1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Đinh Châu Tiên( 19/19 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 14: LƯU NGŨ CỐC À LƯU NGŨ CỐC, SAO MIỆNG NGƯƠI LẠI NGỐC NHƯ VẬY?
      Đại Bạch vô cùng lo lắng mà chạy ra khỏi phòng bếp, ta cũng theo sát phía sau . Bên ngoài trời dần tối, ta hỏi Đại Bạch: “Hồ ly đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
      “Theo cảm ứng của ta rơi xuống nước.”
      Quả nhiên phải người nhà vào cùng cửa. Đầu năm nay về ngu ngốc đều là thú vật. đúng, hồ ly phải là bơi chó chứ?
      Đến lúc tới bờ sông trời cũng tối đen chỉ còn vài con dơi bay đỉnh đầu. Ta cũng được xem như là người to gan trong thôn, nên châm đèn đến bên bờ sông, chỉ nhìn thấy hồ ly ngồi mảnh gỗ, áo ngoài màu đó rực vẫn nằm trong nước, mang theo người cúi thấp đầu, nhìn mặt.
      Vừa nhìn thấy bọn ta, hồ ly vốn muốn vẫy tay, mảnh gỗ lệch qua bên, liền vội vàng thu tay về.
      Ta lấy đuốc nhét vào trong lòng Đại bạch, hề nghĩ ngợi mà tiến vào trong nước. Buổi tối nước sông vô cùng lạnh, cái lạnh thấm vào tận xương cốt, ta nhịn được run lên cái, trong lòng nghĩ hồ ly này bị ngâm trong nước lâu như thế, chắc là sắp lạnh cóng rồi.
      Đợi đến khi đến gần bọn họ ta mới nhìn thấy , lưng tiểu nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, mắt nhắm chặt, đầu rũ xuống vai của hồ ly. Môi của hồ ly chuyển thành màu trắng, gương mặt trắng toát lên hai khối hồng hồng.
      Hồ ly nhìn thấy ta liền cười cười, run lẩy bẩy : “Ta mua thức ăn nhìn thấy tiểu nương này rơi xuống hồ liền xuống đây cứu. Ta mình mang ấy lên được, thức ăn vẫn chưa mua, tối nay sợ là có cơm ăn rồi.”
      Ta đen mặt, bây giờ là khi nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn?
      “Còn có thể bơi lên ?”
      gật đầu. Ta đem tiểu nương lưng xuống, mỗi người nắm bên bơi vào bờ. quả nhiên là bơi chó!!
      bờ cây đuốc bị cắm vào khe hở tảng đá, nhưng lại nhìn thấy hình dáng của Đại Bạch. Cái tên này, còn bằng hồ ly, hồ ly nhìn thấy có người rơi xuống hồ còn xuống cứu, bây giờ lại nhìn thấy đâu.
      “Đừng mắng ta, ta quay lại rồi.”
      Ta quay đầu nhìn cái, Đại Bạch ra từ trong thôn, còn mang theo chăn mền. đó là đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm đẹp mắt.
      Đại Bạch lấy chăn đắp lên người bọn ta: “Mắng xong chưa?”
      Ta nhịn được đỏ mặt, xấu sau lưng người ta lại bị người ta vạch trần.
      Đại Bạch lại tiếp tục : “Ngươi cảm thấy với hình dáng này có thể xuống cứu người sao?”
      Còn chưa đợi ta mở miệng, Hồ ly : “Với cánh tay bảy tấc và hai chân ngắn ngủn đó mà cứu người, xuống nước chỉ có người ta cứu thôi.”
      “Đại Bạch là củ cải, cần người khác cứu, có thể nổi mặt nước. Đợi chút.... ta cảm nhận được sát khí.”
      Ta quay đầu nhìn, trong mắt Đại Bạch hoàn toàn là nộ khí. Nếu nộ khí đó có thể nhìn thấy nó so với đóa hoa mẫu đơn chăn còn đỏ hơn.
      Đại Bạch để ý đến ta, đến bên người tiểu nương dò hơi thở, sờ sờ trán, cuối cùng xem hai mắt rồi : “Cũng may là cứu kịp lúc, có gì lớn. Vừa lạnh vừa sợ nên hôn mê thôi.”
      Ta ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người. Đại Bạch này rốt cuộc còn có thể làm thêm bao nhiêu việc đây? Đọc tâm cái gì đó, dùng pháp thuật cũng thôi , ngay cả y thuật cũng biết. Nếu bình thường ta nghĩ như vậy nhất đĩnh rất đê tiện mà kiêu ngạo phen, còn bây giờ chỉ dùng đuốc nhóm lửa cho bọn ta hong áo, lời cũng .
      Lúc về đến nhà, tiểu nương nằm giường, hồ ly cũng khôi phục dáng vẻ thường ngày. nhảy lên nhảy xuống lấy khăn mặt cho ấy, nấu canh gừng, chỉ là lâu lâu lại hắt hơi vài cái. Làm xong những việc này lại ngồi bên giường nhìn nương ấy cười ngây ngô.
      Tiêu rồi, con hồ ly này bị bắt mất hồn rồi.
      Đại Bạch cũng đem cho ta chén canh gừng, còn lấy quần áo giặt sạch để lên ghế. Nhin thấy những động tác vụng về của , ta lại cười tiếng, nhìn cũng nhìn liền rời khỏi phòng. Nụ cười của ta liền cứng ngắc môi, lần này Đại Bạch giận rồi.
      Trăng lên cao. da mặt cũng đều co lại chỗ ngồi ở cửa ngẩng đầu lên nhìn trời. Ta đến bên cạnh ngồi xuống, giọng hỏi : “Ngươi tức giận sao?”
      trả lời.
      “Ta sai rồi.”
      Lúc nãy hồ ly với ta, nam nhi đều cần tôn nghiêm, củ cải cũng như vậy. Ngươi ở trước mặt xấu cũng sao, nhưng tuyệt đối được có người thứ ba. Bọn ta đều muốn thể diện, ngươi còn ngốc đến mức giúp ta châm chọc . Ha ha, hết cứu rồi.
      ra chân ngắn tay ngắn cũng rất dễ thương mà.”
      Nét mặt Đại Bạch vừa mới giãn ra bây giờ lại co lại chỗ. Ta hận thể tát mình cái. Lưu Ngũ Cốc à Lưu Ngũ Cốc, miệng của người sao lại ngốc đến như vậy!!
      Ta nắm lấy lá cây màu xanh đen của Đại Bạch: “Thẩm công tử, người đại nhân đại lượng tha cho thiếp .” (1)
      đứng lên vào trong phòng, ta hận thể ngửa mặt lên trời gào thét, thần của ta ơi, ta sai rồi. đợi ta thay đổi động tác, đột nhiên vai trầm xuống, bộ y phục được khoác lên vai ta.
      lại lần nữa ngồi xuống vị trí cũ, ngừng chút rồi bảo ta ngồi xích vào, chân trái gác lên chân phải rồi dựa vào người ta, trong miệng biết ngậm vài cọng cỏ lấy từ đâu: “Ngũ Cốc, ngươi thấy trăng này có tròn ?”
      Ta ngẩng đầu mới phát , hôm nay lại là mười lăm.
      “Ngũ Cốc, ta nhớ nhà, nhớ cha mẹ rồi.”
      Đây là lần thứ hai về vần đề cha mẹ. Lần thứ nhất là ta đề cập đến, đầu đuôi, đến bây giờ vẫn biết cha mẹ Đại Bạch có phải là củ cải .
      “Cha mẹ ta là người.” Ta chấn động. tiếp tục : “ ra, ta cũng là người.”
      Ta mở miệng to miệng đến nỗi có thể nhét vừa trứng ngỗng, nhìn rất lâu mới phục hồi khả năng chuyện: “Ngươi là bị ma quỷ quái hãm hại biến thành bộ dáng như bây giờ hay là kiếp trước ngươi chết bị Mạnh Bà đập ngất được uống canh Mạnh Bà?”
      “.......................”
      “Hu hu, ta biết rồi. lẽ ngươi là xác chết hoàn hồn cẩn thận nhập vào thận thể của củ cải?!” xong câu này tự ta cũng thấy nổi cả da gà.
      Đại Bạch nhịn được nhéo đùi ta cái: “Đầu ngươi chứa gì trong đó vậy hả?”
      “Chứa não đó, lẽ lại là hồ dán.”
      “Ta thấy chứa hồ dán cũng thể rỗng như vậy.”
      Vốn là vấn đề rất ưu thương nhưng lại kết thúc bằng vấn đề trong não chứa gì, tuy rằng cũng tránh được có chút ngượng ngùng. Tiểu viện của ta để cho hồ ly và nương kia ở, còn ta và Đại Bạch qua đại viện của cha mẹ ta ở.
      Trước khi ngủ, ta nhàng nắm lấy chiếc lá củ cải màu xanh đen của Đại Bạch thấp giọng : “Đại Bạch, sau này ta cùng ngươi về nhà thăm cha mẹ nhé!”
      ***Chú thích:
      (1): 奴家 : nô gia, kiểu xưng bề dưới của thơi xưa cổ. Cũng có thể xưng là thiếp, ta, em ở vị trí thấp hơn. Ta để thiếp nghe cho nó lạ lạ vui vui [​IMG] Tại chị xin tha lỗi mà.~~

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 15: TÍCH THỦY CHI ÂN ĐƯƠNG DŨNG TUYỀN TƯƠNG BÁO, CỨU MỆNH CHI ÂN ĐƯƠNG DĨ THÂN TƯƠNG HỨA. (1)
      Ta thấy mỗi ngày cứ đúng giờ nương ấy đều chạy vào tiểu viện với tâm trạng vui mừng. Tiểu nương này phải nhìn trúng hồ ly chứ?
      Ngày hôm đó ta dậy sớm liền nghe thấy tiếng hét chói tai. Ta cứ nghĩ hồ ly bắt nạt nương đó, nên vội vàng chạy qua. Lúc mở cửa ra liền thấy hồ ly ôm lấy tiểu nương, đầu ấy chôn vào lòng hồ ly. Bức tranh này thể chỉ dùng hai từ mập mờ để diễn tả được. Nếu ấy chuyện ta còn tưởng đâu bọn họ đúng là nhất kiến chung tình tình sâu như biển. nương ấy lùi ra khỏi lòng của hồ ly rồi hét lên: “Chuột! Chuột!”
      Ta ở đây nửa năm đừng là chuột, ngay cả cọng lông chuột ta cũng chưa từng thấy. Nếu như hôm nay nương này vừa mở mắt liền nhìn thấy chuột đây đúng là mối lương duyên do trời tác hợp rồi.
      Con hồ ly đó rốt cuộc là vì cứu người mới nhìn trúng nương đó hay là vì nhìn trúng người ta nên mới cứu ai biết được, dù Đại Bạch vỗ vỗ ta : “Nếu như người rớt xuống nước là ngươi nhất định nhìn cũng nhìn, quay đầu mua thức ăn ngay.”
      Ta luôn tin rằng, hồ ly rất lương thiện. Dù người rơi xuống là Nhị Nha cũng cứu. đến Nhị Nha, đây là khuê nữ của dì Trang ở Trang gia phía đông đầu thôn, mũi lệch mắt nghiêng, răng lại thẳng hàng, đến đâu nước miếng rơi đến đó.
      Lúc đến trường ta đưa thầy tiền sách và tiền phạt, thầy giáo nhìn ta híp mắt cười, nhắc nhở ta lần sau được tái phạm. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta chỉ mong ngày nào cũng có người xé sách sau đó đưa mình tiền.
      Từ chỗ thầy giáo ra, Cẩu Đản ngồi cầm sách đập lên bàn châm biếm, biết kể chuyện bí mật gì cho mọi người nghe, tất cả đều có bộ dáng kinh hoàng.
      “Ta kể cho các ngươi nghe, ngày hôm đó khi ta ngủ, ta trông thấy tấm chăn giường mua ở phường thêu Thượng Tú bay cao khoảng trượng, lát sau bay ra cửa sổ rồi biến mất. Gần đây trong thôn yên bình, chắc chắn có quái.” xong còn nhìn ta cái thâm ý.
      Lần trước Đại Bạch lấy cái chăn thêu đóa hoa mẫu đơn màu đỏ rực ra là của nhà Cẩu Đản, vậy mà ta còn thắc mắc vì sao người lại có mùi hôi như vậy. Phường thêu Thượng Tú là của hàng tốt nhất thị trấn, tất cả những loại vải ở đây đều rất chất lượng, xiêm y của mẹ ta cũng là từ phường thêu Thượng Tú, bình thường bà nỡ mặc, ta may mắn mới được sờ qua vài lần. Cái chăn thêu mẫu đơn đỏ của nhà so với xiêm y của mẹ ta đúng là trời vực.
      “Cao trượng? Lý Cẩu Đản, phòng của ngươi sợ là còn đến trượng , lẽ tấm chăn của phường thêu Thượng Tú xuyên thủng nóc nhà ngươi rồi bay ra ngoài sao?”
      Vừa xong mọi người đều cười lớn. Cười xong còn chưa kịp nín, quay đầu lại thấy giầy giáo từ ngoài cửa chậm chậm bước vào lớp, câu đó chính là từ miệng thầy giáo phát ra.
      Cuối cùng trò hề này kết thúc trong tiếng gõ thước của thầy giáo.
      Sau khi ta về nhà liền đem tấm chăn ra bờ sông ở ngoài ruộng ném vào nơi sâu nhất, nghĩ muốn hủy thi diệt tích. Ai biết tấm chăn đó lại nể mặt ta, sau khi thấm no nước mới từ từ chìm xuống lòng sông tối đen.
      Đại Bạch cùng ta sau khi biết cách nghĩ của ta liền cười trận, : “Ngũ Cốc, ngươi nhất thiết được làm chuyện phạm pháp, với thông minh của tri huyện, đến nén hương ông ta tìm ra bằng chứng, sau đó áp giải ngươi đến quan phủ thẩm tra.”
      Tri huyện của bọn ta là người ngu ngốc tai to mặt lớn, thân hình vạm vỡ, dùng tiền để mua chức quan, sau đó nuôi chức quan của mình trong huyện nha này. Bình thương chính thèm quản, cả ngày ôm lấy chức quan của mình ra phố cố làm ra vẻ, vụ án trộm cắp hai năm trước đến bây giờ vẫn chưa phá được. Trời cao hoàng đế xa, lại có ai quản lý , chỉ đành mặc tiêu diêu. Câu này của Đại Bạch châm chọc ta cách sâu sắc.
      Hai ngày này ta phải chạy chạy lại, cuối cùng cũng có thể nhàn nhã nghỉ ngơi, cùng Liễu Mi cắn hạt dưa chuyện đời người. Liễu Mi chính là hôm đó hồ ly cứu được.
      “Tông Văn, cứ để ta đến đó, ở đó nghỉ ngơi .”
      Ta ấn bả vai của Liễu Mi xuống, nhả hạt dưa trong miệng ra: “ nương mau ngồi xuống , biểu đệ Tông Văn của ta rất giỏi, cứ để làm là được. nếm thử hạnh nhân này , vừa mới xào xong lúc mua.”
      Tông Văn là cái tên mới của hồ ly. nghe ta xong hai mắt như hạt trân châu híp lại, yên lặng ra sức giày vò thức ăn trong tay.
      Tên hồ ly này lúc có Liễu Mi ở đây rất ngoan ngoãn, gì cũng nghe, khi nương ấy có ở lại giống y như ông già hung hăng vênh váo (2) diễu võ dương oai. câu người đến là khách rất ra vẻ (3), làm ta và Đại Bạch hận thể đá bay từ thành Bắc đến thành Nam.
      Tu dưỡng (4), hai chữ này ngăn cản suy nghĩ đó của ta và Đại Bạch, nên để sống đến bây giờ, đương nhiên, nếu phải và Đại Bạch có thể hợp sức tạo nên mỹ vị thế gian hai chữ này cũng ngăn nổi bọn ta kích động đuổi ra đường.
      “Ngũ Cốc, hạnh nhân của ngươi lúc mua đúng là có xào, nhưng mà ngươi mua mấy ngày rồi?” Đại Bạch từ trong phòng bước ra chậm rãi về phía ta.
      “Ba......... ba ngày thôi mà!” ([​IMG])))
      biết tinh Đại Bạch này cho Liễu Mi ăn mê hồn dược gì, bây giờ trong mắt nương ấy công tử phong lưu phóng khoáng. Ta hỏi phải những pháp thuật làm xã hội hài hòa của bị phong ấn sao, chỉ nhìn ta cười hề hề: “Đan dược vẫn còn.”
      Ta kề dao lên cổ đêm bắt giao đan dược ra, lấy da củ cải đao gỗ thổi mạnh cái: “Chỉ có viên, độc nhất vô nhị.” (Thuốc từ da a ư?)
      Chuyện đó chỉ có thể cứ như vậy mà cho qua.
      Tông văn ở dưới nắng chà đạp những bó cải dầu của ta. Liễu Mi xem nổi nữa nên lấy ô ở cửa nhà che đỉnh đầu, duỗi tay lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi cho , vẻ mặt đau lòng, mặt hồ ly lại đỏ lên.
      Ơn giúp đỡ phải hồi báo, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Hồ Ly xem như may mắn cứu được nương dịu dàng chu đáo lại như hoa như ngọc, nếu cứu phải Nhị Nha ở phía Đông đầu thôn hậu quả đúng là thể tưởng tượng được.
      Đột nhiên bên đại viện vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng cười sang sảng, ta mới ý thức được rằng, cha ta cùng mẹ và dì Thẩm quay trở lại rồi!
      Lời tác giả: Nhị Nha, ta rất xin lỗi ngươi!
      ***Chú thích:
      (1): 滴水之恩当涌泉相报,救命之恩当以�� �相许 câu này nghĩa là được người ta giúp đỡ dù ơn lớn hay đều phải báo đáp bằng hành động, còn ơn cứu mạng cứ lấy thân mà báo đáp . ( quái đáng lẽ phải lấy thân báo đáp rồi, chị cho ăn cho ngủ mà ~~)
      (2): 吆五呵六: Đây là câu miêu tả tiếng kêu của xúc xắc trong các phường bài thời xưa, về thanh ồn ào khi đánh bài. Câu này cũng dùng để hình dung những người thích vênh váo hung hăng ra vẻ.
      (4): 修养: ý thái độ khi đối nhân xử thế, ý là chị nhịn hồ ly, nếu die với chị [​IMG])

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 16: CHA MẸ VỀ RỒI
      “Ngũ Cốc, cha mẹ về rồi đây.”
      Ta mở cửa của tiểu viện, quay đầu nhìn bọn họ ra dấu im lặng. Tiểu viện này là tổ hợp ma quỷ thần có hồ ly, có tinh củ cải, còn có nương, ngoài người có trái tim mạnh mẽ như ta còn ai có thể chịu nổi đây.
      Đại Bạch và Tông hồ ly đều im lặng lên tiếng, trong lòng bọn họ đều biết xảy ra chuyện gì, chỉ có Liễu Mi hiểu, kéo kéo ống tay áo ta hỏi: “Ngũ Cốc tỷ, đây có phải là phòng của tỷ ?”
      “Ặc.... đương nhiên đây là phòng của nhà ta.” Xong rồi, là đáng chết mà, lại bị xem là ăn trộm. Bình thường tiểu viện của ta có người, chỉ có ta và Đại Bạch nương tựa lẫn nhau, còn bây giờ ta làm sao giải thích với cha mẹ về những vật sống trong tiểu viện của mình đây? Liễu Mi còn ổn, cứ người của thôn bên cạnh là đươc, muốn kiểm tra cứ kiểm tra, nhà nương ấy vừa hay cách nhà ta xa. Còn cây củ cải này chỉ cần nằm đất giả chết là được, mẹ ta từng kinh ngạc đến khinh thường khi thấy ta phơi nắng củ cải để giữ cho nó tươi. Còn.... còn hồ ly đó sao đây?
      Còn chưa nghĩ xong cửa mở ra, mẹ ta tay đỡ thắt lưng tay ôm lấy bụng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bậc thang dưới chân, lắc lư mà vào trong. Phía sau là dì Thẩm cầm lấy túi to túi , bà vừa ngẩng đầu liền đứng yên tại chỗ, quả nhiên là bị những người lạ trong sân làm cho giật mình rồi. Ta liến mắt nhìn trước cửa phòng, Đại Bạch rất tự giác mà nằm xuống đất giả chết.
      “Ngũ Cốc, họ là?”
      Ta vội vàng chạy vào kéo Liễu Mi, để hồ ly còn rốt loạn đứng phía sau ta: “Mẹ, đây là Liễu Mi, là người ở thôn bên cạnh. Bọn con quen nhau ở bên bờ sông.” Mẹ cười gật gật đầu, mở miệng : “Tiểu nương xinh đẹp.”
      Liễu Mi tròn mắt nhìn về phía trước: “Mẹ.”
      Nghe thấy câu này ta còn chưa kịp cắn đầu lưỡi kéo kéo Liễu Mi, giọng : “Liễu Mi, đây là mẹ ta, cần gọi mẹ.”
      Ta đột nhiên rùng mình cái. Chuyện những người bên ngoài phải là chứ? Cha mẹ lúc sinh bọn ta nhà rất nghèo, cho nên mang trong hai đứa bé tặng cho người khác, trước khi tặng bọn họ có đặt tên, hoặc là người đứa bé ấy có vết bớt. Hôm nay vừa nhìn thấy liền nước mắt tràn mi, nắm chặt tay nhau hỏi han, ôm nhau thống thiết. Lẽ nào Liễu Mi là người chị song sinh thất lạc từ của ta sao?
      Nhưng ta ngay lập tức đem suy nghĩ này quăng mất. Thứ nhất, lúc sinh ta cha mẹ ta hề nghèo, nếu ta cũng mang tên Lưu Ngũ Cốc, nên gọi là LƯu Lại Tài mới đúng, hơn nữa bọn họ còn muốn có them Phong Đăng mà. Thứ hai, mặt Liễu Mi hề có vết bớt nào hết.
      thực chứng minh, suy luận của ta là đúng. Tay nải của dì Thẩm đều rơi mặt đất, chạy lên phía trước nắm lấy tay của Liễu Mi: “Con , sao con lại ở đây?”
      Hai mắt Liễu Mi rưng rung, với dì Thẩm: “Mẹ.”
      Sau đó giống như những bà thím bên ngoài , mẹ con họ ngay lập tức lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay nhau hàn huyên, sau đó ôm nhau khóc rống, màn này làm cho xác chết Đại Bạch nằm dưới đất và Tông hồ ly rửa thứ ăn ngây người. Hai mẹ con này đến tột cùng là là trải qua những chuyện gì vậy?
      ra dì Thẩm là người của thôn kế bên, tên là Thẩm Y Thanh, mười sáu tuổi làm vợ người ta, sinh ra người con , cũng là Liễu Mi. Lúc bà sinh Liễu Mi, thân thể bị thương nên thể nào có con được nữa, nên bị gia đình chồng trách mắng, bà còn bằng con gà mái biết đẻ trứng. Mỗi ngày dì Thẩm ở Liễu gia đều là những chuỗi ngày kinh hoàng, chi3so75 làm sai việc gì bị gia đình chồng đánh. Cứ như vậy đến năm Liễu Mi mười bảy tuổi, chồng bà lại lấy them người phụ nữ khác sau đó đuổi bà ra khỏi nhà. Bà dựa vào tay nghề đỡ đẻ được tổ tiên truyền lại mới có thể sống đến ngày hôm nay, sau đó được mẹ ta mời về. ra dì Thẩm chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi, nhưng mà lại bị ta nhìn thành phụ nữ bốn mươi tuổi.
      Sauk hi dì Thẩm những ngày Liễu Mi trải qua cũng hề tốt. Lúc bắt đầu cũng tệ, cũng có ăn có uống đầy đủ, sau này khi người mẹ kế sinh được người con trai cho nhà họ Liễu những ngày đau khổ của Liễu Mi cũng bắt đầu. Liễu Mi đến đây cau mày, trong mắt tràn ngập sợ hãi, xem ra cuộc sống của ấy ở Liễu gia là cơn ác mộng thể biến mất.
      Mà ngày hôm đó bọn ta cứu Liễu Mi, ra là ngày ây muốn rời xa thế gian này. Liễu Mi phải là sơ ý trượt chân, mà là muốn nhảy song tự sát.
      Mỗi ngày ấy lại tìm bọn ta đều là bộ dáng vui vẻ đơn thuần, mặc dù nhiều nhưng vẫn cười rất vui vẻ, ai lại biết được mỗi đêm ấy đều trốn ở góc cách tiểu viện xa chùi nước mắt. Liễu Mi , ấy nhảy song nữa vì muốn phụ lòng bọn ta. Liễu Mi cảm nhận được vài thứ người bọn ta mà từ trước đến nay chưa hế cảm nhận được. (Chắc là ấm áp)
      Mọi người trong tiểu viện nhất thời lâm vào bi thương, ngay cả Đại Bạch nằm mặt đất cũng có thêm hai giọt nước mắt. Nhưng khóc lợi hại nhất chính là Tông hồ ly, phát ra thanh, mà là ánh mắt dại ra ngửa mặt nhìn trời, nhưng vẫn ngăn được nước mắt từ viền mắt chảy ra.
      Sau này với ta, nếu như có năng lực, tối hôm đó có thể chạy đến nhà họ Liễu giết hết tất cả những người trong Liễu gia. Lúc câu này, trong mắt tràn ngập buồn phiền cùng bất đắc dĩ, tiếng lẩm bẩm, đúng vậy là ta có năng lực.
      Lúc ta chìm trong bi kịch của dì Thẩm và Liễu Mi, dì Thẩm ầm cái quỳ gối xuống trước mặt ta: “Cám ơn tiểu thư cứu Liễu Mi của nhà chúng ta.” Ta đột nhiên biết làm sao, vội váng nâng dì Thẩm từ dưới đất lên, chỉ chỉ Tông hồ ly ngửa mặt nhìn trời kia: “Liễu Mi là cứu.”
      Tông hồ ly hai tay còn để trong chậu thức ăn, nghe đến ta đề cập đến tên mình mới quay đầu lại nhìn bọn ta cái. Ta sợ dì Thẩm lại chạy đến chỗ rồi
      quỳ xuống nên vội vàng ra hiệu bảo qua đây. Tông hồ ly đứng lên, lấy hai tay
      chùi chùi vào áo rồi đến chỗ bọn ta, biết lấy khan tay từ đâu ra đưa cho
      Liễu Mi, : “Đây là việc ta nên làm, nếu đổi lại là người khác ta cũng cứu.”
      Vì con ngươi của mang mù tím nhạt, ta sợ mẹ ta nghi nên lặng lẽ với bà
      đây là thương nhân từ bên ngoài đến, ở tạm đây thời gian. Bà gật gật
      đầu : “Người có thể cứu người đều là người tốt, thể sai được.”
      Ở nhà ta, chỉ cần người có thể cứu người làm việc tốt, dù dáng vẻ giống Nhị
      Nha tâm địa cũng là vô cùng tốt rồi.
      Như vậy Tông hồ ly có danh phận rồi, ở nhà ta là người ở tạm đây, đối với mẹ
      con Liễu gia là biểu đệ của ta, từ bây giờ có thể danh chính ngôn thuận ở đây,
      trừ Đại Bạch.
      Mẹ ta nắm tay của dì Thẩm: “Vậy để Liễu Mi ở đây , làm bạn với Ngũ Cốc.”
      Dì Thẩm liền vội từ chối, lại bị mẹ ta ngăn lại: “Cơm ta nuôi Ngũ Cốc đủ để nuôi ba Liễu Mi của dì.
      Từ xưa đến nay đều chỉ có con của gia đình người ta là tốt, còn con mình lại thuận tiện ghét bỏ.
      Dì Thẩm còn muốn từ chối, nhưng lại bị mẹ ta nắm chặt tay, bình tĩnh câu:
      “Ta sắp sinh rồi!”
      Tất cả mọi người trong tiểu viện đều trở nên luống cuống, trừ xác chết Đại Bạch
      vẫn còn năm mặt đất. Nhưng sau đó Đại Bạch với ta, cũng luống đến
      muốn đứng dậy, đây chính là đệ đệ ruột của gia đình Ngũ Cốc, nhưng dáng vẻ
      luống cuống của ta làm cười đến nửa ngày.
      Lời tác giả: Sinh rồi…. sinh rồi (ˉ(∞)ˉ)

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 17: TẠI SAO SINH NHẬT TA LẠI BẮT TA XÀI TIỀN
      [Nhổ củ cải]
      vật như đứa bé làm sao mà sinh đây? Chưa ăn thịt heo mà cũng chưa
      thấy heo chạy, hơn nữa lần trước ta nhìn thấy người khác sinh em bé cũng là
      mười bốn năm trước rồi. Lần trước ta bận chui từ trong bụng mẹ ta ra, ai
      mà biết mẹ làm sao mà sinh ta ra chứ.
      Đệ đệ à, nếu như ngươi nghe thấy lời cầu nguyện của tỷ tỷ, ngươi mau mau từ
      trong bụng mẹ chui ra ngoài, nếu tỷ tỷ cho hồ ly và củ cải mang ngươi
      bán, đương nhiên, trước tiên là ngươi phải từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
      Người đầu tiên có phản ứng là dì Thẩm. Bà lau lau đôi mắt ướt nhòe vì khóc, sau
      đó nâng mẹ ta dậy rồi cao giọng la: “ Nhanh nhanh nhanh, mẹ con sinh thiếu
      tháng, hai con mau mau nấu nước nóng, còn Tông Văn ân nhân, phụ nữ sinh
      con, nam nhân thể nhìn được, may mắn, ngươi mau ra ngoài, dù là
      cha của Ngũ Cốc cũng được để cho ông ấy vào.”
      Tông hồ ly dù sao cũng chỉ là hồ ly, từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện
      này, phải mất lúc mới hồi thần, về hướng đại viện. Ta đột nhiên nhớ đến
      Đại Bạch còn nằm ở cửa phòng, những chuyện này đều quăng cho Tông hồ
      ly. Đại bạch cũng là nam nhân, nam nhân nhìn thấy may mắn, đến sau
      này ta cũng thể hiểu được là nam nhân may mắn hay là sản phụ
      may mắn.
      Ta và Liễu Mi người nấu nước người lấy khan mặt, bận đến tất bật. Dì
      Thẩm giống như nhìn quen những chuyện này, còn luống cuống như
      lúc ban đầu. Nhà ta có nha hoàn, bà liền bình tĩnh chỉ đạo bọn ta làm việc
      này làm việc này làm việc kia, bà đứng che bên người mẹ ta, cái dì cũng cho
      bọn ta nhìn, đương nhiên cái này là đối với loại người thong minh như Liễu Mi,
      còn ta vẫn lén lút nhìn hai cái, tuy rằng cũng nhìn được gì.
      tiếng hét từ bên trong truyền ra, ta và Liễu Mi nắm chặt tay nhau ngồi trước
      cửa phòng chờ dì Thẩm sai bảo. Lòng bàn tay bọn ta ướt đẫm, giống như người
      sinh con phải mẹ ta mà là bọn ta vậy. Ta nghe thấy dì Thẩm bên trong hô to
      dung sức dung sức, bọn ta ở bên ngoài cũng cùng nhau dung sức, đến khi đệ đệ ra
      ngoài, ta cùng Liễu Mi hẹn mà cùng nhau chạy đến nhà vệ sinh. Lần sinh
      này của mẹ ta để lại trong ta bóng ma rất lớn, bóng ma này suýt chút nữa làm
      gia đình chồng ta tuyệt hậu.
      Đến lúc nhìn thấy da mặt nhăn nhúm của đệ đệ, ta đặc biệt ôm Đại Bạch lại,
      tưởng tượng ra cảnh tượng hung vĩ người mẹ ôm con.
      Liễu Mi liếc nhìn xung quanh, hỏi ta: “Ngũ Cốc, Đại Bạch đâu? Lúc nãy nhìn thấy , cũng ….”
      Ta vội vàng che miệng ấy, quay đầu nhìn hoài nghi của mọi người về Đại
      Bạch, cười cười: “Ý của ấy là, đệ đệ lớn lên rất trắng.”
      Cha ta cười, : “Vậy gọi nó là Lưu Bạch Vũ !”
      “Cha, phả đệ đệ gọi là Lưu Phong Đăng sao?”
      “Tên đó thể dung làm tên được, chỉ có thể làm nhũ danh thôi.”
      Phong Đăng thể đặt tên, vậy phải Ngũ Cốc cũng như vậy sao, vì sao đến lại đổi tên, lại còn lấy tên đẹp như vậy? Ta quả nhiên phải do
      bọn họ sinh ra.
      Mọi người ở đây đều bị ra đời của đệ đệ thu hút, triệt để quên bi thương của mẹ con Liễu gia lúc nạy, cũng ai nhìn thấy trái tim ta bị tổn thương nghiêm trọng. Cũng may ta rộng lượng, những chuyện như vậy ta để trong lòng, ăn bữa cơm mọi chuyện đều tiêu hóa hết.
      Buổi tối, gia đình ta làm bữa tiệc thịnh soạn, Tông hồ ly và Liệu Mi ồn ào ngồi xuống bên cạnh ta, nhưng chỉ tùy ý ăn vài miếng rồi lại rời khỏi bữa tiệc, làm cho dì Thẩm luôn cho rằng thức ăn mình làm ngon, hết lần này đến lần khác hỏi có hợp khẩu vị của bọn ta .
      ra gia đình ta có hoạt động bí mật, mới có thể hẹn mà cùng rời khỏi bàn tiệc.
      Trước khi bọn ta về tiểu viện, Đại Bạch ra khỏi đó, đến khi nghe bọn ta quay về, mới gõ cửa vào. Bây gờ trong mắt Liễu Mi, củ cải phong lưu phóng khoáng dù rằng ta nhìn ra, cho nên mỗi khi nghe Liễu Mi khen Đại Bạch tuấn, ta đều cảm thấy những gì trước mắt ta đều là ảo giác.
      Bọn ta chuẩn bị đủ tiền, liền len lén chuồn ra ngoài. Đáng nhất là, trong bốn người, xét thấy cảnh ngộ của ba người còn lại, chỉ có ta là có tiền, cho nên hình thành việc ăn của ta ở của ta, bây giờ còn muốn dùng tiền của ngườing hèo khổ như ta. Ta căng thẳng lấy túi tiền từ dưới sàng giường ra, thở dài sâu, đây nhất định là tạo nghiệt mà!
      Liễu Mi giật giật tay áo ta, giọng : “Ngũ Cốc, chúng ta vẫn nên , trời tối như thế này, an toàn.”
      Ta kéo Đại Bạch và Tông hồ ly đến trước mặt ấy: “Trời có sụp xuống cũng có bọn họ chống đỡ.” Hai tên này cuối cùng cũng để lộ khí khái nam nhi, cố gắng bài đưa ngực ra chứng tỏ mình to lớn (ngực củ cải ở đâu?? [​IMG]))
      Đêm tối gió hiu hiu thổi, bọn ta cầm theo thức ăn trộm được từ nhà, hồ ly còn tửu quán mua bình Đào Hoa Nhưỡng, còn giấu thêm cái chung, chạy đến nơi có duyên phận sâu đậm với bọn ta, bờ sông.
      Đại Bạch lần đầu tiên mất trí nhớ ở đây, phủi phủi mông bỏ lại mình ta rồi rời , tuy rằng ngay sau đêm đó quay về, sau đó còn kết bạn với hồ ly.
      Liễu Mi từng ở nơi này muốn kết thúc sinh mạng của mình, kết quả lại bị người qua đường hồ ly cứu được, sau đó còn gặp được mẫu thân rất nhiều năm chưa gặp. Tuy rằng chợ ở phía Nam, bờ sông ở phía Bắc, nhưng hồ ly rằng, do ta đưa hai đồng tiền cho ngay cả lá cây cũng mua được.
      từng ở nơi đây, ta và A Siêu, còn có Cẩu Đản ở cùng với nhau. Bây giờ, Đại Bạch, Liễu Mi và Tông hồ ly vẻ nên những nét mực đậm sâu trong sinh mệnh của ta.
      Đột nhiên Tông hồ ly vỗ ta cái: “Ngây ngốc cái gì, lại đây, ta xuống nước bắt vài con cá.”
      Bọn họ nhóm xong lửa, ánh lửa đỏ hồng làm mọi người thấy được những cái răng mặt Đại Bạch cười đến run rẩy cả người. Bọn họ đều biết, hôm nay là sinh nhật của ta.
      Cha mẹ chỉ lo vui mừng khi sinh ra con trai, từng người từng người bận đến mức quên ta...
      Ta cầm lấy chén rượu, đưa lên trung: “Đệ đệ, sinh nhật vui vẻ.”
      Ba người còn lại nhìn nhau cười cái, cùng nhau nâng rượu: “Ngũ Cốc, Sinh nhật vui vẻ”, sau đó liền cạn sạch chén rượu. Liễu Mi nhìn là biết chưa từng uống rượu, sặc đến mức ho khan, Tông hồ ly ngồi bên cạnh nhàng vỗ vào lưng ấy.
      Lần này đến ta ngây ra, đây là tình hình gì thế?
      Đại Bạch cười đưa đùi gà cho ta: “Ngũ Cốc, ta mình thông thiên văn dưới thông địa lý rồi, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật ngươi có ta bên cạnh, sau này cũng có ta bên cạnh.”
      Ta oán hận nhìn cái: “Vì sao sinh nhật ta mà ta vẫn phải trả tiền?”
      “..........................”
      Sau đó cả ba người liền vứt cho ta cái liếc mắt, tổng cộng là sáu con mắt trắng như hạt trân châu, chậc chậc, Liễu Mi cứ như vậy bị làm cho hư hỏng rồi.
      Lần đầu tiên phóng túng, ta cũng biết mình uống bao nhiêu Đào Hoa Nhưỡng, chỉ biết những thứ đưa vào miệng càng lúc càng thơm. Đại Bạch bên cạnh ngăn cho ta uống, sau đó, Đại Bạch liền biến thành mỹ nam tuấn trong mắt ta, hề thua Tông hồ ly chút nào, chói chang trong mắt ta.
      Sau này ta nghe Liễu Mi kể, đêm đó ta chỉ thẳng về phía Bắc mà lầm bầm: “Ta biết đó là phía Nam, phía Nam.....”, sau đó là Tông hồ ly lôi ta về nhà.
      Mà ta, lại trong lúc trí nhớ mơ hồ đó, mà đánh mất Đại Bạch và Tông hồ ly.
      Lời tác giả: Mất rồi, mất rồi

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 18: TA GIẤU CỦ CẢI LÀM GÌ, CŨNG PHẢI LÀ VÀNG
      [Nhổ củ cải]
      Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, phát bản thân và Liễu Mi cùng ngủ chung chiếc giường khắc hoa văn, đột nhiên sửng sốt, đầu óc có chút tỉnh táo. Ta vỗ vỗ đầu suy nghĩ chút, đúng rồi, Đại Bạch trong mắt Liễu Mi giống như con người, tự nhiên thể cùng bọn ta chung giường, nếu như ta đặt củ cải giường chắc chắn bọ ấy cho là bình thường.
      Ta lặng lẽ bước xuống giườn, giúp Liễu Mi chỉnh lại chăn. ấy nhíu mày, đột nhiên mở mắt làm ta kinh sợ nhảy lên. Liễu Mi bao lâu rồi có giấc ngủ yên ổn, lại có thể dễ tỉnh giấc như thế?
      ấy qua nữa ngày mới phản ứng ra ta là ai, mau chóng ngồi lên, lo lắng lầm bầm: “Chết rồi, mẹ muốn ta thấy địa vị của mình, ngươi là chủ tử, thân phận chúng ta giống nhau.”
      Câu “ngươi là chủ tử” vào tai ta khác gì câu : “ngươi là heo” cả (1). Ta vỗ đầu của Liễu Mi: “Ngươi sao lại thiếu hiểu biết như vậy, uống rượu rồi là huynh đệ, ở đâu mà phân biệt nhiều như thế. Sau này ta, ngươi, Đại Bạch, còn có Tông Văn, có phước cùng hưởng, có nạn bọn họ gánh.”
      biết có phải ta bị ảo giác , ta nhìn thấy đầu của Liễu Mi chảy ra vài giọt mồ hôi.
      Bên ngoài mặt trời lên cao rồi, nếu có gì ngoài ý muốn có lẽ qua thời gian lên lớp, cho ta lý do danh chính ngôn thuận để trốn học.
      Tông hồ ly có lẽ mang theo Đại Bạch đến phòng khách ở đại viện. Lúc ta đẩy cửa phòng khách đại viện, lớp bui trong trung bay lên, làm ta sặc đến mức ho khan. Hai người bọn họ cũng quá lười rồi, bẩn như thế mà cũng chịu quét dọn.
      “Này này, hai con heo lười, mau dậy thôi.” xong ta còn dùng sức gõ vào cửa hai cái, lại trận cát bụi mù mịt.
      có ai trả lời ta. Trong phòng ngoại trừ bụi đất bay lượn trong trung giống như giương nanh múa vuốt vẫy tay với ta, có bất cứ hồi đáp nào.
      Đến lúc ta phát giường có người, lại chạy vào lục tìm hồi mới xác định, hai người bọn họ có ở đây.
      Ta chạy đến phòng của cha mẹ, mẹ ta dỗ dành đệ đệ ngủ.
      “Mẹ, có nhìn thấy Tông Văn ?”
      Mẹ ta đưa tay lên miêng làm động tác im lặng rồi mới : “Đêm qua nó có về đây lần, sau đó tiếp tục mất. Mẹ nghĩ con biết rồi.”
      xong lại chuyển mắt lên người đệ đệ, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, bà lại ngẩng đầu quát: “Lưu Ngũ Cốc, phải con lớp sao, lại ở đây quậy phá cái gì, muốn trốn học nữa sao?”
      tiếng quát này những làm ta sợ đến nhảy dựng lên mà còn làm cho em bé trong lọng mẹ ta tỉnh dậy. Đệ đệ ta rất nể mặt mà khóc toáng lên, mẹ ta vội vàng dỗ danh nó, làm ta có cơ hội chuồn khỏi nơi này.
      Đến gần trưa, mặt trời trở nên chói chang hơn, Liễu Mi bi thương bị ta kéo ra ngoài tìm người. bi thương, ra lúc ấy vừa nghe tìm thấy Tông hồ ly liền tích cực hơn ta chạy nhanh hơn bất cứ ai, ta hết cách, đành dùng đến Tiểu bạch trong chuồng ngựa. lâu chạy, Tiểu Bạch mập ra ít, biết còn có thể chở người chạy đường ...
      hết vòng, bọn ta đến bờ hồ ngày hôm qua, Liễu Mi liền khóc lóc hỏi ta: “Tông Văn có phải trở về nữa ?”
      dám, dám mang Đại Bạch bỏ trốn đợi đến lúc hai người bọn họ quay lại, ta đập gãy chân họ.” xong trong lúc tức giận, ta còn cầm lấy bình rượu uống còn thừa lại đêm qua đập vỡ tan tành.
      Ta đơn giản cho rằng, sau khi Đại Bạch mất trí rất nhanh liền trở về, lần này nhất định cũng vậy, huống hồ còn có Tông hồ ly theo , nhất định có chuyện gì. Đêm qua có lẽ biến thành người , đáng tiếc say rượu lờ mờ nên nhìn diện mạo của .
      Người mất lưu lại bóng dáng, chim bay cũng lưu lại thanh, còn củ cải rồi ngay cải lá cũng lưu lại cho ta cọng.
      Ta cần biết gì hết, chạy đến nhà của Cẩu Đản, hỏi có phải đem giấu củ cải của ta , dù sao cũng từng gặp qua Đại Bạch.
      Cẩu Đản tức giận mà liếc ta cái: “Ta giấu củ cải để làm gì, nó cũng phải vàng.”
      phải củ cải, tên là Thẩm Tuấn Khanh.”
      Cẩu Đản đầu tiên là sửng sốt, sau đó đẩy ta ra: “Ngươi bị quỷ ám sao, Thẩm Tuấn Khanh chết từ lâu rồi.”
      Ta còn muốn hỏi thêm chút, đóng cửa lại.
      Lúc từ nơi Cẩu Đản quay về, bên ngoài trời đổ mưa. Những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống người ta, còn ta cứ mờ mịt mà trong mưa, đột nhiên có người đem ô ngăn tất cả những giọt mưa rơi xuống, ta quay đầu lại nhìn, là A Siêu.
      Nhìn thấy , nước mắt của ta nhịn được mà rơi xuống: “A Siêu, ta đánh mất người rồi.”
      A Siêu giống như biết nên gì, chỉ biết che ô cho ta, thẳng đên nhà cũng câu. Đê che cho ta cả người của đều ướt đẫm, ta muốn họi vào nhà nhưng lại chỉ lắc lắc đầu.
      “Ngũ Cốc, đánh mất người sao, vẫn còn ta ở đây, chuyện có lớn đến đâu cũng có người bạn thân này đỡ.”
      Ta sửng sốt, ghé vào vai khóc đến tê tâm liệt phế, cũng phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt.
      -------------------------------------------Đường phân cách------------------------------------------
      năm sau đó, ta và Liễu Mi chạy đến bờ sông, nướng cá, uống rượu, ca hát, chỉ là còn sinh nhật vui vẻ nữa.
      ấy biết, có người từng luôn luôn ở bên ta, lúc này lại biết ở phường nào, làm trái với lời hẹn ước, chữ cũng dám . Còn , người con trai đêm đó nhàng vỗ lưng cho cũng theo người đó cùng nhau mà biến mất.
      Rượu làm người ta mất cảm giác, uống nhiều thể kiểm soát bản thân, ta mắng chửi: “Lời hứa chỉ là củ khoai nướng trong lửa, ăn liền ăn, ăn xong ngay cả bã cũng còn thừa.”
      Liễu Mi cười : “ phải còn có da sao?”
      Rời khỏi bờ hồ, ta bảo Liễu Mi về nhà trước, còn mình về phía chợ phiên, ai ngờ khi sắp ra khỏi thôn liền đụng phải người. Có lẽ ngửi thấy mùi rượu người ta, người đó lùi về sau bước.
      Ta híp mắt cười: “Xin lỗi, nhìn thấy.”
      Người đó nhìn chằm chằm vào ta rất lâu chuyện, làm ta nổi cả gai ốc.
      nương, có phải chúng ta từng gặp qua ở đâu ?”
      ra là tên lưu manh, muốn làm quen mà ngay cả ý tưởng mới cũng có.
      Ta đập mạnh lên vai : “Lưu manh, ngươi bắt chuyện sai người rồi, ngươi nhìn xem ta là ai, trong thôn này ai mà biết Lưu Ngũ Cốc ta.”
      cười : “Tên cũng rất quen.”
      Ta đầy cái, xoay người bỏ chạy. Lưu manh, trong thôn này ai mà biết Lưu Ngũ Cốc ta chạy rất nhanh. Chạy được rất xa, người đó cũng có ý đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ cười.
      ra phải lưu manh, mà là tên ngốc.
      Sau khi về nhà, ta đem chuyện này kể cho Liễu Mi đùa giỡn với Phong Đăng nghe, ấy cười đến ngặt nghẽo, nếu phải ta ngăn ấy có lẽ ấy ném Phong Đăng trong tay mất.
      Từ khi Đại Bạch , vốn là thân thể ta muốn ốm cũng ốm nổi càng lúc càng trở nên ốm, cha mẹ ta nhìn thấy liền sợ đến hết hồn, cho rằng ta bị bệnh. Liễu Mi , ta là bệnh tương tư.
      Bây giờ ta từ gương mặt bánh bao biến thành mặt khổ qua, những người trong thôn đều khỏi xuyên tạc, nhà ta có con trai rồi cha mẹ ta liền cay nghiệt với ta, làm ta bỗng nhiên thấy áy náy sâu sắc với đệ đệ.
      Ta và Liễu Mi cõng đệ đệ, cửa đột nhiên vang lên, A Siêu từ bên ngoài vừa chạy vào liền mở miệng hỏi: “Nghe Cẩu Đản ngươi tìm người tên là Thẩm Tuấn Khanh?”
      Rất lâu nhắc đến cái tên này, ta đột nhiên có chút phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn A Siêu.
      A Siêu nuốt nước miếng cái: “Ngươi quên rồi sao? Ta tên Thẩm Tuấn Văn, Thẩm Tuấn Khanh là biểu ca của ta, năm ngoái chết rồi.”
      Ta run lên hồi, tay ôm lấy đệ đệ tự giác dùng lực, có lẽ làm đau đứa bé trong lòng, nó oa lên khóc thét.
      A Siêu gọi ta: “Khoan hãy kích động, tuy rằng chết rồi, nhưng năm trước sống lại rồi.”
      năm trước, phải là lúc Đại Bạch cùng Tông hồ ly mất tích sao? Ta đem đệ đệ trong tay ném cho Liễu Mi, đợi ấy phản ứng liền chạy ra khỏi cửa, sau đó lại quay lại: “A Siêu, biểu ca của ngươi ở đâu?”
      “Thẩm gia thị trấn.”
      Lời tác giả: Sắp đại kết cục rồi!!!
      ***Chú thích: (1): Cùng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :