1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng yêu quý nhất của Boss - Lại Ly Hôn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Đón ra ngoài

      Editor: Mẹ Bầu

      đường tới nhà giam, Tiêu Cẩn Chi gọi cuộc điện thoại cho ông cụ Tiêu trước.

      Trong việc này, bất kể là Cửu Cửu đúng hay sai, đứng ở lập trường của nhà họ Tiêu và nhà họ Lương mà , về tình về lý, cũng đều cần phải qua với ông cụ Tiêu tiếng để biểu thị tôn trọng.

      Chỉ tiếc, hiển nhiên lúc này cú điện thoại của gọi đến cũng muộn rồi!

      Ông cụ Tiêu vừa nghe thấy giọng của , lập tức liền nổi giận lôi đình, lên tiếng mắng to, " đó, cái con thỏ chết tiệt kia, thử nhìn lại nhóc mà nhận nuôi kia chút xem! Con bé đó làm ra chuyện gì rồi hả, cả ngày lẫn đêm, trừ chỉ toàn gây chuyện rắc rối, nó cũng thể làm chút chuyện gì khác hay sao? Con thỏ chết tiết kia, bây giờ ta cũng thông báo cho biết, về chuyện này, tối hôm qua lão già họ Lương kia cũng tự mình sang đây để gặp ta. Ta thế này mà lại bị lão già đó quở trách cho trận hay, ta còn chưa tới chuyện ta bị lão già thối tha kia làm cho mất hết thể diện, nhưng mà ở ngay trước mặt ta, lão già đó còn hạ lời tuyên bố, nếu ta dám nhúng tay can thiệp vào chuyện này, nhà họ Lương của lão để yên cho nhà họ Tiêu của chúng ta!"

      Lửa giận ngút trời, ông cụ Tiêu làm cho hơi, rống hét toàn bộ những câu kia xong, bắt đầu nặng nhọc thở hổn hà hổn hển ra hơi

      Chờ cho nhịp thở trong lòng thuận xuống chút, lúc này ông cụ Tiêu mới lại tiếp tục trầm giọng : "Cẩn Chi, phải biết cái tính khí lão già Lương thối tha kia, vì lần trước Lương Kinh Diễm làm chuyện sai, cho nên lão mới nhịn, mới chịu làm cái chuyện nhượng bộ đối với nhà họ Tiêu của chúng ta! Nhưng đến giờ, chuyện đó vẫn còn bị nghẹn tức ở trong bụng của lão. Lần này, Lương Kinh Diễm xảy ra chuyện, bất kể hành động của nhóc Tiêu Cửu Cửu kia là đúng hay sai, lão già thối tha họ Lương cũng mượn đề tài đó để chuyện của mình. Lão từ bỏ ý đồ đâu. Tiêu Cẩn Chi, phải tự lo cho bản thân mình tốt đó, đừng để cho nhà họ Tiêu của chúng ta bị hủy hoại ở trong tay của !"

      xong, ngay cả việc muốn giải thích lại lời, ông cụ Tiêu cũng cho lại câu, liền trực tiếp "cộp" tiếng, cúp điện thoại luôn.

      Mặc dù Tiêu Cẩn Chi sớm dự liệu được thái độ của ông cụ Tiêu như thế nào, nhưng đến lúc này, sau khi chứng kiến thái độ nguội lạnh của ông nội Tiêu hồi, ngay cả chuyện ông nội để cho có cơ hội để câu giải thích với ông như vậy, giờ phút này, trong lòng của chỉ thấy xẹt qua từng hồi đau đớn.

      lặng lẽ cười lạnh, cho tới tận bây giờ, chỉ thấy toàn những người nhà của gây nên những tổn thương cho mà thôi!

      Mà người có thể cho ấm áp, đến bây giờ người chết, người bị nhốt ở trong tù, bất đắc dĩ phải chịu nhận áp lực của những uy thế từ bên đè nén xuống, cách nào thoát ra khỏi cảnh nguy khốn này. Tiêu Cẩn Chi vừa nghĩ tới tại Cửu Cửu của phải chịu khổ ở trong tù, nơi đáy mắt thâm thúy liền càng trở nên lạnh lẽo.

      Hơi nghiêng đầu chút, bất giác môi của thoáng ra ý cười lạnh lẽo, Tiêu Cẩn Chi lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm dãy số điện thoại của người khác.

      Điện thoại vừa thông suốt, Tiêu Cẩn Chi liền trực tiếp trầm giọng tự báo danh của mình: "Ngài Trưởng Giám ngục Chu, tôi là Tiêu Cẩn Chi!"

      Là người đứng đầu trại giam, Chu Vĩ Viêm vừa nghe thấy Tiêu Cẩn Chi gọi điện tới, thậm chí bàn tay ta cầm điện thoại di động sao kiềm chế nổi mà thoáng run lên cái. Dĩ nhiên tại ta biết vì sao hôm nay Tiêu Cẩn Chi lại gọi đến số điện thoại này.

      Nhưng nghĩ đến ở phía bên kia cũng có nhân vật lớn khác, cũng tạo áp lực về phía mình, Chu Vĩ Viêm lại thấy nhức đầu dứt. Nhưng ta cũng thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cười lấy lòng, "Tiêu thiếu gia, chào ngài! Ngài khỏe chứ ạ! biết ngài có điều gì dạy bảo?"

      Tiêu Cẩn Chi lười phải vòng vo với ta, liền trực tiếp mắng phủ đầu luôn: "Chu Vĩ Viêm, con mẹ nó chứ! bớt cái giọng giả bộ đó với tôi ! Người của tôi hề phạm pháp, vậy mà lại dám giam giữ ấy ở trong ngục, việc làm này của vi phạm quy chế rồi đó! Tôi thấy hình như ngán cái chuyện làm quan, còn thích cái chức Trưởng Giám ngục này nữa rồi phải? vậy mà lại dám mạo phạm, dám tới tác uy tác phúc đầu của tôi như vậy chứ hả ?"

      Giọng của Tiêu Cẩn Chi càng càng trở nên trầm. Cho dù ở đầu dây bên kia, Chu Vĩ Viêm cũng có thể cảm nhận được tức giận lẫn lãnh khốc được truyền tới từ đầu điện thoại bên kia.

      "Trưởng Giám ngục Chu à, tôi đây có thể thẳng ra cho biết, đúng là có vài người, tôi đây nắm được bọn họ trong tay, cũng thể làm gì được họ. Nhưng đây là chuyện ân oán giữa hai nhà chúng tôi, các là những người ngoài, cần gì phải vội vàng tham dự vào, cứ để cho bản thân mình đứng cách xa ngoài dặm , chẳng phải là người khôn ngoan hơn ? Hôm nay tôi đến chỗ này thôi! Trưởng Giám ngục Chu à, tại tôi lái xe đến chỗ của đó, tốt nhất là hãy lập tức thả người của tôi ra , nếu , nên biết, với cá tính của Tiêu Cẩn Chi này, ai chọc giận tôi, hậu quả kia... Tuyệt đối thể chịu nổi đâu!"

      Những lời này của Tiêu Cẩn Chi vừa mới thốt ra, Chu Vĩ Viêm vừa nghe thấy, cả người lập tức túa ra lớp mồ hôi lạnh.

      Về cách xử của Tiêu Cẩn Chi với những người khác ra sao, Chu Vĩ Viêm thân ở cái vị trí này, đương nhiên cũng từng được nghe ít về những công tích vĩ đại của .

      , ta cũng muốn dính dáng đến chuyện đánh nhau giữa những người thuộc loại tầng lớp cao cấp ở vị trí như của thần tiên kia. Nhưng ta biết làm thế nào trước những người nhà họ Lương có quyền cao thế lớn kia. Ở trong mắt bọn họ, chẳng qua ta cũng chỉ là viên quan nho , đứng đầu của trại giam. Nếu như ta chịu nghe lời của nhà họ Lương kia, nếu như họ muốn bóp chết , chẳng phải là rất đơn giản cũng giống như bóp chết con kiến hay sao? cho công bằng chút, ta có thể dám đáp ứng hay sao?

      Nhưng mà, tại có Tiêu Cẩn Chi ra mặt buông lời, đương nhiên ta cũng có bậc thang để xuống rồi. Đến lúc đó, cho dù nhà họ Lương muốn trách ta, ta cũng có thể đẩy toàn bộ hết thảy những chuyện đó lên đầu của Tiêu Cẩn Chi là xong.

      Còn đối với những lời đầy lãnh khốc và vô tình vừa mới rồi của Tiêu thiếu gia mà ..., chẳng phải cũng là những lời mực uy hiếp hay sao!

      Về chuyện này, chỉ trong thời gian cái nháy mắt, Chu Vĩ Viêm suy nghĩ minh bạch ràng mọi chuyện, tức ta nhanh nhẹn chấp nhận chuyện thả người: "Nếu Tiêu thiếu gia có lời như vậy, dĩ nhiên tôi nghe theo lời ngài dạy bảo! Tiêu thiếu gia yên tâm, ngay bây giờ tôi lập tức thả người! Tôi lập tức luôn!"

      Chu Vĩ Viêm cúp điện thoại, lập tức cho tìm tới hai vị cảnh sát nam đưa người vào lúc trước, sau đó tự mình dẫn người đến khu buồng giam để đưa Tiêu Cửu Cửu ra ngoài.

      Khi ta vừa nghe thấy bọn họ ra lệnh ném Tiêu Cửu Cửu tới phòng cứng đầu để trừng trị, lúc này tâm can của Chu Vĩ Viêm cũng run lên cái.

      Phòng “cứng đầu” kia!

      Mỗi nữ phạm nhân ở trong phòng đó cũng đều là người vô cùng hung hãn. Ngay cả những người làm quan như Chu Vĩ Viêm cũng phải đau đầu bạc mặt với những nữ phạm nhân này. Vậy Tiêu Cửu Cửu, yểu điệu thục nữ như vậy, chẳng phải bị nữ phạm nhân kia đùa giỡn đến tàn phế hay sao?

      Nếu quả mà như vậy, cho dù Tiêu Cẩn Chi có đón được người ra, vừa nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Cửu bị đùa giỡn đến tàn phế như vậy, chắc chắn rằng cũng bỏ qua cho ta!

      Càng nghĩ, Chu Vĩ Viêm càng thấy kinh sợ, càng kinh sợ lại càng tức giận. ta trực tiếp mắng phủ đầu như xối máu chó đối với hai người thủ hạ, lúc trước tiếp nhận người từ đại bộ trưởng Lương: "Các người, con mẹ nó chứ, trong đầu có não hay vậy hả? Dặn bảo các người hãy chăm sóc cho ấy chút mà thôi, thế nào mà lại cho ném ấy vào phòng “cứng đầu” kia chứ? Nếu như ấy mà bị xảy ra chút chuyện gì, các người cứ ở đấy mà chờ để Tiêu thiếu gia lột từng lớp da người mình nhé!"

      Hai người nam cảnh sát kia mặt mũi đầy vẻ uất ức! Chuyện này phải nên trách chính Trưởng Giám ngục Chu đó sao? Ngày hôm qua họ cũng hề nghe thấy Trưởng Giám ngục Chu được phép bố trí sắp xếp người vào phòng cứng đầu. Hơn nữa, bọn họ cũng hỏi lại sếp rồi kia mà, nhưng sao bây giờ sếp lại trở mặt như vậy rồi.

      Tối hôm qua, lúc Trưởng Giám ngục Chu nhận được điện thoại từ đại bộ trưởng Lương người được đưa đến ở bên ngoài rồi. Sau cuộc chuyện Trưởng giám ngục Chu đồng ý nhận người, tiếp đó lập tức bố trí sắp xếp hai người thủ hạ này gặp đại bộ trưởng Lương để nhận người. ra thìlúc đó Trưởng Giám ngục Chu cũng biết lai lịch của Tiêu Cửu Cửu, mà hai người thủ hạ kia lại càng biết cái Tiêu Cửu Cửu này là ai. Thêm nữa, đại bộ trưởng Lương chắc chắn càng bao giờ thân phận của Tiêu Cửu Cửu, với mấy người bọn họ. Cho nên, khi đại bộ trưởng Lương dặn bảo bọn họ làm điều gì, bọn họ liền làm theo như thế.

      Nếu phải sáng sớm hôm nay Trưởng Giám ngục Chu chạy về, sau đó Cam Lập tìm tới ta, cho ta biết về thân phận của Tiêu Cửu Cửu như thế nào, chỉ sợ rằng bây giờ khi Tiêu Cẩn Chi tìm tới cửa, ta vẫn chẳng hề hay biết chuyện gì hết cả!

      tại Tiêu Cẩn Chi tới rồi, ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra đối với con người của Tiêu Cửu Cửu, vậy ta thê thảm rồi!

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Chu Vĩ Viêm gọi thêm nữ cảnh sát ở đó, cùng với hai người nam cảnh sát kia. Thời điểm cánh cửa sắt của phòng cứng đầu kia được mở ra, Chu Vĩ Viêm kinh hồn táng đởm, run rẩy nhìn vào bên trong.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: dã man!

      Editor: Puck

      Nữ cảnh sát kia dẫn đầu vào, đưa tầm mắt nhìn qua, khi thấy Tiêu Cửu Cửu sửng sốt chút, rồi lớn giọng gào thét, “Trưởng trại giam tuần tra, đều đứng lên cho tôi, theo quy củ, đứng ngay ngắn cho tôi!”

      Nữ phạm nhân phòng có ai dám chống lại, tất cả đều nhanh chóng đứng dậy, chia hai hàng đứng ngay ngắn.

      Nhưng Tiêu Cửu Cửu mà bọn họ phải đón ra, lại giống như hồn nhiên nghe thấy mệnh lệnh này, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nằm giường, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, yên tĩnh dưỡng thần.

      Chu Vĩ Viêm và mấy người canh ngục khi nhìn thấy mà bọn họ cho rằng bị bắt nạt rất thảm, lại thân hoàn hảo chút tổn hại, thần thái vẫn còn rất nhàn nhã thản nhiên, cùng nhau thở phào nhõm.

      Nhìn lại nữ phạm nhân trong phòng, mỗi người đều toàn thân sưng đỏ, mặt còn lưu ít vết cào, hai mắt xanh đen giống như gấu trúc quốc bảo, giống như bọn họ bi người hung hăng hành hạ ngược lại, Chu Vĩ Viêm và mấy canh ngục từng người nghẹn họng trân trối, ngây ngốc ở đó, hồi lâu kịp phản ứng.

      Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chuyện này, chuyện này, tình hình của người này hoàn toàn khác trong tưởng tượng của bọn họ!

      Khóe mắt nữ cảnh sát kia hung hăng co rút, tối ngày hôm qua, dĩ nhiên nghe được tiếng kêu rên trong phòng, cho rằng giống như trước kia, là trưởng ngục thu thập mới đến, lai cũng nghe ra được trong các ai là người phát ra tiếng kêu cứu, cũng cố ý sang đây nhìn.

      nghĩ tới, thế mà ngược lại, là người thiếu nữ này thu thập mấy người trưởng ngục.

      Chu Vĩ Viêm nhìn về phía thiếu nữ nằm giường kia, suy cho cùng là nhân tinh *, sau khi sửng sốt, rất nhanh hiểu.

      (*) nhân tinh: chỉ người đặc biệt để tâm, đặc biệt tính toán, khôn khéo với thế , dễ lừa bịp, xử khôn khéo, người chịu thiệt thòi. Nghĩa tốt: Chỉ người già trường thọ, đứa đặc biệt thông minh. Nghĩa xấu: người sành sỏi, đặc biệt khôn khéo, đặc biệt tính kế. (Nguồn: Baike)

      Tiêu Cửu Cửu này có thể yên ổn trôi qua đêm trong phòng giam gai góc này, cũng thu thập toàn bộ nữ phạm nhân cả phòng, còn từng người mang theo vẻ sợ hãi nhìn , bản lĩnh của tuyệt đối tầm thường! Từ xưa người mạnh làm vua, huống chi, người đứng sau Tiêu Cửu Cửu chính là Tiêu Cẩn Chi!

      Vẻ mặt Chu Vĩ Viêm cung kính mấy phần trong nháy mắt, lại nghĩ đến căn dặn của Tiêu Cẩn Chi, cung kính tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, mặt lấy lòng cười , “Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia lập tức tới đón ngài, ngài theo tôi ra ngoài !”

      Tiêu Cửu Cửu chợt mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh lấp lóe, ngay sau đó nở nụ cười, “ Cẩn tới, ấy tới còn rất nhanh đó! Được! Vậy thôi!”

      Tiêu Cửu Cửu nhảy từ giường lên, dẫn đầu ra ngoài phòng trước, bản lĩnh lưu loát này lại khiến cho người ta mở ra tầm mắt lần.

      Sau lưng, truyền đến tiếng thét to chỉnh tề của cả đám nữ phạm nhân, “Đại tỷ, thong thả!”

      Chu Vĩ Viêm và mấy vị canh ngục nghe tiếng thét to thế, trái tim khỏi thắt lại.

      Cường hãn!

      Trong đêm, thu thập tất cả các nữ phạm nhân trong phòng khiến người ta đau đầu này trở nên quy củ như thế, còn nhận làm đại tỷ, là bất thường trước nay chưa từng có!

      Đợi cửa sắt mở lên, trong phòng đau đầu lại sôi trào lên.

      Người phụ nữ béo cao lớn cường tráng phát ra tiếng kêu, “Mẹ nó! Người phụ nữ này có lai lịch gì? Ngay cả trưởng trại giam cũng phải cúi đầu khom lưng cho ta?”

      Ánh mắt Phương Dong lóe lên, , “Mới vừa rồi tôi nghe trưởng trại giam gọi ấy là Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia tới đón ấy, nếu như mà tôi đoán sai, ấy chính là người phụ nữ mà Tiêu thiếu gia là Kinh thành đệ nhất thiếu nổi danh cưng chiều nuôi dưỡng!”

      Bà chị bá đạo nhàn nhạt nhếch mắt, “Kinh thành đệ nhất thiếu? Lai lịch rất lớn sao?”

      Phương Dong nhíu mày, ra sức khoe khoang tin đồn nho với nhóm chị em cùng chung hoạn nạn, “Đại tỷ, lão mập, các chị biết sao? Em cho các chị biết, Tiêu thiếu gia này có lai lịch cũng lớn, ta xuất thân tướng môn *, nghe người nhà đều là tướng quân đó, còn nghe ông nội nhà ta chính là lão tướng quân nắm thực quyền ** ở trung ương, mặc dù bây giờ ông cụ lui xuống, nhưng uy thế còn lại của ông cụ vẫn còn đó, lại đến cha của Tiêu thiếu gia này , chính là phó tư lệnh quân khu B, mẹ của ta dường như cũng là quan lớn của bộ ủy *** gì đó, tóm lại, nhà Tiêu thiếu gia hiển hách, địa vị cao đến dọa người! Nghe người cùng lứa tuổi ở Kinh thành vốn ai dám trêu chọc ta!”

      (*) tướng môn: chỉ thế hệ con nhà làm tướng. Cũng chỉ đời cha có tài, đời con có bản lĩnh phi phàm. Cũng chỉ con cháu đời sau làm nhục gia phong. Trong bối cảnh này chỉ thế hệ con nhà làm tướng.

      (**) thực quyền: Quyền hành có , phải danh nghĩa

      (***) bộ ủy: chỉ các bộ và ban chấp hành (ủy ban ngang bộ) cấp dưới hội đồng nhà nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

      Các nữ phạm nhân mặt bừng tỉnh hiểu ra, “Khó trách Tiêu Cửu Cửu này có bản lĩnh khủng bố như vậy, chắc đều do Tiêu thiếu gia bồi dưỡng ra được.”

      “Đó là chắc chắn. Tôi còn nghe , năm đó Tiêu Cẩn Chi làm giận hồng nhan *, đắc tội Tiêu Cửu Cửu ở quầy bar Thiên Thượng, cả đêm để cho người gây rắc rối...”

      (*) hồng nhan: má hồng, chỉ người con đẹp.

      Lời này của Phương Dong vừa ra, nhất thời rước lấy tiếng thét chói tai cả phòng, từng người xanh cả mặt.

      “A? phải chứ? Xong rồi, xong rồi, vậy chúng ta làm như thế nào?”

      “Đúng đấy, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta còn chỉnh ấy, ấy có thể mang thù hay ? Chúng ta có chuyện gì?”

      Phương Dong cũng dám khẳng định, “Cũng thể nào? Dù sao chúng ta chỉnh ấy, bị ấy chỉnh, ấy cũng để ý đến chúng ta mới đúng...”

      Lúc này bà chị bá đạo vung tay lên, “Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, suy nghĩ nhiều như vậy có ích gì?”

      Ặc...

      câu của đại tỷ, quả nhiên ai còn dám chuyện.

      Tiêu Cửu Cửu quả như Phương Dong , để ý đến bọn họ, dù sao, những nữ phạm nhân này định bắt nạt , nhưng còn kiếm được thứ tốt gì trong tay , mới phí tâm nhớ bọn họ đâu.

      Vào lúc này, Tiêu Cửu Cửu cùng Chu Vĩ Viêm đến phòng làm việc của trưởng trại giam của , Tiêu Cẩn Chi còn chưa tới, Chu Vĩ Viêm ân cần rót cho ly trà ngon, để cho ngồi ghế sa lon chờ lát.

      Tiêu Cẩn Chi để cho Tiêu Cửu Cửu đợi quá lâu, ly trà còn chưa uống xong, điện thoại của Chu Vĩ Viêm vang lên.

      Tiêu Cửu Cửu thấy Chu Vĩ Viêm gật mạnh đầu ở đó , “Được, được, được, tôi lập tức đưa Tiêu tiểu thư ra ngoài!”

      Cúp điện thoại, Chu Vĩ Viêm lập tức với Tiêu Cửu Cửu, “Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia tới, ở cửa chính đợi ngài, chúng ta ra ngoài !”

      Tiêu Cửu Cửu gật gật đầu, rồi theo sau lưng Chu Vĩ Viêm, cùng nhau tới cửa chính.

      Cửa sắt vừa mở, Tiêu Cửu Cửu ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở đó.

      Đó là Tằng Lỗi!

      nhìn thấy Chu Vĩ Viêm mang Tiêu Cửu Cửu ra cửa, cũng thở phào nhõm hơi dài.

      có việc gì! có việc gì là tốt rồi! rốt cuộc yên tâm!

      Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy hai mắt Tằng Lỗi đỏ ngầu, lộ ra nụ cười an ủi với , “Tôi sao!”

      Tằng Lỗi nhìn , trong đôi mắt kia ẩm ướt đỏ đỏ, đôi môi mấp máy lúc lâu, nhưng bởi vì cảm xúc trong lòng quá kích động, toàn bộ lời muốn cũng nghẹn trong cổ họng, ra.

      Trong lòng Tiêu Cửu Cửu hiểu suy nghĩ của , đưa tay dùng sức vỗ vỗ vai , chủ động tiếng với , “Tằng Lỗi, xin lỗi! Là tôi làm liên lụy đến !”

      Tằng Lỗi nhìn , đột nhiên lắc đầu, giọng khàn khàn , “! Là tôi tròn chức trách, nếu như tiểu thư có chuyện, cho dù thiếu gia muốn mạng của tôi, tôi cũng có nửa câu oán hận. Cũng may, tiểu thư có việc gì, bây giờ nhìn thấy tiểu thư tốt, tôi cũng yên tâm.”

      điều chỉnh lại tâm tình của mình, cười với Tiêu Cửu Cửu, “Tiểu thư, thôi! Thiếu gia còn ở xe đợi ngài! Thiếu gia vì chạy về cứu ngài, hai ba mươi giờ nghỉ ngơi.”

      Lòng Tiêu Cửu Cửu run lên.

      theo bản năng nhìn về phía chiếc xe hơi toàn thân màu đen kia, mặc dù nhìn thấy người bên trong, nhưng lại có thể cảm thấy, uy áp dọa người ở trong đó truyền tới.

      Lần này, chọc tới chuyện lớn như vậy, nhất định trừng trị chứ?

      Vừa nghĩ tới sắp sửa đối diện với lửa giận của Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cửu Cửu hơi khiếp sợ, nhìn chiếc xe hơi màu đen gần ngay trước mắt, chần chừ dám bước đến phía trước.

      Đúng lúc này, cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Tiêu Cẩn Chi chui ra từ trong xe.

      gương mặt tuấn tú kia hết sức ràng vui mừng, mang theo từng cơn ớn lạnh, khiến Chu Vĩ Viêm định chào hỏi làm quen tiếng với , cũng sợ hãi dám lên phía trước.

      Còn đối với Tiêu Cẩn Chi mà , dù là thời điểm nào, chỉ cần Tiêu Cửu Cửu ở trước mặt , trong mắt của cũng chỉ biết có !

      vốn định xuống xe, có thể do vừa nhìn thấy dáng vẻ chần chừ tiến lên của , liền tức giận!

      Lúc này biết sợ rồi hả? Sớm làm cái gì rồi?

      đến trước mặt , cái gì cũng , trực tiếp tay khóa chặt eo Tiêu Cửu Cửu, cứ như vậy tay bồng lên, bay thẳng đến xe.

      Tiêu Cửu Cửu cảm giác thân thể phát bay lên , bị sợ đến thầm tiếng, “ dã man!”
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Sao có thể quan tâm?

      Editor: Puck

      Cửu Cửu sợ mình bị làm cho té xuống, vội vàng đưa tay ôm eo , dựa chặt lên người .

      Tiêu Cửu Cửu cũng coi như là người sợ trời sợ đất, nhưng lại cứ sợ người đàn ông mặt lạnh như băng này, khi giận lên, hay ho, cực kỳ dọa người, phương pháp trừng trị xử lý gì đó đều nghĩ ra được!

      Tóm lại, mỗi lần đối kháng đến cuối cùng, chịu thua tuyệt đối là !

      Cho nên, lúc này Tiêu Cửu Cửu tỏ vẻ khéo léo khác thường, bởi vì biết, nếu như lúc này còn dám chọc giận , tuyệt đối để ý thời gian, để ý địa điểm, trước trừng trị trận rồi .

      Mặc dù động tác ôm lên xe của Tiêu Cẩn Chi hơi thô lỗ, nhưng lên xe, vẫn buông xuống, mà để cho ngồi đầu gối , đôi cánh tay giống như khóa sắt, khóa chặt người .

      trầm mặc, Tiêu Cửu Cửu cũng chuyện!

      Hồi lâu đợi được chủ động nhận sai, gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi càng tỏ vẻ trầm, hừ lạnh tiếng, “Em lại có điều gì muốn với ?”

      Nhìn mọn thích đùa giỡn với , hận thể đánh cái mông trận ngay bây giờ, để cho tùy hứng nữa, để cho phách lối nữa, để cho liều lĩnh nữa, để cho lại khiến cho lo lắng nữa...

      Nhưng đối với , cuối cùng hạ được dạy dỗ hung ác!

      , ở trước mặt , chính là nô tính * hoàn toàn, có lúc, cả chính cũng vô cùng khinh bỉ mình.

      (*) nô tính: thân phận nô lệ, hoàn toàn phục tùng.

      Tiêu Cửu Cửu ngước mắt nhìn cái, khi đối diện với cặp mắt thâm trầm sâu như giếng cổ kia, cảm giác lạnh lẽo nhất thời đập vào mặt, giống như muốn nuốt vậy, trong lòng Cửu Cửu run lên, vội vàng né tránh ánh mắt của , giọng mà ra, “ phải đều biết sao?”

      đột nhiên gào to tiếng, “ muốn nghe em ! Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao thể chờ chút?”

      Khi Tiêu Cửu Cửu đối mặt với người ngoài hoặc kẻ địch, vẫn tỏ vẻ đặc biệt kiên cường, có thể nhịn chỗ người khác đành lòng, bất kỳ uất ức gì đều nhận được, nhưng bây giờ bị Tiêu Cẩn Chi lớn tiếng gào như vậy, lại cảm thấy đặc biệt uất ức, hai cặp mắt to kia ướt át.

      quật cường ngẩng đầu lên, nhìn lại , cũng để nước mắt kia chảy xuống.

      Hơi nghiêng, trong cái nhìn của , lộ ra nụ cười tuyệt đẹp buồn bã, phảng phất giống như theo gió , nhìn khiến trong lòng Tiêu Cẩn Chi lạnh lẽo, hai tay ôm nhịn được siết lại, ôm càng chặt hơn.

      Cẩn, biết nguyên nhân, tại sao còn phải hỏi?” xong, lại cúi đầu.

      Tiêu Cẩn Chi nhìn ánh mắt đẹp buồn bã thê lương của , trong lòng run lên, giống như sợ cái gì đó, đưa tay ra phát túm được cằm , cúi đầu hung hăng hôn lên môi .

      Cảm thấy môi truyền đến nóng rực và điên cuồng, thân thể Tiêu Cửu Cửu run lên, cứng người, nhưng chống lại, phân trong lòng mình rốt cuộc có tư vị gì.

      Hồi lâu, Tiêu Cẩn Chi mới buông ra, nhìn sâu, thâm tình nơi đáy mắt khó đè nén.

      Khi thấy khóe mắt treo giọt lệ trong lòng Tiêu Cẩn Chi vừa căng đau từng cơn, vừa chua vừa chát.

      nghẹn giọng, hỏi nghi ngờ vẫn chôn sâu trong lòng , “Cửu Cửu, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, tất cả chân thành đối đãi của , ở trong mắt em, lại để lại chút dấu vết sao? Chẳng lẽ... Em hề quan tâm chút nào sao? Cho dù là... chút xíu cũng được!”

      Cảm thấy luôn lạnh lùng hà khắc cả người lộ ra vẻ đau thương, Tiêu Cửu Cửu căng thẳng trong lòng, lập tức bác bỏ, “Dĩ nhiên phải! phải vậy! Cẩn, tình cảm của em và Phượng Thần tốt, dù sao, chúng em sống nương tựa lẫn nhau từ lớn lên, kinh nghiệm như vậy tạo cho em và Phượng Thần có tình cảm khó có thể dứt bỏ. Nhưng mà, trừ Phượng Thần ra, cũng là người cực kỳ quan tâm em, còn thân hơn người thân! Em làm sao có thể quan tâm ? Sao có thể nhớ lòng tốt của ? Em đều ghi tạc ở đây! Em đều nhớ!”

      Tiêu Cửu Cửu cầm tay của lên, đặt ngay chỗ trái tim .

      khẽ than tiếng, yếu ớt , “ Cẩn, trước kia, em và Phượng Thần luôn thầm nghĩ, tốt như vậy, thương chúng em như vậy, chúng em phải báo đáp như thế nào mới phải? biết lúc đó Phượng Thần ấy như thế nào ?”

      Tiêu Cẩn Chi lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn , chờ tiếp.

      Tiêu Cửu Cửu nhìn , đột nhiên cười, nhưng mà, nước mắt kia cũng theo đó mà chảy xuống.

      Cười rơi lệ, vĩnh viễn làm cho người ta sợ hãi nhất, cũng đẹp khiến cho lòng người tan nát!

      Chỉ khi ở trước mặt và Phượng Thần, Cửu Cửu mới cho phép mình lộ vẻ vô dụng và yếu ớt.

      nghẹn ngào , “Thần Thần : Cửu Cửu, nếu còn ở đây, em có thể lấy thân báo đáp Cẩn, Cẩn là người tốt như vậy, lại thương em như vậy, tin tưởng, Cẩn nhất định giống như kỵ sĩ bảo vệ em đời! Có ấy chăm sóc em, cũng yên tâm!”

      Lúc ấy người nào trong bọn họ biết được, lời của Phượng Thần, lại thành câu thành sấm!

      Tiêu Cẩn Chi nghe, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có vật nặng gì đó hung hăng va cho phát, hề cái gì, chỉ nâng lấy mặt Cửu Cửu, lần nữa hôn sâu xuống, quấn quýt với môi lưỡi .

      Tiêu Cửu Cửu nhắm mắt lại, trong đầu lại lóe lên vẻ mặt tinh xảo như thiên thần của Phượng Thần.

      Ở trong lòng của , giống như vẫn còn sống, vĩnh viễn đều thể nào quên người đàn ông tuyệt vời lưu lại từng vết từng vết dấu ấn khắc sâu ở trong sinh mệnh của .

      lặng lẽ hỏi thầm trong lòng: Thần Thần, nếu như mà em làm như vậy, vui mừng sao? Cẩn, ấy đáng giá để em giao ra, đúng ? Nếu như mà em theo ấy, có phải yên tâm chút ? Nhưng mà, nhưng mà, tại sao em có thể để mặc cho mình độc đây?

      Sau khi hôn, Tiêu Cửu Cửu đưa tay, nhàng nâng mặt Tiêu Cẩn Chi, dùng đầu ngón tay êm ái, khẽ vuốt ve lên ngũ quan tuấn tú cương nghị sâu sắc kia, cuối cùng, khẽ , “ Cẩn, nếu như chuyện này giải quyết, liền cưới em, được ?”
      Last edited: 4/10/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: như sinh mạng!

      Trong suy nghĩ của Tiêu Cửu Cửu, việc mất Phượng Thần chẳng khác nào mất cả nguồn sống, nơi nương tựa suy nhất chỉ còn lại Tiêu Cẩn Chi mà thôi.

      Nghe thấy khe khẽ hỏi, Tiêu Cẩn Chi từ chối cho ý kiến, nắm chặt vòng eo thon chưa đầy nắm tay, ham muốn độc chiếm dâng cao, ngôn ngữ cơ thể vô hình lộ cả ra ngoài.

      Nhưng, tại, vẫn thể hứa hẹn với điều gì.

      đường tới nhà giam nữ nghe ngóng được đôi chút từ chỗ chú hai Quân tổng, lần này, thương thế của Lương Kinh Diễm rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cố đôi khi người chết lại chừng là chuyện tốt, nhưng ta lại nửa chết nửa sống, thế mới là điều nan giải!

      Mà ngày xưa Lương Kinh Diễm xinh đẹp kiêu ngạo như thế, bây giờ lại tàn phế hai chân, tử cung bị cắt bỏ cuộc sống sau này còn có hy vọng gì nữa chứ? Với thiên kim đại tiểu thư như ta có gì có thể đả kích hơn cái này?

      Coi như ta có tỉnh lại, nếu như biết thân thể mình lại có nhiều chỗ trọn vẹn như vậy, sợ rằng phát điên lên mất! Ở trong trạng thái bình thường, vì để đối phó với Cửu Cửu mà ta từ thủ đoạn nào, chứ chưa kể đến tình trạng điên cuồng này, biết còn làm ra những chuyện đáng sợ nào nữa.

      Trong tình thế bất ổn như vậy, làm sao có thể hứa cho cuộc sống yên ổn vào lúc nào được đây?

      Tiêu Cẩn Chi ôm lấy đầu của , thân mật mặt đối mặt: "Cửu Cửu, em ra nước ngoài chơi vài ngày !"

      Mặc dù thêm gì nữa, nhưng Tiêu Cửu Cửu vẫn nghe ra được nặng nề toát ra từ giọng kia.

      chắc hẳn lo lắng cho an toàn của , cho nên mới muốn rời khỏi nơi này, chờ sau khi xử lý tốt mọi chuyện mới để cho mình trở về?

      vốn là vậy, cho tới bây giờ đều luôn nghĩ biện pháp để bảo vệ , để cho phảo mạo hiểm, cho dù có chút nguy hiểm thôi chỉ cần biết, lặng lẽ bóp chết tất cả trong vô hình!

      Những năm qua, và Phượng Thần bảo vệ quá tốt!

      Nhiều năm sống trong an nhàn bình thản, bon chen với đời khiến cho lãng quên mặt đen tối, hiểm ác của xã hội này, có vài người, quả ngay cả súc sinh cũng bằng .

      Vào lúc này, sao có thể để lại cho người tàn phế còn bản thân lại ra ngoài tiêu dao khoái hoạt chứ?

      Mặt đầy kiên quyết : "Em muốn ! Cũng thể ! Em muốn ở lại đây với !".

      Tiêu Cẩn Chi cau mày, giọng cũng lạnh vài phần: " Em ở lại, chỉ làm vướng tay vướng chân, ngộ nhỡ lại bị người ta bắt làm con tin làm thế nào? Tiêu Cửu Cửu, lúc này đừng gây thêm phiền toái nữa, có được ?"

      Tiêu Cửu Cửu biết cố ý như vậy, mục đích cũng chỉ là muốn cho mình nghe mà thôi.

      muốn ở cùng với ! Chỉ muốn ở lại cùng !

      Liền bắt đầu sử dụng chính sách buồn bã, mặt u oán nhìn người nào đó : " Cẩn, Thần Thần rồi! tại em cũng bỏ ý niệm theo ấy, nhưng, cũng thể ném em ra tận nước ngoài chứ? Em muốn ! muốn ! Thần Thần có ở đây, về sau cũng chỉ có em và sống nương tựa lẫn nhau, em muốn ở cùng với ! Chẳng lẽ. . . . . . ngay cả tâm nguyện nho này của em mà cũng chịu thỏa mãn sao?"

      Tiêu Cửu Cửu thốt ra những lời nhu tình mật ý nhất thời đánh cho tấm khiên Tiêu Cẩn Chi vừa dễ dàng gì dựng lên nát bấy.

      cũng như vậy, đấng mày râu như chẳng lẽ còn thể bảo hộ chu toàn sao?

      Nếu như tại thể bảo hộ chu toàn, làm sao có tư cách để tiếng , có tư cách gì lo lắng cho cả đời?

      Tiêu Cẩn Chi đăm đăm nhìn người trước mặt, nhìn cái miệng nhắn khẽ nhếch, tròng mắt đen linh động chớp chớp chờ mình trả lời toàn thân bỗng chốc bừng bừng lên.

      Kể từ khi bệnh tình của tốt lên, chỉ cần ôm thân thể mềm mại, đường cong lả lướt kia cái cơ thể lập tức vượt rào, khó có thể khống chế được.

      trầm giọng : "Tôi có thể để em ở lại, có điều, em phải hứa được vô pháp vô thiên giống như lần này nữa, nếu có chuyện gì, nhất định phải cho tôi biết ngay. Cửu Cửu, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, có số việc để lại hậu quả khó lường, em tài nào gánh nổi đâu. Nếu như chúng ta bỏ ra cái giá cao, mà chỉ thu được chút thành quả, hoàn toàn chẳng có tí lời nào, hiểu chưa?"

      Tiêu Cửu Cửu gật đầu, đáp: "Em biết lần này mình quá lỗ mãng, sau này như vậy nữa!".

      Bản thân từng trải qua cái chết lần, nhưng thành, tất nhiên có lần sau.

      Tiêu Cẩn Chi rất đúng, Thần Thần rồi vẫn còn có ở đây!

      xem như sinh mạng, nếu như chết , anhh phải làm thế nào?

      Nhất định giống như mất Thần Thần, đau đến muốn sống?

      . . . . . .

      Sau khi tiễn Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi lên xe, Chu Vĩ Viêm lập tức trở về phòng làm việc.

      Chuyện này do Lương Đại bộ trưởng giao phó cho ông ta, hôm nay nếu để Tiêu Cẩn Chi mang người , mặc kệ như thế nào, cũng phải cho ngài ấy câu trả lời thỏa đáng.

      Khi Lương Đại bộ trưởng nghe Chu Vĩ Viêm run run thông báo tin tức xấu này, chỉ lạnh lùng câu: "Chu Vĩ Viêm, cậu khiến tôi quá thất vọng!"

      xong, liền trực tiếp "cộp" tiếng, cúp điện thoại.

      Chu Vĩ Viêm nghe được giọng đầy tức giận của Lương Đại bộ trưởng bên đầu dây bên kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

      Ai bảo ông ta xui xẻo dây vào cuộc chiến giữa các Thần Tiên này chứ? Nếu như may mắn, có thể bình yên vô , còn nếu như ngược lại cũng chỉ có thể hận số mệnh phải làm bia đỡ đạn của mình mà thôi.

      Chỉ mong, trời cao có thể phù hộ, ông ta có đứng sai đội.

      Bây giờ bản thân ông ta vô cùng hi vọng Tiêu thiếu gia có thể sớm ngày lên cao, tốt nhất phải là người chiến thắng ở sau trận đấu này, có như vậy, mới có hy vọng giữ được cái ghế tại.

      Còn bằng . . . . .

      Chu Vĩ Viêm thở dài tiếng, nghĩ nữa, cứ mặc cho số phận !

      Mà ở bên kia, Lương Đại bộ trưởng vừa cúp điện thoại liền thẳng tay ném ra ngoài, mặt đầy dữ tợn, cắn răng gầm : "Tiêu Cẩn Chi, lần này, mày thành công chạm đến lằn ranh của tao! Để xem tao thu thập mày như thế nào!"

      Trong khi Lương Đại bộ trưởng nổi bão thư ký Lâm Hoa vội vàng gõ cửa, khi lấy được cho phép vào, lập tức đến gần, nhanh chóng báo cáo: "Bộ trưởng, tại internet phát tán video đua xe, là về ngài và tiểu thư, thu hút ít người chú ý, ngài mau xem thử chút!"

      Lương đại bộ trưởng mở to mắt lập tức ngồi trở lại bàn làm việc.

      Quả nhiên, vừa mở ra websites ra, đập vào mắt là tiêu đề hết sức nổi bật ——"Tiểu thư thế gia hạ độc thủ, vẫn địch lại tài lái xe của bé lọ lem, trọng thương nhập viện; chọc giận quan to, chạm vào quyền uy, bé lọ lem bị bỏ tù oan!"

      Nội dung bên trong viết rất ràng, miêu tả trường vô cùng sinh động tựa như người viết tận mắt nhìn thấy, khiến mọi người sau khi xem xong liền tức giận mắng chửi rằng Quan chức thế gia ỷ thế hiếp người, hơn nữa có vô số người hầm hừ , loại người cặn bã này khẳng định sau lưng còn cất giấu những chuyện dơ bẩn, nếu điều tra nhất định chính là tham quan, xin các ban nghành tương quan nghiêm tra trừng trị.

      Những lời phê bình nghiêm khắc cũng như lên án này khiến cho Lương đại bộ trưởng sợ hết hồn hết vía, chợt vỗ bàn cái: "Tiêu Cẩn Chi, mày khá lắm! Giỏi lắm! Mày muốn nháo lớn đúng ? Được, ông đây theo đến cùng!"
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Cửu Cửu, đừng . . .

      Mặt mũi Lương Khải Minh đầy dữ tợn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hoa, cực kỳ tức giận : "Lâm Hoa, lập tức thông báo cho Cục Giám Sát Internet, nhanh chóng xóa bỏ toàn bộ video và những bình luận này cho tôi, chút dấu vết đều được lưu lại! cho phép lưu lại chút tin tức bóng gió nào nữa! Nghe chưa?".

      Lâm Hoa nuốt ngụm nước bọt, đẩy đẩy gọng kính mũi, cố che giấu sợ hãi đối với người trước mắt, uyển chuyển cho Lương Khải Minh tin tức xấu nữa: "Cục Giám Sát Internet bên kia , đây là video do hacker phát tán, bọn họ nhất thời trở tay kịp, tại tìm chuyên gia tới giải quyết!"

      Lương đại bộ trưởng vừa nghe đến đây chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, gương mặt sung huyết đỏ bừng, giây sau, liền vươn tay gạt hết những thứ ở bàn xuống ngay tức khắc, tài liệu làm việc, ly trà,… tất cả đều "Rầm rầm" bay xuống đất, giấy tờ văng tung tóe còn bị dính đầy nước, trường vô cùng thảm hại.

      Lương đại bộ trưởng lúc này vẫn chưa thông huyết điện thoại di động cá nhân lại đột ngột vang lên.

      Vừa nhìn, quả nhiên là Ông cụ gọi điện thoại tới.

      Lương đại bộ trưởng nào dám chậm trễ, vội điều hòa hơi thở, vội vàng bấm nút nghe, rồi lại tận lực cách xa phần tai nghe ra: "Cha, sao cha lại gọi điện thoại tới? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi hay ?"

      Ngay lập tức tiếng của Ông cụ Lương chẳng khác nào sấm nổ bên tai vang lên: "Lương Khải Minh, có phải mày muốn chết rồi ? Làm sao lại để cái video kia phát tán rộng rãi mạng vậy hả? Bây giờ lập tức, mày phải lập tức giải quyết tốt chuyện này cho tao, nếu , hậu quả chỉ dừng lại ở đó thôi đâu!".

      Lương Khải Minh dĩ nhiên biết điểm này, tại da đầu càng ngày càng tê dại, vừa đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, vừa trả lời: "Cha, chuyện này con với bên phía Cục Giám Sát Internet rồi, nhưng hacker này quá lợi hại, bọn họ cũng tìm chuyên gia đến giải quyết!"

      Ông cụ Lương lại hỏi: "Có phải mày vẫn nhốt con bé được Tiêu Cẩn Chi bao nuôi kia ? tại thả ra chưa?".

      Lương Khải Minh vội vàng trả lời: "Trưởng trại giam vừa gọi tới cho con báo rằng sáng sớm nay Tiêu Cẩn Chi đưa người rồi. Cha, chuyện này, ràng là do thằng nhóc thối Tiêu Cẩn Chi làm, nó muốn bao che cho con tiện nhân kia đây mà. Lần này, chúng ta phải đáp lễ lại đám người kia chút, nếu , nhà họ Tiêu bọn họ đúng là chẳng để nhà họ Lương chugns ta vào mắt mà!".

      Ông cụ Lương lập tức gầm lên: "Được rồi! Tao thấy đầu óc mày bị nhúng nước rồi nên mới hồ đồ như vậy, chẳng biết phân biệt nặng . Chuyện của Tiêu Cẩn Chi và kia ắt tao đến tính sổ với lão già họ Tiêu, mày gấp gáp cái gì chứ? tại càng làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù, trước hết hãy lau chùi sạch cái mông của mày rồi hẵng , nếu làm liên lụy tới người trong nhà, đừng trách tao khách khí!"

      xong, ông cụ Lương trực tiếp cúp điện thoại.

      Theo đó, tâm tình Lương Khải Minh càng ngày càng hỏng bét, cố tình ngay lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.

      Lần này, là bà vợ già trông chừng ở bệnh viện gọi tới!

      Lương Khải Minh lập tức nhận, giọng vô cùng tốt: "Chuyện gì? Tôi bận !"

      Vương Diệu Nguyệt vừa nghe thấy giọng lạnh lùng đó liền biết tâm tình của chồng mình tốt, vội vàng ôn nhu hỏi: "Ai lại chọc đến ông rồi? Tôi với ông nhé, con của mình tỉnh rồi! Bao giờ ông mới thăm con bé?".

      Lương Khải Minh vừa nghe con bảo bối tỉnh, chẳng những vui mừng, mà tâm tình càng thêm hỏng bét vì chuyện phiền phức sắp tới từ hậu quả của vụ video kia , rất bình tĩnh trách mắng: "Tỉnh tỉnh, tỉnh rồi bảo nó cố gắng nghỉ ngơi, nó đùn bậy đống ra đấy để ông đây bây giờ còn bận giúp nó chùi đít đây! Tốt nhất là bà phải trông chừng nó cho cẩn thận, cứ thế , cúp trước!"

      Mà ở đầu bên kia Vương Diệu Nguyệt ngơ ngác nhìn điện thoại đột nhiên bị cắt, sau đó lại nhìn sang con nằm giường, miễn cưỡng mỉm cười: "Diễm Diễm, ba con tại rất bận bịu giải quyết chuyện của con nên trễ chút ông ấy mới tới đây được!".

      Đáy mắt Lương Kinh Diễm xẹt qua tia thất vọng, lại bắt đầu rơi nước mắt: "Có ? Mẹ, mẹ lừa con đấy chứ? Có phải bởi vì con thành ra thế này nên ông ấy mới đến thăm con đúng ? Mẹ, mẹ cứ để cho con chết ! Dáng vẻ này nếu tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? bằng chết cho xong!"

      Lương Kinh Diễm giùng giằng muốn kim truyền tay ra, nhưng vừa khẽ động đậy toàn thân liền đau đớn thôi, cảm giác đau buốt đến tận xương tủy, đau đến lục phủ ngũ tạng, đau đến mức bản thân cảm thấy tuyệt vọng, đau đến mức còn muốn sống nữa.

      Vương Diệu Nguyệt thấy dáng vẻ đau lòng đến gần như tuyệt vọng của con , liền bước tới giữ tay ta lại, đỏ mắt : "Diễm Diễm, con thể cứ buông xuôi thế được, chẳng lẽ con cam tâm để cho con tiện nhân làm tổn thương mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Chẳng lẽ con lại cam tâm cứ thế bỏ qua cho bọn họ, để cho bọn họ vui vẻ bên nhau, mà mình lại kết quả tốt? Con cam tâm sao? Con cam tâm sao? Cam tâm sao?"

      Ba câu "Cam tâm sao?" này, Vương Diệu Nguyệt cơ hồ khàn cả giọng hét lên.

      Lương Kinh Diễm cũng cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, lệ rơi đầy mặt mà rống lên: "Con cam lòng! Con sao có thể cam tâm chứ? Nhưng người tàn phế như con có thể làm được gì đây? Con phải làm thế nào? Mẹ, mẹ , con phải làm gì bây giờ? Hu hu. . . . . ."

      Vương Diệu Nguyệt ôm cổ con của mình, trấn an: " sao! Có ba mẹ ở đây, còn có ông nội của con nữa, chúng ta giúp con báo thù! Đúng rồi, còn em trai mà con thương nhất nữa, nó biết con xảy ra chuyện, nên bảo lập tức trở về nước. Cho nên, bây giờ chỉ cần con cố gắng nghỉ ngơi, điêu dưỡng thân thể cho tốt, những thứ khác đều cần quan tâm nữa, chúng ta nhất định khiến bọn họ phải trả giá lớn, đến lúc đó, nhất định tin tức tốt cho con biết nhé, được ?"

      Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Cửu hại con mình trở thành người tàn phế mắt Vương Diệu Nguyệt liền lóe lên tia oán độc.

      Con tiện nhân đó, lần trước thể giết chết nó nhưng lần này, bà ta tuyệt đối tuyệt đối để cho con bé đó có cơ hội sống sót!

      Hiển nhiên Tiêu Cửu Cửu cũng đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lương, cùng bản lĩnh đổi trắng thay đen của bọn họ.

      Lôi Đình rất nhanh bị cảnh sát mạng lấy cớ tung tin thất thiệt bắt giữ!

      Khi Tiêu Cửu Cửu nghe được tin tức này, đầu óc cũng nổ tung!

      lập tức tìm Tiêu Cẩn Chi, lại thấy cửa của Bảo tàng Ngọc Sơn dán tờ thông báo: "Do tình nghi kinh doanh mại dâm, cờ bạc, ma tuý nên Bảo tàng tạm thời ngừng buôn bán để chỉnh đốn", sau đó vừa gấp dáp chạy tới Công ty của , lại nghe được người bên ..., Tập đoàn bị người ta gán cho tội danh "Trốn Thuế" mà phải ngừng hoạt động để kiểm tra, lòng của càng ngày càng rét lạnh.

      Nhưng điều khiến cho Tiêu Cửu Cửu thắc mắc đó chính là ông cụ Tiêu biết nghiệp của cháu nội mình bị nhà họ Lương gia náo thành như vậy, lại chịu ra mặt giúp đỡ hai, lại càng hỏi tới tiếng, tựa như để mặc cho Tiêu Cẩn Chi tự sinh tự diệt vậy.

      Tiêu Cửu Cửu biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Cẩn Chi: " Cẩn, ở công ty sao? Bây giờ em ở dưới lầu công ty của này!".

      Dường như Tiêu Cẩn Chi ở bên ngoài, thanh bên kia có chút huyên náo, hạ thấp giọng với : "Ngoan, Cửu Cửu, em cứ về nhà trước , lát nữa về!"

      Tiêu Cửu Cửu cũng nghe theo lời , ngoan ngoãn ở nhà chờ về, cứ thế, từng giờ, từng giờ trôi qua. . . . . .

      Đợi đến tận mười hai giờ đêm, Tiêu Cẩn Chi mới trở lại, uống say đến bất tỉnh nhân , được Âu Ssáng đưa về.

      Tiêu Cửu Cửu bảo Âu Sáng đặt lên ghế sofa, sau đó lại cám ơn, tiến người ra về, mới quay trở lại trước mặt Tiêu Cẩn Chi, nhìn ngắm ngũ quan tuấn của ai đó, khe khẽ thở dài tiếng.

      Nhưng đến lúc đứng dậy rời , đột nhiên lại cảm giác có nguồn sức mạnh kéo lấy cổ tay của mình, cả người mất thăng bằng, trực tiếp ngã lên người của tên ma men.

      Cảm thấy thân thể phía dưới cứng rắn nóng bỏng, mặt Tiêu Cửu Cửu trong nháy mắt hồng thấu, vội vàng chống người muốn đứng lên, lại bị hai cánh tay của khóa chặt vòng eo, bá đạo giam cầm, cho phép rời .

      Tiêu Cửu Cửu hoảng sợ nhìn Tiêu Cẩn Chi, mới phát người nào đó tỉnh từ bao giờ, tròng mắt đen nóng rực, khóa chặt gương mặt mỹ lệ của rời.

      kéo đầu xuống, môi khẽ dán bên tai, thấp giọng nỉ non: "Cửu Cửu, đừng . . . . . ."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :