1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng vô địch: Cha, người bị Fire rồi! - Nam Quan Yêu Yêu (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Tôi này chú, hôm nay chú ra đường chưa uống thuốc à
      Editor: ChiMy

      chiếc Land Rover màu đen từ từ dừng sát ở cửa sân bay, nam nữ bước xuống.

      Người đàn ông mặc mộ bộ tây trang đen khoác áo long cừu, đẹp trai đến mức thể diễn tả thành lời, trong nháy mắt hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành bắt sống trái tim của phái nữ; còn mang cái nón len to như quả cầu tuyết, mặc chiếc áo nhung đỏ đậm đơn giản, quần jean, giày tuyết, xinh đẹp động lòng người.

      "Oa! Đẹp trai quá! Sắp chết ngất rồi!"

      "Đúng vậy! Còn đẹp trai hơn Song Seung Heon! Cái ánh mắt kia, cái lỗ mũi ấy, còn có bờ môi khêu gợi này, tôi chịu nổi!"

      . . . . . .

      Các liên tiếp kinh hô, mắt hận thể dính vào người của Úy Nam Thừa.

      Cái gì vậy! Có cần quá vậy ? Ông chú này cũng chỉ có chút vẻ bề ngoài mà thôi! Thiên Ca Tuệ tức giận trừng mắt liếc người đàn ông ở phía trước.

      "Nhanh lên chút, đừng lề mề." Úy Nam Thừa vui quay đầu lại, liếc mắt nhìn người nào đó ba bước bằng bước, chỉ cảm thấy cái nón len đầu vô cùng chướng mắt.

      Hai người đứng chung chỗ, ràng chênh lệch tuổi rất nhiều, người biết còn tưởng rằng bắt cóc con nhà người ta!

      " nhanh như vậy làm gì? phải còn chưa ra sao?" Thiên Ca Tuệ lầm bầm.

      lúc này, phía trước xuất chút ồn ào , dường như có đám nữ sinh vây quanh hai người đàn ông thét chói tai.

      Trong long Thiên Ca Tuệ mừng thầm: chẳng lẽ gặp được minh tinh nào sao...,! Wow, kha kha kha. . . . . .

      lại gần nhìn, phát hai gương mặt này đặc biệt quen, ngay cả giọng cũng quen thuộc lạ thường.

      phải đâu! Lại là bọn họ!

      "Tránh ra, tránh ra, vây quanh bạn trai tôi làm gì! Chưa từng thấy trai đẹp à!" Thiên Ca Tuệ đẩy từng hàng nữ sinh ra, chen vào, ôm cánh tay của người đàn ông cười vui vẻ, thân mật tựa vào bên người .

      "Dương. . . . . . Ca ca, dám trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, biết tay em đấy!" Lúc đầu giọng ngọt chết người, sau đó là cắn răng nghiến lợi uy hiếp.

      ( Trong quá khứ, chỉ cần Thiên Chỉ Dương bị con bao vây, Thiên Ca Tuệ đều giúp giải vây như vậy, cho nên vừa nhìn thấy cảnh này, liền theo thói quen vọt tới. )

      Các nhìn thấy cảnh này, lập tức thất vọng rời , trong lòng rối rít cảm thán: sao người đàn ông đẹp trai phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như vậy lại tìm học sinh trung học làm bạn ! Đáng tiếc !

      Thiên Chỉ Dương có chút buồn bực nào, ngược lại cười đến vui vẻ, ôm lấy đầu em , chuẩn bị hôn. . . . . .

      Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Úy Nam Thừa ra tay, lập tức kéo Thiên Ca Tuệ lại, để cho tránh thoát khỏi tên kia.

      "Nhớ năm đó, Tuệ Tuệ chỉ thuộc về mình tôi, tôi muốn hôn hôn, muốn bế bế, mà bây giờ, ngay cả hôn trán cũng cho phép." Thiên Chỉ Dương đáng thương , chỉ thiếu nước ra vài giọt nước mắt bi thương.

      Úy Nam Thừa nhíu mày chặt, muốn hôn liền hôn, muốn bế bế?

      "Haizzz . . . . . Em lớn rời khỏi trai mà! Lúc nào , tình cảm của hai người tiến triển nhanh như vậy?" Thiên Chỉ Dương thở dài tiếp.

      " hề."

      " hề!"

      Hai người đồng thời phản bác.

      "Vậy hai người, vừa diễn tuồng gì?" Thiên Chỉ Dương .

      Ngay cả bọn Hứa Du cũng nhịn cười đến nội thương.

      Úy Nam Thừa như bị đạp trúng cái đuôi, lập tức hất tay của Thiên Ca Tuệ ra, sắc mặt rất tốt.

      "Tôi này chú, hôm nay chú ra đường chưa uống thuốc à, có chút bình thường." Vẻ mặt của Thiên Ca Tuệ thành .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Hứa Nhiêu trở về
      Editor: ChiMy

      "Phốc!" Thiên Chỉ Dương nhịn nổi, cười ra tiếng.

      May là Hứa Du kiềm chế tốt hơn, cũng kìm nén đến hai vai run rẩy, cực kỳ cố gắng kiềm chế .

      Úy Nam Thừa nhíu mày, lộ ra lạnh lùng, nhìn Thiên Ca Tuệ, nếu phải có nhiều người ở đây, nhất định phải " giáo huấn " con nhóc biết trời cao đất rộng này.

      Chú à? Ra đường chưa uống thuốc? linh tinh gì vậy!

      Trong long Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ: nhìn cái gì nhìn? Có giỏi ra tay ! Hừ. . . . . .

      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Chú? Tuệ Tuệ à, đây là tên thân mật của em với Thừa sao? Rất có sáng tạo!" Thiên Chỉ Dương cười đến đau bụng.

      " à, lỗ tai của nghe sao mà giống tên thân mật chứ?" Thiên Ca Tuệ lườm cái.

      đợi Thiên Chỉ Dương mở miệng lần nữa, Úy Nam Thừa phóng ánh mắt sắc lạnh tới, đầy sát khí.

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Thiên Chỉ Dương che miệng buộc mình bình tĩnh lại.

      "Thừa tử, Tuệ Tuệ, hai người cũng tới đón người sao?" Hứa Du rất thông minh sang chuyện khác.

      "Ừ, hôm nay A Dần trở về nước, cùng chuyến bay với Nhiêu Nhiêu." Úy Nam Thừa nhàn nhạt trở lại.

      "À. . . . . . trùng hợp ." Hứa Du dịu dàng ưu nhã.

      "!" giọng nữ mềm mại cắt đứt cuộc chuyện của bốn người.

      Hứa Du ngẩng đầu nhìn về phía em vĩnh viễn đều rực rỡ chói mắt trong đám người, khóe miệng cười cưng chiều.

      " Dương, Thừa, hai cũng tới sao." Trong giọng của Hứa Nhiêu đầy vui vẻ.

      Lúc thấy Thiên Ca Tuệ, trong nháy mắt kịp phản ứng, " là?"

      "Chị Hứa Nhiêu, em là Thiên Ca Tuệ." Thiên Ca Tuệ thấy người ta nhận ra mình, dứt khoát tự báo họ tên, mặt cười híp mắt.

      "Em là Tuệ Tuệ? Em của Dương?" Lúc Hứa Nhiêu cười lên, đẹp đến rung động lòng người.

      Thiên Ca Tuệ gật đầu cái, chị Hứa đúng là đại mỹ nhân.

      mái tóc màu nâu dài uốn xoăn tùy ý xõa ở sau ót, gương mặt hồng hào như quả đào, mắt to trong suốt như giọt nước, mặc cái đầm nhung màu xanh da trời, như công chúa.

      " Thừa, là cố ý muốn cho người ta bất ngờ sao?" Hứa Nhiêu cười ngọt ngào, hai tay rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Úy Nam Thừa, mặt ngăn nổi hạnh phúc.

      Ngày hôm qua còn tới đón người ta đâu, hôm nay lại xuất ở sân bay.

      Cái gì đây! Chẳng lẽ chị Hứa thích ông chú này? Vậy sao chú cưới chị ấy? Thiên Ca Tuệ nghi ngờ thầm nghĩ.

      Úy Nam Thừa có đẩy tay Nhiêu Nhiêu ra, chỉ vô tình hay cố ý nhìn Thiên Ca Tuệ.

      Trong lòng Hứa Du thầm nghĩ ổn: quên cho Nhiêu Nhiêu biết Thừa tử kết hôn rồi, ngay trước mặt Tuệ Tuệ ôm Thừa tử dường như được tốt.

      Trong nụ cười xán lạn của Thiên Chỉ Dương cất giấu nhàn nhạt đau thương, chỉ chớp mắt cái rồi biến mất.

      Ồ! Đây là ai? Bộ dáng giống như tiểu loli! Còn ngoắc tay bảo đến gần, cười với , chẳng lẽ ta biết mình sao?

      Hai mắt của Thiên Ca Tuệ chăm chú nhìn người đàn ông tới gần bọn họ, tâm trạng nhộn nhạo mơ mộng.

      rối rắm biết nên chào hỏi người ta thế nào người đàn ông đó tới, kéo tay của cực kỳ hưng phấn, "Em chính là Tuệ Tuệ sao?"
      Chương 40: Chẳng lẽ đây chính là diễm ngộ trong truyền thuyết ~

      Cái gì? ta biết mình sao?

      Chẳng lẽ đây chính là diễm ngộ trong truyền thuyết ~

      kích động ~ đúng là loại hình mình thích! Uwoa. . . . . .

      Thiên Ca Tuệ đắm chìm trong vui sướng cách nào kềm chế, nhìn bộ dáng của Cốc Châu Dần, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

      "A Dần." Úy Nam Thừa thể làm gì khác hơn ngoài than thở.

      A Dần? Bạn của ông chú Cốc Châu Dần?

      Nhổ vào! ra là như thế!

      Trong nháy mắt chân tướng bị vạch trần, Thiên Ca Tuệ lập tức rút tay của mình về, trời ơi, hại vui vẻ hồi, cho rằng là diễm ngộ !

      "Nam Nam, bà xã của cậu rất xinh đẹp! Tôi thích." Cốc Châu Dần cười đến ngây thơ vô tội.

      Lời này vừa ra, như quả bom oanh tạc chấn động lòng người.

      Nam Nam? ta gọi ông chú là Nam Nam? Có thể buồn nôn hơn hay !

      Bà xã? Thừa kết hôn sao? Còn là với Tuệ Tuệ? Hứa Nhiêu thể tin nhìn trai, lại nhìn Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ, trong lòng rất cam lòng.

      Mấy năm trước Hứa Du và Thiên Chỉ Dương sớm gặp qua Cốc Châu Dần, cho nên có chút nào giật mình.

      "Khụ. . . . . . Đây là nơi công cộng!" Úy Nam Thừa khẽ chau mày, mắt liếc người nào đó.

      "Nơi công cộng thế nào đây? Nơi công cộng thể gọi cậu là Nam Nam à; nơi công cộng thể khen bà xã cậu đẹp à; nơi công cộng thể biểu đạt thích của tôi dành cho Tuệ Tuệ à." Cốc Châu Dần nhướng mày vui, luôn có gì đó, là người thoải mái câu nệ, chưa bao giờ chú trọng ánh mắt của mọi người, sống vì mình.

      Úy Nam Thừa rất 囧, O(╯□╰)o.

      A Dần có thể đừng tuôn tràng như thế được ? chỉ câu mà thôi.

      " em, tính tình của sảng khoái! Tôi thích!" Đột nhiên Thiên Ca Tuệ hét lớn tiếng, khoác tay lên vai của Cốc Châu Dần, chỉ hận thể gặp nhau sớm hơn.

      Còn lại bốn người nhìn nhau, có chút hỗn loạn. . . . . .

      "Tuệ Tuệ, biết ngay em cũng thích , là hận gặp nhau sớm hơn! Nếu , em bỏ Nam Nam , bảo đảm cho em ăn uống đầy đủ chơi với em, là người đàn ông tốt có hai thế giới!" Cốc Chua Dần kéo móng vuốt của Tuệ Tuệ vai xuống, nắm tay chặt, thâm tình khẩn thiết thổ lộ.

      Hả? Đáng lẽ ta nên : Tuệ Tuệ, em đúng là tri khó cầu của , Cao Sơn Lưu Thủy (*) cũng chẳng qua như thế thôi!

      Sao lại chuyển biến nhanh như vậy?

      "Phốc. . . . . ." Hứa Nhiêu nhìn được cười.

      "Đủ rồi!" Úy Nam Thừa tức giận nhìn chỗ tay nắm chặt của hai người.

      "Còn tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, A Dần mới là hại nước hại dân nhé!" Thiên Chỉ Dương lắc đầu cái.

      " thôi, hiếm khi tất cả mọi người đều có mặt, kêu thêm Tiểu Quế Tử, tối nay chúng ta ‘ Thúy Trà hiên ’, nghe đầu bếp chỗ ấy mới nghiên cứu ra loạt món ăn ngon, thử chút." Đôi mắt của Hứa Du hơi nhếch, đẹp say lòng người.

      "Woa, thức ăn có thể vào được mắt của nhất định là mỹ vị rồi, tối nay có lộc ăn." Cốc Châu Dần hưng phấn la ầm lên.

      (*) Cao Sơn Lưu Thủy : Thời Xuân Thu (770-476 trước công nguyên), có đại phu nước Tấn tên là Du Bá Nha, là đệ nhất danh cầm thời ấy. đường sứ nước Sở, khi qua cửa sông Hán Dương, gặp lúc trăng thanh gió mát, ông dừng thuyền nơi chân núi Mã Yên thưởng ngoạn cảnh vật đất trời. Cảm hứng từ phong cảnh hữu tình, Bá Nha nâng đàn tấu lên khúc nhạc tuyệt mỹ, hòa quyện vào tráng lệ của tạo hóa. Đột nhiên đàn bỗng đứt dây.
      Ông ra mạn thuyền bên bờ sông bỗng có chàng tiều phu cất tiếng: “Tiểu nhân là Chung Tử Kỳ dạo quanh đây, nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu, quả là đành cất bước, xin thứ lỗi làm kinh động quý nhân.”
      Du Bá Nha thỉnh mời tiều phu Chung Tử Kỳ lên thuyền thưởng thức tiếng đàn của mình. Bá Nha dạo đàn, khi đặt chí tại non cao (cao sơn) Tử Kỳ tâm đắc: “Hay thay! Vời vợi tựa Thái Sơn”, khi trải lòng theo nước chảy (lưu thủy) Tử Kỳ bội phục: “Hay thay! Mênh mông tựa sông nước”.
      Bá Nha cảm thán mà rằng: “Các hạ có thể nghe thấu chí thú trong khúc nhạc, chính là thấu tâm ý của ta vậy.” Thế là hai người trở thành bạn. Trước lúc chia tay, họ hẹn ước gặp nhau tại nơi này vào ngày này năm sau.
      Năm sau, Bá Nha theo hẹn ước đến lại chốn cũ, nhưng đợi chờ mãi mà chẳng thấy Tử Kỳ nơi đâu. Lần bước thăm hỏi nhà của Tử Kỳ, Bá Nha bắt gặp ông lão. Hóa ra đây chính là cha của Tử Kỳ, mới hay Tử Kỳ mất vì bạo bệnh. Trước lúc mất, Tử Kỳ dặn rằng phải chôn bên mé sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để được trọn lời hẹn ước với Bá Nha năm xưa.
      Đượm buồn vì cái chết của Tử Kỳ, Bá Nha cùng Chung lão đến mộ phần. Sau khi tấu khúc tiễn biệt người bạn tri , ông đập vỡ cây đàn và quyết định chơi đàn cầm nữa. Sau đó Bá Nha đưa Chung lão về nước Tấn để phụng dưỡng.
      Câu chuyện này được lấy từ “Sách Liệt Tử” thời Xuân Thu. Sau này “cao sơn lưu thủy” được dùng để ám chỉ về tình bạn tri giao, những người bạn có thể hiểu lòng nhau.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Em muốn thử chút sao?

      Editor: Puck

      Thúy Minh hiên, tên như ý nghĩa, dĩ nhiên là biệt cư tao nhã lịch .

      Bởi vì nó có phong cách trang trí riêng kiểu Trung Quốc cổ điển, nên khiến từng vị khách đến đây đều có trí nhớ khắc sâu.

      Vậy mà, để cho người ta nhớ mãi quên chính là món ăn ngon nơi này, trong miệng lưu lại dư vị vô cùng.

      Vì vậy, mọi người dần gọi đầu bếp nơi này là ngự trù, là kiểu khẳng định và tán thưởng.

      Thiên Ca Tuệ từng theo trai tới lần, sớm thèm thuồng thức ăn ngon ở đây lâu, cho nên khi nghe Hứa buổi tối tới đây ăn cơm, là người thứ hai giơ móng vuốt đồng ý.

      Bởi vì người đầu tiên bị Cốc Châu Dần đoạt .

      Ông chủ “Thúy Minh hiên” Chư Cát Minh Hiên và mấy người Hứa Du hết sức quen thuộc, bạn cũ lâu năm, tình nghĩa phải bình thường.

      Nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bày người bọn họ đến gian phía đông lịch tao nhã nhất ở lầu các có tình điệu nhất, bốn bề được nước bao quanh, từng đóa hoa thủy tiên nổi nước xanh, lười biếng tự tại.

      Hành lang lên xuống, dọc theo đường phong cảnh tình thơ ý họa mê hoặc tiếng lòng người.

      , nơi này thiết kế tốt, có tình có điệu giống như vùng sông nước Giang Nam.” Thiên Ca Tuệ vừa vừa nhìn chung quanh, ríu ra ríu rít kéo chuyện;

      “Đây là nhà hàng duy nhất có tình điệu và món ăn ngon cùng tồn tại ở thành phố W, mỗi ngày có bao nhiêu người xếp hàng chờ đấy.” Thiên Chỉ Dương tiện tay nhặt mảnh lá cây, sau đó bắn rơi, khiến nó tung bay theo gió.

      “Ở Newyork, tôi chỉ cần nghĩ đến món ăn ngon ở đây, tim gan đều đau.” Cốc Châu Dần vẻ mặt khoa trương kêu lên.

      “A Dần, xem ra cũng là đồ tham ăn!” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nhảy đến bên cạnh Cốc Châu Dần, thấy mấy đều gọi ấy là a Dần, mình cũng gọi theo.

      “Tuệ Tuệ, gọi a Dần nhiều lạnh nhạt, hai ta quan hệ tốt như vậy, em gọi Dần Dần thôi.” Mắt xanh của Cốc Châu Dần dieendaanleequuydonn nháy nháy, màu xanh chập chờn dao động.

      “Phụt!” Quế Bá Lăng nhịn được phun, “Dần Dần? Đây cũng quá quấn miệng ?”

      Cốc Châu Dần trừng mắt liếc nhìn cậu ta, để ý đến, kéo tay bé của Thiên Ca Tuệ, cười đến ngây thơ, “Tuệ Tuệ…”

      “A… Em cảm thấy a Dần tương đối dễ nghe.” Khuôn mặt nhắn của Thiên Ca Tuệ hơi nhăn lại.

      “A Dần, ấy là bà xã tôi!” Úy Nam Thừa nhìn nổi, ra lời ham muốn chiếm giữ mười phần.

      Nhóc thúi có phải có đầu óc ! Động chút là cầm tay đàn ông mới quen, còn gọi người ta A Dần thân mật như vậy!

      ra nhóc thúi chỉ hung dữ với mình , với người khác tốt vô cùng, kêu thân thiết, cười đến cũng ngọt ngào!

      Sau khi Hứa Nhiêu biết Thừa kết hôn lập tức tìm cơ hội hỏi trai, mới biết bọn họ bị buộc kết hôn, trong lòng lập tức vui mừng: ra mình còn có cơ hội, Tuệ Tuệ chắc chắn hơn mình.

      Nhưng biểu vừa rồi của Thừa, chẳng lẽ thích Tuệ Tuệ?

      Xem ra, mình phải bước nhanh hơn rồi.

      “Đại…” Thiên Ca Tuệ vừa định há mồm chuyện, bị tay Úy Nam Thừa bịt kín, còn cắn tai uy hiếp: “Em còn dám gọi tôi là chú, tối nay trở về tôi… Làm em!”

      (*) chú trong tiếng Trung là đại thúc.

      Giọng của Úy Nam Thừa đủ để Thiên Ca Tuệ nghe , nhưng những người khác nghe thấy lời, chỉ mơ hồ đoán ra đó là câu đầy đủ uy hiếp.

      Bởi vì sau khi Tuệ Tuệ nghe câu kia, thân hình ràng dừng chút, quai hàm phồng lên, vểnh môi đỏ mọng tức giận : “ dám!”

      “Em muốn thử chút sao?” Úy Nam Thừa nhếch đuôi mắt, có gian manh giống như trước.
      Chương 42: Sói xám lớn khoác da dê

      Editor: Puck

      “Thử cái gì?” Cốc Châu Dần thò đầu lại gần hỏi, vẻ mặt vô tội.

      Úy Nam Thừa lời nào, chỉ hơi nghiêng đầu hề chớp mắt nhìn Thiên Ca Tuệ, tròng mắt đen như giếng cổ sóng nước gợn.

      “A Dần, ta…” Thiên Ca Tuệ vừa định tìm kiếm đồng minh.

      “Tìm, ai, cũng, vô, ích.” Úy Nam Thừa dằn từng chữ.

      Thiên Ca Tuệ lập tức dẩu môi nhắn, sao chú lại có thể dữ dội như vậy! Ghét! Ghét buổi tối! Trời vừa tối, phải mình đối mặt với ông chú sói xám lớn khoác da dê này!

      Thừa, cũng là, chấp nhặt với như Tuệ Tuệ.” Hứa Nhiêu cười nhu mì.

      thôi, vào nhà.” Thiên Chỉ Dương nắm b ả vai Úy Nam Thừa vào trong gian phòng trang nhã.

      Thiên Ca Tuệ nhe răng làm mặt quỷ về sau lưng Úy Nam Thừa, đều do khí thế hung hãn của ông chú làm mình khiếp sợ! Hoàn toàn mất hết đường phản bác.

      Hôm nay lại hai trận hai thua! Phát điên…

      Cốc Châu Dần ở bên cạnh híp mắt nhìn, dường như Nam Nam đặc biệt để ý nhóc này!

      “Nào, hôm nay là lễ Giáng sinh, mấy người chúng ta cạn trước ly!” Quế Bá Lăng đứng dậy nâng ly.

      hoạt bát cởi mở lập tức kéo khí bàn rượu, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người rối rít nâng chén bàn luận ngày nghỉ nguyên đán sắp tới.

      , chúng ta núi Đắng được ? Ở Vancouver mấy năm em đặc biệt nhớ thời gian leo núi cùng các die enda anle equu ydonn khi học cấp ba, vừa kích thích vừa mạo hiểm, còn có thể gần gũi với tự nhiên đấy.” Khóe miệng Hứa Nhiêu treo nụ cười ngọt ngào.

      “Chà! Nhiêu Nhiêu nhớ rất tốt điểm quan trọng này, nhớ năm đó bốn người chúng ta đều leo núi hàng năm, khỏi phải chơi nhiều kích thích bao nhiêu!” Quế Bá Lăng vỗ tay bảo hay đầu tiên.

      Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, moi người ai bận việc nấy, đúng là có thời gian lên núi, thích hạng nhất thời học sinh của bọn họ bây giờ thành chuyện rất xa xỉ.

      “Quả rất hoài niệm.” Hứa Du thản nhiên nhấp ngụm trà.

      “Tiểu Thừa, mang theo Tuệ Tuệ cùng .” Thiên Chỉ Dương cười đến rực rỡ.

      , chúng tôi có sắp xếp.” Lời Úy Nam Thừa vừa ra, kinh hãi đám.

      Trong lòng Thiên Ca Tuệ hồi hộp, lời chú nghe dường như có ý khác, vội vàng : “Em cũng muốn lên núi, mọi người chơi với nhau rất thú vị!”

      Bởi vì câu có sắp xếp” của Úy Nam Thừa dieendaanleequuydonn mà tâm tình Hứa Nhiêu rơi vào đáy vực, lại bởi vì câu “Em cũng muốn lên núi” của Thiên Ca Tuệ mà dấy lên chút hy vọng.

      “Em từng leo núi sao? Hiểu leo núi là việc như thế nào sao?” Sắc mặt Úy Nam Thừa ôn hòa, hướng dẫn từng bước.

      Chú đột nhiên ôn hòa, ngược lại khiến Thiên Ca Tuệ cảm thấy vô cùng thận trọng.

      “Hai người chuẩn bị hưởng tuần trăng mật?” Cốc Châu Dần ngoẹo đầu hỏi thẳng.

      Hứa Nhiêu: “...” mặt giả bộ bình tĩnh, sóng trong lòng mãnh liệt.

      Hứa Du: “...” Vẻ mặt lạnh nhạt, sinh lòng nghi ngờ.

      mặt Thiên Chỉ Dương tràn đầy ý vui mừng, Quế Bá lăng lộ vẻ kinh ngạc, “Hưởng tuần trăng mật?”

      phải! Là ông nội cảm thấy áp lực lớp mười hai của em quá lớn, giải sầu mà thôi.” Thiên Ca Tuệ vội vàng xua tay, tức giận trừng mắt liếc Cốc Châu Dần.

      tay Cốc Châu Dần chống cằm, mắt xanh chớp chớp, hết sức vô tội.

      đâu, chúng ta cùng nhau , nhiều người chơi vui chứ sao!” Hứa Nhiêu vội vàng mở miệng trước khi Úy Nam Thừa chuyện, hai tay đặt dưới bàn xiết chặt vào nhau, hình như lấy hết dũng khí.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Lớn thành bánh bao phải là lỗi của !

      Editor: Puck

      “Được, vậy chúng ta Hải Nam , có thể nhìn thấy biển, có thể đánh golf, còn có thể lên Ngũ Chỉ Sơn! Chủ yếu nhất là thời tiết rất thoải mái!” Thiên Ca Tuệ ngừng bận rộn mà đáp lời, chỉ ước càng nhiều người càng tốt, ghét đơn độc ở chung với chú.

      “Ừ, thời tiết ở nhà quá lạnh khiến cho người ta chịu nổi, hay Hải Nam trú đông là thoải mái nhất.” Hứa Nhiêu phụ họa

      ...

      Hai nữ sinh cắm đầu cắm cổ trò chuyện vui vẻ, năm người đàn ông bên cạnh ai cũng có tâm tư riêng, đều trầm mặc .

      “Tôi thấy cũng được, mấy ngày trước Trần Đổng còn hẹn tôi ra sân golf biển ở vịnh Hải Đường chơi chút, vừa đúng nhân cơ hội này, chẳng phải công đôi việc.” Thiên Chỉ Dương nghiêng người dựa ghế ngồi, mặt mày phong lưu ai bằng.

      nhìn ra thằng nhóc cậu còn rất có khả năng, mang theo mấy đây cùng chơi, chơi mấy trận?” Quế Bá Lăng cợt nhả.

      “Vậy có vấn đề gì.”

      “Tuệ Tuệ, bọn họ đánh golf, hai chúng ta ngắm biển, sau đó buổi tối tìm biệt thự ven biển ở, rất lãng mạn!” Cốc Châu Dần cười híp mắt nhìn Tuệ Tuệ.

      “Ok, quyết định như vậy.” Thiên Ca Tuệ giơ móng vuốt lên, quả nhiên tri kỷ khó gặp!

      Úy Nam Thừa hoàn toàn hết hy vọng với hai người rồi, dứt khoát làm như thấy mắt điếc tai ngơ, tâm phiền ý loạn.

      “Nào, chúng ta cụng ly vì chuyến du lịch nguyên đán sắp tới!” Tâm tình Hứa Nhiêu rất vui vẻ.

      Thiên Ca Tuệ cũng rất vui mừng, nhiều người cùng như vậy, chú còn dám bắt nạt sao! Hừ!



      Lúc tối về, Úy Nam Thừa cười đến mặt mày bí hiểm, “Em rất sợ tôi?”

      “Người nào sợ chú? Tại sao tôi phải sợ chú!” Thiên Ca Tuệ ưỡn ngực , lần đầu tiên hề thua chú về mặt khí thế.

      “Ưỡn nữa vẫn là bánh bao .” Úy Nam Thừa rất khinh thường xem xét bộ ngực của .

      “Chú!” Thiên Ca Tuệ trề môi, trong lòng bị thương rất nặng, lớn lên thành bánh bao phải là lỗi của !

      Hình như Úy Nam Thừa rất vui mừng khi nhìn tức giận thành dáng vẻ này, khóe môi hơi nhếch lên

      “Tránh ra! Thiên Ca Tuệ thô lỗ đẩy người đàn ông ngăn cản trước mặt mình, mở tủ treo quần áo lấy áo ngủ quay người vào toilet.

      Lưu lại mình Úy Nam Thừa kinh ngạc, cho đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “Rào rào rào”, mới xoay người thư phòng.

      Quả nhiên rất thú vị!

      Thiên Ca Tuệ lòng muốn kéo mẹ đến cùng chiến tuyến, để cho mẹ bắt đầu ghét Úy Nam Thừa, vì lót đường ly hôn sau này.

      Nhưng, chuyện thường chiều lòng người.

      “Mẹ, Úy Nam Thừa ấy ghét bỏ con bánh bao , thích cỡ lớn.” Thiên Ca Tuệ đáng thương cọ cọ người mẹ.

      Đinh Như nhìn kỹ đánh giá bộ ngực con , rồi nhìn của mình, , tại sao con di truyền vóc người đẹp của bà, nhớ năm đó, bà cũng nổi danh là người đẹp thành phố W!

      “Bé ngoan, có thể vì con còn chưa trổ mã xong, về sau mẹ mua thêm đu đủ sữa tươi về, bồi bổ.”

      O(╯□╰)o

      Bồi bổ? Vậy xem như bồi bổ lên?

      ...=_=

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :