1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 40

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo nhào lên người từ phía sau, “Sao lại chém, chẳng phải muốn gả cho em ư!”

      [​IMG]


      Khâu Thiên mặt dày cầu “bị sàm sỡ”, Kim Đa Bảo lay chuyển được, đành chịu thua, đầu tóc bù xù bò xuống cuối giường sờ sờ chân Khâu Thiên.

      Khâu Thiên: “Em định chọc cười à.”

      Kim Đa Bảo ngồi xếp bằng ở cuối giường, vẫn ngoan cố, “ biết chân cũng được tính là bộ phận đặc trưng cho giới tính sao?”

      Dường như trong đầu Khâu Thiên tưởng tượng ra chuyện gì rất kì quái, sắc mặt thay đổi, “Cái này hơi nặng đô phải?”

      Kim Đa Bảo lắc đầu cách đoan chính, “ thấy đàn ông thời xưa đều thích cầm bàn chân xíu của phụ nữ để thưởng thức à, hơn nữa phụ nữ cũng được để người đàn ông khác thấy chân trần của mình, nếu nhỡ bị em sờ giống như , họ tự sát hoặc chém đứt chân, rất cấm kỵ!”

      Khâu Thiên ngẫm nghĩ câu của , “ có thể chọn cách gả cho em mà.”

      Kim Đa Bảo cười ha ha, bò lại nâng cằm lên, “Được thôi tiểu nương tử, ta chịu trách nhiệm với nàng.”

      “Ừm, em lập tức tới nhà ba mẹ cầu hôn .”

      Kim Đa Bảo nghẹn họng, đúng rồi, hôm nay phải tới gặp phụ huynh… Vừa nhắc tới thấy căng thẳng, đập cánh tay Khâu Thiên, đẩy xuống giường nhanh, “Em phải về nhà thay quần áo khác, trang điểm chút.”

      Khâu Thiên nửa ngồi nửa nằm, ngắm nhìn bộ dạng hoảng hốt của , “ sao đâu, sáng sớm nay gửi tin nhắn cho mẹ, trong đội còn vài việc, tới trưa mới về. Bà ấy cũng phải mua đồ ăn, chừng còn muốn ăn diện chút, em tới sớm làm bà ấy chuẩn bị được mới dễ bực mình đó.”

      “Vậy à…” Kim Đa Bảo thả chậm tốc độ, “Nhưng cũng phải dậy chứ, chúng ta kiếm chút gì ăn , em đói quá.”

      “Sắc đẹp nằm giường, em còn muốn ra ngoài ăn gì hả, là phí của trời.”

      “Ô, cũng biết thành ngữ lợi hại như vậy à.”

      “…” Khâu Thiên ngồi dậy, ngắt mặt cái, “Bạn trai em có chút văn hóa, em biết vỗ tay hoan hô sao!”

      Kim Đa Bảo giơ cả tay cả chân lên vỗ, “Hoan hô hoan hô.”

      Khâu Thiên kéo quần áo vắt ghế, lườm cái, “Nhìn bộ dạng em bây giờ, có phải muốn chém hai chân luôn ?”

      Kim Đa Bảo nhào lên người từ phía sau, “Sao lại chém, chẳng phải muốn gả cho em ư!”

      Khâu Thiên bị đụng làm người lao lên trước, lưng gập hẳn lại, trở tay siết lấy Kim Đa Bảo, kẹp chặt hai bắp tay của , hai người đùa giỡn lăn lộn giường mấy vòng, đến khi Khâu Thiên cạ ra lửa mới buông ra, búng cằm , “ ầm ĩ nữa, mau dậy ăn thôi.”

      Ăn sáng trong trung tâm thương mại gần đó, lúc ra ngoài chơi, phát trước cửa trung tâm có vài chiếc máy gắp thú, Kim Đa Bảo tới gần mới thấy bên trong là những quả trứng làm từ nhựa, trong các quả trứng có chiếc nhẫn.

      Kim Đa Bảo có kinh nghiệm từ lần chơi trước, nên rất tin tưởng trình độ gắp thú của mình, lấy hai mươi đồng để đổi xu trong cái máy bên cạnh, hứa hẹn với Khâu Thiên, “Em gắp chiếc nhẫn cho .”

      Khâu Thiên đứng bên cạnh chờ, nhìn tập trung điều khiển cần gắp, nhưng quả trứng nhựa vừa vừa trơn, dễ gắp như món đồ chơi bằng bông. Kim Đa Bảo cũng nóng vội, chơi hết hai mươi đồng, lại chạy đổi thêm mười đồng, rốt cuộc trong lần gắp cuối cùng, gắp được quả trứng nhựa lớn nhất.

      vui mừng cúi người nhặt chiến lợi phẩm lên, vặn nắp vỏ trứng, sau đó trịnh trọng lấy chiếc nhẫn biết được làm từ chất liệu gì ra ngoài. Chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ có dáng gợn sóng, Kim Đa Bảo kéo tay Khâu Thiên qua, đặt vào lòng bàn tay , “Của em là cá, còn của là con sóng, vừa đẹp đôi!”

      cũng nhếch miệng, đeo nhẫn vào ngón giữa, nhưng chọt vừa, lại đổi sang ngón khác, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nhét vừa ngón út.

      Kim Đa Bảo lại bài giảng nghe trong tiệm trang sức cho Khâu Thiên, “‘Thanh nhiệt giải độc’, nhẫn đeo ngón trỏ là tình nhân, ngón giữa là tình cuồng nhiệt, ngón áp út là kết hôn, còn ngón út là độc thân.”

      Khâu Thiên nghe “độc thân”, muốn tháo nhẫn ra, Kim Đa Bảo vội đè tay , cho tháo, “ có em rồi, phải độc thân, đừng so đo nữa, cái đó quan trọng, đây là nhẫn em tặng đó, phải biết quý trọng!”

      “Chiếc nhẫn giá ba mươi đồng.” Khâu Thiên có vẻ hơi ghét bỏ.

      “Uhm…” Kim Đa Bảo lanh trí, vội lảng sang chuyện khác, “ biết tại sao nhẫn kết hôn phải đeo ngón áp út ?”

      “Em .”

      “Có thí nghiệm thế này, gập hai ngón giữa áp vào nhau, bốn ngón khác để thẳng, sao cho các đầu ngón tay chạm hờ.” Kim Đa Bảo vừa vừa giúp hai tay Khâu Thiên làm ra đúng tư thế đó, “Sau đó tách hai ngón cái ra, rất dễ đúng , tiếp theo là ngón trỏ, ngón út, đều rất dễ xa nhau, nhưng với ngón áp út, dù làm thế nào cũng tách ra được, trong này ngón cái đại diện cho cha mẹ, ngón trỏ là chị em, ngón út là con cái, cuối cùng ngày họ phải rời khỏi , chỉ có ngón áp út đại diện cho vợ chồng là phải làm bạn suốt đời, thể chia lìa.”

      Khâu Thiên nghe xong, thử tách từng ngón , quả tách ngón áp út rất khó, dùng sức nhiều lần, đột nhiên với Kim Đa Bảo, “Cái này chỉ tại ngón áp út là ngón yếu nhất bàn tay đúng ? Em xem, nếu dùng sức vẫn có thể tách ra được.”

      xong biễu diễn cho Kim Đa Bảo xem dùng sức để tách ngón áp út là thế nào, sau khi tách được còn cười đắc ý vì ngón tay khỏe mà linh hoạt của mình.

      Kim Đa Bảo im lặng nhìn , tức giận chọt tay và túi, “Vậy cứ tách ra như chúng nó !”

      Khâu Thiên bỗng ý thức được mình vừa ra chuyện nên , sờ sờ mũi, tự tìm bậc thang leo xuống, “ có ý gì đâu, chỉ muốn chiếc nhẫn này đeo vào ngón nào cũng quan trọng, em thấy đó, cho dù đeo nó lên ngón út, nhưng vẫn có thể làm bạn suốt đời với em, mãi mãi chia lìa.”

      xong, vội kéo tay Kim Đa Bảo lấy lòng, đan mười ngón tay vào nhau, cố gắng làm vui lên. Kim Đa Bảo giận dỗi liếc cái, siết chặt ngón tay, dùng sức cáu để trừng phạt.

      Khâu Thiên chẳng thấy đau chút nào, “Ốc tiêu, chỉ có tí sức thế thôi hả?” xong cũng dùng sức cáu , lực dùng đến năm sáu phần, làm Kim Đa Bảo đau đến chảy nước mắt.

      Cuối cùng Kim Đa Bảo rút tay lại trước, xoa xoa, ngẩng đầu hỏi , “ cố ý đúng ?”

      ngờ Khâu Thiên lại chẳng do dự, cười thừa nhận, “Ừ, quỷ hẹp hòi.”

      Rốt cuộc ai mới là quỷ hẹp hòi đây?!

      Lúc Thẩm Tùng Nguyên xách hai chiếc thùng lớn đến nhà họ Khâu, mẹ Khâu rầu rĩ, biết nên bận váy sọc màu nâu lá cọ, hay nên bận váy ca rô xanh đen, thấy em họ bỗng xuất , bà vui mừng mời ta làm quân sư cho mình.

      “Cái màu nâu lá cọ , chọn màu nhã nhặn chút.” Thẩm Tùng Nguyên nghiêm túc so sánh, cuối cùng đưa ra đề nghị. “Chị hai, có khách tới nhà sao?”

      “Trưa nay Khâu Thiên dẫn bạn tới dùng cơm, em cũng ở lại ăn , góp ý chút.” ra đây phải là lần đầu tiên mẹ Khâu gặp Kim Đa Bảo, nhưng dù sao lần này cũng có ý nghĩa khác những lần trước, bà muốn quá tùy tiện.

      Thẩm Tùng Nguyên chỉ chỉ hai cái thùng phía sau, “ được rồi, em chỉ tới đưa chút đồ ăn cho chị thôi, bạn em mở vườn rau, tặng em rất nhiều rau củ, thùng là mấy loại dưa chua, cậu ấy hợp tác giao dịch với bên Hàn Quốc, em ăn thấy cũng được, nhưng mà em ít nấu cơm ở nhà, được dịp chị lấy làm cơm trưa cho bạn Khâu Thiên ăn .”

      Mẹ Khâu mở thùng ra, nhìn lướt qua, “Ôi, tươi quá, bó cần tây này ngon lắm. Trưa em đừng , ở lại đây ăn, có phải người ngoài đâu.”

      Thẩm Tùng Nguyên cười, “ được, em tính hẹn bé mà em vừa ý dùng cơm.”

      “Ồ? Vậy em đừng ở lại đây ăn, việc kia quan trọng hơn.” Mẹ Khâu vừa nghe thế liền đuổi người, “Nhanh nhanh , mau mau, nếu năm nay kết hôn sang năm có thể bồng em bé rồi.”

      Thẩm Tùng Nguyên thấy chị lớn nóng lòng như vậy, ngay cả chuyện đẻ con tuổi gì cũng nghĩ xong, ta cười trừ, bị bà đẩy ra cửa, nhún vai bước xuống lầu, lúc lên xe gọi điện cho Kim Đa Bảo.

      “Thẩm tổng?” Kim Đa Bảo ngờ Thẩm Tùng Nguyên lại gọi điện thoại cho vào lúc này, “Có chuyện gì thế?”

      có gì, đúng lúc ngang qua trường học, bỗng nhớ trong cóp có thùng rau người ta tặng, tôi hay nấu cơm, để phí, tính tặng cho .”

      “A, bây giờ tôi có ở nhà, ngài cứ giữ lại ăn ạ.”

      tôi nấu cơm, để hai ngày hết tươi rồi, ở đâu, tôi đem qua cho cũng được.”

      “Tôi… Tôi và bạn trai ra ngoài chơi.”

      Hai chữ “bạn trai” làm Thẩm Tùng Nguyên ngẩn ra, ta luôn thấy Kim Đa Bảo mình, tăng ca hay về muộn cũng chỉ tàu điện, hoặc đôi lúc được ta chở chuyến, ta nghĩ đến chuyện có bạn trai hay chưa. Nhưng cho cùng là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, ta chỉ phâm tâm chút, sau đó lập tức trở lại bình thường, “ địa chỉ cho tôi , tôi đặt trước cửa là được.”

      ta đến nước này, Kim Đa Bảo đành hỏi, “Bây giờ ngài ở gần cổng nào, tôi nhờ bạn cùng nhà ra lấy.”

      Thẩm Tùng Nguyên khởi động xe, lái tới cổng phía đông, “Cửa Đông.”

      Cúp điện thoại, ta thấy hơi khó chịu, rút điếu thuốc, đến mức để là đau buồn, nhưng trong lòng có chút mất mát, còn có chút nhoi nhói như bị kim châm. Vươn tay búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, ta đặt hai chiếc thùng vào chỗ bảo vệ, lái xe rời .

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 41

      Edit: Blue

      Khâu Thiên nhéo nhéo , “ được dối.”

      [​IMG]


      Để chừa thời gian cho Kim Đa Bảo kịp trang điểm thay quần áo, Khâu Thiên về nhà ngay, mà tìm quán internet gần trường học chơi game.

      Lúc Kim Đa Bảo về đến nhà, Tiểu Vân bận xoa bóp cánh tay và bắp chân, “Ai tặng đồ ăn cho cậu đó, mang hai cái thùng lớn lên mệt muốn chết. Tớ có xem thử, thùng là rau tươi, thùng là đồ chua, đồ chua tớ để trong tủ lạnh rồi.”

      Kim Đa Bảo mở cửa phòng ngủ, nghe Tiểu Vân dứt miệng, cởi áo len và quần jean ra, thay bộ váy yếm kẻ sọc và áo sơ mi, “Lãnh đạo cho, cậu xem làm gì ăn , lát nữa tớ qua nhà đối diện.”

      “Oa! Gặp phụ huynh hả! Lợi hại quá nha!” Tiểu Vân vào phòng cho ý kiến, “Tớ thấy hình như dì Thẩm rất thích mấy màu đơn giản, mấy lần tớ mặc đồ đen bà ấy đều khen tớ đẹp.”

      sao?” Kim Đa Bảo nghe thế bèn cởi chiếc váy kẻ ca rô ra, thay váy bút chì màu đen, “Vậy hả?”

      đúng đúng.” Tiểu Vân sờ cằm, “Cậu vốn lớn hơn Khâu Thiên, mặc vậy quá già dặn, bằng hay là cậu thử phong cách thể thao trẻ trung ?”

      “Như vậy thích hợp lắm nhỉ?”

      “Tớ nghĩ bộ đồ lúc cậu mới về cũng đẹp lắm, cậu mặc giống thế là được rồi.”

      Kim Đa Bảo rầu rĩ, nâng má, “Vậy mặc áo len với quần thường à?”

      “Tớ nghĩ dì Thẩm là người ôn hòa, bình thường ra hành lang thấy tớ đều chào hỏi trước, còn dặn tớ ăn nhiều mì ăn liền tốt cho sức khỏe này nọ.” Tiểu Vân vỗ vỗ vai Kim Đa Bảo, “Mặc cái gì cũng quan trọng, biểu tốt chút mới là trọng yếu.”

      Kim Đa Bảo càng thấp thỏm hơn, thay chiếc áo len lông mịn màu hồng nhạt, phối với quần kẻ sọc màu xanh đậm, cẩn thận rửa mặt thoa kem dưỡng, chỉnh lông mày, bôi chút son nước, sau đó gọi điện hỏi Khâu Thiên về chưa.

      “Tới dưới lầu rồi, xuống đón .”

      “… Ở dưới lầu đón làm gì, mau lên đây.” Kim Đa Bảo lấy chai rượu đế mua từ trước, cầm thêm chiếc áo choàng hàng hiệu nhờ người khác mang về, “Em chuẩn bị xong hết rồi!”

      “Chuẩn bị xong còn chuyện gặp sui gia chi nữa, trực tiếp đưa vào động phòng là được rồi.” Khâu Thiên bắt đầu ba hoa, lúc sắp nổi giận cười khẽ, cố ý bước mạnh hơn, “Ra , tới rồi.”

      Kim Đa Bảo cúp điện thoại, quả nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, tự cổ vũ động viên mình, hai tay cầm quà biếu ra ngoài.

      Khâu Thiên đứng trước cửa, đưa mắt nhìn những thứ trong tay , gõ cửa nhà mình, nghe bên trong có tiếng hỏi đáp: “Con.”

      Câu này vừa vang lên, tim Kim Đa Bảo bắt đầu đập loạn xạ, đến khi cửa được mở ra, hai bác hàng xóm gặp thoáng qua rất nhiều lần bỗng lấy thân phận ba mẹ của bạn trai xuất trước mặt, Kim Đa Bảo còn chưa mở miệng, mặt đỏ hết lên.

      ra mẹ Khâu cũng khá hơn Kim Đa Bảo bao nhiêu, bà cũng hồi hộp muốn chết, Kim Đa Bảo chào hỏi xong, bà dẫn vào nhà ngồi, sau đó trốn trong phòng bếp làm đồ ăn.

      Ba Khâu tự lo liệu toàn cục, ngồi sa lon hỏi thăm Kim Đa Bảo như lúc chuyện với học sinh, hỏi nhà ở đâu, làm việc gì, bình thường thích làm gì, có thích chơi thể thao .

      Khâu Thiên ngồi bên lột quýt, gọt táo, cắt chuối tiêu, làm dĩa trái cây đem vào phòng bếp, trộn với sốt chấm salad. Trong phòng khách chỉ còn ba Khâu và Kim Đa Bảo, hai người đều nở nụ cười, tuy hơi khách sáo nhưng cũng đến mức xấu hổ.

      “Cháu cũng cần áp lực quá, đây là lần đầu Tiểu Thiên dẫn bạn về nhà, tuy biết trước đây từng có người chưa, nhưng nếu dắt cháu về chắc chắn nó rất nghiêm túc, Tiểu Thiên làm gì cũng để tâm, nhưng với nghề này của nó, có lẽ cả ngày cũng ở nhà được, đôi lúc tình cảm có chút vấn đề , cháu nên rộng lượng bỏ qua tí.” Ba Khâu chân thành giúp con trai, đến khi Khâu Thiên từ phòng bếp ra những chuyện này nữa, mà kể lại những chuyện dở khóc dở cười lúc bé của , còn có những danh hiệu mà đạt được, rất lấy làm tự hào.

      Lúc ăn cơm, Kim Đa Bảo nếm ra thức ăn được làm từ hương liệu gì, nhưng cảm thấy tất cả đều rất ngon, mẹ Khâu cũng gắp thức ăn này nọ cho quá nhiệt tình, nên lúc ăn cũng khá thoải mái, món nào thích ăn thêm chút, món ăn quen cũng gắp hai đũa.

      Mẹ Khâu luôn im lặng quan sát Kim Đa Bảo, vì lúc trước đều dồn toàn lực chú ý lên người Vương Tiểu Vân, nên lúc gặp Kim Đa Bảo, bà lại nhịn được so sánh này kia. Tuy bình thường con bé Tiểu Vân hay ồn ào, điên điên khùng khùng, nhưng là người nhiệt tình, thích cười , còn Tiểu Kim hình như hơi hướng nội, hỏi cái gì cái đó, lắm lời nhiều chuyện. Tiểu Vân nhìn hơi béo chút, nhưng con bé này lại quá ốm yếu, trông rắn chắc như Tiểu Vân.

      Lúc trước vẫn xoi mói Vương Tiểu Vân có chỗ nào tốt, bây giờ khi đổi sang Kim Đa Bảo, mẹ Khâu lại đột nhiên nghĩ Tiểu Vân rất tốt, bà cảm thấy hình như mình rất có tiềm chất để làm mẹ chồng ác độc, thấy con dâu nào cũng phải bắt bẻ. Bà nhanh chóng bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, ăn cơm xong vui vẻ nhận lấy áo choàng mà Kim Đa Bảo tặng, khen ngợi đôi câu.

      Khâu Thiên nhìn đồng hồ, thấy cũng lâu, sợ Kim Đa Bảo ở thêm xấu hổ, bèn ba mẹ để mình đưa về, sau đó cùng ra ngoài.

      “Có hai bước chân, đưa làm gì…” Kim Đa Bảo lấy chìa khóa mở cửa, giọng lầu bầu.

      Khâu Thiên để ý đến bạn đường nghĩ nẻo của mình, chờ cửa mở rồi cùng vào nhà, “Có cảm giác bây giờ em rất bối rối, cần tìm người để phụ đạo tâm lí.”

      Đúng là rất bối rối…

      Kim Đa Bảo hỏi , “ nghĩ ba mẹ có hài lòng với em ?”

      “Rất tốt mà.” Khâu Thiên nghiêm túc nhớ lại, “ phải khen em suốt sao?”

      “Đó chỉ là khách sáo thôi, sao có thể những chuyện tốt trước mặt em chứ.”

      “Uhm, dù sao gì trước mặt em là được rồi, trong lòng người khác nghĩ sao em đâu thể quản được.” Khâu Thiên nhéo mũi , “Nếu em thấy họ được nhiệt tình lắm, là do tính cách họ vốn như vậy, hơn nữa có lẽ ba mẹ nghĩ chúng ta còn trẻ, nhiều chuyện vẫn chưa chắc chắn, sợ quá nhiệt tình làm em sợ.”

      Nghe có lý như thế, Kim Đa Bảo bị thuyết phục phần nào, “Em hết hồi hộp rồi, về nhà .”

      “Cứ thế này , tối về cũng được.” Khâu Thiên nằm phịch xuống giường , “Chiều nay em muốn ra ngoài chơi hay ở nhà? Muốn xem phim ?”

      Thực cũng biết có thể đâu chơi, thích nằm ở nhà nghỉ ngơi hơn.

      “Tụi mình ngủ giấc trước , thấy hơi nhức đầu.” Kim Đa Bảo xếp áo khoác mỏng của hai người đặt lên ghế, ngồi xuống mép giường, chỉ cổ mình, “ xoa bóp giúp em , dạo này ngồi mãi, thấy xương cổ tốt lắm.”

      Khâu Thiên ngồi dậy xoa giúp , xoa xong lại đè xuống, mặt đối mặt, tay nắm lấy gáy , “Tụi mình lên giường nhiều lần như vậy rồi, sau đó vẫn chưa làm .”

      “Uhm.” Kim Đa Bảo biết tiếp lời thế nào.

      “Kinh nghiệm lý luận của em đủ sử dụng đúng ? Muốn thử với chút chứ?” bóp cổ hơi mạnh, giống như chó sói ngọam chặt xương sườn của con mồi, làm thể nhúc nhích.

      “Em muốn ngủ…” Kim Đa Bảo trốn tránh ánh mắt , “Em… Uhm, hình như em tới tháng rồi!”

      “Hừm.” Khâu Thiên nhéo nhéo , “ được dối.”

      Hôm qua hai người họ ngủ chung, chỉ mặc quần lót và áo thun ôm, tuy phải cố ý nhìn, nhưng có liếc qua mông vài lần, nếu tới tháng sao quần lót lại bằng phẳng như vậy.

      Kim Đa Bảo nghe phân tích xong bật cười khúc khích, “ biết ngoài băng vệ sinh còn có mấy loại khác gọi là nút vệ sinh hay que bông* à.”

      *Loại băng vệ sinh đại, tên tiếng là “tampon”, bạn nào muốn biết có thểtra google, mình xin gì thêm…

      ngừng, kèm theo động tác để diễn tả cách dùng và trường hợp áp dụng cho hiểu, giải thích xong phản bác, “Cho nên nếu dùng que bông quần lót cũng rất phẳng!”

      “Vậy hả.” Khâu Thiên dùng tay cởi nút quần của , kéo dây kéo xuống, “Mấy cái em chưa hiểu lắm, để tham quan học tập chút, xem que bông trông thế nào.”

      Kim Đa Bảo cảm thấy máu trong toàn thân bỗng phun trào, vừa nóng vừa ngứa, sau đó cảm giác quen thuộc xông tới, ngồi bật dậy, đẩy Khâu Thiên ra, đạp dép chạy vào buồng vệ sinh, lúc trở lại, vẻ mặt là thích thú hay buồn rầu, nằm xuống cạnh Khâu Thiên, “Tới tháng rồi, lần này là .”

      “…” Khâu Thiên xác nhận thêm lần nữa, thấy giống dối, “Hừ” tiếng, “Mồm miệng em giỏi , muốn cái gì là tới cái đó.”

      Kim Đa Bảo cầm tay , ngọt ngào làm nũng, nhắm mắt chu miệng lên, “Muốn Khâu Thiên hôn.”

      “Hôn tới hưng phấn cũng làm được gì, hôn cái gì mà hôn.” Khâu Thiên thế nhưng vẫn cúi đầu hôn “bẹp” lên miệng cái.

      Sau khi “ ngày thương gia đình” ngắn ngủi của Khâu Thiên kết thúc, lại phải về đội. Trong đợt huấn luyện, Tùy Mẫn bị chấn thương, nên thể tham gia trận đấu cuối giữa đội tuyển quốc gia và Hàn Quốc, Khâu Thiên được gọi lên thay thế vị trí của Tùy Mẫn.

      Lúc đến, Tùy Mẫn được người nhà đưa về. Vẻ mặt Tùy Mẫn có chút đơn, có lẽ biết tuổi mình lớn, vị trí của cuối cùng bị những thanh niên trẻ tuổi thay thế, cuộc đời bóng đá vinh quang phồn hoa cũng sắp kết thúc, chấn thương lần lượt tái phát, cơ thể còn chịu được cường độ thi đấu dày đặc, đây là thời điểm để nhường đường cho những người trẻ tuổi.

      suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhìn thấy Khâu Thiên lại được gì, chỉ vỗ vai Khâu Thiên cổ vũ, “Bóng đá Trung Quốc phải dựa vào thanh niên các cậu, cố gắng lên.”

      Khâu Thiên bỗng có cảm giác đồng cảm, cơm vận động viên ăn chính là tuổi trẻ, đến lúc đến độ tuổi như Tùy Mẫn, có lẽ cũng tốt hơn là bao. Đây từng là bạn cùng phòng, là người hiền lạnh dạy kĩ năng thực chiến, khi mất phương hướng, khích lệ , cảnh tỉnh , biết phải ai cũng đá bóng vì danh lợi, để thấy cho dù Quốc Túc có suy đồi, vẫn còn rất nhiều người mang giấc mơ chiến đấu.

      Khâu Thiên cũng vỗ vai Tùy Mẫn, “Mau dưỡng thương cho tốt, về tiếp tục đá.”

      Trong trận đấu với đội tuyển Hàn Quốc, có lẽ vì chiếm ưu thế chủ nhà, hoặc có lẽ là nếu thua cũng còn chuyện gì tệ hơn nữa, nên dù phải đối mặt với kình địch lợi hại của Châu Á, huấn luyện viên mới vẫn dẫn dắt đội bóng trẻ tuổi đá với phong cách rất hăng hái và dũng mãnh, hiệp đầu tiên dốc toàn lực tấn công, ghi được quả, hiệp sau thay đổi chiến thuật, toàn đội lui về sau, để duy trì ưu thế dẫn trước bàn nên phải tích cực phòng thủ.

      Đây là lần đầu tiên Khâu Thiên nằm trong đội hình thi đấu chính thức của đội tuyển quốc gia, nên khá được bình luận viên quan tâm.

      “Chúng ta có thể thấy số 17 – Khâu Thiên cúi đầu quan sát tình hình thảm cỏ, thảm cỏ có vấn đề gì sao? Khâu Thiên dùng chân tìm gì đó trong bãi cỏ…”

      “Đến thời điểm tại của trận đấu, thể lực của cầu thủ hai bên đều tiêu hao rất lớn, nay đội Trung Quốc vẫn vượt lên dẫn trước bàn. Ô, Khâu Thiên lại dùng chân vạch bãi cỏ, đây là dụng ý của huấn luyện viên ư, chiến thuật kéo dài thời gian của đối phương? Hay lắm, cầu thủ Phác Lý Tề của đội Hàn Quốc cướp được bóng, phát động tấn công về phía khung thành, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của đội Hàn Quốc, biết những cầu thủ trẻ tuổi đội Trung Quốc có thể chặn lại hay ?”

      “Khâu Thiên! Khâu Thiên cắt bóng thành công, ngăn cản đợt tấn công này! Chúng ta có thể thấy hình như lúc ấy đứng lên vẫn tiếp tục vạch bãi cỏ? Vậy là, tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên, dù thành thích còn lẻ, nhưng những gương mặt mới toanh của đội tuyển Trung Quốc đều góp phần mang đến trận đấu rất hấp dẫn. Tiếp sau đây, mời quý vị cùng đến buổi họp báo sau trận đấu.”

      Trong đợt phỏng vấn sau thi đấu, quả nhiên phóng viên liền hỏi tại sao Khâu Thiên có vẻ chú ý bãi cỏ kia như vậy, có phải khoảng sân đó có vấn đề gì .

      “À, có lùm cỏ hình như bị xới lên, cao hơn mấy chỗ khác, tôi ngang qua luôn thấy được tự nhiên, nên đạp cho phẳng lại.” Khâu Thiên mỉm cười trả lời xong câu hỏi này, nhìn những đồng đội ở phía xa, “ ngại quá, huấn luyện viên gọi tập hợp, tôi trước.”

      thoát khỏi nhóm phóng viên, bước nhanh về phòng thay quần áo, nắm chặt nửa chiếc nhẫn trong tay, quyết định lát trở về gọi điện lên án Kim Đa Bảo, tại sao lại mua đồ dỏm như vậy!

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 42

      Edit: Blue

      nghe lời, em mua nhẫn mới cho .” Kim Đa Bảo ngắt lời .

      [​IMG]


      “Em biết sai chưa?” Khâu Thiên ngồi trong phòng vệ sinh, tức giận chỉ trích Kim Đa Bảo?

      Kim Đa Bảo buồn bực hỏi ngược lại, “ làm hư chiếc nhẫn em tặng, vậy mà còn hỏi em biết sai chưa?”

      “Nếu phải em gắp trúng chiếc nhẫn kém chất lượng, làm sao gãy được!” còn như thằng ngốc, mỗi lần chạy qua chỗ đất kia đều lấy chân lùa cỏ, nhưng sau đó chỉ bới được nửa chiếc.

      “Mà này…” Kim Đa Bảo ngẫm nghĩ chút, nghi ngờ , “Trong lúc thi đấu được đeo nhẫn sao?”

      được, nguyên tắc là được.” Khâu Thiên cười nhạt, “Cho nên trước khi vào sân lấy băng dán quấn vài vòng để che lại, em biết lúc té xong, đứng lên phát tay chỉ còn miếng băng dán đung đưa có cảm giác gì ?”

      “Ồ, vậy có cảm giác gì?”

      “Lúc đó.” chợt ngừng lại, muốn biết để khỏi đắc ý. Lúc đó trong lòng rất hoảng hốt, nghĩ làm mất vật rất quan trọng, cho nên lúc quay lại nơi ngã xuống, sau khi tìm được nửa chiếc nhẫn, chẳng ngần ngại dùng băng dán đính vào kẽ tay mình.

      gì, Kim Đa Bảo bỗng giáo huấn ngược lại , “Nếu quy định được đeo nhẫn, vậy đừng nên đeo, nếu đeo cũng làm hư, đây là bài học cho , để làm việc theo nguyên tắc, thể lộn xộn nữa.”

      Nỗi oan ức của Khâu Thiên bùng phát, “ ràng là do đồ em tặng kém chất lượng! Cái móc khóa kia cũng vậy! Nếu bị rạn chỉ cũng bị cạ đứt, bố đây khâu nhiều lần lắm rồi!”

      Tim Kim Đa Bảo mềm nhũn, ngờ lại quý trọng đồ tặng như vậy, dù cảm động, nhưng vẫn nhấn mạnh chút, “Nhưng mà sau này được đeo nhẫn trong lúc đá bóng nữa.”

      “Em…”

      nghe lời, em mua nhẫn mới cho .” Kim Đa Bảo ngắt lời .

      …”

      “Em !”

      “…” Đột nhiên được tỏ tình cách trịnh trọng như vậy, những lời muốn của Khâu Thiên đều trôi xuống, khóe miệng nhếch lên cao, chân bỗng tê cứng như bị điện giật. muốn đáp lại gì đó, nhưng còn chưa nghĩ ra, Kim Đa Bảo vội vã than mệt, sau đó cúp điện thoại.

      còn nghe tiếng tút tút bên kia, nhớ lại chữ đột ngột lúc nãy của , Vương Hi Lâm ở ngoài đập cửa, “Nửa tiếng rồi, mẹ mày, ngồi nữa là bị trĩ luôn đó!”

      Mới xong, Khâu Thiên ở trong mở cửa ra, mặt tủm tỉm cười, “Xong rồi.”

      Vương Hi Lâm thầm, bước vào toilet, “Táo bón mà sung sướng thế à?”

      Đá xong trận đấu với Hàn Quốc, ngày hôm sau, Khâu Thiên và Vương Hi Lâm lại cùng bay về đội Cổ Quế, sân khách nằm ở vùng sông nước, vào lúc giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè, ở đây có rất nhiều muỗi.

      Sau khi Tùy Mẫn rời khỏi Cổ Quế, Vương Hi Lâm dọn đồ đến ngủ chung phòng với Khâu Thiên, ta tâm khe khẽ, tên ngoại quốc cùng phòng có mùi rất nồng, chịu nổi.

      Khâu Thiên ta là em bé khát sữa (1), thèm “mùi đàn ông” nước ngoài.

      “Tôi mà ẻo lả (2)?” Vương Hi Lâm suy nghĩ lúc lâu, biết làm thế nào để chứng minh bản thân, bèn quẳng câu, “Mười bảy tuổi tôi làm rồi đấy!”

      *Trong câu (1) “Em bé khát sữa” có Hán là “Nãi hài tử“, trong câu (2), Vương Hi Lâm đến cụm từ có Hán là “nãi lý nãi khí” (hiểu nôm na là búng ra sữa). Đối với con , cụm từ này có nghĩa là đáng , nhưng đối với con trai, cụm từnày lại có nghĩa là ẻo lả.

      Khâu Thiên nhìn ta cái, giữ bình tĩnh mất mấy giây, “Vậy à.”

      Thấy giọng lạnh nhạt như vậy, Vương Hi Lâm càng muốn so cao thấp với , “ hiệp cậu làm được mấy lần? lần lâu bao nhiêu?”

      Khâu Thiên .

      “Sao hả? tiện à?”

      Khâu Thiên lấy lại chuyện chạm mặt ta và bạn ở nhà nghỉ lúc trước để chặn họng, “Cậu muốn hỏi chuyện ngày học được mấy lần giải tích, lần học trong bao lâu sao?”

      Nhớ lại lúc đó vẫn chưa quá thân với Khâu Thiên, chưa nghĩ gì buột miệng dóc, Vương Hi Lâm giả vờ ho khan hai tiếng, “ thôi.”

      Cửa phòng vang lên, trưởng đội mở cửa, thò đầu vào ngoắc tay gọi Khâu Thiên, “Khâu Thiên, ra đây.”

      “Quản lí, gì thế?” Khâu Thiên theo chị trưởng đội, sau đó về phía phòng của , hồi ôm lấy ngực mình, đùa giỡn, “Quản lí, tôi bán nghệ bán thân.”

      Trưởng đội cười mắng câu, dẫn vào phòng, sau đó biết, “Lúc trước hình cậu mặc đồ y tá được đăng lên trang online đúng ?”

      “…” Khâu Thiên đen mặt.

      “Sau đó phải nó leo lên top tìm kiếm à?” Trưởng đội nhớ lại bức ảnh đó còn thấy buồn cười, tuy cũng có vài người bạn mạng mỉa mai, đời sống cá nhân của những cầu thủ này lộn xộn, nhưng hôm đó bọn họ ăn mừng vì thắng trận bóng, hơn nữa còn thoải mái đăng ảnh lên, nên đa số bình luận online đều là trêu chọc, còn có rất nhiều người vào khen ngợi, Khâu Thiên mặc đồ nữ có nét đẹp gì đó rất thẹn thùng, bày tỏ thích với dòng ảnh này.

      “Nếu các người lại bắt tôi chụp mấy loại như vậy, tôi từ chức làm nữa!”

      phải phải, nghĩ gì thế.” Trưởng đội vội vỗ về tên nhóc bộp chộp, “Có tổ truyền hình liên lạc với câu lạc bộ, hỏi cậu có muốn tham gia chương trình giải trí của họ . Cậu suy nghĩ xem có đồng ý hay , tôi gọi điện cho đạo diễn bên kia, cậu có thể nghe ta cụ thể hơn.”

      lát sau điện thoại nối máy, Khâu Thiên nhận điện thoại, chờ người bên kia tự giới thiệu xong mở miệng chào, sau đó thẳng, “Tôi có thời gian ghi hình.”

      làm mất quá nhiều thời gian của ngài đâu, đây là chương trình tình giả tưởng của chúng tôi, bình thường ghi hình cũng cố gắng hết mức để phù hợp với thời gian và chỗ tập luyện của ngài, tháng chỉ cần dành bảy mươi tiếng để ghi hình là được.” Thái độ của đạo diễn rất tốt, hoàn toàn chịu phối hợp với công việc của Khâu Thiên, “Chương trình của chúng tôi có sức ảnh hưởng rất lớn, tên “Điểm nóng chảy của tình ”, có lẽ ngài cũng từng nghe qua…”

      “Chưa từng nghe.”

      “Uh… Chắc là ngài quá quan tâm đến loại hình này, tỷ suất người xem của chúng tôi luôn nằm trong top 3 của đài, nếu ngài tham gia chương trình tỷ suất tăng mạnh, hơn nữa chương trình cũng rất thú vị, về câu chuyện tình của ngài và nghệ sĩ được chọn trong phạm vi…”

      “Tôi có bạn rồi.” Khâu Thiên tiếp tục ngắt ngang đoạn thoại như bao giờ dứt của ta.

      “Là giả thôi, tình giả tưởng, trong lúc nhau ngài công khai bạn là được.”

      “Tôi mà có thời gian như vậy giả vờ với người khác làm gì, bạn tôi, tôi còn rảnh để gặp.” Khâu Thiên cảm thấy đầu óc tên đạo diễn này có vấn đề.

      “Đây chỉ là chương trình giải trí thôi, có tính chất biểu diễn, hơn nữa cát – xê của chương trình chúng tôi cũng rất cao, có…” Đạo diễn cố gắng hạ thấp giọng, giống như thầm, ra con số, “Nhưng vẫn có thể thương lượng lại.”

      “Chắc là ngài biết giá cả bên thị trường bóng đá.” Khâu Thiên nghe ta báo giá có chút buồn cười, “Tôi cũng thiếu tiền.”

      Đạo diễn năm lần bảy lượt giữ lại, giọng mang vẻ tiếc hận, nhưng cuối cùng Khâu Thiên vẫn từ chối ta, sau đó trả điện thoại cho trưởng đội, “Lần sau nếu có câu lạc bộ mua tôi với giá cao hãy tới tôi biết, mấy thứ vô vị thế này cứ từ chối thay tôi là được.”

      “Chuyện này sao tôi quyết định được chứ, nhỡ đâu cậu muốn kiếm thêm chút thu nhập, tôi thể chặn mất đường tiền tài của cậu.” Trưởng đội nhận lại điện thoại, “Được rồi, câu lạc bộ tùy tiện nhận việc thay cậu nữa, nhưng mà bên đội tuyển quốc gia có thể chuyện dễ dàng như vậy sao? Tôi thấy nay có ít cầu thủ trong đội tuyển quốc gia nhận các quảng cáo hay chương trình này nọ, tất cả đều do đội nhận giúp.”

      “Đội tuyển quốc gia càng thể nhận.” Khâu Thiên đút tay vào túi, cà lơ phất phơ ra ngoài, “Lý Lập Quần mong tôi ghi bàn còn hơn mong có cháu trai, ấy cũng chẳng muốn tôi bị mấy việc này phân tâm đâu.”

      Trở lại phòng mình, Khâu Thiên vốn tỏ ra lạnh lùng lập tức đổi mặt, bắt đầu kiêu ngạo với Kim Đa Bảo, “Họ trả rất nhiều tiền, cho du lịch đủ thứ nơi, còn tìm cho rất nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp.”

      “Đó là chương trình gì?”

      “Chương trình đương!”

      đương với rất nhiều nữ nghệ sĩ à? Sao chú cảnh sát tóm các nhỉ?”

      là để tự chọn hình mẫu nghệ sĩ thích trong phạm vi, bọn họ tìm giúp , tìm rất nhiều nữ nghệ sĩ, thích có thể đổi người khác.” Khâu Thiên bắt đầu hươu vượn, thêm vào yếu tố tự tưởng tượng của mình.

      “Ồ, vậy thích hình mẫu gì?”

      Khâu Thiên trả lời thà, “ thích mặt ngực to eo chân dài.”

      “Vậy đánh mất Bảo Bảo của mình rồi.” Kim Đa Bảo biết trêu mình, nhưng vẫn ăn dấm .

      “Đương nhiên, nếu chỉ có thể chọn , vẫn chọn ốc tiêu chân ngắn họ Kim ở nhà đối diện kia.” Khâu Thiên thích thấy thở phì phò, càng giận dỗi càng vui vẻ.

      “Vậy nếu có thể chọn rất nhiều sao? chọn toàn kiểu ngực to eo chân dài đúng ?”

      , chọn rất nhiều Kim Đa Bảo, ăn với , cùng chạy bộ, cùng xem phim, ngủ chung với .” Khâu Thiên nhìn trần nhà, dường như có thể thấy rất nhiều Chó Bảo luôn mến dựa dẫm mình vây quanh.

      “Hừ, nghĩ hay quá ha!” Giọng Kim Đa Bảo ràng vui hẻ hơn rất nhiều.

      “16”, trong điện thoại truyền tới tiếng gọi, Kim Đa Bảo che loa nghe, vội vàng bỏ lại câu cho Khâu Thiên, mình phải ăn đồ mua bên ngoài với Tiểu Vân, sau đó cúp điện thoại.

      Sau khi lừa được Khâu Thiên, Kim Đa Bảo thở hơi, chờ y tá thay thuốc, nhìn nước thuốc tí tách truyền vào mạch máu của mình, có chút rầu rĩ.

      Buổi trưa ra ngoài lấy cơm, lúc về nhà tới đầu hành lang thấy mẹ Khâu ôm thùng giấy lên lầu, do dự biết có nên qua chào hỏi ôm giúp bà hay , mẹ Khâu làm như bị chiếc thùng chắn mất tầm nhìn, bỗng trượt chân ngã ngửa ra sau. Kim Đa Bảo sợ hết hồn, lúc đó cách khá gần, liền xông tới đỡ lấy mẹ Khâu ngã xuống, hai người cùng ngã sấp trước cửa lầu, sau đó cùng lên xe cứu thương mà Kim Đa Bảo gọi tới.

      Mẹ Khâu còn tạm, chỉ bị trẹo và sưng mắt cá chân, Kim Đa Bảo lại khá thảm, lúc ngã chống tay trái xuống đất, cổ tay bị gãy xương, sau khi bó bột, ba mẹ Khâu khuyên ở lại bệnh viện để quan sát ngày.

      Kim Đa Bảo muốn ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của Khâu Thiên, bèn khuyên hai người nhiều lần, khoan hãy biết, dù sao xương bị gãy cũng nghiêm trọng lắm, chừng đến lần sau về cũng khỏi hẳn, nên để ấy lo lắng.

      Ba Khâu hoạt động thể thao, bình thường cũng hay bị thương, tuy Kim Đa Bảo bị nặng lắm, nhưng vì vợ mình nên mới chịu tai bay vạ gió, trong lòng cũng rất áy náy. Mẹ Khâu càng thấy áy náy hơn, đến tuổi yên lành, thể có nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, lần này Kim Đa Bảo gặp hạn chẳng qua là do giao tình với mình, chân mẹ Khâu bất tiện, nên nhờ ba Khâu hầm canh xương cho Kim Đa Bảo uống, lời trong lời ngoài và cách đối xử cũng khách sáo như trước kia, giống lúc chỉ xem là bạn chưa chắc kết hôn với con trai mình nữa, thân thiết như muốn nhận làm con ruột.

      Kim Đa Bảo uống canh xương hầm trong bình giữ nhiệt, do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Khâu Thiên, nhưng trong phòng bệnh toàn mùi thuốc khử trùng, lại nhịn được bắt đầu nhớ Khâu Thiên, rất nhớ rất nhớ.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 43

      Edit: Blue

      Khâu Thiên hỏi cách ghét bỏ, “ đẹp trai như vậy em xem, chỉ tới xem thi đấu?”

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo được ba Khâu đưa từ bệnh viện về nhà, ba mẹ Khâu Thiên rất nhiệt tình mời vào nhà mình ở, để bọn họ tiện chăm sóc hơn. Sau khi Kim Đa Bảo từ chối, mẹ Khâu bèn đổi phương pháp, tới mỗi bữa cơm đều nhờ ba Khâu đem qua nhà đối diện, mỗi món ăn đều được nấu để tẩm bổ cho Kim Đa Bảo. Kim Đa Bảo thấy tới lui như vậy rất phiền phức, những họ phải đưa cơm đến, mà lát sau còn phải tới lấy cà mèn về, cuối cùng đành đổi cách khác, tuy đến nhà Khâu Thiên ở, nhưng đến giờ cơm qua nhà Khâu Thiên ăn. Mới đầu còn rất dè dặt, nhưng sau khi tới ăn được tuần, rốt cuộc cũng chịu thua bởi cưng chiều của hai vị trưởng bối, lá gan cũng lớn lên, cơm nước xong ở lại xem TV, hoặc học đan len này nọ với mẹ Khâu.

      Hôm đó ăn cơm ở nhà họ Khâu, Khâu Thiên bỗng gọi điện tới, hỏi cuối tuần có thể đến nơi huấn luyện xem thi đấu, nhân tiện gặp .

      Tay Kim Đa Bảo vẫn còn nẹp, đeo cổ, cầm điện thoại ra ban công nghe, vô cùng nhớ , “Em cũng nhớ lắm, nhưng phải làm, tới được.”

      mặc kệ vết thương, vẫn quyết làm rất hăng hái, dù cổ tay bị gãy xương nhưng cũng chỉ xin nghỉ năm này, bây giờ mỗi ngày đều mang vết thương đến công ty giải quyết những việc có thể làm bằng tay, còn những việc làm được đều do các đồng nghiệp có lòng tốt nhận giúp.

      “Tối thứ sáu em có thể bay tới, tối chủ nhật bay về, làm lỡ giờ làm của em đâu.”

      phải thi đấu vào thứ năm ư?”

      em tới để xem thi đấu à?” Khâu Thiên hỏi cách ghét bỏ, “ đẹp trai như vậy em xem, chỉ tới xem thi đấu?”

      Cho nên thi đấu là cái cớ chứ gì, chàng này chỉ đơn giản muốn gặp mà thôi.

      Kim Đa Bảo nhìn cánh tay treo cổ, so sánh giữa việc tới gặp và để nhìn thấy bộ dàng này của mình, cái nào làm yên tâm hơn, cuối cùng quyết định được, đành phải là để sắp xếp lại công việc, chắc có thể tới được hay .

      Ngồi lại vào bàn cơm, có lẽ mẹ Khâu đoán được con trai tìm Kim Đa Bảo vì chuyện gì. Đứng ở lập trường của phụ nữ giàu tình cảm, mẹ Khâu cũng biết, nhất định Kim Đa Bảo rất muốn gọi điện cho con trai, để an ủi chút, qua lâu như vậy mà vẫn chưa với Khâu Thiên, mẹ Khâu thấy rất hiểu chuyện, nhưng thời gian càng lâu, loại tủi thân này chắc chắn càng lớn, mẹ Khâu cũng đành lòng để tiếp tục chịu đựng như vậy, bèn thử hỏi, “Nếu công việc quá bận, con cứ xuống phía nam chơi, giải sầu chút cũng tốt.”

      Mặt Kim Đa Bảo đỏ lên, “Để con bàn lại sau ạ.”

      Vì thao tác sử dụng máy tính hơi bất tiện, nên những công việc cần dùng chân đều giao cho Kim Đa Bảo. Hôm nay lại đến Hữu Đồ khảo sát, Kim Đa Bảo sợ chạm mặt Thẩm Tùng Nguyên như trước, sau hôm “vô ý” mình có bạn trai, phía Thẩm Tùng Nguyên cũng tìm nữa, nghĩ ta là người rất có phong độ, biết còn độc thân cần tiếp tục đối xử tốt với .

      đến phòng khách xem sách mới được cập nhật kịp thời chưa, sau đó ra trò chuyện với quản lí của quán cà phê, hỏi thường ngày có hội viên đến xem sách hay . Thời gian còn dư dả, quyết định chọn phần ăn đơn trong quán cà phê để cùng cơm trưa.

      Lúc Thẩm Tùng Nguyên bước ra khỏi thang máy thấy cảnh tượng như thế, Kim Đa Bảo ngồi dựa vào cửa sổ thủy tinh, tay bó bột đặt bàn, tay kia cầm muỗng ăn cơm, lúc tóc rơi xuống, phải thả muỗng, sau đó vén tóc ra hai bên mới tiếp tục cầm muỗng lên ăn.

      Qủa ta chỉ tới đây ăn cơm, hoàn toàn nghĩ tới chuyện chạm mặt . Nhưng ta tránh , thoải mái đến quầy thu ngân chọn cơm, lúc bưng phần ăn đơn qua, thấy Kim Đa Bảo chủ động vẫy tay chào, ta bèn đến ngồi đối diện .

      “Tay bị sao vậy?” Thẩm Tùng Nguyên liếc nhìn bàn tay bị bó bột như cái bánh tét của .

      cẩn thận, trượt ngã…”

      “Đúng là cẩn thận .” Thẩm Tùng Nguyên nhìn đầu ngón tay hơi sưng đỏ lộ ra ngoài của , đành lòng nhìn thêm, “Bị thương ở nhà nghỉ , sao còn làm?”

      “Nghỉ nhiều ngày rồi, bây giờ thấy đau nữa.” Kim Đa Bảo ăn sắp xong, nhưng thể trước, uống từng ngụm canh, chờ ta ăn xong, “Hơn nữa khảo sát cũng ảnh hưởng đến tay, còn khá thảnh thơi.”

      “Muốn tài liệu gì có thể với tôi, tôi cho người đem qua giúp .” Thẩm Tùng Nguyên cảm thấy mình nên qúa quan tâm đến còn độc thân, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của , ta lại có phần đành lòng, “ tới đây thế nào?”

      “Tàu điện.”

      Hẳn là tàu điện chen lấn rất chật chội, nhìn lại tay , Thẩm Tùng Nguyên bèn hỏi, “Lát nữa bạn trai tới đón về à?”

      ấy ở tỉnh khác, tôi tàu điện là được.”

      Bị như vậy mà vẫn chịu đón xe về, Thẩm Tùng Nguyên đoán là tiếc tiền xe, “Lúc về gọi điện cho tôi, tôi cho nhờ đoạn, cũng tiện đường.”

      “Vậy phiền ngài quá.”

      “Hôm nay tôi cũng có chuyện gì làm, về sớm chút cũng được, lúc tôi biết.” Thẩm Tùng Nguyên lấy giấy ăn lau miệng, “Lỡ va chạm để lại tật hối hận đấy.”

      Giọng điệu cho phép từ chối của ta làm Kim Đa Bảo phải nuốt lời muốn xuống, “Vậy cảm ơn ngài.”

      “Ừ, tôi trước.” Thời gian nghỉ trưa của Thẩm Tùng Nguyên rất ngắn, ăn xong cũng nán lại thêm, rời khỏi quán cà phê, quay về phòng làm việc tiếp tục công việc.

      Giết thời gian trong cao ốc sách cả buổi chiều, những bảng cần điền cũng làm xong, Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, nhắn tin cho Thẩm Tùng Nguyên, mình phải về, có thể nhờ người cho quá giang chuyến.

      Thẩm Tùng Nguyên gọi điện thoại tới, “Chuẩn bị tiền lẻ , lát đưa tôi là được.”

      Kim Đa Bảo có chút lo lắng, cũng có chút cảm động, cảm ơn nhiều lần, sau đó đến bãi đỗ xe chờ Thẩm Tùng Nguyên ra. nghĩ, có lẽ Thẩm Tùng Nguyên chỉ lịch , thấy bây giờ “có chút khó khăn” nên mới chủ động giúp đỡ.

      Nhưng qua hai mươi phút ở xe, suy nghĩ này của sập đổ.

      Thẩm Tùng Nguyên hỏi , “Lúc mời họa sĩ vẽ trang bìa, các đều phải làm rất nhiều cuộc khảo sát à?”

      “Vâng, vào trang web hội họa chọn các họa sĩ có nét vẽ phù hợp, thông thường hai ba người được chọn để chủ biên kiểm tra lại, sau đó bắt đầu tổng hợp các nhân tố như tiền nhuận bút, thời gian, bản quyền để tuyển họa sĩ.”

      “Nếu họa sĩ được tuyển thể đáp ứng cầu hội họa do các đề ra sao? Để ta sửa lại, hay đổi họa sĩ khác?”

      “Cũng có thể, nhưng chỉ khi họa sĩ kém hơn cầu quá xa mới dễ đổi người khác.”

      “Vậy à.” Thẩm Tùng Nguyên nhìn con đường trước mặt, hơi trầm tư, “Nếu việc tuyển họa sĩ là thế, xem, trong lúc đương, có phải cũng nên so sánh tất cả người được chọn, tổng hợp lại, sau đó chọn người thích hợp nhất hay , nếu chọn trúng người thích hợp, cũng có thể đổi người khác, đúng chứ?”

      Kim Đa Bảo sửng sốt, hiểu ý của ta, cắn môi, “Bạn trai tôi là người rất tốt.”

      “Để bạn bị thương chen lấn tàu điện, lúc bị thương lại thể ở bên, như vậy là tốt sao?” Thẩm Tùng Nguyên ủng hộ, “Tôi chỉ nghĩ có thể có được thứ tốt hơn.”

      Lời ta làm Kim Đa Bảo có chút căng thẳng, đối với những việc thể khống chế, luôn thấy rất sợ, còn mắc chứng tưởng tượng là mình sắp bị hại. Từ thân phận địa vị, cho đến sức mạnh trước mắt, và Thẩm Tùng Nguyên đều nằm đường thẳng, Kim Đa Bảo tưởng tượng, nếu Thẩm Tùng Nguyên cần ở bên , mà chỉ muốn đe dọa dụ dỗ, cưỡng ép chiếm đoạt này nọ nên làm gì bây giờ.

      Kết quả Thẩm Tùng Nguyên gì nữa, mãi đến khi chở đến con đường gần trường học, “Cần đưa vào ?”

      cần đâu ạ, tôi còn phải mua chút đồ ăn.” Kim Đa Bảo giọng đáp.

      “Tôi dọa sợ à?” Thẩm Tùng Nguyên vỗ tay lái, “Tôi muốn ép , tôi rất thưởng thức , uhm, nếu trắng ra như các , tôi rất thích , nếu có cơ hội được chăm sóc , tôi nghĩ mình xứng đáng hơn bạn trai tại của chút.”

      “Tôi rất thích bạn trai mình, ấy đối với tôi cũng rất tốt.” Kim Đa Bảo mở cửa xuống xe, dường như đứng cách cửa sổ xe có thể chuyện thoải mái với Thẩm Tùng Nguyên hơn, “Cảm ơn ngài, Thẩm tổng, tạm biệt.”

      “Bảo Bảo!” Hôm nay cần tăng ca, Tiểu Vân từ trạm xe điện ra thấy Kim Đa Bảo, nàng chạy tới cạnh mới phát chuyện với người trong xe, bèn dòm vào trong, “Lãnh đạo của cậu hả?”

      “Ừ.” Kim Đa Bảo đáp ậm ờ câu, giới thiệu cũng đúng lắm, “Chính là vị lãnh đạo tặng đồ chua cho chúng ta đó.”

      Thẩm Tùng Nguyên vừa bị từ chối, nên muốn nán lại lâu, ta gật đầu, coi như chào hỏi Tiểu Vân.

      “Lãnh đạo, đồ chua ngài tặng ngon lắm! Tôi lên mạng tra nhưng được, ngài mua ở đâu thế?” Kim Đa Bảo qua nhà họ Khâu ăn, Tiểu Vân ở nhà mình, chủ yếu toàn dựa vào thùng đồ chua đa dạng phong phú này sống qua ngày, bây giờ bình đồ chua thấy đáy, nàng chẳng muốn tí nào.

      Thẩm Tùng Nguyên đoán đây là bạn cùng nhà của Kim Đa Bảo, ta muốn quá nhiệt tình, làm Kim Đa Bảo hiểu lầm đó là mánh khóe để tạo quan hệ với , nhưng người ta hỏi thẳng ta như vậy, ta đành trả lời, “Của bạn tặng, lát nữa tôi hỏi cậu ta có thể mua ở đâu, với Đa Bảo để ấy chuyển lời cho nhé.”

      “Cảm ơn lãnh đạo!” Tiểu Vân tìm được chỗ mua đồ chua nên rất vui vẻ, vẫy tay nhìn Thẩm Tùng Nguyên rời , nàng kéo cánh tay bị thương của Kim Đa Bảo, “Lãnh đạo của các cậu đẹp trai quá , chẳng ra vẻ hống hách, còn lãnh đạo chúng tớ chuyện với ai cũng như muốn ăn thịt người ta.”

      “Uh…” Kim Đa Bảo hơi giận hành động bộp chộp vừa nãy của Tiểu Vân, nhưng tiện giải thích, đành buột miệng trả lời cho có lệ, sau đó đưa ra quyết định bỏ trốn, “Cuối tuần tớ tìm Khâu Thiên.”

      chuyến bay vào ban đêm, lúc tới nơi gần mười hai giờ, Kim Đa Bảo đem theo vali, chỉ đeo chiếc ba lô lớn, sân bay lúc nửa đêm nhiều người lắm, mới đến cửa thoát thấy Khâu Thiên chờ bên ngoài, trái tim bắt đầu nhảy nhót, nhịn được, chạy nhanh hai bước, lúc chạy tới bên cạnh Khâu Thiên ngừng lại, cắn môi ngẩng đầu cười với , biết phải gì.

      Khâu Thiên cũng nhìn chăm chú, im lặng nở nụ cười, ngực hơi ngứa chút, muốn hôn , nhưng chỉ giơ tay vuốt ve miệng , “Ốc tiêu chân ngắn ~”

      vươn tay cầm lấy ba lô lưng , mắt lướt qua cánh tay trái bị che nửa dưới ống tay áo loe, thấy băng vải màu trắng, nghi ngờ kéo ống tay áo bên trái của lên, nhìn bó bột rất dày trong đó, nụ cười mặt liền cứng lại.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 44

      Edit: Blue

      muốn đánh em.” Khâu Thiên khách khí .

      [​IMG]


      “Mẹ nhớ bồi bổ đầy đủ, ăn nhiều đồ chứa canxi và vitamin chút, dạ, đón rồi, lần sau hai người đừng làm thế nữa, như vậy con chẳng yên tâm được, có gì phải báo con biết, được rồi được rồi, khuya lắm rồi, mau ngủ .” Khâu Thiên cúp cuộc điện thoại gọi cho mẹ Khâu, ném điện thoại lên chiếc bàn của khách sạn, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Kim Đa Bảo tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi giường.

      “Bác vẫn chưa ngủ hả?” Kim Đa Bảo bị gương mặt nghiêm khắc của dọa sợ, dám cười.

      “Ừ, hỏi em đến khách sạn chưa.” Khâu Thiên xong thèm nữa, mắt lại nhìn chằm chằm.

      Kim Đa Bảo bị nhìn như vậy nên khá sợ, đứng lên muốn kéo tay Khâu Thiên, nhưng Khâu Thiên bỗng trừng mắt, “Ngồi lại đó.”

      “Oh…” Kim Đa Bảo đành ngồi xuống lại, sau đó bắt đầu diễn khổ nhục kế, “Tay đau lắm.”

      Khâu Thiên liếc nhìn bàn tay thê thảm như cái bánh tét của , sau đó dời tầm mắt lên mặt , mắt rưng rưng, nhìn rất tủi thân. Lòng mềm nhũn, nhưng vẫn tỏ vẻ vui, : “Đừng tỏ vẻ đáng thương.”

      “Thực rất đau…” Kim Đa Bảo ngồi lùi ra sau, thấy mình từ rất xa đến đây, nhưng bây giờ Khâu Thiên lại chỉ lo tức giận với , làm như vậy là đúng, lại chẳng làm gì sai, hung hăng như vậy được gì chứ.

      Khâu Thiên thấy cúi đầu, làm như vui, dằn cơn giận sắp trào lên của mình, “Em nằm xuống .”

      “Hả?”

      muốn đánh em.” Khâu Thiên khách khí .

      “… !” Kim Đa Bảo đá bay dép, bò vào trong giường, tức giận hét lên với Khâu Thiên, “Em muốn về nhà!”

      Khâu Thiên xắn tay áo, đứng bên mép giường ra lệnh cho Kim Đa Bảo, “Lại đây.”

      đấy!” Kim Đa Bảo tức đến mức tóc dựng thẳng lên, sao có thể vô lí như vậy, mới nãy ngồi taxi, nghiêm mặt suốt quãng đường từ sân bay về, bây giờ lại muốn đánh , hỏi xem còn vương pháp chứ!

      Khâu Thiên cởi giày leo lên giường, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Kim Đa Bảo, kéo mạnh người qua, giống như muốn đánh vào mông , Kim Đa Bảo xoay trái xoay phải chặn lại, giơ tay trái uy hiếp , làm dám dùng quá nhiều sức.

      Hai người ầm ĩ lúc lâu, náo loạn đến mức tóc Kim Đa Bảo xổ tán loạn, cuối cùng Khâu Thiên đè Kim Đa Bảo lên đùi, dùng quá nhiều sức đánh vào mông hai cái. Còn muốn đánh tiếp, Kim Đa Bảo giãy giụa đứng lên, dùng cánh tay bị thương kéo cổ Khâu Thiên xuống hôn, nhưng vừa chạm vào miệng , Khâu Thiên ngăn lại, “Có chuyện cần , đừng có mà giở trò cũ.”

      Kim Đa Bảo vẫn cảm thấy chỉ cần giở trò này chút, có thể giải quyết vấn đề rất nhanh, lại xáp tới hôn , đẩy vài cái, đẩy ra được, đành bực bội nhận lấy nụ hôn của .

      Kim Đa Bảo nhắm mắt bỗng lén mở hi hí, thấy Khâu Thiên cũng nhắm mắt, bắt đầu đáp lại, nổi ác tâm, đưa lưỡi mở hàm răng ra, chủ động vờn lấy lưỡi .

      Bọn họ chưa hôn sâu được mấy lần, đa số là phớt , Kim Đa Bảo lại thích ôm và hôn lên mặt mình hơn. Đối với hai người mà , nụ hôn mang theo cảm giác ướt át này đều rất mới lạ. Khâu Thiên cảm nhận nụ hôn dè dặt, còn có chút lấy lòng của , giận dỗi, cắn đầu lưỡi trườn vào miệng mình cái, sợ đau nên rút về, sau đó tiếp tục vờn lấy miệng Khâu Thiên.

      Hôn hơn mười phút, hôn đến mức lưỡi tê cứng, Kim Đa Bảo tách khỏi , im lặng quan sát sắc mặt của . Mặt Khâu Thiên hơi đỏ lên, ánh mắt cũng tỉnh táo lắm, vẻ mặt như vừa tỉnh ngủ, môi đo đỏ. Hơi thở của nóng hổi, giọng dịu dàng gợi cảm hơn rất nhiều, “Em đừng tưởng hối lộ như thế xong chuyện.”

      Kim Đa Bảo huơ huơ tay trái của mình, “Em thảm như vậy rồi!”

      “Ồ, bảo em phải thảm như vậy à? Em có bản lĩnh đấy.” Khâu Thiên nhìn tay vẫn thấy rất giận, loại tức giận này chỉ vì làm mình bị thương, mà hơn hết là vì chẳng hay biết gì cả, bản thân còn thấy hơi tự trách, qua lâu như vậy mà vẫn phát có điểm gì đúng.

      “Lúc đó bác ngửa ra sau thế này này, ngã từ từ xuống như phim quay chậm, em sợ hết hồn, liền phóng bước tới đó, ném cà mèn trong tay, vững vàng chộp được vai của bác , giảm chút lực ngã cho bác ấy, sau đó em và bác cùng lăn đùng đùng đùng xuống cầu thang, tay em mới chống ra sau, nghe răng rắc, nhưng lúc đó em chẳng thấy đau, còn đỡ bác dậy, hỏi bà có bị gì …”

      Kim Đa Bảo miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng mình dũng cứu người thế nào, miệng liên tục mở ra khép lại, có lẽ do hơi hưng phấn, nên ngữ tốc rất nhanh, câu này nối tiếp câu kia, mới đầu Khâu Thiên còn tập trung nghe, nhưng lúc sau có chút thất thần. Có lẽ đây là lần đầu thấy Kim Đa Bảo thê thảm đến thế, tính cả lúc gặp lại, cũng tỏ vẻ đáng thương, nên trong lòng , hình tượng của luôn là người yếu đuối cần được bảo vệ. thể tưởng tượng được lao mình đón lấy mẹ , còn làm mình gãy xương thế nào, gãy xương xong lại cho người nhà báo biết, chỉ len lén dưỡng thương.

      xong, mở to mắt chờ Khâu Thiên khen mình, vẻ mặt như tranh công muốn được người khác tuyên dương. Khâu Thiên giơ tay xoa xoa đầu , kéo cùng nằm lên đầu giường, “Sau này đừng như vậy nữa.”

      “Em sợ lo lắng cho em, tập luyện mà lén chạy về nhà.” Kim Đa Bảo ngẩng mặt nhìn cằm .

      “Em hiểu đấy.” Khâu Thiên cười mỉa.

      Kim Đa Bảo nhìn dáng vẻ khó tính của , nhịn được lấy cánh tay bị bó bột đấm lên ngực , “Bởi vậy mới thích em ~”

      “Hừ.”

      mà cứ đáng như thế, em hôn đó!” Kim Đa Bảo tiếp tục đấm đấm.

      “Tới đây, sợ em chắc?” Khâu Thiên lườm cái.

      “Hì hì, thích quá ha!” Kim Đa Bảo nằm được thoải mái lắm, bèn quỳ dậy cúi đầu nhìn , “Sáng mai phải về huấn luyện à?”

      , xin nghỉ rồi.” Vừa kết thúc thi đấu, vốn cũng phải huấn luyện nhiều, Khâu Thiên uể oải với , “Nhìn như vầy lỗ mũi em lớn , còn có hai cái cằm.”

      “…” Kim Đa Bảo lật đật lấy tay che mũi và miệng lại, giọng truyền qua kẽ tay, “ bậy bạ!”

      Khâu Thiên giật tay ra, bao trong tay mình, “Sau này có chuyện gì cũng được gạt , với lại phải biết bảo vệ mình tốt, đừng để mình gặp nguy hiểm, cho dù là vì cũng được.”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn nghe lời giáo huấn, “ phải bảo vệ mình tốt, nhưng thấy bác té ngã, chẳng lẽ em quan tâm sao…”

      Khâu Thiên im lặng lát, “ cũng dạy lại bà ấy.”

      “Phụt ——” Kim Đa Bảo nhảy sang bên cạnh mấy bước, nhấc chân ngồi lên eo , “Đêm hôm khuya khoắc, nam quả nữ, tình chàng ý thiếp, cứ muốn dạy này dạy nọ làm gì…”

      Khâu Thiên tìm vị trí để nằm thẳng lại, nhìn Kim Đa Bảo ngồi eo mình, thở dài, “Cái tay của em làm ảnh hưởng tâm trạng quá, đừng trêu chọc , vô dụng thôi.”

      Kim Đa Bảo ngồi lùi ra sau chút, gập chân đạp đạp, “Cứng đó.”

      …” Khâu Thiên phình to trong im lặng, đến khi Kim Đa Bảo có mắt, leo xuống dưới, co người chui vào ngực , mới nhìn sâu xa, “Xem ra em rất nhớ .”

      “Ừ, mỗi ngày đều nhớ .” Giọng Kim Đa Bảo ngọt chảy nước, kéo cổ áo xuống, hôn lên mặt cái, “Mệt quá, chúng ta ngủ thôi.”

      Trời rất khuya, Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo ngáp ngắn ngáp dài, định bụng hôm sau chuyện thẳng thắn về vấn đề tín nhiệm với , kết quả sau khi nén giận trong bụng, ôm bạn ngủ thẳng giấc, lúc thức dậy cơn tức mất sạch.

      Vừa mở mắt thấy nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh, trong ánh mắt đều chứa vẻ mến dành cho , thấy tỉnh dậy, liền xít tới hôn cái, vui vẻ : “Buổi sáng tốt lành.”

      Sao lại có đáng như thế chứ, Khâu Thiên cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn cạ cạ mặt vào gối, lúc quay mặt lại, Kim Đa Bảo vẫn ở đó ngắm như trước, hơn nữa lại tới gần hôn cái, “ ngủ nướng đó hả?”

      dùng bàn tay trái bó bột sờ sờ tấm lưng trần của , “Tụi mình ra ngoài chơi .”

      Sáng sớm là thời gian dồi dào sức sống của Khâu Thiên, nắm tay phải Kim Đa Bảo, trượt từ ngực xuống bụng dưới, “Cảm giác thế nào?”

      “Dáng được đó!” Kim Đa Bảo khen ngợi lòng.

      “Của em hết, muốn ?” tiếp tục kéo tay xuống dưới, cách quần, đè tay vào chỗ nào đó, “Hửm?”

      Kim Đa Bảo huơ bàn tay bị bó bột của mình, hỏi : “Em thấy dùng thứ có cảm giác gồ ghề thế này giúp giải quyết vấn đề kích thích hơn, muốn thử tí ?”

      “…” Khâu Thiên đẩy tay ra, hất chăn ngồi dậy, “Em là biến thái à…”

      Kim Đa Bảo cười, dán lên lưng , cắn tai giọng , “Chờ tay em lành …”

      hơi kinh ngạc, định quay đầu lại nhìn , nhưng bị ngăn lại, “ đừng nhìn em, em xấu hổ… Chờ tay em khỏi hẳn…”

      “Bây giờ còn xấu hổ hơn em đó.” Khâu Thiên cũng quay đầu lại, “ ra , cái đó, cũng … Ừm, thế nào nhỉ, em cần áp lực quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nếu em muốn, ép.”

      sao?” Kim Đa Bảo thở phào, “Vậy tốt, em nghĩ đợi thêm hai năm nữa rồi hẵng làm cái đó…”

      được.” Khâu Thiên ngắt ngang lời , “Mới khách sáo với em chút em tưởng , cứ chờ tay em lành .”

      Chùa miếu ở vùng sông nước phía nam rất nhiều, Khâu Thiên ở khu huấn luyện cả ngày, nên cũng chưa tới chơi lần nào, rốt cuộc Kim Đa Bảo vẫn là người phải lên mạng dò các trang hướng dẫn du lịch, tìm được ngôi chùa lớn nhất nằm núi, kéo Khâu Thiên lên núi bái Phật.

      “Nghe ở đây cầu nhân duyên rất linh!”

      “Nhân duyên? phải em có nhân duyên rồi à, còn muốn cầu thêm mấy cái nữa?” Khâu Thiên sau lưng , sợ đường núi gập ghềnh, vững té xuống.

      phải, cầu nhân duyên lâu dài.”

      “Vậy em cầu Phật có ích gì, phải cầu mới đúng.”

      được bậy!” Kim Đa Bảo quay đầu nhắc nhở , “Vào chùa phải cung kính, được vớ vẩn!”

      “Ừm.” Khâu Thiên ngậm miệng, bước lên bậc thang cao nhất, nắm tay Kim Đa Bảo bước vào cửa chùa.

      Trong chùa có rất nhiều người thắp hương quỳ lạy, tiếng chuông chùa và tiếng nhà sư tụng kinh cũng làm Khâu Thiên cảm thấy khá trang nghiêm. cùng Kim Đa Bảo lấy nhang, đốt xong quỳ trước lư hương vái lạy, cầu cho Kim Đa Bảo sớm khỏe lại, người nhà bệnh tật, gặp tai ương.

      Lúc hai người ra sau núi, thấy phía sau núi có hàng rào treo rất nhiều tấm gỗ bằng lụa đỏ, các tấm gỗ viết đầy các ước nguyện. Kim Đa Bảo đến mua hai tấm, chia cho Khâu Thiên tấm.

      “Viết gì đây?” Khâu Thiên nhìn qua bên Kim Đa Bảo.

      Kim Đa Bảo lấy tay che lại, “Tự viết của mình , viết cái muốn làm cùng em sau này ấy.”

      “Ồ… Nhiều quá viết nổi.” Khâu Thiên nhìn cười.

      “Biến ngay! đứng đắn chút !” Kim Đa Bảo lườm .

      Khâu Thiên cầm bút, nhìn tấm gỗ ngẩn người, thấy mình thể ra những thứ như hứa hẹn gì đó, vào những lúc thế này, bỗng rất hối hận vì đọc nhiều sách chút, hình như lúc nãy thấy tấm gỗ của người ta đều viết thơ ca này nọ, nếu viết ra mấy câu linh tinh, có phải giống văn chương lá xăm nhỉ?

      Kim Đa Bảo viết xong, Khâu Thiên thấy viết “Bạc đầu xa rời”, bỗng có linh cảm, nhanh chóng viết lên tấm gỗ câu đối rất tinh tế.

      che lại, để Kim Đa Bảo xem, đến khi cột lên hàng rào mới để tấm gỗ lộ ra bộ mặt , Kim Đa Bảo bước tới xem, sau khi xem xong, bất chấp bàn tay đau, dùng cả hai tay đánh Khâu Thiên, “ muốn kết bái huynh đệ với em à!”

      tấm gỗ kia là câu viết rồng bay phượng múa: “ nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :