1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 50

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo buồn cười, làm như dỗ dành , “Ừ, rất tỉnh táo.”

      [​IMG]


      Dù đối với Khâu Thiên, lần xử phạt tương đối nghiêm trọng này khá là đáng tiếc, nhưng với Kim Đa Bảo, đây lại như kì nghỉ lễ, chỉ có thể gặp bạn trai mỗi ngày, mà trừ những lúc thỉnh thoảng đến sân vận động của trường học đá bóng với học sinh, thời gian còn lại Khâu Thiên đều dùng để đưa đón làm, hoặc dẫn tới nhà mình ăn cơm, sau đó qua nhà xem ti vi chuyện phiếm.

      Trong khoảng thời gian đó cũng thử làm vài cuộc giao lưu tình cảm có chiều sâu, ở giường chuyện nhân sinh triết học này nọ, nhưng lần này còn mất thể diện nữa, đổi lại, Kim Đa Bảo mới là người sát phong cảnh, cứ liên tục hỏi “Xong chưa”. cố tình làm người khác phật ý, nhưng thấy thoải mái lắm, có thể phát huy sức chịu đựng bền bỉ với ưu thế về thể lực của vận động viên, nhưng chỉ là con cọp giấy chẳng chịu rèn luyện thân thể, sắp bị nắn bóp thành cục giấy. vẫn bừng bừng khí thế, còn Kim Đa Bảo mệt muốn xỉu, chỉ mong mau kết thúc. Vì vậy, cuối cùng hai người vẫn thể kết thúc cùng lúc, có kẻ ăn đủ no, có người lại ăn tiêu.

      Hai người mặc quần áo tử tế, ngồi đối mặt nhau, cả hai đều cảm thấy lí luận tồn kho của mình có chút vấn đề, nếu tại sao biểu của đối phương lại khác hoàn toàn sách vở chứ?

      Da mặt Khâu Thiên dày, muốn nghiêm túc tìm ra nguyên nhân, hỏi Kim Đa Bảo: “Em thích làm vậy hả?”

      Kim Đa Bảo cúi đầu, đồ thô lỗ, hỏi như vậy em biết trả lời thế nào?

      gì, Khâu Thiên lại tự phủ nhận trước, “ thể nào, em thích như vậy, sao mà thích được.”

      “…” Mặt lớn đấy.

      “Quên .” Khâu Thiên bóp bóp mặt , “Bây giờ em muốn làm gì ? Chuyện có thể khiến em vui ấy?”

      “Muốn xem phim với , muốn ăn kem li nữa.”

      “Được, xem phim rồi ăn kem li.” Khâu Thiên bắt đầu phân tích rất ràng, “Sau này mỗi lần làm xong xem phim và ăn kem li với em, em luyện thành phản xạ có điều kiện, trong lúc làm cứ nghĩ: sau khi kết thúc có chuyện vui, thế là thích làm ngay.”

      Kim Đa Bảo nghe vậy hơi sửng sốt, “ xem cái này ở đâu thế?”

      “Tự nghĩ, cái này còn phải xem à, chẳng phải huấn luyện chó đều như vậy sao? Cứ bảo nó ngồi xuống đứng lên, làm giỏi được thưởng cục thịt.” Khâu Thiên xuống giường, muốn lấy kem li, “Chờ chút nha chó Bảo.”

      Kim Đa Bảo thể nhịn được nữa, ngồi giường đá vào mông cái, Khâu Thiên khom lưng mang dép, bị đá ngã nhào lên trước. Khâu Thiên đứng lên phủi phủi đầu gối, quay đầu lại nhìn , “Nếu làm vậy có thể khiến em vui vẻ cũng được, sau này mỗi lần làm xong cho em đá cái.”

      Ngay cả dấu chấm lửng* cũng chẳng buồn cho nữa.

      (Dấu chấm lửng: là dấu “…”, trong lời thoại, thường khi im lặng, hoặc muốn gì, người ta hay dùng dấu này)

      Lúc trước Khâu Thiên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng hôm nay khi phải cùng Kim Đa Bảo về nhà, lại khá hồi hộp. nghĩ chiếc xe thể thao kia hơi khoa trương, sợ làm ba mẹ Kim thích, nên mượn xe ba Khâu để lái, cóp sau toàn quà biếu, hơn phân nửa là do mẹ Khâu chuẩn bị.

      Mẹ Khâu cứ hỏi Kim Đa Bảo mãi: “ cần hai bác à? Hai bác có thể đến hỏi cưới thẳng mà.”

      Kim Đa Bảo xấu hổ, biết gì, cũng may được Khâu Thiên giải cứu kéo vào xe, có lệ cho qua chuyện, “Để lần sau , lần sau rồi ba mẹ .”

      Vốn tưởng chỉ là lần thăm hỏi đơn giản, rốt cuộc ngờ ba Kim Đa Bảo lại gọi điện bảo hai người tới thẳng nhà hàng, vào phòng bao mới biết dì chú bác của Kim Đa Bảo đều tới hết, mỗi người còn dắt tất cả nhân khẩu trong nhà mình theo, trong phòng bao tới mười bảy mười tám người. Khâu Thiên chào hỏi mọi người, sau đó vào toilet chuyến, Kim Đa Bảo lẽo đẽo theo sau, kéo tay áo Khâu Thiên, lo lắng hỏi, “ phải định chạy trốn chứ?”

      Khâu Thiên dở khóc dở cười, “ vệ sinh.”

      “Vậy à.” Kim Đa Bảo rất sợ bị dọa chạy, đứng trước cửa phòng vệ sinh, “Thế em chờ .”

      ngờ, vài bà con họ hàng mà mẹ Kim lại chính là cả nhà, cả gia đình của họ. Cảnh tượng hệt như lễ mừng năm mới, người có nhân khẩu gia đình đơn giản như Khâu Thiên mà thấy cảnh này, sợ mới là lạ.

      Chờ Khâu Thiên bước ra, Kim Đa Bảo nắm cánh tay chặt, “ có mất hứng ?”

      đâu.” Khâu Thiên vỗ vỗ mu bàn tay , “Chẳng phải như vậy cho thấy ba mẹ em rất xem trọng sao, vinh hạnh lắm.”

      Kim Đa Bảo nhìn gương mặt , có vẻ giống dối, hơi thả lỏng, nhắc lát nữa dùng cơm phải ăn nhiều chút, người khác mời rượu đừng quan tâm, cứ biết uống là được.

      đơn giản, nhưng lúc các chú các bác nâng li tới mời , nào dám uống. Cứ người tới lại rót li, cố uống được tới phân nửa hiệp sau, uống nổi nữa.

      Kim Đa Bảo đau lòng, đỡ rửa mặt, vừa tự trách mình, vừa thấy áy náy, lúc hai người trở lại tiệc rượu, những người đó lại tới mời, đợi Khâu Thiên mở miệng, đứng ra trước, “Đừng bảo ấy uống nữa, nếu các bác muốn tìm người uống cứ uống với con .”

      “Chà, đau lòng hả, con , tránh ra, đàn ông mà biết uống rượu còn coi là đàn ông à!” ông bác cậy mình lớn tuổi, tiếp tục rót rượu cho Khâu Thiên, Kim Đa Bảo tức giận , cũng quan tâm bậc cha chú gì nữa, với ba mẹ là Khâu Thiên khó chịu, sau đó dìu về nhà.

      Ba Kim uống vui vẻ, mẹ Kim say, đánh chồng vài cái, thấy ông chẳng phản ứng gì, bà đành cùng Kim Đa Bảo dìu Khâu Thiên xuống lầu, đỡ vào xe, “Đa Đa Bảo, con lái xe được ?”

      sao đâu, mẹ, mẹ quay lại trông ba con , con thấy ba uống cũng chẳng ít đâu.” Kim Đa Bảo thắt dây an toàn cho Khâu Thiên, khởi động xe, bất chấp cả căng thẳng, chỉ muốn mau đưa Khâu Thiên về để được ngủ yên.

      Cũng may đường gặp nguy hiểm, lúc Kim Đa Bảo dìu Khâu Thiên lên lầu, nửa trọng lượng của đều đặt lên người , đến khi vào được trong nhà, người ướt rượt mồ hôi. Đưa vào trong phòng mình nằm, ngã đầu nằm sấp xuống, lẩm bẩm gì đó, Kim Đa Bảo ngồi ở cuối giường, giúp tháo giày và vớ, sau đó thấm khăn vào nước ấm, vắt khô rồi lau mặt lau cổ cho .

      Khâu Thiên nằm, bị người ta lật qua lật lại như thế nên bụng rất khó chịu, làu bàu gọi “Chó Bảo”, Kim Đa Bảo liền kề lại gần mặt , đáp: “Ừ, em đây, ngủ .”

      Khâu Thiên kéo cánh tay , cho lau tiếp, “Ngủ với .”

      Kim Đa Bảo đặt khăn lông lên tủ đầu giường, cởi giày leo lên giường nằm cạnh , vỗ ngực , dỗ ngủ.

      Lúc nãy thiêm thiếp nhờ hơi rượu, nếu cứ để vậy có thể ngủ thẳng giấc, nhưng bị làm tỉnh nên ý thức chợt ràng hẳn, đầu hơi đau, chuyện cũng lưu loát, thế mà lá gan lại , bỗng vén chiếc váy liền thân màu hồng cánh sen của lên tận ngực. Sau khi đẩy thẳng đồ từ đầu gối lên , lại biết phải cởi thế nào cho đúng, Kim Đa Bảo chịu phối hợp, bèn cởi phắt nó ra ngoài, rồi cúi đầu hôn lên bụng . Kim Đa Bảo bị hôn nhột, vội cười tránh , nhưng lại túm về, tiếp tục gặm gặm cắn cắn, dường như hôn hồi Khâu Thiên mới nhận ra mình ở nhà Kim Đa Bảo, quỳ thẳng người dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh chút, sau đó lảo đảo xuống giường khóa trái cửa.

      trở lại bên cạnh , lè nhè, “Bây giờ có uống say.”

      Kim Đa Bảo buồn cười, làm như dỗ dành , “Ừ, rất tỉnh táo.”

      “Ừm.” Trong mắt Khâu Thiên là đôi chân thon dài thẳng tắp của , còn có chiếc bụng phẳng trắng bóc, bò tới trước mặt , đè tay xuống, tiếp tục nụ hôn khi nãy. Hơi thở của mang theo hương rượu, còn có khí nóng, hơi nóng phả lên mặt , làm cũng ngà ngà say. Ở nơi quen thuộc mà mình lớn lên, bị đè nặng, còn làm chuyện mà mình quen lắm, Kim Đa Bảo vừa thấy căng thẳng, lại vừa thấy thoải mái, dùng tay xoa lưng , nghiêm túc đáp trả nụ hôn của , bứt rứt khô nóng, làm càng khao khát nhiều hơn. Cảm giác của chẳng khác là bao, đẩy vào người vài cái mới biết là còn vải vóc ngăn cản, ngay cả lớp quần cuối cùng cũng kịp cởi, liền giơ chân của lên, luồn từ bên hông, đâm vào cách thô lỗ.

      Chùm đèn treo trần phòng hình như là do tự chọn khi học tiểu học, lúc này, những bông hoa rủ xuống đong đưa trước mắt, nhắm mắt lại, hơi thở bên tai càng trở nên rệt hơn, còn có tiếng giường kêu cót két khe khẽ. chẳng thấy khó chịu, mà thích chậm rãi dịu dàng của , còn cả đôi lúc vội vàng khi kiềm chế được, cố gắng phối hợp, mãi đến khi đẩy vào người với vẻ hơi gấp gáp, sau đó gừ khẽ tiếng, nặng nề đè lên người .

      Kim Đa Bảo đẩy hai cái, Khâu Thiên trở mình nằm qua bên cạnh, thuận tay cầm chiếc khăn ướt kia lau chân giúp , nhân tiện cũng lau cho mình, hơi áy náy, , “Ngủ trước chút , ngủ dậy rồi tắm sau.”

      Kim Đa Bảo sửa lại quần của mình, lấy quần áo mặc giúp Khâu Thiên, sau đó gối lên cánh tay , nằm trong ngực , “Ừm, ngủ .”

      Ngủ được nửa tiếng, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, Kim Đa Bảo thấy Khâu Thiên vẫn ngủ say, bèn đứng lên, soi gương chút rồi mới ra. Ba Kim uống khá nhiều, chuyện lớn tiếng với mẹ Kim, mẹ Kim phải khuyên ông mãi, bảo ông mau ngủ chiều, lúc thấy con bước ra ngoài liền hỏi, “Khâu Thiên đâu?”

      “Uống nhiều quá, ngủ trong phòng.” Kim Đa Bảo hài lòng, làm nũng với mẹ Kim, “Hai người làm gì thế, ấy mới tới lần đầu chuốc rượu, dọa người ta chạy mất là hai người còn con rể đâu đấy.”

      “Ai! Ai dám chạy! Làm chai này rồi mới được chạy nhé!” Ba Kim trả lời làm người khác muốn điếc cả tai.

      “Uống uống uống chỉ biết uống! Mau ngủ !” Mẹ Kim đánh đuổi ông, sau đó thuần thục vào phòng bếp rót bình trà giải rượu cho ba Kim uống, hỏi Kim Đa Bảo, “Cho Tiểu Khâu uống luôn ?”

      “Dạ, để con gọi ấy dạy.”

      “Nó muốn uống uống, muốn uống để nó ngủ tiếp.” Mẹ Kim ngáp cái, “Con lo nghỉ ngơi , mẹ cũng ngủ chút.”

      Vì vậy nhà bốn người ngủ thẳng đến hơn tám giờ tối, Khâu Thiên là người dậy đầu tiên, lắc lắc Kim Đa Bảo, hỏi đây là đâu.

      Kim Đa Bảo đánh ngáp, ngồi dậy, “Đem bán lên núi rồi.”

      Khâu Thiên tự suy nghĩ, nhớ là mình tới nhà Kim Đa Bảo, sau đó lại sờ sờ thắt lưng của mình, nhớ mang máng được chút chuyện, “Em làm gì hả?”

      “Làm rồi.” Kim Đa Bảo nương theo ánh đèn nhà hàng xóm xuyên vào cửa sổ, chọc chọc cằm , “Đừng có giả bộ mất trí nhớ.”

      Khâu Thiên nhào tới ôm lấy , “ nhớ được, mau giúp nhớ lại chút .”

      Hai người lăn lộn đùa giỡn giường, Kim Đa Bảo vỗ đầu , “Ba mẹ em ở nhà, đừng làm rộn.”

      “Ừm.” Khâu Thiên hôn lần cuối cùng, sau đó cùng xuống giường ra khỏi phòng, thấy ba Kim ngồi ghế sô pha, xoa huyệt thái dương cho tỉnh.

      Mẹ Kim nấu cháo, cầm dưa muối trong tủ lạnh ra ngoài, trộn đĩa rau, “Tiểu Khâu, ngồi , chút nữa ăn cơm.”

      Khâu Thiên đáp dõng dạc, dời ghế ngồi đối diện sô pha, muốn chút gì đó với ba Kim.

      ngờ Kim Đa Bảo lại trước bước, uy hiếp ba Kim ngay trước mặt , “Ba có biết là đội tuyển quốc gia của Khâu Thiên cho phép vận động viên uống rượu , hôm nay mọi người chuốc say ấy như vậy, lỡ ấy uống tới loét dạ dày, xuất huyết dạ dày, gan nhiễm cồn, ấy thể làm vận động viên nữa!”

      tràng những thứ biết lẫn biết, bịa lung tung cả lên, nghiêm trọng sao tả được, dạy dỗ đến mức làm gương mặt già cả như ba Kim cũng chịu nổi, ông hắng hắng giọng, “Chẳng phải nó vẫn sao à?”

      “Nhìn sao, nhưng ai biết cơ thể có bị hư tổn chứ, hơn nữa dù là lần này sao, nhưng làm sao biết lần sau có chuyện gì hay , ba mà còn chuốc rượu ấy nữa, ngày mai con dẫn ấy ngay!”

      “Ba có chuốc nó đâu, chẳng phải do mấy bác của con chuốc à, ba còn giúp nó cản bớt ấy! Đúng Tiểu Khâu, bác trai cản giúp con đúng ?”

      Khâu Thiên gật đầu mạnh, giúp ba Kim, “Bác trai cản giúp con!”

      “Con xem, phải mà.” Ở nhà ba Kim sợ vợ, chỉ sợ con , vội lủi tới bên cạnh con, “Ôi, mẹ con mới bảo ba lột tỏi, ba nhé.”

      Khâu Thiên ngờ người luôn luôn điềm đạm như Kim Đa Bảo lại có địa vị ở nhà như thế, dường như có chỗ dựa vững chắc, phải sợ cha vợ làm khó mình nữa. Ánh mắt ca ngợi của bị Kim Đa Bảo tóm gọn, ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo , “Ai đó còn dám thất lễ với tiểu công chúa nữa ?”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 51

      Edit: Blue

      Khâu Thiên bóp bóp cánh tay , “Cẳng tay cẳng chân bé tẹo mà ném tạ được à?”

      [​IMG]


      Vì có Kim Đa Bảo làm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa ba Kim cũng tự biết đuối lí, muốn làm con ghét mình, nên hai ngày ở nhà họ Kim của Khâu Thiên trôi qua cách thuận buồm xuôi gió. Ăn xong cơm tối, đưa Khâu Thiên về khách sạn gần đó, hai người nhàn nhã tản bộ dưới lầu, Kim Đa Bảo hỏi , “ muốn tới xem trường học lúc trước của em ?”

      “Ừm.” Khâu Thiên nắm tay , lắc lắc, “ đường tới đó chạm mặt bạn trai cũ của em chứ?”

      rồi mà, em có bạn trai cũ!” Kim Đa Bảo nghiêng đầu, “Nhưng mà lúc trước em có thích bạn nam.”

      “Vậy hả.” Khâu Thiên có vẻ quan tâm, được năm phút lại đột nhiên mở miệng, “Trước đây cũng có thích bạn nữ.”

      “Ai thế?”

      em biết.”

      “Vậy thôi.”

      “…” Khâu Thiên nhéo mu bàn tay của , “Em thể hiếu kì chút sao?”

      “Dù sao bây giờ thích em là được rồi.” Kim Đa Bảo quan tâm lắm, khi còn , ai mà chẳng từng có đối tượng để thầm mến, muốn nghe Khâu Thiên quá cụ thể, sợ mình nghe xong chuyện đó, luôn nghĩ tới rồi ghen tị.

      Lời kịch mà Khâu Thiên soạn cả buổi trời bị Kim Đa Bảo làm nghẹn trở lại, bức bối nửa ngày, cuối cùng vẫn chịu được, bèn , “Được rồi, gạt em đó, trước đây thấy con rất phiền phức.”

      được nghe những lời bộc bạch tự nhiên như vậy, nhưng Kim Đa Bảo vẫn thấy rất vui, chuyển từ cùi chỏ lên cánh tay , giống như treo cả người lên đó, để bày tỏ mến của mình.

      Đến trường tiểu học của Kim Đa Bảo, thấy có vẻ chẳng tồn tại thiên tình sử nào , nên vẻ mặt Khâu Thiên cũng khá dễ nhìn, vịn vào hàng rào, nhìn sân tập thể dục trong trường học.

      “Lúc lên tiểu học em có chơi ném tạ, đoạt giải nhất toàn thành phố đó!” Kim Đa Bảo nhìn hố cát, bỗng nhớ tới chuyện như thế.

      Khâu Thiên bóp bóp cánh tay , “Cẳng tay cẳng chân bé tẹo mà ném tạ được à?”

      “Ném được chút xíu, có lần còn chẳng ném tới mức tám.” Kim Đa Bảo cười hì hì, trả lời.

      Đèn đường hắt vào, chiếu sáng nửa sân tập tối mịt, ở nửa bên ngoài, ngoài hố cát còn có bàn xi măng dùng để đánh bóng bàn, Khâu Thiên nhìn cái bàn đó, chợt nhớ lại chuyện đánh bóng bàn với ba Kim lúc sáng, dở khóc dở cười, hỏi Kim Đa Bảo, “Sao em biết là ba em đánh bóng bàn tốt lắm?”

      Từ lần Kim Đa Bảo ba Kim thích bóng bàn, luyện tập tuần với thầy dạy bóng bàn trong trường học, có lẽ vì tố chất cơ thể tốt, cộng thêm cảm giác thăng bằng nhịp nhàng và thể lực dồi dào, nên học rất nhanh, thầy giáo còn khen là mầm non có chất lượng. Hôm đó mời ba Kim đánh bóng bàn trong tiểu khu, cố tình dùng hết sức để thể phen, cứ tưởng làm ba Kim thích thú, kết quả lại khiến ông luống cuống, ứng phó được. Khâu Thiên thấy trình độ của ba Kim như vậy, nên lúc sau đều cố gắng nhường ông, thế mà ba Kim lại mắng “Nhạt nhẽo”, làm Khâu Thiên rơi vào thế bị động, chẳng biết nên làm gì.

      Kim Đa Bảo cũng biết trình độ của ba mình thế nào, “Ngày nào ba em cũng xem thi đấu, đánh dở lắm sao?”

      “Uhm, tạm được.” Khâu Thiên dám xấu cha vợ, bèn cho qua chuyện, dẫn Kim Đa Bảo dạo vòng, sau đó quành về chỗ khách sạn.

      Đến trước cửa khách sạn, lại cho tự , mà đưa về đến tận dưới lầu tiểu khu, “Sáng mai tới đón em, đừng ngủ quên đó.”

      nhìn theo bóng lên lầu, thấy thò đầu ra vẫy tay tạm biệt, sau đó mới rời , ở thành phố xa lạ này, ở vỉa hè đông đúc, ở nơi mà lớn lên, bước qua cách chậm rãi, khẽ hít hơi sâu, bỗng cảm thấy năm tháng dài.

      Sáng sớm hôm sau, Kim Đa Bảo ra khỏi nhà trong ánh nhìn chăm chú của ba mẹ Kim, Khâu Thiên đóng cửa sổ xe để Kim Đa Bảo chợp mắt chút, nhưng Kim Đa Bảo lại rất có tinh thần, với Khâu Thiên, “Tối hôm qua em có mộng thai.”

      Khâu Thiên bị dọa giật mình, quay đầu nhìn , “Hả?”

      nhìn đường kìa, lo lái xe .” Kim Đa Bảo vỗ vỗ cánh tay , bắt đầu kể lại giấc mơ kia, “Em mơ thấy mình ăn quýt, sau đó có quả quýt rất rất lớn, nó đột nhiên bị thủng lỗ, rồi có đứa bé chui ra ngoài, nhìn em cười.”

      Khâu Thiên quan tâm giấc mơ của hoang đường thế nào, vẫn thảo luận với rất nghiêm túc, “Bé trai hay bé ?”

      “Bé trai! À , bé ?” Kim Đa Bảo hơi do dự, “ biết nữa, nhìn giống các bé Teletubbies.”

      “Teletubbies?”

      “Là Teletubbies ~ Teletubbies ~ ~ xin ~ chào ~” Kim Đa Bảo hát ca khúc nằm đầu phim.

      Khâu Thiên bật cười, “Teletubby màu gì?”

      “Mỗi bé màu!” Kim Đa Bảo giơ ngón tay đếm, “Tinky Winky, Dipsy, Laa Laa, Po! Bốn bé!”

      “Cũng may em mơ thấy bé Hồ Lô, là tới bảy đứa rồi.” Khâu Thiên trêu chọc , nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, “ khéo như vậy chứ, lần dính chưởng?”

      đương tỉnh táo của ngày hôm đó, nhưng lại kịp cầu Khâu Thiên “lái xe an toàn”, Kim Đa Bảo rất chột dạ, cúi đầu, “ đâu… Nhưng mà hôm qua em nằm mơ, sáng nay lên mạng tra, người ta đều mộng thai rất chuẩn.”

      “Hôm qua ấy, lúc em mơ thấy vui hay sợ?”

      “Rất vui, Teletubbies vây quanh em múa hát, đáng lắm.”

      “Ừm, vậy em vui là tốt rồi.” Khâu Thiên tính toán thời gian, “Tới lúc đó hộ khẩu của con và giấy hôn thú làm xong lúc luôn.”

      Đột nhiên phải lo đến những chuyện xa xôi như vậy, Kim Đa Bảo bỗng thấy hơi sợ, “ phải bàn đến chuyện sinh con rồi sao… Sau tuần nữa là về đội đúng , để em ở nhà sinh con mình, như vậy thảm thương lắm…”

      “Vẫn chưa chắc chắn mà, em đừng đoán mò nữa, đợi qua đợt kiểm tra này thử xem, nếu có tụi mình cùng giải quyết.” Khâu Thiên vươn tay, nắm lấy tay Kim Đa Bảo, “Đừng sợ nha, có đây.”

      Cứ thế, hai người thấp tha thấp thỏm chờ suốt tuần, trước khi , Khâu Thiên còn mua cả túi que thử thai cho Kim Đa Bảo, để lấy ra thử mỗi ngày, có kết quả gọi điện cho .

      Rốt cuộc, lúc Khâu Thiên về đội chưa đến ngày, Kim Đa Bảo dùng giọng điệu vui tới suýt khóc như mới trúng năm trăm vạn, báo cho biết, “Em tới tháng rồi!”

      Khâu Thiên thở phào nhõm, “ may mắn như vậy mà, lần trúng.”

      vậy cũng chưa chắc.” Kim Đa Bảo căng thẳng nữa, chuyện tự nhiên hơn hẳn, “Nhiều người do cẩn thận nên mới dính chưởng đó, sau này, sau này phải nhớ mang cái ấy nhé!”

      “Cái ấy là cái gì, ràng lần trước em nhân lúc uống say sàm sỡ , còn đổ tội cho hả?”

      Hai người quăng nồi lẩu nóng cho nhau, sau đó lại bắt đầu trò chuyện rất thân thiết, dường như cùng trải qua hoạn nạn, quan hệ của hai người lại tốt hơn chút.

      Cho đến lúc Khâu Thiên được nghỉ về nhà, kéo Kim Đa Bảo vào phòng ngủ của , móc hết gói vuông này tới gói vuông khác, ném lên giường, hất cằm, “Bây giờ em có thể mơ thấy bé Hồ Lô rồi.”

      Kim Đa Bảo cầm mấy gói vuông lên xem, mỗi dây là loại nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, dây nào cũng bảy màu rực rỡ, nửa gói vuông được làm trong suốt, lộ ra màu sắc bên trong. cảm thấy mới lạ, Khâu Thiên bỗng chộp lấy dây cầm, sau đó xé gói màu đen ở cuối cùng xuống, “Cái này cần.”

      “Sao thế?” Kim Đa Bảo ngạc nhiên.

      “…” Khâu Thiên trầm mặc lúc lâu, sau đó thả ra câu: “Màu đen xấu lắm.”

      Sau khi kì hạn xử phạt của Khâu Thiên qua , lại bắt đầu bận rộn với lịch trình xa, lúc đến Hàn Quốc thi đấu, gửi về cho Kim Đa Bảo thùng mỹ phẩm Hàn Quốc lớn và thùng đồ ăn lớn, là nhân viên trong cửa hàng miễn thuế đề cử gì mua đó.

      Đương nhiên Kim Đa Bảo rất thích đồ ăn vặt, nhưng còn mấy mỹ phẩm kia, ngoài mặt nạ và son ra, Kim Đa Bảo chẳng thể dùng được món nào khác, hơn nữa Khâu Thiên mua cả đống, vừa dùng cho da khô lại vừa dùng cho da dầu, lung tung cả lên, cái gì cũng có, cuối cùng chúng đều bị đem làm quà tặng cho các đồng nghiệp trong phòng làm việc.

      Lúc gọi video cho Khâu Thiên, ra chuyện này, cứ sợ Khâu Thiên giận vì đem đồ tặng cho người khác, kết quả Khâu Thiên lại chẳng quan tâm chút nào, “ chỉ muốn khẳng định cảm giác tồn tại thôi, sợ em quên mất , em thích xử lí sao cũng được.”

      Sao có thể quên chứ! Kim Đa Bảo kêu oan, “Ngày nào em cũng nhớ !”

      “Ồ, khéo , cũng vậy.” Khâu Thiên cố giữ giọng bình tĩnh, chẳng biết mép nhếch lên tới tận đâu.

      thi đấu bận rộn, cơ hội thấy ti vi cũng ít, tuy vị trí của luôn bị huấn luyện viên chuyển tới chuyển lui, nhưng thấy trận nào đá cũng tốt, mỗi lần nhìn , đều cảm thấy người tỏa sáng, dù chạy ở đâu, cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

      “Hay là em tới đăng kí làm người đẹp ôm bóng , vậy lúc đá bóng em có thể ở ngay sân.”

      Kim Đa Bảo tự chế giễu mình, “Ngực em .”

      “Độn độn thêm là được, áo nâng ngực tạo khe gì ấy.”

      “Sao biết thế?”

      “Vương Hi Lâm .”

      “Sao Vương Hi Lâm lại muốn với chuyện này?”

      “Lúc cậu ta chuyện với bạn nghe được.”

      nghe lén người ta chuyện điện thoại làm gì?”

      nghe lén, cậu ta ngồi trong phòng gọi điện thoại, lớn tiếng như vậy, cũng đâu có điếc!”

      Hai người luôn như vậy, hồi là kéo chủ đề xa tít tắp, nhưng dù chỉ có loại đối thoại thiếu dinh dưỡng này, lần nào bọn họ cũng có thể cả buổi.

      Đợi đến lúc Khâu Thiên lại được về nhà, là thời điểm có thể ăn kem que.

      Chuyện thứ nhất Khâu Thiên làm khi về chính là giúp Kim Đa Bảo dọn nhà, cũng phiền phức lắm, chỉ là dời từ nhà Kim Đa Bảo đến nhà họ Khâu ở đối diện. Chủ nhà muốn bán nhà , nhưng hợp đồng năm vẫn chưa hết hạn, nên chủ nhà đành trả lại tiền thế chân và bồi thường tháng tiền thuê cho Kim Đa Bảo, mong mau dọn .

      Thời gian quá gấp gáp, kịp tìm nhà, vất vả lắm mới tìm được nhà trọ có giá cả phù hợp nằm gần công ti, nhưng chủ nhà nửa tháng sau căn nhà kia mới hết hạn, Kim Đa Bảo đưa tiền đặt cọc trước, sau đó được mẹ Khâu khuyên mãi, mới vào ở tạm nhà họ Khâu.

      Kim Đa Bảo vào ở làm mẹ Khâu vui vô cùng, Khâu Thiên ở ngoài cả năm, trong nhà chỉ có bà và ba Khâu, ngay cả hứng thú làm cơm cũng chẳng còn, nên Kim Đa Bảo vừa vào ở, bà được thay đổi tay nghề cách đa dạng, còn gọi Thẩm Tùng Nguyên tới dùng cơm, chúc mừng Kim Đa Bảo dọn nhà.

      Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tùng Nguyên chỉ gặp Kim Đa Bảo ở Hữu Đồ lần, lúc chào hỏi có vẻ hơi lúng túng, nên về sau thêm gì nữa. Lần này, cực chẳng mới phải tiếp xúc với ở khoảng cách gần như vậy, ta cũng thể làm thinh, bèn thuận miệng hỏi, “Tiểu Kim, bạn cùng nhà của đâu?”

      “Tháng trước cậu ấy về ở với ông bà rồi, công việc bên này phải tăng ca liên tục, cậu ấy chịu nổi nên tự từ chức, hình như ở quê bên kia tìm giáo viên, nên cậu ấy về xem thử.”

      “Uh.” Thẩm Tùng Nguyên có vẻ hơi tiếc nuối, “Người bạn bán đồ chua của tôi mới tặng tôi phiếu mua hàng, tôi thấy bạn cùng nhà của khá thích, còn tính đưa cho ấy dùng.”

      Đúng lúc mẹ Khâu ngang qua, nghe Thẩm Tùng Nguyên cứ gọi “Tiểu Kim” này “Tiểu Kim” nọ, bà nhịn được, bèn kéo về chiến tuyến của bậc cha chú, “Viên Viên, sao em xưng hô xa cách thế, chị và lão Khâu đều gọi con bé là Bảo Bảo.”

      Khâu Thiên vốn ngồi sô pha chơi điện thoại, nghe mẹ mình thế ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Tùng Nguyên, gương mặt bỗng thấp thoáng ý cười.

      Thẩm Tùng Nguyên nhìn nụ cười kia thấy miệng mặn chát, ta càng chuyện cách ràng với Kim Đa Bảo hơn, “Tiểu Kim à, cũng thích ăn đồ chua, nên tôi đưa cái thẻ này cho đâu.”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 52

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo biết tỏng mưu của , “Đừng! Cái đó nóng lắm!”

      [​IMG]


      Vì Kim Đa Bảo là thường trú, Khâu Thiên “thỉnh thoảng mới về nhà”, nên cuối cùng, Kim Đa Bảo chiếm luôn phòng ngủ của Khâu Thiên, còn Khâu Thiên bị chuyển tới phòng khách.

      Đối với chuyện này, Khâu Thiên chẳng có ý kiến gì, tối tắm xong tự về phòng khách cách đàng hoàng, chỉ là nửa đêm dậy toilet, lúc mơ mơ màng màng, nên cứ theo trực giác mà về phòng mình, nằm lên giường mới biết có “vị khách mời mà đến”, bèn đánh ngáp cái, kéo “vào dựa chút”, cứ thế hai người ôm nhau, yên ổn ngủ thẳng tới sáng.

      Kim Đa Bảo phải làm, mới sáng sớm báo thức vang lên, hậm hực ngồi dậy, lúc thấy Khâu Thiên nằm bên cạnh, tinh thần liền phấn chấn hẳn. ngồi lên người Khâu Thiên, bóp mặt nhéo mũi để tỉnh dậy, “Sao chạy vào phòng em hả?”

      Khâu Thiên nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn chưa phản ứng kịp, “Đây phải là phòng à?”

      “Bây giờ là của em!” Kim Đa Bảo cúi đầu, hôn chụt chụt chụt lên mặt mấy cái, “Mau về phòng !”

      “Ừm.” Đầu Khâu Thiên lâng lâng, ngồi dậy bò xuống giường, ra khỏi cửa thấy mẹ Khâu làm cơm trong bếp, liền xoay người về phía phòng, gọi Kim Đa Bảo cách khoa trương, “Dậy mau, làm!” Sau đó giải thích với mẹ Khâu nhìn qua đây, “Kêu ấy dậy.”

      Mẹ Khâu cười gì, cũng so đo với chuyện mờ ám của hai người.

      Cứ mỗi khi được nghỉ, Khâu Thiên nhất định đích thân đưa đón Kim Đa Bảo làm, bây giờ lại có thêm mấy điều khoản khác, tối nào cũng cùng xem ti vi, hoặc cùng ở trong phòng với , người nằm giường chơi điện thoại, người ngồi đọc sách. Kim Đa Bảo mặc đồ ngủ rời, là cùng cặp với bộ của Khâu Thiên, đều do mẹ Khâu mua. Nhưng mùa hè ngày càng nóng, Khâu Thiên ở nhà quen mặc áo, nhất là bây giờ trong phòng ngủ, nên chỉ mặc chiếc quần ngủ màu xanh nhạt rộng thùng thình kia.

      Nãy giờ Kim Đa Bảo vẫn tập trung đọc sách, mới chuyển mắt thấy làn da hơi ngăm do phơi nắng, còn có cơ bắp vô cùng rắn chắc của , vỗ vỗ lên bụng , “Cởi trần là lịch đâu!”

      Khâu Thiên vẫn tập trung nhìn trò chơi trong điện thoại, thể phân tâm được, đáp qua quýt, “Chẳng phải em thích lắm à?”

      Kim Đa Bảo dùng lực mạnh hơn, sờ sờ cơ bụng , cười hì hì, “Ừ, thích lắm!”

      Đến những ngày nóng nhất trong hè, vì điện tải quá lớn nên tiểu khu bị cúp điện, trong nhà có điều hòa, nóng đến mức làm người ta ngồi yên. Khâu Thiên lấy mấy quyển truyện tranh mua lúc trước, trải chiếu xuống sàn nhà, nằm chiếu xem truyện tranh. Kim Đa Bảo ngồi giường, đưa hai bàn chân lủng lẳng lên lưng Khâu Thiên, đạp nhè , giúp “đấm lưng”, tay cầm cái quạt hương bồ lớn, quạt cho mình và .

      “Lấy cho cây kem .” Khâu Thiên trở mình, sai bảo .

      “Tự lấy.” Kim Đa Bảo vẫn dậm dậm chân, đạp bụng , còn dời xuống dưới đạp lên đũng quần của .

      “Chậc.” Lúc mới đạp được cái, Khâu Thiên nhanh chóng tóm lấy chân , “Kiếm chuyện hả?”

      Từ khi Kim Đa Bảo vào ở, thời gian thân mật của hai người lại vơi rất nhiều, Kim Đa Bảo muốn bị ba mẹ Khâu phát , nên Khâu Thiên cũng phối hợp với rất nghiêm túc, nhưng khi bắt đầu ăn mặn, mà chỉ được cho nếm chút bánh ngô có vẻ hơi ức hiếp người khác. Khâu Thiên nhìn đường từ chân lên , lúc lướt tới đùi, biết xấu hổ mà mời Kim Đa Bảo bắt chước mình, “Nóng thế này, em cởi đồ luôn .”

      Kim Đa Bảo biết tỏng mưu của , “Đừng! Cái đó nóng lắm!”

      tắm.”

      có điện! có nước nóng!”

      “Nóng thế này tắm nước nóng làm gì.”

      “Ba mẹ sắp về rồi!” Để loại bỏ suy nghĩ trong sáng trong đầu Khâu Thiên, Kim Đa Bảo đành ra đòn sát thủ, “Nếu nhắm làm xong trong phút em cho làm.”

      Khâu Thiên quệt mũi, “Sợ em nóng nên mới bảo em cởi đồ, em nghĩ đâu thế?” Sau đó lại cáu kỉnh bóp mắt cá chân , “ muốn ăn kem que, lấy kem que cho !”

      Kim Đa Bảo nhảy xuống giường, vào bếp, vừa vừa lầu bầu, “Chỉ biết sai em…”

      Dù giọng rất , nhưng Khâu Thiên vẫn nghe thấy được, đứng dậy, sải bước dài, đuổi theo Kim Đa Bảo vào bếp ở phía trước, mở tủ lạnh lấy hai cây kem, chia cây cho Kim Đa Bảo, sau đó dạy dỗ , “Lúc nào cũng phải giữ tư tưởng đúng đắn, được suy nghĩ lung tung, được bậy giống vừa nãy nữa, biết chưa?”

      “Hả?”

      Khâu Thiên đưa cây kem xé vỏ của mình cho Kim Đa Bảo, đổi lại cây kem chưa xé tay , sau đó tiếp tục dạy dỗ, “Em xem , ràng phục vụ em rất chu đáo, sao lại chỉ biết sai em chứ?”

      Thời gian có thể ở bên cạnh nhiều lắm, sợ nhất là những lúc ở bên, lại có gì đó vừa lòng về , sau đó vì thể giải thích kịp mà đẩy mâu thuẫn lên cao hơn.

      Kim Đa Bảo thấy có chút chuyện bé mà xé ra to, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Em biết rồi, tổ chức rất biết chiếu cố em, có sai bảo em.”

      phải tổ chức.” Khâu Thiên đánh vào ót , “Là .”

      Kim Đa Bảo ôm đầu, “ đánh em.”

      “Vậy làm sao mới được đánh hả, tội này là phải đánh cho bể đầu.”

      Hai người ngừng bốp chát nhau, cuối cùng lại quay về như lúc nãy, người nằm sấp dưới chiếu, người ngồi đạp lưng ăn kem. Kim Đa Bảo nhịn được, than thở, “Ngày nào cũng được như vầy tốt quá, chiều nay phải về đội đúng ? Mấy giờ thế, em về là rồi à?”

      “Ừm…” Khâu Thiên ăn nốt ngụm kem cuối cùng, cắn đầu que gỗ, lén đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, quả nhiên vẻ mặt có chút buồn bã, “À, để biểu diễn cho em xem tiết mục này.”

      Kim Đa Bảo ăn chậm, chưa ăn được nửa cây kem, dùng tay giơ cao kem lên, ngồi dịch ra sau, chừa chỗ cho Khâu Thiên biểu diễn.

      Khâu Thiên bỗng lấy bộ đồ và cái áo khoác trong tủ quần áo, mặc vào, sau đó bịt kín, chỉ cho Kim Đa Bảo xem, “Đây là mùa đông.”

      Tiếp đó cởi áo khoác, “Đây là mùa xuân.”

      Bộ đồ bên trong cũng cởi nốt, để lộ phần thân , “Đây là mùa hè.”

      Cuối cùng tự chỉ mình, “Đây là Khâu Thiên.”

      “Ồ ——” Dù câu chuyện cười nhạt nhẽo, nhưng Kim Đa Bảo vẫn ngậm kem vào miệng, vỗ cả chân cả tay ca ngợi , “Tiết mục đặc sắc.”

      Khâu Thiên làm xong mới thấy hơi xấu hổ, nhưng nhìn Kim Đa Bảo cười vui vẻ như vậy, lại thấy chiêu “Thải y ngu thân” của mình phát huy rất đúng chỗ, “Thải y ngu thân”* được dùng như thế chứ gì?

      (Thải y ngu thân, có nghĩa là “mặc quần áo sặc sỡ để chọc người thân vui vẻ”. Điển cố nằm trong tác phẩm Nhị thập tứ hiếu do Quách Cư Nghiệp biên soạn, truyện kể lại rằng: Vào thời Xuân Thu, có sĩ Lão Lai Tử ở nước Sở rất hiếu thảo với cha mẹ, 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống. muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, nên ông thường mặc quần áo sặc sỡ, múa may để chọc cha mẹ cười. Về sau, câu chuyện này trở thành điển cố để chỉ lòng hiếu thuận của con cái dành cho cha mẹ)

      Kim Đa Bảo đưa cây kem vẫn chưa ăn xong cho Khâu Thiên, “Em cũng biểu diễn cho xem tiết mục.”

      ăn phần còn dư giúp , ngồi giường nhìn chạy vào phòng khách lục lọi gì đó, sau đó giấu tay sau lưng, đường vòng để về.

      Kim Đa Bảo hắng hắng giọng, đầu tiên là chỉ chỉ mặt mình, với Khâu Thiên bằng giọng điệu nghiêm trang, “Đây là Chó Bảo.”

      Khâu Thiên gật đầu.

      bỗng giơ bàn tay giấu sau lưng ra, là cái túi nylon màu trắng, quay đầu, móc lên hai lỗ tai, “Đây là chó túi.”

      “Phụt, ha ha ha ha ha ——” Khâu Thiên cười sặc sụa, suýt nữa lộn nhào xuống giường.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 53

      Edit: Blue


      [​IMG]


      Sau khi cùng ba mẹ Khâu xem xong trận đấu ở Nhật Bản của Khâu Thiên, Kim Đa Bảo bắt đầu bàn đến chuyện dọn ra chỗ mới, vất vả lắm mẹ Khâu mới có đứa con chịu ăn cơm bà làm mỗi ngày, còn đủ thứ chuyện trời dưới đất, nên bà chẳng nỡ để . Ngay cả ba Khâu cũng thấy nỡ, lúc cùng Kim Đa Bảo xem trận bóng, ông còn tập trung hơn cả mẹ Khâu.

      “Chờ Khâu Thiên về rồi hẵng nhờ nó chuyển qua giúp con, còn phải dọn dẹp này nọ nữa.” Mẹ Khâu nhìn Kim Đa Bảo gấp quần áo trong phòng, buồn bã hơn cả lúc thấy Khâu Thiên .

      “Con đưa tiền đặt cọc rồi, bắt đầu từ ngày mai là tính ngày ở, con cũng có đồ gì lớn, cứ mang từng chút từng chút qua là được, vả lại ở bên kia làm tiện hơn.” Kim Đa Bảo cũng nỡ từ chối mẹ Khâu mãi, nhưng vẫn phải dọn .

      Khoảng cách sinh ra cái đẹp. Tuy rất thích bác trai và bác nhà họ Khâu, nhưng nếu cứ ở chung mãi như thế, khó tránh để lộ khuyết điểm của mình, vẫn muốn được hoàn hảo chút trong mắt ba mẹ chồng tương lai.

      Kim Đa Bảo chạy tới, ôm lấy mẹ Khâu từ bên hông, “Cuối tuần con về dùng cơm.”

      Mẹ Khâu cười xòa, khóe mắt lên nếp nhăn, bà điểm điểm lên mặt , “Biết làm nũng .”

      chuyện dọn nhà cho Khâu Thiên, Khâu Thiên chỉ lo lắng điều: “Có mình em hả? An toàn ?”

      “Có hai phòng, còn phòng chưa cho thuê.” Kim Đa Bảo an ủi , “Em ra vào đều khóa kĩ cửa, có gì đâu!”

      “Hay là ở nhà trước , chừng nào phòng đó cho mướn tới ở.”

      “Ai biết tới khi nào chứ, còn tiền trả mỗi ngày nữa…” Kim Đa Bảo giọng cầu xin, “Vả lại ở nhà em dám ngủ nướng, ngại làm biếng nữa, ngày nào cũng phải ngay ngắn.”

      Khâu Thiên hết cách, cuối cùng hỏi điện nước này nọ có đủ sinh hoạt , nghe Kim Đa Bảo bàn uống trà chắc lắm, vừa cũ vừa lỏng, liền nhận lời, khi nào về giúp sửa.

      giống như con kiến dọn nhà, hôm nay cầm theo túi, ngày mai xách theo bao, chuyển đồ đến nhà mới từng chút từng chút . Mẹ Khâu sợ dọn nhà mệt, bảo thứ bảy ở nhà dọn dẹp chút rồi nghỉ ngơi, để chủ nhật về nhà ăn cơm —— chủ nhật này Khâu Thiên về.

      Vất vả lắm mới trở về cuộc sống sinh hoạt mình, thích làm gì làm, Kim Đa Bảo quyết định đánh giấc để bắt đầu ngày nghỉ tuyệt vời của mình, ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, dậy rồi cũng xuống giường, mà nằm lướt tin tức xem phim, nằm chút tới mười hai giờ. Kim Đa Bảo xoa xoa bụng, thấy hình như mình bị mẹ Khâu vỗ béo ít, bèn quyết định nhịn ăn bữa để giảm béo. Tìm quyển tiểu thuyết giải buồn, mãi đến khi thấy mắt hoa lên, đầu căng ra, mới ngủ thiếp . Lúc tỉnh dậy lần nữa trời nhá nhem tối, Kim Đa Bảo bị cơn đói làm tỉnh, bụng rỗng tuếch, cảm giác như có thể nuốt cả con bò, chẳng buồn giảm béo nữa, cầm điện thoại lên gọi phần gà rán, trong lúc chờ đồ ăn, thấy hơi buồn chán, bèn lên chuyện phiếm với các tác giả.

      [Cá chép gấm]: biết gì , gần đây có nhà hàng Sukiyaki* của Nhật mới mở đó, nghe ăn ngon lắm, phải đặt trước tuần mới có chỗ ngồi!

      (Sukiyaki: trong những món ăn nổi tiếng của Nhật Bản, ăn cùng với các gia vị như Mirin, đường, nước tương, cùng với các nguyên liệu như thịt bò thái lát mỏng, hành tây, rau cải cúc, nấm đông , đậu phụ, Shirataki)

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Muốn dẫn chúng tôi ăn à?

      [Sơn Tịch Duy]: Tuy hè mà ăn lẩu rất ngu, nhưng bảo mời tôi có thể suy nghĩ lại chút.

      [Cá chép gấm]: phải dẫn các ăn, tôi chỉ chơi thôi, bạn trai tôi muốn dẫn tôi !

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: À. [Mỉm cười]

      [Sơn Tịch Duy]: Bạn trai tuyển thủ quốc gia của sắp về rồi à? [Lạnh lùng vỗ tay]

      [Cá chép gấm]: Ngày mai là ấy về! Còn tới giúp tôi dọn nhà mới! Còn muốn sửa bàn cho tôi! Sau đó dẫn tôi ăn ngon!

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Vậy phải ráng khen nhiều vào, có muốn tôi viết quyển sách để ca ngợi tình vĩ đại của các người ?

      [Cá chép gấm]: Có có! Nữ chính chỉ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà tên cũng phải mĩ miều chút nhé!

      [Sơn Tịch Duy]: Kim Mỹ Lệ? Kim Phiêu Lượng?

      [Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Thông minh quá, đáng khen.

      [Cá chép gấm]: … Gà rán của tôi tới rồi! thèm đếm xỉa tới các nữa, hứ hứ!

      Tiệm gà rán có hoạt động mua tặng , nhịn đói cả ngày, nên cả hộp gà rán, khoai tây chiên, Coca đều được Kim Đa Bảo giải quyết sạch , lúc ăn vẫn thấy đói, nhưng ăn xong mới phát bụng căng khủng khiếp, khó chịu chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống, đau đến mức muốn cào tường.

      Làm trời làm đất rồi tự làm mình bị bệnh, nằm ngửa giường, nhịn được gọi điện cho Khâu Thiên, hỏi ở đâu.

      “Mới xuống máy bay.” Khâu Thiên kéo hành lí đón xe, nghe giọng ổn lắm, bèn hỏi bị sao.

      “Chắc là em bị viêm dạ dày, bây giờ khó chịu lắm, đau bụng, còn mắc ói nữa.” Kim Đa Bảo yếu ớt ôm bụng, làm bộ đáng thương, hỏi: “ tới xem em chút được …”

      Khâu Thiên rất hi vọng là chỉ giả vờ vì muốn sớm gặp , nhưng lại cảm thấy phải là người rỗi hơi như vậy, bèn cúp điện thoại, lên xe tới nhà mới của . Ở xe, kể lại chút tình hình cho mẹ Khâu, làm mẹ Khâu lo lắng thôi, “Vậy con tới xem thử , nếu nặng quá dắt con bé tới bệnh viện châm cứu.”

      liền mạch tới chỗ Kim Đa Bảo ở, gõ cửa lúc lâu nhưng vẫn thấy ai, muốn gọi điện thoại, chạy ra, có vẻ rất gấp gáp, nhón chân lên hôn cái, “Hôn xong em ói.”

      “…”

      xong chạy vào toilet , bắt đầu nôn khan.

      Khâu Thiên im lặng thả hành lí xuống, đóng cửa vào toilet xem thử, ra sau Kim Đa Bảo, vỗ lưng cho . chỉ nôn khan, chẳng nôn ra được gì, cuối cùng đành khó chịu đứng dậy, rửa mặt súc miệng. Thấy vẻ mặt của Khâu Thiên cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, chẳng dám gì, nũng nịu ôm lấy eo từ phía sau, “Chắc là em có thai rồi!”

      “Có thai Na Tra đó.” Tuần trước mới tới tháng, lấy đâu ra mà có thai.

      Khâu Thiên kéo người sau lưng lên phía trước, xem sắc mặt chút, “ mấy lần? Ói mấy lần?”

      hai lần… có ói, chỉ mắc ói thôi.”

      “Uống thuốc chưa?”

      “Chưa.”

      Trong hành lí của Khâu Thiên có thuốc dự phòng, tìm hộp Smecta hòa li cho , “Uống trước , nếu nữa mình tới bệnh viện.”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhìn cách rụt rè, “Em khó chịu lắm, đừng mắng em.”

      mắng em hồi nào?” Khâu Thiên tức giận, trừng mắt lườm , cơm máy bay khó ăn nên chẳng dùng bao nhiêu, bây giờ thấy hơi đói, vào bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, định làm chút gì đó, kết quả vào thấy nguyên hộp gà rán và li Coca trong thùng rác, mới biết tối nay Kim Đa Bảo ăn trúng cái gì, “Kim Đa Bảo, em tới đây.” chờ tới, chỉ thùng rác rồi với , “Bây giờ có thể mắng em chưa?”

      đợi mắng, bụng Kim Đa Bảo sôi lên, quặn thắt lại, chẳng kịp chạy vội vào toilet, lần này là ói , mấy thứ ăn vào tối nay đều ói ra sạch . vừa ói vừa ấn chốt xả nước, nhưng trong toilet vẫn còn mùi làm người ta ngửi nổi.

      Khâu Thiên theo từ đầu tới cuối, rút cả xấp khăn giấy cho lau. Chờ ói hết, mới lấy li nước bằng giấy cho súc miệng, “Dễ chịu hơn chưa?”

      “Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, chẳng muốn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, nên súc miệng xong, liền ôm bụng trốn vào phòng ngủ, bỗng hơi ngại khi phải đối mặt với , “Em muốn ngủ chút.”

      Khâu Thiên nhìn đồng hồ, “Ngủ , tối nay ở đây.”

      Kim Đa Bảo vốn nằm đắp chăn, đột nhiên xoay người, cầu , “ quên chuyện mới nãy được …”

      “Chuyện gì? Chuyện em ấm ức điềm đạm đáng , hay là khó chịu tới lê hoa đái vũ?”

      Kim Đa Bảo mỉm cười, đương nhiên biết bộ dạng mới nãy của mình nhất định rất khó coi, “Thành ngữ của tốt đấy chứ.”

      “Chẳng phải muốn ngủ à, ngủ .” Khâu Thiên vỗ vỗ cánh tay , mở đèn trong phòng và để hé cửa giúp , bất cứ lúc nào gọi cũng có thể nghe thấy.

      Kim Đa Bảo chỉ thấy hơi mệt và khó chịu, nhưng buồn ngủ lắm, ngủ hơn nửa tiếng giật mình dậy, thấy đèn bên ngoài, mới nhớ là Khâu Thiên ở đây, bò xuống giường, ra ngoài xem, thấy ngồi sô pha sửa cái bàn trà thủy tinh kia, phụ kiện của bàn trà bị tháo ra, để từng món dưới đất, nghe thấy tiếng ra ngoài quay đầu nhìn, : “Thiếu hai miếng đệm giảm xóc.”

      chỉ chỗ tiếp đất dưới chân bàn trà, sau đó chỉ vòng sắt cho xem, xem cũng chẳng hiểu, “Vậy làm sao bây giờ?”

      “Ngày mai tới tiệm kim khí mua hai cái.” Khâu Thiên để đống đồ dưới đất, nhưng định lắp lại, đứng lên, bước tới cạnh Kim Đa Bảo, “Giờ thấy sao, còn khó chịu ?”

      “Cũng tạm.” Kim Đa Bảo gãi gãi đầu, “Hơi đói bụng.”

      có nấu cháo, ăn chút .” Khâu Thiên vào bếp múc cháo, cắt miếng rau bỏ vào cháo cho , lúc bưng ra ngoài, bất mãn, với nàng Kim Đa Bảo ngồi trước bàn ăn kia, “Lúc trước còn biết theo nhìn làm, bây giờ lười chảy thây, chỉ biết ngồi chờ ăn thôi.”

      Kim Đa Bảo nghe thế, vội đứng lên, xách ghế ngồi cạnh , “Em khó chịu mà.”

      “Tại ai?”

      “Tại chỗ bán gà! Đáng lẽ họ nên tặng em thêm phần!”

      Khâu Thiên đút đũa dưa chuột vào miệng , “Em cứ lí do này nọ.”

      nhìn chiếc nhẫn hình gợn sóng ngón áp út của , dưới ánh đèn, nó càng trông lấp lánh hơn. vui vẻ, nhai dưa chuột, “Em thấy tụi mình như vợ chồng già ấy, tuy mới nhau lâu, nhưng mà em cứ thấy qua rất nhiều năm.”

      “Em đừng tưởng vậy quên bộ dạng cong mông vừa ói vừa xả nước của em.”

      “…” Này này này, phải là điềm đạm đáng hoa lê đái vũ à? Qủa nhiên đàn ông đều là lũ bịp bợm!

      Tuy bạn trai vẫn chưa đạt đủ tiêu chuẩn, nhưng trong năm này, Khâu Thiên có thể tung hoành dọc ngang sân bóng, liên tục giật giải MVP trong các trận đấu. Vòng đấu mùa đông kết thúc, trở thành vua kiến tạo, giúp đội Cổ Quế đoạt được cúp của vòng đấu năm nay, đồng thời nhận được danh hiệu Bậc thầy bóng đá Trung Quốc của năm, trở thành bậc thầy trẻ tuổi nhất trong lịch sử bóng đá Trung Quốc.

      Đội bóng bản địa đoạt cúp của mùa giải, cánh truyền thông tranh nhau đưa tin, kênh radio thể dục thể thao của địa phương cũng hẹn huấn luyện viên đội Cổ Quế và các thành viên chủ lực đến làm khách mời.

      Tiến trình được sắp xếp ổn thỏa, Khâu Thiên gọi điện cho Kim Đa Bảo từ sớm, chừng nào thu xong chương trình về nhà ngay, dặn tan ca là phải đến thẳng nhà chờ. Kim Đa Bảo rất mong đợi chương trình của bạn trai, nhưng may, hôm đó lãnh đạo đột nhiên đưa nhiệm vụ xuống, phải mở cuộc họp gấp, đến lúc được tan ca chương trình của Khâu Thiên bắt đầu.

      ráng dằn cơn đau, bật kết nối internet điện thoại để tải phần mềm nghe radio, sau đó tiếp tục dằn cơn đau, nghe trực tiếp chương trình phát thanh của Khâu Thiên, càng đau lòng hơn, chính là dù tốn nhiều dung lượng như vậy, nhưng vẫn chỉ thấy huấn luyện viên , ngoài lúc lên tiếng chào hỏi ban đầu, Khâu Thiên lại chẳng được gì cả.

      Sợ tín hiệu tàu điện ngầm tốt, Kim Đa Bảo ra ngoài đón taxi, lúc lên xe, liền thương lượng với tài xế, hỏi ông có thể cho mình nghe kênh chương trình thể thao kia . thanh trong xe lắm, còn hay có tiếng rè rè, nhưng Kim Đa Bảo vẫn nghe rất chăm chú, dù kẹt xe nhưng vẫn sốt ruột, đến lúc dòng xe bắt đầu lưu thông, rốt cuộc cũng đến lượt trò chuyện giữa MC và Khâu Thiên.

      Đầu tiên, MC chúc mừng Khâu Thiên đoạt giải, sau đó cùng trò chuyện chút về bóng đá, hồi lại đẩy sang những chuyện bên lề, “Cậu và bạn , ai mới là người thích ban nhạc Lâm ?”

      Câu hỏi liên quan đến bài post rất nóng trang Tieba* của Cổ Quế dạo gần đây, nội dung bài post, chính là ảnh chụp thân mật giữa Khâu Thiên và bạn trong buổi concert của ban nhạc Lâm . Hôm đó là sinh nhật Khâu Thiên, biết Kim Đa Bảo thích giọng ca chính Lâm Thiên Dương trong ban nhạc Lâm , lại khéo là và Lâm Thiên Dương cũng quen biết nhau từ khi tham gia hoạt động đài truyền hình, cho nên lấy được hai vé vip ở hàng trước, tặng cho Kim Đa Bảo để bất ngờ. Vốn là bị ai nhận ra, nhưng ngờ lúc chuyên viên quay phim chiếu ống kính về phía khán giả, lại quay trúng mặt và Kim Đa Bảo, theo luật cũ, đôi tình nhân nào bị lên hình đều phải hôn nhau, lúc Khâu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Kim Đa Bảo ôm lấy mặt , hôn lên môi cái. Ở đó có ít khán giả nhận ra Khâu Thiên, ai nấy cũng reo hò, ầm ĩ cả lên, còn có ít người chụp hình họ, đăng lên trang Tieba của Cổ Quế, cuối cùng tập hợp lại thành bài post về Khâu Thiên và bạn , có người còn phát , trong rất nhiều trận đấu trước đây của Khâu Thiên, bạn đều ngồi khán đài, ngay cả tấm ảnh chụp lúc Kim Đa Bảo tới xem Khâu Thiên thi đấu lần đầu tiên, mặc áo đá banh và đứng đối diện cũng bị đào ra, làm tan nát biết bao trái tim nữ hâm mộ bóng đá.

      (Tieba, nhánh của Baidu, diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào năm 2003)

      Nhắc tới Kim Đa Bảo, mặt Khâu Thiên bất giác lên nụ cười, “Là đôi lúc rất thông minh, đôi lúc lại rất ngốc.”

      “Ừm, tôi rất thích ấy.”

      Cuộc trò chuyện với tất cả khách quý cuối cùng cũng sắp kết thúc, MC lại bắt chuyện với Khâu Thiên, “Có muốn nhân cơ hội này vài câu với bạn ?”

      Khâu Thiên suy nghĩ chút, “Hình như ấy vẫn còn để bụng chuyện bắt đầu đương đủ nghiêm túc của chúng tôi, ra từ lần đầu gặp ấy, tôi luôn theo đuổi… Chó Bảo, em có thể làm bạn ?”

      “Chỉ vậy thôi sao?” Lần đầu tiên MC mới thấy có người hỏi bạn có thể làm bạn mình hay , nên rất ngạc nhiên.

      Đồng đội bên cạnh cười vang, Vương Hi Lâm bỗng thả quả bom, “ phải muốn cầu hôn chứ?”

      Khâu Thiên hắng hắng giọng, “Kim Đa Bảo, bây giờ em cũng thể từ chối, coi như là thầm chấp nhận , lát nữa tụi mình làm giấy chứng nhận nhé.”

      “Ôi ~” Trong đài ầm ĩ cả lên, MC cười xòa, kết thúc cuộc trò chuyện.

      Trong xe taxi bắt đầu vang lên đoạn nhạc quen thuộc, bác tài xế chẳng hiểu gì, nhìn Kim Đa Bảo ngồi ghế lái phụ, cứ cười mãi từ lúc bắt đầu tới bây giờ, “Con , tới rồi.”

      “A.” Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ tính tiền, lấy tiền ra trả, lúc xuống xe, đột nhiên chỉ vào mình, với bác tài xế, “Cháu là Kim Đa Bảo.”

      Ông bác nghi ngờ, nhìn cái, sau đó nhấn ga lái xe .

      Tới nhà họ Khâu, mẹ Khâu lấy cho Kim Đa Bảo chén canh đuôi bò để lót bụng trước, cả nhà chờ Khâu Thiên về mới bắt đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, ở trong phòng Khâu Thiên chơi, bỗng hỏi Kim Đa Bảo, “Hôm nay em có nghe phát thanh ?”

      Kim Đa Bảo cúi đầu áy náy, “Công ti bắt tăng ca, em cố lắm mà vẫn bị trễ, lúc về đến nhà chương trình kết thúc rồi… Có phát lại nhỉ? Để em nghe lại!”

      Khâu Thiên hớp ngụm nước, “Điện thoại nghe được à?”

      “Điện thoại của em hết pin…” Kim Đa Bảo càng cúi thấp đầu hơn, “Em lên mạng tìm xem có nghe lại được !”

      Khâu Thiên rất buồn bực, “Vậy chờ em nghe xong rồi tiếp.”

      “Sao thế? Thu được à? Hình như tâm trạng tốt lắm?” Kim Đa Bảo lên mạng, bắt đầu tìm chương trình kia, “ làm trong ngành đó, thu tốt cũng sao đâu, đừng buồn.”

      Khâu Thiên ngồi giường, đạp lên lưng cái, “ thèm thích em trong phút.”

      “Đừng mà.” Kim Đa Bảo ném máy tính bảng xuống, ngồi quỳ bên cạnh , “Sao lại thích em, chẳng phải là em từ chối được, coi như thầm chấp nhận, phải cùng làm giấy chứng nhận sao?”

      Lời làm khóe miệng Khâu Thiên khẽ cong lên, mắt cũng cong cong, biết phải gì, chỉ có thể kéo cổ tay , nửa ngày mới thốt được câu, “Ốc tiêu ~”

      Kim Đa Bảo cũng cười theo, tháo chiếc nhẫn cá ngón giữa ra, đeo lên ngón áp út, “Cứ quyết định vậy nhé.”

      “Ừm.” Khâu Thiên giơ tay ôm chặt , hai chiếc nhẫn giao vào nhau, trông vô cùng hài hòa, “Quyết định vậy .”

      ~ Hoàn chính văn ~

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Ngoại truyện

      Edit: Blue

      Dữ quân sơ tương thức, dĩ thị cố nhân quy*
      Lần đầu gặp nhau giống như bạn cũ

      [​IMG]


      Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Khâu Thiên, có trời trong nắng ấm, cũng chẳng khiến người ta thích thú.

      Ban ngày gió thổi vù vù, tới chạng vạng còn mưa lâm râm, mưa cũng chẳng mưa cho hết, nhìn thôi khiến người ta bực bội.

      Chuyện bực nhất chính là được chọn vào đội tuyển thanh niên, lúc tập luyện buổi chiều còn bị lớp gạt chân, làm đầu gối sứt miếng da. Mẹ Khâu bảo về nhà ăn sinh nhật, là cậu út mua cái bánh gato rất lớn, chờ ở nhà. chẳng thích mấy món có bơ béo ngậy tí nào, hơn nữa cái ông Thẩm Tùng Nguyên kia là chúa phá hư đồ, lần nào tới cũng táy máy đồ đạc của , chẳng biết gì mà cứ thích bới tung cả lên.

      Cứ như vậy, đường vừa vừa bực bội, lên xe, xuống xe, chờ xe, đổi xe.

      Cuối cùng, lúc tới được trạm, đứng trước cửa trạm xe để chờ băng qua đường, trông khá xinh đẹp, gương mặt hơi tái nhợt bỗng tới trước mặt . ấy gì đó, Khâu Thiên đeo tai nghe nên nghe , tiếng hét khàn cả giọng của bài nhạc rock bên trong tai nghe dường như ngăn cách hai thế giới. tháo tai nghe xuống, hỏi , “Gì thế?”

      Mắt hơi đỏ, “Điện thoại của tôi bị trộm, muốn gọi điện về cho nhà, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại dùng chút ?”

      “Này.” Khâu Thiên lấy điện thoại trong túi ra, tháo tai nghe đưa cho .

      gọi điện về nhà ngay trước mặt , lúc được nửa nhịn được rớt nước mắt, sau đó vội lau .

      lỗ tai còn bên tai nghe, tai bên kia rủ xuống, đung đưa. chỉ có thể nghe thấy giọng của , đầu chợt có suy nghĩ khá bậy bạ, tuy thấy khóc rất đẹp, nhưng vẫn với câu, “Đừng khóc.”

      Hôm đó cùng băng qua đường, che chiếc dù màu đen rất lớn, làm bóng lưng càng trở nên gầy gò hơn. Khâu Thiên đội mưa, cùng bước về phía trường học, mãi đến khi tiến vào lầu kí túc xá nữ, mới giật mình cái, tiếp tục về nhà.

      Người thân trong nhà nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật , nhưng trong lòng lại cứ vấn vương mình mới gặp lần kia.

      Rất nhiều năm sau, quá kích động lỗ mãng, nên bị phạt cấm thi đấu, sau đó lại hấp tấp chuyển sang câu lạc bộ mới, rồi bị nhốt trong nhà nghỉ ngơi. Hôm đó là buổi trưa khá lười biếng, lúc về nhà thấy , hai tay kéo hai cái vali rất lớn, đứng nhìn cầu thang thở dài. tiện tay, giúp người đó mang vali lên, lúc nhìn cám ơn, thấy gương mặt , ấy rất xinh đẹp, dường như mấy năm nay chẳng thay đổi chút nào.

      hỏi , “Hình như lúc trước chúng ta gặp nhau ở đâu đúng ?”

      Gương mặt lên vẻ cự tuyệt, như kiểu “ đừng có mà gạt tôi”.

      nhún vai, làm bộ quan tâm, mở cửa về nhà, chỉ là ngay lúc cánh cửa đóng lại, trái tim đập ngừng.

      Qùa sinh nhật mười sáu tuổi của , sao lại tới trễ như vậy?
      nguyenhuyen9305 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :