1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Trong tình luôn có những chuyện ngoài dự tính.




      Cố Bảo Bảo có hơi băn khoăn nhìn sang Mục Tư Viễn, lại thấy chuyện với mấy người khác.

      Thân Văn Hạo nhún vai: "Nhảy bản thôi chắc cũng cần tán thành của bạn trai chứ hả!"

      "," Cố Bảo Bảo khẩn trương lắc đầu, "Em chỉ... Làm việc cho ta, dù sao vẫn phải chú ý tới ông chủ..."

      nữa khi chợt nhìn vào dôi mắt hiểu của Thân Văn Hạo.

      Đúng vậy, việc gì phải chối bỏ, tình cảm của với Mục Tư Viễn, người qua đường đều biết.

      chỉ là, chỉ là tự với mình thôi: "Em... Em sớm kết thúc với ta rồi."

      Hoặc có lẽ là chưa bao giờ bắt đầu.

      Thân Văn Hạo kéo tay , thuận thế ôm lấy eo ra sàn nhảy: " như vậy để mình vui vẻ chút !"

      rồi chợt nâng cao tay lên, tay kia khoác lên eo , liền bị đẩy ra ngoài, theo động tác cùng điệu nhạc xoay tròn mấy vòng.

      Cố Bảo Bảo lâu chưa nhảy như thế, giày cao gót cứ như bị trật trẹo, tưởng là mình đứng vững nhưng lại rơi vào lòng .

      "Bảo Bảo," khuôn mặt tuấn tú lên ấm áp vui vẻ: "Vũ kỹ của em còn bằng cả hồi cấp hai nữa! Tới đây nào, tìm Cố Bảo Bảo trước kia về!"

      Tim run lên.

      bao lâu rồi có ai như thế với ? bao lâu rồi tâm tình của nhõm như lúc này?

      "Được thôi! xem đây." Nụ cười phát ra từ nội tâm, rốt cuộc băng khoăn gì nữa, theo sát bước nhảy của .

      Khoảng thời gian cho điệu nhảy để tìm về chút, chút xíu thôi bản thân mình .

      *********

      Mục Tư Viễn lạnh lùng nhìn từng đôi nam nữ phối hợp với nhau trong sàn nhảy, đôi mắt thâm thúy ngừng lóe lên, thể đoán được nghĩ gì.

      "Thân Văn Hạo!" Bất chợt, Mục Sơ Hàn chạy đến bên cạnh , nhìn sàn nhảy hung hăng giậm chân.

      Mục Tư Viễn liếc em : " ta với em?"

      Khóe mắt Mục Sơ Hàn thoáng qua chút ngượng ngùng, tiếp theo cả giận : " ấy tới cùng em, em tìm ấy nửa buổi, ấy lại khiêu vũ với Cố Bảo Bảo!"

      nắm tóc, thấp giọng kêu rên: "Chẳng lẽ Cố Bảo Bảo lại vừa ý ấy sao hả!"

      Mục Tư Viễn nhíu mày, lại nghe tiếp: ", người kia là trong mười người Hoa kiệt xuất nhất ở Pháp, bối cảnh hề kém chút nào so với đâu, Cố Bảo Bảo nhất định là thấy..."

      Còn chưa xong thấy bóng trai vào sàn nhảy. sững sờ, cũng vội vàng đuổi theo.

      *********

      Cố Bảo Bảo biết mình bị đổi bạn nhảy khi nào, khi ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi: "Thân Văn Hạo, thế nào!"

      Lại nhận được câu trả lời.

      kỳ quái nhìn kỹ lại, hận thể cắt đứt lưỡi mình, người nhảy với sao thế nào lại biến thành... ? !

      Thân Văn Hạo đâu rồi?

      quay đầu tìm kiếm, bàn tay lại giữ chặt mặt , "Cố Bảo Bảo, quên hôm nay chính là bạn nhảy của tôi đó!"

      "Tôi..."

      Chưa kịp phát hoàn chỉnh, bỗng cúi xuống cướp lấy đôi môi đau...

      Suy nghĩ của Cố Bảo Bảo trở nên trống rỗng, cảm giác được nụ hôn của , chỉ cảm thấy từng ánh đèn huỳnh quang đâm vào mắt làm đau ...


      Chương 25: chưa từng bảo vệ




      Sáng sớm, trong biệt thự Mục Tư Viễn.

      "Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị có tình mới, nữ nhân vật chính là thư kí mới hư hư thực thực..."

      "Tiểu thiếu gia, đừng xem..." Người hầu lo lắng giọng : "Tổng giám đốc sắp xuống rồi."

      Sau tờ báo lộ ra cái đầu , nín thở lắng nghe, là có tiếng bước chân xuống lầu a!

      "Mau mau!" Bé vội vàng đưa tờ báo cho người hầu, mình ngồi nghiêm chỉnh.

      "Ba sớm!" Khi Mục Tư Viễn ngồi xuống bàn ăn, bé liền cao giọng hô.

      Mục Tư Viễn khẽ gật đầu, bộ mặt cương nghị dường như trở nên nhu hòa.

      "Hôm nay là cuối tuần, con có thu xếp gì ?" rất khách quan hỏi, đây là trong những phương thức giáo dục tinh của .

      Mục Hà Hoan nghiêng đầu nhìn : "Sáng hôm nay con muốn tới nhà ông nội, chiều học toán."

      Trong lúc , trong đầu có hơi rối ren bởi bé lâm thời thay đổi chủ ý, nhưng tuyệt đối để ba biết đâu.

      Thấy ba gật đầu, bé vội vàng hỏi: "Vậy hôm nay ba có sắp xếp gì ạ?"

      ? Mục Tư Viễn nhếch môi, chắc là tới văn phòng... Xem kịch vui.

      **********************

      Cố Bảo Bảo rửa mặt cho Nhạc Nhạc, nhìn cậu ăn sáng xong mới : "Nhạc Nhạc, hôm nay là cuối tuần, mẹ đưa con chơi nhé, được ?"

      Nhạc Nhạc nhìn , tiếng nào. Bé chính là như thế, đồng ý mà cũng tán thành.

      Cố Bảo Bảo đau lòng ôm bé, ra cửa.

      Thế mà vừa mở cửa thấy Công Tôn Diệp, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

      "A Diệp?"

      "Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?" Công Tôn Diệp kín đáo đưa tờ báo trong tay cho .

      nghi hoặc thả Nhạc Nhạc xuống, mở báo ra xem, đó đăng ảnh chụp giữa và Mục Tư Viễn, mà trong hình là lúc bọn họ môi kề môi...

      "Hai người gặp nhau lúc nào, lại còn tình cũ quay lại?" Công Tôn Diệp xem ra rất tức giận, đóng phịch cửa lại ra ngồi ghế.

      ", phải vậy."

      Cố Bảo Bảo gấp gáp lắc đầu, chuyện cũng giống như báo chí viết!

      Tối hôm qua đột nhiên hôn , đèn huỳnh quang cũng nổi lên bốn phía, dường như tất cả ký giả đều xông tới chụp liên hồi bọn họ.

      cứ như bị dọa, thế nhưng mặc kệ giãy dụa thế nào Mục Tư Viễn cũng buông tay.

      Về sau là Thân Văn Hạo xông lên trước kéo bọn họ ra, mang theo chạy khỏi bữa tiệc.

      "Mau lên xe, "Thân Văn Hạo dường như rất có kinh nghiệm với những lần như thế này, vội vàng mở cửa xe, lo lắng đám ký giả đuổi theo. Cố Bảo Bảo gật đầu, mắt nhìn về phía sau.

      "Em nhìn gì thế?" Thân Văn Hạo hỏi, nhưng lập tức lại hiểu được, nhanh: " ta tới đâu."

      ngơ ngác nhìn , ngây ngô hỏi: "Vì sao?"

      Thân Văn Hạo nhìn cửa chính hoa viên, lông mày nhíu lại nhưng trả lời, chỉ khởi động xe đưa .


      Chương 26: Bởi vì đây là mưu của




      Sau khi xuống xe, đứng dưới lầu tối om, tiếp tục hỏi: "Văn Hạo, vừa rồi ấy tới?"

      Vì sao hôn nhưng rồi bảo hộ ?

      " chỉ đoán lung tung thôi," Trong mắt Thân Văn Hạo thoáng tia đau lòng, "Em nên suy nghĩ nhiều quá, khuya rồi, mau về ngủ ."

      sao có thể ngủ được?

      Điện thoại bật cả đêm để chờ cuộc gọi của , vì sợ lỡ mất cho nên chốc chốc lại tỉnh giấc.

      Nhưng cả đêm, điện thoại đều yên lặng, có chút tiếng vang nào.

      Nghe đơn giản chuyện tối qua, Công Tôn Diệp nghi hoặc: " ra ta biết mình bị chụp hình, ta vì sao đè chuyện này xuống? buổi tối cũng đủ để ta tiêu hủy hết tất cả phim ảnh rồi!"

      Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch: "A Diệp, lời này của ... Là ý gì?"

      còn chưa nghĩ đến, lúc này đây suy nghĩ của mới thanh tỉnh.

      Hôm qua trước mặt bao phóng viên Thân Văn Hạo mang , vì sao báo lại đăng?

      Vì sao khi bọn họ chạy ra hoa viên lại có phóng viên nào tới chụp?

      Vì sao Văn Hạo cho biết, Mục Tư Viễn vì sao đuổi theo ra?

      Bởi vì mặc dù nhìn thấu mánh khóe lại đành lòng cho , mọi chuyện đều là Mục Tư Viễn an bài!

      "Bảo Bảo, em có sao ?" Công Tôn Diệp sắc mặt trắng bệch của , có hơi hối hận khi cầm báo tới cho xem.

      Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy, "A Diệp, giúp em chăm sóc Nhạc Nhạc!"

      rồi đứng dậy, tay cầm báo gần như vò nát nó.

      "Em muốn tìm ta?" Công Tôn Diệp hỏi.

      Cố Bảo Bảo kiên định gật đầu, "Em phải hỏi ấy, vì sao phải làm như vậy, em..."

      Vành mắt đỏ lên, muốn cho thấy nước mắt của , vội vàng chạy ra cửa.

      *****************************

      Cửa phòng tổng giám đốc mở!

      Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhanh chóng vào.

      Theo bước chân , từng tia sáng càng ngày bớt dần, rèm cửa sổ đóng lại nửa, chị còn lại khe hở hẹp, mà Mục Tư Viễn đứng bên khe hở đó, thưởng thức phong cảnh phía ngoài.

      Bầu khí ngột ngạt làm Cố Bảo Bảo có sợ hãi tên, dừng chân trước bàn làm việc, dám tiến lên nữa.

      Bỗng Mục Tư Viễn xoay người lại, tinh quang trong mắt ép thẳng đôi mắt : "Sao thế, chỉ có mình tới thôi sao?"

      "... Có ý gì?"

      vô vị nhún vai, "Tôi còn tưởng có thể gặp chồng chứ, ta chí ít nên phải..."

      chỉ vào mặt mình: "Tới đây cho tôi đấm phải sao?"

      Lòng như chìm đáy cốc: "Mọi chuyện, đều là do sắp xếp sao?"

      "Đúng thế nào?"

      Cố Bảo Bảo hít sâu hơi, kiềm chế trái tim đau nhức của mình, "Vì sao? tại sao phải làm vậy chứ?"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Dùng lời dối che dấu trái tim đau thương




      Mục Tư Viễn cười nhạt: "Tôi làm vậy có gì đúng sao? Ngược lại là , sợ hãi như thế, chẳng lẽ chưa chuyện với tôi cho chồng biết?"

      Ánh mắt hỗn loạn cúi đầu, tâm tư xoay chuyển cũng đoán được ý tứ trong lời .

      "Cố Bảo Bảo," Miệng nhếch lên tia tiếu ý giễu cợt, "Xem ra chưa cho chồng rồi, cũng đúng thôi, nếu những chuyện trước đây làm cho ta biết, có lẽ cũng gả được đâu nhỉ!"

      "Những chuyện trước đây tôi làm...?"

      Mặt tái nhợt ngước lên, yết hầu vì những lời mà đau đớn nên lời.

      Nước mắt từng giọt lăn xuống giống như những bi thương sâu trong lòng thấm ra ngoài.

      Trái tim Mục Tư Viễn run lên, nhưng lập tức cương quyết lờ .

      Vẫn là ánh mắt lạnh lùng nhìn : "Cố Bảo Bảo, lẽ nào quên rồi sao?"

      quay ra, nhìn vào trong căn phòng nghỉ ngơi kia: "Chính chỗ đó, cho tôi ăn cái gì? Sau đó lại làm gì? cần tôi phải cặn kẽ cho chứ."

      "..."

      Cố Bảo Bảo hít thở khẩn trương, tay túm lấy áo, "... Biết?"

      Đêm đó, đêm đó ràng uống say, mới cho ... Sau đó cũng tưởng bọn họ say rượu mất lí trí, vì sao bây giờ lại như vậy...?

      "Cố Bảo Bảo!"

      Bỗng bước tới, vóc dáng to cao bao trùm lấy , thấy mặt nhưng lại cảm giác được tức giận bộc phát trong lòng .

      theo bản năng lùi lại song bị giữ chặt cằm.

      Giọng lạnh lùng văng vẳng bên tai: " ra tôi rất lấy làm lạ, năm đó tìm mọi cách leo lên giường tôi, vì sao trong nháy mắt lại có thể theo người đàn ông khác?"

      Hóa ra đây mới là vấn đề quan tâm ư?

      cảm giác mình bị khuất nhục mới muốn đòi thống khoái từ sao? !

      Hốt nhiên thấy trái tim đau đớn, nước mắt cũng dần khô kiệt.

      " quan tâm ư?" khó khăn nhưng bình tĩnh : "Tôi nếu biết lấy tôi, lẽ nào tôi phải chờ cả đời sao?"

      Cằm đau hơn, gào lên tức giận: "Cố Bảo Bảo, những lời sao? Đều là lời dối cả ư?"

      "Đúng thế!"

      cắn răng đẩy tay ra: "Nhưng dựa vào cái gì hỏi tôi như thế? Tôi là gì của đây? sai, tôi từng hứa hẹn với , tôi có thể cam kết cả đời chờ , nhưng sao? có từng nhìn tôi chưa?"

      , , vĩnh viễn !

      đè nén cảm giác run rẩy trong tim: "Mục Tư Viễn, tôi học khôn ngoan thôi. Tôi chỉ học... Học cách buông tay. Lẽ nào điều đó cũng được? Điều đó cũng được ư?"

      "Tôi quấn lấy , thích; bây giờ tôi quấn lấy nữa, trong lòng cũng thoải mái sao? Vậy bảo tôi phải làm thế nào? Làm thế nào?"

      Sắc mặt Mục Tư Viễn xanh mét, được gì.


      Chương 28: ơi, con có mẹ




      keo kiệt như vậy đó, thể giao trái tim cho , ngay cả lời cũng câu.

      Lui ra sau, tham lam khắc sâu bóng dáng lần cuối, sau đó chạy vội ra ngoài.

      Cước bộ của rất nhanh, mực tự nhủ trong lòng, được khóc, thể khóc, chít ít thể khóc trong công ty.

      Thế nhưng, khi ra tới vườn hoa ngoài công ty, lại nhịn được, núp sau bồn hoa đau lòng khóc trận.

      muốn cho biết, tất cả những lời vừa đều là giả.

      Sau khi , cũng biết làm sao để người đàn ông khác.

      Nhưng tuyệt đối thể được.

      Khi và Trịnh Tâm Du sống hạnh phúc bên nhau, cũng cần tôn nghiêm mới có thể sống được.

      Phút chốc đứng dậy, mặc dù đau lòng, suy nghĩ của vẫn ràng.

      xảy ra chuyện như vậy mà "chồng" tới, Mục Tư Viễn nhất định sinh nghi, nhất định phải mang Nhạc Nhạc rời !

      " ơi!"

      Lúc này, sau lưng chợt vang lên giọng non nớt êm dịu.

      sửng sốt, xoay lại, cả người như bị sét đánh.

      Bóng hình ngày nhớ đêm mong, tưởng cách nào gặp được bé nữa, giờ đây bé lại đứng trước mặt nhìn .

      "Nhạc... Hoan Hoan!" kích động ngồi xuống ôm lấy bé.

      Hoan Hoan cũng chìa tay ra ôm vai , trong lòng rất vui.

      Bé từ nhà ông nội chạy ra ngoài, chính là muốn ở công ty chờ ấy, ngờ nhanh như vậy gặp rồi.

      " ơi, khóc sao?" Bé nhìn cặp mắt đỏ của hỏi.

      "A, có," Cố Bảo Bảo vội vã lau nước mắt, nặn ra nụ cười: "Mẹ... chỉ bị cát bay vào mắt thôi."

      "Vậy con giúp thổi nhé!" Bé nhón chân lên, cẩn thận thổi cho .

      Cơn gió ấm áp lướt qua mắt , thương tổn của Mục Tư Viễn dường như cũng bị thổi , "Cảm ơn Hoan Hoan!" cười vui vẻ.

      " ơi, sao biết tên con là Hoan Hoan?" Bé mở to mắt hỏi, khuôn mặt nhắn hồng hồng như trái táo.

      Ngốc quá, mẹ sao có thể biết tên con được chứ?

      Cố Bảo Bảo đè nén cảm giác đau lòng, ôn nhu ôm bé lên: " đương nhiên biết rồi. còn biết Hoan Hoan là thiên tài , đúng ?"

      Hoan Hoan hiếm khi cười rộ lên, "Kỳ thực cũng hẳn đâu ạ."

      Cơ thể bé áp sát vào lòng Cố Bảo Bảo, khuôn mặt bé đơn hợp với tuổi: "Con càng hâm mộ những bạn khác có mẹ hơn!"

      từng hỏi ba, vì sao Hoan Hoan có mẹ?

      Ba thiên tài cần mẹ!

      Kỳ thực bé vẫn luôn nhớ, nếu làm thiên tài mà có mẹ, bé tình nguyện làm!

      Cố Bảo Bảo đau lòng thôi, "Hoan Hoan cũng có mẹ mà, bằng Hoan Hoan từ đâu chui ra chứ?"

      "Nhưng mẹ con ở đâu?" Cái miệng nhắn vểnh lên hỏi.


      Chương 29: Làm mẹ thiên tài rất khó




      Cái miệng nhắn méo mó: "Vì sao mẹ tới thăm con? Có phải mẹ thích Hoan Hoan?"

      " phải đâu, phải đâu, "Cố Bảo Bảo nhanh chóng lắc đầu, "Mẹ nhất định rất thích, rất thích Hoan Hoan!"

      ôm vai Hoan Hoan, "Hoan Hoan, con được nghĩ như vậy, Hoan Hoan ngoan thế này, lại hiểu chuyện này, mẹ làm sao lại thích con? Mẹ tới thăm con có lẽ mẹ có chuyện rất quan trọng còn chưa làm xong đó thôi!"

      Hoan Hoan gật đầu, bỗng nhiên : " ơi, vậy có thể làm mẹ con ?"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, Hoan Hoan nhào tới ôm lấy , " ơi, phải con vừa ngoan vừa hiểu chuyện đấy sao? Vậy làm mẹ con có được ?"

      Bé khát khao có mẹ đến vậy sao, với người lần đầu tiên gặp mà bé đưa ra cầu này ư?

      Tim Cố Bảo Bảo như bị dao cắt, "Hoan Hoan..." Đều do mình trước đây quá hoang đường, đáp ứng Mục Tư Viễn vĩnh viễn quen biết với Hoan Hoan!

      "Hoan Hoan, xin lỗi!"

      đèn nén đau đớn trong tim, " thể... thể làm mẹ con."

      "Vì sao?" Hoan Hoan gấp gáp hỏi.

      "Bởi vì, bởi vì... sắp rời khỏi đây rồi." Có lẽ lý do này bé có thể tiếp nhận ?

      Rời khỏi đây?

      Cái đầu quay ra, " khi nào ạ?"

      Cố Bảo Bảo muôn phần áy náy với bé, cũng để ý tới bé giống như người bình thường hỏi nguyên nhân rời mà trực tiếp hỏi thời gian .

      "Chắc là hai ngày nữa!" đáp.

      "Đừng mà!" Hoan Hoan bắt đầu nũng nịu, " ơi, tháng này con có hoạt động rất quan trọng, cần có ba mẹ cùng , đến lúc đó với ba với con, có được ?"

      Thấy do dự, Hoan Hoan mau mau : "Con xin mà, đóng giả mẹ con lần có được ?"

      Nối rồi bé ủy khuất dẩu môi: "Các bạn khác đều có mẹ mà con lại có, những bạn khác chê cười con."

      Cái này... Cố Bảo Bảo khó xử, nếu , để Mục Tư Viễn biết tồn tại của Nhạc Nhạc làm sao bây giờ?

      Nhưng nếu tàn nhẫn bỏ , có trời mới biết nếu Hoan Hoan biết thân phận có ghi hận cả đời nữa?

      Tình có thể cho bé ít ỏi...

      "Thôi ạ," Bỗng, Hoan Hoan trượt xuống khỏi lòng , "Nếu thể giúp con, con vậy!"

      rồi bé xoay có vẻ muốn .

      Thấy bóng dáng bé đơn của bé, trong lòng Cố Bảo Bảo vừa vội vừa đau.

      "Hoan Hoan, " lên trước ôm lấy bé, " đáp ứng con."

      " sao?" Bé quay đầu, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười cao hứng, " ơi, gạt con chứ?"

      "Đương nhiên lừa con rồi!"

      " tốt quá!"

      Hoan Hoan hôn "chụt" cái lên má , "Vậy mai con tới công ty mở họp có thể gặp được ạ?"


      Chương 30: ấy còn dám tới




      "Đương nhiên là được rồi!"

      "Vâng, vậy mai chúng ta gặp nhé, hôm nay con về trước đây!"

      "Mai gặp!" Cố Bảo Bảo thả bé xuống, "Con về thế nào? đưa con ."

      " cần ạ, chú Vượng đợi con!"

      rồi bé chỉ cái xe ở ven đường, "Tạm biệt !"

      Hoan Hoan chạy chậm đường, chú Vượng người hầu Mục gia sớm mở cửa xe.

      "Chú Vượng, con xong rồi!" Ngồi lên xe, bé hưng phấn tuyên bố.

      Chú Vượng cười hòa ái: "Tiểu thiếu gia ra tay nào có chuyện giải quyết được chứ!"

      "Ai," đến đây, Hoan Hoan thở dài, "Ba mỗi lần có bạn đều giao du quá tháng, lần này hi vọng con có thể giữ này lại."

      Chú Vượng thương sờ cái đầu , "Tiểu thiếu gia, nhất định có thể!"

      *************

      Sáng ngày thứ hai

      Cố Bảo Bảo vừa vào công ty liền cảm giác được rất nhiều ánh mắt khác thường.

      Lúc mà vào thang máy, vốn mọi người còn nghị luận ầm ĩ lập tức yên tĩnh, song bên cạnh vẫn dùng ánh mắt nhìn qua .

      Đều là do tờ báo kia!

      hít sâu, lấy hết dũng khí bước vào tầng làm việc của tổng giám đốc.

      "Linda, hôm nay ..." Ba thư kí cộng thêm chủ nhiệm thư kí thảo luận công việc, thấy vào, chủ nhiệm thư kí thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình.

      Cố Bảo Bảo lúng túng cười, lên trước: "Chào buổi sáng, tôi... Xin hỏi hôm nay tôi có việc gì cần làm ?"

      Chủ nhiệm thư kí nhìn như nhìn quái vật, "Tôi trước hết phải xin ý kiến tổng giám đốc!" rồi ấy lập tức ra gõ cửa vào phòng tổng giám đốc.

      Bình tĩnh, bình tĩnh nào!

      Cố Bảo Bảo ép mình cười, chào hỏi với mấy thư kí kia.

      Mấy thư kí xinh đẹp gật đầu, sôi nổi tản .

      Cố Bảo Bảo thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, trong đầu nhớ lại khuôn mặt nhắn hoạt bát đáng của Hoan Hoan mới có dũng khí để đợi.

      " gì?" Mục Tư Viễn xem tư liệu kinh ngạc ngẩng lên nhìn chủ nhiệm thư ký.

      Chủ nhiệm thư ký buộc phải lập lại lần nữa, "Tôi tới xin ý kiến xem nên sắp xếp cho Cố công tác gì?"

      ấy còn tới làm? !

      Trước đây Cố Bảo Bảo luôn lấy buồn vui mà thay đổi, chẳng lẽ quan tâm sở tác sở vi sao?

      "Tổng giám đốc, tổng giám đốc...?"

      Chủ nhiệm thư ký thận trọng gọi , "Có cần... Cho ấy tự vào xin chỉ thị ạ?"

      " cần," Trong lòng Mục Tư Viễn hiểu sao phiền muộn, khoát khoát tay, " xem rồi sắp xếp !"

      xem rồi sắp xếp ư?

      Chủ nhiệm thư ký sửng sốt, tấm ảnh hai người hôn nhau hôm qua mới đăng lên báo, hôm nay liền thất sủng rồi?

      " Cố, mời theo tôi!"

      Ra khỏi phòng tổng giám đốc, dẫn Cố Bảo Bảo vào phòng của thư kí.

      "Bây giờ chúng ta có ba thư kí, xử lí văn kiện, phiên dịch tiếng nước ngoài, sắp xếp lộ trình của tổng giám đốc đều có người phụ trách, còn tôi phụ trách chung toàn bộ cùng với những chuyện liên quan tới tổng giám đốc."

      Cố Bảo Bảo gật đầu nhưng hiểu lời ấy là ý gì.


      Chương 31: Tôi nghĩ là hiểu lầm




      Chủ nhiệm thư ký tiếp: "Ngoài những việc chúng tôi phân công ra những chuyện còn lại là công việc của ! nghe chưa?"

      gật đầu.

      hiểu, chỉ cần những chuyện các ấy chưa hoặc kịp làm xong đều là nhiệm vụ của !

      "Hiểu là tốt rồi!" Chủ nhiệm liếc cái, vào phòng làm việc của mình.

      "Đúng rồi, " Bất chợt ta quay lại, "Trừ những cái đó ra, còn việc rất quan trọng phải làm, tối thứ ba và chủ nhật hàng tuần, tổng giám đốc đều có bữa tối với Trịnh, phải hẹn trước với Trịnh đấy!"

      Dừng lại lúc rồi ta nhấn mạnh: "Bất cứ chuyện gì khác đều có thể làm sau nhưng việc này là được!"

      Tiếp đó ta vô cùng nhìn sắc mặt Cố Bảo Bảo hơi thay đổi rồi mới về phòng mình.

      biết là chủ nhiệm cố ý, khi có thư kí mới mà được tổng giám đốc đối đãi đặc biệt, những thư kí còn lại "hợp công", chiêu này trước đây từng dùng qua.

      Nhưng giờ, còn quan tâm nữa.

      Cố Bảo Bảo ngồi xuống cái ghế trước kia của mình, hôm nay việc đầu tiên làm là gọi điện thoại, hẹn trước Trịnh Tâm Du bữa tối ngày mai với Mục Tư Viễn.

      Nhấn số của Trịnh Tâm Du, hít sâu, "Xin hỏi có phải Trịnh đó ? Tôi là thư kí của Mục tổng giám đốc."

      "Chào , tôi là..." Giọng điệu vui vẻ dừng lại, " là... Cố Bảo Bảo phải ?"

      Cố Bảo Bảo ngồi thẳng người, "Là tôi. Trịnh, tôi muốn hẹn thời gian cho bữa tối ngày mai của ."

      "Cố Bảo Bảo," Trịnh Tâm Du có chút bối rối cắt ngang lời , " đừng hiểu lầm, bọn tôi cùng ăn cơm chỉ là thảo luận tình hình giáo dục Hoan Hoan mà thôi, hẳn cũng biết... Công việc của tôi là dạy cho trẻ.."

      Cố Bảo Bảo cũng cắt ngang lời ấy, cố ý lên giọng: " Trịnh, tôi nghĩ người hiểu lầm là ! Tôi và tổng giám đốc... Cho tới giờ chưa có gì cả. Xin đừng hiểu lầm!"

      Vừa dứt lời, mấy thư kí kia liền kỳ quái ngẩng đầu lên.

      Trịnh Tâm Du sửng sốt, ở bên đầu dây kia thận trọng hỏi: "Cố Bảo Bảo, ... Thực kết hôn rồi sao?"

      "Đúng vậy! Tôi kết hôn!" chút do dự đáp.

      "... Chúc mừng, tôi..." Trịnh Tâm Du thể làm gì khác hơn là ngưng đề tài, "Làm phiền với Tư Viễn, mai tôi tới muộn nửa tiếng."

      "Được. Tạm biệt."

      Cúp điện thoại, mấy thư kí kia liền rút đầu mình về, thầm nhìn nhau bên dưới, muốn vụng trộm thảo luận lại thấy tổng giám đốc thân ái của các đứng ở cửa.

      Trong phòng làm việc tức khắc lặng như tờ, Cố Bảo Bảo kỳ quái ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào tầm mắt Mục Tư Viễn.

      Hô hấp của như ngừng lại, giả vờ trấn định cúi đầu, tưởng là gì hay làm gì đó nhưng chỉ dặn: "Linda, pha tôi ly cà phê!"

      Sau đó liền ra ngoài.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: ơi, đổi cà phê thành nước trái cây có được




      Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn bóng lưng , thu lại ánh mắt đồng thời cũng thở phào.

      tìm gây phiền phức, cũng phát ra Nhạc Nhạc, vậy cứ yên ổn trong khoảng thời gian này , chỉ cần xong chuyện đáp ứng Hoan Hoan, có thể mang theo Nhạc Nhạc khỏi nơi đây.

      "Mọi người bỏ mọi việc trong tay xuống , " Lúc này, chủ nhiệm ra, vỗ vỗ tay nhắc nhở mọi người chú ý: "Cuộc họp do thái tử gia chủ trì trước 10h30, mọi người mau chuẩn bị !"

      Nghe vậy, các thư ký lập tức lu bù lên, Cố Bảo Bảo cũng cầm tư liệu theo các tới phòng họp.

      " Cố, lấy hai mươi ly cà phê !" Chủ nhiệm cầm lấy tư liệu trong tay , thúc giục: "Mau!"

      Lấy cà phê... phải là công việc của nhân viên sao?

      kịp ra nghi ngờ, chủ nhiệm vội vã rồi.

      đành phải lấy cà phê, đúng lúc thấy Linda suy nghĩ cà phê của Mục Tư Viễn nên pha thế nào, "Ai, tổng giám đốc muốn mấy thìa đường với mấy thìa sữa đây?"

      ấy cũng mới làm phiên dịch viên nên còn lắm khẩu vị của tổng giám đốc.

      Cố Bảo Bảo tới bên cạnh, theo trí nhớ thốt lên: " thìa sữa, nửa thìa đường, ấy thích uống cà phê đắng..."

      Linda sửng sốt, cũng sững sờ, trong lòng lập tức thấy đắng chát, ràng thói quen của còn hơn cả bản thân.

      "Tôi chỉ thuận miệng thôi, chớ coi là ." vội bổ sung, xoay người pha cà phê.

      Linda như có điều suy nghĩ nhìn , nhanh chóng cầm cà phê ra ngoài.

      " ơi!" Lúc pha cà phê, giọng trẻ con quen thuộc chợt vang lên, Cố Bảo Bảo nhìn lại, "Hoan Hoan!"

      tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé: "Hoan Hoan sao biết ở đây?"

      Hôm nay Hoan Hoan mặc bộ âu phục , mái tóc được vuốt keo chải ra đằng sau, trông rất lanh lợi.

      Cố Bảo Bảo nhìn mà trong lòng thấy rất vui.

      Hoan Hoan nháy nháy cặp mắt thông minh: "Con đoán."

      Bé qua phòng thư kí, cũng qua phòng họp đều thấy, rất có thể là ở chỗ pha cà phê!

      " ơi," Chợt Hoan Hoan nắm cánh tay , lại gần tai : " dùng cốc cà phê cho con ly nước trái cây được ạ? Cà phê đắng lắm, con muốn uống!"

      Cố Bảo Bảo vừa thương vừa buồn cười: " thích cà phê cần uống, tại sao còn phải giả vờ?"

      Hoan Hoan thở dài như người lớn, "Ba , nếu muốn thành người lớn phải trông như người lớn, được coi mình là trẻ con. Nhưng mà,"

      Đôi mắt trong veo nhìn , "Con cũng thể để giúp con dối, hay là cứ cho con cà phê cũng được ạ!"

      rồi, bé huơ huơ tay với : " ơi, con phải họp rồi, đợi lát nữa con tìm nhé được ạ?"

      Cố Bảo Bảo gật đầu, mắt hơi ướt, Mục Tư Viễn dạy bé rất tốt, còn cả... Trịnh Tâm Du, ấy chắc cũng mất ít tâm tư với Hoan Hoan!

      Quay lại tiếp tục pha cà phê, bóng người cao lớn bỗng che phủ .


      Chương 33: cho tôi biết, tôi sai ở đâu




      sững sờ, còn chưa tỉnh lại cả người bị đẩy ra hành lang cầu thang cạnh khu vực pha cà phê.

      Cánh tay bị đụng mạnh vào tường, cơn đau chưa kịp truyền đến, giọng lạnh lùng của Mục Tư Viễn rồi vang lên: " vi phạm cam kết trước đây!"

      -- Nếu sinh con trai, vĩnh viễn thể gặp gỡ quen biết nó! Bằng đừng trách tôi gây bất lợi với người nhà ! --

      Cố Bảo Bảo thanh minh: "Tôi có... Quen biết với con! Trong mắt con tôi chỉ là... người xa lạ mà thôi!"

      "Vậy bước tiếp theo là gì?"

      Trong mắt Mục Tư Viễn đầy lửa giận như muốn nuốt trọn : "Bước tiếp theo dự định làm cái gì? cho nó biết thân phận của ? Hay là đem chuyện này ra cho thiên hạ để danh chính ngôn thuận trở thành Mục phu nhân? Hay là, dự định lấy chuyện này uy hiếp tôi, đòi khoản lớn hơn?"

      Những lời hùng hổ hăm dọa làm Cố Bảo Bảo trong nhất thời có lực ngăn đỡ, chỉ hoảng sợ lắc đầu, bị từng bước ép tới góc chết, rồi lại đâm thêm đao: "Cố Bảo Bảo, lần này lại muốn chơi trò gì nữa hả? Cũng có ai có thời gian mà chơi với đâu!"

      Chơi? !

      hơn mười năm, lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay , mặc bóp méo thế nào cũng được khiến cho vết thương gắn đầy, lại cho rằng "chơi"?

      Có lẽ thương tâm tới tận cùng, ngược lại trở thành dũng khí vô tận, Cố Bảo Bảo thầm hít sâu.

      "Mục tổng!" ép mình nhìn thẳng vào mắt : "Trước khi để tôi tới làm thư kí, chẳng lẽ có dự liệu được tôi chạm mặt Hoan Hoan hay sao?"

      "Cố Bảo Bảo!" cười lạnh, " khỏi phải lấy hành động của tôi để chỉ trích tôi, đừng tưởng tôi biết muốn làm gì!"

      xong lùi lại, giải trừ áp bạch người , lại dùng ánh mắt lạnh như băng như muốn lăng trì nhìn : " muốn bù đắp gì cho Hoan Hoan hả? Xin hãy nhìn lại mình ! là người có chồng, có con, còn có tư cách gì thương Hoan Hoan? định dùng cái tình mẹ trọn vẹn này để lưu lại ám ảnh trong lòng nó hả?"

      Đột nhiên, thô lỗ nắm cánh tay , lôi tới căn phòng cạnh phòng họp.

      Chất liệu thủy tinh đặc chế khiến có thể thấy tình huống trong phòng họp mà bị người bên trong phát ra.

      Bên trong, mình Hoan Hoan ngồi ở ghế chủ tịch, cực kì nghiêm túc lắng nghe, ghi chép, lên tiếng.

      Mỗi việc bé làm đều rất tốt, khiến người ta khó mà tin được bé mới chỉ năm tuổi!

      "Hoan Hoan tuổi dị ứng với sữa mẹ, uống sữa tươi cũng bị nổi ban đỏ," Mục Tư Viễn thanh đạm mạc trước sau như lên tiếng: "Từ bé nó chỉ ăn được cháo trắng, ba tuổi mới được có 24 cân, bước luôn lảo đảo!"

      "Từ ba tuổi, mỗi ngày trừ ngủ ra chính là học, có thời gian chơi đùa, nó có thể như hôm nay biết phải chịu khổ như thế nào , bảo mẫu, ông nội, tôi, còn cả Tâm Du mất bao nhiêu tâm lực ?"

      Cố Bảo Bảo nước mắt rơi đầy mặt, "Mục Tư Viễn," Cả người run run, "Những cái đó đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi hay sao?"


      Chương 34: Nhạc Nhạc ở trường học có cái gì đúng.




      Là ai ép ký khế ước hoang đường kia, là ai làm ra quyết định vô lý đó?

      Đều là , là !

      "Nhưng lại muốn cướp nó !" Mục Tư Viễn xanh mặt, "Tôi sai chứ, tính toán mọi cách xuất ở bên cạnh chúng tôi là muốn dùng thân phận người mẹ vừa vô dụng vừa buồn cười cướp nó !"

      "Mục Tư Viễn," cắn răng lau nước mắt, "Trong lòng , tôi chính là người như vậy ư?"

      có bỏ sót bi thương chợt lóe trong mắt , nhưng lại chọn làm như thấy, hừ lạnh: "Có lẽ, chỉ hơn chứ có kém!"

      Cố Bảo Bảo nhớ ra khỏi căn phòng đó như thế nào, rất nhiều, rất nhiều lần, Mục Tư Viễn dùng đủ cách ép tự động bỏ .

      Bất đồng duy nhất chính là, lần này rơi lệ nữa.

      nhìn thoáng qua Nhạc Nhạc bên cạnh, đứa bé này tựa hồ cảm giác được gì, từ lúc bắt đầu thu dọn hành lý, bé vẫn đứng bên.

      "Nhạc Nhạc," giơ tay ra xoa đầu bé, "Nhạc Nhạc có nhớ nhà ở Mỹ ?"

      nặn ra nụ cười, "Nhạc Nhạc đừng gấp, qua hết tháng này, mẹ dẫn con về được ?"

      Nhạc Nhạc chạy , "rầm" tiếng sập cửa phòng bé vang lên.

      Cố Bảo Bảo để lại mấy bộ quần áo tắm rửa, còn lại đều cất vào vali, xem lại lịch, tháng này còn hai mươi sáu ngày.

      có thể, nhất định có thể thực được cam kết ngày nào đó kia với Hoan Hoan!

      Cho dù trái tim có đau đớn thế nào, cũng có thể.

      co rúc giường, có phần lạnh lẽo, lại khiến có được chút cảm giác an toàn.

      "Ba ngày hai đêm, nếu duyên phận vậy, đừng tránh tình của em làm ..." Tiếng ca từ điện thoại vang lên nhiều lần, muốn nhận, cũng muốn xem là ai gọi tới.

      Rốt cuộc người nọ gọi tiếp nữa, nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp .

      "Cộc cộc!"

      Chợt giật mình tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng của Công Tôn Diệp: "Bảo Bảo, Bảo Bảo? Em có nhà ? Mở cửa !"

      Cố Bảo Bảo bò dậy, đèn trong nhà bật, muốn giả vờ có nhà cũng được.

      vào phòng rửa mặt, chỉnh sửa lại tóc tai mới ra mở cửa.

      "Bảo Bảo, em làm gì vậy?" Công Tôn Diệp tới, vừa lo lắng vừa : " gọi cho em bao lần mà cũng được?"

      "Em... Em vừa rồi giặt quần áo, nghe được chuông." biên đại lý do, muốn để nhìn ra khác thường của mình.

      Công Tôn Diệp ngồi xuống ghế salon, "Nhạc Nhạc ngủ rồi hả?"

      gật đầu, hỏi: "A Diệp, trễ vậy sao còn tới, có chuyện gì ?"

      Công Tôn Diệp nhìn , có gì đó mà ra, chỉ bảo: "Thầy ở trường bảo với là, mấy ngày qua Nhạc Nhạc có gì đó đúng."


      Chương 35: Nếu ta bảo em




      "Cái gì mà đúng?" kinh ngạc.

      "Mỗi lần toilet đều rất lâu, hơn nữa nhiều lần thầy tìm còn thấy."

      Cố Bảo Bảo cười xót xa: "Có lẽ... Có lẽ bé quên đường về phòng học thôi."

      Trước đây lúc còn ở Mỹ, cho dù bé chơi trong vườn hoa cũng có lúc tìm được đường về nhà.

      có phần áy náy: "A Diệp, chút chuyện này ... cần phải tự mình tới đâu."

      " cho đây là việc ! Có lẽ..."

      Trong lúc , chợt ngừng lại, mắt nhìn thấy vệt nước mắt ở khóe mắt .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" lo lắng nắm tay .

      " có..."

      "Bảo Bảo, em có phải quyết định chuyện gì mà cho có đúng ?" cắt ngang lời biện bạch của , có chút tức giận.

      Tâm tình của đều viết hết lên mặt còn có thể giấu được ai? !

      nhấn mạnh: "Nếu vậy, về sau chuyện của em cũng quan tâm nữa, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết!"

      "A Diệp..." Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, "Em..." biết nên từ đâu.

      Công Tôn Diệp lập tức đoán được bảy tám phần, "Có phải Mục Tư Viễn cái gì với em hả?"

      Chỉ có ta mới khiến Cố Bảo Bảo thành như này, " ta với em cái gì?"

      Tay Cố Bảo Bảo xoắn lại với nhau, thấp giọng : " có như trước đây," muốn Công Tôn Diệp lo lắng, thế là giả bộ nhõm: " ta còn có thể được lời nào nữa đây? Em cũng quen rồi."

      Quen sao? Vậy đau lòng rồi.

      Công Tôn Diệp thở dài, phối hợp với thể ra ý cười bên ngoài: "A? Vậy ta "đừng làm phiền tôi" hay là "cút xa chút"?"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, lại nghe tiếp: "Bảo Bảo, nếu ta bảo em cút xa chút, vậy tới bên đây này, đỡ em, cho em ngã xuống."

      "A... Diệp..." ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần kia rồi lại lo sợ yên dời tầm mắt sang nơi khác.

      Năm năm, quan tâm này vẫn thay đổi, bảo làm sao dám nhận đây?

      Cố Bảo Bảo, mày thể, thể kéo dài nữa, Mục Tư Viễn và Công Tôn Diệp đều nên kết thúc thôi!

      Ngày thứ hai làm, Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký công tác, cần đối mặt với Mục Tư Viễn, ngược lại có vẻ thoải mái.

      " Cố!" ngờ, lúc tới bữa trưa, Linda lại chủ động tới chỗ .

      "Cám ơn hôm qua dạy tôi pha cà phê!" Linda thân thiết ngồi xuống cạnh , giọng : " biết hôm qua sau khi tổng giám đốc uống cà phê ?"

      Cố Bảo Bảo lắc đầu, cũng muốn biết.

      Linda cũng tự ngừng: "Lúc mà tổng giám đốc mới uống, lông mày nhăn nhó cả lại, ấy lâu có uống hương vị cà phê này, sắc mặt ấy trông rất nặng nề, làm tôi sợ hãi !"


      Chương 36: Cổ Tín Dương là ai




      Nhớ lại vẻ mặt trầm kia của tổng giám đốc, ấy giờ vẫn còn sợ, rồi tiếp: "Nhưng chốc lát là ấy lại ngẩng lên mỉm cười với tôi!"

      Cái này đúng là dọa người hơn a, ấy lúc đó cũng ngây ngẩn cả người.

      "Tổng... Tổng giám đốc," khó khăn hỏi: "Cà phê, có gì ổn sao ạ?"

      Chỉ thấy ánh mắt Mục Tư Viễn trở nên có hơi mơ hồ, nhìn vô định.

      lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi bỏ khẩu vị này rồi, cứ tưởng cả đời uống nữa, cho nên cám ơn ."

      uống hương vị cà phê này nữa, là bởi vì đây là hương vị mà giới thiệu cho sao? Hóa ra vì chán ghét , ngay cả hương vị cà phê cũng bỏ.

      cười xin lỗi Linda: "Tôi... Tôi cũng chỉ tùy tiện thôi, may là chưa gây phiền phức tới cho !"

      " gì vậy!" Linda nhướng mày, "Nhưng mà mấy ngày nay tổng giám đốc đúng là phiền não! Vì bản giá sàn (cổ phiếu) mà đêm nào cũng tăng ca đến khuya!"

      "Bản giá sàn?" nhịn được hiếu kỳ.

      Theo lý thuyết chuyện như vậy hẳn nên do bộ hạng mục làm mới phải, làm sao mà hao tâm tốn sức tới mấy ngày? !

      Linda gật đầu, "Tôi xem tài liệu phiên dịch, đối thủ chủ yếu là công ty do người Hoa mở ở Mỹ, tổng giám đốc hình như là Cổ Tín Dương gì đó, tổng giám đốc rất coi trọng chuyện này."

      Cổ Tín Dương! Cố Bảo Bảo sửng sốt, chuyện cũ liền quay lại.

      Khi đó làm trợ lý đặc biệt của Mục Tư Viễn, buổi trưa tới phòng làm việc của lại nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt bên trong.

      " đừng có mơ, thứ thuộc về Mục gia, đừng mong cầm phân!"

      Mục Tư Viễn xong, tiếng cười của người đàn ông xa lạ vang lên, "Mục Tư Viễn, đừng tuyệt đối như thế, Mục Phong Minh còn đề ra điều kiện đó sao? Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết đâu!"

      "Cút! Cút khỏi địa bàn Mục gia!"

      Có thể nghe ra là Mục Tư Viễn căm thù đến tận xương tuỷ người này, tâm tình gần như mất khống chế.

      Chốc lát sau, cửa phòng liền mở ra, người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trầm ra ngoài.

      Cố Bảo Bảo nhanh chóng lui sang bên, cảm giác dùng dư quang khinh miệt nhìn , biến mất trong thang máy.

      Về sau mới biết người kia là Cổ Tín Dương, lắm thân phận , chỉ biết mực tranh đua quyền nắm giữ tập đoàn Mục thị với Mục Tư Viễn.

      nghĩ tới qua mấy năm này, tranh đấu giữa bọn họ còn chưa có dừng lại!

      Cổ Tín Dương còn ở Mỹ mở công ty cạnh tranh với , Mục Tư Viễn chậm chạp có cách gì khẳng định mục đích của mình, chắc là có cách gì nhìn thấu được mục đích của đối phương!

      " Cố?" Linda nghi ngờ nhìn , bỗng hưng phấn: " làm sao thế? Nhìn bộ dạng này của , lẽ nào biết nội tình gì sao?"

      "Tôi..." Cố Bảo Bảo vội vã lắc đầu, "Tôi biết..."

      Lời còn chưa dứt, điện thoại bên cạnh vang lên, cầm lấy nhìn, nhịn được mở to mắt: "Ba? !"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Liên hoàn kế của ba Cố




      "Bảo Bảo, con về rồi à, sao về nhà? Chúng ta vẫn là đọc báo mới biết a!"

      "Bảo Bảo, là chuyện gì vậy? Sao con lại đứng chung với Mục Tư Viễn?"

      Trong quán mỳ vằn thắn Cố gia, ba Cố và mẹ Cố cùng thay phiên "ép hỏi" Cố Bảo Bảo hơn tiếng.

      Cố Bảo Bảo vô lực lặp lại lý do biên soạn từ lâu: "Ba mẹ à, con học bổ túc xong đương nhiên phải về công ty Mục gia làm rồi. Còn tờ báo ấy là hiểu lầm thôi ạ!"

      Từ lúc mang thai, liền dối ba mẹ là được công ty phái học tập, về sau đưa theo Nhạc Nhạc sang Mỹ, vì chăm sóc Nhạc Nhạc, mỗi năm chỉ về nhà lần, hơn nữa còn đến vội vàng.

      Đối với lần này, trong lòng rất áy náy nhưng lại thể .

      Ba mẹ vẫn luôn đồng ý chuyện giữa và Mục Tư Viễn, nếu biết lại có thể sinh con cho , hậu quả cách nào tưởng tượng.

      "Chỉ là hiểu lầm thôi ư?" mặt ba Cố viết to hai chữ tin.

      vội gật đầu: "Ba à, mấy năm này con được phái học cũng có liên hệ gì với Mục Tư Viễn, con... sớm quên ta rồi."

      Ba Cố với mẹ Cố nhìn nhau, tựa hồ suy đoán xem trong lời có thể có bao nhiêu phần tin được.

      "Con về khi nào đấy?" Ba Cố hỏi lại.

      Cố Bảo Bảo chỉ vào tờ báo, "Chính là cái ngày tham gia dạ tiệc này, con được bộ môn sắp xếp cho , trước đó cũng đâu biết tình hình thế nào đâu ạ! Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc quá, con chuẩn bị làm xong rồi mới về."

      tiếp tục xạo, "Hơn nữa buổi dạ tiệc hôm đó ta uống hơi nhiều rượu, cho nên mới có chuyện hiểu lầm đấy."

      Ba Cố với mẹ Cố liếc nhìn nhau, hai bên cùng gật đầu, quyết định truy cứu chuyện này nữa, tiếp theo có chuyện quan trọng hơn.

      "Bảo Bảo," Mẹ Cố lên tiếng, "Nếu về quay về nhà , mấy năm này con ở nhà, ba mẹ nhớ con lắm."

      Mắt Cố Bảo Bảo hơi đỏ, sao lại muốn về thăm ba mẹ chứ, thế nhưng hông thể... thể để Nhạc Nhạc lộ ra được!

      "Ba mẹ, " cười cười, "Công ty cho con ký túc xá thích hợp rồi, chỗ đó cũng tương đối gần công ty, con hay là chưa chuyển vội ạ. Có thời gian con về gặp ba mẹ."

      "Con cái gì!" Ba Cố giận tím mặt, "Ở Cố gia chúng ta, chỉ có con lấy chồng mới sống với ba mẹ, con phải dọn !"

      "Ba!" Cố Bảo Bảo có chút nóng nảy, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu mẹ.

      "Khụ khụ," Mẹ Cố hắng giọng cái, "Bảo Bảo à, con vừa mấy năm này có liên hệ với Mục Tư Viễn, vậy con có bạn trai chưa vậy?"

      Hả? Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, đề tài thế nào mà chuyển tới cái này vậy? !

      "Im lặng chính là còn chưa có!"

      Mẹ Cố vỗ tay : "Bảo Bảo à, con cũng lớn thế này rồi, cũng thể chỉ lấy công việc làm trọng được, mẹ tìm kiếm cho con người đàn ông tốt rồi, con cũng về, tối nay gặp thế nào?"


      Chương 38: xem mắt




      "Cái này... được, mẹ," Cũng nhanh quá à, đầu Cố Bảo Bảo gần như theo kịp.

      "Cái gì mà hả?" Ba Cố cắt ngang, "Ba mẹ tìm người luận gia thế nhân phẩm đều hạng nhất, con phải gặp!"

      "Ba," Cố Bảo Bảo phát điên, "Con bây giờ còn chưa có ý định ấy, con..."

      " xem mắt cũng được, "Ba Cố nhướng mày cười: "Vậy dọn về nhà!"

      Cố Bảo Bảo cuối cùng cũng hiểu, hóa ra đây đều là liên hoàn kế của ba mẹ dành cho !

      Nhất định là ba mẹ chịu kích thích từ tờ báo kia, trong mắt bọn họ, tùy tiện tìm người nào cũng tốt hơn nhiều Mục Tư Viễn!

      Bây giờ xem ra, ánh mắt ba mẹ rất chuẩn phải sao? và Mục Tư Viễn, hợp nhau.

      "Được rồi," gật đầu, "Con xem mắt."

      Thời gian xem mắt vào tám giờ tối, chỉ có thể xin thầy ở trường cho Nhạc Nhạc ở lại, sau khi giải quyết xong bên đây lập tức chạy qua đón bé.

      Mà địa điểm ba mẹ lại là nhà hàng nghỉ dưỡng tốt nhất!

      Vào cửa dùng cơm còn phải qua cái cầu bắc qua cái ao rộng lớn.

      tới gần cầu, Công Tôn Diệp bỗng gọi điện hỏi ở đâu?

      vội vã đáp: "Em làm thêm giờ."

      "Thưa , sắp qua cầu nên phải cẩn thận!"

      Người phục vụ ở trước nhắc nhở , vội mấy câu rồi cúp điện thoại.

      vào nhà hàng hai tầng, thiết bị sang trọng khiến Cố Bảo Bảo hoa mắt, trong lòng lại có hơi đau.

      Ba mẹ như thế nào lại quen biết người như thế này a? Còn mặt dày bán con nữa?

      Xem ra, chỉ cần để cách xa Mục Tư Viễn, bọn họ gì cũng có thể làm.

      " Cố, mời theo tôi!"

      Người phục vụ dẫn , mới phát nơi này chỗ ngồi sắp xếp cái đĩa quay to.

      Theo chuyển động chậm rãi của đĩa quay, khách hàng có thể vừa ăn vừa quan sát thưởng thức phong cảnh nhà hàng với mọi góc cảnh.

      tới chỗ hẹn, quả nhiên có người đàn ông chờ.

      Cố Bảo Bảo khỏi có chút khẩn trương, dẫu sao đây là lần đầu tiên trong đời xem mắt mà!

      "Chào , Cố!"

      "Chào ... Mẫn tiên sinh!" Hình như là họ Mẫn.

      " Cố, còn xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi."

      vậy làm Cố Bảo Bảo sững sờ, hình như có người từng như vậy, là ai ta?

      nhớ , chỉ biết là nhất định phải Mục Tư Viễn.

      "Cảm ơn." mỉm cười tính toán xem làm sao mau chóng thoát thân.

      "Tới đây, xem muốn ăn cái gì?"

      Mẫn tiên sinh nhiệt tình đưa menu cho , thể làm gì khác đành nhận lấy, lật xem từng trang.

      Bỗng, trước mắt chợt lóe, thực đơn liền bị đoạt !

      "Cố Bảo Bảo!"

      Thanh quen thuộc, ngẩng lên, chẳng biết Công Tôn Diệp đứng bên cạnh lúc nào dùng ánh mắt tức giận nhìn .


      Chương 39: rơi xuống hồ




      "A... Diệp..."

      Công Tôn Diệp gì, kéo tay ra ngoài.

      Tới cạnh cây cầu, thoát khỏi tay , "A Diệp, sao lại ở đây?"

      "Nhà hàng mà có cầu chỉ có duy nhất nhà thôi. Nhưng mà những lời này là hỏi em mới đúng!" Công Tôn Diệp hai tay chống nạnh, đôi mắt giận tái khóa chặt lại.

      Hôm nay mặc váy ôm sát cơ thể làm lộ ra đường cong duyên dáng, tóc được xử lý công phu, trang điểm thanh nhã, so với bộ quần áo bình thường cổ lỗ đúng là trời vực.

      "Em có thể giải thích hành động của em được hả? Để Nhạc Nhạc ở trường học còn mình chạy - xem mắt --!" nhất định phải kiềm chế bản thân thấp giọng, muốn cơn tức giận của mình làm tổn thương .

      " phải vậy đâu, A Diệp, " Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Em... Em phải muốn tới, là ba mẹ em sắp xếp."

      Nghe giải thích xong lý do, cơn tức của Công Tôn Diệp mới biến , bình thường lại, "Em muốn qua quýt cho xong chuyện sao phải ăn mặc xinh đẹp làm chi!"

      - Xinh đẹp? --

      nhớ lại, người từng xinh đẹp là .

      Mặt phiếm hồng, đôi môi run rẩy, như là cánh hoa chờ người tới ngắt.

      Công Tôn Diệp có hơi hoảng hốt nắm tay, "Em chờ ở đây, lấy xe! Nhạc Nhạc còn ở trường đấy!" rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Khoảnh khắc vừa rồi, muốn ôm ấy vào lòng, hôn ấy mạnh mẽ.

      Nhưng lý trí nhắc nhở thời gian ấy còn chưa tới, ấy bây giờ còn đắm chìm trong đau thương về Mục Tư Viễn, muốn dọa ấy...

      Dù sao chờ được mấy năm, thêm mấy tháng, nửa năm, có lẽ là năm có sao đâu?

      Cố Bảo Bảo thở dài, thế này coi như là thoát thân ?

      Quên , bây giờ đón Nhạc Nhạc quan trọng hơn, ba mẹ bên kia cứ giải thích lí do sau vậy.

      Còn về Mẫn tiên sinh là xin lỗi rồi.

      quay lại xem ra hay , bỗng bắt được hai bóng dáng quen thuộc.

      -- Mục Tư Viễn và Trịnh Tâm Du -- ngồi đĩa quay, chậm rãi chuyển động.

      Sao bọn họ lại ở đây?

      nhớ là bọn họ hẹn ở nhà hàng khác mà.

      Trong lúc sợ hãi thấy Trịnh Tâm Du ngẩng đầu lên, qua cửa kính thủy tinh kinh ngạc thấy , sau đó gì đó với Mục Tư Viễn làm cũng ngẩng lên nhìn sang bên này.

      Cố Bảo Bảo trong lòng hoảng hốt, sợ hiểu lầm có mục đích gì mới theo bọn họ tới đây.

      vội vã quay lại muốn chạy lại đạp vào khoảng , "ùm" rơi vào cái ao nước!

      "A!" Trịnh Tâm Du kinh hãi: " ấy rơi xuống ao rồi!"

      Quay ra Mục Tư Viễn bên cạnh đứng dậy chạy ra ngoài.

      "Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp ở trong xe vừa vặn thấy màn như thế, kịp gọi lại té xuống.

      Trời! ấy biết bơi!

      vội vàng mở cửa xe chạy tới ao, lại nghe được tiếng "ùm", người nào đó nhảy xuống.

      Cái ao rất sâu!

      Cố Bảo Bảo muốn đứng dưới đáy nhưng nước lại sâu, ý thức dần trở nên mơ hồ.

      Giữa dòng nước, cảm thấy hai bàn tay ôm lấy hông , cảm xúc quen thuộc làm nhớ lại người.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: ấy là vợ tôi




      Khi đó mười ba tuổi, lúc nào cũng nằm sấp bên hồ bơi nhìn bơi.

      : "Cố Bảo Bảo, em đừng nhìn nữa, em xuống bơi ."

      vui sướng ngưỡng mặt lên, "Còn lâu! Tư Viễn, nếu em chết đuối, có cứu em ?"

      " rảnh!"

      rảnh, từng thời điểm hỉ nộ ái ố của , chẳng bao giờ làm bạn bên cạnh cả.

      Cho nên, đôi tay này nhất định phải của , vừa rồi còn thấy cúi đầu hôn má Trịnh Tâm Du, bọn họ bây giờ còn đắm chìm trong thế giới hạnh phúc của hai người, sống chết của , sao có thể quan tâm đây.

      "Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo, em tỉnh lại, tỉnh tỉnh! Có nghe ?"

      Kỳ quái, đây là ai? Hình như... Hình như là .

      "Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn lay vai , ép hộc ra mấy ngụm nước, đôi mắt dần dần mở ra.

      "Cố Bảo Bảo, " thở phào trong lòng, tiếp tục gọi: "Cố Bảo Bảo, em mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh..."

      " bỏ ấy ra!"

      Bỗng, Công Tôn Diệp đẩy ra, ôm lấy Cố Bảo Bảo, "Mục Tư Viễn, ấy cần quan tâm!"

      Công Tôn Diệp!

      Mục Tư Viễn thấy mặt ta, cười lạnh: " dựa vào cái gì?"

      "Vậy dựa vào cái gì?" Ánh mắt Công Tôn Diệp quét qua Trịnh Tâm Du bên cạnh , "Mục Tư Viễn, thương tổn dành cho ấy còn chưa đủ sao? Xin đừng tiếp cận ấy nữa!"

      "...!" Mục Tư Viễn siết chặt nắm tay, bị Trịnh Tâm Du kéo lại.

      Công Tôn Diệp hừ lạnh, "Lẽ nào tôi sai? Bảo Bảo cho những gì, hồi báo ấy lại là những gì, so với ai khác đều hiểu hơn!"

      rồi, lo lắng nhìn Cố Bảo Bảo trong lòng như sắp tỉnh, xoay người lên xe.

      " chờ !" Mục Tư Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nắm lấy cửa xe, " là chồng ấy?"

      Công Tôn Diệp chỉ nghĩ có giây, gật đầu, "Phải! Chuyện lúc trước tôi so đo, từ giờ trở , xin đừng làm phiền vợ tôi nữa!"

      rồi, phóng xe .

      ***********************

      Cố Bảo Bảo nằm cái đệm êm ở khách sạn, Nhạc Nhạc ngủ bên cạnh .

      "Sao đưa em tới đây?" kỳ quái hỏi.

      Công Tôn Diệp mỉm cười: "Sau này em đừng về lại cái nhà cho thuê kia nữa, khu nhà gần đây, em và Nhạc Nhạc dọn qua ở ."

      Cố Bảo Bảo kinh hãi: "A Diệp, ..." lắc đầu, ", được, em sao có thể tới nhà ở được chứ?"

      Nụ cười mặt Công Tôn Diệp càng đậm: "Vợ ở nhà chồng, phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, chợt hiểu ý , "A Diệp, biết..." Biết lời dối của với Mục Tư Viễn.

      "Bảo Bảo, em đừng suy nghĩ nhiều!" Công Tôn Diệp đứng dậy xoa đầu , "Chỉ là dối theo em thôi mà, chuyện như vậy còn có thể làm được!"

      Những việc có thể làm đâu chỉ những cái này?

      biết, như vậy chỉ là muốn để khó xử mà thôi.


      Chương 41: Nếu là mọi chuyện đều có thể giải thích.




      Nhưng làm sao biết được? Có lẽ sau khi rơi xuống hồ, Mục Tư Viễn chắc cũng nhìn thấy .

      Nhưng mà những lời này muốn hỏi, chỉ : "Cám ơn , A Diệp!"

      "Lời vô ích!" Hai tay chống nạnh, nét mặt dường như thèm để ý chút nào, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

      "Đỡ hơn chút nào chưa? Buổi tối hay là về nhà ngủ , " cẩn thận ôm lấy Nhạc Nhạc, "Ngủ ở khách sạn chưa chắc tốt đâu."

      "Về nhà?" Tối nay sao?

      Công Tôn Diệp gật đầu, "Chắc bây giờ hành lý của hai người cũng được mang rồi!"

      Cái này... Hóa ra cho người dọn hành lý sang khu nhà mới, Cố Bảo Bảo biết nên cái gì, đành phải theo .

      **************************

      Bọn họ thực kết hôn ư? !

      Cả tối, trong đầu Mục Tư Viễn đều là câu hỏi này.

      Từ xa, thấy bọn họ xuống xe, Công Tôn Diệp ôm đứa bé, Cố Bảo Bảo theo sau, hoàn toàn là bộ dáng của nhà ba người.

      Nếu chồng ấy là Công Tôn Diệp, vậy ảnh chụp và Cố Bảo Bảo hôn nhau sau khi đăng lên báo mà ta tới Mục thị tìm cũng có thể giải thích.

      Nếu thế Cố Bảo Bảo trà trộn vào Mục thị chỉ cầu gặp được Hoan Hoan lần, cũng phải là gạt .

      Nhưng mà vì sao trước lại nghĩ tới, chồng ấy lại là Công Tôn Diệp? ! Năm năm trước, mọi chuyện đều được dự đoán trước phải sao?

      còn nhớ, vào buổi tối ở làng du lịch, Cố Bảo Bảo có thai ba tháng giận dỗi bỏ chạy ra ngoài.

      Sau đó ấy gọi điện cầu trợ giúp, hiểu tâm tình mình lúc đó thế nào mà lại ra những lời như vậy: "Cố Bảo Bảo, nhớ kỹ, tôi cần người đàn bà lúc nào cũng chỉ biết giận dỗi. Nếu có đứa bé, với tôi cũng có gì ghê gớm, đàn bà tôi có thể tìm thêm, hoãn lại mấy tháng, tôi vẫn có."

      Tiếp đó cúp máy.

      Ngay sau đó, Trịnh Tâm Du gõ cửa tiến vào, biết chuyện Cố Bảo Bảo giận dỗi bỏ , còn : "Tư Viễn, lửa trại sắp bắt đầu rồi, bảo Cố cùng chơi ."

      lên trước, "Muộn rồi, ấy ngủ, chúng ta thôi."

      Mãi tới khi lửa trại kết thúc, ấy vẫn có gọi điện lại cho .

      Bên đống lửa nghe được dân bản xứ nơi đây thuộc về rừng nguyên sinh, mặc dù là mùa đông, rắn đều ngủ đông hết rồi nhưng vẫn có người ở núi thấy sói!

      Sói!

      Nửa đêm giật mình thức giấc, dường như nghe được tiếng sói tru!

      lái xe dạo vòng quanh núi, nhưng thấy bóng dáng ấy đâu cả.

      Trời sắp sáng rồi, mới nghĩ đến lái xe tới cửa vào làng du lịch dưới chân núi, hỏi người gác: "Tối qua có người phụ nữ nào ra ngoài ?"

      Người gác cửa suy nghĩ lại: " nào cả, nhưng có chiếc xe vào nửa tiếng trước nhưng lại ra ngoài rồi."

      "Xe gì?"

      "Loại xe giống , Porche."

      ngẩn ra!

      Đúng vậy, khi đó chính là Công Tôn Diệp đón ấy!

      Mà bóng dáng đêm đó nhìn dưới lầu, người mà hôn ấy chính là Công Tôn Diệp!

      Cho nên, nếu người đàn ông đó là Công Tôn Diệp, chuyện kết hôn nhanh vậy cũng chẳng khó hiểu.

      Những chuyện của lướt qua, ngẩng lên thấy được bóng dáng ba người bọn họ.

      nhìn lên , những cánh cửa treo đèn kia, cái nào là ngôi nhà hạnh phúc của bọn họ?


      Chương 42: Kẻ trộm trong phòng làm việc




      Trong căn phòng, Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, kỳ dị phát ra khuôn mặt bé say ngủ có nụ cười hiếm thấy.

      "Cục cưng," cũng nhịn được cười, "Hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?"

      Đáng tiếc bé được, giống như trong lòng có rất nhiều lời muốn với Mục Tư Viễn cũng cách nào ra.

      Tư Viễn! khó khắn nhắm mắt lại, nếu em chỉ là sai lầm trong cuộc đời , tình cuối cùng mà em dành cho chính là -- rời khỏi .

      Đinh..."

      Chợt điện thoại báo tin nhắn tới, là của chủ nhiệm thư kí: Cố, sáng sớm mai 5h30 tới văn phòng, có công văn khẩn cần phải xử lý.

      5h30! thở dài, tắt đèn, đóng cửa trái tim, ôm lấy Nhạc Nhạc ngủ thiếp .

      ************

      Cố Bảo Bảo vào căn phòng tối om, có văn kiện quan trọng gì mà nhất định phải tới công ty lúc sáng sớm thế này để xử lý?

      Tối qua bị rơi xuống hồ nên có hơi cảm mạo, đầu vẫn còn choáng váng.

      Chờ lúc để uống thuốc, nghĩ, đưa tay ra chuẩn bị mở đèn!

      "Ba!"

      Bỗng, có thanh trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền ra, theo bản năng rụt tay về.

      Tập trung lắng nghe, trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại yên tĩnh.

      Mục Tư Viễn tới sớm vậy ư? khe khẽ vào, lại cảm thấy giống.

      rất thói quen của , chỉ cần có người bên trong, cho dù ngủ cũng mở đèn.

      Nhưng bây giờ, trong phòng lại tối om.

      "Ba!" Càng tới gần, lại nghe được thanh như nãy, cứ như là tài liệu rơi đất vậy.

      Chẳng lẽ là trộm?

      Phòng làm việc của Mục Tư Viễn quả thực có mấy món đồ cổ có giá trị, cũng là thứ cực kỳ thích...

      có nghĩ nhiều, đưa tay ra tìm chốt cửa.

      Nếu là trộm, sợ giam mình ở bên trong, ngay cả cửa cũng khóa!

      nhàng mở cửa vào, "ba" tiếng mở đèn lên, hét lớn, " làm cái gì!"

      Dưới ánh đèn, người đàn ông đứng trước két sắt, cửa két sắt bị mở ra.

      Quả nhiên là trộm!

      vội cởi giày ra muốn ném , người nọ lại lao về phía .

      Cố Bảo Bảo bản năng lui lại mới phát giác là muốn chạy.

      " đứng lại!" nhào tới, bắt lấy cánh tay , muốn xem có mang thứ gì chạy theo !

      "Cút!" Người kia độc húc đầu xuống, trong tay bỗng xuất con dao, đâm tới .

      "Tê..." Tiếng mũi dao xé rách áo, máu lập tức nhuộm đỏ chiếc áo trắng.

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, người nọ liền nhân cơ hội trốn !

      "A...!"

      Bên ngoài là tiếng hét chói tai của chủ nhiệm thư ký, sau đó là tiếng giày cao gót, chủ nhiệm chạy vào, thẳng tới chỗ két sắt!

      "Khá tốt!" ấy lấy văn kiện được gói kín trong két ra, thở phào: "Bản giá sàn có bị trộm !"

      "Bản giá sàn?" Cố Bảo Bảo chợt nhớ tới lời Linda , lẽ nào người vừa rồi là do Cổ Tín Dương phái tới?

      Chủ nhiệm quay lại nhìn , "... Bị thương?"

      ấy kinh ngạc nhìn máu nhuộm đỏ cả ống tay , vội vàng lấy điện thoại gọi cảnh sát đổi thành gọi cấp cứu. Nghĩ thế nào lại ấn số của Mục Tư Viễn.

      "Tôi sao!" Cố Bảo Bảo lắc đầu, dùng tay kia nắm cánh tay chủ nhiệm, thỉnh cầu: "Chủ nhiệm, chuyện tôi bị thương, cần phải cho tổng giám đốc biết đâu!"


      Chương 43: Bị nhát đâm vô ích




      Chủ nhiệm cảm thấy kỳ lạ: "Vậy sao được? là nhân viên mà bị thương nhất định phải báo với cấp ."

      ", ," Cố Bảo Bảo gấp gáp, "Chủ nhiệm, tôi xin , nghìn vạn lần đừng cho ấy, đừng cho ấy!"

      lúc này mới phát ra chân mình cũng bị thương, cơn đau từ hai nơi dần lan ra, nhíu chặt mày, mũi cũng ra từng giọt mồ hôi rịn.

      "Trước đừng , "Chủ nhiệm đỡ dậy: "Tôi đưa bệnh viện !"

      Người nọ ra tay độc ác, vết thương của Cố Bảo Bảo phải khâu hai mươi mũi, cầm máu cũng mất hơn giờ.

      "Vết thương rất sâu, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày ." Y tá vừa băng bó kỹ cho , vừa lặp lại ý kiến của bác sĩ.

      "Ở lại !" Chủ nhiệm thư ký mau, "Chỉ cần sao là tốt rồi."

      "Chủ nhiệm, tôi..." thể nằm viện được a, ai chăm sóc Nhạc Nhạc đây?

      "Đừng nữa," Chủ nhiệm cắt ngang lời , "Muốn tôi giữ bí mật ngoan ngoãn nằm viện !"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, đành phải mỉm cười cái gì nữa.

      Chỉ cần biết là được!

      muốn cho biết, muốn tưởng lại chơi trò đùa gì nữa.

      Chủ nhiệm có phần áy náy: "Đều tại tôi bảo tăng ca sớm như thế, mới bị thương!"

      lắc đầu, nhịn được khó hiểu: "Chủ nhiệm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

      " phải vì chuyện bản giá sàn đó sao!" Chủ nhiệm nhún vai, "Nghe trong nhà tổng giám đốc từng bị "lục soát", có thể là tìm được mới tới phòng làm việc."

      "A?" Cố Bảo Bảo kinh hãi, chút nghĩ ngợi hỏi: "Vậy Hoan Hoan có sao chứ?"

      Chủ nhiệm sững sờ, mặc dù thấy kỳ lạ trước lo lắng của nhưng vẫn trả lời: "Bình thường thái tử gia đều ở nhà ông nội, ở nhà tổng giám đốc, hơn nữa đối phương là muốn bản giá sàn, cũng chẳng muốn làm bị thương người khác. Vừa rồi nhất định là quá dũng mới bị thương hả?"

      "A..." vội cúi đầu che dấu hoảng loạn của mình, "Đúng vậy, đúng vậy."

      Chủ nhiệm thư ký cười: " nghỉ ngơi cho tốt, bên phía tổng giám đốc tôi biết thế nào, tôi về trước sắp xếp văn kiện khẩn cấp đây."

      quay lại công ty, Mục Tư Viễn nhận được điện thoại liền chạy tới.

      "Văn kiện trong két tại sao bị trộm ?" nghĩ tới vừa vào câu như thế.

      kinh ngạc: "Tổng giám đốc, cái này...?"

      Mục Tư Viễn cũng nghi hoặc: "Tôi cố ý để bộ hậu cần rạng sáng chuyên chở hàng hóa chính là vì để cho người trà trộn vào lấy văn kiện này, hơn nữa người vào, văn kiện lại có bị lấy ? !"

      Đây tuyệt đối là điều chủ nhiệm thư ký có nghĩ tới, cũng biết nên cái gì.

      "Có chuyện gì?" Mục Tư Viễn nhìn sắc mặt khác thường của : " tới sớm như thế, có đụng phải người kia?"

      Chủ nhiệm gật đầu, lại lắc đầu, "Ai," còn kinh ngạc, khỏi lẩm bẩm: "Xem ra Cố nhận nhát đâm vô ích rồi."


      Chương 44: nhận nhát đâm vô ích




      " gì?"

      Tiếng kinh sợ của Mục Tư Viễn gọi lại, "Tôi... gì cả!"

      vội lắc đầu, chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc, vậy làm sao bây giờ?"

      Mục Tư Viễn há bị dắt mũi dễ như vậy: " vừa gì mà Cố?"

      Bọn họ đều biết Cố có lẽ chỉ có mình Cố Bảo Bảo!

      " ràng!" ra lệnh.

      Chủ nhiệm bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện xảy ra lúc sáng lại, còn cho biết Cố Bảo Bảo xin nhất định được chuyện này ra.

      Mục Tư Viễn trầm mặt nghe, trong đôi mắt sâu thẳm gợn sóng khiến người ta nhìn ra được nghĩ gì, chủ nhiệm thư ký đành phải ra ngoài trước.

      Hồi lâu, mới ngẩng lên, nhìn bình hoa thủy tinh đặt giá sách.

      Toàn bộ bình được làm từ ngọc bích, dùng hai loại bảo thạch hai màu hồng lam tô điểm, mặc dù trông vẻ xinh xắn nhưng lại có giá trị liên thành.

      Năm đó vì có thể mua nó ở buổi đấu giá, Cố Bảo Bảo ba ngày ba đêm nghỉ, thu thập tài liệu, phân tích giá cả, thăm dò giá người mua mới thuận lợi đem nó về.

      Mà mọi thứ chỉ vì từng nhìn thấy vật đấy sách đấu giá rồi thuận miệng câu: Cái này tồi!

      Cho nên, có thể tưởng tượng, Cố Bảo Bảo nhất định tưởng tên trộm xông vào phòng làm việc của , muốn lấy những món đồ cổ mà "thích" này.

      ra cầm bình hoa tay, thích ? Dường như , nhưng vì sao kể từ lúc mua cho , vẫn để bên cạnh?

      Là thói quen ư? Có lẽ.

      ******************************

      Rời khỏi văn phòng sáu giờ chiều, trời đông giá rét nên đêm tới sớm, bên ngoài tối om.

      Xe Mục Tư Viễn dừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường, bên trái là về biệt thự, bên phải là đường bệnh viện.

      Chốc lát, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, chiếc Porche của như con quái vật lớn đứng chắn giữa đường.

      "Tin tin..." Tiếng còi nổi lên bốn phía, ngẩn ngơ, cơ hồ là do dự sang bên phải.

      đường tới bệnh viện, bao giờ cũng có rất nhiều cửa hàng hoa tươi, từng cơn gió mát thổi tới làm hương hoa bách hợp lọt vào mũi.

      " Tư Viễn, có biết hoa bách hợp màu hồng ?"

      " biết."

      "Vậy để em cho biết, đó là giống hoa mới, cánh hoa có màu hồng, có hương thơm của bách hợp. có thể mua tặng em ?"

      " thể!"

      "Vì sao?"

      " chỉ mua hoa tặng người . Nhưng em phải!"

      "... Tư Viễn, kỳ thực... Kỳ thực giữa bạn bè cũng có thể tặng hoa mà!"

      Như thế phải ? dừng xe ở ven đường, quay cửa kính xe xuống với em trong tiệm hoa: "Có phấn (hồng nhạt) bách hợp ?"

      "Có, muốn mua mấy đóa?"

      trầm ngâm, "Tám mươi tám."

      Cố Bảo Bảo, trước đây có tặng em, lần này bổ túc cho em vậy.


      Chương 45: Em muốn tiếp tục tình cảm ngu ngốc đó nữa.




      "Em sao lại vậy?" Công Tôn Diệp vội vã vào phòng bệnh, lo lắng hỏi.

      Vừa rồi nghe ấp a ấp úng ở bệnh viện, vốn cùng khách hàng ăn cơm lập tức chạy tới.

      "Em sao," Cố Bảo Bảo rất áy náy, "Chỉ trẹo chân thôi mà, cần chạy tới đâu."

      Công Tôn Diệp tức giận trợn mắt nhìn , chỉ về phía cánh tay : "Vậy đây là gì?"

      " sao mà," kéo tay bảo ngồi xuống, "Chỉ bị thương chút thôi."

      Công Tôn Diệp ngồi xuống, sắc mặt vẫn trầm như trước, ấy có hiểu hay , tức là vì lúc ấy bị thương có gọi cho trước tiên.

      Người muốn dựa vào nhất là tên kia, phải !

      Nhưng mà sau khi thấy , cơn tức của lại tiêu tan nhanh chóng.

      Cố Bảo Bảo chính là có bản lãnh vậy đấy, làm dở khóc dở cười!

      "Bây giờ vết thương sao rồi?" cau mày nhìn điểm đỏ tươi thấm qua vải trắng, dường như vết thương còn chảy máu.

      " đau nữa," Cố Bảo Bảo cười, chuyển chủ đề: "Em để Nhạc Nhạc ở trong trường, muốn bé tới bệnh viện."

      Thấy nhướng mày, lập tức : " cũng biết, Nhạc Nhạc ở cạnh tối chịu ngủ mà."

      Thực rất kỳ quái, từ Nhạc Nhạc vậy, mặc dù bình thường bé và Công Tôn Diệp hay gặp nhau, nhưng vẫn cách nào sống chung được.

      "Nhạc Nhạc ghi hận đấy mà!" Công Tôn Diệp hừ tiếng, "Đừng nhìn bé chỉ là đứa bé, lúc mới sinh làm gì, bé đều ràng, chỉ là mà thôi."

      "A Diệp, đừng vậy!"

      cắt ngang lời , "Trước đây nếu phải giúp em giữ lại Nhạc Nhạc, em chắc là... chịu nổi năm năm này."

      "A?" chợt the thé giọng, liếc , "Em chịu đựng nổi? còn tưởng em chịu đựng thành hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) rồi chứ!"

      "Cái gì, mới là hoàng kiểm bà!" Cố Bảo Bảo đoạt lấy kính, tức giận hét lên.

      Từ sợ nhất là bị người ta thành hoàng kiểm bà.

      "Xấu hổ quá, cả đời này cũng thể làm hoàng kiểm bà được, nhiều lắm làm hoàng kiểm công thôi!"

      "Ha ha!" ra cố ý chọc cười!

      Bầu khí thương tâm cứ vậy tiêu tan, khi Mục Tư Viễn tới cửa, nghe được chính là tiếng cười vui sướng trong trẻo của Cố Bảo Bảo!

      ngây người dừng chân, tiếp đó là giọng Công Tôn Diệp: "Mà hôm nay em làm sớm vậy, có phải là bị thương ở công ty? Bảo Bảo, em có cần vì ta mà liều mạng vậy hả?"

      Nghe vậy, đôi mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, chốc sau lại ngước lên, ánh mắt trở nên kiên định: "A Diệp... phải vì ấy. Năm năm, còn chưa đủ để em quên quá khứ ư? Cố Bảo Bảo trước kia biến mất rồi."

      "Bảo Bảo...!" Công Tôn Diệp hi vọng lòng quên phải ép buộc bản thân như thế.

      Liền thấy cười thư thái: " mình ngu ngốc mấy chục năm, chẳng lẽ còn chưa học được thông minh sao? A Diệp, đừng coi thường tình cảm của em!"

      Cước bộ ngoài cửa có chút mất trật tự, lại nhanh chóng bỏ .

      Mục Tư Viễn thẳng tới cửa bệnh viện, ném bó hoa vào thùng rác, ngu ngốc nữa? Lẽ nào người ngu ngốc lại là ?

      mở cửa xe rồi lao .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :