1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứu vớt hoàng tử biển đen - Bản Lật Tử (79C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 74. Án giết người.

      Editor: Linh



      Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân ở ngự hoa viên hàn huyên gần nửa giờ đồng hồ về vấn đề chế độ phu thê.

      Ôn Ly dẫn chứng phong phú, dung quán cổ kim (lấy ví dụ cả ở đại lẫn cổ đại), tình cảm dạt dào trình bày tính khoa học và tất yếu của chế độ phu thê, cùng lúc chứng minh chế độ chung phu đưa đến bi kịch gia đình, thảm kịch nhân gian.

      Sau cùng kết luận là, cùng với ở trong cung mình trông phòng, bằng sớm ngày xuất cung gả .

      Sau khi Trình mỹ nhân nghe Ôn Ly kể lể cùng diễn thuyết hùng hồn, đôi mắt đẹp chớp cũng chớp nhìn chằm chằm Ôn Ly đầy đủ thời gian uống cạn chén trà.

      Ôn Ly cảm thấy, theo ánh mắt này đến phán đoán, đại khái ở trong mắt Trình mỹ nhân, nàng chính là bệnh thần kinh mới ra lò.

      Có điều nàng quan tâm. Đường Bá Hổ từng , thế nhân cười ta quá điên, ta cười người kia nhìn thấu.

      Chúng ta thể quá chú ý ánh mắt thế tục.

      Vì thế Ôn Ly bình tĩnh nhìn lại Trình mỹ nhân, mặt thậm chí còn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.

      “Nghe Hoàng hậu chuyện, giống tinh túy thấm vào người, làm người ta được lợi .” Trình mỹ nhân hai mắt lần nữa đặt lên người Ôn Ly, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy cáo từ.

      Ôn Ly cũng có giữ lại, đợi bóng hình xinh đẹp của Trình mỹ nhân biến mất sau ngự hoa viên, Ôn Ly mới mang theo Lục La trở lại cung Trường Nhạc.

      Lục La nhịn đường, cuối cùng vào lúc Ôn Ly thay quần áo hỏi: “Nương nương, chế độ phu thê mà người , là cái gì vậy?” Cái tên mới mẻ, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu nghe .

      Ôn Ly từ trong gương đồng liếc Lục La cái, “Ngươi biết?”

      Lục La lắc đầu, thành : “ biết.”

      Ôn Ly cười từ trước bàn trang điểm đứng lên, “ biết là được rồi. Phân phó Phương Tiêu truyền lệnh , Hoàng thượng đến ngay bây giờ.”

      “Vâng.” Tuy rằng vẫn chế độ phu thê trong miệng Hoàng hậu là cái gì, có điều Lục La vẫn dựa theo nương nương phân phó truyền lệnh.

      Có điều vừa mới hai bước, lại bị Ôn Ly sau lưng gọi lại, “Lục La, đối thoại giữa ta và Trình mỹ nhân hôm nay được với ai hết, ngay cả Hồng Nhị cũng thể , biết ?”

      Lục La mặc dù lời này có cái gì thể , có điều Hoàng hậu nương nương phân phó như vậy, nàng tự nhiên là phải làm theo.

      Trong điện Tử Thần, Lý công công thấy Vệ có chút mệt mỏi dựa vào ghế rồng, lần nữa rót đầy nước vào trong chén trà trống cho .

      “Hoàng thượng.” Lý công công lui sang bên, đặt bình trà trong tay xuống, “Hoàng hậu nương nương hôm nay ở trong ngự hoa viên cùng Trình mỹ nhân hàn huyên nửa canh giờ.”

      Vệ chỉ day day mi tâm của mình, nhàn nhạt ừ tiếng.

      Lý công công chắc chữ ừ này của Hoàng thượng rốt cục là có ý gì, vì thế cúi đầu tiếp tục : “Bởi vì cách quá xa nên nghe các nàng hàn huyên những gì, có điều khí nhìn qua còn rất hòa hợp.”

      Lý công công xong lời này, Hoàng thượng nửa buổi có phản ứng gì, nhịn, vẫn là nhịn được, “Hoàng thượng, nô tài luôn cảm thấy, Hoàng hậu nương nương giống như là chuẩn bị làm cái gì đó.”

      Vệ buông tay đặt ở trán xuống, đứng lên nhìn Lý công công, “Hoàng hậu muốn làm cái gì làm là được.”

      Lý công công mấp máy môi, biết mình vừa lắm mồm.

      Ba ngày sau, Trình mỹ nhân đột nhiên hướng Hoàng hậu nương nuơng thỉnh từ, là cam nguyện xuống làm thứ dân, xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn nàng rời cung. Ôn Ly ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, việc này còn phải xin phép Hoàng thượng mới được, bảo Trình mỹ nhân về trước chờ tin tức.

      Trình mỹ nhân gì liền trở về, Hoàng thượng sớm có ý phân phát hậu cung, nàng cho rằng mình chủ động thỉnh từ Hoàng thượng còn cự tuyệt.

      Nhưng là ngày hôm sau, Vĩnh Hòa cung lại có chuyện lớn xảy ra.

      Trình mỹ nhân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sợ xỉu hai tên tiểu thái giám cùng ba đại cung nữ, trải qua mấy vị thái y cùng nhau chẩn đoán, nhưng cũng đưa ra được câu trả lời chính xác nguyên nhân nàng ta chết. Có điều căn cứ theo vài vị thái y miêu tả, Ôn Ly phán đoán Trình mỹ nhân đại khái khái là chết do cơ tim tê liệt.

      Cơ tim tê liệt chết người, dù thế nào cũng có chút tế nhị, Ôn Ly đầu tiên liền nhớ tới danh sách những người tử vong.

      Sau đó Ôn Ly nhìn chiếc vòng cổ tay mình, bên vẫn còn bốn gương mặt sáng, Ôn Ly sóng mắt lưu chuyển, Trình mỹ nhân này quả nhiên là NPC hệ thống dùng để mê hoặc người chơi,

      Lại ngày, Giang tiệp dư cung Dục Tú cũng đột nhiên bị cơ tim tê liệt, chết trong tẩm điện của mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều là trong cung này xuất vật bẩn, các cung nữ buổi tối ngay cả muốn vệ sinh cũng phải tốp năm tốp ba họp thành nhóm mới dám .

      Ôn Ly chống má ngồi trong cung Trường Nhạc, nghĩ trong hậu cung này quả nhiên có danh sách tử vong.

      Tròng mắt nàng lại nhìn thoáng qua vòng ngọc cổ tay, lúc này chỉ còn lại ba gương mặt cười.

      [Tinh! Hệ thống nhắc nhở, người chơi Giang Tâm Duyệt bỏ mình!]

      Thanh nhắc nhở có chút chói tai của hệ thống xẹt qua màng nhĩ Ôn Ly, nàng có chút lười biếng xoa xoa lỗ tai mình, “Hệ thống, ngươi có thể khống chế chút lượng của mình ?”

      [Người chơi, ngươi thay đổi.]

      “Ừ, ta cũng cảm thấy dưới ảnh hưởng của Hoàng thượng, ta cũng bắt đầu trở nên biến thái.”

      […]

      Tự hiểu lấy mình là chuyện tốt, nhưng da mặt dày cũng tốt. Nhớ ngày đó khi người chơi giết chết Phạm Na Già, tối thiểu vẫn còn có chút động dung, tại bỗng chốc chết hai, nàng chút lòng trắc cũng động, còn trách cứ thanh của nó quá lớn!

      Con người là đáng sợ.

      “Trong trò chơi người chơi chết cũng phải chết đúng ?”

      [ ở trong phạm vi tuần tra.]

      “Được rồi, nếu người chơi ở đại tử vong, ông chủ công ty của các ngươi bây giờ có tốt ? Cho dù trốn khỏi trừng phạt của luật pháp, chẳng lẽ cũng bị vong hồn của người chơi dây dưa đến chết à?”

      [Chúng ta là thế hệ tôn trọng khoa học.]

      “Nhưng ngươi cũng phải người.”

      […]

      Mặc kệ hệ thống tôn sùng khoa học hay , dù sao đám người trong hậu cung này tuyệt đối tôn trọng, bọn họ thậm chí ngay cả khoa học là gì cũng biết.

      Trong hậu cung liên tiếp chết hai phi tần, có thể là người người cảm thấy bất an, tất cả mọi người đều suy đoán người sau chết là ai. Đặc biệt cung nhân trong cung Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư, liên tục mấy ngày làm ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy chủ tử mình quay về đòi mạng, mình bị chết oang uổng, vì thế trong cung lời đồn đãi ngày càng sâu, còn có người chính mình nhìn thấy quỷ hồn của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư.

      Ôn Ly cảm thấy, nếu bọn họ thấy được, đó nhất định là số liệu vẫn chưa được xử lý sạch.

      Vì trấn áp lời đồn đại trong cung, những người mình có thể nhìn thấy quỷ hồn, tất cả đều bị Hoàng thượng lôi ra giết gà dọa khỉ, vì thế đại gia tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng dám loạn gì nữa.

      Vệ tuy dùng bạo lực trấn áp lời đồn đãi, nhưng là Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư chết quá tự nhiên, trong lòng Vệ vẫn tồn chút lo lắng. Ngược lại phải lo lắng hai người đến tột cùng là chết như thế nào, mà là lo lắng an nguy của Ôn Ly.

      tự nhiên là tin quỷ thần, hai người cũng ràng có bệnh truyền nhiễm gì, nhưng chỉ cần có chút xíu liên quan đến Ôn Ly cũng phải lưu tâm nhiều hơn.

      Thái y cũng tra được gì về cái chết của hai người, Vệ cũng có ý tra việc này, đối ngoại cũng chỉ tuyên bố hai người mắc bệnh hiểm nghèo đột tử.

      Trình mỹ nhân vốn xuất thân thấp hèn, Giang tiệp dư do Giang gia mất hậu trường, cho nên tuy rằng đại thần trong triều đều cảm thấy việc này tất có kỳ quái, nhưng lại có ai đứng ra thay hai người xuất đầu, tóm lại Hoàng thượng cái gì là cái đó.

      Khi Vệ đến tẩm điện của Ôn Ly, Ôn Ly vẫn chống má ngồi trước bàn trầm tư.

      Từ phía sau ôm lấy Ôn Ly, Vệ vùi đầu lên hõm vai Ôn Ly, sâu ngửi cái, “Ly Nhi nghĩ gì vậy?”

      Ôn Ly quay mặt nghiêng đầu nhìn Vệ , chớp chớp mắt, “Ta nghĩ Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư là chết như thế nào.”

      Vệ cởi bỏ cúc áo cổ Ôn Ly, vén cổ áo nàng ra, cúi đầu hôn lên cổ nàng gì.

      Ôn Ly ngẩng đầu, hơi thở có chút bất ổn, “Vệ , chàng có việc gì muốn hỏi ta sao?”

      Vệ tay thuần thục trượt vào trong váy áo Ôn Ly, nhàng hôn lên khóe miệng nàng, “Ly Nhi muốn cái gì ta liền nghe cái đó.”

      Cảm giác ngực mình bị sờ, trong lòng Ôn Ly hơi quẫn, như thế này bảo người ta chuyện thế nào!

      “Vệ , chúng ta có thể tập trung chuyện ?” Ôn Ly nhìn quần áo người càng ngày càng ít, trong lòng thập phần phiền muộn. Vệ đối thân thể nàng tựa hồ càng ngày càng muốn xa rời, mỗi lần nhìn thấy nàng đều giở trò, sau đó cuối cùng phát triển thành thuyền diễn.

      [Tinh! Cái này là theo độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi càng cao, lực hấp dẫn đối Hoàng thượng ngày càng trí mạng!]

      Ôn Ly cảm thấy cách này của hệ thống rất đúng trọng tâm, bởi vì lại tiếp tục chơi nữa, trí mạng.

      Vệ ôm Ôn Ly vào trong ngực, bàn tay to ngừng vuốt ve da thịt non mịn của nàng, “Nhưng là cũng quan tâm các nàng chết như thế nào.”

      Vệ trả lời làm trong lòng Ôn Ly đột nhiên thấy buồn bực, “Có phải chàng cảm thấy là ta hại chết các nàng ?”

      Tay ngừng dao động người Ôn Ly của Vệ rốt cục hơi ngừng, “Ly Nhi tại sao phải hại chết các nàng?”

      Ôn Ly mím môi, có trả lời. Vệ xoay người áp Ôn Ly xuống thân, tầng thảm nhung giường bay lên mấy cây lông mao mềm mại, khiến Ôn Ly nhịn được muốn hắt hơi.

      Vệ vùi đầu ở bên tai Ôn Ly, thanh trầm thấp, “Ly Nhi, đời này người ta quan tâm nhất, chỉ có nàng.” Trước bất luận Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư có phải do Ôn Ly hại chết hay , cho dù là nàng hại chết, nàng làm như vậy cũng là vì .

      Tựa như phía trước Vệ với Lý công công, Ôn Ly muốn làm gì làm cái đó là được, nàng là Hoàng hậu của , nguyện ý cho nàng tất cả mong muốn.

      Ôn Ly nháy nháy con mắt, nhìn người thân, “Có thể thêm cả Thang Viên vào ?”

      Vệ giọng cười, bàn tay to theo cánh tay trắng mịn của Ôn Ly trượt vào lòng bàn tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, “ những vậy…. Lại thêm Nguyên Tiêu ?”

      Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Nguyên Tiêu là ai?”

      “Đương nhiên là đệ đệ của Thang Viên.”

      Ôn Ly: “…”

      Hoàng thượng, ngài là chuyện cười lạnh à?

      Có điều Hoàng thượng liền làm, rất nhanh liền khí thế ngất trời triển khai hoạt động tạo ra Nguyên Tiêu, vì thế trong tẩm điện trống rỗng, lại là hồi cờ bay phấp phới.

      Ôm Ôn Ly nằm ở giường, Vệ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn chậm rãi du tẩu thân thể mảnh vải của Ôn Ly.

      Ôn Ly cánh tay mềm nhũn vòng qua Vệ , đầu tựa vào ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ trong lồng ngực truyền tới, “Vệ …”

      “Hả?” Vệ lười biếng lên tiếng trả lời, ngay cả mí mắt cũng nâng chút.

      ra, tình là như thế này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 75. Ở .

      Editor: Linh



      Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân ở ngự hoa viên hàn huyên gần nửa giờ đồng hồ về vấn đề chế độ phu thê.

      Ôn Ly dẫn chứng phong phú, dung quán cổ kim (lấy ví dụ cả ở đại lẫn cổ đại), tình cảm dạt dào trình bày tính khoa học và tất yếu của chế độ phu thê, cùng lúc chứng minh chế độ chung phu đưa đến bi kịch gia đình, thảm kịch nhân gian.

      Sau cùng kết luận là, cùng với ở trong cung mình trông phòng, bằng sớm ngày xuất cung gả .

      Sau khi Trình mỹ nhân nghe Ôn Ly kể lể cùng diễn thuyết hùng hồn, đôi mắt đẹp chớp cũng chớp nhìn chằm chằm Ôn Ly đầy đủ thời gian uống cạn chén trà.

      Ôn Ly cảm thấy, theo ánh mắt này đến phán đoán, đại khái ở trong mắt Trình mỹ nhân, nàng chính là bệnh thần kinh mới ra lò.

      Có điều nàng quan tâm. Đường Bá Hổ từng , thế nhân cười ta quá điên, ta cười người kia nhìn thấu.

      Chúng ta thể quá chú ý ánh mắt thế tục.

      Vì thế Ôn Ly bình tĩnh nhìn lại Trình mỹ nhân, mặt thậm chí còn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.

      “Nghe Hoàng hậu chuyện, giống tinh túy thấm vào người, làm người ta được lợi .” Trình mỹ nhân hai mắt lần nữa đặt lên người Ôn Ly, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy cáo từ.

      Ôn Ly cũng có giữ lại, đợi bóng hình xinh đẹp của Trình mỹ nhân biến mất sau ngự hoa viên, Ôn Ly mới mang theo Lục La trở lại cung Trường Nhạc.

      Lục La nhịn đường, cuối cùng vào lúc Ôn Ly thay quần áo hỏi: “Nương nương, chế độ phu thê mà người , là cái gì vậy?” Cái tên mới mẻ, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu nghe .

      Ôn Ly từ trong gương đồng liếc Lục La cái, “Ngươi biết?”

      Lục La lắc đầu, thành : “ biết.”

      Ôn Ly cười từ trước bàn trang điểm đứng lên, “ biết là được rồi. Phân phó Phương Tiêu truyền lệnh , Hoàng thượng đến ngay bây giờ.”

      “Vâng.” Tuy rằng vẫn chế độ phu thê trong miệng Hoàng hậu là cái gì, có điều Lục La vẫn dựa theo nương nương phân phó truyền lệnh.

      Có điều vừa mới hai bước, lại bị Ôn Ly sau lưng gọi lại, “Lục La, đối thoại giữa ta và Trình mỹ nhân hôm nay được với ai hết, ngay cả Hồng Nhị cũng thể , biết ?”

      Lục La mặc dù lời này có cái gì thể , có điều Hoàng hậu nương nương phân phó như vậy, nàng tự nhiên là phải làm theo.

      Trong điện Tử Thần, Lý công công thấy Vệ có chút mệt mỏi dựa vào ghế rồng, lần nữa rót đầy nước vào trong chén trà trống cho .

      “Hoàng thượng.” Lý công công lui sang bên, đặt bình trà trong tay xuống, “Hoàng hậu nương nương hôm nay ở trong ngự hoa viên cùng Trình mỹ nhân hàn huyên nửa canh giờ.”

      Vệ chỉ day day mi tâm của mình, nhàn nhạt ừ tiếng.

      Lý công công chắc chữ ừ này của Hoàng thượng rốt cục là có ý gì, vì thế cúi đầu tiếp tục : “Bởi vì cách quá xa nên nghe các nàng hàn huyên những gì, có điều khí nhìn qua còn rất hòa hợp.”

      Lý công công xong lời này, Hoàng thượng nửa buổi có phản ứng gì, nhịn, vẫn là nhịn được, “Hoàng thượng, nô tài luôn cảm thấy, Hoàng hậu nương nương giống như là chuẩn bị làm cái gì đó.”

      Vệ buông tay đặt ở trán xuống, đứng lên nhìn Lý công công, “Hoàng hậu muốn làm cái gì làm là được.”

      Lý công công mấp máy môi, biết mình vừa lắm mồm.

      Ba ngày sau, Trình mỹ nhân đột nhiên hướng Hoàng hậu nương nuơng thỉnh từ, là cam nguyện xuống làm thứ dân, xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn nàng rời cung. Ôn Ly ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, việc này còn phải xin phép Hoàng thượng mới được, bảo Trình mỹ nhân về trước chờ tin tức.

      Trình mỹ nhân gì liền trở về, Hoàng thượng sớm có ý phân phát hậu cung, nàng cho rằng mình chủ động thỉnh từ Hoàng thượng còn cự tuyệt.

      Nhưng là ngày hôm sau, Vĩnh Hòa cung lại có chuyện lớn xảy ra.

      Trình mỹ nhân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sợ xỉu hai tên tiểu thái giám cùng ba đại cung nữ, trải qua mấy vị thái y cùng nhau chẩn đoán, nhưng cũng đưa ra được câu trả lời chính xác nguyên nhân nàng ta chết. Có điều căn cứ theo vài vị thái y miêu tả, Ôn Ly phán đoán Trình mỹ nhân đại khái khái là chết do cơ tim tê liệt.

      Cơ tim tê liệt chết người, dù thế nào cũng có chút tế nhị, Ôn Ly đầu tiên liền nhớ tới danh sách những người tử vong.

      Sau đó Ôn Ly nhìn chiếc vòng cổ tay mình, bên vẫn còn bốn gương mặt sáng, Ôn Ly sóng mắt lưu chuyển, Trình mỹ nhân này quả nhiên là NPC hệ thống dùng để mê hoặc người chơi,

      Lại ngày, Giang tiệp dư cung Dục Tú cũng đột nhiên bị cơ tim tê liệt, chết trong tẩm điện của mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều là trong cung này xuất vật bẩn, các cung nữ buổi tối ngay cả muốn vệ sinh cũng phải tốp năm tốp ba họp thành nhóm mới dám .

      Ôn Ly chống má ngồi trong cung Trường Nhạc, nghĩ trong hậu cung này quả nhiên có danh sách tử vong.

      Tròng mắt nàng lại nhìn thoáng qua vòng ngọc cổ tay, lúc này chỉ còn lại ba gương mặt cười.

      [Tinh! Hệ thống nhắc nhở, người chơi Giang Tâm Duyệt bỏ mình!]

      Thanh nhắc nhở có chút chói tai của hệ thống xẹt qua màng nhĩ Ôn Ly, nàng có chút lười biếng xoa xoa lỗ tai mình, “Hệ thống, ngươi có thể khống chế chút lượng của mình ?”

      [Người chơi, ngươi thay đổi.]

      “Ừ, ta cũng cảm thấy dưới ảnh hưởng của Hoàng thượng, ta cũng bắt đầu trở nên biến thái.”

      […]

      Tự hiểu lấy mình là chuyện tốt, nhưng da mặt dày cũng tốt. Nhớ ngày đó khi người chơi giết chết Phạm Na Già, tối thiểu vẫn còn có chút động dung, tại bỗng chốc chết hai, nàng chút lòng trắc cũng động, còn trách cứ thanh của nó quá lớn!

      Con người là đáng sợ.

      “Trong trò chơi người chơi chết cũng phải chết đúng ?”

      [ ở trong phạm vi tuần tra.]

      “Được rồi, nếu người chơi ở đại tử vong, ông chủ công ty của các ngươi bây giờ có tốt ? Cho dù trốn khỏi trừng phạt của luật pháp, chẳng lẽ cũng bị vong hồn của người chơi dây dưa đến chết à?”

      [Chúng ta là thế hệ tôn trọng khoa học.]

      “Nhưng ngươi cũng phải người.”

      […]

      Mặc kệ hệ thống tôn sùng khoa học hay , dù sao đám người trong hậu cung này tuyệt đối tôn trọng, bọn họ thậm chí ngay cả khoa học là gì cũng biết.

      Trong hậu cung liên tiếp chết hai phi tần, có thể là người người cảm thấy bất an, tất cả mọi người đều suy đoán người sau chết là ai. Đặc biệt cung nhân trong cung Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư, liên tục mấy ngày làm ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy chủ tử mình quay về đòi mạng, mình bị chết oang uổng, vì thế trong cung lời đồn đãi ngày càng sâu, còn có người chính mình nhìn thấy quỷ hồn của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư.

      Ôn Ly cảm thấy, nếu bọn họ thấy được, đó nhất định là số liệu vẫn chưa được xử lý sạch.

      Vì trấn áp lời đồn đại trong cung, những người mình có thể nhìn thấy quỷ hồn, tất cả đều bị Hoàng thượng lôi ra giết gà dọa khỉ, vì thế đại gia tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng dám loạn gì nữa.

      Vệ tuy dùng bạo lực trấn áp lời đồn đãi, nhưng là Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư chết quá tự nhiên, trong lòng Vệ vẫn tồn chút lo lắng. Ngược lại phải lo lắng hai người đến tột cùng là chết như thế nào, mà là lo lắng an nguy của Ôn Ly.

      tự nhiên là tin quỷ thần, hai người cũng ràng có bệnh truyền nhiễm gì, nhưng chỉ cần có chút xíu liên quan đến Ôn Ly cũng phải lưu tâm nhiều hơn.

      Thái y cũng tra được gì về cái chết của hai người, Vệ cũng có ý tra việc này, đối ngoại cũng chỉ tuyên bố hai người mắc bệnh hiểm nghèo đột tử.

      Trình mỹ nhân vốn xuất thân thấp hèn, Giang tiệp dư do Giang gia mất hậu trường, cho nên tuy rằng đại thần trong triều đều cảm thấy việc này tất có kỳ quái, nhưng lại có ai đứng ra thay hai người xuất đầu, tóm lại Hoàng thượng cái gì là cái đó.

      Khi Vệ đến tẩm điện của Ôn Ly, Ôn Ly vẫn chống má ngồi trước bàn trầm tư.

      Từ phía sau ôm lấy Ôn Ly, Vệ vùi đầu lên hõm vai Ôn Ly, sâu ngửi cái, “Ly Nhi nghĩ gì vậy?”

      Ôn Ly quay mặt nghiêng đầu nhìn Vệ , chớp chớp mắt, “Ta nghĩ Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư là chết như thế nào.”

      Vệ cởi bỏ cúc áo cổ Ôn Ly, vén cổ áo nàng ra, cúi đầu hôn lên cổ nàng gì.

      Ôn Ly ngẩng đầu, hơi thở có chút bất ổn, “Vệ , chàng có việc gì muốn hỏi ta sao?”

      Vệ tay thuần thục trượt vào trong váy áo Ôn Ly, nhàng hôn lên khóe miệng nàng, “Ly Nhi muốn cái gì ta liền nghe cái đó.”

      Cảm giác ngực mình bị sờ, trong lòng Ôn Ly hơi quẫn, như thế này bảo người ta chuyện thế nào!

      “Vệ , chúng ta có thể tập trung chuyện ?” Ôn Ly nhìn quần áo người càng ngày càng ít, trong lòng thập phần phiền muộn. Vệ đối thân thể nàng tựa hồ càng ngày càng muốn xa rời, mỗi lần nhìn thấy nàng đều giở trò, sau đó cuối cùng phát triển thành thuyền diễn.

      [Tinh! Cái này là theo độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi càng cao, lực hấp dẫn đối Hoàng thượng ngày càng trí mạng!]

      Ôn Ly cảm thấy cách này của hệ thống rất đúng trọng tâm, bởi vì lại tiếp tục chơi nữa, trí mạng.

      Vệ ôm Ôn Ly vào trong ngực, bàn tay to ngừng vuốt ve da thịt non mịn của nàng, “Nhưng là cũng quan tâm các nàng chết như thế nào.”

      Vệ trả lời làm trong lòng Ôn Ly đột nhiên thấy buồn bực, “Có phải chàng cảm thấy là ta hại chết các nàng ?”

      Tay ngừng dao động người Ôn Ly của Vệ rốt cục hơi ngừng, “Ly Nhi tại sao phải hại chết các nàng?”

      Ôn Ly mím môi, có trả lời. Vệ xoay người áp Ôn Ly xuống thân, tầng thảm nhung giường bay lên mấy cây lông mao mềm mại, khiến Ôn Ly nhịn được muốn hắt hơi.

      Vệ vùi đầu ở bên tai Ôn Ly, thanh trầm thấp, “Ly Nhi, đời này người ta quan tâm nhất, chỉ có nàng.” Trước bất luận Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư có phải do Ôn Ly hại chết hay , cho dù là nàng hại chết, nàng làm như vậy cũng là vì .

      Tựa như phía trước Vệ với Lý công công, Ôn Ly muốn làm gì làm cái đó là được, nàng là Hoàng hậu của , nguyện ý cho nàng tất cả mong muốn.

      Ôn Ly nháy nháy con mắt, nhìn người thân, “Có thể thêm cả Thang Viên vào ?”

      Vệ giọng cười, bàn tay to theo cánh tay trắng mịn của Ôn Ly trượt vào lòng bàn tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, “ những vậy…. Lại thêm Nguyên Tiêu ?”

      Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Nguyên Tiêu là ai?”

      “Đương nhiên là đệ đệ của Thang Viên.”

      Ôn Ly: “…”

      Hoàng thượng, ngài là chuyện cười lạnh à?

      Có điều Hoàng thượng liền làm, rất nhanh liền khí thế ngất trời triển khai hoạt động tạo ra Nguyên Tiêu, vì thế trong tẩm điện trống rỗng, lại là hồi cờ bay phấp phới.

      Ôm Ôn Ly nằm ở giường, Vệ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn chậm rãi du tẩu thân thể mảnh vải của Ôn Ly.

      Ôn Ly cánh tay mềm nhũn vòng qua Vệ , đầu tựa vào ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ trong lồng ngực truyền tới, “Vệ …”

      “Hả?” Vệ lười biếng lên tiếng trả lời, ngay cả mí mắt cũng nâng chút.

      ra, tình là như thế này.
      Chương 75. Ở .

      Editor: Linh

      Ngày đó Ôn Ly mặc dù có thể ở trong ngự hoa viên hàn huyên với Trình mỹ nhân về vấn đề phu thê, chủ yếu là bởi vì nàng cần bại lộ thân phận người chơi của mình.

      Thân là Hoàng hậu, bất kể nàng có phải người chơi hay , đều chướng ngại vật đối những người còn lại, vì thế Ôn Ly quyết định dùng mình làm mồi đến dẫn những người khác mắc câu.

      Nàng xác định người tới nhất định là Trình mỹ nhân, nhưng Trình mỹ nhân dù sao cũng là người thứ nhất nhịn được hầm canh cho Hoàng thượng, cho nên tính khả năng nàng là lớn nhất.

      Mà Trình mỹ nhân cũng là người tuyển chọn lý tưởng nhất cho cả kế hoạch của Ôn Ly.

      Trình mỹ nhân thể nghi ngờ là người thông minh, từ lúc nàng vẫn còn là Lương đệ của Thái tử trước, nhìn ra Thái tử ngồi chắc vị trí này, quả quyết quăng Thái tử rồi đến trận doanh của Vệ . Còn nữa, trước việc sảy thai chưa được giải quyết, là có người hãm hại Ôn Kỳ, mà người có khả năng hãm hại Ôn Kỳ nhất, có khả năng nhất đó là Trình mỹ nhân.

      Bởi vì Trình mỹ nhân rất , sau này nếu muốn dựa vào Vệ , vậy đứa đó bất luận như thế nào đều thể giữ lại.

      Trước kia Ôn Ly vẫn cảm thấy loạt hành động đó của Trình mỹ nhân đều là vì nàng ta là người chơi, cho nên phải hoàn thành nhiệm vụ làm Hoàng hậu.

      Thẳng đến khi hệ thống xác nhận Hồng Nhị là người chơi.

      Khi Ôn Ly lần nữa nhìn kỹ lại mấy người trong hậu cung, phát loạt hành động đó của Trình mỹ nhân, chỉ là bởi vì nàng có lối suy nghĩ bị giới hạn.

      Trình mỹ nhân xuất thân cũng tốt, được Thái tử coi trọng đón vào cung, lên làm Lương đệ. Từ đó về sau vòng sinh hoạt của Trình mỹ nhân liền bị giới hạn tại trong nội cung này. Làm nữ nhân có gia thế bối cảnh, Trình mỹ nhân duy nhất có thể dựa vào chính là nam nhân của nàng.

      Đáng tiếc Thái tử lại là hàng chịu thua kém.

      Nếu như Thái tử bị đổ, Trình mỹ nhân ở trong cung liền có nơi sống yên ổn. Cho nên nàng mới có ý xấu đến đầu Vệ .

      Ôn Ly cảm thấy, Trình mỹ nhân có lẽ cũng thích Vệ , tựa như nàng ta cũng thích Thái tử, nàng ta mong muốn, chỉ đơn giản là có nơi để sống yên ổn. Vệ đúng lúc cho nàng ta chỗ như vậy, nhưng nàng ta vẫn lo lắng, nữ nhân trong hậu cung đứa phòng thân sao được.

      Trình mỹ nhân lòng dạ suy nghĩ đều là làm thế nào sinh tồn trong hậu cung này, nhưng quên nàng ra còn có thể rời khỏi hậu cung này.

      Vì thế Ôn Ly quyết định giúp nàng chút.

      Ngày ấy ở ngự hoa viên, Ôn Ly ra chuẩn bị ba đề tài, chia ra dùng để ứng đối Trình mỹ nhân, Giang tiệp dư cùng Tắc Á. Chế độ phu thê, chính là dùng để giúp Trình mỹ nhân mở ra thế giới mới.

      Khi Trình mỹ nhân phá tan suy nghĩ giới hạn, ý thức được ngoài cung mới là nơi phù hợp với lý tưởng sống yên phận của nàng ta, nàng ta nhất định còn cố ý ở lại trong cung.

      Đương nghiên, đó đều là giả thiết thành lập cơ sở Trình mỹ nhân phải người chơi, nếu Trình mỹ nhân là người chơi, vậy với Ôn Ly mà cũng ảnh hương gì, nhiều nhất chính là toi công lần mà thôi.

      Có điều trực giác của Ôn Ly xưa nay đều rất chính xác, ba ngày sau Trình mỹ nhân quả nhiên hướng Ôn Ly xin cáo từ, vì thế kế hoạch của Ôn Ly cũng thuận thế bước vào giai đoạn thứ hai.

      Trình mỹ nhân cùng Giang tiệp dư có thầm lui tới, điểm này Ôn Ly sớm biết .

      Nên thế nào về Giang tiệp dư này nhỉ, Ôn Ly vốn cho rằng trải qua Thái hậu dốc lòng dạy bảo, Giang tiệp dư sớm thắp sáng đủ các loại kỹ năng, thế nào cũng nên là tuyển thủ bảo trì bình thản khó có thể đối phó.

      Hiển nhiên Trình mỹ nhân và Ôn Ly có chung suy nghĩ, cho nên nàng ta mới tình cảnh Ôn Ly ở ngự hoa viên ngẫu nhiên gặp Bùi tướng quân cho Giang tiệp dư biết, cũng ám chỉ Ôn Ly cùng Bùi tướng quân có ái muội, có thể lợi dụng cái này để nghĩ biện pháp.

      Trình mỹ nhân là tay lão luyện trong việc mượn đao giết người, nhưng lần này đây nàng ta lại nhìn nhầm người. Giang tiệp dư từ đêm mới tiến cung bị Hoàng thượng bỏ lại mình trong tân phòng, trong lòng dấy lên ngọn lửa tên là ghen tị, đốt cháy chỉ số thông minh của nàng ta ngay cả bụi cũng còn.

      Mặc dù có Trình mỹ nhân cung cấp tình báo cùng Thái hậu làm hậu thuẫn, nhưng Giang tiệp dư trừ tìm đường chết thành công ra, còn lại đều rất thất bại.

      Nhưng là dưỡng thành thói quen liên hệ tình báo với Trình mỹ nhân. Ôn Ly sớm nghĩ tới, giữa người chơi với người chơi có lẽ liên thủ, tuy rằng nhìn về lâu dài, vì ích lợi bọn họ cuối cùng cũng quay lưng, nhưng chỉ ngắn ngủi mà , các nàng vẫn có lợi ích chung.

      Ví dụ như trước giết chết vị Hoàng hậu này là nàng rồi sau.

      Đương nhiên Trình mỹ nhân cùng Giang tiệp dư thẳng thắn với nhau mình là người chơi, tình báo cũng chỉ ngẫu nhiên trao đổi lần, nhưng như vậy là đủ rồi.

      Trước khi hệ thống Hồng Nhị là người chơi, liền ngay cả Ôn Ly cũng cho rằng Trình mỹ nhân là người chơi, Giang tiệp như trong lòng nhất định càng thêm nhận định Trình mỹ nhân chính là người chơi.

      Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân đột nhiên ở trong ngự hoa viên vui vẻ chuyện với nhau nửa canh giờ, nhất định làm Giang tiệp dư nghi ngờ. Nếu như minh hữu của mình đột nhiên bị kẻ địch kéo , với Giang tiệp dư tại mà , nhất định chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

      Cho nên tối hôm đó nàng ta lại cùng Trình mỹ nhân tiến hành lần trao đổi cuối cùng.

      Cuộc chuyện kia của Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân, chỉ có nội dung mười phần đại, liền ngay cả lựa chọn câu từ, Ôn Ly cũng chút tị hiềm rất nhiều từ ngữ đại. Khi Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư trao đổi, chẳng sợ dù chỉ ra từ đại, đều nhất định làm ý nghĩ Trình mỹ nhân là người chơi càng thêm thâm căn cố đế trong lòng Giang tiệp dư.

      Cùng với để hai người bọn họ liên thủ, bằng ra tay trước chiếm lợi thế. Khi Trình mỹ nhân hướng Ôn Ly xin rời cung, Giang tiệp dư cảm thấy nếu động thủ liền còn cơ hội nữa.

      Trong lòng nàng ta Trình mỹ nhân là người chơi thể nào rời khỏi hoàng cung, nàng ta cho rằng lần này Trình mỹ nhân xin rời cung, trong đó nhất định có mưu gì. Nếu để Trình mỹ nhân thuận lợi rời khỏi, chừng rất bất lợi cho nàng ta.

      Vì thế dưới tình thế cấp bách, Giang tiệp dư lựa chọn quyết đấu với Trình mỹ nhân. Kết quả chiến đấu là, nàng ta giết chết NPC.

      Hệ thống xử lý cái chết của Trình mỹ nhân thành cơ tim tê liệt, đồng thời Giang tiệp dư giết chết NPC, dựa theo quy tắc trò chơi cũng bị hệ thống gạt bỏ. Hệ thống cũng quy cái chết của nàng ta thành cơ tim tê liệt, chỉ có điều nàng ta cùng Trình mỹ nhân cách nhau ngày mà thôi.

      tình đến đây kết thúc, tất cả đều nằm trong thiết tưởng của Ôn Ly. chỉ có như vậy, bởi vì quy tắc của trò chơi là khi thời gian hết hạn, chỉ có thể còn lại người chơi, bằng tất cả người chơi đều bị gạt bỏ. Cho nên khi Trình mỹ nhân đến hướng nàng xin rời cung, Ôn Ly còn tưởng nàng ta là cố ý rời cung, sau đó kéo đến hết thời gian ba năm lại đến cùng nàng đồng quy vu tận.

      Có điều cuối cùng chứng minh, Trình mỹ nhân quả nhiên chính là NPC, sát thủ mà Ôn Ly chuẩn bị vụng trộm phái ra cung ám sát Trình mỹ nhân căn bản dùng đến.

      Tất cả mọi việc đại khái chính là như vậy, nhưng nếu phải giải thích, căn bản có cách nào ràng với Vệ , cho nên Ôn Ly cũng chỉ kêu Vệ tiếng liền có câu tiếp theo.

      Vệ thấy Ôn Ly có động tĩnh, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nằm bên cạnh mình hỏi: “Sao vậy?”

      Ôn Ly có chút rầu rĩ lắc đầu, “Vệ , chàng có cảm thấy ta rất xấu ?”

      “Hả?” Đuôi lông mày Vệ hơi giật giật, tay đặt ở ngang hông Ôn Ly chậm rãi trượt lên trước ngực nàng, khẽ véo cái, “Ta cảm thấy rất tốt.”

      Ôn Ly mặt đen lại, “ phải chỗ này.”

      “À.” Tay Vệ lại theo da thịt trơn nhẵn của Ôn Ly đến giữa hai chân nàng, “Chỗ này tốt hơn.”

      Ôn Ly: “…”

      có cách nào trao đổi với người tinh trùng lên não.

      Vì thế Ôn Ly chuẩn bị đắp chăn ngủ.

      Ai ngờ Vệ đột nhiên xoay người đè lên, Ôn Ly thân thể trầm xuống, mặt càng thêm đen, “Chàng phải là rất mệt à?”

      Vệ dùng đầu gối tách hai chân Ôn Ly ra, lên lên gáy nàng, “Vốn hơi mệt, có điều vừa rồi ngửi qua hương vị của Hoàng hậu, đột nhiên lại cảm thấy tinh thần hăng hái.”

      Ôn Ly: “…”

      Quả đúng là tinh thần hăng hái, nhưng chỉ là cái vật bên dưới chọc mình kia tinh thần hăng hái mà thôi.

      “Miệt mài thương thân.” Ôn Ly tận tình khuyên nhủ.

      “Cho nên ta là miệt mài có kế hoạch.” Vệ vẻ mặt trang nghiêm.

      Miệt mài có kế hoạch là miệt mài kiểu gì. Chẳng lẽ phải đều là miệt mài sao?

      “Ừ…” Trong lúc Ôn Ly còn châm chọc Vệ , tiểu huynh đệ của Vệ chút khách khí chen vào trong cơ thể nàng. Ôn Ly nhịn được rên ra tiếng, Vệ nhìn khuôn mặt nhắn của người dưới thân, đặt nụ hôn lên khóe mắt nàng, “Ly Nhi, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là tốt nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì.”

      Dưới trạng thái khoảng cách gần nhau như vậy, tất cả những lời tâm tình của Vệ đều có thể đưa đến hiệu quả gấp đôi. Trái tim Ôn Ly tựa hồ cũng bị Vệ lấp đầy, nàng hơi híp mắt lại đánh giá người thân, nghĩ rằng đây là an ủi mình sao?

      Nhưng ra có thể thay đổi tư thế an ủi, nhất định phải như vậy sao?

      Vệ đè nặng Ôn Ly bắt đầu chuyển động, Ôn Ly mới đầu còn có thể bên ngâm nga bên trong lòng nghĩ Vệ đến cùng biết được bao nhiêu, nhưng là dần dần đầu nàng biến thành khối bột nhão, hoàn toàn thể suy xét, xem như toàn bộ đều bị Vệ nắm trong tay.

      Vệ rất thích loại cảm giác Ôn Ly cả thể xác và tinh thần đều dưới điều khiển của mình, nhìn người dưới thân tùy động tác của mình nhịn được rên lên, Vệ cảm thấy càng thêm hưng phấn, chỉ có lúc này mới có thể chân cảm nhận được, người này từ trong ra ngoài, từ xuống dưới hoàn toàn đều là của mình, của mình mình.

      “Ly nhi, Ly nhi…” Vệ lúc làm cái này, thanh luôn đặc biệt gợi cảm, làm trái tim của Ôn Ly ngứa ngáy, hận thể ôm Vệ cắn hai cái.

      Sau đó nàng làm như vậy.

      Với lên đầu vai Vệ , Ôn Ly há miệng cắn mạnh cái lên vai phải Vệ , Vệ hét to tiếng, dưới thân dùng sức đâm vào, lại áp Ôn Ly xuống dưới thân, “Ly Nhi, muốn tạo phản phải ?”

      Ôn Ly nhân cơ hội sờ soạng ngực Vệ , học dáng vẻ lưu manh : “Ta cảm thấy lúc nào nên để ta ở bên .”

      Vệ lập tức trợn to mắt, đối Ôn Ly cười : “Hóa ra Ly nhi muốn ở bên , Trẫm tại thành toàn nàng.”

      Cảnh sắc trước mắt hoa cái, Ôn Ly bị Vệ ôm đặt người , cùng đối mặt. Bởi vì động tác mới vừa rồi, Ôn Ly theo bản năng kêu lên tiếng, tay Vệ gắt gao túm chặt eo Ôn Ly, cắn cái lên xương quai xanh của nàng, “Vừa rồi cũng quên , tiếng kêu của Ly Nhi cũng rất dễ nghe.”

      Ôn Ly: “…”

      Cảm thụ cái chày cán bột kia ngừng chọc mình, Ôn Ly trong lòng than thở, nàng sớm nên dự đoán được là kết quả này.

      Đây là câu chuyện xưa về nam nhân và nước mắt của nữ nhân.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 76. Điên.

      Editor: Linh





      Lúc Hồng Nhị bưng bình trà ngon vừa pha vào cung Trường Nhạc, Ôn Ly đan tay chống đầu, dựa vào bàn chợp mắt.

      Hồng Nhị ngước mắt nhìn nàng cái rồi rón rén qua, rót đầy chén trà trống .

      Dòng nước chảy vào chén phát ra tiếng vang, Ôn Ly lông mi khẽ run hai cái, mở mắt liền thấy trung khói trắng lượn lờ, gió thổi liền tản .

      “Nương nương, nếu mệt mỏi vào trong nhà ngủ .” Hồng Nhị rót đầy chén trà rồi nhàng đặt ấm trà qua bên, sau đó đứng bên cạnh Ôn Ly.

      Ôn Ly ngáp cái, cầm chén trà lên uống ngụm , rồi đứng dậy khỏi ghế ngồi khắc phượng.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Lượng pin của vòng tay chỉ còn lại đủ 20%, hệ thống tự tiến vào hình thức nạp điện. Nên dưới hình thức này hệ thống chỉ có thể giữ lại công năng trụ cột nhất. Nạp điện hoàn thành sau nửa tiếng nữa.]

      Mày Ôn Ly mấy nhận ra giật giật, tiến vào trò chơi hơn hai năm, nàng phát vòng tay sai lắm cách nửa năm sạc điện lần, hơn nữa lần này tổng cộng là lần thứ năm.

      [Tinh! Nhắc nhở của hệ thống, người chơi Hồng Nhị phát động khiêu chiến với bạn, xin nhấn nút xác nhận để tiến vào hình thức chiến đấu.]

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Hệ thống cưỡng chế rời khỏi hình thức nạp điện, tiến vào hình thức chiến đấu! Dưới hình thức chiến đấu thể mở ra hình thức nạp điện, khi vòng tay hết điện là lúc người chơi tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Ôn Ly còn chưa tiêu hóa xong loạt đại chiêu hệ thống tung ra, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi.

      Cảnh tượng này nàng từng có may mắn gặp được lần, chính là giáo trường xuất khi nàng phát động khiêu chiến với Phạm Na Già.

      [Tinh! Mời người chơi Ôn Ly lựa chọn vũ khí.]

      Hàng loạt vũ khí lạnh bao quanh Ôn Ly, Ôn Ly vô cùng thuần thục cầm lấy cây giáo dài, thanh ngàn năm như của hệ thống lại truyền tới —

      [Tinh! Người chơi đối phương ăn tu la hoàn, xin người chơi chú ý!]

      Ôn Ly nhíu mày, có phải trước khi quyết đấu nhất định phải ăn viên như vậy? Nàng nhớ lúc trước Phạm Na Già cũng ăn viên. Có điều sao, vật này nàng cũng có.

      “Hệ thống, cũng cho ta .”

      [Cho cái gì?]

      Ôn Ly thở dài, rất lên được mặt bàn, “Tu la hoàn ấy.”

      […]

      Tuy rằng hệ thống gì, nhưng là trước mặt Ôn Ly tự động lên viên thuốc màu đen, Ôn Ly cầm lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, ngụm nuốt xuống.

      [Tinh! Người chơi ăn tu la hoàn, sức chiến đấu nâng cao gấp ba, thời gian kéo dài là năm phú.]

      “Cho dù ngươi ăn tu la hoàn cũng vô ích.” Thanh của Hồng Nhị đột nhiên từ đối điện truyền đến, Ôn Ly nghe tiếng nhìn lại, sau đó cả người đều khỏe.

      Mẹ đản vì sao nàng có khôi giáp ta có!

      [Tinh! Đó là người chơi đối phương hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống lấy được phần thưởng tương ứng.]

      “Vì sao phần thưởng của nàng to như vậy, phần thưởng của ta lại là X cung đồ với X nữ tâm kinh?”

      […]

      #Hệ thống ngươi có liêm sỉ#

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 15%, vòng tay hết điện là lúc người chơi tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Tiếng cười khẽ của Hồng Nhị từ đối diện truyền đến, “Các ngươi còn có thể trò chuyện thêm lát nữa, rất nhanh là nó có thể cúp điện.”

      Ôn Ly nhướng mày, “Ngươi có thể nghe được tiếng của hệ thống của ta?”

      Hồng Nhị lắc lắc đầu, “, ta là có thể nghe được tất cả các thanh hệ thống của tất cả người chơi.”

      Ôn Ly ngẩn người, chân mày nhíu chặt hơn, “Vậy… Ngươi cảm thấy ầm ĩ à?”

      Hồng Nhị: “…”

      Chỉ hệ thống cũng ầm ĩ khiến Ôn Ly đau đầu, cùng lúc nghe được tiếng của nhiều hệ thống như vậy… Chẳng phải là cả ngày bên tai đều là tinh tinh tinh à!

      [Tinh! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 10%!]

      Xem .

      Chờ Ôn Ly trong lòng châm chọc xong, rốt cuộc mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Sao lượng điện hao tổn nhanh như vậy?”

      [Lượng điện đủ 20% gia tốc lượng điện tiêu hao, mặt khác dưới hình thức chiến đấu cũng vô cùng tiêu hao điện.]

      Ôn Ly nhìn về phía Hồng Nhị khóe miệng khẽ nhếch, cau mày. Xem ra Hồng Nhị là muốn chờ lượng điện của nàng dùng hết, tiến vào hình thức hôn mê liền cần tốn nhiều sức xử lý nàng.

      Khó trách Hồng Nhị đột nhiên chọn quyết đấu với nàng vào lúc này, nhưng phải lại, tại sao nàng ta có thể có năng lực nghe được thanh nhắc nhở người chơi khác của hệ thống nhỉ! Đây tuyệt đối là lỗi bug của trò chơi!

      [ phải! Là vì Hồng Nhị hack hệ thống của chính nàng!]

      Ôn Ly: […]

      Chết. Tiệt.

      Lúc này chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt tâm tình phức tạp của Ôn Ly lúc này. Hóa ra trò chơi này cũng có thể chơi như vậy.

      “Hệ thống, ta cũng có thể hack ngươi sao?”

      […]

      Bây giờ Ôn Ly cuối cùng cũng hiểu vì sao Hồng Nhị từ rất sớm biết nàng là người chơi, hóa ra là có bàn tay vàng lớn như vậy.



      ra Hồng Nhị mới là nữ chính đúng .

      Ôn Ly đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, Hồng Nhị như thế nào mà có thể hack được hệ thống của chính mình vậy?

      [Người chơi Hồng Nhị thân phận là tiến sĩ vật lý học của đại học T, từng phát biểu rất nhiều luận văn có lực ảnh hưởng quốc tế, người máy trí năng Last Queen thế hệ mới chính là xuất từ tay nàng.]

      Ôn Ly: “…”

      Hồng Nhị nàng… Thế nhưng là nhà khoa học! Thế giới này quá huyền ảo!

      Tất cả manh mối giống như đều được xâu chuỗi lại trong nháy mắt này. Phạm Na Già sở dĩ tin tưởng lời của Hồng Nhị là vì nàng ta từng gặp qua Hồng Nhị ở thế giới ! Phạm Na Già là phóng viên đặc biệt của tạp chí khoa học NCC, Hồng Nhị là tiến sĩ khoa học, hai người các nàng từng gặp qua ở hội tuyên bố Last Queen! Đây là Last Queen mà Phạm Na Già lúc lâm chung, nàng sao lại sớm nghĩ ra chứ!

      Người máy trí năng thế hệ mới được nghiên cứu ra, Ôn Ly cũng từng đọc qua bài viết về vấn đề này tạp chí, khó trách lúc ấy nàng cảm thấy tên này quen tai.

      Nhưng là, loại chuyện tuân thủ theo quy định như hack hệ thống như vậy có được ! Sao lại có ai để ý vậy!

      [Sau khi hệ thống bị hack công ty game lập tức nhận được tình báo, nhưng bởi vì đây là trò chơi mới mở, năng lực của chính người chơi cũng là nhân tố quan trọng để hoàn thành trò chơi, hơn nữa do điều kiện giới hạn, người chơi Hồng Nhị chỉ có thể nghe được thanh hệ thống của người chơi khác, cho nên cao tầng đối vấn đề này lựa chọn thái độ để mặc.]

      Ôn Ly: “…”

      Hẹn cao tầng của các ngươi ra đây, chúng ta bàn luận luân sinh được ?

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 5%!]

      Ôn Ly: “…”

      Mau mau ra đây chúng ta bàn luận nhân sinh!

      Ôn Ly giơ giáo dài trong tay lên liền đâm về phía Hồng Nhị. Nàng phát sau khi ăn tu la hoàn rồi liền giống, tốc độ của nàng vút vút vút, bỗng chốc… Liền bay qua đầu.

      Ôn Ly vụt xoay người lại, đâm thế ngựa quay đầu. Khôi giáp người Hồng Nhị cực kỳ lợi hại, Ôn Ly ràng dùng hết mười phần lực, mà chỉ mới đâm Hồng Nhị trầy chút da.

      Hồng Nhị cũng biết võ công, muốn liều mạng nhất định phải đối thủ của Ôn Ly. Cho nên nàng ta chỉ mặc khôi giáp tránh né, chỉ cần sống qua 5% lượng điện cuối cùng của vòng tay Ôn Ly, nàng ta liền có thể dễ dàng giết Ôn Ly.

      Tính toán trong lòng Hồng Nhị Ôn Ly tất nhiên là ràng, vì thế lúc ra tay cũng càng thêm tàn nhẫn. Nhưng Hồng Nhị tuy có võ, trốn tránh lại tương đối chuyên nghiệp, thân pháp cũng rất linh hoạt, Ôn Ly đánh đánh lại lại đều chỉ có thể cắt mất ít tóc của nàng ta, Ôn Ly cũng dần dần có nhẫn nại.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 3%!]

      biết đừng quấy rầy!

      Ôn Ly tăng nhanh bước chân, Hồng Nhị chỉ cảm thấy gió lướt qua mặt, Ôn Ly biến mất trước mắt mình. Theo bản năng nhíu nhíu mày, Hồng Nhị dựa vào sức quan sát bén nhạy của bản thân cảm giác thay đổi của khí bốn phía xung quanh, do đó phán đoán phương hướng của Ôn Ly.

      Nhưng là nàng ta còn chưa kịp cảm giác ra, vai trái truyền đến cảm giác đau tận xương. Nàng ta mím khóe môi cúi đầu, thấy đầu giáo nhuộm rút ra khỏi ai trái mình.

      Ôn Ly hai tay dùng sức rút đầu giáo ra khỏi người Hồng Nhị, Hồng Nhị kêu đau tiếng, ôm vai trái nhanh chóng xoay người kéo dài khoảng cách với Ôn Ly, xoay người lại nhìn Ôn Ly.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 1%, người sắp tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Ôn Ly nhướng mày, giơ tay lên chuẩn bị đâm giáo dài về phía Hồng Nhị, vào lúc nàng định ra tay giáo dài lại biến thành cây súng lục.



      còn kịp suy nghĩ đây có phải áo giác của mình hay , động tác bắn tựa hồ sớm thành bản năng của Ôn Ly, nàng nhắm thẳng mi tâm của Hồng Nhị, thuần thục bóp cò.

      “Bịch!”

      [Vòng tay lượng điện còn lại là 0! Người chơi tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Hai thanh này gần như là cùng lúc vang lên, cho nên Ôn Ly ngay cả phát súng kia của mình rốt cuộc có bắn trúng hay cũng kịp thấy ràng, trước mắt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      Bên tai liên tục có thanh ồn ào, có lúc là tiếng rống giận dữ, có lúc là tiếng đồ vật rơi xuống đất, có lúc là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Ôn Ly giấc ngủ này mê mê trầm trầm, chưa từng được an ổn.

      biết qua bao lâu, bên tai rốt cục dần yên tĩnh trở lại, dòng nước ấm thuận theo lòng bàn tay nàng chảy ngược đến tim, trái tim vốn yên tĩnh lại của Ôn Ly cũng kịch liệt nhảy dựng lên.

      Vốn tính toán ngủ giấc ngon, Ôn Ly rốt cục chảy nước mắt tạm biệt Chu công, cố gắng nâng mí mắt… Nâng lên.

      Lại nâng!

      Dưới kiên nhẫn chịu từ bỏ của Ôn Ly, bản thân cuối cùng được như nguyện mở mắt.

      “Ly nhi?!” Cảnh vật trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, Ôn Ly vừa mới thấy hình dáng trước mắt, thanh vội vã vang lên bên tai, “Lập tức truyền thái y vào đây!”

      Lại là loạt tiếng bước chân nhốn nháo, Ôn Ly trước mắt hơn mấy bóng người, cùng cổ tay chợt lạnh, Ôn Ly theo bản năng rụt rụt.

      “Thế nào rồi?” Bóng người trước mắt đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng mới đầu mạnh chen tiến vào, “Ly nhi, khó chịu chỗ nào?”

      Ôn Ly tại rốt cục thấy , bóng dáng trước mắt kia phải là Vệ sao? “Vệ …”

      Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, chính Ôn Ly cũng phát hoảng. Giọng của nàng khàn giống như mảnh sa mạc khô khốc.

      Vệ nhìn người bên dưới, cầm lấy bàn tay bỗng dưng căng thẳng của nàng, sau lúc lâu mới giống như thoát lực nằm xuống bên cạnh nàng, “Nàng kém chút hù chết ta, nàng biết ?”

      Ôn Ly trong lòng hiểu đau xót, nàng có chút cố hết sức nâng tay trính mình lên, chậm rãi ôm người bên cạnh, “ xin lỗi…”

      Vệ tựa đầu vào bả vai Ôn Ly, sau lúc lâu gì.

      Các thái y lúng túng đứng bên, ở lại cũng được, cũng xong.

      “Hoàng thượng?” Vẫn là Văn thái y da mặt dày, thản nhiên gọi Hoàng thượng giống như ngủ tiếng.

      Vệ đầu hơi động, sau đó chậm rãi từ bên người Ôn Ly đứng dậy, quay đầu lại liếc Văn thái y cái.

      Dù là Văn thái y da mặt dày như vậy, trái tim cũng theo bản năng run lên cái, “Xin Hoàng thượng để cựu thần thay nương nương bắt mạch.”

      Vệ lại liếc Văn thái y cái nữa, thận trọng cầm lấy tay trái Ôn Ly đặt lên đầu gối mình, Văn thái y lông mày run rẩy, cuối cùng vẫn dựa theo tư thế đó bắt mạch cho Hoàng hậu.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, độc tố trong cơ thể Hoàng hậu nương nương hết, còn gì đáng ngại.”

      Lời của Văn thái y làm Ôn Ly hiểu ra sao, nàng khi nào lại trúng độc rồi?

      Vệ hướng Văn thái y gật đầu, ý bảo bọn họ có thể ra ngoài.

      Mấy vị thái y như trút được gánh nặng ra ngoài sắc thuốc cho Hoàng hậu nương nương, để lại Hoàng thượng và Hoàng hậu nằm giường chớp mắt, ngay cả nháy cũng nháy cái.

      Ôn Ly mấp máy đôi môi khô khốc, hỏi Vệ : “Ta bị sao vậy?”

      Nàng vừa thốt ra lời kia, sắc mặt Vệ liền đổi. Nhìn chằm chằm Ôn Ly nửa ngày lên tiếng, Vệ mới tối nghĩa : “Hồng Nhị bỏ độc vào trong nước trà của nàng.”

      Cái gì — cơ –?

      Ôn Ly kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy Hồng Nhị đâu?”

      Khóe môi Vệ mím thành đường thẳng, “ bị ta xử chết.”

      Theo độ lạnh trong giọng của Vệ đến phán đoán, Hồng Nhị nhất định bị chết thoải mái lắm. Xem ra, phát súng kia của nàng hẳn là bắn trúng?

      Đúng rồi, vì sao giáo dài lại biến thành súng lục?

      [Tinh! Đây nhất định là ảo giác của người chơi.]

      Ôn Ly: “…”

      Hệ thống, phải là ngươi giúp ta ăn gian đấy chứ?

      [Học tập Lôi Phong, tấm gương tốt.]

      Những lời này của hệ thống là dùng tiếng hát hát ra ngoài. Trái tim Ôn Ly bị đả kích gấp mấy chục lần.

      “Ly nhi, có phải là có chỗ nào thoải mái ?” Thấy Ôn Ly nhíu mày, trái tim Vệ lại giật thót.

      Ôn Ly lắc lắc đầu, đối Vệ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Ta sao.”

      Vệ ngực đau xót, lại cúi xuống ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly nhi, nếu như nàng xảy ra chuyện gì… Ta biết mình làm ra chuyện gì nữa.”

      Biết được Hồng Nhị cũng dám hạ độc với Ôn Ly, Vệ hận thể lột da Hồng Nhị ngay tại chỗ, Tuy rằng kết quả cuối cùng của nàng ta cũng tốt hơn lột da là bao nhiêu.

      May mắn Ôn Ly sao, bằng … Hai tay ôm ngang hông Ôn Ly nắm chặt lại, kịch liệt thở hổn hển mấy hơi.

      “Chàng làm sao vậy?”

      Ôn Ly thanh khàn khàn khiến Vệ cảm thấy dị thường chói tai, cau mày lệnh Phương Tiêu mang nước ấm tới, đỡ Ôn Ly ngồi dậy, “Ly nhi, há miệng.”

      Ôn Ly nghe lời há miệng ra, Vệ dè dặt cho Ôn Ly uống nước.

      [Tinh! Người chơi Hồng Nhị bỏ mình!]

      [Chúc mừng người chơi Ôn Ly hoàn thành nhiệm vụ hai! Hệ thống thưởng cho bộ khôi giáp Hoàng Dung!]

      Ôn Ly: “…”

      Hệ thống, lúc này đưa đến khôi giáp căn bản là cần dùng có được ?

      [Tinh! Hệ thống thưởng cho viên [Thần tiên hoàn]!]

      …Đấy là cái gì?

      [Có thần tiên hoàn, muốn sinh nam có thể sinh nam!]

      Ôn Ly: “…”

      [ những có thể quyết định giới tính của đứa , còn có thể quyết định số lượng đứa !]

      Ôn Ly: “…”

      [Tinh! Người chơi Ôn Ly thuận lợi hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống, xin hỏi là trực tiếp rời khỏi trò chơi, hay là tiếp tục trò chơi?]

      Ôn Ly ngẩn người, còn có thể tiếp tục trò chơi?

      [Đúng vậy, nếu người chơi lựa chọn tiếp tục trò chơi, có hệ thống nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ mới có thời gian hạn chế, nhưng nếu như hoàn thành được, vĩnh viễn bị nhốt trong trò chơi! Mong người chơi suy nghĩ kỹ càng.]

      Ôn Ly thận trọng suy xét giây, “Tiếp tục trò chơi.”

      [Tinh! Người chơi Ôn Ly mở ra hệ thống nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ , mất quyền lực tiểu Hoàng đế, chính mình lên làm Thái hậu!]

      Ôn Ly: “…”

      ra, Thái hậu cũng là người chơi đúng .

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 77. Đại kết cục.

      Editor: Linh.

      Lúc Hồng Nhị bưng bình trà ngon vừa pha vào Trường Nhạc cung, Ôn Ly đan tay chống đầu, dựa vào bàn chợp mắt.

      Hồng Nhị ngước mắt nhìn nàng cái rồi rón rén qua, rót đầy chén trà trống .

      Dòng nước chảy vào chén phát ra tiếng vang, Ôn Ly lông mi khẽ run hai cái, mở mắt liền thấy trung khói trắng lượn lờ, gió thổi liền tản .

      “Nương nương, nếu mệt mỏi vào trong nhà ngủ .” Hồng Nhị rót đầy chén trà rồi nhàng đặt ấm trà qua bên, sau đó đứng bên cạnh Ôn Ly.

      Ôn Ly ngáp cái, cầm chén trà lên uống ngụm , rồi đứng dậy khỏi ghế ngồi khắc phượng.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Lượng pin của vòng tay chỉ còn lại đủ 20%, hệ thống tự tiến vào hình thức nạp điện. Nên dưới hình thức này hệ thống chỉ có thể giữ lại công năng trụ cột nhất. Nạp điện hoàn thành sau nửa tiếng nữa.]

      Mày Ôn Ly mấy nhận ra giật giật, tiến vào trò chơi hơn hai năm, nàng phát vòng tay sai lắm cách nửa năm sạc điện lần, hơn nữa lần này tổng cộng là lần thứ năm.

      [Tinh! Nhắc nhở của hệ thống, người chơi Hồng Nhị phát động khiêu chiến với bạn, xin nhấn nút xác nhận để tiến vào hình thức chiến đấu.]

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Hệ thống cưỡng chế rời khỏi hình thức nạp điện, tiến vào hình thức chiến đấu! Dưới hình thức chiến đấu thể mở ra hình thức nạp điện, khi vòng tay hết điện là lúc người chơi tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Ôn Ly còn chưa tiêu hóa xong loạt đại chiêu hệ thống tung ra, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi.

      Cảnh tượng này nàng từng có may mắn gặp được lần, chính là giáo trường xuất khi nàng phát động khiêu chiến với Phạm Na Già.

      [Tinh! Mời người chơi Ôn Ly lựa chọn vũ khí.]

      Hàng loạt vũ khí lạnh bao quanh Ôn Ly, Ôn Ly vô cùng thuần thục cầm lấy cây giáo dài, thanh ngàn năm như của hệ thống lại truyền tới —

      [Tinh! Người chơi đối phương ăn tu la hoàn, xin người chơi chú ý!]

      Ôn Ly nhíu mày, có phải trước khi quyết đấu nhất định phải ăn viên như vậy? Nàng nhớ lúc trước Phạm Na Già cũng ăn viên. Có điều sao, vật này nàng cũng có.

      “Hệ thống, cũng cho ta .”

      [Cho cái gì?]

      Ôn Ly thở dài, rất lên được mặt bàn, “Tu la hoàn ấy.”

      […]

      Tuy rằng hệ thống gì, nhưng là trước mặt Ôn Ly tự động lên viên thuốc màu đen, Ôn Ly cầm lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, ngụm nuốt xuống.

      [Tinh! Người chơi ăn tu la hoàn, sức chiến đấu nâng cao gấp ba, thời gian kéo dài là năm phú.]

      “Cho dù ngươi ăn tu la hoàn cũng vô ích.” Thanh của Hồng Nhị đột nhiên từ đối điện truyền đến, Ôn Ly nghe tiếng nhìn lại, sau đó cả người đều khỏe.

      Mẹ đản vì sao nàng có khôi giáp ta có!

      [Tinh! Đó là người chơi đối phương hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống lấy được phần thưởng tương ứng.]

      “Vì sao phần thưởng của nàng to như vậy, phần thưởng của ta lại là X cung đồ với X nữ tâm kinh?”

      […]

      #Hệ thống ngươi có liêm sỉ#

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 15%, vòng tay hết điện là lúc người chơi tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Tiếng cười khẽ của Hồng Nhị từ đối diện truyền đến, “Các ngươi còn có thể trò chuyện thêm lát nữa, rất nhanh là nó có thể cúp điện.”

      Ôn Ly nhướng mày, “Ngươi có thể nghe được tiếng của hệ thống của ta?”

      Hồng Nhị lắc lắc đầu, “, ta là có thể nghe được tất cả các thanh hệ thống của tất cả người chơi.”

      Ôn Ly ngẩn người, chân mày nhíu chặt hơn, “Vậy… Ngươi cảm thấy ầm ĩ à?”

      Hồng Nhị: “…”

      Chỉ hệ thống cũng ầm ĩ khiến Ôn Ly đau đầu, cùng lúc nghe được tiếng của nhiều hệ thống như vậy… Chẳng phải là cả ngày bên tai đều là tinh tinh tinh à!

      [Tinh! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 10%!]

      Xem .

      Chờ Ôn Ly trong lòng châm chọc xong, rốt cuộc mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Sao lượng điện hao tổn nhanh như vậy?”

      [Lượng điện đủ 20% gia tốc lượng điện tiêu hao, mặt khác dưới hình thức chiến đấu cũng vô cùng tiêu hao điện.]

      Ôn Ly nhìn về phía Hồng Nhị khóe miệng khẽ nhếch, cau mày. Xem ra Hồng Nhị là muốn chờ lượng điện của nàng dùng hết, tiến vào hình thức hôn mê liền cần tốn nhiều sức xử lý nàng.

      Khó trách Hồng Nhị đột nhiên chọn quyết đấu với nàng vào lúc này, nhưng phải lại, tại sao nàng ta có thể có năng lực nghe được thanh nhắc nhở người chơi khác của hệ thống nhỉ! Đây tuyệt đối là lỗi bug của trò chơi!

      [ phải! Là vì Hồng Nhị hack hệ thống của chính nàng!]

      Ôn Ly: […]

      Chết. Tiệt.

      Lúc này chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt tâm tình phức tạp của Ôn Ly lúc này. Hóa ra trò chơi này cũng có thể chơi như vậy.

      “Hệ thống, ta cũng có thể hack ngươi sao?”

      […]

      Bây giờ Ôn Ly cuối cùng cũng hiểu vì sao Hồng Nhị từ rất sớm biết nàng là người chơi, hóa ra là có bàn tay vàng lớn như vậy.



      ra Hồng Nhị mới là nữ chính đúng .

      Ôn Ly đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, Hồng Nhị như thế nào mà có thể hack được hệ thống của chính mình vậy?

      [Người chơi Hồng Nhị thân phận là tiến sĩ vật lý học của đại học T, từng phát biểu rất nhiều luận văn có lực ảnh hưởng quốc tế, người máy trí năng Last Queen thế hệ mới chính là xuất từ tay nàng.]

      Ôn Ly: “…”

      Hồng Nhị nàng… Thế nhưng là nhà khoa học! Thế giới này quá huyền ảo!

      Tất cả manh mối giống như đều được xâu chuỗi lại trong nháy mắt này. Phạm Na Già sở dĩ tin tưởng lời của Hồng Nhị là vì nàng ta từng gặp qua Hồng Nhị ở thế giới ! Phạm Na Già là phóng viên đặc biệt của tạo chí khoa học NCC, Hồng Nhị là tiến sĩ khoa học, hai người các nàng từng gặp qua ở hội tuyên bố Last Queen! Đây là Last Queen mà Phạm Na Già lúc lâm chung, nàng sao lại sớm nghĩ ra chứ!

      Người máy trí năng thế hệ mới được nghiên cứu ra, Ôn Ly cũng từng đọc qua bài viết về vấn đề này tạp chí, khó trách lúc ấy nàng cảm thấy tên này quen tai.

      Nhưng là, loại chuyện tuân thủ theo quy định như hack hệ thống như vậy có được ! Sao lại có ai để ý vậy!

      [Sau khi hệ thống bị hack công ty game lập tức nhận được tình báo, nhưng bởi vì đây là trò chơi mới mở, năng lực của chính người chơi cũng là nhân tố quan trọng để hoàn thành người chơi, hơn nữa do điều kiện giới hạn, người chơi Hồng Nhị chỉ có thể nghe được thanh hệ thống của người chơi khác, cho nên cao tầng đối vấn đề này lựa chọn thái độ để mặc.]

      Ôn Ly: “…”

      Hẹn cao tầng của các ngươi ra đây, chúng ta bàn luận luân sinh được ?

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 5%!]

      Ôn Ly: “…”

      Mau mau ra đây chúng ta bàn luận nhân sinh!

      Ôn Ly giơ giáo dài trong tay lên liền đâm về phía Hồng Nhị. Nàng phát sau khi ăn tu la hoàn rồi liền giống, tốc độ của nàng vút vút vút, bỗng chốc… Liền bay qua đầu.

      Ôn Ly vụt xoay người lại, đâm thế ngựa quay đầu. Khôi giáp người Hồng Nhị cực kỳ lợi hại, Ôn Ly ràng dùng hết mười phần lực, mà chỉ mới đâm Hồng Nhị trầy chút da.

      Hồng Nhị cũng biết võ công, muốn liều mạng nhất định phải đối thủ của Ôn Ly. Cho nên nàng ta chỉ mặc khôi giáp tránh né, chỉ cần sống qua 5% lượng điện cuối cùng của vòng tay Ôn Ly, nàng ta liền có thể dễ dàng giết Ôn Ly.

      Tính toán trong lòng Hồng Nhị Ôn Ly tất nhiên là ràng, vì thế lúc ra tay cũng càng thêm tàn nhẫn. Nhưng Hồng Nhị tuy có võ, trốn tránh lại tương đối chuyên nghiệp, thân pháp cũng rất linh hoạt, Ôn Ly đánh đánh lại lại đều chỉ có thể cắt mất ít tóc của nàng ta, Ôn Ly cũng dần dần có nhẫn nại.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 3%!]

      biết đừng quấy rầy!

      Ôn Ly tăng nhanh bước chân, Hồng Nhị chỉ cảm thấy gió lướt qua mặt, Ôn Ly biến mất trước mắt mình. Theo bản năng nhíu nhíu mày, Hồng Nhị dựa vào sức quan sát bén nhạy của bản thân cảm giác thay đổi của khí bốn phía xung quanh, do đó phán đoán phương hướng của Ôn Ly.

      Nhưng là nàng ta còn chưa kịp cảm giác ra, vai trái truyền đến cảm giác đau tận xương. Nàng ta mím khóe môi cúi đầu, thấy đầu giáo nhuộm rút ra khỏi ai trái mình.

      Ôn Ly hai tay dùng sức rút đầu giáo ra khỏi người Hồng Nhị, Hồng Nhị kêu đau tiếng, ôm vai trái nhanh chóng xoay người kéo dài khoảng cách với Ôn Ly, xoay người lại nhìn Ôn Ly.

      [Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đủ 1%, người sắp tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Ôn Ly nhướng mày, giơ tay lên chuẩn bị đâm giáo dài về phía Hồng Nhị, vào lúc nàng định ra tay giáo dài lại biến thành cây súng lục.



      còn kịp suy nghĩ đây có phải áo giác của mình hay , động tác bắn tựa hồ sớm thành bản năng của Ôn Ly, nàng nhắm thẳng mi tâm của Hồng Nhị, thuần thục bóp cò.

      “Bịch!”

      [Vòng tay lượng điện còn lại là 0! Người chơi tiến vào trạng thái hôn mê!]

      Hai thanh này gần như là cùng lúc vang lên, cho nên Ôn Ly ngay cả phát súng kia của mình rốt cuộc có bắn trúng hay cũng kịp thấy ràng, trước mắt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      Bên tai liên tục có thanh ồn ào, có lúc là tiếng rống giận dữ, có lúc là tiếng đồ vật rơi xuống đất, có lúc là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Ôn Ly giấc ngủ này mê mê trầm trầm, chưa từng được an ổn.

      biết qua bao lâu, bên tai rốt cục dần yên tĩnh trở lại, dòng nước ấm thuận theo lòng bàn tay nàng chảy ngược đến tim, trái tim vốn yên tĩnh lại của Ôn Ly cũng kịch liệt nhảy dựng lên.

      Vốn tính toán ngủ giấc ngon, Ôn Ly rốt cục chảy nước mắt tạm biệt Chu công, cố gắng nâng mí mắt… Nâng lên.

      Lại nâng!

      Dưới kiên nhẫn chịu từ bỏ của Ôn Ly, bản thân cuối cùng được như nguyện mở mắt.

      “Ly nhi?!” Cảnh vật trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, Ôn Ly vừa mới thấy hình dáng trước mắt, thanh vội vã vang lên bên tai, “Lập tức truyền thái y vào đây!”

      Lại là loạt tiếng bước chân nhốn nháo, Ôn Ly trước mắt hơn mấy bóng người, cùng cổ tay chợt lạnh, Ôn Ly theo bản năng rụt rụt.

      “Thế nào rồi?” Bóng người trước mắt đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng mới đầu mạnh chen tiến vào, “Ly nhi, khó chịu chỗ nào?”

      Ôn Ly tại rốt cục thấy , bóng dáng trước mắt kia phải là Vệ sao? “Vệ …”

      Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, chính Ôn Ly cũng phát hoảng. Giọng của nàng khàn giống như mảnh sa mạc khô khốc.

      Vệ nhìn người bên dưới, cầm lấy bàn tay bỗng dưng căng thẳng của nàng, sau lúc lâu mới giống như thoát lực nằm xuống bên cạnh nàng, “Nàng kém chút hù chết ta, nàng biết ?”

      Ôn Ly trong lòng hiểu đau xót, nàng có chút cố hết sức nâng tay trính mình lên, chậm rãi ôm người bên cạnh, “ xin lỗi…”

      Vệ tựa đầu vào bả vai Ôn Ly, sau lúc lâu gì.

      Các thái y lúng túng đứng bên, ở lại cũng được, cũng xong.

      “Hoàng thượng?” Vẫn là Văn thái y da mặt dày, thản nhiên gọi Hoàng thượng giống như ngủ tiếng.

      Vệ đầu hơi động, sau đó chậm rãi từ bên người Ôn Ly đứng dậy, quay đầu lại liếc Văn thái y cái.

      Dù là Văn thái y da mặt dày như vậy, trái tim cũng theo bản năng run lên cái, “Xin Hoàng thượng để cựu thần thay nương nương bắt mạch.”

      Vệ lại liếc Văn thái y cái nữa, thận trọng cầm lấy tay trái Ôn Ly đặt lên đầu gối mình, Văn thái y lông mày sun rẩy, cuối cùng vẫn dựa theo tư thế đó bắt mạch cho Hoàng hậu.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, độc tố trong cơ thể Hoàng hậu nương nương hết, còn gì đáng ngại.”

      Lời của Văn thái y làm Ôn Ly hiểu ra sao, nàng khi nào lại trúng độc rồi?

      Vệ hướng Văn thái y gật đầu, ý bảo bọn họ có thể ra ngoài.

      Mấy vị thái y như trút được gánh nặng ra ngoài sắc thuốc cho Hoàng hậu nương nương, để lại Hoàng thượng và Hoàng hậu nằm giường chớp mắt, ngay cả nháy cũng nháy cái.

      Ôn Ly mấp máy đôi môi khô khốc, hỏi Vệ : “Ta bị sao vậy?”

      Nàng vừa thốt ra lời kia, sắc mặt Vệ liền đổi. Nhìn chằm chằm Ôn Ly nửa ngày lên tiếng, Vệ mới tối nghĩa : “Hồng Nhị bỏ độc vào trong nước trà của nàng.”

      Cái gì — cơ –?

      Ôn Ly kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy Hồng Nhị đâu?”

      Khóe môi Vệ mím thành đường thẳng, “ bị ta xử chết.”

      Theo độ lạnh trong giọng của Vệ đến phán đoán, Hồng Nhị nhất định bị chết thoải mái lắm. Xem ra, phát súng kia của nàng hẳn là bắn trúng?

      Đúng rồi, vì sao giáo dài lại biến thành súng lục?

      [Tinh! Đây nhất định là ảo giác của người chơi.”

      Ôn Ly: “…”

      Hệ thống, phải là ngươi giúp ta ăn gian đấy chứ?

      [Học tập Lôi Phong, tấm gương tốt.]

      Những lời này của hệ thống là dùng tiếng hát hát ra ngoài. Trái tim Ôn Ly bị đả kích gấp mấy chục lần.

      “Ly nhi, có phải là có chỗ nào thoải mái ?” Thấy Ôn Ly nhíu mày, trái tim Vệ lại giật thót.

      Ôn Ly lắc lắc đầu, đối Vệ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Ta sao.”

      Vệ ngực đau xót, lại cúi xuống ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly nhi, nếu như nàng xảy ra chuyện gì… Ta biết mình làm ra chuyện gì nữa.”

      Biết được Hồng Nhị cũng dám hạ độc với Ôn Ly, Vệ hận thể lột da Hồng Nhị ngay tại chỗ, Tuy rằng kết quả cuối cùng của nàng ta cũng tốt hơn lột da là bao nhiêu.

      May mắn Ôn Ly sao, bằng … Hai tay ôm ngang hông Ôn Ly nắm chặt lại, kịch liệt thở hổn hển mấy hơi.

      “Chàng làm sao vậy?”

      Ôn Ly thanh khàn khàn khiến Vệ cảm thấy dị thường chói tai, cau mày lệnh Phương Tiêu mang nước ấm tới, đỡ Ôn Ly ngồi dậy, “Ly nhi, há miệng.”

      Ôn Ly nghe lời há miệng ra, Vệ dè dặt cho Ôn Ly uống nước.

      [Tinh! Người chơi Hồng Nhị bỏ mình!]

      [Chúc mừng người chơi Ôn Ly hoàn thành nhiệm vụ hai! Hệ thống thưởng cho bộ khôi giáp Hoàng Dung!]

      Ôn Ly: “…”

      Hệ thống, lúc này đưa đến khôi giáp căn bản là cần dùng có được ?

      [Tinh! Hệ thống thưởng cho [Thần tiên hoàn] viên!]

      …Đấy là cái gì?

      [Có thần tiên hoàn, muốn sinh nam có thể sinh nam!]

      Ôn Ly: “…”

      [ những có thể quyết định giới tính của đứa , còn có thể quyết định số lượng đứa !]

      Ôn Ly: “…”

      [Tinh! Người chơi Ôn Ly thuận lợi hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống, xin hỏi là trực tiếp rời khỏi trò chơi, hay là tiếp tục trò chơi?]

      Ôn Ly ngẩn người, còn có thể tiếp tục trò chơi?

      [Đúng vậy, nếu người chơi lựa chọn tiếp tục trò chơi, có hệ thống nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ mới có thời gian hạn chế, nhưng nếu như hoàn thành được, vĩnh viễn bị nhốt trong trò chơi! Mong người chơi suy nghĩ kỹ càng.]

      Ôn Ly thận trọng suy xét giây, “Tiếp tục trò chơi.”

      [Tinh! Người chơi Ôn Ly mở ra hệ thống nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ , mất quyền lực tiểu Hoàng đế, chính mình lên làm Thái hậu!]

      Ôn Ly: “…”

      ra, Thái hậu cũng là người chơi đúng .

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 78. Phiên ngoại 1.

      Editor: Linh





      Thang Viên vào lúc năm tuổi, trở thành vạn nhân mê trong hoàng cung.

      Tuy rằng lúc ra đời bộ dáng nhăn nhăn nhúm nhúm từng bị mẫu hậu mình chê phen, nhưng là Thang Viên dùng chứng minh, bản thân hổ là con của hoa nước Khương!

      Khuôn mặt nhắn trắng trắng non mềm nộn nộn, nhường bao nhiêu tiểu cung nữ xuân tâm nảy mầm, nhịn được nghĩ muốn tiến lên véo cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định rất tốt.

      Chỉ trách Thang Viên người tuy nhưng địa vị cao, làm Đại hoàng tử nước Khương, dám véo má , có lẽ cũng chỉ có Hoàng hậu.

      Ôn Ly ra cũng thích trẻ con, ở trong mắt nàng trẻ con đều là hùng hài tử có chút cố tình gây lại tự cho là đúng còn vô cùng nghịch ngợm.

      Nhưng là Thang Viên lại giống vậy.

      Tuy rằng 5 tuổi đúng là độ tuổi hồn nhiên hoạt bát, nhưng Thang Viên trầm ổn vượt qua bạn cùng lứa, nhìn đôi ánh mắt tròn trịa đen láy kia, bên trong chứ đựng tất cả đều là cơ trí.

      “Mẫu hậu, ta viết xong rồi.” Thang Viên đứng long ỷ của Vệ , tay phải cầm bút lông tương xứng với bàn tay của , ngẩng đầu tựa như tranh công nhìn Ôn Ly.

      Chỉ có ở trước mặt Ôn Ly, Thang Viên mới có thể biểu giống đứa 5 tuổi. Liền ngay cả gương mặt bình thường có biểu cảm gì, lúc này cũng treo nụ cười nhàn nhạt.

      Ôn Ly đến trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua nét mực còn chưa khô giấy tuyên thành, đó là bài thơ hôm nay Vệ bảo Thang Viên chép.

      Chữ viết lực đạo mặc dù còn chưa đủ, nhưng lại chỉnh tề xinh đẹp, rất khó nhìn ra là xuất từ tay đứa 5 tuổi.

      Ôn Ly vừa lòng gật gật đầu, xoa xoa khuôn mặt nhắn của Thang Viên, “Thang Viên viết rất đẹp.”

      Thang Viên 5 tuổi bắt đầu chán ghét cái tên Thang Viên này, có điều người gọi là mẫu hậu , cũng liền cảm thấy cái tên này dễ nghe rất nhiều.

      có né tránh ma trảo của Ôn Ly, Thang Viên cười khanh khách mấy tiếng, nhào lên người Ôn Ly, “Mẫu hậu, hôn hôn.”

      Ôn Ly ôm Thang Viên xuống khỏi long ỷ của Vệ , chụt cái hôn lên khuôn mặt nhắn trắng nõn của .

      màn này vừa khéo bị Vệ vừa từ bên ngoài vào nhìn thấy.

      Vệ sắc mặt trầm xuống, hướng Ôn Ly tới, “Ly Nhi, ta bao nhiêu lần rồi, Thang Viên , thể tùy tiện hôn .”

      Ôn Ly khóe miệng giật giật, nhìn Vệ : “Lần đầu tiên chàng lời này là lúc Thang Viên vừa mới trăng tròn.”

      Vệ biết xấu hổ : “Nàng xem, lời này ta 5 năm rồi, có thể thấy được Thang Viên quả còn .”

      Ôn Ly: “…”

      Đây được coi là cách tính gì?

      Thang Viên vẫn còn ôm chân Ôn Ly buông, ngó đầu ra mặt thay đổi nhìn Vệ .

      Vệ cũng có chấp nhặt với , thẳng tới trước bàn, nhìn bài thơ Thang Viên vừa chép kia, “Đây là ngươi đói bụng mười ngày rồi viết?”

      Đối việc Vệ giáp mặt trào phúng, Thang Viên biểu tương đối lạnh nhạt. vùi đầu vào trong lòng Ôn Ly, làm bộ như nghe thấy lời Vệ .

      Loại tiếng động làm nũng kiểu này đúng dùng được, Ôn Ly rất nhanh bị công hãm. Nàng biết sợ nhìn Vệ , quyết định giúp Thang Viên cãi lại vài câu, “Thang Viên còn như vậy, khí lực đương nhiên cũng !”

      Nghĩ đứa nhà khác 5 tuổi mới bắt đầu biết chữ, Thang Viên nhà bọn họ có thể chép thơ văn, đây là thắng vạch xuất phát đấy!

      Vệ liếc mắt nhìn Ôn Ly cái, sau đó mím môi cười, “Người tới, dẫn tiểu hoàng tử .”

      Ôn Ly khóe mắt giật giật, có người lên kéo Thang Viên. Thang Viên giùng giằng theo, trong miệng còn lớn tiếng la hét, “Ta ! Phụ hoàng lại muốn bắt nạt mẫu hậu!”

      Ôn Ly: “…”

      Nàng muốn tìm miếng đậu hũ đâm chết.

      Bất đắc dĩ Thang Viên khí lực , hai tiểu cung nữ kéo ra khỏi thư phòng.

      Cửa thư phòng vừa đóng, Hoàng thượng quả nhiên bắt đầu bắt nặt Hoàng hậu.

      Đột nhiên bị đè lên bàn Ôn Ly hạ giọng kinh hô tiếng, cũng cảm giác được tay Vệ mò vào trong áo mình. Chưa kịp chữ ‘’, miệng nàng bị Vệ chặn lại, đương nhiên, dùng là miệng của .

      Ôn Ly bị Vệ hôn đến thở hổn hển, có chút tức giận khẽ cắn Vệ cái. Vệ rên khẽ tiếng, rốt cuộc buông lỏng môi Ôn Ly, nụ hôn êm ái dừng bên bờ môi nàng.

      Ôn Ly cúi đầu rên rỉ, tay Vệ dọc theo chân Ôn Ly thẳng đến chỗ vào ướt át, ở cánh hoa nhàng vén vén.

      Ôn Ly thanh càng phát ra khó nhịn, khí lực cả người tựa như bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào đầu vai Vệ . Theo người dưới thân đẩy lên cái, Ôn Ly khóe mắt dần ướt, có chút bất lực kêu lên tên Vệ .

      “Ta ở đây.” Vệ cúi đầu đặt nụ hôn lên trán Ôn Ly, dưới thân khắc cũng ngừng bắt đầu chuyển động, “Ly nhi, nàng cưng chiều Thang Viên như vậy, ta mất hứng.”

      Cho dù là vào loại thời điểm này, Ôn Ly vẫn nhịn được muốn trợn trắng. Nàng hơi híp mắt nhìn Vệ , thanh quyến rũ lên lời, “Vệ … Thang, Thang Viên là con của chúng ta…”

      “Ta biết…” Vệ con ngươi trầm cái, dưới thân động càng thêm nhanh, “Nhưng là phân tán lực chú ý của nàng đối ta.”

      Ôn Ly kiều chừng mấy tiếng mới đứt quãng câu đầy đủ, “, biết, còn có Nguyên Tiêu với Bánh Trôi nữa mà.”

      Vệ : “…”

      Mạnh cắn cái lên sườn cổ trắng nõn của Ôn Ly, vẻ mặt của Vệ lúc này giống Thang Viên lúc làm nũng như đúc.

      Ôn Ly khóe miệng cong lên, tay vòng qua cổ Vệ , dán đôi môi mình lên đôi môi , “Vệ , ta thích nhất là chàng mà.”

      Đáp án này cũng làm Vệ hài lòng. nhíu nhíu mày, tay đặt lên bộ ngực mềm mại của Ôn Ly, “Trước kia là chỉ thích mình ta.”

      “Ừ…” Ôn Ly thân hình mềm nhũn, lại ngả về phía sau bàn học. Vệ tay đỡ đùi nàng, tay chế trụ sau gáy nàng, cúi người lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của Ôn Ly.

      Chờ bắt nạt đủ người dưới thân Vệ mới hơi có chút thỏa mãn : “Về sau lại cho hôn Thang Viên.”

      Lông mi Ôn Ly có chút mệt mỏi giật giật, thanh gần như đến thể nghe thấy, “Vậy hôn ta có thể chứ?”



      “Ly nhi, nàng có phải còn muốn làm thêm lần nữa ?” Vệ nắn bóp mềm mại trước ngực Ôn Ly, toàn bộ thân thể lại phủ xuống.

      Ôn Ly vội vàng nâng tay đẩy , “ cần.”

      Vệ êm ái hôn lên mặt Ôn Ly, ở bên tai nàng thấp giọng : “Tối hôm nay còn có cung yến, trước bỏ qua cho nàng.”

      Ôn Ly khóe miệng hơi nhếch, ha ha, cung yến, mạng của nàng sao lại khổ vậy đây.

      Trước kia các đại thần đối cung yến đều được tích cực cho lắm, nhưng từ khi Thang Viên lần đầu tiên tham dự yên hội trong cung, nhóm đại thần trong triều đột nhiên thay đổi thích cung yến.

      Hơn nữa lần nào cũng đều dẫn theo nữ nhi của mình theo.

      Ôn Ly mỗi khi nhìn đến từng đôi mắt phát ra lục quang nhìn chằm chằm Thang Viên, trái tim đều nhịn được run cái.

      Có điều Thang Viên luôn luôn rất bình tĩnh, phảng phất như cao nhân tách khỏi trần gian.

      Mỗi lần có tiểu nương quấn quýt lấy kêu ‘Thang Viên ca ca, Thang Viên ca ca”, đều mặt thay đổi liếc đối phương, sau đó lãnh đạm : “Ta là đệ đệ của Thang Viên, Nguyên Tiêu.”

      Tiểu nương: “…”

      Nguyên Tiêu: “…”

      Đối việc ca ca mình mỗi lần đều đẩy về cho mình, Nguyên Tiêu là vô cùng đồng ý.

      Thuận tay giúp muội tử bên cạnh gạt sợi tóc hơi loạn trước trán, Nguyên Tiêu còn tặng kèm nụ cười mười vạn volt mê người.

      Muội tử nháy mắt bỏ mình, quả nhiên, Nhị hoàng tử dễ dàng thân cận hơn Đại hoàng tử nhiều!

      Dần dà, các muội tử ở chỗ Thang Viên đụng phải tường, đều đến chỗ Nguyên Tiêu tìm an ủi, Nguyên Tiêu ở trong cung yến nhân khí vượt qua Thang Viên, tiểu nương trước kia luôn kêu “Thang Viên ca ca”, tại cũng đổi giọng gọi “Nguyên Tiêu ca ca”.

      Đối cách làm người như vậy của đệ đệ mình, Thang Viên là vô cùng tán thành.

      Vì thế hai huynh đệ từ đến lớn, luôn duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt vi diệu.

      Mà tiểu công chúa duy nhất trong hoàng thất nước Khương, Bánh Trôi nương, mỗi lần tham gia cung yến mục tiêu đều là thiên linh vệ thủ vệ ở bên.

      Ca ca này mặc chế phục dễ xem!

      Oa, đặc biệt là ca ca đứng đầu tiên kia, nghe người khác đều gọi là Thượng tướng quân, bộ dáng giống như rất lợi hại.

      Vì thế Bánh Trôi mỗi lần đều cố ý đến trước mặt bọn họ lắc lư mấy vòng, thỉnh thoảng còn cẩn thận ngã sấp xuống, giờ phút này có thể quang minh chính đại nhào vào trong ngực các ca ca mặc chế phục!

      là tiểu công chúa thông minh.

      Ôn Ly sau mỗi lần cung yến đều kết thúc đều cảm thấy tương lai mờ mịt.

      Vì sao ba đứa liền đứa nào bình thường chút chứ?

      Muốn cùng Vệ tốt chuyện về vấn đề này, Vệ cho ra phương pháp giải quyết vô cùng đơn giản lại thô bạo — Sinh thẳng đến khi ra đứa bình thường thôi.

      Ôn Ly: “…”

      Nàng cảm thấy tương lai mờ mịt.

      Lại là đêm cung yến kết thúc, Ôn Ly thể xác và tinh thần mệt mỏi. Vừa kéo hai chân có chút nặng nề vào phòng tắm, Vệ cũng theo sát phía sau.

      Ôn Ly khóe miệng giật giật, lui lại mấy bước, “Chàng vào làm gì?”

      Vệ phen ôm chầm lấy Ôn Ly, bàn tay to chút khách khí thăm dò vào trong quần áo của nàng, “Đến giúp nàng sinh đứa bình thường.”

      Ôn Ly: “…”

      Giờ phút này Ôn Ly chợt tỉnh ngộ, vì sao bọn đều bình thường? Bởi vì bọn họ có người cha bình thường nha!

      Đây có lẽ là chỗ thiếu hụt của người máy, lại sinh bao nhiêu đều là như vậy.

      “Ùm ùm” tiếng, là thanh Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rơi xuống nước.

      Vài ngày sau, trải qua thái y chẩn đoán, Hoàng hậu nương nương lại có thai!

      Đây cố làm người vui mừng, , là chuyện xưa.

      HOÀN.

      9:20, ngày 23/10/2016.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :