1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Đinh Châu Tiên( 19/19 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 9: ĂN CỦ CẢI LẠI BIẾT CỦ CẢI TỐT (1)
      “Đại Bạch, Đại Bạch, ta tự được ? Ta biết ngươi thần thông rồi.” Đại bạch nhanh ở phía trước. Bọn ta con đường có người, ta phía sau . Người ta đều dắt cho dạo, ta lại dắt củ cải, tuy rằng nhìn sao cũng giống củ cải dắt ta hơn.
      Đại Bạch ở phía trước quay đầu nhìn ta cái: “Đừng gọi ta là Đại Bạch nữa, nghe giống ngươi gọi chó vậy. Ta là tinh củ cải, phải là loại dung tục tầm thường.
      “Được, được, được. Ngươi buông ta ra trước, ngươi muốn ta gọi gì ta gọi cái đó!”
      “Ta tên Thẩm Tuấn Khanh.”
      Đây là lần đầu tiên Đại Bạch ra tên của mình. Quả nhiên là vừa tuấn vừa khanh, thanh cao như vậy khiến người ta ngứa răng mà. Lúc đặt tên thấy phiền phức sao? biết tên càng hèn hạ càng dễ nuôi sao? đúng, cái tên Thẩm Tuấn Khanh sao nghe quen tai như vậy..
      “Đại Bạch... đúng... Thẩm đại củ cải, củ cải cha củ cải mẹ của ngươi có phải người trong thôn ?” Lần đầu tiên ta nghi ngời biết Thẩm củ cải là từ dưới đất trồng ra hay là được cha mẹ củ cải sinh ra nữa!
      Bọn ta đến con sông bên bờ ruộng rồi, Đại Bạch ngừng lại nằm xuống đất nheo mắt nhìn ta: “Gọi ta là Tuấn Khanh. Củ cải phải từ trong đất chui ra, Tôn Ngộ cũng là từ trong đá nhảy ra thôi, ta và đều khí phách như nhau.”
      Khí phách cái quỷ! Tôn Ngộ ít ra là con khỉ, còn ngươi chỉ là củ cải, có tốt hơn nữa cũng chỉ là củ cải biết đọc biết chạy. Nếu ngươi gặp ta, chừng ngươi bị người ta ôm về nhà làm canh rồi.
      cần nghĩ lung tung. Nếu gặp ngươi ta có gặp được mỹ nữ hiền lương thục đức, những có thể giặt giũ nấu cơm, lại còn có cảnh đẹp để ngắm.” Đại Bạch vừa vừa cười, nhắm mắt lại nhe răng, bộ dáng hoàn toàn là hưởng thụ.
      Ta đứng dậy hết sức cẩn thận nhàng đến bên cạnh , giơ chân, dùng sức, đá.. Chính trong lúc nghìn cân treo sợ tóc đó, mắt thấy sắp đá được lại mở mắt ra. Tình hình đột nhiên thay đổi, chân của ta bị người ta túm lấy, cả người ta sắp ngã vào trong hồ. Vào phút cuối cùng, ta khom người túm lấy lá cây đầu Đại Bạch..
      Ùm.. Ta nằm trong hồ nước, nước trong hồ bắn lên thành những cánh hoa. Trước đó hình như ta còn nghe được tiếng mắng chửi, sau đó còn nghe thấy tiếng ùng ục ai đó uống nước, giống như bộ dạng nhếch nhác của ta--------- Toàn thắng.
      Ta leo lên bờ vắt kho nước từ cánh tay áo: “Đại Bạch... À , Tuấn Khanh, trong hồ có mỹ nữ ? Mỹ nữ có thể giặt đồ nấu cơm cho ngươi ?”
      Lá củ cải ở trung tâm hồ lộ ra làm xung quanh bốn phía gợn sóng. Sóng càng lúc càng to, bắn lên vô số tôm và cá, ràng trông giống như canh cá tôm và củ cải vậy. Lá cây của Đại Bạch cũng từ màu canh biếc dần dần chuyển thành màu xanh đen.
      Cây củ cải này phải gặp nước biến thành củ cải to lớn siêu cấp vô địch chứ?
      Lá củ cải nhanh chóng bơi vào bờ, mang theo những làn nước. Ta có tâm trạng thưởng thức bức tranh củ cai bơi sông, túm váy chạy đến bên bờ, bản thân hãm hại Đại Bạch nhất định bị trả đũa. Chạy gấp như vậy ngờ lại vấp cục đá té xuống, có xu hướng muốn tiếp xúc thân mật với mặt hồ.
      Thân dưới mềm nhũn, hình như là Đại Bạch. Ta ghé sát vào người , rất mềm mại, khéo là miệng của ta lại đặt người , răng cắn mắt miếng da của ..
      “Ngươi đứng lên cho ta. Ta tốt bụng cứu ngươi mà ngươi dám cắn ta. Đúng là ăn củ cải lại biết củ cải tốt.”
      “................”
      Ta nhìn cây củ cải phát điên ở trước mặt, trong lòng càng vui sướng: “Sau này ngươi còn dám trêu chọc Lưu Ngũ Cốc ta, ta liến bắt ngươi gọt vỏ cắt thành từng miếng đem nấu với cà và tôm.”
      “A, a. Ngươi là ai hả? Lưu Ngũ Cốc, còn Lưu Phong Đăng nữa.
      “Ặc, ... đó là em trai ta.”
      Đại Bạch vuốt vuốt nước cơ thể. nhịn được đẩy ta ra chạy đến bên hồ, hít hơi sâu rồi vuốt vuốt là mà xanh đen đầu. Còn vì sao phải hít hơi... chính là vì tay quá ngắn, sờ tới đỉnh đầu~~
      Cánh tay------- đó hình như là vật vừa mới mọc dài ra, còn có hai cái chân ngắn ngủn phía dưới, hơn nữa hình như Đại Bạch quen ta. Đợi đến lúc ta có phản ứng chạy xa. Ta lập tức đuổi theo , đột nhiên lấy lại tinh thần. ràng ta luôn hy vọng cút , tại sao phải đuổi theo ? Ta đứng xa xa nhìn theo Đại Bạch rời khỏi, qua lúc lâu chỉ còn nhìn thấy màu xanh mơn mởn lá, sau đó biến thành chấm màu xanh đen, cuối cùng màu sắc ấy tan biến vào trong bụi cỏ.
      Ta đuổi theo Đại Bạch. Thế gian này có bữa tiệc nào là tàn. Con quái mất trí này cuối cùng cũng còn ăn của ta ở của ta nữa, ta làm gì phải tìm trở về.
      Trở về nhà, ta nhìn thấy mẹ đứng trong viện với phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Mẹ ta mời bà ấy về nhà để nấu cơm. Bây giờ mẹ ta chuẩn bị sinh, người phụ nữ ấy những biết nấu ăn mà còn biết đỡ đẻ, mình làm hai viêc. Nhiều năm trước cha ta từng , nhà họ Lưu phải kiếm tiền mà là tiết kiệm tiền, tiết kiệm chính là gia phong của nhà họ Lưu.
      Ta nhìn người phụ nữ ấy, bà ta nhìn ta cười cười. Mẹ ta bên cạnh liền : “Ngũ Cốc, sau này con gọi bà ấy là dì Thẩm là được rồi.”
      Dì Thẩm...dì Thẩm, Thẩm. Mấy ngày nay tại sao lại nhiều thứ liên quan đến họ Thẩm như vậy? Lẽ nào bọn họ có quan hệ với nhau? Ta kéo dì Thẩm đó qua bên, bà ta nhìn ống tay áo cẩn thận nhìn ta.
      “Dì Thẩm, Tuấn Khanh còn ở đây.”
      “Tiểu thư, Tuấn—Tuấn Khanh là ai?” Dì Thẩm mờ mịt.
      Ta tiếp tục hỏi: “Dì Thẩm, dì thấy củ cải như thế nào? Chính là củ cải trắng trồng dưới đất, dì có quen bọn họ ?”
      Dì Thẩm thở dài hơi, vỗ vỗ ngực: “Quen? Tiểu thư, ra thích ăn củ cải. Ta làm củ cải cũng tệ, đảm bảo ăn lần lại muốn ăn thêm lần nữa.”
      “Dì đừng nghe nó , từ thích ăn thịt rồi.”
      Mẹ ta đứng bên trừng mắt nhìn ta cái, đôi mắt tròn giống như cái bụng tròn vo, sau đó bà đá ta cái: “Đừng có ở đây động kinh nữa, mau về tiểu viện .”
      Ta về đền tiểu viện ngồi dưới tàn cây, đột nhiên có chút nhớ Đại Bạch, là vô vị. Bình thường mỗi khi ngồi ở đây, ta đều thay đuổi hết những con gà mái nhìn chằm chằm , sợ biến thành phân gà. Sau này nghĩ lại, ra dù có ta những con gà đó cũng chẳng làm gì được .
      Dì thẩm hôm nay, rốt cuộc có quan hệ gì với , có vẻ như bà ấy quen Đại Bạch, nhưng cũng thể loại trừ bà ấy che giấu.
      Đại bạch à Đại Bạch, bây giờ ngươi chạy đâu rồi? bị người ta mang nấu canh chứ?
      Lời tác giả: Đại Bạch à Đại Bạch, ngươi muốn đâu vậy? T T
      ***Chú thích:
      (1): “人咬萝卜皮,不识好人心” nghĩa là nghĩ xấu cho người tốt. Đây là do nam quái chế, đúng ra phải là: “狗咬吕洞宾,不识好人心” - Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm (Lã Động Tân: 1 trong tám vị tiên) chó cắn Lã Động Tân, biết lòng người tốt; Lã động Tân làm việc thiện mà vẫn bị chó cắn –> dùng để mắng người ko biết người tốt).

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 10: TA NẰM MỘNG THẤY NÔNG PHU SẮC MẶT HUNG ÁC, TAY CẦM ĐAO ĐUỔI THEO ĐẠI BẠCH CHẠY Ở PHÍA TRƯỚC
      Bữa cơm tối quả nhiên có thêm đĩa củ cải. Cha mẹ ta đều khen món ăn của dì Thẩm rất ngon, đem từng khoanh củ cải bỏ vào miệng. Còn ta cầm đũa chọc chọc vào khoanh củ cải rồi lại thu đũa về, ăn vài miếng bánh bao rồi để đũa xuống: “Con no rồi.”
      “Lát nữa gói lại đem đến tiểu viện cho con.” Gần đây sau khi ăn xong ta đều muốn mang về tiểu viện, mẹ ta hình thành thói quen mỗi lần ăn cơm xong đều gói phần mang đến cho ta. Còn lần này....
      “Mẹ, cần đâu.”
      Dì Thẩm dè dặt hỏi ta: “Có phải đồ ăn ta làm ngon ? Có muốn ta làm cái khác ?”
      cần đâu, rất ngon. Là con có khẩu vị.” Ta đứng lên ra khỏi phòng rồi quay về tiểu viện.
      Ta ngồi dưới tán cây ngẩng đầu nhìn lên trung, bầu trời chỉ có vài vì sao lấp lánh, lấp lánh, rồi chợt biến mất. Bình thường giờ này ta làm gì nhỉ?
      ---------------------------
      “Lưu Ngũ Cốc, ngày mai ta muốn ăn cải trắng.”
      “Thích ăn ăn, ăn nhịn đói. Đồ con gấu bệnh.”
      “Để ta xuống .....Ta sai rồi.....”
      ---------------------------
      “Ngũ Cốc, hôm nay núi ta phát thứ rất hay.”
      “Cái gì?”
      “Ngươi mau đem con cóc này quăng , nếu ta ném ngươi ra ngoài.”
      ràng nó là ếch, chỉ là bị mũi cắn thôi, nhìn nó đáng thương như vậy mà ngươi còn ghét bỏ nó.”
      “................”
      --------------------------------------
      “Này này, Đại Bạch, bên ngoài có sói.”
      “Sợ gì chứ, có ta ở đây rồi, nó ăn ngươi hay ngươi ăn nó còn chưa biết đâu. Mà ngươi muốn ăn con đực hay ăn con cái vậy?”
      “................”
      Từng đoạn chuyện ngắn vẽ nên những bức tranh, vẽ nên những câu chuyện, vẽ nên Đại Bạch. chỉ là cây củ cải mà ta lại ở đây nhớ thương , đây phải bị bệnh là gì? Ta lắc lắc đầu, vào phòng chuẩn bị ngủ.
      --------------------------------
      “Đại Bạch, ngươi quay sang bên kia , chen qua bên ta rồi.”
      “Ngươi nên giảm cân .”
      “Ngươi dựa vào cơ thể nhắn của mình mà chiếm giường của ta, ngươi có biết xấu hổ hay ?”
      “Ta thích nằm ngang, muốn thấy ngươi lại cắn ta.”
      “Ngươi đừng cho rằng ta dám.”
      “A.... Nhả ra, nhả ra, cắn rớt thịt rồi.”
      ----------------------------------------
      “Ngũ Cốc, đêm hôm qua ngươi đạp chăn, là ta đắp lại cho ngươi đó.”
      “Đó là ta nóng quá mức nên tỉnh lại.”
      ra nóng mà vẫn có thể run cầm cập.”
      “...................”
      Rầm rầm... Tiếng đập cửa làm cắt ngang những suy nghĩ đâu (1) của ta, ta đứng lên chạy mạch ra cửa. Ta vội vàng mở cửa ra: “Đại Bạch.... A Siêu, sao ngươi lại đến đây?”
      A Siêu kích động nắm lấy tay ta: “Hôm nay tỉnh dậy ta chỉ thấy cặp của ngươi nhưng thấy người, ta còn tưởng ngươi bị Lý lão đại bắt rồi.”
      Ta gãi gãi đầu, hôm nay ta ném mình trong rừng, vậy mà còn nhớ đến ta. Ta nắm lấy tay : “Ta sao, A Siêu xin lỗi, ta nên.....”
      sao là tốt rồi, những chuyện khác bỏ qua .”
      chuyện lúc, A Siêu cảm thấy trời muộn, ở nhà ta tốt lắm nên ra về. Ta đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nằm xuống bao lâu liền nhắm mắt ngủ mất.
      Ta nằm mơ, mơ thấy Đại Bạch bị nông phu truy đuổi. Sắc mặt của nông phu đó rất hung ác, tay cầm đao, Đại Bạch ở phía trước chạy, càng chạy càng chậm, hai cái chân ngắn chạy bằng chân dài, chớp mắt liền đuổi kịp. Ta liền giật mình tỉnh lại, cả đầu đầy mồ hôi.
      “Đại Bạch, ta rất nhớ ngươi.”
      “Nhớ ta sao tìm ta? Ngươi cho rằng nằm mơ có tác dụng sao?”
      Thanh đột ngột vang lên làm ta sợ hết hồn, đúng là giọng của Đại Bạch. Ta nương theo ánh sáng từ ngọn nến chưa tắt nhìn theo hướng phát ra giọng , Đại Bạch dựa vào giường chống hai tay lên má nhìn chằm chằm vào ta.
      “Ngươi.... ngươi về từ lúc nào? Ngươi ở đây muốn hù chết ai hả? phải người mất trí rồi sao?” Hai tay ta nắm chặt chăn đối diện với .
      “Lúc nào nên về ta về. Có vẻ như ta nghe thấy những gì nên nghe, ví dụ như, người nào đó nhớ quái nào đó. Còn về chuyện mất trí, đó chỉ là tác dụng của việc biến hóa, vài canh giờ sau hết.”
      Ta hung bạo nắm lấy lá của : “Ngươi có biết rằng nếu biết quá nhiều bị giết củ cải diệt khẩu ?”
      Đại bạch đột nhiên im lặng bò đến bên cạnh ta, hai chân củ cải để lại sàn giường những vết màu đen. đưa tay đến trước mặt ta, đập vào mắt là những vết xước dài.
      “Ngũ Cốc, ngươi có thể an tĩnh chút giúp người bị thương ?”
      Ta hỏi : “Sao lại bị như vậy?” lắc đầu đáp. Bộ mặt cuồng vọng dương dương tự đắc (2), nhưng trong miệng lại rất ngây thơ: “Thổi cho ta , ngươi thổi hết.”
      Ta thèm để ý đến , ra ngoài lấy bông băng và thuốc, nhưng lại biết củ cải bị thương phải dùng thuốc gì. Đại Bạch đưa ta cái bình , còn có miếng ngọc bội màu trắng đục, bên khắc hoa văn rất tinh tế, xung quanh tỏa ra ánh sáng như có như .
      Ta cầm miếng ngọc bội hỏi : “Đây là gì?”
      “Là tiểu quái sùng bái ta tặng, có thể trừ tà. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy, thân thể bị dính ít khí tức phải của người, thu hút những thứ phải người lại gần ngươi.”
      “Còn sùng bái ngươi? Ai có thể sùng bái cây củ cải ngay cả hình người cũng thể biến hóa?”
      Đại Bạch chuyện nữa. Ta đoán đây là đoạt lấy từ người khác, vết thương cũng từ đó mà ra. Ta lấy ngọc bội buộc vào sợi dây rồi đeo lên cổ, sau đó nhìn cười cười.
      Đại Bạch vừa muốn chuyện bị tiếng động làm ngừng lại. con hồ ly từ tường nhảy xuống, vừa lại bắt đầu la hét, Đại Bạch liền kéo bảo vệ ở sau lưng.
      Hồ ly gào thét: “Củ cải thối nhà ngươi, dám cướp ngọc bội của ta.”
      Đại Bạch bước lên bước: “Cướp cướp, hồ ly rách nát nhà ngươi sao lại keo kiệt vậy? Đánh lại ta bị cướp là đáng.”
      Nhìn kỹ móng vuốt và tai của hồ ly đều chảy máu, khập khiễng, xem ra bị thương hề .
      Hồ ly lại quát: “Nếu phải ngươi đánh ngất ta sao có thể đoạt được ngọc bội. Có dám đánh với ta trận ?”
      “Ta mới đánh. Ta buồn ngủ.”
      Ta cảm thấy đầu ta bắt đầu chảy ra những sọc đen, còn đầu của hồ ly cũng bắn ra những tia lửa khắp nơi. Ta vội vàng chạy ra hòa giải: “Hồ ly huynh, ta đem đồ trả cho huynh được ? Đánh nhau nhất định lưỡng bại câu thương, đối với ai cũng tốt.”
      Hồ ly liếc ta cái: “Liên quan gì đến ngươi. Ngươi cứ thành tránh sang bên, đây là ân oán giữa ta và tên củ cải này.”
      Con hồ ly này nhất định bị Đại Bạch đánh đến ngu rồi, còn ngốc đến hết thuốc chữa. Đại Bạch vui rồi, tất cả lá đầu đều dính lại chỗ dựng thẳng lên, bộ dáng như sắp bùng nổ, đánh về hướng của hồ ly: “Ngũ Cốc nhà ta để ngươi mắng sao? Ngoài ta ra ai có quyền đó.”
      Hai người bọn họ bắt đầu đánh nhau. Ta ngồi xuống ghế bên cạnh pha cho mình ly trà, yên lặng ngồi xem. Thực ra ta muốn quản, chính là cách đánh nhau của hai tên ngốc bọn họ hoàn toàn tốt chút nào, phải là ngươi cắn ta là ta đá chân ngươi, chút công phu đẹp cũng có, xem hồi ta cũng ngủ quên mất.
      Lời tác giả: con hồ ly ngu ngốc~
      ***Chú thích:
      (1): 天马行空: thường để chỉ những câu chuyện đâu vào đâu.
      (2): 拽的跟二五八万: Thường để chỉ những người tự cao tự đại, dương dương tự đắc, ngông cuồng…..

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 11: RA CON HỒ LY NÀY LÀ MỸ NHÂN
      Ngày thứ hai khi ta tỉnh dậy mặt trời cũng lên cao rồi. Ta xoa xoa đôi mắt còn muồn ngủ, nhìn chung quanh bốn phía nhưng cũng thấy bóng dáng của hai con quái kia. lẽ bọn họ lưỡng bại câu thương cùng nhau thăng thiên rồi? Nhưng như vậy cũng nên ngay cả thi thể cũng tìm thấy chứ?
      Ta đứng lên rời khỏi giường, chân phải tê rần suýt nữa té ngã, ta liền giơ chân phải lên cử động vài cái. Bên ngoài truyền đến giọng của Đại Bạch: “Ngũ Cốc, ngươi tỉnh rồi?”
      “Tỉnh rồi. Con hồ ly chết tiệt đó chưa, hay bị ngươi đánh chết rồi?”
      Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan. Thanh rất lớn, nếu biết còn tưởng đâu nhà nào đốt pháo. Sau khi ngừng ho, hồ ly mới dùng giọng chói tai của mình truyền vào trong phòng : “Bổn hồ ly đương nhiên vẫn còn sống, sống rất tốt nữa.”
      “Ăc…... Ta thấy, phổi của lão nhân gia ngươi sao chứ?”
      ………………………………..
      Hai con quái kia chỉ đứng bên ngoài đấu võ mồm. Ta như vậy, với tính khí của con hồ ly đó nên bình tĩnh như thế, đáng lẽ phải mau chóng chạy đến trước mặt ta đòi quyết đấu chứ, sao bây giờ còn chưa vào?
      Ta đến cửa nhìn cái liền bị khung cảnh bên ngoài dọa đến hoảng sợ. Ngoài cửa, cây củ cải lớn bị treo cây lựu, cần hỏi, đó là Đại Bạch. Chỉ là bên cạnh Đại Bạch, tại sao….
      nam nhân… đúng, là thiếu niên mới phải. Y phục đỏ như lửa bay trong gió, mắt phượng hẹp dài, trong đôi mắt lạnh nhạt là con ngươi mang màu tím, theo văn nhân chính là mỹ nhân như họa. Trong trường ta lưu truyền nhau câu như vậy: “Ma Lý Tô.”(1)
      “Ma” nghĩa là làm lòng người rối loại như tơ vò, “Lý” nghĩa là rơi vào lòng người, “Tô” nghĩ là trong mềm mại đến tận xương. Nhưng nam tử “Ma Lý Tô” như vậy, sao lại.... Sao có thể mang cái đuôi dài đến như thế, còn vẫy qua vẫy lại khiến đất cát mù mịt.
      “Ngũ Cốc, mau thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống , nhìn qua đây.”
      Ta quay đầu nhìn lại, Đại Bạch dùng ánh mắt ai oán nhìn ta chằm chằm, ta mới có phản ứng, hai con quái này sao lại bị treo ở đây? Chắc chắn là phại tự mình trói bản thân lại rồi treo lên như thịt phơi khô vậy.
      cần đoán nữa, là thổ địa làm. bọn ta quấy rối mọi người nghỉ ngơi, nhiễu loạn cuộc sống bình thường của dân chúng nên thu hồi pháp lực của bọn ta.” Đại Bạch bằng vẻ mặt phẫn nộ.
      Ta “ồ” tiếng rồi phụt ra cười. Cuối cùng cũng có người thay trời hành đạo trừng trị hai con quái này. nghĩ tới, Lưu Ngũ Cốc ta là người phàm mà lại có thể nhìn thấy hai con quái bị treo như thế này, ta cười híp mắt chạy đến chỗ hồ ly, chậc chậc hai tiếng: “Hồ ly mỹ nhân, ngươi xem có phải ngươi bị ngốc ? Ngươi biến thành hình người mà vẫn thể đánh lại cây củ cải bên cạnh ngươi.”
      Gương mặt trắng nõn của hồ ly xuất hai vệt đỏ ửng: “Ta....ta....”
      Đại Bạch cười đến vui vẻ: “Ha ha ha. Con hồ ly ngu ngốc này dù biến thành hình người nhưng ngay cả ngươi còn đánh lại, pháp lực của dùng để duy trì vẻ ngoài xinh đẹp của mình, chút sức chiến đấu cũng có.”
      Hồ ly liền quay lại liếc cái, sau dùng tốc độ nhanh nhất xoay thắt lưng, đẩy cái hướng vào mông của Đại Bạch mà đá, Đại Bạch đung đưa vài cái, duỗi chân muốn đá hồ ly, nhưng đung đưa thế nào cũng đá tới. Hồ ly nhìn le lưỡi: “Đáng đời ngươi chân ngắn!”, sau đó lại đá thêm cái. Ta bước lên bước muốn ngăn hồ ly lại nhưng muộn, Đại Bạch bay ra ngoài: “Ai da, tóc của ta...”
      Sợi dây thừng chỉ còn lại vài phiến lá xanh mướt, Đại Bạch ngồi dưới đất ôm lấy đâuu. Mắt nhìn thấy hai phiến lá biến mất đầu Đại Bạch, ta tức giận. Dám khi dễ Đại Bạch, cho là ta nhìn thấy gì sao? sao cũng là củ cải của ta.
      Ta chạy đến trước mặt hồ ly, nhếch mép như cười như , hồ ly muốn lùi về sau, hai chân đung dưa bàn đá phía dưới cây lựu, môi run run: “Ngươi.... ngươi đừng qua đây... Còn qua đây nữa ta kêu cứu.”
      Ta dùng hai tay bắt lấy cái đuôi màu đỏ rực của hồ ly, buộc vào sợ dây thừng chỉ còn hai phiến lá của Đại Bạch, cột thành cái nơ bướm rồi vỗ vỗ đầu hồ ly, Đại Bạch bên cạnh nhìn ta khiếp sợ lùi về sau hai bước. Ta quay người về phòng, phía sau còn truyền lại tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của hồ ly: “Đau đau đau, ngươi mau thả ta xuống.”
      Sau khi rửa mặt xong ta quát gọi Đại Bạch gặm cỏ phơi nắng trông hồ ly: “Đại Bạch, hôm nay cùng ta đến trường, cho ngươi biết thế nào là giáo huấn cao cấp.”
      “Còn có giáo huấn cao cấp sao? Ta đọc sách so với ngươi đọc biết nhiều hơn bao nhiêu lần. , thiếu gia cho ngươi biết chút cái gì gọi là học rộng hiểu nhiều.” (2)
      Ta so đo với tiểu tử thối thích hò hét này mà nhét vào cặp: “Học nhiều cũng là củ cải.”
      “A à, ngươi đợi ta biến thành hình người cho ngươi biết cái gì gọi là đẹp đến hoa dung thất sắc.”(3)
      Ta để ý đến , đến cửa lại vỗ vỗ đầu của hồ ly, nhìn nhíu mày: “Hồ ly mỹ nhân, ngươi yên tâm. Cha mẹ ta cùng dì Thẩm lên thị trấn rồi, hai ngày nữa mới trở về nên ai phát ra ngươi đâu. Ngươi cứ bị treo ở đây , khi về ta thả ngươi xuống.”
      xong liền mở cửa, mơ hồ còn nghe thấy hồ ly bên trong la hét. Hình như sau khi thoát ra gì đó. lòng, hồ ly trưởng thành rất đẹp, là mỹ nhân đó, trách được nam nhân của Lưu thị ở phố tây lại nguyện ý bỏ trốn cùng hồ ly...
      Lời tác giả: Ma Lý Tô~
      ***Chú thích:
      (1): 麻里酥: Cái này chắc giống như kiểu từ ghép bên mình á, mấy từ này có nghĩa rồi ghép lại với nhau chứ mình tìm phải thành ngữ hay tục ngữ gì hết. Tóm lại từ này có nghĩa là nét đẹp rung động lòng người làm tan chảy bao nhiêu trái tim á [​IMG]))
      (2): 学富五车 – học phú ngũ xa. “五车” nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử “惠施多方,其书五车。”- "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa."
      (3): 帅的花容失色 – nét đẹp hoa dung thất sắc, kiểu như Thúy Kiều Thúy Vân đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn ấy [​IMG] Còn quái củ cải lại đẹp đến hoa cũng phải mất màu luôn [​IMG]

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 12: NGƯƠI TƯỞNG KÍ ỨC LÀ LÚA SAO, LẤY RA LÀ LẤY~
      Vào lúc ta tỉnh dậy sau khi chảy đầy nước miếng lên bàn mới biết cái gì gọi là bá đạo. (1) Tài liệu học tập chất đống bàn ta đều bị Đại Bạch ăn sạch.
      Đại Bạch trong cặp còn lấy miếng giấy giắt trong miệng ném xuống đât, sau đó còn dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, bộ dáng rất ngon. Thấy ta tỉnh dậy, nhếch miệng nhìn ta cười cái: “No rồi.”
      Bốn phía xung quanh trừ mọt sách ở phía trước ta những người còn lại đầu ngủ rất say, ai phát ra bất thường của ta.
      bàn có ba bốn quyển sách, “Luận Ngữ, Mạnh Tử” đều ở đó. Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt đê tiện của hỏi: “Ngươi đói bụng nên vơ đại sao? Ăn luôn những thứ như vậy?”
      “Sách vào bụng ta, mực vào đầu ta. Mọi thứ ta ăn đều có thể nhớ , sau này ngươi hỏi ta là được rồi.”
      “Ngươi! .... Ta thấy là đầu ngươi toàn là dán hồ có (Ý chị bị ngu á)
      Thầy giáo ở phía cầm thước gõ gõ xuống bàn: “Ồn gì thế, trong giờ học.”
      Ta trừng mắt liếc Đại Bạch, lại cười híp mắt nhìn ta.
      Thấy giáo vuốt râu, mở miệng : “Lưu Ngũ Cốc, đứng lên đọc đoạn Thi Kinh (2) xem.”
      Thi kinh... thi kinh... Ta ở bàn tìm hồi rốt cuộc cũng tìm được quyển Thi Kình, chỉ có trang mỏng dính. Đại Bạch cái con gấu chết tiệt này, những trang bên trong đâu? Ngươi ăn mất những trong bên trong rồi? A... ăn hết rồi.
      “Ngươi đứng ra ngoài cho ta, sách là vật thiêng liêng, sao có thể tùy ý xé bỏ?”
      “Con...con thuộc rồi!”
      “Đọc cho ta nghe.”
      Ta chọc chọc vào Đại Bạch trong cặp, thanh bên trong liền truyền ra.
      “Trái đào để tóc xinh xinh,
      nhân vật ấy đành rành chồng ta.
      Chết lòng chẳng gian tà..”(3)
      Cái gì mà lung tung lên thế. Dì của ngươi (4), củ cải chết tiệt, ngươi dám gạt ta quay về ta cho dì Thẩm mang ngươi nấu canh!
      Ta nhìn thầy giáo cười cười rồi lặp lại lần. Thầy giáo gật đầu : “ tệ, tệ. Lần sau được tái phạm, ngồi xuống . Ngày mai đem theo tiền sách, thể chỉ như vậy được, huỷ hoại thư tịch phải phạt tiền.”
      ra chỉ đợi có cái này thôi. Thầy à, cũng may thầy chỉ tham tiền, háo sắc, nếu có phải ra về con còn phải tìm thầy ?
      Chỉ nghe thấy Đại Bạch ở bên dưới giọng nhắc nhở: “Sắc tức là , tức là sắc. Ngũ Cốc, người khác nhìn thấy ngươi tuyệt đối vô dục vô cầu.” ([​IMG])
      “.....................”
      Lúc về ta kéo Đại Bạch từ trong cặp ra hỏi : “Những câu Thi Kinh buổi sáng nghĩa là gì?”
      “Lá đỉnh của củ cải lang (5), cùng ta trời sinh cặp. Ta thề đến chết cũng đổi ý.”
      “Đại Bạch, người biết cái gì gọi là tìm đường chết ?”
      Đường vắng vẻ, Đại Bạch thò đầu ra nhìn xung quanh thấy có người nên nhảy từ trong cặp ra ngoài.
      “Tiểu nương của mọi nhà đều với ta như vậy, ta thể từ chối, đành miễn cưỡng tiếp nhận vậy.”
      xong cười, quay đầu chạy ra khỏi con đường , hai cánh tay và chân ngắn ngủn vẫy vẫy chạy mất buồn cười, xắn tay áo đuổi theo . Vừa ra khỏi con đường đâm vào người...
      Ta xoa xoa chỗ bả vai bị đụng đau, ngẩng đầu lên nhìn....
      “Cẩu Đản.”
      Cẩu Đản nhìn Đại bạch ở dưới đất, hai mắt mở to, miệng có thể nhét vừa quả trứng ngỗng, môi run run: “Có..... có..........có quái!”
      Ta vội vàng nhặt Đại Bạch biến thành củ cải bình thường lên nhét vào cặp, với : “Ngươi hoa mắt rồi.”
      bước lên hai bước, đưa tay ra muốn giật lấy cặp của ta. Ta vội vàng giữ chặt nhưng sức lực của ta lại lớn bằng , mắt thấy cặp sắp bị đoạt mất, ta cái khó ló cái khôn hô to tiếng: “Phi lễ!!! Cứu mạng!!!”
      Tay cặp ta ràng run lên cái, biết là do Đại Bạch làm hay do Cẩu Đản sợ đến run đây.
      Tiếng vừa vang xa nghe thấy có người chạy đến đây. Lúc lại gần mới biết đây là con dâu của nhà họ Trang, cũng chính là vợ của nhị ca tên Cẩu Đản này.
      Nhị tẩu vừa chạy đến liền xoay người Cẩu Đản tát cái mạnh, tiếng vang giòn giã làm những chú chim sẻ trong rừng bay đến náo loạn. cặp chợt , Cẩu Đản buông tay ra đưa lên ôm mặt mình, mở mắt kinh ngạc nhìn nhị tẩu.
      Nhị tẩu vừa mở miệng liền mắng: “Ngươi có bản lĩnh, cả ngày chỉ biết theo bọn Lý lão đại, học toàn thứ xấu. Ban ngày ban mặt lại dám trêu ghẹo con nhà lành, ta thấy cho bà ngươi nghe để bà ấy trừng trị ngươi được.”
      Cẩu Đản nhìn nhị tẩu rất lâu. Ta còn tưởng rằng giải thích gì đó, ngờ tới lại oa oa lên khóc, nước mắt chảy thành sông. Nhị tẩu của nhà họ Lưu cũng xót thương , túm lấy lỗ tai kéo về nhà, vừa kéo vừa mắng. Cẩu Đản nhìn ta cái, trong mắt đều là cam lòng.
      Cái tát tay đó chắc là rất đau.
      Nhị tẩu của Trang gia tuyệt đối là người đứng đầu lợi hại. Trong nhà lão đại và lão tam đều phải sợ tẩu ấy, cái gì cũng nghe theo. Toàn bộ Trang gia được tẩu ấy quản lý đều rất có nề nếp, là người chính trực, thiên vị người nhà. Nhưng trong Trang gia tẩu vẫn tính là chủ, tẩu chỉ sợ bà của Trang gia.
      Đại Bạch từ trong cặp thò đầu ra cảm thán : “Cái tát tay này chắc rất đau. Từ đến lớn ta chưa gặp qua ai tàn nhẫn như vậy.”
      “Ngươi có gặp qua cũng sao. Da mặt dày như ngươi mà cũng sợ bị đánh sao?”
      “.................”
      “Trí nhớ của Cẩu Đản có thể xóa ?” Đại Bạch bị nhìn thấy, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, có thể xóa xóa, tránh sau này lại sinh thêm rắc rối.
      “Ngươi tưởng rằng trí nhớ là bông sao? Muốn ngắt ngắt. Đối với chuyện xóa trí nhớ này thể nào làm được, thổ địa phong ấn pháp lực của ta rồi.”
      “Thế ngươi có thể làm gì, củ cải vô dụng?”
      “Vô dụng cái đầu ngươi, chuyện ta có thể làm rất nhiều!”
      “.....................”
      “.....................”
      Ta cùng đường cãi nhau kịch liệt, đến cửa nhà lại nghe thanh ho khàn khàn truyền ra. Ta đột nhiên nhớ lại, tiêu rồi, hồ ly còn ở bên trong, ta sớm quên mất rồi.
      Lời tác giả: Cầu bình luận, cầu chia sẻ~
      ***Chú thích:
      (1): 学霸: cả chữ này ta nghĩ có nghĩa là học bá đạo. Đằng sau là chứ bá trong bá đạo, đằng trước là học, tác giả ghép chữ nên ta cũng mù~~
      (2): 诗经: (bính : Shī Jīng) là bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.
      (3): “髧彼两髦,实维我仪,之死矢靡它” – Đây là phần nằm trong phần Dung Phong (鄘風) –Bách Chu (柏舟) của Thi Kinh.
      Nguyên văn là:
      “柏舟” - Thuyền bách (Người dịch: Tạ Quang Phát)
      泛彼柏舟,
      在彼河側。
      髡彼兩髦,
      實維我特。
      之死矢靡慝,
      母也天只,
      不諒人只!
      Dịch:
      Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi,
      Ở bên sông nọ nổi trôi mặc tình.
      Trái đào để tóc xinh xinh,
      nhân vật ấy đành rành chồng ta.
      Chết lòng chẳng gian tà.
      Mẹ tuy ơn nặng bao la như trời.
      tin ta được thế ôi ?
      (4): 你姨我姨的: Ta nghĩ đây là câu mắng chửi kiểu như mẹ ngươi ấy.
      (5): 郎: lang này nghĩa là chồng. Ta nghĩ những nhà khác muốn lấy làm chồng thề nguyện đính ước với á.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 13: CHO ĐẾN BÂY GIỜ CÓ CHỖ NÀO LÀ TỰ LỰC CÁNH SINH ĐÂU, RÀNG LÀ TỰ CẦU NHIỀU PHÚC
      Ba người chúng ta ngồi dưới tán cây trong tiểu viện, chống tay lên má, mắt to trừng mắt thèm nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng lục cục trong bụng phát ra.
      Hồ ly nhịn được nữa nên lên tiếng trước: “Đói rồi, ai làm cơm đây? Lưu Ngũ Cốc, nhà ngươi sao lại nghèo như vậy, chút đồ ăn cũng có?”
      Đại Bạch liếc cái: “Ai có? biết là ai vừa được thả ra liền vào nhà bọn ta....”
      Ta vội cắt đứt lời hán, sử lại: “Nhà của ta, nhà của ta!”
      Đại Bạch thèm để ý đến ta, tiếp tục : “Bay về phía chuồng gà mái của nhà của Lưu Ngũ Cốc của chúng ta. Gà mái nhà người ta cực khổ mới có được trứng, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui sướng khi làm mẹ, trực tiếp chui vào trong miệng của hồ ly thối nhà ngươi.”
      Vừa vào đến cửa, nhìn thấy hồ ly bị trói đến bán sống bán chết, trong lòng ta đột nhiên thấy áy náy nên lập tức lại cởi trói cho . Ai ngờ tên chết tiệt này chân vừa chạm đất biến mất, sau đó trong nhà ta được trận gà bay chó nhảy, cái trứng đó còn nóng hổi chui vào miệng . Những điều này đều quan trọng, quan trọng là cái trứng đó còn sống mà!!!
      Con gà mái đó vốn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, bây giờ lại chuyển sang nhìn . Nó vỗ cánh lắc lư qua lại ở trước mặt hồ ly, giống như muốn chờ đợi thời cơ mổ cho thủng vài lỗ vậy.
      Nhưng hồ ly này đều làm ra dáng vẻ sao, ngồi luôn trong tiểu viện của ta chịu . Ai bảo Đại Bạch lấy ngọc của , còn ta lại bắt nạt ngày chứ. Ta buồn bực. Có phải phong thủy của tiểu viện ta rất tốt hay ? Nếu cứ tiếp tục như thế, nơi này biến thành nơi tụ họp của ma quỷ quái mất...
      Cha mẹ ta cùng dì Thẩm lên thị trấn có việc, để ta tự lực cánh sinh. Bây giờ có chỗ nào giống tự lực cánh sinh đâu, ràng là tự cầu nhiều phúc. (Bây giờ là hai , chị sợ hai phá nát cái tiểu viện của mình [​IMG])))
      Còn về vấn đề ai làm cơm mỗi người ý. Đại Bạch kệ bếp quá cao, nếu đứng ghế lúc đó biết là xào thức ăn hay là chảo xào . Hồ ly câu người đến là khách liền chặn luôn đường lui của ta. Ta và Đại bạch liền cước đá ra ngoài.
      Cuối cùng quyết định, ta nấu, hồ ly làm sai vặt, còn Đại Bạch đứng bên cạnh chỉ trỏ, đúng, là chỉ điểm.
      Ta nhìn Đại Bạch từ đầu đến chân, nhưng tuyệtt thấy có điểm nào giống người có thể nấu ăn.
      Đại Bạch thấy ta nhìn với ánh mắt lương thiện, liền đứng ở kệ bếp vỗ vỗ vai ta: “Đừng dùng tướng mạo mà đánh giá người khác.”
      Hồ ly huynh phải mua thức ăn, trước khi lấy đuôi giắt lên lưng, hướng về phía ta và Đại Bạch khinh bỉ. Ta cân nhắc xem nên đưa cho bào nhiêu tiền, đếm đếm lại ba bốn lần, ta mới gắt gao cầm tay đặt túi tiền vào: “Nhớ phải tiết kiệm. Ta vẫn rất sợ ngươi ôm tiền bỏ trốn.”
      Hồ ly nhất thời sắc mặt đen thui, trông như mới trốn ra từ trong đáy nồi vậy.
      “Cho dù đem tiền cũng có thể mua được thứ ăn.” Đại Bạch ở bên bình tĩnh . “Làm ta buồn bực nhất là vác bộ mặt đó lòng vòng trong chợ thôi cũng có người nhét gà vào lòng .”
      “Là nữ à?”
      Đại Bạch gật gật đầu.
      Ta chuyển ánh mắt nhìn về phía hồ ly, vuốt ve những đồng tiền trong tay . Nếu là như thế ..........
      Hồ ly chợt cảm thấy đúng, sắc mặt đen nay còn đen hơn. nắm chặt đồng tiền trong tay lùi về sau bước, xoay lưng chạy ra khỏi bếp, cửa trong viện lại ầm tiếng rơi xuống.
      Ta đặt mông ngồi lên băng ghế dài trước bếp, còn Đại Bạch ngồi bếp lò, hai chân đong đưa qua lại.
      Cuộc sống cũng kì lạ. Ta vốn là con của chủ nông trường, bình thường nuôi gà trồng cải, đợi sau này có ai đó đến cầu thân chọn người tốt, tìm ngày tốt rồi gả , sau đó lại sinh thêm đứa bé, tất cả đều rất giản dị, đến năm sáu chục tuổi chết , ra nếu gả ra cũng có A Siêu cần ta. Bây giờ những ngày tháng giản dị ấy bị tên củ cải này phá nát hết rồi.
      Ta xưa nay tin vào những thứ như ma quỷ quái, bây giờ ta tin rồi. cây củ cải và hồ ly xinh đẹp, còn có thổ địa ta chưa được gặp mặt, cứ như thế biến ta từ tốt bụng mê tín thành phù thủy.
      Ta từng với Đại Bạch, ra đời này ma quỷ quái. với ta, ra cũng tin, bây giờ thể tin rồi, chẳng bằng tin rằng tất cả đầu là giấc mộng. Nếu như giống như lời , ta giấc mộng trong mộng rồi. Ta mơ thấy biến thành thiếu niên nhanh nhẹn, mắt hạnh trêu người, môi mỏng xinh đẹp chạy về phía ta, nhưng vẫn mất khí thế..
      Mộng tỉnh, vẫn là cây củ cải.
      Nếu tất cả những thứ này, đều là mộng... làm sao đây?
      “Đại Bạch, mau nhéo ta cái, mạnh lên.” Ta vươn tay đến trước mặt Đại Bạch, nhìn ta bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, hề động tay. Ta lại đến trước mặt , nhưng lại chú ý vấp phải góc bếp, trong nháy mắt đau đến nên lời.
      Đại Bạch từ bếp lò nhảy xuống hỏi ta: “Đau ? Có cần ta nhéo ngươi nữa ?”
      Ta gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
      cánh tay xíu màu xanh nhạt vươn đến bên chân ta, nhàng xoa xoa. Chủ nhân cánh tay ấy còn vừa xoa vừa lầm bầm: “Ngốc chết được.”, xong lại nhàng thổi vài cái. Tuy rằng cách hơi xa nhưng ta vẫn thấy mát lạnh, mặt của ta cũng đỏ hết lên rồi.
      “Thổi thổi, thổi hết đau thôi.”
      Ngày quay về sau khi mất tích cũng từng như thế, thổi thổi, thổi hết đau thôi.
      Bỗng nhiên tay xoa của ngừng lại: “ xong, con hồ ly ngu ngốc đó xảy ra chuyện rồi.”
      Ta chịu đựng cơn đau từ chân mà đứng dậy, cũng coi như hiểu được thế nào gọi là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới.(1)
      Lời tác giả: Hồ ly rốt cuộc bị làm sao thế?
      ***Chú thích:
      (1): 一波未平一波又起: nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa qua, sóng sau lại bắt đầu nổi dậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :