1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: làm mẹ như thế?



      gắp cho mỗi đứa cái đùi gà, "Nào, chúng ta ăn thôi."

      Vú Vương đành phải ngậm miệng, đúng lúc này điện thoại vang lên, bà liền nghe.

      Mục Sơ Hàn đoạt lấy trước, "Nhất định là gọi, tôi nghe cho."

      "Tư Viễn, là à?"

      Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Cố Bảo Bảo.

      Mục Sơ Hàn nhíu mày, muốn nghe xem ta gì, liền bình tĩnh đáp tiếng "Ừ" .

      Cố Bảo Bảo tâm lực lao lực quá độ, cũng nghe được là ai, mau: "Tư Viễn, em xin , trả Nhạc Nhạc lại cho em, xin . . ."

      Vừa ấy lại nhịn được khóc.

      Mục Sơ Hàn nhất thời nổi giận: "Cố Bảo Bảo, chơi cái trò gì vậy? Bản thân làm chuyện như thế, giờ lại tới cầu xin đồng tình của tôi? cũng lắm thủ đoạn đấy."

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, nghĩ tới người nghe điện là Mục Sơ Hàn, "Sơ Hàn, phải, phải vậy. . . Em nghe chị , "

      vừa vội vừa hoảng, "Chị chỉ cần Nhạc Nhạc, chỉ cần Nhạc Nhạc thôi, xin mấy người đừng cướp nó , đừng mà. . ."

      Nghe tiếng khóc của ta, Mục Sơ Hàn chẳng biết nghĩ tới điều gì, nhãn châu chuyển động, thấp giọng : "Được, vậy mau tới biệt thự tôi , phải nhanh đấy! Bằng tôi mà về, tôi cũng giúp được !"

      Mục Sơ Hàn lén lút mở cửa sau, bóng dáng chạy tới, sốt ruột vào.

      "Chờ !"

      kéo lại, thấp giọng : "Trong nhà có người hầu, định cứ thế này mà vào?"

      Dưới ánh đèn mơ hồ có thể thấy được đôi mắt đầy lo lắng của Cố Bảo Bảo: "Vậy làm sao bây giờ?"

      " theo tôi, " Mục Sơ Hàn ở phía trước, "Tôi trước tiên cầm chân người giúp việc kia!"

      Hai người tới cầu thang, bảo Cố Bảo Bảo trốn trước, mình chạy vào.

      bao lâu, người hầu liền ra ngoài.

      Cố Bảo Bảo sợ người kia quay lại, dám lập tức vào, lại nghe tiếng Mục Sơ Hàn ở cửa: "Mau vào, còn lề mề cái gì? !"

      vội chạy vào, nhìn khắp nơi mà thấy bóng dáng Nhạc Nhạc.

      "Ở lầu!" Mục Sơ Hàn đẩy cái, " mau lên , tôi có thể về bất cứ lúc nào đấy!"

      ấy dẫn Cố Bảo Bảo tới phòng đồ chơi lầu, trong đống đồ chơi, hai thân hình bé chơi đến quên cả trời đất!

      "Nhạc Nhạc!"

      Cố Bảo Bảo kêu tiếng, hai đứa đều quay đầu lại, bé trong đó lập tức đứng dậy, nhào vào lòng .

      "Nhạc Nhạc!" Mắt trở nên ẩm ướt, chỉ buổi chiều mà dài như cả thế kỷ, ôm chặt Nhạc Nhạc: "Mẹ tưởng mất con rồi chứ!"

      " mau !" Mục Sơ Hàn ở bên , "Bằng mất đấy!"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra, lập tức đứng dậy ra ngoài.

      Nhưng mà, còn chưa ra khỏi phòng, giọng thanh thúy vang lên: "Mẹ!"

      sửng sốt, quay ra thấy Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn , trong đôi mắt to tràn đầy bi thương: " là mẹ của con có đúng !"

      ". . ." biết trả lời như thế nào.

      Nếu như phải, lại thể ở bên cạnh bé; nếu như phải, cũng chính là lừa dối.

      "Mẹ!"

      Hoan Hoan lên trước hai bước, "Mẹ muốn dẫn Nhạc Nhạc , có phải là cần Hoan Hoan?"

      "Hoan Hoan!" Cố Bảo Bảo đau lòng khó nhịn, ngồi xuống kéo bé vào lòng, rơi lệ: "Hoan Hoan tha thứ cho mẹ, mẹ. . . Mẹ phải là cần Hoan Hoan. . ."

      chỉ là muốn nhưng lại thể

      "Mẹ."

      Hoan Hoan ôm cổ , bé cũng rất đau lòng.

      "Đừng như vậy!"

      Thấy thế, Mục Sơ Hàn vội vàng kéo bọn họ ra, muốn cho Cố Bảo Bảo mang Nhạc Nhạc , cũng phải là muốn để Hoan Hoan cũng !

      "Cố Bảo Bảo, rốt cuộc hay ? Còn chần chờ nữa là xong đâu!"

      giục.

      Cố Bảo Bảo lau nước mắt, "Hoan Hoan, con phải ngoan, nghe lời ông nội và ba, mẹ tới thăm con, nhất định tới thăm con. . ."

      Nhìn thêm lần cuối, cắn răng đứng dậy, chuẩn bị .

      "Mẹ!"

      Hoan Hoan òa khóc, khuôn mặt nhắn hồng hồng nhăn , từng giọt nước mắt rơi xuống làm Cố Bảo Bảo ruột gan như đứt từng khúc.

      Mà bé vừa khóc, Nhạc Nhạc trong ngực cũng bắt đầu rơi nước mắt.

      "Tất cả đừng có khóc!"

      Mục Sơ Hàn gấp đến độ giậm chân, " muốn cứ tiếp tục khóc."

      Hoan Hoan nghẹn ngào : "Mẹ, mẹ. . . Mang Nhạc Nhạc thôi, Hoan Hoan ngoan ngoãn."

      "Hoan Hoan. . ."

      Bé còn hiểu chuyện như thế!

      Tim Cố Bảo Bảo như bị đao cắt, lại thể làm gì, chỉ có thể quyết tâm bỏ .

      "Cám ơn em, Sơ Hàn!"

      Vội vã ra cửa sau, Cố Bảo Bảo quay đầu lại .

      Mặc dù quen nhau từ , song hai người vẫn hợp nhau, ngờ, hôm nay Sơ Hàn lại giúp .

      " cần cám ơn!"

      Mục Sơ Hàn nhướng mày, "Tôi làm vậy cũng vì của tôi, tôi hi vọng đưa con trai mình rời khỏi đây, đừng quay lại làm phiền tôi nữa."

      ra là thế!

      Nhưng vẫn phải : "Chị lòng cám ơn em, Sơ Hàn! Em yên tâm, chị dây dưa với ấy nữa, vĩnh viễn cũng !"

      xong, xoay người bước , chỉ chốc lát liền biến mất trong màn đêm.

      Mục Sơ Hàn thở dài.

      Cố Bảo Bảo cùng đứa bé đột nhiên xuất rồi cũng còn gì ngăn cản lấy Tâm Du, tất cả trở lại bình thường!

      ————————————————

      Hoan Hoan ghé vào bệ cửa sổ nhìn mẹ với Nhạc Nhạc bỏ , bé lau nước mắt, chạy nhanh tới thư phòng ba.

      Mặc dù phòng khách có điện thoại, nhưng nhất định cho bé gọi điện cho ba, cho nên bé đành phải lén lút chạy vào thư phòng.

      Đầu dây bên kia vang lên giọng của ba: "Hoan Hoan? Con tới thư phòng ba làm gì vậy?"

      "Ba!"

      Hoan Hoan mau: " xong rồi ba ơi, mẹ lại tới dẫn Nhạc Nhạc rồi!"

      Mục Tư Viễn lái xe, nghe vậy lập tức dừng xe ở ven đường, "Hoan Hoan, xảy ra chuyện gì?"

      Cố Bảo Bảo làm sao có thể vào biệt thự được?

      "Ba, "

      Hoan Hoan nóng nảy, "Ba dẫn mẹ với Nhạc Nhạc về trước có được ạ?" Lời thừa thãi cần gì nữa!

      Mục Tư Viễn nhíu mày, lái xe quay về.

      ————————————————

      Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc ra khỏi biệt thự, ngồi chiếc taxi thẳng tới sân bay.

      Lúc cầm hết tất cả giấy tờ tùy thân, hành lý và những thứ khác đều cần, muốn lập tức rời khỏi đây!

      lo lắng của lây sang Nhạc Nhạc, cảm giác được người bé run lên.

      "Nhạc Nhạc đừng sợ, "

      cúi xuống hôn bé, "Mẹ cùng con quay về Mỹ, có được ?"

      Mặt Nhạc Nhạc dán chặt vào ngực , tay nắm lấy áo , có phản ứng gì cả.

      Cả ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, bé nhất định rất sợ hãi.

      Cố Bảo Bảo đau lòng ôm chặt bé, trong đầu bỗng thoáng hình ảnh xem được ti vi, khi đó. . .

      Lúc bé đứng với Mục Tư Viễn và Hoan Hoan, bé lên tiếng câu: Ba, , con rốt cuộc tìm được hai người rồi!

      "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, "

      nhàng buông bé ra, hỏi: "Con có thể được rồi ư? Hôm nay mẹ nghe được con chuyện."

      Hốt hoảng ngày đêm, lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy!

      "Nhạc Nhạc, con được từ khi nào vậy, với mẹ có được ?"

      Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, bé nên cái gì đây?

      Bé chỉ được hai câu thôi, chính là do trai bắt bé học cả!

      nếu bé học được hai câu này, để ý tới bé nữa, trong lòng bé liền sốt ruột, chẳng biết thế nào ngay.

      Nhưng bây giờ, cổ họng bé như bị cái gì chặn vậy, thể phát ra được chữ!

      "Chuyện gì thế này?"

      Bỗng, xe taxi chấn động mạnh, tài xế mắng: "Người trước mặt có biết lái xe hay thế!"

      ngẩng lên, nhìn qua kính chắn gió liền nhận ra ở phía trước là xe của Mục Tư Viễn!

      kinh hãi, để cho tìm được, chuyện này thậm chí ngay cả Công Tôn Diệp cũng .

      Nhưng bây giờ vì sao lại chặn đúng chiếc xe này!

      " chờ chút, tôi xem xe có bị xước gì hay !"

      Tài xế cả tiếng , nổi giận đùng đùng xuống xe, gõ mạnh vào cửa sổ xe Mục Tư Viễn.

      Thấy sắp xuống xe, Cố Bảo Bảo vội cúi xuống, đẩy cửa đối diện xuống.

      khom lưng chạy, dám quay đầu lại, cũng dám gia tốc, e sợ khiến cho Mục Tư Viễn chú ý.

      Chỉ cần, chỉ cần có thể chạy vào đám người lại cách đó xa, có thể trốn rồi!

      "Cố Bảo Bảo, đứng lại!"

      Nhưng mà, thấy !

      sửng sốt, chạy nhanh hơn về phía trước, giơ tay cản chiếc taxi lại, chỉ chốc lát, chiếc xe đỗ lại bên cạnh .

      "Bảo Bảo, lên xe!"

      Người nhô đầu ra phải ai khác mà là Thân Văn Hạo!

      kịp thắc mắc, vội ngồi lên xe.

      Quay đầu lại, Mục Tư Viễn cũng khởi động xe đuổi theo, bấm còi inh ỏi, cảnh cáo Cố Bảo Bảo mau xuống xe.

      "Văn Hạo, mau, mau!"

      Trong lòng sợ hãi, lại chịu khuất phục, đôi môi run rẩy.

      Thân Văn Hạo nhìn cái, dẫm hết cỡ chân ga, quẹo vào quốc lộ ven biển.

      "Reng reng reng. . ."

      Bỗng nhiên, điện thoại Thân Văn Hạo vang lên, Cố Bảo Bảo theo bản năng nhìn sang, sắc mặt khỏi trắng bệch: ". . . Là ấy!"

      Mục Tư Viễn? !

      cười nhạt, nhận điện thoại.

      Giọng trầm của Mục Tư Viễn truyền đến: "Tôi cảnh cáo , lập tức đỗ xe lại, thả con tôi xuống, bằng tôi lập tức báo cảnh sát!"

      "Ha ha!" Thân Văn Hạo lại cười: "Mục Tư Viễn, muốn báo cảnh sát ư? theo được tôi rồi hãy !"

      xong vứt điện thoại, lái xe vào con đường .

      Con đường này dốc nhưng lại hẹp, xe Thân Văn Hạo còn có thể linh hoạt qua, xe Mục Tư Viễn phải cố hết sức.

      Khi qua được đường tới đại lộ còn thấy được bóng dáng xe Thân Văn Hạo.

      "Chết tiệt!"

      mở đèn xe, mới phát đây là bến tàu tư nhân, bên bờ có đậu tất cả du thuyền lớn .

      Trong lòng khẽ động, tiếp tục về trước.

      Quả nhiên, sau lát tìm được xe Thân Văn Hạo, bên trong bóng người, mà cách đó xa, truyền đến tiếng động cơ mơ hồ!

      vội chạy ra, nương theo đèn xe, mơ hồ thấy được mặt biển gợn sóng, bọn họ bằng du thuyền!

      vội lấy điện thoại, "Mau, mau đưa trực thăng tới đây, tôi ở vịnh Hoàng Kim!"

      ————————————————

      Gió biển lạnh thấu xương thổi tới, Cố Bảo Bảo ôm chặt Nhạc Nhạc vào ngực, vẫn yên lòng nhìn ra sau, e sợ Mục Tư Viễn lại đuổi theo.

      Thân Văn Hạo ở bên cười : "Bảo Bảo, em yên tâm, xe mặc dù tệ, nhưng thể lặn xuống nước được!"

      cười cảm kích : "Cám ơn , Văn Hạo."

      Thân Văn Hạo mỉm cười, vỗ vỗ đầu , lên tiếng gì đó lại bị gió biển cuốn .

      " cái gì?"

      Cố Bảo Bảo có nghe .

      ". . ."

      lên giọng, Cố Bảo Bảo vẫn nghe được.

      Lần này át giọng phải gió biển, mà là tiếng cánh quạt từ bầu trời.

      Hai người ngẩng đầu, ngọn đèn sáng rực làm lóa mắt, lúc lâu bọn họ mới nhìn , là chiếc trực thăng đuổi theo du thuyền.

      Cố Bảo Bảo bị dọa sợ: "Mục. . . Tư Viễn. . . !"

      Lúc trực thăng hạ thấp, lướt qua bọn họ từ độ cao hai mươi thước, mang theo từng cơn sóng biển to lớn đập vào đuôi thuyền.

      " tốt!"

      Người cầm lái hét lên: "Nước vào rồi, phải lập tức cập bờ ngay!"

      Thân Văn Hạo tức giận nắm chặt tay, "Gần đây nhất là đâu?"

      Người cầm lái nhìn ra đa, "Là đảo Cát Cát!"

      Du thuyền cập bờ ở đảo Cát Cát, người cầm lái và Thân Văn Hạo cùng kéo thuyền lên.

      Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, lo lắng nghe tiếng ồn xung quanh.

      Dần dần, ngọn đèn tới gần, mang theo từng cơn gió lạnh, trực thăng cũng hạ xuống bờ biển.

      kinh ngạc đứng bất động, nhìn Mục Tư Viễn xuống trực thăng, biết mình còn đường nào có thể trốn.

      Thế nhưng, nhìn càng càng gần, nhìn sắc mặt tức giận nặng nề của , vẫn nhịn được xoay người chạy .

      "Cố Bảo Bảo, còn dám chạy!"

      ở sau lưng quát tiếng, trong lòng hoảng hốt, chân bỗng bị vấp, cả người và Nhạc Nhạc ngã xuống cát, dù ngã nhưng vẫn quên phải chạy, đứng lên tiếp tục, chân đau khiến cho đứng vững vàng lại ngã xuống, tiếp xúc thân mật với bọt sóng.

      "Nhạc Nhạc, có sao chứ!"

      vội đứng dậy, kiểm tra quần áo Nhạc Nhạc, lại phát bé cũng giống mình, bị nước biển lạnh băng làm cho ướt đẫm.

      Gió lạnh thổi tới, Nhạc Nhạc nhịn được rùng mình!

      " làm mẹ như vậy sao?"

      Mục Tư Viễn tiến lên, nổi giận đẩy ra, cởi quần áo ướt sũng của Nhạc Nhạc rồi dùng áo khoác của mình bao bọc lấy bé, ôm vào lòng.

      "Nhạc. . ."

      muốn ôm Nhạc Nhạc lại bị hung dữ trừng mắt, hổ thẹn ngẩn ra, nhìn ôm Nhạc Nhạc lên trực thăng.

      Cứ như vậy. . . Bị mang !

      mất , mất Hoan Hoan, bây giờ ngay cả Nhạc Nhạc cũng mất.

      Nghĩ tới đây, Cố Bảo Bảo nhịn được nữa, giơ tay che mặt, mặc cho nước mắt chảy xuống.

      "Đừng như vậy, Bảo Bảo."

      Thân Văn Hạo tới bên cạnh khoác áo lên người , "Đứa bé có thể mang hôm nay, ngày mai chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp a."

      Ngày mai nghĩ biện pháp?

      Ngày hôm nay cũng thể dẫn bé , sau này còn có cơ hội nào nữa?

      Cố Bảo Bảo thương tâm lắc đầu.

      "Đừng suy nghĩ lung tung, "

      Thân Văn Hạo tiếp tục an ủi , "Em là mẹ bọn , mặc kệ xảy ra chuyện gì điều này cũng thay đổi."

      vuốt lại mái tóc , "Du thuyền ngày mai mới có thể rửa sạch, đêm nay chúng ta ở khách sạn chỗ này, em mau tắm nước nóng bị cảm đó."

      Lúc tiếng trực thăng vang lên, Cố Bảo Bảo tâm loạn như ma, đứng dậy chạy tới bên dưới trực thăng.

      "Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn, "

      cầu xin, " phải chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc, phải chăm sóc con tốt, con khác với những đứa trẻ khác, con. . ."

      được phân nửa, Mục Tư Viễn chợt mở cửa khoang bước xuống, nhìn chiếc áo khoác người .

      "Lên trực thăng."

      Bỗng .

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, cái gì.

      "Lên trực thăng!"

      lặp lại, hất chiếc áo khoác kia , kéo lên trực thăng.

      vào cabin, Mục Tư Viễn kiên nhẫn vung cổ tay, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa dập đầu ở thân phi cơ, nhưng ngẩng lên liền thấy Nhạc Nhạc nhìn mình, trong đôi mắt to thoáng vui vẻ, mặc kệ tất cả tiến lên ôm con trai.

      "Nhạc Nhạc, có lạnh hay ?"

      xoa xoa đôi bàn tay bé .

      Mục Tư Viễn ở bên lạnh lùng : " mà còn ôm nó, nó lạnh hơn!"

      giờ mới ý thức được cả người mình ướt đẫm, vội buông bé ra, cầm cái chăn bọc quanh người Nhạc Nhạc.

      "Khi tới thành phố, lập tức biến mất trước mặt tôi." tiếp.

      Cố Bảo Bảo rũ mắt, bỗng nhìn bên ngoài: "Chờ , thể đưa Văn Hạo cùng được ư?"

      " được!"

      Mục Tư Viễn chút nghĩ ngợi từ chối.

      Cố Bảo Bảo còn muốn gì, lạnh lùng nhìn , "Cố Bảo Bảo, và Thân Văn Hạo là quan hệ như thế nào?"

      "Chỉ là. . . Bạn học."

      trả lời.

      "Vậy vĩnh viễn bảo trì quan hệ bạn học ấy, đừng có thay đổi!"

      ngẩn ngơ, có chút mê võng nhìn , tại sao lại như vậy?

      và Văn Hạo như thế nào, có quan hệ gì tới đây?

      quan tâm sao?

      có phải cũng quan tâm? !

      "Hôm ấy cũng ở đó, hẳn cũng biết cảm tình Tâm Du với Thân Văn Hạo, tôi hi vọng dẫm chân vào trong đó!"

      Cả người Cố Bảo Bảo run lên.

      câu làm trái tim như rơi vào hầm băng, quan tâm ư?

      Đúng vậy, quan tâm, chỉ là quan tâm người kia, vĩnh viễn chỉ là Trịnh Tâm Du.

      muốn nhắc lại, tay vỗ ngực Nhạc Nhạc để dỗ bé ngủ.

      Lúc này, tiếng cánh quạt ngừng lại, người lái nghiêng đầu báo cáo: "Mục tổng, máy bay hết xăng, đêm nay có thể được."

      "Hết xăng?"

      Mục Tư Viễn cả giận , " làm việc thế nào vậy? Có thế phạm sai lầm cấp thấp đến thế ư."

      Người điều khiển giải thích: "Hôm nay lão gia dùng trực thăng, trước khi gọi tôi kịp kiểm tra."

      bóng gió, cú điện thoại kia của thực quá vội vàng, thể trách người điều khiển là ta đây có chuẩn bị sẵn sàng a!

      "Vậy tối nay làm sao bây giờ?"

      Mục Tư Viễn tỉnh táo lại, hỏi.

      "Nơi này có khách sạn, "

      Người điều khiển vội báo cáo: "Mục tổng, bằng tối nay ở khách sạn ."

      Chỉ có thể như vậy.

      ôm lấy Nhạc Nhạc, đoàn người tới khách sạn liền thấy Thân Văn Hạo và người lái thuyền nhận phòng.

      Người phục vụ nhìn ba người lớn với trẻ tới, mặt lộ vẻ xin lỗi: " ngại quá, tiên sinh, chỉ còn lại có hai gian phòng, hai vị tiên sinh này nhận rồi."

      Thân Văn Hạo tiếp: " sao, Bảo Bảo, em với Nhạc Nhạc qua phòng của !"

      Mục Tư Viễn nhíu mày, "Con trai tôi dựa vào cái gì ở phòng của ?"

      rồi tiến lên, đoạt lấy chìa khóa phòng trong tay Thân Văn Hạo.

      "Tôi và con tôi, còn cả Cố Bảo Bảo ở phòng, còn Thân tiên sinh, xin mời và hai người kia ở đêm!"

      xong, kéo Cố Bảo Bảo, trực tiếp tới thang máy.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Nhạc Nhạc có vấn đề gì



      "Tôi ."

      Cố Bảo Bảo bản năng muốn chống cự, cố sức thoát khỏi tay .

      lại nắm chặt, câu nào kéo .

      " buông ra!"

      tiếp tục giãy dụa, Thân Văn Hạo lên tiếng từ phía sau: "Bảo Bảo, làm sao vậy?"

      kịp trả lời, Mục Tư Viễn bỗng bước nhanh hơn, kéo khỏi phạm vi tầm mắt ta.

      "Thế nào?" Đá mở cửa phòng, đẩy vào, lạnh lùng hỏi: "Những lời tôi mới quên nhanh thế ư?"

      Những lời mới ?

      "Tôi thấy vô vị!"

      Cố Bảo Bảo liếc rồi vào phòng tắm.

      Mục Tư Viễn nhìn bóng dáng biến mất sau cửa, con ngươi đen nhánh lóe lên làm người ta được trong lòng nghĩ gì.

      Những lời đó là từ miệng ư?

      Vì Trịnh Tâm Du, cảnh cáo được có cái gì mập mờ với Thân Văn Hạo?

      kia, đến mức rộng lượng đến thế!

      Cố Bảo Bảo mở nước hết cỡ, hy vọng có thể gột sạch mọi ý nghĩ của mình.

      nghĩ còn đau khổ.

      Nhìn bản thân mình "thiên y vô phùng" trong gương mới yên tâm ra ngoài.

      Vừa ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia.

      đè nén nội tâm hoảng loạn, dám nhìn thẳng , dư quang thấy ôm Nhạc Nhạc nằm ở giường, còn bản thân tới ghế sô pha.

      Tiếng cười hài hước từ miệng bật ra, "Cố Bảo Bảo, có thể lên đây."

      Trong lòng căng thẳng, ngoài miệng lại cường ngạnh: " cần."

      nằm xuống ghế, tỏ ý mình có thể ngủ ở sô pha.

      Mà Mục Tư Viễn đặt Nhạc Nhạc xuống: "Lúc này còn e lệ cái gì? Nếu như tôi nhớ lầm, đêm qua. . ."

      Lời càng ngày càng gần, Cố Bảo Bảo quay đầu , cặp môi mỏng của thốt ra những lời ngả ngớn: " còn ngủ trong lòng tôi, hôm nay lại giả bộ như... . ?"

      Ánh mắt Cố Bảo Bảo trở nên sững sờ, nỗi khiếp sợ cùng tức giận đốt cháy gò má, biết !

      Biết được tối hôm qua là !

      "Tối hôm qua . . . uống say. . ."

      " muốn giải thích cái gì?"

      tiếp cận gần hơn, hơi thở nóng hổi phà vào mặt , muốn lùi nhưng lại còn đường để lùi.

      "Tôi. . . Ý của tôi là. . ."

      Đầu lưỡi như bị giữ lấy, nên lời.

      lại thấp giọng cười, căn bản còn chưa tra được thân phận tối qua, nhưng bây giờ cần nữa.

      "Cố Bảo Bảo, tối hôm qua bò lên giường tôi, sợ chồng biết sao?"

      hỏi.

      Cố Bảo Bảo cũng dám trả lời, hỏi hay cười nhạo nữa.

      hận chính mình, tối hôm qua vì sao còn để muốn làm gì làm, để rồi bản thân rơi vào tình cảnh lúng túng bây giờ.

      " trả lời?" nhướng mày.

      Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, buộc bản thân lên tiếng: "Chuyện. . . Chuyện này liên quan tới . . . A. . ."

      bỗng giữ chặt hàm dưới làm đau nhức, nhìn vào mắt thấy trong đó bao phủ bởi lửa giận: "Cố Bảo Bảo, còn muốn dối trá đến mức nào nữa? kết hôn rồi ư? Chồng là Công Tôn Diệp? Hai người có con, đứa bé kia lại là con trai tôi? chuẩn bị thế sao?"

      tức giận?

      Thế nhưng dựa vào cái gì mà tức giận?

      đẩy mạnh tay ra, "Cho dù như vậy có quan hệ gì tới ? quan tâm sao? quan tâm ư?"

      muốn khóc, tuyệt muốn bộc lộ yếu đuối trước mặt , nhưng nước mắt lại chịu nghe lời , chỉ có thể đưa tay lên lau, càng lau lại càng nhiều.

      đành phải úp mặt vào ghế, cho nhìn thấy.

      Nhìn đầu vai run rẩy, đôi mắt Mục Tư Viễn dần ảm đạm, quan tâm sao?

      , quan tâm, chuyện hi vọng nhất là Cố Bảo Bảo cách xa, quấn lấy nữa, nhưng khi chân chính biến mất trong năm năm này, lại thường xuyên nhớ tới .

      nghĩ rằng là do có Hoan Hoan ở bên cạnh, Hoan Hoan do sinh ra, gặp Hoan Hoan, tự nhiên nhớ tới .

      Nhưng khi đột nhiên xuất , lại cho biết kết hôn được thời gian, trong lòng của vì sao có cảm giác phẫn nộ, ghen ghét và. . . Thất lạc!

      muốn thừa nhận bản thân mình có cảm giác như vậy với , bởi vì người , là Du Nhi, là Du Nhi!

      nhìn , ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh: "Tôi quan tâm sống với người đàn ông nào, tôi chỉ chịu được khi con trai tôi lại gọi người khác là ba! Tôi vĩnh viễn để chuyện như vậy xảy ra!"

      thầm cười thê lương đến nguội lạnh, quay lại nhìn vào : "Chuyện như thế phải cũng từng làm rồi sao? Tôi chỉ học tập mà thôi!"

      "Nhưng lại có thể giấu Nhạc Nhạc năm năm!"

      lạnh lùng lên trong mắt làm tức giận, giống như là muốn chứng minh tồn tại của , nắm lấy cổ áo tắm lên, "Cố Bảo Bảo, năm đó rốt cuộc làm gì hả?"

      "Tôi sai, sai, "

      nhìn chằm chằm, " chỉ cần đứa bé, mà tôi có hai đứa, vì sao tôi thể đưa đứa ?"

      ". . . !"

      ấy dám cưỡng từ đoạt lý như thế, " như vậy, tôi đưa thêm tờ chi phiếu, Nhạc Nhạc liền là của tôi! Cái này có gì khó?"

      rồi rút cái thẻ trong túi ra, ném vào , "Cầm lấy!"

      Chiếc thẻ vàng chói lọi làm nhức mắt, ngẩn ra, cúi đầu muốn nhìn .

      Mục Tư Viễn cũng cái gì nữa, đứng dậy đẩy cái: " lên giường mà ngủ."

      có phản ứng, cúi xuống ôm lên ném lên giường, nằm bên cạnh Nhạc Nhạc.

      vùng vẫy lại : "Đây là đêm cuối cùng ở với Nhạc Nhạc, quý trọng nó tốt !"

      xong, kéo cửa ra ngoài.

      "Rầm", Cố Bảo Bảo cả người run lên, ôm chặt lấy Nhạc Nhạc.

      Mấy năm qua, Nhạc Nhạc là trụ cột tinh thần duy nhất của , thế nhưng ngày mai, đợi đến ngày mai, . . . Phải mất bé sao?

      *****************************************************************

      Mục Tư Viễn mình bờ biển, cách xa khách sạn, trong đầu lại là khuôn mặt rơi lệ của .

      biết khi ném tấm thẻ vàng kia ra làm tổn thương .

      biết nếu vì tiền mà sinh con cho , năm năm trước khi thăm dò sổ sách, cũng phát ra là tấm chi phiếu cho kia xu cũng bớt.

      Nhưng nếu động vào khoản tiền kia, trong năm năm này ở Mỹ, dựa vào cái gì để nuôi Nhạc Nhạc?

      Dựa vào Công Tôn Diệp sao?

      Nhưng vì cái gì mà còn chưa kết hôn với Công Tôn Diệp?

      Năm năm, phải Công Tôn Diệp vẫn luôn làm bạn bên cạnh đó sao?

      Nghĩ tới đây, trong lòng tràn ngập giận dữ, tình cảm đối với luôn mâu thuẫn như thế.

      muốn tới gần, cho; muốn lại khống chế được muốn làm tổn thương .

      Cho nên chỉ có thể để xa, tới nơi còn thấy được nữa mới làm tổn thương tới .

      Đẩy cửa phòng ra mới bất tri bất giác mình quay về.

      Chân trời dần sáng, vẫn ngủ được, chỉ ngồi cạnh mép giường.

      Trong căn phòng yên tĩnh, nghe được tiếng hít thở của Nhạc Nhạc và , xen lẫn với tiếng sóng biển đan chéo trong tim .

      cúi đầu, nương theo ánh đèn giường mà thấy được giọt châu nơi khóe mắt .

      Sắp phải rời khỏi Nhạc Nhạc nên rơi lệ ư?

      Ngón tay đặt nhàng ở khóe mắt như muốn lau nước mắt, lại cảm giác được gò má truyền tới nhiệt độ kinh người.

      Tối hôm qua ngồi đợi trong đêm tuyết, đêm nay du thuyền lại mặc cho gió biển thổi vào người, tiếp đó ngấm nước biển, cũng chịu nổi nữa rồi.

      sửng sốt, đặt tay lên trán , nhiệt độ cao tới mức cơ hồ làm bỏng tay .

      "Bảo Bảo, Bảo Bảo?"

      vội lay dậy, trở mình nhưng đôi mắt thủy chung mở ra.

      "Bảo Bảo, Bảo Bảo!"

      gọi nữa, môi nóng lên, bắt đầu mơ: " Tư Viễn. . . Em. . . Em. . ."

      Hiển nhiên, sốt đến mức hôn mê.

      vội nhấc điện thoại lên: "A lô, khách sạn có bác sĩ ? Vậy có thuốc hạ sốt ? Đều có?"

      cả giận , "Vậy mấy người mở khách sạn để làm gì?"

      xong ném điện thoại , nhanh ra ngoài.

      Chỉ chốc lát, lại quay về liền thấy Nhạc Nhạc tỉnh, bóng dáng bé ngồi giường nhút nhát nhìn .

      "Nhạc Nhạc, tới đây."

      lấy chăn bọc lấy con trai, ôm bé đặt ra ngồi ghế để tránh bị lây Cố Bảo Bảo, sau đó gọi điện thoại cho người tới mang quần áo tối qua của và Cố Bảo Bảo giặt.

      "Nhạc Nhạc, " đưa quần áo cho bé, "Mau mặc quần áo vào, chúng ta phải ngay."

      xong quản bé nữa, quay lại giường mặc quần áo cho Cố Bảo Bảo.

      "Mục tổng, bọn họ đưa xăng tới, trực thăng có thể được rồi."

      Chỉ chốc lát, người lái trực thăng ở ngoài cửa báo cáo.

      "Được, khởi động , tôi lập tức tới ngay!"

      ôm lấy Cố Bảo Bảo, muốn gọi Nhạc Nhạc cùng thấy Nhạc Nhạc cũng có mặc quần áo mà chỉ chơi đùa ghế.

      đặt xuống, tới bên cạnh Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, sao con mặc quần áo vào?"

      Nhạc Nhạc như nghe được lời của , tiếp tục chơi mình.

      có chút kỳ quái nhìn bé, hỏi lại: "Nhạc Nhạc, con có nghe thấy ba với con ?"

      Đôi mắt to nhìn sang lại có chút gợn sóng nào gương mặt, bé cúi đầu, tiếp tục chơi với tay mình.

      "Nhạc Nhạc?" Trong lòng kinh hãi, suy đoán trong lòng lên nhưng vẫn thể tin được, "Nhạc Nhạc, con có nghe thấy ba chuyện với con ?"

      tiếp tục hỏi, nhưng Nhạc Nhạc thủy chung có để ý tới .

      Tiếng trực thăng vang lên, Cố Bảo Bảo còn sốt, có thời gian mà hỏi lại, chỉ có thể mặc quần áo giúp cho Nhạc Nhạc.

      ngờ, còn chưa chạm tới tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc chợt cảnh giác nhìn , núp ở góc ghế sa lon, vòng tay quanh người.

      cho rằng Nhạc Nhạc còn sợ người lạ, nhân tiện : "Nhạc Nhạc, ba đây mà, mau để ba mặc quần áo cho con, chúng ta phải lập tức đưa mẹ bệnh viện!"

      Lời còn chưa dứt, Nhạc Nhạc chợt cầm lấy cái gối ôm ném , ngại quá ồn!

      Đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Lòng Mục Tư Viễn chìm xuống, vì sao Nhạc Nhạc biểu như là hoàn toàn nghe được lời ?

      Cho dù bé sợ người lạ, coi là người xa lạ đối với lời cũng phải có chút phản ứng mới đúng a!

      "Bảo Bảo làm sao vậy?"

      Bỗng, Thân Văn Hạo chạy tới cửa, lo lắng hỏi.

      Mục Tư Viễn nhìn cái, nhanh: " ôm Nhạc Nhạc, chúng ta !"

      xong, tiến lên ôm lấy Cố Bảo Bảo ra ngoài.

      Thân Văn Hạo sửng sốt, cũng vội ôm lấy Nhạc Nhạc theo.

      ********************************************************************

      "Sao ấy nóng thế này?"

      Thân Văn Hạo nhíu mày, nhìn nhiệt kế trong tay y tá lên 40 độ.

      Mục Tư Viễn ngồi ở bên có lên tiếng, trong đầu nghĩ lại trận tuyết lớn đêm lễ tình nhân, ấy ngồi đợi bên ngoài quán bar lâu như vậy. . .

      "Ring ring ring. . ."

      Chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của , là Trịnh Tâm Du gọi tới.

      "Tư Viễn, ở đâu vậy? Điện thoại mãi mà được."

      Tín hiệu đảo Cát Cát rất yếu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      ", " Trịnh Tâm Du thản nhiên , "Chú Mục gọi tới bảo em tìm , bảo cùng tới bệnh viện kiểm tra, em với chú ấy rồi."

      "Cảm ơn!" Biết tâm tình tốt mà còn làm phiền, có chút băn khoăn: "Hai người ở bệnh viện nào, tới đó đón."

      " tới đón chú Mục , chú ấy rất muốn gặp !"

      rồi Trịnh Tâm Du báo tên bệnh viện.

      Mục Tư Viễn sửng sốt, phải cũng ở bệnh viện này sao?

      "Hai người ở tầng mấy, lên đó."

      xong đứng dậy, vừa nghe điện vừa ra khỏi phòng bệnh.

      tới tầng 5, quả nhiên gặp ba với Tâm Du, Mục Phong Minh trừng mắt với , " , chuyện đứa bé TV là thế nào?"

      Ông muốn gặp Mục Tư Viễn chính vì chuyện này.

      Nhưng chuyện như vậy mà được ở cái chỗ người đến người này hay sao? Mục Tư Viễn nhíu mày: "Ba, ba kiểm tra xong rồi sao? Ba về trước , tối con đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc tới chỗ ba."

      Mục Phong Minh nheo mắt lại, "Đứa bé kia gọi là Nhạc Nhạc? Hoan Hoan Nhạc Nhạc (vui vui sướng sướng). . ."

      Ông bỗng cười, " Cố đúng là cố tình a!"

      Nghe vậy, Trịnh Tâm Du ngẩng đầu: "Tư Viễn, . . . có hai đứa con trai a!"

      gật đầu, cùng bọn họ vào thang máy.

      Mục Phong Minh nhìn qua cao hứng, vẫn hỏi: "Tư Viễn, Nhạc Nhạc tên đầy đủ là gì?"

      "Cố Vĩnh Nhạc!"

      "Cố Vĩnh Nhạc? !" Tiếng cười của ông càng lớn, "Con đặt tên đứa là Hà Hoan, Cố lại gọi đứa là Vĩnh Lạc, xem ra thế giới này người hiểu con nhất là Cố đấy."

      "Ba, tới lầu rồi, ba chậm chút!"

      vội vã cắt đứt lời Mục Phong Minh , muốn ông những lời này trước mặt Tâm Du.

      Nhưng Trịnh Tâm Du thủy chung cúi thấp đầu, thấy được biểu tình.

      Ba người ra thang máy liền thấy ở hành lang có đám người, xôn xao nghị luận: "Xem này, là con ai vậy? Trời lạnh như thế này lại cho nó mặc quần áo?"

      "Có phải bị bỏ rơi vậy? Nhìn có vẻ khoảng năm sáu tuổi đấy, lớn vậy rồi còn ai nhận nuôi nữa?"

      "Tôi thấy phải là bị vứt bỏ đâu, xem cậu bé này tuấn tú vậy sao lại bị vứt bỏ được chứ!"

      Mục Tư Viễn trong lòng ngẩn ra, vội đẩy đám người kia ra xem, bóng dáng bé ngồi ở góc tường kia ngờ lại là Nhạc Nhạc!

      "Nhạc Nhạc!"

      kinh hãi!

      Vội vã cởi áo khoác ra bao lấy Nhạc Nhạc, nhìn bốn phía cái, cũng có thấy cái chăn bọc lấy bé đâu, .

      "Nhạc Nhạc, sao con chạy tới đây?"

      Nhìn cái miệng nhắn vì lạnh tím tái cả lại, kỳ quái là bé khóc cũng ầm ĩ, ngược lại chăm chú nhìn con sâu chẳng biết bắt được ở đâu, chơi đến quên trời đất.

      Hình như, bé cảm giác được lạnh, cũng thấy nóng, càng cảm giác được những người xung quanh!

      Đám người vây xem thấy có người đến liền tán , Mục Phong Minh xanh mặt lên trước: "Tư Viễn, có chuyện gì thế? !"

      Chuyện gì xảy ra?

      cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra!

      "Chú Mục, Tư Viễn, trước đừng gì cả, "

      Trịnh Tâm Du cũng vội cởi áo lông của mình bọc lấy Nhạc Nhạc, "Xem đứa bé này lạnh quá mà tay đông cứng cả rồi, chúng ta mau vào phòng , trong phòng có hệ thống sưởi hơi."

      Mục Tư Viễn gật đầu, dẫn bọn họ tới phòng của Cố Bảo Bảo.

      Trịnh Tâm Du liếc mắt liền nhìn thấy Thân Văn Hạo, khỏi ngẩn ra, "Văn. . . Văn Hạo, sao cũng ở đây?"

      Thân Văn Hạo trả lời mà nhìn Nhạc Nhạc mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc làm sao rồi? Mục Tư Viễn, vừa rồi bé theo , sao về đây lại thành bộ dạng này?"

      Bé theo ra ngoài?

      Mục Tư Viễn kinh ngạc, căn bản cũng biết!

      Nghĩ tới đây khỏi sợ, nếu như tới hành lang mà chạm Nhạc Nhạc, nếu có ai đó ôm bé trước phải làm thế nào!

      "Nhạc Nhạc!" sốt ruột với bé con trong lòng: "Sao con gọi ba? Hả?"

      Nhạc Nhạc để ý tới , hai mắt nhắm lại như muốn ngủ.

      Trịnh Tâm Du dần dần phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi: "Tư Viễn, Nhạc Nhạc bé. . . Vì sao mặc quần áo?"

      Đứa bé trông giống hệt Hoan Hoan, thực thể bỏ mặc được.

      câu nhắc nhở Mục Tư Viễn, vội : "Sáng sớm muốn tự bé mặc quần áo, bé lại có phản ứng. Sau muốn mặc quần áo cho bé, bé lại cực kì chống cự, bất đắc dĩ, chỉ đành dùng cái chăn bọc bé lại. Còn nữa, trừ hôm qua ở đài truyền hình, mấy ngày nay chưa từng nghe thấy bé câu nào."

      Trịnh Tâm Du là chuyên gia về trẻ em, có thể ấy biết lí do.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: hay là ở lại

      Khát quá.

      Trong mơ hồ, Cố Bảo Bảo gắng sức nuốt ngụm nước bọt, cổ họng như bị đốt cháy khiến mở mắt ra.

      Đập vào mắt là khuôn mặt người đàn ông quen thuộc khiến kinh hãi, mới phát mình được ôm trong lòng.

      Đây là nơi nào?

      Chuyện gì xảy ra?

      Ánh mắt dời chạm đến túi truyền nước ở đầu giường.

      dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra ở đảo Cát Cát, còn nhớ lúc ở trong phòng ra những lời rất tuyệt tình rồi ném lên giường, ngủ cùng chỗ với Nhạc Nhạc.

      tại, người bên cạnh sao lại là ?

      Nhạc Nhạc đâu?

      "Nhạc. . ." cố gắng lên tiếng nhưng cổ họng đau rát làm thể thốt nên lời.

      "Muốn uống nước?"

      Động tĩnh của đánh thức Mục Tư Viễn, phát tỉnh lại, thầm thở phào, ngữ điệu vẫn bình thản như cũ.

      Với Cố Bảo Bảo giọng điệu như vậy quá quen rồi.

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, gật đầu, lại lắc đầu, "Nhạc Nhạc đâu?" khàn giọng nặn ra những chữ này.

      Mục Tư Viễn nhìn đồng hồ, " ngủ với Hoan Hoan."

      --- Cùng Hoan Hoan --- lo sợ yên quan sát khắp nơi, rốt cục thấy đây phải phòng của khách sạn mà là trong biệt thự của .

      Mục Tư Viễn xuống giường bưng tới cho cốc nước: "Uống ."

      Liền thấy Cố Bảo Bảo lui lại sau, trong mắt lóe lên kinh ngạc và kinh hoảng. dám uống nước đưa? !

      Đây cũng là phát mới lạ.

      "Uống !" tiến lên, nâng ót dậy, buộc phải hé miệng, nhanh chậm đổ nước vào.

      Sau đó ngồi giường ôm nữa, chỉ hỏi: " cảm giác thế nào rồi?"

      Ở cùng cái giường cảm giác tốt chút nào.

      Nhưng mà, tay lại đưa ra sờ trán , bản năng muốn né tránh, rút tay lại : "Có vẻ như hạ sốt."

      sốt sao? Khó trách lại gặp ác mộng.

      Mục Tư Viễn nhìn cái, " chuyện được chứ? Tôi có số việc muốn hỏi ."

      Cổ họng vẫn còn rất đau, nhưng muốn bộc lộ yếu đuối trước mặt , lập tức gật đầu.

      "Bệnh của Nhạc Nhạc bệnh là thế nào?"

      biết! sớm muộn cũng biết. Cố Bảo Bảo nhìn sang chỗ khác: "Nhạc Nhạc tôi chăm sóc tốt, cần lo lắng."

      " chăm sóc tốt?" bóp mạnh hai vai , nhìn thẳng vào đôi mắt : "Tôi hỏi , chứng tự bế của Nhạc Nhạc là trời sinh hay sau này mới có?"

      có chút bối rối, nhưng cũng giấu diếm, "Sau này mới có."

      Trước khi bé tuổi còn rất hoạt bát, dần lớn lên tính tình hoạt bát này cũng biến mất.

      Mãi tới khi bé hai tuổi rưỡi mà vẫn chưa được, mới ý thức tới vấn đề nghiêm trọng, sau khi tới bệnh viện kiểm tra mới biết là bé mắc chứng tự bế.

      Mục Tư Viễn cười lạnh lùngi: "Sau này mới có! còn dám có thể chăm sóc tốt cho con? !"

      đẩy tay ra: "Tôi có thể chăm sóc tốt cho con!"

      kiên định trả lời, "Bé dần có chuyển biến tốt, bác sĩ từng , khi tuổi tăng dần bệnh tình bé cũng tốt hơn!"

      "Cố Bảo Bảo, còn rất có đạo lý!" nhíu mày, đè nén cơn giận của mình, " bây giờ xem năm đó làm gì? Làm sao trộm Nhạc Nhạc được? mau!"

      "Tôi có trộm, Nhạc Nhạc là con trai tôi, vì sao tôi thể đưa con ?"

      " rốt cuộc đưa con thế nào?" Mục Tư Viễn ép hỏi.

      còn nhớ năm năm trước, lúc biết được sinh con, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới, ràng chỉ gặp được mình Hoan Hoant!

      Hơn nữa bác sĩ và y tá cũng đề cập tới tồn tại của Nhạc Nhạc!

      "Tôi tự nhiên có cách của tôi!" hàm hồ trả lời.

      cũng nhớ ngày nào đó năm năm trước, khi mà bác sĩ cho biết trong bụng có hai đứa con trai vui vẻ cỡ nào.

      cầm tấm ảnh chụp siêu hào hứng chạy tới công ty, muốn gặp , sau đó cho biết để cũng vui sướng như .

      Thế nhưng, khi mà thư kí gọi điện xin chỉ thị của , lại bảo chờ ở phòng khách.

      Chờ lâu, nhịn được ra ngoài, lại đúng dịp thấy bước ra khỏi phòng làm việc, cùng Trịnh Tâm Du vào thang máy.

      Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, thấy nhưng lại có bất kỳ ý gì là dừng lại.

      hiểu , chỉ cần bên cạnh có Trịnh Tâm Du, chuyện lớn cỡ nào với cũng quan trọng, huống. . . Huống chi là Cố Bảo Bảo đây.

      Thế là, xé nát tấm ảnh chụp siêu , từ lúc đó hạ quyết tâm, muốn dẫn đứa bé , đứa bé chảy trong người dòng máu của nhưng chỉ là con .

      " có biện pháp của sao?" Mục Tư Viễn cười nhạt, "Cố Bảo Bảo, tưởng tôi tin chuyện ma quỷ ấy của ư? Đừng để tôi tìm ra kẻ giúp trộm con tôi , bằng tôi cũng khó đảm bảo tôi làm ra chuyện gì đâu."

      Cố Bảo Bảo , có khả năng điều tra ra, bởi vì người kia là Công Tôn Diệp, chỉ cần và Công Tôn Diệp đều , có khả năng điều tra ra.

      "Ba, mẹ, " Trong lúc chuyện giọng Hoan Hoan ngoài cửa bỗng vang lên, "Ba mẹ rời giường chưa ạ? Nhạc Nhạc em ấy lại chịu dậy, nhưng mà sắp bị muộn học rồi!"

      Mục Tư Viễn thu liễm tức giận, cao giọng : "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc là em trai, con phải chăm sóc em, chút chuyện này tự con nghĩ biện pháp !"

      "Vâng." Hoan Hoan đáp ứng tiếng, "bẹp bẹp bẹp bẹp" quay lại phòng mình.

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo nhanh chóng xuống giường, " đâu vậy?" Mục Tư Viễn giữ lấy , "Rời giường là việc cỏn con, chúng có thể tự gánh vác."

      " muốn đưa Nhạc Nhạc đâu?" lo lắng chính là cái này.

      Mục Tư Viễn đáp, Cố Bảo Bảo sốt ruột, giằng mạnh cánh tay ra.

      Mục Tư Viễn liếc mắt nhìn , bỗng buông tay, Cố Bảo Bảo mất trọng tâm liền ngã xuống giường.

      ". . . !"

      tức giận trừng , lại phát cúc áo ngủ tuột ra, góc độ nằm nửa sấp thế này làm Mục Tư Viễn thu hết xuân quang vào mắt.

      Mục Tư Viễn ngẩn ra, trong lòng chợt có cảm giác kỳ dị. vậy mà nghĩ đôi môi trắng bệch của lại tản mát mê người với

      Chết tiệt! Nhất định là lâu chạm vào phụ nữ nên mới như vậy.

      Vén chăn lên, đứng dậy: "Nhạc Nhạc và Hoan Hoan cùng học!"

      xong, cầm áo ngủ ra khỏi phòng.


      "Nhạc Nhạc, em mau rời giường , lát nữa mời em ăn bánh bao hấp."

      "Nhạc Nhạc, em mau rời giường giận đấy."

      tới phòng Hoan Hoan, chỉ thấy Nhạc Nhạc còn nằm giường, mặc cho Hoan Hoan "cưỡng bức lợi dụ" thế nào bé vẫn động đậy.

      "Ba, " Thấy tới, Hoan Hoan lập tức cầu cứu, "Nhạc Nhạc có phải là bị bệnh hay ạ?"

      sờ thử trán Nhạc Nhạc, nhiệt độ cơ thể bình thường, bé có bị lây Cố Bảo Bảo.

      "Nhạc Nhạc." dịu dàng gọi, lúc chuẩn bị ôm bé lên Nhạc Nhạc lại lui về phía sau, cực kỳ kháng cự đụng chạm của .

      Thấy thế, mắt Hoan Hoan xoay tít, chạy ra ngoài.

      Chỉ chốc lát, bé kéo Cố Bảo Bảo vào, kêu to: "Nhạc Nhạc, mẹ tới rồi, em mau rời giường !"

      Giống như là kỳ tích, Nhạc Nhạc bỗng ngồi thẳng dậy, đôi mắt to khả ái nhìn Cố Bảo Bảo, vươn hai tay ra.

      "Nhạc Nhạc!" Cố Bảo Bảo tiến lên ôm lấy bé, hôn rồi lại hôn, "Đều là mẹ tốt, mẹ ngã bệnh, Nhạc Nhạc nên trách mẹ nhé."

      Nhạc Nhạc ôm chặt cổ , khuôn mặt nhắn tựa vào vai , rất là nhu thuận.

      Mục Tư Viễn biết trong lòng có tư vị gì, giọng như ông cụ: " mau mặc quần áo cho con, sắp tới giờ đến trường rồi."

      Nghe vậy, lo lắng nhìn Nhạc Nhạc, đều song bào thai tâm linh tương thông, cũng mong bé có thể ở với Hoan Hoan, nhưng lần thứ hai hòa nhập với hoàn cảnh mới liệu bé thích ứng được ?

      "Mẹ, " Hoan Hoan kéo áo , "Mẹ yên tâm , ở trường học con chăm sóc Nhạc Nhạc."

      Cố Bảo Bảo trong lòng thấy ấm áp, ngồi xuống xoa đầu Hoan Hoan: "Mẹ tin tưởng con, nhất định chăm sóc tốt cho em trai."

      Được mẹ tín nhiệm, Hoan Hoan cực kỳ cao hứng, "Mẹ, " Bé tiến lên bên tai : "Vậy mẹ có thể ôm Hoan Hoan cái được ?"

      Đương nhiên là được, Cố Bảo Bảo chìa cái tay khác ra ôm Hoan Hoan vào lòng.

      Cảm thụ hai cơ thể mềm mại bé , lòng Cố Bảo Bảo có thỏa mãn gì sánh được, từ trước tới giờ cảnh tượng như vậy chỉ có thể xuất ở trong mộng thôi, mà nay nó lại tồn tại chân đến thế.

      nhắm mắt lại dụng tâm cảm thụ, muốn để lộ ra chút nào.

      Mục Tư Viễn nhìn ba mẹ con mà cảm giác mình cũng có thể bước tới, ôm lấy hai người con trai, nhưng. . . có thể ôm được ?

      do dự, cuối cùng vẫn ra ngoài.

      Ăn sáng xong, vú Vương để thịt khô và hoa quả chuẩn bị vào cặp Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, tài xế sớm đưa xe tới chờ ở cửa.

      "Chờ chút." Nhìn hai đứa bé tay trong tay ra ngoài, Cố Bảo Bảo bước lên lại ôm chặt hai đứa.

      "Nhạc Nhạc, " lại dặn Nhạc Nhạc, "Ở trường học nhất định phải nghe trai, chỉ có thể theo , nghìn vạn lần được chạy lung tung, được ?"

      Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, rốt cuộc trả lời khẳng định.

      Cố Bảo Bảo cười, bi thương trong lòng lại dâng lên cách nào ức chế.

      "Được rồi, mau học ." đứng dậy, muốn để cho hai đứa bé thấy được nước mắt .

      Hai đứa trẻ bước xuống cầu thang, bỗng nhiên, Hoan Hoan quay đầu lại hỏi : "Mẹ, chiều khi con và Nhạc Nhạc về nhà, mẹ ở nhà chờ chúng con về ăn cơm chứ ạ?"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, biết nên trả lời Hoan Hoan như thế nào.

      Khi mà còn hoảng hốt, Hoan Hoan lên xe, xe từ từ ra khỏi cổng.

      kinh ngạc nhìn theo, cho dù còn thấy được bóng xe nữa, vẫn ngơ ngác nhìn theo, mãi đến khi Mục Tư Viễn tới bên cạnh khẽ : " ở lại đây ."

      Cả người run lên, ngạc nhiên quay đầu sang, ". . . gì?"

      Mục Tư Viễn nhìn chỗ khác, thấp giọng : " ở lại . . ."

      Dừng chút, tiếp: "Ở đây có rất nhiều phòng, có thể ở lại."

      Cố Bảo Bảo nhíu chặt lông mày, lại nhịn được cười: "Tôi có thể ở lại tới khi nào? Tới khi kết hôn ư?"

      " đây là có ý gì?"

      Mục Tư Viễn hỏi, trong lòng rất kinh ngạc, có thể ở bên cạnh chẳng phải là điều mong mỏi đó sao? phải nên vui vẻ ư?

      Cố Bảo Bảo hít sâu hơi, " vì sao cho tôi ở lại?"

      "Vì Hoan Hoan và Nhạc Nhạc." chút nghĩ ngợi trả lời, Cố Bảo Bảo cười, "Sau đó có ngày, tôi cho chúng biết, mẹ phải , bởi vì ba sắp kết hôn với người phụ nữ khác, hoặc là mẹ sắp kết hôn với người đàn ông khác. Đúng ?"

      Mục Tư Viễn đáp, lại hỏi: "Làm như vậy có phải quá tàn nhẫn với chúng?"

      "Tàn nhẫn?"

      [​IMG]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Con phải đưa hai đứa bé về



      Hít sâu hơi, Cố Bảo Bảo lặp lại lần nữa: "Tôi vào với , tôi ở lại."

      kiên quyết của khiến Công Tôn Diệp và Giang Phán Phán cũng giật mình, bọn họ ai cũng nghĩ ra, Cố Bảo Bảo vậy mà lại với Mục Tư Viễn như vậy.

      "Cố Bảo Bảo, nghĩ kỹ chưa?" Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Tư Viễn nhìn thẳng vào .

      cũng dám nhìn vào mắt , cúi xuống gật đầu.

      sợ, trốn tránh, chỉ ép mình làm như vậy! Công Tôn Diệp tiến lên nắm lấy tay , "Bảo Bảo, chúng ta thôi."

      gật đầu, chân bước theo .

      phải , muốn để Mục Tư Viễn thấy được nước mắt của .

      "Cố Bảo Bảo!"

      chợt lên tiếng, " có thể ! Thế nhưng nhớ kỹ, hôm nay nếu bước ra khỏi cánh cửa kia, sau này và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc còn bất cứ quan hệ gì nữa! được phép gặp chúng, cũng được xuất trong cuộc sống của chúng!"

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo run rẩy, lo sợ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt .

      tưởng mình xuất ảo giác, trong đôi mắt ấy lại thấy được bi thương. . . , có khả năng, lập tức phủ định ý nghĩ của mình, tuyệt đối có khả năng có thể thương tổn , bởi vì ở trong lòng căn bản có vị trí của .

      ". . . nhất định phải làm như vậy sao?"

      "Đúng!" trả lời như đinh chém sắt, "Cố Bảo Bảo, đừng tôi chưa cho cơ hội."

      xong thẳng vào biệt thự, ném lựa chọn khó khăn này lại cho .

      "Bảo Bảo, chúng ta !"

      Giang Phán Phán thực đành lòng thấy sắc mặt tái nhợt của , ôm lấy vai vừa ra ngoài vừa an ủi : " ta gặp gặp sao? Bảo Bảo cậu yên tâm, đứa bé là do cậu sinh ra, ai có thể ngăn cản cậu quan tâm tới chúng!"

      Lời vừa xong Cố Bảo Bảo lại đột nhiên dừng bước, tránh khỏi cái ôm của ấy, quay lại biệt thự.

      "Bảo Bảo!"

      sốt ruột muốn kéo ấy lại, nhưng Công Tôn Diệp liền ngăn cản, hạ giọng : "Để ấy lựa chọn, đừng miễn cưỡng ấy!"

      Giang Phán Phán thản nhiên nhìn cái, như có điều suy nghĩ nhìn sang chỗ khác.

      Cố Bảo Bảo quay về, đôi mắt vô hồn, trong đầu chỉ còn câu kia của ------ nhớ kỹ, hôm nay nếu bước ra khỏi cánh cửa kia, sau này và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc còn bất cứ quan hệ gì nữa! được phép gặp chúng, cũng được xuất trong cuộc sống của chúng -----

      làm sao có thể? Làm sao có thể làm được những điều này!

      làm sao có thể, làm sao có thể khắt khe với đến vậy!

      mở to mắt muốn để nước mắt lăn xuống, ánh mắt lại trốn rỗng, thậm chí còn thấy được đường phía trước, bỗng trượt chân ngã xuống đất.

      Mục Tư Viễn vẫn đứng sau cửa sổ quan sát tất cả, song kính được làm từ loại thủy tinh đặc thù, người bên ngoài thể thấy được cảnh tượng bên trong.

      thấy quay , nhịn được thở dài, vừa rồi muốn đáp ứng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.

      Nhưng khi thấy Công Tôn Diệp quan tâm , thấy bọn họ nắm tay trong, cơn tức giận tụ trong lòng làm thay đổi chủ ý. . .

      Bỗng ngã xuống!

      Trái tim như bị bóp chặt, muốn bước ra thấy Giang Phán Phán và Công Tôn Diệp tiến lên đỡ lấy .

      "Bảo Bảo đứng lên." Giang Phán Phán đau lòng đến nỗi phải tức giận: "Theo tớ về nhà trước !"

      thêm lời nào đỡ Cố Bảo Bảo dậy, Công Tôn Diệp khe khẽ thở dài, cúi người ôm lấy tới chiếc xe đỗ ngoài cửa.

      Mục Tư Viễn hấp tấp chạy ra, bước chân như được chế chạy xuống, nhưng chiếc xe phóng mất hút.

      đứng tại chỗ vừa ngã, nghe tiếng xe dần dần xa rồi biến mất. . .

      Khuôn viên lớn trở nên yên tĩnh, phảng phất những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


      "Con bảo mẹ phải gì mới tốt đây? Mẹ thế nào lại sinh ra đứa con như con cơ chứ?"

      Mới ba giờ chiều mà cửa hàng mỳ vằn thắn Cố gia đóng cửa, mẹ Cố hai mắt đỏ bừng ngồi ghế, thỉnh thoảng nghẹn ngào vài câu, tình hình như này đâu còn tâm trí mà buôn bán được nữa!

      Cố Bảo Bảo cúi đầu được lời.

      biết nên cái gì, cũng dám gì.

      đường về nhà, Phán Phán cho biết, ba Cố với mẹ Cố xem ti vi cũng thấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.

      Ban đầu họ cũng chỉ coi đó là chuyện mới mẻ nào đó, nhưng mẹ Cố càng xem lại càng thấy đúng, bà hiểu sao tuổi hai đứa bé lại trùng với thời gian khi mà Bảo Bảo ra nước ngoài a?

      Hơn nữa ba hai đứa lại là Mục Tư Viễn, mẹ Cố càng thấy yên lòng.

      Sáng sớm hôm sau bà đặc biệt mua báo đọc, muốn xem bộ dạng hai đứa bé thế nào, vừa xem liền thấy ổn, đôi mắt hai đứa bé giống hệt Bảo Bảo, kẻ khác có thể biết nhưng bà mà lại biết được sao?

      Bà và ba Cố vội gọi điện cho con nhưng được, mới tìm đến Giang Phán Phán.

      Giang Phán Phán cũng biết phải đâu tìm , thể làm gì khác hơn là tìm Công Tôn Diệp, mới tìm được Cố Bảo Bảo.

      "Con chuyện , " Mẹ Cố tức giận nhìn Cố Bảo Bảo: "Rốt cuộc chuyện này thế nào? Mấy năm nay con làm gì, con mau!"

      Cố Bảo Bảo ngước lên nhìn bà, miệng giật giật, vẫn có dũng khí để .

      Ba Cố thở dài, "Bảo Bảo, con , hai đứa bé có phải do con sinh ra ?"

      Ba Cố chưa từng dùng giọng nghiêm túc như vậy chuyện với , trong lòng đau xót, ứa lệ gật đầu.

      Người ba Cố run rẩy bất ổn, hỏi lại: "Ba hai đứa . . . Là con trai lão Mục tổng?"

      Cố Bảo Bảo cắn chặt môi, gật đầu.

      "Con a!" Mẹ Cố đau lòng hô lên, "Mẹ . . . biết nên. . ."

      Lời còn chưa dứt người bà lung lay ngã xuống, tay ôm lấy ngực, nét mặt rất đau đớn.

      Mẹ Cố mắc bệnh cao huyết áp! Ba Cố và Công Tôn Diệp, Giang Phán Phán vội tiến lên đỡ lấy bà, ba Cố vội vàng lấy thuốc đút vào cho bà uống.

      "Mẹ, mẹ. . ." Cố Bảo Bảo lệ rơi đầy mặt, lòng đau như cắt, lại thể làm gì -- nếu như cho tới bây giờ còn , sau đó ba mẹ biết chỉ càng tức giận đau lòng hơn thôi.

      "Con đừng có gọi mẹ là mẹ!"

      Mẹ Cố rất đau lòng, bà vỗ ngực, tiếp tục : "Từ đến lớn, mẹ khuyên con bao nhiêu lần, đừng có ảo tưởng hão huyền gì với Mục Tư Viễn, con có bao giờ nghe mẹ lần chưa?"

      "Đừng nữa." Ba Cố giúp bà thuận khí, khuyên lơn: "Chuyện đến mức này, bà tức giận cũng vô ích, lên lầu nghỉ ngơi trước ."

      xong, ông ra hiệu với Giang Phán Phán, để đỡ mẹ Cố lên lầu trước.

      Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn mẹ, quay ra đau lòng nhìn ba Cố: "Ba, con xin lỗi, con xin lỗi. . ."

      "Bảo Bảo a, " Ba Cố lắc đầu, "Con đừng gạt ba mẹ!"

      rồi mắt ông cũng đỏ lên, giơ tay lên lau chút rồi đứng dậy lên lầu.

      "Ba, mẹ, con xin lỗi!" lấy tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống.

      Ba Cố lên lầu liền thấy mẹ Cố nhất định chịu nằm xuống nghỉ ngơi, thấy ông lên lại nhịn được để nước mắt chảy xuống: "Ba nó a, Bảo Bảo sau này phải sống thế nào đây?"

      Ba Cố đè nén lo âu trong lòng, an ủi bà, " như bây giờ sao? Bà đừng quá lo lắng."

      "Tôi làm sao có thể lo lắng?" Mẹ Cố lau nước mắt, "Nó còn chưa kết hôn sinh hai đứa con rồi, vậy sau này. . ."

      đến đây, bà dừng lại chợt hỏi: "Ba nó, hai đứa bé đâu? Đứa bé đâu?"

      "A di!" Giang Phán Phán ở bên : "Dì đừng có gấp, hai đứa bé bây giờ ở Mục gia."

      "Ở Mục gia?" Mẹ Cố kinh ngạc nhìn cái, "Ở Mục gia là có ý gì?"

      Giang Phán Phán lúc này mới ý thức được hình như mình sai cái gì, ấp úng nữa, mẹ Cố sốt ruột xuống lầu.

      "Bảo Bảo, mẹ hỏi con, " Bà thẳng tới trước mặt Cố Bảo Bảo : "Đứa bé sao lại ở Mục gia? Vì sao theo con?"

      Cố Bảo Bảo nhìn mẹ, dám .

      Nhìn bộ dạng này của , mẹ Cố sao đoán được chứ?

      "Con , " Bà đau lòng nhìn con , "Đứa bé có phải ở Mục gia ? Có phải con chuyên môn sinh con cho Mục Tư Viễn đúng hả! Con. . ."

      Bà chỉ con , tức giận đến ra lời.

      "Dì Cố, dì bình tĩnh lại trước ." Công Tôn Diệp lên trước đỡ bà ngồi xuống sô pha, "Mọi chuyện phải như dì nghĩ đâu ạ."

      mọi chuyện xảy ra gần nhất trong năm năm này cho ba Cố với mẹ Cố, mẹ Cố nghe được chân tướng liền bình tĩnh lại.

      "Vậy bây giờ con định thế nào đây?" Mẹ Cố nhìn Cố Bảo Bảo, "Cứ để con ở Mục gia sao?"

      Cố Bảo Bảo tâm loạn như ma, cũng biết nên làm cái gì bây giờ!

      Nhìn mặt con tái nhợt, mẹ Cố cuối cùng vẫn mềm lòng thở dài, "Bảo Bảo, con sao ngốc vậy chứ? Con tưởng là sinh con có thể trói buộc được Mục Tư Viễn hay sao? Mẹ cho con biết, trong lòng nó mà có con, dù con sinh được con cho nó nó vẫn thương con!"

      "Mẹ, mẹ đừng nữa, đều là. . . Đều là lỗi của con."

      Mẹ Cố nhướng mày: "Vậy con dự định cứ tiếp tục sai vậy sao?"

      Những người ở đây đều sửng sốt, lẽ nào mẹ Cố có ý kiến gì?

      Cố Bảo Bảo ngước mắt nhìn bà, "Mẹ, ý mẹ là. . . ?"

      "Mang con về, con cái nhà họ Cố này cần người nhà họ Mục nuôi."

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo cúi đầu gì, Giang Phán Phán hỏi: "Dì Cố, làm sao mang về? Mục Tư Viễn dễ dàng thả người vậy sao?"

      "Cậu ta dựa vào cái gì thả?" Mẹ Cố tức giận : "Bảo Bảo, con đưa con mình về, lẽ nào sau này muốn chúng sống với mẹ kế? Tục ngữ , mười người mẹ kế có chín là hỏng, con có thể độc ác vậy ư?"

      "Mẹ, đừng nữa." lắc đầu, tâm tư xoay chuyển quay cuồng, sao có thể buông bỏ? có thể làm gì? Nháo với ? Tranh cướp con với ? Làm trò trước mặt Hoan Hoan và Nhạc Nhạc? !

      làm được.

      "Bảo Bảo, em đâu vậy?" Thấy đứng dậy ra ngoài, Công Tôn Diệp lo lắng hỏi.

      "Em sao, em chỉ muốn yên tĩnh chút thôi." xong, ra khỏi quán mỳ.

      ra ngoài, mẹ Cố vẫn từ bỏ, tiếp tục : "Tôi phải tìm luật sư hỏi xem, xem thế nào mới có thể mang hai đứa bé về."

      "Dì Cố, dì đừng có gấp, " Công Tôn Diệp vội vàng : "Nếu Bảo Bảo muốn tranh giành quyền nuôi con, việc này để cháu sắp xếp."

      Ba Cố trầm mặc lâu bỗng ngẩng lên: "Mọi người nên vội, tôi trước. . . Tìm lão Mục tổng thế nào."

      Ông từng làm đầu bếp ở Mục gia hơn ba mươi năm, có tương giao sâu đậm với Mục Phong Minh, Cố Bảo Bảo cũng bởi vậy mới quen biết Mục Tư Viễn.

      Ngại vì tình cảm cũng như thể diện, cũng thể làm mọi chuyện tan tành được! Trong lòng ba Cố chính là hi vọng như thế.


      Cố Bảo Bảo dạo đường hết vòng này tới vòng khác, có mục đích, rồi lại tự chủ tới trường học của Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.

      Lúc đến đúng giờ tan học, nhìn bọn trẻ ra ngoài, ánh mắt lo lắng tìm kiếm hai bóng hình nho quen thuộc.

      Bỗng, đám học sinh rộn ràng tới cửa trường, biết chúng cái gì, lúc nào cũng vang lên tiếng cười non nớt, mà ở giữa vòng vây ấy là Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.

      "Mục Hà Hoan, em trai cậu tên gì thế?"

      "Em ấy là Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan cười trả lời.

      Lập tức lại có người hỏi: "Em trai cậu hình như xấu hổ phải, cũng câu nào hết à?"

      Hoan Hoan hai tay chống nạnh, nhếch cái miệng lên: "Em trai tớ muốn với các cậu, em ấy chỉ thích với tớ thôi!"

      "Vậy các cậu sao cùng mặc bộ giống nhau?"

      "Mục Hà Hoan, cậu sướng , lần sau nếu cậu muốn học thể dục là có thể bảo em cậu thay rồi."

      "Đúng vậy, Mục Hà Hoan, sao cậu lại có đứa em trai giống mình như đúc vậy? Nếu tớ được như cậu còn phải đến trường mỗi ngày nữa rồi. . ."

      Những câu hỏi của đám bạn vừa mới lạ vừa phong phú, Nhạc Nhạc có chút sợ hãi nắm lấy tay Hoan Hoan.

      "Nhạc Nhạc đừng sợ!"

      Hoan Hoan vỗ vỗ cánh tay của em, bước nhanh hơn ra khỏi trường, những người bạn bên cạnh cũng dần tản .

      Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!

      Cố Bảo Bảo bước chân ra, muốn lập tức lên ôm hai đứa, trong mắt chợt lên bóng người, Mục Tư Viễn trước tới trước mặt Hoan Hoan và Nhạc Nhạc

      "Ba!" Hoan Hoan cao hứng gọi tiếng, hôm nay sao ba lại tự dưng tới a!

      Mục Tư Viễn khom lưng ôm lấy bé, "Hôm nay ở trường có ngoan ?"

      Hoan Hoan nhanh chóng gật đầu, "Nhạc Nhạc rất ngoan, cũng rất nghe lời."

      Nhạc Nhạc nháy mắt to nhìn bé, trong ánh mắt trong suốt lộ ra chút vui.

      Mục Tư Viễn nhịn được hôn gò má bé, "Ba chỉ biết là Nhạc Nhạc của ba rất ngoan!"

      xong, vừa cười hỏi, "Tối hôm nay các con muốn ăn cái gì? Ba đưa hai đứa ăn."

      "Con muốn ăn con cua lớn!" Hoan Hoan , mắt lại nhìn xung quanh, cái miệng nhắn dần xẹp xuống, "Ba, mẹ ở đâu ạ? Mẹ có với chúng ta ?"

      đến mẹ, Nhạc Nhạc cũng nóng nảy, uốn éo người, dùng ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

      Mục Tư Viễn xoay người, vừa tới xe vừa nghĩ xem nên với hai đứa bé thế nào, bỗng, dư quang khóe mắt bắt được bóng dáng quen thuộc.

      lập tức quay đầu lại đúng lúc thấy được bóng lưng Cố Bảo Bảo.

      thấy , thấy !

      Cố Bảo Bảo hốt hoảng xoay người muốn chạy trốn, giọng thanh thúy phía sau vang lên: "Mẹ, mẹ!"

      ngẩn ra, ép mình phải tươi cười mới quay lại: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

      tiến lên ôm hôn Nhạc Nhạc, bé bị làm cho nhột, vô cùng thân thiết ở trong ngực cựa quậy. Cố Bảo Bảo nhìn thấy mà thương .

      Ngẩng đầu, Mục Tư Viễn chính mặt thay đổi nhìn , tưởng là dùng giọng băng lãnh mà đuổi .

      Nhưng lâu, chỉ nhìn cái, chỉ : "Lên xe!"


      Bốn người ngồi quanh bàn ăn, cặp song sinh đáng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ao ước của khách nhân, đại khái ai cũng tưởng bọn họ là nhà bốn người hạnh phúc!

      Cố Bảo Bảo có chút thất lạc, kìm hãm được ngước lên nhìn , lại phát cũng nhìn , ánh mắt giao nhau, hai người đều lập tức tránh ra.

      "Nhạc Nhạc, con cua phải ăn thế này!"

      Hoan Hoan từ bàn mỹ vị ngẩng lên mới phát khuôn mặt nhắn của Nhạc Nhạc bị chân con cua làm nhem nhuốc, nhưng ngay cả chút thịt cua cũng chưa ăn được!

      Bé nhanh chóng phát huy phong phạm trai, làm mẫu cho Nhạc Nhạc vài lần, Nhạc Nhạc học được rất nhanh, chỉ chốc lát sau cũng ăn được thịt cua ngon, còn giơ cái chân con cua lên đắc ý nhìn Hoan Hoan.

      Cố Bảo Bảo vui mừng muốn khóc, kể từ khi quen biết với Hoan Hoan tới nay, biểu tình gương mặt của Nhạc Nhạc càng ngày càng phong phú.

      Xem ra, có thể trị hết chứng tự bế của bé phải bác sĩ mà là người trai có tâm linh tương thông này!

      muốn vì ích kỷ của mình mà khiến chúng phải xa nhau!

      "Nhạc Nhạc, nhìn mặt con này, " Mục Tư Viễn đứng dậy ôm lấy Nhạc Nhạc, "Ba đưa con rửa mặt nào."

      Nhìn bóng dáng hai cha con biến mắt ở khúc quanh, đưa mắt nhìn Hoan Hoan, "Hoan Hoan, " kìm nén nước mắt, "Mẹ có mấy lời muốn với con, có được hay ?"

      "Mẹ, mẹ ạ!" Bé vội để đũa xuống.

      Cố Bảo Bảo xoay ra đỡ lấy đầu vai bé , "Hoan Hoan, hôm nay mẹ chuyển ra bên ngoài nhà ba rồi."

      Hoan Hoan sửng sốt, "Vì sao ạ?"

      Bé là thiên tài , từ lâu học được cách tỉnh táo đối mặt với mọi chuyện, cho nên khóc cũng ầm ĩ, đây cũng là nguyên nhân Cố Bảo Bảo chọn với bé những lời này.

      "Con nghe mẹ , mặc dù mẹ sinh ra con và Nhạc Nhạc, nhưng ba mẹ lại có kết hôn, cho nên. . . thể sống cùng nhau được."

      Hoan Hoan nhăn mày, mặc dù Cố Bảo Bảo chọn những từ ngữ tương đối dễ hiểu, nhưng trong nhận thức của bé vẫn cách nào lý giải được lời .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Tôi nữa


      "Nhưng cái này cũng đại biểu mẹ thương các con, ngược lại, mẹ vĩnh viễn đều các con."

      lau nước mắt, tiếp: "Hoan Hoan, ba bề bộn nhiều việc, mẹ lại thể thường xuyên ở bên cạnh các con, sau này con giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, được ?"

      Hoan Hoan gật đầu, lại lắc đầu, từng giọt nước mắt trào ra: "Mẹ, mẹ sao sống với chúng con? Hoan Hoan muốn mẹ sống cùng chúng con cơ."

      "Hoan Hoan đừng khóc, " Cố Bảo Bảo đau lòng chịu nổi, lau nước mắt cho bé, "Hoan Hoan là tiểu nam tử hán, chỉ có thể chảy máu được phép rơi lệ, biết ?"

      Bé quệt miệng, kiên cường gật đầu.

      "Hoan Hoan, mặc dù mẹ sống cùng các con, nhưng mẹ rời xa các con, đây là số điện thoại của mẹ, nếu có chuyện gì lập tức gọi cho mẹ, được ?"

      rồi đưa dãy số viết từ lâu vào bàn tay bé của Hoan Hoan.

      Hoan Hoan mở ra đọc lần, nhớ ở trong lòng, mới thận trọng để vào túi sách.

      "Mẹ, " Bé hỏi: "Mẹ sống với chúng con, có phải là có điều gì khổ tâm hay ? Giống như trước đây mẹ đưa Nhạc Nhạc vậy?"

      "Hoan Hoan!"

      có chút nghẹn ngào, ngờ được Hoan Hoan ra lời thân thiết như thế, nhưng vô luận như thế nào, "Hoan Hoan, đây đều là sai lầm của mẹ, nhưng việc mẹ sinh ra con và Nhạc Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng hối hận. Hoan Hoan, nếu như ba tìm người mẹ mới cho các con, nếu như mẹ mới đối tốt với con và Nhạc Nhạc, các con nhất định phải thử tiếp nhận, có được hay ?"

      Hoan Hoan sửng sốt, "Mẹ, mẹ dì Tâm Du sao ạ?"

      chờ có phản ứng, Hoan Hoan kiên quyết lắc đầu: "Con có mẹ, con cần dì Tâm Du làm mẹ con. Cho dù có ngày ba kết hôn với dì Tâm Du, dì cũng phải mẹ con!"

      Nghe lời bé, từng giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Bảo Bảo trào ra.

      "Mẹ, mẹ đừng khóc."

      Hoan Hoan giơ bàn tay bé lau nước mắt cho , "Hoan Hoan biết mẹ có nỗi khổ tâm, mẹ yên tâm, con và Nhạc Nhạc ngoan, chờ mẹ quay về."

      "Hoan Hoan!" kéo bé vào lòng, Hoan Hoan hiểu chuyện, trong lòng dù vui vẻ nhưng cũng càng thương bé nhiều hơn.

      Tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ!


      Ra khỏi nhà hàng, Cố Bảo Bảo có bỏ ngay, đành lòng làm trò trước mặt Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc cũng bởi vậy cả đêm ngủ được.

      Cho nên dự định quay về biệt thự Mục Tư Viễn, dỗ Nhạc Nhạc ngủ rồi .

      Ngồi xe, Mục Tư Viễn lại : "Thời gian còn sớm, chúng ta tới khu vui chơi ."

      Vừa nghe được ba tiếng "khu vui chơi", Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều cao hứng, Cố Bảo Bảo thể làm gì khác hơn là im lặng nghe theo.

      Tới khu vui chơi, Hoan Hoan liền dẫn Nhạc Nhạc tới chỗ đu quay ngựa gỗ.

      Bé rất quen thuộc ở đây, rất nhanh dẫn Nhạc Nhạc ngồi ngựa, Mục Tư Viễn chỉ cần theo sau trả tiền là được.

      Ngựa gỗ quay chầm chậm, Hoan Hoan vỗ tay bé kêu to: "Ba, mẹ, con bay nè!"

      Nhạc Nhạc nghiêng đầu , cũng học trai vỗ tay, bộ dáng khả ái chọc cười Cố Bảo Bảo.

      Cười xong lại cảm giác có ánh mắt nào đó tập trung vào mình, tự chủ chuyển con ngươi, đụng vào ánh mắt .

      Nụ cười liền cứng đờ, lúng túng quay đầu , lại tới đứng cạnh : "Bảo Bảo, "

      với : "Lời hôm nay , em hãy suy nghĩ chút."

      ngẩn ra, theo đó cười quay đầu.

      Ánh đèn từ đu quay ngựa gỗ chiếu vào gò má , đôi mắt xinh đẹp như những ngôi sao bào trời, cái mũi thẳng cùng đôi môi đỏ tươi đều tản mát ra hương vị mê người.

      Trong lòng Mục Tư Viễn run lên, chân định bước tới vì lời mà dừng lại: " cần nghĩ nữa."

      Mục Tư Viễn nắm chặt lấy lan can, lát sau, khi đu quay dần giảm tốc độ, mới : "Vì Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, cho em cơ hội nữa để suy nghĩ!"

      Trong khi ngựa gỗ ngừng lại, Hoan Hoan dắt tay Nhạc Nhạc vui vẻ chạy ra, "Ba, mẹ, chơi vui quá !"

      Bé cười hì hì , bỗng thấy cách đó xa có người cầm máy ảnh mời chào khách.

      Bé lập tức chạy tới dẫn người nọ ra chỗ mình, "Xin chú chụp cho chúng cháu tấm hình"

      xong bé lại lắc đầu: "A phải, là bốn tấm!"

      "Hoan Hoan. . ." Mục Tư Viễn gọi bé, dường như có chút vui.

      Hoan Hoan lập tức nữa, cặp mắt to đáng thương nhìn ba.

      Cố Bảo Bảo đau lòng tiến lên ôm lấy bé: "Nào, mẹ và con cùng chụp nhé?"

      lại ôm Nhạc Nhạc, ngẩng đầu với người chụp ảnh: "Xin chụp cho ba mẹ con chúng tôi, cám ơn ."

      Hoan Hoan gật đầu, vẫn khát cầu nhìn về phía Mục Tư Viễn, sau khi xác định ba muốn chụp mới thôi quay đầu lại.

      "Được rồi, bạn nhìn máy ảnh nào, "

      Người chụp cẩn thận tỉ mỉ bắt lấy nụ cười Nhạc Nhạc liền thấy người xông vào, đứng ở bên cạnh người phụ nữ ôm con.

      ta sửng sốt, sau đó mỉm cười ấn chụp, ngay sau đó máy liền có ảnh ra.

      Hoan Hoan cao hứng cầm lấy ảnh, đưa cho Nhạc Nhạc: "Đây là của em."

      Rồi lại đưa cho Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn: "Ba, mẹ, đây là của hai người."

      Tấm cuối cùng bé thích buông cứ nhìn mãi rồi mới để vào cặp sách.

      " nào, Nhạc Nhạc, chúng ta chơi nữa ."

      Bé dắt lấy tay em trai, chạy tới chỗ có trò chơi hay.

      Cố Bảo Bảo đuổi theo sát, để lại Mục Tư Viễn mình ở đằng sau, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay -- Cố Bảo Bảo ôm đứa bé, trong nụ cười mang theo tia thương cảm, mà căn bản còn chưa kịp cười nữa.

      chợt quyết định bước vào ống kính, thu hút chắc là do mong muốn của Hoan Hoan, nhưng sao trong lòng lại dường như có háo hức khó hiểu?

      cũng ràng.


      "Cho tôi xuống ở đây !"

      Chơi suốt hai tiếng đồng hồ, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều ngủ sau xe, cần phải tới biệt thự nữa.

      Đây là đáp án cuối cùng của ? !

      Mục Tư Viễn được lời dừng xe sát ven đường, nhìn đẩy cửa rồi bỗng dừng lại.

      nhịn được quay đầu nhìn , tưởng thay đổi chủ ý, lại chỉ : "Xin. . . Chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc!"

      xong, dứt khoát xuống xe, bước con đường lạnh lẽo.

      Chân bước rất nhanh, chỉ có như vậy, mới cho bản thân thay đổi chủ ý.

      Trong lòng có rất nhiều điều muốn, nhưng phải cắt đứt tất cả. . .

      "Em đứng lại!"

      Bỗng, cánh tay bị lực mạnh giữ lấy, Mục Tư Viễn kéo lại, nhìn thẳng vào mắt : "Cố Bảo Bảo, em rốt cuộc là có ý gì?"

      giùng giằng hất tay ra, lại nắm chặt hơn.

      thấy tức cười: "Mục Tư Viễn, những lời này tôi nên hỏi mới phải, có ý gì?"

      "Ý của rất ràng!"

      hét lên: "Lẽ nào em độc ác như vậy? Em biết Nhạc Nhạc buổi sáng chỉ thừa nhận em, em biết Hoan Hoan có mẹ làm bạn, con vui vẻ cỡ nào mà em lại độc ác được vậy ư? Cứ như thế bỏ ?"

      " chỉ trích tôi sao?"

      ngạc nhiên, lại đau lòng, " dựa vào cái gì chỉ trích tôi? Mục Tư Viễn, dựa vào cái gì chỉ trích tôi?"

      Nước mắt lại rơi, ra sức lau chúng , "Nếu thực thương Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, vậy trả chúng lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

      "Trả cho em?" Cặp mày nhướng lên: "Em có thể chăm sóc tốt cho chúng? Em chăm sóc tốt cho chúng thế nào? Nhạc Nhạc còn chưa đủ, em còn định chăm sóc Hoan Hoan để con cũng thành đứa mắc chứng tự bế? !"

      Lời vừa thốt ra liền hối hận, từ đôi mắt hoảng hốt của biết lại làm tổn thương.

      Nhưng lúc này đây, khóc, ngược lại cười ra tiếng: "Mục Tư Viễn, còn có cái gì muốn cho hết , muốn nhục nhã tôi, mắng chửi tôi, đều hết ra ."

      Trong nụ cười giấu kín đau thương, từng đao cắt sâu vào giữa chân mày cùng đôi mắt : "Tôi cần, tôi cần nữa, biết tại sao ? Bởi vì tôi , tôi bao giờ ... nữa. . ."

      lại bị mềm mại ẩm ướt làm cho ngừng lại.

      hi vọng chứng minh được gì đó, dường như. . .

      Theo tiếng "ba" vang lên, tất cả hi vọng của liền kết thúc.

      Cố Bảo Bảo tặng cho bạt tai.

      triệt để ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn , cứ như bản thân chưa từng quen biết .

      đột nhiên ý thức được, còn là Cố Bảo Bảo trước kia nữa.

      Lúc này, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, đau xót, giãy dụa, mê man và sợ hãi.

      còn là chỉ biết dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn , chờ đáp lại nữa.

      Hoặc giả, đằng sau ánh mắt dịu dàng ngọt ngào kia là ánh mắt phức tạp được che dấu rất tốt.

      Bởi vì, khi đó ;

      Mà bây giờ, còn nữa.

      "Lặp lại những lời em vừa ."

      nhìn thẳng vào đôi mắt .

      nắm chặt hai tay mới giữ mình run rẩy, nghe được giọng kia dường như thuộc về nữa: "Mặc kệ nữa, tôi cũng quan tâm. Từ giờ trở , tôi quyết định nữa, mọi chuyện trước kia tới đây là kết thúc."

      Trong đêm đông giá rét, giọng nghe thanh lãnh, nhưng cũng rất kiên quyết.

      Khi những lời kia kết thúc, Mục Tư Viễn dường như nghe được thanh sụp đổ sâu trong lòng.

      Sau đó bước .

      rất nhanh, chỉ vì khi dừng lại, ngụy trang kiên cường kia lập tức nát vụn.

      thể, muốn như thế, ở trước mặt , ngoại trừ ngụy trang ra còn lại bất cứ thứ gì.

      Rốt cục, đến khi hai chân tê liệt, cả người vô lực, biết mình tới đâu, dựa vào tường, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

      Nước mắt vô lực ngã nhào, cho tay vào túi lấy ra tấm hình kia.

      Trong hình, khuôn mặt cùng ánh mắt lên ràng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ còn lại tấm hình, tấm hình mà thôi.

      Tư Viễn! Em quyết định nữa, nhưng linh hồn em cũng chết .

      Tư Viễn!

      áp tấm ảnh vào ngực, những đau thương còn được đè nén nữa liền khóc nấc lên.

      Bảo Bảo!

      Mục Tư Viễn dừng xe trong bóng tối, nhìn bóng người quen thuộc trong con hẻm đối diện, vẫn lái xe theo , lại chút nào phát giác.

      Dọc theo con đường này bước nhanh, suy nghĩ cái gì?

      Mà bây giờ vai run rẩy kịch liệt như thế, khóc ư?

      Lại là vì cái gì?

      Có phải những lời đều là trái lương tâm?

      xuống xe khóa kỹ cửa, nhanh tới đối diện.

      "Tin tin..." Bỗng chiếc xe tải tới, vội lui về sau, sau khi chiếc xe rồi trong ngõ còn bóng dáng kia nữa.

      "Bảo Bảo!"

      chạy tới gọi mấy tiếng, có ai trả lời.

      Ánh mắt lo lắng tìm kiếm quanh con đường, kỳ quái, vậy mà lại thấy bóng dáng đâu cả.

      suy nghĩ chút, lấy điện thoại ra gọi cho , đáp lại chỉ là những tiếng tút tút!

      "Bảo Bảo!"

      lại gọi, vẫn có đáp lại, con đường vắng tanh, từ đầu đến cuối chỉ có mình !

      Hoan Hoan và Nhạc Nhạc còn ở xe, dám xa, chỉ có thể quay về.

      Khởi động xe về phía trước, nhìn con hẻm nhõ kia, mở đèn xe lên vẫn có bóng người.


      Sáu giờ sáng, Hoan Hoan rời giường.

      Bé vẫn ngồi giường mực suy nghĩ, bên chờ Nhạc Nhạc tỉnh lại.

      Hình như trong lòng có cảm ứng, chỉ chốc lát sau, Nhạc Nhạc cũng tỉnh dậy, chỉ là đôi mắt to của bé nhìn sang bên cạnh, có tìm được bóng dáng quen thuộc của mẹ, liền nhất quyết chịu rời giường thay quần áo.

      "Nhạc Nhạc, " Hoan Hoan suy nghĩ mãi, vẫn quyết định với em: "Hôm nay mẹ tới mặc quần áo cho em!"

      Thấy Nhạc Nhạc chuyển sang nhìn mình, bé tiếp tục : "Mẹ rồi, sau này em phải tự mình mặc quần áo."

      Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩn ra, bỗng nhiên giơ quả đấm đánh lên người Hoan Hoan, khuôn mặt bé tràn đầy phẫn nộ!

      "Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan có khí lực hơn, giữ hai tay em lại: " có lừa em, nhưng mẹ chỉ tạm thời xa chúng ta thôi, mẹ nhất định quay về!"

      Nhạc Nhạc nghe, cơ thể bé tức giận xoay thèm nhìn Hoan Hoan.

      "Nhạc Nhạc, em nghe nè, "

      Hoan Hoan kiên nhẫn , "Mẹ và ba bây giờ có chút vấn đề, cần thời gian mới có thể giải quyết. . ."

      đến đây, bé dừng chút, nếu ba và dì Tâm Du kết hôn, vấn đề giữa ba và mẹ vĩnh viễn thể giải quyết, cho nên, "Nhạc Nhạc, chúng ta phải giúp mẹ, mà phải bướng bỉnh tùy hứng, em biết ? Chỉ cần chúng ta nghĩ cách, mẹ nhất định về!"

      Nghe vậy, Nhạc Nhạc mới quay ra nhìn Hoan Hoan.

      "Tới đây, Nhạc Nhạc, em trước tiên phải tập mặc quần áo vào buổi sáng nhé được ?"

      Hoan Hoan liền đưa quần áo cho em.

      Nhạc Nhạc nhận lấy mặc từng món, nước mắt lại nhịn được trào ra.

      "Đừng khóc, Nhạc Nhạc, " Hoan Hoan lau nước mắt cho em, mặc dù chính bé cũng muốn khóc, thế nhưng: "Mẹ , chúng ta là tiểu nam tử hán, chỉ được chảy máu được rơi lệ! Em hiểu chưa?"

      Nhạc Nhạc kiên định gật đầu, tự lau nước mắt .

      "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, các con dậy chưa?"

      Ngoài cửa vang lên giọng ba, Hoan Hoan vội trả lời: "Ba dậy sớm ạ! Chúng con dậy rồi."

      Mục Tư Viễn đẩy cửa vào, vốn muốn tới giúp Nhạc Nhạc mặc quần áo thấy Nhạc Nhạc quần áo chỉnh tề rồi.

      "Nhạc Nhạc giỏi quá!"

      cười hôn khuôn mặt nhắn của bé, ôm lấy hai bé ra.

      "Ba, " Hoan Hoan bỗng nhiên : "Hôm nay sau khi tan học chúng tới chỗ ông nội được ạ? Con cũng có hơi nhớ ông nội rồi."

      Mục Tư Viễn gật đầu, cũng tốt, dù sao ông cụ cũng đòi gặp Nhạc Nhạc, vậy hôm nay đưa hai đứa tới .


      Cố Bảo Bảo dậy rất sớm giúp ba mở tiệm, bọn họ kinh doanh chủ yếu là buổi sáng, cho nên ba Cố với mẹ Cố thường mới năm giờ dậy rồi.

      Trước đây Cố Bảo Bảo lúc ở nhà cũng bình thường hay hỗ trợ, tại ngược lại có hơi quen, ngẫm lại bọn họ mỗi ngày đều như vậy, trong lòng thực rất hổ thẹn.

      Ba Cố thương lắm, ông biết tối qua con ngủ rất muộn, vì thế : "Bảo Bảo, con chớ vội, nghỉ ngơi chút ."

      "Con sao đâu ba."

      Khi điện thoại vang lên, ba Cố ngừng việc lại: "Chào buổi sáng, đây là tiệm mỳ vằn thắn Cố thị!"

      Khi ông cũng rút bút kẹp ở áo ra, viết viết lên giấy dán tường, "Vâng, đưa tới đúng giờ, tạm biệt."

      Cúp điện thoại, ông liền tới phòng bếp bận bịu.

      Cố Bảo Bảo đứng sát lại nhìn, chỉ thấy giấy viết: Building Dụ Long C-801, ba suất vằn thắn, năm suất mỳ xào, mười cái sủi cảo.

      Chương 67.1: Hoan Hoan Nhạc Nhạc là em.


      sửng sốt, vào bếp hỏi: "Ba, ba với mẹ còn mở dịch vụ giao hàng nữa sao?"

      Ba Cố gật đầu, cười : "Chỉ đưa trong 5 km thôi, ba với mẹ con coi như rèn luyện thân thể."

      Trong lòng Cố Bảo Bảo ê ẩm, "Ba, lát nữa con đưa giúp ba, dù sao con ở nhà cũng có việc gì làm cả."

      Ba Cố sửng sốt, lập tức cười gật đầu: "Được, được."

      rồi vội vàng quay ra rán sủi cảo.

      Cầm đồ phải giao lên lầu tám, bức tường ở đó có dán mấy chữ thiếp vàng to: Lớp mẫu giáo.

      Mặc dù thời gian còn sớm nhưng có phụ huynh đưa con em tới.

      Cố Bảo Bảo cầm đồ tới quầy lễ tân, "Xin chào, tôi ở quán mì vằn thắn Cố thị."

      Quầy lễ tân chỉ có người bề bộn, nghe tiếng vội lấy cuốn vở màu xanh ra rồi với : "Phiền đưa giúp tôi tới phòng họp A1, ở đó có người tính tiền cho ."

      xong kia vội chỉ tay ý bảo ở bên kia.

      Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm túi đồ vào.

      Cửa phòng họp nửa khép hờ, Cố Bảo Bảo tới cửa liền nghe tiếng chuyện.

      phải cố ý nghe trộm, chỉ là khi gõ cửa, bên trong lại có trả lời.

      Sau đó giọng kia lại vọng ra: "Văn Hạo, Pháp rồi sao? Em đổi sai giờ mới gọi điện cho ."

      sửng sốt, giọng này hình như là của... Trịnh Tâm Du? !

      Hóa ra Trịnh Tâm Du làm ở đây.

      vội lui ra, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng lời Trịnh Tâm Du: " Pháp à? Tối qua em tới mà sao thấy ở nhà?"

      Lời Trịnh Tâm Du rất mau, giống như là sợ đối phương cúp máy, "Văn Hạo, tối mai có rảnh ? Trong công ty có số việc, em muốn thương lượng với ... Mai rảnh sao? Buổi chiều? Vậy cũng được."

      Dừng chút, còn : "Văn Hạo, thực ra ngày mai là... Alo, Văn Hạo? !"

      Còn chưa xong bên kia cúp máy.

      thất vọng bỏ điện thoại xuống, ngây người như phỗng.

      "Cộc cộc..."

      Chợt tiếng gõ cửa vang lên, mới bình thường lại, ngoảnh ra thấy người cầm đồ tới, lấy làm kinh hãi: " Cố, sao lại là ?"

      Cố Bảo Bảo cười để khuôn mặt mình trông tự nhiên hơn, "Quán mì vằn thắn là do ba mẹ tôi mở."

      bỏ túi đồ lên bàn "Mọi người thừa dịp còn nóng mau ăn , tôi trước đây."

      Trịnh Tâm Du gật đầu, nhìn gần tới cửa mới phản ứng được: "Chờ , bao nhiêu tiền vậy?"

      " cần đâu, coi như chút tấm lòng ."

      Cố Bảo Bảo quay lại nhìn ấy: "Mấy năm này, cám ơn chăm sóc tốt cho Hoan Hoan! Tôi biết làm sao để cám ơn nữa."

      " Cố, đừng vậy."

      Trịnh Tâm Du tới trước mặt , mỉm cười : "Sau này, có thể tự chăm sóc Hoan Hoan được mà, Hoan Hoan cái gì cũng thiếu, chỉ cần người mẹ thôi!"

      Cố Bảo Bảo có thể cảm giác được ý tốt từ lời ấy , nhưng thể với ấy điều gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

      " Trịnh, tạm biệt."

      "Tạm biệt." Trịnh Tâm Du bắt được đau xót sâu trong đôi mắt kia, hẳn nên đồng tình với ấy phải sao?

      Nhưng lại có tâm tình ấy, có lẽ là bởi vì... Văn Hạo.

      Nghĩ tới đây, cả người run rẩy, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên trắng bệch...

      Cố Bảo Bảo quay lại tiệm mì, chỉ thấy ba bận rộn mà mẹ lại thấy đâu cả.

      vội tiến lên hỗ trợ, vừa : "Ba, huyết áp của mẹ có phải còn chưa có hạ ạ?"

      Ba Cố lắc đầu, "Mẹ con ra ngoài từ sớm rồi, cũng biết làm gì nữa."

      Chờ tới khi gần hết khách, mẹ cũng về.

      "Mẹ!"

      Cố Bảo Bảo gọi tiếng, bà để ý, trực tiếp ngồi xuống cái bàn trống, "Ba nó, ông mau tới đây, tôi có việc muốn với ông."

      "Chuyện gì thế?"

      Ba Cố tới liền thấy mẹ Cố cầm giấy tờ nhà mình, còn cả hai quyển sổ tiết kiệm đều bày hết lên bàn.

      Ông khỏi hiếu kỳ: "Bà làm gì vậy?"

      Mẹ Cố đáp, hỏi: "Ông hãy thành với tôi, ông có tiền riêng hay ."

      Ba Cố nhíu mày, ông sao lại có tiền riêng được?

      Mẹ Cố tiếp: "Ông đem hết mấy thứ cổ phiếu của ông cho tôi."

      chờ ba Cố phản ứng, bà lại quay ra với Cố Bảo Bảo: "Con còn bao nhiêu tiền?"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Mấy... Mấy ngàn..."

      "Cái gì?" Mẹ Cố nhướng mày, kiên nhẫn quay , "Chút tiền ấy coi như đủ."

      "Bà muốn làm cái gì vậy?"

      Ba Cố nghi ngờ hỏi, bất động sản lại thêm sổ tiết kiệm, cộng với tiền cổ phiếu của ông cũng gần hai trăm vạn, mẹ Cố cầm nhiều tiền vậy để làm gì?

      Mẹ Cố hừ tiếng, "Tôi hỏi luật sư, muốn dành con về phải chứng minh chúng ta có thể nuôi dưỡng, tôi lấy số tiền này cho quan tòa thấy, để quan tòa biết, phải chỉ có Mục gia mới nuôi được bọn trẻ!"

      Cố Bảo Bảo nghe xong, sắc mặt trắng bệch, "Mẹ, đừng làm vậy..."

      "Đừng cái gì hả?"

      Mẹ Cố cắt ngang lời , "Con bằng lòng để con mình cho mẹ kế nuôi sao, mẹ muốn đưa cháu ngoại của mẹ cho Mục gia! Bọn trẻ còn , đương nhiên phải sống với mẹ, lẽ nào con ngay cả điểm này cũng biết?"

      đương nhiên hiểu, chỉ là "Mẹ, nên ra tòa, đừng như vậy mà!"

      "Đúng nha, dù sao cũng nên ra tòa đâu bà."

      Ba Cố cũng đồng ý với cách nghĩ của mẹ Cố, "Chúng ta cũng có quan hệ chủ mướn với lão Mục tổng ba mươi năm, làm sao có thể ra tòa được? !"

      "Vậy ông phải làm sao bây giờ?"

      Mẹ Cố tức giận hỏi.

      "Tôi ," Ba Cố cởi tạp dề, "Tôi tìm lão Mục tổng!"

      ...tieu_hao...

      Người giúp việc gõ mở cửa phòng, "Lão gia, thiếu gia tới."

      Mục Phong Minh "ừ" tiếng, mí mắt cũng ngẩng, "Nó tới làm gì?"

      Người giúp việc cười: "Đương nhiên là dẫn tiểu thiếu gia... Hai tiểu thiếu gia tới thăm ngài!"

      "Cái gì!" Mục Phong Minh ngạc nhiên bỏ quyển sách xuống, vội đứng dậy ra ngoài.

      "Ông nội!" Mới vừa tới phòng khách, bóng dáng bé vui sướng nhào vào ông, bóng dáng bé khác đứng cạnh sô pha nháy cặp mắt to nhìn ông.

      Trong lòng ông cực kỳ ưa thích, "Nhạc Nhạc, tới đây nào, tới chỗ ông nội này!"

      Nhạc Nhạc nhúc nhích, mặc dù đường tới đây Hoan Hoan giải thích "ông nội" với bé, nhưng "ông nội" cũng xa lạ giống "ba", bé muốn tới gần.

      "Nhạc Nhạc, mau tới đây!"

      Thế nhưng Hoan Hoan lại thúc giục bé, bé thể làm gì khác đành tiến lên trước.

      Mục Phong Minh ôm lấy bé, bé còn thấp và gầy yếu hơn cả Hoan Hoan, chứng tự bế khiến trong đôi mắt bé lộ ra sợ hãi và khủng hoảng đối với bên ngoài, ngay cả khi ông nhớ lại màn thấy ở bệnh viện cũng khiến ông đau lòng .

      " tìm bác sĩ cho Nhạc Nhạc chưa?"

      Ông hỏi.

      Mục Tư Viễn gật đầu: "Tâm Du có giới thiệu chuyên gia uy tín, hẹn ngày mốt gặp mặt."

      Nghe vậy Mục Phong Minh mới yên tâm, vừa dặn người giúp việc làm thêm mấy món cho bữa tối, vừa với Mục Tư Viễn: " sao, con bận !"

      Mục Tư Viễn biết ông muốn giữ Hoan Hoan và Nhạc Nhạc bên cạnh, trước đây vì để Hoan Hoan tới trường gần hơn cho nên mới ở đây, bây giờ có thêm Nhạc Nhạc, lại muốn giữ hai đứa bé ở bên cạnh mình.

      Vì vậy chút nhượng bộ : "Sáng mai con tới đón hai đứa học."

      "Con...!"

      Mục Phong Minh đục nước béo cò như ý, sắc mặt có phần khó coi, nhưng là ba bọn , cầu này có gì đáng trách.

      Mục Phong Minh thể làm gì khác hơn : "Sáng sớm mai rồi ."

      xong ông bế hai đứa bé tới phòng đồ chơi.

      Nhìn bóng dáng ông, đôi mắt Mục Tư Viễn lập lòe lúc sáng lúc tối mới bỏ .

      Vừa tới phòng đồ chơi, hai đứa bé đều rất vui, đặc biệt là Nhạc Nhạc, nơi này có rất nhiều đồ chơi mới lạ mà bé chưa từng thấy, lập tức mê say.

      Thấy vậy, Hoan Hoan vội thầm đẩy em, sau đó lặng lẽ nháy mắt, ra hiệu em đừng quên chuyện thương lượng xong ở trường đó.

      Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, lập tức bỏ đồ chơi xuống, tới góc tường cuộn mình lại.

      Mục Phong Minh vội lên tiếng: "Nhạc Nhạc, con sao thế?"

      Nhạc Nhạc để ý tới ông, ngơ ngác nhìn chỗ, như lão tăng nhập định.

      Mục Phong Minh có chút nóng nảy, "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc làm sao rồi?"

      Hoan Hoan thở dài, nhăn cặp mày : "Em ấy nhất định là muốn tìm mẹ, ngày nào cứ tới lúc muốn tìm mẹ là em ấy lại như vậy đó ông!"

      Tìm mẹ? !

      Mục Phong Minh sửng sốt, lúc này người giúp việc gõ cửa : "Lão gia, dưới lầu có vị Cố tiên sinh muốn gặp ngài."

      "Ai vậy?" Ông ngạc nhiên.

      Người giúp việc lập lại: " vị Cố tiên sinh, ông ấy trước kia là đầu bếp của biệt thự bên kia."

      Ông gật đầu, " mời ông ấy lên ."

      xong, ông suy nghĩ chút, lại đặc biệt dặn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, con với Nhạc Nhạc chơi ở đây, ông phải gặp vị khách rất đặc biệt, các con nhất định được quấy rầy, biết ?"

      Thấy Hoan Hoan gật đầu ông mới ra, cũng hạ giọng dặn người giúp việc chú ý cửa, nhất thiết được để hai đứa bé ra ngoài.

      ...tieu_hao...

      Ba Cố theo người giúp việc vào nhà, ông thầm quan sát bốn phía phen, mặc dù căn nhà này rất lớn, lắp đặt thiết bị cũng cực kỳ xa hoa, ông vẫn hiểu sao lão Mục tổng lại ở biệt thự.

      Vào phòng khách thấy Mục Phong Minh đợi ông, ông vội vào cười : "Mục tổng, lâu rồi gặp, ngài có khỏe ?"

      Mục Phong Minh cười tủm tỉm gật đầu, "Mau ngồi, mau ngồi!"

      Ba Cố có phần khẩn trương xoa xoa tay, cũng ngồi xuống, chỉ : "Mục tổng, lâu vậy rồi mà tới thăm ngài, lần này tới là có chuyện muốn làm phiền ngài, tôi thực ... Áy náy."

      Mục Phong Minh đại khái đoán được chuyện gì, bề ngoài lại tỉnh bơ: "Lão Cố, ông có chuyện gì cứ thẳng, chỉ cần tôi có thể giúp ông, tôi nhất định tận lực."

      Ba Cố gật đầu, lại khe khẽ thở dài, "Mục tổng, tôi cũng có ý gì khác, nhưng con cái hiểu chuyện, tôi chỉ đành mặt dày cầu ngài, ngài xem... Hai đứa bé Hoan Hoan và Nhạc Nhạc..."

      rồi ông kìm được lại gần hơn: "Mục tổng, chuyện này... Ngài hẳn là biết!"

      Nhạc Nhạc ở ti vi lộ ra ngoài ánh sáng, ông muốn cũng được!

      Mục Phong Minh vẫn tươi cười: "Lão Cố à, ông ngồi xuống trước , chuyện này chúng ta cứ từ từ với nhau."

      Ba Cố đành phải ngồi xuống, chờ xem ông ấy có lời gì .
      Chương 67.2 (Tiếp)


      "Lão Cố," Mục Phong Minh lên tiếng: " tới Hoan Hoan, năm nay Hoan Hoan cũng năm tuổi rồi, sao ông giờ mới đến với tôi chuyện này?"

      Ba Cố đau lòng thở dài, "Mục tổng, gạt gì ngài, nếu phải mấy ngày trước đứa bé Nhạc Nhạc lên ti vi, tôi còn biết khi nào mới có thể biết mình có hai đứa cháu ngoại, Bảo Bảo... Con chúng tôi dấu chúng tôi khổ a."

      rồi ông đem chuyện Cố Bảo Bảo mấy năm này gạt rằng được công ty phái tới bổ túc ở Mỹ.

      Hóa ra là có chuyện như vậy!

      Mục Phong Minh mơ hồ nhớ tới bé mà lúc nào cũng theo con trai mình, ông chỉ nhớ là bé kia rất bướng bỉnh, rất hướng ngoại, cũng rất thông minh, ai có thể nghĩ tới tình cảm mà nó dành cho con trai mình lại sâu nặng đến vậy.

      Ông thay đổi chủ ý vốn muốn tìm cách đuổi ba Cố , chậm rãi : "Lão Cố, nhắc tới chuyện này, vẫn nên trách tôi a!"

      "Mục tổng...?"

      Mục Phong Minh mỉm cười khoát khoát tay : "Ban đầu, công ty Mục gia là do tôi cùng em sáng lập. Em tôi bạc mệnh, sau khi lấy chồng mặc dù sinh được đứa con trai nhưng được mấy năm mắc bệnh qua đời. Thằng em rể tôi cầm tiền em tôi để lại, được mấy năm hoang phí còn mống, còn định đánh chủ ý tới công ty. May là tôi kịp thời phát , đuổi ra khỏi công ty, liền dẫn con trai sang ."

      "Sáu năm trước đứa cháu kia quay về, hy vọng có thể thừa kế cổ quyền của tập đoàn Mục thị từ mẹ. Trong lòng tôi, từ đầu đến cuối muốn bất kì người nào có liên quan tới thằng em rể vào công ty, huống hồ khi đó di chúc mà em tôi để lại có , cổ phần công ty danh nghĩa của nó giao cho tôi quản lý, tôi có thể toàn quyền xử trí."

      "Cho nên, tôi có với thằng bé kia và Tư Viễn, con trai trong nhà quá ít, nếu ai trong số chúng có cốt nhục của mình trước, tôi giao quyền quản lý công ty cho người đó. Sau này, Bảo Bảo có con với Tư Viễn, cũng chính là Hoan Hoan!"

      Ba Cố ngây dại, "Mục tổng..."

      Ông ngờ, Hoan Hoan lại có liên quan trọng đại như thế với Mục gia.

      Mục Phong Minh hiểu kinh ngạc của ông ấy, gật đầu: "Lão Cố, tôi mặc kệ mẹ Hoan Hoan là ai, tôi trước sau đều coi cháu là người thừa kế Mục gia mà bồi dưỡng cháu,dù sau này Tư Viễn thể kết hôn với con ông, địa vị của Hoan Hoan cũng thay đổi!"

      Ba Cố yên lặng, nếu là vậy, ông còn có thể cần Hoan Hoan ư?

      Lòng ông bỗng trầm xuống...

      Bỗng, ông ngẩng lên, con ngươi chìm trong u buồn thoáng vẻ vui mừng: "Mục tổng, vậy Nhạc Nhạc..."

      Mục Phong Minh cắt ngang lời ông: "Lão Cố, ông nỡ lòng vậy sao? Chúng là em sinh đôi, hoàn toàn khác với những cặp em khác, ông nhẫn tâm chia rẽ chúng ư?"

      Ba Cố rũ mắt, hoàn toàn trầm mặc, đối với câu hỏi của Mục Phong Minh ông có lời nào để .

      "Lão Cố," Ông đứng dậy, "Ông theo tôi!"

      Ba Cố theo ông ấy ra khỏi thư phòng, vào phòng khác.

      Trong căn phòng đầy rẫy đồ chơi, hai đứa bé phấn điêu ngọc trác ngồi ở giữa, chúng có tướng mạo giống hệt nhau, thế nhưng đứa hoạt bát, đứa im lặng.

      Ba Cố trông thấy mà đôi mắt dần ẩm ướt.

      Thấy qua báo là chuyện, nhìn tận mắt thế này lại là chuyện khác, sức mạnh của máu mủ cường đại vậy đó, có thể khiến cho người thân chưa từng gặp mặt cũng thương như thế.

      "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

      Ông run rẩy gọi hai cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ

      Hoan Hoan lập tức quay đầu ra nhìn, nghi hoặc nhìn ông lão này, ánh mắt lại nhìn sang ông nội chờ đáp án.

      Mục Phong Minh cười, "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, đây là ông ngoại các con!"

      ...tieu_hao...

      Ba Cố lảo đảo vào nhà, mẹ Cố lập tức tới: "Ba nó, ông cả ngày hôm nay, có gặp được lão Mục tổng ?"

      Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo rửa bát trong bếp cũng ra, đứng ở cửa, lòng bàn tay khẩn trương run lên.

      Nhưng thấy ba Cố gật đầu, giọng khàn khàn đáp: " gặp."

      "Vậy ông ấy gì?" Mẹ Cố vội hỏi.

      Ba Cố lắc đầu, lời nào.

      Trong ngực ông vẫn còn cảm thấy được hơi thở của Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, mặt vẫn còn cảm giác như khi Nhạc Nhạc giơ tay ra thân thiết vuốt má ông.

      Ông dường như thích hai tiểu thiên sứ kia ngay từ lần đầu gặp mặt.

      Khi ông ôm chúng, khi Hoan Hoan ngọt ngào gọi tiếng "ông ngoại", trong lòng ông lúc đó chỉ có cảm giác --

      Đó là khi mà Bảo Bảo mới sinh ra.

      Ông nguyện dùng tất cả mọi thứ mình có để bảo vệ hai đứa bé, chỉ cần có ngày ông còn sống, ông để chúng bị tổn thương!

      Cho nên, ông muốn nhắc tới chuyện muốn lấy đứa bé, sau khi tạm biệt Hoan Hoan Nhạc Nhạc ông liền về nhà.

      "Rốt cuộc là ông ấy gì?"

      Mẹ Cố sốt ruột, Cố Bảo Bảo cũng khẩn trương nắm chặt góc áo.

      Ba Cố thở dài, vẫn lời, ông đứng dậy về phòng.

      Mẹ Cố sửng sốt, nhưng hỏi nữa, bà và Cố Bảo Bảo đều hiểu, đây là phản ứng khi mà ba Cố khó xử.

      Ba Cố lúc còn trẻ có cùng người ta buôn bán, bị gạt tất cả tiền dự trữ, may là được lão Mục tổng thưởng thức, thuê ông tới làm đầu bếp cho Mục gia, ông mới có thể nuôi sống người nhà.

      Bây giờ lại bảo ông chuyện này với lão Mục tổng, ông nhất định rất khó lên tiếng.

      "Mẹ, con xin lỗi."

      Cố Bảo Bảo áy náy .

      Mẹ Cố nhìn , câu nào cũng về phòng.

      Cố Bảo Bảo khổ sở ngồi xuống, sắc trời cũng tối dần, tim như bị ai đó bóp chặt, hít thở khó khăn.

      nhớ Hoan Hoan, nhớ Nhạc Nhạc, nhớ đến tim như muốn vỡ ra, cách nào hô hấp.

      Lúc này, điện thoại reo lên, có phần lo sợ yên, sau khi thấy người gọi tới lại thấy mình buồn cười, sao lại tưởng là Hoan Hoan gọi tới chứ?

      Bé còn vậy mà.

      "Alo, Văn Hạo?"

      đè nén đau đớn của mình xuống.

      "Bảo Bảo, sao điện thoại em gọi mãi mà được vậy? Em có khá hơn chút nào ?"

      Giọng Thân Văn Hạo nghe vào có hơi khàn khàn.

      "Em sao, còn ?"

      " rất khỏe, em bây giờ ở đâu?"

      "Em..." theo bản năng muốn trả lời vấn đề này, thuận miệng : "Em dạo bên ngoài."

      ngờ lại tiếp ngay lời : " cũng ở ngoài, em ở chỗ nào, tới đón em."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, vội trả lời: " cần, cần, em sắp về tới nhà rồi."

      "Em vào nhà !"

      Cuối cùng vẫn bị hỏi ra đáp án trong lòng.

      Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, "Đúng vậy, em ở nhà, em mệt rồi phải vào nhà nghỉ đây."

      "Vậy em nghỉ ngơi tốt."

      gì nữa, cúp điện thoại.

      Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn điện thoại di động, lúc ấy dùng cái tên rất tùy ý "Thân Văn Hạo bạn học sơ trung" để lưu số , nhưng bọn họ thực chỉ cùng học hồi sơ trung thôi?

      nhớ Mục Tư Viễn --

      biết Tâm Du đối với ta thế nào, tôi hi vọng đừng chen chân vào trong đó --

      Trong lòng buồn rầu, "Tôi hề có ý nghĩ như vậy!"

      hét lên, ném điện thoại rất xa.

      cuộn mình ghế, tự sưởi ấm cho bản thân, trái tim mới còn đau đớn nữa.

      Trong mông lung nghe được tiếng điện thoại, mở mắt ra nhìn đồng hồ chín giờ tối, lúc này mà còn ai gọi tới nữa?

      cầm lên xem, là số xa lạ.

      "Alo, xin chào?"

      ngờ đầu dây bên kia lại vang lên giọng hằng mong: "Mẹ, con là Hoan Hoan!"
      tieu thu tho thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :