1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Ngông cuồng khỏa thân

      Edit : Sóc Là Ta

      Lúc này, trong phòng tiệc, Kim Thiên Viêm cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, màn hình thể tên của Lương Kinh Diễm. Trong nháy mắt, nghĩ đến lý do Tiêu Cửu Cửu muốn từ chối mình, trong lòng đột nhiên phát lạnh, chẳng lẽ... Tiêu Cửu Cửu biết cái gì rồi sao?

      chần chờ chút, tiếp theo lại có cuộc gọi đến.

      Mới vừa bắt máy, tiếng "Này" trong loa vang lên, giọng của Lương Kinh Diễm sốt ruột : "Sao còn chưa đến?"

      Kim Thiên Viêm còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng động . ngước mắt nhìn lên lại thấy bốn người đàn ông có khí khái bất phàm cùng nhau sóng vai vào. Kim Thiên Viêm nhất thời sợ hãi, ta quay về điện thoại vội vã : " ấy từ chối rồi, tại vào toilet, có thể tới đó tìm ấy."

      xong, Kim Thiên Viêm liền cúp điện thoại, cũng nhanh chóng bước ra phía cửa chính đón tiếp bốn vị thiếu gia kia.

      Dù Kim Thiên Viêm là con cháu đích tôn thuộc danh gia vọng tộc, dù bản thân có chút năng lực hơn người nhưng ta cũng dám thất lễ đối với bốn vị thiếu gia mới bước vào đây. Đặc biệt, bọn họ lại cùng nhau xuất lúc.

      Kim Thiên Viêm nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy mọi người ai nấy đều kinh ngạc, trong lòng cũng nổi lên nốt nhạc. Mấy vị này có thể xuất đồng thời ở đây cũng chính là muốn cho Kim Thiên Viêm cái chết vinh dự.Tuy rằng trong lòng rất vui vẻ nhưng Kim Thiên, Viêm lại bị niềm vui vẻ đó làm phân tâm.

      Lúc này trong lòng cũng cân nhắc, biết lý do vì sao bốn vị thiếu gia này lại đồng thời xuất ở đây? Thực là trùng hợp đến vậy sao? Xem ra phải nắm bắt cơ hội này đây.

      Trong lúc này, tất cả thương giới kinh doanh nhà giàu liên tục mời rượu cho họ nhưng đều bị họ thoái thác với lý do còn có công việc bận rộn hoặc do thân thể khỏe. Ngoài việc có thể gặp họ trong buổi tiệc này từ trước đến nay có ai từng thấy bốn vị đại gia này lại cùng lúc xuất nơi như vậy chưa?

      Câu trả lời chính là chưa có, chưa từng có.

      Bốn vị danh gia cao qúy này là ai chứ? Bọn họ chính là những khuôn mặt đại diện cho cả giai cấp quý tộc đứng đầu kinh thành này. Kinh thành nhoi này có là gì, họ còn có thể đứng đầu toàn đất nước. Bên cạnh đó cũng ít kẻ muốn thừa cơ trèo cao chỉ để được họ che mưa chắn gió đó thôi.

      phải lại, đột nhiên hôm nay bọn họ trùng hợp đến đây tham dự buổi tiệc chúc thọ này khiến Kim Thiên Viêm cũng rất hồi hộp, có thể ... thể có chuyện đó được.

      Nếu mấy vị đại gia này muốn liên thủ để đối phó với ai ai có thể có khả năng chống đối lại bọn họ được đây?

      có ai! Ngay cả gia tộc nhà họ Kim cũng thể chống lại bọn họ được.

      Nhưng nếu ai có thể có cơ hội lọt vào mắt xanh của bọn họ khẳng định người này, thậm chí là cả gia tộc của họ cũng bước lên mây, lo lắng gì nữa.

      Kim Thiên Viêm vừa nở nụ cười tươi vừa tới trước mặt Chu Tiêu, nhiệt tình đưa tay ra trước bọn họ, lại mở miệng lấy lòng : "Chu thiếu gia, Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia, Mộ thiếu gia, hoan nghênh các nể mặt đến
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Phượng Thần mất tích

      Editor: Mẹ Bầu

      Gương mặt tuấn tú của Tần Tấn lộ vẻ tươi cười, vẫn mang vẻ thanh nhã mê người như trước, đôi con ngươi đen sẫm sáng bóng ấm áp, nhìn người thiếu nữ lúc này đến trước mặt , tất cả biểu cảm của đều tràn đầy cưng chiều.

      Nhìn đến gần, hướng về phía cười ngây ngô, duỗi bàn tay thon dài trắng noãn ra, nhàng nhéo nhéo vào cái mũi cao, xinh xắn của , mang theo chút bất đắc dĩ hạ thấp giọng, cười khẽ, "Em lại vừa nghịch ngợm chuyện gì rồi hả?"

      Tiêu Cửu Cửu trừng mắt nhìn, cặp kia thanh tịnh được phảng phất giống như bất nhiễm tia trần tục linh con mắt, có thể tinh tường đưa tuấn tú bóng dáng ánh vào đáy mắt, như Hoa loại cặp môi đỏ mọng giơ lên, kéo lê đạo nho cười xấu xa, thông minh giọng hỏi lại, " Tần Tấn, nếu có người nào đó lấy dao chọc , phải làm như thế nào?"

      "Đương nhiên là đoạt lấy dao, sau đó hung hăng chọc ngược trở lại!"

      Trong ngữ điệu của Tần Tấn có thể cảm nhận được cực kỳ hung ác, nhưng gương mặt tuấn nhã kia, lại biểu lộ ấm áp dịu dàng làm cho người khác phải say lòng.

      Nghe được câu trả lời của , Tiêu Cửu Cửu lập tức cười đến lông mày cong lên như mảnh trăng khuyết, "Thế này chẳng phải là quá được hay sao!"

      xong, Tiêu Cửu Cửu vừa ôm cánh tay của vừa cọ xát, vẻ mặt nịnh nọt nhìn , " Tần Tấn, em muốn cầu xin chuyện này được ?"

      Tần Tấn cúi đầu xuống nhìn , dịu dàng khẽ vuốt ve mái tóc của chút, "Chuyện gì vậy? !"

      Tiêu Cửu Cửu chỉ chỉ về phía toilet, hạ giọng ghé vào lỗ tai câu, "Trong toilet kia còn có hai người đàn ông, bọn chúng định đánh lén em, nhưng về sau bị em đánh ngã, giúp em giải quyết ổn thỏa nốt phần cuối của chuyện này nhé, được ?"

      Tần Tấn nghe đến đoạn có người đánh lén ở phía sau, từ đáy mắt thoáng cái liền lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng lại lập tức khôi phục ngay lại nguyên dạng, tựa như hoàn toàn chưa từng có gợn sóng nào, nhưng từ lúc đó trong lòng lại nhớ kỹ rồi. Kẻ dám can đảm bắt nạt Cửu Cửu của , nhất định tuyệt đối buông tha cho bọn chúng!

      "Người có chết vậy?"

      " bị chết đâu, em hạ thuốc cho bọn rồi!"

      Tần Tấn hai lời, luôn " chết là tốt rồi! Cửu Cửu, Tấn vẫn phải nhắc lại với em lần nữa, có số việc em cần thiết phải tự mình làm. Nếu như em thấy cần phải làm có thể với bọn , chỉ cần với bọn là được rồi, hiểu chưa?"

      Đáy mắt của Tiêu Cửu Cửu lên vẻ cảm động, dùng sức gật gật đầu, "Em hiểu rồi!"

      Tần Tấn lại đứng thẳng người lên, tay vỗ nhè lên đầu của , dịu dàng , "Em yên tâm , trong lúc này bào người giải quyết sạch hết! Chỗ Lương Kinh Diễm kia, hừ...."

      Lời cuối cùng, Tần Tấn còn chưa ra hết, nhưng ý tứ của câu đó, Tiêu Cửu Cửu cũng hiểu được.

      Tần Tấn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại, hạ thấp giọng , dặn dò với đầu bên kia điện thoại vài câu.

      Rất nhanh, liền thấy hai người đàn ông thân hình cao lớn mặc áo đen tới trước mặt Tần Tấn, nhưng bọn họ cũng hề chuyện với Tần Tấn, mà chỉ thoáng trao đổi ánh mắt với Tần Tấn chút, sau đó lập tức giống như người xa lạ, chỉ lướt qua sát bên cạnh hai
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: thể thân thiện

      Editor: Mẹ Bầu

      Chu Tiêu thuộc mẫu người có tính nết cực kỳ nóng nảy, chứng kiến thấy Cửu Cửu như vậy, trong lòng cũng như cảm thấy đau đớn của. chưa từng bao giờ nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu lại lâm vào tình trạng sợ hãi và bất lực ràngnhư vậy, nhưng mà bộ dáng của lại vẫn làm ra vẻ mình rất kiên cường.

      tranh thủ thời gian mấy lời an ủi Cửu Cửu: "Cửu Cửu, trước hết em đừng có nôn nóng quá! Để nhờ mấy người điều tra định vị điện thoại di động của Phượng Thần, để xem tại cậu ấy ở nơi nào? Được ?"

      Tiêu Cửu Cửu gật đầu, ánh mắt của đầy hi vọng nhìn Chu Tiêu lấy điện thoại di động ra, nhìn với người ở đầu điện thoại bên kia số điện thoại của Phượng Thần. Chu Tiêu biết Cửu Cửu rất nóng ruột, cho nên cúp điện thoại, mà cứ mực giữ máy như vậy, chờ đợi đối phương ở đầu điện thoại bên kia có câu trả lời thuyết phục.

      Chỉ chốc lát sau, đối phương đầu điện thoại kia ra địa chỉ, Chu Tiêu chỉ đáp lại câu với đầu điện thoại bên kia: "Được rồi! Tôi nhớ kỹ rồi! Hải tử, cám ơn cậu, khi nào trở về tôi đến mời cậu ăn cơm."

      Chu Tiêu cúp điện thoại, liền trực tiếp luôn đối với bọn họ: "Tín hiệu điện thoại sau cùng của Phượng Thần được xác định vị tại điểm giao lộ Cảnh Viên hướng Bắc 100 mét. ! Chúng ta tới nơi này xem thế nào!"

      Bốn người đàn ông tuấn cao lớn, hai vị trước hai vị sau, tất cả vây quanh chặt chẽ cho Tiêu Cửu Cửu ở chính giữa, cùng nhau xuống lầu dưới.

      Đúng lúc này, Kim Thiên Viêm vội vàng từ trong đại sảnh yến hội sảnh ra bên ngoài.

      Vừa nhìn thấy mấy vị thế gia kia định cùng với Tiêu Cửu Cửu, ta tranh thủ thời gian về hướng mấy người kia định rời , bộ dáng phi thường khách khí, thậm chí ta còn nở nụ cười đầy vẻ nịnh nọt, với mấy người bọn họ: "Chu thiếu gia, Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia, Mộ thiếu gia, hôm nay rất có lỗi mọi người rồi! Bấy giờ các vị còn định đâu sao? thể ở lại chơi thêm chút nữa hay sao? Chờ chút nữa còn có hoạt động bốc thăm trúng thưởng nữa đó!"

      Những người tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng, để cho mọi người tham gia như thế này, ngoại trừ số người may mắn giành được phần thưởng, ngoài ra thực chất phần lớn chính là muốn mượn dịp này để tạo ra chút cơ hội, để cho bọn họ được tiến sát lại gần hơn nữa với những vị khách quý tới tham dự, muốn tặng chút quà để làm tăng thêm mối giao tình. hiếm khi có bốn vị thuộc loại gia thế như thế này tụ cùng chỗ, hơn thế nữa lại xuất cùng lúc ở nơi này như vậy, dĩ nhiên Kim Thiên Viêm cũng muốn mượn cái cơ hội tốt này để mà nịnh nọt nịnh nọt mấy người bọn họ sao cho tốt.

      Nhưng Chu Tiêu nghe xong mấy lời kia của Kim Thiên Viêm, chỉ cười lạnh tiếng, chút khách khí, khiển trách ở ngay trước mặt Kim Thiên Viêm: "Kim lão nhị à, chuyện hôm nay xảy ra ở trong bữa tiệc của như vậy, cho dù chúng tôi bới móc chuyện kia ra cho ràng, nhưng trong lòng của có thể cũng hiểu rất ràng rồi. . Tuy rằng Cửu Cửu xảy ra chuyện gì, nhưng tại có người bạn của tôi cũng ở trong bữa tiệc của tự nhiên mất tích, tôi có điều này cho biết, nếu như hôm nay cậu ấy được bình yên vô sao. Nhưng nếu như ấy gặp phải chuyện gì bất trắc, Kim Thiên Viêm à, cứ ở đó mà coi chừng!"

      Chu Tiêu xong, lạnh lùng quăng lại cho ta cái nhìn sắc như dao, tiếp đó hướng về phía mấy người Tần Tấn tiếng: "Chúng ta !"

      Mấy người đàn ông kháccũng nhất tề ném cho Kim Thiên Viêm cái nhìn lạnh lùng, nhanh chóng xoay người rời .

      Khuôn mặt của Kim Thiên Viêm bày ra cái vẻ tươi cười, lập tức trở nên cứng nhắc, nhìn theo bọn họ vội vã đến mức đến ngay cả thang máy cũng đợi, mà trực tiếp luôn bằng cầu thang bộ, trong nháy mắt nụ cười mặt Kim Thiên Viêm lập tức vụt tắt.

      Đến bây giờ Kim Thiên Viêm hối hận rồi!

      nên nhận lời giúp Lương Kinh Diễm làm cái chuyện tồi tệ nay, dẫn đến hôm nay bản thân mình phải chịu phiền toái lớn như vậy. Nếu sớm biết rằng ngoại trừ Tiêu Cẩn Chi, bên ngoài Tiêu Cửu Cửu lại còn có nhiều nhân vật quyền quý khác che chở cho như vậy, cho dù có đánh chết , cũng dám nổi lên ham muốn có hứng thú làm cái việc giống như vuốt râu hổ đối với Tiêu Cẩn Chi như vậy.

      Đối phó với mình Tiêu Cẩn Chi, qua xem xét những tình huống của các lần bọn họ thường xuyên giao chiến ở thương trường có thể , mọi người vẫn còn có thể chơi với nhau được vài lần, nhưng sau những trận giao chiến nho đó vẫn còn có thể vui vẻ chuyện với nhau. Nhưng nếu phải chống lại mấy nhà bọn họ, làm cho bọn họ liên thủ với nhau cùng chỗ để chỉnh , vậy Kim Thiên Viêm đây, chỉ có nước chết thẳng cẳng ngóc đầu lên nổi!

      Nhưng bây giờ việc đến nước này, tai họa xảy ra rồi, ngoại trừ việc tự nuốt Hoàng Liên (*), thầm kêu khổ, ngoài cách nghĩ ra mọi biện pháp để giải quyết tốt hậu quả ra, còn có thể biết làm việc gì khác hơn?

      (*) Hoàng Liên: tên vị thuốc có vị đắng. Ý muốn Kim Thiên Viêm tự gây ra chuyện, giờ tự bản thân phải chịu hậu quả.

      Kim Thiên Viêm ổn định lại tinh thần, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Lương Kinh Diễm, muốn bảo với ta ngừng lại mọi chuyện định làm.

      Nhưng Lương Kinh Diễm vừa mới trải qua trận náo động vừa rồi, đến hôm nay người vẫn còn trong trạng thái hôn mê, phải nằm cấp cứu ở trong bệnh viện kia. Điện thoại di động để cùng chiếc ví đầm cũng biết bị ta ném tới tận đâu rồi. Vì vậy cho dù Kim Thiên Viêm có gọi điện thoại di động cho Lương Kinh Diễm
      [​IMG]
      Last edited: 4/8/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Sống tiếp

      Editor: Puck

      Tần Tấn thấy Tiêu Cửu Cửu đột nhiên điên cuồng xông về phía đám người, dáng vẻ sợ hãi hoảng hốt, sau khắc lập tức phản ứng lại, nhanh như tia chớp sải vài bước tới, nhanh chóng đuổi theo , dùng sức đưa tay kéo cánh tay của , gần như dùng giọng gầm quát to, “Cửu Cửu, em đừng kích động!”

      Cửu Cửu ngước khuôn mặt nhắn tinh sảo lên, cặp mắt luôn luôn trong suốt như đáy hồ, lúc này tràn đầy tuyệt vọng, dùng giọng gần như gào thét van xin , “ Tấn, để cho em xem ấy chút, em biết , ấy ở chỗ đó, ấy ở chỗ đó, ấy ở đó chờ em, ấy ở đó chờ em đó...”

      Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, còn có Đông Phương Cảnh Mộ đuổi theo tới sau, cũng đều nhấc chân đuổi theo.

      Vừa nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đau thương của Cửu Cửu, mấy người đàn ông đều cùng đỏ mắt.

      như vậy, có thể khiến cho bọn họ cảm thấy đau lòng sao?

      Tần Tấn lại ôm chặt lấy , thế nào cũng để cho , “Ngoan! Em đừng gấp gáp, trước mặt có thể là người khác xảy ra chuyện, để Tiêu trước xem chút, có được ?”

      Tần Tấn vừa , vừa nháy mắt với Chu Tiêu.

      Chu Tiêu lập tức , “Mọi người chờ ở đây, tôi di xem trước chút tình huống như thế nào!”

      Trong lòng Tần Tấn và Chu Tiêu đều sợ!

      Bọn họ cũng biết, trực giác của Cửu Cửu luôn chính xác đến kinh người, lỡ như... Lỡ như trong đó người xảy ra chuyện là Phượng Thần, cũng dám tưởng tượng, Cửu Cửu như thế nào?

      Cho nên, Tần Tấn ôm chặt Cửu Cửu để cho qua, trước hết để cho Chu Tiêu qua nhìn chút tình huống rồi sau!

      “Mọi người nhường chút! Mọi người nhường chút!”

      Thân hình Chu Tiêu cao lớn mạnh mẽ, lại mặc bộ quân trang, vừa đến bên đám người, giọng to lớn vừa kêu lên, quần chúng vây xem lập tức chủ động nhường ra con đường cho , để cho vào.

      Khi Chu Tiêu nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen quen thuộc, bị đụng đến nát thành từng mảnh lật xuống đất, mà người quen, lúc này thân đầy máu biết sống chết bị kẹp trong xe đầu gục xuống, Chu Tiêu luôn luôn tự xưng là người rắn rỏi, cũng chỉ trong khoảnh khắc đỏ tròng mắt.

      lập tức vọt tới, đưa tay dùng sức cậy, cửa xe Mercedes-Benz màu đen kia, dĩ nhiên bị cứng rắn cậy ra như vậy.

      “Phượng Thần, Phượng Thần...”

      vội vàng kêu tên Phượng Thần, nhưng Phượng Thần có chút phản ứng nào.

      Chu Tiêu nhìn toàn thân Phượng Thần tất cả đều là máu, vết thương đầu vẫn còn ngừng rướm máu, ngay cả khuôn mặt tinh sảo của cậu ấy cũng bị máu nhuốm đến mơ hồ, bắp đùi của cậu ấy cũng bị xe đụng đến biến dạng kẹp cong biến dạng, Chu Tiêu vừa nhìn cũng biết chân kia của Phượng Thần bị gãy, mà máu tươi đùi, thấm qua quần của cậu ấy, càng ngừng chảy ra ngoài...

      Nhìn Phượng Thần bị thương nặng thành như vậy, tim của Chu Tiêu, gần như hoảng hốt sắp ngừng đập!

      Máu này – chảy quá nhiều, dưới đất này, cũng chảy thành dòng sông máu .

      Tay run run, nhàng đặt lên động mạch cổ của Phượng Thần, cực kỳ lâu, vẫn có thể cảm thấy có tia sinh mạng vô cùng nhảy lên.

      Cậu ấy còn sống! Cậu ấy vẫn còn sống!

      Chu Tiêu lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi mấy cú điện thoại cấp cứu khẩn cấp.

      Khoảnh khắc khi cúp điện thoại,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Tiêu thiếu gia giận dữ

      Editor: Puck

      Cửu Cửu dùng đôi tay ôm chặt lấy đầu Phượng Thần, như con thú bị thương khóc hu hu, giọt nước mắt kia, giống như chuỗi trân châu đứt dây, theo gương mặt trắng nõn của , ngừng trượt xuống.

      “Thần Thần, Thần Thần, đừng , đừng có được ?”

      “Thần Thần, Thần Thần, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Sao có thể bỏ lại em? Sao có thể? Tại sao có thể? Hu hu hu, Thần Thần, em van xin , trở lại, trở lại được ...”

      Nghe giọng nghẹn ngào phát ra từng tiếng đau thương ngắt quãng mà hu hu khẽ gọi khiến người ta rơi lệ, đau thương nồng đậm cả người khiến cho người ta tan nát cõi lòng, tiếng khóc khẽ làm cho người ta cảm thấy đau khổ tột cùng, khiến người xem chung quanh, tất cả đều nghe thấy mà rơi lệ...

      Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ ở bên cạnh nhìn, càng thêm đỏ cặp mắt.

      Nhìn Cửu Cửu đau thương đến muốn chết như vậy, lúc này bọn họ chỉ có cảm giác, đó chính là đau đớn!

      Cảm giác đầu trái tim của mình, giống như bị ai đó dùng sức kéo, đau đớn từng cơn từng cơn, để cho bọn họ cực kỳ khó chịu, rồi lại cách nào giải thoát.

      Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương kêu vang, gào thét tới.

      Tần Tấn đưa tay lau nước mắt chảy xuống mặt, tới bên cạnh Cửu Cửu, muốn tách tay ôm Dieễn ddàn lee quiy đôn Phượng Thần của ra, lại như thế nào cũng chịu buông.

      Tần Tấn chịu đựng đau lòng, với , “Cửu Cửu, xe cứu thương tới rồi, để bác sỹ tới xem chút, có được ? Dù chỉ là tia hy vọng, chúng ta cũng thể buông bỏ!”

      Bác sỹ? Hy vọng?

      Tiêu Cửu Cửu dùng sức nhắm mắt lại, trong lòng co rút đau đớn mãnh liệt trận.

      Bản thân bác sỹ, mặc dù cũng tốt nghiệp đại học y khoa danh xứng với thực, nhưng mà có hai sư phụ trong giới trung tây y tốt nhất, từ chỗ bọn họ, học được y thuật hề kém người tốt nghiệp nghiên cứu y học, có vài phần tự tin với y thuật của mình.

      Nhưng mà, mới vừa rồi, cứ trơ mắt nhìn người đàn ông nhất, nhìn tròng mắt của tan rã dần.

      khắc kia, tử vong đột nhiên đến trước mặt, bó tay hết cách.

      Lúc này, nghe được lời Tần Tấn , biết sớm còn hy vọng, vẫn đứng lên.

      mong đợi, ở nơi thế gian này, xuất kỳ tích, để cho Phượng Thần của trở về lần nữa...

      Bệnh viện quân y.

      Cửa chính phòng cấp cứu đóng hồi lâu cuối cùng chính thức mở ra, Viện trưởng bệnh viện quân y, cũng chính là Tiêu Tĩnh Bác chú hai của Tiêu Cẩn Chi di ra.

      Lần cấp cứu Phượng Thần này, là ông tự mình ra trận, mang theo nhóm chuyên gia tới tiến hành cứu chữa.

      Nhưng đến cuối cùng, ông lại vẫn chỉ có thể lời xin lỗi với mấy người chờ đợi bên ngoài, “Xin lỗi! Xin nén đau thương!”

      Thời gian bệnh nhân đưa tới, nhịp tim ngừng lại, cho dù bọn họ dùng toàn lực cấp cứu như thế nào, nhưng kỳ tích... Cuối cùng chưa từng xuất .

      Khi nghe Tiêu Tĩnh Bác bất đắc dĩ tuyên bố ra câu này, Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ đều run lên trong lòng, theo bản năng tầm mắt khóa người Cửu Cửu.

      Nhưng Cửu Cửu lại giống như hồn nhiên hay, vẫn ngây ngốc đứng ở cửa phòng cấp cứu, cả người giống như mất hồn, giống như vô tri vô giác với tất cả chung quanh, chỉ có ánh mắt đen sâu đến kinh người, chặt chẽ chăm chú nhìn về phía phòng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :