1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Thế giới này vẫn còn có tình !

      Editor: Mẹ Bầu

      Trong nhà họ Tiêu, ông nội Tiêu Kế Quang mới mười mấy tuổi chiến trường, từng tham gia đánh quân Nhật, từng dẫn quân tham gia trận chiến phản kích bảo vệ tổ quốc, uy danh ở trong quân đội cực cao, được nhiều người ủng hộ. Lúc tuổi già càng quyền cao chức trọng, quân hàm thượng tướng.

      Ông nội Tiêu và ông nội Lương, hai người bọn họ sống cùng trong thôn từ hồi còn là trẻ con, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cùng nhau lớn lên, cùng tham gia quân ngũ ở chỗ, cùng tham gia kháng chiến chống Nhật chiến trường. Hai người ở cùng chỗ cùng dắt tay nhau trong suốt quá trình tiến lên. Khi tính háo thắng trong lòng hai người nổi lên, ganh đua lẫn nhau càng cực kỳ cao hứng. Hai người này tranh đấu với nhau cả đời, mà tình cảm mến giữa hai người, thực càng tranh đấu càng lớn hơn. Ngày nào mà đấu võ mồm với nhau, hai ông lão còn cảm thấy toàn thân được bình thường.

      Về sau, khi sinh hạ đến đời thứ hai, trong lòng hai vị lão gia liền nảy sinh ra ý muốn hai nhà liên hợp với nhau để càng thêm mạnh mẽ. Nhưng bởi vì trong mắt lớp vãn bối ai thấy vừa mắt nhau, cho nên tuy hai vị lão gia thích thú nhưng cũng đành buông tay với ý muốn kia.

      Hai vị lão gia liền suy nghĩ đến đời thứ ba, xem trong con cháu có người nào có thể tác hợp lại thành đôi hay , làm cho tình cảm giữa hai nhà được tiếp tục kéo dài thêm nữa.

      Vì vậy, mới có bàn bạc cho đám hỏi của Tiêu Cẩn Chi và Lương Kinh Diễm. Tuy rằng vẫn còn chưa định ra được thời gian cuối cùng, nhưng về cơ bản, bậc trưởng bối của hai nhà có chung nhận thức về đám hỏi này rồi.

      Sau khi ông nội Tiêu nhận được cú điện thoại trách cứ của ông nội Lương, ông đồng ý với ông nội Lương sau này cho ông câu trả lời thỏa đáng. Sau khi cúp điện thoại, ông iền lâm vào trầm tư.

      Nghĩ đến nửa đời trước Tiêu Cẩn Chi được sống hạnh phúc, ông nội Tiêu lại cảm thấy nơi trái tim mình thoáng xẹt qua chút đau đớn kịch liệt.

      Nghĩ đến cá tính của đứa cháu nội nhà mình, đối với việc có cần tạo chút áp lực đối với Tiêu Cẩn Chi hay , chung quy ông nội Tiêu vẫn cảm thấy cần phải suy nghĩ chút.

      Mà ở nơi khác, Tiêu Cẩn Chi cùng với mấy người bạn từ thủa kia ngồi ở trong căn phòng bao. Lúc này, châm điếu thuốc lá, ngồi ở đó trong góc phòng phà ra luồng khói thuốc mù mịt. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi dưới luồng ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ở trong phòng bao, lại bị lớp khói thuốc dày đặc chập chờn bao phủ, xem ra có chút nhìn thấy lắm, lại càng làm cho người ta thể hiểu được, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      Tiêu Cửu Cửu tự mình rót rượu cho Chu Tiêu và mấy người em kia, cuối cùng cũng rót cho mình chén. Cửu Cửu bưng ly rượu lên, nở nụ cười đối với bọn họ, , "! Mấy vị trai, Cửu Cửu kính mời các ly!"

      Những câu vớ vẩn nhảm nhí khác, cũng lười . biết , cho dù , bọn họ cũng hiểu , nhiều năm ở cùng chỗ như vậy, cũng cần thiết phải ra những lời giả tạo ấy làm gì.

      Cửu Cửu hơi ngửa đầu lên, hơi cạn sạch chỗ rượu đỏ trong chén, tiếp đó bàn tay trắng nõn đảo ngược lại, xoay miệng chén xuống phía dưới, giọt rượu nào còn thừa.

      Bộ dạng đó của Cửu Cửu, nhìn duyên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Tốt nhất là đừng có ép buộc tôi!

      Editor: Mẹ Bầu

      " trở về nhà chút xem tình hình thế nào !"

      Tiêu Cẩn Chi nghe thấy bên tai truyền đến giọng mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng. nghiêng mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy như vừa nhìn vào bầu trời đêm đầy những ánh sao lấp lánh. Tại đó, dường như có nơi có thể bao dung được toàn bộ thế giới của , khiến cảm giác nếu như rơi vào trong đó, thế nào trở ra được nữa.

      Hai người nhìn nhau hồi, Tiêu Cửu Cửu lại thêm câu: " trở về ! Hãy chuyện với ông nội hòa nhã chút, đừng có cãi lại!"

      Tiêu Cửu Cửu cũng mong muốn chỉ vì bị ông nội chỉ trích, cho nên, mới có thể dỗ dành khuyên nhủ trở về nhà.

      Có đôi khi cái người đàn ông kiêu ngạo này, lúc ở trước mặt luôn có những biểu rất kỳ quặc, ràng trong lòng của sớm có quyết định rồi, nhưng vẫn cứ phải để cho dỗ dành hồi mới đồng ý chấp nhận.

      , Tiêu Cẩn Chi ở bên ngoài có bướng bỉnh cố chấp thế nào nữa, khi về nhà cũng dám làm ầm ĩ với ông nội của mình. Cho dù trong nội tâm thấy thoải mái thế nào, cuối cùng vẫn trở về đối mặt.

      Trong lòng Tiêu Cẩn Chi thoáng lên chút bất đắc dĩ. chậm rãi đứng đứng dậy, hướng về phía mấy người Chu Tiêu kia, cất nhàn nhạt : "Ông nội gọi tôi về nhà, nhờ các cậu giúp tôi chăm sóc cho Cửu Cửu chút, tôi phải về nhà trước chuyến."

      Chu Tiêu vung tay lên, "Cậu cứ yên tâm mà , cần cậu phải nhờ vả, chúng tôi cũng chú ý tới Cửu Cửu ."

      Tần Tấn cũng ưu nhã cười , "Có tôi ở đây, ai dám động đến Cửu Cửu, tôi thiến ngay!"

      xong, còn ưu nhã lấy ra con dao phẫu thuật mà vẫn luôn mang tùy thân bên mình, linh hoạt đùa bỡn ở ngón giữa hồi.

      Tiêu Cửu Cửu biết Tần Tấn cũng phải là người hay giỡn, con dao phẫu thuật của có thể dùng để chữa trị cho người, nhưng cũng có thể phi dao này để giết người. Tuyệt kỹ này, còn truyền cho Cửu Cửu, mực muốn Cửu Cửu tiếp tục theo nghề y của , cùng hoạt động và phát triển trong ngành y với . Cho nên, đối với Cửu Cửu mà , cho tới tận bây giờ, cũng hề có ý định giữ lại những y thuật của mình.

      Vốn dĩ Tiêu Cửu Cửu chính là đệ tử thân truyền của vị “độc thủ thần y” Tần Tấn kia. Từ nay về sau nhất định phát triển theo ngành y, cho nên, trong hồ sơ thi tuyển đại học sắp tới, ở bên trong vị trí điền nguyện vọng thi tuyển, ghi Học viện Y khoa B nổi tiếng cả nước.

      Kỳ Tiêu Cẩn Chi cùng mấy người Chu Tiêu bọn họ càng hy vọng Tiêu Cửu Cửu lựa chọn Đại học Quân y, nhưng do cá tính Tiêu Cửu Cửu vốn thích bị trói buộc. Hơn nữa, đối với , trình độ y thuật tại của ở mức độ phi thường rồi, chỉ thiếu chút về đào tạo chuyên môn chuyên sâu có hệ thống là có thể lấy ra tay thi lấy bằng được rồi. Dù sao cũng muốn tiến vào trong quân đội hoặc làm chính trị, cho nên cũng cần phải nhất định phải vào học ở Đại học Quân y.

      Đối với phương diện y dược Trung quốc và Phương tây, có “độc thủ thần y” và Tần Tấn, hai người thuộc hạng đại danh y trong giới y thuật, dốc túi truyền thụ cho. Về trình độ y thuật của tại, tuyệt đối có thể so sánh được với sinh viên trải qua tám năm ra sức học tập, nghiên cứu tại viện y học, hoặc với bảy năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh y khoa, thậm chí, ở lĩnh vực y dược, khả năng của còn siêu việt hơn bọn họ chút. Ví dụ như: việc nghiên cứu dùng thuốc y học Trung Quốc để hóa giải các chất độc, phỏng chừng ngoại trừ sư phụ “độc thủ thần y” của ra, ở bên ngoài
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Chiêu bài tình cảm dịu dàng của ông cụ

      Editor: Puck

      Trong thư phòng thư hương * thanh nhã, ông cụ Tiêu nhắm mắt lại, nằm ghế dựa làm bằng gỗ đặt trước cửa sổ mở ra, đôi bàn tay khớp xương ràng đặt trước ngực, đan xen chỗ, trong lúc đó mũi chân thỉnh thoảng đạp xuống, khiến chiếc ghế thỉnh thoảng lắc lư.

      (*) thư hương: nhà dòng dõi Nho học, hơi hướm Nho học.

      Tiêu Cẩn Chi khe khẽ đẩy cửa thư phòng khép hờ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Uy hiếp trần trụi

      Editor: Puck

      Tiêu Cẩn Chi và ông cụ Tiêu mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm * hơn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Trước giông bão!

      Con ngươi đen nhánh của Tiêu Cẩn Chi đầy lạnh lùng, vừa nghe Diệp Tú Trinh uy hiếp trắng trợn như thế toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, hai mắt nổi lên cuồng nộ trước cơn bão tuyết, hung mãnh như muốn cuốn phăng tất cả.

      "Bà thử động đến ấy chút xem! Nếu như ấy chết rồi, tôi bảo đảm, bà chắc chắn thấy được mặt trời ngày mai đâu!"

      Diệp Tú trinh bị ánh mắt đáng sợ cùng giọng điệu ác độc lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi dọa cho phải lui lại mấy bước, sau đó, lại nghĩ tới đây là đứa con trai mà mình dứt ruột đẻ ra lại dám làm vậy đối với mình, Diệp Tú Trinh càng tức giận hơn: "Tiêu Cẩn Chi, mày dám! Tao là mẹ mày, mày dám động đến tao bị trời tru đất diệt!"

      Đột nhiên Tiêu Cẩn Chi ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha, trời tru đất diệt? Diệp Tú Trinh, bà con mẹ nó khôi hài! Nếu như ông trời có mắt, nhất định hủy diệt người phụ nữ xem con trai mình là người trước tiên!"

      oán hận nhìn bà ta, từng bước từng bước tiến tới gần: "Mẹ? Bà mà cũng xứng ra cái từ này, thử xem, có bao giờ bà đối xử với tôi như con trai của bà chưa? Từ đến lớn, phải đánh là mắng, nếu đối xử chẳng khác nào người xa lạ ... tôi thấy lạnh, thấy đói bụng lúc nào bà có biết ? Bà từng quan tâm đến hay sao? Bà hãy thử sờ lại lương tâm của chính mình , bao giờ bà đối xử tốt với tôi chứ? Bà quả vũ nhục cái từ mẹ thần thánh vĩ đại này! Bà hoàn toàn xứng là người mẹ, càng xứng làm mẹ của Tiêu Cẩn Chi tôi! Nếu như có thể, tôi tình nguyện chưa từng có người mẹ giống như bà!".

      xong, Tiêu Cẩn Chi để lại cho bà ta ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười lạnh, sải bước thẳng ra cửa.

      cảm giác cả người rét run, trong lòng lại bi thương vô hạn.

      Mẹ của , vốn phải là người mẹ bình thường như bao người, từ chỉ biết đánh chửi, đến lúc trưởng thành chỉ có lợi dụng, lúc chung đụng chỉ có vô tình và lạnh lùng, trừ những thứ này ra, bà ta đối với làm gì có chút chân tình nào?

      Có người mẹ như thế, tổn thương người ta đến mức nào!

      Tiêu Cẩn Chi đưa tay lau giọt nước trong suốt sắp trượt xuống khóe mắt, lên xe, khởi động, chiếc xe thể thao màu đen lao vút đường như mũi tên vội vã chạy đến Ngọc Sơn Trang.

      Chỉ có khi ở cùng Phượng Thần, Cửu Cửu, mới có thể cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc.

      Bọn họ ràng là người xa lạ, bởi vì thiếu thốn tình thân vẫn luôn sưởi ấm, an ủi, dựa vào nhau, thân thiết hơn so người thân rất nhiều.

      Còn cha mẹ sao?

      ràng vốn là những người thân thuộc nhất, nhưng lại chẳng khác nào người xa lạ, tổn thương nhau như như kẻ thù, khiến ai nấy cũng đều sống trong thù hận khổ sở.

      Toàn thân Tiêu Cẩn Chi đầy lạnh lẽo, sau khi đến Ngọc Sơn Trang liền chạy thẳng đến căn nhà hai tầng bên trong, nghênh đón là cả căn phòng ngập mùi thức ăn thơm nức.

      hít sâu hơi, ừm, có món cá chần nước sôi mà thích, thêm món gà xé phay, thịt rán, à, còn có cả mùi cà om nữa, lòng đầy vui mừng, ý lạnh lúc trước nhất thời hóa thành hư , trong nháy mắt ấm áp lan tràn.

      nhanh chóng thay dép, đến trước bàn ăn, cầm đũa lên gắp miếng thịt rán vừa vàng vừa thơm cho vào miệng, ừm,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :