1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 10

      Edit: Blue

      Khâu Thiên nhìn bộ dạng im lặng của , nở nụ cười, “ hỏi lại tôi lần nữa .”

      Kim Đa Bảo mang theo giấy, lúng túng hút “sột” tiếng, mặt liền đỏ như con tôm hùm bị hấp cay. Khâu Thiên giơ tay lên, dùng ngón trỏ quệt vào khóe miệng , sau đó nghiêng người lau nước bọt xuống nền xi măng.

      “…”

      ta làm gì vậy! bao giờ đến đây nữa! Cả đời cũng bao giờ qua lại với tên này nữa!

      đứng phắt dậy, lúc chuẩn bị chuồn , Khâu Thiên bỗng nắm tay lại, “ chạy đâu vậy?”

      Kim Đa Bảo nuốt ngụm nước bọt, chắc chắn phun ra nữa mới dám mở miệng, “Tôi, tôi ăn cơm.”

      “Lát nữa rồi ăn, tôi mời.” Tay Khâu Thiên hơi dùng sức, Kim Đa Bảo bị kéo ngồi xuống, cố gắng nhìn ra xa, giả vờ tất cả chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

      hỏi tại sao tôi vui à?” Khâu Thiên nhìn .

      “À, tại sao cậu vui?” Kim Đa Bảo gì nghe nấy, hỏi ta.

      Khâu Thiên ngoắc tay gọi , chờ đến gần giọng , “ cho biết.”

      “…”

      Đồ tâm thần!

      Khâu Thiên nhìn bộ dạng im lặng của , nở nụ cười, “ hỏi lại tôi lần nữa .”

      “Tôi muốn biết nữa.”

      “Hỏi thêm lần nữa, tôi cho biết.”

      cần.”

      “Nếu hỏi, tôi với bạn , là nhìn tôi thèm đến chảy nước miếng.” thu nụ cười, trông có vẻ rất nghiêm túc.

      Kim Đa Bảo lần thứ hai thỏa hiệp, “Tại sao cậu vui?”

      “Bởi vì đột nhiên tôi muốn đá bóng nữa.” Khâu Thiên ngồi thẳng lưng, “Tôi bỗng cảm thấy bóng đá có ý nghĩa, như vậy hình như có chút ấu trĩ, nhưng , mọi người xung quanh tôi đá bóng phải vì ước mơ, mà chỉ vì tiền, cho nên có ý nghĩa gì cả.”

      Kim Đa Bảo làm như giáo viên tiểu học, hỏi : “Ước mơ của cậu là gì?”

      Từ đến lớn, Khâu Thiên trả lời vấn đề này cả trăm nghìn lần, đáp kiên định, “Ra khỏi Châu Á, tiến vào thế giới, tham gia tranh cúp vô địch.”

      “Vậy à.” Kim Đa Bảo hiểu về bóng đá lắm, nhưng cũng biết có ít quán đậu hủ thối đều lấy tên là “Quốc Túc”*, nghĩ mong muốn này của Khâu Thiên vẫn còn khá khó khăn…

      (“Quốc túc” có nghĩa là “cái chân quốc gia”, từ mà fan hâm mộ bóng đá gọi đội tuyển Trung Quốc. Hệ thống bóng đá Trung Quốc khá phức tạp, chủ yếu chỉ bỏ tiền vào ngoại binh để được gắn mác hàng đầu trong các giải ngoại hạng, nhưng chất khi thi đấu với các nước khác, nội binh được gọi lên tuyển của Trung Quốc lại chơi rất tệ. Người hâm mộ bóng đá Trung Quốc đều thấy ngán ngẩm, nên rất nhiều tiệm đậu hủ thối tên “Quốc Túc” mọc lên, ngụ ý chế nhạo đội tuyển bóng đá Trung Quốc.)

      Khâu Thiên nghe câu trả lời của , cảm giác rất có lệ, mặt hơi trầm xuống, “ cũng cảm thấy thể sao?”

      Lúc trước Kim Đa Bảo chỉ nghĩ Khâu Thiên là thằng nhóc to xác thích chọc ghẹo người khác, nhưng bây giờ, lại cảm thấy người rất đơn giản, ôm trong tim lý tưởng và hoài bão to lớn, nhìn gương mặt mất mát của , hiểu sao cũng cảm thấy hơi buồn. bèn hít sâu hơi, thoải mái động viên .

      “Cậu biết truyện ngụ ngôn Cái hang của Platon ?”*

      Trông có vẻ lờ mờ, nhưng vẫn chăm chú nhìn .

      “Đại khái là trong cái hang lớn, có tốp người bị nhốt từ lúc mới sinh, toàn thân họ bị trói bất động, mặt cùng hướng thẳng về bức tường, phía sau là ngọn lửa lớn luôn cháy sáng, bọn cai ngục dùng ánh lửa và con rối để tạo nên những vở kịch bóng tường, tù nhân trong hang thể xoay người, nên họ xem đó là toàn bộ thế giới , còn đặt tên và cùng sinh hoạt trong thế giới bóng, mãi đến ngày, có người thoát khỏi gông cùm, ta xoay người nhìn thấy đống lửa, men theo ánh lửa chạy ra khỏi hang, tìm đến thế giới bên ngoài, chỉ là mắt ta thích ứng được với ánh sáng, nên thể nhìn thấy gì cả.”

      “Rồi cứ thế sao?” Khâu Thiên hỏi.

      “Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, “Platon muốn dạy ta đạo lý, đó là dù mong ước có khó đến đâu, ta cũng được ngừng theo đuổi. Bây giờ cậu có thể nghĩ mơ ước của mình khá xa vời, nhưng cũng thể vì khó khăn mà chịu trói buộc, nhìn bức tường cả đời.”

      Từ Khâu Thiên được ba đưa đến trường thể thao học đá bóng, đá bóng rất nhiều, nhưng đọc sách rất ít, mỗi người bọn họ đều thông thạo rất nhiều trò, nhưng có mấy ai thích học, Kim Đa Bảo là người đầu tiên chịu nghiêm túc giảng đạo lý với như vậy.

      nghe đến sững người, lần đầu tiên trong cuộc đời, thấy người thích đọc sách lại đáng đến thế.

      muốn đá bóng là lẫy, có rất nhiều đạo lý cũng hiểu, nhưng thỉnh thoảng lại muốn giải bày chút. Kết quả nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kim Đa Bảo, lại nỡ phấn chấn quá nhanh, bèn giả vờ rầu rĩ như lúc nãy, hỏi , “Vậy xem, tôi nên làm gì đây?”

      “À.”

      Kim Đa Bảo bỗng có cảm giác như đứng trước cháu trai, được người khác dựa dẫm, hỏi ý kiến. Nhưng người bên cạnh rất lợi hại, còn muốn vực dậy “Quốc Túc” nữa chứ. cũng dám tùy tiện bậy, suy nghĩ hồi, bèn trịnh trọng thốt ra tám chữ: “Lấy mộng làm ngựa, dũng cảm xông tới.”

      Lúc nãy chuyện Platon gì đó, hiểu gì nên mới ngơ ngác, nhưng bây giờ, bị trấn áp, câu đơn giản như vậy, lại phù hợp hoàn toàn với mơ ước đơn giản của , trầm mặc khoảng nửa phút, trong lòng có thứ gì đó rất rạo rực.

      giáo Kim Đa Bảo cảm thấy rất thành công, chỉ là miệng vẫn hơi đau chút, bèn ngậm miệng, để Khâu Thiên trầm mặc mình. Tiểu Vân gửi tin nhắn cho , bảo nửa tiếng nữa về, dặn ra quán pizza cạnh trường để giành chỗ trước.

      tạm biệt ta, “Tôi phải ăn đây.”

      Khâu Thiên đeo ba lô, cùng đứng dậy theo , “ muốn ăn gì, tôi mời.”

      cần cần, tôi hẹn ăn với bạn chung nhà rồi.”

      “Vậy tôi mời cả hai.” Khâu Thiên giải thích, “Tôi muốn về nhà thế này, ba mẹ tôi thấy lo lắng, cũng muốn ăn mình.”

      “Được.” Kim Đa Bảo vẫn kiên trì theo đuổi hình ảnh “người thầy cuộc sống”, nhìn dáng vẻ của “bần sĩ” Khâu Thiên, cũng cảm thấy có phần nỡ, đành dẫn ta ra quán pizza bên ngoài trường.

      đường ngang qua tiệm bán hoa, ánh nắng ban chiều chiếu vào cửa hàng, làm những bó hoa được gói cẩn thận trông rất đẹp, Kim Đa Bảo nhịn được liếc mắt nhìn mấy lần, Khâu Thiên bỗng ngừng lại, “Thích loại nào?”

      “Hả? cần, cần đâu!” Kim Đa Bảo sợ hết hồn, chỉ nhìn chơi chút thôi.

      “Bà chủ, bó cúc vàng bao nhiêu tiền?”

      “…” Kim Đa Bảo kéo tay áo ta, “ phải hoa cúc chỉ để tặng người già sao?”

      “Vậy hả.” Khâu Thiên cúi đầu nhìn , “Vậy thích loại nào?”

      …”

      “Bà chủ, lấy thêm bó cúc vàng giống như vậy nữa!” Khâu Thiên lần thứ hai gọi chủ tiệm.

      Bà chủ cười khúc khích, nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, bà tỉa hoa bách hợp, thấy Kim Đa Bảo trộm nhìn bó hoa tay mình mấy lần, bà bèn đề nghị với Khâu Thiên, “Hoa bách hợp vừa làm xong, cậu thấy thế nào?”

      Khâu Thiên gật đầu, “Vậy lấy cái này .”

      Kim Đa Bảo có chút xấu hổ, đứng bên nhìn bà chủ chọn hoa, đồ trang trí, giấy gói, còn có sợi ruy băng bay bay. Hình như chưa bao giờ được người khác tặng hoa cả ——

      Sau khi tính tiền xong, bà chủ hỏi hai người, “Hai cháu là sinh viên trong trường hả, làm thẻ thành viên , mất tiền, để lại số điện thoại là được, sau này mua hoa được giảm giá.”

      Khâu Thiên gật đầu, hỏi Kim Đa Bảo, “Số điện thoại?”

      Kim Đa Bảo đọc dãy số, Khâu Thiên lưu vào điện thoại của mình, sau đó gọi thử, đến khi chuông điện thoại Kim Đa Bảo vang lên, mới cúp máy, Sau đó đưa hoa cho Kim Đa Bảo cầm, “ thôi.”

      Kim Đa Bảo nhận lấy hoa, quay đầu nhìn bà chủ, “ phải muốn làm thẻ thành viên sao?”

      làm nữa.”

      Lúc tới tiệm pizza Tiểu Vân cũng vừa từ trạm tàu điện tới. nàng trợn trừng mắt, nhìn hai người sánh vai bước tới kia. Hôm qua ai còn mình có bạn trai hả? Mau đánh vào mặt bặc bặc bặc !

      Kim Đa Bảo cũng có chút mất tự nhiên, nhất là lúc Tiểu Vân bắt đầu tập trung nhìn thứ ôm trong lòng, hại chỉ muốn đào cái hố, trốn trong đó, dám bước ra ngoài nữa. vội bước tới, nhét hoa vào tay Tiểu Vân, nhạt nhẽo cổ vũ, “Chúc mừng đồng chí Vương Tiểu Vân thi trở về!”

      Tiểu Vân len lén nhìn Khâu Thiên, thấy ta tỏ vẻ gì, bèn nhìn Kim Đa Bảo cười khan bên cạnh, nghi ngờ hỏi nàng: “Chúc mừng tớ out rồi sao? nay các muốn bày tỏ tình hữu nghị đều tặng hoa bách hợp à?”

      Ba người chọn phần lớn, Kim Đa Bảo chỉ có thể húp cháo rau, trọng trách tiêu diệt thức ăn do mình Tiểu Vân nắm quyền.

      nhìn người cũng chỉ ăn cháo và rau xà lách bên cạnh, “Cậu ăn chừng ấy có no ?”

      “Hai ngày nữa phải kiểm tra nước tiểu, nên gần đây ăn gì cũng phải chú ý.” Khâu Thiên giải thích, “Trong thịt có thể chứa kích thích tố.”

      Tiểu Vân thấy hơi nghẹn, nhìn Kim Đa Bảo oán giận, “Bạn trai cậu nên giỡn hơn.”

      Hu hu… Kim Đa Bảo biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

      Khâu Thiên lại để tâm, đưa thực đơn hỏi Tiểu Vân, “Có muốn gọi thêm món gì ?”, giống như cần ăn gì, chỉ cần nhìn Tiểu Vân ăn cũng đủ no rồi.

      Theo mấy bộ tiểu thuyết truyền thống, soái ca giàu có đẹp trai đều rất thích các tiểu bạch ăn nhiều.

      Bây giờ Kim Đa Bảo rất muốn dán miếng giấy sticker lên đầu bọn họ: Cảm ơn cả hai người.

      Nhưng cũng chỉ mình Tiểu Vân, Khâu Thiên cũng gọi phần trái cây trộn cho Kim Đa Bảo, còn dặn nhân viên, “Lấy lê thay dưa hấu, cám ơn.”

      Nhân lúc Khâu Thiên xoay người, Tiểu Vân ngừng chớp mắt với Kim Đa Bảo, nhưng bị Khâu Thiên thấy được, còn ân cần hỏi câu: “Mắt bị rút gân sao?”

      Ăn uống no nê xong, Tiểu Vân rất tự giác, muốn ở lại làm bóng đèn. nàng ôm bó bách hợp được gắn mác là tặng cho mình kia, định bụng nhanh chóng rút lui, nhưng bị Kim Đa Bảo mãnh liệt giữ lại.

      Bây giờ trong lòng Kim Đa Bảo cảm thấy hơi rối, cảm thấy hình như Khâu Thiên có ý với , nhưng lại sợ là mình nghĩ nhiều. Có tác giả từng giải thích câu “Tự mình đa tình” với rằng: Khi người khác nhìn tôi mỉm cười, tôi liền nghĩ đến tên em bé sau này của chúng tôi.

      Nhưng muốn trở thành loại người như vậy, tuy rằng lúc rảnh rỗi buồn chán, cũng từng nghĩ nếu nam chính trong tiểu thuyết họ Khâu, có thể đặt tên con là “Khâu Đao Dư” này nọ… À, chỉ muốn giúp tác giả của mình viết tiểu thuyết thôi, cũng phải thay Khâu Thiên đặt tên cho con ta!

      Suy nghĩ lộn xộn, đẩy Tiểu Vân vào giữa, bên trong nắm lấy tay nàng, còn Khâu Thiên gần sát vỉa hè. Ba người trầm mặc đường, cuối cùng lúc đến cửa cầu thang, cũng thể ngang hàng nữa, từng người từng người bước lên lầu.

      Trong phòng khách, mẹ Khâu lo lắng với ba Khâu, “Nhìn thấy chưa, tôi Tiểu Thiên quen con bé nhà đối diện mà, ông còn là do tôi nghĩ nhiều!”

      “Tôi thấy có đến hai đứa mà.”

      “Chậc, chính là con bé sát Tiểu Thiên đó, ôm hoa, hơi mập chút.”

      “Tiểu Thiên cũng hai mươi tuổi rồi, nếu có người sao chứ, sao bà phải căng thẳng như vậy?”

      Mẹ Khâu càng ưu sầu hơn, “Con bé kia đứng đắn lắm, hôm đó tôi thấy nó ra ngoài mà vẽ lông mày đỏ! Trời ơi, mắt Tiểu Thiên bị gì biết…”

      Đứng trong hành lang, Tiểu Vân bỗng hắt hơi cái, làm đèn cả tòa nhà nhấp nháy.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 11:

      Edit: Blue

      Lúc này, nụ cười của Khâu Thiên lộ ra hoàn toàn, “ .”

      Khâu Thiên ngủ ở nhà, chỉ về nghỉ ngơi chút, rồi lại đón xe quay về đội, trước khi ngủ, nghe thấy tiếng Tùy Mẫn chuyện điện thoại với vợ mang thai của mình, còn ngồi dặn vợ lúc lâu. người bình thường hay trầm lặng, bây giờ lại trở nên dịu dàng như vậy, làm Khâu Thiên có chút quen, bèn đeo tai nghe, nhắm mắt lại.

      Tùy Mẫn cúp điện thoại, cũng có chút ngượng ngùng, ta hỏi Khâu Thiên, “Buổi chiều ra ngoài làm gì vậy?”

      “Về nhà chuyến.” Khâu Thiên đáp đơn giản, sau đó tò mò hỏi, “ Mẫn, quen chị dâu thế nào?”

      Tùy Mẫn cười hì hì, “ ấy fan hâm mộ của tôi, lúc đó chỉ cần rảnh rỗi, đến xem tôi thi đấu, trong mấy buổi gặp mặt người hâm mộ đều thấy, từ đó mới quen.”

      “Lợi hại .” khán đài nhiều người như thế, vậy mà vẫn có thể quen biết được, chắc là tốn rất nhiều tiền.

      Tuy Mẫn xong phần mình, cũng quan tâm hỏi , “Cậu có bạn chưa, à, quên mất, cậu đẹp trai như vậy, có phải quen đến mấy rồi ?”

      “Khụ khụ khụ.” Khâu Thiên kịp nuốt nước bọt, “Làm gì đến mấy , chỉ có thôi.”

      cũng biết tại sao mình lại dối, có lẽ là xuất phát từ lòng tự trọng buồn cười của đàn ông, muốn thừa nhận mình chưa đương bao giờ. viện cớ trời khuya, nên vội đắp chăn, giả vờ ngủ.

      Đến khi phòng tắt hết đèn, gian tối mịt, Khâu Thiên lại ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, lại nhớ tới lúc ở khán đài, Kim Đa Bảo nghiêm túc với , “Lấy mộng làm ngựa, dũng cảm xông tới.”

      thích thái độ đơn giản mà lại nghiêm túc này, nhân tiện, hình như cũng thích cả dáng vẻ lúc đó của Kim Đa Bảo nữa.

      Chợt cảm thấy hơi mất mát, có lẽ vào những lúc khó khăn, ta càng dễ sinh ra tình cảm với người giúp đỡ mình, có đôi khi chỉ cần câu đơn giản, cũng có thể giúp người khác suy nghĩ thông suốt.

      Tim lại đập thình thịch vài cái.

      lấy điện thoại di động, tìm dãy số trong danh bạ, sau đó gửi tin nhắn: “Bàn chuyện đương ?”

      Kim Đa Bảo ngâm chân, đắp mặt nạ, nghe tiếng điện thoại rung, bèn cầm xem thử. số máy lạ, và cái… tin nhắn quái dị?

      nhìn số điện thoại đó hồi lâu, nhưng vẫn biết ai trêu chọc mình, do dự nửa ngày, bèn gửi tin nhắn trả lời: “Xin hỏi bạn là ai vậy?”

      lúc lâu sau, đối phương đáp lại: “Bán bảo hiểm.”

      Kim Đa Bảo bắt đầu nghiêm túc tự hỏi mình, có mua bảo hiểm nhỉ? Hay người mua bảo hiểm là bạn học của ? Nghĩ đến lúc mặt nạ khô lại, vẫn nhớ ra được. Lúc rửa mặt, ngang qua bó bách hợp —— Tiểu Vân tháo giấy gói, bỏ vào bình hoa trang trí bàn trà giữa phòng khách. nhìn bó hoa lúc, đầu óc bỗng lóe lên, dám tin, mở lịch sử cuộc gọi, nhìn số điện thoại gọi vào máy mình chiều hôm qua… giống hoàn toàn số máy nhắn tin cho !

      Đại não hoạt động vài giây, biết tin nhắn đầu đuôi này của Khâu Thiên là có ý gì, mặt còn chưa rửa sạch, vội vàng hỏi đồng chí bán bảo hiểm kia: “Khâu Thiên???”

      Bên kia, mũi Khâu Thiên vốn xịt khói, lúc thấy tin nhắn này mới bớt giận chút, có chút buồn bực trả lời, “Ừ, mệt quá, ngủ ngon.”

      Trong đợt tập luyện kế tiếp, nếu mỗi ngày Khâu Thiên đều cố hết sức, tuy có lẽ thay đổi được gì, nhưng ít nhất cũng có thể giúp bản thân bị dao động. Danh sách tham gia trận đấu tiếp theo, vẫn được đá chính. Oltito chính thức rút lui, Lý Lập Quần vẫn chưa nhậm chức chính thức, nên việc huấn luyện của câu lạc bộ có chút lộn xộn, nhưng giám đốc câu lạc bộ vẫn rất vui vẻ. Trận này đá ở sân nhà, đội nghênh chiến lại nằm ở tốp dưới giải đấu. Vì vậy giám đốc vui vẻ tổ chức ngày công khai đội bóng, mời người hâm mộ và giới truyền thông tham quan đời sống tập luyện của các cầu thủ, đồng thời thưởng thức buổi thi đấu biểu diễn .

      Các cầu thủ cũng có thể tặng vé cho bạn bè người thân đến xem. Lúc Khâu Thiên ký hợp đồng, ba mẹ đến xem lần, nên cũng định để họ tới thêm chuyến nữa. cầm vé vào cổng, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhớ đến người chưa liên lạc —- Kim Đa Bảo.

      Tin nhắn cuối cùng của hai người là cách đây tuần trước, nội dung cũng chỉ vẻn vẹn câu: “Ngủ ngon.”

      Trái tim Khâu Thiên hơi chộn rộn, nhịn được, bèn gửi tin nhắn hỏi , “Ngày mai có bận gì ?”

      Lần này trả lời rất nhanh, “Có hẹn với bạn, sao thế?”

      sao cả, chỉ vẫy tay tạm biệt thôi.

      Khâu Thiên đặt vé tham quan lên bàn Tùy Mẫn, định mời ai đến xem.

      Kim Đa Bảo trả lời tin nhắn của Khâu Thiên, nhưng thấy tin gửi lại, ta cũng là chuyện gì, cũng thể hỏi tới, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, còn có chút bực bội.

      Cái người này bị gì thế biết? Tối hôm đó thần thần bí bí hỏi câu, tuần nay thèm liên hệ, bây giờ lại chuyện nửa vời thế này, hỏi xong cũng để ý đến người khác. Nhưng biết chuyện ta muốn là gì nhỉ, nếu rất quan trọng, hoãn…

      Chậc, quả thể hoãn cuộc hẹn với bạn được.

      Hai ngày trước, Tiểu Lộc dặn phải để trống ngày thứ bảy, vẫn chưa hỏi kĩ, nhưng cảm thấy dù sao cuối tuần cũng rảnh rỗi, hơn nữa lâu rồi gặp bạn tốt, chơi ngày cũng sao.

      Lúc sắp tan ca, Tiểu Lộc gọi điện cho , “Dọn đồ , bà chủ đây lập tức lái Faraday* tới đón cậu.”

      Kim Đa Bảo nghiêm túc suy nghĩ, , “Lần sau muốn khoe khoang nhớ đọc sách trước, Faraday phải là nhà khoa học sao?”

      “Ha ha, ra tớ cũng lái nổi.” Tiểu Lộc ngồi ở ghế lái, với Kim Đa Bảo như thế.

      (Xe Faraday: là sản phẩm thử nghiệm của hãng xe Faraday Future. Đây là loại xe được thiết kế cho tương lai, người lái với động cơ điện và công nghệ điều khiển thực tế ảo, hoạt động theo nguyên lý Faraday)

      Hai người đến nhà hàng Nhật Bản gần công ty Kim Đa Bảo, ăn hết ba ngày tiền lương, sau đó xoa dạ dày, dựa vào ghế sô pha thở dốc. Lúc này Kim Đa Bảo mới nhớ đến chuyện cần hỏi nàng, “Mai muốn đâu? Ra ngoại thành hả?”

      ra ngoại thành, hôm qua mới rút thăm trúng thưởng, được hai vé tham quan, tối nay cậu tới chỗ tớ ngủ , sáng mai chúng ta cùng tới Cổ Quế chơi.” Tiểu Lộc là bạn cùng phòng đại học của Kim Đa Bảo, cũng là fan hâm mộ điên cuồng hay chạy đến sân vận động xem Cổ Quế thi đấu, nàng là người thành phố này, tử mê Cổ Quế, lịch sử biến đổi của Cổ Quế đều thuộc trong lòng bàn tay, biểu tượng đặt trong phòng khách Kim Đa Bảo cũng là do tặng.

      Tiểu Lộc vẫn hưng phấn dứt miệng, “Cậu biết đâu, mùa này đội Cổ Quế đá rất hăng, có cầu thủ vừa tham gia câu lạc bộ, tên là Khâu Thiên, vừa bắt đầu khủng bố như quả đại bác.”

      Tớ biết, tớ cũng có xem.

      Kim Đa Bảo vẫn suy nghĩ, biết có nên với Tiểu Lộc là mình quen biết Khâu Thiên nhỉ?

      Nhưng từ đầu đến cuối đều có cơ hội cắt ngang nàng huyên thuyên kia. Kim Đa Bảo ngoan ngoãn làm người nghe im lặng, tiếp tục nghe Tiểu Lộc miêu tả các trận đấu sống động như .

      Qúa trình tham quan cũng khá thú vị, sau khi cầm vé vào khu huấn luyện, bọn họ được ngồi đợi trong phòng tiếp tân, tổng cộng có hơn sáu mươi người, trong đó bao gồm mười mấy ký giả. lát sau, có nhân viên tiếp tân rất cao, rất đẹp trai dẫn bọn họ tham quan phòng tập thể thao, khu giải trí, thư viện, phòng hội nghị động viên của câu lạc bộ. Dạo vòng lớn, mọi người lại được đến xem ký túc xá của các cầu thủ, tất nhiên thể hết, bởi vì sợ mất trộm này nọ. Tất cả phòng hành lang đều khóa, chỉ để phòng mẫu cho khách tham quan. Tham quan kí túc xá xong, nhân viên tiếp tân lại dẫn bọn họ đến căn tin ăn cơm trưa, lúc ngang sân bóng, cách lớp lưới sắt là có thể thấy các cầu thủ mặc đồng phục màu cam luyện tập.

      Tiểu Lộc giọng hỏi Kim Đa Bảo: “Sao giống đám tội phạm bị nhốt cải tạo thế nhỉ?”

      Kim Đa Bảo sâu sắc gật đầu, sau đó cố gắng tìm bóng dáng của “Tên tội phạm cải tạo” đẹp trai nhất dưới kia, thấy ta tập trung luyện chạy vượt chướng ngại vật, chưa từng liếc mắt nhìn nhóm người bên này.

      Lúc đến căn tin lại có nhiều người ăn cơm. Trong quá trình tham quan, Kim Đa Bảo biết được phần lớn người đến tham quan là thân nhân của các cầu thủ, fan hâm mộ thuần túy như Tiểu Lộc hay loại theo cùng như cũng chỉ có mười mấy người. Đa số đều lấy cơm, chờ các cầu thủ tập luyện xong cùng ăn.

      Vài người sợ lạnh trực tiếp đứng đợi trước cửa căn tin, gió ngừng thổi bay rèm cửa, lạnh đến mức làm người ta phải giậm chân.

      Bên ngoài bỗng xôn xao trận, rèm cửa được kéo ra, các cầu thủ tập luyện xong, nhộn nhịp bước vào, người tham quan đều tỏ vẻ vui mừng, tự chia nhóm tìm người nhà của mình.

      Kim Đa Bảo cũng tập trung nhìn cửa, nhưng nhìn mãi vẫn thấy Khâu Thiên.

      Cùng Tiểu Lộc và vài đũa cho hết phần cơm, thấy nàng nhịn nổi, chạy tìm Tùy Mẫn kí tên, Kim Đa Bảo bèn kéo tay áo nàng, “Tớ ra ngoài chút.”

      Tiểu Lộc tưởng là muốn giải quyết, nên gật đầu, “Đừng lạc nhé.”

      Vì vậy Kim Đa Bảo quay lại đường tới kí túc xá lúc nãy, khi ngang sân huấn luyện còn nhìn lượt, xác định có Khâu Thiên bên trong.

      giống với lúc tham quan khi nãy, bây giờ bảo vệ cổng kí túc xá cho vào, máy móc giơ tay ngăn lại, “Xin chào, biết tìm ai?”

      Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Tìm Khâu Thiên.”

      “Phải đăng kí mới có thể để vào, gọi cậu ta ra ngoài .”

      Qủa là ngoài dự tính, vẫn gặp được.

      ra đến đây cũng phải vì chuyện đặc biệt gì, chỉ là bỗng nghi ngờ, biết chuyện mà Khâu Thiên muốn hỏi hôm qua, có phải là mời tới đây tham quan hay . từ chối, nên ta mới mất hứng. cũng khá hiểu cảm giác như vậy, đại khái là khi còn bé, trường học gửi giấy mời phụ huynh đến xem con mình biểu diễn, ba mẹ cả lớp đều tới, chỉ có ba mẹ bận làm, tới được. Cảm giác cũng tương tự như thế.

      Cho nên, mới muốn tới đây ta biết, ra mình cũng có đến.

      “Này, Khâu Thiên, đó phải bạn cậu à?” vừa xoay người, từ hành lang trong tòa nhà bỗng truyền ra câu này.

      Trí nhớ của Vương Hi Lâm rất tốt, chỉ gặp lần nhớ kĩ gương mặt của Kim Đa Bảo, bèn kéo Khâu Thiên ra để xác nhận. Chỉ có hai người họ mời người thân đến xem, thấy căn tin nhiều người ồn ào, nên về kí túc xá nghỉ ngơi chút, sau đó mới ra quán ăn dùng cơm, còn chưa ra khỏi cửa chạm mặt Kim Đa Bảo.

      Bây giờ rời cũng ổn, Kim Đa Bảo cứng nhắc xoay người, lúc thấy người bước tới cổng, bèn giơ tay lên vẫy.

      Khóe miệng Khâu Thiên hơi nhếch lên, nhưng vẫn cố nén lại, bất mãn hỏi: “ phải mình bận sao?”

      “Có việc.” Kim Đa Bảo cảm thấy khá rắc rối, nên cũng muốn giải thích cụ thể, “Nhân tiện đến thăm cậu.”

      Lúc này, nụ cười của Khâu Thiên lộ ra hoàn toàn, “ .”

      “Hả?” Kim Đa Bảo sửng sốt.

      Khâu Thiên nghiêng đầu đẩy vai Vương Hi Lâm, “Cậu trước .”

      Vương Hi Lâm mắng câu “Trọng sắc khinh bạn”, sau đó đành ra ngoài mình, để lại hai người đứng trong cơn gió vù vù, nhìn nhau lời nào kia.

      Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo chừng phút, lúc lúng túng biết làm sao, bỗng “hừ” tiếng.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 12

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo nghiêng đầu, nhìn : “Tôi bỗng phát , cậu cũng khá đáng đấy.”

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo phải là người giỏi giao tiếp lắm, nhất là khi tiếp xúc với phái nam, chuyện tới tìm ta rất xấu hổ, bây giờ Khâu Thiên lại bỗng “hừ” tiếng, có chút chùn bước, chính xác là định bụng bỏ chạy.

      Khâu Thiên làm như nhìn ra suy nghĩ của , bèn tiến sát lại, trực tiếp nắm tay , giống như dắt trẻ kéo , “ ăn gì chưa?”

      “Tôi ăn…” Kim Đa Bảo còn chưa hết, thấy ta quay đầu trừng mắt, có khí phách, vội đổi giọng, “Chưa ăn.”

      “Rốt cuộc là ăn hay chưa?”

      “À, tôi ăn… chưa ăn!” Kim Đa Bảo làm như dỗ trẻ , nhìn vẻ mặt Khâu Thiên để phán đoán mình nên thế nào.

      Bộ dạng khúm núm của làm Khâu Thiên buồn cười, buông cánh tay ra, gọi theo mình đến quán cơm, “ ăn với tôi thêm chút gì .”

      “Ừm, được.” Trong lòng Kim Đa Bảo thầm mắng mình có tiền đồ, tại sao phải sợ ta mất hứng như vậy? Bình tĩnh chút, đại nữ nhân, mạnh mẽ lên!

      “Chờ chút.” ngang qua cửa hàng tiện lợi, Khâu Thiên bỗng dừng lại, với câu, sau đó bước vào quầy tính tiền của cửa hàng, mua gì đó rồi ra. giải thích với Kim Đa Bảo đứng chờ bên ngoài, “Đổi tiền lẻ.”

      Mỗi ngày người ngài chỉ mang theo tiền lớn sao… Nhiều tiền như vậy à… Hai lần gặp mặt đều phải đổi tiền lẻ…

      “Giữ .” Khâu Thiên bỏ gì đó và túi áo khoác màu xanh của Kim Đa Bảo, sau đó tiếp tục dẫn ăn cơm.

      Kim Đa Bảo phía sau sờ túi, móc ra nhìn, là viên kẹo, giấy kiếng gói kẹo màu hồng nhạt có các hoa văn màu hồng, được làm rất khéo.

      Trong tiệm cơm có nhiều người lắm, cũng thấy Vương Hi Lâm. Khâu Thiên lấy giúp Kim Đa Bảo li sữa dừa nóng, sau đó tự chọn món ăn, hai người ngồi đối mặt, chợt thấy biết nên gì.

      “Buổi chiều có thi đấu, tôi ra sân.”

      Kim Đa Bảo cảm thấy lời Khâu Thiên có vài phần mong đợi, bèn nuốt miếng dừa, “Tôi cổ vũ cho cậu!”

      “Hả, tới xem sao?”

      “Ừm.” Cuối cùng Kim Đa Bảo cũng có thời gian giải thích, “Bạn tôi có vé nên dẫn tôi theo cùng, hôm qua cậu cũng chịu … À, sao cậu trả lời tin nhắn của tôi?”

      “Tập luyện mệt, quên mất.” Khâu Thiên chột dạ dối, muốn thể là mình mọn.

      Kim Đa Bảo nhìn cười, giống như biết lời dối của .

      vội cúi đầu ăn, “Có gì đáng cười đâu.”

      Kim Đa Bảo nghiêng đầu, nhìn : “Tôi bỗng phát , cậu cũng khá đáng đấy.”

      vé tham quan xếp chỗ ngồi, Tiểu Lộc sớm giành được hai ghế ở hàng trước, đến lúc Kim Đa Bảo tìm được , nàng ngừng trách móc, “Cậu chạy đâu vậy, tớ tìm khắp mà thấy.”

      ăn cơm với Khâu Thiên.” Kim Đa Bảo bình tĩnh đáp.

      “Vậy hả.” Tiểu Lộc gật đầu, loay hoay mở camera. Sau đó tay bỗng run lên cái, suýt chút nữa làm rớt máy xuống đất, “Cậu gì? Ăn với ai? Ai hả?”

      “Khâu Thiên.” Kim Đa Bảo nhìn nàng, “Người đó đó, số 10.”

      Mặt Tiểu Lộc lên câu “Nhất định cậu gạt tớ.”, xác định lại ba lần, mới tin là Kim Đa Bảo đùa, thế giới quan của nàng chợt sụp đổ, véo tai Kim Đa Bảo bức cung, “Khai mau, có tư tình từ lúc nào hả?”

      “Cậu ta là hàng xóm của tớ, chỉ có vậy thôi.” Kim Đa Bảo liều mạng giải cứu cho vành tai bốc khói của mình, nhưng đúng lúc này, các cầu thủ bước vào sân dời lực chú ý của Tiểu Lộc, “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, xem thôi xem thôi.”

      “Lát nữa tớ tính sổ với cậu sau!” Tiểu Lộc hung tợn trừng mắt hăm dọa , nhấc camera, bắt đầu chụp hình các cầu thủ dưới sân.

      Hai đội đều là cầu thủ của Cổ Quế, đầu tiên bọn họ chạy tới rìa khán đài, chào hỏi bạn bè người thân và các fan hâm mộ, sau đó hai đội bắt tay nhau, đứng vào vị trí của mình.

      biết có phải do câu gây sốc lúc nãy của Kim Đa Bảo hay , mà lúc xem thi đấu, Tiểu Lộc lại thể tập trung nhìn thần tượng Tùy Mẫn của mình như mọi lần nữa, toàn bộ thời gian đều dùng để nhìn Khâu Thiên ở “phe địch”, vừa nhìn vừa thuyết minh cho Kim Đa Bảo.

      “Tớ thấy cú cắt bóng này rất lợi hại!”

      “Này này này, bên kia phạm lỗi đẩy người!”

      “Pha chuyền bóng quá đẹp! Ôi trời! Vương Hi Lâm lại sút vào!”

      “Vị trí bóng này rất tốt, nhìn kìa, Khâu Thiên sắp đá phạt!”

      Kim Đa Bảo bị Tiểu Lộc đẩy vài cái, cũng cảm thấy có chút kích động và căng thẳng. nín thở, giống như quên phải hô hấp thế nào, tầm mắt dán chặt vào người Khâu Thiên, nhìn lui ra sau hai bước, quay đầu nhìn các đồng đội phía sau. Sau đó trong chớp mắt, Khâu Thiên trực tiếp phát bóng, lực đá rất mạnh, quả bóng bay xoáy trung, tạo thành đường cong rất hẹp, quả bóng bay sát đỉnh khung thành, sau đó lao xuống, tiến thẳng vào lưới.

      Người hâm mộ khán đài đều đứng lên vỗ tay, Kim Đa Bảo cũng đứng theo, nhưng ngại la hét, nên chỉ có thể liều mạng vỗ đỏ cả tay.

      Sau khi ghi bàn, Khâu Thiên liền xoay người ngước lên khán đài, nhìn Kim Đa Bảo vỗ tay ở hàng trước, sau đó mới đập tay ăn mừng với đồng đội.

      Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-2, hai đội cũng thấy phấn chấn hay thất vọng, vốn chỉ là thi đấu để làm nóng người, dù sao cũng cùng đội, nên cần phải liều mạng đến sống tôi chết.

      Khâu Thiên về phòng thay quần áo, nhắn tin cho Kim Đa Bảo, dặn đợi chút rồi hẵng . tắm rồi thay quần áo nhanh, tóc mới sấy khô nửa vội chạy ra ngoài tiễn Kim Đa Bảo, nào ngờ chạy ra ngoài mới phát , ngay cả bóng người cũng còn.

      chạy ra cổng câu lạc bộ, có vài cầu thủ xin nghỉ để tiễn người nhà về, đứng trước cửa chính có thể nhìn thấy bóng vài chiếc xe xa, nhưng vẫn gặp Kim Đa Bảo.

      có chút buồn bực, gọi điện cho Kim Đa Bảo, nhưng bên kia tắt máy.

      Càng tức hơn.

      Bỏ điện thoại di động vào túi quần, người lại ra tầng mồ hôi. đội mũ lên đầu, nhìn hòn đá ven đường cũng thấy chướng mắt, yên lành lại gây đá người ta cú, làm hòn đá văng rất xa.

      Chậm chạp trở lại kí túc xá, tắm thêm lần nữa, bỗng cảm thấy bắp chân hơi đau, lúc nãy thi đấu bị đá vào chân nhưng để ý, bây giờ mới phát . thay đồ, tìm bác sĩ của câu lạc bộ, bôi thuốc xong phải nằm duỗi chân để chờ cho thuốc khô, buồn chán quá đỗi, bèn cầm điện thoại chơi đại chiến trực thăng, lát sau, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Kim Đa Bảo.

      “Điện thoại hết pin, nên biết cậu gọi.” Kim Đa Bảo rối rít xin lỗi.

      “Ừm.” Khâu Thiên xoa cái chân bị đau.

      đó.” Kim Đa Bảo đẩy đầu nàng Tiểu Lộc dán sát vào điện thoại để nghe lén kia, “Bây giờ tôi về rồi… Chừng nào cậu về nhà, tôi mời cậu ăn cơm.”

      Khâu Thiên bỗng trả lời câu lạc quẻ, “Tôi bị thương.”

      “Hả?”

      “Bắp chân bị người ta đá, đau lắm.”

      Kim Đa Bảo cẩn thận nhớ lại, quả thời điểm Khâu Thiên bị người phía sau đá ngã. Lúc đó còn rất căng thẳng, nhưng kết quả lại tỏ ra sao, đứng dậy tiếp tục thi đấu.

      “Vậy làm sao đây? Nghiêm trọng ?”

      “Rất nghiêm trọng.” Chân Khâu Thiên lại run lên, cảm nhận đau đớn.

      Để người bị thương ở lại, còn mình về nhà, Kim Đa Bảo bỗng thấy có lỗi chút, nhưng cũng chỉ có thể hỏi tiếp: “Ảnh hưởng đến trận đấu của cậu ?”

      “Cho —— nghe —— với.” Tiểu Lộc vẫn kiên trì dùng khẩu hình miệng bám lấy Kim Đa Bảo, nhưng đều bị đẩy ra cách vô tình.

      có tới thăm ? Nếu tới thăm ảnh hưởng nữa.”

      “…” Kim Đa Bảo che điện thoại di động, vòng qua hướng khác, cách xa Tiểu Lộc, biết có phải vì gọi điện quá lâu , bỗng cảm thấy điện thoại hơi nóng chút, ngay cả mặt cũng nóng lên.

      “Này, tới ?”

      “Tới, tôi và bạn tới thăm cậu.” Kim Đa Bảo đồng ý, sợ Khâu Thiên lại chuyện gì kì quái, bị Tiểu Lộc nghe thấy, liền cuống quýt cúp điện thoại.

      Trong mấy ngày sau, do bị “chất vấn” là tại sao trả lời tin nhắn, nên hầu như mỗi tối trước khi ngủ, Khâu Thiên đều gửi tin nhắn cho . Tùy Mẫn là người từng trải, nhìn dáng vẻ dù làm chuyện gì cũng lén liếc nhìn điện thoại của Khâu Thiên, liền biết chắc chàng chìm đắm trong tình . cười hỏi Khâu Thiên, “Bạn cậu là người thế nào?”

      Khâu Thiên suy nghĩ chút, “Rất yên tĩnh, rất có học thức, là người thích đọc sách này nọ.”

      Dường như Tùy Mẫn rất ngạc nhiên, ngờ bạn chàng lại là loại hình như vậy, tặc lưỡi, “Vậy bình thường hai cậu trò chuyện thế nào?”

      Ừm…

      Trò chuyện thế nào à…

      Có lúc Khâu Thiên chụp hình chú mèo mập lông vàng sống trong câu lạc bộ, sau đó gửi cho Kim Đa Bảo, biết con mèo này biết , chỉ biết lăn.

      Có lúc biết siêu thị nhập loại kẹo đường hình đám mây, nhưng bán loại nhiều màu sắc.

      Có lúc có chuyện gì, lại biết hôm nay tập luyện rất mệt.

      Tùy Mẫn thấy , giống như tự hỏi mình. bèn xua tay: “Nếu chuyện văn chương tao nhã này nọ cần, tôi nghe cũng hiểu.”

      Khâu Thiên rất vô liêm sỉ đáp, “Ừm, chuyện văn chương.”

      Tắt đèn nằm xuống, Khâu Thiên bắt đầu nhớ lại những tin nhắn trả lời lúc bình thường của Kim Đa Bảo, hình như đều rất đơn giản, cũng với chuyện của mình, luôn là nghe , sau đó trả lời vài câu. Có phải nghĩ rất tục tằng nên có hứng trò chuyện ?

      Khâu Thiên rất nghiêm túc lục lọi “kho văn chương tao nhã” trong đầu mình, hồi đành lên mạng tìm bài viết “Tuyển tập 50 câu thơ đại kinh điển, nếu biết hiểu về tình ”, đọc hồi càng thấy mù mờ, bèn thử thăm dò, copy câu gửi cho Kim Đa Bảo.

      Thế là mỗi ngày, trước khi ngủ Khâu Thiên lại mở trang web, gửi tin nhắn cho Kim Đa Bảo, tối nay chọn câu thơ rất đau buồn.

      “Chắc em là giấc mộng, còn là cơn gió.”

      Có ý gì thế nhỉ? ta muốn đối đáp thơ, hay muốn thảo luận thơ với ? Đây là cách chuyện cao cấp mới à? Sao tới mèo lông vàng ấy, còn tò mò chuyện gây gổ giữa nó và con Teddy hàng xóm nữa.

      Kim Đa Bảo đắn đo trả lời: “Cậu thích Cố Thành hả? Thơ ca của ông ta tệ, nhưng con người lại rất trăng hoa, sống chung với vợ và ba người tình, còn lấy rìu đánh chết vợ, sau đó tự sát…”

      Gửi xong lại thấy Khâu Thiên trả lời, bèn nhắn thêm tin: “Nhưng tác phẩm và nhân phẩm khác nhau trời vực, thơ của ông ta quả rất hay, chỉ là nhân phẩm hơi thối chút, viết bài thơ tặng tình nhân, bên trong có cảnh bọn họ thân mật, vậy còn đọc cho vợ tự tay ghi lại…”

      Khâu Thiên chưa chịu từ bỏ, tìm câu khác copy gửi cho : “Em tưởng rằng tôi đao thương bất nhập, tôi lại nghĩ em bách độc bất xâm.”

      “Loại người như Từ Chí Ma còn trăng hoa bay bướm hơn… Cậu biết , lúc Trương Ấu Nghi mang thai, ông ta bí mật hẹn hò với Lâm Huy Nhân… Lục Tiểu Mạn vì muốn gả cho ông ta mà tự phá thai, kết quả cả đời thể sinh con được nữa… Vương Canh cảnh cáo ông ta, rằng được có lỗi với Lục Tiểu Mạn, bản thân lại suốt đời lập gia đình… Khi Lương Khải Siêu chứng hôn cho họ, mắng họ là người có đức hạnh… Sau khi kết hôn, Lục Tiểu Mạn lại có quan hệ nam nữ với Ông Thụy Ngọ…”

      Khâu Thiên nhìn từng tin nhắn của Kim Đa Bảo, ban đầu là Từ – Trương, sau đến Từ – Lâm, tiếp đó là Lâm – Lương, rồi lại đến Lâm – Kim, cuối cùng là Từ – Lục, à, còn có Lục – Ông…

      (Giai thoại tình – gia đình của nhà thơ Cố Thành và Từ Chí Ma khá phức tạp, nếu bạn nào muốn biết có thể tra Google nhé.)

      Tuy có chút giống với hình ảnh trong tưởng tượng, nhưng đây là văn chương tao nhã sao, hình như có vẻ rất thú vị.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 13

      Edit: Blue

      Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Bộ cậu muốn làm gì đứng đắn với nữ hâm mộ của mình à?”

      [​IMG]


      “Băng Tâm viết bài tên “Phòng khách của bà chủ”, tác phẩm này gây ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người đều nghĩ bà ta châm chọc Lâm Huy Nhân. Lâm Huy Nhân nghe vậy, bèn cho gia nhân tìm vò dấm Sơn Tây tặng Băng Tâm…” Hôm qua được nghe Kim Đa Bảo rất nhiều về chuyện đời của văn nhân thời dân quốc, Khâu Thiên liền cảm thấy mình biết rất nhiều thứ, nhịn được bèn kể cho người khác nghe. Trong đội, người cuối cùng có thể nghe nửa ngày chỉ còn lại Vương Hi Lâm.

      Vương Hi Lâm cổ vũ, đặt câu hỏi nhờ giải đáp, “Lâm Huy Nhân đẹp hơn Băng Tâm rất nhiều à?”

      “Ừm” Khâu Thiên rà soát nội dung tin nhắn chứa trong đầu mình, “Hình như là vậy, Lâm Huy Nhân là trong tứ đại mỹ nhân.”

      “Ồ, vậy là chỉ có mình bà ta.” Vương Hi Lâm gặm khô bò, “Những người dân quốc đó cậu kể tôi nghe rất lâu rồi, còn gì khác ?”

      Khâu Thiên ngẩn người, mấy ngày gần đây chỉ về chuyện này… muốn bị Vương Hi Lâm phát , bèn nhớ lại truyện ngụ ngôn mà Kim Đa Bảo kể: “Cậu biết Platon ?”

      “Biết, cái người bao giờ lên giường, chỉ biết ấy hả?”

      “???” Mặt Khâu Thiên đực ra, nhưng vẫn kiên trì tiếp, “Ông ta có truyện ngụ ngôn “Cái hang”.”

      Mắt Vương Hi Lâm đột nhiên sáng hẳn lên, giống như hiểu thông gì đó.

      “Ừm, chính xác là có nhóm người, trói tù nhân trong hang đá, dùng xích sắt tra tấn họ, buộc họ được nhúc nhích, được xoay người.”

      “Ghê , chơi lớn như vậy sao? nhóm người? Còn dùng xích sắt khóa lại?”

      Khâu Thiên chống cầm, bỗng mất cả ham muốn giảng bài, ràng lúc nghe Kim Đa Bảo rất thú vị. cầm khô bò nhét kín miệng Vương Hi Lâm, “Quên , cứ việc ăn khô bò của cậu.”

      “Đừng mà, thêm chút , khóa xong làm gì nữa?” Vương Hi Lâm đuổi theo sau , ra khỏi phòng thay đồ, vỗ vào vai mấy cái, nhưng đều bị đẩy ra.

      Trước ngày thi đấu, Khâu Thiên gọi điện thoại để xác nhận Kim Đa Bảo có đến , Kim Đa Bảo dẫn hai bạn cùng.

      bấm bụng mua ba vé ngồi có vị trí tốt nhất, nhưng khi nghĩ đến chuyện Khâu Thiên có thể nhìn thấy mình, lại thấy vui vẻ hẳn.

      Đến sân vận động, mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ thế nào. Sân vận động lớn muốn chết, dù có cầm ống nhòm cũng chưa chắc tìm được khán đài. Bọn tới rất sớm, sau khi an tọa, Tiểu Lộc lại loay hoay mở camera. Tiểu Vân lần đầu xem đá bóng trực tiếp, thấy gì cũng tò mò, ngừng dòm ngó xung quanh, thỉnh thoảng còn chủ động tâm với các tiểu soái ca bên cạnh, sau đó biết lấy từ đâu, được vài hình xăm dán và cái băng rôn , còn hỏi Kim Đa Bảo có muốn dán .

      Kim Đa Bảo thấy hình xăm chỉ có hai loại, là logo đội Cổ Quế, hai là linh vật đội Cổ Quế. nghĩ dù sao cũng tới đây, giả vờ làm fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng tệ. và Tiểu Vân giúp nhau dán hình xăm lên má phải, sau đó nhìn nhau cười to, cảm thấy đối phương ngốc nghếch.

      Trong lối hẹp, có người bán hàng bán nước uống và đồ ăn vặt, còn có cả băng rôn và đồng phục đội bóng. Khi thấy nhóm Kim Đa Bảo bên này liền nâng giọng rao: “Mua nước uống và đồ ăn vặt ? Áo đồng phục sao? Đồng phục của toàn đội đều có, sao hả, các em ?”

      Chiếc áo số 10 màu xanh nằm ngoài cùng rất nổi bật, nhớ khi ra sân, Khâu Thiên cũng từng mặc áo có số 10, cái này chắc bọn họ đổi đâu nhỉ? Suy nghĩ chút, giơ tay hỏi người bán: “Đồng phục bán thế nào?”

      “Rẻ lắm, em muốn số mấy? Ba trăm bộ.” Ông chú da ngăm đen nghiêng người, chạy qua đây.

      Mắc như vậy, Kim Đa Bảo có chút do dự, vừa muốn xua tay mua, Tiểu Lộc buông máy ảnh, rướn đầu mặc cả với ông chú kia, “Năm mươi, bán thôi.”

      “Giá vậy được, trăm , trăm tôi bán.”

      Kim Đa Bảo móc túi tiền, định lấy tiền ra, nhưng lại bị Tiểu Vân chặn tay, “Tám mươi, nhiều hơn thôi vậy.”

      Trả giá mấy lượt, ông chủ kia có vẻ khó chịu, “Tám mươi tám mươi, lấy số mấy?”

      Tiểu Lộc và Tiểu Vân cùng quay đầu nhìn Kim Đa Bảo, bỗng thấy mặt hơi đỏ, chỉ chỉ bộ nằm ngoài cùng, “Số 10.”

      “Được, có cỡ đây, của !”

      Kim Đa Bảo ngây thơ vốn cho rằng mỗi số chỉ có bộ, lúc nhận lấy, mới biết vẫn còn bộ số 10 nằm ngoài cùng, hơn nữa có vẻ còn rất nhiều bộ số 10 khác. Dĩ nhiên, mặc được chẳng lẽ người khác được mặc. Nghĩ vậy làm thấy hơi bất mãn, đưa người bán hàng trăm, mua thêm vài chai nước, đưa cho hai bạn tốt giúp trả giá, sau đó yên lặng mặc đồng phục màu xanh vào.

      Trước khi tới đây, Tiểu Lộc dặn bọn phải mặc áo màu xanh da trời, để tránh trường hợp lạc đàn giữa “Biển người xanh”, nếu có áo xanh nhất định được mặc áo đỏ, đội khách mặc đồng phục màu đỏ, mặc đồ đỏ chạy vào quân xanh có thể bị đánh.

      Kim Đa Bảo mặc áo lông màu xanh nhạt, bên ngoài trùm áo đá banh màu xanh đậm, trông hơi ngốc nghếch, nhưng cũng để ý nhiều, hòa trong biển người hâm mộ, giơ cao băng rôn trong tay, qua hơn mười phút có thể cùng hô khẩu hiệu với mọi người, trận đấu còn chưa bắt đầu, la đến khản cổ.

      Tiếng còi vang lên, Khâu Thiên là người phát bóng. Dường như ta rất nổi tiếng, lúc ta vừa ra sân, nghe rất nhiều người bắt đầu gọi tên Khâu Thiên.

      Thực lực hai đội chênh lệch khá lớn, Cổ Quế dễ dàng vào ba trái, trận đấu chỉ mới bắt đầu nửa tiếng, Lý Lập Quần cho đội hình thứ hai vào sân thay thế, tuy khi thi đấu, ngang tài ngang sức mới hồi hộp và hấp dẫn, nhưng nhìn cách chèn ép đối thủ thế này, cũng thấy người hâm mộ sân nhà đều rất sảng khoái, khẩu hiệu này nối tiếp khẩu hiệu kia, Kim Đa Bảo cảm thấy hình như cổ vũ còn vui hơn cả xem thi đấu.

      Sau khi trận đấu kết thúc, còn có hoạt động gặp mặt của đội chủ nhà và người hâm mộ, Kim Đa Bảo mua vé vip nên có thể tham gia hoạt động, tuy rằng bình thường phải là gặp được Khâu Thiên, nhưng nghĩ Khâu Thiên trong sân và ngoài sân là hai người hoàn toàn khác, nếu có thể nắm tay chụp ảnh với ta trong sân bóng, chắc là rất thú vị.

      Nhân viên an ninh dẫn ba mươi fan hâm mộ đến góc sân, các cầu thủ cũng nhộn nhịp qua đây, Tiểu Lộc chạy thẳng đến chỗ đội trưởng Tùy Mẫn, nhờ kí tên và chụp ảnh chung, Tùy Mẫn cũng có chút ấn tượng với , “A, có phải em từng đến đợt tham quan trước trận đấu . Em còn có bạn…”

      “Đúng đúng đúng! bạn của em là bạn Khâu Thiên!” Tiểu Lộc tỏ vẻ “Người nhà mẹ cũng là người nhà mẹ em”, bắt đầu thoải mái chụp hình cùng thần tượng.

      Tiểu Vân hâm mộ cầu thủ nào, lúc nãy ở xa thấy , bây giờ đứng gần mới nhìn từng người, nàng cũng quan tâm người ta đá có hay , chỉ nhìn mặt, thấy ai có dáng dấp đẹp trai xông xáo lại chụp hình, chụp xong lại tìm người khác.

      So với hai , người ngượng ngùng lại đổi thành Kim Đa Bảo, có quan niệm “ trả tiền có thể tha hồ gặp mặt” như những người khác, đứng hồi lại bị nhóm fan hâm mộ đẩy ra ngoài cùng, nếu nhờ Khâu Thiên nhìn thấy , thoát khỏi nhóm người để qua đây, cũng biết đến lúc kết thúc, hai người có được với nhau câu nào .

      Khâu Thiên vừa qua, có vài em cũng rối rít chạy theo, Kim Đa Bảo đứng góc nhìn ta kí tên chụp ảnh với các nàng, còn cười tươi như vậy, nhịn được, cảm thấy hơi khó chịu.

      Qủa ta được rất nhiều em mến.

      Thấy các nữ sinh kia cứ mải mê chụp hình, hết người này lại đến người khác, Khâu Thiên đành xin lỗi, “Bạn tôi đứng bên kia chờ, xin phép cho tôi trước nhé!”

      Các nữ sinh nhìn về phía Kim Đa Bảo, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, đành buông tay Khâu Thiên, tìm cầu thủ khác.

      Khâu Thiên đến gần Kim Đa Bảo, quan sát từ xuống dưới, nhìn hai hình xăm mặt cảm thấy hơi chướng mắt, giơ tay, dùng ngón tay lau , nhưng chất lượng hình xăm quá tốt, chà mãi vẫn sạch, làm mặt Kim Đa Bảo bị chà đến phát đau.

      Kim Đa Bảo lui ra sau bước, lấy hai tay che mặt, “Làm gì vậy?”

      “Ngốc quá, lần sau đừng chơi mấy hình dán này nữa. Chà mãi vẫn sạch… Chết chưa, lẽ nào làm sạch được nữa?”

      Đối với câu đùa của Khâu Thiên, Kim Đa Bảo chỉ đáp lại bằng ánh mắt: “Đồ thần kinh!”.

      Khâu Thiên bị chọc cười, đặt tay lên vai , xoay người lại, thấy phía sau là số 10 rất hài lòng, “Thấy tôi đá có hay .”

      “Hay vô cùng.” Kim Đa Bảo gật đầu.

      xem hiểu ?”

      lỡ là cậu đá hay rồi, cho nên cũng tệ.” Kim Đa Bảo đáp thà.

      Cũng biết Khâu Thiên cười vì cái gì, khóe miệng lại hạ xuống được. Những tiếng ồn ào ầm ĩ phía sau giống như liên quan đến . Chủ Phương gọi các cầu thủ và fan hâm mộ xếp hàng để chụp hình chung, dáng người Kim Đa Bảo cao, nhưng bị đẩy ra hàng sau các cầu thủ, cách Khâu Thiên bốn năm người. Khâu Thiên bảo đổi chỗ với người phía sau , nhưng xua tay, cứ để vậy , kết quả còn chưa kịp tạo dáng, máy ảnh lóe lên, chụp xong tấm ảnh…

      Chủ Phương thông báo còn mười phút, người hâm mộ nên tận dụng thời gian kí tên và chụp hình.

      Khâu Thiên thấy các cầu thủ và fan hâm mộ khác đều ôm nhau cổ vũ này nọ, bèn duỗi hai tay, hỏi Kim Đa Bảo, “Sao cầu ôm cái?”

      Tư thế ôm của ta ràng như vậy, ngay cả lí do từ chối cũng nghĩ ra được. Đây là cái ôm thuần khiết của người hâm mộ và cầu thủ đúng ? phải những người bên kia cũng ôm nhau như vậy sao? Tiểu Vân còn vui vẻ ôm mấy người…

      do dự bước lên trước, đưa tay đặt lên thắt lưng của , khi còn chưa hạ tay xuống vội vàng lùi lại, có chút lúng tùng nhìn .

      Khâu Thiên hạ tay xuống, buồn cười, khoanh tay hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”

      Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Bộ cậu muốn làm gì đứng đắn với nữ hâm mộ của mình à?”

      “Cũng đúng.” Khâu Thiên nhếch miệng, mỗi lần cười như vậy, đều có ý tốt. vẫy tay gọi Kim Đa Bảo, “Qua đây.”

      Kim Đa Bảo bước tới, nghi ngờ nhìn .

      “Gần thêm chút nữa.”

      Kim Đa Bảo duyệt vô số bản thảo, cảm thấy trong những tình huống thế này, nhất định phát sinh chuyện ngoài dự đoán. Tới gần như vậy làm gì, lẽ nào muốn đánh úp ?

      Chủ Phương bắt đầu thúc giục, Khâu Thiên giơ tay, kéo Kim Đa Bảo lên trước người, bây giờ hai người chỉ cách nhau gang tay.

      bỗng kéo vạt áo đồng phục của mình lên, duỗi thẳng tay, giơ cao khỏi đầu. Sau đó chợt khom người, tròng áo vào đầu Kim Đa Bảo. Còn chưa để kịp duỗi tay mặc áo, trực tiếp kéo áo xuống, làm cánh tay cũng bị bọc trong chiếc áo size lớn.

      Khâu Thiên trần nửa người, giơ tay xoa xoa đầu Kim Đa Bảo, “Tặng , nữ hâm mộ.”
      nguyenhuyen9305 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 14

      Edit: Blue

      ngủ chưa?” Khâu Thiên mệt mỏi hỏi.

      [​IMG]


      Tuy khán đài, người hâm mộ về hơn phân nửa, tuy đến mức bị mười mấy camera bao vây, nhưng Kim Đa Bảo vẫn cảm thấy áp lực khó tả.

      cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh như hàng ngàn mũi tên đâm vào người mình, mặt đỏ bừng, ngẩn người nhìn Khâu Thiên, để ta sờ sờ đầu như con chó . thấy chủ Phương tập hợp cầu thủ ra về, cũng thấy Khâu Thiên nhắn lại với nhân viên an ninh, cho dắt lối an toàn để ra ngoài, còn thấy Tiểu Lộc và Tiểu Vân chạy tới cạnh mình tíu tít gì đó.

      Đại khái phải hơn mười phút, vệt đỏ mặt mới có thể tan phân nửa, từ lối an toàn ra ngoài, mới nghe câu hỏi của hai bạn.

      Hai người hỏi : “Tỉnh lại chưa (1)?”

      ngơ ngác trả lời: “Tô là ai (2)?”

      (Trong câu (1), Tiểu Lộc – Tiểu Vân dùng chữ “Tô bạo”: “Tô” có nghĩa là sống lại, chết nhưng hồi lại; còn “bạo” có nghĩa là đột ngột, bất ngờ. Nên ý của Tiểu Lộc và Tiểu Vân là hoàn hồn, tỉnh lại sau bất ngờ chưa. Nhưng ở câu (2), Kim Đa Bảo lại chơi chữ, chữ “Tô” cũng có trong tên người, nên mới hỏi “Tô là ai?”)

      “…”

      Tiểu Vân ngừng lắc lắc cánh tay , “Đừng đánh trống lảng, mau , bây giờ cậu có cảm giác gì?”

      “Cảm giác?” Kim Đa Bảo cúi đầu nhìn mình, bên trong là áo lông xanh nhạt, bên ngoài là áo đá banh xanh đậm, cánh tay còn bị bọc trong đó, đầu mù mờ, quên cả suy nghĩ, “Cảm giác như lon nước có ga.”

      “Tách!” Tiểu Lộc giơ camera về phía , bấm máy, “Hình lưu niệm cho lon nước có ga đây.”

      Kim Đa Bảo khụt khịt mũi, giơ tay, cởi chiếc áo ướt nhẹp bị lộn ngược của Khâu Thiên và áo mình mua ra lúc, thào câu: “Là lon nước có ga thối hoắc mới đúng.”

      Lúc về đến nhà cũng khuya, Tiểu Lộc lái xe chở hai người về, nhân tiện ngủ lại nhà Kim Đa Bảo, ngờ ba người chơi với nhau rất ăn ý, xem đá bóng xong vẫn còn rất kích động, bèn mở sòng chơi đấu địa chủ.

      Tiểu Lộc cầm điện thoại lướt tin tức, thấy trang chủ câu lạc bộ đăng hình chụp của cầu thủ và người hâm mộ, nàng đẩy Kim Đa Bảo, gọi qua xem, “Chậc chậc, xem cái này , người ta đều nhìn máy ảnh, chỉ có Ngưu Lang Chức Nữ các người đứng xa xa nhìn nhau.”

      Kim Đa Bảo phóng to hình lên xem, tấm hình chụp đúng lúc Khâu Thiên gọi ra sau , lại xua tay qua. Khâu Thiên còn tạm, ta chỉ nghiêng đầu nhìn . Còn giơ tay lên, mắt còn nhắm lại, trông rất xấu…

      “Trơi ơi, có người đăng hình chụp cậu và Khâu Thiên này!” Tiểu Vân cũng lướt tin tức, vào bài post đăng hình Khâu Thiên chụp cùng người hâm mộ, đọc đến cuối bài thấy ảnh Khâu Thiên cởi trần, trông rất bắt mắt, còn Kim Đa Bảo chỉ lộ bên má. Nếu so với những nữ hâm mộ ăn mặc hở hang lòe loẹt khác, nàng bị bọc trong mấy lớp áo như Kim Đa Bảo, quả trông rất giống… lon nước có ga.

      Có rất nhiều bình luận hâm mộ may mắn của Kim Đa Bảo, cũng có bình luận chỉ trích Kim Đa Bảo, đòi hỏi quá đáng, sau đó có fan hâm mộ bắt đầu lo lắng, biết Khâu Thiên tặng đồng phục cho người khác, có bị phạt tiền hay kỉ luật gì

      Tốc độ bình luận rất nhanh, các còn chưa kịp nhìn xong bị đẩy sang trang khác, lần đầu tiên Kim Đa Bảo mới nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: Khâu Thiên, hình như ta rất được mến.

      Mệt mỏi gần chết, thay phiên nhau tắm, Kim Đa Bảo tắm xong đầu tiên, nằm giường, cầm điện thoại nhớ lại chuyện diễn ra tối nay, suy nghĩ chút lại khỏi bật cười, lúc đó mơ màng nên quên mất vài chi tiết, bây giờ về nhà yên tĩnh, bỗng nhớ đến chuyện…

      Cơ bụng ta là hàng hảo hạng, dù thả lỏng người cũng có thể thấy những múi bụng rất đẹp mắt.

      người còn có mồ hôi, trời lạnh như thế, biết có bị cảm nhỉ?



      Hừ, ai bảo ta chọc !

      nhớ lúc sờ đầu , hai người đứng cách nhau rất gần, khi đó còn trông rất ngốc nghếch. Đó phải… là cảnh sờ đầu lãng mạn trong truyền thuyết sao? Đáng lẽ lúc đó nên bày tỏ tình cảm! Sau đó, sờ lại đầu ta?

      giường lăn lộn cười khúc khích hồi, điện thoại di động bỗng vang lên, Kim Đa Bảo thấy tên người gọi, liền hắng giọng, ngồi dậy nghe điện thoại, “A lô?”

      ngủ chưa?” Khâu Thiên mệt mỏi hỏi.

      “Chưa.”

      Khâu Thiên “Ừm” tiếng, trầm mặc vài giây rồi chợt , “Muốn ra ngoài chơi ?”

      “???” Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ đặt tủ đầu giường, giờ sáng, “Cậu ở đâu?”

      “Dưới lầu.” Khâu Thiên bổ sung, “Cửa cầu thang.”

      “Cậu về rồi à?”

      “Ừ, được nghỉ ba ngày.” Lúc nãy đầu óc Khâu Thiên hơi mụ mị, hỏi câu khá ngốc, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, giọng bỗng trở nên nghiêm khắc hẳn, “Trễ thế này sao còn chưa ngủ, mau ngủ , tôi về nhà đây, muộn…”

      “Ngày mai!” Kim Đa Bảo sợ cúp điện thoại, vội cắt ngang lời , “Ngày mai ra ngoài chơi …”

      Khâu Thiên nở nụ cười khe khẽ, “Được, ngay mai tôi tìm .”

      “À… ngủ ngon!” Dũng khí ban nãy bị dùng hết, Kim Đa Bảo xấu hổ lập lại lần nữa, “Ngủ ngon.”

      Cúp điện thoại, vội nhảy xuống giường, còn chưa mang giày xông ra cửa, dán lỗ tai lên cửa, nghe thanh bên ngoài, đứng đợi hồi mới nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở chìa khóa, tiếng đóng cửa.

      “Bảo, cậu làm gì vậy?” Tiểu Lộc lau tóc, từ phóng tắm bước ra, nhìn bộ dạng kì quái của Kim Đa Bảo.

      “À, hình như có tiếng chuột kêu ngoài cửa, nên tới xem thử.” Kim Đa Bảo mặt biến sắc, trả lời câu, sau đó bình tĩnh quay về phòng. đắp kín chăn, đưa lưng về phía Tiểu Lộc, cắn ngón tay để bật ra tiếng cười.

      Đại khái là do tối đó nghĩ hôm sau phải mặc gì quá lâu, nên ngủ được ngon, sáng sớm mở mắt thấy hơn mười giờ. Tim Kim Đa Bảo rơi lộp bộp, vội cầm điện thoại xem Khâu Thiên có liên lạc với .

      Hay quá, có.

      Có lẽ ta cũng ngủ nướng.

      Nghĩ như vậy làm Kim Đa Bảo yên tâm đôi chút. cầm dây cột tóc hình con bướm cực kì diêm dúa bàn, đây là quà bạn tặng , dùng nó buộc tóc lên, sau đó chạy xuống toilet rửa mặt.

      Lúc ngang qua phòng khách, bỗng cảm thấy khí có chút kì lạ. lùi hai bước, nghiêng đầu nhìn ghế sa lon chút, nhưng vừa nhìn, suýt nữa tim rớt ra ngoài —— Ai thế kia? Đây là nhà phải ? làm gì vậy?

      Khâu Thiên xem ti vi, bỗng quay đầu, nhìn cười, “ ngủ say , tôi ngồi đây hơn nửa tiếng rồi.”

      Phản ứng đầu tiên của Kim Đa Bảo là vội vàng gỡ dây cột tóc kia xuống, sau đó ném qua bên. giơ tay, vuốt vuốt tóc, “Tôi, tôi rửa mặt trước.”

      “Ừm.” Khâu Thiên gật đầu, tiếp tục xem ti vi.

      Nhìn người đánh răng trong gương, Kim Đa Bảo thấy hơi mù mờ. Tại sao Khâu Thiên lại ngồi trong nhà xem ti vi? Ai mở cửa cho ta vào? Ôi trời, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Mất mặt quá…

      Đứng trong toilet sửa soạn nửa ngày, Kim Đa Bảo mới dám lò dò bước ra ngoài. qua phòng Tiểu Vân nhìn thử, phát nàng vẫn ngủ.

      Tầm mắt Khâu Thiên chuyển từ TV sang , mặc chiếc áo thun màu trắng, và chiếc quần ngủ màu xanh rất rộng, bộ đồ càng làm trông nhắn hơn.

      “Bạn mở cửa cho tôi, còn nhờ tôi nới với là công ty có việc, nên trước.”

      “Vậy hả.”

      Hai người gì, trong phòng chỉ còn tiếng ti vi lớn .

      “Tôi thay đồ chút, sau đó chúng ta ra ngoài chơi.” Kim Đa Bảo sợ quấy rầy Tiểu Vân, nên hạ thấp giọng.

      Khâu Thiên đặt tay lên đầu gối, khom lưng, cúi đầu xuống, học theo , thào trả lời, “Được.”

      hiểu sao Kim Đa Bảo lại cảm thấy mình làm chuyện mờ ám, vội chạy về phòng.

      Dùng bữa trưa sớm trong tiệm thức ăn nhanh, Khâu Thiên hỏi Kim Đa Bảo muốn đâu chơi. Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, đề nghị, “Tới nhà sách thành phố ?”

      cho là học sinh trung học hẹn hò à? Cùng mua sách giáo khoa?”

      Bị hai chữ “hẹn hò” kích thích, Kim Đa Bảo cắn môi, gì nữa.

      Cuối cùng, hai người đón xe đến khu thương mại, sau đó rẽ trái rẽ phải, tới khu trò chơi rất rộng lớn. Khâu Thiên lắc lắc vai, giống như hoài niệm, quay đầu với Kim Đa Bảo, “Hai ba năm rồi tôi tới đây chơi.”

      Từ đến lớn, Kim Đa Bảo ngoan ngoãn còn chưa vào tiệm internet bao giờ, đối với , những khu trò chơi thế này rất xa lạ… theo sát Khâu Thiên, chơi gì chơi nấy.

      Bắn súng, thảm hại.

      Đánh nhau, mười chiêu bị KO.

      Đua xe, đụng vào rào chắn, rơi xuống vực, sống chết .

      Bóng rổ, máy nhảy, đánh trống, bắt cá… Hình như có trò nào mà Khâu Thiên biết chơi.

      Kim Đa Bảo giận dỗi, ném áo khoác lên ghế, “ chơi nữa, chẳng vui tí nào.”

      Khâu Thiên ngậm kẹo mút, nghe thế nhảy khỏi ghế đua xe, nắm que kẹo, xoay trong miệng, “Để tôi gắp thú nhồi bông cho .”

      Lúc này, mặt Kim Đa Bảo mới tươi tỉnh chút. Nhưng biết Khâu Thiên cố ý trêu chọc , hay là thế nào, những trò khác ta đều chơi rất giỏi, nhưng đứng đây gắp thú hồi, lại bỗng thay đổi thành người khác, ta loay hoay mãi, nhưng vẫn gắp được con nào.

      Kim Đa Bảo chờ nổi nữa, thấy Khâu Thiên dừng lại ở vị trí khó gắp, liền giơ tay, nắm bàn tay đặt cần điều khiển của Khâu Thiên, “Mau nhấn , mau nhấn .”

      Khâu Thiên nhìn tay giây, sau đó chậm rãi ấn nút, ngờ lại gắp được chú thỏ màu hồng nhạt.

      “A a a a~” Kim Đa Bảo nhảy cẫng lên, vỗ tay, vui vẻ ôm chú thỏ kia, “Xem ra tôi rất có thiên phú chơi trò này!”

      Xu còn dư, Kim Đa Bảo đều dùng để chơi gắp thú, cũng nhìn món khác, chỉ tập trung gắp thỏ.

      Khâu Thiên đứng bên cạnh, dựa vào máy gắp nhìn , trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, Kim Đa Bảo nghiêm túc như thi, mắt chớp, tìm góc độ để chỉnh cần gắp rơi xuống, hoàn toàn để mắt đến chàng ngậm kẹo bên cạnh.

      Khâu Thiên có chút khó chịu, cố gắng chịu đựng đến lúc chơi hết xu, mở miệng hỏi, “ ăn chút gì ?”

      Nào ngờ Kim Đa Bảo lại chơi đến nghiện, dứt khoát từ chối, “Tôi còn muốn chơi tiếp, phải mua thêm xu mới được.” xong quay đầu chạy tới chỗ đổi tiền xu.

      Nhưng mới được hai bước, bụng bỗng mọc thêm cánh tay. Sau đó bỗng cảm thấy mình bị người ta lôi , chân bay lơ lửng trong trung.

      Khâu Thiên dùng tay nhấc eo lên, tay kia cầm mấy con thỏ vừa gắp được. Ôm cả người lẫn thỏ theo hướng ngược lại, bước ra khỏi cửa, “Nghe lời.”

      “…” Toàn thân Kim Đa Bảo cứng ngắc, luống cuống như con thỏ lông mao ngốc nghếch.

      Bị thả xuống trước cửa, Kim Đa Bảo lại dám nhìn Khâu Thiên, chỉ bảng hướng dẫn bên cạnh, giọng , “Tôi vệ sinh chút.”

      .” Khâu Thiên làm như vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Kim Đa Bảo hoảng hồn bước vào trong, sau đó đứng trước bồn rửa tay, nhìn gương vỗ mặt mình, “Lên tinh thần , Kim Đa Bảo, tỉnh lại nào!”

      Mải tự cổ vũ mình, hoàn toàn phát tấm bảng nhắc nhở “ hỏng” dán bồn rửa tay, mở vòi nước, sau đó “Ào” tiếng, cả nắp và nước trong vòi đều bắn ra ngoài, làm toàn thân Kim Đa Bảo ướt nhẹp.

      Muốn lấy giấy lau cũng được, Kim Đa Bảo uể oải ra. chỉ giọt nước còn tí tách quần và áo mình, giải thích với Khâu Thiên, “Bồn rửa tay bị hư.”

      Khâu Thiên nhíu mày, mùa đông khá lạnh, bị ướt như vậy rất khó chịu. nhìn xung quanh vòng, mắt rơi vào bảng tên của nhà nghỉ gần đó, dắt Kim Đa Bảo và hai chú thỏ bông, : “ thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :