1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5

      Edit: Blue
      Kim Đa Bảo chần chừ quay đầu lại: “Gọi tôi?”
      “… Chào buổi sáng.” Kim Đa Bảo cảm thấy mình nên cứng rắn cho ta cái ót, sau đó làm như nhìn thấy ta. Tối hôm qua, để chà sạch dấu tay kia, phải ngồi giặt ba lô hơn nửa tiếng.

      Vừa hơn sáu giờ sáng, tuy người tàu điện ít, nhưng cũng quá đông đúc chật chội. Dưới cầu vượt có quầy bán bữa sáng, mùi bánh tiêu chiên bay lên cầu, dáng vẻ của Khâu Thiên rất thong thả, nhưng chân dài, sải bước rất lớn, theo phía sau Kim Đa Bảo cũng tốn chút sức, ta liếc nhìn chảo dầu bày ven đường, gọi “Này” tiếng.

      Kim Đa Bảo chần chừ quay đầu lại: “Gọi tôi?”

      ăn sáng ?” Khâu Thiên đứng lại.

      Kim Đa Bảo cầm điện thoại xem thời gian, “Lát nữa tàu điện rất đông, phiền toái lắm, nhanh thôi.”

      Khâu Thiên gật đầu, “ trước , tôi ăn chút.”

      “…” Kim Đa Bảo nắm quai đeo của túi da vai, do dự nhìn nhà ga cách đây xa, hiểu sao cũng có chút dao động. Bình thường đường cảm thấy đói, nhưng hôm nay bụng lại cứ réo lên như vậy.

      bỏ qua đấu tranh cuối cùng, quay đầu chạy tới trước quầy hàng. cố tình tránh Khâu Thiên, ngồi sang bàn bên kia chung với người khác, “Ông chủ, bánh tiêu đậu hủ, cảm ơn.”

      Giọng của vùi trong tiếng xe cộ ầm ĩ, muốn lấy hơi tiếp tục gọi tiếng, Khâu Thiên bưng sữa đậu nành và bánh quẩy bước tới trước mặt : “Ăn gì?”

      Người đàn ông ngồi đối diện Kim Đa Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, bỗng đẩy nhanh tốc độ ăn bánh bao.

      “Đậu hủ.” Kim Đa Bảo đáp.

      Lúc Khâu Thiên xoay người quay lại, người đàn ông ăn bánh bao kia ôm túi công văn rời , vị trí đối diện Kim Đa Bảo cũng bị bỏ trống. Khâu Thiên lôi ba lô màu đen đặt bàn vừa nãy của mình sang đây, ngồi phần bên kia chung bàn với Kim Đa Bảo. ta chuyên tâm uống sữa đậu nành, ngẩng đầu ăn bánh quẩy. Cách ăn của ta có vẻ thô lỗ, nhưng tốc độ tiêu diệt thức ăn lại rất nhanh, ngồi cùng bàn ăn với làm người ta cảm thấy áp lực hơn mười phần, chỉ sợ ngay cả mẩu bánh cũng ăn được.

      Bữa ăn như cuộc chạy đua cuối cùng cũng kết thúc, Khâu Thiên vác ba lô đứng dậy, gọi cùng , Kim Đa Bảo cúi đầu vuốt vuốt ngực, khó khăn nấc cục cái. Lần này đổi lại là phía sau, gần như phải chạy bước mới có thể đuổi kịp bước chân của Khâu Thiên, nghĩ ngợi tại sao mình mình mà phải đuổi theo ta, Khâu Thiên bỗng đột ngột dừng lại, quan sát từ đầu đến chân, trong giọng mang theo ý cười: “Ốc tiêu chân ngắn.”

      “!!!” Kim Đa Bảo có chút tức giận, ta rất thân sao? Dựa vào cái gì mà như vậy?

      “Sắp tắt đường rồi, nhanh thôi.”

      Lời này lại hấp dẫn lực chú ý của Kim Đa Bảo, làm còn tâm trạng để tức giận với ta nữa, chân bước nhanh hơn. Đáng tiếc vẫn bị trễ chút, rào chắn nâng lên, bọn họ chỉ có thể theo biển người chậm rãi di chuyển, dù muốn chạy nhanh cũng được.

      “Cậu xem, tôi là đừng nên ăn sáng mà.” Có lẽ bước quá buồn chán, Kim Đa Bảo nhịn được oán trách Khâu Thiên câu.

      Khâu Thiên cúi đầu nhìn , “Tôi bảo trước rồi.”

      Qủa sai, nhưng đàn ông như ăn uống mình rồi bỏ mặc tôi rất tốt sao?

      Ngày hôm qua, lúc đòi ăn bánh kẹp của tôi cũng có sắc mặt như bây giờ!

      Kim Đa Bảo tức giận, cúi đầu bước lời nào. Khâu Thiên bỗng kéo quai túi của ra sau chút, vẻ tức giận mặt vẫn chưa tan hết, cau mày nhìn ta.

      Dường như Khâu Thiên cũng rất bực bội, cuối cùng nhịn được nữa, cũng cau mày nhìn .

      Hai người tôi trừng trừng tôi lúc lâu, Khâu Thiên mới phá vỡ khí căng thẳng này, “Thực biết tôi?”

      “Cái gì?”

      “Trước đây chúng ta gặp nhau, nhớ sao?”

      “…” Kim Đa Bảo dùng sức nhìn ta hồi, lời này từng , còn tưởng bỗng nhớ đến bộ sách võ thuật nào mới như vậy, nên vốn để trong lòng.

      “Quên .” Khâu Thiên quay đầu, “Cá vàng mắt lồi như , trí nhớ chỉ có ba giây.”

      Hả? Sao ta biết “nghệ danh” của là con cá?

      Thấy Kim Đa Bảo làm như chưa từng bận tậm chuyện hai người gặp nhau hay chưa, hơn nữa còn có vẻ thất thần, Khâu Thiên liền cảm thấy vô lực.

      “Chúng ta gặp nhau ở đâu?” Kim Đa Bảo rốt cuộc quay lại vấn đề chính.

      Ban đầu Khâu Thiên vốn nghĩ đây là chuyện rất thú vị, nhưng bây giờ, khi Kim Đa Bảo nhớ được chút gì, còn hỏi trắng trợn như vậy, bảo sao tức giận được chứ. hừ lạnh tiếng, “ biết.”

      “Vậy à.” Kim Đa Bảo tiếp tục bước .

      tò mò chút nào sao? nghe hỏi hả? Này?!

      qua con đường quanh co, cuối cùng cũng tới được khu đợi xe, nhìn trước nhìn sau thấy toàn là người, Kim Đa Bảo khóc ra nước mắt, lát nữa thức ăn sáng trong bụng có bị ép nhồi ra ngoài nhỉ? Nếu chen chúc đến mức ói ra, nhất định ói về phía Khâu Thiên, việc hôm nay đều là tại ta!

      Lúc xe tới đông nghịt người, khi cửa xe vừa mở ra, người phía sau đẩy tới, bọn Kim Đa Bảo cũng bị đẩy theo, sau đó như bầy chuột đất siết tay để cố đứng vững. Mãi đến khi cửa xe đóng lại, bắt đầu chuyển động, mới có thể thở phào nhõm, thả lỏng cơ thể.

      Nhưng vừa thả lỏng lại phát vấn đề khác, phía trước người đàn ông vung tay ra sau, mà cùi chỏ người đàn ông kia, đụng vào… ngực của .

      Tuy hay bị mẹ mắng là bàn ủi, nhưng ra cũng phẳng như vậy, cũng còn chút cảm giác sinh động.

      ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, tay kia của đối phương cầm điện thoại lướt weibo, biết có phải thực có cảm giác gì hay . muốn lui ra sau chút, nhưng thể lui được nữa.

      theo bản năng nghiêng đầu sang hướng khác nhìn Khâu Thiên, thấy Khâu Thiên chẳng biết từ khi nào đeo tai nghe lên.

      thần kì, chen lấn như vậy mà còn có thể vươn tay tìm tai nghe sao?

      Khâu Thiên cảm nhận được ánh mắt của , quay sang nhìn, “Sao vậy?”

      Còn sao vậy… nghe được sao… Dù có nghe được, tôi cũng biết xấu hổ mà ra à!

      Thấy gương mặt ngượng nghịu nóng nảy, Khâu Thiên giơ tay tháo tai nghe ra, hoài nghi nhìn như trước, sau đó vươn cánh tay dài, chộp lên vai , xoay người sang phía này, rồi trực tiếp đưa tới trước người mình. Người xung quanh bị đụng phải chỉ có thể dùng ánh mắt để “xoa bóp” cái ót Kim Đa Bảo chút, bởi mặt đập thẳng vào ngực Khâu Thiên.

      Động tác liên tiếp làm Kim Đa Bảo có chút mờ mịt, lúc hoàn hồn dựa sát vào người Khâu Thiên từ lúc nào. Người xung quanh tầng tầng lớp lớp, thể động đậy được, nên chỉ có thể cố đứng đàng hoàng, toàn thân cứng ngắc, mặt bắt đầu đỏ lên.

      Xe đến trạm rồi lại khởi động, do quán tính nên người xe bắt đầu nghiêng trái nghiêng phải, có tay vịn để đỡ, Kim Đa Bảo theo bản năm tóm lấy lớp áo eo Khâu Thiên, sau đó rút tay về nhanh, nhưng vừa rút tay người lại nghiêng ngã, đành tiếp tục nắm chặt lớp áo vừa nãy, mãi đến khi xe ổn định mới có thể buông tay ra.

      Khâu Thiên gì, chỉ đợi đến khi đứng vững mới dùng tay vuốt áo, bên áo bị nắm nhăn nhúm.

      “Cậu có đổi chuyến ?” Kim Đa Bảo ngẩng đầu hỏi , kết quả lại phát bởi vì đứng quá gần, nên chỉ cần ngẩng đầu là đụng vào cằm , nên vội vàng cúi đầu xuống.

      Tuy trong xe nhiều người, nhưng cũng ồn ào ẫm ĩ, Khâu Thiên nghe thấy rất , đáp, “Qua hai trạm nữa mới đổi.”

      khéo quá, tôi cũng vậy.”

      “Qua hai trạm nữa phải là trạm cuối rồi sao? Cũng phải đổi thôi.”

      “Cậu rất có lí.”

      Khâu Thiên phát tai Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn chút, mặt hình như cũng khá đỏ, vốn nghĩ do xe chật chội, nhưng bây giờ nhìn , nhớ lại giọng bình thường lúc nãy của , giống như… xấu hổ?

      thú vị, nàng xấu hổ.

      cúi đầu, bên tai , “ ráng nhịn chút, lát đổi chuyến có thời gian tìm WC.”

      Kim Đa Bảo mờ mịt nhìn ta, gương mặt đỏ trắng đan xen, vậy là vừa nãy nhìn nhờ giúp đỡ, lại cho rằng mắc vệ sinh?

      Ha ha.

      Đổi chuyến ở đầu trạm khác, Kim Đa Bảo rất may mắn tìm được chỗ ngồi, Khâu Thiên đứng ở vị trí trước mặt , dáng vẻ như người bảo vệ, làm Kim Đa Bảo vừa xui xẻo chen lấn trong dòng người cũng cảm thấy khó chịu nữa.

      Nhưng lại tiếp, nếu như dừng lại ăn sáng, cũng cần chen lấn khó khăn như vậy.

      Lúc suy nghĩ, điện thoại di động bỗng vang lên, người gọi là Tiểu Vân. Vừa nhấc máy, đầu bên kia vang lên tiếng hét thảm thiết, Tiểu Vân ngừng chất vấn Kim Đa Bảo, “Bảo ơi, có phải cậu đem ổ khóa rồi ?”

      “Hả?”

      Hai ngày trước khóa cửa gỗ trong nhà bị hỏng, bọn cũng tìm người sửa, bên ngoài cửa gỗ còn lớp cửa sắt có thể khóa lại, nên bọn chỉ mua ổ khóa lớn hơn, ngủ khóa bên trong, ra đường khóa bên ngoài, dù sao cũng còn lớp cửa sắt bảo vệ, cảm giác khá an toàn.

      phải chứ, cậu mau nhìn thử xem, có thấy ổ khóa ?”

      “Ổ khóa…” Kim Đa Bảo nghiêm túc nhớ lại chuyện lúc sáng sớm, mở khóa, lấy xuống, kéo cửa ra, thấy Khâu Thiên, Khâu Thiên chào , bước ra ngoài chào lại tiếng, sau đó cầm ổ khóa… bỏ vào túi xách?

      Kéo túi da vai xuống, đưa tay sờ cái, quả nhiên có ổ khóa cứng ngắc lạnh như băng nằm trong đó, lấy ra nhìn thử, chìa khóa vẫn còn nằm trong ổ.

      “Ổ khóa trong túi xách.” Kim Đa Bảo ngờ mình có thể làm chuyện có đầu óc như vậy, uể oải xin lỗi, “Cậu hỏi dì nhà đối diện cho chúng ta mượn ổ khóa dùng tạm được , tối tớ đem ổ khóa về…”

      Cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên chút, hình như ta nhìn đường, chỉ là khi ngẩng đầu, ta cũng cúi đầu nhìn cái, sau đó, rất nể tình cười ha ha tiếng.

      Sau ngày hôm đó, Kim Đa Bảo cũng nhìn thấy Khâu Thiên nữa, biết là cầu thủ chuyên nghiệp, nên có lẽ bình thường bề bộn rất nhiều việc.

      Tiểu Vân ngồi ghế san lon xem phim ti vi, lúc đến đoạn quảng cáo, chuyển sang kênh thể thao đúng lúc trận thi đấu bóng đá, thấy trong đó có đội tên là Cổ Quế, xem thêm vài giây, chợt nghe thấy bình luận viên phân tích tình hình hai đội, lại xem thêm chút nữa, ngờ bình luận viên bắt đầu giới thiệu thành viên mới của đội Cổ Quế —— Khâu Thiên.

      “Dù tuyển thủ Khâu Thiên mới hai mươi tuổi, nhưng tỉnh táo và vững chắc rất có phong thái của thủ lĩnh, đây là trận thi đấu đầu tiên cho câu lạc bộ mới, cũng là trận đấu đầu tiên sau ba tháng cấm thi. Chúng ta cũng qua, ấy chỉ mới hai mươi tuổi, đôi lúc tính tình cũng còn chút nóng nẩy, trong trận đấu trước, vì bất mãn với cách xử phạt của trọng tài, nên ta nhổ nước bọt vào mặt trọng tài, sau đó nhận thẻ đỏ, bị cấm thi đấu ba tháng…”

      “Phụt, ha ha ha ha ——” Kim Đa Bảo nghe bình luận viên như thế cười lăn ghế sa lon.

      Tiểu Vân gặm táo, hiểu gì nhìn , nhổ nước bọt vào mặt trọng tài, buồn cười như vậy sao?

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 6

      Edit: Blue
      Ngón tay Kim Đa Bảo đâm vào gương mặt ti vi của Khâu Thiên, “Người này này.”
      Bởi vì nhìn Kim Đa Bảo rất vui vẻ, nên Tiểu Vân cũng hối phải chuyển về kênh phim truyền hình, cùng nàng kia mơ mơ màng màng xem đá bóng.

      “Người này ở nhà đối diện đó.” Kim Đa Bảo nhìn những cầu thủ bước ra sân ti vi, chỉ vào Khâu Thiên, với Tiểu Vân, “Khâu Thiên.”

      Cầu thủ qua lại, màn ảnh lại dời tới dời lui, Tiểu Vân xác định được, bèn hỏi, “Cái người tết đuôi sam ấy hả?”

      đúng đúng.” Kim Đa Bảo đạp dép, bước đến trước ti vi, ngón tay đâm vào gương mặt ti vi của Khâu Thiên, “Người này này.”

      Tiểu Vân nghiêm túc nhìn hồi, cầm nửa quả táo huơ huơ trước mặt, “Mẹ tôi ơi, đẹp trai quá vậy! Bây giờ tuyển vận động viên đều phải nhìn mặt sao!”

      Kim Đa Bảo bỗng có cảm giác vinh quang rất đáng kiêu ngạo, đây là người đầu tiên có thể xuất ti vi mà quen biết, nhưng bọn họ có tính là quen biết nhỉ? Ừm, cũng có đấy, bọn họ cùng nhau ăn sáng ở ven đường mà.

      Mỗi buổi đêm khuya khoắt, đều nằm vắt trán suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn nghĩ ra mình gặp ta khi nào, dường như việc này trở thành nhiệm vụ nho trước lúc ngủ của .

      Hôm nay nghĩ ra chưa? Chưa.

      Vậy ngủ chứ? Cũng được.

      Trong lúc ngẩn người, trận đấu bắt đầu, về phía sô pha, Tiên Vân bỗng cùng bình luận viên ti vi hô to tiếng: “Sút !”

      Kim Đa Bảo vội quay đầu lại, trong TV bắt đầu vang lên tiếng reo hò ngớt của khán giả, màn ảnh chiếu về phía Khâu Thiên, ba bốn đồng đội nhảy cẫng lên người , hình ảnh chiếu lại cảnh mấy giây trước, sau khi phát bóng ở giữa sân lâu, hầu như mọi người còn chưa tiến vào trận đấu, Khâu Thiên nhận được bóng của đồng đội phía sau, tiếp đó lập tức tấn công, cú sút hoàn hảo mở màn tỉ số!

      Cú sút này được phát lại ba lần, quay lại cảnh đồng đội sân reo hò, các đấu thủ vẫn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, huấn luyện viên đứng bên đây ngừng vỗ tay hò hét, gọi các cầu thủ mau chóng cản bóng.

      Tâm trạng của bình luận viên rất kích động, ngừng lập lại câu “ thể tin được!”, lúc này chỉ mới cách thời điểm bắt đầu trận đấu hơn phút, “Đây là trận đấu đầu tiên sau khoảng thời gian cấm thi đấu của Khâu Thiên, dùng cú sút tuyệt vời này tỏ lòng biết ơn đến huấn luyện viên mới của mình.”

      “Trước kia Khâu Thiên chỉ đá ở vị trí sau sân, nhưng trong trận đấu này, huấn luyện viên Lý Lập Quần của đội Cổ Quế điều đến vị trí giữa sân. Có thể vị trí này chính là điểm mấu chốt, phải phối hợp liên tiếp trước sau. Có thể thấy Lý Lập Quần rất coi trọng cầu thủ mới trẻ tuổi này. Wow, cú sút vừa nãy, nhất định ghi vào lịch sử bóng đá Trung Quốc chúng ta, quá đẹp…”

      Hai hoàn toàn hiểu về bóng đá cùng ngồi nghe bình luận viên liên hồi, xem đến nửa trận đấu, Tiểu Vân có chút mệt, ngáp ngừng. nàng muốn làm phiền Kim Đa Bảo, nên mình mệt rồi trở về phòng chơi điện thoại di động.

      Kim Đa Bảo giảm lượng TV, tắt đèn phòng khách, cố gắng quấy rầy Tiểu Vân trong phòng. Sau đó cũng biết mình kích động vì cái gì, ôm gối khoanh chân ngồi ghế sô pha, nhìn màn hình chớp mắt.

      Cú sút mở màn kia cho đội Cổ Quế cổ vũ rất lớn, mãi đến khi trận đấu kết thúc, đội Cổ Quế đều trong trạng thái tấn công, Khâu Thiên chỉ ghi bàn, nhưng hai bàn thắng của đồng đội lúc sau đều có công kiến tạo của , trận đấu này kết thúc với tỉ số 3:1, lúc bấy giờ, Kim Đa Bảo vẫn luôn căng thẳng mới cảm thấy hơi mệt chút. Lúc muốn đứng dậy tắt TV, TV lại tiến hành phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn là đội trưởng đội Cổ Quế, chuyện, Khâu Thiên từ bên cạnh bọn họ lướt qua, bị ký giả giữ lại, hỏi cảm giác khi đá trong trận này thế nào, Khâu Thiên nhìn thoáng qua camera, nở nụ cười, “Cũng tệ lắm.” xong cũng ngừng lại lâu, gật đầu chào đội trưởng rồi rời ngay.

      Tim Kim Đa Bảo bỗng đập lệch nhịp, dáng vẻ như vô số em mê muội khi đứng trước thần tượng của mình, cảm thấy nụ cười kia của Khâu Thiên giống như dành cho . Lại nhớ tới chuyện, lúc bình thường chuyện với , Khâu Thiên cũng từng cười với như thế… A a a a a, sao bình thường đều thấy tên nhóc kia vừa mắt, mà bây giờ lên TV lại đẹp trai như vậy!

      Hôm nay nghĩ ra mình từng gặp Khâu Thiên khi nào chưa?

      Chậc, quan tâm nữa!

      Trong phòng thay quần áo, các đội viên cười rôm rả. Mặc dù là cuối thu, nhưng các chàng trai trẻ tuổi đều cởi trần, ngồi băng ghế dài đấu võ mồm với nhau. Trận đấu trong vòng này lập được chiến tích quá tốt, ai nấy đều bàn bạc xem, lát đến đâu uống chén.

      đông đủ hết chưa?” Lý Lập Quần vào phòng vỗ tay cái, “Mau ăn mặc chỉnh tề vào, lát nữa giám đốc đến đây thăm các cậu.”

      Phòng thay quần áo toàn mùi mồ hôi rất khó ngửi, các đội viên mặc xong quần áo, cố gắng nghiêm túc chút, đợi giám đốc câu lạc bộ bước vào. Ông bắt tay từng người, sau đó tùy trường hợp mà khen thưởng đôi câu.

      “Khâu Thiên, quả nhiên nhìn lầm cậu, đá tệ, tệ, tiếp tục cố gắng nhé!” Giám đốc nắm tay Khâu Thiên, dùng sức vỗ hai cái, ông muốn tạo cho nhiều áp lực, nên chỉ khen vài câu rồi đến chuyện với đội trưởng.

      Tắm rửa qua loa xong còn có buổi họp báo, Khâu Thiên có tinh thần lắm, nên chỉ lướt qua sân khấu rồi trở về khách sạn ngủ. Trận này đá mệt muốn chết, hầu như phải chạy ngừng, chiến thuật mà huấn luyện viên bố trí có cầu rất cao với các vị trí giữa sân, mới đá xong trận, mà có cảm giác như mất nửa cái mạng.

      Vừa nằm xuống, Vương Hi Lâm gọi đến bảo có ra , Khâu Thiên ôm chăn nằm sấp, “Mấy người chơi , tôi muốn ngủ.”

      Vương Hi Lâm lại thêm hai câu, thấy muốn , đành cúp điện thoại.

      Kết quả giờ sau, điện thoại Khâu Thiên lại bắt đầu đổ chuông, thấy là Vương Hi Lâm liền trực tiếp tắt máy, ngờ tên gia hỏa kia vẫn kiên nhẫn gửi cho video, bên trong toàn là các nhảy múa trong hộp đêm, còn kèm theo tiếng lúc lớn lúc của ta, “ tới hả?”

      Khâu Thiên mắt nhắm mắt mở trả lời: “ tới.”

      Hôm sau tỉnh dậy, lại thấy mình cư xử như vậy đúng lắm, có lẽ nên mời Vương Hi Lâm ăn bữa. Buổi trưa máy bay trở về, huấn luyện viên tập hợp mọi người lại, dặn dò thời gian tập huấn tiếp theo, sau đó cho phép bọn họ được về nhà nghỉ ngơi ba ngày.

      Lúc này tinh thần Khâu Thiên khá hơn, bèn mời Vương Hi Lâm uống rượu, nhưng mặt Vương Hi Lâm lại có vẻ mệt mỏi, lắc đầu, “Tôi muốn tìm bạn .”

      Tìm bạn liên quan đến uống rượu sao?

      “Vậy à.” muốn càng tốt, Khâu Thiên vẫy vẫy tay, kéo hành lý đón xe về nhà.

      Lúc lên lầu, vô thức liếc nhìn cửa nhà đối diện, bên trong cửa sắt có ổ khóa màu vàng rất lớn, chính là chiếc ổ khóa mà Kim Đa Bảo lấy từ trong túi ra lúc trước. lại có chút buồn cười, nhìn ổ khóa mấy giây, sau đó gõ cửa nhà mình. Nửa ngày có ai trả lời, nhíu mày, đều có ở nhà sao?

      Do thói quen mang theo chìa khóa, Khâu Thiên buồn bực gọi điện cho ba mình, “Thứ bảy mà, sao mọi người ở nhà thế?”

      “Mẹ con mua sườn cho con rồi, ba ở sân tập, con qua đây chơi chút .” Giọng ba Khâu rất lớn, chắc là đứng trong sân tập nên nghe .

      Khâu Thiên “Dạ” tiếng, kéo chiếc va li màu bạc xuống lầu, lúc tới sân tập thấy ba Khâu hướng dẫn học sinh đá bóng sân cỏ, đây là cảnh mà nhìn quen từ , khi còn , mỗi lần ba Khâu dạy đá bóng đều dắt theo, sau đó sửa đúng tư thế cho , cùng đá bóng và luyện bóng.

      tới bên cạnh ba Khâu, vài nam sinh xem trận đấu hôm qua liền lại gần gọi “ Thiên”. ra tuổi của Khâu Thiên chưa chắc lớn hơn bọn họ, nhưng trận đá khiến bọn họ khâm phục.

      Thiên, trái bóng hôm qua đá thế nào vậy? Tới bốn mươi mét lận đó! Làm sao để có được sức lớn như thế?”

      “Về bú sữa nhiều chút là được.” Khâu Thiên thuận miệng giỡn.

      Thiên, …”

      Ba Khâu kéo hành lý của sang bên cạnh thùng nước uống, lúc trở về thấy học trò vây xung quanh Khâu Thiên, tỏ vẻ sùng bái líu ríu ngừng, ông vui vẻ vỗ vai con trai, “Mệt , mệt đá với bọn nó chút .”

      Khâu Thiên có ý kiến, gật đầu: “Dạ được.”

      Hôm qua thi đấu cực lực làm cơ thể hôm nay có chút mệt mỏi. Vì vậy chạy tích cực lắm, miễn cưỡng chơi đùa với các học sinh. Nhưng mỗi khi lướt qua các học sinh kia, cơ thể lại giống như được uống thuốc tăng lực, làm thể đá qua loa nữa, đá hơn nửa tiếng ra thân mồ hôi.

      Lúc chạy đến biên gần khung thành nhặt banh, bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc cách đó xa. Sợ lại nhận nhầm người, híp mắt nhìn lúc lâu, sau khi xác định, liền ôm bóng nhặt về, ném cho các học sinh bên trong sân, “Đổi người nhé, tôi nghỉ chút.”

      làm suốt tuần, Kim Đa Bảo vốn muốn ở nhà nằm ngửa, lười đến mức chẳng muốn nhấc đầu ngón tay. Nhưng Tiểu Vân lại mực ngồi lảm nhảm bên tai , “Thu thiên bất giảm phì, đông thiên nhất thân phiêu, xuân thiên lai bất cập, hạ thiên đồ thương bi*!”

      (Mùa thu giảm béo, mùa đông mỡ độn khắp người, nếu mùa xuân giảm kịp, mùa hè rất đau khổ!)

      Nếu loại văn chương xoàng xĩnh này gửi vào tòa soạn của , nhất định bị trả từ vòng gửi xe.

      Kim Đa Bảo yên lặng nhổ ngụm, nhưng sau đó vẫn thay quần áo vận động, cùng Tiểu Vân ra khỏi nhà, chạy bộ trong sân tập. nhìn động tác làm nóng ngươi kì lạ của Tiểu Vân, vừa ép chân vừa duỗi cơ. vuốt vuốt cánh tay lạnh cóng đến nổi da gà của mình, đẩy nàng, “Chạy thôi.”

      ràng người muốn ra ngoài chạy bộ là Tiểu Vân, kết quả mới chạy vòng, con bé kia bắt đầu làm chó giả chết, chạy hai bước lại bộ nửa vòng, bám chặt người Kim Đa Bảo, động chút cũng muốn động.

      Trời hơi tối, ánh đèn nhàn nhạt sáng lên, Kim Đa Bảo vỗ vỗ lưng Tiểu Vân, “Chúng ta chạy thêm vòng nữa, chạy xong ăn cơm.”

      “Được được, ăn .” Tiểu Vân thở hổn hển, xoa xoa cái bụng, “Cậu chạy trước , dẫn tớ theo sau.”

      “Cũng được, cậu ráng theo kịp nha.” Kim Đa Bảo vừa chạy vừa quay đầu dặn Tiểu Vân, “Điều chỉnh hô hấp, cố nghĩ đến chiếc váy cậu mới mua trong tủ quần áo ấy, cố gắng lên, cố gắng lên!”

      Cứ như thế dẫn nàng chạy nửa vòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau nữa, Kim Đa Bảo đưa hai tay ra phía sau, ngoắc ngoắc gọi, “Mau theo tớ!”

      Bàn tay sau lưng bị người khác nắm lấy, tưởng Tiểu Vân ăn vạ đòi kéo , nên liền nắm chặt lấy, nhưng vừa chạy hai bước cảm thấy đúng, sao bước chân Tiểu Vân lại có cảm giác thoải mái thế nhỉ? Hơn nữa bàn tay này, hình như hơi lớn chút.

      nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người nắm lấy tay phía sau là Khâu Thiên, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 7:

      Edit: Blue


      “Cậu kéo tôi làm gì?” hỏi, chỉ là hoài nghi đơn thuần

      Tiểu Vân chạy hồi nên hơi đói, lúc mò vào túi xem thử phát trong túi áo còn cây kẹo que, nàng vui mừng quá đỗi, dừng lại tập trung lột giấy gói kẹo, lột xong vứt giấy gói vào thùng rác đặt đường chạy của sân tập, sau đó mới đuổi theo Kim Đa Bảo. Nhưng màn kịch đột nhiên ra trước mắt lại làm phát ngốc, tại sao Kim Đa Bảo lại nắm tay chàng cao ngất, còn liếc mắt đưa tình với ta?

      Kim Đa Bảo cũng bị dọa sợ hết hồn, là bị dọa sợ hết hồn, chân trái đạp vào chân phải, nếu có người kéo tay, chắc chắn loạng choạng ngã nhào xuống đất. Người đứng sau lưng nắm lấy tay , chính là người vẫn còn nhìn thấy ti vi hôm qua, tim của còn vì ta mà đập liên hồi, nhưng tại sao lại bỗng nhiên xuất ở đây? đúng, tại sao lại bỗng nắm lấy tay ?

      “Cậu kéo tôi làm gì?” hỏi thẳng, chỉ là hoài nghi đơn thuần, dường như tức giận vì bị đụng chạm.

      “Hả? phải chìa tay cho tôi à?” Khâu Thiên nghiêng đầu, có vẻ như bỗng hiểu ra, nhanh chóng buông tay, “ đúng hả…”

      Nãy giờ Kim Đa Bảo vẫn đứng với tư thế bắt tréo chân, Khâu Thiên vừa thả lỏng tay, liền mất trọng tâm, quỳ “bịch” xuống đất.

      “…”

      Kim Đa Bảo vốn muốn quay đầu nhìn Khâu Thiên, nhưng do ngã quá nhanh, chống hai tay xuống đất, nên cái cổ suýt chút nữa rớt ra ngoài.

      là quá mất mặt, đặt mông ngã ngồi cũng còn tạm… Nhưng cái tư thế này…

      Tiểu Vân đứng phía sau thò đầu nhìn, vốn tưởng là tiết mục tình gì đó, kết quả lại thấy kịch bản này đúng lắm, sao Kim Đa Bảo lại hành lễ lớn như vậy? nàng kinh ngạc há hốc mồm, kẹo que rơi xuống đất cũng thèm nhặt, nhanh chóng chạy tới xem Kim Đa Bảo.

      Khâu Thiên vội đỡ dậy, chân mày cau lại, “Thăng bằng của tệ .”

      Kim Đa Bảo: “…”

      Đối xử với người bị thương như vậy mà được xem là đàn ông sao?

      giơ hai tay lên, lòng bàn tay dính đầy sỏi đỏ đường chạy của sân tập, tay còn bị xước da, chưa chảy máu, nhưng bên có những đường rách khá dài. gì, giơ tay huơ trước mặt Khâu Thiên, bụng cảm thấy rất uất ức.

      Vì vậy Tiểu Vân còn chưa chạy đến trước mặt Kim Đa Bảo, thấy người ta bị Khâu Thiên kéo đến bồn rửa tay bên kia sân.

      Tiểu Vân yên lặng đứng hồi, cảm thấy may mắn vì mình chưa tới kịp. Sờ sờ miệng, kẹo que cũng rơi mất, nàng đành từ từ quay ngược lại dọn dẹp, sau đó ngồi xổm dưới rào chắn của khán đài, chờ Kim Đa Bảo trở về dẫn mình ăn cơm.

      Nước trong bồn rửa tay lạnh đến thấu xương, Khâu Thiên kéo tay Kim Đa Bảo đặt dưới vòi nước, rửa sạch vết thương. Răng run cầm cập, lúc này trái tim thiếu nữ mê muội bùng phát tối qua biến mất sạch , nhìn cái tên bất hảo này, chất vấn ta, “Sao cậu thả tay ra!”

      Khâu Thiên rửa tay kia cho , lườm cái, “Lúc trước muốn kéo, bây giờ lại muốn thả, làm khổ người khác .”

      “…”

      ta sai, nhưng tại sao lại trách ? Còn nữa, câu “làm khổ người khác” dùng như vậy sao?

      Rửa tay xong, Khâu Thiên trực tiếp cầm tay lau lên lớp áo eo mình, áo của màu xanh đậm, kiểu dáng và chất liệu đều rất giống loại mặc, chỗ bị nước thấm ướt đen sậm lại, bụng bỗng xuất hai dấu tay trông rất buồn cười.

      Tuy lau khô nước như vậy làm tay lạnh nữa, nhưng hiểu sao, lại cảm thấy là lạ…

      Kim Đa Bảo vội rút tay về, “Sao lại lau lên áo cậu?”

      được sao? Vậy chẳng lẽ lau lên áo ?” Khâu Thiên vẫy tay gọi, “ theo tôi, bên kia có băng keo cá nhân.”

      cần đâu…” Kim Đa Bảo muốn từ chối, nhưng Khâu Thiên nhấc chân trước.

      còn cách nào, đành nối gót theo sau.

      “Bên kia” mà Khâu Thiên chính là phòng chứa đồ dưới khán đài của sân tập, theo ta vào căn phòng, thấy bên trong rất bừa bộn, có rất nhiều tấm đệm mềm màu xanh, còn có các loại bóng như bóng chuyền, bóng đá… Khâu Thiên lục lọi hồi, mới ôm ra chiếc hộp màu xanh nhạt, bên phủ lớp bụi dầy. ta ghét bỏ phủi phủi, sau đó mở nắp, lấy từ bên trong xấp băng cá nhân.

      “Vào đây.”

      “Hả?” Kim Đa Bảo bước tới, phòng chứa đồ bật đèn, chỗ đứng gần như che khuất cửa, bỗng cảm thấy mắt Khâu Thiên trong bóng tối sáng vô cùng.

      Khâu Thiên nhìn vài giây, “ che mất ánh sáng rồi.”

      Kim Đa Bảo nhanh chóng bước sang phải mấy bước.

      Vẫn rất tối, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy tay, Khâu Thiên giúp dán miếng băng cá nhân lên tay trái, chỗ còn dư đều đưa hết cho , “Để dành xài.”

      cần nhiều như vậy… Tôi cũng đâu bị đứt động mạch chủ…

      “Cảm ơn.” bỏ xấp băng vào túi quần, nghĩ là còn chuyện gì, nên ho khan tiếng, “tạm biệt” rồi ra cửa. Lúc bước tới cửa lại cảm thấy kì quái, hình như ngoài cửa có rất nhiều người chen chúc?

      nghi ngờ nhìn bốn phía, các nam sinh liền quay đầu chuyện với nhau.

      Là ảo giác sao?

      thêm mấy bước, Khâu Thiên thu dọn xong cũng bước ra, lập tức, xung quanh liền vang lên tiếng huýt sáo và tiếng trêu ghẹo, lần này Kim Đa Bảo dám quay đầu lại nhìn nữa, cúi đầu chạy tìm Tiểu Vân.

      Dù đứng trong gió thu lạnh cóng lúc lâu, nhưng Tiểu Vân vẫn hỏi gì cả. Bởi nhìn gương mặt nóng bừng đến mức nấu chín lẩu của Kim Đa Bảo, chẳng lẽ nàng phát ra? Tiểu Vân cắn trứng cút, giơ ngón tay cái, “Ở ngoài bạn trai cậu còn đẹp trai hơn TV nữa!”

      Đó phải bạn trai tớ… Chúng tớ còn chưa gặp nhau mấy lần… Tớ cũng biết tại sao ta lại kéo tay tớ… Có lẽ do hiểu lầm tớ đưa tay cho ta… Này, đừng nhìn tớ sùng bái như thế chứ… Hai chúng tớ quen nhau…

      Kim Đa Bảo cúi đầu ăn ngừng, hơi nóng bốc lên làm vẻ ngượng nghịu mặt tan rất nhiều.

      đường có vài nam sinh trẻ tuổi qua, lúc ngang qua quầy Malatang bỗng nhiên ngừng lại, ai nấy đều nhìn lướt qua mặt Kim Đa Bảo, thấp thoáng còn nghe thấy “ Thiên”, “chị dâu” gì đó, Kim Đa Bảo sợ đến mức gấp gáp gọi ông chủ tính tiền, cũng sợ bọn họ tới bắt chuyện với .

      qua đoạn đường kinh hồn bạt vía này, ngay cả về nhà tốc độ mở cửa cũng nhanh hơn rất nhiều, như chim sợ cành cong, muốn xuất cùng lúc với Khâu Thiên, dù chỉ giây. ta là tên gia hỏa lắm mánh khóe, tuy nhiệt tình giúp dán băng cá nhân, nhưng vết thương này, phải do ta làm té mới có sao!

      biết có phải do tinh thần căng thẳng hay , mà người luôn có sức đề kháng ngoan cường với các món ăn ven đường như Kim Đa Bảo, đêm nay lại thua trận thảm hại. Sau hai chuyến chạy vào nhà vệ sinh, Tiểu Vân cũng bị đánh thức. nàng mở cửa phòng ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi, “Bảo ơi, cậu sao vậy?”

      Kim Đa Bảo ngượng ngùng xin lỗi, “Làm phiền cậu rồi, tớ bị tiêu chảy, uống thuốc ngay đây, cậu ngủ .”

      Uống hết viên thuốc nghiền trong bao, sợ thuốc tác dụng kịp, phải đứng lên đứng xuống, nên quyết định ngủ. Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, cần làm. Nửa đêm mười hai giờ, quấn chăn ngồi giường xem bản thảo, thấy bộ thanh xuân vườn trường tệ lắm, giọng văn thuần thục trong trẻo.

      Trong đêm tối, tiếng bánh xe trượt con chuột máy tính càng ràng hơn, bụng cũng khó chịu nữa, Kim Đa Bảo nghĩ xem xong bộ này ngủ, ngáp dài, xem đến cảnh nam nữ chính cùng nhau đánh tennis, khi trả dụng cụ về phòng chứa đồ đóng cửa sắt lại…

      “?!” Cơn buồn ngủ của Kim Đa Bảo bay mất, ngón trỏ di chuột nhanh xuống dưới.

      Nam nữ chính đóng cửa sắt lại, trong căn phòng bụi bặm tối tăm, hai người ôm nhau, sau đó dâng cho nhau nụ hôn đầu tiên. Tác giả viết tình tiết này vô cùng tỉ mỉ, ngay cả chuyện nam chính khẩn trương, cẩn thận đập vào răng nữ chính cũng viết ra, làm người đọc cảm thấy rất nhập tâm, chẳng hạn như Kim Đa Bảo, cẩn thận lại nhớ tới chuyện lúc chập tối, ánh mắt mà Khâu Thiên nhìn , cũng trong phòng chứa đồ tối tăm…

      Ực.

      Kim Đa Bảo nuốt nước miếng.

      dùng sức lắc đầu, cố gắng hất ý nghĩ kì quái này ra ngoài, sau đó vội vàng nhắn thư trả lời cho người gửi, “Rất hay, nhưng học sinh sơ trung nên chuyện đương.” Suy nghĩ chút lại nhắn thêm, “Cao trung cũng được.”

      là, như vậy hôn cái gì chứ, cùng nhau giải hàm số làm bài tập tổ hợp phải tốt hơn sao!

      Ngày hôm sau, vừa sáng sớm tỉnh, bụng rỗng tuếch, Kim Đa Bảo đói ngủ được, bèn khoác áo ấm ra cửa mua bữa sáng. Nhà ăn trong trường học có ai xếp hàng, mua bánh bao trứng và sữa đậu nành về nhà. Dọc đường luôn lo lắng chạm mặt Khâu Thiên, nên rất nhanh.

      Cũng biết là ta có gì đáng sợ, nhưng vẫn cảm thấy hơi chột dạ. nghĩ ta cũng được xem là thần tượng, loại thần tượng này vẫn nên tôn kính mà gần gũi tốt hơn, có loại bản năng của động vật, bản thân mình thành an phận, nên cũng hơi sợ những “tên nhóc hư hỏng” thế này —— mà Khâu Thiên lại nằm trong những thành phần đó, có con trai ngoan nhà nào lại nắm tay con chứ!

      Kết quả là do suy nghĩ quá nhiều, sáng sớm lạnh cóng thế này, ngay cả chim sẻ cũng muốn bay, đừng gì đến bóng người.

      Lúc đến cửa cầu thang, bỗng nghe thấy tiếng bé trai khóc thút thít, “Con nhà trẻ đâu!”

      “Mẹ đâu có dẫn con đến nhà trẻ, chúng ta tới nhà chơi.” Người mẹ trẻ nắm tay thằng bé trông rất bất đắc dĩ, “Soái Soái ngoan, đừng ồn nữa, các chú các dì ngủ đó.”

      “Mẹ gạt con, mẹ dắt con tới nhà trẻ! Con đâu!”

      “Hôm nay là ngày nghỉ, phải tới nhà trẻ.”

      “Hu hu, ngày nghỉ mà mẹ còn mang con tới nhà trẻ, sao mẹ ác thế!”

      Kim Đa Bảo nhịn được cười khúc khích tiếng, logic của thằng nhóc này thú vị .

      “Chúng ta có nên mua chút đồ ăn vặt nhỉ?”

      Cậu bé hơi ngừng khóc, rướn cổ lên, mong đợi nhìn mẹ mình, “Đồ ăn vặt gì?”

      Cuộc đối thoại của hai mẹ con dần xa, Kim Đa Bảo xem náo nhiệt nữa, nhanh chóng cầm đồ ăn lên lầu.

      Khi bóng khuất hẳn, hai cánh cửa sổ lầu cũng vừa lúc khép lại.

      Mẹ Khâu vừa dọn cơm vừa trách con, “Trời lạnh như vậy, con mở cửa sổ làm gì? Thò đầu ra ngoài sợ cảm lạnh sao?”

      Khâu Thiên bước lại ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh : “Hít thở khí.”

      Mẹ Khâu hoài nghi nhìn cái, lúc tiếp tục bưng thức ăn lên, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa ở nhà đối diện. Bà bĩu môi, thẳng quỷ , còn muốn gạt mẹ sao, là bé hàng xóm chứ gì!

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 8:

      Edit: Blue



      Tới đây! Đá đểu nhau !

      Trở về nhà, qua phòng Tiểu Vân nhìn chút, thấy nàng vẫn chưa tỉnh, bèn ngồi trong phòng khách ăn mình, đặt phần của Tiểu Vân trong nhà bếp. Lại dán tờ giấy lên cửa phòng nàng, để khi nàng thức dậy biết đường ăn cơm.

      Hôm qua Tiểu Vân tìm chạy bộ làm nhớ đến chuyện, hình như phiếu tập của trung tâm thể hình, lúc đường, bỗng bị tiểu soái ca ưa nhìn giữ lại quảng cáo, sau khi lấy được thông tin liên lạc, cứ ba lần ngày trung tâm lại gửi tin nhắn đến cho , cuối cùng chịu nổi phiền phức, đành mua đại phiếu. phiếu có mười hai ô trống, chỉ có ô trống đầu tiên được đóng mộc, Kim Đa Bảo nhìn thời gian, phát chưa hết hạn, nên quyết định sáng hôm nay đến đó tập yoga giãn gân cốt chút, suốt ngày ngồi làm việc trong phòng, làm thắt lưng và xương cổ hơi mỏi.

      vác đệm tập yoga mua từ trung tâm thể hình, rón rén ra khỏi nhà, làn gió se lạnh phả lên mặt, còn có ánh sáng dìu dịu lúc sáng sớm, lá rụng trải đầy con đường trong sân trường, bỗng cảm thấy như được trở về thời gian tự do tự tại lúc còn ở giảng đường.

      Thầy giáo dạy yoga là người rất tử tế, giọng nhàng, luôn nhấn mạnh: “Chỉ cần tự mình xoạc ngang là thành công.”

      biết là do mới sáng sớm ăn uống quá nhiều, hay là do có cầu quá nghiêm khắc với bản thân, mà bên cạnh , mỗi khi đến nhịp cuối trong tám nhịp, ta lại luôn đạp nhịp mạnh hơn chút, uốn éo hông, sau đó đánh cái rắm lớn .

      “Năm sáu bảy “phụt” —— “

      Chính là tiết tấu như vậy, mọi người trong phòng đều cố nhịn cười, kia cũng thấy xấu hổ. Thầy giáo lập lại vài lần “Đừng miễn cưỡng quá”, có lẽ là muốn giảm bớt khí ngộp ngạt, giúp mọi người thả lỏng cơ thể hơn.

      “Khom lưng, nâng mông, khép đùi lại, thả lỏng mông ra… Cảm nhận tỉ mỉ cảm giác mông được thả lỏng, giống như nở hoa vậy, thả lỏng…”

      ???

      Suýt chút nữa Kim Đa Bảo lộn nhào xuống đất, cúi gằm mặt để che nụ cười mặt mình, so với lúc nghe bạn học kia đánh rắm mỗi tám nhịp, bây giờ còn thấy buồn cười hơn. Đây là loại miêu tả quái quỷ gì thế? Mông nở hoa?

      Rèn luyện thể xác và tinh thần hơn hai tiếng, ra thân mồ hôi, thoải mái về nhà, dự định gọi Tiểu Vân ra ngoài ăn bữa ngon lành. Mới tới dưới lầu, thấy Tiểu Vân đứng kí nhận bưu kiện, nhưng sao biểu cảm của Tiểu Vân và bưu tá kia lại quái dị thế nhỉ?

      “Tiểu Vân.” Kim Đa Bảo bước tới cạnh , khi thấy mặt nàng hoảng hồn “A” tiếng, “Lông mày cậu bị sao vậy?”

      Tiêu Vân đưa hộp bưu kiện cho Kim Đa Bảo ôm, còn mình bụm mặt chạy lên lầu, cả người rất bi phẫn.

      Kim Đa Bảo vừa vác đệm vừa ôm hộp chạy phía sau, khẽ hô, “Nặng quá , cậu mua cái gì đó?”

      Giọng Tiểu Vân truyền qua kẽ tay, “Sách tham khảo giao dịch.”

      Hì hục vác đồ về tới nhà, rốt cuộc Kim Đa Bảo cũng bắt được nàng che mặt kia, lông mày bên trái của Tiểu Vân có đường kẻ màu đỏ rất đậm, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

      “Cũng phải do bưu tá kia gọi đến lúc tớ chưa rời giường sao, hại tớ phải gấp gáp mặc quần áo… Cậu cũng biết tớ rất chú trọng hình tượng, hôm qua tớ mới tỉa lông mày, nên lúc nãy định vẽ thêm chút, kết quả tớ cầm nhầm bút làm bài hôm qua, chưa nhìn kĩ vẽ lên mặt… bưu tá lại gọi điện hối tớ, nên tớ đành phải để như vậy ra ngoài, còn chạm mặt dì sống ở đối diện nữa, hình như bà ấy bị tớ dọa sợ…”

      Kim Đa Bảo im lặng nhìn , “Qua từng ngày, kịch hài của cậu ngày càng nhiều rồi.”

      Chiều mùa thu, đột nhiên cảm thấy hơi lười, Kim Đa Bảo chọn quyển sách ra bàn ngồi đọc, đọc hồi thấy hơi lạnh, bèn đứng dậy vào nhà bếp hâm cốc sữa tươi.

      ngang qua cửa phòng Tiểu Vân, thấy nàng nâng má cau mày ôn tập, Kim Đa Bảo cũng hiểu độ khó của cuộc thi này lắm, chỉ nghe năm ngoái nàng thi qua, cho nên năm nay chăm chỉ vô cùng… Nhưng mà hình như, cũng chăm chỉ lắm? Kim Đa Bảo nhìn nàng sung sướng lôi điện thoại di động ra, yên lặng vào nhà bếp.

      Lúc cầm sữa nóng ra bị Tiểu Vân gọi lại, nàng có vẻ rầu rỉ hỏi Kim Đa Bảo, “Bảo ơi, cậu xem, màu xám đẹp hay là màu đen đẹp? Tớ khó chọn quá!”

      “Cái gì màu đen hay màu xám?” Kim Đa Bảo bước tới nhìn vào điện thoại di động, phát Tiểu Vân chọn áo, quả nhiên là tập trung ôn bài…

      “Màu đen , màu đen hoạt bát hơn.”

      “Nhưng mà tớ nghĩ quần jean, áo khoác hay đồ dùng màu xám thanh thuần hơn.” Lúc đầu mắt Tiểu Vân phát sáng, nhưng sau đó khi nghĩ đến dáng vẻ lúc mặc vào của mình, “Nhưng mà màu xám lộ mỡ, nhất là ngực to, mặc cái gì cũng thấy mập… Haizz, ước gì ngực tớ phẳng chút, mặc đồ mới đẹp!”

      “…” Chọn áo chọn áo, sao đột nhiên lại công kích dáng người chứ?

      Kim Đa Bảo cầm li lui về phòng mình, uống ngụm sữa nóng, mỗi khi vào thu, đều có thói quen uống sữa nóng, khỏe người chắc xương, hơn nữa chừng… nhìn xuống ngực mình, thương cảm hai giây.

      Đại khái là do lâu lắm chưa vận động cao độ như vậy, nên hôm sau lúc làm, Kim Đa Bảo cảm thấy cả cánh tay, bắp đùi, và thắt lưng đều rất nhứt, giống như bị người ta trùm bao đánh cho trận.

      Ngồi trong phòng làm việc sửa bản thảo, bảo vệ bỗng gọi điện bảo ra kí nhận bưu kiện, xuống lầu ôm chiếc túi đồ chơi bằng vải bố kẻ ca rô lên, đồng nghiệp đều tò mò hỏi thăm, Kim Đa Bảo giải thích, “Lúc tác giả ra ngoài chơi, thấy vài món đồ chơi đẹp mắt nên mua túi, bảo mình tổ chức hoạt động tặng độc giả.”

      “Tốt như vậy sao, đồ chơi gì thế?” Đồng nghiệp chủ động đưa kéo cho Kim Đa Bảo mở túi, sau đó khẽ reo lên, “Chú chó đáng quá ! Vừa xấu vừa dễ thương, ha ha ha!”

      “Uhm, rất dễ thương.” Kim Đa Bảo bắt đầu tìm hộp để chất đồ vào, “Tác giả muốn chọn vài độc giả, người tặng hai con.”

      … hai… ba bốn… ủa? Có phải thiếu con nhỉ? Tôi đếm ra số lẻ.” Đồng nghiệp lại đếm thêm lần nữa, “Qủa thiếu con.”

      Kim Đa Bảo vừa ngắm nghía vừa xếp các món đồ vào hộp, xếp xong lấy băng keo dán lại, còn sót lại con bàn, vui vẻ với đồng nghiệp, “ phải thiếu, do tác giả trả giá với chủ tiệm, nên chủ tiệm tặng thêm con, sau đó tác giả con này tặng cho tôi.”

      “À~” Đồng nghiệp thấy Kim Đa Bảo ngắm nghía chú chó đặt bên cạnh máy tính, do dự chút mới mở miệng , “Nhưng mà người khác đều được tặng đôi, của chỉ có con… Tác giả của , phải chế giễu là chó độc thân chứ?”

      “?” Kim Đa Bảo mơ màng nhìn chằm chằm con chó ngốc thè lưỡi kia, thừa dịp đồng nghiệp chú ý, lặng lẽ nhét con chó kia vào trong ngăn kéo.

      Bởi vì cả người đau nhứt, nên buổi trưa bật giường xếp nằm nghỉ ngơi chút, lúc nghỉ ngơi còn quên cầm điện thoại chất vấn tác giả mắng là chó độc thân.

      [Cá chép gấm]: Tại sao chỉ cho tôi con chó?

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Bởi vì chủ tiệm chỉ tặng tôi con mà.

      [Cá chép gấm]: vậy sao?

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Cái giọng chất vấn này của là sao hả?

      [Cá chép gấm]: Tôi…

      [Cá chép gấm]: À, do hôm nay sửa bản thảo, đọc được tình tiết rất ngọt! Nên trái tim thiếu nữ của tôi bắt đầu bùng phát!

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Đừng có sang chuyện khác, giọng điệu chất vấn lúc nãy của là sao hả? Giải thích ! Thấy con chó quá ít đúng ! Hôm qua tôi mới thấy đôi voi rất dễ thương, mấy ngày nữa tặng cho .

      Kim Đa Bảo ngồi phiên dịch chút, đôi voi*, có nghĩa là đối tượng* sao? Qủa nhiên chế giễu có đối tượng!

      (Trong tiếng Hán, “đôi voi” đọc là “duì xiàng” (对象), từ này hoàn toàn trùng và trùng cách viết với từ “đối tượng” – có nghĩa là “người ” (对象))

      [Cá chép gấm]: Bổn thiếu nữ chơi với nữa, nghỉ trưa đây!

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: [Hình ảnh] [Hình ảnh]

      Kim Đa Bảo mở lớn hai tấm hình đó ra, là hai đoạn bách khoa giải thích, “Thiếu nữ: từ chỉ những vị thành niên, độ tuổi từ 12 đến 16.”, “Nếu định nghĩa theo pháp luật, nữ từ 14 tuổi trở lên được gọi là phụ nữ.”

      Tôi còn chưa lần nào mà! Sao còn là thiếu nữ chứ! Tôi phục!

      Kim Đa Bảo tức giận xoay người, muốn nhắn tin cãi lại, chiếc giường bỗng kêu ken két, sau đó ầm tiếng, còn chưa phản ứng kịp giường sập, mà lúc té từ giường xuống, đầu bỗng đập mạnh vào thềm xi măng dưới đầu giường.

      Thế giới xoay tròn trong nửa phút, chờ đến khi trước mắt còn tối đen cũng còn trắng toát nữa, mới có thể bò khỏi chiếc giường bị ngã sập dưới đất. xoa đầu, nhặt điện thoại di động lên, mặt bị vỡ, nhưng tối đen.

      Nhấn nút nguồn lúc, điện thoại bắt đầu khởi động trở lại, lát sau mới nhận tín hiệu, tin nhắn liền nhảy ting ting ra ngoài.

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Sao gì thế! Tới đây! Đá đểu nhau !

      Hay lắm, có vẻ vẫn còn dùng được.

      Kim Đa Bảo kê giường vào góc tường, cũng dám nằm nữa, đành nằm úp xuống bàn làm việc, mê man chịu đựng đến lúc tan ca.

      Trời càng ngày càng lạnh, tay Kim Đa Bảo dùng sức khép chặt cổ áo khoác, tay kia ôm phần đầu bị thương của mình, đề phòng bị gió thổi lạnh mà hỏng. qua mấy tiệm ăn phố, ngay cả lòng dạ mua cơm cũng còn.

      Mùi trà sữa bay đến, hương vị ngọt ngào bị gió thổi phai rất nhiều. Kim Đa Bảo chậm lại, bước hai bước về phía tiệm trà sữa, lúc đến gần bỗng nhìn thấy bóng người rất quen, vội cúi đầu, xoay người rời .

      “Này!” Đáng tiếc bị phát .

      Kim Đa Bảo đành phải quay đầu lại, cố nở nụ cười, “Hi!”

      Lại gọi tên , lễ phép!

      Khâu Thiên cầm tiền thối và đồ uống từ tay nhân viên phục vụ, đến gần , “ uống cái này ? Tôi phải ngồi xe nhưng mang theo tiền lẻ, nên tới đây phá ra. uống cái này được.”

      Kim Đa Bảo nhìn li giấy trong tay ta, chắc là đồ uống nóng, bèn hỏi câu, “Cái này, có thể uống sao?”

      Khâu Thiên nở nụ cười, “ phải vừa nãy muốn đến đây mua à? Cầm .” bỏ tiền vào ví, sau đó rút tờ mười đồng ra ngoài, kéo hành lí phía sau, “Còn nóng uống , tôi phải về đội đây.”

      “Cảm ơn.” Kim Đa Bảo cầm thức uống nóng hổi, uống hớp , cảm giác ngọt ngào, ấm áp như thấm vào ruột gan, vẫy tay chào tạm biệt Khâu Thiên, sau đó xoay người nhanh chóng về phía nhà mình, lòng bàn tay được li trà sữa sưởi ấm, nhàng xoa tay lên chỗ bị đau đầu.

      “Kim Đa Bảo.” Lại nghe thấy tiếng Khâu Thiên gọi , lần này rốt cuộc chịu gọi tên .

      Kim Đa Bảo quay đầu nhìn, Khâu Thiên băng qua đường về phía .

      “Sao vậy?” hỏi.

      Khâu Thiên nhìn đầu chút, lúc băng qua đường chờ xe, thấy luôn ôm lấy đầu. cởi mũ lưỡi trai đầu mình, đội lên đầu Kim Đa Bảo, “ có gì, về .”

      xong xoay người rời , kéo hành lí băng qua đường lẫn nữa, đoạn đường lúc tối lúc sáng, từ từ xa.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 9

      Edit: Blue

      Khâu Thiên cười giễu tiếng, “Mau há miệng ra.”

      Lúc Khâu Thiên quay về kí túc xá của đội bóng, phát đội trưởng Tùy Mẫn vẫn chưa trở lại. cất hành lí, rồi xông vào tắm nước nóng trước, gió đêm nay lớn.

      Sau khi sấy khô tóc, Vương Hi Lâm cũng vừa lúc tới tìm chơi, trong đội hình thứ nhất của câu lạc bộ, ta là hai người tuổi nhất, bình thường quan hệ cũng tương đối khá.

      Vương Hi Lâm giọng hỏi , “Nghe gì chưa, năm nay Oltito chuẩn bị xuống chức, sang năm Quần của chúng ta được điều lên.”

      biết chuyện Oltito sắp hết hợp đồng với đội tuyển quốc gia, chỉ là cấp làm như vẫn chưa quyết định, hoặc có thể , là vẫn chưa muốn tiết lộ người dẫn dắt đội tuyển quốc gia trong mùa tới là ai. Huấn luyện viên Lý Lập Quần đội Cổ Quế từng là tuyển thủ thực lực của đội tuyển quốc gia, nhưng ta lại chưa có kinh nghiệm dẫn dắt đội tuyển, chuyện ta có được điều lên hay , quả vẫn chưa chắc chắn.

      Khâu Thiên muốn đứng đây tốn sức vì cấp , ngồi ghế nhìn Vương Hi Lâm, “Liên quan gì tới cậu?”

      “Ha ha, cậu ngốc quá, nếu Quần lên , vậy chắc chắn chọn đội theo chiến thuật mà ấy thông thạo, và ai có thể phối hợp với chiến thuật đó tốt nhất? Dĩ nhiên là tuyển thủ cũ trong câu lạc bộ chúng ta! Tôi tin là cậu muốn vào đội tuyển quốc gia, đúng chứ?” Vương Hi Lâm từng được chọn vào danh sách của huấn luyện viên Oltito, nhưng Oltito có vẻ quý ta lắm, tính tổng các trận đấu ta được ra sân trong thế vận hội, cũng chưa tới nửa tiếng.

      “Cho nên?”

      “Cho nên nhân lúc Quần còn trong câu lạc bộ, cậu nên tranh thủ thời gian kết thân với ấy , cậu vào đội trễ nhất, mông còn chưa ngồi nóng ghế thi đấu câu lạc bộ nữa.” Vương Hi Lâm chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “À.” Khâu Thiên gật đầu, “Biết rồi.”

      Câu “biết rồi” của tỏ vẻ khẳng định hay phủ định, Vương Hi Lâm cảm thấy hơi mất hứng, nên nhắc lại chuyện này nữa, ta chút về máy chơi game mới mua của mình, sau đó về phòng ngủ.

      Dường như người có cùng suy nghĩ với Vương Hi Lâm cũng ít, Khâu Thiên ràng cảm thấy trong mấy ngày huấn luyện sau, tất cả mọi người đều cố gắng hơn rất nhiều, số người tranh thủ lúc nghỉ ngơi tới chuyện với huấn luyện viên cũng thiếu, ngay cả tiệc tùng này nọ cũng tăng lên nhiều hơn —— nhưng đại khái là do dám mời huấn luyện viên ăn cơm mình, nên bọn họ đều phải cắn răng mời tất cả mọi người cùng .

      tham gia được hai lần, lúc chỉ cắm đầu ăn và uống bia. thích cảnh mọi người vây xung quanh nịnh hót huấn luyện viên, cũng thích mấy hạng mục xoa bóp chăm sóc sức khỏe gì đó sau bữa ăn, mỗi lần có người gọi cùng, đều từ chối. chủ động tham gia, nên qua mấy lần cũng ai gọi theo nữa.

      Chiếc đèn lớn giữa sân huấn luyện tắt, đứng trò chuyện với nhân viên trợ quản lúc, sau đó mang sọt bóng bên ngoài phòng thay đồ ra sân. Trong sân bóng rộng lớn, chỉ còn mình .

      Xếp mười mấy quả bóng sân, đá từng quả về phía khung thành, nếu vào lại hoan hô tiếng, nếu vào liền nhặt bóng đặt lại vị trí cũ, tiếp tục đá về phía khung thành, đến khi vào mới thôi.

      có thể hiểu được suy nghĩ của các đồng đội, nhưng khi nhìn dáng vẻ nịnh nọt luồn cúi của bọn họ, thực thấy rất chướng mắt. Ba dạy đá bóng mười mấy năm, dạy phải vững vàng, đoàn kết, nghị lực, nhẫn nại, nhưng dạy phải nịnh bợ.

      Đèn lớn giữa sân tắt, chỉ còn vài cột đèn hai bên sân, ánh đèn chiếu xuống, kéo bóng người thành đường dài, sân cỏ chỉ còn chơi đùa với quả bóng. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh bỗng có thêm người, nhanh nhẹn cướp được quả bóng trước chân Khâu Thiên, ta ngừng lại chút, sau đó vững vàng đá vào khung thành.

      Mẫn” Khâu Thiên vén vạt áo lau mồ hôi mặt, “Ăn gì chưa?”

      Tùy Mẫn rê bóng, chơi đùa rất vui vẻ, “Chưa . Sao thế, ở chỗ này giả vờ khắc khổ chịu khó à?”

      Khâu Thiên gì, chỉ cười cười, “ ăn chút gì ?”

      Tùy Mẫn là đội trưởng đội Cổ Quế, là tuyển thủ lão làng hơn ba mươi tuổi, ở chung phòng với Khâu Thiên, nên được xem là cặp đôi già-trẻ ăn ý, bình thường ta rất chiếu cố Khâu Thiên, sau khi giúp thu dọn bóng, đứng trong phòng thay đồ chờ .

      Trong căn phòng thay đồ lớn lắm, Tùy Mẫn bỗng với Khâu Thiên, “ Quần ngốc, nếu ấy lên được vị trí đó, nhất định để chút tiền cỏn con làm mờ mắt. Cậu chỉ cần chuyên tâm đá bóng, nếu đá ra trò, ai bạc đãi cậu.”

      Khâu Thiên trầm mặc thay quần áo của mình, xếp đồng phục bóng đá vào túi xách.

      Tùy Mẫn nhìn hộc tủ trước mặt, biết là với , hay tự với chính mình, “Lúc tôi hai mươi tuổi, cũng từng có khát vọng, tôi nghĩ Quần cũng có khát vọng như vậy, nếu ấy lên được đó, nhất định để khát vọng của mình, bị bán bởi vài đồng hồ mấy vạn đồng.”

      Khâu Thiên biết khát vọng ấy là gì, đó là lí do đầu tiên mà mỗi cầu thủ bọn họ đến với bóng đá, cho dù có đứng trước thất vọng, chửi mắng, hay nhiệt tình, chân thành của người hâm mộ, trái tim nhiệt huyết với bóng đá của bọn họ vẫn thay đổi, tất cả bọn họ đều muốn nhìn thấy ngày, mà bóng đá Trung Hoa quật khởi.



      Trời chuyển khô, miệng thường hay nổi nhiệt.

      Mấy ngày nay bị loét miệng, nên Kim Đa Bảo chẳng dám ăn gì, ngay cả húp tí cháo cũng có mùi vị, cuối cùng quyết định lấy độc trị độc, nấu nồi mì sợi sốt cà chua. Sợi mì dai hòa với nước sốt chua ngọt, hương vị đầy đủ, làm vừa ăn vừa phải cố nén nước mắt, vì quá ngon… lẫn quá đau.

      Tiểu Vân được thơm lây, ăn cả tô lớn, sau đó ngừng xuýt xoa, “Bảo ơi, ngày mai thi, tối nay tớ ngủ được mất!”

      “Cậu đọc sách lúc là mệt ngay.” Kim Đa Bảo có nhân tính, khoét vào vết thương của nàng.

      Tiểu Vân xoa xoa tay, lườm , “hừ” tiếng, sau đó chạy vào phòng đọc sách. Nhưng khi Kim Đa Bảo vừa rửa chén xong, nàng lại bắt đầu giở trò, “Bảo ơi, máy tính của tớ cứ kêu mãi, hại tớ tập trung đọc được!”

      Kim Đa Bảo qua nghe thử, là tiếng của cánh quạt tản nhiệt trong thùng máy, chắc là do hoạt động quá nhiều nên máy bị treo chứ gì! xoay người, xem ấm điện có nước , sau đó bật công tắc, quá nửa phút ấm điện bắt đều kêu “o. o. o”.

      “Như vậy nghe thấy tiếng máy tính nữa đúng ?”

      “…” Tiểu Vân chà mặt, “, là. Haizz!”

      Kim Đa Bảo bị bộ dạng của nàng chọc cười, đợi nước trong bình sôi đủ, bèn cầm lên rót cho nàng li nước, “Uống nước nóng tốt cho trí não, uống nhiều chút nha.”

      vậy hả?” Tiểu Vân há miệng, bắt đầu thổi nước, “Vậy tớ uống nhiều chút.”

      Kim Đa Bảo sờ sờ đầu Tiểu Vân, “Cái đồ tiểu bạch ngốc nghếch nhà cậu, nếu vào truyện của tác giả tớ viết, chắc chắn có số làm nữ chính. Ngoan, ngày mai thi tốt, tối về tớ đãi cậu bữa lớn!”

      “Oa! Tuyệt quá !” Tiểu Vân chợt thả tay xuống, “Nhưng mà mai là cuối tuần, bạn trai cậu chưa về sao?”

      “… Tớ lấy đâu ra bạn trai?” Kim Đa Bảo suy nghĩ hồi, mới biết Tiểu Vân đến Khâu Thiên, “Xùy” tiếng, “Đừng gọi bậy.”

      Tiểu Vân liền trừng mắt, “ phải mũ người ta còn treo trong phòng cậu sao? Được được được, tớ , phải ôn tập, ôn tập…”

      Lúc Tiểu Vân rời khỏi chỗ đó, quay về phòng mình, mới nhìn thấy cái mũ lưỡi trai gây ra hiểu lầm kia, lúc này nó yên tĩnh treo móc cửa. Nền đen viền trắng, trông hài hòa lạ thường.

      vội lấy mũ xuống, đội thử lên đầu mình, nhưng có cảm giác tim đập thình thịch như đêm đó nữa.

      Mai là cuối tuần, ta có về nhỉ?

      Chậc, ta có về hay liên quan gì tới ! thèm quan tâm đâu!

      Kim Đa Bảo gỡ mũ xuống, móc lại lên cửa, có vài sợi tóc rối tung dựng thẳng lên. bỗng tìm ra lí do mà mình quan tâm chuyện Khâu Thiên có về hay như vậy: vẫn chưa trả lại mũ cho ta!

      ràng trước kia là “phần tử bất lương”, nhưng sau khi đội mũ cho , có “hành động nghĩa hiệp” như vậy, ta được cho vào hàng ngũ tốt bụng. Kim Đa Bao cầm túi giấy, trong túi là cái mũ, trước khi ăn cơm, cố tình bộ đến sân tập, tìm bóng dáng của Khâu Thiên.

      Có lẽ do trời khá lạnh, nên trong sân tập có nhiều người lắm, quanh đường chạy hai vòng, nhưng vẫn thấy người muốn tìm. Chắc là ta trở về, đành thất vọng cầm túi ra ngoài.

      Khâu Thiên ngồi khán đài, nhìn Kim Đa Bảo chạy lướt qua mặt mình hai lần, mắt luôn nhìn vào sân bóng, hình như… tìm ?

      thử gọi tên , thấy theo bản năng quay đầu, sau đó chợt nở nụ cười ngạc nhiên.

      vẫy tay gọi, vội vàng bước lên cầu thang, vòng qua cạnh , “Tôi cứ tưởng cậu về.”

      Vốn là định về, nhưng gần đây đội bóng khá bát nháo, tất cả mọi người đều có tâm tình đá bóng, nên mới về đây phát ngốc cả buổi.

      tìm tôi à?”

      “Ừ.” Kim Đa Bảo đưa túi cho , “Trả cậu.”

      Khâu Thiên nhận lấy, chỉ nghiêng đầu nhìn cái, “ đưa trực tiếp đến nhà tôi là được, đâu cần phiền phức như vậy.”

      Ha ha… Đưa đến nhà cậu, vậy phải giải thích với ba mẹ cậu chuyện mũ cậu ở chỗ tôi thế nào đây…

      Khâu Thiên ngồi, Kim Đa Bảo đứng, hai người giao túi xong lại biết gì.

      “Vậy tôi…”

      “Ngồi chút .”

      Hai người đồng thời mở miệng, Kim Đa Bảo vốn định rời , nhưng nhìn gương mặt có chút rầu rĩ của Khâu Thiên, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xuống, “Vậy tôi ngồi chút.”

      Khâu Thiên nhìn vài nam sinh đá bóng dưới sân, yên lặng nhìn, rồi đột nhiên hỏi Kim Đa Bảo, “ làm nghề gì?”

      Kim Đa Bảo: “Biên tập viên sách.”

      “Mệt ?”

      “Tàm tạm.” Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, “Là việc tôi thích, nên thấy rất vui.”

      “Vậy à.” Khâu Thiên lại hỏi, “Vậy chức vụ cao nhất của các là gì? Chủ biên hả?”

      “Có gì sao?”

      có muốn làm chủ biên ?”

      Kim Đa Bảo nghiêm túc suy nghĩ, “Làm chủ biên phải gánh vác nhiều việc hơn, bận rộn hơn, mệt mỏi hơn, tiêu chuẩn chọn sách phải cao hơn, dự án viết sách cũng nhiều lắm, tôi làm chủ biên để làm gì chứ?”

      Khâu Thiên ngồi nghe Kim Đa Bảo . Hình như câu trả lời hợp với ý nghĩa câu hỏi lắm. cũng phải là người có tính nhiều, nên sau khi xong, hai người cũng thể tiếp tục chủ đề này nữa.

      thở dài, “Tâm trạng tôi tốt lắm, trò chuyện với tôi , gì cũng được.”

      Kim Đa Bảo “A” tiếng, tỏ vẻ áy náy, “Miệng tôi bị loét, đau.”

      Vậy nên bắt ép người ta.

      Khâu Thiên móc gói giấy màu trắng nằm bên hông ba lô ra, gói cỡ ngón tay, với Kim Đa Bảo, “Há miệng ra.”

      “Hả?” Kim Đa Bảo nhìn gói trắng trong tay ta, “Bởi vì chuyện với cậu, nên cậu muốn hạ độc tôi sao?”

      Khâu Thiên cười giễu tiếng, “Mau há miệng ra.”

      “Ồ.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn há miệng, Khâu Thiên bóp gói trút vào miệng , rất ngọt.

      Là mật ong.

      “Đừng nuốt xuống, ngậm ở chỗ bị loét lúc.”

      Mật ong làm miệng vết thương đau rát, vị ngọt tan ra đầu lưỡi. Kim Đa Bảo ngậm mật ong trong miệng, tới bây giờ đầu óc mới bắt đầu vận động. cũng có tay, sao lại để ta đút nhỉ?

      lặng lẽ nhìn cái, lại bị thấy được, “Nhìn tôi làm gì?”

      có…” Chỉ vừa há miệng, nước bọt chẳng biết tiết ra từ khi nào bỗng chảy xuống, từ khóe miệng xuống cằm, thành vệt nước óng ánh.

      Ngày hôm nay, Kim Đa Bảo mới biết bốn chữ “Bi phẫn muốn chết” được viết như thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :