1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44. Làm lớn chuyện
      Editor: trang bubble ^^

      Lôi Đình và Chu Tiêu cùng nhau lái xe lên đường đua.

      Khi Lôi Đình thấy xinh đẹp kia lấy phong thái tuyệt thế ngạo nghễ đứng nghiêm ở trong đêm tối, ở dưới đèn xe chiếu rọi cỗ xe Rambogini bị phá hỏng đến ra dáng, càng thêm lộ ra vẻ thần bí rung động lòng người trong lòng của vừa động, con ngươi thâm thúy thoáng qua tia nóng rực.

      là quá tuyệt vời! Lương Kinh Diễm rơi xuống sườn dốc, thời gian bọn Chu Tiêu tới, lúc này hết thảy tất cả đều bị tính toán kém phần!

      Làm sao lại chắc chắn bọn họ đến cứu như vậy?

      Khi đường hỏi ra câu kia, Tiêu Cửu Cửu cười cái , "Em tin tưởng bọn họ, giống như tin tưởng chính em vậy! Nếu như bọn họ gặp nạn, em cũng tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn!"

      xong, lại nghiêng đầu nhìn cái, cười : " cũng giống vậy, tại em gặp nạn, giữ lại chút nào trợ giúp em, mà ngày kia lúc cần em, em cũng nhất định giữ lại chút nào trợ giúp ! Lôi Đình, biết tại sao ? Bởi vì, các đều là bạn chí cốt mà Tiêu Cửu Cửu em coi như người thân có thể qua số mệnh!"

      Khoảnh khắc kia, cảm giác tim đập thình thịch, nhiệt huyết cuồn cuộn sôi trào.

      Nhìn thiếu nữ mới mười bảy tuổi này, đột nhiên có chút hiểu, tại sao bên cạnh lại tập hợp nhiều người đàn ông có quyền thế lại xuất sắc vì bán mạng như vậy, tại sao bọn họ lại dùng hết toàn lực nghĩ hết biện pháp để cưng chiều , tại sao lại muốn để cho chịu khổ, để cho vất vả, để cho chịu đau khổ.

      có tư cách này, phải sao?

      Bọn Chu Tiêu là đoàn mũi nhọn và đại đội đặc chủng mũi nhọn của quân khu B, xử lý trường và thu thập chứng cứ của loại án phát sinh này, quả chỉ là đĩa đồ ăn đối với bọn họ, rất nhanh, dẫn người tới liền thu thập hết tất cả chứng cớ đường đua.

      Chu Tiêu cũng trì hoãn, chuẩn bị , điện thoại di động của đột nhiên vang lên.

      Khi Chu Tiêu nghe được lời người đột nhiên ra trong điện thoại di động nhất thời mày rậm chau chặt, từ tốn câu, "Tôi hiểu! Tôi lập tức sắp xếp ấy rời !"

      Cúp điện thoại, mặt Chu Tiêu nghiêm túc với Cửu Cửu, "Nhà họ Lương biết tin tức, bọn họ ngay lập tức phái người giữ các đường giao thông quan trọng của kinh đô, hạ lệnh nhất định phải bắt em lại. Cửu Cửu, người nhà họ Lương lòng dạ độc ác, những năm này người đắc tội bọn họ đều có kết quả gì tốt, tại đưa em và Lôi Đình trước, tốt nhất lập tức tìm chỗ trốn trước, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài nữa, về sau tuyệt đối được làm việc liều lĩnh như vậy nữa, có chuyện gì cũng chờ Cẩn Chi trở lại hẳng ! Nghe chưa?"

      Nếu như khi Lương Kinh Diễm tử vong, ở dưới trả thù của nhà họ Lương, sợ là cho dù Tiêu Cửu Cửu chết, cũng phải tróc thân da!

      Chu Tiêu thể lo lắng cho .

      Lúc này, Tiêu Cửu Cửu cũng biết hậu quả gây ra sau khi mình kích động, nhưng mà, coi như làm lại lần, vẫn làm như vậy, vì báo thù cho Phượng Thần, dù là chết , cũng bằng lòng!

      Nhưng cũng mong muốn bởi vì mình kích động, mà liên lụy đến Tiêu Cẩn Chi và bọn Chu Tiêu.

      Có trách nhiệm, nhất định gánh! Gặp nạn, cũng nhất định đương đầu!

      Nhưng mà, chuyện làm đào binh này, khinh thường!

      " Tiêu, xin lỗi! Em muốn chạy trốn, cũng thể trốn! Chuyện này nếu là em gây nên, vậy trách nhiệm phải là em tới gánh. Tuy chuyện này em cũng có ôm mục đích tốt, nhưng bọn Lương Kinh Diễm ra tay trước muốn giết em, em cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45. Nhà tù nữ
      Editor: trang bubble ^^

      Tiêu Cửu Cửu là người thông minh cỡ nào, mới nãy khi vừa thấy cha của Chu Tiêu tới, lại thấy cha của Lương Kinh Diễm, đại bộ trưởng Lương cũng tới nữa, biết là mình tránh thoát được trận đánh ngày hôm nay, cho nên mới chủ động đứng dậy, chính là muốn chuyện này ảnh hưởng đến Chu Tiêu và Lôi Đình nữa.

      Chu Tiêu là đệ tử thế gia, cũng có trách nhiệm của , thể bởi vì mà bị liên lụy.

      Mà Lôi Đình, theo như , cũng là nhi giống như , ngoài mặt, Lôi Đình chỉ là tay đua xe, nhưng vụng trộm, vậy mà lại có thân phận khác, nếu như bị nhà họ Lương để mắt tới, cũng là chuyện rất nguy hiểm.

      Nếu như chủ động đứng ra, nhà họ Lương cũng đặt chú ý ở người Lôi Đình.

      Lại , Lôi Đình còn phải giúp làm việc, chỉ có gánh vác áp lực, Lôi Đình mới có càng nhiều thời gian để thao túng dư luận Internet, mở rộng ảnh hưởng.

      Khi bị hai người đàn ông áo đen kia áp giải lên chiếc Hồng kỳ (cờ đỏ), nghe được tiếng gào tan nát cõi lòng của Chu Tiêu và Lôi Đình vang lên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Điểm mấu chốt

      Edit : Sóc Là Ta

      Viên cảnh ngục này tên gọi là Cam Lập, cũng là con cháu trong quân khu. Tuy địa vị nhà họ Cam sánh được với nhà họ Tiêu, nhà họ Chu, nhà họ Tần nhưng ở đại viện quân khu này, nhà họ Cam cũng có vị thế nhất định.

      Cam Lập và Tiêu Cẩn Chi cũng giống bọn người Chu Tiêu và Tần Tấn. Tuy bọn họ và Tiêu Cẩn Chi là những người đáng tin nhưng dù gì cũng là người quen. Trong đại viện quân khu này, ai gặp Tiêu Cẩn Chi và ngay cả đến Cam Lập cũng gọi tiếng "Tiêu ca" .

      Việc Tiêu Cẩn Chi nuôi dưỡng Tiêu Cửu Cửu, trong toàn bộ quân khu này, có thể ai biết. Ngay chính Cam Lập cũng từng được gặp Tiêu Cửu Cửu ở khu bảo tàng Ngọc Sơn này.

      ngưỡng mộ Tiêu Cửu Cửu có dung nhan diễm lệ nhưng cũng tự mình biết, Tiêu Cửu Cửu là loại người bọn họ thể chạm vào. Vì thế, cố gắng kiềm chế lại những rung động trong lòng nhưng trong tiềm thức Cam Lập vẫn quan tâm những tin tức có mặt Cửu Cửu.

      Bên cạnh đó, cũng nghe về chuyện tranh chấp giữa Cửu Cửu và Lương Kinh Diễm, cũng chăm chú theo dõi tiến triển tình hình thế nào.

      Hôm nay vừa đúng lúc tới phiên trực đêm, mới vừa giao ban lâu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Cửu Cửu. Trong phút chốc Cam Lập có chút bối rối, theo bản năng có cảm giác xảy ra việc chẳng lành.

      Ngục giam này là nơi nào? nơi có bao nhiêu cửa chính cùng cửa phụ mà Cam Lập làm ở đây bao nhiêu năm, sao lại đường nước bước của nó chứ?

      Tiêu Cẩn Chi xem Tiêu Cửu Cửu như châu như bảo làm sao có khả năng cho ấy tới nơi này chịu khổ? Chẳng lẽ,Cửu Cửu bị người khác hãm hại bức ép đến nơi này?

      Cam Lập dám thất lễ, nhanh đến nơi vắng vẻ, lấy di động ra và lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi. Nhưng điều khiến nhụt chí chính là điện thoại của Tiêu Cẩn Chi lại trong tình trạng tắt máy.

      Cam Lập lại nhanh chóng gọi cú điện thoại khác, biết Chu Tiêu cũng thân với Tiêu Cẩn Chi nên liền gọi điện thoại cho Chu Tiêu. Cuối cùng cũng thông được với điện thoại của Chu Tiêu nhưng người nghe điện thoại lại là ba của ta – tướng quân Chu. Vừa nghe thấy Cam Lập muốn tìm Chu Tiêu, giọng của đại tướng quân Chu lập tức trầm xuống: "Cậu tìm nó có chuyện gì?"

      Cam Lập thấy tình hình ổn nên cũng nhanh chóng cười "Bác Chu, lúc trước cháu có nợ Tiêu ân tình. Vì vậy, cháu muốn tìm cơ hội mời ấy ăn bữa cơm, bác có thể giúp cháu chuyển lời cho ấy được ? Chỉ cần khi ấy về, bác ấy gọi điện thoại cho cháu."

      Đại tướng quân Chu khinh thường hừ tiếng: "Gần đây có biến mất tăm mất tích rồi. Vậy , cụp!"

      Cam Lập nghe được thanh cúp máy "tít tít tít" của đối phương. sửng sốt hồi, điện thoại của Chu Tiêu lại nằm trong tay ông già kia, cảm giác mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn nhiều.

      Cam Lập cũng còn cách nào, đành gọi điện thoại cho Tần Tấn. Điện thoại của Tần Tấn đúng là có thông nhưng vẫn có ai bắt.

      Lần này phải làm sao đây?

      Nửa đêm canh ba, người tắt máy, người có ở nhà, người bắt điện thoại. Vậy
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Ai là chị hai?

      Edit : Sóc Là Ta

      Chắc chắn rằng người phụ nữ lớn tuổi kia ở đây lâu nhưng vẫn chưa từng đụng phải ai chuyện hung hăng như Cửu Cửu đây. Khuôn mặt trắng nõn kia sững sờ, lập tức ngửa đầu như con gà mẹ "cục ta cục tác" sau đó ấy cười duyên lên, : " biết điều, là có ý tứ."

      ta vừa cười, vừa quay đầu nhìn về phía đám chị em mình với giọng điệu trêu tức : "Các người xem, này đúng là thú vị."

      Những kẻ nữ phạm nhân kia lập tức lộ ra nụ cười khinh thường, như cười Tiêu Cửu Cửu làm chuyện bọ ngựa đấu xe ngu xuẩn nào đó.

      Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Cửu Cửu vẫn mực lạnh lùng, cặp mắt hắc tuyến phảng phất sâu thấy đáy khiến tâm gan người thiếu phụ cũng dần phát lạnh. Lúc này ta nghiêm mặt "Được rồi! Trước hết tôi xin tự giới thiệu về mình chút. Tôi tên là Dung, bọn chị em trong phòng này đều gọi tôi là chị Dung. , tôi lại giới thiệu cho biết người chị uy vũ mạnh mẽ của chúng ta, ầy, đây chính là phòng của đàn chị chúng tôi, chúng tôi tôn xưng ấy là chị hai bá đạo. Còn giờ, có thể tự giới thiệu mình được chứ?"

      "Tiêu Cửu Cửu!"

      trả lời trực tiếp, đơn giản lại lãnh khốc phối hợp với khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ vô song, cùng ánh mắt lạnh lùng vô tình. Lúc này khí thế mười phần của Tiêu Cửu Cửu thực áp đảo tất cả bọn họ.

      Ngay khi chị hai bá đạo nghe thấy thế, trong lòng cũng "hồi hộp" giật mình cái, phát cái người tên Tiêu Cửu Cửu này sâu lường được. Xem ra đúng là phải loại người dễ trêu, mà lúc này thay đổi cách nhìn về Tiêu Cửu Cửu.

      Nhưng chị hai bá đạo vẫn lời nào, lăn lộn nhiều năm như vậy, mặt mũi của phải tự nhiên mà có, mà là phải cực khổ đánh nhau mới có. Nghĩ vậy, mới dong duổi tiếp tục thử Tiêu Cửu Cửu xem ấy là tay đáng gờm hay chỉ là giả bộ trâu bò?

      Chị Dung nở nụ cười nghề nghiệp hóa, nhìn Tiêu Cửu Cửu : "Em Tiểu Cửu, nếu em vào đây rồi, như vậy hãy theo quy củ của nơi này. Đến đây, quỳ xuống trước mặt chị hai bá đạo, hô tiếng chị hai. Tôi bảo đảm hôm nay ai làm khó dễ em, mà em cũng dễ dàng sống vui vẻ ở đây hơn. Em thấy thế nào?"

      Muốn quỳ gối trước mặt người phụ nữ kia sao? Tiêu Cửu Cửu rất khách khí cười lạnh tiếng.Đời này, Tiêu Cửu Cửu chỉ lạy trời đất, ba mẹ còn chưa quỳ có người nào có thể khiến quỳ đây. Tiêu Cửu Cửu chút để ý đến lời của thiếu phụ kia, ngồi thẳng lưng dựa vào giường, nhắm chặt mắt lại.

      Vừa thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu này có vẻ mềm được cứng xong, sắc mặt chị Dung cũng thay đổi. ngờ cao gầy xinh xắn cực kỳ đáng này lại là tiểu nha đầu bướng bỉnh cứng đầu.

      Giọng ta chìm xuống, : "Tiểu Cửu Cửu, rốt cuộc em có quỳ hay ? đừng trách bọn chị khách khí."

      Tiêu Cửu Cửu đưa tay che miệng ngáp cái, miễn cưỡng nhìn về phía ấy. Tròng mắt trong suốt, cười tươi như hoa, đến nỗi chị Dung có kinh nghiệm sống lâu năm ở hồng trần này cũng chìm trong nét cười tươi xinh đẹp của . Đáy mắt thoáng qua tia ngạc nhiên.

      "Tôi cho các người biết, tốt nhất nên chọc tôi, bằng , các người hối hận. Tôi ra tay thôi, vừa ra tay lưu tình, cũng đừng trách sao tôi nhắc nhở các người."

      Giọng Tiêu Cửu Cửu lười biếng vui tươi, miệng ra những lời hung ác khiến những nữ phạm nhân này khó chịu. Từ khi nhà tù này tồn tại đến nay, biết các thuần phục bao nhiêu đứa bướng bỉnh rồi, cũng tin hôm nay các thuần phục được con bé này.

      thế giới này, xưa nay thiếu những người biết dưới lớn , càng thiếu những kẻ não tàn tự ngông tự đại cho rằng ta là thiên hạ đệ nhất.

      Vào lúc này, vóc người cao lớn của chị bá đạo lại uy mãnh đứng dậy.

      như con báo hùng hổ mạnh mẽ bước từng bước trầm ổn đến trước mặt Tiêu Cửu Cửu. duỗi cánh tay béo múp ra muốn nắm cằm Tiêu Cửu Cửu, lại phách lối mở miệng vài câu doạ sợ cốt ý để Tiêu Cửu Cửu chịu thua.

      Chỉ tiếc tay chưa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: Khẩn cấp trở về

      Editor: Mẹ Bầu

      Lại đến chuyện Tiêu Cẩn Chi ở bên này.

      Từ kinh đô bay Nam Phi, cho dù là chuyên cơ cũng phải bay mất mười mấy giờ. Kể từ sau khu Tiêu Cẩn Chi lên máy bay, trong lòng của vẫn có loại cảm giác vô cùng bất an.

      Đến khi chuyên cơ chở Tiêu Cẩn Chi an toàn đáp xuống sân bay ở Nam Phi là tám giờ tối rồi.

      Cho đến bây giờ mười mấy giờ trôi qua, nhưng đối với Tiêu Cẩn Chi mà , trong lòng vẫn hề yên ổn trở lại mà chỉ thấy cực kỳ đau khổ. Có thể , lo lắng cho Cửu Cửu đến đứng ngồi yên, tâm trí có chút tập trung. Cho nên vừa mới xuống máy bay, Tiêu Cẩn Chi liền lập tức khởi động lại điện thoại lúc trước tắt máy.

      Nếu như gọi điện thoại, được nghe thấy giọng của chút, cảm thấy yên lòng.

      Nhưng đợi điện thoại của gọi , khi điện thoại của vừa mới mở ra chuông điện thoại cũng vang lên điên cuồng.

      Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, mày rậm của Tiêu Cẩn Chi liền nhíu lại, lập tức nhấn xuống nút trả lời.

      Giọng của Chu Tiêu vội vàng như lửa cháy đến nơi rồi vậy. Trong nháy mắt, từ đầu dây điện thoại bên kia tiếng của Chu Tiêu rống thẳng vào trong tai của Tiêu Cẩn Chi: "Lão đại, cuối cùng cũng mở máy rồi! Cửu Cửu, ấy xảy ra chuyện rồi! ấy và Lương Kinh Diễm cùng nhau đua xe ở Câu Lạc Bộ đua xe Linh sơn. Lương Kinh Diễm đưa cả người và xe cùng bay vào vách đá. tại tôi cùng A Minh lái xe đưa bộ đội chạy tới đó để giải quyết hậu quả. mau chóng trở lại ! Tôi sợ rằng, lần này Lương Kinh Diễm gặp chuyện may, chắc chắn nhà họ Lương chịu bỏ qua đâu!"

      Chu Tiêu hơi, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Tiêu Cẩn Chi nghe, giữa chừng cũng hề ngừng lại lấy hơi lần.

      Chuyện này thực tin tức xấu vô cùng bất lợi, làm chấn động đến Tiêu Cẩn Chi, khiến cũng có chút choáng váng, đợi nghe xong câu chuyện, lúc này ngay cả đầu ngón tay của cũng cảm thấy lạnh như băng!

      Cái nhóc chết tiệt này, ngay từ lúc trước cho tới giờ, cũng luôn có cảm giác bình thản kia của chỉ là giả vờ... quả nhiên! Quả nhiên! ở đó để chờ cơ hội! Khó trách lúc ra cửa, còn làm như có chuyện gì, còn tỏ vẻ ân cần, lần đầu tiên còn chủ động vòng tay khoác lên cổ của , dùng sức hôn cái lên gương mặt của , lại còn dặn dò nên sớm về sớm, hại trái tim của bị rối loạn lên hồi.

      ra là như vậy! ra là như vậy! lựa chọn lên Linh Sơn đua xe cùng Lương Kinh Diễm, như vậy là chủ định hạ quyết tâm muốn sống nữa rồi hay sao?

      Tiêu Cẩn Chi vừa thoáng nghĩ đến đây liền dùng sức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong trái tim như bị co rút lại hồi mạnh mẽ, căng đau đến khó nhịn.

      này có lương tâm, chẳng lẽ bọn họ sống gần gũi với nhau suốt bao nhiêu năm qua, gần như người trong nhà như vậy rồi mà cũng chưa thể làm cho thấy cảm động hay sao? Chẳng lẽ ở trong lòng của , trừ Phượng Thần ra, chút địa vị nào hay sao? lại hề có sức ảnh hưởng chút nào đối với hay sao? Vì Phượng Thần, đến ngay cả chết cũng làm cho thấy sợ hãi hay sao? muốn mình chết theo Phượng Thần mới cam tâm ư? Vậy còn sao đây? vứt bỏ tình cảm của đối với suốt bao nhiêu năm qua ở chỗ nào rồi?

      Trái tim của Tiêu Cẩn Chi giống như bị người ta xé rách thành lổ hổng lớn, ở nơi đó máu chảy ra cuồn cuộn.

      Tim của đau, nhưng cũng thể kéo dài quá lâu, việc khẩn cấp tiếp theo mà cảm thấy cần thiết hơn, chính là phải lưu ý và lo lắng cho Tiêu Cửu Cửu. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Chuyện này tạo áp lực lớn, làm cho tâm tình của hỏng bét.

      Ở trong lòng của , vĩnh viễn chỉ có điều, Cửu Cửu được mạnh khỏe là liền cảm thấy yên tâm!

      Tiêu Cẩn Chi nén nhịn lại nỗi đau đớn cùng chua xót trong lòng, bình tĩnh quay đầu qua với trợ thủ Âu Lượng, "A Lượng, lập tức thông báo cho chuyên cơ quay ngược lại!"

      Tư Mạc nhận được điện thoại từ trước, lúc này nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi đến, nên chậm rãi tiến lên về phía để đón.

      Đợi Tư Mạc tới trước mặt mình, Tiêu Cẩn Chi đợi Tư Mạc mở miệng, cũng quả quyết nhanh nhẹn với , "Tư Mạc, có chuyện lớn xảy ra với Cửu Cửu rồi, tôi phải lập tức quay trở về. Chuyện ở nơi này, tôi giao toàn quyền cho cậu giải quyết. Những người đó cố ý gây khó khăn cho chúng ta, mục đích của bọn họ cũng chỉ đơn giản là muốn quyền hoặc tiền. Sau khi biết được mục đích của bọn họ, cậu cũng cần quan tâm xem bọn chúng làm cái chuyện khỉ gió, há miệng to thực “công phu sư tử ngoạm” kia như thế nào, lần này trước hết cứ thỏa mãn cho bọn họ . Chờ đến sau khi mọi chuyện bên này được giải quyết xong xuôi, về sau chúng ta còn có nhiều cơ hội để tính sổ với bọn họ."

      Tư Mạc nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi có chút mệt mỏi, ở trong lòng thoáng giật lên cái, trong ngực tràn đầy những chuyện cần phải báo cáo, nhưng cũng gì thêm nữa, chỉ đáp lại tiếng, "Vâng!"

      Những người theo bên cạnh Tiêu Cẩn Chi, ai là biết việc Tiêu Cẩn Chi cưng chiều đối với Tiêu Cửu Cửu đến mức như thế nào. Phàm là chuyện xảy ra với Tiêu Cửu Cửu, dù chỉ là chút chuyện nho , Tiêu Cẩn Chi cũng bỏ hết tất cả mọi việc xuống bên, lập tức chạy tới bên cạnh Tiêu Cửu Cửu trước tiên.

      Cho dù là chuyện của mình có lớn hơn nữa, cũng có ngoại lệ.

      lần, Tiêu Cẩn Chi cũng ở trong tình huống giống như thế này, cũng ở nước ngoài để thương thảo chuyện làm ăn, giá trị khoản buôn bán này cao hơn triệu Đô-la, nhưng khi vừa nghe thấy Tiêu Cửu Cửu bị phát sốt rất cao, liền lập tức bỏ lại cuộc thương thảo hợp đồng chuyện làm ăn triệu Đô-la kia để trở về nước.

      Sau đó, mấy người em của còn mở miệng cười giỡ, với , "Lão đại, nếu như sinh ở thời cổ đại, tuyệt đối là vị hôn quân, chỉ mỹ nhân thương giang sơn!"

      Nhưng làm như vậy biết làm thế nào?

      , Tiêu Cẩn Chi này, cả đời thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác, cứ gặp phải chuyện của Tiêu Cửu Cửu, là rối rắm đến mức làm gì nổi. thực thể nào nhìn nổi phải chịu chút khổ sở, hay phải chịu chút mệt mỏi nào! Vừa nhìn thấy phải chịu khổ sở, trong lòng của lại còn khổ sở hơn bản thân gấp mười, gấp trăm lần, nghìn lần.

      Tiêu Cẩn Chi vẫn thường cảm thán ở trong lòng: Đời này, bị thua ở tay của Tiêu Cửu Cửu, trọn đời này, cũng thể thoát thân ra được!

      Cũng kịp thêm nhiều lời hơn nữa với Tư Mạc, Tiêu Cẩn Chi lập tức liên lạc với Tằng Lỗi.

      Tằng Lỗi vẫn luôn mực chờ điện thoại của Tiêu Cẩn Chi. Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Cẩn Chi điện thoại gọi về, Tằng Lỗi giống như là tìm được người tâm phúc vậy, kể lại cho Tiêu Cẩn Chi cặn kẽ những chuyện trải qua, giọng với Tiêu Cẩn Chi cũng mang đầy vẻ áy náy, chờ Tiêu Cẩn Chi trở lại, tự xin xử phạt.

      Tiêu Cẩn Chi biết trong chuyện này thể trách Tằng Lỗi được. Bằng thông minh mẫn lẫn cơ trí và sức lực của Cửu Cửu, Tằng Lỗi chân kia làm sao có thể thoát khỏi tính toán của ?

      Tiêu Cẩn Chi nghe xong chuyện xảy ra, trong đầu xoay chuyển rất nhanh. cẩn thận phân tích số những tình huống có thể phát sinh, lập tức dặn dò lại Tằng Lỗi làm loạt các công tác chuẩn bị. Trước hết phải làm cho và Chu Tiêu mấy người bọn cùng phối hợp được với nhau, điều quan trọng đầu tiên, trước hết là phải bảo vệ cho Cửu Cửu, tuyệt đối thể để cho Cửu Cửu bị rơi vào trong tay của người nhà họ Lương.

      Sau đó, lập tức ngồi chuyên cơ bay ngược trở lại, quay trở về nước với tốc độ nhanh nhất để cứu Cửu Cửu.

      Nhưng Tiêu Cẩn Chi vẫn đánh giá thấp tốc độ ra tay của nhà họ Lương. Cho dù thế nào cũng ngờ rằng, nhà họ Lương lại có thể nhanh chóng ra thông điệp đối với mấy gia tộc kia, cùng nhau ra tay truy tìm lấy mạng Cửu Cửu. Nhanh đến nỗi cả mấy người Chu Tiêu cùng với Hứa Hằng Minh, Tần Tấn, tất cả bọn họ tại đều bị gia đình khống chế trước, buộc phải ở trong nhà, rồi sau đó vào chiều muộn đưa Tiêu Cửu Cửu vào ở trong trại giam dành cho phụ nữ.

      Mặc dù từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Cửu hề bị thương tích gì, nhưng chuyện này cũng để lại dấu ấn, khắc sâu trong đầu Tiêu Cẩn Chi, làm cho về sau càng lo bảo vệ cho an toàn của thêm cẩn thận hơn.

      Tiêu Cẩn Chi còn chưa kịp đặt mông ngồi ấm chỗ ở trong đất nước Nam Phi, giờ sau, lại bắt đầu lên chuyên cơ, bay ngược trở lại.

      Tư Mạc ở lại nhìn theo chiếc máy bay bay lên , vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, xoay người rời .

      vất vả để đợi chính chủ nhân đến nơi này, cũng cho là mọi chuyện có thể giải quyết được rồi. Nhưng kết quả sao đây? Quay đầu nhìn lại, vẫn bất đắc dĩ phải làm việc mình! Nhưng mà, vừa nghĩ tới cái nhóc Cửu Cửu kia có chuyện xảy ra, bao nhiêu những oán hận, lo lắng của Tư Mạc cũng hoàn toàn bị bay mất hết! Quả thực, nhóc này đúng là tử huyệt của tất cả mấy người trong nhóm bọn họ, điểm phát là trúng hết.

      Ngồi ở máy bay, Tiêu Cẩn Chi mệt mỏi tựa người vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, nghĩ tới Cửu Cửu.

      Nghĩ tới chuyện này, lại có chút bất đắc dĩ, biết đến lúc nào nhóc này mới có thể chịu an phận được chút? Đến lúc nào mới có thể giày vò nữa, để cho đầu óc của được thư giãn thoải mái, trải qua cái ngày tốt?

      Nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Cửu với cá tính mạnh mẽ, quật cường của như ăn sâu vào tận trong xương kia, lại nghĩ tới, chính đối với cũng qua đỗi khẩn trương, biết rằng, chỉ sợ nguyện vọng kia của , suốt cả cuộc đời này, cũng thể nào thực được.

      Tiêu Cẩn Chi đột nhiên nhớ tới câu tuyên ngôn của nữ vương lưu hành Internet - thương , hãy sử dụng sức lực ra sức mà giày vò !

      Tâm tình của Tiêu Cẩn Chi bị đè nén như vậy, chỉ cần câu này mà sáng ra.

      tại, chẳng phải Cửu Cửu bé kia cũng ở đó dùng sức mà giày vò đó sao?

      Đến khi máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô lần nữa, cách khoảng thời gian Tiêu Cẩn Chi ra khỏi cửa, ước chừng qua ngày đêm.

      Tiêu Cẩn Chi bước xuống máy bay, liền nhìn thấy Tằng Lỗi canh giữ ở nơi cửa ra vào của máy bay riêng, dài cổ ra ngóng chờ, vẻ mặt đầy lo lắng.

      Đến lúc Tằng Lỗi nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi từ máy bay xuống, mặt mày chàng vốn ủ rũ lập tức liền sáng bừng lên. Tằng Lỗi chạy vội tới về hướng Tiêu Cẩn Chi, giọng khàn khàn câu, " Tiêu, xin lỗi..."

      Tiêu Cẩn Chi hừ tiếng, trầm giọng hỏi, " giờ Cửu Cửu ở nơi nào? ấy thế nào rồi?"

      Tằng Lỗi giọng đầy gấp gáp, " tại Cửu Cửu bị người nhà họ Lương đưa đến nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô! Giờ đây Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh cũng bị người nhà cấm túc trước, phải ở trong nhà rồi, Tần Tấn cũng thể liên lạc được, Tiêu, em sợ tại Cửu Cửu ..."

      Tiêu Cẩn Chi cũng thêm câu gì nữa, trực tiếp hạ lệnh, "! Lập tức tới nhà tù dành cho phụ nữ kia!"

      Chiếc xe màu đen chạy băng băng, giống như mũi tên rời cung, mang theo luồng tinh thần cao vút, chạy về hướng nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :