1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 191

      Cuộc gặp gia đình

      Trong lòng Mục Sơ Hàn vụt qua chút thất vọng.

      Trong khoảng thời gian này, khi họ cùng ở bệnh viện, chuyện trời đất, nhìn như rất ăn ý nhưng chưa từng đề cập với về thân thế của mình.

      Trông thấy vẻ mặt đó, Cố Bảo Bảo liền đoán được suy nghĩ trong lòng ấy, vỗ lên tay ấy, khẽ: "Đừng suy nghĩ nhiều. Có số người quen nhắc tới chuyện trước kia của bản thân."

      Đặc biệt là chuyện trong nhà, ban đầu Mục Tư Viễn cũng rất ít khi nhắc tới với .

      Mục Sơ Hàn cười , tỏ vẻ mình để ý.

      ấy quay lại tiếp tục với Mục Phong Minh: "Bố, hạng mục này hao hết tâm tư mới giành được, mặc dù con thể làm được gì nhưng chuyện thuộc về trách nhiệm con làm tốt!"

      ấy có thể nghĩ như vậy, Mục Phong Minh tất nhiên rất vui mừng, nhưng mà: "Chuyện công việc vẫn nên chờ cho chân con khỏi rồi , công ty chỉ có mỗi mình con."

      Đây xem như là mệnh lệnh cuối cùng!

      xong, ông dặn Cố Bảo Bảo sớm đưa lũ trẻ tới đây.

      Mỗi tuần và Mục Tư Viễn nhiều nhất là về đây được lần, hôm nay có thể gặp cháu trai cháu , cũng coi là "khen thưởng" ngoài định mức, ông đương nhiên vô cùng vui vẻ.

      "Bố ấy à, thương Hoan Hoan Nhạc Nhạc, Hi Nhi còn hơn cả bản thân."

      Đợi Mục Phong Minh rồi, Mục Sơ Hàn khỏi cảm thán câu.

      ở nhà họ Mục, cực kỳ có quyền lên tiếng.

      "Chị dâu, chị cũng biết đâu. Mỗi khi đến Chủ nhật chị tới, bố đều dậy rất sớm, còn phải xem lượt thực đơn cho hôm đó, chỉ sợ các cháu ăn ngon."

      "Em cười ông ấy bảo rằng trai có dùng hết cả mạng sống cũng để chúng chịu ủy khuất chút nào, bố còn lườm em, em chưa làm bề nên hiểu được ông ấy."

      Cố Bảo Bảo cười chua sót nặng trĩu.

      Bố ngày già , tâm nguyện lớn nhất phải con cháu đoàn viên hay sao?

      Nhưng mà, khúc mắc trong lòng Tư Viễn, biết khi nào mới có thể tháo bỏ.

      "Chị dâu!"

      Mục Sơ Hàn bỗng nắm tay : "Chị có thể đồng ý với em chuyện được ?"

      "Chuyện gì?"

      Khuôn mặt trở nên trịnh trọng, "Chị dâu, em dù sao cũng là con , sau này biết gả đâu, bố mẹ phải nhờ chị chăm sóc nhiều hơn."

      Lời này làm người ta kinh ngạc, "Đừng vội như vậy, Sơ Hàn."

      Cố Bảo Bảo vội đáp lại: "Chăm sóc bố mẹ là bổn phận của chị, vả lại, bây giờ dù đâu, quay về phải tiện hơn trước rồi sao?"

      Nghe vậy, Mục Sơ Hàn cười cười, gì nữa.

      ***

      Xế chiều, Cố Bảo Bảo đưa ba đứa bé tới, cả nhà liền náo nhiệt lên.

      Vừa vào cửa, Nhạc Nhạc lao đến trước mặt Mục Phong Minh: "Ông nội, ông nội, giáo cho con diễn kịch, con còn đóng vai nam chính đó!"

      "Úi chà!"

      Mục Phong Minh vui vẻ vô cùng, ngồi xuống sofa với các cháu, kiên nhẫn hỏi: "Nam chính gì vậy?"

      "Chính là vai nam chính đó ông!"

      Nhạc Nhạc sao ngồi yên được?

      hai ba câu lại nhảy lên, làm tư thế giơ súng: " giáo cho con làm Sherlock Holmes, 'pằng' cái bắn chết tội phạm."

      Mục Phong Minh cười rộ lên, "Nhạc Nhạc, Sherlock Holmes cầm súng bắn à?"

      Hoan Hoan ngồi bên nghe nổi nữa, cất cao giọng : "Nhạc Nhạc, em là Sherlock Holmes giả, mới là !"

      Cậu kéo lấy bàn tay to của ông, "Ông nội, vở kịch này tên là Sherlock Holmes Giả, giáo cho con diễn vai , Nhạc Nhạc diễn vai giả!"

      Nghe vậy, Nhạc Nhạc le lưỡi: "Được rồi, đúng! Nhưng em bắn người cũng sai mà!"

      Cậu lại giơ tay lên, nhắm vào mục tiêu, làm động tác bắn súng về phía Hi Nhi.

      "Oa!"

      Hi Nhi sợ quá khóc thét, trốn sang mẹ, vừa khóc vừa kể lể: "Mẹ, Nhạc muốn giết con!"

      Lời này nghe thế nào cũng kỳ quặc, nhất là từ miệng bé con ra.

      Mục Sơ Hàn nhịn được cười ồ.

      Cố Bảo Bảo vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy Hi Nhi dỗ dành: " đâu, Nhạc đùa với con thôi!"

      nhăn mặt lại khiển trách con trai: "Nhạc Nhạc, con bắt nạt em là mẹ giận đấy!"

      Nhạc Nhạc làm mặt quỷ với , lại bóp mũi quay sang Hi Nhi: "Hi Nhi nhát gan, Hi Nhi nhát gan."

      Tuy vậy, cậu vẫn dịch đến bên cạnh Hi Nhi, chìa tay ra cho bé xem: "Em xem này, đâu có súng? Đều là giả thôi, giết em được."

      "Có ?"

      Hi Nhi bán tín bán nghi ngó vào.

      ", !"

      Bé bảo đảm với em, lại cúi đầu hôn chụt cái lên khuôn mặt nhắn mềm mại của em: "Tiểu Hi Nhi của đáng thế này, Nhạc nỡ giết em đâu!"

      " chứ?"

      Nghe được lời khen, khuôn mặt nhắn vốn đau lòng sợ hãi liền ngượng ngùng đỏ lên.

      " đấy!"

      Có được bảo đảm của trai, khuôn mặt còn vương nước mắt lập tức xuất nụ cười.

      "Cái thằng này!"

      Cố Bảo Bảo xoa đầu Nhạc Nhạc, tính cách khác khá nhiều so với Hoan Hoan.

      Đột nhiên, lại nhớ ra gì đó, nhìn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, mấy hôm nay ở trường con có gặp Hinh Nhi ?"

      Hoan Hoan ngẩng lên định trả lời, Nhạc Nhạc giành trước: "Có ạ, ngày nào con cũng gặp em ấy."

      Cậu vừa mở miệng liền ngừng: "Buổi trưa chúng con ăn cơm cùng nhau ở nhà ăn, mỗi lần em ấy chỉ ăn có xíu cơm, lại còn rất kén chọn, ngay cả đùi gà cũng ăn!"

      Nhớ tới đùi gà thơm ngon, Nhạc Nhạc nhịn được chép miệng, ngược lại hỏi Mục Phong Minh: "Ông nội, hôm nay có đùi gà ạ?"

      Cái thằng này!

      Mục Phong Minh dở khóc dở cười: "Có chứ, ông nội cho người chuẩn bị rất nhiều cho con rồi."

      Rất nhiều sao?

      Nhạc Nhạc cười hì hì: " cầu đâu ông nội!"

      Cậu vỗ lên bụng mình: "Trong này chỉ cần cái là lấp đầy rồi ạ."

      Cậu lại nhìn mẹ, tiếp tục : "Em ấy ăn còn chưa tính, lại luôn miệng hỏi Hoan Hoan có muốn ăn hay nữa!"

      "Nhạc Nhạc, em đừng lung tung."

      Hoan Hoan chợt kêu lên, giọng cực lớn, khiến mọi người giật mình.

      Từ trước đến nay Hoan Hoan rất lễ phép, chưa từng lớn tiếng chuyện như thế?

      Huống chi đây còn là Nhạc Nhạc, trong giọng điệu như còn mang theo ý quở mắng.

      Nhạc Nhạc chưa bao giờ gặp "đãi ngộ" thế này trước mặt cũng ngây ra, ", em có sai ư?"

      Cậu nhăn mày cho ngón tay vào miệng cắn, nghĩ mãi mà .

      "..."

      Hoan Hoan cũng tự cảm thấy mình quá mức, nhảy xuống ghế đến bên Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, chúng ta chuyện này nữa, phải em muốn đến nhà ông nội để lắp ráp máy bay đó sao?"

      Cậu thân thiết kéo tay em trai: "Chúng ta đến phòng đồ chơi ."

      Nhạc Nhạc còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu.

      Lúc này, giúp việc vọng vào từ cửa: "Ông chủ, mợ chủ, ngài Lăng đến rồi."

      Nghe vậy, hai bé con đều cùng nhìn ra cửa.

      Nhạc Nhạc ủa tiếng, "Hinh Nhi có đến ạ?"

      Người giúp việc mỉm cười trả lời: "Nhạc thiếu gia, chỉ có mình ngài Lăng đến đây."

      Nhạc Nhạc mân mê cái miệng nhắn, nhất thời có chút thất vọng.

      Hoan Hoan ngược lại có biểu lộ gì, tiếp tục kéo cậu đến phòng đồ chơi.

      "Hai thằng bé này có phải có chút kỳ lạ ?"

      Mục Sơ Hàn nhịn được thầm.

      Nghe vậy, Mục Phong Minh vui, hai thằng bé ngoan ngoãn, có chỗ nào kỳ lạ?

      "Sơ Hàn, nghe thấy cậu Lăng tới rồi đó sao?"

      Ông dùng cây gậy đẩy ấy: "Còn mau ra cửa xem?"

      "Biết rồi!"

      ấy hừ tiếng với bố, dù sao có gì cũng thể xấu đến hai đứa cháu bảo bối của ông!

      "Sơ Hàn, em cũng đừng ", Cố Bảo Bảo liền đứng dậy, "Để chị đón ta vào."

      tới cửa, Lăng Diệp Bân vừa lúc đến bậc thềm.

      Thấy Cố Bảo Bảo, bước chân ta hơi dừng lại, khuôn mặt lập tức lên nụ cười.

      "Bà Mục!"

      " Lăng", Cố Bảo Bảo cũng cười, " có thể tới, tôi thấy rất vui!"

      ta gật đầu, đến bên cạnh Cố Bảo Bảo.

      "Bà Mục!" Ánh mắt ta chân thành nhìn : "Bà bảo tôi cẩn thận suy nghĩ, hi vọng đáp án của tôi làm bà thất vọng."

      Cố Bảo Bảo thở dài, "Tôi chưa tới thất vọng gì cả, tôi chỉ hi vọng và Sơ Hàn đều có thể hạnh phúc."

      Nghe vậy, ánh mắt ta như né tránh, sau cùng, ta vẫn nhìn , tiếng: "Cám ơn!"

      Tới nơi này lần nữa, tất nhiên ta nhận được chào đón nhiệt tình của Mục Phong Minh.

      ta vốn chính là nhân tuyển con rể hợp ý Mục Phong Minh, bây giờ nếu ta và con ông tiến triển tốt đẹp, làm sao có thể vui, nhiệt tình cho được?

      "Diệp Bân, ông cháu gần đây khỏe ?"

      "Ông khỏe ạ, ông và bà đều sống ở Ai-len. Cám ơn chú Mục quan tâm."

      "Vậy tốt, còn... mẹ cháu?"

      "Bố!"

      Mục Sơ Hàn cắt ngang lời ông, "Bố tra hộ khẩu hay là dò xét việc tư của người ta vậy?"

      Trực giác cho biết hình như Lăng Diệp Bân thích người khác hỏi quá nhiều về gia đình , mới nhịn được cắt ngang.

      " sao, sao." Lăng Diệp Bân liền khoát tay.

      "Cái con bé này!" Mục Phong Minh trợn mắt nhìn , tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại : " quen với công việc ở Mục Thị chưa?"

      Lăng Diệp Bân cười: "Mục Thị rất tốt, cháu nghe ông nội , hồi đó chú Mục từ cửa hàng thô xơ xây dựng lên, trong mấy chục năm phát triển đến quy mô như vậy, khiến người khác kính nể!"

      Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa nên vuốt, nghe vậy, Mục Phong Minh cũng cười rộ.

      Trong tầm mắt ông liền trông thấy Mục Tư Viễn vào.

      Bước chân vội vã, chỉ thuận miệng chào hỏi với người giúp việc, nhanh chóng đến phòng khách.

      "Tư Viễn, có chuyện gì vậy?" Ông liền đứng dậy hỏi.

      Mục Tư Viễn bước tới, ánh mắt quét qua Lăng Diệp Bân, " Lăng, đến rồi."

      Lăng Diệp Bân cũng đứng dậy: "Tổng giám đốc Mục, chào ."

      Mục Tư Viễn thản nhiên gật đầu, ánh mắt trở về người Mục Phong Minh: "Ra vườn hoa, có chuyện quan trọng cần với bố!"

      xong, liền xoay người nhanh ra ngoài.

      "!"

      Mục Sơ Hàn vội hô lên.

      làm sao vậy?

      thấy bố chống gậy ư, cũng đỡ ông cái!

      Lăng Diệp Bân cũng xem như nhanh trí, lập tức tiến lên: "Chú Mục, cháu và chú qua đó."

      ngờ, Mục Phong Minh lại khoát tay, cười : " cần, chú còn chưa đến mức đó đâu!"

      Hai bố con dù sao tâm linh tương thông, liếc cái liền biết, Tư Viễn thấy có người ngoài ở đây mới gọi ông ra vườn hoa chuyện, sao ông có thể để người ngoài cùng ?

      "Vậy chú Mục chậm thôi ạ!"

      Nếu ông vậy, Lăng Diệp Bân cũng tiện đỡ ông, đành phải ngồi xuống.

      Trong lòng lại quay cuồng ngừng.

      Mục Phong Minh có thể nhìn ra, ta há có thể nhìn ra?

      Lúc vào Mục Tư Viễn ràng vô cùng gấp gáp, hiển nhiên là có việc gấp.

      Nhưng khi thấy ta, lời ra đến miệng liền nuốt lại, điều này lên cái gì?

      lên lời muốn , là chuyện bí mật muốn để người ngoài biết được?

      Mà bí mật này, liệu có phải...

      "Diệp Bân!"

      Giọng Mục Sơ Hàn kéo ta trở về, ta nhanh chóng quay sang nhìn .

      cười : " bàn có hoa quả, lấy ăn nhé."

      ta gật đầu, lại : "Sơ Hàn, em thấy sao rồi?"

      "Cũng ổn."

      thở dài, " biết khi nào mới lại được, em muốn mau chóng làm, mình chắc chắn rất bận rộn."

      "Tàm tạm!"

      ta mỉm cười, khóe mắt lại tự chủ xuyên qua cửa sổ sát sàn nhìn về phía vườn hoa.

      Trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa, Mục Tư Viễn tranh luận chuyện gì đó với Mục Phong Minh.

      Bây giờ chuyện có thể làm cho họ tranh luận, trừ hạng mục lớn công ty thực ra còn chuyện gì khác?

      "Diệp Bân", giọng Mục Sơ Hàn lại kéo ta về, "Sao đưa Hinh Nhi đến cùng?"

      ta nhanh chóng ổn định tâm trạng, trả lời: "Đưa nó đến hình như được tốt?"

      "Sao lại tốt? Nó cũng chỉ là đứa bé, đưa đâu cũng thất lễ."

      Mục Sơ Hàn bĩu môi: "Vậy để nó ở trường à?"

      ta lắc đầu: "Nó ở nhà. mua mì ăn liền và số thực phẩm chín rồi, tự nó biết dùng lò vi sóng, ăn uống thành vấn đề."

      "Cả ngày ăn mấy thứ đó đâu có được?"

      Mục Sơ Hàn kêu lên, chút khách khí trách móc: " làm chú thay cho chức bố, đúng là dở tệ!"

      ta cười xấu hổ, giương mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt : "Sơ Hàn, ra rất muốn hỏi em, với chuyện có con nuôi, em thấy thế nào?"

      Sao lại hỏi việc này?

      mặt Mục Sơ Hàn ửng hồng.

      Để che dấu trống ngực đập thình thịch, : "Em cảm thấy... em cảm thấy rất tốt, người đàn ông độc thân chăm sóc con của bạn, phải ai cũng có thể làm được."

      mím môi cười: "Em cảm thấy là người tốt."

      "Là người tốt."

      Lăng Diệp Bân suy nghĩ về mấy từ này của .

      biết vì sao, trong lòng ta dâng lên phải vui vẻ, mà là thất vọng.

      Tại sao lại thất vọng?

      Chẳng lẽ ta thỏa mãn vì bản thân mình trong lòng chỉ là người tốt ư?

      Vậy ta hi vọng, cho rằng ta là loại người nào?

      Người đàn ông có sức quyến rũ, hay là có sức hấp dẫn?

      Chợt, ta cảm thấy nhịp tim mình như rối loạn.

      dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí dám nhìn vào mắt .

      "Sơ Hàn." ta thậm chí thấy mình rất thảm hại, " và em ra vườn hoa lát được chứ?"

      Mục Sơ Hàn cũng muốn che dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình, vui vẻ gật đầu: "Được!"

      ta đẩy ra vườn hoa, từ xa thấy hai bố con nhà họ Mục vẫn chuyện trong chòi.

      ta làm như thấy, chỉ lặng lẽ đẩy xe lăn về phía chòi nghỉ mát.

      "Sơ Hàn, vườn hoa này lớn."

      Tìm đề tài chuyện, cũng để phân tán chú ý của .

      Ai ngờ, chú ý của toàn bộ đều đặt người ta, hoàn toàn để ý bố và trai đứng ở chòi nghỉ mát.

      Cứ như vậy, họ cách chòi nghỉ mát ngày càng gần.

      ta dần nghe được, giọng khi khi rệt: Công ty mục tiêu bên muốn sửa đổi gì đó...

      Trái tim ta lập tức treo lơ lửng, chỉ muốn nghe được nhiều hơn.

      Vốn ta có thể, bởi vì hai bố con nhà họ Mục cũng chú ý bọn họ đến gần, thế nhưng...

      "Bố, !"

      Mục Sơ Hàn biết làm sao lại thấy được bọn họ, kêu lên tiếng.

      Tiếng chuyện đột nhiên dừng lại, trông thấy họ, hai bố con nhà họ Mục hiển nhiên đều ngây ra.

      Nhưng họ nhanh chóng phản ứng kịp, " Lăng chu đáo, Sơ Hàn thường xuyên dạo ở vườn hoa, cũng đến mức oi bức."

      Mục Sơ Hàn đón lời: "Bố, hai người chuyện gì vậy? Còn phải trong chòi nghỉ mát! Ngược lại bỏ mặc khách đến nhà."

      Nghe vậy, Mục Phong Minh cười lúng túng, dù sao ông cũng thể là ông và con trai chuyện cơ mật, "người ngoài" thể nghe.

      "Được, được, , ." Ông chỉ có thể ra khỏi chòi nghỉ, "Đến lúc ăn cơm rồi, chúng ta vào thôi."

      Lăng Diệp Bân gật đầu, đẩy xe lăn theo ông vào biệt thự.

      Nhưng thấy, Mục Tư Viễn ở phía sau luôn nhìn ta như có điều suy nghĩ.

      ***

      Về đến chung cư thuê, Lăng Diệp Bân vào phòng trẻ em trước.

      Hinh Nhi rất ngoan, mình ngủ rồi.

      ta thở dài, lộ ra nụ cười vui mừng rồi mới bộc lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài.

      Nhớ lại bữa cơm ở nhà họ Mục, gia đình lớn với nhiều thành viên, khí tốt đẹp như thế, ta có chút hâm mộ.

      Về phòng mình, ta mới nới lỏng cà vạt, bật đèn lên, bóng hình đột nhiên lọt vào tầm mắt.

      ta hoảng sợ, giọng quen thuộc vang lên: " về!"

      Là Lucy, ngồi ở phía sau cửa sổ.

      "Sao bật đèn?"

      ta hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ, lần sau phải đổi chỗ cất chìa khóa.

      Lucy nhìn ta, lộ ra nụ cười khẩy, "Bữa cơm ở nhà họ Mục ăn ngon chứ?"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 192

      Tập

      ta biết đến nhà họ Mục ăn cơm, chắc là do Hinh Nhi cho ta biết.

      Trước đó Hinh Nhi biết đến nhà họ Mục, lần đầu tiên hỏi xin ý kiến có thể đưa nó cùng hay .

      Xem ra, nó rất thích hai em nhà họ Mục ấy.

      Nhưng nó cũng rất hiểu chuyện, sau khi bảo chú bàn công chuyện, nó liền đòi theo nữa.

      "Diệp Bân", thấy lên tiếng, nụ cười của Lucy sâu sắc hơn, " phải coi mình là con rể nhà họ Mục đó chứ!"

      "Tôi hề."

      thở ra, cười tự giễu: "Trong mắt người nhà họ Mục, tôi chỉ là người xa lạ."

      Nếu , cuộc chuyện liên quan đến bí mật hôm nay, làm sao lại thể cho nghe?

      Lucy chăm chú nhìn thay đổi khuôn mặt , đối với chuyện xảy ra, ta đoán được bảy tám phần.

      khẩn trương trong lòng như nới lỏng, lại lo lắng hơn: "Diệp Bân, , chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

      Lăng Diệp Bân trả lời, ngồi xuống chiếc sofa kê bên tường, châm điếu thuốc.

      "Diệp Bân, chứ." Lucy sốt ruột.

      Lăng Diệp Bân ngước lên nhìn ta: "Lucy, hay quay về trước ."

      " gì?" Lucy sửng sốt.

      Đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn mấy giây, môi ta nhếch lên thành ý cười lạnh lùng: "Diệp Bân, chẳng lẽ quên, tới đây để làm gì rồi? Chẳng lẽ quên, bây giờ bác ..."

      "Im miệng!"

      trầm giọng quát ta, đồng thời đứng dậy đóng cửa lại, "Đừng đánh thức Hinh Nhi!"

      " vẫn còn quan tâm đến Hinh Nhi ư?"

      Lucy buông tha: "Hay là trong đầu bây giờ chỉ chứa cái thiên kim đại tiểu thư kia?"

      " thích ta? ta? Lẽ nào nghĩ đến thân phận của mình? Vậy mà mơ mộng làm con rể nhà quyền quý!"

      ta cười, khuôn mặt xinh đẹp lên ghen ghét và tàn nhẫn: " nghĩ xem? khi nhà họ Mục biết thân phận của , có kết cục gì?"

      " đừng nữa!"

      Giọng vẫn giữ bình tĩnh như trước, nhưng khóe mắt rung rung lại bán đứng nội tâm kích động của .

      "Lucy, mọi điều tôi đều biết."

      hít sâu hơi, "Tôi dùng thời gian ngắn nhất kết thúc việc này, sau đó quay về ."

      Lucy từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Kế tiếp định làm gì?"

      "Tôi có suy nghĩ của tôi, yên tâm ." muốn nhiều lời.

      Lucy hiểu tính cách của , hôm nay chỉ có thể tới đây.

      Thở hơi dài, ta quay người ra khỏi phòng.

      Lát sau, cánh cổng chung cư vang lên tiếng đóng "két", uể oải ngả người ra sau.

      Nhắm mắt lại, mí mắt chát.

      Rồi lại giãy dụa mở ra.

      Bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu liền lên hình bóng , tức giận, vui, vui vẻ, đau lòng, chân thành, ấm ức.

      Chỉ chưa đến hai tháng, vì sao có thể khắc sâu hình bóng mình trong đầu ?

      Vì sao?

      Đầu óc có vấn đề gì rồi ư?

      Thiên kim tiểu thư ngang ngược trong mắt mọi người mà lại cảm thấy đáng khiến người ta rung động?

      Hay trái tim này của mắc bệnh?

      Biết là thể , biết là thể rung động, bất tri bất giác chìm sâu vào đó!

      "A"

      Trong cổ phát ra tiếng thét khàn, suy nghĩ của trở lại cái đêm lần đầu tiên gặp .

      mặc đồ ngủ, đắp mặt nạ, lạch bạch ra ngồi xuống bàn ăn, sau đó thèm quan tâm : "Sao vậy? Đắp mặt nạ thể ăn cơm ạ? Lại có người ngoài ở đây!"

      "Ha ha ha."

      nhịn được, lại cười, lật người nằm lên giường, vẫn kìm chế được tiếng cười .

      Chẳng qua là, dù cười nhưng khóe mắt lại nổi lên nước mắt.

      ***

      " chủ, muốn xem ti vi ?"

      " cần, cảm ơn."

      " chủ, muốn ăn gì ? Bữa sáng ăn được bao nhiêu."

      " cần, tôi nuốt nổi."

      Đẩy xe lăn, Mục Sơ Hàn vào biệt thự, nhìn về hướng vườn hoa.

      Bố và mẹ mua sắm đến trưa rồi mà sao vẫn chưa về?

      ở nhà mình nhàm chán.

      Tuy rằng trước đó họ cũng rủ cùng, nhưng là "người xe lăn", làm sao lại phiền đến hai ông bà già.

      Bỗng nhiên, mặt mày khẽ động, có chủ ý: "Xin đẩy tôi ra vườn hoa."

      về nhà ba ngày, chắc là có thể tập rồi.

      Dưới giúp đỡ của người giúp việc, đến góc vườn hoa. Ở đây có lắp đặt số máy tập, dễ dàng giúp tập .

      " chủ, cái này có được ?"

      Phát ra ý đồ của , người giúp việc vội thử ngăn cản.

      Mục Sơ Hàn gật đầu lia lịa: "Được mà, được mà, nếu tôi ngã, các chị đến đỡ tôi dậy."

      rồi, thể chờ đặt chân lên cỏ, di chuyển từng chút .

      Mặc dù suy nghĩ muốn được cực kỳ cấp thiết, vẫn dám quá gấp gáp, chỉ có thể di chuyển từ từ.

      Di chuyển được lúc lâu, mới được năm sáu bước, mồ hôi còn chảy ròng ròng.

      Có điều rất vui, mỗi ngày cứ luyện tập như vậy, chừng tuần sau có thể được rồi!

      Nghĩ đến điều đó, ý chí chiến đấu của liền sôi sục, cất cao giọng : "Làm phiền lấy giúp tôi cái khăn!"

      Lập tức có tiếng bước chân xột xoạt vang lên đằng sau, chiếc khăn đưa vào tay .

      quay lại, chỉ : "Cám ơn!"

      Nhưng mà, đáp lại lại là giọng nam trầm thấp: " cần cám ơn!"

      ngẩn ra, vội quay đầu lại, lập tức khiến bước chân bất ổn, cả người lao về trước.

      Rơi vào trong cái ôm rộng lớn.

      "Cẩn thận chút!"

      Giọng nam ôn nhu trầm thấp dặn dò bên tai, ngơ ngác ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần: "Sao lại đến?"

      Môi nhướng lên thành độ cong đầy sức hút: " tới từ lâu rồi, em chuyên tâm tập luyện nên để ý mà thôi."

      đỡ lấy eo nhàng nhấc lên, để đứng thẳng.

      Hơi thở có lẫn mùi sữa tắm dễ chịu của ập tới, mới phát mình nằm sát ngực , mặt bỗng đỏ lên.

      "Em... ..."

      Ấp úng lúc, mới tìm được đầu lưỡi của mình: "Phiền , đỡ em ngồi vào xe lăn."

      cũng di chuyển, ngược lại gạt tóc mái rối bời trán giúp : "Mệt lắm à? lại thấy em nên tập thêm, có được ?"

      Được? được?

      nào còn suy nghĩ được gì, chỉ cảm nhận được hơi thở đàn ông đặc biệt của , tim rộn lên, đầu óc hỗn loạn.

      "Nào!"

      cầm lấy tay , để có chỗ vịn, tay khác nắm lấy eo .

      " đỡ em", giọng như thuốc độc vang lên bên tai, "Chúng ta từ từ ra chòi nghỉ mát, được chứ?"

      Ra chòi nghỉ mát?

      Mục Sơ Hàn nhíu mày, "Nó rất xa!"

      "Em làm được!"

      cổ vũ , ánh mắt chuyên chú bỗng ngưng lại gò má đỏ hồng, cơn sóng trong lòng bắt đầu khởi động.

      Đột nhiên, cúi xuống, đặt nụ hôn lên bờ môi .

      "..."

      giật mình, ngây ngốc hỏi: "Vì sao... vì sao hôn em?"

      cười, phản chiếu trong mắt đều là hình bóng : "Đây là cổ vũ, nếu em thành công đến chòi nghỉ mát, còn có phần thưởng!"

      Phần thưởng?

      "Phần thưởng gì?"

      thể trách cả người nóng ran, suy nghĩ lệch lại, là do động tác và giọng điệu của quá mập mờ!

      Lần này, trả lời ngay, chỉ dìu chậm về phía trước.

      Gần, ngày càng gần...

      Trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, phải vì ngạc nhiên mình có thể đến được chòi nghỉ mát, mà là nghĩ đến...

      Ban thưởng vừa mới .

      khỏi suy đoán, nếu cổ vũ là nụ hôn, vậy phần thưởng có phải còn nhiều hơn cả hôn?

      Trời ạ, hung hăng chửi bản thân.

      Sao lại, đăm chiêu suy nghĩ y như sắc nữ!

      Chẳng lẽ là vì từng này tuổi chưa có người , cho nên biến thành "đói khát đan xen" ư?

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 193

      Từ chối

      "Nào, giờ lên bậc thang, cẩn thận."

      Tiếng kéo về, "ừ" tiếng, trong suy nghĩ có chút sợ sệt.

      Thấy dáng vẻ ngây ngốc của , khuôn mặt như sắp ra máu, chiều từ sâu trong lòng tràn ra đáy mắt.

      Chỉ mới biết, cần có bao nhiêu nhẫn nại mới có thể kiềm chế hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.

      Nguyên nhân mà mỹ nhân kế thường đạt được mục đích hơn mỹ nam kế, phải vì khi đàn ông đối mặt với mình , dễ dàng kìm nén kích động trong lòng đó sao?

      Cuối cùng, dưới nửa đỡ nửa ôm của , Mục Sơ Hàn thành công đến được chòi nghỉ mát.

      "Em nên sớm tập !"

      mặc kệ, cần phải lập tức tìm chủ đề nào đó, "Bây giờ em cảm thấy hai chân có sức hơn nhiều rồi."

      gật đầu, nhu hòa nhìn : " tới giúp em mỗi ngày."

      Việc này...

      lập tức lắc đầu: " cần đâu, công việc của bận rộn, mà nhà em cũng có nhiều người giúp việc, mọi người cũng có thể giúp em."

      tiếp lời , ngồi xuống bên cạnh, : "Được rồi, bây giờ em đạt được mục tiêu, cũng thực lời hứa, tặng em phần thưởng!"

      Trái tim kịp bình tĩnh vì những câu này lại bắt đầu kinh hoảng.

      rụt rè dám nhìn , lại nhịn được xem trộm .

      Có lẽ đây chính là ma lực của tình .

      "Phần... Phần thưởng gì?"

      hỏi, ánh mắt thể khống chế dừng lại môi .

      Môi có đường cong cương nghị, hình củ ấu rệt, khi cười lộ ra uy nghiêm làm người khác khiếp đảm.

      Vì sao nhìn lại chỉ thấy trái tim mềm mại?

      Chốc lát nhớ đến cảm giác hôn lên môi, cả người liền run lên.

      "Đây, tặng em!"

      Môi mấp máy, cắt ngang suy nghĩ của .

      đưa tay ra, đặt vào tay thứ gì đó lành lạnh.

      cúi xuống nhìn, trong tay có thêm sợi dây chuyền, treo viên đá hình "trái tim", bên trong còn khắc chữ: Ngày ngày bình an.

      "Sơ Hàn, hi vọng sau này mỗi ngày em đều được bình an, xảy ra chuyện như vậy nữa."

      Giọng trầm thấp vang lên bên tai, dễ nghe.

      Trong lòng có chút cảm động, có chút vui mừng, Mục Sơ Hàn ngước lên nhìn , chân thành : "Cám ơn ."

      Sau đó, cẩn thận để viên đá "trái tim" vào trong túi.

      Lăng Diệp Bân để ý cổ đeo dây chuyền gì cả, liền : " giúp em đeo nó lên được chứ?"

      Mục Sơ Hàn lại lắc đầu.

      Có những lời ra muốn , bởi vì sợ hiểu lầm, mới ra: "Món quà này em cảm thấy quá trân quý, vậy nên em muốn cất nó ."

      Lăng Diệp Bân sửng sốt.

      Vốn có những lời khách sáo, ví dụ như " rất vinh hạnh" hoặc " rất vui".

      Nhưng gì, chỉ lẳng lặng nhìn , cũng rất tốt.

      rất tốt.

      Cổng lớn ngoài vườn hoa, nơi chiếc xe Benz ngừng đỗ vừa vặn trông thấy bóng hai người trong chòi.

      Mục Phong Minh mỉm cười quay đầu, "Sao vậy? Sơ Hàn gả cho Diệp Bân, bà có ý kiến gì à?"

      Bà Mục lắc đầu, "Chỉ cần nó thích là được. Nhưng mà..."

      Bà nhíu mày, "Tự nhiên tôi cảm thấy có chút bất an, biết vì điều gì."

      Mục Phong Minh cười ha ha, để bụng: "Con lấy chồng, trong đầu người làm mẹ đều thoải mái, rồi tốt thôi!"

      Chỉ hi vọng như thế!

      Bà Mục thầm cầu nguyện, chỉ hi vọng như thế mà thôi!

      ***

      Hai mươi ngày sau.

      "Hi Nhi, em tưới nước nhiều quá, hoa cũng bị em làm sặc chết."

      Nhạc Nhạc nằm dưới bãi cỏ, vừa cắn táo vừa .

      Mục Tiểu Hi lập tức bỏ bình phun xuống, chăm chú hỏi: "Có Nhạc? Làm sao biết?"

      Nhạc Nhạc nhìn sang bé, "Vì hoa với đấy!"

      Cậu còn để tay ra sau tai, làm bộ nghe ngóng, miệng lẩm bẩm: "Hi Nhi, nghe , hoa mắng em đấy, bảo em có việc gì toàn tưới nước cho chúng, là phiền quá thôi!"

      " Nhạc!"

      Hi Nhi tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

      là, trêu chọc bé cũng thèm chuẩn bị, lại lấy cái lý do lừa gạt trẻ con này.

      " Nhạc, nghĩ ra được lý do gì thông minh hơn chút sao?"

      bé tức giận giơ nắm đấm, " tưởng em là đứa trẻ ba tuổi hả?"

      "Ồ..."

      Nhạc Nhạc cố ý dài giọng, lúc sau mới : " có biến em thành đứa trẻ ba tuổi đâu? Hi Nhi, em vốn là đứa trẻ ba tuổi mà!"

      "..."

      công chúa giận dỗi dậm chân, cũng mặc kệ tất cả, cầm bình phun chạy đến chỗ Nhạc Nhạc.

      "Ôi chao, công chúa nổi giận rồi!"

      Nhạc Nhạc nhảy bật dậy, vẫn quên trêu thêm câu mới chạy .

      " đứng lại đó cho em!"

      Hi Nhi tức tối la hét, ra sức đuổi theo.

      Mục Tư Viễn vừa xuống xe, thấy ngay cảnh con cầm bình phun bị trai trêu đùa vừa khóc vừa cười.

      nhăn mày buồn cười, lại thấy Hoan Hoan ngồi bậc thang, giúp ai cả.

      "Hoan Hoan", đến ngồi xuống cạnh con trai, hỏi: "Tại sao con giúp Hi Nhi?"

      "Bố!"

      Hoan Hoan nhích lại gần , "Nhạc Nhạc chỉ vui đùa với Hi Nhi, làm em bị thương, vậy nên cần giúp đỡ."

      Quả nhiên, còn chưa xong, tay Hi Nhi cầm vững, đem nước trong bình đổ cả lên người.

      bé dừng lại, nhìn váy bị ướt, nhịn được khóc toáng.

      "Đừng khóc, Hi Nhi!"

      Thấy thế, Nhạc Nhạc cũng trêu bé nữa, lập tức quay về bên cạnh, "Để xem nào, bị ướt chút thôi, vào nhà thay cái váy khác là được rồi!"

      "Do đấy, xấu lắm!" Hi Nhi khóc lóc kể lể.

      Thấy khuôn mặt nhắn cau có khóc tu tu, Nhạc Nhạc lập tức đầu hàng: "Được rồi, là xấu, lần sau trêu em nữa, được ?"

      "Có ?"

      Nghe vậy, tiếng khóc ngưng dần.

      "!"

      Nhạc Nhac túm lấy áo, tùy tiện lau nước mắt cho bé, "Bây giờ đừng khóc nữa."

      Vậy... khóc nữa.

      Hi Nhi gật đầu, ngoan ngoãn để Nhạc ôm vai, cùng vào biệt thự.

      ngờ trông thấy bố ở bậc thang, hai đứa bé liền lập tức chạy đến, nhào vào lòng Mục Tư Viễn.

      "Bố!"

      "Bố!"

      "Các con ngoan", Mục Tư Viễn hôn mỗi đứa cái, lại hỏi: "Mẹ đâu rồi?"

      "Mẹ trong bếp làm pizza ạ."

      Nhạc Nhạc nhanh nhảu báo cáo.

      Mục Tư Viễn cười, lại hỏi: "Vậy các con có biết mẹ liên tục gọi điện bảo bố về là vì chuyện gì ?"

      Điều này...

      Nhạc Nhạc gãi đầu, cậu cũng biết.

      Hoan Hoan : "Bố, trước khi mẹ gọi cho bố, Sơ Hàn gọi cho mẹ."

      Phân tích của cậu rất đúng lúc, "Con nghĩ chắc là Sơ Hàn có chuyện muốn tìm bố đó."

      "Ừ!"

      ôm Hi Nhi, lại với hai bé con còn lại: "Chúng ta vào nào!"

      " thôi!"

      Nhạc Nhạc vẫn lên đầu: " tìm mẹ thôi!"

      "Tìm mẹ làm gì thế hả bảo bối?"

      Tiếng cậu lớn đến nỗi Cố Bảo Bảo ở phòng ăn cũng nghe thấy.

      Ra khỏi phòng khách thấy về, " về nhanh thế."

      gọi điện mới chỉ 20 phút trước thôi!

      Mục Tư Viễn còn thừa tay ôm lấy , "Mệnh lệnh của bà xã, nào dám cãi?"

      "Bớt làm trò !"

      lườm cái, ôm lấy Hi Nhi: " ăn pizza với con nhé?"

      Hi Nhi gật đầu, lại lắc đầu: "Con muốn thay váy trước!"

      Cố Bảo Bảo cười: "Ừ, để dì giúp việc giúp con!"

      Thế là, ba đứa bé đều ra ngoài, chỉ còn hai người họ ở phòng khách.

      "Chuyện gì thế?"

      Mục Tư Viễn kéo ngồi xuống sofa, "Có phải Sơ Hàn có chuyện khẩn cấp gì ?"

      Thấy đẩy các con , hẳn là có chuyện nghiêm túc muốn .

      Cố Bảo Bảo hít sâu hơi, cười rộ: "Chân Sơ Hàn tốt rồi, có thể rồi!"

      " chứ?"

      Mục Tư Viễn cũng vui mừng, lại cảm thấy kỳ lạ: "Lần trước chúng ta gặp nó, phải chỉ chống gậy miễn cưỡng được vài bước thôi sao?"

      "Đó là mười ngày trước được ?"

      Cố Bảo Bảo lè lưỡi, "Lại , mấy ngày vừa qua làm phiền đến Lăng nhiều, khích lệ nó mới có thể lại được nhanh như vậy

      "Ừm", nghe vậy, Mục Tư Viễn trầm tư, "Xem ra chuyện của họ có thể thành!"

      Cố Bảo Bảo từ chối cho ý kiến, chỉ : "Vừa rồi Sơ Hàn gọi đến báo tin tốt này cho em, sau đó Lăng cũng gọi đến."

      Mục Tư Viễn khó hiểu nhướng mày: " ta gì trong điện thoại?"

      " ta để ăn mừng Sơ Hàn lại được, mời chúng ta ăn cơm tối."

      Mục Tư Viễn ngẩn ra, những lời muốn kẹt lại ở cổ.

      Bởi vì bất chợt cảm thấy những lời mình muốn hình như có chút hợp.

      Vẫn là Cố Bảo Bảo ra nghi hoặc trong lòng : " ta mời chúng ta ăn cơm vì chúc mừng Sơ Hàn, em ta xuất phát từ thân phận gì mà làm vậy?"

      nhìn Mục Tư Viễn: " Tư Viễn, họ bên nhau sao? Sơ Hàn có gì với ?"

      Dù sao phía , Sơ Hàn để lộ chút thông tin gì.

      Mục Tư Viễn cũng lắc đầu: "Mấy ngày nay bận chuyện công ty, ngay cả việc Sơ Hàn lại được, chẳng phải cũng vừa mới biết đó sao?"

      Vậy cũng phải.

      Cố Bảo Bảo cắn môi, "Mặc kệ, rốt cuộc là thế nào, chúng ta ăn cơm tối nay biết."

      Cũng chỉ có thể như vậy!

      dịu dàng xoa lên mái tóc , "Đừng nóng vội, Bảo Bảo, em lo cho Sơ Hàn như thế, rất biết ơn, nhưng muốn em có phiền não."

      " Tư Viễn!"

      Cố Bảo Bảo cười, nằm sấp trong lòng .

      lấy tay thay lược, chải tóc .

      Bỗng, trước mắt lóe sáng. Ánh sáng lấp lóe ấy nằm trong mái tóc , sợi tóc bạc cực kì rệt, yên tĩnh nằm trong bàn tay .

      Trái tim nhói lên, có chút đau nhức.

      "Bảo Bảo, có phải gần đây rất mệt ?"

      " có."

      vùi mặt trong ngực , miễn cưỡng : "Em chỉ làm những chuyện thường ngày cần làm, chăm sóc Hoan Hoan Nhạc Nhạc và Hi Nhi, còn những việc còn lại có người giúp việc, em động vào tí nào."

      Vòng tay ôm lấy siết chặt, tiếp tục hỏi: "Vậy có phải gần đây có nhiều chuyện phiền não ?"

      Trong lòng Cố Bảo Bảo khẽ giật mình.

      Vì sao hỏi như thế, có phải thể cảm xúc ra quá rồi ?

      " có."

      nhanh chóng trả lời, "Bây giờ em là mợ chủ nhà họ Mục, còn có thể có chuyện gì khiến em buồn phiền?"

      thành thực!

      "Bảo Bảo", bàn tay vuốt tóc liền nâng mặt lên.

      Bốn mắt nhìn nhau, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc hỏi: "Em quên rồi à? Chúng ta có gì trong lòng giấu giếm, nếu có phiền não, em phải cho biết."

      thầm than .

      Bây giờ chỉ buồn phiền hai chuyện, là Sơ Hàn; hai là đề nghị của Mục Phong Minh, bảo họ quay về căn nhà của nhà họ Mục.

      Nếu chuyện thứ nhất có thể giúp được nhiều, vậy chuyện thứ hai, chỉ dựa vào .

      Mục Phong Minh chân thành đề nghị có thể thuyết phục Tư Viễn, nhưng lại cách nào mở miệng trước mặt .

      " Tư Viễn, em chỉ là... chỉ là lo lắng cho Sơ Hàn thôi, có chuyện gì khác."

      Thôi quên , có thể kéo được đến lúc nào hay lúc đấy, muốn sau khi biết rồi lại vui.

      "Nào", xong, đứng dậy: "Thời gian hẹn với họ cũng sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị thôi."

      Hai người tới địa điểm Lăng Diệp Bân hẹn, còn suy đoán xem bố mẹ có nhận được lời mời hay , nhưng vào phòng rồi chỉ có Lăng Diệp Bân và Sơ Hàn.

      ", chị!"

      Thấy bọn họ, Mục Sơ Hàn vô cùng vui vẻ, lập tức đứng dậy đón tiếp bọn họ.

      "Ái chà!"

      Cố Bảo Bảo vui vẻ ôm : "Có thể được rồi, Sơ Hàn, chúc mừng em lại được nhanh như thế!"

      "Chúc mừng em cuối cùng có thể thoát khỏi chiếc xe lăn chứ!"

      Mục Sơ Hàn cười, tiến đến trước mặt Mục Tư Viễn: ", chẳng lẽ định chúc mừng em sao?"

      Mục Tư Viễn giả vờ lườm ấy, "Em nên chắc chắn chân mình khỏi hẳn, bằng chiếc xe thể thao Lotus mới mua phải ngủ đông trong ga-ra rồi!"

      "Cái gì?"

      Mục Sơ Hàn mừng rỡ mở to mắt, ", đùa với em đó chứ?"

      "Cầm !"

      Mục Tư Viễn giơ tay ra, chiếc chìa khóa xe rơi vào tay ấy.

      ấy thoáng nhìn, gần như sung sướng đến nỗi nhảy dựng lên.

      Xe thể thao phải mua nổi, mà là con xe này vừa ý lâu, ngờ lại do đưa cho , điều đó phải chứng minh bình thường cũng rất quan tâm sao?

      Mọi người cười , Lăng Diệp Bân chỉ nghe chen vào.

      Đợi họ ngồi xuống, ta mới đứng dậy chào hỏi, sau đó nâng bình trà lên, tự châm trà cho Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo.

      "Việc này..."

      Cố Bảo Bảo hoảng sợ, luôn miệng ngăn cản: " Lăng, cần tự châm trà đâu."

      "Nên làm."

      ta mực kiên trì.

      Mục Tư Viễn lên tiếng, nhưng uống ly trà này.

      Cố Bảo Bảo đành phải đổi chủ đề: "Chúng ta gọi đồ ăn lên !"

      Lăng Diệp Bân gật đầu, nháy mắt với phục vụ.

      Đợi sau khi nhân viên phục vụ rồi, ta vẫn ngồi xuống, mà nét mặt trở nên có chút khẩn trương.

      ta có điều gì muốn sao?

      Cố Bảo Bảo lén quăng ánh mắt sang phía Mục Sơ Hàn, hi vọng tìm được đáp án.

      Nhưng, Mục Sơ Hàn nhìn về phía cũng hiểu ra sao.

      "Diệp Bân", ấy quay sang nhìn ta: " ngồi xuống , sao vậy?"

      Lăng Diệp Bân cười với ấy: "Sơ Hàn, vài lời muốn ."

      Ánh mắt ta dừng lại người Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, do dự nữa.

      "Tổng giám đốc Mục, bà Mục, hôm nay mời hai vị, là muốn mời hai vị cùng ăn mừng Sơ Hàn lại được, hai là..."

      , nhân viên phục vụ gõ cửa vào, mang đến phải thức ăn mà là dùng xe đẩy đẩy vào bó hồng cực lớn.

      xe đẩy này biết có bao nhiêu bông, với sắc đỏ làm nền, ở giữa có trái tim màu hồng, bên trong còn tô điểm thêm những bông hồng lam.

      Số lượng hoa hồng và giá tiền đều khiến người ta chú ý, nguyên nhân mà mọi người thu hút chính là những chữ viết bên .

      Dòng chữ viết: Sơ Hàn, em!

      ra ý tứ thứ hai mời họ tới là vì làm chứng cho ta và Sơ Hàn.

      Còn Mục Sơ Hàn ở bên đứng ngơ ngác, gương mặt nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.

      "Sơ Hàn!"

      Lăng Diệp Bân cầm tay ấy, chân sau quỳ xuống: "Hôm nay mời Tổng giám đốc Mục và bà Mục tới để làm chứng, có lẽ trong số những người đàn ông em có thể lựa chọn, phải người tốt nhất, nhưng nhất định là người em nhất. Vậy nên, thỉnh cầu em, làm bạn nhé!"

      Trong lúc bày tỏ, cả cơ thể ta run theo.

      Có lẽ, ta dùng rất nhiều dũng khí, mới có được giờ phút này.

      Cố Bảo Bảo vẫn là phụ nữ, thấy tình cảnh này, có chút cảm động.

      Liếc sang người chồng bên cạnh, thấy hai mắt híp lại, sóng mắt lưu chuyển, lại xen lẫn chút chế giễu như xem kịch vui.

      khỏi sững sờ, Mục Sơ Hàn đột nhiên lên tiếng: "Diệp Bân, làm gì vậy, mau đứng dậy . Đừng để chị em chê cười."

      ta đứng lên, mắt nhìn ấy: "Sơ Hàn, đây chính là đáp án em cho sao?"

      "Đáp án?"

      Trong mắt Mục Sơ Hàn dâng lên chút đau đớn, " muốn đáp án ư?"

      Đau đớn thoáng qua rồi biến mất, tiếp đó ấy lại nhìn ta, hoàn toàn còn vui vẻ đôi mắt và khóe môi khi nhắc đến ta hồi trước.

      Đây là có chuyện gì?

      Cố Bảo Bảo thấy lạ, Sơ Hàn sao lại như biến thành người khác?

      "Diệp Bân, đây vốn là bữa cơm vui vẻ..."

      Mục Sơ Hàn thở dài, rút tay về: "Tại sao lại phá hỏng nó?"

      "Phá hỏng?" ta hiểu.

      ấy cũng giải thích, chỉ : "Nếu muốn đáp án, vậy đáp án của em chính là ."

      xong, ấy hít sâu hơi, ngay cả túi xách cũng cầm, vội vã kéo cửa bỏ .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :