1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng vô địch: Cha, người bị Fire rồi! - Nam Quan Yêu Yêu (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169: ra bọn họ nháo uổng công lâu như vậy?

      Editor: Puck
      “Chú xinh đẹp, đây chính là cha con, dáng dấp của cha rất tuấn tú nhỉ.” Thư Nhĩ Hoàng rất tự hào giới thiệu cha mình.

      Cốc Châu Dần nhìn đánh giá người đàn ông trước mặt chút, khuôn mặt quyến rũ kỳ lạ, khí thế cường đại, đúng là người đàn ông rất ưu tú.

      “Hổ phụ vô khuyển tử, con sao mà đáng thông minh, cha con khẳng định kém được!” Cốc Châu Dần cười híp mắt, vừa khen Thư Nhĩ Hoàng lại khen Thư Yến Tả, câu hai nghĩa.

      Thư Yến Tả nhiều hứng thú với người đàn ông như ngọc lưu ly trước mặt, ta vừa từ đâu xuất ? Sao Phi Phi làm chuyến tới Venice, bên cạnh lại xông ra đống lớn người ly kỳ cổ quái như vậy?

      “Khụ... Khụ...” Á Đặc rất tức giận khi người nào đó nhìn đến .

      “Wow! Đặc Đặc, sao cậu cũng ở đây?” Á Đặc đứng ở chỗ đúng lúc bị người chặn lại, cho nên Cốc Châu Dần mới nhìn thấy .

      Lần này đổi thành Thư Yến Tả ngạc nhiên, Đặc Đặc? Á Đặc buôn bán vũ khí ba châu kiêm lão đại xã hội đen tung hoành thế giới lại bị người đàn ông như lưu ly trước mặt gọi là “Đặc Đặc”? Phải biết trong tin đồn Á Đặc chỉ dùng ánh mắt mà có thể dọa người ta tiểu khống chế, té xỉu tại chỗ.

      Danh hiệu của ta còn kinh khủng hơn ma vương khát máu của mình, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, hoàn toàn thể so sánh. Nếu ta cũng ngồi cho tới bây giờ ở vị trí này, tất cả mọi thành tựu ở tại đều bằng thủ đoạn lôi đình đánh liều chết ra ngoài của ta, hơn nữa ta thừa kế chính là gia nghiệp của ông ngoại, trình độ gian khổ khó tưởng tượng.

      Lần đầu tiên trong đời, có ý kính nể lão đại xã hội đen mà toàn thế giới người nghe tin sợ mất mật, chỉ có điều vẫn vô duyên gặp mặt, ngờ hôm nay lại thấy được, còn gặp được mặt khó có được của ta, khâm phục!

      Nhưng mình và ta luôn cùng kết giao, càng có xung đột gì bất kỳ phương diện làm ăn nào,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170: Mẹ, mẹ cần Tập Tập rồi sao?

      Editor: Puck

      Thiên Ca Tuệ nhìn vé lên máy bay trong tay, còn nửa giờ nữa cất cánh, rất nghiêm túc nhìn Học Học, “Học Học, mẹ muốn vào kiểm tra an ninh, con có theo mẹ ? Hay ở đây chờ cha con?”

      “Con muốn cùng mẹ.” Úy Học Nghiêu chút suy nghĩ trả lời, bé biết mẹ cần bé, hơn nữa bé thích nhất là mẹ, bé thể có mẹ.

      “Tuệ Tuệ, còn có chị!” Đôi mắt cười của Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ sáng ngời, giơ giơ vé lên máy bay trong tay, “ cùng nhau.”

      “Chị Phi Phi, em sao đâu, Thư đại ca tự mình đến đón chị và đứa bé, sao chị có thể vứt bỏ ấy mà chứ?” Giọng của Thiên Ca Tuệ cố gắng hết sức nhõm, câu cuối cùng còn chứa chút ý vị chế nhạo.

      “Nhưng mà, chị yên lòng em.” Hoắc Nhĩ Phi cũng biết Yến đến như vậy rồi, khả năng mình có thể là rất , nhưng yên lòng để cho Tuệ Tuệ đơn độc mang theo đứa bé du lịch.

      “Dì Hoắc, con bảo vệ mẹ.” Úy Học Nghiêu thề son sắt vỗ ngực của mình, vẻ mặt nghiêm túc kia khiến trong lòng Thiên Ca Tuệ chảy qua dòng nước ấm.

      Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu bé, cưng chiều : “ biết nghe lời, như vậy biết bảo vệ mẹ.”

      Khi Hoắc Nhĩ Phi dắt theo Học Học chuẩn bị vào khu kiểm tra an ninh, nhóm người tới, ràng là mấy người Cốc Châu Dần, Thiên Tập Vũ từ xa xa nhìn thấy mẹ dắt trai , hất tay Cốc Châu Dần ra, nhấc chân chạy như điên tới, ôm lấy bắp đùi mẹ khóc ròng : “Mẹ, mẹ, mẹ cần Tập Tập rồi sao? Hu Hu...”

      Khóc đến rung động lòng người, dáng vẻ kia giống như bị mẹ bé vứt bỏ vậy, người nghe thấy khỏi ê ẩm trong lòng, Thiên Ca Tuệ gỡ tay bé ôm lấy bắp đùi mình ra.

      Thiên Tập Vũ khóc đến lớn tiếng hơn, tay bé càng thêm ôm chặt, thế nào cũng chịu buông ra, bé biết vừa buông lỏng mẹ cần bé, hu hu...

      Úy Học Nghiêu hơi đây là chuyện gì, chỉ ngây ngốc nhìn em trai, trong hốc mắt mơ hồ nhuốm nước mắt, đại khái đây chính là tâm linh cảm ứng giữa sinh đôi, thấy đối phương đau lòng, trong lòng mình cũng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 171: Có phải hai người phụ nữ này từ trong bệnh viện tâm thần ra ?

      Editor: Puck

      Úy Nam Thừa đương nhiên rất tức giận, nhưng tức giận vốn thể giải quyết vấn đề, hơn nữa vốn muốn lại trông nom chuyện phiền lòng này, cho mình ngột ngạt, tội gì!

      ra nếu như có thể xin ông nội ra mặt, lấy uy tín của ông cụ, cho dù ở quân khu hay giới chính trị, ít nhiều vẫn nể mấy phần mặt mũi của ông cụ.

      Nhưng biết tính tình Hứa Du, dễ nghe chính là thanh cao, khó nghe chính là chết vì sĩ diện, cho dù ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn cầu xin bất kỳ ai, chỉ vì muốn.

      Mấy người bọn họ bây giờ đều ở trong giới chính trị, rời khỏi gia đình của từng người, vốn có giá trị, chỉ có thể dùng phương thức khác ủng hộ Hứa Du.

      Hứa Nhiêu nghĩ lâu, quyết định hẹn gặp Tiêu Y Y lần nữa, chị ta là cái thá gì! phải bám lấy người giàu có quyền thế sao? Về phần phách lối thành như vậy! nhất định để cho chị ta trả cái giá lớn!

      Hai người vào tiệm cà phê ngồi lần nữa, trong mắt tiếp tục che giấu bất kỳ tâm tình gì, mỉa mai, khinh thường, chán ghét tất cả đều viết mặt, hình như hận thể bóp chết đối phương!

      “Thế nào? Nghĩ thông suốt? cầu xin tao?” Tiêu Y Y châm chọc cười , vẫn mặc bộ váy đen, hình như màu trắng sớm cách xa thế giới của , quần áo trong tủ treo quần áo chỉ có màu đen.

      Màu sắc của bóng đêm này, màu sắc khiến cho người ta hủy diệt, màu sắc đen như ma quỷ này, khiến cho thích chịu nổi.

      “Tiêu Y Y mày là kẻ đê tiện! giữ lời, Thừa làm được theo cầu của mày, nhưng mày lại lật lọng phản lời! Mày có bản lĩnh khai người núp sau lưng mày ra, che giấu cái khỉ gì!” Hứa Nhiêu mở miệng thành văn chương.

      “Vốn tao chuẩn bị xóa bỏ bài báo, nhưng lúc ta chọc tao mất hứng, tao mất hứng làm ra những chuyện gì ngay cả chính tao cũng dự đoán được. Tao đê tiện? Mày có thể tốt đến đâu? Mọi người cũng vậy!” Đôi môi đỏ hồng lạnh lùng phun ra từng câu giễu cợt, móng tay đỏ như máu như có như cào lên ly thủy tinh, trong mắt lạnh lẽo như sương.

      “Phi! Đừng có đánh đồng tao với mày! Thân phận mày là gì! Chẳng qua chính là con điên!” Hứa Nhiêu mắng hết sức ác độc.

      “Thân phận? Mày còn có thể lấy thân phận ra để ? Mày có tin nếu tao muốn mày còn bằng cả tên ăn xin !? Cứ u mê tỉnh ngộ! Con điên dùng người mày mới thích hợp! Nếu như mày điên, làm ra chuyện xấu xa mất trí đó? Hay mày vốn bình thường? Vốn là người điên chạy từ bệnh viện ra?!” Tiêu Y Y phản bác chút khách khí nào, bây giờ có thể điên cuồng hơn Hứa Nhiêu! Bởi vì tất cả đều do bị Hứa Nhiêu ép!

      Hứa Nhiêu tức giận đến toàn thân phát run, đôi môi ý vị run run, sống yên tĩnh nhiều năm như vậy, công phu mắng người hình như cũng yếu chút, mà Tiêu Y Y lợi hại hơn trước kia gấp trăm lần, từng câu từng chữ của chị ta cũng đủ để cho phát điên!

      “Mày thứ đồ đê tiện! Đồ rách nát! Trừ quyến rũ đàn ông ra mày còn biết làm cái gì? là đồ đê tiện trời sinh từ trong trứng!”

      Tiêu Y Y cố nén kích động ném ly nước lên mặt Hứa Nhiêu, rất bình tĩnh nhấp ngụm cà phê, “Đúng, tao đê tiện. Nhưng mày sao? Mày lại bị bệnh tâm thần phân liệt, hơn kém bệnh thần kinh, điều trị hai năm cũng điều trị khỏi cho mày? Cha mẹ mày dụng tâm lương khổ *, cho rằng đưa mày ra nước ngoài tốt hoàn toàn, kết quả như thế nào? Mày vĩnh viễn là bệnh nhân thần kinh!” Thương hại và đáng thương trong mắt nhìn sót cái gì.

      (*) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính lại; muốn tốt cho người khác mà người khác biết.

      Tròng mắt Hứa Nhiêu bỗng nhiên híp lại, con mắt đầy máu nhìn chằm chằm Tiêu Y Y đối diện, năm chữ “Bệnh tâm thần phân liệt” này giống như cây kim đâm vào trong lòng , đau đớn khó nhịn giống như bóc vết sẹo ra, cả người kiềm chế được mà run rẩy.

      chưa bao giờ thừa nhận mình có vấn đề phương diện tâm thần, trải qua nhiều bệnh viện điều trị hai năm, cả đời cũng bằng lòng nhớ tới cơn ác mộng này, sợ, bàng hoàng, tin mình bị bệnh tâm thần phân liệt, nhưng tất cả mọi người có bệnh, ngay cả cha mẹ cũng tin bị bệnh!

      Khoảng thời gian đó gần như cả đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy Tiêu Y Y chết rồi, lại trở lại tìm đòi mạng, toàn thân áo trắng, đầu lưỡi treo ngược dài, tóc tai bù xù, giống nữ quỷ ti vi như đúc.

      Cho nên càng sợ hơn, càng điên cuồng hơn rồi, vừa nhìn thấy người mặc đồ trắng lại nhịn được thét chói tai, làm cho những y tá kia vốn dám lại gần , lấy hết dũng khí tiêm cho , cũng bị làm tổn thương.

      Sau đó mỗi khi y tá tiêm cho , cha mẹ đều trói lại, mặc dù như thế, vẫn muốn thét chói tai –

      Tình huống như thế kéo dài gần năm, dần dần hề mơ thấy ác mộng nữa, cảm xúc cũng dần thành bình thường, chỉ có điều thỉnh thoảng mới có biểu mất khống chế, cơ bản gần như người bình thường.

      Về sau nữa, được ra viện, điệu bộ khác người bình thường, lại thêm lựa chọn mất trí nhớ, chính là muốn bất kỳ kẻ nào tới chuyện cũ thê thảm kia với .

      Tự động niêm phong cất vào trong kho ký ức chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, trong tiềm thức cũng chưa từng có người tên Tiêu Y Y này, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

      Úy Nam Thừa lại càng thêm có tăng giảm, cả ngày gọi điện thoại cho , còn ở nhà náo loạn muốn Newyork tìm .

      Hai vợ chồng Hứa Kế Giang còn cách nào khác đành phải dỗ ngọt con ra nước ngoài du học, đống lớn đạo lý với con , lúc này mới bỏ được quyết tâm Newyork của con , dứt khoát lựa chọn Canada du học, đổi hoàn cảnh mới hoàn toàn quên hết quá khứ, cũng vì để cho mình xứng với Úy Nam Thừa hơn mà gắng, ép buộc mình học rất nhiều chuyện trước kia nghĩ cũng dám nghĩ, ví dụ như: nấu cơm.

      Đợi đến khi học xong trở về nước, lòng tràn đầy vui mừng Thừa có thể thêm vài phần kính trọng , , nhưng nghĩ tới kết hôn rồi, trong nháy mắt đó điên khùng núp nhiều năm trong lòng lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.

      May mà Thừa và Thiên Ca Tuệ chỉ là kết hôn giả, để cho yên tâm ít, mặc dù cha mẹ và trai khuyên buông tha, nhưng cam lòng, sống khổ cực nhiều năm như vậy chính là vì Thừa, tại sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người ta được!

      Nhiều
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 172: Tình , có ai đúng ai sai

      Editor: Puck

      Hứa Nhiêu dĩ nhiên muốn hủy dung, mặt của vẫn đau rát, đau đến có lòng muốn chết rồi.

      Thiên Chỉ Dương thấy ta thêm gì nữa, nên quay đầu xe tiến đến bệnh viện.

      Sau khi đến, Hứa Nhiêu lại dám xuống xe, nhất định đòi Thiên Chỉ Dương mua mũ trùm đầu cho mình, ít nhất có thể che chút xấu xí.

      Thiên Chỉ Dương nghĩ tới dù sao cũng giày vò thành như vậy rồi, cũng để ý nhiều hơn chuyến.

      Khi bác sỹ nhìn thấy vết cào mặt ta cực kỳ kinh ngạc, “ phải đánh nhau với kẻ điên chứ?” Ngẫu nhiên lai bổ sung câu, “ có ý gì khác, chẳng qua tôi cảm thấy người bình thường thể nào làm ra loại chuyện như vậy, tôi theo nghề y nhiều năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy liều mạng cào lên mặt, là cố ý để cho bị hủy dung đúng ?”

      Hai người đồng thời im lặng. Trong lòng Thiên Chỉ Dương cực kỳ bội phục ánh mắt sắc bén của bác sỹ, từng câu từng chữ đều đến điểm quan trọng rồi, quá sâu sắc rồi!

      “Cắt vết tay còn khó mà tốt được, chứ đừng chi là cào vết máu sâu như vậy mặt? Sớm biết tại, ban đầu cần gì chấp nhặt với kẻ điên chứ, đây phải tự tìm ngược sao?” Bác sỹ thở dài, tên điên này cũng có thể tùy tiện chọc loạn sao? biết người trước mắt ông chính là kẻ điên.

      Hứa Nhiêu giống như quen với từ “Kẻ điên” này, hôm nay bị rất nhiều người rồi, chết lặng.

      Trong lòng Thiên Chỉ Dương thở dài theo, thế giới này hoàn toàn điên cuồng, xem ra về sau bản thân mình phải cẩn thận chút, có vài phụ nữ thể tùy tiện chọc, nếu chính là rước họa vào thân! Cả đời đều thể lật người!

      “Vết thương mặt ấy phải bao lâu mới có thể tốt được? Có biện pháp gì tương đối nhanh ?”

      “Có, phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất tốt rồi, dạng người như thế nào cũng có thể chỉnh thành người đẹp, đường vừa cầm là bó to! Dù là ngũ quan sai lệch, cũng có thể chỉnh, chứ đừng tới mấy vết sẹo này.” Bác sỹ kia chẳng hề để ý .

      —00—│││

      đầu Thiên Chỉ Dương đầy vạch đen, xem ra sau này tìm bà xã ánh mắt phải sáng lên chút.

      Hứa Nhiêu có tâm tình đùa giỡn, cũng biết khuôn mặt mình tương đương với bị hủy, vừa nghĩ tới vết cào mặt Tiêu Y Y còn nhiều hơn hai vết, tâm tình tự dưng thoải mái.

      Mặc kệ sau này Tiêu Y Y còn định đối phó với như thế nào, đều sao, dù sao bất cứ giá nào, có thể từ từ dây dưa với ta! Cùng lắm lưới rách cá chết!

      Sau khi dùng nước sát trùng xử lý đơn giản vết thương mặt, đau đến nước mắt của chảy ào ào, dáng vẻ này quang vinh này dĩ nhiên thể để cho cha mẹ biết, bọn họ vì mình mà tốn quá nhiều tâm tư rồi, trai đúng, cha mẹ lớn tuổi, chịu nổi giày vò.

      Dương, đưa em ra sân bay được ? Em muốn đến Hàn Quốc chuyến, chờ sau khi vết thương mặt hoàn toàn khôi phục lại trở về, có thể giữ bí mật giúp em ? Em muốn để cho cha mẹ lo lắng.”

      “Ừ, thành
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 173: Mẹ , có cha, cũng có chúng con

      Editor: Puck

      Hy Lạp, Australia, nước Pháp.

      Ba người hoàn toàn chơi đến thoải mái rồi, trạm nước Pháp sau cùng lưu lai thời gian dài nhất, thủ đô thời trang mà! Dĩ nhiên tránh được mua đồ trận lớn, ngay cả Học Học và Tập Tập cũng mua ít, bao lớn bao vốn có cách nào xách, thể làm gì khác hơn là gửi về.

      Trong suốt nhiều tháng du lịch, khiến cho các quên những chuyện vui kia, cả ngày tiếng tiếng cười ngừng, từng bức hình chụp nụ cười sáng rỡ của các khó quên trong chớp mắt.

      Hai đứa bé càng thêm hết sức làm trò quỷ, thường xuyên cho cho ba người bọn họ cười ha ha.

      Vậy mà càng đến ngày về, cảm xúc cũng biến thành hơi đè nén, dù sao vừa về tới địa phương kia, rất nhiều chuyện có cách nào trốn tránh nã, chỉ đành phải đối mặt.

      Học Học và Tập Tập cũng cảm thấy mẹ hơi bằng lòng về nhà, nhưng mà hai đứa nhớ cụ nội, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại còn có cha.

      ra hơn tháng qua cha đều liên lạc với hai đứa, hỏi mẹ có tốt , sau đó hai đứa trộm gửi ít hình cho cha, để cho mẹ biết, nếu mẹ nổi giận, hai đứa muốn mẹ tức giận.

      Cho nên, công tác bảo mật của hai tiểu quỷ làm vô cùng tốt, ai phát .

      Thiên Ca Tuệ dự đoán được tên khốn Úy Nam Thừa kia nhất định phái người tìm hiểu hành tung của mình, cho nên rỉ tai phen ở bên tai hai bảo bối.

      “Mẹ, những lời này là có ý gì?” Úy Học Nghiêu cảm thấy hứng thú, trước mặt bé đều hiểu, chính là câu cuối cùng hiểu lắm.

      “Đến lúc đó hỏi cha con cũng biết rồi.” Thiên Ca Tuệ hôn hai cái lên khuôn mặt non mềm nhắn của con trai.

      Tập Tập bổ sung câu, “Mẹ, nếu như cha nhất định đòi chúng con mẹ ở đâu làm như thế nào?”

      “Kiên quyết thể , biết ?” Thiên Ca Tuệ cười hì hì uy hiếp con trai.

      “Vâng.” Học Học và Tập Tập đồng thời gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy cha có tức giận ?”

      “Ngoan ~ đâu, cha thương các con như vậy khẳng định thể tức giận.” Tức giận như thế nào? Tức giận còn dám nổi giận bọn sao! Hừ!

      Học Học và Tập Tập thầm vì cha tự cầu nhiều phúc ở trong lòng, rốt cuộc cha chọc giận mẹ như thế nào? Tại sao mẹ lại tức giận lớn như vậy? Hơn nữa cũng hai tháng còn tha thứ cho cha, xem ra chuyện rất lớn!

      Sân bay thành phố W.

      Úy Nam Thừa và Thiên Chỉ Dương song vai vào sóng người chật chội ở sảnh chính sân bay, bất kỳ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh chuyến bay từ Pháp về.

      “Sáng sớm call liên hoàn đoạt mệnh kêu đến đây, chờ bà xã và con trai cậu, làm cái gì?” Thiên Chỉ Dương vừa vừa ngáp liên tục, tối hôm qua công việc quá muộn, buổi sáng còn bị người này đánh thức.

      “Đó cũng là em và cháu ngoại của !” Úy Nam Thừa vui trừng mắt liếc , người này giống như cú mèo, ngày đêm điên đảo!

      Thiên Chỉ Dương đếm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :