1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 20

      Edit: Blue

      Khâu Thiên nghe thấy, cười buông ra, “Xem ra là rất vui rồi.”

      [​IMG]


      “Vui ?” Khâu Thiên đứng thẳng dậy, hai tay cầm cơ vòng quanh người Kim Đa Bảo, thấp giọng hỏi.

      “Ực”, Kim Đa Bảo có tiền đồ nuốt nước miếng.

      Khâu Thiên nghe thấy, cười buông ra, “Xem ra là rất vui rồi.”

      Túi quần bỗng rung “ong ong”, móc hai chiếc điện thoại ra, trả cái kia cho Kim Đa Bảo, sau đó nhận điện thoại của mình, “Alô?… , ở cùng bạn .”

      Kim Đa Bảo nghe thấy chuyện có liên quan đến mình, liền nâng mắt nhìn , thấy bỗng nhíu mày.

      dời điện thoại ra xa, hỏi Kim Đa Bảo, “Đội bóng gọi tới uống, em muốn ?”

      Kim Đa Bảo lắc đầu theo bản năng, Khâu Thiên cầm điện thoại lên, “ ấy bị bệnh, .”

      Dường như đối phương vẫn cố thuyết phục, Khâu Thiên chỉ nghe nhưng trả lời, cuối cùng vẫn kiên định đáp , sau đó cúp điện thoại. Kim Đa Bảo bước lại gần , “Hay là chơi , em về ngủ chút.”

      cần đâu, bọn họ ồn ào lắm, cũng muốn ngủ.” cầm áo khoác lên, mở áo giúp mặc vào, cười bỉ ổi, “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”

      Kim Đa Bảo vói tay vào, sau đó tự cầm áo mặc nốt tay bên kia. chỉnh cổ áo, rút tóc ra ngoài, vô cùng chân thành hỏi Khâu Thiên, “Qua nhà hay qua nhà em?”

      … Hiếm khi tai Khâu Thiên lại đỏ như vậy.

      Cuối cùng ai ngủ ở nhà nấy, sau khi ăn cơm tối ở nhà, bố mẹ Khâu ra ngoài tản bộ, còn Khâu Thiên gọi điện hỏi Kim Đa Bảo có muốn ra ngoài chơi .

      Nhìn gió Tây Bắc đập mạnh ngoài cửa sổ, Kim Đa Bảo lười biếng, chỉ muốn nằm.

      Khâu Thiên: “Do cả ngày em chui rúc trong nhà nên thể lực mới kém như vậy, em xem này, mấy năm rồi mà chưa bị bệnh.”

      “Mau “phi phi phi” , được như vậy.” Kim Đa Bảo mê tín chỉ trích .

      “Có gì mà được, luyện tập nhiều dễ sinh bệnh thôi.” Khâu Thiên cũng quan tâm, “Ngày mai chưng gà cho em ăn, bảo đảm ăn xong khỏe liền.”

      Nghe thế, trong lòng Kim Đa Bảo thấy rất ấm áp, ngoài ra, chưa có người đàn ông nào nấu cho ăn cả. khẽ , “Ừm, sáng mai em mua nguyên liệu nấu ăn với nhé?”

      “Vậy em ráng dậy sớm chút, hình như tám giờ rưỡi là chợ sáng đóng rồi.” Khâu Thiên cũng nằm giường, thò chân xuống sàn đung đưa.

      Hai người trò chuyện đầu đuôi, nội dung nhặt linh tinh, nhưng lại đến hơn nửa tiếng, mãi đến khi Kim Đa Bảo che miệng ngáp mới dừng lại.

      Để đến kịp chợ sáng, người có thói quen ngủ nướng vào ngày cuối tuần như Kim Đa Bảo lại dậy rất sớm, xuống căn tin trường ăn sáng, sau đó mới gọi Khâu Thiên ra ngoài. Tối hôm qua xem sách dạy nấu ăn, rau thịt cần mua đều được Kim Đa Bảo ghi vào sổ, dựa vào đó chọn từng món .

      Khâu Thiên tò mò nhìn quyển sổ xinh kia, “Lưu trực tiếp vào điện thoại được sao?”

      “Nhìn thế này ấm cúng hơn.” Kim Đa Bảo giơ tay nâng nâng má, cười híp mắt trả lời.

      Tuy cảm thấy câu trả lời liên quan gì đến câu hỏi của mình, nhưng Khâu Thiên vẫn bị nụ cười đáng của Kim Đa Bảo hấp dẫn, giơ tay, chọt chọt lớp thịt gò má của , “Đồ dễ thương.”

      “Hạt dẻ có cần nhỉ? Chín được ?” Kim Đa Bảo chỉ sạp bán hạt dẻ, hỏi Khâu Thiên.

      “Được, em muốn ăn chung với gì cứ mua.” móc ví tiền, vừa hỏi mua vừa cầm hạt chưa tách vỏ, huơ huơ hạt dẻ tẩm nước đường óng ánh trước mặt Kim Đa Bảo, “Nghe giòn lắm, ăn thử .”

      “Giòn !” Kim Đa Bao đồng ý, há miệng ăn.

      Trước mắt, chuyện mua nguyên liệu đều khá suông sẻ, chuyện cuối cùng là mua gà có chút khó khăn, bọn họ tới gần cuối chợ mới thấy có quầy bán gà, mâm bàn bày vài con nhổ lông. Gà xếp thành hàng, trong lồng gà bên cạnh còn có vài con đập cánh. Chủ tiệm nhiệt tình chào hàng với bọn họ, “Đều là gà đất, thả nuôi, bơm chất kích thích, mấy con này mới giết hồi sáng sớm, nếu cậu muốn giết tại chỗ cũng được.”

      Kim Đa Bảo trốn phía sau Khâu Thiên, chỉ lộ con mắt nhìn bầy gà bên kia, kéo tay áo Khâu Thiên, “Mua gà giết rồi ấy.”

      Khâu Thiên cười nhạo , “Nhát gan quá , sau này ăn chay cho vừa.”

      Kim Đa Bảo lén đánh cái, đường về đều cách xa chàng cầm gà kia.

      Sáng sớm ra ngoài Khâu Thiên chỉ chơi, cũng là chừng nào về, bây giờ lại theo Kim Đa Bảo về nhà, dáng vẻ hoàn toàn lộ liễu nghênh ngang, chẳng mảy may lo sợ, nếu ba mẹ bỗng mở cửa thấy có thái độ thế nào.

      Ngược lại với , Kim Đa Bảo lại thậm thụt như tên trộm, rón rén mở khóa cửa, chỉ huy Khâu Thiên mau chóng vào nhà, sau đó cố gắng nhàng hết mức đóng cửa lại.

      sớm với Tiểu Vân là Khâu Thiên qua đây, cũng chuyện chưng canh gà cho nàng. Được hứa chia cho phần canh gà, nên Tiểu Vân rất hiểu chuyện, chỉ trốn trong phòng chơi game, nếu gọi nàng ăn nhất quyết ra ngoài.

      Kim Đa Bảo vò sạch gạo để sang bên, nhìn Khâu Thiên rửa nguyên liệu nấu ăn, yên lặng ra sa lon phòng khách tách hạt dẻ, tách chén để chưng gà là đủ. ăn hạt, sau đó tách hạt khác chạy vào đút cho Khâu Thiên. quá cao, đứng phía sau phải nhón chân mới với tới miệng , nhìn ăn xong lại chạy về phòng khách tách hạt khác.

      Cứ chạy chạy lại, đút hết hạt này đến hạt khác, Khâu Thiên vừa nhét nguyên liệu vào bụng gà vừa ngăn cản , “Em tự ăn .”

      thích hả?” Kim Đa Bảo mút lớp đường dính ngón cái, “Ngon lắm mà.”

      Bụng gà được nhét đầy, Khâu Thiên dùng que tăm ghim lại cho chặt, gọi Kim Đa Bảo đứng dựa tường bên kia, “Em qua đây đứng chuyện với .”

      món ăn này có vẻ phức tạp lắm, Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên bỏ gà và hương liệu vào nồi điện, bật nút xong việc, “Để chưng lúc là được.”

      rửa tay, đứng bên cạnh nặn dung dịch rửa tay cho , khen ngợi lòng, “ lợi hại .”

      Khâu Thiên ngáp cái, “Sáng dậy sớm quá, muốn ngủ chút.”

      vào phòng em ngủ , em đứng canh cho.”

      Khâu Thiên nhìn bọng mắt của , kéo cổ tay dắt vào phòng.

      Tuy là phòng ngủ của mình, nhưng lần đầu tiên Kim Đa Bảo nghĩ cánh cửa này lại hẹp như vậy. đứng nhìn Khâu Thiên khách khí cởi giày nhảy lên giường mình, do dự , “Hôm qua em ngủ nhiều rồi, mệt lắm.”

      mệt nằm chơi điện thoại.” Khâu Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây ngủ với chút.”

      Qua hay qua đây….

      Kim Đa Bảo bối rối chậm rãi bước đến giường, hôm qua mới tiếp thu chuyện hai người “bắt đầu” hẹn hò, hôm nay ngủ chung giường? Tốc độ này còn hơn là ngồi tên lửa… Lúc còn do dự kéo dài thời gian, Khâu Thiên nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt .

      chưa bao giờ mặc quần áo ngoài để ngủ… Có nên gọi Khâu Thiên dậy cởi quần ra ngủ cho thoải mái nhỉ… Chậc, như vậy còn quái dị hơn…

      Chờ con rùa đen Kim Đa Bảo bò lên được giường, nằm nghiêng ở mép giường dám thở mạnh, Khâu Thiên thiếp , ngay cả hô hấp cũng rất ổn định.

      ngủ nhanh như vậy sao? Hay là giả vờ?

      giơ tay huơ huơ trước mặt , phản ứng gì.

      dám kề sát mặt nhìn gần như vậy nữa, Kim Đa Bảo nhàng trở mình, đưa lưng về phía Khâu Thiên, nhắm mắt lại cố gắng nghỉ ngơi lát. Có lẽ do di chứng của đợt sốt trước quá mạnh, vốn chỉ muốn nằm lát, ngờ lại mơ màng ngủ thiếp .

      Lúc ngủ thấy hơi lạnh, sau đó lại thấy ấm hơn, biết ngủ được tiếng chưa, đùi được đắp hờ chăn, còn người… ôm từ lúc nào thế?!

      Nhìn bàn tay đàn ông có khớp xương ràng đặt eo mình, Kim Đa Bảo dám thở mạnh, nhìn vị trí trước mặt, hình như phải là chạy tới ôm , mà là tự dựa sát vào người

      Nghĩ đến chuyện mình chủ động “đưa đầu vào ngực” người ta, mặt Kim Đa Bảo khỏi nóng lên, khẽ nâng cánh tay Khâu Thiên, muốn xuống giường ra ngoài, mới nâng được nửa làm Khâu Thiên tỉnh giấc, hơi cáu kỉnh, hỏi: “Sao thế?”

      “Em xem nồi kêu chưa.” giọng giải thích.

      “Chưa đâu.” Khâu Thiên trực tiếp choàng tay lên vai , đè xuống, “Đừng ồn nữa.”

      Kim Đa Bảo ôm hai tay đặt ngang bụng, chỗ bị cánh tay Khâu Thiên chạm vào nóng bừng, như thanh sắt bị nung đỏ.

      Ừm… Tuy ngực em rất phẳng… nhưng đè nặng như vậy, có chút cảm giác nào sao…

      À … cho dù có cảm giác, nhưng em cũng có cảm giác đấy… mất hết thể diện…

      gào thét trong lòng nửa ngày, nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên ngủ biết gì, lông mi của rất dài, lúc nhắm mắt mới thấy , mở mắt ra bị dưới mí.

      Kim Đa Bảo biết nên vui hay buồn, hẹn hò với người nằm bên cạnh, nhưng trong vô số bản thảo duyệt, sau khi hẹn hò, nam chính nào cũng hôn người rất cuồng nhiệt, nhưng tại sao mỗi lần gặp nhau, Khâu Thiên chỉ trêu chọc , gặp nhau… mà hôn ?

      liếm môi, ngơ ngác nhìn Khâu Thiên, lúc nhích người ra sau chút, vẫn có phản ứng.

      lại nâng tay lên, ngồi bên mép giường, mang dép lê rồi nhón chân ra ngoài, quay đầu nhìn Khâu Thiên ngủ say chút, lại rón rén trở về, nhàng hôn lên mặt cái, sau đó bước ra nhà bếp xem canh gà.

      Mới ra khỏi cửa phòng nghe mùi canh thơm phức, vào nhà bếp thấy Tiểu Vân ngậm muôi, mở to mắt nhìn vào nồi điện trông chờ.

      “Nồi điện mới kêu đó, tớ đổ nước chưng thêm hai mươi phút, nhưng bây giờ chắc cũng ăn được rồi.”

      Kim Đa Bảo lấy miếng dắt nồi mở nắp, múc muỗng nếm thử, gật gật đầu, “Chà, ngon lắm ngon lắm!”

      “Khâu Thiên đâu?” Tiểu Vân thể đợi được nữa, muốn dùng bữa trưa ngay.

      “Còn ngủ.” Kim Đa Bảo lấy tô, định múc canh ra, nhưng bỗng nhớ là chưa nấu cơm, “Tiểu Vân, cậu xuống căn tin mua cơm nhé.”

      Tiểu Vân nhìn nghi ngờ, “Hôm nay trong phòng có muỗi à?”

      “Hả?” Kim Đa Bảo lắc đầu, “Sao thế được.”

      Tiểu Vân giơ tay sờ sờ cổ , “Đâu có sưng, đỏ đỏ, cậu ngứa ?”

      có cảm giác.” Kim Đa Bảo cũng giơ tay lên sờ cổ, “Chắc là mặc áo len nên nổi dị ứng, để chút nữa tớ thay bộ khác.”

      “Ừ.” Tiểu Vân mang giày, mặc áo khoác ra ngoài mua cơm, đường gió thổi lạnh buốt, bỗng nhớ tới điểm quan trọng.

      Kim Đa Bảo , Khâu Thiên “còn ngủ”? Ngủ trong phòng nàng? Bọn họ ngủ với nhau?

      Chậc chậc, muốn biết cái vết hồng hồng đó là gì…

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 21

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo nghiêng đầu phản đối, “ tập trung lái xe !”

      [​IMG]


      tham gia tổ chức hội sách lần, nên lần này Kim Đa Bảo có kinh nghiệm hơn. Bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt ngày, ngay cả chuyện Khâu Thiên về đội cũng có thời gian để buồn nữa.

      Dù sao làm cũng thể ra ngoài chơi với Khâu Thiên.

      Nhưng suy nghĩ thoải mái như vậy chỉ tồn tại trong giờ làm việc, đến cuối tuần cần làm lại rất nhớ .

      Hội sách lần này chỉ có buổi ký tặng, có phân đoạn giao lưu, cũng cần mời khách quý, nhưng vẫn có cánh truyền thông đến quay phim. Chuyện này cũng nhờ phía cao ốc sách liên lạc, là muốn quảng cáo cho Hữu Đồ.

      Kim Đa Bảo suy tính lại, cuối cùng quyết định để lại bản sách đặc biệt tặng Thẩm Tùng Nguyên, cảm ơn giúp đỡ của ta. nhờ nhân viên phụ trách trẻ tuổi kia chuyển giúp, ngờ hai ngày sau Thẩm Tùng Nguyên lại gọi điện cho , nhận được sách, nhưng tại sao có quà đính kèm.

      Kim Đa Bảo đáp kính cẩn: “Qùa tặng kèm của bộ sách này gồm sổ ghi chép và tập thơ, ngài muốn lấy cái nào?”

      Thẩm Tùng Nguyên hơi trầm ngâm, “ có thỏ sao?”

      “…” Kim Đa Bảo cười gượng, “Nhà tôi có món thỏ xào vừng cay, ngài muốn ?”

      Thẩm Tùng Nguyên bị chọc cười, “ đừng có mạnh miệng đấy, ngày nào đó tôi theo về nhà lấy.”

      Kim Đa Bảo cho rằng “ngày nào đó” chỉ là lời hẹn đùa xa xôi, ngờ “ngày nào đó” lại đến nhanh như vậy. Trước “ngày nào đó”, còn chưa bị sếp lớn gọi riêng vào phòng làm việc bao giờ.

      thấp thỏm nhớ lại những chuyện gần đây, có làm hỏng việc gì đáng để giám đốc đích thân đuổi người . Sau đó phát mình hoàn toàn xứng với tính từ “cần cù cố gắng”, căn bản gây ra họa gì.

      Gõ cửa bước vào trong, thấy giám đốc ngồi sô pha chuyện với người khác. Người nọ đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, ngờ lại là Thẩm Tùng Nguyên.

      Kim Đa Bảo chào hỏi giám đốc trước, sau đó hỏi thăm Thẩm Tùng Nguyên.

      “Tiểu Kim đúng ?” Giám đốc cười ôn hòa, “Vừa rồi chuyện với Thẩm tổng, Thẩm tổng khen sách làm rất tốt, phù hợp với xu hướng thị trường, nội dung hay, thiết kế cũng đẹp mắt, tiêu thụ rất nhanh. Được nghe thế nên tôi muốn gặp xem nhân viên nào mà lợi hại như vậy, ừm, tồi, làm rất tốt.”

      Lần đầu tiên Kim Đa Bảo được sếp lớn khen trực tiếp như vậy, dù có điềm tĩnh đến đâu, nhưng vẫn chỉ là lính mới làm việc chưa tới năm, nhịn được, khẽ cong môi cười.

      Giám đốc chỉ khen câu, sau đó cho về phòng làm việc, hôm đó mãi đến lúc tan ca, vẫn sục sôi ý chí chiến đấu, như hận thể trong ngày đêm làm ra mười bộ sách hay.

      “Công ty các cấp tiền thưởng cho ai tăng ca à?” Thẩm Tùng Nguyên gọi điện tới, vừa nhấc máy như vậy.

      “Sao ạ?”

      phải lần trước đem thịt thỏ xào vừng cay cho tôi sao, thôi, tôi tới đòi nợ đây.”

      “Thẩm tổng, ngài ở đâu?”

      “Dưới công ty các .” Thẩm Tùng Nguyên vỗ vỗ tay lái, “Xuống đây .”

      Lần thứ hai ngồi xe Thẩm Tùng Nguyên, Kim Đa Bảo bỗng nhớ lại chuyện bị Khâu Thiên bắt gặp lúc trước, lần đó rất giận, lần này biết có trùng hợp như vậy nhỉ?

      Ừm, ngày mai mới về.

      Nhưng có khi nào về sớm hơn để tạo bất ngờ cho ?

      Thẩm Tùng Nguyên nhìn Kim Đa Bảo ngồi thừ người, đường xe chật cứng thể di chuyển được, ta bèn bắt chuyện với , “Nghĩ gì thế?”

      Kim Đa Bảo hoàn hồn, vuốt vuốt tóc, “Bỗng nhớ là hình như trong nhà hết thịt thỏ, món đó là của bạn cùng nhà, ngày nào ấy cũng ăn, nên mới đó mà hết sạch rồi.”

      Thẩm Tùng Nguyên bật cười, “Hôm nay tôi chỉ tới công ty các bàn chuyện thôi, tiện đường chở đoạn, đến mức tham ăn như vậy.”

      Kim Đa Bảo còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động bỗng vang lên, nghe chừng nửa phút mới biết là trường lái xe gọi tới, ngồi chuyện với đối phương lát rồi cúp máy.

      “Thông báo ngày thi cho hả?” Thẩm Tùng Nguyên nghe chuyện nên đoán được đại khái.

      “Vâng, năm ngoái tự học ở nhà, thi đậu…” Kim Đa Bảo lúng túng đáp.

      “Ồ, vấn đề ở đâu?”

      “Bài số 3*, thực hành đạt cầu.”

      (Thi lái xe ô tô B1-B2 có 11 bài thi thực hành, bài số 3 là Thi dừng xe và khởi hành ngang dốc)

      “Do luyện tập ít, dễ hồi hộp.” Thẩm Tùng Nguyên nhìn dòng xe đông nghịt có điểm cuối, “Muốn đổi chỗ với tôi , lái thử chút?”

      “Để tôi cầm lái?”

      “Ừ, tìm cảm giác cho quen.” Thẩm Tùng Nguyên là làm, cởi dây an toàn ra, “ sao đâu, lái , đông như vậy cũng chạy nhanh được, nếu va chạm sứt mẻ gì cứ để tôi lo.”

      được được.” Kim Đa Bảo xua tay liên tục, “Tôi sợ ngài bồi thường tới sạt nghiệp mất.”
      lái sao?” Thẩm Tùng Nguyên thắt dây an toàn lại, “Vậy thi thêm vài lần nữa, thất bại nhiều lần tìm được quy luật thôi.”

      ra trường kinh nghiệm của tôi cũng ít lắm, lần này là lần thứ tư…”

      “Ha ha, cả ba lần em đều bị hủy quyền thi?” Khâu Thiên trong điện thoại chẳng hề cảm thông, cười nhạo , “Em cũng lợi hại , bị hủy ở chỗ nào?”

      “Mỗi lần hủy đều giống nhau, chủ yếu là do giám sát viên ngồi ở ghế lái phụ làm em căng thẳng, ông ấy vừa hướng dẫn là em liền mắc lỗi…” Kim Đa Bảo oan ức giải thích, “Em tính xin chủ biên nghỉ phép mấy ngày, cả tuần trước có thời gian, bây giờ phải về nhà tập chút, nhất định lần này phải qua… qua rồi mới thi các phần còn lại được…”

      Khâu Thiên nghe thế cười nữa, “Chừng nào em , tối mai mới về, tốt xấu gì em cũng phải ở cùng ngày rồi mới đấy.”

      ngày được.” Kim Đa Bảo cũng thấy rất tiếc, “Có thể nán lại nửa ngày, em tàu hỏa chiều ngày mốt, như vậy tối mới đến nhà được.”

      “Nửa ngày nửa ngày vậy.” Khâu Thiên thỏa hiệp, “Thế luyện với em nửa ngày, em nhớ dậy sớm chút.”

      là làm, tối đó về qua tìm Kim Đa Bảo, năm giờ sáng hôm sau mới gọi điện đánh thức tập lái xe.

      Kim Đa Bảo lạnh run, nhìn Khâu Thiệu đậu chiếc xe con màu đen vào ven đường, kinh ngạc hỏi, “Xe của hả?”

      “Của ba .” đáp xong, dường như muốn giải thích thêm gì đó, “ cũng mua nổi.”

      Kim Đa Bảo chỉ muốn mau ngồi vào trong xe, bèn khen đôi câu qua quýt, “Lợi hại.”

      Mở máy sưởi được lúc, Kim Đa Bảo thắt dây an toàn trước ngực, ngập ngừng hỏi Khâu Thiên, “ có bằng lái xe à?”

      “Tập lái xe với em cần bằng làm gì, mang theo cái mạng là được rồi.”

      “Này, rốt cuộc …”

      “Có có có, em cho là ai cũng có năng lực như vậy à, thi thực hành bốn lần đều bị đuổi về?” Khâu Thiên nhịn được vỗ vỗ cánh tay của , “Mạnh dạn lái là được thôi.”

      Có người ngồi bên cạnh, nên Kim Đa Bảo lái xe rất cẩn thận. Sáng sớm có nam sinh vừa ra khỏi nhà, thong thả đạp xe vượt qua bọn họ…

      Khâu Thiên hướng dẫn Kim Đa Bảo tập lái làn đường cho xe chạy trong sân trường, “Em lái nhanh lên chút, lát nữa các cụ có thể ra ngoài tập thể dục. Tuy là kiếm được nhiều, nhưng nếu em tông người ta, cũng bồi thường nổi.”

      huyên thuyên như vậy lại làm Kim Đa Bảo thấy phiền, ngược lại giống như tìm chút cảm giác, mắt dáo dác nhìn phía trước, với Khâu Thiên, “ dữ thêm chút nữa , lớn tiếng vào, giám sát viên bên cạnh em có thể rất hung dữ, bắt chước lần cho em dễ tìm cảm giác.”

      “Được.” Khâu Thiên hắng hắng giọng, mở miệng tuôn: “‘Bíp’, lái cái đường ‘bíp’ gì thế hả, ‘bíp’ học ‘bíp’…”

      “Dừng lại!” Kim Đa Bảo ngắt lời , “Giám sát viên chỉ hơi lớn giọng thôi, mắng người ta thế! học ai nhiều câu thô tục như vậy hả, Siri của có chức năng này à?”

      Khâu Thiên khoanh tay, “Nghe fan hâm mộ mắng nhiều là biết.”

      Kim Đa Bảo bất mãn lườm , “Sau này được học nữa, giống lưu manh lắm.”

      “Đỗ xe bên đường chút.” Khâu Thiên chỉ chỗ trống phía trước.

      “Chi vậy?” Kim Đa Bảo liếc mắt nhìn sang đó.

      bình tĩnh cười, “Muốn lưu manh chút.”

      … Kim Đa Bảo giả vờ nghe thấy, chạy vượt qua chỗ đất trống kia.

      Tuy là thứ bảy, nhưng qua tám giờ người đường đông hơn nhiều, Kim Đa Bảo thở hắt ra, trả xe về chỗ cũ an toàn, bỗng thấy mệt lả, “Em về ngủ đây.”

      “Ừ, lúc gần tiếng, lái xe chở em.”

      có bằng lái rồi sao?”

      “Em hỏi hỏi lại tám trăm lần rồi đó.” Khâu Thiên nhìn bất đắc dĩ, “Mau ngủ , nếu lên xe buồn ngủ lắm. Xinh đẹp như vậy bị người ta bắt bán làm sao bây giờ?”

      Tuy bình thường cũng hay nịnh nọt như thế, nhưng mỗi lần nghe đều làm cười dứt.

      về nhà đắp mặt nạ ngủ, chỉnh lại đồng hồ báo thức.

      Vì phải ở lại mấy ngày, nên chuẩn bị cả vali. Xách vali xuống cầu thang được vài bước, nghe thấy tiếng đóng cửa phía , sau đó Khâu Thiên lời nào chạy xuống giúp xách vali.

      bỗng nhớ mới đây lâu, cũng im lặng giúp vác hành lí lên lầu như vậy, còn qua nhà ăn hết nửa phần cơm chiên… Nghĩ lại đúng là kì diệu.

      Hửm? đúng, đó phải là lần đầu bọn họ gặp nhau, Khâu Thiên gặp từ trước!

      theo, ngồi vào xe hỏi , “ vẫn chưa cho em biết, lúc trước chúng ta gặp nhau ở đâu?”

      “Em vẫn nhớ ra à?” Khâu Thiên còn hoang mang hơn .

      “Trí nhớ của em tốt lắm…”

      Khâu Thiên khởi động xe, “ phân tâm được, em nhất định phải chọn lúc lái xe để ôn chuyện cũ (1) à?”

      “Sục sôi năm tháng ròng (2).” Kim Đa Bảo buột miệng đọc câu thơ.

      (Trong câu (1), từ “ôn chuyện cũ” có Hán là “Ức vãng tích”, câu (2) có Hán là “tranh vanh tuế nguyệt trù”. “Ức vãng tích tranh vanh tuế nguyệt trù” là câu thơ trích trong bài Thấm viên xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông.)

      “Hả?” Khâu Thiên hiểu gì cả.

      có gì.” Kim Đa Bảo rụt người dựa xuống ghế, “ thể phân tâm, vậy em ngủ chút.”

      được ngủ.” Khâu Thiên giơ tay chộp lấy cổ áo , bắt ngồi dậy, “Nửa tháng gặp, em vừa thấy muốn ngủ à? chuyện .”

      “Được rồi.” Kim Đa Bảo thở dài ngồi dậy, bắt đầu thăm dò, “Lúc gặp em lần đầu có phải thấy em rất đẹp ?”

      Khâu Thiên suy nghĩ chút, lắc đầu.

      “…” Kim Đa Bảo kiên định, “Vậy chắc chắn là nhận nhầm người!”

      Khâu Thiên cười giễu, giơ tay búng trán .

      Kim Đa Bảo nghiêng đầu phản đối, “ tập trung lái xe !”

      Đường cao tốc kẹt xe, nên rất nhanh đến nhà ga. Nơi tiễn khách cho ở lâu, Khâu Thiên vác vali trong cốp xe ra giúp , sau đó phải lên xe ngay, “Về đến gọi tiếng.”

      Lâu rồi mới được gặp , vừa gặp bao lâu lại phải rời , hơn nữa lần này chính là người . Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy nỡ, kéo vali, vòng qua cửa xe bên kia, “Giáng Sinh được nghỉ ?”

      “Chưa biết.” Khâu Thiên ló đầu ra ngoài cửa xe, “Nhưng chắc là được.”

      “Ừm…” Kim Đa Bảo càng luyến tiếc hơn.

      Chiếc xe phía sau kiên nhẫn nữa, bắt đầu ấn còi thúc giục, Khâu Thiên đành động viên Kim Đa Bảo, bảo vào ga, “Về rồi điện thoại…”

      Kim Đa Bảo cúi người hôn lên gương mặt ló ra ngoài của , sau đó vội vàng kéo hành lí như bay.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 22

      Edit: Blue

      suy nghĩ chút, nửa đùa nửa hỏi , “ thích em hôn ?”

      [​IMG]


      Sau khi lên xe, bởi vì hưng phấn khi được về nhà, cộng thêm lời Khâu Thiên dặn, nên cả đường đều ngủ, tàu chạy rất ổn định, bèn lấy sách ra đọc hơn nửa. Quyển sách về câu chuyện của các bệnh nhân tâm thần, đến lúc phải xuống xe mới thoát khỏi trang sách trở về thực, cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng có chút bình thường.

      Tối nay ba mẹ Kim dự lễ cưới của con trai bạn, Kim Đa Bảo tự đón xe về nhà, vì tối nên chẳng buồn làm gì, thả hành lí, cởi quần áo rồi chui vào ổ chăn ngủ. Ngủ đến lúc đèn trong phòng sáng lên, ba mẹ Kim có vẻ uống khá nhiều, vào phòng đánh tỉnh lại.

      là đánh cho tỉnh lại… cái tát của mẹ Kim trực tiếp rơi xuống mặt .

      Kim Đa Bảo uất ức hừ tiếng, uể oải ngồi dậy, “Ba, mẹ.”

      “Đa Đa Bảo, ăn tối chưa?” Ba Kim uống đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở toàn mùi rượu, giọng ông quá lớn, làm tai Kim Đa Bảo đau buốt.

      “Dạ chưa, đói lắm.” Kim Đa Bảo nhìn về phía mẹ Kim vẫn còn khá tỉnh táo, : “Mẹ bảo ba ngủ trước , say quá rồi.”

      “Ba có say! Để ba rửa trái cây cho con ăn!”

      Mẹ Kim để mặc chồng, sờ sờ gương mặt nhắn của Kim Đa Bảo, “Được đó, mập ốm. Nhà hết cơm rồi, mẹ làm chén bột* cho con ăn nha?”

      “Bột*?” Kim Đa Bảo rầu rĩ, “Mẹ dùng hả? Mẹ có mập đâu, sao phải giảm cân?”

      (Trong nguyên tác, dấu * được ghi là “đại xán” – có nghĩa là “thay cho cơm”. Danh từ này được người Trung Quốc dùng để gọi chung các loại thực phẩm chức năng ăn kiêng, như bột, cháo, sữa giảm cân. Vì có nhiều loại, nên riêng trường hợp này mình chỉ dùng từ “bột”)

      phải để giảm cân.” Mẹ Kim dọn ly nước bàn của xuống, “Cái đó ăn ngon lắm, ngon nên mới mua.”

      Kim Đa Bảo chẳng tin chút nào, từng thấy Tiểu Vân dùng loại thực phẩm này, phải là loại nước xanh đắng ngắt cũng là loại súp đặc sền sệt.

      Nào ngờ đến lúc mẹ Kim bưng bột lên, chỉ mới ngửi mùi thấy đói bụng, chén bột kia hoàn toàn là bột, còn có đậu và vài miếng trái cây, bột đặc sánh, mang theo vị chua chua ngọt ngọt. mới hớp vài miếng ăn sạch chén, vừa để chén xuống, mẹ Kim nhét quả dưa bở vào tay .

      Kim Đa Bảo nhìn quả dưa tròn màu xanh thơm mát, bỗng hỏi câu kì lạ, “Trong nhà có lựu ạ?”

      “Lựu? có, lựu tới ngày thu mới có, bây giờ sao mua được.”

      Hai chữ “ngày thu”* làm Kim Đa Bảo nhớ hình như về nhà xong vẫn chưa báo với bạn trai tiếng, vội vàng đẩy mẹ Kim cầm dưa ra khỏi phòng, “Con thay quần áo xong rồi ăn, mẹ mau rửa mặt .”

      (Trong tiếng Trung, “ngày thu” và “Khâu Thiên” đều đọc là “qiūtiān”)

      Đặt dưa bở sang bên, hoảng sợ nghĩ nếu Khâu Thiên gọi mười mấy cuộc điện thoại, rồi gửi mười mấy tin nhắn cho làm sao bây giờ, nào ngờ cầm điện thoại lên mới phát , có gì cả…

      Ngoại trừ tin nhắn chào mừng vào tỉnh của mạng di động Trung Quốc, còn lại nhận được tin tức gì.

      thấy hơi bực bội, đột nhiên muốn ăn mì gói, trước khi ăn phải nhào nặn bóp cho nát mới thôi…

      Bởi vì bạn trai kia chẳng có chút quan tâm nào cả.

      Kim Đa Bảo hơi để bụng, quyết định dỗi phen, biết mình về nhà, muốn phải lo lắng! Phải suy nghĩ lung tung! Phải để chủ động tìm !

      Lúc này, chàng Khâu Thiên “hoàn toàn quan tâm đến Kim Đa Bảo” kia cũng nằm giường, đeo tai nghe nghe nhạc. muốn nghe thấy tiếng TV và tiếng ba mẹ chuyện bên ngoài, giống như tách biệt với thế giới, để có thể yên lặng suy nghĩ ít chuyện.

      Chuyện thứ nhất, trước ngày nghỉ, Lý Lập Quần gọi điện thoại cho , ta hỏi có muốn vào đội tuyển quốc gia . hài lòng đồng ý, sau đó về báo cho ba Khâu. Ba Khâu cũng được vui lây, nhưng dặn trước khi có thông báo chính thức đừng ra ngoài, để tránh tỏ ra huênh hoang.

      Chuyện thứ hai, chính là về Kim Đa Bảo, về nụ hôn lúc tạm biệt ở nhà ga hôm nay. Lần đầu là lúc cầu thang, đây là lần thứ hai, à, , là lần thứ ba hôn , ngoài vui vẻ, còn làm có chút phiền não. Làm sao bây giờ, hình như rất có kinh nghiệm, luôn biết cách làm động lòng, luôn dẫn dắt cảm xúc của , cũng luôn thích tiếp xúc thân mật. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa , làm bỗng cảm thấy mình bị áp đảo, thậm chí còn lo lắng nếu như hôn , biết có chê kĩ thuật hôn dở tệ của hay ?

      nhớ lại lần cùng nằm giường với , cơ thể mềm mại được ôm trong ngực, người có mùi hương ngọt ngào, gương mặt lúc ngủ trông rất đáng , làm căng thẳng đến mức cứng đờ người, còn lại thoải mái ngủ ngon như vậy. cúi đầu hôn lên cổ , thậm chí còn thử mút hai cái, nàng vẫn ngủ biết gì. Sau đó muốn ngồi dậy, cố ý ấn xuống, cánh tay cẩn thận đặt lên ngực . Lúc ấy cả cánh tay đều nhũn ra, cảm giác ấm áp mềm mại, làm chẳng dám động đậy, mãi đến khi nâng tay đứng dậy lần nữa, mới thở phào nhõm. Nào ngờ lại , còn chạy về hôn , quả … quả rất đáng .

      Khâu Thiên cứ nằm nghĩ lại từng việc xảy ra như vậy, cảm giác hình như Kim Đa Bảo có rất nhiều kinh nghiệm đương, vừa muốn bị áp đảo, vừa lo lắng yên, nếu lỡ làm sai chuyện gì, khiến Kim Đa Bảo nghĩ chẳng hiểu biết gì cả.

      Nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ mà vẫn chưa điện thoại cho , có lẽ ngủ? Lúc ngủ rất ghét bị người khác gọi điện, cho nên cũng muốn làm phiền Kim Đa Bảo, nghiêng người gối đầu lên cánh tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nhóm bạn của khi đương thường làm những gì.

      “Đa Đa Bảo, ăn cơm!” Ba Kim gõ cửa phòng ngủ gọi , giọng rất có tiết tấu, từ đến lớn dần.

      Kim Đa Bảo duỗi người, liếc nhìn điện thoại trước, vẫn có tin tức. buồn bực ném điện thoại lên giường, ra ngoài rửa mặt.

      So với món cháo bột tối hôm qua, cơm sáng hôm nay thịnh soạn hơn nhiều, Kim Đa Bảo vừa múc cháo hoa, vừa hỏi, “Hôm qua ai kết hôn vậy ạ?”

      Ba Kim đáp, “Con trai của người bạn làm trong Cục địa thuế, hình như là bạn học cao trung của con đó, tên Lương Cảnh, con còn nhớ ?”

      “Sao nhớ được chứ.” Mẹ Kim chen vào, “Lúc đó thằng bé làm Đa Đa Bảo khóc, còn tới nhà chúng ta xin lỗi nữa.”

      “À, là ta, ta kết hôn rồi sao?” Kim Đa Bảo hơi kinh ngạc, sau khi lên đại học, và các bạn học cao trung cũng qua lại nhiều, chỉ có vài người thân thiết mới gặp nhau mỗi năm lần, còn những buổi họp lớp đều tới đông đủ được.

      “Ừ, bây giờ thằng bé về lập nghiệp, biết cụ thể làm gì, nhà là đối tác của nó…”

      Những gì ba Kim phía sau Kim Đa Bảo thể nghe vào, quả còn nhớ Lương Cảnh, chỉ vì ta gọi là “Gia Đa Bảo”, làm tức phát khóc sau đó theo cả đêm, mà bởi vì cũng giống các thiếu nữ mộng mơ khác, ở độ tuổi mới biết từng thầm thương trộm nhớ cán bộ thể dục cao ráo kia. rất ít khi chuyện với ta, nhưng mỗi lần nhìn ta chơi bóng rổ, lại nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó len lén đỏ mặt. Cũng vì thích, cho nên khi ta gọi mình như vậy mới chịu nổi khóc ấm ức.

      Năm đó, tâm thiếu nữ được chôn sâu như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chỉ thấy giống như trò trẻ con non nớt.

      Thỉnh thoảng có suy nghĩ chút, lúc ấy cũng do quá hướng nội, cái gì cũng , nên ta mới chẳng biết gì cả. Sau lúc họp lớp chuyện phiếm với bạn học, bọn họ còn trước đây Lương Cảnh từng thích .

      Ngậm ngùi cho tuổi thanh xuân qua, Kim Đa Bảo về phòng thay quần áo, chuẩn bị tập lái xe.

      đường, ba Kim lái xe, còn ngồi phía sau nhìn điện thoại thừ người, suy nghĩ vì sao Khâu Thiên liên lạc với , bận chuyện gì, hay quên mất ? Nhớ lại vài quyển tâm lý học mình từng đọc, cố gắng áp dụng để giải thích hành động của Khâu Thiên, lúc bọn họ chưa quen nhau, thậm chí là chưa thân thiết, luôn mấy câu trêu chọc , có lẽ nào tính cách của vốn là như vậy? Rất dễ kết thân với người khác, nhưng quen đụng chạm cơ thể; bắt đầu đương mà cần biết lí do, nhưng có suy nghĩ phải phát triển đoạn tình cảm này, chỉ đơn giản là thích gì làm nấy.

      tưởng tượng chút, nếu từ đây về sau hai người liên lạc nữa, đến ngày lúc gặp lại , có khi đưa thiệp mời mình sắp kết hôn cũng chừng?

      Chuyện này đáng sợ…

      Kim Đa Bảo mới nghĩ cảm thấy lưng lạnh toát, đầu hàng, định bụng liên lạc với Khâu Thiên trước.

      biết có phải là thần giao cách cảm hay , lúc còn chưa giả được giọng “chưa tỉnh ngủ” xong, tin nhắn của Khâu Thiên chuyển tới trước: “Em dậy tập lái xe chưa?”

      Bất mãn lúc trước bị quét sạch, vui mừng, suýt chút nữa reo “a” lên, nhưng vì dè chừng ba Kim ngồi phía trước nên vội nhịn cười.

      “Dậy từ sớm rồi, đến trường tập.”

      đợi hỏi tại sao hôm qua tìm , đánh đòn phủ đầu trước: “Tối hôm qua em làm gì vậy, phải về tới nhà gọi điện cho sao?”

      Kim Đa Bảo gõ chữ: “Về mệt quá nên ngủ quên mất”, lúc sắp gửi lại hơi do dự chút, xóa tất cả, “Tối hôm qua bận lắm, phải dạo phố, cắt ngắn, nhuộm tóc, mua áo da quần da, xỏ thêm mấy khuyên tai.”

      viết liền mạch, có cảm giác trút hết giận, sau đó gửi thêm tin, “Phải hội nhạc rock nữa!”

      Thấy câu trả lời của , Khâu Thiên bật cười, vươn cánh tay ra khỏi chăn gửi tin nhắn, “Phong cách này của em, điều khiển (1) nổi rồi.”

      hơi bất mãn, còn có chút hờn dỗi, “Tại sao muốn điều khiển em!”

      Dường như Khâu Thiên đoán ra tại sao vui, bởi vì tối hôm qua chủ động tìm đúng ?

      Cánh tay lộ ra ngoài của nổi da gà, bèn rụt vào trong chăn cho ấm chút, thương lượng với , “Em muốn “điều khiển” (2) cũng được thôi, nhưng phải lấy được bằng lái xe trước .”

      Lời này của suýt chút nữa làm Kim Đa Bảo nuốt luôn điện thoại, cái gì mà “Lái ”? Là do suy nghĩ trong sáng sao? Lấy bằng lái xe làm gì? Để lái xe thôi sao? Lái xe với ?

      (Trong câu (1), từ “điều khiển” có hai Hán là “giá ngự”, nhưng trong câu (2), từ “điều khiển” Khâu Thiên dùng chỉ có “giá”, chữ “giá” này ngoài nghĩa là điều khiển, còn có nghĩa khác là lái, kéo (xe))

      Chờ chút, lái xe gì? Có phải là “loại xe” mà hiểu ? Vậy hình như đâu cần “bằng lái”?

      vốn muốn bật cười, nhưng cảm thấy như vậy dè dặt lắm, sau đó cân nhắc, biết có nên thay mặt chính nghĩa mắng “vô sỉ hạ lưu” hay , cuối cùng gì. thấy rất đáng , cho tới bây giờ chưa gặp chàng nào vừa lưu manh lại hay thẹn thùng như vậy.

      suy nghĩ chút, nửa đùa nửa hỏi , “ thích em hôn ?”

      Có lẽ câu hỏi thẳng thừng như vậy quá đột ngột, qua mấy phút sau Khâu Thiên mới trả lời , “Ừm.”

      có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa giật mình vừa giả vờ bình tĩnh của , bèn trêu chọc như đùa trẻ nít, “Vậy mỗi ngày em đều hôn .”

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 23

      Edit: Blue

      đợi trả lời, lại , “ mặc quần áo, nghĩ em thích.”

      [​IMG]


      Tập lái quá nhiều nên bị ám ảnh, Kim Đa Bảo huơ huơ tay làm động tác đánh tay lái, giọng lẩm nhẩm lại bài học. tới gần trạm xe buýt thấy tiệm trà sữa mới khai trương, trước tiệm bày lẵng hoa, mặt đất còn sót lại vài mẫu pháo giấy màu đỏ.

      Nghĩ đến bỗng thấy hơi khát, xoay gót về phía tiệm, hỏi người trông như nhân viên bán hàng, “Quán mọi người khai trương có hoạt động gì ?”

      “Có hoạt động mua ba tặng , nhưng mà hai trăm li khuyến mãi bán hết rồi.” Nhân viên bán hàng xin lỗi, “Chỉ còn hoạt động “hai li tính ” cho các cặp tình nhân đến tiệm thôi ạ.”

      Kim Đa Bảo đứng trong tiệm, nhìn qua cửa kính có thể thấy cảnh chế biến ở phía sau, nhân viên trẻ khuấy trà và sữa tươi trong nồi lớn, dùng sữa để pha trà. nghĩ nên mua ly về cho mẹ Kim, móc ví ra với nhân viên bán hàng, “Cho tôi hai ly.”

      Nhân viên bán hàng lại giải thích thêm lần nữa, “Chỉ có tình nhân đến tiệm mới có thể tham gia hoạt động, …”

      Tôi? Tôi cái gì hả?

      Kim Đa Bảo thấy nhân viên bán hàng nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông cho người tự uống hai ly, rất muốn mình cũng có… Mà quên , phí sức như vậy làm gì.

      “Vậy lấy hai li với giá ban đầu, cảm ơn.”

      Đây là câu chuyện còn thảm hại hơn “chén thứ hai giảm nửa giá” mà được nghe trong năm nay, bây giờ buôn bán cũng thể chiếu cố cho những người độc thân sao? À, đúng, phải là người độc thân!

      Ngồi xe buýt về nhà, Kim Đa Bảo vừa tức giận uống trà sữa, vừa than phiền chuyện này với Khâu Thiên, trước khi quen nhau, chuyện gì cũng chỉ lên weibo xả giận, bây giờ từ chuyện hạt mè bé tí tẹo cũng muốn cho Khâu Thiên biết.

      Được nghỉ ngơi ở nhà nên dường như Khâu Thiên rất rảnh, tốc độ trả lời luôn rất nhanh, khác hoàn toàn với lúc ở trong đội, nửa ngày cũng thèm đếm xỉa đến .

      hỏi : “Em uống hết hai ly luôn hả?”

      Kim Đa Bảo trả lời: “Còn ly.”

      “Để cho ?”

      “… Sao thế được, để đến lúc về hư mất rồi.”

      “Vậy về nấu trà sữa cho uống .”

      Kim Đa Bảo nhớ lại cảnh mình nhìn thấy lúc nãy, hình như chỉ cần trộn trà và sữa vào nồi, sau đó đun lên là được? tự tin đồng ý, “Được thôi.”

      Cả đường hai người nhắn tin với nhau, trong thời gian chờ trả lời, Kim Đa Bảo buồn chán lại hút ngụm trà sữa, tới cuối cùng mới phát biết uống hết cả hai ly từ lúc nào. Trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ: “Như vậy có phải bất hiếu quá nhỉ?”, lúc xuống xe buýt về nhà, Kim Đa Bảo nghĩ nên ghé quầy tạp chí mua hai quyển “Tri ” cho mẹ Kim giải buồn.

      Nhưng khi đứng trước quầy tạp chí, lại bị tạp chí thể dục thể thao số mới nhất hấp dẫn.

      Bìa quyển tạp chí kia là hình Khâu Thiên nhấc chân đá bóng, mặc áo số 10 màu xanh, tóc mái bị gió thổi lên, dang hai tay, dường như mỗi tấc cơ thể đều được kéo căng, ánh mắt tập trung, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Kim Đa Bảo nhìn hình ảnh này của , bỗng cảm thấy lỗ chân lông người đều giãn ra, nổi da gà, sau đó hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

      chụp hình bìa tạp chí gửi cho Khâu Thiên, còn tặng kèm icon che mặt.

      Khâu Thiên bình thản hỏi, “Toàn soạn có gửi vài tấm ảnh dùng cho , em muốn ?”

      đợi trả lời, lại , “ mặc quần áo, nghĩ em thích.”

      Ý gì thế này! Kim Đa Bảo ngờ trong mắt Khâu Thiên lại là loại người như vậy, tức giận, gửi cho icon quỳ gối dập đầu, đó viết “Cảm ơn bố ạ.”

      Lúc Khâu Thiên nhìn thấy icon của , suýt chút nữa cười phun cơm ra ngoài, bị mẹ Khâu lườm trách móc mới uống ngụm nước, nuốt xuống.

      Mẹ Khâu lấy đũa gõ vào mép chén, “Tới giờ ăn cơm ăn cho đàng hoàng, được chơi điện thoại.”

      “Dạ.” Khâu Thiên đặt điện thoại xuống bàn, trước ánh mắt nghiêm khắc của mẹ Khâu, đành bưng chén lên tập trung ăn.

      Mẹ Khâu nhìn thằng con trai sa vào lưới tình kia, chợt nhớ lại cảnh tượng thấy lúc ra ngoài vứt rác sáng nay, cũng là con bé nhà đối diện, miệng ngậm chân giò hun khói, tay ôm đồm cả đống mì ăn liền. Bà khỏi đau đầu, vừa lười vừa tham ăn như vậy, sau này cưới về sao có thể lo cơm nước cho con trai bà đây.

      Ăn cơm xong, Khâu Thiên cầm điện thoại về phòng, vừa đóng cửa liền vội nhìn màn hình di động. Thấy Kim Đa Bảo về nhà, phải thay đồ ăn cơm, còn lúc thay đồ nhặt được tờ hai mươi đồng bỏ trong túi mà biết, cảm giác như trúng vé số, tin nhắn cuối cùng hỏi , “Có ảnh chưa?”

      Trước mặt rất ít , mỗi lần đều im lặng lắng nghe. Bây giờ chỉ mới trả lời lát, gửi đến nhiều tin nhắn như vậy. thử tưởng tượng ra dáng vẻ hoang mang, chu miệng lem lém muốn tìm của , nhịn được bật cười.

      “Mẹ rửa ảnh rồi, chốc nữa đem qua nhà em, lúc em về có thể xem.”

      Dường như Kim Đa Bảo cầm sẵn điện thoại, thấy trả lời liền hỏi, “ gửi file ảnh cho em được sao?”

      được, lưu trong điện thoại dễ mất, em phải giữ kĩ đó.” Khâu Thiên mở ngăn kéo bàn, nhét vài tấm ảnh vào túi, sau đó ra ngoài gõ cửa nhà đối diện.

      Tiểu Vân thấy là , cũng khách sáo, mở cửa cho vào, “Chuyện gì thế?”

      “Đưa đồ cho ấy.” Khâu Thiên giải thích mục đích đến đây, sau đó vào phòng Kim Đa Bảo, căn phòng rất sạch , ánh nắng bên ngoài chiếu vào chiếc giường của , trông rất ấm. lấy ảnh ra, chọn đại quyển giá sách, kẹp ảnh vào bao kiếng bọc bìa sách, sau đó trả về chỗ cũ.

      Nghĩ đến chuyện có lẽ bây giờ Kim Đa Bảo ngứa ngáy muốn nhìn thấy ảnh hứa cho , liền thấy cả người khoan khoái. Cứ nghĩ ngợi , gặp ngày nào cũng phải nhớ đến .

      Cất ảnh xong định rời , bỗng nhớ tới tin nhắn của Kim Đa Bảo, nhặt được tờ hai mươi đồng trong túi quần nên rất vui.

      là, bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng lớn gì cả.

      lấy ví tiền, rút hết mấy trăm đồng bên trong, suy nghĩ chút, lại rút thêm mấy tờ mười đồng, sau đó mở tủ quần áo nho đặt bên kia của Kim Đa Bảo, mỗi bộ nhét tờ. Tủ quần áo rất , chỉ treo vài cái áo khoác, bỏ vào túi áo khoác xong, lấy từng cái quần xếp bên dưới, bỏ tiền vào rồi xếp lại trả về chỗ cũ.

      Từ lúc nhận được thông báo gọi thi, bắt đầu lo lắng suốt mấy ngày nay. May thay đợt thi này gặp được giám sát viên hiền lành, cuối cùng cũng vượt qua bài thi số 3. cắn bút, thầm cảm ơn trời phật vì cho mình giám sát viên dễ chịu như vậy, tự tin nâng cao, những bài thi còn lại đều vượt qua suôn sẻ.

      Sau hôm đó cũng dám ở lại thêm, phải tức tốc chạy về, trong công ty còn nhiều việc đợi !

      Nhưng tất nhiên, chuyện thứ nhất cần làm khi về nhà là lục lọi các quyển sách bàn —— Khâu Thiên cất ảnh vào sách. nhìn lượt, thấy có quyển được xếp ngay ngắn như những quyển khác, bèn lấy ra xem thử, quả nhiên chính là nó.

      Tổng cộng có sáu tấm, bốn tấm ở sân cỏ, hai tấm là ảnh đời thường, nhưng mà… tấm mặc quần áo đâu…

      Trong lòng bỗng có chút thất vọng, cũng biết mình chờ mong thứ gì, ràng lúc Khâu Thiên như vậy cũng cảm thấy trêu mình, nhưng vẫn tưởng là

      Trước lúc ngủ, Khâu Thiên gửi tin nhắn, hỏi thấy ảnh chưa, bực bội trả lời : “Đồ lừa đảo…”

      Khâu Thiên gọi điện thoại tới, cười hỏi lừa đảo chỗ nào.

      Kim Đa Bảo được, chỉ hừ lạnh tiếng.

      Khâu Thiên càng vui vẻ hơn, “Lần sau về cho em xem, “ gian ba chiều”.”

      “Lần sau về là lúc nào?” Kim Đa Bảo nghĩ đến vấn đề đáng quan tâm hơn.

      “Giáng Sinh về được, có thể là cuối tháng, cuối tháng phải về làm vài thủ tục.” Cuối cùng Khâu Thiên nhận được thông báo gọi lên tuyển quốc gia, thản nhiên với Kim Đa Bảo câu, “Năm sau phải vào đội tuyển quốc gia huấn luyện.”

      “Oa!” Kim Đa Bảo reo lên, vừa cầm điện thoại vừa vỗ tay, “ giỏi nha! Về em mở tiệc lớn ăn mừng với !”

      Được bạn ca ngợi, Khâu Thiên giơ tay, dùng ngón trỏ gãi gãi má, bình thản trả lời, “Cũng tạm thôi, về tìm em.”

      Những ngày sau đó, hai người lại ít liên lạc, công việc chồng chất còn ứ đọng giúp san sẻ ít tâm . luôn phải làm thêm ca ở nhà, nên cũng còn thời gian buồn bã vì được trò chuyện với Khâu Thiên nữa.

      Trời ngày càng lạnh, những ngày này Kim Đa Bảo chỉ dùng chiếc áo khoác mang từ nhà lên, mãi đến hôm nay trời đẹp hơn mới nghĩ đến chuyện đổi cái mới. Chủ yếu là do hôm nay Khâu Thiên trở về, đón tan ca, muốn nhìn thấy chiếc áo làm mình to như con gấu kia.

      Áo khoác bằng vải dạ màu đen hơn áo bông ban đầu rất nhiều, mặc lên người, bỗng cảm thấy như mùa xuân đến. Lúc ra cửa nhét tay vào túi mới phát bên trong có vật gì đó, móc ra xem thử, ngờ là tờ trăm đồng được xếp thẳng thớm.

      Cảm giác vui sướng như lúc uống thuốc Bắc xong được ngậm muỗng mật ong, nghĩ hôm nay nhất định phải mời Khâu Thiên ăn tiệc. Từ lúc nhìn số tiền còn lại trong tài khoản của mình, vẫn còn đau khổ vì cuộc sống quá thê thảm, nhưng hôm nay bỗng móc ra tờ tiền có giá trị lớn như thế, chợt thấy thế giới trở nên xinh đẹp biết bao.

      Tưởng rằng đây là dịp may hiếm có, đến công ty cởi áo khoác ngồi xuống, bắp đùi bỗng bị cộm, thò tay vào túi sờ thử, lại là tờ trăm. Kim Đa Bảo đột nhiên cảm thấy chân , nhìn xung quanh chút, trong thời gian đợi máy tính khởi động, tự hỏi, phải người mình có bàn tay vàng tự biến ra tiền chứ? Chỉ cần nghĩ “tôi thê thảm” hay “tôi rất thiếu tiền” là được sao?

      thầm lập lại từ “thiếu tiền” trong đầu hơn mười lần, sau đó móc tất cả túi mình có, có tiền.

      “Thôi được rồi.” Kim Đa Bảo lẩm bẩm mình, sau đó vì chuyện tối nay được gặp Khâu Thiên mà phấn chấn hẳn, bắt đầu làm việc.

      Lúc tan ca, quả nhiên bóng người luôn nhớ nhung đứng đợi trước cửa, chỉ là ngoài nhớ nhung, hiểu sao còn có chút xấu hổ, có lẽ do lâu gặp, nên mới thấy quen.

      chạy chậm tới cạnh , hỏi đợi bao lâu rồi.

      suy nghĩ chút, “Cũng lâu lắm, lúc nãy muốn lập tức nhìn thấy em, sau đó em liền xuất .”

      Kim Đa Bảo khẽ cắn môi, vô thức lắc lắc đầu, “Vậy hả.”

      ăn ở nhà rồi, mấy ngày nữa phải kiểm tra sức khỏe nên ăn bên ngoài được.” Khâu Thiên giải thích, “Ra gần đây ngồi chờ em ăn chút, sau đó chúng ta đến khu vui chơi , lúc tới đây thấy bên đó chơi đông lắm.”

      Tuy Giáng Sinh thể gặp nhau, nhưng hôm nay là cuối năm, có thể cùng nhau đón năm mới cũng tệ nhỉ?

      “Vậy em ăn mỳ Quan Đông là được rồi, chúng ta chơi sớm chút.”

      “Được.”

      Hai người sóng vai ra ngoài, thỉnh thoảng cánh tay cọ vào nhau, Kim Đa Bảo lén nhìn bàn tay đút trong túi quần của , quay mặt sang bên kia, thò tay khoác lên khuỷa tay của , giải thích dư thừa, “Mệt quá , kéo em nhé.”

      “Tội phạm” Khâu Thiên vốn băn khoăn biết nên nắm tay hay nên khoác vai mới tốt, lúc này liền thả lỏng, kẹp chặt tay vào cánh tay mình, “Được thôi.”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 24

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo la “Ui da”, ôm đầu, “Sao lại thể?”

      [​IMG]


      Người đến khu vui chơi đón Giao Thừa ít, hầu hết là các đôi tình nhân như và Khâu Thiên. Hai người khoác tay xếp hàng mua vé, nhìn khu tàu lượn siêu tốc ở xa, nghe thấy tiếng thét dứt.

      Kim Đa Bảo hỏi Khâu Thiên, “ dám chơi cái kia ?”

      “Có gì mà dám?” Khâu Thiên cúi đầu, nghi ngờ hỏi.

      Kim Đa Bảo lại đưa mắt nhìn, giọng gì đó, đến mức Khâu Thiên nghe , phải kề sát tai tới trước mặt , “Chỗ đó nhiều người xếp hàng quá, chúng ta đừng tới chơi.”

      Khâu Thiên nhìn vẻ mặt né tránh của , thầm đoán là dám chơi, “Ừ, chơi chỗ ít người thôi.”

      “Đúng rồi, hôm nay em nhặt được rất nhiều tiền trong túi đó! đoán xem là bao nhiêu?” Kim Đa Bảo chợt nhớ đến chuyện may mắn lúc sáng, khoe khoang bảo Khâu Thiên đoán.

      “Hai mươi?”

      “Còn nhiều hơn nữa.” Kim Đa Bảo có chút kiêu ngạo, “Nhất định là ông già Noel lén bỏ vào trong.”

      Khâu Thiên “Xùy” tiếng, “Là tiền em để quên trong túi chứ gì?”

      Đương nhiên Kim Đa Bảo cũng biết thế, nhưng vẫn khăng khăng cho là ông già Noel mang tới, “Đó là quà tặng của em.”

      Khâu Thiên cong ngón trỏ gõ lên đầu , “ thể, chắc chắn phải là ông già Noel.”

      Kim Đa Bảo la “Ui da”, ôm đầu, “Sao lại thể?”

      được để người đàn ông khác vào phòng em, chui ống khói cũng được.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, cáu kỉnh đáp, chẳng có chút ngây thơ nào cả.

      Tàu lượn siêu tốc và ếch nhảy quả nhiên là hai nơi xếp hàng dài nhất, bình thường những trò này được mở vào ban đêm, đến ngày đặc biệt như hôm nay mới mở, nên hấp dẫn rất nhiều chú ý. Hai người vào trong, ngang qua vòng xoay ngựa gỗ đầu tiên. Kim Đa Bảo nhớ nơi này là cảnh quay lãng mạn nhất trong phim Hàn, bèn kéo áo Khâu Thiên, “Ngồi cái này ?”

      Trong TV chỉ có hai người nhau ngồi ngựa gỗ xoay tròn, cảnh tượng mới lung linh làm sao. Nhưng thực tế, đây lại là sân chơi khiến người ta sợ hãi nhất. Kim Đa Bảo vừa ngồi xuống chiếc xe bí đỏ, chợt thấy bé trai bên cạnh bỗng khóc rất thảm thiết, hình như là lỡ ị trong quần. Sau đó có hai đứa dùng bỏng ngô đánh nhau, mày ném tao nắm, tao ném lại mày nắm, ngồi chính giữa, vô tội bị ném cho mấy hạt. Mải phủi quần áo, cũng biết vòng xoay hết từ lúc nào.

      Khâu Thiên đứng phía dưới chờ trong buồn chán, thấy ra khỏi cửa liền chạy lên đón, “Chơi vui ?”

      Kim Đa Bảo bĩu môi, chán muốn chết.

      Khâu Thiên cong khuỷa tay cho khoác lên, “Chờ trời ấm hơn dẫn em cưỡi ngựa , trò này có gì hay mà chơi.”

      Chỗ ném vòng và bắn bong bóng cũng đông lắm, Kim Đa Bảo mua hai mươi vòng, biết là do gió quá lớn hay do quá yếu, mà vòng đều bị lệch ra ngoài, cuối cùng “mèo mù vớ được cá rán”, gió thổi chiếc bay vào móc khóa hình chú chó con màu hồng.

      hỏi Khâu Thiên muốn lấy , Khâu Thiên nhíu mày “thưởng thức” nửa phút, sau đó treo móc khóa lên quần.

      Sau khi hiểu thực lực của mình, lúc chơi bắn bong bóng Kim Đa Bảo rất tự giác nhường lại vị trí, “ bắn .”

      Khâu Thiên khoanh tay, hất cằm về phía , “Em cứ chơi.”

      Vì vậy lại vui vẻ lấy súng, nhớ lại lúc học quân trước đây, giáo quan dạy phải nhắm “ba điểm đường”, bắn “bằng bằng” hai phát, nhưng phát nào trúng.

      Trò này có giới hạn thời gian và số đạn, bắn trượt hai phát, liền quay đầu tìm Khâu Thiên theo bản năng, phát Khâu Thiên đứng bên cạnh từ lúc nào. nắm tay , chĩa súng về phía bong bóng, bắn lượt, “Bắn đại là được, cứ dựa vào vận may thôi.”

      Bởi vì Khâu Thiên “quấy rối”, nên cuối cùng chẳng thắng được phần quà nào, Kim Đa Bảo hơi tức giận, bảo trả lại móc khóa lúc nãy cho mình. vốn muốn lấy chú chó màu hồng kia, nhưng bây giờ rất muốn, má phồng lên thành hai cái bánh bao trắng. Khâu Thiên lại nhét móc khóa xuống túi quần sâu hơn, “ cho.”

      cho cho, Kim Đa Bảo mím môi bước nhanh lên trước, khoác lên tay , dù cong khuỷa tay ra hiệu thế nào cũng để ý.

      Đối với bạn giận dỗi, Khâu Thiên chẳng biết nên dỗ dành thế nào, đúng lúc ngang qua ngôi nhà ma mở cửa cho khách vào, kéo tay Kim Đa Bảo qua bên kia, trở thành hai người cuối cùng trong đợt khách tham quan.

      Kim Đa Bảo rất muốn thử nghiệm loại trò chơi kinh khủng này, nhưng trước đây chơi với bạn học, bạn học đó còn nhát gan hơn , nên số lần đến đây rất ít. Lần này có Khâu Thiên cùng, yên tâm hơn nhiều, còn có chút ỷ lại cầm tay , cũng quên mất chuyện giận dỗi với lúc nãy.

      Bởi vì cuối hàng, nên phía trước thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, có thể nhắc nhở họ chỗ nào có “đại chiêu”. Khâu Thiên vào nhà ma chơi lần đầu, ngoài chuyện xung quanh tối mịt chẳng nhìn gì, còn lại chẳng thấy có gì đáng sợ, khom người với Kim Đa Bảo, “Chú ý dưới chân, đừng để ngã.”

      vừa xong, còn chưa đứng thẳng người, phía sau bỗng có người vỗ vào vai . quay đầu theo bản năng, thấy nữ quỷ tóc dài sáng bóng nhìn mình cười, hoảng hồn ôm lấy cổ Kim Đa Bảo, cả người cứng đờ.

      Kim Đa Bảo quay đầu lại, thấy nữ quỷ cũng hơi sợ, nhưng vẫn còn chút lí trí vỗ vỗ Khâu Thiên, “Là nhân viên cải trang thôi, đừng sợ đừng sợ.”

      Khâu Thiên trải qua kinh hoàng, vì đây là lần đầu chơi trò này nên mới có chút giật mình. Nhưng hoàn hồn xong lại phát Kim Đa Bảo bị mình ôm trọn vào lòng, cảm giác có vẻ… cũng tệ lắm.

      khom người, đặt đầu lên vai Kim Đa Bảo, như con gấu mất đuôi dựa toàn thân lên người , cánh tay choàng lên trước ngực Kim Đa Bảo, thỏ thẻ khe khẽ, “Sợ quá à…”

      Kim Đa Bảo tưởng là sợ , vội động viên, “Lần đầu tới nhà ma hả?”

      “Ừ…” Khâu Thiên ôm chặt hơn nữa.

      “Đều là giả thôi, người ta cải trang Áaaaa!” vừa xong, bỗng từ đâu có đầu lâu bay ra.

      “Em xem, đáng sợ lắm…” Khâu Thiên giả vờ hoảng sợ đến nghiện, cười trộm ôm lấy Kim Đa Bảo, tiếp tục thỏ thẻ tíu tít.

      Vòng qua đoạn đường , cuối cùng cũng ra đầu bên kia, Khâu Thiên vẫn dán lên lưng Kim Đa Bảo chịu buông tay, trời tối đen, thể nhìn mặt , còn vẫn mặt dày ôm lấy , “ có bóng ma trong lòng, luôn có cảm giác nữ quỷ sắp lao tới.”

      Kim Đa Bảo có phần tin, “ giả vờ đúng ?”

      có.” Khâu Thiên bước đều với chân , cùng lên trước, “Sợ lắm.”

      Vừa rồi ở nhà ma hồi hộp nên có cảm giác, bây giờ ra ngoài mới phát chỗ đúng. cúi đầu, nhìn cánh tay của , sau lưng truyền đến hơi ấm, mới ý thức được bây giờ mình bị ôm trọn trong lòng.

      cũng giả vờ như rất sợ, “vác” thêm lát, lúc ngang quầy quà vặt chỉ vào, muốn ăn kem.

      “Trời lạnh lắm, được ăn.” Khâu Thiên từ chối cách vô tình.

      Lại hồi, Kim Đa Bảo chỉ quầy bán kẹo bông gòn, muốn ăn.

      “Gió lớn như vậy, ăn kẹo bông gòn dễ dính đầy mặt.” Khâu Thiên tiếp tục từ chối.

      Trái tim vừa đập thình thịch của bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn lùi ra sau, dựa sát vào người để tìm tư thế thoải mái. Nhưng ở nơi công cộng mà ôm ấp như vậy hơi xấu hổ, khẽ vùng ra, “Em đói quá, muốn ăn mì nướng ướp lạnh*.”

      (Mì nướng ướp lạnh: món ăn đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ vùng núi ở tỉnh Hắc Long Giang, cách làm đơn giản, có thể dùng kèm với trứng gà, lạp xưởng, thêm nhiều gia vị, nhưng chủ yếu là xì dầu)

      đề nghị hai ba lần, Khâu Thiên cũng thể từ chối mãi, tình nguyện buông ra, nắm tay dắt mua đồ ăn. Nhưng phải là món mì nướng ướp lạnh gì đó, dẫn vào quán cà phê, chọn món đơn giản để ngồi ăn, “Đứng bên ngoài ăn cả gió vào bụng.”

      Miếng sandwich to chừng bàn tay, Kim Đa Bảo cắn vài miếng giải quyết hết. cầm ly nước trái cây nóng, tay ấm hẳn, lúc uống được nửa đẩy tới trước mặt Khâu Thiên, “ uống ?”

      Với loại thức uống biết bỏ thêm bao nhiêu chất phụ gia này, Khâu Thiên vốn được uống, nhưng nhìn mong chờ đẩy đến trước mặt mình, đành miễn cưỡng uống ngụm, sau đó trả lại cho , sang chuyện khác, “ phải em nấu trà sữa cho uống à?”

      “Chẳng phải thích sao?” còn nhớ trước đây vì đổi tiền lẻ nên mới mua trà sữa, sau đó tặng cho uống.

      “Em nấu thích.” khoác hai tay lên bàn, nhìn chăm chú.

      Xấu hổ quá… Kim Đa Bảo lặng lẽ xoay ly nước trái cây trong tay, xoay tới góc nào đó, liền cúi đầu ngậm lấy chỗ Khâu Thiên vừa chạm qua, vừa uống vừa cười trộm.

      Mới đó sắp đến lúc công viên đóng cửa, Khâu Thiên bọc tay Kim Đa Bảo vào tay mình, bước chân hơi lắc lư, hỏi: “Còn muốn chơi gì ?”

      Đèn màu trong công viên có đủ hình dạng, Kim Đa Bảo đứng dưới ánh đèn, nhìn hồi hoa cả mắt, cuối cùng chỉ vào vòng xoay cao chọc trời, “Ngồi cái kia .”

      nhớ mình từng đọc quyển sách, trong sách nam nữ chính ngồi vòng xoay đón Giao Thừa, hôn nhau đến khi chuông vừa điểm mười hai giờ, giống như hôn tròn năm. Nam chính với nữ chính: “ phải là người lãng mạn, nhưng nguyện cùng em làm tất cả chuyện lãng mạn.”

      Kim Đa Bảo nghĩ lát nữa ngồi trong vòng xoay, lúc lên đến điểm cao nhất, cũng muốn hôn Khâu Thiên, tuy là vẫn chưa tới mười hai giờ, cũng thể hôn tròn năm, nhưng ngồi ở chỗ cao hơn mực nước biển nhiều như vậy mà hôn nhau cũng khá lãng mạn đấy!

      Ôm hùng tâm tráng chí cùng Khâu Thiên xếp hàng, nhưng đợi được mười phút nhân viên thông báo thiết bị phải ngừng hoạt động, dòng người nối dài xếp hàng với bọn họ cũng thể ngồi.

      Kim Đa Bảo thất vọng tràn trề, Khâu Thiên thấy thế cũng có chút cam tâm, “Ngày mai lại dẫn em tới chơi cái này nhé?”

      Kim Đa Bảo gì.

      Khâu Thiên chọt chọt ngón trỏ vào mặt , “Cái này cũng đâu có gì hay mà chơi, mình dạo vòng .”

      “Có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố.” Kim Đa Bảo thể giải thích kế hoạch của mình, chưa kịp suy nghĩ : “Có thể từ từ lên cao xuống thấp, xem kỹ cảnh ở cao ở thấp có khác gì .”

      Khâu Thiên lại cảm thấy cái này có gì thú vị, chỉ là thấy Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn vòng xoay tha thiết, lại nghĩ nếu thể đáp ứng cầu đơn giản như vậy rất quá đáng.

      dùng hai tay nắm lấy eo Kim Đa Bảo, giống như nhổ củ cải nhấc bổng lên, sau đó xóc tay nhấc lên cao hơn chút nữa, sải bước , miệng “Bay nào~”. nâng lên cao rồi hạ xuống, còn chưa chạm xuống đất lại tiếp tục nâng lên cao, cao hơn hai bậc thang lại hạ xuống dưới.

      Cuối cùng thấm mệt mới thả xuống đất, cười hỏi, “Cảm giác giống như vầy, đúng ?”

      Cảm giác vừa rồi của Kim Đa Bảo giống như ngồi vòng xoay, mà giống ngồi tàu lượn siêu tốc hơn, lên lên xuống xuống, vừa kích động lại vừa phấn chấn. dang tay nhào vào lòng Khâu Thiên, cười hì hì, “Giống lắm!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :