1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 69.2:

      vội lấy khăn lau khô cho bé, : "Nhạc Nhạc, cái thìa ăn được, mau thả ra ."

      Nhạc Nhạc thèm nhìn , cầm lấy cái ly lại cắn.

      Mục Tư Viễn nhanh chóng đoạt lấy cái thìa với cái ly trong tay bé, gọi người phục vụ tới: "Cho hai phần súp măng đặc!"

      Trịnh Tâm Du thấy hơi có lỗi: "Vị bác sĩ kia là xong chút chuyện tới đây, có lẽ còn phải đợi hơn mười phút nữa."

      " sao."

      cũng ngại.

      Hoan Hoan ở bên thầm bĩu môi, ba là thiên vị mà!

      Lần trước bé muốn ba cùng chơi đối chiến với bé mấy phút, ba liền ba nhiều việc có thời gian mà chơi!

      "Em đói chưa? Có muốn gọi sô la hay ?"

      Lại nghe ba với dì Tâm Du.

      la nha!

      Trong lòng Hoan Hoan lại thấy bất bình, bé thích nhất là sô la, thế nhưng ba cho tới giờ chưa từng cho bé ăn!

      " cần đâu, cám ơn !"

      Trịnh Tâm Du vội lắc đầu, trong lòng lại thấy đau nhức.

      Sinh nhật mà tặng sô la hẳn phải do "người " tặng phải ư?

      Thế nhưng thứ được tặng lại là --

      Tâm Du, trong lòng chính là Cố Bảo Bảo!

      -- câu như vậy.

      "Du Nhi, Du Nhi?"

      Mục Tư Viễn gọi mấy tiếng, mới ngẩng lên mê hoặc nhìn : "Hả?" thất thần là suy nghĩ gì?

      Mục Tư Viễn cau mày, nhìn về phía kia, "Em vị bác sĩ kia chính là ông ta?"

      Trịnh Tâm Du sửng sốt, quay đầu lại thấy người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề vào nhà hàng.

      "Bác sĩ Tần!"

      vội chào hỏi với ông ta, giới thiệu ông ta với Mục Tư Viễn.

      Mấy người vừa ăn cơm vừa bàn bạc về bệnh tình Nhạc Nhạc, Mục Tư Viễn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhạc Nhạc chỉ có hơi tự bế mà thôi, nhưng trí lực chắc chắn có vấn đề."

      Bác sĩ Tần khẽ mỉm cười, đưa tay ra sờ đầu Nhạc Nhạc.

      Có lẽ vì ông là chuyên gia về phương diện này, tiếp xúc với rất nhiều đứa bé tương tự, Nhạc Nhạc dường như cảm thấy được hơi thở khác, lại có thể ngẩng đầu lên cười với ông ta.

      Mục Tư Viễn trở nên cực kỳ phấn chấn, "Bác sĩ Tần, ông xem, bệnh của Nhạc Nhạc cũng quá nghiêm trọng đâu!"

      Bác sĩ Tần gật đầu, "Mục tiên sinh, con rất đáng !"

      Xong ông lại nhìn Hoan Hoan, lắc đầu cười: "Trường hợp sinh đôi mà đứa là thiên tài, đứa mắc chứng tự bế cũng là lần đầu tiên tôi gặp. Nhưng mà nếu trí lực Nhạc Nhạc có vấn đề gì, việc trị liệu cũng khó lắm!"

      Trịnh Tâm Du cũng thở phào nhõm, "Tư Viễn, bác sĩ Tần vậy rồi, cần quá lo lắng đâu."

      Mục Tư Viễn gật đầu, chuẩn bị chuông điện thoại reo.

      Chẳng biết người bên kia với cái gì, sắc mặt liền đổi: " gì? Ở bệnh viện nào?"

      Nghe được địa chỉ, liền đứng dậy, "Được, tôi lập tức tới ngay."

      Trịnh Tâm Du kỳ quái: "Tư Viễn, có

      phải chú Mục...?"

      lại : " phải!"

      Sau đó ôm lấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, với bác sĩ Tần: "Bác sĩ Tần, tôi có việc nên trước, liên lạc với ông sau!"

      Trịnh Tâm Du còn chưa kịp phản ứng, phải muốn nghiên cứu bệnh của Nhạc Nhạc hay sao?

      Nếu phải chú Mục xảy ra chuyện, còn có ai lại khiến vội vã đến thế?

      ... tieu_hao ...

      theo tới bệnh viện, rồi chợt thấy Cố Bảo Bảo đứng bên ngoài phòng bệnh, càng .

      "Mẹ, mẹ!"

      Bỗng nghe được giọng non nớt quen thuộc, Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ!

      lo lắng chờ đợi liền quay đầu ra, nhìn hai bóng hình bé chạy tới mà hoài nghi mình có phải mơ.

      "Mẹ!"

      phải là mơ, cảm giác được cơ thể mềm mại của hai đứa áp sát vào chân , bàn tay ôm chặt.

      "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

      ngồi xuống ôm chúng vào lòng, hôn mấy cái lên mặt mỗi đứa.

      là nhớ, là nhớ chúng!

      "Cục cưng, sao các con lại tới đây?"

      Nghe hỏi, Nhạc Nhạc chỉ nũng nịu trong ngực, Hoan Hoan chìa ngón út ra chỉ: "Là ba đưa bọn con tới đó!"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra, ngẩng lên quả nhiên thấy đứng cách đó mấy bước.

      Mà người đứng sau là Trịnh Tâm Du.

      cho là mình có thể ngụy trang rất khá, nhưng môi vẫn khẽ run lên.

      Nên cái gì, muốn hỏi gì nhưng lại nên lời được.

      Mục Tư Viễn nhìn , cũng gì.

      "Dì Cố thế nào rồi?"

      Vẫn là Trịnh Tâm Du lên trước hỏi.

      "Bác sĩ còn kiểm tra."

      Cố Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn ấy, "Cảm ơn hai người tới!"

      Trịnh Tâm Du khẽ mỉm cười.

      Công Tôn Diệp đứng cạnh tiến lên, "Nhạc Nhạc,"

      gọi rồi vươn hai tay: "Tới để chú Công Tôn ôm cái nào!"

      Nghe tiếng, Nhạc Nhạc nhìn cái, rụt vào lòng Cố Bảo Bảo, ý bảo bé muốn!

      "Nhạc Nhạc ngoan nha! Tới nào, chúng ta ra đây ngồi rồi cùng chơi với chú Công Tôn được ?"

      Cố Bảo Bảo cười, lại miễn cưỡng , ôm hai đứa bé ra ghế ngồi.

      Hàng ghế có bốn chỗ ngồi, sau khi ba mẹ con ngồi xuống vừa vặn có khoảng cho Công Tôn Diệp.

      Nhưng mà, còn chưa kịp ngồi người giành trước ngồi xuống cạnh Nhạc Nhạc.

      Công Tôn Diệp ngẩn ngơ, Trịnh Tâm Du cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn Mục Tư Viễn giành ngồi trước.

      thế nào...

      Nhìn có vẻ như đúng? !

      "Dì sao rồi?"

      Ngồi cách gần, Mục Tư Viễn mới lên tiếng hỏi.

      Cố Bảo Bảo cúi thấp đầu, thủy chung nhìn , chỉ thản nhiên : "Bác sĩ còn kiểm tra, vấn đề cũng lớn."

      ba Cố ra, thấy hai đứa bé, mắt ông khỏi sáng lên: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

      Ông bước nhanh tới, lúc này mới chú ý tới Mục Tư Viễn: "Tư Viễn thiếu gia, cậu cũng tới!"

      Mục Tư Viễn chỉ "ừm" tiếng coi như trả lời.

      Ngoại trừ với Trịnh Tâm Du, ai cũng lạnh lùng như vậy!

      Cố Bảo Bảo nhanh chóng lên tiếng phá vỡ xấu hổ: "Ba, mẹ sao rồi ạ?"

      Ba thở ra hơi: "May là có trúng gió, bác sĩ giảm huyết áp cho bà ấy rồi, lát nữa hẳn tỉnh."

      "Ông ngoại,"

      Hoan Hoan ngọt ngào hỏi: "Có phải là bà ngoại ốm ạ?"

      Ba Cố thương nhìn bé: "Đúng vậy, bà ngoại bị ốm, nhưng mà phải là rất nghiêm trọng, Hoan Hoan cần lo lắng."

      Hoan Hoan nhảy xuống ghế, "Ông ngoại, con với Nhạc Nhạc có thể thăm bà ngoại ạ?"

      Ba Cố nhìn Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo nhìn Mục Tư Viễn, cũng biết trả lời như thế nào.

      Mãi sau, Mục Tư Viễn mới nhướng mày lên: " thôi!"

      Ba Cố cao hứng, dắt tay hai đứa vào trong. Cố Bảo Bảo đứng dậy nắm tay ông: "Ba, mẹ có thể... "

      sợ mẹ sau khi gặp hai đứa lại chịu kích thích.

      Ba Cố lại cười với , " có chuyện gì đâu!"

      Ông hiểu mẹ Cố, bà buộc Bảo Bảo đòi bọn về, phải là vì bản thân nhớ hai đứa hay sao?

      Hai người dẫn bọn vào phòng bệnh, mẹ Cố tỉnh lại, tay bưng trán, có thể do tác dụng của thuốc nên còn hơi choáng.

      "Bà ngoại!"

      Hoan Hoan tới trước giường, ngọt ngào gọi tiếng.

      Cả người mẹ Cố run lên, đôi mắt ràng mở ra, chậm rãi chuyển tới nhìn cạnh giường.

      Chỉ thấy hai đứa tướng mạo khả ái đứng cạnh giường của bà, mở đôi mắt to xinh đặp nhìn bà chăm chú.

      Bà sửng sốt ngồi dậy: "Đây là..."

      Hoan Hoan rất là khéo léo tự giới thiệu: "Bà ngoại, con là Hoan Hoan, em ấy là Nhạc Nhạc!"

      "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc..."

      Mẹ Cố thầm hai cái tên, cặp mắt dần sáng lên, "Con là Hoan Hoan, con là Nhạc Nhạc?"

      Bà nhớ lại, rồi nghĩ tới, hai đứa trẻ mà bà thấy báo chính là chúng!

      Lại ngẩng lên thấy được ba Cố với Cố Bảo Bảo, vậy càng xác nhận thể nghi ngờ!

      "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc a!"

      Bà mở vòng tay ôm lấy chúng, cao hứng khóc lớn: "Hai đứa quý của bà, bà rốt cuộc có thể gặp các con rồi!"

      "Mẹ..."

      Cố Bảo Bảo lo lắng khuyên nhủ: "Mẹ đừng kích động...!"

      Mẹ Cố để ý tới , chỉ chuyện với hai đứa bé: "Cục cưng, các con sao lại tới bệnh viện?"

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo liền lo lắng, nghìn vạn lần đừng để mẹ biết Mục Tư Viễn cũng tới, như vậy càng làm mẹ kích động hơn!



      ------------------------------

      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70.1: đấm giải thích được.



      muốn ngăn lại kịp, Hoan Hoan nhanh nhảu đáp: "Là ba mang bọn con tới!"

      Quả nhiên, mẹ Cố nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, "Mục Tư Viễn cũng tới!"

      Bà nhìn chòng chọc vào Cố Bảo Bảo: "Gọi cậu ta vào đây, mẹ có lời muốn ."

      "Mẹ..." Cố Bảo Bảo hoảng hốt lắc đầu, "Mẹ mới tỉnh nên nghỉ ngơi tốt, con..."

      "Mẹ bảo con gọi cậu ta vào!" Mẹ Cố nổi giận cắt ngang lời , "Con còn ? Vậy mẹ tự !"

      Hoan Hoan và Nhạc Nhạc hiển nhiên bị thay đổi này của bà ngoại dọa sợ, có phần lúng túng nhìn mẹ.

      Cố Bảo Bảo vội vã gật đầu, "Mẹ, mẹ đừng tức giận, con , con là được..."

      Xong rồi liền ra.

      "Dì sao rồi?" Công Tôn Diệp hỏi thăm, sợ nhiều người làm phiền mẹ Cố nên có vào phòng.

      "Mẹ em dậy rồi, tình hình vẫn tốt."

      Cố Bảo Bảo rồi nhìn sang Mục Tư Viễn thấy cũng nhìn , ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta đoán được nghĩ gì,

      tới trước mặt , há miện nhưng vẫn nên lời.

      "Có chuyện gì?" hỏi.

      "..." ra được, muốn mẹ gặp , nếu mẹ bắt chọn lấy hay đòi bọn nên làm gì bây giờ?

      gì, mẹ liệu có bị kích thích hay ?

      "Rốt cuộc là có chuyện gì?" lại hỏi.

      " !"

      Cố Bảo Bảo giật mình, đúng vậy, nếu rời khỏi bệnh viện, mẹ thể gặp được !

      " mau, mau !" sốt ruột giục , lại bị đẩy cái, "Cố Bảo Bảo, gì thế?"

      Sắc mặt lo lắng nhìn : " trước , tối nay tôi đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc về biệt thự!"

      Mục Tư Viễn cau mày, bỗng thẳng vào phòng bệnh.

      "..." Cố Bảo Bảo tận lực ngăn trở nhưng trước vóc dáng cao lớn của có chút tác dụng nào, ngược lại bị nửa kéo nửa tới phòng bệnh.

      Công Tôn Diệp và Trịnh Tâm Du thấy tình hình có vẻ ổn, cũng vội vã vào theo.

      Mục Tư Viễn đứng cạnh giường nhìn mẹ Cố: "Thím Cố, thím muốn gặp cháu?"

      Từ tới lớn đều gọi mẹ Cố như vậy, nhưng mà sau khi ba Cố còn làm ở Mục gia nữa bọn họ cũng nhiều năm gặp.

      Mẹ Cố hơi sững sờ, xưng hô quen thuộc khiến những chuyện cũ dâng lên trong lòng.

      Bà còn nhớ , lúc ba tuổi mẹ Mục Tư Viễn qua đời, đêm dông nào cũng bị giật mình tỉnh giấc, sau đó xuống phòng của bà với ba Cố khóc gọi bà là mẹ.

      Bà lúc ấy rất đau lòng, lúc nào cũng ôm , dỗ , chờ khi ngủ rồi bà mới ngủ.

      "Tư Viễn thiếu gia," Mẹ Cố cứng rắn nổi, nhìn sang phía khác, "Tôi hỏi cậu, chuyện này cậu định làm thế nào?"

      "Mẹ, mẹ đừng ..." Cố Bảo Bảo tận lực muốn cắt ngang, lại bị Mục Tư Viễn trừng cái.

      Sau đó quay ra với ba Cố: "Chú Cố, phiền chú đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc ra ngoài, cháu muốn bọn nghe được mấy chuyện này."

      Ba Cố cũng tán thành, dẫn hai đứa ra ngoài về phần mẹ Cố muốn gì với Tư Viễn thiếu gia cứ để bà , nếu tảng đá trong lòng bà bao giờ bỏ xuống được.

      "Ông ngoại," Ra khỏi phòng bệnh, Hoan Hoan hỏi, "Ba muốn chuyện gì với bà ngoại thế ạ? Vì sao để bọn con nghe?"

      Ba Cố thương sờ cái đầu , "Hoan Hoan ngoan, đó là chuyện giữa người lớn với nhau, trẻ con nghe hiểu, bằng ra ngoài chơi lúc, con thấy thế nào?"

      Hoan Hoan gật đầu, chìa tay ra với ông: "Ông ngoại, con muốn uống nước, ông cho con mấy đồng xu ạ!"

      "Được!" Ba Cố cười, lấy mấy đồng xe ra đưa cho bé, "Ông ngoại dẫn con mua nhé!"

      " cần đâu ạ," Hoan Hoan lắc đầu, "Máy bán nước ở ngay cửa vào hành lang, con biết dùng mà!"

      Xong rồi bé chạy .

      Máy bán đồ uống quả thực cách đây 5m, từ đây có thể thấy được, ba Cố cũng theo mà ôm Nhạc Nhạc ngồi lên băng ghế.

      Hoan Hoan tới cạnh máy bán nước, cao hứng nhìn máy điện thoại bên cạnh, tốt quá!

      Bé vội gọi y tá qua, " xinh đẹp ơi," Bé giơ đồng xu ra, miệng như bôi mật, "Con với tới máy điện thoại, giúp con bấm số được ạ?"

      "Được chứ!" Ai có thể kháng cự lại Hoan Hoan vừa đáng vừa thông minh này đây, y tá lập tức bấm số mà bé .

      ...tieu_hao...

      "Bọn trẻ ra ngoài rồi, thím có lời gì cứ ạ." Mục Tư Viễn mặt thay đổi ngồi xuống ghế nhìn mẹ Cố.

      Mẹ Cố gật đầu, "Trước tiên tôi hỏi cậu, hai đứa có phải có thỏa thuận gì có nhắc là cậu bỏ tiền để Bảo Bảo sinh con cho cậu!"

      Mục Tư Viễn nhướng mày, trước đây quả có thỏa thuận như thế!

      muốn , dư quang lại thấy Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn , mười ngón tay đan chặt lại với nhau, các đốt ngón tay cơ hồ trắng bệch.

      sửng sốt, nhìn sang , cầu xin trong cặp mâu kia lập tức truyền vào sâu trong nội tâm .

      thỉnh cầu được sao?

      tưởng rằng thỉnh cầu của mình có tác dụng ư?

      Nếu chuyện thỏa thuận kia ra, phủi sạch quan hệ giữa bọn trẻ với , chuyện sau đó chẳng phải là rất phiền phức hay sao? !

      "Rốt cuộc có hay ?" Mẹ Cố nóng nảy.

      "Mẹ... Mẹ đừng vội..."

      Cố Bảo Bảo vội khuyên giải an ủi lại bị mẹ Cố kéo tay: "Bảo Bảo, con với mẹ , thỏa thuận kia rốt cuộc có hay ?"

      Khi do mẹ Cố kích động nên gương mặt bị máu dồn lên đỏ ửng.

      Cố Bảo Bảo suýt khóc: "Mẹ, có, có đâu... có mà, mẹ đừng có gấp!"

      " có?" Mẹ Cố tin.

      Cố Bảo Bảo đành phải : " có đâu mẹ, tin mẹ hỏi ta..."

      Xong quay ra, cặp mắt chực khóc ngơ ngẩn mong đợi nhìn .

      Những lời sắp xếp xong chuẩn bị ngờ lại khiến tim đau đớn.

      thầm than thất bại, " có."

      : "Sau khi ấy sinh con, cháu mới đưa ấy năm trăm vạn làm bồi thường, nhưng mà ấy lại động tới khoản tiền đó."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra, sao biết được động tới số tiền kia? Lẽ nào sau khi , có thăm dò sổ sách ư?

      Bất kể như thế nào, có thể vậy, mẹ cũng bực tức nữa, cuối cùng cũng thở ra được.

      Nhưng mà, giọng điệu bà vẫn có giảm, câu sau đó của mẹ Cố càng khiến tim treo cổ họng.

      Mẹ Cố như này: " cách khác bọn trẻ Bảo Bảo cũng có phần, cậu cũng thể độc chiếm bọn trẻ được!"

      Mục Tư Viễn cảm thấy buồn cười: "Thím Cố, vậy ý thím là gì? Chia bọn làm hai, mỗi người chúng ta giữ đứa sao?"

      Mặc dù cười nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo.

      Thím Cố cũng sợ , "Nếu bọn trẻ có thể chưa còn tốt, vấn đề là chúng thể chia. Bọn trẻ còn rất , cần phải có mẹ bên cạnh, cậu trả lại con ."

      " thể!" Mục Tư Viễn cự tuyệt như đinh chém sắt.

      Sắc mặt mẹ Cố trầm xuống, Cố Bảo Bảo đoán được bà gì, vội ngăn cản nhưng vẫn chậm, "Vậy cậu hãy kết hôn với Bảo Bảo!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 70.2:

      Mẹ Cố nhìn : "Bảo Bảo sinh cho cậu hai đứa con, cậu là đàn ông, phải cho nó công bằng chứ!"

      "Mẹ!" Cố Bảo Bảo sốt ruột, "Mẹ đừng , đừng nữa..."

      Bởi vì bọn mà có thể hoàn thành giấc mộng lấy , phải là có làm, nhưng đó là Cố Bảo Bảo năm năm trước, bây giờ còn giấc mộng viển vông ấy nữa rồi.

      "Con lấy ta, lấy ta," gấp gáp biện bạch, muốn mẹ thêm những lời buồn cười nữa, "Mẹ, mẹ đừng nữa, con cũng muốn kết hôn với ta!"

      Mâu quang Mục Tư Viễn đột ngột lạnh lẽo, biết là bởi vì nghe mẹ Cố hay là do nghe Cố Bảo Bảo .

      Nhưng Trịnh Tâm Du đứng gần như vậy, thấy được ràng, khi mà Cố Bảo Bảo -- con lấy ta -- xong ánh mắt lên tia rối loạn, sau đó liền trở nên lạnh giá.

      có phần ngây dại,, thể nào tin nổi, đối mặt với Cố Bảo Bảo mà Mục Tư Viễn lại có tâm tư rối loạn?

      Mẹ Cố kỳ quái nhìn con , những lời vừa rồi mà có thể thốt ra từ miệng con bà được ư? Hay là tai bà nghe lầm?

      "Dì Cố," Công Tôn Diệp cũng lên tiếng: "Kỳ thực chỉ cần tồn tại bản thỏa thuận kia, muốn đòi bọn trẻ còn rất nhiều cách, căn bản cần Bảo Bảo phải lấy Mục tiên sinh."

      "Mấy người còn có biện pháp khác?"

      Mục Tư Viễn cười lạnh lùng, chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm dừng người Cố Bảo Bảo bất động rất lâu.

      Cố Bảo Bảo cảm thấy người mình cơ hồ bị ánh mắt nhìn thủng mà vẫn tiếp tục nhìn.

      "Cố Bảo Bảo!" Hồi lâu, mới lên tiếng: " có biện pháp gì cứ sử hết ra, chỉ cần kết quả ấy chịu được!"

      Rồi nhảm nữa, chuẩn bị ra khỏi phòng.

      "Mục tiên sinh!" Công Tôn Diệp thấp giọng gọi lại: "Câu vừa rồi là uy hiếp?"

      Mục Tư Viễn đáp, ta tiến lên: "Quyền nuôi dưỡng bọn trẻ thuộc về ai, xem tài phú, xem hoàn cảnh, thậm chí... Phán quyết của quan tòa, cảm thấy... Bên nào có thể dễ dàng thắng đây?"

      Mục Tư Viễn vẫn quay lại, chỉ : "Đây là chuyện giữa tôi và Cố Bảo Bảo, dường như chả có liên quan gì với người ngoài như cả!"

      Công Tôn Diệp cười trầm: "Có phải người ngoài hay cũng quản được!"

      "Bốp!"

      Vừa dứt lời, kịp phòng ngự Mục Tư Viễn thốt nhiên quay lại cho ta đấm.

      Người ta lảo đảo ngã xuống, chuyện xảy ra khiến người ta sợ hãi.

      Mọi người đều bị đấm đột nhiên tới này dọa sợ, Cố Bảo Bảo phản ứng trước tiên, vội chạy tới đỡ Công Tôn Diệp "A Diệp, A Diệp, sao chứ, ..."

      Còn chưa dứt, cổ áo bị nhấc lên, Mục Tư Viễn kéo dậy, áp sát vào mặt mình: "Cố Bảo Bảo, dám tranh bọn trẻ với tôi, cứ thử xem!"

      " điên rồi!"

      Cặp mắt đỏ như máu của khiến sợ hãi, lúc này giống như con thú bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn .

      " buông ra, buông tôi ra!" ra sức vùng vẫy, lực đạo lại càng lớn, kéo cổ áo càng chặt.

      bị ánh mắt làm cho giật mình, biết tức giận, nhưng vì sao lại tức giận?

      chuyện khách khí với mẹ , lại đánh Công Tôn Diệp, người nên tức giận là mới phải!

      " buông ấy ra!" Công Tôn Diệp đứng lên, đẩy , Trịnh Tâm Du cũng khuyên: "Tư Viễn, mau buông Cố ra !"

      Lẽ nào có phát sắc mặt Cố Bảo Bảo tái cả , câu cũng được sao?

      Vậy mà Mục Tư Viễn dường như có cảm giác với mọi chuyện, tuỳ ý Công Tôn Diệp kéo tay ra thế nào nữa, mặc cho Trịnh Tâm Du khuyên bảo ra sao, trong mắt chỉ có Cố Bảo Bảo.

      cũng hiểu hận ý của từ đâu mà tụ lại nhiều đến vậy, nhưng chính là hận, hận, hận! Hận đến mức muốn cùng đồng quy vu tận.

      "Ngừng tay!" Bỗng, giọng già nua quen thuộc vang lên, sửng sốt, cơn đau từ vai truyền tới buộc phải thả ra.

      Quay đầu nhìn lại hóa ra Mục Phong Minh cầm trượng đập đập!

      vừa thả tay ra, Cố Bảo Bảo do thiếu dưỡng khí lập tức té ngã, Công Tôn Diệp nhanh chóng đỡ lấy, vỗ má , "Bảo Bảo, Bảo Bảo, em sao rồi?"

      "Mẹ, mẹ!"

      Hoan Hoan và Nhạc Nhạc vừa thấy bị dọa, nhanh chóng nhào tới.

      Nhạc Nhạc nhìn mẹ cái, chợt đứng dậy chạy đến trước mặt Mục Tư Viễn cắn vào chân .

      "Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn ôm lấy bé, bé cắn được dùng hết sức mình đá , khuôn mặt quật cường đầy nước mắt.

      trách làm vậy với mẹ sao? Nhìn bộ dạng này của bé, Mục Tư Viễn vừa thương vừa tức giận, giơ tay ra lau nước mắt cho bé.

      Nhạc Nhạc cho, giùng giằng chạy ra tới bên cạnh mẹ.

      Cố Bảo Bảo tỉnh táo lại, "Nhạc Nhạc ngoan," ôm lấy bé, dịu dàng : "Đừng như vậy, đừng làm vậy với ba, mẹ sao mà, có việc gì hết."

      mặc dù kéo cổ áo , nhưng cũng siết cổ lại, thiếu dưỡng khí chỉ là...

      Chỉ là bị ánh mắt nhìn làm mình quên cả hít thở.

      "Thằng nhóc kia, mày muốn làm gì hả?" Mục Phong Minh mắng, " người là chú Cố chăm mày, người là thím Cố thương mày từ tới giờ, mày muốn làm gì hả? Làm gì hả?"

      Mục Tư Viễn đứng im lặng, lên tiếng.

      Mẹ Cố thở dài, bà cũng nghĩ tới chuyện lại thành như vậy.

      "Mục lão gia," Bà kỳ quái sao ông ấy cũng tới, nhưng nếu tới, đúng lúc mọi chuyện ràng, "Chuyện chúng tôi làm cho ông ba mươi năm, cũng muốn làm ông khó xử, nhưng con cái là tim gan của mẹ, cứ tiếp tục vậy Bảo Bảo nhà tôi phải làm gì bây giờ?"

      Nghe vậy, ba Cố áy náy nhìn Mục Phong Minh, phụ nữ và đàn ông luôn có những cách nghĩ khác nhau, mẹ Cố và Bảo Bảo là người thân nhất của ông, ông cũng thể vì chuyện này mà trở mặt với hai người.

      Nếu quả phải tranh đoạt quyền nuôi dưỡng bọn , ông cũng chỉ có thể đứng bên mẹ Cố.

      Mục Phong Minh gật đầu với ông, ý bảo hiểu được tâm tình của ông.

      "Thím Cố à," Ông trấn an," Chuyện này đương nhiên thể tiếp tục vậy nữa, Tư Viễn mặc dù là con trai tôi, nhưng chuyện của nó tôi cũng thể làm chủ, điểm này xin bà tha thứ cho."

      Mẹ Cố gật đầu, bà biết ông ấy tới chuyện kết hôn giữa Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, Mục Tư Viễn đồng ý, ông ấy cũng thể miễn cưỡng.

      Mục Phong Minh dừng chút tiếp: "Nhưng chuyện về bọn trẻ, tôi có ý này, hi vọng hay người có thể bằng lòng."

      Mẹ Cố cười gật đầu: "Mục lão gia, ông cứ ."

      "Hai đứa nhóc sống với tôi, hai người lúc nào cũng có thể tới gặp chúng. Sau này Tư Viễn Bảo Bảo đều kết hôn, quy củ này cũng đổi. Hai người thấy thế nào?"

      "Con đồng ý!" Mục Tư Viễn là người đầu tiên lên tiếng.

      Mục Phong Minh trợn mắt nhìn : "Ở đây tới phiên con đồng ý, ba trưng cầu ý kiến chú Cố với thím Cố."

      "Cháu đồng ý." Cố Bảo Bảo tiếp, "Chú Mục, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc sống với chú."

      cần kiện cáo, ba mẹ cũng có thể tới thăm bọn trẻ, và Mục Tư Viễn cũng cần vì vấn đề bọn trẻ mà cãi vã ngừng nữa, đây quả là biện pháp tốt nhất.

      Mẹ Cố thở dài: "Mục lão gia, cứ theo ông !"

      Mục Tư Viễn xanh mặt đứng dậy tới bên cạnh Cố Bảo Bảo.

      Cố Bảo Bảo ngẩng lên nhìn , lại thèm nhìn , ôm lấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc ra.

      "Cái này..." Mẹ Cố lo lắng nhìn Mục Phong Minh, "Mục lão gia, Tư Viễn thiếu gia... Cậu ấy liệu có đồng ý ?"

      Mục Phong Minh cười: "Thím Cố, bà cứ yên tâm, tôi vẫn còn là gia chủ Mục gia! Bà nghỉ ngơi trước, lúc nào muốn thăm bọn trẻ tới chỗ tôi."

      Mẹ Cố lúc này mới thoáng yên lòng, "Được, cảm ơn ông, Mục lão gia."

      Ra khỏi bệnh viện xe Mục Tư Viễn rồi, ông cũng lo lắng việc Tư Viễn để bọn trẻ sống với ông, ông chỉ lo Nhạc Nhạc vừa thấy được hình ảnh lúc nãy tâm tình có bị ảnh hưởng gì .

      "Lão gia, đâu đây ạ?"

      Nghe lái xe hỏi, ông liền : " tới biệt thự của thiếu gia , tôi muốn chuyện với nó."

      Xe chạy đường lớn, lúc sắp vào khu biệt thự xe liền xóc nảy, Mục Phong Minh nhắm mắt tĩnh dưỡng buộc phải mở ra.

      "Sao vậy?" Ông hỏi, lái xe vẫn chưa trả lời chuông điện thoại của trợ lý vang lên.

      Trong đầu ông bỗng lên dự cảm tốt.

      Quả nhiên, trợ lý nhận điện xong quay ra với ông: "Lão gia, biểu thiếu gia tới."

      "Ai?" Ông ngạc nhiên.

      Trợ lý lặp lại: "Vừa rồi bên kia gọi tới nhắn là biểu thiếu gia về, trong tay cậu ấy cầm bản gọi thầu rất quan trọng, đặc biệt tới tìm ngài."

      "Bản gọi thầu gì?" Ông cảm thấy kỳ lạ.

      Trợ lý giải đáp: "Trước đó biểu thiếu gia có cùng công ty ở Mỹ tranh đoạt hạng mục, mục tiêu có chừng hai trăm triệu, hai ngày trước có kết quả, là công ty ở Mỹ thắng. Mà bản gói thầu thu mua thành công kia ở trong tay biểu thiếu gia."

      Nghe vậy, Mục Phong Minh giận dữ: "Công ty ở Mỹ cái gì! sao có thể có thư đối tượng được chứ!"
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 71.2:


      "Nhạc Nhạc!"

      vừa kích động vừa vui mừng nắm lấy bàn tay bé , thấp giọng : "Mai ba đưa các con tới chỗ ông nội."

      Để các con có thể thường xuyên gặp được mẹ.

      tự nhủ, ngừng tự nhủ mới có thể thuyết phục bản thân mình.

      Chỉ cần Nhạc Nhạc tốt lên, có thể cần kiên trì nữa.

      。◕‿◕。

      "Bảo Bảo, em sao rồi?"

      Công Tôn Diệp cầm đồ ăn khuya tới, kỳ quái khi thấy ngồi ở hành lang, đến gần mới thấy là vành mắt đỏ bừng.

      "Em sao."

      Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo nhanh chóng dụi mắt, nặn ra nụ cười, "Em chỉ là... Chỉ là nhớ Nhạc Nhạc."

      Công Tôn Diệp ngồi xuống cạnh , "Nếu em nhớ thằng bé, mai tới chỗ lão Mục tổng ."

      Xong rồi đặt túi đồ ăn khuya mua được vào tay : "Mau ăn , em thích nhất là thịt dê sốt cay mà."

      Hay tay nhận lấy, kỳ quái nhìn , "... Làm sao biết?"

      nhiều năm ăn rồi, chính cũng quên luôn.

      Công Tôn Diệp mỉm cười, "Em nhớ sao? Có đêm, dẫn em ra ngoài, vòng vo hết nửa nội thành chỉ vì tìm bát thịt dê sốt cay đó."

      ngẩn ra, từ từ nghĩ lại.

      Khi đó mang thai năm tháng, ở trong biệt thự của Mục Tư Viễn.

      Ngày đó người giúp việc xin nghỉ, công tác ở nước ngoài, về mà mãi chả thấy bóng dáng.

      Thế nhưng rất muốn ăn bát thịt dê sốt cay!

      Ai cũng là khẩu vị của phụ nữ mang thai rất khó nắm bắt, muốn ăn dù là mỹ vị cũng ăn vô, thứ muốn ăn mà ăn là ngủ nổi, lúc ấy chính là như thế.

      có biện pháp, đành phải tự lái xe ra ngoài, ngờ lại đụng Công Tôn Diệp.

      "Cố Bảo Bảo, trễ vậy rồi mà em còn đâu thế?"

      nhìn cái bụng bầu của , nghi ngờ hỏi.

      ngược lại nghĩ tới là đụng phải , ngượng ngùng : "Em muốn ăn thịt dê sốt cay."

      Nghe vậy, Công Tôn Diệp lập tức bị đánh bại: "Em từ biệt thự Mục Tư Viễn ra chỉ vì thèm thịt dê sốt cay? Em sợ bị bán sao?"

      "Phụ nữ mang thai cũng cần rèn luyện chút mà."

      giả vờ ung dung : "Em muốn ăn mà trong nhà có."

      "Lên đây , đưa em ."

      tưởng xe liền ngồi xe . nghĩ tới để tìm chỗ bán thịt dê sốt cay mà vòng vo hơn nửa thành phố, ngồi cũng mệt nên dựa vào ghế ngủ say.

      "Này, Cố Bảo Bảo!"

      Bỗng bị đánh thức, lâp tức ngửi thấy mùi thịt dê thơm ngào ngạt.

      "Chính là đây!"

      cao hứng hét lên.

      Hai người vào nhà hàng, Công Tôn Diệp gọi cho thịt dê sốt cay, canh thịt dê, thịt dê cuốn, thịt dê trộn rau... Bày ra cả bàn lớn.

      Cố Bảo Bảo nhìn mà mặt đưa đám: "Em... Em lại muốn ăn nữa... ăn được..."

      còn nhớ sắc mặt lúc ấy, quả thực còn đen hơn cả mây đen, hung tợn : "Cố Bảo Bảo, em mà ăn hết chỗ này, tự mình bón hết cho em ăn!"

      "Ha ha!"

      Giờ nghĩ lại vẫn nhịn được cười rộ lên, "A Diệp, lúc đó có phải rất hận em ?"

      Công Tôn Diệp cũng cười: "Cũng tới mức hận, chỉ muốn bỏ em vào trong bụng đàn dê, để em biết mà đừng có dày vò !"

      "A Diệp, cám ơn ."

      lau nước mắt, cám ơn vẫn luôn ở bên em.

      Công Tôn Diệp vẫn mỉm cười, giơ tay ra lau cho , " cần cám ơn . Em nhớ lấy, nếu có làm gì cho em cũng là do cam tâm tình nguyện."

      "A Diệp,"

      Lần này trốn tránh đề tài này nữa, dũng cảm nhìn vào mắt : "Đừng vì em như thế nữa, em... đáng đâu."

      "Ngốc quá!"

      vỗ đầu , "Có đáng giá hay em tính, mới tính nè!"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, phấn, cúi đầu mở hộp ra, bốc từng miếng thịt dê sốt cay lên ăn.

      bao nhiêu năm rồi mà hương vị này vẫn hông thay đổi, quan hệ giữa vầ A Diệp lẽ nào... thay đổi sao?

      "Bảo Bảo, em đừng suy nghĩ nhiều,"

      trầm mặc của khiến bất an, "Em chỉ cần nhớ kỹ, bên cạnh em còn có là được rồi."

      nguyện ý chờ, vẫn luôn chờ đợi, đợi đến lúc... Ngày nào đó kết trái.

      Mặc kệ là kết quả gì, cũng bằng lòng chịu đựng.

      Cố Bảo Bảo vẫn cúi đầu , còn có thể gì đây?

      đừng chờ nữa, quá tàn nhẫn. muốn chờ, lại thể cho thứ muốn. nên làm gì bây giờ?

      。◕‿◕。

      Sáng sớm khi tỉnh lại mẹ dậy rồi.

      Cố Bảo Bảo tiến lại, "Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào ?"

      Mẹ Cố gật đầu, bên thay quần áo, "Mẹ sao, chúng ta về thôi, mình ba con ở quán chắc chắn là được."

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Mẹ, mẹ trách con!"

      Mấy ngày nay mẹ có phản ứng quá gì với , như bây giờ, có phải mẹ còn tức giận nữa?

      Mẹ Cố than thở: "Con gì ngốc quá, mẹ làm vậy phải vì con sao? Con lúc nào cũng chỉ biết Mục Tư Viễn, có bao giờ con có nghĩ tới bản thân chưa?"

      "Mẹ, con có, con..."

      "Con đừng gì cả. Mẹ còn nhìn ra được sao?"

      Mẹ Cố vừa thương vừa tức nhìn con : "Con vì sao kiện? Mẹ biết con sợ lưu lại bóng ma trong lòng bọn , mẹ cũng biết con sợ khi ra tòa có ẩu đả, phá hủy hình ảnh công chúng của Mục Tư Viễn!"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.

      từng nghĩ vậy ư?

      Vì sao ngay cả chính cũng ý thức được.

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thôi."

      Mẹ Cố thay xong quần áo.

      "Vâng."

      Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đuổi sát theo bước chân của mẹ.

      Hai người nhờ xe về lại tiệm mỳ thấy hôm nay tiệm có mở cửa.

      Thấy hai người về, ba Cố vội vàng : "Hai người về rồi mà gọi điện tới trước, ba chuẩn bị đón hai mẹ con đây."

      "Hôm nay sao ông mở cửa?"

      Mẹ Cố hỏi thấy ba Cố khoát tay, chỉ lên lầu: "Bảo Bảo, lão Mục tổng phái người tới, chờ con đó!"

      Lão Mục tổng?"

      Phái người?

      Cố Bảo Bảo kỳ quái thấy hai người đàn ông xuống, người trong đó cười với : " Cố, về. Tôi là trợ lý của lão Mục tổng, Mục tổng có mấy lời muốn với , xin tới nhà chuyến."

      " làm gì?"

      Thần bí như thế nên mẹ Cố có chút bận tâm.

      Trợ lý cười : "Hai vị đừng lo lắng, Cố cần xem nhà chuyến, bằng lúc muốn tới thăm hai vị tiểu thiếu gia làm sao tìm được đây?"

      Lẽ nào chú Mục tìm để thương lượng chuyện về bọn sao?

      "Vậy chúng ta thôi."

      rồi gật đầu với ba mẹ, ý bảo hai người cần lo mới theo bọn họ.

      " Cố,"

      Lên xe rồi, trợ lý lại với : "Mục tổng bảo chúng tôi tới đây tìm đúng là có nguyên nhân."

      "Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?"

      nghi ngờ.

      Trợ lý mỉm cười: "Mục tổng , chuyện ông ấy với hi vọng sau khi về thương lượng với ba mẹ ."

      Đây là ý gì?

      Lẽ nào chú Mục ngờ tới việc giấu diếm nội dung trò chuyện của bọn họ với ba mẹ?

      Vậy rốt cuộc là muốn chuyện gì?
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 72.1: Cháu có thể bảo vệ nó

      - Chú Mục

      Cố Bảo Bảo bước vào thư phòng thấy Mục Phong Minh ngồi sau bàn đọc sách cười nhìn .

      - Ngồi . - Ông ra hiệu ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại ít.

      - Chú Mục... - Cố Bảo Bảo cũng cười với ông - Chú tìm cháu... Có chuyện gì ?

      Mục Phong Minh gật đầu, lấy tài liệu đưa cho .
      - Trước đây có phải cháu từng làm trợ lý đặc biệt cho Tư Viễn?

      ngẩn ra rồi gật đầu, hiểu vì sao ông ấy lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này. Cúi đầu xem thấy đó là ghi chép về việc sáu năm trước khi còn nhậm chức ở tập đoàn Mục thị.

      - Chú Mục, cái này... - nghi hoặc nhìn ông.

      Mục Phong Minh cười.

      - Nghe lúc ấy cháu giúp Tư Viễn nhận được hạng mục lớn, rồi làm cho mấy người bên bộ phận quản lý kinh doanh mất hết mặt mũi mà từ chức hả?

      hài hước của ông làm cũng buông lỏng chút.

      - Chú Mục, cái này... Cháu cũng phải cố ý...

      - Cháu làm rất tốt!

      sửng sốt, hóa ra ông ấy phải muốn trách mà là khen ngợi .

      - Bảo Bảo à, năng lực làm việc của cháu rất tốt, chú rất thưởng thức.

      Nghe được lời khích lệ của ông ấy, Cố Bảo Bảo có chút ngượng ngùng.

      - Chú Mục, chú quá khen, so với chú cháu vẫn chưa là gì cả.

      Hơn nữa lúc đó để có được hạng mục ấy cũng phải dựa vào năng lực gì cả, mà là dựa vào công sức của việc "có chết cũng phải quấn" của .

      Khi ấy chỉ cần nghĩ đến việc lấy được hạng mục này mà Mục Tư Viễn buồn phiền thế nào, lại có thêm can đảm và nghĩ lực để "quấn" khách hàng kia, cảm thấy khách hàng kia có lẽ là sợ cái "quấn" của quá nên mới dành hạng mục cho Mục thị.

      - Bảo Bảo, đừng khiêm nhường. - Mục Phong Minh đứng dậy, hòa ái nhìn : " Chú muốn nhờ cháu tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho Tư Viễn, được chứ?"

      Cố Bảo Bảo chấn động, hóa ra ông ấy gọi tới là để chuyện này.

      - Chú Mục! - lập tức đứng dậy, lắc đầu: " được đâu ạ, cháu thể!" Mục Phong Minh như chờ đợi từ lời giải thích.

      - Cháu... - Cố Bảo Bảo rũ mắt, ra những lời từ tận đáy lòng: " Cháu còn như trước đây nữa."

      muốn vì lấy lòng mà gắng sức làm việc, muốn vì mà chuyện nào cũng làm đến mức liều mạng, cũng muốn vì mà miễn cưỡng làm những việc mình thích.

      Mục Phong Minh như có điều suy nghĩ gật đầu.

      - Bởi vì... Chàng trai hôm qua ở trong phòng bệnh hả?

      Ông ấy tới Công Tôn Diệp sao?

      Nếu ông ấy cho rằng như thế mà có thể để làm công việc kia nữa cứ coi là như thế .

      gật đầu.

      - Chú Mục, cháu rất xin lỗi. - tuy lễ phép nhưng cũng có hơi lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu còn chuyện gì cháu trước."
      thấy ông ấy trầm mặc liền coi như ngầm đồng ý, cất bước ra ngoài.

      - Nếu nó gặp nguy hiểm làm sao? - Bỗng Mục Phong Minh lại thốt lên.

      Nguy hiểm? quay lại, cười mà như cười chính bản thân: " Chú Mục nghĩ rằng cháu có thể bảo vệ ấy được sao?"

      Ông ấy lại gật đầu: " Đúng. Chú tin cháu có thể bảo vệ nó. thực tế, cháu từng bảo vệ nó rồi."

      Ông nhìn : "Sáu năm trước, khi mà Cổ Tín Dương quay về, uy hiếp vị trí của nó ở Mục thị, cháu phải bảo vệ nó sao?"

      Cổ Tín Dương? ! Lần thứ hai được nghe cái tên này, Cố Bảo Bảo khó tránh khỏi việc kinh sợ: " ta... ta về rồi sao?"

      Mục Phong Minh gật đầu, đưa tập tài liệu khác cho .

      Đây là bản hợp đồng, đó ghi bên nhận được đấu thần là công ty xây dựng Cổ Dương ở Mỹ, người đại diện pháp lý là -- Cổ Tín Dương --

      Mở ra tiếp, thất kinh, tên trộm mà sáng hôm đó đụng phải ở phòng làm việc của Mục Tư Viễn chính là vì trộm giá bỏ thầu hạng mục này.

      nghĩ tới, Mục Tư Viễn hao hết tâm lực muốn có được hạng mục này lại bị Cổ Tín Dương đoạt lấy.
      - Hôm

      Qua Cổ Tín Dương về rồi. - ngẩng lên, nghe Mục Phong Minh tiếp tục : “Cậu ta có thể chuyển bản hợp đồng này sang cho Mục thị, thế nhưng với điều kiện là cậu ta muốn làm Phó tổng giám đốc Mục thị.”

      ta còn chưa hết hy vọng sao! Lần trước muốn chia cổ phần, lần này lại muốn làm Phó tổng giám đốc!

      - Chú Mục, chú thể… Cự tuyệt ta được sao?

      - Cự tuyệt?

      Mục Phong Minh lắc đầu cười.

      - Chú cự tuyệt lần này, lần sau cậu ta vẫn nghĩ cách uy hiếp chú. Chú sợ khi cho cậu ta vào công ty, vị trí Phó tổng giám đốc cũng có thể cho cậu ta. Chú chỉ lo rằng cậu ta thầm ra tay, từng bước xâm chiếm công ty, hủy hoại công ty, với cái chức vị Phó tổng giám đốc ấy rất dễ dàng.

      Cố Bảo Bảo gật đầu, lời ông ấy rất có lý, nhưng vẫn hiểu, những điều này có quan hệ gì với ?

      - Chú Mục - chỉ có thể kiến nghị - Chú có thể để vài người kiềm chế ta, khi tay chân ta đều bị trói thể muốn làm gì làm.

      Mục Phong Minh lắc đầu: “Chú cử mười người, lại thấy ai bằng được mình cháu. Chỉ có cháu, mới có thể lòng vì Tư Viễn, mà phải vì tiền.”

      - Chú Mục, cháu - lắc đầu - Cháu muốn , Giữa cháu và Tư Viễn vô duyên vô phận, chú cần gì phải làm như vậy?

      Nghe vậy, Mục Phong Minh cười than: “Cháu ngốc đấy! Duyên phận là thứ cháu có thể xác định được sao? Hơn nữa, lẽ nào cháu biết, nếu cháu ở công ty việc gặp bọn dễ dàng hơn ư.”

      Cố Bảo Bảo khó mà lý giải được thâm ý trong lời ông ấy.

      Ông cũng ép nữa.

      - Vậy , cháu cứ về suy nghĩ xem. Hôm sau cho chú câu trả lời thuyết phục.

      Cố Bảo Bảo hít sâu hơi - Được ạ, cám ơn chú, dù có thế nào cháu cũng báo với chú.

      Ra khỏi phòng, qua lối , người giúp việc thấy liền tiến tới giúp mở cửa.

      - Thiếu gia? Tiểu thiếu gia? - ngờ vừa mở ra thấy lớn hai đứng đó rồi.

      - Mẹ!

      Mục Tư Viễn buông tay nắm ra, kinh ngạc nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc ôm lấy .

      tới đây làm gì? phải nhanh vậy mà tới thăm con rồi chứ.

      - Mẹ, mẹ tới thăm bọn con sao?

      Hoan Hoan cao hứng hỏi, Nhạc Nhạc ôm chặt lấy cổ , cả người áp sát vào chịu buông.

      Cố Bảo Bảo hôn hai đứa rồi hỏi:

      - Hoan Hoan, Nhạc Nhạc có ngoan ngoãn nghe lời ?

      Hoan Hoan lập tức lắc đầu như trống bỏi: “ đâu mẹ! Tối là Nhạc Nhạc chịu ngủ, ngày nào cũng khóc đòi mẹ thôi.”

      Nghe Hoan Hoan vậy, Nhạc Nhạc bắt đầu lộp bộp rớt nước mắt.

      - Mẹ, mẹ xem nè - Hoan Hoan lại càng phối hợp chê vào đâu được - Em ấy lại khóc rồi, tối nào cũng khóc, khóc mệt rồi ngủ thiếp luôn.

      Cố Bảo Bảo lòng đau như cắt.

      - Nhạc Nhạc ngoan. - dịu dàng dỗ - Nhạc Nhạc khóc nhè, khóc nữa nào. Mẹ Nhạc Nhạc nhất, Nhạc Nhạc khóc…

      Vừa đúng lúc Mục Phong Minh cũng ra, thấy Mục Tư Viễn ở cửa lớn liền lớn tiếng: “Con đưa bọn tới hả?”

      Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo giờ mới nhận ra là Mục Tư Viễn cũng tới, nhìn cái rồi thu tầm mắt về ngay.

      Trong lòng thấy khó mà tin, bằng lòng cho bọn ở đây sao?

      Nhưng nghe lại buồn bực : “Hôm nay là cuối tuần nên con đưa bọn chúng tới.”

      Mục Phong Minh thấy thằng con chỉ vào, trong lòng thấy tức cười: “Vậy con đưa chúng tới rồi về , hay là còn muốn ăn tối xong về?”

      Cố Bảo Bảo hy vọng ngay, vậy có nhiều thời gian với bọn trẻ hơn.

      Ấy thế mà lúc này Hoan Hoan lại kêu to lên: “Ba hôm nay dạy con chơi kiếm mà, ba phải giữ lời!”

      Mục Tư Viễn sững sốt, lúc nào vậy?

      Mục Phong Minh cũng bắt chuyện: “Con đáp ứng với Hoan Hoan phải làm được. Mấy thứ xã giao gì đó ở công ty giao cho người khác .”

      Rồi ông nhìn sang người giúp việc: “Còn mau lấy dép cho thiếu gia.”

      Thấy Mục Tư Viễn cũng vào, Cố Bảo Bảo hết sức thất vọng, đành phải với bọn : “Hoan Hoan Nhạc Nhạc, hôm nay mẹ có việc rồi, mai mẹ tới thăm các con nhé, được ?”

      - Mẹ sao lại rồi! - Hoa Hoan lớn tiếng thất vọng. Mục Phong Minh suýt nữa bật cười.

      Thằng nhóc con này, bé tí mà lắm mưu mẹo rồi, lấy cái tính tình kiêu ngạo kia của ba con mà có thể lên tiếng giữ người ta lại sao?

      Quả nhiên, Mục Tư Viễn nghe xong cũng thèm nhìn Cố Bảo Bảo lấy cái, thản nhiên ngồi xuống ghế.

      Hoan Hoan sợ, ba có sao, còn có Nhạc Nhạc ở đây nè!

      Xem xem, nước mắt Nhạc Nhạc lại càng “dữ” hơn, mắt khóc đến đỏ bừng, nhất quyết chịu buông tay.

      - Nhạc Nhạc, mai mẹ tới thăm con có được ? - Cố Bảo Bảo thấy bối rối, muốn dẫn cả Nhạc Nhạc về.
      Last edited by a moderator: 22/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :