1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 75.1: DĐ


      - Con cái gì?

      Ba Cố dừng việc lại kinh ngạc nhìn Cố Bảo Bảo: "Con đồng ý?"

      Cố Bảo Bảo gật đầu.

      - Ngày mai... Con làm.

      - Ông kinh ngạc cái gì? - Mẹ Cố liếc ba Cố, ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo. - Đây là ý của lão Mục tổng, hay là ý của Mục Tư Viễn?

      Cố Bảo Bảo do dự.

      - Là... Là ý của lão Mục tổng ạ... - chỉ đành dối ba mẹ lần nữa, người ép ra là Mục Tư Viễn.

      Mẹ Cố vỗ tay .

      - Nếu là ý của lão Mục tổng, con cứ !

      - được! - Ba Cố phản đối như đinh đóng cột. - Bảo Bảo, con thể lại tới làm ở công ty nhà họ Mục.

      Ông vẫn cứ cảm thấy, nếu sáu năm trước để con làm trợ lý đặc biệt cho Mục Tư Viễn (LÊ) dẫn tới việc sớm chiều ở chung với nhau xảy ra những việc như bây giờ.

      - Ba à... - Cố Bảo Bảo khe khẽ cau mày. - Con... Con đáp ứng rồi!

      Nếu với ba mẹ chuyện này, cũng định kỳ thực cũng rất khó khăn.

      Việc để tới công ty làm dù sao cũng là do lão Mục tổng đề ra. Nếu đáp ứng, lão Mục tổng chẳng phải thành trò cười trước mặt Mục Tư Viễn?

      Nếu đáp ứng, nhất định còn dùng nhiều cách khác nữa ép phải .

      Ba là người rất thoải mái, dễ dàng biết ngọn nguồn. sao biết lo âu của ba mẹ?

      Nghe vậy, ba Cố im lặng lát rồi mới :

      - Bảo Bảo, con nghĩ kỹ chưa?

      cúi đầu cắn môi, gật đầu.☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      Ba Cố gì nữa, tiếp tục làm nhân thịt.

      Lúc này điện thoại reo lên, cầm lên nhìn rồi nhìn ba mẹ, sắc mặt có phần mất tự nhiên.

      Mẹ Cố liền đoán được là ai, giọng :

      - Vào phòng nghe ! - Đừng chọc ba con tức giận.

      Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm điện thoại vào trong phòng.

      - Sao lâu vậy mới nghe điện thoại? - Giọng quen thuộc vang lên, ngực như tỏa nhiệt.

      Đè tay lên ngực mới để giọng mình lộ ra khác thường: "Có chuyện gì?"

      - Mai em tới làm...

      - Tôi đồng ý rồi, còn muốn thế nào? - cắt ngang lời , vừa bực mình lại mang theo chút uất ức.

      Chính bản thân có thể phát ra, Mục Tư Viễn ở bên kia nghe xong lại rất hiểu.

      sửng sốt, cười ra tiếng.

      - Lời tôi còn chưa xong mà, em gấp cái gì? Hay là em bất mãn vì tôi chỉ gọi điện mà tới tìm em? Nhưng mà...

      kéo dài lời cuối ra, ngắt lấy bông hồng trong bình hoa bên cạnh, dịu dàng vuốt ve cánh hoa trong tay.

      - trễ thế này tôi mà tìm ... Bình thường đều mang lên... Giường!

      Ngón tay vuốt ve cánh hoa liền ngưng lại, nghĩ tới đêm lễ tình nhân kia, đầu ngón tay lướt qua... Da thịt mềm mại...

      - Nếu gọi tới chỉ vì những lời này, thứ cho tôi tiếp. - Cố Bảo Bảo lớn tiếng, dùng phương thức giận giữ để che giấu khuôn mặt đỏ bừng.

      khẽ cười, mới ra mục đích gọi điện:

      - Cố Bảo Bảo, mai em làm, được mặc bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình kia nữa, tóc cũng thể tùy tiện cài vào như thế...

      - Vô vị!

      Còn chưa xong bên kia cúp máy.

      sửng sốt, gọi lại, vậy mà tắt máy!

      - Cố Bảo Bảo, đây là lần thứ mấy rồi? - ngắm nghía cái điện thoại, cặp mắt đen thâm thúy lóe lên tia sáng.

      Bỗng, dừng lại, nhập số khác.

      - Chuẩn bị cho tôi bộ đồ nữ. Phải là bộ đồ đẹp nhất!

      - Kích cỡ? 34, 24, 36.

      …ti3u+_+ha0…

      biết thế nào cũng ngoan ngoãn nghe lời mà, vẫn khoác cái bộ đồ cũ kỹ rộng thùng thình cùng mái tóc búi lên tùy ý kia mà làm.

      - Mục tổng. - Chủ nhiệm thư ký hỏi. - Phòng làm việc của trợ lý Cố nên sắp xếp ở đâu đây ạ?

      Nếu là trợ lý đặc biệt thể ngồi ở cái bàn trong phòng thư ký được.

      Mục Tư Viễn (QUÝ) ngẩng lên, tưởng như nhìn chủ nhiệm thư ký chứ thực ra là càn rỡ quét Cố Bảo Bảo vòng, thấy đỏ mặt, hơi chút suy nghĩ.

      - Đương nhiên là sắp xếp trong phòng làm việc của tôi.

      - Dạ?

      Chủ nhiệm thư ký ngạc nhiên, ánh mắt của tổng giám đốc quỷ dị, những lời ra càng quỷ dị hơn.

      - được! - Cố Bảo Bảo khẩn trương ngẩng lên thấy chủ nhiệm thư ký quay đầu kỳ quái nhìn .

      - Ý tôi là tôi... - vội sửa chữa. - Ý tôi là tôi sao có thể làm việc cùng văn phòng với tổng giám đốc được...

      - Tôi là có thể có thể! - Mục Tư Viễn chỉ bút vào chủ nhiệm thư ký: " có thể làm việc được rồi."

      - À, vâng! - chủ nhiệm thư ký nhanh ra ngoài, để lại mình Cố Bảo Bảo đối diện Mục Tư Viễn.

      - đừng có lấy việc công để đùa bỡn tôi! - mặt lạnh lại.

      - Đùa bỡn em? - Mục Tư Viễn cười. - Cố Bảo Bảo, nếu tôi có lòng đùa bỡn em, vậy cuộc sống an nhàn của em vẫn còn ở phía sau đấy!

      rồi cầm bút, tiếp tục ký tên lên tài liệu.

      Cái tay phải vừa mới được khâu tối qua bây giờ có chút bất tiện, dừng lại thử viết mà vẫn bắt được trọng điểm.

      Cố Bảo Bảo nhìn rồi ngẩn ra, vội ra ngoài.

      - Đứng lại!

      Vẫn chậm bước, nhất định... Cũng nghĩ tới điều đó.

      - Tôi phụ dời bàn tới đây! - tìm đại lý do, vẫn ra ngoài.

      - Tách... - Đây là tiếng cửa phòng được khóa lại, quay lại thấy đắc ý lắc lắc cái điều khiển trong tay.

      - Tôi sao lại quên mất. - . - Em có thể bắt chước được nét bút tôi nhỉ!

      bất an lắc đầu: "Tôi... Mấy năm nay tôi quên rồi."

      hoang đường!

      Còn có như , lưu luyến si mê người đàn ông tới trình độ như thế?

      -- Ngay cả nét chữ cũng tập bắt chước nhiều lần, có bất kỳ mục đích gì, hoàn toàn xuất phát từ ái mộ với --

      muốn nhắc tới cái này, muốn nghĩ lại những quá khứ khiến người ta đau lòng kia nữa.

      - Quên rồi? Hay là em căn bản muốn giúp tôi làm việc? - tin hừ tiếng. - Bây giờ em là trợ lý đặc biệt của tôi, tôi là cấp của em, em có thể phân công và tư được ?

      - ...! - Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, tiến tới đứng trước bàn làm việc của .

      - Tới chỗ này! - chỉ vào vị trí bên cạnh. - Ở đó quá xa, tôi thấy được em viết.☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      chỉ có thể vòng qua bàn đứng ở chỗ chỉ định.

      để tài liệu với bút trước mặt , chỉ vào chỗ trống: "Bây giờ tôi đọc, em viết."

      khom lưng cầm bút, nghe từng câu của , muốn viết bỗng lại gần nhắc nhở bên tai :

      - Phải dùng kiểu chữ của tôi viết!

      Khoảng cách gần như vậy khiến hít thở khó khăn, chật vật đọc từng chữ:

      - Tôi rồi... Tôi quên...

      Ngòi bút đặt lên văn kiện, màu mực đen lên, lại chậm chạp lên tiếng nữa.

      đành phải quay đầu lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm nhưng lên ánh sáng nguy hiểm của .

      sửng sốt, khi muốn né tránh chậm.

      Vòng eo mảnh khảnh được bàn tay ôm lấy, cánh tay hơi dùng lực liền rơi vào lồng ngực .

      lấy xuống cặp kính bà ngoại rồi vứt nó nát bấy đất.

      - ...

      Tay đè môi , ngăn lời kháng nghị của .

      Sau đó, ánh mắt như những lưỡi dao chặn lại (ĐÔN). Khi quan sát từ xuống dưới, cảm thấy bộ đồ của mình cũng bị ánh mắt xé toạc ra.

      - Cố Bảo Bảo. - chậc chậc lắc đầu. - Em cứ phải lấy hình tượng thế này mà ở cạnh tôi mỗi ngày sao?

      Rồi bàn tay dời khỏi cặp môi đỏ mọng, xuống xé toạc cái áo của ra.

      sững sờ, lập tức nghe được tiếng nút áo tróc ra, tiếng vải rách toạc.

      - làm gì thế? - trừng mắt đầy kinh phẫn (kinh hãi tức giận), giùng giằng thoát ra.

      Nhưng ngờ lại nắm được vạt áo , càng vội chạy áo càng rách ra nhanh hơn.

      - Cốc cốc cốc... - Đúng lúc này cửa vang lên tiếng gõ.

      Cố Bảo Bảo vòng tay ôm người chỉ lộ ra vai và phần eo, gấp muốn khóc, vội trốn sau rèm cửa sổ.
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 75.2: DĐ


      - Cố Bảo Bảo! - đắc ý ngồi lên ghế, còn hài hước nhướng mày với . - Năm năm gặp, vóc dáng em còn tốt hơn lúc trước, tuyệt thua kém mấy nàng trong quán bar đâu nha!

      - câm miệng! Chơi thế rất vui sao?

      nổi giận nhìn chằm chằm, lấy rèm che kín người mình hơn.

      - còn để chủ nhiệm thư ký vào ?

      Chậm chút nữa, chủ nhiệm thư ký nhất định hoài nghi quan hệ của bọn họ.

      kéo lấy rèm, may là cái rèm đủ lớn, có thể giấu được .

      Nghe vậy, Mục Tư Viễn đứng dậy, nhưng có cầm điều khiển từ xa mà tới gần .

      - ... muốn làm gì?

      Tuy cách rèm cửa sổ, ánh mắt lại khiến có cảm giác mình như được cái gì che đậy.

      Môi nhếch lên nụ cười:

      - Tối qua tôi chợt nhớ lại cái đêm lễ tình nhân, lúc ở quán bar...

      Đầu nổ bùm, khuôn mặt nhắn đỏ như cà chua chín muồi.

      những cái này làm gì, ... dần dần tới gần hơn, hơi thở như có như phải lên mặt , muốn chạy nhưng còn đường lui.

      - Cốc cốc cốc...

      Tiếng gõ cửa lại vang lên, dồn dập mà lại kiên nhẫn.

      - ? ? - Cùng với đó là giọng của Mục Sơ Hàn.

      Bầu khí mới rồi giữa hai người liền biến mất. Mục Tư Viễn nhíu mày, tay để sau lưng ném ra bộ quần áo cho :

      - Tới phòng nghỉ thay !

      Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhận lấy, lại bị trừng mắt giục cái, vội chạy vào phòng nghỉ bên cạnh.

      Đóng cửa lại, đèn phòng nghỉ theo đó sáng lên, đây là ý tưởng của .

      Nếu phòng ngủ mà mở đèn ngủ ngon giấc. Nhưng nếu dùng phòng nghỉ nhất định do công việc bề bộn, mệt đến mức về đươc nhà.

      Nhiều lần đều quên tắt đèn ngủ, nhưng vì ánh đèn chói mắt mà trằn trọc trong mộng, cho nên đổi đèn trong này thành đèn cảm ứng tiếng động.

      sâu vào thấy chiếc giường lớn phủ đó là ra giường bằng tơ lụa màu xanh, giống như có sức hấp dấn nào đó, chậm rãi ngồi xuống.

      Bàn tay trắng ngần mảnh mai khẽ lướt qua đệm, khăn trải giường bằng tơ lụa dưới nhiệt độ ở tay nóng lên, càng trở nên mềm mại.

      Giống như... Nước da màu đồng của , những cảm xúc khi chúng áp sát vào ...

      Sáu năm trước, chính ở chỗ này dâng mình làm quà tặng , mặc dù... Đây là món quà hề muốn.

      - , nghe Cố Bảo Bảo lại tới công ty hả!

      thanh sắc bén của Mục Sơ Hàn vang lên, lấy lại tinh thần, xóa giọt nước mắt dưới mi.

      - Cái này có quan hệ gì tới em? - Mục Tư Viễn liếc sang em cái.

      - Đương nhiên là có liên quan tới em rồi! - Mục Sơ Hàn hất cằm, cất cao giọng: "Bởi vì bây giờ em cũng là thành viên của công ty, là cộng với , em đương nhiên có quyền biết!"

      - Em? - Mục Tư Viễn quay lại nhìn em. - Em vừa hồ đồ cái gì thế hả? Lần này lại muốn mua cái gì? viết chi phiếu cho em!

      rồi quả quyết lấy tập chi phiếu ra, lấy bút ra viết.

      - Từ từ ! - Mục Sơ Hàn đoạt lấy bút trong tay . - ! Từ hôm nay em tự kiếm tiền cho mình, lấy tiền của và ba mẹ nữa!

      - Em rốt cuộc định giở trò quỷ gì thế hả?

      Mục Tư Viễn kiên nhẫn nữa: "Em về nhà , công ty phải chỗ cho em chơi."

      - Ai là em tới để chơi! - Mục Sơ Hàn lớn tiếng kháng nghị. - Cố Bảo Bảo có thể tới công ty, còn làm trợ lý đặc biệt của , em vì sao thể làm thư ký của ? Hơn nữa...

      giả vờ nháy mắt thần bí: "Lẽ nào biết lần này Cổ Tín Dương dẫn theo trợ lý rất lợi hại sao? có em hỗ trợ, cẩn thận bị ta đánh bại đấy!"

      Mục Tư Viễn cảm giác kiên nhẫn của mình tới cực hạn. Nếu đối phương phải em , khó mà đảm bảo mình đánh cho cái...

      - Cố Bảo Bảo, em thay xong quần áo chưa, còn lề mề cái gì thế!" - Chợt nghĩ tới, nên nhờ vào vị trợ lý đặc biệt để giải quyết chuyện này.

      Cố Bảo Bảo sửng sốt. Kỳ thay xong rồi, thế nhưng bộ đồ này phần cổ chữ V lại hở ra rất lớn.

      Hơn nữa bộ đồ này ăn khớp với vóc người của , bộ đồ thùng thình cũng che đậy được, cho nên mới chậm trễ ra ngoài.

      - cái gì? - Ngay lúc do dự Mục Sơ Hàn lại : ", đúng là bụng đói ăn quàng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên tới làm trợ lý, , kéo ta lên giường rồi?"

      cái gì vậy?

      Cố Bảo Bảo bực mình, mở cửa ra ngoài.

      - Sơ Hàn. - Dẫu gì cũng lớn lên với nhau, nên lời những câu độc địa. - Mọi việc giống như em nghĩ.

      Mục Sơ Hàn khinh thường liếc .

      - ăn mặc vậy làm mà còn muốn tôi nghĩ tốt cho ?

      Cố Bảo Bảo khó chịu cúi xuống, bộ đồ này quả có chút...

      - Cố Bảo Bảo. - Mục Sơ Hàn lại . - Bây giờ giống ngày xưa nữa rồi, tôi cảm thấy dù là chỉ cần nghĩ tới Hoan Hoan với Nhạc Nhạc ăn mặc bộ đồ như thế tới cái công ty nam nhiều mà nữ ít này đâu!

      Nghe vậy, sắc mặt của Cố Bảo Bảo trắng nhợt. ngẩng lên nhìn Mục Tư Viễn, hi vọng có thể câu gì, dù chỉ câu thôi.

      - bộ đồ này là bắt mặc -

      Bọn hàng ngày đều gặp mặt Mục Sơ Hàn, muốn Hoan Hoan Nhạc Nhạc nghe được những lời này.

      Thế nhưng, ánh mắt chỉ lướt qua , sau đó lên tiếng:

      - Còn ngây ra đó làm gì? Nửa tiếng sau là có cuộc họp ban giám đốc rồi, còn chuẩn bị!

      Người tức khắc chao đảo, nhưng cắn răng kiên trì.

      - Vâng! Mục tổng! - Bước chân như bay ra khỏi văn phòng.

      Tưởng rằng tổn thương nữa, nhưng trái tim vẫn mơ hồ đau đớn.

      - Bộ đồ kia có gì ổn sao?

      Đợi tới khi ra ngoài, Mục Tư Viễn hỏi Mục Sơ Hàn.

      Mục Sơ Hàn nhún nhún vai.

      - có gì ổn cả.

      - Vậy sao em những lời đó?

      - Em thích ta, thấy ta vừa mắt, được ?

      - Rầm!

      thanh điếc tai khiến giật nảy, lúc này tay Mục Tư Viễn nện mạnh lên bàn, ánh mắt tức giận trầm nhìn :

      - Trước đây thế nào mặc kệ, bây giờ ấy là mẹ của con , hi vọng em khiêm tốn chút.

      Mục Sơ Hàn ngẩn ngơ, cặp mắt lạnh lùng như dao kia khiến sợ hãi, nhưng phục, mắng lại "Bệnh thần kinh" rồi mới ra ngoài.

      tới cửa rồi, vẫn còn sợ chết quay đầu lại.

      - Mục Tư Viễn! Trái tim rộng lớn nhỉ? Đừng có với em là chuẩn bị đồng thời lúc hai đấy!

      xong mới sợ chết khiếp chạy trốn!

      ? ! có tình với Cố Bảo Bảo?

      thể nào, nhiều năm trôi qua, nếu có thể thích , phải sớm rồi sao?

      Nhưng nếu , thấy người đàn ông khác thân thiết với , nghĩ tới có thể trở thành vợ của người khác, sao tức giận trong lòng lại kiềm chế được?



      Cố Bảo Bảo tới văn phòng thư ký.

      - Xin hỏi, ai chịu trách nhiệm cuộc họp ban giám đốc nửa tiếng sau vậy?

      Phiên dịch viên Linda ngẩng lên nhìn mãi mới trợn to mắt kinh ngạc:

      - Cố Bảo Bảo, !

      ấy tiến tới, nhìn bộ đồ người :

      - Bộ đồ này của đẹp đấy, rất là hợp với . Sau này đừng mặc mấy bộ quần áo tối màu kia nữa.

      Cố Bảo Bảo cười gượng, ngay cả Linda cũng muốn móc ư?

      Khi ngẩng lên thấy chủ nhiệm thư ký ra ngoài, môi nở nụ cười đầy hàm xúc.

      - Cuộc họp ban giám đốc do tôi phụ trách. - ấy tới bên cạnh Cố Bảo Bảo. - Phó chủ tịch mới chắc cũng tới rồi, chúng ta thay mặt tổng giám đốc xuống dưới đón ta.

      Cố Bảo Bảo gật đầu, theo ấy vào thang máy.

      Xuống tầng thấy chiếc xe tới cửa công ty. Mấy người bảo an ra mở cửa xe. người đàn ông cao lớn với khi chất lạnh lùng bước xuống.

      Chủ nhiệm thư ký chưa từng gặp Cổ Tín Dương, nhịn được hỏi:

      - Phó tổng mới đẹp trai, có thể so được với tổng giám đốc của chúng ta đó!

      Cố Bảo Bảo cười cười vô vị, rồi chợt ngơ ngẩn, ngờ thấy được người quen cùng bước xuống theo Cổ Tín Dương.

      - Văn Hạo? ! - kinh ngạc kêu thành tiếng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 76.1: Hạ uy phong.


      - biết bọn họ? - Chủ nhiệm thư ký sửng sốt, Cổ Tín Dương và Thân Văn Hạo tới.

      Chủ nhiệm thư ký vội tiến lên đón:

      - Chào phó tổng, tôi là thư ký phòng tổng giám đốc.

      Cố Bảo Bảo cũng lên:

      - Chào phó tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.

      Thân Văn Hạo sớm thấy được bóng dáng quen thuộc kia, ngờ ấy!

      - Bảo Bảo!

      Trong mắt thoáng lên kinh diễm, tiếp đó lại cảm thấy kỳ quái:

      - Bảo Bảo, sao em lại ở đây? - ấy phải sớm nghỉ việc ở Mục Thị rồi ư?

      cảm thấy kinh ngạc, càng thấy ngạc nhiên hơn. Bất chợt những lời Mục Sơ Hàn ban nãy lại về.

      -- Lẽ nào biết lần này Cổ Tín Dương dẫn theo trợ lý rất lợi hại tới sao --

      - Văn Hạo, là... - hỏi. - Trợ lý của phó tổng?

      Thân Văn Hạo gật đầu, còn muốn gì với nữa Cổ Tín Dương quay lại nhìn :

      - Trợ lý Thân, cuộc họp ban giám đốc sắp bắt đầu rồi. Nếu muốn ôn chuyện có thể tìm thời gian khác.

      Giọng ta như gió rét trong đêm đông, băng lãnh ấy để cho người ta kháng cự.

      - Vâng, Cổ tổng. - Thân Văn Hạo vội vàng đáp, lại vội vã cười với mới theo Cổ Tín Dương.…

      Cố Bảo Bảo lén nhìn Cổ Tín Dương thấy ta cũng nhìn , cặp mắt trầm khiến sợ hãi, cúi đầu cùng chủ nhiệm thư ký tới thang máy.

      Trong thang máy, bốn người ai cũng câu nào. lạnh lùng của Cổ Tín Dương dường như cũng đóng băng khí xung quanh.

      Cố Bảo Bảo thầm nghĩ, mặc dù đôi mắt Mục Tư Viễn lúc nào cũng khiến người ta khó đoán, nhưng tâm tình bình thường hay thay đổi.

      Vị Cổ tiên sinh này đúng là tảng băng lớn. Từ cặp môi kia là có thể thấy là ta cười rồi!

      Vào phòng họp, Mục Tư Viễn và các thành viên ban giám đốc ngồi vào vị trí, thấy Thân Văn Hạo cũng tới khiến có hơi kinh hãi.

      Sau đó, nhìn Cố Bảo Bảo, cất cao giọng :

      - Trợ lý Cố, vị trí bên cạnh tôi để cho đấy!

      rồi vỗ vị trí bên cạnh, bộc lộ nhiệt tình gì sánh được.

      làm gì thế? Cố Bảo Bảo thầm nhíu mày, trước mặt nhiều người lại thể gì được, chỉ đành ngồi cạnh .

      Các vị trong ban giám đốc cũng thầm nhìn nhau, sao tổng giám đốc giới thiệu phó tổng mới tới trước, cũng mời ta ngồi xuống mà lại bảo trợ lý làm việc vặt trong cuộc họp ngồi?

      Cổ Tín Dương nhìn sang Mục Tư Viễn, thu lại nụ cười đắc ý của vào mắt.

      ta thầm nắm chặt tay lại.

      Chủ nhiệm thư ký thông minh thấy khí có chút đúng, vội tiến lên kéo ghế cho Cổ Tín Dương:

      - Phó tổng, mời ngồi!

      Thân Văn Hạo cũng lên, sau khi cám ơn chủ nhiệm thư ký đặt những thứ tài liệu cần cho cuộc họp lên bàn rồi ngồi xuống.

      Cuộc họp bây giờ mới chính thức bắt đầu.

      Đầu tiên là Mục Tư Viễn phát biểu, Cố Bảo Bảo vội đặt những lời cần tới trước mặt , lại vung tay ý bảo cần, chậm rãi đứng dậy.

      muốn làm gì vậy?

      - Các vị. - cao giọng . - Vị phó tổng hôm nay tới, vậy mọi thành viên trong ban giám đốc đều biết rồi, ta chính là Cổ Tín Dương con trai của tôi.

      Nghe vậy, tất cả mọi người đều khẽ mỉm cười với Cổ Tín Dương, coi như là biết.

      Cổ Tín Dương lại chút biểu tình, tay nắm tài liệu cũng chặt lại, như là dự liệu được những gì Mục Tư Viễn tiếp.

      Quả nhiên, Mục Tư Viễn dừng chút, đột ngột chuyển đề tài:

      - Mọi người đều biết, Mục Thị là xí nghiệp gia tộc, vị trí tổng giám đốc chưa bao giờ truyền cho người khác họ, cho nên mời ta tới đảm nhiệm chức phó tổng, chỉ bởi vì gần đây công ty có hạng mục lớn cần hợp tác với ta. Sau khi hạng mục này chấm dứt, ta rời khỏi công ty!

      xong ánh mắt chuyển sang ta:

      - Phó tổng giám đốc Cố, sao?

      Các ngón tay nắm lấy tài liệu gần như trắng bệch, ta chậm rãi ngẩng lên, vẫn là ánh mắt lạnh lùng kia, nhưng sâu trong đó là ngọn lửa giận dữ.

      - đúng! - ta khống chế rất tốt giọng điệu của mình. - Đến lúc đó, lúc nào cũng phải ...

      - Vậy được rồi! - Mục Tư Viễn cắt ngang. - Hạng mục này phải vất vả tới phó tổng giám đốc Cố rồi. Vậy giờ mời phó tổng giám đốc Cố giới thiệu chút về hạng mục này.

      xong, ngồi xuống, bắt chéo hai chân.

      Bàn hội nghị này hình chữ nhật, Cổ Tín Dương hòa Mục Tư Viễn ngồi hai đầu đối cạnh nhau, có thể thấy được hai chân đối phương ở bên dưới làm gì.

      Nhìn bắt chéo hai chân, cơn tức trong lòng Cổ Tín Dương càng tăng lên, nhưng ta vẫn cố nén lại, bắt đầu về hạng mục mà ta giành được này.

      Mục Thị từng cạnh trang hạng mục này với công ty ta nhưng lại thua, hôm nay có thể là mất mà lại được hồi báo, các vị trong ban giám đốc đều rất nghiêm túc lắng nghe. Cố Bảo Bảo cũng cực kỳ ghi lại cặn kẽ.

      Bỗng có cảm giác. đùi truyền lại cảm xúc khác thường, cúi xuống thấy tay Mục Tư Viễn lại đặt đùi mình vuốt ve nhiều lần qua làn váy.

      kinh hãi ngẩng lên, thầm trừng mắt với Mục Tư Viễn ý bảo mau thả tay ra.

      Thế nhưng lại nghiêm chỉnh nhìn Cổ Tín Dương, dường như rất nghiêm túc nghe giới thiệu về hạng mục mà phải là "sờ mó" . Bàn tay đặt đùi như phải là của vậy!

      sao có thể trêu đùa ngay lúc này được cơ chứ?

      Tay trái Cố Bảo Bảo từ tốn cho xuống dưới bàn, chạm vào tay , véo mạnh cái.

      Song cái véo này đuổi được mà còn để tay càng làm bậy hơn, luồn hẳn vào trong váy ma sát với da thịt cách tất da bên trong.

      Cơn rùng mình từ đùi lan rộng, thể ức chế nhớ lại cái đêm lễ tình nhân kia, những nụ hôn dịu dàng và tỉ mỉ âu yếm của , khi cái thứ nóng rực của ở bụng dưới , cảm giác nó như bây giờ vậy...

      cắn mạnh vào môi để mình tỉnh táo lại, trong trường hợp như thế này sao lại nhớ tới những điều đó?

      rất xấu hổ thầm trợn mắt nhìn , dùng hết sức để véo nhưng tay còn chưa đụng tới hơi đổi người, cứ như là có ai đó véo mạnh vậy.

      ngẩn ngơ, Cổ Tín Dương hòa Thân Văn Hạo cũng ngẩn ngơ, sau đó bọn họ lập tức thấy được chỗ mà Mục Tư Viễn đặt tay!

      Sắc mặt lạnh lùng của Cổ Tín Dương càng thêm giá rét, ta nắm chặt tay, hận thể bầm thây vạn đoạn Mục Tư Viễn!

      Mà lời giới thiệu của ta dừng lại cũng khiến thành viên ban giám đốc kỳ quái nhìn sang hướng này.

      Thân Văn Hạo vội thu lại ánh mắt tức giận, tiếp đó với Cổ Tín Dương:

      - Nửa phần trước phó tổng giám đốc Cố giới thiệu, nửa phần sau tôi xin phép làm nốt.

      Cả hội nghị liền trở lại như thường. Mục Tư Viễn nhìn Cổ Tín Dương, tay đặt đùi Cố Bảo Bảo cũng rút về.

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.

      Đóng cửa lại, lần này cần dùng điều khiển khóa Cố Bảo Bảo cũng tự khóa cửa lại.

      Thấy Mục Tư Viễn vào phòng nghỉ, chạy theo hỏi:

      - Mới vừa rồi làm gì vậy hả?

      Mục Tư Viễn nhếch môi cười, mở tủ lấy áo choàng tắm lại đáp.

      - Tôi hỏi đó! - nhịn suốt cuộc họp, cực kỳ tức giận rồi.

      - Vừa rồi? - cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại chậm rãi. - Cố Bảo Bảo, ngờ... Cách tất da mà vẫn cảm giác được làn da của em...

      áp sát lại , liếm môi, phớt qua gò má , thốt lên hai từ:

      - Trơn nhẵn!

      - Hạ lưu! - tức giận mắng, giơ tay ra như muốn tát bị tránh được.

      Gò mà bị phớt qua đỏ ửng, tim vì động tác mờ ám của mà rung động, cũng cảm thấy tủi thân.

      - Mục Tư Viễn! cứ phải khi dễ tôi như vậy sao? - , vành mắt bắt đầu đỏ.

      Mục Tư Viễn mềm lòng:

      - Tôi sao lại khi dễ em? - muốn giải thích, lời ra tới miệng lại thành: "Cả người em có chỗ nào mà bị tôi sờ? Sao có thể gọi là khi dễ em?

      xong cởi áo khoác, ném lên giường.

      Uất ức và phẫn nộ vì động tác này của mà tạm ngưng, lui về sau:

      - ... làm gì thế?

      Khi vậy mà bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, mới cởi hai cúc phía , bắp thịt cường tráng của lộ ra sót chút nào.

      liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn trốn ra ngoài mới phát đứng ở cửa, mà đứng cạnh giường.

      - Mục... Mục tổng. - lắp bắp. - Bây giờ... giờ làm việc!

      - Ừ hử? - hừ , cởi áo sơ mi đặt lên giường, bắt đầu cởi dây lưng.

      cảm thấy cả người nóng lên, lý trí rằng thể ở đây, bước chân bắt đầu tới.

      - Mục tổng, tôi ra ngoài trước.

      rồi bước nhanh hơn, muốn né sau đó mở cửa ra ngoài.

      Song vậy mà đưa tay ra cản, kéo vào lòng.

      Do xung lực quá lớn, trán đập mạnh vào lồng ngực , cơn đau làm nước mắt ứa ra.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 76.2: TIẾP DĐ

      - Em chạy cái gì? - Nhìn đau đớn cau mày, Mục Tư Viễn vừa bực mình vừa buồn cười. - Sợ tôi ăn em sao?

      Chẳng lẽ đúng sao? cúi xuống, quần dài của cởi đến mắt cá chân, quần lót nam đen in chữ vàng đập vào mắt, vội nhắm lại.

      - Đừng giả bộ xấu hổ. - Phản ứng của khiến cho là đúng, lại biết phải xấu hổ mà là kiềm chế mình nghĩ bậy bạ.

      - Mở mắt ra. - đẩy . - Tôi tắm...…

      Hử? nhìn , nghe :

      - Lát nữa tôi có hẹn với khách hàng nữ.

      nhấn mạnh chữ "nữ", còn áp sát lại , cường điệu:

      - khách hàng nữ xinh đẹp!

      xong cầm lấy áo choàng tắm vào phòng tắm.

      Cố Bảo Bảo thở dài hơi, khuôn mặt đỏ giờ lại càng đỏ rực lên.

      gõ mạnh vào đầu:

      - Bảo mày đừng có nghĩ bậy, bảo mày đừng có nghĩ bậy...

      mở lịch trình của tổng giám đốc mà thư ký đưa ra, quả nhiên nửa tiếng sau có hẹn với khách hàng lớn!

      Nghĩ lại ánh mắt cười như cười của , giật tóc mình.

      Lúc này... Bị chơi khăm rồi!

      Mục Tư Viễn thay xong quần áo ra ngoài thấy sắp xếp lại tài liệu, nhướng mày:

      - Còn theo tôi?

      cũng ngẩng lên:

      - gặp khách hàng nữ chắc hẳn cũng cần tôi ở đó làm gì!

      Đây là phục thù của vì vừa rồi bị trêu đùa sao? Mục Tư Viễn cười:

      - Ngày đầu tiên làm mà em dám cãi mệnh lệnh của cấp , tôi trừ tiền lương của em.

      ngẩng lên nhìn ra cửa:

      - cứ trừ !

      quay lại nhìn .

      - Nhưng mà thấy vừa rồi trong cuộc họp ban giám đốc em phối hợp với tôi hạ uy phong của tên họ Cổ kia, tôi so đo!

      xong mở cửa ra ngoài.(L3) Hóa ra là vậy? Hành động quan tâm mời ngồi cùng với việc làm hạ lưu kia của cũng là vì hạ uy phong của Cổ Tín Dương?

      Đây là cố ý giải thích cho ư?

      Dường như cũng là lần đầu tiên, vì tức giận mà giải thích với .

      ngồi xuống, thở ra hơi nặng nề, tâm tình phức tạp, biết là vui vẻ hay là... Mất mát.

      Sắp xếp lại tài liệu xong tới nhà ăn công nhân viên, trong phòng giờ rất ít người.

      lấy phần cơm trưa ngồi xuống cạnh cửa
      sổ, nhớ lại lúc cố ý cường điệu với gặp khách hàng nữ, khách hàng nữ xinh đẹp -

      nhịn được cắn thìa cười:

      - Bảo Bảo!

      Nụ cười ngưng lại, chẳng biết lúc nào Thân Văn Hạo tới bên cạnh. cảm giác mình như tên trộm bị bắt tại trận, trộm trộm thứ gì đó, cũng trộm lấy vui vẻ thuộc về !

      Liên quan tới Mục Tư Viễn sao có thể vui vẻ?

      - Văn Hạo, ăn cơm chưa?

      Thân Văn Hạo gật đầu ngồi đối diện :

      - đoán em tới nhà ăn cơm, cho nên đợi lúc.

      - Vừa hay - tiếp lời - Em cũng có chuyện muốn hỏi . sao lại ở với Cổ Tín Dương? Lại còn bất chợt tới làm việc ở Mục Thị, trước kia cũng nghe gì cả.

      Thân Văn Hạo cười nhạt.

      - với phó tổng giám đốc Cố là bạn bè. Lần này ấy tới đây cần trợ thủ, cũng muốn giúp tay.

      Chắc hẳn là bạn rất thân! ngờ người như Cổ Tín Dương trông rất lạnh lùng mà cũng có bạn thân.

      - Bảo Bảo, đổi lại hỏi em, sao em lại ở đây?

      - Em hả...- Thực lời khó hết. ấp úng của khiến Thân Văn Hạo sốt ruột - Có phải tên khốn Mục Tư Viễn làm gì em ?

      Cố Bảo Bảo lập tức lắc đầu:

      - có, có.

      viện đại lý do:

      - Em làm ở đây, chỉ tiền lương cao mà hàng ngày còn gặp được Hoan Hoan Nhạc Nhạc nữa.

      Thân Văn Hạo nhìn , như muốn xem kỹ lời hay giả, lát sau :

      - Em từ chức !

      ngẩn ngơ, tiếp tục :

      - làm ở đây em vẫn có thể Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà. Còn về vấn đề tiền lương, nếu em lo lắng đó căn ban phải vấn đề.

      ngờ lại vậy, mắt rũ xuống, khôn biết trả lời như thế nào.

      Ánh mắt Thân Văn Hạo ảm đạm, trầm mặc của phải đáp lại, mà là do dự:

      - Bảo Bảo! - Trong lòng run rẩy - Nếu em tới đây làm vì Mục Tư Viễn, vậy còn lời nào để .

      - Em...

      cắt ngang lời .

      - Nhưng em định để ta cứ làm vậy sao? Giống như trong cuộc họp hôm nay? Nếu em thích như thế, cũng thể gì được.

      thích như thế? , ...

      - Văn Hạo, chuyện của em đừng xía vào. - cố nén nước mắt.

      Thân Văn Hạo siết chặt tay.

      - ta lợi dụng em đó - hét lên, tức giận xen lẫn đau lòng - ta lợi dụng em đả kích phó tổng giám đốc Cố, em hiểu chưa? ta làm vậy, có phải đối xử với em như trợ lý , hay là giống như...

      Hai từ kia rất độc ác, được.

      - Em biết, em đều hiểu! - nhìn vào mắt , ý đều hiểu, ngoài miệng hay trong lòng đều biết.

      Nhưng ai có thể hiểu cho ?

      - Em... - lắc đầu - đúng là hết thuốc chữa!

      xong đứng dậy, tức giận bỏ . thả thìa xuống, thở dài nặng nề.

      Khiến tức giận dù sao so với theo ý , ỷ lại , để thấy được hi vọng là khá hơn rồi.

      Quay về văn phòng tổng giám đốc, ngờ bàn làm việc của được mang tới đặt ở trong.

      Đây là tiền lệ chưa bao giờ có ở công ty, ai hiểu được muốn làm gì.

      ngồi lên ghế, cửa mở. Mục Tư Viễn vào, cầm trong tay tập văn kiện.

      - Văn kiện gì vậy, có cần tôi sắp xếp ? - kỳ quái hỏi, có văn kiện sao lại qua cho trước?

      Mục Tư Viễn ném văn kiện lên bàn , ra lệnh:

      - Ký tên!

      mở ra xem, đây là hợp đồng dụng công (sử dụng nhân công) của , kỳ hạn là... Năm năm?

      - Sao thời hạn lại dài như thế? - thể ký - Còn cả những vi phạm nữa, sao lại nhiều như thế?

      Mục Tư Viễn thản nhiên nhíu mày.

      - Đây là hợp đồng chuyên dùng với trợ lý đặc biệt, phải là ngay cả việc này em cũng đấy chứ!

      Rồi giục:

      - Mau ký ! Ký vào cũng phải là em bán cho tôi. Chiều nay còn có rất nhiều việc phải làm, lát nữa Hoan Hoan tới chủ trì cuộc họp cổ đông đấy.

      Hoan Hoan đến! Vừa nghe đến điều này, tâm tư của liền phân tán, cầm bút ký tên mình lên hợp đồng, chút phát môi xẹt qua nụ cười giảo hoạt.

      - Hoan Hoan bao giờ tới? - trả lại hợp đồng cho , hỏi.

      ngồi lên ghế, nhìn bản hợp đồng, tâm tình rất tốt đáp lại:

      - Nửa tiếng sau.

      - Vậy tôi chuẩn bị! - vui vẻ ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng vui vẻ của biến mất ở cửa, nụ cười mặt Mục Tư Viễn thu lại, muốn từ chức sao, sau này dễ đâu!

      Nửa giờ sau, xe đúng giờ tới trước cửa công ty. Nhìn Hoan Hoan bước xuống, vui vẻ tiến lên đón.

      - Mẹ! - Hoan Hoan nhào vào ngực , hôn lên má - Mẹ hôm nay mẹ đẹp!

      - ? - hôn lại vào má bé, lại thấy Nhạc Nhạc cũng bước xuống xe.

      Cặp mắt to vừa thấy lập tức nhào tới ôm cổ chịu buông tay.
      Last edited: 14/11/14
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 77.1:

      - Nhạc Nhạc ngoan. - hôn lên mặt bé. - cho mẹ nghe, có ăn ngủ ngoan ?

      Nhạc Nhạc gật gật trong lòng , đôi mắt to vui vẻ thay bé rằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời.

      Cố Bảo Bảo cực kỳ đau lòng, ôm chặt lấy bé, dắt tay Hoan Hoan vào thang máy.

      Hoan Hoan chủ trì cuộc họp nên phải ở bên cạnh ghi chép, bất đắc dĩ là Nhạc Nhạc cứ ôm chặt lấy , mặc kệ với Mục Tư Viễn khuyên như thế nào cũng chịu buông.

      - Em đưa Nhạc Nhạc tới văn phòng . - Mục Tư Viễn vừa thắt lại nơ cho Hoan Hoan vừa . - Tôi và Hoan Hoan họp.

      xong hôn Nhạc Nhạc cái mới cùng Hoan Hoan ra ngoài.

      Trong lòng chua xót, bọn họ dường như người nhà.

      Chỉ là dường như thôi.

      - Tới đây nào Nhạc Nhạc. - ôm bé ngồi xuống ghế. - Cùng mẹ xem văn kiện được ?

      Nhạc Nhạc nháy mắt cái, biểu thị đồng ý.

      - Cộc cộc cộc... - Lúc này tiếng gõ cửa rất rất thong thả vang lên, giống như là Mục Sơ Hàn.

      thấy kỳ quái: "Mời vào."

      Cửa bị đẩy ra, sửng sốt, ngờ người tới lại là Cổ Tín Dương!

      - Phó tổng? - Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đứng dậy, nhìn tới gần, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng lại lâu người Nhạc Nhạc.

      Trong lòng có chút sợ hãi, ôm chặt lấy Nhạc Nhạc.

      - Phó tổng, có chuyện gì sao? - kín đáo ra lệnh trục khách. - Mục tổng họp rồi, chắc phải hai tiếng sau mới về.

      ngờ ta lại gật đầu.

      - Tôi biết.

      Ánh mắt ta di động nhìn sang bàn làm việc của .

      - Tôi chỉ đến xem, Mục Tư Viễn có phải đem cả bàn công tác của phụ nữ đặt trong văn phòng của mình thôi.

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, bắt được châm biếm lạnh lùng trong mắt ta.

      Trong lòng phục, nghiêm mặt :

      - Phó tổng, mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng ở công ty, thân phận tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.

      ta nhún vai, đến gần, dừng trước bàn làm việc của :

      - Đứa bé này đáng !

      ta mà cũng biết hai từ "đáng " sao?

      Cố Bảo Bảo cúi đầu, lại ngẩng đầu xin lỗi:

      - xấu hổ quá, bé bây giờ còn chưa gọi chú được.

      Cổ Tín Dương hiểu nhìn cái. Tình hình và Mục Tư Viễn với hai đứa con trai ta sớm điều tra ràng rồi.

      Chẳng qua ta ngược lại có chút hứng thú với lời mới :

      - để thằng bé gọi tôi là chú?

      Cố Bảo Bảo hơi sững sờ:

      - Chẳng lẽ đúng sao? là em họ Mục Tư Viễn, đương nhiên cũng là chú của thằng bé.

      Cổ Tín Dương ngơ ngẩn, ánh mắt lạnh lùng run lên, nhưng ta che giấu rất tốt.

      - Nó là...?

      - Bé là Nhạc Nhạc! - trả lời.

      ta gật đầu, vòng qua bàn, như có điều suy nghĩ khẽ chạm tay vào khuôn mặt bé của Nhạc Nhạc.

      Nhạc Nhạc lập tức nhìn sang ta, biết người ta có điểm nào hấp dẫn Nhạc Nhạc khiến bé vui vẻ vỗ tay nhìn Cổ Tín Dương.

      Cố Bảo Bảo nở nụ cười:

      - Thằng bé thích đấy.

      - Thích tôi? - ta cúi đầu xuống.

      - Đương nhiên rồi. - cười . - là chú ruột của thằng bé, cảm giác của trẻ con rất nhạy bén.

      Nghe vậy, gương mặt vốn lạnh lùng của ta càng trở nên giá rét.

      ta chợt giữ chặt lấy cổ tay Nhạc Nhạc, hung dữ :

      - Là mày, chính mày, cướp thứ vốn thuộc về tao!

      Cố Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, ngược lại Nhạc Nhạc chút sợ sệt, còn chìa tay kia ra cọ vào người ta.

      - Phó tổng, phó tổng... - Cố Bảo Bảo đẩy ta ra. - đừng kích động, đừng...

      ta hất tay Nhạc Nhạc ra, nhìn chòng chọc , hét lên:

      - Có con trai rất giỏi sao? Tôi cũng có đứa con trai, tôi cũng có...

      - , ...

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, giọng của Mục Tư Viễn bỗng vang lên ở cửa:

      - Ai cho phép vào đây?

      xông lên trước, đẩy Cổ Tín Dương ra, chắn trước Nhạc Nhạc.

      - Tôi cảnh cáo , cách xa con trai tôi ra!

      - Con trai ? - Cổ Tín Dương lạnh lùng nhếch môi. - Mục Tư Viễn, bây giờ đâu có dựa vào đứa bé để tranh vị trí chủ tịch đâu, cần gì phải khẩn trương như thế? Định diễn trò cho ai xem hả?

      - Cút ra ngoài! - Mục Tư Viễn giận tím mặt. - cho phép của tôi, về sau được vào đây!

      Nghe vậy, nụ cười lạnh lùng môi Cổ Tín Dương càng đậm hơn.

      - sợ sao? Thừa dịp mấy ngày này, ở trong văn phòng này nhiều hơn , bởi vì sau này có thể vĩnh viễn vào được đâu!

      xong, ta bỏ , được hai bước quay đầu lại, ánh mắt dâm tà nhìn Cố Bảo Bảo:

      - Mục Tư Viễn, người phụ tá này của tồi đâu, có lẽ đến lúc đó tôi cân nhắc lưu lại!

      Ánh mắt ta khiến người ta sợ hãi, Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc quay người .

      Đợi sau khi ta rồi, Mục Tư Viễn cầm điều khiển khóa cửa lại, cả giận với Cố Bảo Bảo:

      - Em có đầu óc vậy? Cứ thế để ta vào sao?

      xong kiểm tra kỹ Nhạc Nhạc.

      - ta có làm gì Nhạc Nhạc ?

      lo lắng của khiến dịu lại, giống như lời Cổ Tín Dương , sau khi lợi dụng xong đứa con giữ được vị trí tổng giám đốc cần con nữa.

      Với con cái, người bố tốt.

      - Nhạc Nhạc có việc gì. - dịu dàng . - Nhạc Nhạc rất thích ta, sợ ta!

      trừng mắt nhìn , đúng là tim phổi, trẻ con mà biết được nguy hiểm còn cần gì người giám hộ?

      ôm Nhạc Nhạc ngồi xuống ghế sô pha, lại hỏi:

      - ta ta cũng có đứa con trai, là sao?

      - ta với em điều này? - Sắc mặt Mục Tư Viễn biến đổi, quát lên. - Sau này cho phép em hỏi đến chuyện của ta, cũng cho phép em gặp ta.

      kỳ quái:

      - Vì sao?

      - có vì sao gì cả. - nổi giận đùng đùng đáp. - Mệnh lệnh của cấp , cấp dưới em cứ nghe theo thôi.

      xong, vội vã lấy tập văn kiện rồi ra ngoài.

      May là cuộc họp diễn ra được nửa, bỗng cần tới văn kiện này, bằng việc Cổ Tín Dương xông vào văn phòng tổng giám đốc biết xảy ra chuyện gì nữa!

      tức giận siết chặt tay lại, sau khi kết thúc hạng mục này, lập tức cút ngay cho !

      Xe chạy tới dưới nhà, Nhạc Nhạc vẫn cái tư thế ôm chặt buông, tối nay chắc phải đợi tới khi bé ngủ say mới được.

      Bốn người đứng trước cửa, Mục Tư Viễn bấm chuông nhưng thấy người giúp việc ra mở cửa.

      - Đúng rồi. - Hoan Hoan bỗng . - Sáng sớm nay con nghe ông nội , dì giúp việc nghỉ phép, ông nội cũng tụ hội với bạn cũ rồi.

      xong, bé lấy trong cặp cái chìa khóa đưa cho ba.

      - Ông nội bảo con tự mở cửa.

      Tự mở cửa? Mục Tư Viễn còn lâu mới tin là có chuyện trùng hợp như thế. Ông già nhất định đoán được là cùng Cố Bảo Bảo đưa bọn về.

      Xem ra cuộc sống của ông ấy quá thảnh thơi, vậy mà lại học cái chiêu số tác hợp của mấy cụ bà.

      - Mở cửa gì nữa? - cầm cái chìa khóa trả lại cho Hoan Hoan. - Ra ngoài ăn tối .

      - đâu ba. - Hoan Hoan bám lấy chân , mở mắt to cầu xin. - Ngoài nhà hàng có thịt băm sốt cà chua.

      Rồi bé lại cầu xin nhìn mẹ:

      - Mẹ ơi, con muốn ăn thịt băm sốt cà chua mẹ làm.

      Nhạc Nhạc nghe xong cũng lắc lắc người .

      - Được rồi, được rồi. - Cố Bảo Bảo cũng đành nghe theo. - Mục Tư Viễn, hôm nay tôi đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà có được ? Sáng mai tôi đưa hai đứa học.

      đưa bọn trẻ về, ba mẹ nhất định rất vui.

      ngờ lại như chém đinh chặt sắt:

      - được! Em đưa bọn về, vậy cơm chiều của tôi sao giờ?

      Cố Bảo Bảo chán nản, thế giới này chỉ có đem cầu vô lý thành chuyện nghiêm túc như vậy.
      lêthanh9009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :