1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Lời còn văng vẳng bên tai

      Kể từ khi Tiêu Cẩn Chi nhận được điện thoại của Chu Tiêu, tim của vẫn đau đớn thôi.

      Phượng Thần và Cửu Cửu, hai người này từ giống như trẻ sinh đôi kết hợp với nhau, những người mang lại tình thân ấm áp cho , cũng là hai người rất muốn quý trọng cuộc đời này.

      mới chỉ hai ba ngày, lúc , Phượng Thần vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ, người này lại biến mất cách minh bạch như thế.

      Lúc Chu Tiêu ấp a ấp úng cho biết tin tức này cả người như vừa bị người ta khoét miếng thịt, đau thấu tim gan, nhưng câu cũng nên lời.

      Đau lòng cùng khổ sở . . . .vô tận . . ra được. . . . . . .

      Khi Chu Tiêu dẫn Tiêu Cẩn Chi tới phòng bệnh Cửu Cửu vẫn nằm ở giường, chẳng khác nào mỹ nhân ngủ say.

      Tần Tấn mặt đầy lo lắng ngồi ở trước giường nhìn .

      Nghe được tiếng động ở cửa, thấy người đến là Tiêu Cẩn Chi liền lập tức đứng lên, nhàng hô tiếng: " Cẩn, về rồi?"

      Tiêu Cẩn Chi đến gần trước giường, nhìn khuôn mặt nhắn có huyết sắc của Cửu Cửu, hỏi khẽ: " ấy ngủ bao lâu?".

      Tần Tấn giọng trả lời: "Từ lúc Phượng Thần mất, tâm tình của ấy vẫn rất bất ổn, sau đó chú hai Tiêu sợ ấyg gặp chuyện may, liền trực tiếp đánh cho ấy hôn mê, đáng lý ra cũng sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn thấy dấu hiệu gì. Em sợ, ấy bị kích thích quá lớn mà tự thôi miên mình muốn tỉnh dậy nữa, nếu như sớm đánh thức chỉ e càng ngày càng lún sâu. Em với A Tiêu mới vừa rồi cũng chuyện với ấy ít lời, nhưng vẫn tiến triển gì, Cẩn, xem. . . . . ."

      Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu, : "Các cậu cũng mệt mỏi cả đêm, nhanh nghỉ ngơi ! Để tôi ở lại đây với ấy!".

      Tần Tấn biết, lúc này, nhất định Tiêu Cẩn Chi có rất nhiều lời muốn với Cửu Cửu, nhưng mới vừa bọn họ đến sùi cả bọt mép mà Cửu Cửu cũng muốn tỉnh lại, có lẽ Cẩn Chi . . . . . . có thể khiến ấy khá hơn?

      Nghĩ đến đây, lòng Tần Tấn lại ỉ đau.

      Mấy người bọn họ, ai mà biết người nọ có tâm tư với Cửu Cửu nhưng, ai cũng đều hiểu, dù là Phượng Thần mất, nhưng còn có Cẩn Chi ở đây, bọn họ cuối cùng vẫn có cơ hội.

      Trừ phi. . . . . . Kỳ tích xuất !

      Nhưng kỳ tích là gì chứ?

      Nó . . . . . . hư vô trôi nổi chẳng khác nào phù vân , ai có thể nắm bắt được?

      số việc, dù có cưỡng cầu cũng được, chẳng bằng, cứ thuận theo tự nhiên.

      Tần Tấn tự chỉnh đốn lại tâm tình của bản thân, sau đó cười cười với Tiêu Cẩn Chi, : "Vậy cũng tốt! Em và A Tiêu về phòng làm việc của em trước, có chuyện gì cần cứ gọi em tiếng, hoặc là gọi điện thoại!"

      Tiêu Cẩn Chi gật gật xem như biết, nhưng cũng quay đầu lại.

      Lúc này, trong con ngươi u tại, chỉ có người, chỉ có mình Tiêu Cửu Cửu.

      Nhìn thấy cứ nằm im giường, tức giận la hét hay khóc lóc, trái tim lại truyền tới từng cơn đau đớn bén nhọn, trong mắt hết thảy đều là đau lòng cùng với thương tiếc.

      Tần Tấn và Chu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ ra ngoài, lại thuận tay giúp bọn họ đóng cửa lại.

      Tần Tấn sau khi chào hỏi Âu Lượng và Tăng lỗi trông giữ ngoài cửa tiếng, sau đó hai người bọn họ liền trở về phòng làm việc của Tần Tấn chuẩn bị nghỉ ngơi.

      đêm này, bọn họ quá mệt mỏi, thần kinh cứ kéo căng như dây , cuối cùng cũng buông lỏng đôi chút, lúc này mới cảm giác cả người như hụt hơi,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: Ăn miếng trả miếng!

      Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài khóe mắt , tim Tiêu Cẩn Chi liền đau nhói.

      Trong lòng tuy mềm nhũn nhưng lời thốt ra miệng lại lạnh như băng: "Tiêu Cửu Cửu, em quên tôi những gì rồi sao? Người ta đối với em thế nào...em liền trả lại như thế! Phải ăn miếng trả miếng! Phượng Thần mơ hồ ra như vậy, chẳng lẽ em muốn báo thù cho cậu ấy?"

      Nghe thấy tên Phượng Thần, trong đầu Tiêu Cửu Cửu lại hình dung tình trạng thê thảm của lúc đó, tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt càng tuôn như mưa!

      Tiêu Cẩn Chi hít sâu hơi, nhìn đau lòng như thế cũng thương tâm muốn chết.

      Nhưng nếu như bây giờ độc ác chút mắng cho tỉnh ra, e là người con này cứ rúc mình làm đà điểu, có thể cả đời cũng thoát khỏi ám ảnh.

      Mặc kệ bình thường có cưng chiều , thế
      [​IMG]
      Chương 30: Bắt đầu đánh cờ
      Editor: Heisall

      Người đàn ông tới chính là "Đoàn trưởng đẹp trai nhất đội cảnh vệ" - Đông Phương Cảnh Mộ, phía sau ta, theo vào là đội trưởng Hứa Hằng Minh luôn đen mặt và ít lời.

      Đợi bọn họ ngồi xong, Tiêu Cẩn Chi Chi khẽ gật đầu ra hiệu về phía Đông Phương Cảnh Mộ.

      lúc mọi người nhìn chăm chú, Đông Phương Cảnh Mộ che miệng ho tiếng, chậm rãi ra kết quả mà ta cùng Hứa Hằng Minh điều tra: "Chuyện này, có thể xác định là do Lương Kinh Diễm hạ lệnh cho người làm! Người ra tay là bảo vệ của nhà ta – Lưu Căn, sau khi gây chuyện xong, lúc Lưu Căn chuẩn bị xuất cảnh bỏ chạy bị chúng ta bắt về, bây giờ chúng ta khống chế được , hơn nữa cầm được lời khai rất có ích từ , hơn nữa trong tay chúng ta cũng có được đoạn ghi nghe lén điện thoại của Lương Kinh Diễm, hoàn toàn ăn khớp với lời khai của Lưu Căn. Cẩn, xem thử chuyện này nên trực tiếp trình lên để xử lý theo pháp luật? Hay là thầm tự giải quyết?"

      Tiêu Cẩn Chi Chi trầm ngâm lúc, đôi mắt sắc bén thoáng qua tia sát khí, gương mặt rét lạnh nghiêm túc : "Tôi tự trình lên , tôi lại muốn xem thử, lần này nhà họ Lương bọn họ làm thế nào để bảo vệ người phụ nữ này."

      Chu Tiêu nặng nề hừ tiếng, cười lạnh : "Nhà họ Lương cho phép loại chuyện xấu này lộ ra ngoài ư? Hãy chờ xem, chỉ cần Cẩn trình chứng cớ lên , tôi đoán chừng còn chưa lập án, báo cáo này bị lão già nhà họ Lương lấy rồi, đến lúc đó đoán xem lão già họ Lương này có tìm giải quyết riêng hay ? Nếu vậy, Cẩn, chuẩn bị thỏa hiệp hay là thỏa hiệp đây?"

      Tiêu Cửu Cửu nghe thế, đáy mắt trầm xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi.

      Tiêu Cẩn Chi cảm giác được tầm mắt của , đưa tay vút đầu của bày tỏ an ủi, sử dụng ánh mắt cho biết rằng cần lo lắng, ngay sau đó, quay sang với bốn người Chu Tiêu: "Đây là chuyện tôi dự liệu rồi, đối với chuyện này, dù sao nhà họ Lương vẫn phải cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng."

      Đông Phương Cảnh Mộ đưa tài liệu cầm trong tay cho Tiêu Cẩn Chi: " Cẩn, tất cả tài liệu đều ở đây!"

      Tiêu Cẩn Chi nhận lấy, rút ra nhìn chút, khẽ gật đầu, nhìn Đông Phương Cảnh Mộ và Hứa Hằng Minh vẫn trầm mặc ngồi ở đó gì, trong mắt hai người bọn họ đều mang tia máu, hiển nhiên là do ngủ mà vội vàng làm chuyện này.

      Tiêu Cẩn Chi cảm kích nhìn bọn họ cái: "Các cậu vất vả rồi! Chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta lại tụ họp."

      Đông Phương Cảnh Mộ khẽ cười tiếng: " Cẩn, lời này của quá khách sáo rồi, cần lời khách sáo, chỉ cần có rượu uống, tôi nhất định đến."

      Cái tên hũ nút Hứa Hằng Minh này vẫn lên tiếng, chỉ kéo cánh môi, coi như là cười, nhưng gương mặt mang nét cương nghị kia, lại thể rằng cậu ta và Đông Phương Cảnh Mộ có suy nghĩ giống nhau.

      Tiêu Cẩn Chi cũng khách sáo với bọn họ nữa, tình cảm em hai, ba mươi năm cũng phải là suông.

      thẳng: "Được, trước tiên cứ như vậy! Chuyện này cũng làm mất ít thời gian của các cậu rồi, các cậu cũng trở về giải quyết chuyện của mình , bây giờ tôi tự mình xử lý chuyện này."

      giơ tài liệu trong tay lên.

      Chu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu vẫn trầm mặc nãy giờ, khẽ cau mày: "Chúng ta đều rồi, Cửu Cửu tính sao đây? Ai chăm sóc ấy? Nếu các người cứ , tôi ở lại chăm sóc Cửu Cửu."

      Tần Tấn cười : "Tôi nghĩ các người
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: biết xấu hổ mà cắn ngược lại.
      Editor: Heisall

      Lương Kinh Diễm mang theo hai vệ sĩ thang máy thẳng xuống dưới, khi chạy tới bên ngoài phòng rửa tay của bữa tiệc đúng như đoán, thấy Tiêu Cửu Cửu muốn ra ngoài, lập tức dẫn hai vệ sĩ này chặn đường rồi đẩy Tiêu Cửu Cửu trở lại bên trong phòng rửa tay.

      Lương Kinh Diễm bảo vệ sĩ đóng cửa phòng rửa tay lại, sau đó, ba người đứng thành hình chữ phẩm (品)vây Tiêu Cửu Cửu ở giữa.

      Tiêu Cửu Cửu đối mặt với tình trạng như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh, chút hoảng loạn nào, hình như, sớm đoán được Lương Kinh Diễm đến tìm mình, khi đôi mắt hạnh to tròn trong veo như nước nhìn về phía Lương Kinh Diễm tràn đầy mỉa mai, khóe môi xinh đẹp nâng lên nụ cười trào phúng, giống như cười nhạo Lương Kinh Diễm biết tự lượng sức mình vậy.

      Lương Kinh Diễm thấy thế, càng thêm giận kiềm chế được, gương mặt xinh đẹp đầy dữ tợn, cắn chặt răng, tức giận mắng: "Tiêu Cửu Cửu, đồ con đĩ, phải mày muốn đàn ông đến điên rồi sao? Mày xem nhìn, tao đưa đến cho mày hai người đàn ông rồi đây, bọn họ cực kì mạnh mẽ, nhất định có thể khiến cho mày vui sướng! Mày cứ ở lại hưởng thụ cho tốt , ha ha ha ha ha. . . . . ."

      Tiêu Cửu Cửu nhìn người phụ nữ đổi trắng thay đen trước mắt, cảm thấy rất khôi hài.

      Rốt cuộc là ai thèm muốn đàn ông đến điên đây? Là mình hay là ta chứ?

      Còn biết xấu hổ mà cắn ngược lại , đây chính là con cháu được gia đình quan chức trong xã hội thượng lưu nuôi dạy đây sao?

      Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lương Kinh Diễm lộ ra nụ cười quỷ dị đầy đắc ý, nhìn lại hai người đàn ông cao lớn ép dần về phía mình, Tiêu Cửu Cửu lại nhìn ta, cảm thấy đáng thương, vừa lắc đầu vừa thở dài tiếng: "Lương Kinh Diễm, tôi buồn thay cho nhà họ Lương các người, vậy mà lại có người con cháu não dài nhưng trí ngắn như , vì hành động ngày hôm nay của mình mà phải trả cái giá thê thảm và đau đớn đấy!"

      "Ha ha ha, chuyện này cần phải nhọc lòng quan tâm, nên quan tâm nhiều đến bản thân mình hơn!"

      Lương Kinh Diễm xem thường nhìn Cửu Cửu cái, vung tay lên, lui về phía sau bước, nhìn hai người vệ sĩ cao lớn mà ta dẫn tới tiến gần về phía Tiêu Cửu Cửu, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn.

      Lúc này, Cửu Cửu thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, thấy thế nào
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32. Bức đến cửa
      Editor: trang bubble ^^

      Lương Kinh Diễm nhấn gọi chuông, gọi y tá tới, dặn dò y tá này cho mượn chiếc điện thoại di động, y tá đó biết ta là đại tiểu thư nhà họ Lương, có cơ hội nịnh bợ này dĩ nhiên là tươi cười rạng rỡ, cung kính dùng đôi tay đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt ta.

      Vẻ mặt Lương Kinh Diễm từ tốn tiếng "Cám ơn", gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo ta mua bộ quần áo, còn có lập tức đưa điện thoại di động dự bị đến quân tổng cho mình.

      Ngay sau đó lại bảo trợ lý báo cáo chuyện trong công ty lát, sau khi biết lời đồn đại liên quan tới mình, bèn trực tiếp ra khỏi bệnh viện, dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị tìm ông cụ Lương chuyện tốt.

      Khi Lương Kinh Diễm trở lại nhà họ Lương, lại kinh ngạc phát , chẳng những ông cụ Lương và bà cụ Lương nổi giận ngồi, ngay cả cha mẹ , vậy mà tất cả đều làm, cùng nhau canh giữ ở trong nhà.

      Hình như là bọn họ đợi ? Lương Kinh Diễm chột dạ lúc.

      Người nhà họ Lương vừa thấy vào cửa, từng người trợn to mắt, vẻ mặt kia toàn là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trong nháy mắt làm cho Lương Kinh Diễm chột dạ thêm bị hoảng sợ cảm thấy uất ức, con mắt đỏ ngầu, đứng ở cửa, cứ tội nghiệp như vậy nhìn người nhà của mình.

      Ông cụ Lương vừa thấy được bộ dáng kia của tức thể đánh phát qua, nổi giận gầm lên tiếng, "Còn mau cút vào cho tôi! Bây giờ là bản lĩnh giỏi rồi, mất mặt này tất cả đều vứt ra ngoài cho tôi rồi, người cả kinh thành đều biết con nhà lão Lương tôi tối hôm qua chạy loã thể, mặt mo tôi đây cũng bị làm mất hết rồi."

      Mẹ Lương Vương Diệu Nguyệt vừa thấy ông cụ nổi giận, vội vàng dàn xếp, "Ông cụ, ba trước đừng tức giận, chúng ta nghe chút Diễm Diễm thế nào trước ?"

      Ngay sau đó lại trừng Lương Kinh Diễm, "Con bé ngốc con đó, con còn mau tới đây chút cho ông cụ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao con lại bị người ta bắt nạt? Chẳng lẽ những người này biết con là đại tiểu thư nhà họ Lương chúng ta sao? Dám ra tay với con, vậy bọn họ chính là để nhà họ Lương chúng ta ở trong mắt?"

      Mẹ Lương hổ là nữ cường nhân trà trộn thương trường nhiều năm, cứ mấy câu như vậy, bốn lạng bạt ngàn cân, đẩy Lương Kinh Diễm đến vị trí người bị hại.

      Làm sao Lương Kinh Diễm có thể biết ý định của mẹ mình, nhanh tới quỳ xuống ở trước mặt của ông cụ, thông minh chọn lựa chuyện mình hại người khác, nước mắt rơi như mưa, thanh nghẹn ngào thêm dầu thêm mỡ lần chuyện mình bị Tiêu Cửu Cửu hung ác chỉnh xấu mặt, chỉ thiếu Tiêu Cửu Cửu thành là con tinh tai họa nhân gian mê hoặc Tiêu Cẩn Chi muốn làm gì làm.

      Mấy người lớn nhà họ Lương thấy Lương Kinh Diễm luôn luôn kiên cường ương ngạnh, hôm nay lại buồn bã rơi nước mắt ở trước mặt bọn họ như thế, trong lòng mềm mại mấy phần.

      Lại nghĩ đến bị người chỉnh thành như vậy, mặt mũi của Nhà họ Lương đúng là vứt sạch, lúc này người nhà họ Lương mặc kệ trong lời Lương Kinh Diễm có mấy phần giả, chỉ nhận định Tiêu Cửu Cửu ra tay thậm chí ngay cả mặt mũi của nhà họ Lương cũng để ý, tự nhiên cũng giận chó đánh mèo toàn bộ tức giận đến người của Cửu Cửu.

      Vương Diệu Nguyệt lên tiếng đầu tiên vì tranh thủ điều kiện có lợi cho con nhà mình, dẫn đầu làm khó dễ, vẻ mặt đau thấu tim gan với ông cụ Lương, "Ba, ba xem chút, tại Diễm Diễm nhà chúng ta bị con hồ ly tinh được bao nuôi bắt nạt lên đầu rồi, chúng ta có thể cứ nhịn xuống như vậy sao? Tiêu Cửu Cửu này là người Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi, thế nào cũng phải bảo nhà họ Nhà họ Tiêu cậu ta cho chúng ta câu trả lời mới phải chứ?"

      Mà bây giờ ba của Lương Kinh Diễm thân ở chức vị quan trọng, trung tướng Lương Khải Minh cũng nhàn nhạt lên tiếng, "Ba, chuyện này mặc kệ xảy ra như thế nào, nhà họ Lương chúng ta mất mặt lớn đây là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33. Nỗi khổ da thịt
      Editor: trang bubble ^^

      Vào giờ phút này, ông cụ Lương ở giữa giận dữ, chỉ cảm thấy dòng máu cả người đều sôi trào, trong cơ thể giống như có con thú dữ muốn liều mạng lao ra gầm gừ điên cuồng hét lên vậy, nhưng mà, bây giờ trong nhà còn có người ngoài ở đó, ông thể buông thả tâm tình của mình.

      Ông cụ Lương cố gắng đè xuống khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, cố gắng đè xuống giận dữ vô cùng muốn phát tiết ra kia, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi như cũ, ánh mắt của ông lạnh lẽo đến dọa người, gật đầu với Mã Dục Lâm cái, "Cám ơn Mã viện trưởng đưa tài liệu tới đây, vất vả cho ông rồi. Chuyện này, tôi tự mình khơi thông với Tiêu lão, trong nhà có việc, cũng tiện giữ Mã viện trưởng ở lâu, sau này có cơ hội lại mời Mã viện trưởng cùng nhau ăn bữa cơm. Chuyện này, tôi hy vọng có người thứ ba biết, Mã viện trưởng, hiểu chưa?"

      Nhìn sắc mặt của ông cụ Lương, Mã Dục Lâm nơi nào còn có thể hiểu, chuyện này, bọn họ muốn giải quyết thầm rồi, như vậy vừa đúng, ông đỡ phải làm nhân bánh kẹp giữa hai phía được cám ơn.

      Lại nghe câu phía sau kia của ông cụ Lương mang theo uy hiếp ràng, ông vội vàng gật đầu ngừng, "Tôi hiểu, tôi hiểu, Lương lão cứ việc yên tâm, chuyện này tôi giữ kín trong bụng!"

      "Rất tốt!" Sắc mặt của ông cụ Lương hoà hoãn lại chút ít, quay đầu dặn dò, "Tiểu Lưu, cậu giúp tôi tiễn Mã viện trưởng!"

      Nghe được ông cụ Lương ra lệnh đuổi khách, Mã Dục Lâm chỉ mong sao sớm rời lập tức đứng dậy, "Lương lão, lão phu nhân, Lương tướng, phu nhân, vậy tôi liền trở về trước! Tạm biệt!"

      Ông cụ Lương vừa thấy Tiểu Lưu đưa Mã Dục Lâm ra ngoài, mạnh mẽ nghiêng đầu, gầm lên tiếng về phía Lương Kinh Diễm, "Mày, đến quỳ xuống ở trước mặt tổ tông cho ta, nhận gia pháp!"

      Vừa nghe đến muốn lấy gia pháp hầu hạ, Vương Diệu Nguyệt kinh hãi lên tiếng hô cùng lúc, "Ba, đừng. . . . . ."

      Lương Khải Minh cũng kinh hãi hỏi, "Ba, ba đây là muốn làm gì?"

      "Xem xem các người dạy ra là con tốt gì!" Ông cụ Lương trợn lên giận dữ nhìn vợ chồng bọn họ cái, cầm túi hồ sơ lên bàn, dùng sức ném tới phía bọn họ, trực tiếp ném ở mặt Lương Khải Minh, sức lực càng già càng dẻo dai này, đánh cho mặt của ông ngừng đau đớn.

      Ông cụ Lương lại chỉ tay tới Lương Kinh Diễm, "Mày, lăn lại đây cho ta ——"

      Nhìn mặt già của ông cụ Lương tràn ngập sát khí, lại nhìn ngón tay ông cụ Lương nhắm thẳng vào mệnh môn (*) của mình, ngay cả là gan lớn như Lương Kinh Diễm, cũng bị loại uy giận như quét ngang ngàn quân của ông cụ Lương lúc này dọa cho sợ đến ríu rít khóc mãi, "Ông nội, con biết con sai rồi, con biết sai rồi, con cũng dám nữa. . . . . . Ông nội, van xin ông, tha con lần , ông nội, ông nội, bà nội, cứu con với. . . . . ."

      (*)MỆNH MÔN ( Mingmén - Ming Menn). Huyệt thứ 4 thuộc Đốc mạch. Tên gọi: Mệnh ( có nghĩa là những cùng, thông, được, hỏng, hình như có cái gì chủ trương, sức người làm được gọi là mệnh. Cần cho sống và cuộc sống); Môn ( có nghĩa là cái cổng). Huyệt quan trọng mang hàm ý cửa ngỏ của đời sống. Huyệt Mệnh môn nằm giữa hai huyệt Thận du là huyệt quan trọng trong việc chữa trị những rối loạn liên quan tới Thận dương là nền móng cơ bản của sống.

      Lúc này, Lương Khải Minh cũng nhanh chóng xem xong tài liệu cầm trong tay, tương tự hoàn toàn biến sắc, ông quát lên tiếng lớn về phía Lương Kinh Diễm khóc thầm, " muốn chết nghe ông nội con!"

      Vương Diệu Nguyệt nhìn sắc mặt cực kỳ tức giận của Lương Khải Minh, cũng vội vàng cầm tài liệu kia lên nhanh chóng nhìn qua lần, khi thấy mấy chữ chủ mưu vụ án Phượng Thần mua giết người tới chết trước mắt kia, sắc mặt của Vương Diệu Nguyệt cũng thay đổi trong nháy mắt!

      Bà nhìn con của mình, tràn đầy trong mắt đều là khiếp sợ, đồng thời cũng tràn đầy thất vọng, đây chính là con tốt mà bọn họ bồi dưỡng ra được ư!

      Bọn họ đều vẫn cho rằng con của mình là điêu ngoa tùy hứng, là kiều ngang bướng ương ngạnh, nhưng mà, bọn họ chưa từng nghĩ tới, có ngày, lại dám làm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :