1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng vô địch: Cha, người bị Fire rồi! - Nam Quan Yêu Yêu (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: được nhìn người ta như vậy! Cần phải thận trọng!

      Editor: Puck

      Tội cưỡng gian?

      Khóe miệng Úy Nam Thừa co quắp mạnh mấy cái, tay phải chủ tạo thành quả đấm, nhìn nụ cười hả hê mặt nhóc thúi, hận thể quyền vung tới!

      Úy Nam Thừa, mày làm sao đây? Sao lại tức giận cùng nhóc đến vậy? Đáng sao?

      Trong đầu đột nhiên nhảy ra vài dấu chấm hỏi khiến Úy Nam Thừa rơi vào trầm tư, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ca Tuệ cười đến vui vẻ, chỉ cảm thấy dưới soi sáng của ánh mặt trời, nụ cười kia rạng rỡ chói mắt đáng chết.

      phải như vậy, nhất định là nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều mà thôi...

      Lắc đầu cái, lên bờ, lúc qua bên cạnh Hứa Nhiêu và Thiên Ca Tuệ, ngay cả ánh mắt cũng nhìn hai , thẳng về phòng rồi.

      “Ah? Chú cứ như vậy? Mình còn tưởng rằng chú đánh mình.” Thiên Ca Tuệ rất nghi ngờ nhìn bóng lưng Úy Nam Thừa rời , tự lẩm bẩm.

      Đau đớn thoáng qua trong mắt Hứa Nhiêu, ngay sau đó có thâm ý khác quan sát Thiên Ca Tuệ từ xuống dưới lần, rời .

      Làm cho trong lòng Thiên Ca Tuệ có gì đó rất là lạ, chú và chị Hứa cũng thế nào đây? Sao từng người đều khiếp sợ vậy?

      hiểu cắn môi suy nghĩ chút, cũng làm bộ lắc đầu cái, ôi! Cần gì lo sợ đâu! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Binh đến tướng chặn chứ sao.

      Trở về phòng ngủ thôi, mệt quá ~



      Sáng ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, mọi người tập trung ở vị trí cũ trong phòng ăn, lại chỉ thấy Úy Nam Thừa.

      Trong lòng Thiên Ca Tuệ kỳ quái nhưng hỏi ra, trong lòng hừ : chú lười, lại còn ngủ nướng!

      Hứa Nhiêu lại nhịn được, “ Thừa còn chưa rời giường sao? phải ấy ngã bệnh chứ?”

      “Tối hôm qua Nam Nam trở về thành phố W.” Cốc Châu Dần cắn miếng pizza rất tùy ý, dáng vẻ em lại biết?

      “Tối qua?” gương mặt xinh đẹp của Hứa Nhiêu tràn đầy thể tin.

      Thiên Ca Tuệ cũng hơi giật mình, nhưng qua giật mình chính là vui vẻ, wow ~ chú lại tự giác tránh người, wow, chà chà chà!!!

      Tâm tình tốt chút, ăn gì cũng ngon, uống gì cũng ngọt.

      “Tiểu Thừa công ty cậu ấy có chút việc gấp, cần lập tức trở lại xử lý, cho nên trước.” Hứa Du nhàn nhạt trả lời.

      , sao cho em?” Hứa Nhiêu vẫn cảm thấy trai giúp .

      “Tiểu Thừa lúc giờ, mấy người chúng ta thống nhất cảm thấy đánh thức hai người từ trong mộng là chuyện rất có lỗi, lại ngày hôm nay chúng ta cũng về.” Hình như trong lời của Hứa Du có...

      Hứa Nhiêu thừa nhận sai, trong lòng vẫn suy nghĩ: Vì sao Thừa phải rời trong đêm? Chẳng lẽ có liên quan đến Tuệ Tuệ? Hôm qua lúc gần tối ở trong nước ánh mắt ấy nhìn Tuệ Tuệ rất phức tạp...

      Hình như...

      Ăn bữa cơm, sáu người đều trầm mặc , khí lạnh hiếm thấy.

      Hứa Nhiêu chỉ cảm thấy ăn cái gì cũng vô vị tẻ nhạt, hơi mất hứng, chỉ hận thể lập tức bay về thành phố W.

      Nhìn lại Thiên Ca Tuệ, mặt mày giấu được vui sướng, chỉ cảm thấy bữa cơm này vô cùng ngon lành, ăn đến bụng tròn xoe, còn tao nhã mà ợ hơi hai tiếng.

      “Wow ~ Tuệ Tuệ nhà ta đáng .” Cốc Châu Dần cười híp mắt nhìn Thiên Ca Tuệ, dịu dàng khắp nơi, chết đuối người.

      Thiên Ca Tuệ bị sợ đến hắt hơi vang dội cái, sờ sờ lỗi mũi, “ cho phép nhìn em như vậy! Cần phải thận trọng!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Còn có cái nào 囧 hơn cái này ?

      Sau khi Úy Nam Thừa rời , người vui mừng nhất chính là Thiên Ca Tuệ, cả ngày cười hì hì, nhảy nhót vui vẻ như Tiểu Tinh Linh.

      Hứa Nhiêu đòi trở về mấy lần, nhưng bị Hứa Du ngăn cản.

      Buổi chiều, bốn người Thiên Chỉ Dương, Hứa Du, quế bá lăng, Hứa Nhiêu đến sân đánh Golf ở Tam Á Hải Đường Loan Hải Trung Hải; Cốc Châu Dần và Thiên Ca Tuệ đến đảo khỉ ở Nam Loan

      Thiên Chỉ Dương biết Tuệ Tuệ có hứng thú với golf, cũng miễn cưỡng , có A Dần với cũng yên tâm.

      Sau khi xuống cáp treo, Thiên Ca Tuệ liền ngó đông ngó tây, "Đâu? Con khỉ đâu? phải ở đây là đảo khỉ sao? Sao thấy con khỉ nào?"

      " thấy chắc kiếp trước em là con khỉ, loắt choắt." Cốc Châu Dần trêu .

      "Vậy cũng thua gì em, oa. . . . . . chính là con khỉ đít đỏ kia đầu thai chuyển thế!" Thiên Ca Tuệ vừa quay đầu lập tức nhìn thấy con khỉ đít đỏ bò về phía hai , vội vàng gậy ông đập lưng ông.

      Cốc Châu Dần cũng giận, cười : " ra là Tuệ Tuệ nhìn lén qua cái mông của , hiểu như vậy."

      Câu của lại làm cho Thiên Ca Tuệ ngượng ngùng, tức giận nhảy dựng lên, "Quỷ mới thèm nhìn lén cái mông của !!"

      "Lúc tức giận Tuệ Tuệ đáng , phải chụp tấm đăng lên Microblogging, bảo đảm mê chết tá lớn." Cốc Châu Dần khoa trương móc ra chiếc Iphone 4 của , chuẩn bị chụp hình.

      " cho chụp! đồng ý của em mà chụp là xâm phạm quyền riêng tư!" Thiên Ca Tuệ huơ hai tay lên giành chiếc Iphone 4 trong tay Cốc Châu Dần.

      "Muốn chụp! chụp!" Cốc Châu Dần cũng đùa giỡn với như trẻ con.

      khí vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói, hai người vòng quanh đảo khỉ, thấy con khỉ nào liền chụp hình lại, vẻ mặt khoa trương như lần đầu thấy khỉ.

      "A Dần, thấy con khỉ kia có giống ông chú hay , mặt lúc nào cũng trầm, giống như người ta thiếu nợ chú ấy mấy triệu vậy." Thiên Ca Tuệ chỉ vào con khỉ mặt lạnh ngồi nhánh cây.

      "Vậy mà cũng bị em phát ra nữa à!" Cốc Châu Dần cảm khái .

      "Cái gì?" Thiên Ca Tuệ ngây ngẩn cả người.

      "Đúng là có khách hàng thiếu nợ công ty bọn mấy triệu, cũng rất phiền lòng, chẳng lẽ Nam Nam vì chuyện này mà ngày nào cũng mặt ủ mày ê, haizzz. . . . . ." Cốc Châu Dần như .

      o(╯□╰)o

      Còn có cái nào 囧 hơn cái này ?

      Cho tới khi Úy Nam Thừa biết chuyện này hung hăng trừng phạt vợ trận, cho dù đau khổ cầu xin tha thứ, cũng đều thờ ơ, cho đến khi người nào đó trái lương tâm ra con khỉ kia giống Cốc Châu Dần hơn.

      Lúc này mới thỏa mãn lòng tự tôn cường đại của người đàn ông nào đó, nhếch khóe môi lên ôm bà xã vui vẻ ngủ.

      Cái đó tạm thời sau, hì hì ~~

      --- ------ ------ ------ --------

      Sáng ngày thứ ba, sáu người ngồi chuyến bay trở về thành phố W, lễ Nguyên Đán năm nay đúng là vui buồn lẫn lộn, nhưng giữa bảy người bọn họ kỉ niệm đẹp, nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại lần đến Hải Nam này, mọi người đều có vô vàn cảm xúc, cũng biết đây là khởi đầu tốt hay xấu.

      Tóm lại, bắt đầu.
      Chương 52 : Cũng là nhờ Thừa nhi có công tưới nước!

      Mỗi năm trước khi mùa xuân tới, mọi nhà lại bắt đầu đặt mua đồ tết, khắp nơi đường phố đều là cảnh tượng náo nhiệt, các siêu thị lớn đều đầy ắp cả người, đứng thành hàng dài chờ tính tiền; các trung tâm mua sắm lớn cũng đông nghẹt, mọi người đều sắm đồ đạc mới.

      Thiên Ca Tuệ cũng ngoại lệ, mới sáng sớm hai mươi bảy tháng chạp liền bị mẹ lôi từ giường dậy, đến trung tâm mua sắm, mua quần áo mới.

      Dọc theo đường đều mê mang dạo tới dạo lui theo mẹ , trong đầu toàn nhớ lại cảnh thức dậy lúc nãy.

      "Mẹ, mẹ tha cho con , khó khăn lắm con mới được về nhà ngủ giấc! Mẹ hãy thương cho cái giường của con? Thương cho con thỏ của con sao? Bọn nó rất nhớ con!" Thiên Ca Tuệ ôm con thỏ thích nhất lã chã chực khóc.

      "Con nhóc thúi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn suốt ngày ôm con thỏ ngủ. Kể từ khi nghỉ đông ngày nào con cũng ngủ tới mặt trời lên cao mới rời giường, đừng tưởng mẹ biết, vất vả trở về lần, còn muốn ngủ nướng! có cửa đâu, ngoan ngoãn thức dậy đánh răng rửa mặt theo mẹ mua sắm ." Đinh Như nhường bước, lôi con từ trong chăn ra ngoài, lấy quần áo từ trong tủ ra nhanh nhẫu giúp mặc.

      "Mẹ, mẹ thương con, huhu. . . . . ." Thiên Ca Tuệ mím miệng bật khóc lên.

      "Làm nũng cũng vô dụng! Đúng rồi, bảo bối ngoan, mặc dù bây giờ con còn thiếu sót hương vị của con , nhưng công phu nũng nịu là số , từ ba mẹ rèn luyện cho con rất tốt, dùng ở người Thừa nhi bảo đảm linh nghiệm." Suy nghĩ của Đinh Như lại bắt đầu bay xa, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lóa.

      Tâm trạng của Thiên Ca Tuệ lúc này chỉ có thể dùng: túng quẫn, mồ hôi đổ như thác, bi kịch! Đây là ba từ để hình dung.

      Tục ngữ rất hay: cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thuận mắt, nhưng cái này quá thuận mắt! Thuận mắt đến nỗi trong mắt mẹ chỉ có con rể có con !

      "Bảo bối ngoan, cái áo khoác màu vàng nhạt này rất đẹp, con mặc thử xem?" Đột nhiên Đinh Như lên tiếng cắt đứt dòng hồi tưởng của Thiên Ca Tuệ.

      "Mẹ, cái này. . . . . . hợp với con đâu." Thiên Ca Tuệ muốn, mặc dù phủ nhận là mắt của mẹ rất tốt, thế nhưng áo khoác màu vàng nhạt phải là gu của .

      " à, mẹ của rất có mắt, cái áo khoác màu vàng nhạt này là kiểu mới nhất của năm nay, thiết kế đơn giản mới lạ, bao giờ lỗi thời, xem lông dê ở cổ áo này có thể giữ ấm rất tốt." bán hàng ở bên cười giới thiệu.

      "Cái con này, thử làm sao biết hợp." Đinh Như gõ đầu của con cái.

      Thiên Ca Tuệ xụ mặt, đầu hàng trước uy quyền của mẹ, ngoan ngoãn cởi áo khoác xuống mặc thử cái áo khoác màu vàng nhạt này.

      " à, da của trắng noãn, mặc cái áo khoác màu vàng nhạt này vào, duyên dáng xinh đẹp như hoa sen mới nở, rất là xuất chúng!" bán hàng phát huy hết tài nhanh mồm nhanh miệng của ấy, cố gắng khen ngợi hết sức có thể.

      Đinh Như cũng cẩn thận xem xét con , quả nhiên sau khi kết hôn đẹp hơn trước ít, cũng là nhờ Thừa nhi tưới nước!

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53 : Đứa ngốc, đương nhiên là mua quần áo cho chồng con

      "Mẹ, con cảm thấy kì kì." Thiên Ca Tuệ đứng ở trước gương quay qua quay lại, cái áo khoác này mặc người giống như làm trò hề vậy, nhưng. . . . . .

      " tệ, rất đẹp! Lấy cái này!" Đinh Như liên tục hai chữ " tệ", trực tiếp tính tiền.

      "Mẹ, nhìn kĩ lại sao?"

      "Nhìn cái gì nữa, lấy cái này, gói lại!" Đinh Như thoải mái .

      "Được, xin mời qua bên đây." bán hàng cũng rất có mắt, vừa nhìn hai mẹ con này biết là người có tiền, nhìn tay của hai người cầm bao lớn bao đều là hàng hiệu, ra tay rất hào phóng!

      Mua quần áo xong ra ngoài, Thiên Ca Tuệ mệt mỏi đến nỗi chân cũng đứng thẳng, "Mẹ, mua xong rồi, mình về nhà ."

      "Bảo bối ngoan, còn phải rèn luyện sức khỏe, lúc mẹ đưa con dạo, để bây giờ mới nửa ngày con mệt mỏi thành ra như vậy rồi." Đinh Như xong vào khu bán đồ nam.

      "Mẹ, đây là cửa hàng HugoBoss! Mẹ chắc là mình nhầm chứ?" Thiên Ca Tuệ rất khiếp sợ, HugoBoss nổi tiếng là nhãn hiệu đắt đỏ thế giới, là thời trang cao cấp của phái nam, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?

      "Đứa ngốc, đương nhiên là mua quần áo cho chồng con." Đinh Như giận liếc con cái.

      Cái gì! Chồng? Chú! Mua quần áo cho ông chú?

      "Mẹ, cần đâu..., chúng ta trở về thôi." tay Thiên Ca Tuệ cầm cả đống túi, tay kéo mẹ chạy ra ngoài.

      Trời mới biết ngày nào và ông chú cũng chia giường ngủ, sau khi từ Hải Nam trở về, ràng ông chú trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi, cũng rất ít động tay động chân với , phần lớn thời gian đều bận chuyện công việc, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người cũng giống nhau, đương nhiên ít gặp nhau hơn.

      Trừ thỉnh thoảng chủ nhật giả vờ giả vịt ân ái ở trước mặt người lớn, ra khỏi cửa lập tức ai đường nấy, chơi với bạn bè, ông chú biết đâu, cũng quan tâm.

      Tóm lại, trong tháng này cuộc sống rất là thoải mái, làm cho rất hài lòng, tiếc nuối duy nhất là mới mười ngày A Dần trở về nước Mỹ rồi.

      Mặc dù ta lớn hơn mình chín tuổi, nhưng ở chung với ta hề cảm thấy có khác nhau, chuyện rất thoải mái, rất vui vẻ.

      may là bây giờ internet phát triển, thỉnh thoảng có thể chat webcam với ấy, tốt.

      "Buông tay ra! Con này, mới vừa rồi còn cảm thấy con trưởng thành, sao bây giờ lại trở nên trẻ con rồi." Đinh Như sử dụng ánh mắt giết người nhìn con .

      Thiên Ca Tuệ bị áp bức trước quyền uy của mẹ , thể làm gì khác hơn là buông tay, tội nghiệp theo sát mẹ vào HugoBoss.

      "Tuệ Tuệ à, con thấy cái này như thế nào, có phải rất xứng đôi với phong cách của Thừa nhi hay , chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất tuấn tú." Đinh Như chỉ vào cái tây trang màu đen hỏi.

      "Xấu quá, ấy thích như vậy, với lại trong phòng quần áo của ấy toàn là tây trang, mua quần áo thoải mái hơn." Thiên Ca Tuệ che giấu lương tâm .

      "Xấu sao? Mẹ cảm thấy rất đẹp mà, nếu , con giúp Thừa nhi chọn cái?"

      Thiên Ca Tuệ chỉ chờ những lời này của mẹ, cố ý xem từng dãy quần áo, bán hàng cười híp mắt theo phía sau , miệng ngừng giới thiệu.

      "Mẹ, mẹ thấy cái này như thế nào?" Thiên Ca Tuệ chỉ vào cái áo khoác đơn giản.
      Chương 54 : Vậy mua cái xấu nhất!
      Editor : ChiMy

      Đinh Như rất nghiêm túc lựa chọn, thấy thế nào cũng đẹp bằng cái bà chọn lúc đầu.

      "Thừa nhi thích mấy kiểu này sao?"

      "Đương nhiên rồi, mỗi ngày con ở chung với ấy, dĩ nhiên biết sở thích của ấy rồi." Thiên Ca Tuệ cố nén cười rất khổ cực, nếu mẹ muốn mua quần áo cho ông chú đó, vậy mua thôi, nhưng còn mua cái gì, vậy mua cái xấu nhất!

      Đinh Như nghi ngờ nhìn hai mắt của con , thấy nét mặt nghiêm túc, liền tin, dù sao con cũng sống chung với Thừa nhi.

      Như thế sau khi mua đồ xong, hai mẹ con thắng lợi trở về, mệt đến muốn xỉu.

      Buổi tối, Thiên Ca Tuệ mặt dày mày dạn chịu trở về nhà họ Úy, mẹ vui, nghiêm mặt, "Bảo bối ngoan, con là phụ nữ kết hôn, tại sao có thể ở nhà mẹ đẻ mà chịu trở về nhà."

      Xem , xem , quả nhiên, trước đây mẹ toàn lừa , cái gì mà kết hôn có hai nhà, lúc này mới bao lâu chứ, phân biệt cả nhà mẹ đẻ và nhà!

      ", tối nay gì con cũng ." Thiên Ca Tuệ vịn lấy ghế sa lon buông tay, chỉ sợ mẹ kéo mình ra.

      "Cho con nó ở nhà thêm ngày , thông gia bên đó cũng gì đâu." Ba Thiên lên tiếng.

      "Cha, chỉ có ba thương con nhất..., huhu. . . . . ." Thiên Ca Tuệ lập tức chạy tới ôm cổ cha của làm nũng, đầu chôn ở bả vai của cha, giả bộ khóc đến đau lòng.

      "Tuệ Tuệ đều do ông chiều hư đáy!" Đinh Như tức giận vào phòng bếp.

      Thiên Ca Tuệ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bóng lưng của mẹ, "Cha, mẹ tức giận sao?"

      "Con ngốc, sao mẹ con tức giận, con cho rằng mẹ con thương con à, muốn con ở nhà thêm mấy ngày à, bà ấy là tâm phật khẩu xà." Ba Thiên hòa ái cười , cưng chiều sờ đầu của con .

      Con lớn lên rồi, còn là đứa bé suốt ngày ôm cánh tay của ông làm nũng nữa rồi.

      Có cha mẹ nào mà thương con cái, muốn con cái tốt, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ đời!

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Thiên Ca Tuệ biết nếu như mình lặng yên tiếng động giao bộ đồ này cho chú, vậy mất hết ý nghĩa chọn bộ này.

      Cho nên lúc chuyện với mẹ Nam tìm cơ hội ra, "Mẹ Nam, hai ngày trước con theo mẹ dạo phố thấy cái áo khoác rất đẹp, lại giữ ấm rất tốt, nên quyết định mua cho Thừa, cũng biết ấy có thích hay ."

      Giọng càng ngày càng , làm cho lòng người thương tiếc.

      "Tuệ Tuệ có lòng như vậy, sao Thừa nhi thích chứ, nếu nó dám mặc, xem mẹ trừng trị nó thế nào!"Mẹ Nam vui vẻ .

      Bà hết sức vui mừng vì tình cảm của Tuệ Tuệ và Thừa nhi càng ngày càng tốt, đều lâu ngày sinh tình, đúng là sai.

      Thiên Ca Tuệ thấy mẹ Nam vui mừng như thế, đột nhiên trong lòng thấy hơi tội lỗi, hai tháng này và đại thúc đều giả vờ ân ái, sau khi rời khỏi nhà liền chướng mắt nhau, ai đường nấy.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55 : Chẳng lẽ muốn tát sao?

      Trước mặt người nhà gọi là " Thừa", gọi là "Tuệ Tuệ" ; còn ở ngoài gọi là "Chú" , gọi là "Con nhóc thúi" .

      Nếu như ông, ba Nam, mẹ Nam và cả ba mẹ biết và chú chỉ kí giấy hẹn năm có phải rất thất vọng đau khổ hay , lúc đó nên làm gì đây. . . . . .

      "Tuệ Tuệ, sao vậy? Mẹ ra tay có chuyện gì giải quyết được." Nam Xu Nhiên thấy Tuệ Tuệ cúi đầu xuống, vội vàng an ủi.

      "Mẹ Nam, mẹ tốt với con." Thiên Ca Tuệ dựa đầu vào trong ngực mẹ Nam, từ mẹ Nam xem như con ruột, thương này, rất vô tư.

      "Đứa bé ngốc, bậy gì vậy, con và Thừa nhi đều là bảo bối của mẹ." Nam Xu Nhiên cưng chiều sờ tóc .

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Đêm ba mươi, Úy Nam Thừa chịu uy hiếp đe dọa của mẹ phải mặc cái áo khoác màu quýt Thiên Ca Tuệ mua cho , sắc mặt rất khó coi.

      Thiên Ca Tuệ ngồi bên vừa ngâm nga bài hát vừa ăn mình thích nhất, nghiêng đầu cố nén cười rất khổ cực, bờ vai run run.

      Úy Nam Thừa nhìn người nào đó miệng nhét đầy , cặp mắt híp lại, ánh mắt sắc lạnh, nhìn cái áo khoác quê mùa này, còn là hiệu HugoBoss đấy! Con nhóc thúi này cố ý troll đúng , biết rất ghét loại áo này, nên tìm mẹ giúp tay.

      Sau khi trở lại phòng, lập tức cởi cái áo khoác đáng chết này ra, từ đến lớn bao giờ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, mà con này, chọn cái màu quýt! Làm cho xấu xí lần!

      Thiên Ca Tuệ nằm ở ghế sa lon cười đến thở nổi, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

      Ông chú mặc cái áo khoác màu quýt này vào rất có hiệu quả, vốn là người đàn ông đẹp trai như nghiệt, sau khi mặc cái áo khoác này vào như biến thành người bỉ ổi, trời ơi! Mắc cười quá. . . . . .

      Úy Nam Thừa trầm bước từng bước về phía người nào đó cười vui vẻ, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.

      "Ha ha ha. . . . . ." Cười nhiều kết quả là bắt đầu nấc cục, từng cái từng cái, ngay cả hai cái bánh bao trước ngực cũng muốn nhảy ra.

      "Chú dám đánh tôi, tôi méc ông nội!" Thiên Ca Tuệ kiêu ngạo hất cằm lên, hừ tiếng: tôi mới sợ chú! Có ông làm chỗ dựa cho tôi!

      Úy Nam Thừa cũng gì, nhìn chằm chằm hồi, tay nâng cằm của lên, để ngước nhìn mình.

      Thiên Ca Tuệ sững sờ trong nháy mắt, mở to hai mắt nhìn ông chú, quên cả nấc cục.

      Chẳng lẽ muốn tát sao?

      phút sau, thanh nấc cục vang lên lần nữa.

      "Shit!" Úy Nam Thừa chửi tiếng, trực tiếp lấy miệng chặn lại, lần này còn đơn giản là mút cánh môi, đầu lưỡi linh xảo cạy hàm răng của người nào đó ra, tiến quân thần tốc, kỹ thuật hôn tinh xảo khiến cho người khác thần hồn điên đảo.
      Chương 56 : Lại hôn! Môi của người ta sưng hết rồi

      ( ) HUHU. . . . . . Ông chú muốn hút sạch khí oxi của sao?

      Đau đầu quá, cơ thể mềm nhũn còn hơi sức, chân cũng nhũn ra, đứng vững. . . . . .

      bị gì vậy? Chẳng lẽ bệnh rồi sao?

      Úy Nam Thừa ôm cơ thể mềm mại trong ngực, hơi tham lam ngọt ngào trong miệng , hôn thế nào cũng đủ, cho đến khi người trong ngực thể hít thở, mới buông cánh môi mềm mại của ra.

      Vừa hôn khiến cho mình mê hoặc, chẳng lẽ mình hơi thích con nhóc thúi này sao?

      Sau khi Thiên Ca Tuệ được thả ra có chút ngơ ngác, môi đỏ mọng hé mở, bên khóe miệng còn dính giọt nước miếng trong suốt, cũng biết là của ai; ánh mắt mê ly giống như con thỏ lạc đường, tròng mắt phiếm hơi nước mông lung; khuôn mặt bé ửng hồng, quyến rũ người khác.

      Úy Nam Thừa nghe thấy tiếng hầu kết của mình lên xuống, cúi đầu, chút do dự hôn lên lần nữa, giống nụ hôn dịu dàng vừa rồi, mà gặm cắn giống như mưa to gió lớn, nôn nao, trêu chọc.

      "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy khó lắm mới được hít thở lại bị cướp đoạt, huhu. . . . . . khó chịu, ông chú thúi! Lại cưỡng hôn ! Lưu manh thúi!

      "Ngu ngốc, biết dùng lỗ mũi để thở sao?" Úy Nam Thừa buông con nhóc này ra.

      ". . . . . . mới ngu ngốc! Lưu manh! Ai cho phép hôn tôi!" Thiên Ca Tuệ chu đôi môi sưng đỏ lên hung dữ chất vấn.

      Ông chú thúi, dám ăn đậu hũ của mình, còn ăn liên tiếp hai lần! đau lòng. . . . . .

      Đáng tiếc lời chất vấn này ở trong mắt Úy Nam Thừa, có chút ý uy hiếp nào, ngược lại, rất giống như. . . . . dụ dỗ.

      Thiên Ca Tuệ cảm thấy ánh mắt của ông chú nhìn sao mà giống như là nhìn món ăn ngon vậy, là đáng sợ!

      hề nghĩ ngợi liền cầm cái gối ôm bên cạnh lên ném tới, trùng hợp ném ngay vào mặt Úy Nam Thừa.

      "Nhóc chán sống à!" Úy Nam Thừa tức giận quát lên, con nhóc này đúng là bản tính đổi! Động chút là đánh người!

      Thiên Ca Tuệ run rẩy, lần đầu tiên thấy dáng vẻ ông chú đáng sợ như vậy, chuẩn bị chạy trốn, lại bị tay của Úy Nam Thừa giam lại, đau đến gào khóc, lại động đậy được, hai mắt mở tròn vo, mặt sợ hãi.

      "Sau này được tùy tiện đánh người, cho phép ném đồ."

      Thiên Ca Tuệ chỉ có thể cực kỳ oan ức gật đầu cái, ánh mắt đáng như nai con.

      "Nếu lần sau trừng phạt. . . . . . Nặng hơn." Úy Nam Thừa híp mắt, đầy cảnh cáo.

      "Ưmh. . . . . ." Ông chú là đáng sợ!

      Úy Nam Thừa nhìn Thiên Ca Tuệ bị dọa sợ, đột nhiên trong lòng nổi lên dịu dàng, cúi đầu. . . . . .

      Thiên Ca Tuệ nhắm mắt lại: lại hôn! Môi của người ta sưng lên hết rồi. . . . . . huhu. . . . . . là đau. . . . . .

      Nhưng mà, môi có cảm giác gì, ngược lại, cổ đau quá.

      Mở mắt ra, phát ông chú vùi đầu cắn cổ , hơi đau chút, còn hơi nhột.

      Ông chú là tên biến thái sao?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57 : Đều do vết hôn gây họa ~

      Đột nhiên nhớ tới trong phim Vampire đều cắn cổ như vậy, hút sạch máu sau đó để lại dấu răng. . . . . .

      Cả người khẽ run rẩy, trong nháy mắt cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

      "Ông chú xấu! Buông tôi ra! được cắn tôi!" Hai tay của Thiên Ca Tuệ vỗ vào lưng của Úy Nam Thừa, nhưng người nào đó vẫn thờ ơ như cũ.

      "Đừng nhúc nhích." Giọng của Úy Nam Thừa khàn khàn.

      Bởi vì đau như trong tưởng tượng, Thiên Ca Tuệ cũng chầm chậm yên tĩnh lại, trong lòng lại buồn bực chú gặm cổ của làm gì? Mặc dù mới vừa tắm xong cả người đều thơm phức, nhưng, vẫn là rất rất kì!

      Sau mấy phút, Úy Nam Thừa mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thiên Ca Tuệ, yên lặng xoay người vào phòng tắm.

      "Bệnh thần kinh!" Thiên Ca Tuệ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt lầm bầm, sờ chỗ bị cắn, có cảm giác gì?

      Sờ gương mặt nóng ran của mình, 555. . . . . . bị gì đây?

      Hì hà hì hục bò lên giường, đắp chăn lại lăn qua lăn lại, vẫn là ngủ được.

      Ngày mai mùng đầu năm, phải dậy sớm.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Sáng ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm Nam Xu Nhiên liếc mắt nhìn thấy mấy vết hôn cổ Tuệ Tuệ, cười đến mập mờ vui vẻ.

      Thiên Ca Tuệ bị mẹ Nam cười đến đáy lòng run sợ, khỏi nhìn theo ánh mắt của mẹ, cái gì đây? Trong nhà khi nào có con muỗi lớn như vậy!

      Tại sao đỏ tới như vậy?

      "Mẹ Nam, đây là bị muỗi cắn sao, chắc là lúc tối ngủ bị cắn, con chút xíu cảm giác nào." Thiên Ca Tuệ cắn đũa trợn mắt, giọng nghiêm túc, còn sờ sờ mấy vết đỏ cổ, có sưng lên?

      Chẳng lẽ là côn trùng cắn, đáy lòng buồn nôn.

      Úy Nam Thừa ăn chè trôi nước lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hít vào hơi sâu, nhấp hớp sữa đậu nành, tiếp tục vùi đầu ăn bánh trôi.

      Nam Xu Nhiên lại cho rằng Tuệ Tuệ xấu hổ, nên cố ý như vậy, nhìn con trai cười : "Đúng vậy, cũng biết là con muỗi to cỡ nào, cắn tới đỏ như vậy."

      "Mẹ Nam, buổi tối con muốn đốt nhan muỗi, còn phải diệt côn trùng, là khủng khiếp. . . . . . Hơn nữa, nhìn rất xấu!" Thiên Ca Tuệ nhíu lỗ mũi .

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Úy Nam Thừa mắc kẹt bánh trôi trong cổ họng, bị sặc ho liên tục, cầm khăn giấy lên lau miệng, đẩy chén ra, bước chân lảo đảo rời .

      "Con dâu ngoan, phối hợp rất tốt." Nam Xu Nhiên nhìn con dâu cười đến cưng chiều, bưng chén của con trai vào phòng bếp.

      "À?" Thiên Ca Tuệ nhìn bóng lưng của mẹ Nam, khó hiểu, phối hợp gì chứ?

      Đột nhiên, liếc mắt nhìn mấy vết đỏ cổ lần nữa, trong lòng kinh hãi: chẳng lẽ đây chính là chỗ tối hôm qua ông chú cắn?

      . . . . . .

      Vài ngày sau đó xung quanh chúc tết, hơn nữa giống như nhà họ Ú và nhà họ Thiên, thân thích nhiều đến nỗi từ mùng 1 đến 15 vẫn chưa hết, đều xong.

      Nhất là loại người lời như Thiên Ca Tuệ, sợ nhất chính là thăm người thân, quá phiền toái, bạn tới tôi , có ý nghĩa.

      Haizzz. . . . . . Đều do truyền thống gây họa.



      Chương 58: Tuệ tuệ, em tới mua sách à?

      Lớp mười hai tựu trường sớm, mùng mười Tết học chính thức, Thiên Ca Tuệ thấy vui vẻ tự do, rốt cuộc cần đối diện với gương mặt thúi của ông chú mỗi ngày rồi, nhưng mặt khác cũng bắt đầu rầu rỉ chuyện học tập của mình.

      Còn khoảng ba tháng nữa phải thi tốt nghiệp trung học, buồn là giả, mặc dù là con ông cháu cha, trong nhà có rất nhiều mối quan hệ, nhưng có ai mà muốn dựa vào thực lực của bản thân thi đậu vào trường đại học tốt chứ, ít nhất mấy chị họ của mình, hầu như đều đạt được thành tích xuất sắc thi đậu vào các trường đại học danh tiếng, mình tuyệt đối thể khác họ được!

      Nhưng môn đại số và vật lý của mình, là phiền lòng! Nghe hiểu biết làm, a a a! là phiền!

      Mắt thấy càng lúc càng tới gần ngày thi tốt nghiệp trung học, tâm trạng của Thiên Ca Tuệ càng thêm phiền não.

      Chiều chủ nhật, hẹn với Đổng Yên, Hạ Lan Thu, mình tới thư viện, chuẩn bị tìm sách hướng dẫn xem thử, gần đây bình tĩnh được, tiếp tục như vậy nữa, sợ trạng thái của mình càng ngày càng tệ.

      Nhìn từng giá sách, hơi nổi giận, biết nên lấy quyển nào tốt hơn, trong đây rất nhiều sách tự học, nhưng có tác dụng biết, cũng thể mua về hết.

      "Tuệ Tuệ, em tới mua sách à?" giọng dịu dàng từ tính vang lên.

      Thiên Ca Tuệ ngờ tới có thể gặp lại Hứa ở đây, hơi ngẩn người chút, " Hứa, sao lại ở đây?"

      "Chẳng lẽ em được tới còn à?" Giọng dí dỏm của Hứa Du khiến Thiên Ca Tuệ hơi ngượng ngùng.

      " phải, em chỉ ngờ Hứa cũng tới thư viện để mua sách." Thiên Ca Tuệ gãi đầu, đây là động tác đặc trưng khi ngượng ngùng.

      "Trước kia lúc học đại học, nơi thích nhất chính là thư viện, yên lặng bị ai làm phiền, rất thoải mái, rất dễ chịu." Hứa Du nhớ lại lúc đại học, ánh mắt rất dịu dàng.

      " phải nhóm có bốn người sao? Chẳng lẽ ba người kia cũng tới thư viện?" Thiên Ca Tuệ suy nghĩ chút cảm thấy thể nào.

      "Bình thường chỉ mình ."

      " ra là vậy, suy nghĩ chút thấy thể!" Thiên Ca Tuệ khó nhịn cười.

      "Thế nào? Em tới mua sách tự học sao?" Hứa Du nhìn Tuệ Tuệ cầm quyển sách 《 hướng dẫn tự học 》trong tay, hơi kinh ngạc.

      "Đúng vậy, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, áp lực rất lớn." Vừa nhắc tới thi tốt nghiệp trung học, khuôn mặt nhắn của Thiên Ca Tuệ liền suy sụp xuống.

      " chuyện với chút ?" Hứa Du để quyển sách tay xuống, ý bảo Tuệ Tuệ ra ngoài dạo.

      "Dạ." Thiên Ca Tuệ nghe lời theo ra ngoài.

      Hai người dạo dọc theo bờ sông, bây giờ mới đầu tháng 4, khí rất mát mẻ.

      "Đại số và vật lý của em tốt, điểm chỉ vừa đủ đạt, hơn nữa gần đây tâm trạng tốt, biết tại sao cứ thấy phiền não, trong lòng rất lo lắng." Thiên Ca Tuệ rũ mắt xuống, giọng đơn.

      "Cho nên em muốn tìm sách tự học, để hóa giải áp lực của mình?" Hứa Du hướng dẫn từng bước.

      "Dạ, ít nhất cũng có thể khiến trong lòng em bình tĩnh chút."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :