1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không - Đinh Châu Tiên( 19/19 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 4: BUỔI TRƯA CÓ THÊM THỨC ĂN – THỊT KHÔ~
      Thanh giống như quái nào đó bị con ngựa nào đó giết chết, sau đó phân thây, hủy thi diệt tích, ngay cả mảnh vụn cũng để lại. gian tràn ngập mùi xác chết của quái củ cải.
      Ta đành lòng bước vào, dù sao con quái củ cải đó cũng xấu để cuối cùng rơi vào kết cục thế này. Ngay lúc ta suy nghĩ xem có cần đốt thứ gì cho hay cửa mở ra, quái nào đó cùng con ngựa nào đó rất hài hòa cùng nhau gặm củ cải, bàn về nhân sinh tốt đẹp.
      Nhìn thấy bọn họ chuyện vui đến thế, thể nghi ngờ là tên quái củ cải này tinh thông rất nhiều tiếng thú vật, giống như tiếng chim, tiếng ngỗng các loại. Ước nguyện cung đấu của ta bị hai thứ hăng hái kia bóp chết từ trong trứng nước.
      Hơn nữa sau đó, tin tức hoàng đế băng hà truyền đến thôn làng của ta, nghe là bị phi tần độc chế, vị phi tần đó mang thai cũng phải là con của hoàng đế. Đương nhiên, việc này có hay thể kiếm chứng. Việc nghe thấy trong lúc uống trà chuyện phiếm thể xem là .
      Lúc đó khi nghe thấy câu này, sau đó vào lòng, ta mới ý thức được hòa bình sống với nhau quan trọng như thế nào. Đương nhiên, chuyện này để sau rồi .
      quái củ cải ăn no uống đủ quay qua hỏi ta ở đâu. Ta thấy giữa và con ngựa nào đó giao tình rất tốt, vì vậy ta rải cỏ làm tổ, tốt bụng thêm hai tầng vải bông, quái nào đó nhìn cái, quay lưng nhảy về phía phòng ta, ngã vào chiếc giường duy nhất làm từ gỗ toái hoa trong phòng.
      “Này, Đại Bạch, đó là địa bàn của ta, của ngươi ở đây.” Đại bạch là ta nghĩ ra, kêu rất thuận tiện. quái nào đó vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng kháng nghị thất bại.
      Đại Bạch vẫn canh cánh trong lòng về vấn đề cái tên, nghiêng mình hướng phần mông về phía ta: “Của ngươi chính là của ta. Ai muốn cùng con ngựa ngu ngốc đó ngủ chung chứ? Nó dám ta vừa mập lại vừa lùn.”
      Tuy rằng ta là củ cải, nhưng vẫn cần mặt mũi. Nhưng mà tiểu bạch cũng rất đúng, vừa cao vừa ốm đó phải là củ cải, mà là cà rốt.
      Đại Bạch quay đầu lại, dừng chút rồi : “Con ngựa ngu ngốc đó cũng ngươi như vậy.”
      ......................
      Con ngựa ngu ngốc đó sau này cho đói chết luôn.
      Ta nhìn Tiểu Bạch dai như đĩa (1) nằm giường hỏi: “Ngươi ở của ta vậy ta ở đâu?”
      Đại Bạch lăn vòng, suy nghĩ rất lâu rồi mới từ từ mở miệng, bộ dáng rất tình nguyện: “Ở cùng ta hoặc ở cùng con ngựa ngu ngốc đó, ngươi tự mình chọn .”
      Tiểu bạch mã trong chuồng ngựa thở phì phò, còn rất hưng phấn mà hí vang vài tiếng. Ta ngay cả nghĩ cũng nghĩ, hậm hực quay về phòng, đầy Đại Bạch vào trong rồi nằm xuống.
      Lần đầu tiên bị uy hiếp bất đắc dĩ phải ngủ cùng người khác, người uy hiếp ta lại là cây củ cải. Ta tự với mình rằng, chỉ là cây củ cải thôi, sau đó ngủ quên mất. Nửa đêm nghe thấy thanh Đại Bạch oán hận trách ta quá mập, mà giường lại quá , giường phát ra thanh kinh sợ của thiếu niên ( sợ vì thấy chị mập quá [​IMG]. Ta hừ hừ mũi lầm bầm: “Nóc nhà rộng rãi, sao ngươi lên đó mà ngủ ?”
      Sáng sớm ngày thứ hai mở mắt, ta nhìn thấy mặt trời ở đầu. Từ trước đến nay chưa hề cảm thấy nó chói mắt đến vậy, ra là do ngăn cách bởi nóc nhà. Lần này nóc nhà phơi nắng.
      “Đại Bạch, tên chết tiệt này mau đến đây cho ta xuống.”
      Đại Bạch ở trong viện gặm củ cải, biểu tình mặt như , ngươi cầu xin ta ta mới cứu: “Đêm qua ngươi nằm mộng mê, mê xong lại bị mộng du, muốn ngăn cũng ngăn được.”
      Ta nghiến răng nhìn . Từ nóc nhà xuống đất cách nhau khoảng, dây thang ở góc tường lại bị người ta đem mất, ta bắt đầu hối hận vì sao lại trồng cây ở kế bên phòng chứ!!!!
      Nóc nhà hơi cao, ở bên có thể nhìn thấy viện chính mà cha mẹ ở. Mẹ mang thai rồi, gần đây rất thích ngủ, cho dù gà trong viện có kêu thế nào bà cũng tỉnh. Còn cha ta trời trưa sáng ra khỏi cửa, buổi trưa lại cùng Lý thúc nhà kế bên uống vài ly, có thể trời tối mới có thể quay lại. Đến lúc đó trực tiếp rắc hương liệu lên người ta liền trở thành món ăn bàn – Thịt hong khô...
      Bỏ , nhảy thôi. Độ cao này rơi xuống cũng chết. Ta nhắm mắt lại nắm lấy mái ngói rồi xoay mình nhảy xuống. Kết quả ta dám buông tay, lơ lửng giữa trung.
      Chuyện đau khổ nhất phải là dám nhảy, mà là chỉ dám nhảy nửa, sau đó làm bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, nhảy xuống mà leo cũng lên. Quan trọng nhất là bên cạnh phòng có tên vẫn xem chuyện cười, chỉ xem rồi cười, hề chuyện.
      Ánh mặt trời càng lúc càng mạnh thiêu đốt khắp mọi nơi. Ta giống miếng thịt khô treo mái yên, tay càng lúc càng có lực.
      Ta dùng sức lực cuối cùng mà cảnh cáo tên củ cải híp mắt ở phía dưới: “Đại Bạch, nếu ngươi còn mang ta xuống ngươi xong rồi, ta nhất định mang ngươi làm củ cải xào, củ cải muối, củ cải kho...”. Còn chưa xong, tay của ta thể nào nắm lấy mái ngói nữa, sau khi hy sinh nửa miếng móng tay liền hoa lệ mà rơi xuống, thoát khỏi tên quái chết tiệt kia. (Ta chém a~~ sát nghĩa lắm, nhưng cũng gần vậy.)
      Thanh ma mị biếng nhác của quái củ cải tiến vào trong tai ta, quanh quẩn trong đầu ta: “Ngươi sao có thể ngốc nghếch như vậy?”
      Đây ràng là vấn đề thể lực, sao có thể dùng ngu ngốc hay thông minh mà hình dung chứ?
      Rất nhiều lần ta tưởng tượng bản thân có thể bay lên trời, nhưng ta chưa từng nghĩ qua mình lại nhếch nhác như thế. Ta khinh bỉ tên củ cải Đại Bạch điều khiển bên dưới, có thể làm dáng vẻ của ta đẹp hơn chút hả? cần giống tiên nữ, nhưng ít nhất cũng bình thường chút chứ.
      “Đại Bạch, mau quay đầu ta hướng lên , nếu ta để yên cho ngươi đâu.”
      Ai da, cửa viện mở ra rồi. A Siêu vừa bước hai bước chân như bị sợi chỉ buộc vào, dừng lại giữa chừng, ngẩn người nhìn xung quanh tiểu viện. Ta nhìn cười cười, mất kiểm soát rồi rơi xuống dưới.
      Lời tác giả: Có cảm thấy nơi hoàng đế băng hà rất quen ??~~
      ***Chú thích:
      (1) 四仰八扎: Tứ ngưỡng bát trát, 4 dựa 8 quấn. Mình hiểu câu này lắm nhưng nghĩ chắc chị chửi quái là bám dính cái giường.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 5: VÕ NGHỆ CAO CƯỜNG (1) CHỈ LÀ PHI TẶC, CƯỠI MÂY ĐẠP GIÓ (2) MỚI TÍNH LÀ THẦN TIÊN
      “A Siêu, ngươi nhìn thấy gì hết. Những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là giả, quay lưng về nhà, quên hết .” Ta cố chịu đựng cơn đau cổ, đứng lên nhắc nhở A Siêu. Cũng may, chỗ ta rơi xuống cách mặt đất xa, nếu chết rất khó coi, đời này chỉ có rùa mới có thể rụt đầu vào cổ, Đại Bạch chết tiệt.
      A Siêu bị ta đến sững sờ, buông chân trái xuống, trong ánh mắt ngoài hoài nghi còn mang theo chút ngưỡng mộ. Ta quay đầu thấy Đại Bạch như cây củ cải nằm trong bóng râm, liền thở phào nhõm.
      Phủi phủi đất thân thể, ta đến trước mặt vỗ vai A Siêu: “Vừa nãy những gì ngươi vừa nhìn thấy là ảo giác.” Sau đó lại bồi thêm câu, “Là hoang tưởng, cần xem là .”
      “Tiểu Ngũ, ngươi tu tiên đúng ? Những người kể chuyện (3) trong quán trà đều tu tiên có võ nghệ cao cường, vượt nóc băng tường.”
      Ta hít sâu hơi, thầm mắng tên kể chuyện đó. Sao có thể lừa gạt trẻ như vậy? Vượt nóc băng tường cái đó chỉ là phi tặc thôi, cưỡi mây đạp gió mới có thể là tiên nhân chứ. hiểu A Siêu ràng thông minh như vậy sao có thể nghĩ như thế.
      đợi ta mở miệng, lại hỏi: “Sau khi ngươi thành tiên có phải ở trần gian nữa ? Có phải rời khỏi thôn ?” Trong giọng của còn mang theo chút ưu thương khó hiểu. tiếp tục : “Vốn ta muốn hai năm nữa tìm bà mai đến nhà ngươi cầu thân.”
      Trong nháy mắt ngực ta như bị nghẹn hơi, lúc lâu sau cũng có phản ứng. Hai người tụi ta chỉ mới mười bốn tuổi thôi, bây giờ nghĩ đến chuyện này có phải là hơi sớm , huống hồ ta cũng có ý gì với hết. Tuy rằng môi chước chi ngôn, phụ mẫu chi mệnh (4), nhưng cuối cùng ta vẫn muốn tự mình làm chủ.
      Ta lau mồ hôi trong tay, nghiêm mặt dùng lời tự mình cho là thành nhất mà : “A Siêu, ta phải muốn tu tiên, là ảo thuật đó hiểu ? Còn nữa, chuyện đó... cầu thân nên ngừng lại ở đây , chúng ta hợp.”
      Với tính cách của A Siêu, nếu như thích vật gì nhất định cố chấp cho rằng vật đó cuối cùng thuộc về . Quả nhiên ta vừa từ chối liền phản bác lại, cả người đều mang theo cố chấp.
      “Tại sao lại hợp? Ta hợp là hợp, thanh mai trúc mã, môn hộ đối.” xong lại còn kín đáo đưa gói giấy cho ta sau đó quay lưng khỏi, chỉ còn lại mình ta nhìn theo bóng dáng của từ từ biến mất.
      “Ngươi và ta hợp, quá ấu trĩ.” Đại Bạch biết khi nào chạy đến trước mặt ta, lấy lại gói giấy thấm dầu, vừa mở ra liền tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa quế, chút khách khí đem hai cái nhét vào miệng, chép miệng ngon.
      ràng chỉ là củ cải vừa mới sinh ra trong năm nay, vậy mà lại biết xấu hổ người ta ấu trĩ, còn đến nghiêm túc như vậy, cho người khác có chút nghi ngờ. Đây nhất định là chuyện cười mà.
      Ta hỏi : “Ngươi là lão quái củ cải độc nhất vô nhị đời chỉ có phải ? Ngươi nhìn thấy củ cải mẹ chưa? Ngươi còn dám biết hổ người khác ấu trĩ.” Cơn giận biết từ đâu nổi lên khắp người.
      Đại Bạch vừa định mở miệng, ta liền trừng mắt rống lên câu câm miệng. Đại Bạch ngẩng đầu cầm lấy bánh hoa quế chạy vào phòng, đập mạnh cửa ầm cái. tức giận cái gì chứ, ta đúng sao? tức giận còn quên ăn....
      Nếu như ta từ chối việc cầu thân của A Siêu, vậy ta và thể làm bạn nữa rồi, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà. Nếu như từ chối, ta thích A Siêu, tuy rằng rất tốt nhưng giống như Đại Bạch , có lúc tính ấu trĩ của hợp với ta.
      Ta ở cửa phòng nắm chặt tóc, nghĩ ra bất cứ biện pháp nào ngược lại tóc túm được chùm. Buổi trưa, ta đến viện chính ăn cơm, mẹ làm hai món ăn đều là những món ta thích. Nhưng lần này ta chỉ ăn vài miếng liền bỏ đũa.
      Thức ăn bày ở đó hề hấp dẫn ta chút nào. Mẹ nhìn ánh mắt ta sau đó gắp cho ta hai miếng trứng gà, quan tâm hỏi ta: “Tiểu Ngũ, sao con ăn, bị bệnh sao? Hay là chê mẹ làm ngon?”
      Ta nhận lấy miếng trứng gà, lắc lắc đầu ; “, rất ngon mà. Chút nữa con gói lại đem về tiểu viện, lúc đó có thể từ từ ăn.”
      Mẹ ta cười : “Điểm này con tiến bộ rồi.”
      Ta ăn vào, nhưng mà Đại Bạch chắc đói rồi. Vừa rồi ta đối với có chút độc ác, trời nóng làm người ta dễ nổi nóng, gửi cho chút đồ ăn để tìm cho mình bậc thang để xuống. Đói là chuyện , ảnh hưởng đến việc tu thành hình người của mới là chuyện lớn.
      Lúc ta quay về tiểu viện vẫn giống như trước khi ta . Cửa phòng vẫn còn đóng chặt. Ta đẩy hai cái nhưng cái cửa dường như bị dính chặt với nhau. Ta dùng sức đẩy hai cái, bên trong lúc lâu cũng có động tĩnh. Vừa lúc ta định giơ chân đạp cửa nó lại mở ra, cuối đầu xuống nhìn thấy Đại Bạch uể oải nhìn ta.
      “Ta ngủ xong rồi. Đói bụng quá.”
      người khác ấu trĩ, phải bản thân mình còn ấu trĩ hơn sao? Ta đem cặp lồng vào phòng, lấy thức ăn và màn thầu bên trong ra ngoài.
      Ta cúi đầu dùng ngón tay gõ lên bàn giọng : “Xin lỗi, hôm nay chuyện nặng lời. À, qua đây ăn , có thịt.”
      Còn tưởng rằng đùa giỡn cười nhạo ta phen. đến bên cạnh bàn, quăng thứ gì đó lên bàn. Ta cúi đầu nhìn. ra là gói bánh hoa quế.
      “Ngày mai mang gói bánh này cho A Siêu , ăn xong chuyện của ngươi được giải quyết. được để người khác ăn, nếu xảy ra chuyện.”
      “Đem thứ người ta tặng mình tặng lại cho người ta tốt lắm, hơn nữa trong bánh hoa quế này có bỏ gì vậy? lẽ ngươi muốn giết chết ?” Ta vội vã trốn cách xa gói bánh chút, chỉ sợ nếu dính vào chút chết ai biết.
      Đại Bạch tiêu diệt xong miếng thịt và nửa cái bánh bao sau đó mới từ từ : “Ta chỉ giết củ cải, giết người. đem thứ này tặng tặng gì, lẽ lại phải dùng tiền mua cái mới hay sao?”
      Ta gật gật đầu cất gói bánh, đợi đến ngày mai mang tặng A Siêu.
      ***Chú thích:
      (1): 飞檐走壁: Võ nghệ cao cường, vượt nóc băng tường.
      (2): 腾云驾雾: Cưỡi mây đạp gió, đằng vân giá vũ.
      (3): 评书-bình thư: Những người cầm quạt kể chuyện trong quán trà khi xưa.
      (4): 媒妁之言父母之命: Lời của mai mối, mệnh của cha mẹ.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 6: CÓ ĐẸP TRAI HƠN NỮA CŨNG CHỈ LÀ CỦ CẢI~
      Ta sợ cây củ cải chết tiệt đó lại nhân lúc nửa đêm mang ta lên nóc nhà, nên khóa thêm hai lớp cửa. Đại Bạch nhìn thấy khóa cửa cười đến mức da nhăn lại, trông giống như bó hoa cải nở rộ.
      Ta chỉ vào hung dữ cảnh cáo: “Ngưi cười nữa . Cười nữa cho ngươi ngủ trong chuồng ngựa.” xong ta liền hối hận rồi, lời này ra miệng kết quả ngay mai mở mắt có thể nhìn thấy tiểu bạch. Ta liền nhìn Đại Bạch nhếch miệng nở nụ cười tự mình cho là đẹp nhất, Đại Bạch liền run rẩy.
      Ngày thứ hai trời vừa sáng ta liền đến trường học. Vừa vào cửa thấy quyển sách bay lại, cũng may ta tránh mau, nếu tổn hại nhan sắc của ta. Nhặt quyển sách bước vào lớp, liền nhìn thấy Cẩu Đản cùng người khác đánh nhau, bọn họ cứ như từ trong hang ổ sơn tặc nhảy ra vậy, người nắm đầu, người ôm chân, trông dễ sợ. Sau khi nghe ngóng mới biết ra là do Cẩu Đản đoạt trứng gà của người ta.
      Cẩu Đản ở thế bất lợi, nhìn thấy ta bước vào liền vội vàng vẫy tay gọi ta giúp đỡ. Ta bước lên hai bước rồi quay người về chỗ ngồi của mình, mình làm sai mà còn biết xấu hổ tìm đồng lõa, Cẩu Đản quá đáng.
      Những người vây xem nhìn thấy cảnh này liền cười lớn, Cẩu Đản trong nháy mắt mặt đỏ lên, chạy đến chỗ ta nhìn hồi lâu vẫn chuyện. Mặt mày đỏ hồng tức giận quay về chỗ ngồi của mình.
      Lúc này A Siêu bước vào, ta vẫy vẫy tay gọi lại. ngồi xuống câu đầu tiên liền hỏi ta: “Cẩu Đản sao vậy?”
      có gì. phạm lỗi phải chịu phạt.” Ta vuốt gói bánh hoa quế, trong tay là tầng mồ hôi. Đại Bạch ăn vào sao hết, nhưng ta vẫn rất khẩn trương. Lỡ như xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?
      “Này, này. Ngươi làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?” A Siêu huơ huơ tay trước mặt ta, ta căng thẳng làm gói bánh rơi xuống đất.
      A Siêu nhặt lên xem: “Đây là ngươi mang đến cho ta sao? Giống với cái ta tặng hôm qua, có phải rất ngon ? Ta nếm thử xem mùi vị có giống , nếu ngươi mua sai ta dẫn ngươi đến đó mua. Ta là khách quen.” xong mở gói bánh, lấy cái bỏ vào miệng.
      Ta muốn ngăn cũng kịp nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt mong A Siêu sao.
      lâu sau, thanh lúng túng vang lên trước mặt ta: “Xin lỗi Ngũ Cốc, ta sao có thể tự tiện ăn đồ của ngươi như vậy. Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta nên ở gần quá.” Ta mở mắt nhìn, A Siêu ràng xin lỗi nhưng mặt lại là biểu tình đùa cợt.
      Ta kích động nắm tay : “Ngươi thích ta nữa sao?”
      cuống quít tránh ra: “Ngũ cốc ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta thích người nhắn mảnh mai, còn ngươi thân hình có chút đẫy đà. Nhưng mà ngươi an tâm, chúng ta mãi là huynh đệ, là huynh đệ chê ngươi mập.”
      Đại Bạch làm cho quan niệm cái đẹp của A Siêu đều thay đổi. Nâng cao thẩm mĩ cũng sao, nhưng mà A Siêu bây giờ còn gì để hay sao? (Khúc này chém, nhưng cũng gần gần giống vậy [​IMG] Cái gì mà đẩy đà, ràng là muốn ta mập. Vì hạnh phúc cả đời của ta, ta nhịn!!!!!
      Quả nhiên cả ngày hôm nay A Siêu đề cập đến chuyện này nữa. Mặc kệ ta bóng gió về buổi sáng hôm đó như thế nào đều chút ấn tượng. Lúc ra về ta vừa đến cửa liền nghe thấy Cẩu Đản và A Siêu thầm ta hôm nay bất thường. biết đến chuyện gì Cẩu Đản liền xì tiếng khinh thường. Sau khi nhìn thấy ta bọn họ lại cười cười, ta đứng kế A Siêu, tiếng xì của Cẩu Đản làm ta cảm thấy rất chán ghét.
      Vừa về nhà mẹ liền hỏi ta có phải muốn ăn củ cải , ta nghe liền biết đây là nghiệt do Đại Bạch tạo ra. Quả nhiên, lúc ta vừa đến tiểu viện thấy Đại bạch phơi nắng, hơn nữa còn có tiểu bạch ăn như điên. Chuyện lần trước ta phạt nó hai ngày được ăn cơm.
      Ta chọc chọc vào Đại Bạch nằm mặt đất. trở mình, mắt híp thành môt đường chỉ nhìn ta, ta hỏi : “ phải ngươi muốn tu thành hình người sao? Sao còn nằm đây phơi nắng?”
      “Ta hấp thụ tinh hoa của mặt trời.”
      “Ai tin chứ. Ngươi phải muốn ở lì đây chứ? Ngươi rồi đó, tu thành hình người phải ngay.”
      Đại Bạch quay lưng nằm rạp mặt đất, bắt đầu phơi lưng: “Sao lại ? Đến lúc đó ngươi đừng thấy ta quá đẹp mà sống chết ngăn cho ta .”
      “Có đẹp đến mấy cũng thay đổi được việc ngươi là củ cải. Đúng rồi, việc của A Siêu xong rồi, nhưng ta cảm ơn đâu. Ngươi hằng ngày ăn của ta ở của ta, đây là ta đáng được nhận.” Ta đứng lên phủi phủi đất váy, quay người vào trong. Phía sau truyền đến tiếng thở dài.
      Buổi chiều Cẩu Đản giống như mọi ngày, nhìn ta cười hi hi haha. Nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Sau này ta mới nghĩ ra, là thiếu chút chân tình, nhiều thêm phần giả ý.
      Cười lòng hay giả dối chỉ cần lúc là nhìn ra ngay, mặt mang tầng mặt nạ vĩnh viễn khuôn mặt được tự nhiên.
      Buổi tối Đại Bạch ngủ say, còn ta lại trăn trở ngủ được. Cẩu Đản cùng ta, còn có A Siêu ở cùng nhau lâu như thế, sao vẫn thể học được cách làm người vậy?
      “Ngươi cho rằng nhân phẩm của ngươi có thể làm gương cho người ta sao?”
      Đại Bạch quay người vào trong hề động đậy, biết có phải mê hay ?
      “Ta mê. Nữ nhi các người phiền phức, Cẩu Đản sao nữa?” Đại Bạch nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, làm ta càng hoảng sợ.
      “Làm sao ngươi biết ta nghĩ gì?”
      “Ta rồi, ban ngày ta hấp thụ tinh hoa của mặt trời, là ngươi tin. Đây là để luyện thành thuật đọc tâm. Sao? Rất khâm phục ta phải ?”
      Đại Bạch vẫn rất đê tiện. Ta đem chuyện ban sáng kể hết cho nghe. Sau khi xong, giọng nghẹn trong lòng ta thoát ra ngoài, biến mắt còn tung tích.
      “Trẻ con vẫn là trẻ con, nhưng mà ngươi ngốc như vậy vẫn nên cách xa chút, con người Cẩu Đản này tốt. Ngươi có nhớ tên là Lý Tụ Tài ? Từ việc trộm cắp vặt làm ít, ngươi và A Siêu bình thường đều gánh tiếng xấu thay .”
      Nghe xong, ta đột nhiên cảm thấy biết quá nhiều rồi. Ta hỏi làm sao biết sống chết , chỉ rằng thông thiên văn, dưới thông địa lý. nên đổi tên thành thầy giáo biết xấu hổ, như vậy mới biểu được trình độ mặt dày của ta.
      Trong lòng lại buồn phiền phen, lần này hoàn toàn thể nôn ra.
      Lời tác giả: Cẩu Đản rốt cuốc có phải là đứa trẻ xấu hay ?~~~

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 7: KỂ TỪ KHI ĐẠI BẠCH ĐẾN TIỂU VIỆN, A SIÊU LUÔN XUẤT VỚI DÁNG VẺ CON RỐI BỊ GIẬT DÂY.
      Từ đó về sau, ta bắt đầu duy trì khoảng cách với Cẩu Đản, vậy mà ta lại luôn tiếp cận ta. Qua qua lại lại trở thành ta trốn , cứ giống như ta thiếu nợ tiền vậy. Trong thời gian này biết từ lúc nào mà cấu kết cùng bọn người Lý lão đại thôn bên cạnh. Lý lão đại là tiểu bá vương của thôn bên cạnh, gia đình có tiền, ý nghĩ xấu xa ít, trường nào chịu nhận .
      Cẩu Đản đưa cho ta tờ giấy, bảo ta sau giờ học đến rừng cây ở đầu thôn, có vật hay để xem. Ta vo tròn viên giấy ném ra ngoài cửa sổ, để ý đến . lát sau lại thêm viên giấy bay qua chỗ ta rơi xuống bàn, chữ giấy như chó chạy: đến ngươi hối hận.
      Ta liếc cái, tờ giấy thứ hai lại theo tờ thứ nhất, vẽ thành đường cung trong trung. Thầy giáo ho tiếng, ta quay đầu nhìn thầy cười cái, tiếp tục nghe bài.
      Thầy giáo giảng xong bài, ta lại ngồi trong lớp đợi thêm chút. Khu rừng ở đầu thôn là con đường ta nhất định phải ngang qua khi về nhà, lần này Cẩu Đản hẹn ta nhất định có chuyện gì tốt. Ta cũng được xem là cầm đầu của nơi này, tiện thể gọi vài người quan hệ tồi cùng về, như vậy cho dù xảy ra chuyện cũng có người giúp đỡ.
      Chúng ta mỗi người cầm bắp nướng lảm nhảm chuyện gia đình. Lúc ngang qua khu rừng ta nhìn vào trong vài lần, nhìn thấy Cẩu Đản, nhưng lại nhìn thấy A Siêu.
      Ta vẫy tay với : “A Siêu, ngươi làm gì ở đó vậy?”
      nhanh chóng về phía ta, giục bọn ta ta về phía trước. Bọn ta hỏi có chuyện gì, nhưng câu cũng , bộ dáng như bị sói đuổi, mắt mũi cau lại, vẻ mặt nôn nóng.
      Ta ngăn A Siêu, nắm lấy tay áo : “Có phải Cẩu Đản tìm Lý lão đại ức hiếp người ? Đừng sợ, chúng ta có nhiều người.”
      Những người cùng gật gật đầu an ủi A Siêu. lắc lắc đầu: “ phải, phải bọn người Lý lão đại. Tóm lại mau chạy .”
      Sau đó dù hỏi thế nào cũng đóng chặc miệng . Chúng ta chỉ có thể đem theo thần sắc hoảng hốt của A Siêu về nhà. Trước khi , A Siêu còn nắm lấy tay ta: “Ngũ Cốc, sau này đừng đến khu rừng ở đầu thôn.”
      Khu rừng ở đầu thôn là con đường tốt nhất về nhà, nếu con đường đó chỉ có thể vòng qua con đường , những khó mà còn rất xa, nhưng ta vẫn gật gật đầu.
      Sau khi về nhà ta tìm con dao nhét vào trong cặp, hoảng sợ nhìn Đại bạch đấu với gà mái: “Ai chọc giận người rồi? Muốn giết người phân thây sao?”
      Ta vung đao về hai lần, lùi lại vài bước, gì nữa.
      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Ta dụi mắt vỗ vỗ Đại Bạch bên cạnh: “Củ cải mở cửa.” Đại Bạch nghiêng người. Bên ngoài vang lên tiếng rầm, ta vội vàng mặc áo chạy ra ngoài xem. A Siêu biết tại sao lại đứng ở trước cửa, tay cứng ngắc giữa trung. Từ khi Đại Bạch đến đây, mỗi lần A Siêu đều là bộ dạng con rối gỗ cứng ngắc xuất trước mặt ta.
      Hai cánh cửa cánh nằm mặt đất, đây chắc là nguyên nhân của tiếng rầm ban nãy. Đại bạch đáng chết, ta bảo mở cửa, phải bảo phá cửa, cánh cửa tốt như thế mà lại bị hủy mất.
      A Siêu sau khi bước vào nhìn thấy cánh cửa nằm mặt đất liền kéo kéo tóc, cẩn thận : “Xin lỗi, phải ta cố ý.”
      Ta khoát tay, cao giọng : “ trách ngươi. Thứ gì đó phải sửa chửa rồi.” Vừa xong trong phòng liền truyền đến thanh đồ vật rơi xuống.
      Ta vỗ tay cười cười nhìn vẻ mặt hoảng sợ của A Siêu sau đó dẫn vào trong viện. Ngồi ghế đá, A Siêu bắt đầu có phản ứng, khẩn trương nắm lấy tay ta. Còn chưa chuyện, trong phòng lại truyền đến tiếng ho khan.
      Tay A Siêu cứng ngắc: “Trong viện của ngươi lại có đàn ông sao?”
      Ta rút tay về: “Là biểu đệ bà con xa của ta, từ trong núi mới ra, vẫn chưa quen với nơi này, gặp người khác đều rất hưng phấn.”
      A Siêu nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: “Ngũ Cốc, chuyện ngày hôm qua ta càng nghĩ càng thấy sợ, ta cảm thấy chịu nổi nữa nên chạy đến đây cho ngươi biết. Hôm qua Cẩu Đản cùng bọn người Lý lão đại đứng ở khu rừng chờ ngươi, nghe Cẩu Đản tìm vợ cho Lý lão đại. Ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên lặng lẽ đứng đó chờ ngươi, kết quả, bọn người Lý lão đại đều xảy ra chuyện, tất cả đều giống như phát điên chạy ra khỏi khu rừng , có người còn mất cả giày. Sau đó…”
      đến đây A Siêu lại nuốt nước bọt. Ta rất tò mò nên hối thúc mau .
      “Sau đó ta nhìn thấy người.”
      Ta xoa xoa mồ hôi trán, vỗ đầu : “Ngươi hù chết ta rồi. Người có gì đáng sợ?”
      Thân thể ràng vừa run lên: “Người đáng sợ. Nhưng người mà ta nhìn thấy là người quen. Vừa mới chết năm nay. Tang lễ của ta cũng có .”
      Nghe đến đây ta và A Siêu đều run lên, lông tơ người đều dựng đứng, gió vừa thổi qua liền cảm thấy mát mát, ra cả người ta đều ướt sũng rồi.
      Trầm mặc lúc lâu, xung quanh gió thổi lướt qua ta, mẹ ta mang cơm đến phá vỡ yên tĩnh.
      “A Siêu đến sớm vậy sao? Cùng Tiểu Ngũ nhà chúng ta ăn cơm , sau đó có thể cùng nhau đến trường. Ai da, cái cửa này?...”
      Bọn ta ai gì, gật gật đầu, lấy bánh bàn bỏ vào miệng, có mùi vị.
      Trước khi ta còn lấy giấy tiền vàng bạc còn thừa lại trong nhà sau thanh minh nhét vào cặp, lấy đao ra mài mài lại, sau đó kéo A Siêu chạy về hướng khu rừng . Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, có thể chỉ cần đốt ít giấy tiền mọi việc qua thôi.
      Lời tác giả: Những người cầm sung ơi, sung hãy giấu nó ~~ (*)
      (*): Nguyên văn là: “筒子们,爱它你就收藏它~~~ (Ta nghĩ tác giả kêu mọi người đừng war hoặc chặt chém nhân vật á, chứ ta cũng hiểu nữa)

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      CHƯƠNG 8: LÝ LÃO ĐẠI CHO TA LÀM VỢ CẢ~~
      đường đến trường, ta và A Siêu cùng dìu nhau về phía trước, A Siêu run lẩy bẩy, còn ta giả vờ dũng cảm phía trước . ra trong lòng ta giống như có đàn ngựa gầm thét, giẫm đạp lến nhau làm bụng ta run lên.
      “Ngũ Cốc, chúng ta nên đường khác .”
      “Sợ cái gì chứ. làm gì trái với lương tâm sợ gì ma quỷ chứ.”
      Tay A Siêu nắm lấy tay áo của ta run lên, đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy cặp ôm vào trong ngực rồi gào lên tiếng.
      “Ngũ Cốc, ta... trong tang lễ ta lật đổ những vật điếu (1) của , nhất định quay lại trả thù.”
      Nhìn thấy ở đó khóc lóc ầm ĩ, đàn ngựa trong lòng ta cũng đều chạy mất, ta ghét nhất là nam nhi mà lại khóc lóc, có cái gì ghê gớm đâu. Ta kéo từ dưới đất lên, đẩy tiếp tục về phía khu rừng đó.
      “Khóc cái gì mà khóc, ngươi có phải nam nhi hả? Chúng ta đốt cho ít giấy tiền để xin lỗi sao. Trời còn sáng mà ngươi lại sợ . phải ngươi quen sao? là người mọn vậy sao?
      phải....”
      phải là được rồi. Lúc làm người mọn làm quỷ cũng như vậy.”
      đường A Siêu mặc kệ ta nắm nắm kéo kéo . Lúc nhìn thấy người già sống trong khu rừng ta còn lớn tiếng cười , A Siêu lại làm ra bộ dáng sắp chết. Lúc có ai ta liền đạp vào chân , đồng thời cảnh cáo được kể chuyện này cho người già nghe, nhìn thấy người chết là điềm xấu.
      Ta vốn là người tin vào quỷ thần, đương nhiên đó là trước khi ta đào được Đại Bạch, sau khi ta đào ra , ta bắt đầu tin thế gian này có những thứ phải là người, hơn nữa những vật này...đều có bệnh. (Chị xỏ quái [​IMG]
      Nếu phải vì A Siêu ta cũng trêu chọc đến những thứ này. Ta làm như vậy đơn giản chỉ vì diệt cỏ tận gốc làm an lòng A Siêu, dù sao cũng vì giúp ta mới nhìn thấy những thứ như thế.
      đường vừa vừa nghỉ, ta và A Siêu chưa bao giờ đến trường mà phải dùng thời gian dài như vậy, lần này tốn gấp đôi thời gian lại vẫn chỉ được đoạn ngắn. Những gia đình hai bên đường bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, khói bếp lượn lờ, cách khu rừng vẫn còn đoạn khá xa chỉ còn lại vài căn nhà, hơn phân nửa đều là người già. Ta đứng trước cửa nhà bọn họ có thể nhìn thấy những phiến lá xanh mướt của những cây dương trong khu rừng vẫy chào bọn ta. (Ý là chị nãy giờ vẫn chưa đến khu rừng)
      Ta dừng lại nuốt nuốt nước miếng nhìn A Siêu cái, phát cũng nhìn ta, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Ta quay đầu bất chấp tất cả lôi chạy về phía khu rừng , bị ta kéo cái lảo đảo, chỉ có thể ngây ngốc bị ta kéo .
      Chạy đến chỗ đứng ngây ra ngày hôm qua, ta tìm nơi sạch rồi quỳ xuống, lấy giấy tiền từ trong cặp ra, còn có hai cái bánh bao ta lén lấy từ nhà. Quay đầu lại phát A Siêu vẫn ngây ngốc mà nhìn ta, ta biết bị hù dọa đến chết rồi, chỉ có thể dùng sức kéo quỳ xuống.
      Ta bắt đầu đốt giấy, tro giấy bay lên làm mắt ta cay xè chảy nước mắt. Ta cũng thèm lau, quả là rất hợp cảnh.
      “Cái kia...Người của ngày hôm qua, A Siêu phải cố ý đánh đổ những vật điếu của ông, bây giờ ta dẫn đến đây nhận lỗi, xin ông rộng lòng bao dung. Bọn ta vẫn còn , còn chưa hiểu chuyện, còn....”
      Còn chưa xong, đằng sau lại truyền đến tiếng cười lớn. Ta chợt lạnh người, vô ý thức nắm lấy tay áo của A Siêu làm càng hoảng sợ.
      ngờ tiểu thư của Lưu gia lại mê tín như vậy. phải nương sợ trời sợ đất sao?”
      Người đến là Lý lão đại, vừa vừa động tay động chân với ta, phía sau còn dẫn theo Cẩu Đản. Nhìn bộ dáng cúi đầu khom lưng của Cẩu Đản, ta trừng mắt nhìn cái, hôm nay chơi với ta rất vui vẻ, ngày mai lại chạy theo người khác, còn phải là nhìn thấy ai có tiền chạy theo sao?
      A Siêu đứng lên bảo vệ ta ở sau lưng, mặc dù chân vẫn nghe sai bảo mà run lên cầm cập, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp nhìn thẳng vào Lý lão Đại và Cẩu Đản. Cẩu Đản liền nhìn khinh thường.
      “Lớn lên ra sao thực theo ý người, có tiền có quyền. Lão già chết ở nhà phải rất xem trọng môn đăng hộ đối sao? Cùng lắm lấy xong lại lấy thêm người nữa.”
      Biểu tình đùa cợt độc ác khiến lý trí còn sót lại của ta cũng biến mất, ta tiến lại gần Lý lão đại, giơ chân lên đạp lên người cái. ngờ sức lúc quá làm bắt được, vẻ mặt nhìn ta châm biếm.
      “Cho nương làm vợ cả ngươi còn chịu, cẩn thận cuối cùng ngay cả vợ cả nương cũng được làm.”
      A Siêu muốn đến cứu ta lại bị đẩy ngã dưới đất. Có lẽ do đầu bị đập xuống đất nên ngất xỉu rồi, ta gọi thế nào cũng có chút phản ứng.
      Ngay lúc ta tưởng bị bắt ở đây phía sau Lý lão đại truyền đến câu ngu ngốc. Trước đây ta luôn cảm thấy giọng này rất đê tiện, vậy mà bây giờ lại thấy rất êm tai.
      Còn chưa nhìn thấy quái nào đó Lý lão đại buông chân ta ra, ba bước dập đầu, năm bước lạy mà rời khỏi đây, trong miệng ngừng lầm rầm xin lỗi, xin lỗi, Cẩu Đản cũng quỳ lạy như thế sau lưng . Ta đoán khi tỉnh lại đầu bọn chúng được mọc đấy bánh bao.
      Ta muốn bước lại xem A Siêu như thế nào, Đại Bạch lại lắc lư nhảy đến trước mặt ta, nhìn A Siêu cái rồi : “ sao...”
      “Ngươi phải là vì Lý lão đại muốn nạp tiểu thiếp mà đánh chứ?”
      Ta muốn nhổ nước miếng dìm chết . Tên củ cải này nhất định khi ra khỏi nhà quên mang theo não, đúng, vốn có não. Ta nhìn khinh thường, lắc lắc đầu.
      “Ngươi ở đây làm gì?”
      “Ta đến hấp thụ tinh hoa của nơi này, ai ngờ lại thấy được màn như vậy. Ngươi đốt giấy tiền cho ai thế?”
      Ta đem hết tất cả cho nghe, cúi đầu suy nghĩ lát mới mở miệng: “Ta giúp ngươi liên lạc với ông ta, bảo đừng đến hù dọa các ngươi.”
      xong liền quay người ra khỏi khu rừng, ta kiềm chế được mà cũng theo . Căn bản là ta thể kiểm soát.
      “Trốn học, theo ta đến bờ ruộng tu luyện.”
      ra chuyện trốn học đối với ta rất bình thường, nhưng mà A Siêu còn nắm ở trong rừng.
      “Lát nữa ta tỉnh lại, cần lo lắng.”
      Ta bán tín bán nghi theo đến bờ ruộng.
      ***Chú thích:
      (1): 贡品: Cống phẩm, ta nghĩ đây là những thứ mà người ta mua lại để cúng trong tang lễ đó. biết gọi là gì nên ta để vật điếu luôn~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :