1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 72.2:



      - Mẹ, mẹ đừng mà. - Hoan Hoan than thở. - Mẹ muốn chờ Nhạc Nhạc ngủ rồi mẹ, bằng khóc tối là em ấy lại khóc nữa.

      Chờ Nhạc Nhạc ngủ? Chẳng nhẽ phải ngồi đây chờ cả ngày với Mục Tư Viễn?

      Cố Bảo Bảo có phần lúng túng.

      - Chờ Nhạc Nhạc ngủ rồi . - Bỗng, người ngồi ghế lên tiếng. - Nó khóc.

      Dừng lại rồi tiếp: "Tối qua trong lúc ngủ mơ nó gọi đó."

      - gì? - Cố Bảo Bảo thể tin được. - Thằng bé được sao?

      Mục Tư Viễn im lặng coi như câu trả lời khẳng định.

      - Nhạc Nhạc, con gọi mẹ sao? - Cố Bảo Bảo vô cùng vui vẻ. - Gọi thêm lần nữa cho mẹ nghe kỹ được ?

      Nhạc Nhạc nhìn ba rồi lại nhìn mẹ mà thấy biết làm thế nào cả. Bé gọi sao? Thế nhưng bé vẫn cứ cảm giác cổ mình bị cái gì đó chặn lại, dù phát ra tiếng gì cũng được nữa.

      - gấp cái gì? - Mục Tư Viễn đứng lên nhìn : "Đây chẳng qua là phản ứng lúc nằm mơ thôi. Chỉ có thể thanh đới của thằng bé có bị tổn thương. Nếu muốn thằng bé được cần phải qua hệ thống điều trị."

      - Được rồi, được rồi, đừng cái này nữa.

      Mục Phong Minh cắt ngang.

      - Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, các con chơi đồ chơi trước có được ? Ông nội có chuyện muốn với ba mẹ.

      Nhạc Nhạc cứ ôm lấy cổ Cố Bảo Bảo buông tay, sợ mẹ lại lén lút về.

      Mục Tư Viễn nhìn đứa con mà thấy đau lòng: "Có chuyện gì ba cứ , bọn trẻ cần phải tránh."
      - Vậy cũng được.

      Mục Phong Minh cầm tập tài liệu vừa rồi đưa cho Cố Bảo Bảo xem ném cho .

      - Con tự xem , lần đấu thầu này làm gì mà ngay cả công ty như thế cũng thắng được hả?

      Mục Tư Viễn nhìn xong cười lạnh: "Con muốn xem ta có thể làm gì. Sao thế ba, ta đưa ra điều kiện gì với ba sao?"

      - Vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn.
      - Phó tổng giám đốc? Khẩu vị của ta đúng là .

      Mục Tư Viễn cười: "Ba cứ để ta làm, dù sao chúng ta cũng thiếu phó tổng."

      Mục Phong Minh lắc đầu: "Con đừng quá tự tin, ba thấy chuyện này có gì đó đúng. Sao con lại cố tình cho cậu ta cơ hội?"

      - Lần này mà cho ta cơ hội, lần sau ta tìm được cơ hội như thế nữa...

      - Liệu con có nắm chắc ngăn cậu ta lại sao?
      Hai cha con ầm ĩ dăm ba câu, Cố Bảo Bảo nghe mà mơ hồ, ý của Mục Tư Viễn phải là ý mà lão Mục tổng mới với đó sao?

      Vì sao mà giờ lão Mục tổng lại phủ định cách làm của Mục Tư Viễn?

      - Ông nội, ba, hai người lại cãi nhau rồi. - Hoan Hoan lớn tiếng . - Hai người phải , nếu mà còn cãi nhau nữa để con trừng phạt hai người sao? Bây giờ con muốn phạt đánh tay hai người!

      xong bé cười hì hì chìa tay ra.

      Lại cãi nhau? Chẳng nhẽ bình thường bọn họ hay cãi nhau sao? Cố Bảo Bảo nghi hoặc, trước kia dường như có nghe được chuyện như vậy

      Mục Tư Viễn đưa tay ra cho Hoan Hoan đánh, ôm lấy bé vào lòng, kiên nhẫn với Mục Phong Minh: "Ba , hết mục đích ra, đừng có mấy cái thứ vô dụng ấy nữa."

      Mục Phong Minh tức giận : "Ba có mục đích gì cả. Ba muốn Bảo Bảo tới làm trợ lý đặc biệt để giúp đỡ con."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ. - Chú Mục...

      phải cho thời gian suy nghĩ sao? Thế nào lại với ngay lúc này?

      Mục Tư Viễn cũng ngẩn ngơ, há mồm như muốn gì lại bị Mục Phong Minh cướp lời: "Bảo Bảo trước đây làm ra được thành tích như thế nào cho công ty con cũng biết, con cũng đừng từ chối bởi Bảo Bảo còn chưa có đồng ý đâu! Con muốn nó giúp con nhưng chưa chắc nó đáp ứng!"

      Rồi ông gõ cây gậy, thở phì phò về thư phòng.
      - Ông nội, ông đừng nóng giận. - Hoan Hoan lập tức nhảy xuống đuổi theo vào phòng với ông nội.

      Tình huống như thế này bé rất có kinh nghiệm, giúp cho ông nội được thoải mái chính là trách nhiệm của bé!

      Mục Tư Viễn quay sang : " có đáp ứng?"

      Nhạc Nhạc còn ở đây, muốn tranh chấp với , thản nhiên : "Tiệm mỳ nhà tôi rất bận, tôi có thời gian để làm việc khác."

      - tháng tiệm mỳ nhà kiếm được bao nhiêu? - cười miệt thị.

      Cố Bảo Bảo có chút tức giận, ôm Nhạc Nhạc ra ban công.

      ngẩn ra, trong lòng lại hối hận. Sao mà cứ mở miệng ra lại làm cho tức giận hoài vậy?

      cũng theo ra ban công, cố buộc mình bình thường: "Tới công ty làm !"

      coi như nghe thấy, thèm để ý tới .

      - muốn lương bao nhiêu? - lại hỏi.

      vẫn để ý.

      có chút nóng nảy. - muốn thế nào câu !

      Cuối cùng cũng quay ra nhìn : "Lúc này tôi muốn vấn đề này với ."☞
      Xong ôm Nhạc Nhạc ra ngồi xuống ghế, mở TV, để lượng cỡ to, tỏ ý như gì với nữa cả.

      Mục Tư Viễn bực mình, tới căn phòng khác.

      Cố Bảo Bảo rũ mắt, cảm giác ngay cả lông mi cũng run rẩy, vẻ ngụy trang kia chỉ có thể lừa được chứ lừa được bản thân mình.

      Khi câu đầu tiên -- có đáp ứng? -- rối loạn.

      cho là gạt bỏ ngay chủ ý này của chú Mục, cho là lên tiếng kiên quyết phản đối.

      Dù thế nào cũng nghĩ tới là lại để làm

      ti vi phát ra tiếng nhạc, Nhạc Nhạc vui vẻ vỗ tay, trông bé rất vui, trong mắt tràn ngập vui vẻ.

      - Có hay Nhạc Nhạc? - cũng cười. Nhạc Nhạc gật đầu, tay lại vỗ.

      -- Cháu ngốc đấy! Duyên phận là thứ cháu có thể xác định được sao? Hơn nữa, lẽ nào cháu biết, nếu cháu ở công ty việc gặp bọn dễ dàng hơn ư --

      Những lời Mục Phong Minh lại về trong đầu, hít sâu, tâm trạng hỗn loạn khó mà bình tĩnh lại được.

      Buổi chiều, và Hoan Hoan ở phòng kiếm thuật luyện kiếm, chơi với Nhạc Nhạc trong phòng đồ chơi.

      Ăn xong cơm tối, lúc chuẩn bị tắm cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc, Hoan Hoan gọi tới, lại có việc phải ra ngoài.

      Sau đó nghe được vang từ cánh cửa.
      Trong phòng dường như yên tĩnh lại tức , nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc chơi đùa vui vẻ trong bồn tắm, cũng cảm thấy vui theo, nhưng trái tim trống rỗng.

      - ... Cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. - Khép quyển truyện lại, Nhạc Nhạc ngủ thiếp rồi, tay còn nắm lấy váy nữa.

      - Mẹ, thế giới này có hoàng tử và công chúa sao ạ? - Hoan Hoan giọng hỏi.

      - Có chứ, thế nhưng... - cười nhạt. - Cũng nhất định là hoàng tử và công chúa mới có cuộc sống hạnh phúc.

      - Vậy còn ai có được cuộc sống hạnh phúc ạ? Hoan Hoan tiếp tục khó hiểu.

      - Còn có... - suy nghĩ chút. - Những người nhau. Những người nhau mà sống với nhau rất hạnh phúc.

      - Ồ - Hoan Hoan gật đầu. - Vậy những người nhau mà sống với nhau hạnh phúc, phải vậy ạ?

      - ... Đúng thế.
      Tựa như và Mục Tư Viễn. Cố Bảo Bảo, mày thể suy nghĩ lung tung nữa. thể. đứng dậy, ngừng tự với bản thân.

      Ra khỏi phòng, khoác áo ngoài, nhìn đồng hồ chín giờ. Mây đây phải khu biệt thự, giờ vẫn còn xe buýt để về nhà.

      - Cố, sắp về sao? - Người giúp việc từ phòng khách ra hỏi.

      gật đầu: "Chú Mục ngủ chưa hả ?"

      - Lão gia ra ngoài rồi. - Người giúp việc . - Ông ấy dặn tài xế đưa về nhà.

      - cần, để tôi đưa ấy về. - Bỗng từ ghế người đứng dậy, tiếp lời người giúp việc.

      Người giúp việc quay lại: "Tốt quá, thiếu gia, tôi với tài xế."

      có hơi sửng sốt, phải rồi ư?
      - , cần. - vội lắc đầu. - Tôi ngồi xe về là được rồi.

      để ý tới lời . Ném lại chữ "" đơn giản rồi cất bước ra cửa.
      Haizzzzzzzzzzzz!!!!!

      Theo dõi truyện của bạn lâu òy giờ mới com!!!!!

      có lỗi quá!!!!

      nam chính vẫn cao ngạo dù bắt đầu để ý hơn đến cảm xúc và sắc mặt của nữ chính nhưng vẫn trốn tránh tình cảm của mình!!!!

      Còn nữ chính là con thỏ nhát gan nhát đến làm người đọc cảm thấy bực mình, dù trong lòng vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm với nam chính nhưng mà lại chịu đối mặt với nó mà trọn cách trốn tránh!!!

      Hai bảo bảo là dễ thương ủng hộ mọi kế hoạch của hai bé để làm cho cha mẹ của hai bé làm lành lại với nhau!!!

      Tuyến nhân vật phụ có gì để cả!!!
      lêthanh9009 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 73.1: Mấy người cái gì của ta.



      Cố Bảo Bảo theo ra xe, nhìn ngồi lên ghế lái, lại mở cửa ngồi phía sau.

      - Ngồi đằng trước !

      Chưa kịp lên xe quay đầu lại, đôi mắt đen như bầu trời sao nhìn chăm chú.

      cúi đầu dám nhìn vào mắt . Chỉ có như thế, mới có thể kiên trì, mực ngồi phía sau.

      - ...! - Mục Tư Viễn trợn mắt nhìn , dường như còn muốn gì nữa, đúng lúc đó lại có chiếc xe bên cạnh muốn quay đầu xe nên điên cuồng bóp còi. đành phải khởi động xe .

      đường ai cũng .

      Cố Bảo Bảo sợ tới việc làm, dựa vào ghế giả vờ ngủ, khi đoán sắp tới nhà rồi mới mở mắt ra.

      Chiếc xe dừng trước tiệm mỳ Cố gia, đẩy cửa mới phát cửa còn khóa.

      - ... - muốn bảo mở cửa lại giành trước: "Mai tới công ty làm!"

      - Tôi tôi có thời gian!

      liền từ chối.

      - Mục Tư Viễn, lẽ nào tôi mà đáp ứng khóa cửa cho tôi xuống xe? - Từ lúc nào mà trở nên ấu trĩ như vậy!

      quay lại gằn từng chữ: "Tôi lại lần nữa, mai tới công ty làm!"

      lấy hết dũng khí nhìn .

      - Tôi cũng lại lần nữa, tôi có thời gian!

      Chưa dứt lời lấy tay giữ chặt cái cằm xinh của .

      - Cố Bảo Bảo, còn cần tôi lại lần nữa sao hả?

      dần mạnh tay hơn khiến Cố Bảo Bảo vừa đau vừa uất ức.

      hiểu, vì sao lúc nào cũng hung hãn, bá đạo, vô lễ với như thế!

      - Mục Tư Viễn, thả ra! - hét lên, giãy dụa, tay đấm , có phản ứng, lại lấy túi đập .

      Có thể do cái phần kim loại túi cào vào, nhíu mày mắng: "Điên hả!" Sau đó lại quay ra khởi động xe.

      - làm cái gì thế! - Xe lại chạy, cuống cuồng kéo tay : "Cho tôi xuống, tôi muốn xuống!"

      để ý, ngược lại còn tăng tốc, vọt ra khỏi khu phố.

      - Mục Tư Viễn, thả tôi xuống, để tôi xuống...

      vừa hét vừa lấy hết sức đẩy cửa, tiếc rằng cửa khóa, dù sức có lớn hơn nữa cũng đẩy nổi.

      - Đừng ồn! - quát: "Còn ồn nữa tôi ném xuống xe."

      - Được, ném , tôi cũng muốn xuống đây, ném , ném ...

      Nước mắt lại lăn xuống, giọng nghẹn ngào, muốn thêm gì nữa.

      muốn cho biết, cúi đầu xuống ghế sau rồi lau sạch nước mắt .

      Nhưng vẫn nghe ra được, tiếng nức nở đè nén làm rối loạn, bẻ lái, ra khỏi nội thành.

      - Xuống xe!

      biết qua bao lâu xe mới dừng lại, tưởng là đưa về tiệm mỳ Cố gia, cũng thèm ngẩng đầu lên ra mới phát mình dẫm lên cỏ.

      kỳ quái ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao sáng chói chiếm toàn bộ tầm mắt, cực kỳ giống như những viên kim cương được gắn chiếc tất đen.

      Đây là đâu?

      ngắm nhìn bốn phía, phát mình đỉnh núi, cả thành phố đều bên dưới .

      Mà khắp xung quanh đâu đâu cũng là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều kính viễn vọng. hiểu được đây là nơi tốt nhất để ngắm sao.

      đưa tới đây làm gì?

      Nhiệt độ đỉnh núi thấp hơn nội thành rất nhiều, gió lạnh thổi qua làm Cố Bảo Bảo chịu nổi.

      - Nếu muốn ngắm sao, tôi cũng hầu được.

      kéo áo che kín cổ rồi quay .

      Mục Tư Viễn kéo tay về trước.

      - muốn làm gì? - vừa giãy dụa vừa kiên nhẫn hỏi.

      Có lẽ giọng hơi lớn nên làm vài người còn chưa ngủ trong lều nhô đầu ra xem có chuyện gì.

      Mục Tư Viễn bỗng chìa tay ra ôm eo , kéo lại gần, môi áp lại gần tai : " muốn mọi người thấy tôi hôn ngoan ngoãn ."

      Lời như độc dược đổ thêm mật, mặt liền ửng đỏ, người cũng run rẩy.

      - ... - khó khăn lắm mới hỏi được câu: "Muốn làm gì?"

      Mục Tư Viễn chỉ cười mà đáp.

      thêm mấy phút dừng lại trước cái lều.

      Cái lều này rất lớn, có thể là lớn nhất ở đây rồi, mà phía trước lều cũng có dàn kính viễn vọng.

      Thấy ngồi vào lều, Cố Bảo Bảo dừng lại, hóa ra tới ngắm sao!

      sửng sốt, những chuyện cũ lại ùa về. ngốc từng dùng hết mọi cách để đưa tới đây mà chưa từng thành công.

      Bây giờ đưa tới đây là vì sao? Do tội nghiệp? Vì bồi thường? Hay là giễu cợt?

      lui từng bước về sau, muốn rời khỏi cái nơi thuộc về này.

      Những giấc mơ đẹp đẽ cuối cùng lại biến thành từng con dao nhọn cắt vào tim .

      - ... - cố gắng ngăn chặn nội tâm run rẩy - cứ từ từ mà xem, tôi trước!

      - đứng lại đó! - quát rồi lại thong thả : " phải rất muốn tôi đưa tới đây hả? Sao rồi, bây giờ lại có gan tới cạnh tôi nữa à?"

      - Đúng thế, tôi có.

      Từ lâu tâm tàn ý lạnh, còn xa cầu (thỉnh cầu xa xỉ) bất cứ thứ gì từ nữa.

      - có? - cười khẩy.

      quay lại, buộc mình nhìn thẳng vào mắt :

      - Ảo tưởng, mơ mộng trước kia tôi còn muốn nữa. Mục Tư Viễn, đáp án này có hài lòng ?

      Thấy mím môi đáp, tiếp:

      - Đây phải là mong muốn của đó sao? Tôi giúp thực ! Ngay tại đây, tôi xin bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi !

      Gió đỉnh núi rít gào, thấm vào tận tim, thổi nước mắt.

      thể ở đây nữa, bị gió lạnh đóng băng, nghẹt thở mà chết mất.

      vội vã bỏ .

      Bỗng tiếng chân vội vàng cấp bách bước theo, cảm giác ấm áp bao bọc lấy , là đuổi theo kéo vào trong chiếc áo khoác ngoài của .

      - Bảo Bảo! - Giọng khàn khàn, mang theo ma lực xuyên thấu vào tim. - Đừng loạn, lạnh lắm!

      Cố Bảo Bảo muốn khóc ngay lúc này.

      quan tâm có lạnh ư? Hay là sau khi cho giấc mộng rồi sau đó lại tự tay hủy nó ?

      - Đủ rồi, đủ rồi. - giãy ra, đứng dưới bầu trời đầy sao gió lạnh này nhìn vào . - Mục Tư Viễn, sao phải làm những cái này? lòng muốn làm như vậy sao? Những điều này có ý nghĩa gì với ư?

      trả lời.

      Câu hỏi của chưa bao giờ tự hỏi, muốn gì đó nhưng lại có lời nào ra được.

      lại biết, im lặng của trong mắt là giá lạnh, là cự tuyệt, là thương tổn.

      - Từ trước tới nay tôi hề thích sao. - tiếp: "Chẳng qua người ta những ngôi sao có thể khiến cho các cặp đôi được bên nhau mãi mãi. Tôi cũng thích làm ở công ty, chỉ là tôi cho rằng như vậy có nhiều cơ hội ở bên cạnh hơn, để thích tôi hơn."

      Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình là buồn cười, thế nên cười mà chảy cả nước mắt.

      - Từ cái ngày tôi bắt đầu thích , tôi liền mất hẳn cái gọi là tôi muốn tôi thích kia. Tôi thậm chí mất bản thân mình chỉ vì nghĩ có ngày người kia thành tâm mình, tôi quá ngây thơ, quá ngây thơ mà, phải vậy sao?

      - Cho nên em thay đổi? - hỏi. - Vì tình có hồi báo ấy mà em quyết định lấy nó lại?

      cười lắc đầu, sâu trong mắt là thất vọng và tiếc nuối.

      - Ai cũng chỉ có trái tim và chỉ có thể bị tổn thương lần thôi.

      Trái tim quá đau đớn mỏng manh rồi, còn có thể được nữa.

      - có hiểu... hiểu. Vĩnh viễn cũng hiểu.

      Bởi vì chưa từng muốn hiểu.

      bỏ , bóng hình ấy dần dần biến mất trong đêm tối gió lạnh.

      Lần này, ngăn cản, hai chân bỗng vô lực, chán nản ngồi xuống bãi cỏ.
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 73.2


      Những cơ thể nhảy múa điên cuồng, nhạc đinh tai nhức óc, đầy rẫy những mờ ám xảy ra trong nơi này. Hương vị mê muội cùng với cồn bao lấy , lại như quan tâm đến mọi thứ, chỉ nốc hết ly này đến ly khác.

      - đẹp trai. - nàng áp sát vào , tay lướt qua cơ thể cường tráng bên dưới chiếc áo sơ mi. - Tối nay có chỗ nào chưa? Nếu tới chỗ em?

      Ánh mắt mông lung lờ đờ liếc sang ả: "Cút!"

      - Đừng vậy mà! - ả vẫn chưa từ bỏ ý định, cánh tay mảnh mai trắng nõn to gan luồn vào trong áo . - Em cam đoan khiến hài lòng!

      - Để tôi hài lòng? - cười say. - có biết phải làm sao mới cho tôi hài lòng ?

      - Em đương nhiên là biết rồi.

      Mắt ả sáng lên, hai tay lại bị giữ lấy: " biết? Vậy đoán xem, bây giờ tôi muốn lên giường với ai? Đoán được cho mười vạn!"

      - Dễ vậy sao? - ả cười. - Chỉ cần đưa em điện thoại của , số nào mà cài là số khẩn cấp, phải là đoán được rồi ư?

      Nghe vậy, sắc mặt liền đổi, đẩy ta ra: "Cút ngay, đừng để tôi thấy lần thứ hai!"

      Biểu tình hung dữ của khiến ả sợ hãi, trừng cái rồi bỏ .

      bực mình lôi điện thoại ra, nhìn dãy số mà mình cài thành số khẩn cấp, là ấy, là ấy, là Cố Bảo Bảo!

      Trước kia là trợ lý đặc biệt của , cài thành số khẩn cấp là vì khi có chuyện gì tiện tìm .

      Lúc trước khi quay về, sau khi biết số mới của cũng theo thói quen mà cài nó thành số khẩn cấp.

      Điều này chỉ là thói quen, chỉ là thói quen thôi!

      có thể thu hút , chỉ có Du Nhi! Chỉ có Du Nhi!

      tìm lấy số của Trịnh Tâm Du, mặc kệ bây giờ là mấy giờ vẫn gọi.

      - Alo? - Trịnh Tâm Du bị đánh thức, vui hỏi: "Tư Viễn, có chuyện gì thế?"

      Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng vang lên với giọng .

      - Du Nhi, em qua đây, ở câu lạc bộ.

      nhíu mày: "Tư Viễn, uống rượu đấy à?" Chắc uống ít, nghe giọng cũng lè nhè.

      - Bớt nhảm , em mau tới đây, lập tức! - vội vã muốn chứng minh cái gì đó.

      xoa thái dương: "Được rồi." rất ít khi luống cuống như vậy, lẽ nào là có chuyện gì ư?

      Nhìn đồng hồ 2h30 rồi.

      vội vàng tới quán bar, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, tìm hồi lâu trong đám người ầm ĩ mới thấy Mục Tư Viễn ngồi trước quầy bar.

      - Tư Viễn, sao lại uống nhiều như vậy? - kinh ngạc khi nhìn thấy trước mặt hơn chục chai rượu.

      Nghe tiếng Mục Tư Viễn ngẩng lên, cười ha hả, kéo vào lòng.

      - Du Nhi, cùng uống rượu .

      liền cầm lấy ly rượu rót vào miệng .

      cau mày nuốt xuống, đẩy ra.

      - đừng uống nữa, mau về nghỉ . phải mai còn phải làm sao?

      - Đừng nhảm. - đẩy ly rượu tới trước mặt . - Uống với ! - xong cũng tự uống.

      Tiếp đó quay lại nhìn .

      - Du Nhi, chúng ta kết hôn .

      Trịnh Tâm Du sửng sốt, hiểu vì sao lại như thế.

      - Tư Viễn, đừng mê, em gọi người tới đưa về.

      lấy điện thoại ra lại bị đoạt mất.

      - Du Nhi, có cái gì tốt hả? Vì sao em chịu lấy ?

      Cặp mắt vì say mà đỏ lên kia nhìn , lại phát trong đó phải là dịu dàng như bình thường, mà trong đó là đau đớn khôn cùng.

      thấy rất ràng, người sâu trong đau đớn kia phải là .

      - Tư Viễn, say rồi.

      - có say! - đập tay lên mặt bàn quầy bar. - muốn kết hôn với em. Em là... dâu trong lòng ... Sau khi chúng ta kết hôn, có thể thoát khỏi... Thoát khỏi mọi thứ...

      Thoát khỏi những cảm giác kỳ quái ngập đầy trong trái tim, thoát khỏi những nhớ nhung trong mộng, thoát khỏi xung động khiến máu trong người như sôi lên khi nhìn thấy ấy...

      - Thoát khỏi cái gì? - thấy khó hiểu. - Tư Viễn, hôn nhân có thể khiến thoát khỏi cái gì?

      Kỳ thực trả lời cũng đoán được.

      - chỉ muốn thoát khỏi Cố Bảo Bảo có phải ?

      Mục Tư Viễn lên tiếng, tu hơi cả chai rượu, coi như lời giải đáp.

      Trịnh Tâm Du bật cười: "Tư Viễn, thích ấy, thích ấy từ lâu rồi. sao có thể vậy chứ?"

      đánh lên người : "Trong miệng luôn em nhưng trong lòng lại là khác?"

      - ấy, ấy. - Mục Tư Viễn biện bạch. - ấy chán ghét ấy, cũng khiến ấy bỏ chạy, ấy... ấy cũng với ... làm tổn thương ấy, tổn thương trái tim ấy...

      - Đó là vì kháng cự, kháng cự lại chính bản thân ! - Trịnh Tâm Du hét lên, cầm lấy cả chai rượu mà tu.

      là cay, cay đến mức nước mắt cũng phải chảy ra.

      - Cố Bảo Bảo, lại là Cố Bảo Bảo. - lại cầm chai rượu. - Mị lực của ấy cũng lớn!

      rồi ngửa đầu tu.

      - Du Nhi. - Mục Tư Viễn có chút hoảng hốt, ngơ ngác hỏi: "Em gì? Em ... ấy... ..."

      - Đừng nữa, đừng nữa! - đẩy rượu tới trước mặt . - Uống rượu! - Rồi tiếp tục nốc rượu vào họng.

      Mục Tư Viễn thấy uống cũng rót cho mình ly.

      Mấy bình rượu qua , Trịnh Tâm Du bắt đầu cháng váng đầu nhưng lòng lại rất ràng.
      nghĩ tới những lời Mục Tư Viễn vừa , nghĩ lại những lời Thân Văn Hạo ngày đó, khó chịu bức xúc trào dâng.

      - Rốt cuộc là vì sao? - lại uống hết chai, đặt cái chai lên quầy bar, quay lại nhìn Mục Tư Viễn: "Tư Viễn, xem, thích cái gì của Cố Bảo Bảo? ấy có cái gì mà đám đàn ông các ai cũng thích vậy hả? , ..."

      Mục Tư Viễn cười hắc hắc, đầu óc mê muội, đâu còn được gì?

      - ? Được, vậy em hỏi ấy, em hỏi ấy...

      cũng choáng váng lắm rồi, lá gan lớn gấp mấy lần bình thường, cầm điện thoại gọi cho Thân Văn Hạo.

      Khi được nối thông, hét lớn: "Thân Văn Hạo, em hỏi , ... Rốt cuộc thích cái gì của Cố Bảo Bảo hả?"

      Thân Văn Hạo ngủ mơ màng, nghe tới ba chữ Cố Bảo Bảo mới tỉnh lại được chút: "Tâm Du? Trễ thế này mà em còn làm gì thế?"

      Tiếng nhạc ầm ĩ, chẳng lẽ là ở quán bar?

      - Em hỏi , mau!

      Trịnh Tâm Du lại hét lên, nhíu mày: "Tâm Du, em say rồi hả? Em ở đâu? Có mình em thôi sao?"

      - Em hỏi đó! - Kề cà mãi có được đáp án, sốt ruột, nghĩ thế nào lại : " được hả? Vậy qua đây nhìn ấy , mau tới đây..."

      - Bảo Bảo cũng ở đó? - Thân Văn Hạo kỳ quái ngồi dậy. - Hai người ở đâu?

      Trịnh Tâm Du tên quán bar rồi cúp máy, bắt đầu tìm số của Cố Bảo Bảo.

      - Du Nhi? Em làm gì thế? - Mục Tư Viễn trong men say cầm lấy chai rượu vừa uống vừa .

      cũng say ngà ngà nhìn .

      Em bây giờ... Phải gọi cho Cố Bảo Bảo tới đây, em...

      Điện thoại được nối, áp sát điện thoại vào tai rồi hét lớn: "Cố Bảo Bảo, mau tới câu lạc bộ."

      Cố Bảo Bảo khó mà mở mắt nổi, liều mạng giằng co: " Trịnh?"

      - Đừng có gì cả, mau tới đây .

      Cố Bảo Bảo lấy làm kỳ, đây đúng là giọng Trịnh Tâm Du, sao giọng điệu này như quá mức vậy? Lẽ nào ấy uống say ở quán bar sao?

      Cúp máy, lại muốn gọi điện để Mục Tư Viễn tới quán bar xử lí, thế nhưng gọi mãi mà vẫn cách nào được.

      Mặc dù các quá quen, thế nhưng giờ ấy say mà lại gọi tới thể mặc kệ được.

      Chỉ đành phải thay quần áo rồi tới quán bar.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 74.1: ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI.


      Từ xa thấy Trịnh Tâm Du cầm chai rượu rỗng múa may.

      - Trịnh? - tiến tới hét lên, ấy ở trong trạng thái này còn nhận ra được mình .

      Nhưng ấy quay lại, cặp mắt say đỏ lên nhìn .

      - Cố Bảo Bảo... ... tới rồi!

      ấy cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nhét chai rượu vào tay Cố Bảo Bảo: "Tới đây, uống rượu trước nào."

      Cố Bảo Bảo đặt chai rượu qua bên.

      - Trịnh, uống nhiều rồi, hay là tôi đưa về nhé!

      - Tôi về! - ấy lắc đầu, vừa uống vừa : "Tôi cò phải chờ... Chờ..."

      ấy gì Cố Bảo Bảo nghe được , cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy, hơi thở hỗn loạn đầy mùi rượu phả vào cổ .

      hoảng sợ quay lại, đối diện là cặp mắt sâu như đáy hồ của Mục Tư Viễn.

      Lúc này, cặp mắt ấy dò xét khắp gương mặt , đột ngột lại tức giận: " tới làm gì?" hét lên, kéo lại quầy bar.

      - buông tôi ra! - Sao cũng ở đây?

      duỗi chân chặn lại làm thể ra, tay giữ lấy khuôn mặt nhắn của : ", sao lại ở đây? theo tôi?"

      - Đúng thế, tôi theo đấy. - Cố Bảo Bảo tức giận trả lời: " có thể buông tôi ra được chưa?"

      - Vì sao lại theo tôi?

      vừa mở miệng mùi rượu xộc thẳng ra ngoài, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa ngừng thở, đẩy mạnh ra.

      - Tôi thích theo đấy, quản được sao? buông tôi ra.. Khụ khụ...

      Nước mắt vì sặc cũng chảy cả ra, biết là uống bao nhiêu rượu nữa!

      Nghe vậy, cười khà, kéo mặt lại gần, cắn vào vành tai tuyết trắng của .

      Cả người Cố Bảo Bảo run lên, nghe thầm bên tai: " đúng là con mèo khẩu thị tâm phi, tôi phải trừng phạt ."

      hoàn toàn bị dọa, sững sờ cách nào nhúc nhích, mãi cho đến khi cặp môi lướt qua má, bắt đầu gặm mút cái cổ trắng mịn của .

      - làm gì thế? - tỉnh lại, sợ hãi đẩy ra. - Mục Tư Viễn, điên rồi sao?

      Hay là lại xem thành Trịnh Tâm Du?

      - Tôi điên rồi... - lặp lại lời , ánh mắt chợt biến đổi, lạnh lùng buông ra: "Tôi điên rồi, mau cút xa ra, cút xa ra..."

      xong đẩy mạnh Cố Bảo Bảo ra, bước chân lảo đảo, rơi vào trong ngực của người đàn ông khác.

      - Bảo Bảo? Em sao rồi? - Giọng quen thuộc vang lên, sửng sốt.

      - Văn Hạo? Sao cũng tới đây?

      - ... - Thân Văn Hạo cũng hiểu ra sao, tới quầy nhìn hai người gục, có phần ngạc nhiên: "Rốt cuộc thế nào vậy?"

      - Em cũng biết. - lắc đầu. - Khi em tới hai người họ say khướt rồi.

      Thân Văn Hạo lắc đầu thở dài, tới cạnh Trịnh Tâm Du: "Tâm Du? Tâm Du? Em sao rồi?"

      Nghe tiếng, Trịnh Tâm Du ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn lát, lại giơ tay lên chạm vào má .

      Khi phát ra người trước mặt là phải mình tưởng tượng ra, chợt ôm lấy .

      - Văn Hạo, cuối cùng tới rồi.

      Thân Văn Hạo sửng sốt, từ mùi rượu tỏa ra từ người cũng đoán được là ấy say biết gì nữa rồi.

      - tới rồi. - theo lời . - Bây giờ đưa em về.

      - Về nhà? - Nghe được hai chữ này, dường như tỉnh táo lại. - Em muốn về, muốn về.

      giãy ra, tìm tòi bốn phía, hét lớn: "Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo, ở đâu?"

      - Trịnh? Tôi... Tôi ở đây! - Cố Bảo Bảo cũng dám tới quá gần, Trịnh Tâm Du sau khi uống say so với lúc bình thường như hai người khác nhau.

      Ánh mắt theo tiếng tìm kiếm , Trịnh Tâm Du nhảy xuống ghế, bước chân mặc dù xiêu vẹo, nhưng sức lực lại rất lớn.

      - qua đây. - ấy đẩy Cố Bảo Bảo tới trước mặt Thân Văn Hạo. - Văn Hạo, nhìn kỹ , lần này... Lần này có thể rồi chứ... thích cái gì của ấy?

      Thân Văn Hạo ngẩn ngơ, Cố Bảo Bảo sửng sốt, có phần lúng túng tránh né ánh mắt của Thân Văn Hạo.

      - Tâm Du, em say rồi! - Thân Văn Hạo đẩy cái tay giữ đầu vai của Cố Bảo Bảo ra, lớn tiếng: " đưa em về, em lại tiếp tục uống nữa!"

      Trịnh Tâm Du nghe gì, chỉ biết đây phải là đáp án mình muốn có.

      - mau... mau ... - cuống cuồng, nắm lấy vai Thân Văn Hạo lắc lắc.

      - Em điên rồi sao! Thân Văn Hạo kiên nhẫn đẩy ấy ra, nắm lấy tay Cố Bảo Bảo: "Chúng ta thôi!"
      Cố Bảo Bảo cứ thế bị kéo .

      - Này, thực cứ mặc kệ ấy thế sao?

      Mục Tư Viễn là đàn ông, uống say bí tỉ cũng cần lo lắng, Trịnh Tâm Du lại say ở đây, e rằng nguy hiểm.

      - Bảo Bảo? - Thân Văn Hạo kinh ngạc nhìn . - Đêm hôm khuya khoắt ấy gọi chúng ta tới đây chỉ vì cái trò nhàm chán này, chúng ta sao còn phải quan tâm tới ấy làm gì?

      - Nhưng mà...

      - Đừng nhưng nhị gì cả, theo !

      Đúng lúc này Trịnh Tâm Du lảo đảo vồ tới.

      - Văn Hạo, được ...

      ấy ôm chặt , biết trong lòng nghĩ gì lại khóc tu tu.

      - được ... Văn Hạo... đừng bỏ em...

      Tiếng khóc của ấy chạm tới dây thần kinh nhạy cảm nhất trong lòng Cố Bảo Bảo, sớm thấy người Trịnh Tâm Du hình bóng năm nào, lại nghĩ rằng hai người bọn họ lại giống nhau đến thế.

      - Văn Hạo, đưa ấy về nhà . - đau lòng .

      Thân Văn Hạo nhìn , nhìn Trịnh Tâm Du, lại nhìn Mục Tư Viễn gục ở quầy, bỗng : "Bảo Bảo, em hãy nhớ, nếu em thích ai đó, vĩnh viễn đừng cho người đó hy vọng."

      rồi, bất chấp đẩy Trịnh Tâm Du ra, xoay người bước .

      - Văn Hạo!

      Thế nhưng ấy lại nhanh hơn. Khi say rượu ấy còn kiềm chế như ngày thường nữa, mọi thứ khát vọng sâu nhất trong nội tâm đều ùa ra.

      - Trịnh Tâm Du em buông ra! Buông ra! - giữ lấy vai ấy, trừng mắt nhìn: " hỏi em, là ai?"

      Trịnh Tâm Du mắt lờ đờ nhìn

      - Văn Hạo, là Văn Hạo.

      - Tốt! - Sau đó quay lại nhìn Cố Bảo Bảo. - Bây giờ em nhìn ấy , ấy là ai?

      biết, biết .

      - Là Cố Bảo Bảo!

      - Tốt lắm! - buông ấy ra, lớn tiếng, từng chữ ràng. - Xin lỗi, thể em. Em hãy nhớ kỹ, người ấy...

      Rồi đưa tay ra ôm Cố Bảo Bảo vào lòng, cúi xuống hôn chính xác lên môi .

      Cố Bảo Bảo mở to hai mắt, mọi thứ đến quá nhanh, thậm chí còn chưa biết là chuyện gì lưỡi cạy răng ra, cướp tất cả hô hấp của .

      - A... - Trịnh Tâm Du giơ tay che mặt, đau đớn hét lên.

      Ngay sau đó, tiếng hét chói tai vang lên bốn phía, Cố Bảo Bảo chỉ cảm thấy người mình bị mạnh mẽ tách ra khỏi Thân Văn Hạo, ngã vào trong đám người, khi còn chưa đứng vững bàn tay kéo lại.

      ngẩng lên, lần này đối diện với cặp mắt thịnh nộ của Mục Tư Viễn, tay ôm chặt , tay kia nắm chặt lại, đó còn dính máu của Thân Văn Hạo.

      Mà Thân Văn Hạo ngã vào trong đám người.

      nghe được bên cạnh có người ngừng : "Đánh người rồi, có người gây đánh người, mau gọi bảo vệ tới đê..."

      Mục Tư Viễn loạng choạng, còn muốn tiến lên tặng thêm cho Thân Văn Hạo quyền nữa.

      liều mạng ngăn lại, hét lên: "Mục Tư Viễn, điên rồi sao? dừng tay lại..."

      "Bốp" Khi Thân Văn Hạo đứng dậy xông lên đấm Mục Tư Viễn.

      Mục Tư Viễn vốn say rượu đâu còn chịu nổi lực đạo vậy chứ?

      Liên tiếp lui lại sau, cánh tay vung vẩy va chạm vào mấy chai rượu quầy khiến chúng rơi xuống đất vỡ tan.

      Lúc ngã xuống, cả cánh tay bị miếng thủy tinh rơi dưới đất quét vào, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.

      Cố Bảo Bảo cả kinh, chính vẫn còn chưa phát giác ra, nhanh chóng bò dậy, như muốn tiếp tục đánh lại.

      Thân Văn Hạo tuyệt tỏ ra yếu kém, xông lên trước bị Cố Bảo Bảo ngăn lại: "Văn Hạo, ta say rồi, .. đừng..."

      Lời còn chưa dứt, eo bỗng bị ai ôm lấy, Mục Tư Viễn kéo vào lòng, tức giận trừng trừng Thân Văn Hạo: "Họ Thân kia, dám chạm vào người phụ nữ của tôi!"

      xong tung quyền vào cằm Thân Văn Hạo.

      Thân Văn Hạo lùi lại mấy bước, lập tức xông lên nắm lấy cổ áo : "Mục Tư Viễn, ai là người phụ nữ của ? mà cũng xứng sao!"

      Tay đẩy mạnh ra, cả người Mục Tư Viễn loạng choạng, trán "Cộp" cái đụng vào cái quầy bar làm bằng đá hoa, lập tức máu rịn ra.

      - Tư Viễn...

      Cố Bảo Bảo bị dọa, vội chạy tới trước mặt : " sao rồi? Sao rồi?"

      đáp lại, tay nắm lấy rìa của cái quầy bar, thở hổn hển.

      Thân Văn Hạo nắm lấy cánh tay : "Bảo Bảo, đừng để ý tới ta. theo !"

      được, trong đám người chợt nhường ra con đường, mấy cảnh sát tới, hỏi họ: "Có chuyện gì ở đây?"

      - có chuyện gì đâu! - Thân Văn Hạo lập tức trả lời.

      Song, Mục Tư Viễn vẫn thở dốc quay lại, cao giọng : "Ai có việc gì!"

      đỡ lấy ghế đứng dậy, nhìn cảnh sát, chỉ vào Thân Văn Hạo: "Người này... Người này gây với tôi... Tôi..."

      Còn có hai chữ chưa ra, hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất ngất .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 74.2: (TIÊP)


      giường bệnh, Mục Tư Viễn vẫn say chưa tỉnh lại, nhìn trán được băng bó lại với cánh tay phải khâu đến hai mươi mũi, Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ thở dài.

      - Bảo Bảo? - Ngoài cửa, Thân Văn Hạo giọng gọi .

      lắc đầu.

      - Trong 100ml máu có hơn 70mg cồn, hoàn toàn say rồi, giờ nhận ra ai được nữa, còn ngồi khóc ở đằng kia.
      Cố Bảo Bảo cau mày: " mau đưa ấy về ."

      gật đầu.

      - Vậy còn em?

      Ánh mắt lại nhìn vào phòng.

      - Trong máu ấy có tới hơn 95mg cồn, biết lúc nào mới tỉnh táo lại.

      - Bảo Bảo...

      còn muốn gì, đúng lúc ngẩng lên nhìn , nụ hôn xảy ra trong quán bar lại lên, lập tức lúng túng nhìn sang chỗ khác.

      Thân Văn Hạo thầm than, bây giờ phải là... phải là lúc ra những lời trong lòng.

      - Vậy em chú ý nghỉ ngơi. - xong liền .

      Đầu đau quá!

      Mục Tư Viễn cố mở mắt ra, kinh ngạc phát mình phải ở phòng ngủ. Đây là chỗ nào?

      giơ tay lên định vỗ đầu để khiến mình tỉnh táo hơn, mới phát tay mình được quấn băng gạc dày.

      Điều này... Rốt cuộc là có chuyện gì?

      cố nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó, trừ cơn đau ở đầu ra hoàn toàn trống rỗng.

      - tỉnh rồi?

      Giọng quen thuộc vang lên, sửng sốt nhìn Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, nhanh chóng sửa sang lại tóc.

      Lẽ nào ấy nằm úp sấp như vậy cả đêm?

      - thấy sao rồi? - Câu hỏi của cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      trả lời, mà hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      giơ cánh tay bị thương lên: "Tôi làm sao vậy?"

      nhìn , những chuyện sau khi say đều quên ư?
      Vừa hay có thể giấu chuyện và Thân Văn Hạo đánh nhau.

      - uống say, sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. - thản nhiên đáp.

      - Ngoài ý muốn? - nhíu mày - Vậy sao lại ở đây? Hôm qua lúc núi phải trước rồi ư?

      Thấy mím môi , nhướng mày: “Còn tưởng , hóa ra vẫn theo tôi.”

      Cố Bảo Bảo muốn để ý tới, xoay người ra ngoài: “ tỉnh, tôi gọi bác sĩ.”

      - Gọi bác sĩ cần . - : “Rung chuông là được! Tôi thấy muốn trốn tránh vấn đề của tôi!”

      bực mình quay lại nhìn, thản nhiên tay chống đầu suy nghĩ, mắt khiêu khích nhìn . khiêu khích? có gì mà để khiêu khích!

      - Phải, tôi theo đấy! - tức giận chống nạnh - Tôi cũng biết là bằng đôi chân của mình cũng có thể đuổi theo bốn bánh xe của !

      Nghe vậy, ngồi dậy: “Vậy thành xem, tối qua xảy ra chuyện gì?”

      Cố Bảo Bảo nghẹn giọng. Lại trúng bẫy của rồi.

      - sao, tôi trước. - vội muốn chạy.

      Mục Tư Viễn nhếch môi cười, thở ra: “ dám , là sợ tôi tố cáo Thân Văn Hạo?”

      Bước chân của Cố Bảo Bảo sững lại.

      - dựa vào cái gì tố cáo ấy?

      Trong lòng rất là lo lắng, vẫn ôm tia hy may mắn, huống chi say như thế, làm sao còn nhớ được?

      Nhưng mà lại : “Bằng cái tay này của tôi! Với người say, mất năng lực hành động mà còn nặng tay như vậy, xem tôi có phải nên tố cáo ta chuyện làm hại tới người khác ?”

      Đây là chuyện lo lắng nhất. Hôm qua cảnh sát cũng , mặc dù ra tay trước, dựa theo hàm lượng cồn trong máu lúc đó cũng có bao nhiêu lực công kích.

      Nếu truy cứu, Thân Văn Hạo cũng coi là phòng vệ, Mà bây giờ, nghe ý hình như cũng nhớ chuyện xảy ra tối qua.

      - Là … - cãi lại. - ra tay trước!

      tới gần , tức giận và nguy hiểm lóe lên trong mắt.

      - Tại sao phải ra tay trước?

      - … - trả lời được. phải vì biết, chỉ là ra được. khó mà tin.

      giữ lấy ót , kéo mặt lại gần: “Cố Bảo Bảo, lời tôi tối qua, nhớ kỹ ?”

      Hơi thở nóng hổi của đều phà lên mặt , chịu nổi, tránh mắt sang bên.

      lại thuận thế dán sát vào , từng câu từng chữ đâm vào tim : “Công Tôn Diệp? Thân Văn Hạo? đứng cách xa chút! Bằng đừng trách tôi…”

      - điên rồi sao? - Cố Bảo Bảo đẩy ra, hét lên cắt đứt lời , lại bị bắt được cổ tay. - buông ra! Buông ra!

      vừa đá vừa cắn, mặc làm loạn, tay vẫn giữ chặt, cho có cơ hội vùng vẫy.

      - Mục Tư Viễn, buông ra!

      - buông! Trừ phi chính miệng , nhớ kỹ lời tôi vừa !

      - điên hả! Tôi hay ở với người đàn ông nào cũng liên quan tới !

      Ánh mắt Mục Tư Viễn lạnh lẽo.

      - Vậy xem, muốn ở với người đàn ông nào?

      - sững sốt, lập tức đáp: “Dù sao cũng phải !”

      - thể nào! – Cổ tay dùng lực, thân thể cao top khỏe mạnh của lập tức bao phủ , cúi đầu chuẩn xác tìm lấy môi , ngay khi hai người chạm nhau, điên cuồng cướp lấy kinh hãi trong lòng .

      liều mạng giãy dụa, nụ hôn của khiến hoảng hốt, trái tim cố tỏ ra kiên cường kia dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ, muốn, muốn…

      “Ưm…” Bỗng thả ra, từ trong họng phát ra tiếng kêu đau.

      Trong lúc giãy dụa đụng vào vết thương của , băng gạc màu trắng lập tức thấm đẫm máu, thấm tới tận lòng .

      đau lòng, hoảng hốt, biết mình còn có thể làm gì - “…” - khóc - Cứ phải ép tới điên, mới vui vẻ, mới hài lòng đúng ?

      vươn tay muốn lau nước mắt, cả người vì nghẹn ngào mà run rẩy, mắt rũ xuống, phát trong lòng thoáng qua đau đớn.

      - Bảo Bảo - Chỉ chốc lát, ngẩng lên: “Vừa rồi tôi tố cáo Thân Văn Hạo hết hiệu lực. Em tới công ty làm .”

      Cố Bảo Bảo sững sốt, cười lạnh lùng: “ uy hiếp tôi?”|

      Uy hiếp? chỉ đặt hai chuyện chung chỗ thôi mà, chẳng qua, chưa bao giờ có thói quen giải thích nên chỉ : “Vậy em có tới ?”

      - Tôi . - - Tôi xin sớm ép tôi điên luôn , lúc đó tôi có thể triệt để thoát khỏi .

      xong ra ngoài.

      - Em đâu vậy?

      đuổi theo. cũng quay đầu lại, giọng lãnh đạm: “Tôi chuẩn bị làm.”

      Nhìn bóng lưng biến mất cuối hành lang, quay về giường, chìa tay ra ấn chuông gọi bác sĩ.

      Chính cũng phát , môi vừa ra nụ cười vui vẻ như đứa trẻ.
      Last edited: 28/10/14
      lêthanh9009xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :