1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Oan gia ngõ hẹp

      Editor: Mẹ Bầu

      mất nhiều thời gian lắm, gã đàn ông áo đen tới đứng trước mặt Long Khi Phong, đặt xuống trước mặt ta tờ giấy mỏng: "Đại ca, tài liệu mà ngài cầu điều tra có rồi ạ!"

      Long Khi Phong vừa nhìn thấy tờ giấy kia chỉ có ngắn gọn mấy hàng chữ như vậy, liền cau mày hừ lạnh, "Thế nào, sao lại chỉ có chút xíu như vậy hả?"

      Người đàn ông áo đen cung kính trả lời: "Những tư liệu riêng về Tiêu tiểu thư đều bị người ta cố ý phong tỏa, lưu trữ cất vào kho tài liệu mật. Bất kể chúng ta dùng phương pháp gì cũng thể nào điều tra ra nổi, chỉ có thể tra ra được những thứ này thôi ạ."

      Long Khi Phong tựa người vào ghế sa lon, sờ lên cằm, hơi khép mắt lại trầm tư suy nghĩ. Xem ra có tên là Tiêu Cửu Cửu này cũng có chút lai lịch đây. Những tư liệu về đời tư của ta vậy mà lại được người ta phong tỏa, lưu trữ bí mật như vậy, rốt cuộc người đứng ở phía sau của ta là người như thế nào? Liệu có phải là Tiêu Cẩn Chi, người nhận nuôi dưỡng ta ?

      Người đàn ông áo đen thấy Long Khi Phong nửa ngày lên tiếng, ngay sau đó lại đề nghị, "Lão đại, nếu , chúng ta trực tiếp trói ta lại mang tới đây?"

      Long Khi Phong trừng mắt liếc nhìn cái, "Mày đúng là đồ óc heo, ngay cả tao đây còn phải là đối thủ của ta, mấy đồ ăn hại như lũ chúng mày liệu ai có thể trói được ấy chứ? muốn bắt trói kia hay sao, sợ rằng còn chưa kịp đến gần người của , luc ăn hại chúng mày bị ta làm cho trúng độc hết rồi! Ngu ngốc..."

      Lúc này, lại có gã đàn ông áo đen nữa gõ cửa vào, "Lão đại, Lâm thiếu đến!"

      "Mau mời Lâm thiếu vào!"

      Lâm thiếu trong miệng bọn họ, chính là Lâm Tật Phong!

      Trong tên của bọn họ đều có chữ "Phong"giống nhau, nhưng khác biệt ở chỗ, Long Khi Phong chính là con trai trưởng của Bang chủ Thanh Long bang, nắm giữ thế lực của thế giới ngầm của cả Bắc Bộ. Còn Lâm Tật Phong, cả trong hai phái hắc bạch ở kinh đô đều có chút sức mạnh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Long Khi Phong tìm đến để nhờ giúp tay.

      Tổng bộ của bang Thanh Long nằm ở Dực Thành, mà gia tộc nhà họ Long sáng lập ra bang Thanh Long cũng định cư ở Dực Thành từ lâu đời. Lần này Long Khi Phong tìm đến kinh đô chính là bởi vì cha đẻ của bị trúng kỳ độc. Long Khi Phong lần mò tìm tòi khắp nơi trong phạm vi thành phố Dực Thành, nhưng vẫn tìm được người nào có thể trị bệnh nổi. Có thể tất cả những danh y ở nơi này đều được mời đến, nhưng tất cả bọn họ đều bó tay, có cách nào giải trừ được chất độc trong người của cha Long Khi Phong.

      Mắt nhìn thấy tính mệnh Bang chủ của bang Thanh Long chỉ còn sớm chiều, may mắn gặp được vị danh y ở Dực Thành mách cho, muốn cứu vãn được tính mạng của người đứng đầu nhà họ Long, trừ phi bọn họ có thể tìm tới người nổi danh là “độc thủ thần y” kia, chỉ có ông mới có thể hóa giải được bách độc trong thiên hạ.

      Trải qua điều tra tỉ mỉ, bọn họ mới đại khái biết được tung tích của “độc thủ thần y”. Mấy người bọn họ chạy tới kinh đô này
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Oan gia ngõ hẹp (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Lâm Tật Phong cười , "Người ta có thể ở tại chỗ này mở Dược đường đến vài chục năm nay, lại có thể tiếp tục sống được, tất nhiên là phải có mấy phần bản lãnh. Lại , chỉ bằng đại danh “độc thủ thần y” kia, ông ấy trị được bệnh nặng cho người bệnh, chừng tiền thu được cũng có thể đủ ăn trong ba năm ấy chứ! Bây giờ tiểu Dược đường có người hay , tôi nghĩ ông ấy cũng để ý đến đâu. xem kìa, ông già kia hình như muốn ra khỏi cửa, còn chần chờ lên nhanh, người ta lại sắp ra ngoài..."

      Long Khi Phong lập tức mở cửa xe, sải bước nhanh tới trước mặt Hoa Thiên Sơn, ngăn cản ông lại, "Hoa lão tiền bối, xin ông hãy chờ chút..."

      Hàng lông mày của Hoa Thiên Sơn nhíu lại thành hình chữ bát (八), đôi mắt rơi vào người Long Khi Phong, con ngươi đảo vòng quanh từ xuống dưới mấy cái nhanh như chớp, oang oang hỏi, "Cậu nhóc này, cậu từ nơi nào tới vậy?"

      Long Khi Phong nhìn vẻ bề ngoài đầy vẻ hèn mọn của ông lão thó kia, trong lòng thoáng qua chút nghi ngờ, liệu đây có phải là vị “độc thủ thần y” hay ?

      Nhưng thấy mình gọi ông câu là Hoa lão tiền bối, ông cũng mình phải là người đó. Mặt khác bản thân mình lại muốn cầu cạnh ông, cho dù thái độ của ông già đối với vừa ngạo nghễ, vừa tôn trọng như thế, Long Khi Phong cũng liền bỏ qua, vẫn cung kính hỏi, "Tiền bối đây có phải là lão thần y Hoa Thiên Sơn tiên sinh ạ?"

      Hoa Thiên Sơn hừ tiếng, "Cái gì mà lão tiên sinh với lão tiên sinh, lão già đây già đến như vậy sao?"

      Khóe mắt của Long Khi Phong liền co rút lại, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn xuống, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười , "Hoa thần y, cháu là người được Tần Quy Như tiên sinh giới thiệu tới, cha cháu bị trúng độc, tất cả mọi danh y khác đều “thúc thủ vô sách”. Cháu được Tần Quy Như tiên sinh giới thiệu cho, nên đặc biệt từ Dực Thành lặn lội tìm đến kinh đô này, chỉ cầu mong Hoa lão tiền bối có thể cứu mạng được cho cha cháu mà thôi. Cháu nhất định trọng tạ Hoa lão tiền bối!"

      (*)Thúc thủ vô sách [束手无策]: “Thúc thủ” [束手]: Bó tay. “Vô sách” [无策] : có cách nào. Cả câu thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay có cách nào”.

      Hoa Thiên Sơn lạnh lùng cười lên tiếng, " Tần Quy Như sao? Thế thằng cha kia cho cậu biết lão già này sớm phong châm, màng đến chuyện thế nữa hay sao?"

      Long Khi Phong lau lớp mồ hôi rỉ ra trán, "Dạ thầy thuốc Tần cũng qua chuyện này với cháu, nhưng vì có liên quan đến tính mạng cha đẻ của cháu đây, cho nên cho dù biết Hoa lão tiền bối phong châm, nhưng cháu đây vẫn nghĩ đến nơi này thử cầu cứu Hoa lão tiền bối lần, cầu xin Hoa lão tiền bối hãy đến cứu cha của cháu. Chỉ cần cha của cháu khỏi bệnh, toàn thể bang Thanh Long, từ xuống dưới từ nay về sau đều xin phụng dưỡng lão tiền bối như con cháu trong nhà, tùy ý để lão tiền bối sai khiến."

      xong, Long Khi Phong dứt khoát quỳ xuống, làm cho đám thủ hạ đứng sau lưng bị dọa cho sợ đến mức sửng sốt lặng người chút. Tiếp ngay sau đó, thấy Thiếu chủ của mình quỳ xuống, tất cả bọn chúng cũng đều quỳ xuống theo.

      "Thanh Long bang?" Hoa Thiên Sơn thoáng giật mình cái, ông giống như lúc này hề nhìn thấy có đống người quỳ xuống trước mặt mình, ngay sau đó tựa như vừa nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi Long Khi Phong: "Cha của cậu có tên gọi là gì?"

      "Dạ là Long Cửu ạ!"

      "Long Cửu? Long Cửu?" Hoa Thiên Sơn lẩm bẩm mình: "Hóa ra là ông ta! Ông ta cũng vẫn có thể xem như là con người rắn rỏi. Chàng trai, trước hết cậu đứng lên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72: Vạch mặt

      Editor: Puck

      trễ thế này, còn gọi điện thoại cho , là có chuyện gì sao?

      Tiêu Cửu Cửu ôm nghi vấn ra khỏi toilet, La Manh vẫn cầm điện thoại của , khuôn mặt la lỵ tràn đầy nụ cười xấu xa gian ác, nắm chặt che kín ống nghe, tiến đến gần giọng với Cửu Cửu, “Cửu tỷ, hoàng tử An Thần nhà cậu vẫn cúp điện thoại đâu, ấy đối với cậu, đủ điên cuồng đó!”

      Tiêu Cửu Cửu liếc nhìn ấy, lấy điện thoại từ trong tay ấy, vừa lau tóc, vừa đến giường của mình ngồi xuống, rồi mới khẽ “Alo” tiếng vào ống nghe.

      An Thần ở đầu bên kia đợi hồi lâu, trong lòng gấp đến như lửa đốt, chỉ sợ Cửu Cửu nhận điện thoại của mình, cũng biết vì sao mình phải lo lắng như vậy? Chính là cảm giác, giống như trong lúc bất chợt Cửu Cửu cách càng lúc càng xa.

      càng thêm chưa từng nghĩ sâu, tại sao phải sợ và lo lắng như vậy?

      An Thần bây giờ chẳng qua cảm thấy, lúc này thể tin tưởng của , tìm cho mình lý do, thù của chị còn chưa báo, hận còn chưa rửa sạch, cho nên, vẫn thể !

      Lý do buồn cười ngây thơ như vậy, nếu truy cứu đến cùng, chỉ sợ ngay cả chính cũng cảm thấy buồn cười ?

      Nhưng bây giờ, quả nghĩ như thế.

      Khi giọng của Tiêu Cửu Cửu trong thanh thúy lại mang theo chút lười biếng truyền từ đầu ống nghe bên kia đến trong tai An Thần thậm chí có vui mừng y hệt như mất mà có lại được, ngay cả giọng cũng mang theo vẻ kích động và hưng phấn, “Cửu Cửu, ở dưới lầu ký túc xá của em, em có thể ra ngoài chút ? có việc tìm em! Là chuyện rất quan trọng!”

      quyết định, cho dù tương lai như thế nào, muốn mình thích cho biết.

      Chỉ có điều, biết nghĩ như thế nào? tiếp nhận, hay là trực tiếp từ chối? die nda nle equ ydo nn

      Vừa nghĩ tới có thể từ chối, An Thần cảm giác đột nhiên, lòng, trong tích tắc có hít thở thông và đau đớn.

      phát , mình từ từ rơi vào trong vũng bùn tình cảm, cuối cùng có ngày, cách nào tự kiềm chế.

      lòng muốn làm tổn thương người khác, nhưng lại ngờ, có thể, tổn thương chính là .

      Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt trả lời, “Cũng trễ thế này, có chuyện gì, hoặc giờ thẳng, hoặc là, ngày mai lại , tôi muốn ra ngoài.”

      “Cửu Cửu, coi như van em, được ? Ra lúc thôi, được ?”

      Nghe thỉnh cầu mang theo ai oán của An Thần, trong đầu Cửu Cửu lại lên tròng mắt sâu thẳm sâu của Phượng Thần.

      Phượng Thần cũng luôn có thể như vậy, nếu như chịu nghe lời , cũng biết sử dung giọng điệu ai oán tới mềm nhũn cầu xin, mỗi lần, đều bị tròng mắt đen sâu kín như vậy nhìn chăm chú, mà đầu hàng .

      Bây giờ, An Thần cũng dùng chiêu này, là xem có chết cũng từ chối sao?

      Mặc dù trong lòng ràng, nhưng Cửu Cửu vẫn than tiếng, lòng của ... Quả nhiên mềm nhũn!

      “Vậy đợi lát nữa, tôi thay đồ xong xuống ngay.”

      “Được, ở dưới lầu chờ em!” Giọng An Thần tràn đầy mừng rỡ, khiến Tiêu Cửu Cửu thở dài tiếng động, là nghiệt duyên *!

      (*) nghiệt duyên: duyên phận nên có, có duyên cũng có phận.

      Nhìn cúp điện thoại, Manh búp bê lại xông tới, “Cửu tỷ, hoàng tử An Thần này nửa đêm canh ba còn hẹn cậu ra ngoài, cậu cũng phải cẩn thận, có sói háo sắc lui tới đó!”

      Tiêu Cửu Cửu đưa tay vỗ đầu ấy, “Con nít con nôi, đừng động vào chuyện của người lớn, sang bên kia chơi!”

      khuôn mặt búp bê ngây thơ của La Manh tràn đầy uất ức, mắt to giống hệt nai con vô tội, viết đầy tố cáo , “Cửu tỷ, lời này của chị, quá đau lòng em rồi! Em đợi Cửu Cửu như mối tình đầu, Cửu Cửu nương lại ngược em ngàn vạn lần, hu hu hu...”

      Tiêu Cửu Cửu bị dáng vẻ đáng của ấy đến bật cười khì khì tiếng, “Được rồi, cậu con nhóc này, chỉ trêu chọc tớ vui vẻ! Tránh ra chút, chị đây phải thay quần áo.”

      Tiêu Cửu Cửu xong, đẩy La Manh ra ngoài, kéo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73: Tiêu Cửu Cửu, chịu thua rồi (canh hai)

      Editor: Puck

      Nghe được Cửu Cửu quát tiếng, Lương Kinh Đào và Lâm Tật Phong cùng kinh ngạc nhìn về phía , giống như lúc này mới nhớ tới Tiêu Cửu Cửu là người trong cuộc.

      Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng nhìn bọn họ, nhếch môi trào phúng, “Sao các người hỏi tôi đây người trong cuộc có bằng lòng hay ?”

      Lâm Tật Phong bình thường rất kiêu ngạo, nhưng lúc này vì giúp Long Khi Phong, cũng coi như phải cầu cạnh , tất nhiên dám đắc tội bà này, lập tức mềm giọng xuống giải thích phen, “Cửu Cửu, là như vậy, cha của Long thiếu bị trúng độc, trước đó Long thiếu nghe người ta giới thiệu gặp sư phụ của , sở dĩ chúng tôi tới nơi này tìm , cũng do sư phụ bày mưu đặt kế cho chúng tôi tới, coi như nể mặt tăng chúng tôi, cũng phải nể mặt mũi Phật là sư phụ chứ? đến nỗi ngay cả mặt Long thiếu cũng chịu gặp chứ?”

      Vừa nghe thấy là do phụ giới thiệu bọn họ chạy tới, Tiêu Cửu Cửu dĩ nhiên có đối xử khác.

      Nhưng cũng dễ dàng tin tưởng lời Lâm Tật Phong , cho nên, ngay trước mặt Lâm Tật Phong và Lương Kinh Đào, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn số điện thoại của Hoa Thiên Sơn, “Sư phụ, là con Cửu Cửu.”

      Hoa Thiên Sơn vừa nghe là điện thoại của Cửu Cửu, liền đoán được Long Khi Phong tìm tới cửa rồi.

      Ông lập tức cười híp mắt , “Nhóc Cửu, có phải họ Long đó tới tìm rồi ?” diee ndda fnleeq uysd doon

      “Dạ, con muốn hỏi ngài đó, đây là xảy ra chuyện gì?”

      “Long Cửu cha của thằng nhóc Long này, trước kia sư phụ thiếu ông ta nhân tình , con coi như giúp sư phụ nhân tình, lại , nhà họ Long còn có thế lực rất lớn ở phía bắc, con xem chút cho ông ta xem có thể điều trị ? Nếu như con có thể cứu ông ta mạng, về sau ông ta nợ con ơn cứu mạng rồi, nhóc Cửu, con cũng đừng lười nữa nha, về sau sư phụ giúp con mở ra danh tiếng, chỉ cần tới tìm sư phụ, sư phụ đều giới thiệu người bị bệnh cho con điều trị, sư phụ tin tưởng con, chỉ cần con chịu bỏ công sức, tới năm, thanh danh của con có thể vang vọng khắp Đại Giang Nam Bắc *, rất nhanh, con có thể kiếm tiền bạc toàn thế giới rồi, đến lúc đó, con muốn làm chút chuyện gì, có tiền lại có quan hệ, cũng chỉ trong ngày ngày hai làm xong rồi.”

      (*) Đại Giang Nam Bắc: Đại Giang chỉ Trường Giang, Đại Giang Nam Bắc dựa vào hai khu vực hành chính rộng lớn ở hai bờ trung hạ du Trường Giang trước kia, ý về toàn Trung Quốc. (theo Baike)

      Tiêu Cửu Cửu oán trách: “Sư phụ, cho dù như vậy, nhưng chuyện này ngài cũng nên báo trước toàn bộ cho con biết, sư phụ xem đợi người ta tìm tới cửa, con chút chuẩn bị cũng có, trở tay kịp mà...”

      Hoa Thiên Sơn hừ tiếng, “Được, con nhóc này có tính tình gì sư phụ còn biết sao, nếu trước cho con biết, phải con lại tìm cớ từ chối , hoặc dứt khoát trốn gặp bóng dáng người ta sao? Được rồi được rồi, chuyện này cứ như vậy , nghe lời sư phụ, con xem xét, xem xét, con cho sư phụ ta đây thêm chút thể diện, đúng rồi, việc xong xuôi, con tiện thể thay sư phụ thăm hỏi thằng nhóc bạn cũ Tần Quy Như ở Dực Thành kia, thay sư phụ hỏi thăm ông ấy, biết ?”

      “Được rồi! Con nghe lời sư phụ là được.”

      Tiêu Cửu Cửu bất đắc dĩ cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Lâm Tật Phong chờ có kết luận, hỏi, “Long thiếu đó bây giờ ở đâu?”

      Lâm Tật Phong vừa nghe giọng điệu này của Tiêu Cửu Cửu, xem ra là đồng ý, lập tức vui mừng , “ chờ ở cửa trường học!”

      Tiêu Cửu Cửu đột nhiên , “ trước kêu ta chờ chút, tôi phải lên thu xếp chút việc, rất nhanh xuống.”

      Lâm Tật Phong gật đầu, “Được, vậy tôi ra ngoài trước tiếng với Long thiếu.”

      Tiêu Cửu Cửu khẽ gật đầu, thẳng lên phòng ký túc xá.

      La Manh vừa thấy trở lại, hơi kinh ngạc hỏi, “Sao cậu trở lại nhanh như vậy? ra ngoài sao?”

      Tiêu Cửu Cửu vừa thu dọn đồ bỏ vào trong ba lô, vừa với La Manh, “Tiểu Manh, tớ có chuyện gấp cần phải Dực Thành, cậu xin nghỉ tuần giúp tớ.”

      La Manh và Trương Dương cả kinh, cùng kêu lên hỏi, “Cậu Dực Thành làm gì vậy?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

      Ngay cả Lâm Tiêu Ngọc ngồi ở bên cạnh, cũng vểnh tai lên nghe các chuyện.

      Tiêu Cửu Cửu : “Tớ có chút chuyện riêng cần xử lý, tiểu Manh, trở về cho tớ xem bài lớp cậu chép. Tớ trước!”

      “Này này, cậu đừng vội, cậu còn chưa làm gì đó...”

      Tiêu Cửu Cửu để ý Trương Dương la lên, lại lưu lại nữa, bọn họ đánh vỡ nồi để hỏi ngớt, cho nên vẫn ra chiêu cũ – chạy là thượng sách.

      xuống dưới lầu, Tiêu Cửu Cửu phát Lương Kinh Đào vẫn đứng đó.

      cũng để ý đến , đeo ba lô lên, sải bước về phía cửa trường học.

      Lương Kinh Đào đau nhói trong lòng, bị thái độ lạnh lùng nhìn của đâm cho bị thương rồi, nhưng thấy để ý đến , vội vàng sải bước đuổi theo, “Cửu Cửu, cùng với em!”

      Tiêu Cửu Cửu cũng thèm nhìn ta,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74: Cỏ tuyệt mệnh!

      Tiêu Cửu Cửu tò mò nghiêng đầu nhìn về phía sau, vừa liếc, đập vào mắt là chiếc xe và biền số xe quen thuộc, lập tức tranh thủ thời gian với Long Kỳ Phong: "Các cần khẩn trương, người kia là Lâm Tật Phong!"

      Long Kỳ Phong gọi điện thoại dặn dò thủ hạ tiếng, sau đó nhìn nhàng cười hỏi: " cũng là người theo đuổi em sao?".

      Tiêu Cửu Cửu muốn đến vấn đề riêng tư này, dứt khoát nhắm hai mắt lại, cự tuyệt trả lời.

      Long Kỳ Phong nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp hết sức bình thản kia lắc lắc đầu, nhóc này, ràng tuổi lớn lắm, nhưng lại chẳng khác nào bà cụ già trải qua hết thảy tang thương, nhìn thấu thế gian, hình như bất cứ chuyện gì cũng thể khiến cho kích động, đúng là khiến người ta càng thêm tò mò.

      ràng là đại mỹ nhân kinh tâm động phách, nhưng mỗi khi bọn họ chung với nhau tâm lại cảm thấy vô cùng yên bình trước nay chưa từng có.

      Chỉ cần nhìn như vậy trong lòng của bỗng chốc liền thấy thỏa mãn vô cùng.

      Long Kỳ Phong có chút kinh ngạc, từ trước đến nay chưa có nào từng mang đến cho cảm giác kỳ quái như thế, giữa phụ nữ với chỉ có giao dịch, người muốn phát tiết, người muốn hưởng thụ vật chất, tình tôi nguyện, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

      Dĩ nhiên, trong đó còn có rất nhiều người phụ nữ hướng về gia thế cùng dung mạo của , nhưng mặc kệ đối phương có mục đích gì, trước khi lên giường, liền ước định từ trước, xong việc cầm tiền rời , được nảy sinh ý định khác, vì sợ nhất là phiền toái.

      Dĩ nhiên, tại Long Kỳ Phong chỉ cảm thấy có chút tò mò với Tiêu Cửu Cửu, từ đó nảy sinh hứng thú tiếp tục tìm tòi, về phần có thích hay biết.

      Đêm vào khuya, bên tai chỉ còn lại tiếng xe vù vù chạy đường cao tốc.

      Tiêu Cửu Cửu mệt mỏi cả ngày, dựa lưng thành ghế rộng rãi, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Ở trong mơ, toàn thân lại thấy hơi lạnh theo bản năng tiến tới gần nguồn nhiệt ấm áp, giống như đứa bé tìm thấy gia đình, khuôn mặt bé thân mật ra sức cọ cọ.

      Mà trong lúc này Long Kỳ Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên bị ôm chầm lấy, toàn thân chợt chấn động, liền mở mắt ra.

      Đến khi phát người ôm mình là Tiêu Cửu Cửu, tim bỗng nhiên mềm hẳn ra.

      Nhìn gương mặt say ngủ tản ra ngọt ngào cùng hạnh phúc kia lại đành lòng đẩy ra, ngược lại còn vươn tay ôm vào lòng để người nào đó ngủ được thoải mái hơn.

      Lần đầu tiên trong đời, Long Kỳ Phong ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thế nhưng lại hề nảy sinh ý định khác thường nên có nào, lúc này trong đầu chỉ nghĩ rằng nếu như có thể ôm cả đời thế này cũng tồi.

      Nhưng bầu khí ấm áp yên tĩnh này tồn tại quá lâu, xe chạy đột nhiên lắc lư cái, khiến Tiêu Cửu Cửu hoảng sợ ngồi phắt dậy, tỉnh cả ngủ.

      Đến khi choàng tỉnh, mở to hai mắt, bỗng phát mình thế nhưng lại ngủ thiếp trong ngực Long Kỳ Phong ngủ thiếp mặt đỏ ửng lên, nhanh chóng ngồi dịch ra, khe khẽ lên tiếng: " xin lỗi! Mạo phạm!"

      Ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại oán thầm, bản thân quá bất cẩn, thậm chí ở bên cạnh tên ngựa đực cũng có thể ngủ như chết, sợ gặp chuyện may sao.

      Ngay sau đó lại cảm thấy mình có chút
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :