1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 15

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, “Cậu lạnh ?”

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo theo Khâu Thiên mấy bước, mới biết chỗ ta muốn tới là đâu, đứng trước cửa nhà nghỉ xoay mấy vòng, chần chừ chịu bước tiếp. Khâu Thiên đẩy cái, làm lảo đảo, té vào cửa xoay tròn của nhà nghỉ, sau đó và Khâu Thiên đứng cách tấm thủy tinh, bắt đầu rượt đuổi nhau.

      làm gì thế?”

      “Sao chúng ta lại vào nhà nghỉ?”

      phải quần áo ướt hết rồi sao?”

      “Hai chuyện này liên quan gì đến nhau?”

      Xoay quanh cửa vòng lại trở về chỗ ban đầu, Kim Đa Bảo thuận thế chạy ra ngoài, nhưng lại bị Khâu Thiên thò tay lôi trở lại.

      đủ kiên nhẫn để giải thích, Khâu Thiên hỏi trực tiếp quầy tiếp tân, “Trong phòng có máy sưởi ?”

      Nhân viên tiếp tân bị khí thế của Khâu Thiên đàn áp, lắp bắp vài câu mới gật đầu, “Vâng tiên sinh, mỗi phòng trong nhà nghỉ chúng tôi đều trang bị…”

      “Lấy phòng tiếng.”

      “Vâng, xin cho tôi xem chứng minh thư của hai vị.”

      Khâu Thiên chìa tay cho Kim Đa Bảo bên cạnh, “Chứng minh thư.”

      Đầu Kim Đa Bảo như con đà điểu, đâm thẳng vào ngực, trả lời Khâu Thiên, nhưng Khâu Thiên vẫn giơ tay. Qúa xấu hổ, Kim Đa Bảo cũng muốn làm Khâu Thiên mất mặt, hơi tức giận, lấy chứng minh thư trong túi xách đặt lên tay Khâu Thiên.

      Nhân viên tiếp tân vừa làm thủ tục vừa len lén nhìn đôi tình nhân kì quái này, ta đưa thẻ mở cửa phòng cho Khâu Thiên, sau đó trịnh trọng quay đầu, với Kim Đa Bảo, “Nếu xảy ra bất kì chuyện gì, hãy gọi số 001 cho quầy tiếp tân, chúng tôi lập tức phục vụ ngay.”

      Bước vào phòng, Khâu Thiên ném hai con thỏ lên sô pha, sau đó bắt đầu xung quanh, tìm nơi đặt máy sưởi. Kim Đa Bảo đứng ngoài cửa lúc, mặc dù thấy được tự nhiên, nhưng vẫn bước vào trong.

      Khâu Thiên kéo màn che, nhìn bức tường phía sau, nhưng vẫn tìm được gì. nhấc điện thoại đặt tủ đầu giường, gọi cho quầy tiếp tân, “Hệ thống máy sưởi ở đâu?”

      “Tiên sinh, nhà nghỉ của chúng tôi được làm ấm ngầm, hệ thống máy sưởi nằm dưới sàn nhà.”

      “…” Khâu Thiên cúp điện thoại, gì vào toilet xem thử, sau đó quay đầu với Kim Đa Bảo: “Cởi đồ ra.”

      ???

      Kim Đa Bảo vội che ngực lại.

      Khâu Thiên cười giễu khe khẽ, “Máy sưởi nằm ngoài hành lang, cởi đồ ra tôi hong khô cho. Chậc chậc, che gì vậy?”

      có gì…”

      “Đúng là có gì .” Khâu Thiên gật đầu rất nghiêm túc.

      Tôi làm gì sai sao…

      Thấy Kim Đa Bảo phản ứng, Khâu Thiên cầm tấm chăn xếp đầu giường đắp lên chân , lập lại lần nữa, “Cởi cả áo và quần đưa cho tôi.”

      xong ra mở cửa, đứng bên ngoài chờ mấy phút, lúc quay lại thấy Kim Đa Bảo vẫn ngồi chỗ cũ, dùng chăn cuốn chặt người, quần áo cởi ra đặt dưới chân giường.

      nhìn bộ dạng “vũ trang đầy đủ” của , nghi ngờ, “Bên trong mặc gì à?”

      “…” ta trêu chọc sao? “Có mặc.”

      Khâu Thiên bình luận gì thêm, cầm quần áo lên, “Mùa hè cũng mặc nhiều bằng bây giờ, căng thẳng như vậy làm gì?”

      Kim Đa Bảo nằm phịch xuống giường, càng quấn chăn chặt hơn.

      Cửa khóa kín, mở ra khe , nhìn qua khe cửa có thể thấy Khâu Thiên đứng hành lang hong đồ. Cánh tay treo quần, bàn tay cầm áo trắng. chân vẫn thẳng tắp, chân kia hơi gập xuống, vai rất rộng, dáng đứng hơi khom lưng.

      Kim Đa Bảo nằm nghiêng nhìn lén , bỗng làm như phát , quay đầu qua nhìn, sau đó nở nụ cười. Kim Đa Bảo hoảng hốt, vội xoay người đưa lưng về phía cửa.

      Tiến độ như vậy, hình như hơi nhanh phải…

      ràng hai người chỉ mới mập mờ “hẹn hò” lần, thế sao vào nhà nghỉ rồi? Tuy chưa đương bao giờ, nhưng theo luật quốc tế, phải là hẹn hò, tỏ tình, nắm tay, hôn nhau, sau đó mới tiến tới bước này sao?

      Suy nghĩ lúc lâu, Khâu Thiên cũng bước vào. ném quần áo xuống cạnh gối, sau đó cũng leo lên giường, cách lớp chăn nằm phía sau Kim Đa Bảo. giơ tay kéo “biên giới quốc gia” của , trêu chọc: “ nằm đó chi vậy?”

      Kim Đa Bảo thà chết sờn, cố gắng giữ chặt góc chăn, cùng phân cao thấp. Nắm nửa ngày, bỗng thả tay ra, dùng sức vén chăn đắp lên mặt Khâu Thiên, “Tôi muốn mặc quần áo, cậu đừng nhìn!”

      Khâu Thiên buông thõng hai tay, “Ừ”

      Kim Đa Bao vội vàng mặc áo, quay đầu muốn kiểm tra xem Khâu Thiên có nhìn lén , ai ngờ tên kia lại quang minh chính đại đặt hai tay sau đầu, “nhìn lén” mặc quần áo.

      “…” Kim Đa Bảo im lặng xỏ quần jean, lên tiếng phê phán , “Đồ lừa đảo.”

      “Tôi chỉ tùy tiện “Ừ” cái, cũng đâu có đồng ý với .” Khâu Thiên lại còn ngụy biện, sau đó cười, nhìn Kim Đa Bảo kéo quần chạy vào toilet sửa sang lại.

      ra cũng có gì, mùa đông mặc đến ba bốn lớp quần áo, cái gì muốn lộ cũng chẳng lộ được, chỉ là Kim Đa Bảo mặc cái quần lông đỏ chót…

      “Mẹ tôi may đó.” Kim Đa Bảo đứng trong toilet lầu bầu giải thích, vì là mẹ may, nên dù trông hơi quê mùa, đều lấy ra mặc mỗi ngày.

      Bị nhìn thấy quần lông đỏ, trong lòng Kim Đa Bảo hơi tức tối, sửa sang quần áo xong, đặt hai tay lên hông chà tới chà lui. Sau đó bất ngờ chạy tới cạnh chàng ngồi dậy kia, mỗi bên tay nắm lấy vành tai Khâu Thiên, đồng thời mở miệng lồng tiếng: “Bặc —— “

      Chỗ hai người chạm vào nhau bỗng xuất luồng điện, Khâu Thiên có cảm giác như bị điện giật tàn phế trong giây, từ vành tai cho đến đầu đều cảm thấy tê rần.

      Bản thân cũng bị điện giật, nhưng Kim Đa Bảo vẫn lắc lắc tay, khoe khoang, “Quần lông đỏ của tôi uy lực vô cùng.”

      “Phụt —— ha ha.”

      Quần áo được hong khô, quả rất thoải mái, Khâu Thiên cũng tính ở lâu, chờ Kim Đa Bảo mặc quần áo xong dẫn trả phòng. Kim Đa Bảo nghĩ chắc có ai kì lạ hơn bọn họ, thuê phòng chỉ vì hong khô quần áo. Càng kì lạ hơn chính là, nhờ hong quần áo mà có thể chạm mặt người quen…

      Vương Hi Lâm nắm tay bạn vào nhà nghỉ, gặp đồng đội trước quầy tiếp tân, liền cười lúng túng. ta vỗ vỗ ba lô người bạn , “Theo ấy tới ôn tập giải tích.”

      Kim Đa Bảo cười khóe léo: phụ trách giả ngu, còn tôi giả mù thấy.

      Lúc ra ngoài, Khâu Thiên nghịch ngợm nhổ chùm lông trắng đầu chú thỏ, hỏi Kim Đa Bảo, “Tối ăn thịt thỏ nướng ?”

      Kim Đa Bảo nhìn chú thỏ bị ngược đãi, dè dặt : “Thỏ thỏ đáng như vậy… chắc ăn cũng ngon lắm nhỉ?”

      Hai người đứng trước khu phố ăn uống, dạo hết đường nhưng vẫn tìm được tiệm bán thịt thỏ, cuối cùng đành chọn đại quán canh xương hầm, vào đó dùng canh.

      Về lí trí, vì là lần đầu hẹn hò, nên nếu mở miệng ăn uống sộp soạt rất khó coi; Nhưng về tình cảm, Kim Đa Bảo nhìn nồi canh hầm thơm phức… quyết định vứt bỏ lí trí.

      Theo Khâu Thiên thấy, Kim Đa Bảo ăn uống rất điềm đạm, ăn từng miếng từng miếng , quả trông rất đáng .

      Cảm giác Khâu Thiên nhìn mình, Kim Đa Bảo có chút mất tự nhiên, vô thức vén tóc ra sau tai, nếu bị xoa rối.

      Khâu Thiên lại chẳng mảy may để ý đến bộ dạng mất tự nhiên của , vẫn nhìn chằm chằm, nhìn đến mức dám ăn tiếp nữa.

      ngẩng đầu, nhanh chóng vuốt tóc, vén tất cả ra sau tai, sau đó thầm câu: “Tóc bị giấu hết rồi!”

      rất nhanh, Khâu Thiên nghi ngờ “Hả?” tiếng. hỏi lại , nhưng chịu . Sau đó Khâu Thiên học theo dáng vẻ của , dùng sức vén vén tóc, “Tóc bị giấu hết rồi!”

      bỉ ổi…

      Trời tối hẳn, ngày mai Kim Đa Bảo còn phải làm, nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Khâu Thiên, “Về chưa?”

      xem phim ?” Khâu Thiên trả lời, hỏi ngược lại.

      Hình như người khác hẹn hò đều phải xem phim… Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, “Dạo này có phim gì hay ?”

      Khâu Thiên cũng biết, lại bắt đầu nhổ lông của chú thỏ đáng thương kia, sau đó rất khiêm tốn thỉnh giáo Kim Đa Bảo, “ xem phim chỉ vì phim thôi hả?”

      phải… như vậy à.” Kim Đa Bảo nhéo nhéo quần jean của mình, bỗng hiểu ra hàm ý trong câu của .

      Cuối cùng, hai người xem phim về tình văn nghệ sĩ. Tuy Kim Đa Bảo giảng giải rất nhiều về chuyện đời của các văn nhân thời dân quốc, nhưng hai người vẫn thấy rất hứng thú.

      Phim chiếu hơn nửa, cánh tay đặt tay vịn của Khâu Thiên sắp đông cứng. Lúc vừa vào rạp, Kim Đa Bảo thấy khá nóng nên nởi áo khoác ra, nhưng qua hồi lại cảm thấy hơi lạnh, trùm áo lên người, giấy tay trong túi áo.

      Khâu Thiên vẫn kiên nhẫn chờ ăn xong bỏng ngô, nhưng đợi lúc lâu, vẫn thấy cử động.

      hắng giọng, chờ nữa, tự giơ tay lấy bỏng ngô ăn, như vậy lúc muốn ăn phải qua đây đòi đúng ?

      Nào ngờ đợi hồi lại đợi đến hết phim, hộp bỏng ngô cũng thấy đáy, màn hình cũng lên tên nhà sản xuất, đèn trong rạp cũng sáng lên, Kim Đa Bảo trùm áo cũng … tỉnh.

      “Hết rồi hả?”

      “Ừm.”

      “Hay ?”

      “Ừm.” Khâu Thiên khụt khịt mũi, muốn quăng tròng mắt ra tít tận chân trời, nãy giờ nàng chỉ ngủ thôi sao?!

      Ngồi xe buýt đêm về nhà, Khâu Thiên chẳng buồn chuyện, Kim Đa Bảo tự cảm thấy có lỗi, cố gắng muốn gì đó, nhưng biết nên mở miệng thế nào.

      Hai người ngồi trước-sau, dựa sát cửa sổ. Đèn đường bên ngoài chiếu vào xe, chiếu vào người, lúc sáng lúc tối, hệt như những tình tiết lãng mạn đọc trong tiểu thuyết. khẽ rướn người lên trước, kề vào tai Khâu Thiên hét tiếng: “A!”

      Khâu Thiên lườm , “Sao?”

      Kim Đa Bảo học theo giọng điệu của , thậm chí còn cường điệu lạnh lùng hơn, tức giận khịt mũi cái, “Sao?”

      Khâu Thiên: “Hừ.”

      Kim Đa Bảo làm theo: “Hừ!”

      Khâu Thiên bị chọc cười, xị mặt hỏi , “ chơi với tôi rất chán à?”

      Chơi chò trơi thoải mái, lúc ăn cơm phải bưng cẩn thận, xem phim ngủ thẳng giấc, bỗng cảm thấy có chút thất bại, biết người khác hẹn hò thường làm gì.

      Kim Đa Bảo liên tục lắc đầu, “Tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

      với tôi lại thấy buồn ngủ…” Khâu Thiên sắp xếp thông tin, được nửa cảm thấy hơi mờ ám, cười cười nham hiểm, “Quên .”

      Từ bến xe về đến nhà còn đoạn đường, đêm đông người, hai người sóng vai, rụt cổ bước nhanh. mặt đất còn lại vài chiếc lá héo khô, đạp lên kêu “răng rắc”.

      Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, “Cậu lạnh ?”

      Khâu Thiên lắc đầu, “Cũng tạm.”

      “Vậy à.” Tay Kim Đa Bảo vò trong túi nửa này, sau đó vươn ra, muốn nắm lấy tay Khâu Thiên. Nhưng Khâu Thiên bỗng giơ tay kéo mũ, đành ngượng ngùng lắc lắc tay trong trung, làm như có chuyện gì rụt tay lại.

      “Tay hơi lạnh chút.” Khâu Thiên nắm lấy bàn tay chưa kịp rụt vào túi của , bao trong tay mình.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 16

      Edit: Blue

      cúi đầu nhìn, vỗ vỗ, “Ừ, tròn lắm.”

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo thức dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, tuy tối hôm qua về nhà lăn qua lộn lại đến nửa đêm, cũng nằm mơ rất nhiều thứ, nhưng sáng sớm vẫn thấy khá tỉnh táo.

      nhìn tủ quần áo giản dị của mình, nhìn hồi thấy ưng lắm, có cảm giác bộ nào mình cũng từng bận trước mặt Khâu Thiên, sau đó bỗng lóe lên suy nghĩ: “Mình thiếu đồ rồi”. Lần cuối có loại suy nghĩ cao cấp này là vào năm nhất đại học, lúc đó nhập học ở cơ sở phụ, học cùng với sinh viên khoa mỹ thuật, nhạc, điện ảnh. Nhìn những học sinh ăn bận độc đáo trước mặt, luôn có cảm giác họ là người ngoài hành tinh. Nào ngờ sau khi vào học, những học sinh vượt kì thi đại học đó lại bị các giảng viên chế nhạo: “Vừa nhìn là biết các chị được tuyển sinh vào hệ phổ cập, ăn mặc quá “giản dị” rồi.”

      Khi đó vốn hoảng sợ tưởng mình mới là “người ngoài hành tinh”, Kim Đa Bảo tốn ít thời gian để mua quần áo, kết quả quần áo còn chưa kịp mặc được phân nửa, được chuyển từ cơ sở phụ lên cơ sở chính, phát những sinh viên ở đây ăn bận rất giản dị. Vì vậy những bộ quần áo đó cũng bị xếp xó, sau đó được quyên góp từ thiện.

      thực muốn để Khâu Thiêu nghĩ: “Sao ta mặc mãi bộ đồ thế, còn bộ nào khác à?”. Kim Đa Bảo lôi thùng nhựa trong suốt đặt dưới gầm giường ra, mở hai nắp bật, lấy chiếc áo da màu đen đặt cùng, cổ áo được viền lớp bông màu nâu. mặc vào, đứng trước gương xoay vòng, vì bây giờ mập hơn năm nhất chút, nên chiếc áo da vốn hơi chùng lúc trước ôm sát, lộ dáng người hơn.

      hiểu sao bỗng nhớ lại lúc vào nhà nghỉ, Khâu Thiên trêu chọc, có gì”. cúi đầu nhìn mình, sau đó ngẩng đầu nhìn gương, cười duyên dáng: Tuy ngực tôi phẳng, nhưng eo tôi lắm nha.

      cứ mặc cái áo “lộng lẫy” đó để đánh răng rửa mặt, làm Tiểu Vân vừa tỉnh dậy sợ đến mức quên ngáp, nàng trợn tròn mắt, nhìn : “Bảo, cậu mặc như vậy gợi cảm lắm đó.”

      Kim Đa Bảo cố nhịn để phun bọt kem đánh răng ra ngoài, sau đó lúng búng “Cảm ơn”.

      “Đừng khách sáo.” Tiểu Vân bước tới cạnh bôi kem đánh răng, đặt tay lên ngực , “Mặc như vậy càng thấy phẳng.”

      Kim Đa Bảo cười chân thành gấp mấy lần, “Cảm ơn!”

      Tuy dậy sớm, nhưng sửa soạn lúc lâu, nên thời điểm ra khỏi nhà cũng khác bình thường lắm. Vừa mở cửa thấy Khâu Thiên ngồi bậc thang chơi điện thoại, lên tiếng, nhàng vẫy vẫy tay, hai người trước sau bước xuống lầu.

      Kim Đa Bảo sờ sờ lớp bông cổ áo, mở lời trước: “Cậu ăn gì chưa?”

      “Chưa.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, tối hôm qua về đến nhà chủ động hôm nay đưa làm, sáng sớm ra ngoài chờ trước, sợ làm lỡ chuyến xe của .

      đánh giá bộ đồ mặc, rất khác phong cách trước kia, khen câu, “Rất đẹp.”

      Kim Đa Bảo cúi đầu, lại sờ lớp bông cổ áo của mình.

      “Nhìn mềm quá, tôi sờ thử được ?” Khâu Thiên dừng bước, câu đầu đuôi.

      Kim Đa Bảo thả tay xuống, nghĩ nãy giờ mình luôn sờ cổ áo nên mới làm Khâu Thiên tò mò. chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lộ cổ áo ra, hào phóng đáp: “Ừ”.

      Khâu Thiên giơ tay sờ sờ mặt , nhéo cái, “Qủa là rất mềm.”

      “…” Kim Đa Bảo đỏ mặt, gì.

      ăn sáng ở ven đường, cả hai tránh được giờ cao điểm, lên tàu điện có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Hai người đứng dựa vào cửa, đầu đối diện với máy điều hòa, Khâu Thiên giơ tay che đầu cho Kim Đa Bảo, như : “Gió của máy điều hòa thổi trực tiếp vào đầu tốt.”

      Đúng là gió lạnh tốt, nhưng mà, đây là gió nóng…

      “Nóng cũng ổn, làm đầu bị đau.” Khâu Thiên làm như nghe thấy tiếng trong lòng , thuận miệng trả lời.

      Dần dần, hình như mỏi tay, nhàng đặt tay xuống đầu Kim Đa Bảo. Suốt quãng đường, cứ bị ôm đầu đứng như vậy, giống như đội mũ bông.

      “Cậu rất thích đầu tôi à?” ngẩng đầu, đùa với .

      cúi đầu nhìn, vỗ vỗ, “Ừ, tròn lắm.”



      Đến gần công ty, hai người tìm tiệm ăn nhanh mua hot dog và sữa tươi, đứng trước cửa tiệm chật vật giải quyết thức ăn, Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, sắp tới giờ làm việc, “Cậu về , tôi vào công ty.”

      “Ừ.” Khâu Thiên đút tay vào túi áo khoác, trả lời nhưng chịu , đứng nhìn Kim Đa Bảo bước tới trước cửa công ty, mãi đến khi thấy nữa mới xoay người.

      Chưa được hai bước, nghe có tiếng bước chân chạy phía sau, quay đầu, thấy Kim Đa Bảo lại chạy ra, cách mấy mét dừng lại, sau đó lên trước hai bước, “Tối nay, tối nay mời cậu ăn cơm được ?”

      Đôi mày nhíu lại của Khâu Thiên hơi dãn ra, “Được, lúc gần tan làm gọi điện cho tôi, tôi tới đón .”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, tạm biệt , lúc bước tới công ty, hiểu sao lại vui vẻ chạy chậm, bỗng ý thức được gì đó, bèn len lén quay đầu lại nhìn, phát Khâu Thiên vẫn đứng tại chỗ nhìn . ngượng ngùng hắng hắng giọng, sau đó ưỡn thẳng lưng nhanh về công ty.

      Ngồi trước bàn làm việc, nhìn con chó bông nhếch miệng cười cạnh máy tính, mở hộp thư, gửi tin nhắn khoe khoang cho tác giả nào đó: “Tôi mới phải là chó độc thân!”

      Sau đó bắt đầu xử lí chuỗi công việc nối dài, tìm bản thảo hay, tìm nhà xuất bản, tìm họa sĩ, bận bịu đến giờ cơm trưa mới có thời gian rảnh xem tin trả lời.

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: có người rồi à?!

      câu làm đầu óc vốn mù mờ do làm việc cả buổi sáng của chợt tỉnh táo hẳn, não bắt đầu rà soát hình ảnh của bạn có tên là “Khâu Thiên” kia. suy nghĩ về buổi hẹn hò hôm qua, còn cảnh tượng nắm tay lúc tối, bộ dạng kia, hẳn là “người ” chứ nhỉ?

      phấn khích đáp lại câu: “Ừ!”

      Nhưng trả lời chưa tới năm phút lại bắt đầu chột dạ, rốt cuộc và Khâu Thiên có tính là nhau nhỉ? Chắc là vậy chứ! Nhưng hình như chưa bày tỏ gì cả… Nếu vậy, có thể xem là đương sao?

      biết phải tỏ tình à? Hay tất cả mọi người đều đương cách tùy ý như vậy?

      Bứt rứt cả buổi chiều, nghĩ đến chuyện tối nay ăn cơm với Khâu Thiên, lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, mỗi phút chờ đợi đều làm chịu nổi.

      Cuối cùng cũng tới giờ tan ca, nhưng đồng nghiệp trong phòng vẫn chăm chỉ gõ bàn phím, chưa ai chịu đứng lên…

      Sao hôm nay các người lại tích cực như vậy…

      Này, đến giờ tan ca rồi, về nhà ăn cơm

      Rốt cuộc đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chào tạm biệt mọi người. Kim Đa Bảo theo sau, xách ba lô thu dọn sẵn lên vai, chống cự thêm ba phút nữa mới đứng dậy tạm biệt những người khác, sau đó vội vã chạy xuống lầu tìm Khâu Thiên.

      ngờ Khâu Thiên lại mang theo chiếc vali lớn. chờ trước cửa, ngồi vali của mình, tay đút vào túi, biết nhìn gì mà hơi ngẩn ra.

      Mãi đến khi Kim Đa Bảo bước tới trước mặt mới có phản ứng, “Tan việc rồi à?”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo chỉ vào vali của , “Cậu phải về đội sao? phải được nghỉ ba ngày ư?

      “Huấn luyện viên thông báo tối nay phải về.” Khâu Thiên cũng thêm, “Ra gần đây ăn chút gì , ăn xong tôi phải rồi.”

      hiểu sao trong lòng Kim Đa Bảo cảm thấy hơi buồn, chẳng biết xảy ra chuyện gì. nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, “Gần đây có quán lẩu, cũng tệ lắm, chúng ta tới đó ăn .”

      “Được.” Khâu Thiên kéo vali theo , bánh xe lăn đất, vang lên những tiếng “lộc cộc”, làm tâm trạng con người cũng thấy buồn bã.

      Lúc đến đó mới phát quán tổ chức hoạt động, “Chỉ cần có người hơn 45 kg, cả hai được tặng món miễn phí!”

      Cũng lâu rồi Kim Đa Bảo cân thử, nên cũng biết mình nặng thế nào. Đạp lên bàn cân, nhìn thử, 47.5 kg. chịu thua, đưa áo khoác da cho Khâu Thiên cầm, 46 kg. chán nản nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên, “Chỉ thiếu chút xíu thôi, tôi hơn chút là được rồi.”

      Khâu Thiên tiến lên, duỗi tay ôm lấy eo , nhấc lên sau đó nhàng thả xuống, “Bây giờ cũng rất mà.”

      Ông chủ đứng bên cạnh nhìn bọn họ cười ha ha, Kim Đa Bảo hốt hoảng, nhận lại áo khoác của mình, xấu hổ dám ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm truyền từ tay sang eo .

      Hai người bước vào trong quán, Khâu Thiên bỗng giọng, kề sát vào tai thầm câu, “ ra nếu chịu cởi quần lông, có thể vẫn còn phần thắng.”

      “…” Kim Đa Bảo chà hai tay vào quần, sau đó giơ tay, làm động tác như lúc nhéo tai Khâu Thiên, miệng còn lồng tiếng phóng điện: “Pằng”.

      Khâu Thiên cũng rất phối hợp, vội ngửa người ra sau, vẻ mặt choáng váng như bị điện giật .

      Kim Đa Bảo cười run cả vai, nỗi buồn khi biết phải về đội đều bị quét sạch.

      Đợt huấn luyện lần này của Khâu Thiên dường như rất nghiêm khắc, những nửa tháng về, ngay cả điện thoại di động cũng ít khi sử dụng. Thỉnh thoảng buổi tối có gọi điện cho Kim Đa Bảo, nhưng chưa được bao lâu mệt mỏi ngủ thiếp . Cũng may công việc của Kim Đa Bảo cũng khá bận rộn, gần đây tổ chức hội sách, để phối hợp tuyên truyền còn phải mở buổi ký tặng cho tác giả.

      Ngày hội được tổ chức tại cao ốc sách lớn nhất thành phố, Kim Đa Bảo đến rất sớm, phụ giúp các nhân viên công tác, từ bê bàn ghế, sắp xếp băng rôn, treo background sân khấu, đặt hoa vào từng vị trí, cho đến xếp bảng tên của các khách quý truyền thông. chạy tới chạy lui, dù đứng trong sảnh bật điều hòa nhưng lưng áo vẫn mướt mồ hôi.

      Bởi vì tác giả Đinh Đinh Mai rất nổi tiếng, nên trước buổi ký tặng còn có buổi lễ giao lưu văn học, nơi đó cũng phải bày sân khấu văn nghệ và máy quay phỏng vấn.

      Thẩm Tùng Nguyên vừa tan cuộc họp, lúc xuống lầu thấy sảnh trung tâm làm hoạt động, nên đơn giản ghé qua xem thử. ta tiện tay lấy chiếc ghế ở hàng cuối cùng, ngồi chưa được mấy phút trẻ chạy tới, giọng hỏi: “Tiên sinh, ngài có thư mời ?”

      “Thư mời?” Thẩm Tùng Nguyên lắc đầu, định đứng dậy.

      “A, tiên sinh cứ ngồi .” kia lấy bút và lá phiếu màu xanh nhạt đựng trong túi văn kiện cỡ lớn của mình, “Ngài tên gì?”

      “Thẩm Tùng Nguyên.” ta trả lời, nhìn đó viết nắn nót tên mình.

      “Đúng lúc có vị khách tới được, Thẩm tiên sinh cứ ngồi đây ạ.” Thư mời được điền tên giao về tay ta, Thẩm Tùng Nguyên nhìn trẻ tuổi ôm túi rời , mở tờ quảng cáo đặt ghế, nhìn chút.



    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771

      Chương 17

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo chậm rãi chỉ chỉ cửa phòng tắm, “Cậu ấy tắm…”

      [​IMG]


      Đài truyền hình đến quay phim, Kim Đa Bảo nhìn hàng ghế khách mời đông đủ cảm thấy rất khó coi. chăm chú quan sát người đường, khi thấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da ngồi xuống vui mừng khôn tả, hơn nữa trông ta còn rất ăn hình.

      ôm túi văn kiện tới chào hỏi, sợ ta quay đầu mất, bèn viết thư mời đặc biệt cho ta.

      Gần sát giờ, nhờ nhân viên công tác ôm tài liệu ngồi vào các vị trí còn trống, cuối cùng dãy ghế cũng được lấp đầy.

      ngồi ở vị trị cuối hàng, nghe Đinh Đinh Mai giới thiệu về quyển sách mới sáng tác của mình.

      Trước mắt bỗng xuất tờ quảng cáo, nội dung bên trong thể quen thuộc hơn, quay đầu, nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh.

      “Chỗ này, “thiện ý”.” Thẩm Tùng Nguyên chỉ hàng chữ cùng, “In sai rồi.”

      Kim Đa Bảo nhìn theo ngón tay ta, chữ “Thiện” (禅) bị in thành chữ “Sợ” (惮), giọng “A” tiếng, cảm thấy ảo não vì lỗi sai đáng có này, xưởng in mới giao tới hôm qua, vì gấp gáp quá nên phát ra lỗi chính tả.

      ngại quá.” Kim Đa Bảo giọng xin lỗi, “Là sai sót của chúng tôi.”

      Thẩm Tùng Nguyên mỉm cười, sau đó dời mắt nhìn tác giả phát biểu sân khấu. Đối với những loại sách tình mùi mẫn dành cho phái nữ này, ta chưa từng tiếp xúc qua, nhưng vẫn lịch ngồi đến khi buổi họp mặt kết thúc, lúc buổi ký tặng sách bắt đầu mới đứng dậy rời .

      “Tiên sinh, chờ chút.” Kim Đa Bảo ở phía sau gọi, chờ Thẩm Tùng Nguyên dừng bước vội vàng chạy tới trước mặt ta, duỗi tay đưa con thỏ bông tai dài màu hồng nhạt cho ta, “Cảm ơn ngài góp ý cho công ty chúng tôi, đây là món quà , xin ngài nhận cho.”

      Thẩm Tùng Nguyên còn nhớ trong buổi họp mặt khi nãy, độc giả nào đứng lên đặt câu hỏi đều được tặng món quà như vậy. Nhưng trông ta rất giống người thích loại quà này sao? Sau khi hơi do dự chút, ta nhận lấy món đồ chơi trong tay , gật đầu cảm ơn, tay cầm thỏ rời .

      Hoạt động kéo dài đến buổi trưa mới kết thúc, Kim Đa Bảo đạp lên ghế gỡ băng rôn, Đinh Đinh Mai bỗng gọi điện đến mời ăn cơm. từ chối, mình còn phải dọn dẹp, nhưng Đinh Đinh Mai vẫn kiên trì bảo ăn trước, việc thu dọn cứ để nhân viên công tác lo liệu. Đây là tác giả nổi tiếng nóng nảy nhất mà từng phụ trách, cũng thể từ chối mãi, nên đành áy náy chào hỏi các đồng nghiệp, sau đó rời trước.

      Đến chỗ đó mới phát chỉ có Đinh Đinh Mai, trong phòng tiệc được bao trọn đều là người quen. mất tự nhiên cười cười với mọi người, sau đó ngồi ở vị trí cuối cùng, nghe Đinh Đinh Mai giới thiệu từng người cho .

      “Đây là đạo diễn Vương của Đài truyền hình…”

      “Đây là ông chủ Trương…”

      “Vị này là tổng giám đốc Lý của Cao ốc sách, hoạt động lần này đều nhờ ấy tận tình giúp đỡ.”

      Trong lòng Kim Đa Bảo thầm cảm thán, ngờ quan hệ của Đinh Đinh Mai lại rộng như vậy. đứng lên, chào hỏi từng người.

      Cửa phòng lại được mở ra, tầm mắt mọi người đều tập trung ở cửa, sau đó Lý tổng vội vàng đứng lên, đón tiếp người vừa bước vào, “Thẩm tổng.”

      Thẩm Tùng Nguyên thẳng đến chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Kim Đa Bảo, dù những người khác mời ta ngồi vào ghế chủ tọa, nhưng cũng lên tiếng.

      Tiệc tùng linh đình, đối với người làm ăn mà , trường hợp này quá hiển nhiên. Chỉ là trẻ bên cạnh hình như thoải mái lắm, chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm mình, cũng biết chủ động mời rượu. Bộ dạng ngây thơ mơ màng thế này, vừa nhìn biết là trẻ mới tốt nghiệp ra trường.

      Thẩm Tùng Nguyên bỗng nhớ đến con thỏ bị ta tiện tay vứt ở ghế sau, nhịn được nhìn thêm hai giây, lúc bị phát , ta cũng chỉ ung dung nâng ly, mời ngụm rượu vang.

      Kim Đa Bảo biết tại sao “sếp lớn” lại mời rượu mình, vội cầm ly nước chanh trước mặt, lịch nâng ly uống hai ngụm, sau đó tiếp tục ăn.

      Thấp thỏm trôi qua bữa ăn, mùi vị cũng thấy nhạt nhẽo, im lặng lấy điện thoại di động, nhắn tin than phiền với Khâu Thiên, ngờ Khâu Thiên lại trả lời rất nhanh, “Muốn tới thăm tù ?”

      Chữ “thăm tù” này làm Kim Đa Bảo buồn cười, vốn còn khá tiếc nuối vì cuối tuần về được, bây giờ bắt đầu muốn thăm dò ý kiến của , “Mấy giờ cậu được thả?”

      “Lúc dùng cơm tối, có thể nghỉ thêm chút.”

      “Muốn tôi mua gì cho cậu ăn ? Có thiếu gì ?”

      “Bên này cái gì cũng mua được, thiếu.”

      Kim Đa Bảo nhìn điện thoại, bĩu môi, ngốc quá, phải là thiếu chứ.

      Gần như vừa nghĩ như vậy, màn hình điện thoại liền sáng lên, là tin nhắn của Khâu Thiên: “Chỉ thiếu quần lông đỏ thôi.”

      Cái tên này độc miệng ! để yên được sao!

      Thẩm Tùng Nguyên thấy bên cạnh chốc nhíu mày, chốc mím môi cười, lúm đồng tiền nho lúc lúc , trông rất ngộ nghĩnh.

      Tuy Khâu Thiên thiếu gì, nhưng Kim Đa Bảo vẫn vào siêu thị dạo vòng. biết thích ăn những gì, bèn mua các món mình thường hay ăn, ít hạch và thịt khô, còn quần áo… đánh cuộc, đến quầy quần áo xem người ta có bán quần lông đỏ , kết quả mua được quần lông, đành mua bộ đệm bảo vệ, nhưng nhìn miếng đệm gối hồi lâu, nghĩ biết dùng, lại đổi sang mua vớ. Lúc ra tính tiền, lại cảm thấy mua vớ ổn lắm, cuối cùng đành lấy chiếc khăn choàng cổ bằng len màu xám tro.

      Đến câu lạc bộ gọi điện cho Khâu Thiên, nhưng có ai nghe máy. gửi tin nhắn, biết mình đứng chờ ở cổng, sau đó đứng mình trong trận gió cuồn cuộn, giậm chân để làm ấm người.

      Bác bảo vệ thấy đứng giữa trời, nỡ nên mở cửa gọi vào phòng an ninh đứng cho ấm.

      “Chắc vẫn còn tập luyện, tụi nó tập xong ra đây đón cháu vào.” Bác bảo vệ ôn tồn khuyên bảo, ông nhớ lúc trước từng có bé đến tìm bạn trai, đợi nửa ngày thấy ai, gọi điện cũng bắt máy, ấm ức đến mức khóc trận.

      “Dạo này bọn họ tập luyện rất mệt ạ?” Kim Đa Bảo thấy ấm hơn, tò mò hỏi.

      “Ừ, thành tích thi đấu năm nay tốt, cấp vui, là bình thường luyện tập quá thư thả.” Bác ấy hạ giọng, “Bọn họ bị đổi huấn luyện viên khác, là phó huấn luyện viên lúc trước lên làm, chắc là muốn lập uy.”

      “Ôi trời.” Kim Đa Bảo nghĩ bác bảo vệ này biết rất nhiều, nhịn được cùng ông trò chuyện giết thời gian.

      lát sau, đến các cầu thủ trong câu lạc bộ, “Cháu biết Khâu Thiên , thằng nhóc này trông cũng khá lắm, mấy hôm trước có tạp chí thể thao đăng hình nó đó.”

      Tai Kim Đa Bảo dựng lên cao, “Sao thế ạ?”

      “Giám đốc gọi tới để quảng bá câu lạc bộ, thằng nhóc này đẹp trai, nên được chụp riêng mình. Giám đốc rất thích cậu ta, nghe huấn luyện viên Lý rồi, có thể dẫn dắt cậu ta vào đội tuyển quốc gia.” Bác bảo vệ thấy Kim Đa Bảo thích nghe, nên vui vẻ dứt miệng.

      Cửa phòng mở “két” tiếng, Khâu Thiên thở hổn hển chạy vào, thấy Kim Đa Bảo ngồi trong phòng, gương mặt hồng hào ấm áp mới yên tâm. ký tên cho bác bảo vệ, sau đó dẫn .

      “Cậu chưa tắm à?” Kim Đa Bảo thấy toàn thân Khâu Thiên bốc hơi nóng.

      Khâu Thiên giơ tay lên ngửi chút, “Có mùi hả?”

      Kim Đa Bảo lắc đầu, “Giờ chúng ta đâu?”

      “Về kí túc xá trước .” Khâu Thiên cố gắng cách xa Kim Đa Bảo, muốn làm ngạt thở, “Tôi tắm rửa thay quần áo xong dẫn ăn.”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo ôm túi lớn, ngoan ngoãn gật đầu.

      Lúc này Khâu Thiên mới chú ý đến chiếc túi, giơ tay xách giúp , “Cho tôi hả?”

      Kim Đa Bảo cười híp mắt, “Thăm tù mà, an ủi cậu chút.”

      Dẫn vào kí túc xá, Khâu Thiên chỉ giường của mình cho Kim Đa Bảo ngồi, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm. Kim Đa Bảo cởi áo khoác, tò mò đánh giá đồ đạc trong phòng, là kí túc xá, nhưng nhìn sơ lại giống khách sạn hơn. Trong phòng có nhiều dụng cụ sinh hoạt hằng ngày, giống như chỉ cần kéo vali là có thể ngay.

      buồn chán ngồi nghe nhạc. Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, Tùy Mẫn vừa cởi nút áo khoác vừa bước vào trong, thấy trong phòng có ngồi giường, lui ra sau hai bước, liếc nhìn biển số phòng, sau đó lại gài nút áo khoác, tinh ý đóng cửa lại, rời

      Kim Đa Bảo ngượng muốn chết, há hốc miệng, biết làm gì cho đúng. Còn chưa xấu hổ được bao lâu, cửa lại bị mở ra, Vương Hi Lâm cao giọng gọi, “Khâu Thiên, ăn cơm thôi!”

      Kim Đa Bảo chậm rãi chỉ chỉ cửa phòng tắm, “Cậu ấy tắm…”

      Lần trước vào nhà nghỉ “ôn tập giải tích” với bạn chạm mặt Kim Đa Bảo, bây giờ lại gặp trong tình huống xấu hổ thế này, Vương Hi Lâm cười khan, “Vậy làm phiền hai người, tôi ăn mình.”

      xong bỏ chạy, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng.

      Kim Đa Bảo đứng dậy đóng cửa, suy nghĩ chút, bước tới gõ cửa phòng tắm, “Cậu xong chưa?”

      “Sao vậy?” Khâu Thiên mở cửa, thò đầu ra ngoài, “Chuyện gì thế?”

      Tuy chỉ ló đầu ra, nhưng nửa thân vẫn lộ ra ngoài, chỗ bị cửa che khuất biết có mặc quần

      Kim Đa Bảo vội xoay người đưa lưng về phía phòng tắm, mặt đỏ như… cũng biết là như cái gì, dù sao đùi cũng nổi hết da gà.

      “Mặc quần áo vào trước rồi được ?”

      Cửa phòng tắm bị khép hờ, Khâu Thiên đứng bên trong, vừa mặc đồ vừa , “ gõ cửa gấp gáp như vậy, tôi còn tưởng bị gì.”

      Tôi gõ rất gấp sao…

      “Tôi… Tôi muốn vệ sinh!”

      ??? Mình gì thế này? Nhất định là bị sắc đẹp làm mụ mị rồi…

      Khâu Thiên mặc quần thể thao và áo len ra ngoài, nghiêng người nhường chỗ cho Kim Đa Bảo, “Vào .”

      Hơi nước trong phòng tắm bay lượn lờ, Kim Đa Bảo đứng nhìn bồn cầu thẫn thờ phút, cuối cùng cũng tỉnh táo, giả vờ rửa tay rồi ra ngoài, thấy Khâu Thiên lục lọi xem chiếc túi mang tới.

      “Xong rồi hả? thôi, ăn cơm.” Khâu Thiên cầm khăn quàng cổ mua, xé bao kiếng bên ngoài, sau đó bước lên trước quàng vào cổ Kim Đa Bảo.

      “Là tặng cho cậu…” Kim Đa Bảo rút lọn tóc bị đè phía dưới, giọng .

      “Ừm, tôi biết.” Bên ngoài gió rất lớn, nhìn bộ quần áo mỏng manh của , cảm thấy sắp đóng băng đến nơi, “Lúc về trả lại cho tôi, còn găng tay nữa, mau đeo vào .”

      Cứ như thế, những thứ Kim Đa Bảo tặng cho đều bị dùng người mình. như cái đuôi , lẽo đẽo theo sau ăn cơm. Lúc ngang qua cửa hàng tiện lợi, nghe mùi hương thơm phức bay đến mũi, khi Khâu Thiên hỏi muốn ăn gì, kiềm chế được, đáp: “Khoai lang nướng.”

      Khâu Thiên dừng lại, nhìn về phía cửa hàng, “Khoai lang nướng?”

      “Ừm.”

      “Ăn khoai lang nướng xong ăn ngon đâu.”

      Cũng đúng, Kim Đa Bảo muốn gật đầu, Khâu Thiên bước vào trong tiệm, chốc lát sau lại cầm bọc giấy ra. nhìn bẻ miếng khoai, lột sạch vỏ bên ngoài, sau đó đưa đến miệng mình, “Ăn .”

      Kim Đa Bảo lại bắt đầu đỏ mặt, giơ tay lên nhận, “Tôi tự ăn được rồi.”

      Khâu Thiên bỗng giơ cao miếng khoai, để cầm, nhìn bàn tay huơ huơ trong trung của , “ được làm dơ găng tay của tôi.” Sau đó lại đưa khoai lang đến miệng , mặt biến sắc, ra lệnh há miệng, “A —— “

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 18

      Edit: Blue

      Ôi~

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo nhịn cười, há miệng cắn miếng khoai lang, khoai lang nướng nóng hổi bùi bùi tan trong miệng, hơi ấm lan xuống lồng ngực.

      Khâu Thiên vừa lột vỏ khoai vừa đưa đến miệng Kim Đa Bảo, cũng nhanh chóng quen với cách ăn uống thân mật này, ngoan ngoãn im lặng để người ta đút. Chỉ là lúc muốn há miệng cắn thêm miếng nữa, Khâu Thiên bỗng giơ tay lên, nhìn nửa phần khoai lang còn dư, “Ăn ít chút.”

      xong cầm phần khoai còn dư của , quan tâm cắn miếng…

      Kim Đa Bảo xoay mặt qua bên kia nhìn trời, chẳng dám nhìn .

      chợt nhớ tới lúc chuyện phiếm với bác bảo vệ, hỏi: “Cậu vào đội tuyển quốc gia à?”

      “Vẫn chưa có quyết định đưa xuống.” Khâu Thiên liếm khóe môi, “Nghe ai vậy?”

      Tầm mắt của Kim Đa Bảo hoàn toàn bị đầu lưỡi và khóe môi hấp dẫn, chỉ mãi tập trung nhìn , nghe thấy hỏi gì, “Hả?”

      Khâu Thiên nhìn bộ dạng ngơ ngác của , cầm miếng khoai lang cuối cùng nhét thẳng vào miệng , cười bất đắc dĩ, “Sao tham ăn thế?”

      “…” Kim Đa Bảo im lặng nhai, đầu suy nghĩ lung tung, cái này ràng là ăn chung uống chung!

      vui vẻ gì vậy?” Khâu Thiên bỗng cúi đầu tiến lại gần tai , giọng hỏi.

      có gì.”

      dối.” Khâu Thiên càng áp lại gần hơn, cười khẽ, “ vui vẻ vì ăn chung với tôi đúng ?”

      “Im miếng!” Cổ họng Kim Đa Bảo bị nghẹn, vội sửa lại, “Im miệng!”

      Khâu Thiên càng cười dữ dội hơn, bắt chước bộ dạng lúc nãy của , “Im miếng! Im miếng!”

      Kim Đa Bảo tức giận, gấp gáp nhảy lên che miệng , nhưng Khâu Thiên lại nhảy lên cao hơn, làm với tới. Sức bật của rất tốt, nửa ngày cũng chạm được miệng , ra thân mồ hôi, cuối cùng đành làm hòa, vào quán cơm .

      Ăn cái gì cũng quan trọng, Kim Đa Bảo chỉ cảm thấy hôm nay mình có chút ngớ ngẩn trước mặt Khâu Thiên, nên bây giờ gì nữa, tập trung ăn uống nho nhã, ăn xong ngồi tại chỗ chờ Khâu Thiên.

      Trời tối hẳn, Khâu Thiên sợ để đường đêm an toàn, nên về xin nửa tiếng để tiễn ra bến xe điện.

      “Chừng nào cậu được nghỉ?” Lúc đến cửa an ninh, rốt cuộc nhịn được nữa, hỏi .

      “Cuối tháng.” Khâu Thiên để túi của lên băng chuyền kiểm tra, vỗ đầu nhè , “Về tìm , .”

      Kim Đa Bảo bước qua cửa an ninh để lấy túi, quay đầu lại thấy vẫn đứng đó, bất mãn lầm bầm câu, “ được vỗ đầu tôi nữa.”

      Khâu Thiên bỗng nhấc chân, theo bước qua cửa an ninh, giơ tay nhào nặn cặp má phúng phính của , sau đó cười lùi ra sau, “ muốn.”

      Buổi ký tặng lần trước đạt hiệu quả rất tốt, chủ biên gọi Kim Đa Bảo vào văn phòng để hỏi chút chuyện, “Trong tay còn quyển sách trọng điểm trong năm nay của công ty chúng ta đúng ? Sắp tới tổ chức giao lưu bạn đọc, liên hệ với nơi tổ chức lần trước, xử lí được chứ?”

      “Là nhờ quan hệ riêng của Đinh Đinh Mai…” Kim Đa Bảo ngượng ngùng trả lời, “Nơi tài trợ và sảnh tổ chức đều nhờ bạn của Đinh Đinh Mai giúp đỡ, tôi chỉ chạy chân thôi.”

      “Vậy hả.” Chủ biên suy nghĩ chút, “Hữu Đồ là khu cao ốc sách tân tiến lớn nhất thành phố, xem thử xem, có thể liên lạc với người ta , tổ chức lần.”

      Kim Đa Bảo cắn môi, về bàn làm việc khổ não, đương nhiên liên hệ để tổ chức hoạt động thành vấn đề, nhưng nhất định vượt quá ngân sách… Lần trước là nhờ bạn bè có vai vế của tác giả, lần này cũng đâu thể tiếp tục để Đinh Đinh Mai làm phiền bạn bè nữa…

      Sờ sờ đầu, hơi nóng chút, hai ngày nay nhiệt độ giảm khá nhanh, có cảm giác hình như mình sắp cảm lạnh.

      Buổi tối về nhà, ngang qua cửa hàng tiện lợi 24h gần trường học, vẫn chưa ăn gì, bèn ghé vào mua lẩu Quan Đông*, ngồi xuống cạnh cửa kính, tùy tiện cho qua bữa cơm tối. Nước lẩu nóng mang theo mùi thuốc là lạ trôi xuống bụng, dạ dày ấm hẳn lên, thoải mái thở phào hơi.

      (Quan Đông: vùng đất ở phía Đông Sơn Hải Quan, gồm các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc)

      “Ting tong ——”, “Kính chào quý khách——”, người đàn ông bước vào cửa hàng yên tĩnh, cầm gói thuốc lá quầy, đưa tiền rồi xoay người rời .

      Kim Đa Bảo chỉ mới nhìn bên mặt nhận ra người kia chính là Thẩm tổng của Hữu Đồ, nhớ tới chuyện chủ biên giao cho lúc sáng, vội nhảy xuống ghế, đuổi theo ra ngoài. Bây giờ đầu hơi nóng, mí mắt nặng trĩu, gió thổi qua mới tỉnh táo chút, nhưng cơ thể lại khó chịu hơn, chạy cũng nổi, bèn gấp gáp gọi to, “Thẩm tổng, xin chờ chút!”

      Thẩm Tùng Nguyên nghe tiếng nên dừng bước, quay đầu nhìn Kim Đa Bảo chạy về phía mình, cuối cùng giống như chiếc xe bị đứt thắng, suýt chút nữa ngã sấp xuống. ta tới đỡ , nhận ra đây là biên tập trẻ cùng dùng cơm cách đây lâu, đùa, “Đây là chiêu đụng độ giữa đường mới à?”

      Kim Đa Bảo cười yếu ớt, cố đứng thẳng, “Thẩm tổng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ được ?”

      Bắt đầu khách sáo như vậy, Thẩm Tùng Nguyên chưa từng gặp qua, ta gật đầu, “ .”

      Kim Đa Bảo cảm thấy bây giờ hơi thở của mình rất nóng, “Ngài có thể, ngài có thể để lại cho tôi cách thức liên lạc , sáng ngày mai làm, tôi với ngài?

      Thẩm Tùng Nguyên có cảm giác bị tiếp cận, ta đẩy kính, “Tôi mang danh thiếp, gọi vào số di động cho tôi.”

      Kim Đa Bảo vội mở bàn phím, dùng hai tay lưu số vào điện thoại của mình, nhìn số di động của ta chút, sau đó cung kính cảm ơn, “Cảm ơn ngài.”

      có gì.” Thẩm Tùng Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng tự nhiên của , “ sao chứ? Bị bệnh à?”

      “Bị sốt .” Kim Đa Bảo đứng cách ta khoảng ngắn, gập người chào, “ sao đâu ạ, tôi cũng ở gần đây.”

      như vậy, nên Thẩm Tùng Nguyên cũng hỏi thêm gì nữa, ta bước vào xe, lấy hộp thuốc mới mua, cánh tay khoác lên bệ cửa sổ rút thuốc hơi đờ ra. Kính chiếu hậu vẫn phản chiếu bóng lưng của kia, ta suy nghĩ chút, cố nhớ lại tên ta, nhưng chợt phát hôm đó bàn cơm cũng có ai giới thiệu về .

      Nhìn bước chân hơi nặng nề đó, dường như làm ta nhớ lại lúc mình vừa bắt đầu nghiệp, khi ấy dù bị bệnh nặng thế nào, ta đều phải gồng mình chịu đựng, cũng ngây thơ biết nhìn sắc mặt người khác, nắm bắt tất cả cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Dập tàn thuốc, ta lái xe rời , nghĩ nếu là chút chuyện , có thể nhân tiện giúp ta chút cũng được.

      Hôm sau thể làm, thức dậy kẹp nhiệt kế, sốt 390. đành gọi điện thoại xin nghỉ, vùi trong chăn ngủ đến hơn nửa ngày.

      Buổi chiều bò dậy nấu chút cháo trắng ấm bụng, nhưng đầu căng như dây đàn, mãi mà vẫn biết nên làm gì.

      cầm điện thoại nhìn lúc, gửi tin nhắn cho Khâu Thiên mình bị sốt, nhưng giống như dự đoán, nhận được tin trả lời.

      Buồn bã nằm xuống, cầm đầu điện thoại huơ huơ trước mặt, chợt nhớ ngày hôm qua liên lạc với Thẩm tổng, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên, chạy uống li nước để thanh giọng, sau đó thấp thỏm quay số.

      ngờ Thẩm tổng lại rất dễ chuyện, lúc rụt rè ra nguyện vọng của mình, ta lại dễ dàng đồng ý, “Ngày mai đến Hữu Đồ chuyến, tôi cho người chuyện với , giá cả cứ tính như lần trước là được.”

      “Cảm ơn Thẩm tổng! làm phiền ngài!” Hai người cũng tính là quen biết, đây ràng là chiếm tiện nghi cách trắng trợn.

      “Đứng khách sáo.” Thẩm Tùng Nguyên ngừng lại, “Cứ xem là trả nợ cho con thỏ của .”

      Tiết kiệm tiền cho công ty, Kim Đa Bảo vô cùng vui mừng, húp thêm hai chén cháo, cảm thấy bệnh khá hơn phân nửa. Lãnh đạo mới giao nhiệm vụ hôm qua, hôm nay giải quyết ổn thỏa, thử hỏi xem, đâu mới tìm được nhân viên tài giỏi như đây!

      tự vui vẻ mình, nhìn điện thoại di động, vẫn thấy tin nhắn của Khâu Thiên, bèn dùng ngón trỏ gõ lên màn hình cho hả giận. Hiếm khi được nghỉ ngơi thế này, dứt khoát quấn chăn ngủ tiếp.

      Ngủ mơ màng, tiếng điện thoại rung lên đánh thức . nhìn tên người gọi, khàn khàn trả lời: “Alô?”

      “Uống thuốc chưa?” Là Khâu Thiên.

      “Ăn rồi… ngủ, đau đầu lắm.” Trong vô thức, giọng Kim Đa Bảo có chút nũng nịu, “Cậu tập xong chưa?”

      “Ừm, mai tôi về, dẫn ăn canh gà.” Khâu Thiên thấy giọng hơi khàn, động viên, “Ngủ tiếp .”

      “Được…” Kim Đa Bảo được mấy câu ngủ thiếp , chưa tắt điện thoại. Khâu Thiên im lặng nghe tiếng hít thở nhàng của , mãi đến khi đồng đội gọi mới cúp máy.

      phát bệnh rất nặng, nhưng ngủ ngày đêm khá hơn rất nhiều. đến thẳng cao ốc sách để bàn chuyện thuê sảnh hoạt động, vào phòng làm việc mà Thẩm Tùng Nguyên . Đón tiếp nhân viên nam còn khá trẻ, ta vào thẳng vấn đề, sếp dặn trước, sau đó lấy hợp đồng để xem thử, cho kí tên là xong.

      Kim Đa Bảo nhìn sơ lược, thấy khoản tiền thuê là 80 đồng giờ, suýt nữa rơi nước mắt, đây ràng là lấy tiền!

      vui sướng kí tên, cùng người phụ trách vòng sảnh đường, khu vực cần dùng và quy trình hoạt động cụ thể.

      “Chỗ mọi người xuất bản sách đúng ? Thẩm tổng dặn chúng tôi nhập nghìn bản sách của mọi người, trưng bày trong khu triễn lãm và khu tiêu thụ lân cận.” Người phụ trách có chút hâm mộ, hỏi, “ là bạn của Thẩm tổng chúng tôi à?”

      Kim Đa Bảo thể mặt dày mà thừa nhận được, chỉ là do công ty hợp tác.

      Bàn bạc ổn thỏa, định rời , bỗng nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên, “Mọi chuyện ổn chứ?”

      “Vâng, xong rồi, làm phiền Thẩm tổng.”

      có gì, đúng lúc tôi cũng được về, phải bệnh sao, để tôi cho nhờ đoạn.” Thẩm Tùng Nguyên vừa bước xuống lầu vừa qua điện thoại, nâng mắt thấy hai người đứng trong sảnh, “Tôi thấy rồi.”

      Kim Đa Bảo ngẩng đầu theo bản năng, nhìn Thẩm Tùng Nguyên bên , dường như mỗi lần gặp, ta đều mặc âu phục và giày da, trông rất nho nhã. Tuy là thương nhân, nhưng có lẽ so với những người buôn bán khác, người bán sách có chút trí thức hơn.

      thể từ chối, Kim Đa Bảo theo Thẩm Tùng Nguyên. Ngồi xe cũng biết phải chuyện gì, Kim Đa Bảo bèn ngồi ngay ngắn, đặt hai tay lên đầu gối, trông rất yên tĩnh.

      Thoáng cái tới trường học, thở phào khe khẽ, chỉ đầu đường trước mặt, với Thẩm Tùng Nguyên, “Cho tôi xuống đó là được.”

      Thẩm Tùng Nguyên đậu xe vào lề đường, đợi xuống xe vẫy tay chào rồi xoay đầu xe rời .

      Kim Đa Bảo nhìn chiếc xe xa, muốn bước vào trường, phía sau bỗng truyền đến giọng làm giật thót.

      “Này!”

      vội quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, “Sao cậu về rồi?”

      “Hôm qua tôi có .” Khâu Thiên nhíu mày, vừa ra khỏi trạm xe thấy Kim Đa Bảo bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông trông như thương nhân, hơn nữa hoàn toàn phát đứng bên kia.

      Kim Đa Bảo gõ gõ đầu, “Hôm qua bị sốt hôn mê, quên hỏi cậu thời gian cụ thể.”

      “Vẻ mặt bây giờ của , rất giống người bị bắt gian tại trận.”

      “… bậy bạ gì đó.”

      Hình như tâm trạng Khâu Thiên tốt lắm, đường đều chuyện, đến khi hai người trước sau lên lầu, mới đột nhiên hỏi câu, “Ai chở về vậy?”

      “Đối tác công việc.” Kim Đa Bảo đáp đơn giản.

      Khâu Thiên làm như quan tâm, tiếp tục hỏi, “Ồ, là nam hả?”

      phía trước, chợt xoay người lại, từ cao nhìn xuống, “Ai cho cậu quản tôi?”

      “Tôi được quản?” Chân mày làm như giãn ra được nữa, nãy giờ vẫn nhíu chặt, “Tôi có quyền quản sao?”

      “Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?”

      Khâu Thiên đặt vali lên bậc thang, bước lên bước, nhìn thẳng vào mắt mấy giây, gương mặt kiềm nén, “Tôi cứ tưởng là chúng ta nhau.”

      “Chúng ta nhau bao giờ?”

      Khâu Thiên làm như bị chọc giận, nhếch miệng cười, “ phải nhau? Vậy chúng ta làm gì vậy?”

      “Đương nhiên phải.” Kim Đa Bảo đáp kiên định, còn mang theo chút buồn bực, “ nhau phải như vậy.”

      Khâu Thiên khoanh tay, gương mặt tối lại như khối băng đông cứng, “Ồ, vậy có thể tôi biết nhau là thế nào ?”

      Kim Đa Bảo nhìn chằm chằm, sau đó nghiêng người, phớt lên đôi môi hơi khô ráp của nụ hôn, “Đây mới gọi là nhau này.”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 19

      Edit: Blue

      “Tôi có giận.” Kim Đa Bảo đường nghĩ nẻo.

      [​IMG]


      “Đây mới gọi là nhau này.”

      Hai người đứng cầu thang, im lặng đối mắt, Kim Đa Bảo nín thở, lúc trước Khâu Thiên gì làm trong lòng luôn có chút lo lắng bất an, nhưng bây giờ khi Khâu Thiên vô tư hai người nhau như vậy, lại càng thấy buồn bực tủi thân hơn. Cái gì cũng , “cứ tưởng” là ? Dễ dàng như nhặt mèo con chó con đường à!

      Khâu Thiên bị chạm vào, đầu óc có chút mơ màng, giơ tay sờ sờ môi, “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhau đúng ?”

      Kim Đa Bảo giậm chân, đẩy cái, “ cái đầu !”

      xong chạy nhanh lên lầu, tra chìa khóa mở cửa, sau đó móc khóa lên, động tác mau lẹ lưu loát. cắn môi, tức đến muốn khóc.

      tạo ra tiếng động lớn như vậy, Tiểu Vân liền bắt nồi mì nấu xuống, gấp gáp từ phòng bếp chạy ra ngoài, dè dặt hỏi, “ sao chứ Bảo?”

      có gì.” Kim Đa Bảo sợ nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của mình, bèn cúi đầu vào phòng, “Còn hơi sốt, tớ ngủ lát.”

      Cởi áo khoác ra, Kim Đa Bảo nằm phịch xuống giường, chợt phát lúc nãy kích động dâng nụ hôn đầu của mình cho người ta, nụ hôn đầu tiên…

      Ảo não hồi, chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, cũng cảm thấy tệ lắm.

      Bộ dạng hoảng sợ của Khâu Thiên, mắt mở to, lông mi rất dài, môi hơi khô nhưng khá mềm, mặt có lông tơ nho

      Ha ha ha…

      cứ tức giận rồi thầm vui vẻ, vui vẻ xong lại nghiêm túc tiếp tục tức giận, hai loại tâm trạng mạnh mẽ mà mâu thuẫn đan xen nhau, làm biết phải thế nào cho đúng.

      Ngoài phòng hình như có người chuyện, lắng tai nghe, hoài nghi “tên gian tế” Tiểu Vân cho “quân địch” vào nhà. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra chút rồi đóng lại, sau đó có người trịnh trọng gõ cửa, “ có thể vào ?”

      Kim Đa Bảo ngồi dậy, vội vàng vuốt vuốt tóc, muốn thể”, nhưng dằn lòng được, đành bất đắc dĩ đáp, “Vào .”

      Khâu Thiên bước vào trong, tò mò đánh giá xung quanh, chỉ nhìn thẳng Kim Đa Bảo, tay ở phía sau đóng chặt cửa lại. về phía giường, cách bước chân dừng lại, nắm tay đưa lên miệng hắng hắng giọng, giọng hỏi nàng Kim Đa Bảo ngồi giường, “ giận hả?”

      “Tôi có giận.” Kim Đa Bảo đường nghĩ nẻo.

      Khâu Thiên nhớ lại câu “ cái đầu có chút buồn cười, nhưng nhanh nhẹn nuốt xuống, khom người nhìn sắc mặt của Kim Đa Bảo, “Hôm nay còn sốt ?”

      “Hết sốt rồi.”

      “Vậy hả.” giơ tay lên, muốn sờ trán xem thử, nhưng lại tránh .

      nàng bất mãn, cứ mập mờ động tay động chân như vậy, làm người ta tức muốn chết.

      Khâu Thiên cũng gì, chắp tay ra sau lưng, “Vậy em còn muốn ăn canh gà ?”

      cần.” Giọng rất khách sáo, thoáng cái làm hai người biến thành người dưng.

      Khâu Thiên vẫn khom người nhìn , thấy bắt chéo chân, vung lên vung xuống, trông có vẻ rất bối rối. kéo chiếc ghế bên bàn đọc sách ngồi đối diện , “Chúng ta nên chút, đúng ?”

      Mắt sáng lên, nhìn , “Ừ.”

      “Em thích đúng ?” Khâu Thiên khẳng định.

      Kim Đa Bảo lên tiếng.

      “Ừm, được.” Khâu Thiên tự hỏi tự trả lời, “ cũng thích em.”

      Trong lòng khẽ nhúc nhích.

      “Cho nên còn vấn đề gì nữa ? ràng chúng ta nhau, hôm đó em còn chủ động nắm tay , còn…”

      tới đó, hai người bỗng cảm thấy có chút kì lạ, vừa muốn bày tỏ lại vừa muốn tránh né, giống như ăn kẹo đường, rất ngọt, nhưng dám xông thẳng đến ăn, sợ nước đường dính đầy mặt.

      hắng hắng giọng, “Dù, đúng là, luôn cảm thấy chúng ta ở bên nhau, nhưng chuyện ấy ấy em vừa , vẫn thấy hơi khó tiếp thu.”

      còn khó tiếp thu?” Kim Đa Bảo đến chỗ kích động, nhịn được đánh vào cánh tay , “Vậy chuyện nhau mà có phải thiếu trách nhiệm quá ? Chỉ cần cảm giác của mình là có thể quyết định được sao? Nếu ngày nào đó thích em nữa, có thể đơn phương nghĩ chúng ta chia tay à?”

      Khâu Thiên chống khuỷa tay lên lưng ghế, nâng má, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em cũng có lý.”

      Còn có lý? Đáng lẽ bây giờ phải bao giờ chia tay em’ chứ!

      Gần như Kim Đa Bảo tức đến hộc máu, cũng biết rốt cuộc mình muốn bàn chuyện đương với , hay muốn đá ra ngoài.

      Trước ánh nhìn chăm chăm của , Khâu Thiên đứng lên đẩy ghế về chỗ cũ, khom lưng chín mươi độ về phía Kim Đa Bảo, “Xin hãy quen , cám ơn.”

      vẫn cong lưng, hơi nâng mặt liếc trộm Kim Đa Bảo, thấy phản ứng, bèn giơ tay lên nắm cổ , làm đầu lắc lên lắc xuống, thỏ thẻ lồng tiếng: “‘Được, thành vấn đề.’”

      Sau đó buông cổ ra, nhìn gương mặt mất hồn ngơ ngác của Kim Đa Bảo, chắc nịch: “Vậy là chính thức rồi chứ gì?”

      Chính thức… cái quỷ ấy!

      cầm gối đầu giường nện lên người , tức điên hét câu, “Đồ thần kinh!”

      Khâu Thiên cười đón lấy chiếc gối, dùng thành ngữ bậy bạ: “Đây có được gọi là ‘Tự mình dâng gối’* nhỉ?”

      (Nguyên Hán là “Tự tiến chẩm tịch”, câu thành ngữ có xuất xứ từ bài phú “Cao Đường” của Tống Ngọc thời Chiến quốc: “Người xưa kể rằng Tiên Vương từng du lãm Cao Đường, sau khi ngắm cảnh thấm mệt nằm ngủ. Lúc ngủ mơ thấy người con rất đẹp, ấy rằng: “Thiếp là con của non Vu, vì văn quân mặc khách ghé thăm Cao Đường, nguyện ‘tự mình dâng gối’.” Cuối cùng may mắn được Tiên Vương sủng hạnh.”

      Ngày sau, câu thành ngữ này được dùng để chỉ chuyện phụ nữ tự tiến thân, bằng lòng đem gối làm vợ nhà chồng)

      Người ngoan hiền như Kim Đa Bảo cuối cùng cũng tức giận, muốn nhe răng tới cắn . ngẩng đầu, vẻ mặt mất hứng, nhưng Khâu Thiên hoàn toàn sợ, dùng hai ngón tay bóp mặt Kim Đa Bảo, “Sao có người tức giận mà vẫn đẹp thế này?”

      câu làm “bong bóng” Kim Đa Bảo xẹp trong tích tắc, “ !”

      Khâu Thiên “Ừ” tiếng, ôm gối quanh phòng vòng, sau đó đứng trước mặt , “ rồi đó.”

      “Học ai thói dẻo miệng như vậy hả?”

      “Siri.”

      “Siri*? Là ai?”

      (Siri: trợ lý ảo, phần mềm trả lời tự động của hãng Apple)

      “Đại khái là thứ nhắn dễ thương giống em.” Khâu Thiên ôm chiếc gối mềm trong ngực, bên có mùi hương nhàn nhạt của Kim Đa Bảo. phát nàng vui vẻ hơn chút, bèn hắng hắng giọng, “Siri còn , bởi vì ngoài chỗ bên cạnh em ra, biết phải đâu nữa.”

      “Ồ.” Kim Đa Bảo cúi đầu khẩy khẩy móng tay, “Vậy nó cũng khá biết chuyện đó.”

      Khâu Thiên trả gối về chỗ cũ, dịu dàng hỏi, “Cho nên, bạn ơi, bây giờ chúng ta có thể uống canh gà chưa?”

      Cứ như vậy, là bạn rồi sao? Kim Đa Bảo vẫn có chút phục, nhưng gương mặt đẹp trai của Khâu Thiên cứ lắc lư trước mắt, nụ cười còn rạng rỡ như vậy… Quên

      đứng lên, bĩu môi lấy áo khoác, “ thôi.”

      Đón xe đến quán ăn Hàn Quốc chính thống mang phong cách gia đình, món gà chưng cách thủy được mang ra, ăn kèm với cơm nếp. Hương liệu trong canh rất đậm đà, Kim Đa Bảo ăn vào, cảm thấy năng lượng bị cơn ốm bào mòn trở về.

      húp ngụm canh, giọng hỏi Khâu Thiên: “Ngày mai chúng ta đến đây ăn nữa ?”

      “Em thích hả? Ngày mai làm cho em?”

      làm?” Kim Đa Bảo kinh ngạc hỏi.

      “Bỏ gà vào nồi, sau đó nhét này nọ, bắt lên chưng là được chứ gì?” Khâu Thiên dùng đũa mở bụng gà, nhìn bên trong chút, “Cũng khó lắm.”

      “Còn phải mua ***, em sợ lắm…”

      Khâu Thiên vênh váo khoe khoang được lúc, bây giờ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bèn nghiêm túc, khí phách hứa hẹn: “ làm giúp em.”

      Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, tưởng tượng ra cảnh Khâu Thiên nấu đồ ăn ở nhà, sau đó bưng qua nhà đối diện, “ tính giải thích với mẹ thế nào…”

      “Vậy qua nhà em làm .”

      phục vụ người Hàn Quốc bưng lẩu gà sang bàn bên cạnh, ngây thơ nghe bọn họ đối thoại bằng tiếng Trung, rất có chí cầu tiến, cố ghi nhớ ngữ trong đầu, sau khi về nhà bếp nhờ bà chủ dạy tiếng Trung Quốc cho mình phiên dịch giúp.

      “Cái gì, cái gì mà ***, em sợ lắm.”

      làm giúp em.”

      tính giải thích với mẹ thế nào?”

      “Vậy qua nhà em làm .”

      Gương mặt phục vụ người Hàn Quốc lên vẻ ham học hỏi, hiếu kì nhìn bà chủ, bà chủ che miệng, lắc lắc đầu: “Ôi cái con ngốc này”, sau đó ánh mắt nhìn đôi nam nữ ở bàn bên kia quái dị hơn rất nhiều.

      Ăn uống xong, sắc mặt Kim Đa Bảo hồng hào hơn hẳn, cũng biết canh có bổ như vậy . Khâu Thiên huých vai vào người Kim Đa Bảo, Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn , dùng vai huých lại.

      Khâu Thiên cười khẽ, dùng sức đẩy đẩy vào sát tấm kính của cửa hàng, “Cũng khỏe đó.”

      Hai người đùa giỡn, đánh tới đánh lui, lúc ngang qua cửa phòng chơi bi-a, Khâu Thiên nhìn vào trong chút, hỏi , “Biết chơi bi-a ?”

      Kim Đa Bảo lắc đầu.

      biết càng tốt, để dạy cho em.” đứng phía sau, đặt hai tay lên vai Kim Đa Bảo, đẩy vào trong, kề sát tai cười khẽ, “Nắm tay dạy nhé, vui ?”

      Kim Đa Bảo ngửa đầu nhìn , tư thế này làm dựa sát vào ngực hơn, khụ khụ, hình như mình rất thích tiếp xúc da thịt nhỉ?

      Khâu Thiên chơi bi-a rất tốt, Kim Đa Bảo nghĩ lúc còn học trung học, chắc chắn chàng này là loại thiếu niên bất lương hay trốn học đánh nhau, trà trộn vào các nơi cấm trẻ vị thành niên. Đầu tiên chọn cây cơ làm mẫu cho , sau đó nhướng mày gọi qua lấy cây.

      Kim Đa Bảo nghĩ trò này cũng khó lắm, chỉ cần tìm đúng góc độ là được. nhét điện thoại ra túi quần sau, đặt áo khoác lên ghế, cầm cơ tới trước bàn tìm vòng, sau đó dùng lực thục cái, kết quả… cây cơ đánh trúng bi trắng.

      Khâu Thiên đứng bên cười nhạo, ngừng lắc đầu, “Ôi, hình như so với tưởng tượng đồ đệ của tôi còn đần hơn.”

      quay lại nhìn nhờ giúp đỡ, bước tới gần kéo khuỷa tay ra sau, “Đặt cơ thấp chút, quá cao, xòe rộng ngón tay ra, sau đó cầm thế này.”

      Dưới chỉ dẫn bài bản của , thoáng chốc cũng có thể đánh được vài bi vào lỗ. đắc ý, vênh váo thách thức Khâu Thiên đấu ván.

      Khâu Thiên để đánh trước, ôm cơ đứng bên nhìn, mấy lần còn giúp sửa cách cầm, ràng muốn nhường thắng.

      Dần dần Kim Đa Bảo dẫn trước, nhưng lúc đánh quả bi đen cuối cùng để chiến thắng, lại đau đầu, dạo quanh bàn đánh vòng, cảm thấy bắt đầu từ đâu cũng được.

      Khâu Thiên thả cơ của mình xuống, chỉ vào lỗ bi ở góc bên kia, , “Đánh vào đó .”

      Kim Đa Bảo ngoan ngoãn bắt đầu tìm góc độ, ngắm nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, “Như vầy hả?”

      nghe gọi bước tới gần, từ phía sau duỗi tay nắm lấy tay , vừa khom lưng xuống lại đứng thẳng dậy, móc điện thoại trong túi quần sau của Kim Đa Bảo, sau đó tiện tay bỏ vào túi quần mình. Lại cúi người dựa vào lưng , nắm tay dạy như hứa.

      Cong khuỷa tay, dùng lực, đánh bi.

      “Ba” tiếng, bi đen rơi thẳng xuống lỗ.

      ——————–

      P/s:

      Thiên rất dê và Bảo rất thích, chương sau còn dê hơn *v*

      Khụ khụ, mạn phép spoil phân đoạn đặc sắc nho của chương sau:

      “Tiểu Vân nhìn nghi ngờ, “Hôm nay trong phòng có muỗi à?”

      “Hả?” Kim Đa Bảo lắc đầu, “Sao thế được.”

      Tiểu Vân giơ tay sờ sờ cổ , “Đâu có sưng, đỏ đỏ, cậu ngứa ?”

      có cảm giác.”

      .

      Tiểu Vân mang giày, mặc áo khoác ra ngoài mua cơm, đường gió thổi lạnh buốt, bỗng nhớ tới điểm quan trọng.

      Kim Đa Bảo , Khâu Thiên “còn ngủ“?”

      Hết rồi, hẹn gặp mọi người vào tối thứ 4 này nha XD

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :