1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhdao

      anhdao New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      bực mình với nam chính quá, hóng chap mới

    2. anhdao

      anhdao New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      bực mình với nam chính quá, hóng chap mới

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68.1: Thỏa thuận ký kết trước đây


      ngờ, bên kia lại vang lên giọng nhung nhớ: "Mẹ, con là Hoan Hoan!"

      "Hoan Hoan!" ngẩn ngơ, "Hoan Hoan, trễ thế này mà con ở đâu?"

      Thấy đây là số điện thoại nhà, bé phải trễ vậy mà còn ở bên ngoài gọi điện thoại công cộng chứ.

      "Con ở nhà ông nội."

      Hoan Hoan giọng , mắt mở to quan sát bốn phía, bé phải chờ tới khi ông nội với các dì giúp việc ngủ rồi mới lặng lẽ chạy đến gọi điện thoại đấy.

      Xác định có bị người khác phát , bé mới tiếp tục : "Mẹ, hôm nay con và Nhạc Nhạc gặp ông ngoại đó."

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vui vẻ cười: "Hoan Hoan có thích ông ngoại ?"

      "Thích ạ!" Hoan Hoan lập tức gật đầu, "Vì ông ngoại có hương vị của mẹ, mẹ..."

      Giọng dần, Hoan Hoan có phần đau lòng : "Con với Nhạc Nhạc đều rất nhớ ẹ. Nhạc Nhạc vừa rồi còn chịu ngủ, con mới bảo em là mấy hôm nữa chúng ta có thể gặp mẹ em mới chịu ngủ đấy ạ."

      "Hoan Hoan ngoan lắm."

      Cố Bảo Bảo nghẹn lời, "Mẹ cũng rất nhớ con với Nhạc Nhạc, mẹ nhất định gặp các con. Giờ con... Cúp máy rồi mau ngủ, được ?"

      "Vâng ạ! Chúc mẹ ngủ ngon."

      Hoan Hoan gật đầu, tiếp: "Mẹ, mai con lại gọi cho mẹ nhé."

      "Ừ!" muốn ôm bé rồi hôn bé cái, bé hiểu chuyện như vậy làm thương.

      dám tưởng tượng, nếu với Mục Tư Viễn ra tòa, tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con, sau khi Hoan Hoan mà biết trong lòng nghĩ thế nào đây?

      Bé sớm hiểu chuyện như thế, ba với mẹ lại tranh giành như kẻ thù nhất định lưu lại vết sẹo sâu đậm trong lòng bé!

      Hoan Hoan lưu luyến rời đặt điện thoại xuống, chậm rãi về phòng.

      Bé biết ba với mẹ cãi nhau, nếu ba mà biết bé liên lạc với mẹ, nhất định tức giận.

      Nhưng bé rất nhớ mẹ, đành phải lén lút gọi cho mẹ.

      Rất là muốn với mẹ nhiều hơn nữa!

      Bé thất lạc về phòng mình, nhàng đóng cửa lại, thủy chung có chú ý tia sáng mơ hồ trong góc phòng, cặp mắt đen trìu mến nhìn bé từ đầu tới cuối.

      ...ti$u_h@o...

      Mới sáng sớm thấy bóng dáng mẹ Cố đâu, Cố Bảo Bảo vẫn ở tiệm mỳ phụ tay, trừ việc bưng mâm rửa chén ra còn theo ba Cố học làm sủi cảo.

      Bận rộn y con quay ngừng xoay, mới nghĩ tới những chuyện đau lòng kia.

      "Bảo Bảo, nghỉ lát con."

      Ba Cố đau lòng , lấy cái chìa khóa trong túi ra, "Đây là chìa khóa nhà, con tối về nhà ở ."

      Bên quán mỳ chỉ có phòng ngủ, tối hôm qua Cố Bảo Bảo phải ngủ ghế salon.

      " cần đâu ạ." lắc đầu, "Ba, tối ba với mẹ về nhà , con ở đây trông cho, sáng sớm con giúp ba mẹ mở tiệm, hai người có thể ngủ thêm lát."

      Ba Cố thở dài, ngồi xuống cạnh , "Bảo Bảo à, con có phải trách ba hôm qua tìm lão Mục tổng mà đưa hai đứa bé về phải ?"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu, "Ba, ba gì đó! Con sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Tất cả đều là lỗi của con, con khiến mọi người lo lắng, con thực bất hiếu."

      "Con ấy," Ông vỗ vai con : "Bình thường đều rất thông minh, vì sao khi gặp Tư Viễn thiếu gia lại trở nên hồ đồ như vậy hả con?"

      Cố Bảo Bảo , trong lòng vừa buồn vừa đau.

      "Bảo Bảo, " Ba Cố tiếp: "Hôm qua ba gặp hai đứa bé, trong lòng ba rất thích chúng."

      gương mặt trầm ổn của ông lên nụ cười ôn nhu, "Bộ dạng khả ái ấy giống như khi con còn bé, cũng giống Tư Viễn thiếu gia lúc , ba ôm chúng mà thấy thương tới tận tim phổi."

      "Ba..." Cố Bảo Bảo rất là cao hứng.

      "Bảo Bảo à," Nhớ tới Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, trong lòng ba Cố có vạn lần muốn, thế nhưng: "Lão Mục tổng cũng đặt Hoan Hoan trong tim mà thương , ba sao có thể buộc ông ấy phải từ bỏ đứa cơ chứ? Nhạc Nhạc và Hoan Hoan lại là em sinh đôi..."

      Ông vô lực thở dài, "Hơn nữa Nhạc Nhạc lại mắc bệnh, ba đành lòng chia rẽ bọn a."

      "Ba, con hiểu, con hiểu mà."

      nắm chặt tay ba, "Ba, ba đừng đau lòng, có cơ hội con nhất định dẫn ba với mẹ gặp hai đứa ... Con..."

      Cơ hội như vậy nhất định rất ít .

      Trong lòng ba Cố hiểu , con và Tư Viễn thiếu gia vốn có duyên phận, nếu sau này Tư Viễn thiếu gia kết hôn với người khác, cơ hội để bọn họ và hai đứa gặp nhau càng bé.

      "Bảo Bảo, chuyện sau này để sau này ."

      Ba Cố xoa đầu , đành lòng tạo áp lực cho .

      "Mọi người đâu rồi?"

      Trong lúc chuyện, khu dùng cơm ngoài bếp vang lên giọng của mẹ Cố, Cố Bảo Bảo vội lau khô nước mắt rồi ra, gọi tiếng mẹ, lại thấy Công Tôn Diệp cũng tới.

      "A Diệp?"

      tới có việc gì sao?

      Tại sao gọi điện trước cho ?

      Ba Cố cũng ra với mẹ Cố: "Cả ngày nay bà đâu vậy?"

      "Tôi còn đâu được chứ?"

      Mẹ Cố vui , "Tôi làm chuyện đứng đắn!"

      rồi bà ngồi xuống, lấy thứ gì đó trong túi xách ra đặt lên bàn, nhìn qua Bảo Bảo: "Con tới ký tên lên !"

      Ký tên?

      Cố Bảo Bảo nghi ngờ cầm tờ giấy kia lên, hàng chữ lớn đập vào mắt --- Thư Tố Tụng Về Quyền Nuôi Dưỡng Con Cái ---

      kinh hãi, chỗ người đề đơn kiện bất ngờ lại là tên , mà những chữ đơn kiện là về quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan với Nhạc Nhạc.

      Hóa ra mẹ cả ngày là để tìm luật sư!

      "Mẹ, mẹ..."

      "Con đừng cái gì cả," Mẹ Cố cắt ngang lời , "Chỉ cần ký tên lên đó là được!"

      Nếu phải luật sư , tố tụng quyền nuôi dưỡng con cái chỉ có thể do cha mẹ đưa ra, bà sớm tự ký tên rồi!

      Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy: ", mẹ, con ký, thể ra tòa được..."

      Ba Cố cầm lấy thư tố tụng, trả lại cho mẹ cố: "Bà đừng có làm nhiều chuyện như thế, nhà ta với Mục gia qua lại nhiều năm, lẽ nào bà thực muốn xé rách mặt hay sao?"

      Mẹ Cố ngẩng đầu lên nhìn ông: "Tôi biết ông khó xử, nhưng ông có nghĩ tới con chúng ta hay ?"

      Bà dừng lại rồi tiếp: " đoạt quyền nuôi dưỡng cũng được, ông bảo Mục Tư Viễn cưới Bảo Bảo, chuyện này coi như xong."

      "Bà nhăng cuội gì đó?"

      Ba Cố nhíu chặt mày, là càng càng loạn.

      "Tôi xằng?" Lông mày mẹ Cố nhướng lên, "Bảo Bảo ngay cả con cũng sinh cho cậu ta, cậu ta vì sao cưới Bảo Bảo nhà ta? Cậu ta coi Bảo Bảo nhà ta là cái gì?"

      "Mẹ... Xin mẹ đừng nữa."

      biết mẹ cũng vì tốt cho , thể bác bỏ gì cả, nhưng lời mẹ giống như con dao cắt vào vết thương mà cố gắng quên .

      đau quá!

      Đau quá!

      "Đây... Đây là thế nào?"

      Công Tôn Diệp muốn tiến lên an ủi Cố Bảo Bảo thấy bên ngoài vào người.

      Ba Cố với mẹ Cố sửng sốt, còn tưởng là khách tới, Cố Bảo Bảo lại ngẩng đầu lên nhìn người tới rồi lắc đầu, có phần hoảng loạn chạy .

      Công Tôn Diệp cau mày: "Thân tiên sinh, tới làm gì?"

      Thân Văn Hạo giờ lý với , chạy đuổi theo Cố Bảo Bảo.

      "Bảo Bảo, em sao vậy?"

      rối cục đuổi kịp , "Chuyện gì thế?"

      Cố Bảo Bảo tranh thủ lau khô nước mắt, chính là muốn để thấy nước mắt của mình mới chạy .

      Quay lại, giả bộ như có chuyện gì cả, "Em sao."

      Xong lại cảm giác lời dối của mình quá vụng về, lại bổ sung: "Vừa rồi mẹ em mắng em mấy câu, biết đó..."

      cố nặn ra nụ cười: "Em sợ nhất là bị mẹ mắng."

      Nhìn giả vờ tươi cười, tim liền đau, có thể đoán được mẹ Cố vì sao mắng , "Bảo Bảo a," dịu dàng : "Nếu em có chuyện gì cần người hỗ trợ, nhất định phải cho biết, biết hả?"

      Cố Bảo Bảo gật đầu lấy lệ, "Đúng rồi, đến tìm em có chuyện gì ?"

      Thân Văn Hạo cười yếu ớt, đôi con ngươi tối lại phát sáng, tập trung vào khuôn mặt , " tới thăm em, lần trước em bị cảm đỡ hơn chút nào chưa?"

      Cố Bảo Bảo dám nhìn vào đôi mắt , cúi đầu : " tốt hơn nhiều rồi."

      "Có ?" Thân Văn Hạo tin, đưa tay ra sờ trán , "Để xem nào."

      Cố Bảo Bảo theo bản năng cuống quít né tránh, có thể do động tác quá mạnh, chân cũng đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      "Cẩn thận!"

      Thân Văn Hạo giơ tay ra ôm vào lòng, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người liền trộn lẫn chỗ.

      Hơi thở hỗn loạn là vì tim đập rộn lên.

      Mà Cố Bảo Bảo hít thở hỗn loạn là bởi vì thất kinh!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68.2 <Tiếp>

      " sao!" vội đẩy ra, mặt đỏ bừng.

      Thân Văn Hạo nhìn , bỗng cười, "Bảo Bảo, đáng sợ đến vậy sao? Làm em giống như tránh còn kịp vậy hả?"

      "Em..." há miệng, lại biết phải gì, ngẩng lên nhìn lại thu ánh mắt về.

      Đôi tinh mâu của giống như có sức hút mạnh mẽ mà bá đạo, giống như là phải hút được linh hồn của mới bằng lòng bỏ qua.

      sao lại có ánh mắt như vậy, chỉ là sợ hãi muốn né tránh.

      "Em sao, về ."

      muốn , Thân Văn Hạo theo, dịu dàng : "Bảo Bảo, có chuyện gì nhất định phải ra, đừng mình gánh chịu. Lẽ nào em tin sao?"

      "Em tin ." Côi vội đáp, giúp nhiều lần như vậy, sao có thể tin đây?

      "Nhưng mà em thực sao hết, đừng lo."

      Thân Văn Hạo thủy chung cười yếu ớt, gì thêm, cùng quay về tiệm mỳ.

      " vào ngồi lúc !"

      khách khí mời .

      Nhưng lắc đầu, "Thôi, còn có việc, trước đây."

      "A, vậy à, vậy mau . Cám ơn Văn Hạo, tạm biệt."

      Nhìn bóng lưng vào tiệm mỳ, nụ cười của Thân Văn Hạo liền biến mất, có chút thất lạc xoay , lấy ra thứ gì đó trong túi vò thành nắm rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

      Cố Bảo Bảo vào tiệm, ba mẹ thấy đâu cả, chỉ còn có Công Tôn Diệp.

      Thấy vào, Công Tôn Diệp nhìn lên lầu: "Dì thấy thoải mái, chú theo dì rồi."

      Cố Bảo Bảo gật đầu, ngồi xuống cạnh bóc tỏi.

      Ngước lên thấy thư kiện kia còn đặt bàn, lại đứng dậy lấy.

      Công Tôn Diệp đè thư kiện lại, con ngươi đen thâm trầm nhìn : "Em thực quyết định sao?"

      cũng ngước lên nhìn : "A Diệp, chuyện này là giúp mẹ em làm?"

      Công Tôn Diệp gật đầu, "Nếu muốn đòi lại con, đây là biện pháp tốt nhất."

      Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Vô dụng thôi."

      "Vô dụng?" Công Tôn Diệp cất cao giọng.

      Cố Bảo Bảo muốn nhiều lời, thư kiện cũng cầm, quay người .

      Công Tôn Diệp lại đứng dậy bắt lấy
      Công Tôn Diệp lại đứng dậy bắt lấy cánh tay : “Bảo Bảo, em , em bỏ qua con em hay là bỏ qua chính em?”

      Giọng có phần khác thường, giống như là cơn giận của biển, bề ngoài giả bộ yên ả, “Nếu em bỏ qua chính em, tùy tiện sống cả đời với người, vậy chuyện này quả thực cần thiết phải tiếp tục.”

      Cố Bảo Bảo kinh ngạc quay đầu lại, nghe được cơn giận của , lại hiểu vì sao tức giận: “A Diệp, thế là có ý gì?

      “Em hiểu ý mà!”

      tới giờ chưa từng có sắc mặt xanh xám như này trước mặt , hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến, Cố Bảo Bảo cảm thấy thấp thỏm lo âu.

      “A Diệp… Em…”

      cảm giác mình hẳn nên giải thích vì sao nên lập đơn kiện, lại cắt ngang lời : “Em cần , gì cũng cần , nếu em cảm thấy Thân tiên sinh kia tồi, em cũng có thể với ta! Dù sao …”

      Trong ngực tràn đầy khó chịu, làm cho được nữa.

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, mới hiểu được tới Thân Văn Hạo, “A Diệp, lầm rồi…”

      Xong lại cảm giác mình có chút kỳ quái, tại sao phải giải thích với ?

      Tại sao phải cho ảo tưởng nữa?

      bằng cái gì cũng hơn.

      “A Diệp à,” suy nghĩ chút, giọng : “ về trước , lát nữa có khách đến, em lại bận rồi.”

      “Bảo Bảo!”

      Lời còn chưa dứt, Công Tôn Diệp dùng cơ thể to lớn ấm áp ôm chặt lấy .

      Cả người cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, hai cánh tay lại ôm chặt hơn.

      Hơi thở chỉ thuộc về bao bọc lấy hết mỗi cảm quan của .

      Cái ôm của có lạnh lùng băng giá như của Mục Tư Viễn, cái ôm của ấm áp, tỏa ra hương bạc hà nhàn nhạt, giống như phương thức mà luôn đối với .

      “A Diệp…” há hốc mồm, nỗ lực tìm kiếm lời có thể , lại tựa đầu vào vai , thanh như thầm nức nở bên tai: “Xin lỗi, xin lỗi…”

      tưởng rằng mình có thể gần xa chờ đợi bên cạnh , những khi cần xuất , khi cần nữa biến mất, tưởng rằng mình có thể.

      Song, vừa rồi khi chạy theo ra, thấy Thân Văn Hạo đối với thế nào, thấy được ánh mắt muốn độc chiếm lấy của Thân Văn Hạo, mọi cái tưởng rằng của đều sụp đổ.

      Hóa ra, cũng muốn độc chiếm lấy .

      … Cái tên họ Thân kia… là quá đáng…”

      mà có phần run rẩy, đó là sợ hãi mất , “Em…Bảo Bảo, em cũng quá đáng…”

      Cố Bảo Bảo hoàn toàn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

      “Bà sao rồi? Hay là uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút !”

      Ba Cố đỡ mẹ Cố ngồi xuống ghế, đưa thuốc đặt lên tay bà.

      Mẹ Cố uống thuốc xong lại chịu nghỉ ngơi, nghĩ tới chuyện của con , bà trừ bực mình ra càng là đau lòng.

      “Ba nó, chuyện bọn ông có tính toán gì ?”

      Bà đẩy ba Cố ép hỏi.

      Ba Cố im lặng lên tiếng, vừa rồi với Bảo Bảo, ông thể với bà a, bà mà biết ông có ý định tranh đoạt bọn , ngộ nhỡ huyết áp lên cao gây nguy hiểm tới tính mạng phải làm sao?

      Thế nhưng, cứ tiếp tục kéo dài cũng phải là biện pháp tốt!

      Ông buồn khổ châm điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, mới : “Chuyện của Bảo Bảo, tôi thấy cứ mặc kệ !”

      “Ông cái gì?” Mẹ Cố bật dậy, “Ông có phải ba của con tôi đấy? Lời này mà ông cũng ra miệng được sao?”

      Mẹ Cố lo lắng thong thả cạnh ghế, vừa : “ được! Bảo Bảo chịu ký tên, tôi phải hỏi luật sư xem còn biện pháp nào khác ?”

      rồi bà xuống dưới lầu.

      Ba Cố muốn gọi bà lại thấy bà dừng chân, nghiêng tai lắng nghe bên dưới, “Bảo Bảo về rồi!”

      Bà gọi ba Cố, “Ông mau xuống dưới với tôi, giúp tôi khuyên Bảo Bảo, để con bé ký tên vào dơn kiện.”

      Ba Cố bất đắc dĩ đành phải xuống với bà.

      Vừa mới tới chân cầu thang, mẹ Cố còn chưa kịp lên tiếng thấy Bảo Bảo né tránh cái ôm của Công Tôn Diệp, nhìn : “A Diệp, về chuyện tranh đoạt quyền nuôi dưỡng cần tiếp tục nữa, đừng là em muốn ký tên, cho dù có ký để luật sư đưa ra tòa, em cũng giành được quyền nuôi dưỡng.”

      “Vì sao?” Công Tôn Diệp khó hiểu.

      Cố Bảo Bảo cắn môi : “Bởi vì em ký với ta bản thỏa thuận.”

      “Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?”

      thỏa thuận ghi , đứa bé sau khi sinh ra thuộc về ta, ta cho em tờ séc năm triệu, từ nay về sau đứa bé với em còn bất cứ quan hệ gì.”

      Công Tôn Diệp kinh ngạc đến ngẩn ngơ, mà càng kinh ngạc lớn hơn là hai người đứng ở cầu thang.

      “Con cái gì?”

      Mẹ Cố sắc mặt tái xanh ra, lớn tiếng giận dữ hỏi.

      Cố Bảo Bảo hoảng sợ quay người lại, tưởng mẹ với ba ở lầu, tưởng rằng…

      kịp hỏi tại sao, người mẹ Cố bỗng lung lay rồi ngất !
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69.1: Vì ai mà lo lắng


      Cách tiệm mỳ vằn thắn Cố thị xa, tướng mạo xinh đẹp trong sáng đứng đó gần hai phút.

      đứng im nhúc nhích, phải đợi ai cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái thùng rác cách mình hai ba bước kia.

      Chốc sau, trong mắt lên kiên định, tới, chính xác lấy ra tờ giấy bị vò nát.

      Mở ra xem, sắc mặt trở nên tái nhợt.

      Đây là hai chiếc vé xem ca nhạc đắt tiền, lại bị người mua chúng coi là giấy vụn ném vào thùng rác.

      hẹn được người muốn cùng xem ca nhạc sao?

      Dù vậy, cũng có thể bán lại tấm vé này, hoặc là tặng cho người khác, vậy mà lại vứt chúng ở đây.

      Giống như tính cách của ---

      Nếu có được thứ mình muốn, thà rằng cần chứ tuyệt cần vật thay thế ---

      siết chặt tấm vé, tâm tình kích động nhanh về phía trước.

      ... tieu_hao ...

      Thân Văn Hạo lên xe, cũng khởi động xe ngay mà lấy điếu thuốc trong hộp ra châm.

      Hộp thuốc lá này có lẽ do người nào đó để lại, giờ bị ẩm, hít vào thấy đắng chát.

      Giống như tâm tình bây giờ.

      về nước liền dò hỏi ngay tin tức của ấy, khi gặp lại, ấy lại vẫn quên Mục Tư Viễn, thậm chí còn sinh cho ta hai đứa con trai.

      sao, chỉ cần bọn họ chưa ở bên nhau, vẫn còn cơ hội.

      Mặc kệ bên cạnh ấy còn có Công Tôn tiên sinh, hoặc là người đàn ông nào khác, cũng thèm để ý.

      Chỉ cần ấy tiếp nhận , bằng lòng chăm sóc ấy cả đời.

      Thế nhưng, thái độ của ấy lại làm tiến thối lưỡng nan.

      Hoặc giả, vẫn nên cho ấy thêm chút thời gian để ấy thích ứng với hữu của .

      Dập tắt đầu lọc, khởi động xe, lúc kiểm tra đường thấy bóng hình quen thuộc xuất trong kính chiếu hậu.

      "Tâm Du?"

      kỳ quái đẩy cửa, thò đầu ra hỏi: "Em sao lại ở đây?"

      Trịnh Tâm Du được lời thẳng tới trước mặt , lúc này mới thấy được sắc mặt tái nhợt của , "Tâm Du, em sao vậy?"

      Trịnh Tâm Du kinh ngạc nhìn cái, bỗng chìa tay đưa thứ mình cầm cho thấy.

      Mặc dù có chút chật vật, vẫn hỏi: "Hôm nay... muốn hẹn Cố Bảo Bảo xem ca nhạc sao?"

      Thân Văn Hạo sửng sốt, tay ấy phải là hai cái vé mà vừa rồi ném vào thùng rác hay sao?

      Vì sao chúng lại ở tay ấy?

      Nhìn kinh ngạc và giận giữ dâng lên trong mắt ấy: "Tâm Du, em theo dõi ?"

      Đây coi như là đáp án khẳng định với !

      Hôm nay quả nhiên muốn hẹn Cố Bảo Bảo ra ngoài, người kia trong lòng , vậy mà thực là Cố Bảo Bảo!

      lắc đầu muốn tin, nước mắt lăn xuống, ", đâu, Văn Hạo, cho em biết đây phải , phải..."

      "Tâm Du!"

      nhanh chóng xuống xe, "Em bình tĩnh lại , em rốt cuộc sao thế?"

      chợt nắm lấy cánh tay , "Văn Hạo, người kia trong lòng phải ấy, phải ấy có đúng ? Tất cả đều là em lầm, là em lầm..."

      "Tâm Du,"

      nắm lấy hai vai , muốn bình tĩnh lại, "Em theo tới đây, chính là vì việc này?"

      Trịnh Tâm Du gật đầu, lại lắc đầu, hôm nay sau khi gọi điện thoại cho , đúng lúc gặp Cố Bảo Bảo tới đưa hàng, trong lòng liền có dự cảm ---

      Lúc mà bảo hôm nay có thời gian, từ chối lời mời của nhất định đến tìm Cố Bảo Bảo!

      Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng vẫn dám xác định, hiếu kỳ hành hạ cả đêm ngon giấc, cho nên tới đây!

      Cũng xác nhận những dự cảm ấy là !

      "Văn Hạo, đây là vì sao?"

      cách nào bình tĩnh lại được, "Tại sao lại là ấy? Em... Em có chỗ nào thua kém ấy cơ chứ?"

      Biết là vấn đề này rất ngu ngốc, vẫn nhịn được phải hỏi cho .

      muốn biết nguyên nhân, nhưng khi thực lên tiếng, lại lui bước: "Đừng , đừng , Văn Hạo!"

      hoảng sợ lùi lại, "Xin , đừng !"

      Nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn , đó là ánh mắt kiên quyết, "Tâm Du, trong lòng , chính là Cố Bảo Bảo!"

      quan tâm tới sắc mặt tái nhợt của , cái cần càng phải sớm cho , "Có lẽ việc này em cũng tin, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn quên được ấy!"

      Mặc dù chỉ ngồi cùng bàn năm rưỡi, tuy hiểu mình bị điều gì của ấy hấp dẫn, dù cho có rất nhiều muôn hình muôn vẻ qua lại bên cạnh mình, nhưng vẫn cách nào quên được ấy.

      Đương nhiên, những lời này chỉ có thể với Cố Bảo Bảo, đối với Trịnh Tâm Du, mặc dù thích nhưng cũng muốn làm tổn thương.

      "Em bảo đừng nữa!"

      Nhưng mà, thương tổn cũng thể tránh khỏi.

      Trịnh Tâm Du bỗng hét lên với : "Em bảo đừng nữa mà, vì sao còn , vì sao lại là hôm nay? Vì sao?"

      "Tâm Du!"

      Dường như có gì đó ổn, muốn nắm lấy , lại lùi về sau, xoay người bỏ chạy nhanh.

      "Tâm Du!"

      đuổi theo, chạy qua đường cái, ngồi lên chiếc taxi mất.

      ngẩn ngơ, nghĩ lại câu vừa mới kia --

      Vì sao là hôm nay?

      Vì sao?

      --

      Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? nghi hoặc.

      ... tieu_hao ...

      " gì ơi, định đâu vậy?"

      Nhìn rơi lệ ở đằng sau, người lái xe thận trọng hỏi.

      Nhưng thấy lau nước mắt mà lại lời nào, người lái xe chuẩn bị hỏi lần nữa điện thoại reo.

      Trịnh Tâm Du lấy điện thoại ra, định tắt máy luôn nhưng lại xem màn hình người gọi tới rồi mới lau khô nước mắt ấn nghe.

      Chờ khi chuyện điện thoại xong, người lái xe mới lên tiếng: " gì ơi, xin hỏi đâu?"

      nghĩ nghĩ liền bấm số Mục Tư Viễn.

      Lúc nghe điện thoại Mục Tư Viễn vừa mới đón Hoan Hoan với Nhạc Nhạc xong, tới chuyện mời chuyên gia cho Nhạc Nhạc, vừa hẹn ăn tối vừa thảo luận bệnh tình của Nhạc Nhạc.

      Cúp điện thoại, lấy cái hộp được bọc lại cẩn thận đẹp đẽ trong túi ra.

      Hoan Hoan nhắm chuẩn ngay, lập tức hỏi: "Ba, đó là cái gì vậy?"

      mỉm cười: " món quà."

      "Là ai tặng cho ba à?"

      lắc đầu, "Là ba định tặng cho dì Tâm Du,"

      rồi nhìn Hoan Hoan, "Lát nữa chúng ta tới gặp dì Tâm Du, hôm nay là sinh nhật dì ấy, con phải chúc dì sinh nhật vui vẻ, biết ?"

      Hóa ra là tặng cho dì Tâm Du!

      Trong lòng Hoan Hoan có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.

      Tới địa điểm hẹn, Trịnh Tâm Du đến, chuyên gia còn chưa tới...

      Hoan Hoan lên trước, câu đầu tiên chính là: "Dì Tâm Du, chúc dì sinh nhật vui vẻ!"

      Trịnh Tâm Du sửng sốt, món quà đưa tới trước mặt , ngẩng lên liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của Mục Tư Viễn: "Du Nhi, sinh nhật vui vẻ!"

      Nhìn nhận món quà, thở phào nhõm.

      Hằng năm tới ngày sinh nhật , đều tặng quà.

      Nhưng lần trước sau khi với những chuyện liên quan tới Thân Văn Hạo, cũng có chút chắc, năm nay có nên tặng quà sinh nhật cho ấy .

      Có lẽ, lời chúc tốt nhất mà muốn có hôm nay cũng phải từ , cần gì khiến ấy vui?

      "Cám ơn , Tư Viễn."

      Trịnh Tâm Du nhìn hộp quà trong tay đến mê mẩn.

      Việc đời lẽ nào bao giờ cũng như vậy?

      Cái mong muốn tới, người thích lại dụng tâm chu toàn với .

      " cần cám ơn, chỉ cần em thích là được."

      Mục Tư Viễn nhìn sâu vào mắt , trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

      Bữa tối ngày hôm nay, có thể dùng cơm với , có phải đại biểu giữa và Thân Văn Hạo còn gì...

      "Ba,"

      Bỗng, giọng Hoan Hoan cắt đứt dòng suy nghĩ xa xôi của , "Nhạc Nhạc đói bụng!"

      quay lại nhìn, Nhạc Nhạc quả nhiên là cầm cái thìa mà cắn, bên mép chảy nước bọt.
      lêthanh9009xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :