1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Đinh Châu Tiên( 19/19 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 19: NẾN LONG PHƯƠNG HAI BÊN GIƯỜNG NẢY LÊN, SAU ĐÓ LẠI TRỞ NÊN BÌNH THƯỜNG.
      Có hai người đứng hai bên cửa Thẩm phủ, xem dáng vẻ có lẽ là gia đinh. Ta nuốt nước miếng, nhà lớn ở thị trấn quả nhiên khác với nhà ở trong thôn, ngay cả cửa cũng đẹp hơn nhiều.
      Gia đinh trước cửa nhìn ta khinh thường. Ta cuối đầu nhìn bản thân, phát bản thân người đầy mùi rượu, quần áo xộc xệch, ngẩng đầu xấu hổ cười với họ cái: “Cho hỏi Đại Bạch... đúng, là Thẩm Tuấn Khanh có ở đây ?”
      “Thiếu gia nhà ta ở đây, ngươi là ai, tìm thiếu gia có việc gì?”
      “Ta là Lưu Ngũ Cốc, là bạn thâm giao của thiếu gia nhà ngươi.”
      Hai người trước cửa đột nhiên cười lớn, dẫn đến mọi người xung quanh đều ghé mắt vào xem. trong hai người vừa cười vừa : “Như ngươi mà là bạn thâm giao của thiếu gia nhà ta sao? Ngươi cũng nên lấy gương xem bộ dáng của mình. Thiếu gia nhà ta cao quý phong nhã, cử chỉ năng bất phàm, làm sao có thể kết bạn với người như ngươi? nương quay về đợi tỉnh rượu rồi hãy tìm bạn thâm giao của mình.”
      Đợi xong lại trận ồn ào cười lớn.
      Ta quay người định rời khỏi Thẩm phủ, phải vì bọn họ xem thường ta, mà là bọn họ miêu tả lời cử chỉ của thiếu gia bọn họ với Đại Bạch củ cải, người trời, người dưới đât.
      Còn chưa được hai bước, tiếng cười phía sau liền im bặt. Ta cảm thấy rất kì lạ, quay đầu lại nhìn lại phát gương mặt lớn đứng cách ta chưa đến ba ngón tay, nhìn thấy ta quay lại còn trừng mắt nhìn, lông mi như cây bàn chải kề ngay sát trán ta, ta cảm giác có nguồn nhiệt từ trái tim chạy lên hai má.
      “Ngươi làm cái quỷ gì thế?” Ta lùi về sau hai bước, ngờ dưới chân lại trượt cái ngã về sau.
      Hai tay khoanh trước ngực, ta vươn tay muốn bắt lấy cánh tay cứu mạng, ngờ lại chụp lấy ngực ta. Bây giờ ta mới nhìn được mặt , đây phải là tên lưu manh ta gặp lần trước sao? ra ta nhìn nhầm rồi, đúng là tên lưu manh cặn bã.
      Còn chưa kịp ngăn lại mông của ta tiếp xúc thân mật với đất, đôi tay heo của cũng ở trước mặt ta, miếng ngọc bội cổ ta bây giờ bay đến tay .
      Hai người gia đinh cũng chay đến đây, trái phải ở bên cạnh bọn ta đuổi bọn người vây xem xung quanh.
      Đây ràng là đồng phạm, giúp tên trộm cắp lưu manh cặn bã trước mặt này đuổi nhân chứng mục kích .
      Ta đứng dậy phủi phủi đất người, đạp vào chân hai người nọ, bọn họ muốn quay lại bắt ta bị tên cặn bã đó chặn lại.
      “Cút , ở đây có việc của các ngươi. Các ngươi rảnh rỗi cả ngày chạy đến cửa đuổi người của Thẩm gia.”
      Hai người bọn họ khom lưng, : “Vâng, công tử.” xong liền quay lưng vào Thẩm phủ, còn quên quay lại trừng mắt nhìn ta.
      lại là công tử của Thẩm phủ, biểu ca của A Siêu. Đường đường là công tử mà lại thanh thiên bạch nhật ở trước cửa nhà làm trộm cước, đúng là cặn bã có văn hóa.
      mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, ta bước về phía trước đoạn lại, đoán được lại trốn, ta chụp vào trung. Bà nó, ngọc bội đó là của Đại Bạch cho ta, người ta đánh mất rồi, ngọc bội thể lại bị mất trong tay ta được.
      “Là ngươi đến tìm ta, mới sáng sớm còn ta muốn lưu manh, đây là ngươi tự mình dâng đến cửa.”
      “Trả ngọc bội cho ta.”
      “Ngọc bội này ai cho ngươi? Ta nhìn rất quen.”
      “Trả ngọc bội cho ta.”
      “Ngươi tìm ta có việc gì? Tại sao đến cửa còn bỏ ?”
      “Trả ngọc bội cho ta.”
      “...........................”
      Thẩm Tuấn Khanh đen mặt quát: “Ngũ Cốc, ngươi là vẹt sao?”
      Ta nhất thời sửng sốt, nhìn hỏi: “Ngươi... ngươi làm sao biết ta tên Ngũ Cốc?”
      liếc ta cái, chỉ vào cửa: “Là hai tên gia đinh với ta.”
      Ngoài cửa còn ai, những người vây xem cũng ngại sát khí quá nặng nên dám đến gần. Ta bước về phía trước hai bước, nhéo nhéo ngón tay, trước khi có phản ứng đánh về phía tay , cúi xuống cắn mạnh, trong miệng liền tràn ngập mùi máu tươi. vậy mà lại tránh.
      Nửa ngày cũng thanh. Ta đem răng cắm tay rút ra, liếc mắt nhìn tác phẩm của mình, ấp úng hỏi : “Ngươi... ngươi sao lại trốn?”
      “Ta tránh mặt ngươi đâm xuống đất.”
      Nghe xong câu này ta đột nhiên thấy hổ thẹn, sau đó lại bị vấn đề khác tiêu diệt: “Vậy lúc nãy ta ngã người đỡ làm sao giải thích? Ngươi còn có lương tâm ?”
      ôm lấy cánh tay, nhìn ta sâu kín: “ mông nhiều thịt như vậy làm sao ngã vỡ được, còn mặt vốn đẹp nếu như còn đâm xuống đất làm sao đây?”
      “Thẩm Tuấn Khanh ngươi đại gia!” Ta xông lên muốn cho hai quyền, vậy mà lại đưa tay qua, nhàng cười, : “Để bù đắp cho lỗi lầm của ngươi, mau thổi thổi cho thiếu gia, thổi thổi ta đem ngọc bội trả cho ngươi. Nhìn ngươi căng thẳng như vậy, nhất định là do người trong lòng tặng.”
      “Thổi thổi, thổi thổi đau nữa.”
      Người trước mắt ta lẽ nào là Đại Bạch sao? thể nào, nếu là , mặc kệ ta té ngã.
      Tay vẫn ở trước mặt ta, đó còn có hai hàng dấu răng đỏ tươi. Ta đột nhiên muốn xoay lưng rời khỏi, vừa xoay người trong nháy mắt, có gì đó ẩm ướt trong mắt ta, che lấp tầm nhìn phía trước.
      “Ngọc bội tặng người, ta cần nữa.”
      Đợi đến lúc đến cửa lớn, phía sau vẫn có người đuổi theo. phải là Đại Bạch.
      Liễu Mi ngồi trước cửa nhà, nhìn thấy ta liền lắc vai hỏi: “Ngũ Cốc, sao rồ? A, Ngũ Cốc, sao ngươi lại khóc?”
      Ta ôm lấy Liễu Mi, mặc kệ cho nước mắt tùy ý chảy ra. ấy sửng sốt nửa khắc, sau đó đưa tay ôm lấy ta, sau đó vai ta liền ẩm ướt. Tông hồ ly và Đại Bạch cùng nhau mất tích, tìm được Đại Bạch mới có thể tìm thấy Tông hồ ly.
      Khóc đủ rồi, khóc mệt rồi, cũng khóc nổi nữa.
      Ngày thứ hai cha đến trường học, thân là nữ nhi, được đến trường ngoại lệ, bây giờ là nghỉ hè, trường học cũng cần nữa.
      Ta ngồi trong phòng ngẩn người vuốt ve cái cổ trống trơn của mình, Liễu Mi xông vào phòng, liên tục thở gấp, ta vội vàng đưa ấy chén nước, ấy lại đem chén nước đặt lên bàn, kéo ta chạy ra ngoài. Chạy đến đại sảnh ở viện chính mới dừng chân, ta nhìn vào, bà mối Phương ngồi bên trong, ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
      Liễu Mi ở sau lưng căng thẳng kéo áo ta, ta vỗ vỗ tay ấy, ý bảo buông tay, sau đó vào phòng.
      Bà mối Phương nhìn ta, cười đến mắt chỉ còn đường thẳng, mở miệng : “ nương Lưu gia càng lớn lại càng đẹp, trách được có người lại tốn tiền nhờ ta đến cầu thân.”
      Ta có tâm tình cười với bà ấy, chỉ gật gật đầu, : “Chỉ cần phải là Lý lão đại, mẹ người thấy ai phù hợp ta gả.”
      Vẻ mặt mẹ ta kinh ngạc nhìn chằm chằm ta, ta lại quay người gật đầu với bà mối Phương, bà ấy cười đến da mặt run lên: “Vừa nãy mẹ ngươi còn sợ ngươi đồng ý, bây giờ....”
      Chưa đợi bà ta hết, ta rời khỏi sảnh đường. Ta đoán được Liễu Mi đứng trước cửa đợi nên với ấy, đầu ta vẫn chưa bị nước vào.
      đến mấy ngày bà mối Phương lại đến, báo rằng đối phương muốn thoái hôn.
      Lần này cha mẹ của ta tức giận , liến cầm chổi quét bà mối ra đường. Liễu Mi an ủi ta, chừng đây cũng phải việc gì xấu.
      Ngày thứ hai bà mối lại đến cửa bái phỏng, mẹ ta kiên quyết cho bà ta bước vào, bà ta liền đứng ở cửa hơi, đại ý là gia đinh kia lại muốn cầu thân.
      Mẹ ta quát: “Bà cho rằng Ngũ Ngốc nhà chúng ta là gì, cưới là cưới cưới cưới, ta............”
      Ta đánh gãy lời mẹ, nhìn bà mối Phương cười cười: “Ta gả.”
      Bà mối Phương rất thân mật cầm tay ta vuốt ve, ần cần thêm vài câu mới lắc mông rời khỏi.
      Mẹ ta ở bên tức đến giậm chân: “Gia đình như thế này, con gả qua đó nhất định hối hận.”
      đến mấy ngày sính lễ đến, lễ kim là nhiều nhất trong trăm dặm xung quanh, ngày cũng định xong, chọn ngày lành tháng tốt, thời gian có hơi gấp gáp, chính là những ngày gần đây.
      Hôm xuất giá, mẹ ta ở trước giường qua lại.
      “Mẹ, đừng nữa, con chóng mặt rồi.”
      Mẹ ta dừng cước bộ, chống lấy thắt lưng : “Ngũ Cốc, nếu gia đình đối với con tốt, con cứ hưu .”
      ......................................
      Vẫn luôn biết suy nghĩ của mẹ ta bình thường, bây giờ mới biết, mẹ ta đúng là to gan lớn mật, nương tử nhà ai lại dám hưu phu quân đây?
      Đội khăn che đầu sau đó được đưa lên kiệu, bao lâu liền đến, bước qua chậu lửa, bái xong thiên địa, trải qua những nghi lễ quan trọng nhất trong cuộc đời ta, sau đó được người khác dẫn vào động phòng
      Ta ngồi yên tĩnh giường, trước mắt mảnh đỏ rực, đó đến chói mặt, ta nhắm mắt muốn thừa nhận này, càng muốn nước mắt chảy ra ngoài.
      Cũng biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh, có người bước vào, đứng rất lâu trước mặt ta, ta vừa định đưa tay lên liền bị ngăn lại, cánh tay vươn tới vén khăn của ta.
      Nến long phượng hai bên nảy lên hai cái, rồi lại trở lại bình thường. Ta ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt ta người mặc hỷ bào đỏ rực lại là Thẩm Tuấn Khanh.
      “Sao lại là ngươi?”
      phải ta nàng cho rằng ai? Lý lão đại sao? Ông ta từng muốn cưới nàng mà.”
      “Làm sao ngươi biết?”
      “Bởi vì ta thông thiên văn dưới thông địa lý.” xong lại lấy ngọc bội từ trong ngực đeo lên cổ của ta.
      Ta từ giường nhảy lên: “Đại Bạch?”
      “Ta tên Thẩm Tuấn Khanh, cả ngày Đại Bạch Đại Bạch, giống như gọi chó vậy.”
      Ta đứng trước mặt biết nên gì, nên hỏi đâu trước hay là hỏi vì sao lại ở đây, thực biết nên làm gì, cho nên ta nắm lấy cổ áo kéo lên: “Vì sao muốn thoái hôn?”
      “Nàng ngay cả ai cầu thân cũng chưa biết liền đáp ứng, ta giận quá nên thoái hôn. Sau khi thoái hôn lại sợ người khác chen vào, nên lại nhờ bà mối Phương cầu thân lần nữa, phải lấy về rồi từ từ dạy dỗ mới đúng.”
      Ta thả cổ ao của ra, nắm lấy vay cắn xuống, giọng cười : “Lưu Ngũ Cốc, nàng thuộc giống chó sao?”
      nhàng vỗ đầu ta, như muốn sao rồi, nước mắt ta lại rơi xuống, khóc ướt cả hỷ phục của .
      Sáng sớm ngày thứ hai, bọn ta mệt mỏi rũ rượi thỉnh an bà bà, bà bà nhìn thấy bộ dạng của bọn ta liền mỉm cười gật đầu, đón lấy chém trà. Nếu như bà áy biết đêm qua bọn ta trò chuyện đến sáng, biết còn có thể cười được ?
      Thẩm Tuấn Khanh với ta, là sau khi lấy lại ngọc bội mới khôi phục trí nhớ, nghĩ muốn trêu ghẹo ta, ngờ ta lại dứt khoát đồng ý gả. còn tưởng ta liều mạng chống cự nữa.
      Còn vì sao lại biến thành quái củ cải, đây hoàn toàn là chuyện cười. vì bị củ cải đập trúng đầu, cứ tưởng rằng ngất vài ngày, ngờ lại biến thành củ cải, cuối cùng kém dươn sai thế nào lại bị ta mang mất.
      Ta cũng quên hỏi về Tông hồ ly, Tông hồ ly quay lại nữa, và Liễu Mi người khác đường. Ta cảm thấy uất ức thay cho Liễu Mi, nắm chặt tay hỏi , bọn ta phải cũng là người khác đường sao, vì soa có thể ở bên nhau? , trước đây là người, còn Tông hồ ly, từ trước đến nay vẫn chỉ là hồ ly mà thôi.
      Ta biết nên thế nào với Liễu Mi, ta muốn kết thúc của ta là vui vẻ, còn của ấy lại là bi thương.
      Liễu Mi chạy đến hỏi về Tông hồ ly, cũng biết ấy chỉ khóc rồi chạy . Ta hỏi , : “Ta cho ấy biết Tông hồ ly chết rồi. So sánh mà , chết so với chờ đợi cái chết dễ tiếp nhận hơn, ít ra ấy vẫn còn cơ hội thoát ra khỏi nỗi đau khổ này.”
      Ta biết nên trả lời như thế nào, hoặc là, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất, cho ấy, cho ta, cho bọn ta, dù rằng ta tin tưởng, rồi có ngày Tông hồ ly quay trở về.
      Lời tác giả:
      Ta cảm thấy mình như cỗ máy, hãy với ta, ta phải là con người (Che mặt xấu hổ ~(≧▽≦)/~
      Đây cũng xem như kết thúc rồi, bài văn ngắn, nhưng mà cũng có thể có thêm phiên ngoại. Nếu ai thích hãy quan tâm.
      HOÀN VĂN



    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :