trong mười ngày này, Vệ phải ngủ ở chủ viện của chính là ngủ ở gian ngoài, ngay cả sợi tóc của Ôn Ly cũng chạm qua.

      Ôn Ly cảm thấy rất thất vọng, phiền muộn, bụng cũng có chút đói.

      Nàng liếc mắt nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, lại nhìn căn phòng trống …. Rất muốn ăn mì dưa chua.

      Tuy rằng thức ăn của Khánh vương phủ rất ngon, ngày ngày đều có thịt cá, nhưng kì lạ là lại có mì dưa chua mà Ôn Ly nhất.

      Ôn Ly xưa nay luôn lấy ‘Tự mình làm, cơm no áo ấm’ làm chuẩn mực nhân sinh, quyết định tự lực cánh sinh nhà bếp kiếm đồ ăn.

      Thấy Ôn Ly ra khỏi phòng, Lục La trực đem vội vàng chào đón: “Vương phi có gì phân phó?”

      Ôn Ly nhìn nàng cái, chi tiết : “Ta có chút đói bụng, muốn phòng bếp tìm chút thức ăn.”

      “Nô tì lập tức chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi ngay, Vương phi vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi .” Lục La xong liền muốn xoay người rời , Ôn Ly vội kéo nàng lại, “ cần, ta ở trong phòng cả ngày rồi, vừa vặn ra ngoài dạo, em cứ đứng ở đây , ta trở lại ngay thôi.”

      Ôn Ly xong cũng quản Lục La có đồng ý hay , chút do dự ra Ngưng Hương viện. Lục La đứng nguyên tại chỗ theo cũng được, theo cũng xong.

      Lúc qua thư phòng thấy bên trong đèn vẫn sáng, Ôn Ly vụng trộm nhìn xuyên qua khe cửa, Vệ ngồi sau bàn chông đèn đọc sách. Nàng trợn to mắt, cuối cùng vẫn về phía nhà bếp.

      Lượn quanh nhà bếp vòng, Ôn Ly có chút buồn bực, trong vương phủ này hũ dưa chua nào chắc?

      [Tinh! Hệ thống gợi ý, góc bên phải dưới chân người chơi phát hũ dưa chua.]

      Ôn Ly: “…..”

      Lần đầu tiên nàng cảm thấy hệ thống cũng khéo hiểu lòng người như vậy.

      Ngồi xổm xuống, quả nhiên phát hũ dưa chua, mở nắp bình ra, hương vị dưa chua liền xông lên mũi.

      Chua như này mới đủ vị!

      Khụ khụ, Ôn Ly gắp ra mấy miếng đặt lên thớt, lại đóng nắp hũ dưa đặt vào chỗ cũ.

      Vừa thái dưa chua Ôn Ly vừa buồn bực, sao trong Vương phủ lại có đồ ăn dân dã như vậy?

      [Phân tích nhãn hiệu dưa chua là do nhà tài trợ tài trợ cho trò chơi, ở trong trò chơi có xen lẫn ít quảng cáo.]

      Ôn Ly: “…..”

      biết gì, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành câu

      Cảm ơn nhà tài trợ!

      Hình như người trong Vương phủ bị động tĩnh trong nhà bếp kinh động, cầm đuốc xông vào. Ôn Ly cầm thái đao trong tay, loạt “…..” nhìn người xông vào.

      Sau khi người ngoài cửa nhìn người trong phòng bếp, cũng là loạt “…..”. Lý tổng quản nhấp nhấp miệng, mở miệng hỏi: “Xin hỏi Vương phi đêm khuya ở đây là có chuyện gì vậy?”

      Ôn Ly lạnh nhạt đáp: “Nấu mì.”

      …..
      Đọc tiếp →https://dihuongvien.wordpress.com/2015/ ... -bien-den/
      tieunai691993 thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 11. Ngự hoa viên.

      Editor: Linh

      Khoảng thời gian này Hoàng hậu nương nương phượng thể khiếm an, Vệ thỉnh thoảng dẫn theo Ôn Ly vào cung thỉnh an Hoàng hậu.

      Trước lạ sau quen, tại Ôn Ly quen thuộc ra vào cung Trường Nhạc, sớm còn cảm giác khẩn trương khi lần đầu tiên gặp Hoàng hậu.

      Hôm nay, vừa thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong, khi Vệ và Ôn Ly qua Ngự hoa viên lại bị tiểu thái giám gọi lại, "Khánh vương xin dừng bước!"

      Vệ nghe tiếng dừng bước, tiểu thám giám bước nhanh đuổi theo Vệ , nghiêng đầu ghé vào bên tai thầm gì đó, vẻ mặt Vệ lập tức thay đổi. Ngưng thần suy xét hồi, Vệ nghiêng đầu với Ôn Ly ở bên cạnh: "Ta có chút chuyện cần xử lý, nàng ở trong này chờ lát."

      Ôn Ly gật đầu, : "Được."

      Để lại tiểu cung nữ đứng cùng Ôn Ly rồi Vệ cùng tiểu thám giám rời . Hồng Nhị nhìn bóng lưng vội vàng của bọn họ, giọng với Ôn Ly: "Tiểu thư, xem chuyện gì khiến Khánh vương gấp như vậy nhỉ?"

      Ôn Ly trả lời Hồng Nhị, chỉ cúi đầu trầm tư. Dạo này Vệ đêm nào cũng bận tới khuya, mặt là vì tránh mình, mặt khác, nhất định là mưu đồ gì đó.

      Nhưng , Ôn Ly cũng có lập trường hỏi. Tuy rằng ngoài sáng bọn họ là phu thê, nhưng trong lòng Ôn Ly rất , Vệ cũng tin tưởng mình.

      Ít nhất, phải hoàn toàn tin tưởng nàng.

      Trong lòng thầm than tiếng, ánh mắt Ôn Ly dừng ở Ngự hoa viên. Trung tuần tháng ba, đúng là thời điểm trăm hoa đua nở, Ngự hoa viên muôn hoa đua nở đỏ thắm, nở vừa đúng. mảnh muôn nghìn hồng tía, đẹp tả xiết.

      Ôn Ly thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này thấy đằng trước nhóm người tới.

      Nữ tử đầu tiên, đầu bới hai búi tóc cân xứng, mặt cắm đôi trâm ngọc hình hoa đào. người mặc chiếc váy màu xanh nhạt, làn váy thêu mấy bông hoa màu đỏ, trong tay ngọc thon dài là chiếc quạt vẽ hình uyên ương nghịch nước, đôi gót sen bước, về phía Ôn Ly.

      Ôn Ly đánh giá người đến, nghĩ nhìn trang điểm xác nhận là phi tần trong cung.

      Người đến cũng nhìn Ôn Ly, có lẽ là ở trong cung chưa bao giờ gặp qua người này, mặt lộ ra chút nghi ngờ.

      "Ngươi là ai, dám cản đường của Lương đệ nương nươn!" cung nữ tới, vẻ mặt tốt với Ôn Ly.

      Hồng Nhị nheo mắt, cũng tiến lên bước khoan dung : "Còn ngươi là ai, dám chuyện như vậy với Vương phi nhà ta!"

      Tiểu cung nữ bên cạnh Ôn Ly thấy thế, vội vàng khom lưng với người tới, kính cẩn trả lời: "Hồi bẩm Trình lương đệ, vị này là Khánh vương phi."

      Trình lương đệ ngẩn người, với cung nữ bên người: "Tố Lan, sao có thể vỗ lễ như vậy với Khánh vương phi? Còn mau xin lỗi!"

      Tố Lan vừa rồi còn chân cao khí ngạo lập tức biết vâng lời, : "Dạ." còn quên xin lỗi Ôn Ly, "Nô tì đáng chết, xin Khánh vương phi bỏ quá cho."

      Ôn Ly lắc lắc đầu, ý bảo mình trách gì, Tố Lan mới thối lui đến phía sau Trình lương đệ.

      Trình lương đệ đánh giá Ôn Ly mấy lượt, tự quen thuộc tiến lên kéo tay Ôn Ly lại bị Ôn Ly bất động thanh sắc né tránh. Trình lương đệ dù huých phải chiếc đinh mềm nhưng mặt vẫn treo nụ cười vô cùng thân thiết, " sớm nghe Thái tử phi nhắc đến nàng có tỷ tỷ như hoa như ngọc, hôm nay vừa thấy quả đúng danh bất hư truyền. Khánh vương phi quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành."

      Ôn Ly: "....."

      Nếu Ôn Kỳ mà khen nàng, nàng thà tin tưởng Tam Hoàng đột nhiên hết bị đoạn tụ (bê đê). Có điều bên cạnh Thái tử có mỹ nhân như này, nghĩ đến cuộc sống trong cung của Ôn Kỳ cũng tốt lắm đâu nhỉ?

      Thấy Ôn Ly chuyện, Trình lương đệ lại chủ động : "Khánh vương phi cũng đến dạo chơi Ngự hoa viên? khéo như vậy, chẳng biết có thể mời Vương phi cùng chung đường ?"

      Ôn Ly vốn muốn từ chối, lại chịu nổi Trình lương đệ nhiệt tình liền bị nàng kéo . Trình lương đệ vừa vừa giúp Ôn Ly giới thiệu các loại kỳ hoa dị thảo trong Ngự hoa viên, rất có tư thái của hướng dẫn viên du lịch.

      Khi Vệ quay lại thấy Ôn Ly, mày hơn nhíu. Nghĩ nghĩ, vẫn bắt đầu tìm chung quanh Ngự hoa viên.

      Ôn Kỳ nghe hôm nay Trình lương đệ rất có hưng trí dạo. Ngự hoa viên, vì thế cố ý qua làm hỏng hưng trí của nàng. nghĩ tới còn chưa nhìn thấy Trình lương đệ lại gặp Vệ nghênh diện tới.

      Ôn Kỳ trong lòng vừa động, nghĩ lại có đồ để nàng ta giải trí rồi.

      Cho người bên dưới lui xuống, Ôn Kỳ cười duyên đến trước mặt Vệ , "Khánh vương có hưng trí, đến dạo Ngự hoa viên?"

      Vệ liếc nhìn người mị nhãn như tơ trước mắt, vượt qua nàng ta về hướng bên kia. Ôn Kỳ ngờ Vệ thấy mình lại lưu loát xoay người rời , theo bản năng túm chặt lấy tay Vệ . Chậm rãi nâng mắt lên, trong mắt Ôn Kỳ xuất làn hơi nước mỏng, "Mấy ngày gặp, sao lại lạnh nhạt thế?"

      Vệ mặt biểu cảm nhìn Ôn Kỳ, ghét bỏ rút tay mình về, "Thái tử phi xin tự trọng."

      "A." Ôn Kỳ hưng trí nổi lên, Vệ từng thích nàng ta bao nhiêu nàng ta rất ràng. Nàng ta cũng tin Vệ có sức chống cự với nàng ta. Nghĩ như vậy Ôn Kỳ liền dán thân mình mềm mại xương lên người Vệ , "Yên tâm, có người nhìn thấy."

      Thấy Vệ vẫn thờ ờ, Ôn Kỳ có chút nắm chắc. Lại , trước kia khi hai người ở cùng nhau, Vệ cũng chưa từng đụng vào nàng ta.

      Chứ phải là.... Khánh vương có bệnh gì tiên ra?

      Ôn Kỳ suy nghĩ đến đây, Vệ lại đột nhiên bắt lấy cổ tay Ôn Kỳ kéo nàng ta về vào trong ngực mình, tay phải cũng thuận thế đặt eo mềm mại của Ôn Kỳ. Hình ảnh này nếu dừng trong mắt người khác nhất định là bức tranh nồng tình mật ý, nhưng chỉ có Ôn Kỳ biết, lúc này lực đạo nắm cổ tay nàng ta chỉ thiếu chút bóp nát cổ tay nàng ta.

      Vệ nhìn người nhu tình như nước trong lòng, môi chậm rãi tới gần bên tai nàng ta, thấp giọng : "Biết bổn vương muốn giết ngươi bao nhiêu ?"

      Ôn Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, đau đến quên cả hô hấp.

      Vệ buông người trong lòng ra, khí định thần nhàn sửa sang lại ống tay áo. Ôn Kỳ còn chưa lấy lại được tinh thần sau cơn chấn kinh, chỉ ngơ ngác nhìn Vệ . Đây là Vệ mà nàng ta biết sao? Vị công tử chỉ cười cũng làm người ta cảm thấy như gió xuân ôn nhuận đó?

      Vệ tại, chỉ khiến nàng ta lạnh từ đầu đến chân.

      Lãnh đạm liếc Ôn Kỳ cái, Vệ quay người ngược về, cũng là lúc quay người thấy được Ôn Ly và Trình lương đệ tới.

      Ba người đều sững sờ lát.

      Vệ rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đến bên cạnh Ôn Ly giọng hỏi: "Vừa rồi nàng đâu vậy?"

      Ôn Ly : "Lúc ta chờ chàng gặp Trình lương đệ, nàng mời ta dạo Ngự hoa viên."

      Trình lương đệ bị điểm danh giật mình cái, lập tức cười thỉnh an Vệ , cũng uyển chuyển tỏ vẻ mình hề có ý bắt cóc Khánh vương phi.

      Hoàn lễ, Ôn Ly chuẩn bị theo Vệ rời lại bị Ôn Kỳ ngăn lại, "Tỷ tỷ, sao gặp muội muội mà ngay cả chào cũng chưa chào câu bước rồi?"

      Ôn Ly nháy nháy mắt, nhìn Ôn Kỳ : "Có phải ta chào ngươi xong là ta có thể ?"

      Ôn Kỳ: "....."

      Thấy Ôn Kỳ vẫn tha chắn trước mặt mình, Ôn Ly thỏa hiệp nhìn sang Vệ . Vệ nới tay Ôn Ly ra, thấp giọng : "Ta ở xe ngựa chờ nàng."

      Vệ rồi, Ôn Ly làm xong chuẩn bị tiếp chiêu, ánh mắt Ôn Kỳ lại dừng lên người Trình lương đệ.

      Trình lương đệ phúc thân với Ôn Kỳ: "Gặp qua Thái tử phi."

      Cao thấp đánh giá Trình lương đệ mấy lượt, Ôn Kỳ khinh miệt cười: "Trình lương đệ, có câu tục ngữ biết ngươi từng nghe chưa?"

      Trình lương đệ cúi đầu, cung kính : "Xin Thái tử phi thỉnh giáo."

      Ôn Kỳ hừ tiếng, ngón trỏ thon dài nâng cằm Trình lương đệ lên, cao nhìn xuống xem nàng, "Lấy sắc hầu người, sắc suy rồi giảm."

      Trình lương đệ mặt cứng đờ, dấu vết lui về phía sau bước, với Ôn Kỳ: "Thái tử phi dạy đúng. Hôm nay thân thể nô tì được khỏe, xin được cáo lui trước."

      Trình lương đệ xong lại cúi người thi lễ với Ôn Kỳ, sau đó dẫn người của mình rời khỏi Ngự hoa viên.

      Ôn Ly nhìn bóng lưng xa của Trình lương đễ, nghĩ quả nhiên cuộc sống của Thái tử phi được hài hòa.

      Lúc suy nghĩ của nàng vẫn bay theo Trình lương đệ, Ôn Kỳ ghé đầu vào bên tai nàng: "Tỷ tỷ, vừa rồi chuyện của ta và Khánh vươn tin rằng ngươi cũng nhìn thấy. Ngươi cho rằng Khánh vương vào trong cung chỉ là vì gặp Hoàng hậu thôi đấy chứ?" Ôn Kỳ đến đây dừng chút, ở bên tai Ôn Ly khẽ cười ái muội tiếng, " ra, chỉ là vì ở đây tư hội với ta mà thôi."

      Ôn Ly: "....."

      Ngươi bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng như vậy, bệnh viện tâm thần biết ?

      Kéo xa khoảng cách với Ôn Kỳ, Ôn Ly nhìn Ôn Kỳ chân thành : "Thái tử phi nương nương, có bệnh phải chữa."

      Ôn Kỳ: "....."

      Ôn Ly xong liền rời khỏi Ngự hoa viên. Dọc theo đường , Hồng Nhị thấy Ôn Ly sắc mặt khó coi, trong lòng rất yên.

      Tuy rằng biết Ôn Kỳ vậy đơn giản chỉ là cố ý muốn chọc giận mình, nhưng trong lòng Ôn Ly vẫn có chút thoải mái, đặc biệt vừa rồi xa xa nhìn thấy cử chỉ của Vệ và Ôn Kỳ giống như vô cùng thân thiết.

      Ủy khuất trải qua chồng chất trong lòng thời gian dài đột nhiên dâng hết lên, đến khi Ôn Ly nhận ra, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay nàng.

      "A, tiểu thư sao lại khóc!" Hồng Nhị hô to gọi xoay quanh, Ôn Ly ngẩn người. Trước kia khi người khác cầm súng chỉ vào nàng nàng cũng khóc, bây giờ sao lại chỉ vì chuyện như vậy mà lại rơi nước mắt đây?

      Lau khô nước mắt ở khóe mắt, Ôn Ly với Hồng Nhị: "Ta sao."

      Hồng Nhị còn muốn gì nhưng Ôn Ly bước nhanh tới bên cạnh xe ngựa, cuối cùng nàng cũng kịp gì.

      Sau khi leo lên xe ngựa, Ôn Ly liền ngồi trong góc ngẩn người. Nàng ngẩn người rất sâu, ngay cả xe ngựa bắt đầu chuyển động lúc nào cũng biết. Cho đến khi cánh tay bị người kéo đau nàng mới giật mình tỉnh lại.

      Ngẩng đầu lên, thấy Vệ cau mày nhìn mình, " khóc?"

      Lông mi Ôn Ly run run hai cái, rút cánh tay mình về : "Ta có."

      Vệ vẫn nhìn nàng, 'Vì sao?"

      Ôn Ly gục đầu xuống, thấp giọng : "Ta khóc."

      Vệ mấp máy khóe miệng, lại lên tiếng.

      Màn đêm dần buông xuống, trong điện Minh Quang nổi đèn. Ôn Kỳ hướng con mắt ra ngoài cửa phòng, phân phó cung nữ bên người : "Mặc Trúc, giúp bản cung tắm rửa thay quần áo."

      Mặc Trúc lên tiếng rồi xuống chuẩn bị. Khi tắm, Mặc Trúc thấy cổ tay Ôn Kỳ đỏ ửng, lập tức kinh hãi, "Nương nương, ta ngài sao vậy? Sưng lên rồi này!"

      Ôn Kỳ liếc cổ tay sưng đỏ của mình, " sao, cần chuyện bé xé to."

      Mặc Trúc cúi đầu, vẫn lo lắng hỏi: "Nương nương, muốn truyền thái y ?"

      " cần." Ôn Kỳ dựa vào thành bể, nhắm hai mắt lại. Hôm nay ở Ngự hoa viên nàng ta cho rằng bản thân sắp bị giết chết. Nhưng là khi Thái tử được sắc lập dễ dàng bị phế truất, nghĩ đến Vệ cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi.

      "Mặc Trúc, lấy bộ váy lụa mỏng trong suốt của bản cung ra đây." Ôn Kỳ mở to mắt, khóe miệng dần lên nụ cười diễm lệ, "Đêm nay, Thái tử đến."
      tieunai691993 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :