1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 45

      Edit: Blue

      “Từ ngữ để mắng lưu manh của em phong phú .” Khâu Thiên lau khóe miệng.

      [​IMG]


      Bởi vì tấm thẻ nhân duyên chẳng có chút khí lãng mạn kia, mà hơn hai mươi phút, Kim Đa Bảo vẫn thèm quan tâm tới Khâu Thiên, Khâu Thiên cũng hơi bướng bỉnh, để ý tới , im lặng chơi điện thoại, cũng để ý tới . Hai kẻ khôi hài kia trái phải vòng vòng sau núi, ai cũng chịu lời nào, cuối cùng lúc tới vòng thứ năm, Khâu Thiên hết chịu nổi, giơ điện thoại di động của mình lên trước mặt Kim Đa Bảo, cho xem, “Nhìn màn hình khóa của này.”

      Kim Đa Bảo nhìn lướt qua, thấy người tóc tai tán loạn như nữ quỷ, chiếc mũ thắt cổ bị gió thổi bay khỏi đầu, gương mặt và biểu cảm vô cùng dữ tợn…

      muốn đánh nhau !” Cục tức trong bụng Kim Đa Bảo cuối cùng cũng phun ra ngoài.

      “Em cảm thấy rất buồn cười à?” Khâu Thiên xoay điện thoại nhìn thêm lúc, tự cười mình.

      Kim Đa Bảo tức giận giậm chân, “Em ở bên nữa!”

      “Vậy được.” Khâu Thiên đặt tay lên đầu , lắc trái lắc phải như lắc đầu búp bê, “Nếu em thấy cái vừa nãy viết tốt, vậy em cái em muốn viết , viết lại cái khác.”

      phải là em nghĩ cho viết, cái này phải do chính lòng dạ viết ra.” Kim Đa Bảo bất mãn lầu bầu.

      lòng dạ mà.” Thấy lườm nguýt mình, Khâu Thiên liền giải thích, “ đâu có sai, nếu trước, chắc chắn em rất nhớ , còn nếu em trước, chắc chắn cũng chịu nổi, cho nên tốt nhất là hai chúng ta cùng sống lâu trăm tuổi, chết cùng ngày, phải như vậy rất tốt sao?”

      viết mong hai chúng ta cùng sống lâu trăm tuổi còn được hơn cái gì gì đó ấy!”

      “Viết sống lâu trăm tuổi rất tục.”

      “Chẳng lẽ viết cái kia tục!”

      “Em chu miệng làm gì, chu miệng đòi hôn hả?”

      “…” Kim Đa Bảo đẩy chàng Khâu Thiên khom lưng cúi đầu kia, “Chẳng có chút lãng mạn gì cả! Hừ hừ, mất hứng.”

      mất hứng , lúc câu này, toàn thân đều bày tỏ tức giận, giậm chân vung tay.

      “Chậm chút, tay kia của em vẫn chưa lành.” Khâu Thiên nắm cánh tay , cho vung tiếp, “Vậy em , làm sao mới vui đây?”

      Kim Đa Bảo bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ chút, “Em cũng biết.”

      Khâu Thiên nắm tay bước xuống cầu thang, lúc xuống thềm đá, bước tiếp xuống cầu thang, mà rẽ qua con đường bên trái, giữa sườn núi có nhiều người lắm, Kim Đa Bảo theo Khâu Thiên vào mảnh rừng , vừa muốn hỏi “Tới đây làm gì”, Khâu Thiên ôm vào ngực, cúi đầu hôn.

      Lúc bắt đầu còn rất cẩn thận, sau đó càng hôn càng quên mình, giơ tay đè lên ngực Kim Đa Bảo, Kim Đa Bảo liền tỉnh táo, vội đẩy rồi lùi ra sau hai bước, đỏ mặt mắng, “Đăng Đồ Tử!”*

      *Đăng Đồ Tử: từ chỉ người háo sắc.

      “Từ ngữ để mắng lưu manh của em phong phú .” Khâu Thiên lau khóe miệng, cũng muốn thân mật tại nơi đất hoang lộ thiên này, “ núi gió lớn, thôi.”

      Kim Đa Bảo chẳng có chút khí phách, chiến tranh lạnh chưa tới tiếng bị Khâu Thiên lừa phỉnh, thực tế cũng biết phỉnh mình thế nào, hình như mới hôn cái, cười cái, giơ cờ trắng đầu hàng.

      Lúc đứng dưới chân núi chờ xe buýt, Khâu Thiên nhận được điện thoại của trưởng đội, bến xe nhiều người ồn ào, bèn sang chỗ yên tĩnh hơn để nghe điện thoại. Kim Đa Bảo đứng chờ trước quầy bán hàng, đường núi lâu như thế nên hơi khát nước, mua chai Coca Cola thủy tinh trong quầy hàng, vừa nhờ chủ quầy bật nắp chai, bỏ ống hút vào hút hai ngụm, Khâu Thiên chuyện điện thoại xong cũng trở về.

      đứng từ rất xa thấy ôm chai uống Coca, liền bước về nhanh hơn, hô to: “Kim! Đa! Bảo!”

      Kim Đa Bảo vốn cảm thấy mình làm sai chuyện gì, nhưng thấy hùng hổ xông tới như thế, bỗng bị dọa sợ tới phát ngốc, đồng thời miệng nhanh hơn não, bắt đầu hút mấy ngụm Coca lớn cách điên cuồng, lúc Khâu Thiên tới trước mặt cũng vừa lúc uống hết chai Coca .

      “Em gãy xương mà uống Coca hả!” Khâu Thiên nhìn chai Coca thấy đáy, cảm thấy Kim Đa Bảo còn đáng tin hơn .

      Kim Đa Bảo co quắp, nhìn , biết giấu “bằng chứng phạm tội” trong tay đâu, chột dạ, tính nhận lỗi, nhưng lúc mở miệng, bao lời tình cảm lại biến thành tiếng: “Ợ ~”

      “…”
      “…”

      Kim Đa Bảo khóc ra nước mắt, trả chai Coca cho chủ quầy, ngay cả tiền thế chân cũng cần, chỉ vội giơ chân bỏ chạy về phía chiếc xe buýt mới dừng hẳn.

      Mỗi người làm sai chuyện, vậy là bằng nhau, ai cũng được là người kia sai nữa.

      Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ phía của Kim Đa Bảo, Khâu Thiên vốn chẳng thấy mình làm sai chuyện gì, ngược lại là nàng Kim Đa Bảo bịp bợm kia, gãy gương còn uống Coca, hơn nữa còn là Coca ướp lạnh, đây là, cái gì, cái gì trúc nan thư ấy!*

      *Thành ngữ đầy đủ trong câu của Khâu Thiên là “Khánh trúc nan thư“, nghĩa là “dùng hết thẻ tre cũng viết đủ“, để chỉ tội lỗi chồng chất, sao kể hết.

      Lần thứ năm hỏi Kim Đa Bảo “ biết sai chưa”, cũng nhận được câu trả lời thứ năm của Kim Đa Bảo: “Biết rồi”, nhưng vẫn thấy thiêu thiếu gì đó, bèn dặm thêm biện pháp trừng phạt, “Lần sau em mà còn như vậy, xì hơi cho em xem.”

      “… ?” Đây là kiểu uy hiếp gì thế?

      phải mới vừa nãy em ợ trước mặt để hù sợ à?”

      Kim Đa Bảo bụm mặt, cố ý… là mất mặt quá…

      “Được rồi được rồi, đừng che.” Khâu Thiên đẩy tay ra, “Cũng dễ thương lắm, đó, cách em ợ giống với người khác.”

      “Sao giống?”

      “Người khác là ợơơơ, còn em bật ra cái thế này, tiếng ợ vô cùng véo von.” Khâu Thiên bắt chước dáng vẻ vừa nãy của , biểu diễn cho xem, hành khách đứng phía sau im lặng nghe bọn họ chuyện nửa ngày, rốt cuộc nhịn được nữa, cười ra tiếng.

      Kim Đa Bảo sợ mất mặt, liền đấm Khâu Thiên cái, cho nữa, Khâu Thiên lại hết sức nghiêm túc, bảo vệ cánh tay bị bó bột của , “Đừng làm tay đau.”

      bật cười lúc nãy nuốt tiếng cười xuống, nhìn đôi tình nhân trưng biểu cảm ân ái kia, im lặng dịch vào trong góc.

      Xuống xe ở phố mua bán, hai người tìm phòng ăn riêng khá nhiều người, nhưng cũng tính là quá đông để vào ngồi, sau khi món ăn được mang lên, mới ăn nửa, Kim Đa Bảo có chút khó chịu, “Em đau bụng…”

      Khâu Thiên ăn chén cơm rau trộn thứ ba, thấy mặt trắng bệch, liền ngồi thẳng người dạy dỗ , “Uống Coca nữa .”

      “Chắc là…” Kim Đa Bảo chẳng quan tâm có hình tượng hay mất hình tượng gì nữa, “ ăn trước , em ra ngoài chút.” xong vội vàng đứng dậy, chạy về phía toilet của tiệm cơm.

      rồi, hứng thú ăn cơm của Khâu Thiên cũng mất hơn nửa, đặt đũa xuống, chơi trò chơi trong điện thoại, đánh quái vật, cửa sổ tin nhắn của Kim Đa Bảo bỗng nhảy ra ngoài, “Em tới tháng rồi… Cứu TAT”

      Khâu Thiên cười “He he” cái, lục trong chiếc túi của Kim Đa Bảo, sau đó gọi điện cho , “Trong túi có.”

      “Em mang, kì của em phải trong mấy ngày này… có thể mua giúp em bịch ?”

      “Ừm, mua loại gì?” Khâu Thiên dùng tay nắm chặt chiếc túi màu vàng nhạt của , cầm điện thoại ra ngoài cửa, ngang qua quầy thu ngân thanh toán trước, sau đó mới vừa vừa hỏi Kim Đa Bảo, “Hiệu gì?”

      “Hiệu gì cũng được, mua bịch có năm miếng dùng buổi sáng là được.” Kim Đa Bảo nắm chặt điện thoại, nghe Khâu Thiên đến cửa hàng tiện lợi, sau đó nghe hỏi muốn mua dạng bông mềm hay dạng lưới, dùng ngày dùng đêm hay là loại siêu dài, chọn bừa nhanh, sau đó cúp điện thoại chờ về.

      Trong quá trình chờ đợi, Kim Đa Bảo nhìn cánh cửa đỏ của WC, bắt đầu hoài nghi thế giới này. Sao trong vòng ngày mà có thể phát sinh nhiều chuyện 囧 thế nhỉ? Hơn nữa bà dì của tới chuẩn , do mỗi lần gặp Khâu Thiên đều quá hưng phấn, nội tiết bị rối loạn sao…

      còn lạc vào cõi tiên, giọng Khâu Thiên ở bên ngoài vang lên, “Đa Bảo?”

      “Em ở đây!” Kim Đa Bảo đáp lại.

      Khâu Thiên lại hỏi, “WC có người ? Tôi đưa băng vệ sinh cho bạn được chứ?”

      Mắc gì phải hô hào như thế hả… Mặt Kim Đa Bảo nóng lên từng cơn.

      Khâu Thiên xác nhận trong WC nữ có người khác , thấy ai trả lời, sau đó mới vào, “Em ở đâu?”

      “Phòng thứ ba…” Giọng như tiếng muỗi kêu của Kim Đa Bảo truyền ra, để băng vệ sinh dưới khe cửa, đẩy cả bao vào trong từ từ.

      Đến lúc sửa sang xong ra khỏi cửa, Khâu Thiên ra ngoài bồn rửa tay chờ. Kim Đa Bảo ngồi quá lâu, nên đầu choáng váng, chân mềm nhũn, lúc thấy Khâu Thiên liền nhào vào lòng , cảm thấy kì lạ, chất vấn, “ là thần dì à? Gặp lần là tới lần…”

      đỡ lấy , “Đây phải là thói quen tốt, em phải sửa .”

      Bởi vì uy lực của chai Coca ướp lạnh, nên Kim Đa Bảo thành công trong việc thể Bảo Bảo đau bụng kinh lúc thường ngày cho Khâu Thiên thấy. Nằm đau, ngồi đau, đứng đau, nằm sấp cũng đau, lăn ba trăm sáu mươi độ đều đau.

      Hai người dạo nữa, chỉ ở trong khách sạn trải qua buổi chiều, cuối cùng Khâu Thiên nhìn nổi nữa, uống nước nóng cũng có tác dụng, ôm bụng cũng có tác dụng, bèn dắt Kim Đa Bảo gặp bác sĩ.

      Đăng kí, xếp hàng, kiểm tra, mua thuốc. Làm loạt thủ tục, mới ra khỏi cửa bệnh viện, Kim Đa Bảo khe khẽ với Khâu Thiên, “Hình như em hết đau rồi.”

      “Còn chưa uống thuốc hết đau?”

      “Ừm, lúc em ở bên kia chờ thấy căng thẳng lắm, ngửi mùi của thuốc khử trùng cũng căng thẳng, hình như căng thẳng hồi hết đau…” Kim Đa Bảo tự mỉm cười, “Em làm tốt đấy chứ.”

      Khâu Thiên cười, “Đừng viện cớ để trốn uống thuốc.”

      “Chân bị đau, tụi mình ra ngoài chơi !”

      “Chơi cái búa, về uống thuốc rồi ngủ, chẳng phải bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi nhiều sao.”

      “Tối nay phải về rồi đúng …” Kim Đa Bảo hạ giọng, mua vé về chiều ngày mai, nghĩ đến chuyện phải ở mình lâu như vậy, buồn là giả.

      với trưởng đội rồi, trễ nhất là trưa mai về, sáng mai đưa em tới sân bay.” Khâu Thiên yên tâm để lại khách sạn mình, điểm cằm cái, “Trưởng đội trừ tiền thưởng của , em xem làm sao được làm.”

      “Hả! sao!” Mới đầu Kim Đa Bảo rất vui vẻ, sau đó lại dè dặt trêu chọc , “Tiền em bồi thường nổi, nhưng nếu để ý chuyện “Máu đào tắm ngân thương”, em có thể bán thân…”

      Khâu Thiên nghĩ hình như chuyện gì đó rất xấu hổ, nhưng phản ứng kịp, “Cái gì là máu đào tắm… Trời đất, Kim Đa Bảo, em đó nha, suy nghĩ chẳng trong sáng gì cả… Mà thích!”

      Hai người dóc hồi, nhưng cuối cùng vẫn giữ phép tắc ôm nhau ngủ như trước. phải là Khâu Thiên chưa nghĩ đến, chẳng qua là cuộc sống của chỉ xoay vòng trong phạm vi giữa trường thể thao và đội bóng, các biết, là các đồng đội nữ, hai là các vận động viên còn chửi mắng người khác lưu loát hơn cả , quả Kim Đa Bảo chính là trường hợp đặc biệt xuất trong cuộc sống của , hoàn toàn giống những người từng tiếp xúc —— có vẻ lễ phép, hay xấu hổ, còn rất có học vấn. Vì những điều khác lạ này, nên hiểu sao Khâu Thiên cũng dám làm bừa, cũng biết tại sao mình lại có suy nghĩ kì lạ như thế, hơn nữa so với người đơn giản, dịu dàng ít trong ấn tượng ban đầu của , dường như Kim Đa Bảo ngày càng lệch lạc, nhưng lại ngày thích hơn, có đôi khi còn tự hỏi mình, đêm đầu tiên của bọn họ có nên giữ lại cho ngày kết hôn nhỉ, kết quả là luôn tại lúc rúc vào ngực , vô thức cọ cọ, liền bỏ ngay suy nghĩ đó.

      Ừm, có vé xe cứ lên xe thôi, mai mốt bù đắp sau.

      Sáng sớm Kim Đa Bảo bỗng tỉnh dậy, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn, sớm hơn giờ đặt trong chuông báo thức phút, nhìn điện thoại chằm chằm, chờ báo thức vang lên, sau đó vội tắt , ném điện thoại di động, dùng cả tay lẫn chân leo lên người , cho dậy, “Em tự tới sân bay được rồi, ngủ chung với em thêm chút !”

      Khâu Thiên bị bàn tay bó bột nặng trịch của đánh vào ngực, đau đến ho khụ khụ, cũng mơ mơ màng màng, tiếp tục ngủ với .

      Ngủ chưa bao lâu, mở mắt ra, phát Kim Đa Bảo rón rén đặt tờ giấy lên tủ đầu giường, vươn tay ra khỏi chăn, cướp lấy tờ giấy, thấy bên viết: “Thương , em đây, tháng sau gặp nhé, muah muah muah!”

      tỏ vẻ khó hiểu, nhìn .

      “Oh… Sợ đưa em mệt, nên muốn nhân lúc ngủ rời .”

      Khâu Thiên im lặng, xốc chăn lên mặc quần áo, “Em đóng phim à? cũng đâu ăn rồi ngủ như chết.”

      Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, “Hay là về đội luôn , em tự tới sân bay được rồi.”

      Khâu Thiên bình tĩnh nhìn hai giây, bĩu môi, “Xì, đường nghĩ nẻo.”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 46

      Edit: Blue

      Thẩm Tùng Nguyên do dự lúc lâu, “Gạt đó.”

      [​IMG]


      Lúc Kim Đa Bảo xuống máy bay, đứng trong xe khách, mới nhớ là mình quên đưa nhẫn cho Khâu Thiên. Trong xe khách có đứa trẻ khóc dữ dội, Kim Đa Bảo đứng tại nơi có nhiều tiếng ồn ầm ĩ thế này, đột nhiên thấy rất chán nản, chán nản vì bản thân khi gặp lại Khâu Thiên, đầu tiên là bị mắng, sau đó lại hưng phấn đến mức rối loạn nội tiết tố, biết nghĩ cái gì mà quên lấy cả món quà mình mang theo.

      lấy chiếc túi bằng vải nhung màu đen trong ba lô hai lớp ra, lúc còn ngẩn người, xe khách tới nơi, Kim Đa Bảo tiện tay nhét chiếc túi vào túi quần, xách ba lô, theo tốp người xuống xe, bên ngoài, ánh hoàng hôn ráng màu cả bầu trời.

      Bước ra khỏi cửa ga, vào sảnh sân bay, thấy những người đến tiễn ôm người phải rời , chợt nhớ trưa hôm nay Khâu Thiên cũng ôm như thế, còn hôn lên mặt , bảo phải dưỡng tay cho tốt, hai tuần sau thi đấu xong lập tức về tìm .

      Trải qua chuyến bay Nam Bắc này, và người cùng thức dậy lúc sáng sớm kia bị ngăn cách ở hai nơi rất rất xa, trong lòng Kim Đa Bảo rầu rĩ, bước vội qua sảnh về phía cửa ra.

      Lúc bước tới cửa, bỗng khựng lại, ở đó có bóng dáng khá quen mắt định rời , người nọ cũng nhìn thấy .

      “Đa Bảo?” Thẩm Tùng Nguyên cũng hết sức kinh ngạc, sau đó cười bất đắc dĩ, “Tuy là trùng hợp tới đáng sợ, nhưng thực tôi tới đây để tiễn bạn.”

      “Đúng là trùng hợp .” Kim Đa Bảo cười khan hai tiếng.

      “Đón xe chắc phải xếp hàng rất lâu, muốn ngồi xe tôi về ?”

      Kim Đa Bảo hơi do dự, dù sao cũng coi như là bạn bè, trong công việc cũng hay qua lại, muốn làm quá gay gắt, “Cảm ơn Thẩm tổng.”

      Thẩm Tùng Nguyên dẫn đến bãi đổ để lấy xe, nhìn chiếc xe đỗ, thêm tin là ta chỉ trùng hợp tới đây tiễn bạn. Bộ dạng mà tự cho là ung dung cẩn thận kia bị Thẩm Tùng Nguyên nhìn thấu, ta nhíu mày hỏi , “Tôi gây rất nhiều phiền phức cho sao, hình như rất sợ tôi.”

      có…” Kim Đa Bảo phủ nhận, sau đó lại gật đầu, “Qủa có chút bối rối.”

      “Vì tôi bảo suy xét, xem tôi có thể thích hợp hơn bạn trai hay ư?” Thẩm Tùng Nguyên là người rất thiết thực, có lẽ vì tuổi lớn, nên ta thấy những chuyện đương thế này rất viển vông, thực tế, nhưng rất khó để gặp được mình thích, ta thể tỏ ra tốt bụng nữa, lại dụ dỗ vài câu, “Tôi nghĩ suy xét chút cũng thua thiệt gì, dù cuối cùng nghiêng về bên nào, ít nhất trong quá trình cân nhắc, có thể nghĩ ra cuộc sống mà mình muốn có trong tương lai ra sao. Là cậu bạn trai mà những lúc bị thương cũng thể ở bên, bình thường lại thể chăm sóc , hay là người đàn ông có thể trao cho môi trường sống tốt hơn, đồng thời sẵn lòng dốc hết sức để ở bên cạnh ?”

      Kim Đa Bảo tự hỏi, biết có nên ra, bạn trai có rất nhiều tiền hay , sau đó lại nghĩ nó quá tục tĩu, nên ra, “Thẩm tổng, bạn trai dùng để so sánh, nếu tôi ở bên , lo lắng là sau này, nếu có người còn có điều kiện tốt hơn xuất , tôi cũng bỏ để chọn thứ tốt hơn sao?”

      Thẩm Tùng Nguyên nghe thế thoáng im lặng, “Xuất phát từ thể diện, có lẽ tôi chúc phúc cho , nhưng nếu xuất phát từ tình cảm, chắc chắn tôi thấy khó chịu, chừng còn mắng trận.”

      Hai người đều bật cười, Thẩm Tùng Nguyên chậm rãi với , “Đa Bảo, mỗi người có quyền được chọn cách sống khác nhau, tôi tôn trọng lựa chọn của , tuy rằng tôi cảm thấy nó quá sáng suốt, nhưng đây cũng là điểm mà tôi thích ở , nóng vội, chỉ vì cái trước mắt. Cho nên tôi nghĩ, nếu thực chọn tôi, sau này nếu gặp người có điều kiện tốt hơn, cũng dễ thay lòng.”

      “Thẩm tổng, tôi nghĩ thích tôi.” Kim Đa Bảo đưa mắt nhìn Thẩm Tùng Nguyên, “Nếu thích người, thể có nhiều so sánh lựa chọn như vậy, thích người mong muốn gì cả, chỉ muốn đối tốt với ấy. thích tôi, nhưng muốn đối tốt với tôi, chỉ luôn muốn tôi thích trước, chọn trước, sau đó mới tiến lên, đây chỉ là lợi ích cá nhân thôi.”

      vạch trần quan điểm tình ngay thẳng của ta cách trắng trợn như thế, Thẩm Tùng Nguyên biết rất đúng, nhưng ta muốn trao đổi chuyện “Sợ tình đầu tiến vào càng sâu tổn thương càng nhiều” với , cho cùng, quả ta vẫn chưa đủ sâu đậm, cho nên mới để lại con đường, cho mình đường lui.

      là vô lương tâm, sao lại muốn đối tốt với chứ, mau nhổ rau dưa mà tôi tặng ra đây.” Thẩm Tùng Nguyên hóa giải câu chuyện xấu hổ mới lúc nãy cách đơn giản, tự nhiên như bọn họ chỉ trò chuyện về đề tài lưu hành sách trong thị trường gần đây.

      Kim Đa Bảo hạ giọng cười, “Tôi có ăn, kêu Tiểu Vân ăn hết!”

      Đưa Kim Đa Bảo tới gần trường học, lúc muốn xuống xe, Thẩm Tùng Nguyên bỗng , “Nếu ngày nào đó và bạn trai chia tay, có thể tới tìm tôi.”

      “Hả?”

      “Sau đó tôi dứt khoát cự tuyệt , cho biết xã hội này tàn khốc thế nào.” Thẩm Tùng Nguyên cười, vẫy tay chào , “Tạm biệt.”

      Tạm biệt Thẩm Tùng Nguyên, Kim Đa Bảo cảm thấy tảng đá lớn nhất trong lòng rơi xuống, ta như vậy, chắc là tiếp tục thích nữa. nguy hiểm, ngờ được người khác thích lại là chuyện nặng nề như vậy, nhưng lúc Khâu Thiên thích , lại chẳng thấy khó chịu chút nào. Lần sau Khâu Thiên về, nhất định nhớ đưa nhẫn cho , còn phải nhắc trong lúc thi đấu được đeo, ủa… nhẫn đâu?

      Kim Đa Bảo sợ hết hồn, mò tay vào túi lúc lâu, móc cả túi áo cũng thấy. sốt ruột nhớ lại những chuyện xảy ra từ lúc xuống sân bay, nghĩ tới nghĩ lui thấy có lẽ đánh rơi xe Thẩm Tùng Nguyên, tốt nhất là như vậy, nếu chẳng may rơi đường thể tìm về được… Cái đó ngốn hơn nửa tháng tiền lương của !

      lập tức cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tùng Nguyên, bên kia vừa nối máy, liền mục đích gọi điện của mình, “Thẩm tổng, ngài tới đâu rồi? Có thể dừng lại chút, xem giúp tôi trong xe có cái túi bằng vải nhung màu đen nào ?”

      Thẩm Tùng Nguyên đỗ xe vào bên đường, mở cặp đèn, sau đó tháo dây an toàn, tay cầm điện thoại di động, tay mở tấm đệm lót ghế xe, “Rơi cái gì?”

      chiếc túi màu đen, bên trong có chiếc nhẫn.”

      “À, tìm thấy rồi, rơi ở dưới ghế.” Thẩm Tùng Nguyên trả lời, “Nhưng mà chỉ có túi thôi, có nhẫn.”

      “Hả? Ngài nhìn lại xem, có thấy chiếc nhẫn rơi ra ?”

      “Ừm…” Thẩm Tùng Nguyên do dự lúc lâu, “Gạt đó.”

      “…” Tim Kim Đa Bảo nhảy tới cổ họng, bị câu “Gạt đó” của ta làm tức muốn chết, nhưng thể nổi giận, “Ngài ở đâu, tôi tới lấy.”

      xa rồi, tới cửa Tây chờ , tôi lái qua.”

      Tâm trạng của Kim Đa Bảo lên lên xuống xuống như lúc ngồi tàu lượn siêu tốc, cả người như già vài tuổi. tới cửa Tây, ngờ lại chạm mặt mẹ Khâu và Tiểu Vân, thấy hai người kia vừa vừa cười, mỗi người xách túi rau củ, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

      “Bảo Bảo! Con về lúc nào thế!” Mẹ Khâu thấy từ xa, thân mật gọi tiếng, bước chân nhàng hơn rất nhiều, “Tưởng con tới tối mới về, còn tính bảo bác trai của con gọi điện hỏi thời gian để đón con đây.”

      “Khâu Thiên phải về đội huấn luyện, nên con về từ giữa trưa rồi ạ.” Kim Đa Bảo muốn tới cầm lấy chiếc túi trong tay mẹ Khâu, nhưng bị mẹ Khâu đẩy ra.

      “Đừng xách.” Mẹ Khâu dỗ dành Kim Đa Bảo, “Chờ xong đợt này, bác bảo Khâu Thiên dắt con ra ngoài chơi.”

      chuyện, Thẩm Tùng Nguyên lái xe tới, lúc thắng xe, thấy người đứng bên cạnh Kim Đa Bảo là ai, ta đợi Kim Đa Bảo ra, xuống xe chào hỏi mẹ Khâu trước, “Chị hai.”

      “Viên Viên?” Mẹ Khâu cũng bất ngờ khi thấy thằng em họ luôn bận rộn của mình tới đây, bất ngờ xong liền kéo Kim Đa Bảo, giới thiệu với ta, “Đây là bạn của Tiểu Thiên, Bảo Bảo, còn đây là cậu út của Khâu Thiên, con cũng gọi cậu út .”

      “Cậu… út.”

      “…”

      Mới ban nãy tạm biệt còn là “Thẩm tổng”, sao mới làm rơi món đồ, trở lại biến thành “Cậu út”?

      Hai người mặt đối mặt, ngơ ngác lúng túng nên lời, ngay cả người qua đường như Tiểu Vân cũng nhịn được, kinh ngạc, “ là cậu út của Khâu Thiên?”

      Mẹ Khâu nhìn ba người nghi ngờ, sau đó hỏi Thẩm Tùng Nguyên, “Sao em tới mà tiếng nào thế?”

      “À, em ngang qua, có chút chuyện.” Thẩm Tùng Nguyên vội kết thúc khí yên lặng quái dị này, ta bước tới vỗ vỗ vai Tiểu Vân, dẫn nàng sang bên, đầu tiên là đưa chiếc túi màu đen cho , “Đưa cái này cho Kim Đa Bảo.” Sau đó móc tấm thẻ ra, “Đây là phiếu mua sắm của chi nhánh nhãn hiệu đồ chua, phí hội lộ, đừng quan hệ của tôi và Kim Đa Bảo ra ngoài.”

      và Đa Bảo? phải là quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới à?” Tiểu Vân ngạc nhiên, nhận lấy phiếu mua sắm.

      Thẩm Tùng Nguyên rất hài lòng với câu của Tiểu Vân, “Ừ, chính là như vậy.”

      Mẹ Khâu đứng bên kia, nhìn hai người chuyện riêng, chợt nhớ là Thẩm Tùng Nguyên từng mình theo đuổi bé nào đó, bà bỗng nhiên hiểu ra. Chờ Thẩm Tùng Nguyên tạm biệt bọn họ, lái xe rời , ánh mắt mà mẹ Khâu nhìn Tiểu Vân chợt quái lạ hơn rất nhiều, quả nhiên ngay từ đầu trực giác của bà quá chuẩn, còn bé này phải là người nhà của họ sao!

      Tối đó mẹ Khâu bảo hai đến nhà ăn cơm, đến lúc về nhà mình, cuối cùng Tiểu Vân mới có cơ hội mở miệng, hỏi Kim Đa Bảo, “Cậu và chàng lãnh đạo kia, còn có quan hệ khác à?”

      có, chỉ là quan hệ công việc thôi.”

      “Vậy hả.” Tiểu Vân lấy cái túi đen và phiếu mua sắm ra, “Thế ta thần thần bí bí bảo tớ được ra quan hệ của hai người làm gì, còn đưa phí hối lộ cho tớ?”

      Kim Đa Bảo cầm lấy chiếc túi, giao phiếu mua sắm cho Tiểu Vân, “Chắc thấy cậu dễ thương nên muốn tặng tiền đó.”

      Trước khi ngủ, Kim Đa Bảo nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên, gọi tiếng “Cậu út” lanh lảnh, làm Thẩm Tùng Nguyên cả buổi chẳng được gì, cuối cùng, ta chỉ ngắn gọn cho biết, “Đời người chắc chắn phải cất giấu hai bí mật … Chuyện tôi khoét góc tường, đừng với Khâu Thiên.”

      Ngoài cười ra, Kim Đa Bảo cũng chẳng biết có thể thêm gì.

      đó, đừng với nó, thằng nhóc ấy là Hỗn Thế Ma Vương, lúc nó còn , tôi lỡ làm hư món đồ chơi của nó, nó ghi thù tôi hơn nửa năm, mỗi lần tới nhà nó ăn cơm, nó toàn bỏ muối vào chén cơm của tôi.” Thẩm Tùng Nguyên rất đau đầu, nhưng giọng lại có chút cưng chiều, “Dù sao đầu óc thằng nhóc đó cũng nhen, chuyện này, đừng .”

      Kim Đa Bảo đáp “Vâng”, cũng biết Khâu Thiên là vại giấm, nếu chuyện này ra , có lẽ rất lộn xộn.

      Đầu bên kia, Thẩm Tùng Nguyên cúp điện thoại, vỗ hai cái lên trán, người ta “Cháu trai giống cậu”, quả là giống y như đúc.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 47

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo ngừng cố gắng, sờ sờ cơ bụng , “Dáng người cũng đẹp!”
      [​IMG]

      có Khâu Thiên trong cuộc sống, dường như thời gian trôi qua chậm vô cùng, nhưng nhìn lại, mới phát trong lúc bận bịu qua rất lâu. Kim Đa Bảo phấn chấn chỉnh sửa bài viết, sắp xếp tài liệu rồi kiểm tra lại lần, tắt máy tính xách túi đứng lên, chào tạm biệt các đồng nghiệp.

      “Có chuyện gì tốt thế, nhìn vui vẻ quá.”

      “Ngày mai bạn trai tôi về!” Kim Đa Bảo chẳng che giấu vẻ mặt vui sướng, “Tối hôm nay trở lại, ngày mai tôi có thể thấy ấy!”

      “Chậc chậc chậc ~” Đồng nghiệp độc thân vẫy vẫy tay, “Đối phương từ chối thức ăn cho chó của , đá luôn cái chén cho chó ăn của , còn đấm cú vào đầu chó của nữa.”

      Kim Đa Bảo cười hì hì, ngâm nga bài hát thiếu nhi, chạy về nhà, ôm ti vi xem Khâu Thiên đá bóng.

      Vòng loại FIFA World Cup khu vực châu Á, chủ nhà Trung Quốc đấu với Iran, lúc bình luận viên giới thiệu cầu thủ hai đội đặc biệt đưa ảnh tư liệu của Khâu Thiên lên, “ chàng quá đẹp trai, trong hai tháng thi đấu gần đây, có thể Khâu Thiên có biểu vô cùng xuất sắc, mỗi trận đều góp công kiến tạo, chúng ta hãy cùng chờ đợi biểu của ấy hôm nay nhé.”

      Kim Đa Bảo ôm gối, nhìn ảnh tư liệu của Khâu Thiên màn hình chớp mắt, dù chỉ là bóng người chạy, cũng thấy mặt, nhưng vẫn xem rất say sưa.

      Cầu thủ vào sân, hát Quốc ca, phát bóng.

      “Đội tuyển Trung Quốc giành được cơ hội trước, phát động đợt tấn công đầu tiên… Khâu Thiên dẫn bóng lên phía trước, cơ hội quá tốt! Đối phương chặn bóng thất bại, Khâu Thiên tiếp tục xông lên trước, Khâu Thiên chuyền bóng cho Vương Hi Lâm, Vương Hi Lâm tìm cơ hội, bóng lại được chuyền cho Khâu Thiên! Khâu Thiên đánh đầu về phía khung thành, vào! Trận đấu mới bắt đầu năm phút, Khâu Thiên giúp đội tuyển Trung Quốc ghi được bàn! Ồ… Sao thế, trọng tài quyết định quả bóng này việt vị, bàn thắng vô hiệu? Chúng ta hãy cùng xem lại…”

      Hai bình luận viên hơi trầm mặc, xem cảnh quay lại, “Qủa bóng này, việt vị sao? Có cảm giác vị trí của Khâu Thiên… Các cầu thủ tranh luận với trọng tài, trọng tài thổi còi cảnh cáo bọn họ, chúng ta có thể thấy, huấn luyện viên trưởng Lý Lập Quần ấn hai tay xuống, ra hiệu bảo các cầu thủ phải bình tĩnh.”

      “Đội hình hôm nay có chút thay đổi so với trận đấu trước, Khâu Thiên từ vị trí trung vệ được điều lên vị trí biên, đá rất hăng hái. nay, đội tuyển Iran đứng đầu khu vực Châu Á, có thể thấy chiến thuật hôm nay của huấn luyện viên Lý Lập Quần, được bố trí với khát khao quyết đấu đến cùng…”

      “Khâu Thiên lại dẫn bóng về phía khung thành, phát động đợt tấn công, hai người chuyền bóng qua lại, ấy và Vương Hi Lâm phối hợp rất ăn ý. Ôi ôi, hậu vệ Assab của Iran gạt ngã Khâu Thiên trong vòng cấm địa! hành động gạt chân phạm quy rất ràng! Hả? Trọng tài bắt phạt đền? Đ…” Hình như bình luận viên vừa nuốt chữ gì đó xuống, sau đó tức giận hắng hắng giọng.

      Thi đấu được nửa trận, hai đội đều ghi bàn, lúc nghỉ ngơi, Lý Lập Quần cười dễ chịu, vỗ vai từng đội viên, “Đều rất tốt, rất tốt, tiếp tục cố gắng, cứ đá như vậy nhé.”

      Khâu Thiên ngồi ghế dài uống nước, mặt tỏ vẻ hậm hực, muốn chuyện, nghe huấn luyện viên sơ về bố trí trong hiệp sau, sau đó ngồi bên cạnh dãn chân dãn tay.

      Hiệp sau vừa mới bắt đầu, đội Iran ràng tăng cường phòng ngự với Khâu Thiên, các động tác chơi xấu cũng xuất nhiều hơn, Khâu Thiên hết nhẫn rồi nhịn, lần thứ hai dẫn bóng vào vùng cấm địa, lại bị hậu vệ đẩy ngã, rốt cuộc nhịn được nữa, lúc vừa té xuống đất liền giơ chân gạt ngã tên hậu vệ đó.

      Đầu phản ứng hơi chậm chạp, đồng thời cảm giác đau nhức mới truyền lên người, nhìn trọng tài giơ thẻ đỏ với mình, hai chân liền tự có ý thức rời khỏi sân bóng.

      trở lại phòng thay quần áo, mở vòi sen tắm, dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống, lúc trôi xuống mắt, bỗng thấy mắt khô khốc, đây phải là cảm giác muốn khóc, mà là thứ cảm giác chết lặng, làm cả người cứng đờ ra.

      ngồi chiếc ghế dài trong phòng thay quần áo, hơi ủ rũ, nhưng cuối cùng vẫn lau khô tóc, trở lại khu vực chờ, xem các đồng đội hoàn thành trận đấu. đường, khán đài có người hâm mộ nhìn rồi xì tiếng, trong lòng thấy gì, chỉ bước tới cạnh huấn luyện viên nhanh hơn.

      Lý Lập Quần khoanh tay, nhìn cục diện yên ắng sân, thấy tới chỉ gật đầu cái, quở trách, cũng an ủi, để ngồi phía sau quan sát trận đấu.

      sân thiếu người, tình hình trận đấu càng gian nan hơn, đội tuyển Trung Quốc chủ động lui quân, tăng mạnh phòng thủ, cuối cùng trận đấu kết thúc với tỉ số 0-0.

      Sau khi kết thúc, Khâu Thiên dự buổi họp báo, Lý Lập Quần thay mặt Khâu Thiên gửi lời xin lỗi đến toàn bộ khán giả, đồng thời đưa ra đề nghị phản đối với quyết định sai lầm của trọng tài, trong những trận đấu tiếp theo, các chàng trai của đội tuyển Trung Quốc tiếp tục cố gắng.

      Vé máy bay về nhà của Khâu Thiên được đặt từ sớm, ngồi trong xe buýt của đội bóng, chờ những đồng đội tham gia buổi họp báo lên xe, cùng về khách sạn lấy hành lí, người về trong đợt thứ nhất nhiều lắm, lúc xe buýt bắt đầu lăn bánh, trong xe vẫn rất trống trải. Đồng đội ngồi phía sau vỗ vỗ vai Khâu Thiên, ta muốn gì đó, nhưng lại thấy gì cũng đúng.

      “Vương Hi Lâm à?” Khâu Thiên thấy ta, thuận miệng hỏi.

      Người ngồi phía sau “À” tiếng, “ “nhận tội” rồi.”

      hiểu sao trong lòng Khâu Thiên rất bức bối, ánh đèn ngoài cửa sổ nối thành đường, nhảy nhót như những đốm lửa, cảm giác tự trách và hối hận tới quá trễ này, làm mệt mỏi vô lực như bị cháy thành tro.

      Sau khi trận đấu kết thúc, Kim Đa Bảo vẫn nằm giường cách khổ sở, muốn gọi điện cho Khâu Thiên, nhưng lại biết bây giờ có thể gọi hay , bị ai quở trách nhỉ? Tuy rất căm giận tiếng còi hắc ám của trọng tài, nhưng cước kia của Khâu Thiên quá chấn động, hơn nữa vì rời sân, mà sau đó, mười người phải đấu với mười người, quả cũng bị ảnh hưởng ít.

      Đầu Kim Đa Bảo cứ lắc qua lắc lại như cái cân, nghĩ dù Khâu Thiên nhận thẻ đỏ, với đối thủ quá mạnh, và cách xử phạt bất công, cũng có thể khiến đội tuyển Trung Quốc thua cuộc, nhưng nếu Khâu Thiên đưa chân, vẫn có thể tiếp tục xông tới, vì vậy làm sai.

      Về lí trí, biết Khâu Thiên sai, nhưng về tình cảm, lại đau lòng vì vô điều kiện. Lên mạng tìm tin tức về trận bóng tối nay, phần lớn là các bài viết mắng trọng tài, nhưng cũng có vài bài mắng “tội nhân” Khâu Thiên. Lúc trước tâng bốc lên tận trời, bây giờ lại chê đáng xu, ngay cả món nợ cũ là chuyện Khâu Thiên tôn trọng trọng tài, bị đình chỉ thi đấu lúc trước cũng lấy ra mắng, chiếc mũ “Du côn bóng đá” chụp xuống đầu, cả việc tức giận vì thua cuộc, tất cả đều tìm được đường phát tiết.

      Kim Đa Bảo càng xem càng tức giận, lập tài khoản, mình tranh luận với đông đảo tài khoản bên phe mắng chửi, nhưng dù lí, người khác cũng chẳng muốn theo, hết bình luận thô tục này đến bình luận thô tục khác lao tới, mắng có mắt nhìn, làm tức đến suýt khóc.

      Cả đêm ngủ được, biết số hiệu chuyến bay của Khâu Thiên, cũng biết về đến nhà tầm khoảng hơn ba giờ, nhưng thể liên lạc, làm biết chắc là có về hay .

      nhìn những người chẳng hiểu gì mà vẫn mắng chửi Khâu Thiên kia, càng nhìn càng thấy ấm ức, cuối cùng lí luận với bọn họ nữa, nhưng trong đầu cứ lặp lặp lại những lời này, tựa như cây đinh đâm sâu vào ngực, còn đau đớn hơn cả lúc mới gãy xương.

      Lúc chưa đến ba giờ, Kim Đa Bảo chợt nghe thấy tiếng chó sủa lầu, bình thường mỗi tối, con chó kia nghe có người hành lang mới sủa như vậy. Kim Đa Bảo bật người, bò ra khỏi chăn, dán lên cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn bên ngoài, thấy đèn hành lang sáng lên, còn chưa nhìn thử người đó có đúng là Khâu Thiên , nhàng mở cửa gỗ ra, đứng cách hàng rào, nhìn bên ngoài.

      Khâu Thiên mới thả va li xuống, nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu nhìn thử. Xuyên qua kẽ hở hàng rào, có thể thấy gương mặt tỏ vẻ đáng thương của Kim Đa Bảo, bước tới, đưa tay qua hàng rào sờ sờ đầu , sau đó thu tay về, xoay người tra chìa khóa, mở cửa vào nhà mình.

      Kim Đa Bảo nhìn cánh cửa đóng ở đối diện, đèn hành lang cũng tắt, vẫn tiếp tục đứng đó. biết tâm trạng Khâu Thiên tốt, nhưng ngay cả câu mà cũng với , làm có chút tủi thân.

      Cửa nhà đối diện đóng rồi lại mở, Khâu Thiên nhìn gương mặt bị che nửa phía sau cửa chống trộm của Kim Đa Bảo, hơi bất đắc dĩ, bước tới, “Qua đây ăn chút gì với ?”

      Kim Đa Bảo gật đầu, khóa cửa, sau đó cùng qua, vào nhà mới phát ba mẹ Khâu cũng ngủ. nhìn áo tay ngắn và quần soóc mát mẻ người mình, hơi mất tự nhiên, “Bác trai, bác .”

      “Haizz.” Mẹ Khâu ngáp cái, “Để lại ít cơm, con thấy đói cũng ăn chút , bác và bác trai con ngủ trước, lớn tuổi rồi, thức đêm được nữa.”

      Lúc Khâu Thiên cầm chén cơm ngồi vào phòng ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Kim Đa Bảo liếc trộm cửa phòng của ba mẹ Khâu Thiên, ra sau Khâu Thiên, choàng tay ôm cổ .

      Bàn tay và cơm của Khâu Thiên ngừng lại, vỗ vỗ mu bàn tay , “Tay lành rồi hả?”

      “Ừ, chụp phim xem qua tốt hơn rồi.” Kim Đa Bảo đặt cằm lên vai , “Tối ăn ít chút, kẻo tiêu hóa được.”

      dựa vào lưng , nhìn ăn xong cơm, dám hỏi tâm trạng của thế nào, chờ ăn xong rồi rửa chén, lại lẽo đẽo theo sau nhìn, cẩn thận hỏi, “Hay là tối nay em ở bên này, ngày mai nhân lúc bác trai bác chưa dậy về?”

      Ý tưởng ngây thơ của làm Khâu Thiên buồn cười, sáng sớm năm giờ ba mẹ dậy, thức dậy được mới là lạ.

      “Ừm, ở lại .” Khâu Thiên lấy khăn lông lau tay, tắt đèn phòng bếp và phòng khách, dẫn Kim Đa Bảo vào phòng mình.

      có tâm trạng, sợ tự chủ được, lỡ lời gì đó làm vui, nên đơn giản nhất là gì hết, nằm giường với Kim Đa Bảo, sau đó ôm vỗ vỗ, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

      Vốn ở giường mình chết sống ngủ được, nhưng Kim Đa Bảo nằm trong lòng Khâu Thiên, lại thấy mệt mỏi ngay tức khắc, suy nghĩ gì cả, cứ như vậy ngủ thiếp .

      Vì ngủ quá muộn, nên hôm sau Kim Đa Bảo thể thành công chạy về nhà, nhưng cũng vì dậy muộn, ba mẹ Khâu đều ra ngoài, nên cũng cần lo lắng phải lúng túng đối đáp thế nào nữa.

      Khâu Thiên đứng trong phòng khách uống nước, cởi trần, chỉ mặc quần thể thao, giở đồ ăn sáng mẹ Khâu để lại ra xem. Kim Đa Bảo thò đầu ra ngó dáo dác, xác nhận trong nhà chỉ có mình Khâu Thiên, mới chạy tới hôn lên mặt cái, nhìn gương mặt có phản ứng gì của , lại hôn thêm cái nữa, “ đẹp trai quá !”

      Khâu Thiên trề môi.

      Kim Đa Bảo ngừng cố gắng, sờ sờ cơ bụng , “Dáng người cũng đẹp!”

      Khâu Thiên nắm tay , cho sờ tiếp, “Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”

      “Uh!” Kim Đa Bảo nhiệt tình phối hợp, trong toilet có khăn lông mà mẹ Khâu chuẩn bị để tới ở lúc trước, ngay cả ca súc miệng và bàn chải đánh răng cũng có. chải răng, bỗng nghĩ đến gì đó, vội khò khò họng, chạy ra hỏi Khâu Thiên, “Hôm nay rảnh chứ? Ra ngoài chơi với em được ?”

      “Được.”

      “Chơi” mà Kim Đa Bảo chính là nhảy Bungee*, hôm qua lên mạng tìm những nơi phù hợp để trút nỗi buồn, bị quảng cáo của tháp nhảy Bungee hấp dẫn, hơn nữa xa nội thành lắm, nên hôm nay muốn dẫn Khâu Thiên nhảy thử, vứt hết những chuyện vui .

      *Nhảy Bungee: là hoạt động nhảy từ điểm cố định cao từ 31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích.

      Chỉ là tưởng tượng rất đẹp, nhưng lúc trang bị nón áo đầy đủ, đứng tháp nhìn xuống dưới, mới kinh hãi, lòng bàn chân như nhũn ra, hỏi Khâu Thiên, “Hay là em đứng xem, nhảy, em vỗ tay reo hò tán thưởng cổ vũ cho , được ?”

      được.” Khâu Thiên kéo cánh tay , bước ra ngoài, “Chẳng phải em muốn tới chơi à?”

      “Bây giờ em hết muốn rồi…” Mặt Kim Đa Bảo thảm thương, ôm eo Khâu Thiên, đau khổ cầu xin, “Em sợ lắm, em chơi đâu!”

      “Cứ ôm vậy .” Khâu Thiên ôm , trong tiếng gào thét của , kéo tới rìa ván giậm, “Nhảy.”

      “Đợi chút, đợi chút!” Kim Đa Bảo mở mắt ra, nhìn dưới chân mình chút, sau đó vội vã nhắm lại, thở hơi dài, “, đừng thả tay nha!”

      Khâu Thiên ôm chặt , cùng nghiêng người nhảy xuống dưới. Gió từ bên tai thổi qua, cảm giác mất trọng lượng và cảm giác rơi có điểm cuối này làm người ta lo lắng yên, tiếng hét mang theo cả tiếng nức nở của Kim Đa Bảo ngừng vang lên, “Khâu Thiên, a a, em sợ”, vốn Khâu Thiên cũng luôn trả lời “Ở đây”, nhưng lúc rớt xuống rồi bật lên thêm chút nữa, lại hét lớn tiếng, Kim Đa Bảo bị tiếng hét này làm giật mình, đến mức quên cả sợ, mãi đến khi chân đạp đất, mới nhớ là phải run lập cập.

      Lúc cùng Khâu Thiên rời khỏi tháp, lấy chiếc nhẫn chuẩn bị từ lâu trong ba lô ra, “Chúng ta thế này, cũng được xem là bạn bè vào sinh ra tử, giữ, giữ làm kỉ niệm.”

      Khâu Thiên nhìn chiếc nhẫn có hình gợn sóng khá giống lúc trước mà Kim Đa Bảo đeo lên ngón giữa của mình, im lặng, dùng tay kia xoay xoay, cuối cùng tháo nhẫn ra, đeo nó lên ngón út, nhíu mày với Kim Đa Bảo, “Mua số quá.”

      Kim Đa Bảo khẽ nhếch miệng, vẻ mặt như cười như , ngắm ngón út của , “Cái này hợp lắm.”

      đường nhận được điện thoại của mẹ Khâu, vốn bà cũng muốn quấy rầy hai người ra ngoài hẹn hò, nhưng Thẩm Tùng Nguyên biết Khâu Thiên về nhà nên muốn đến thăm , mẹ Khâu đành gọi điện, hỏi bọn họ có muốn về nhà dùng cơm .

      Kim Đa Bảo nghe mẹ Khâu “Cậu út con” gì đó thấy buồn cười, chẳng chột dạ chút nào, cũng định với Khâu Thiên về những chuyện xảy ra, nhưng hơi ngạc nhiên, sao tư tưởng của Thẩm Tùng Nguyên lại thoáng như vậy, chạy đến thăm mà thấy xẩu hổ sao?

      Đương nhiên Thẩm Tùng Nguyên rất xấu hổ, nếu vì tin tức oanh liệt về trận đấu hôm qua của Khâu Thiên, và xuất phát từ lập trường của người cậu, phải ngỏ lời quan tâm chút, ai lại muốn tự chuốc lấy xấu hổ chứ. Mấu chốt là ta vẫn chưa biết, rốt cuộc Kim Đa Bảo có ra chuyện mình theo đuổi ấy với Khâu Thiên hay , nghĩ thế nào cũng thấy được tự nhiên, mới nghĩ đến chuyện mình từng bậy bạ với cháu trai, còn nghĩ đến chuyện suýt cướp mất bạn của nó, ta đều hận thể đâm đầu vào tường cho rồi, là, nếu cháu trai có người khoét góc tường của nó, nhất định ta đứng ra làm chỗ dựa, kết quả, khi biết người cầm cái xẻng này là mình, lưng ta đứng thẳng được nữa.

      Ngồi ghế sa lon trong nhà họ Khâu, nhìn Khâu Thiên và Kim Đa Bảo gì, nhưng thỉnh thoảng, chỉ qua ánh mắt và động tác giữa họ, ta vẫn có thể cảm nhận được tình ngập tràn. Nếu muốn Thẩm Tùng Nguyên thấy chua chát chút nào, chắc chắn là thể, nhưng cảm giác đó chỉ giới hạn ở chút mà thôi, thứ ta quan tâm hơn chính là cơ thể khỏe mạnh và trạng thái tinh thần của cháu trai, thấy nó hậm hực vì trận đấu hôm qua, bấy giờ mới yên tâm được, “Con còn trẻ, đời người đâu thể thuận buồm xuôi gió mãi như vậy, có chút khó khăn mới là bình thường.”

      “Đừng chuyện nữa, đừng chuyện nữa, tới dùng cơm thôi.” Mẹ Khâu gọi mấy người ngồi bên sô pha, “Rửa tay hết , Tiểu Thiên mau tới bới cơm này.”

      Ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Tùng Nguyên mới ăn đũa cơm, suýt chút nữa phun ra ngoài, vẫn là cách pha chế quen thuộc ấy, vẫn là mùi vị thân thương đó, đũa cơm mặn chết người này, chỉ có thằng nhóc Khâu Thiên kia mới làm ra được!
      —————
      Tin nhắn của Blue:

      Gửi các bạn,

      Nếu bạn nào đọc kĩ, thấy tên nhân vật huấn luyện viên của Khâu Thiên trong chương này khác những chương trước, nguyên nhân là vì mình lấy raw ở trang web miễn phí, nên tên ấy bị thiếu, tên đúng của ấy là Lý Lập Quần, phải Lý Lập. Vậy nên mình quay lại sửa cả những chương trước, xin lỗi mọi người rất nhiều

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 48

      Edit: Blue

      “Oa! Hai trăm đồng cơ à! Nhiều quá , vui quá , phải chúc mừng mới được!” Khâu Thiên thế mà mặt chẳng thay đổi.

      [​IMG]


      Sau khi nuốt miếng cơm mặn chết người, Thẩm Tùng Nguyên vẫn gì, tiếp tục ăn. ta quá “thủ pháp gây án” của Khâu Thiên, trong cả chén cơm chỉ có miếng là cực mặn, còn lại đều rất bình thường. Lúc mới bị Khâu Thiên đùa giỡn như thế, ta có báo với ba mẹ Khâu là cơm rất mặn, kết quả mẹ Khâu nếm vài miếng đều thấy bình thường, còn nghĩ vị giác của Thẩm Tùng Nguyên có vấn đề. Sau đó vì bị Khâu Thiên bỏ muối quá nhiều lần, rốt cuộc mẹ Khâu cũng nhận ra điểm đúng, ngoại trừ miếng cơm mà Thẩm Tùng Nguyên ăn ra, những chỗ còn lại đều rất bình thường, mẹ Khâu biết chuyện, bèn cầm chổi lông gà quất Khâu Thiên mấy cái, báo thù giúp Thẩm Tùng Nguyên.

      Vậy mà hôm nay, Thẩm Tùng Nguyên chỉ có thể im lặng nuốt xuống, nào còn mặt mũi mà tố cáo nữa.

      ta nhìn về phía Khâu Thiên cách ai oán, Khâu Thiên làm như có chuyện gì, gắp đũa khoai tây cho Kim Đa Bảo.

      Cơm nước xong lại ngồi trò chuyện cả buổi, Thẩm Tùng Nguyên còn có việc cần làm, nên ngồi thêm nữa, đứng dậy . Khâu Thiên xuống lầu tiễn ta, Thẩm Tùng Nguyên nhịn hết nổi, mở miệng, “Cháu bản thân xem, nhiều năm như vậy rồi, sao chẳng có chút tiến bộ gì thế, ngoài bỏ muối vào chén cơm của cậu cháu có chiêu mới nào ?”

      bỏ muối bỏ gì? Lần sau thử ấy ấy nhé?” Khâu Thiên đút tay vào túi, giỡn với ta.

      Thẩm Tùng Nguyên ngẩn ra, “ đến mức đó chứ, chẳng phải chỉ thử theo đuổi bạn cháu thôi sao, quan trọng là lúc đó cậu biết ấy là bạn của cháu.”

      Đúng lúc tới cửa cầu thang, chiếc xe thương nhân đỗ bên kia đường của Thẩm Tùng Nguyên làm Khâu Thiên thấy vô cùng quen mắt. rút tay ra khỏi túi quần, nghi ngờ hỏi Thẩm Tùng Nguyên, “Cậu gì?”

      Thẩm Tùng Nguyên cũng có chút ngờ vực, “Tại sao cháu bỏ muối vào chén của cậu?”

      “Tâm trạng tốt nên chọc cậu chơi.”

      “…”

      “…”

      Hai người trái phải chặn hết cửa cầu thang, có bà cụ lom khom dạo về, tinh thần khoan khoái, bảo: “Nhường chút nào!”

      Thẩm Tùng Nguyên bước tới xe mình, Khâu Thiên theo sau ta, đột nhiên mắng “Đệt” cái, tin được, hỏi ta, “Thẩm Tùng Nguyên, hay giả thế?”

      “Tôi là cậu đó, đừng có láo.”

      “Cậu làm ra loại chuyện thế này, gọi là gì ấy nhỉ, già mà nên nết!”

      Tuy Thẩm Tùng Nguyên được tính là già, nhưng bị cháu trai chỉ trích như thế, cũng thấy hơi chột dạ, ta quay đầu lại nhìn , “Chẳng phải cậu nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của mình sao, hơn nữa còn kết thúc kế hoạch đào tường này cách gọn gàng?”

      “Ai cho cậu kết thúc?” Khâu Thiên thèm lí, “Cậu rút lui dễ dàng như thế, chẳng khác nào Kim Đa Bảo có tí hấp dẫn gì cả!”

      “Thế cậu phải làm sao, đấu tranh đến cùng à!” Thẩm Tùng Nguyên đau đầu.

      “Vậy con đoạn tuyệt quan hệ với cậu!” Mặt Khâu Thiên như kiểu: “Cậu dám thử xem”.

      Thẩm Tùng Nguyên bước tới khoác tay lên vai , lời đầy sâu sắc: “Cậu vô cùng chân thành chúc phúc cho hai đứa, trăm năm hòa hợp, gắn bó trọn đời, đó, bạn có thể thay lòng đổi dạ, nhưng cậu út mãi mãi là cậu út dấu của con.”

      Khâu Thiên đẩy cánh tay ta ra, “Bạn cậu mới thay lòng đổi dạ!”

      Thẩm Tùng Nguyên giơ hai tay, làm tư thế của ống kính chụp ảnh, đưa về phía Khâu Thiên, “tanh tách” tiếng, “ nên chụp lại bộ dạng ấu trĩ của con bây giờ, sau đó đưa cho Kim Đa Bảo xem, chừng ấy chọn cậu mà chọn con nữa.”

      “Cậu!”

      đợi Khâu Thiên nổi giận, Thẩm Tùng Nguyên vọt lẹ lên xe, “Công ty còn có việc, cậu trước nhé!”

      ta chạy nhanh như vậy, làm thảng thốt kinh hoàng, còn có phần tức giận của Khâu Thiên có chỗ phát tiết, đành phải về nhà tìm Kim Đa Bảo. Kim Đa Bảo giúp mẹ Khâu dọn dẹp chén đũa, làm vệ sinh, thấy Khâu Thiên hùng hổ như thế, chẳng hiểu gì, hỏi: “Sao vậy?”

      “Em qua đây.” Khâu Thiên muốn kéo vào phòng ngủ, nhưng nghĩ có thể bị ba mẹ nghe thấy, bèn sửa lại, “Qua nhà em .”

      Mẹ Khâu đưa mắt quan sát con trai, thấy mặt có vẻ vui, sợ và Kim Đa Bảo cãi nhau, “Có chuyện gì từ từ , sao lại làm mình làm mẩy?”

      có gì ạ.” Khâu Thiên cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, vỗ vỗ đầu Kim Đa Bảo, “ với em cái này, để ba mẹ nghe được.”

      hiểu sao Kim Đa Bảo bỗng rùng mình cái, trước dẫn đường, mở cửa vào nhà, trong nhà tối mịt, Tiểu Vân cùng bạn ra ngoài chơi chưa về.

      đúng lúc. Khâu Thiên móc khóa cửa lên, kéo Kim Đa Bảo vào phòng khách, bắt đầu khiển trách .

      “Tại sao em gạt ?”

      “Em gạt chuyện gì?”

      “Chuyện cậu út của theo đuổi em!”

      “Em biết ta là cậu út của .” Rốt cuộc Kim Đa Bảo biết Khâu Thiên tức giận vì chuyện gì, “Lúc trước có người theo đuổi em, đặt cho em phần trà chiều, em với rồi.”

      Khâu Thiên nhớ lại, quả người như vậy, càng thấy tức hơn, “Tại sao em tên người đó!”

      cũng có hỏi em ta tên gì đâu.” Kim Đa Bảo ấm ức giậm chân, “ phải lúc đó chẳng coi ra gì à, còn thấy quan trọng nữa!”

      “Em mau mình biết sai rồi !”

      “Em làm gì xấu mà phải biết sai chứ!” Kim Đa Bảo bị cái người chẳng lí lẽ kia làm tức điên, “Cậu út của thích em liên quan gì đến em! Em cũng đâu bắt cá hai tay, cũng đâu vượt quá giới hạn, bắt em nhận lỗi gì chứ!”

      Khâu Thiên chưa từng thấy Kim Đa Bảo giận dữ cách nghiêm túc đến thế, đột nhiên nghe nhiều như vậy, bỗng bị dọa cho giật mình, vội bước lên trước ôm lấy Kim Đa Bảo, “Được rồi em sai, là sai, nhưng mà vẫn thấy vui, tại em la .”

      Thái độ nhận sai của chẳng tốt đẹp tí nào, nhưng Kim Đa Bảo vẫn lập tức tha thứ cho , phát mình có phần dung túng quá mức, nhưng nghĩ lại, chuyện này có gì tốt chứ. Kim Đa Bảo vỗ vỗ lưng , “Được rồi, sau khi biết ta là cậu út, em lại biết, cái này em cũng có phần sai, nhưng mà cũng vì sợ vui, nên cậu út mới cho em .”

      “Em gọi cậu út thân mật quá đó.”

      “Vậy em phải gọi thế nào, Tùng Nguyên?” Kim Đa Bảo cố tình chọc giận .

      “Im miệng.” Khâu Thiên siết chặt , sau đó thả ra, “Hừ, bởi vì biểu của em tốt, tối nay biếm em vào lãnh cung, về đây!”

      Buổi tối bọn họ đều uống chút rượu, Kim Đa Bảo cũng khá mệt, thấy Khâu Thiên làm mình làm mẩy chẳng buồn chuyện với nữa, ngáp cái, tiễn chàng ra khỏi nhà. Khâu Thiên bước tới cửa, thấy chẳng thèm giữ mình lại, nếu tự ở lại quá mất mặt, bèn dứt khoát về nhà .

      Ít nhiều cũng nhờ chút rượu này, nên dù hai người hậm hực giận dỗi, nhưng đều ngủ rất ngon, bị mất ngủ.

      Vừa rạng sáng hôm sau, Kim Đa Bảo tới gõ cửa nhà đối diện, ba Khâu phải hướng dẫn học sinh chạy định hướng, nên dậy từ sớm, mẹ Khâu bưng đồ ăn sáng từ phòng bếp ra ngoài, thấy Kim Đa Bảo cười híp mắt, “Con chưa ăn đúng ? Tới ăn chút gì , Khâu Thiên ngủ.”

      Kim Đa Bảo rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn, tố cáo với mẹ Khâu, “Chẳng biết tại sao tối hôm qua lại mất hứng, ầm ĩ với con trận rồi tự chạy về nhà.”

      “Ừm, đúng là mất hứng , về nhà chơi game tới khuya.” Mẹ Khâu hạ giọng, “Con cũng biết trận đấu đó của nó rồi đấy, lại bị cấm thi đấu này nọ, chắc là trong lòng khá khó chịu, con ráng tha thứ cho nó chút, nếu nó nổi nóng, con để ý đến nó là được.”

      Kim Đa Bảo gật đầu, “Con nhường nhịn ấy mà.”

      “Ừm, bác biết, bé ngoan.” Mẹ Khâu múc cháo cho , “Lát nữa bác ra ngoài có việc, con ở nhà chơi chút chờ nó dậy nhé, nếu nó dậy mà thấy con vui lắm cho xem.”

      Kim Đa Bảo ngờ Khâu Thiên lại ham ngủ như vậy, ba mẹ Khâu rồi vẫn chưa chịu dậy, đẩy cửa phòng ngủ Khâu Thiên, thấy chỉ mặc quần lót boxer nằm giường, tấm chăn mỏng bị đá xuống, cuộn thành đống cạnh chân. ngủ rất say, Kim Đa Bảo cởi giày leo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh , nhìn gáy của ngẩn người.

      Phần giường bên cạnh lún xuống, Khâu Thiên vẫn có chút cảm giác, ngoái đầu lại nhìn, nửa bên mặt bị đè nặng nên đỏ đỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng. Kim Đa Bảo xít lại gần, hôn lên miệng cái, “Em tới dỗ dành này.”

      Khâu Thiên giơ tay quệt miệng, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vươn tay, kéo Kim Đa Bảo vào lòng, tiếp tục ngủ. Kim Đa Bảo cảm thấy rất kì lạ, dường như mỗi lần dựa vào , liền thấy rất buồn ngủ.

      Ngủ hồi thấy hơi nóng, còn ngứa ngứa chút. Kim Đa Bảo mở mắt ra, mới phát Khâu Thiên hôn cổ mình, cúi đầu nhìn thử, hàng nút chiếc áo hở cổ bị mở ra hết, ngay cả chiếc áo ngực màu trắng bên trong cũng bị kéo ra…

      Khâu Thiên thấy tỉnh, liền nâng người dậy nhìn , nghi ngờ hỏi, “Áo lót của em cởi lên hay cởi xuống?”

      “…” Kim Đa Bảo ôm ngực, “Mắc gì em phải cởi áo lót?”

      “Mới sáng sớm em bò vào chăn của , phải có ý này à?” Khâu Thiên cầm chiếc hộp hình vuông nho , chẳng biết lấy ra từ lúc nào, huơ huơ trước mặt .

      Kim Đa Bảo đỏ mặt, “Chỉ là em, chỉ là hôm nay em thấy tin nhắn báo số tiền thẻ lương, tăng tới hai trăm đồng, vui quá, nên muốn biết.”

      “Oa! Hai trăm đồng cơ à! Nhiều quá , vui quá , phải chúc mừng mới được!” Khâu Thiên thế mà mặt chẳng thay đổi, kéo cánh tay Kim Đa Bảo ra, hỏi phải cởi thế nào nữa, nắm cả áo ngực và áo hở cổ của , vén hết lên .

      Kim Đa Bảo có chút sợ hãi, nhân tiện còn có chút xấu hổ và… chờ mong. chỉ tấm chăn ở cuối giường, “Đắp lại , lạnh.”

      Khâu Thiên ngoái đầu nhìn thoáng qua, kéo chăn lên đắp, suy nghĩ chút, “Em nghĩ nên bắt đầu từ đâu?”

      Kim Đa Bảo có biết đâu chứ, nhắm mắt lại, giơ hai tay bụm mặt, “ xem rồi làm .”

      “Ừm.” Khâu Thiên nhận lệnh tự lo liệu, thấy mình như tên ăn xin đói bụng lâu ngày, được cho vào Tiệc triều đình Hán Thanh*, cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại sợ đụng vào, cũng biết nên ra tay từ đâu. nghĩ chắc là Kim Đa Bảo cũng rất hồi hộp, bèn cúi xuống hôn trước, hôn hôn sờ sờ hồi, thầy cũng tự giỏi.

      *Tiệc triều định Hán Thanh: là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ởMãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món ăn độc đáo từ nhàThanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.

      Chuyện ăn uống này, trước hết phải ăn no rồi tính tiếp, sơn hào hải vị, của ngon vật lạ có thể giữ lại từ từ ăn sau, nên lấy ra hết rồi ăn trong lần.

      nghĩ thông chuyện này, bèn bắt đầu tiến thẳng vào vấn đề. giây trước, Kim Đa Bảo vẫn dịu dàng hôn môi , nhưng giây sau bị hành động đột ngột của dọa sợ tới suýt khóc, mắt rưng rưng, trợn lên lườm , “ phải lí luận tồn kho của mình rất phong phú sao! Mấy cái C. D. vàng xem đều đóng như vậy à!”

      “Em, em đừng chuyện.” Khâu Thiên cố nhớ lại cảm giác mất mát lúc bị phạt thẻ đỏ, thấy phải bình tĩnh chút, bèn cúi đầu, tiếp tục hôn Kim Đa Bảo.

      Hai người theo đuổi cuộc sống hài hòa, nhưng trong chuyện này lại hài hòa lắm, dù thể là kết thúc qua loa, nhưng cũng chẳng thấy tốt hơn chỗ nào. Khâu Thiên là vận động viên rất có tinh thần tìm tòi và bất khuất, thấy mới nãy hơi mất mặt, bèn xé gói khác, quỳ bên cạnh thương lượng, “Thêm lần nữa?”

      Kim Đa Bảo chưa kịp trả lời, cửa nhà bỗng bị mở ra, sau đó đóng lại. Kim Đa Bảo lật đật bật người dậy, cầm quần áo giường mặc vội vào. Khâu Thiên cũng mặc quần áo nhanh, giọng hỏi , “Em khóa cửa phòng chưa?”

      “Chưa.” Kim Đa Bảo càng căng thẳng hơn, tay chân luống cuống tròng đồ lên người, hít thở sâu vài cái, vỗ vỗ mặt, “Nhìn em bình thường ?”

      Khâu Thiên mặc quần áo xong, cúi đầu nhìn , “Rất bình thường.”

      Dọn sơ căn phòng, Khâu Thiên lấy chăn đắp lên giường, sau đó dẫn Kim Đa Bảo ra ngoài, đưa mắt nhìn ba Khâu về, tìm gì đó trong phòng ngủ.

      chào ba Khâu, muốn dẫn Kim Đa Bảo ra ngoài chơi, ba Khâu đáp lại tiếng.

      Hai người đứng đối mặt hành lang, mặt Kim Đa Bảo hồng hồng, “Em về nhà thay quần áo trước.”

      “Ừm.” Khâu Thiên theo về, cũng tới chuyện “Thêm lần nữa” nữa, chờ thay đồ xong ra, rất nghiêm túc, “ vẫn thấy có chút vui, chẳng phải em muốn dỗ dành à.”

      “…” Kim Đa Bảo muốn để ý đến .

      Khâu Thiên cầm màn hình khóa trong điện thoại của , , “Em bắt chước thử xem.”

      điện thoại là tấm hình mặc đồng phục y tá chật tới nghẹt thở, Kim Đa Bảo nhớ lại vẫn thấy buồn cười, lắc đầu, “Em thèm mặc cái này đâu.”

      “Tất nhiên là mặc cái này, khẩu vị của nhàng thế đâu.” Khâu Thiên hù dọa .

      Cuối cùng, hai người vừa vừa thuyết phục lẫn phản đối suốt đường, sau đó tập trung ở studio chụp ảnh, nhưng mà chỗ này, hình như… là studio chụp ảnh cưới?

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 49

      Edit: Blue

      ngờ Khâu Thiên lại mắc cỡ, “Đột nhiên muốn thấy em mặc cái này.”
      [​IMG]

      muốn chụp hình áo cưới với em hả?” Mặt Kim Đa Bảo tỏ ra nghi hoặc, có vẻ hiểu lắm.

      “Em chụp.” ngờ Khâu Thiên lại mắc cỡ, “Đột nhiên muốn thấy em mặc cái này.”

      Kim Đa Bảo cũng xấu hổ theo, đỏ mặt, ngay sau đó, tầm mắt bị cuốn hút bởi vài kiểu áo cưới cách tân treo giá do nhân viên cửa hàng đẩy ra, những kiểu váy này khá phá cách, nhưng tất cả đều rất rực rỡ, làm người ta nhìn tới ngẩn ngơ. Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy mình quá sơ sài, muốn trốn , lắc lắc cánh tay Khâu Thiên, “Em chưa trang điểm.”

      “Để vậy , đẹp rồi.” Khâu Thiên đẩy lưng cái, “ thử chút .”

      Tuy đôi tình nhân này thoạt nhìn còn rất trẻ, chẳng hề giống khách hàng trong mục tiêu, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn rất niềm nở, giới thiệu bộ ảnh cưới chụp ngoài trời của bọn họ cho Khâu Thiên ngồi chờ sa lon xem, sau đó đề cử vài bộ âu phục cho . Khâu Thiên có hứng nghe, não bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà, nhân viên thấy ngẩn người, nên tiếp tục làm phiền nữa, rót cho li nước rồi rời .

      Trong căn phòng yên tĩnh, Kim Đa Bảo khẽ gọi, “Em ra nhé?”

      Khâu Thiên ngẩng đầu nhìn tấm rèm, “Ừ” tiếng.

      Tấm rèm từ từ mở ra, Kim Đa Bảo lộ đầu ra trước, cơ thể bị lấy rèm che lại, cười gượng với Khâu Thiên, “Thấy kì lắm.”

      Khâu Thiên đứng lên, “Ra đây xem thử.”

      Nghe lời , Kim Đa Bảo từ từ thả rèm ra, bước lên đứng tấm bục hình tròn, xoay vòng, “Đẹp ?”

      Khâu Thiên gì, chỉ là khóe môi lên nụ cười mà chính cũng chẳng biết.

      Kim Đa Bảo nhìn nụ cười của , bản thân cũng cười theo, “Đẹp chứ?”

      “Ừm, đẹp.” Khâu Thiên gật đầu.

      “Giày hơi cao, em mang quen.”

      “Đổi sang đôi em hay mang .” Khâu Thiên đỡ bước xuống bục, dẫn ra sau rèm thay giày.

      mặc chiếc váy trắng kéo dài đất, phía trước lộ ra bắp chân trắng mịn nhắn, mái tóc rủ qua vai, toàn thân lọt trong cổ áo, cúi đầu đổi giày. Đèn trong phòng thử quần áo rất đẹp, Khâu Thiên mở camera điện thoại, chụp lại góc nghiêng lúc đổi giày của , tự ngắm nghía lúc lâu, sau đó đổi tấm ảnh hài hước lúc đạp xe trong gió lạnh của màn hình khóa.

      Kim Đa Bảo thay đôi giày cao gót thấp hơn chút của mình, biểu diễn cho Khâu Thiên xem, “Như vầy đẹp ?”

      “Đẹp.” Dường như ngoài từ này, Khâu Thiên thể nghĩ ra từ gì khác để hình dung được, chỉ có thể dùng nụ cười mặt mình để bày tỏ là rất thích.

      “Em thử cái khác nữa nhé?” Kim Đa Bảo hăng hái hỏi.

      “Được.” Khâu Thiên kéo rèm giúp , ngồi ghế sa lon, tiếp tục chống má chờ.

      thử tổng cộng năm bộ, mỗi lần thay đều rất lâu, Khâu Thiên vừa chơi bài cào trong điện thoại vừa ngồi chờ, tuy những bộ lúc sau cũng khá đẹp, nhưng khắc sâu ấn tượng với Khâu Thiên chỉ có bộ thứ nhất, giống như được thấy trong hôn lễ thực . gọi nhân viên cửa hàng tới, muốn mua bộ váy thứ nhất.

      “Thưa tiên sinh, đây là mẫu thiết kế của nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng xứ Hương Cảng – Jenny, vừa được nhập vào tiệm chúng tôi hôm trước, giá hơi cao so với những bộ khác.”

      “Được, lấy cái đó , giặt sạch rồi chuyển đến nhà giúp tôi.” Khâu Thiên lấy ví tiền trong túi quần, rút thẻ theo nhân viên thanh toán.

      nhân viên rất kinh ngạc, nhưng kịp kiểm soát tốt biểu cảm, nở nụ cười mời Khâu Thiên đăng kí.

      Kim Đa Bảo thử xong hết áo cưới, thay đồ của mình rồi ra ngoài, nhưng tìm được Khâu Thiên. xuống lầu, chạm mặt Khâu Thiên vừa làm xong thủ tục, cũng bước lên, bị nắm tay dắt ra khỏi cửa, bèn nghi ngờ hỏi, “ luôn hả?”

      “Chẳng phải thử hết rồi sao? Còn muốn thử nữa à?”

      Kim Đa Bảo mờ mịt, “Tụi mình chỉ tới thử đồ thôi ư? chụp ảnh sao?” cứ tưởng dẫn đến đây để chụp ảnh chân dung.

      chụp cho em rồi.” Khâu Thiên lấy điện thoại cho xem tấm ảnh mình tự chụp lúc nãy.

      Trông rất đẹp, nhưng thể tôn nhan sắc của thêm chút sao… đúng, đây phải là trọng điểm, “Tụi mình thử xong rồi như thế, cũng chịu chi tiền, người trong studio có khó chịu nhỉ?”

      “Chi rồi.” Khâu Thiên nhìn , “Mua bộ váy em thử đầu tiên đó.”

      “Mua, mua?” Kim Đa Bảo ngơ ngác, hỏi, “Mua cái đó làm gì? Bình thường đâu mặc được, chẳng thực dụng gì cả.”

      mặc treo trong tủ làm kỉ niệm.” Tai Khâu Thiên bỗng đỏ ửng, hét lên với , “Còn em lấy ga giường của treo lên làm kỉ niệm !”

      Mỗi lần vừa xấu hổ vừa muốn lí, đều rống lên với , im lặng nhìn , chợt hiểu “kỉ niệm” mà tới là gì, bĩu môi, thầm, “Sao hung dữ thế.”

      “Có dữ đâu.” Khâu Thiên vội cất giấu cảm xúc, mở cửa xe cho ngồi vào ghế lái phụ, “Để dẫn em ăn gì ngon ngon.”

      Chờ cũng ngồi xong, Kim Đa Bảo bỗng hỏi vấn đề rất thực tế, “Bộ váy bao nhiêu tiền?”

      “Ba vạn sáu.”

      “Ba vạn sáu?” Kim Đa Bảo kinh ngạc thêm lần nữa, “ bị hố chứ? Bạn em kết hôn mua áo cưới đắt tiền cũng chỉ tầm mấy nghìn thôi, đâu có khoa trương như thế! Họ có cho xem bảng giá , là giá niêm yết hay do nhân viên cửa hàng bịa ra, có lẽ bọn họ thấy biết nên nâng giá lên đó, tiền lãi bỏ vào túi riêng.”

      “Mẫu thiết kế của nhà thiết kế Hương Cảng…” Khâu Thiên nhớ lại lời ca tụng mà nhân viên dành cho chiếc váy kia, nhưng nhớ lắm, bèn cho qua chuyện, “Dù sao cũng tốt mà, em mặc đẹp quá trời, vả lại mua cũng mua rồi, chỉ bằng số lẻ của chiếc xe này thôi, lúc mua xe em đâu có làm quá lên như vậy.”

      “Người đứng tên xe là , xe là của , đương nhiên em thể gì rồi.”

      “Váy cũng là do mua, đăng kí bằng tên của , em đừng gì nữa nhé.” Khâu Thiên nghe càm ràm nổi.

      “…” Kim Đa Bảo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Của vậy tự mặc !”

      Lúc khuyên thấy phiền, nhưng khi giận lại bán rẻ bản thân, xít tới lấy lòng, “Nếu em sợ váy bị phá hư mặc cho em xem.”

      , đam mê phương diện này rồi đúng ?” Kim Đa Bảo dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ lên mặt , “Mặc đồ con này nọ.”

      “…” Khâu Thiên thắng kít xe vào bên đường, ánh mắt có vẻ nguy hiểm, nhìn , “Tụi mình mới làm cái gì, em quên rồi hả?”

      Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Nhưng vậy cũng đâu ngăn được sở thích mặc đồ con của .”

      thích.” Khâu Thiên cáu kỉnh đáp, “Suy nghĩ của em quái gở , phải ném mấy thứ trong đầu em ra ngoài mới được.”

      Kim Đa Bảo hạ cửa kính xe xuống, giơ tay làm bộ tóm lấy thứ gì đó đầu mình, sau đó có vẻ rất cố sức, ném mạnh nó ra ngoài cửa sổ, “Ném rồi đó.”

      Bấy giờ, Khâu Thiên mới hài lòng hôn lên mặt cái, thuận tiện quan tâm tình trạng thể xác và tinh thần của bạn chút, “Thấy khó chịu ? Đau ?”

      “Tạm ổn…” Kim Đa Bảo hạ giọng, “Mới đầu hơi đau, nhưng phải vừa đau chút xíu xong rồi sao, cũng khó chịu lắm…”

      Khâu Thiên phồng má, buồn bực hỏi, “Em ám chỉ là thời gian làm quá ngắn hả?”

      “Em có ám chỉ à? Có đâu nhỉ, em lắm mà.” Kim Đa Bảo nhịn cười.

      Khâu Thiên rất buồn bực, muốn chút gì đó để tìm lại sàn diễn cho mình, nhưng phát bày ra trước mắt, thể biện hộ được nữa, “Chí ít vẫn có thể sống thêm sáu mươi năm, trong sáu mươi năm cùng em từ từ tìm hiểu chuyện này, quen tay hay làm, em chưa từng nghe à!”

      “Vậy hả.” Khóe miệng Kim Đa Bảo từ từ nhếch lên, “Tám mươi tuổi mà còn chiến đấu được sao, thân thể tốt quá nha.”

      “Em chờ , rồi biết là được hay .”

      Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, bỗng thấy hơi ghét bỏ, với , “Là ông cố bà cố hết rồi, nắm tay ra quảng trường tập dưỡng sinh phơi nắng tốt sao, lăn qua lăn lại làm gì.”

      Khâu Thiên kéo tay vói vào trong áo mình, đặt tay lên cơ bụng, “Đừng tưởng tượng ra bộ dạng già cả của , chỉ cần nhớ hình dáng bây giờ của thôi.”

      Ăn cơm rồi xem phim, đường về nhà, Kim Đa Bảo nhận được điện thoại của mẹ Kim, thường ngày vẫn hay chuyện phiếm, Kim Đa Bảo tự nhìn mình, sau đó kéo Khâu Thiên qua, thình lình thả câu cho mẹ Kim, “Mấy ngày nữa con dẫn con rể về cho mẹ xem nhé?”

      Khâu Thiên đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, lúc trước từng gọi video với mẹ Kim Đa Bảo mấy câu, bây giờ nghe Kim Đa Bảo thế, bèn bảo đưa điện thoại qua, lên tiếng chào hỏi, “Bác , dạo này con được nghỉ phép, chờ Đa Bảo làm, con và ấy về thăm bác và bác trai.”

      Kim Đa Bảo nhìn bộ dạng ngoan ngoãn lúc chuyện với mẹ Kim của , chờ cúp điện thoại, nhịn được, phỉ báng, “Ra ngoài giả bộ hay , vậy mà chỉ biết lấn lướt hiền lành của em, ăn hiếp em thôi!”

      “Được rồi, sau này lễ phép với em chút.” Khâu Thiên ôm lấy eo , kéo về phía mình, kề vào tai hỏi: “Chị ơi, em thích lăn giường với chị, chị thích vào từ đằng trước hay đằng sau?”

      Kim Đa Bảo nắm lỗ tai thỏ cao su ốp lưng điện thoại, đáp trả lại đợt tấn công chẳng gây chút sát thương của , “Em thích treo lơ lửng, ráng luyện để làm sao phóng lên trời nhé.”

      “Khẩu vị của em nặng quá nhỉ.” Khâu Thiên xoa chỗ bị ốp điện thoại của đâm lưng, “Để về nghiên cứu xem lắp vòng treo lên tường thế nào.”

      Kim Đa Bảo đá chân, nhưng mắng , chỉ nhìn “xí” cái, Khâu Thiên bỗng bế lên, “Làm nũng đúng , nhảy tới đòi ôm à?”

      Người ven đường đều quay đầu nhìn đôi tình nhân đùa giỡn, Kim Đa Bảo bị nhìn nên rất xấu hổ, cố gắng giấu mặt vào ngực Khâu Thiên, để bế mình đến cửa xe bên ghế lái phụ, sau đó vội nhảy xuống đất, mở cửa chui vào.

      Khâu Thiên cười khẽ, ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn, nhớ tới chuyện phải tới nhà Kim Đa Bảo, bèn hỏi, “Ba em thích bóng đá trong nước ?”

      xem.”

      “Vậy tốt.”

      Khâu Thiên còn chưa kịp thở phào, Kim Đa Bảo có chút hả hê, với , “Tuy là xem, nhưng mà thích mắng.”

      “…” Nửa ngụm khí còn chưa kịp thở ra của Khâu Thiên bị nghẹn trong ngực.

      Kim Đa Bảo lại bổ sung thêm tin sét đánh, “Nếu ông ấy mà thấy cảnh phạm quy, nhìn bộ dạng tức giận với trọng tài của , nhất định càng thích , chừng còn nghĩ là kẻ bạo hành gia đình!”

      Khâu Thiên rầu rĩ, “Vậy ba em thích xem gì?”

      “Thích xem bóng bàn.” Kim Đa Bảo có lòng tốt nhắc nhở.

      Thế là Khâu Thiên thầm quyết định, dùng tuần này để cải thiện trình độ bóng bàn, cố gắng lấy được tin của cha vợ.
      ———–
      P/s: Trong chương này, có chi tiết làm Blue suy nghĩ rất nhiều, ở đoạn giữa giữa ấy :3 Tại sao Khâu Thiên lại kêu Bảo Bảo treo ga giường lên làm kỉniệm, “kỉ niệm” ấy là gì :3 Nhớ lại chương 48, trước khi chàng còn lấy chăn tủ giường lại, ga giường có gì mà quý thế nhỉ :)) Theo suy nghĩ của Blue thìnó là cái “ấy ấy” đó, các tình có nghĩ giống Blue , he he :3 :yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :