1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 171: thể buông tha

      Cố Bảo Bảo nhìn ấy, cúi xuống lại ngẩng lên, răng cắn vào môi, có nên ?

      rất muốn tìm ai đó để chia sẻ, mà Tuế Tuế là người bạn duy nhất có thể tâm .

      "Tuế Tuế." nghĩ rồi , " thế giới này liệu có người đàn ông nào vì bảo vệ người mình mà làm tổn thương sâu sắc đến người khác ?"

      câu hỏi ngắn gọn, bỏ những điều cần thiết nhưng nhưng có lẽ đoán ra được phần nào.

      Nhưng ấy hỏi gì cả, chỉ : "Tất nhiên là có."

      "Vậy đó có phải sai ? Dù lấy danh nghĩa là nhưng nó cũng là sai lầm mà phải ?"

      Tuế Tuế cười, "Chị Bảo Bảo, được có lỗi gì?"

      ấy cầm tay Cố Bảo Bảo: " ta làm những chuyện đó đều do tính cách ta quyết định! Chị nghĩ xem, tình có rất nhiều cách khác nhau, tình của chị với Mục Tư Viễn là cố chấp, tình của Công Tôn Diệp với chị lại là yên lặng, dù người đàn ông ấy có làm ra chuyện gì, người được phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả, lại càng nên cảm thấy hổ thẹn! Chị hiểu chưa?"

      " cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào?"

      Cố Bảo Bảo nửa tin nửa ngờ.

      Tuế Tuế ung dung gật đầu, "Chị Bảo Bảo, chị hãy nghe em . Tất cả những điều chị nhận được đến hôm nay đều là thứ chị đáng có. Cho nên, dù xảy ra chuyện gì, chị cũng thể tùy tiện vứt bỏ chúng!"

      Thái độ của ấy có phải thay đổi quá nhanh ?

      ấy nghe Công Tôn Diệp những chuyện trước kia, ấy thấy Cố Bảo Bảo phải sống dễ dàng chút nào.

      Đổi lại là ấy, ấy có làm được ?

      ấy dám nghĩ.

      " thể tùy tiện vứt bỏ?!"

      Cố Bảo Bảo lặp lại, nước mắt bất giác lăn xuống.

      "Đúng thế!"

      Tuế Tuế vỗ vai : "Có lẽ chị có thể cho ta thêm cơ hội!"

      Tiễn Sơ Hàn và Tuế Tuế , Cố Bảo Bảo vẫn đứng bậc thềm.

      hơn bốn giờ chiều, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc sắp tan học rồi.

      Nhưng đợi lúc cũng thấy lái xe đưa chúng về.

      "Thiếu phu nhân!"

      Người giúp việc đến bên cạnh khẽ : " ăn chút gì , bằng đồ ăn nguội hết, lúc đó mất ngon."

      Cố Bảo Bảo mỉm cười: "Tôi đợi Hoan Hoan Nhạc Nhạc về rồi cùng ăn với chúng."

      Người giúp việc cau mày: "Thiếu phu nhân quên rồi à? Hôm nay hai vị tiểu thiếu gia qua chỗ lão gia mà!"

      Cố Bảo Bảo sững sờ.

      Đúng rồi, sáng nay ba còn gọi cho bảo hôm nay sinh nhật người bạn của ông ấy nên muốn đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc cùng , chính miệng đồng ý.

      "Xem trí nhớ của tôi này!"

      vỗ đầu mình rồi vào nhà. "Tôi ăn đây."

      Vào phòng ăn cũng thấy Mục Tư Viễn, đồ ăn bàn còn nguyên, thấy cũng còn chưa ăn.

      Vừa ngẩng lên liền thấy tới lui ngoài ban công.

      nghĩ là gọi điện, chỉ muốn gọi ra cùng ăn cơm thôi.

      Nhưng vừa ra đến ban công nghe được tiếng của .

      "Tâm Du, bảo trợ lý đến rồi, em có chuyện gì với ta."

      " hả?"

      Giọng điệu có vẻ lưỡng lự khổ sử nhưng chốc lát sau, vẫn : " đến được. Dạo gần đây rất bận, chắc có thời gian đến đâu."

      chuyện điện thoại với Trịnh Tâm Du!

      Khi ý thức được điều này định quay cúp máy, trông thấy .

      "Bảo Bảo!"

      đến ôm từ phía sau, "Có phải đến gọi cùng ra ăn cơm ?" Hơi thở của phả vào tai và bên má khiến mặt thoáng cái đỏ lên. Lần này lại đúng, đành gật đầu.

      Thấy thế liền cười, lợi dụng ưu thế chiều cao áp sát vào mặt : "Vừa rồi chờ em rất lâu, giờ an ủi chút !"

      muốn hôn sao? di9end2anle3quy6do0n

      " muốn!"

      muốn thoát khỏi hai cánh tay lại ôm chặt hơn.

      "Bỏ em ra !" giọng kháng nghị.

      Nhưng giọng yếu ớt này lại có chút tác dụng nào, ngược lại còn khiến đến gần hơn, chiếm lấy môi .

      "Bảo Bảo!"

      nụ hôn, tiếng gọi, từ cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      rất lâu rồi bọn họ có nụ hôn yên bình dịu dàng thế này.

      Vậy nhưng đáng ghét, hôn rồi còn liếm môi, cộng thêm nụ cười xấu xa nữa: "Xem ra hẳn mỗi lần nàng Tuế Tuế kia tới đều phá hỏng chuyện!"

      " là!"

      Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười, phớt lờ , tự đến phòng ăn.

      giống như kẹo da trâu dính lấy , ăn cơm cũng ngồi tựa vào , còn gắp rất nhiều món vào bát đến nỗi cầm nổi!

      "Đây là ăn cơm," nhịn được kháng nghị, " phải nuôi heo!"

      Gắp nhiều thức ăn cho vậy làm gì chứ!

      lại còn cười hì hì, "Ăn nhiều thêm chút, vợ à, phải bồi bổ thân thể, chúng ta mới có thể sinh em cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc được!"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt.

      Vì sao nghe nhắc đến em lại thấy có hơi buồn nôn vậy?

      Hay do ảnh hưởng tâm lý?

      , phải, khó chịu cuộn lên trong lòng khiến phải nôn khan mấy tiếng.

      "Ôi trời!" kêu lên, " nhanh vậy chứ, có là có liền à!"

      Cố Bảo Bảo liếc xéo : " có thường thức vậy?"

      Hai ngày nay ăn gì cả, đột nhiên ngửi thấy mùi dầu tất nhiên buồn nôn.

      phải sao cảm giác vừa nãy biến mất rồi.

      " sao hết." cười, ghé môi vào tai : "Vợ đừng có vội, tối nay cũng ta cố gắng hơn."

      Mặt đỏ bừng, đũa cũng cầm vững, đành phải lớn tiếng quát : "Nghiêm chỉnh ăn !"

      May là Hoan Hoan Nhạc Nhạc và người giúp việc đều có ở đây, tuy có da mặt dày nhưng xấu hổ chết!

      Vì vậy vội vã ăn cơm, chỉ muốn thoát khỏi lên lầu trước.

      bỏ bát đũa xuống cũng bỏ bát đũa, theo .

      " theo em làm gì?"

      đẩy ra, muốn cách xa mình chút tay lại bị kéo, ngã vào lồng ngực . d~đ~l~q!đ

      Hơi thở trở nên ổn định, "Bảo Bảo, tối nay muốn theo em."

      Trong lòng hốt hoảng, "... cần xử lý công việc sao?"

      "Bây giờ em chính là công việc của ."

      , đầu lưỡi đáng ghét liếm quanh vành tai .

      dám làm vậy ư, sợ người giúp việc trông thấy à?

      Nhưng nếu trốn vào phòng chẳng phải thành chú thỏ trắng chui vào hang sói sao?

      Trong lúc do dự, cười , làm sao lại khám phá nổi tâm tư này của chứ?

      "Bảo Bảo, thôi!"

      ôm chầm lấy hai vai , gần như là "bắt giữ" vào phòng.

      Ánh mắt hốt hoảng nhìn đến ti vi, nhanh: "Em... em muốn xem ti vi..."

      Mục Tư Viễn cười, ôm ngồi xuống sofa.

      "Bảo Bảo." nhìn xuống : "Em sợ à? Sợ làm gì hả?"

      "Em nào có sợ ."

      Thôi được, thừa nhận. "Em sợ..."

      che môi lại: "Em có tâm tư làm chuyện đó với ..."

      Môi nhàng vuốt ve tay , ánh mắt dịu dàng: " ép buộc em."

      nao nao, tiếp tục : " rất lo cho em, chỉ khi tận mắt trông thấy em sao, mới yên tâm."

      Đây giống như những gì !

      Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Em sao cả, đừng lo lắng. làm !"

      Nếu nhớ lầm, ba ngày ở nhà cùng đâu hết.

      Gia nghiệp của nhà họ Mục rất lớn, làm sao ổn?

      Mục Tư Viễn hơi trầm ngâm mới : " đến công ty cũng được, nhưng em phải cho biết, hai ngày qua em nghĩ gì có được ?"

      Thấy được nôn nóng và lo lắng trong mắt , thể thờ ơ.

      Nhưng hai ngày qua nghĩ gì?

      Suy nghĩ của rất loạn, đến bản thân cũng ra được nguyên do.

      "Được rồi, chưa vội!"

      ôm lấy , "Chúng ta tắm trước, em cứ từ từ suy nghĩ."

      Tắm cùng sao?

      có thể từ chối ?

      Nhưng vừa rồi ép buộc . nếu cự tuyệt liệu có phải là tỏ ra kiêu căng quá?

      Trước kia cũng phải bọn họ chưa từng tắm chung.

      Cho nên để mặc cởi quần áo cho mình ngồi vào bồn tắm.

      Lần này rất giữ lời, chỉ gội đầu tắm cho , hơn nữa còn rất nghiêm túc xoa bóp chân giúp !

      Sau đó, ôm ra sofa, lấy máy sấy sấy tóc cho .

      Cho tới giờ chưa từng được phục vụ tận tình như thế, Cố Bảo Bảo cũng biết mình nên làm gì.

      "Vừa rồi cũng gội đầu mà, để em sấy cho ."

      Mục Tư Viễn lên tiếng, có trời mới biết nhịn vất vả thế nào.

      Thế nhưng tâm tình tốt, làm sao nhẫn tâm bắt nạt !

      Vội vàng sấy khô tóc , đứng lên nhanh: "Em nghỉ , vào thư phòng lát!"

      biết vào thư phòng làm gì, điều cần nhất lúc này là tắm nước lạnh!

      ngủ với à?

      Cố Bảo Bảo ngẩng lên thấy muốn , bất giác ôm lấy hông .

      "Bây giờ em... em muốn chuyện."

      Trán Mục Tư Viễn toát mồ hôi, hít sâu hơi rồi vẫn ngồi xuống cạnh , "Được, em , nghe đây."

      gật đầu, "Văn Hạo xảy ra chuyện, em thấy mình cũng có trách nhiệm."

      "Em có trách nhiệm?"

      "Phải. Em ngăn cản ấy, nếu lúc đó em ngăn cản đám cưới của ấy và Trịnh, có lẽ mọi chuyện xảy ra."

      ấy cần lấy Trịnh Tâm Du, cũng tạo ra cái bẫy như thế để thoát khỏi Trịnh Tâm Du.

      thấy mình chẳng những hại ấy mà còn hại cả Trịnh.

      Mục Tư Viễn nhớ lại những điều nghe được ở gần bờ đê trong khu rừng đêm đó.

      cũng là đàn ông, có thể hiểu Thân Văn Hạo cam tâm tình nguyện làm tất cả.

      "Bảo Bảo, em đừng nên nghĩ vậy."

      thương vuốt má , "Nếu có truy cứu chuyện này phải trách . Nếu chú ý đến cảm thụ của em, dùng cách tốt hơn để xử lý việc của Tâm Du, có lẽ Thân Văn Hạo cũng có ý nghĩ "xả thân vì nghĩa"."

      Hôm nay như thay đổi thành người khác, ngay cả lời cũng giống như của .

      "..."

      cảm thấy kỳ lạ, "Đây đều là lời tâm của ư?"

      nặn ra nụ cười, "Bảo Bảo, lúc ở bến tàu, em cho biết lý do ta kết hôn với Tâm Du, khó mà tin. Bởi vì ta khiến cảm thấy mình lòng em!"

      "Tâm Du làm tổn thương em rất nhiều lần, ta thể đứng nhìn được nữa nên mới dùng cách đó khắc chế ấy, nhưng còn ? lại giúp đỡ ấy, ra đó cũng là dung túng."

      "Nhưng Bảo Bảo à, em nhất định phải tin , làm vậy chỉ là muốn ấy rơi vào khốn cảnh mà thôi. ấy quen nhau nhiều năm, có tình cảm đương cũng có tình bạn, còn Trịnh cũng đối tốt với nữa, đành lòng chứng kiến nhà họ Trịnh tan nát, em có thể hiểu được ?"

      Hiểu sao?

      Hình như là có, nhưng trong lòng vẫn có vị gì đó, "Vậy có thể khẳng định, tình cảm của với Trịnh phải như thế?"

      Nghe xong, nheo mắt nhìn .

      Bất chợt nắm tay đặt vào vật giữa hai chân mình.

      Cảm nhận được nóng bỏng từ nó, vội vàng rụt tay lại.

      cho, vẫn bát đạo bắt nắm lấy "nó".

      "Bảo Bảo." mặt lộ ra nụ cười đàng hoàng: " cho em bí mật, "nó" chỉ như vậy với em thôi đấy, với người phụ nữ khác được!"

      gì đấy!

      Máu trong người dồn hết cả lên đầu như sắp trào ra, hít thở khó khăn, da thịt bên trong áo choàng tắm cũng trở thành màu hồng.

      Chỉ có đôi mắt to xinh đẹp phát ra ánh sáng trong suốt nhìn .

      chịu được cám dỗ này, cắn vào môi .

      Nụ hôn dịu dàng nồng cháy, khát khao điên cuồng, cặp môi gỡ áo choàng tắm, lưu luyến đường cong của vật to tròn ưỡn ra.

      Dục vọng trào dâng khiến chịu nổi, giãy dụa muốn chạy trốn bị bàn tay giữ lấy.

      "Em muốn đâu hả bé con?"

      cười tà mị mà cũng say đắm lòng người, Cố Bảo Bảo nhìn mãi cho đến khi đôi môi đặt lên nụ hoa đỏ tươi.

      Áo choàng tắm bị cởi ra, ôm lên giường.

      Lồng ngực tráng kiện lãng phí giây, lập tức áp chặt lên cơ thể trắng mịn.

      mềm mại ấy làm nhịn được phát ra tiếng rên thỏa mãn.

      "Bảo Bảo, em đẹp quá!"

      , ngón tay tà ác xuống chạm vào nơi mềm mại nhất của .

      có hơi hoảng, kháng cự " muốn", nhưng chút lưu tình thăm dò vuốt ve biến tiếng kêu của thành tiếng rên rỉ dục cự hoàn nghênh.

      Nhìn vào ánh mắt vừa bất lực vừa vô tội của , cười.

      Môi kề sát bên tai, lời nhàng quấy nhiễu ý chí gần như tan rã của : "Bé cưng, hôm nay đến lượt ..."

      Đến lượt ?

      nghi hoặc, đến lượt làm gì?

      Mãi nghĩ ra đáp án, chỉ cảm thấy "nhụy hoa" mẫn cảm nhất bên dưới truyền đến cảm giác ẩm ướt khác thường.

      còn chưa kịp hiểu từng đợt khoái cảm theo nhau ùa đến, giống như có thứ gì đó mềm mại di động trong lòng.

      Cảm giác tê dại khó chịu ấy khiến cách nào nhịn được.

      dời tầm mắt xuống dưới đầu nổ tung.

      Hóa ra ngón tay tà ác bị lưỡi của thay thế.

      "... Tư Viễn..."

      Từng luồng điện như những cơn sóng đập vào người, còn được gì nữa mà chỉ có thể đưa tay ra đẩy đầu , muốn đẩy ra.

      Thế nhưng lưỡi càng chui vào sâu hơn, giống như muốn cuồng dã bá đạo chiếm lấy toàn bộ của .

      Rốt cuộc, cả người mất hết hơi sức, tất cả ý chí đều tan rã, nắm chặt lấy cái gối, thừa nhận dục vọng cuộn trào mãnh liệt.

      Đêm nay chỉ vừa bắt đầu.

      ***

      " Tư Viễn."

      trở mình, cái miệng nhắn phát ra tiếng lầm bầm.

      Mục Tư Viễn cười cưng chiều. "Bảo Bảo." dịu dàng , ôm chặt lấy , "Tối qua chưa ra sức đủ à mà còn tức giận gọi như thế?"

      nào có hài lòng, căn bản là mớ trong khi ngủ.

      rất vui vẻ bởi vì lại vào giấc mộng của .

      "Ngủ ngon, bé cưng!"

      hôn má , nhàng xuống giường.

      Ra ngoài ban công, mới lấy điện thoại ra, xem tin nhắn vừa gửi đến.

      -- Mục tổng, Trịnh nhịn ăn ba ngày rồi --

      -- Mục tổng, Trịnh mời đến gặp, ấy có chuyện muốn với --

      -- Mục tổng, hôm nay bà Trịnh xuất viện --

      Xem ba tin nhắn này xong liền xem nữa.

      Chúng đều mang ý, Tâm Du muốn gặp .

      là muốn đem căn biệt thự cuối cùng của nhà họ Trịnh bán , hi vọng có thể đến.

      Chuyện này chỉ cần bảo trợ lý của xử lý là xong, nhưng ta khăng khăng phải gặp , tiếc việc nhịn ăn, đau đầu.

      Nghĩ lát, vẫn bấm số của Trịnh Tâm Du.

      lát sau có người bắt máy.

      Nghe tiếng ta, nhất thời biết gì.

      "Tư Viễn, có thể đến ?" Trịnh Tâm Du trước.

      Mục Tư Viễn hít sâu hơi, "Tâm Du, số tiền cho em mượn trước đó em cần trả, sau khi bán nhà giữ tiền rồi sống tốt cùng ."

      Trịnh Tâm Du như nghe được lời , chỉ hỏi: "Tư Viễn, em chỉ muốn gặp ."

      ta rất kiên trì.

      Mục Tư Viễn lập tức đồng ý: "Gặp sau , em hãy ăn cơm trước . xong việc gọi cho em."

      có được câu trả lời khẳng định, Trịnh Tâm Du thêm, lập tức tắt máy.

      Mục Tư Viễn thở dài, ánh mắt quay lại thấy Cố Bảo Bảo chẳng biết đứng ở cửa ra ban công từ lúc nào.
      Last edited by a moderator: 6/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 172: Thử thách về tin tưởng

      "Bảo Bảo!"

      bước đến, "Vẫn còn sớm sao em ngủ thêm lúc nữa?"

      Cố Bảo Bảo xoa đôi mắt mỏi mệt, tủi thân : "Em dậy mà thấy giường." Cho nên mới ra đây tìm .

      ôm vào trong phòng ngủ, "Là tốt, bây giờ chúng ta ngủ tiếp nhé?"

      ôm nằm giường, mặt áp vào ngực , trong đầu đều là những câu tối qua.

      -- Bảo Bảo, chuyện của Thân Văn Hạo em có gì sai, sai là ở . Nếu ông trời có trừng phạt trừng phạt , em phải lo lắng gì cả --

      Nhưng Tư Viễn à, thấy đau khổ, em cũng dễ chịu gì cả!

      "Vừa rồi chuyện điện thoại ngoài ban công, em đều nghe được hết."

      "Xin lỗi, Bảo Bảo, nên chủ động cho em biết."

      Cố Bảo Bảo lắc đầu, biết sợ đánh thức giấc ngủ của .

      " ấy chịu ăn cơm à?"

      "Có phải ấy định dùng cách tuyệt thực để mời đến?"

      Mục Tư Viễn ôm chặt nàng, áp mặt lên mái tóc mượt mà.

      "Bảo Bảo." thở dài, " thực hiểu tại sao ấy lại muốn đến. Trợ lý có thể thay làm tốt mà."

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo muốn , trước kia khi ta có việc gì đều có thể bảo trợ lý làm thay, chính tạo ra căn bệnh xấu xa đó của ta.

      Nhưng nếu vậy hay, bởi vì cũng cảm nhận được bất lực trong lòng .

      bất lực này phải vì chuyện Trịnh Tâm Du nhịn ăn mà nó đến từ mâu thuẫn trong nội tâm .

      mong muốn Trịnh Tâm Du có thể sống vui vẻ, nhưng lại muốn hành động của mình lại làm tổn thương .

      cũng mong thấy khó xử như thế mà!

      " ."

      vỗ vào cánh tay , " gặp ấy rồi mới biết ấy muốn gì."

      Mục Tư Viễn lên tiếng, Cố Bảo Bảo tiếp tục : "Em biết Trịnh Tâm Du hận em. ấy có được Văn Hạo, mà em lại biết quý trọng ấy! Khúc mắc này trong lòng ấy nếu biến mất ấy mãi hận em."

      Đây là lần đầu tiên cả hai nghiêm túc và chân thành đối mặt với vấn đề về Trịnh Tâm Du.

      "Bảo Bảo, nếu khúc mắc này của ấy thể biến mất, có phải giữa chúng ta có trở ngại?"

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo mỉm cười, Mục Tư Viễn thế đúng lừa !

      "Em..."

      nghịch mép cổ áo của , suy xét lúc rồi ngẩng lên: "Em tin ."

      "Bảo Bảo?" ddafffn!lee!quyyydooon

      gật đầu, khẳng định lại tâm ý của mình: "Em tin . Khi về vấn đề này trước đây, chúng ta hiểu nhau quá ít, bây giờ em tâm tư , cho nên em tin ."

      cười nhìn nét mặt ngơ ngác của , " tin lời em à?"

      cũng cười, dịu dàng hôn lên trán : "Bảo Bảo, cám ơn tin tưởng của em! Nhưng mà lại rất tham, cần em tin vào dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì có được ?"

      cầm tay đặt lên trái tim: "Hãy tin rằng, nơi đây chỉ thuộc về em!"

      Liệu nó có phải mang theo ý nghĩa " em" nhỉ?

      Trái tim Cố Bảo Bảo được đổ đầy bởi dòng nước ấm áp, trịnh trọng gật đầu.

      ***

      "Bảo Bảo, hay hôm nay làm nữa."

      Mới làm mà ăn sáng xong lại kỳ kèo.

      " được!"

      Cố Bảo Bảo chỉnh lại cà vạt của , véo má cái: " ba ngày làm rồi, ba biết em đó!"

      "Ông ấy dám!"

      Mục Tư Viễn ngang ngược, "Xem ai dám bắt nạt vợ !"

      "Người khác nhưng có đấy!"

      Cố Bảo Bảo lườm xéo, đẩy ra: "Xong rồi, mau ."

      chợt nhớ ra gì, vội : "Nếu đến chỗ Trịnh xem, ấy nhịn ăn biết đâu có chuyện quan trọng tìm !"

      Mục Tư Viễn nghĩ ngợi, "Cũng được."

      gật đầu: "Tan làm hôm nay đến đó, em cùng nhé?"

      " cùng ?"

      Cố Bảo Bảo biết đề nghị như thế là do muốn có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài.

      Nhưng sáng nay bọn họ tin tưởng vào nhau rồi mà?

      cười lắc đầu: " được rồi, chiều nay em còn phải đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà!"

      Thấy gương mặt thất vọng của , dịu dàng hôn : "Em và Hoan Hoan Nhạc Nhạc chờ về ăn cơm."

      "Được rồi!"

      gật đầu: " chắc chắn giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất rồi về nhà, ba mẹ con nhất định phải chờ !"

      Chờ !

      Nhìn theo xe ra khỏi cổng, trong lòng xuất dự cảm nhưng lại bị lập tức bỏ .

      Vì tự ti và yếu đuối cùng tin tưởng của , bọn họ bỏ lỡ quá nhiều thời gian tươi đẹp.

      Tin tưởng là phần của tình , từ giờ, phải từ từ học.

      Thay quần áo, nắm chắc thời gian siêu thị.

      hi vọng có thể mua được cua đồng Trung Quốc tươi, tôm rảo và sườn dê, đây là những món mà cả và Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều thích ăn.

      Vì vậy hôm nay muốn tự xuống bếp nấu ăn!

      "Thiếu phu nhân, sao mua những món mà mình thích ấy?" Người giúp việc cùng hỏi.

      thích sao? Ở đây lại có!

      lơ đãng trông thấy khu bán bánh ga-tô, bỗng nhiên phát mình rất muốn ăn bánh!

      Vừa nghĩ trong đầu, chân đến đó!

      Nhìn những kiểu dáng bánh đẹp đẽ, quả thực sắp chảy nước miếng đến nơi!

      lạ!

      Trước giờ thích ăn đồ ngọt, sao hôm nay...

      Chợt nhớ lại năm năm trước hình như mình cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc đó là do có Hoan Hoan Nhạc Nhạc...

      Lẽ nào (di3dnLeeq_uYd0n)

      bị chính ý nghĩ của mình dọa, người cứ đờ ra.

      "Thiếu phu nhân, làm sao thế?" Người giúp việc lo lắng hỏi.

      "Tôi..."

      định mình muốn đến bệnh viện kiểm tra giọng vang lên phía sau lưng.

      "Cố Bảo Bảo!"

      Giọng điệu lạnh lẽo, gương mặt có chút diễn cảm: " Trịnh..."

      Ánh mắt Trịnh Tâm Du xám xịt, hẳn là do quá đau lòng, thần thái cao sang trang nhã trước kia còn.

      "Có mấy câu muốn với !"

      Giọng điệu cứng ngắc như ra lệnh đó khiến người giúp việc nhíu mày.

      Trực giác mách bảo ấy rằng thiếu phu nhân nên chuyện riêng với Trịnh.

      Nhưng thiếu phu nhân lại đưa đồ cho ấy, bảo ấy trả tiền rồi ra xe chờ.

      ấy tiện , đành phải cầm túi đồ .

      " chuyện ở đây à?" Cố Bảo Bảo hỏi.

      Trịnh Tâm Du đến gần, những lời vô ích, thẳng vào vấn đề: " chắc biết, tối nay Tư Viễn đến nhà tôi!"

      ta vậy hẳn Tư Viễn gọi điện cho ta.

      Cố Bảo Bảo gật đầu, có hơi bất mãn.

      Tư Viễn sau khi tan làm đến nhà ta chuyện rồi về ngay, vốn để đến tối!

      Nhưng muốn tranh luận với Trịnh Tâm Du, chỉ : "Vậy sao?"

      " sao?"

      gương mặt có chút diễn cảm của Trịnh Tâm Du lên nụ cười gằn: "Buổi tối Tư Viễn đến nhà tôi, thấy là xảy ra chuyện gì đó à?"

      Lời này...

      Trong lòng Cố Bảo Bảo lộp bộp, ngước mắt nhìn ta: " có ý gì?"

      "Cố Bảo Bảo!"

      ta cười ngạo nghễ: "Chồng tôi vừa chết, tiền trong nhà bị lừa hết sạch, làm sao để tôi sống nốt cuộc đời còn lại, tất nhiên phải tìm người đàn ông có tiền như Tư Viễn!"

      "Hơn nữa..."

      ta có vẻ rất tự tin, "Trong lòng Tư Viễn phải vẫn luôn có tôi ư? Nếu tôi thể làm chính làm bé! Từ xưa đến nay, chẳng phải bé vẫn được chiều hơn sao!"

      " điên rồi ư?"

      Cố Bảo Bảo khó mà tin nổi mỗi câu mỗi từ của ta!

      Thấy thế, Trịnh Tâm Du nở nụ cườ trắng trợn khiến người đến siêu thị cũng phải nhìn qua.

      Nhưng ta để ý chút nào, tiếp: "Có phải tôi điên tối nay có thể đến nhà tôi xem! Nhưng phải nhớ đó phải bắt gian mà là để hiểu, từ nay về sau, phải chung người đàn ông với tôi!"

      " im miệng!"

      Cố Bảo Bảo sợ hãi lùi về sau, thấy Trịnh Tâm Du điên rồi!

      Tại sao phải chuyện với người điên?

      "Trịnh Tâm Du, tôi tin Tư Viễn, làm mọi chuyện chỉ vô ích mà thôi! đừng tiếp tục điên rồ thế nữa!"

      xong, liền nhanh chóng bỏ .

      -- Tin sao? --

      Nhìn bóng lưng , trong đôi mắt mông muội của Trịnh Tâm Du dường như có lệ ý.

      Nhưng chỉ lát sau, ta nuốt thương tâm nảy sinh đó xuống.

      Cả đời này ta tin đàn ông nữa.

      Cố Bảo Bảo, có được rất nhiều thứ, tôi để những gì tốt đẹp nhất thế giới này cho mình hưởng!

      Chúng ta chờ xem!

      Cố Bảo Bảo gần như chạy lên xe làm lái xe và người giúp việc đợi đều giật mình!

      "Thiếu phu nhân, làm sao vậy?"

      Người giúp việc vừa kinh ngạc hỏi vừa đưa giấy ăn đến.

      Cố Bảo Bảo giờ mới phát mặt thấm đẫm nước mắt.

      " rốt cuộc làm sao thế thiếu phu nhân?"

      Nhất định do Trịnh gì đó, người giúp việc liền bảo lái xe: " mau gọi cho thiếu gia!"

      Cố Bảo Bảo bình thường trở lại liền can ngăn: " cần, tôi có hơi khó chịu thôi, nghỉ lát là ổn, đừng làm phiền thiếu gia. Chúng ta về ."

      Trịnh Tâm Du điên rồi!

      điên rồi!

      ngừng tự nhủ mới khiến trái tim bình tĩnh lại.

      Nhưng cách thời gian tan làm của càng gần, tim lại càng treo lên cao!

      Vì sao Trịnh Tâm Du vậy?

      Tư Viễn có biết ?

      Với thủ đoạn của Trịnh Tâm Du, sau khi đến nhà họ Trịnh ...

      "Thiếu phu nhân?" Tiếng của người giúp việc cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      " bốn giờ hơn, có muốn chuẩn bị cơm luôn ?"

      Bữa cơm!

      Đúng rồi, đáp ứng với về ăn cơm, nhất định giữ lời!

      Cố Bảo Bảo đứng lên, "Được, để tôi chuẩn bị!"

      Chẳng phải tin tưởng à, dù xảy ra chuyện gì cũng phải tin tưởng sao?

      Sao lại có thể vì hai câu của Trịnh Tâm Du mà dao động chứ?

      nghĩ gì nữa, chú tâm chuẩn bị cơm tối cho và bọn trẻ.

      ***

      "Du Nhi?"

      Bà Trịnh chậm rãi xuống lầu, uể oải nhìn vào nhà bếp.

      Những đả kích liên tiếp xảy đến làm bà già hơn hai mươi tuổi, tinh thần còn được như lúc trước.

      Bà đến cửa bếp, nhìn con bận rộn trong đó, kỳ lạ hỏi: "Con chuẩn bị nhiều món như vậy làm gì?"

      Trịnh Tâm Du cũng quay lại : "Hôm nay Tư Viễn tới nên con muốn mời ấy ăn cơm."

      Mời cậu ấy ăn cơm? !

      Đây là chuyện rất bình thường nhưng bà Trịnh nghe thấy lại rùng mình!

      Nhìn đồ ăn mà con chuẩn bị lại có cả ngẩu pín và cá dương vật!

      Bà hoảng sợ nhìn con , lời muốn bị chặn lại ở cổ họng, bà vội vàng ra khỏi nhà bếp.

      Nó muốn làm gì?

      Bà Trịnh ngồi sofa, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi.

      Đến 5h30, bà Trịnh liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

      muốn ra mở cửa bảo Tư Viễn nên vào nhưng Tâm Du chạy ra mở trước.

      Quả nhiên là Tư Viễn!

      "Tâm Du!"

      Mục Tư Viễn mỉm cười, nhìn vào trong chào hỏi: " Trịnh!"

      Bà Trịnh hồn vía lên mây đáp lại, đành phải ngồi xuống.

      "Tư Viễn, đến rồi!"

      Trịnh Tâm Du nhiệt tình kéo vào nhà, giờ bà Trịnh mới phát con đổi sang mặc bộ đồ rất xinh đẹp, mặt còn trang điểm nhạt.

      Lòng bà trầm xuống, cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại.

      Mục Tư Viễn mấy ngày gặp Trịnh Tâm Du nên có phát ra biến hóa của ta, chỉ cảm thấy sao tâm tình ta lại tốt vậy?

      Nhưng hỏi nhiều, chỉ muốn biết ta tìm mình có ý đồ gì để về nhà ngay.

      Cho nên chỉ đứng ở cửa, đến giày cũng cởi, "Tâm Du, lần trước em nhà có việc, có phải cần giúp gì ?"

      Trịnh Tâm Du cười trả lời, chỉ : "Tư Viễn, vào . Em chuẩn bị bữa tối đặc biệt vì đấy, ăn rồi hẵng !"

      Mục Tư Viễn cười lắc đầu: "Tâm Du, cám ơn em. Em và ăn , hôm nay Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà, muốn về ăn cơm cùng chúng!"

      Ăn cùng Hoan Hoan Nhạc Nhạc?

      Trịnh Tâm Du thầm cười lạnh, có mà về để ăn cùng Cố Bảo Bảo đúng hơn!

      Nhưng mặt ta vẫn là nụ cười ngọt ngào đáng : "Vậy à, thế em cũng tiện giữ lại. Chẳng qua là em phát giấy tờ bất động sản có vấn đề nên muốn mời đến xem giúp em!"

      Giấy tờ bất động sản có vấn đề?

      Mục Tư Viễn cố gắng nhíu mày, ra rất muốn , chuyện đó có thể bảo trợ lý của giải quyết tốt.

      Nhưng nếu tới rồi liền gật đầu: "Em lấy , xem cho!"

      Trịnh Tâm Du đáp ứng xong liền chạy lên lầu.

      Trong lúc rảnh rỗi trò chuyện với bà Trịnh, "Thân thể dạo này khỏe chứ ạ?"

      Bà Trịnh gật đầu, rất muốn đứng lên ra cửa bảo Tư Viễn mau, giấy tờ bất động sản nhà họ chẳng có vấn đề gì cả.

      biết con muốn làm gì nhưng nhất định chẳng phải chuyện tốt!

      Nhưng do trong lòng căng thẳng, hai chân bà đứng dậy nổi.

      Thời gian thể dừng lại, bà đành phải : "Tư Viễn, cháu vào đây, có lời muốn !"

      Mục Tư Viễn hơi chần chờ nhưng vẫn cởi giày vào.

      " muốn gì ạ?"

      "..."

      Bà Trịnh vừa mở miệng nghe được tiếng bước chân, vì vô cùng sốt ruột nên bà chỉ nhanh gọn: " mau!"

      Thế nhưng Mục Tư Viễn kịp phản ứng: " gì ạ?"

      "..."

      Bà Trịnh muốn nhắc lại nhưng kịp, Trịnh Tâm Du ở phía sau giơ cái ghế lên...

      tiếng "bộp" vang lên, trước mắt Mục Tư Viễn dừng lại ở hình ảnh sắc mặt bà Trịnh sợ hãi, sau đó tối sầm, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

      "A!"

      Bà Trịnh hét lên, "Tâm Du, con làm gì vậy?"

      Trịnh Tâm Du lạnh lùng lườm bà: "Mẹ còn vươn tay ra ngoài giúp ta!"

      xong, ta đẩy bà Trịnh muốn đỡ Mục Tư Viễn, nắm lấy hai bên vai kéo .

      "Tâm Du!" Bà Trịnh hô lớn: "Con muốn làm gì?"

      "Mẹ im !"

      Trịnh Tâm Du lạnh lùng quát bà: "Nếu mẹ muốn ăn cơm trong bếp có, nếu mẹ muốn ăn lên lầu nghỉ ngơi ! Mẹ đừng có mong gọi điện báo tin bởi vì dây điện thoại trong nhà bị con cắt rồi."

      ta cười lạnh lẽo, tiếp tục kéo Mục Tư Viễn vào phòng.

      Bà Trịnh theo nhưng sau khi ta vào phòng đóng chặt cửa lại.

      Bà sốt ruột về phòng khách, ngồi xuống tìm dây điện thoại.

      Quả nhiên như ta , tất cả dây điện thoại trong phòng khách, trong phòng đều bị ta cắt đứt từ lúc nào hay.

      Cuối cùng bà buộc phải đến phòng ta đập cửa.

      "Tâm Du, con muốn làm gì? Con thể hại Tư Viễn được, cậu ấy giúp chúng ta rất nhiều, sao con có thể làm hại cậu ấy?"

      Nghe tiếng kêu khóc của mẹ ở bên ngoài, Trịnh Tâm Du nhắm mắt lại, tạm thời che dấu tia độc địa trong mắt.

      Người ta muốn hại là Tư Viễn ư?

      phải, người mà ta muốn hại, muốn đưa vào chỗ chết, là Cố Bảo Bảo!
      Last edited by a moderator: 6/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173: Chấm dứt

      Có phải ta quá ngây thơ ?

      người đàn ông ta đột nhiên có ngày lại cầu hôn ta, ta cũng có thể tin là . Trong thời gian dài, ta tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế giới này!

      tại thời gian hạnh phúc ấy lại trở thành trò cười mỉa mai ta!

      ta biết, ta phát ra!

      Trước khi kết hôn, ta thấy có nhiều điểm bất thường.

      Khi ở mình, luôn chỉ nhìn vô định về phía.

      Mỗi lần ta đến chuyện hôn lễ, cười mà mắt lại có chút nhiệt độ, câu nào ra cũng đều là cho có.

      ta rất oán hận , vì sao có ra vẻ cho giống , vì sao phải để ta thấy được sơ hở?

      Còn ta ngu ngốc, ngu đến tận xương tủy, thấy sơ hở cũng làm như thấy, ra vẻ biết, cũng chưa bao giờ hỏi đến.

      ta chỉ cần cầu hôn ta, bằng lòng lấy ta, liệu còn có chuyện gì gạt ta nữa chứ?

      Tất cả chỉ là những suy nghĩ lung tung mà thôi!

      Vì thế nên khi đưa ra kế hoạch đầu tư tin cậy, ta chút do dự đưa hết số tiền còn lại của nhà họ Trịnh cho .

      ta tưởng rằng cho dù ta suy nghĩ lung tung mà những cảm giác của ta đều là cũng thể lấy chỗ dựa cuối cùng của ta và mẹ!

      Nhưng ta sai!

      Cái đêm vào ngày kết hôn, bọn họ cùng lên du thuyền. ta ngồi trong phòng tân hôn sắp xếp từ trước, đợi cho thuyền cập bờ để hoàn thành nốt đêm tân hôn của bọn họ.

      Chỉ để trông chờ ngày hôm ấy mà ta dùng hết mấy năm liền.

      Với tất cả tình cảm của bản thân, ta mong được trở thành vợ , thứ tình cảm ấy gần như nuốt chửng ta, cũng chưa từng giảm bớt!

      Nhưng chờ cả tối lại thấy vào.

      ta dựa vào salon ngủ gục, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại là hai giờ sáng.

      Vậy mà trong phòng vẫn chỉ có mình ta!

      ta lên boong thấy thuyền cập bờ, còn ngồi uống say khướt trong buồng lái.

      ta uống say vì vui mừng hay vì trốn tránh?

      Gió đêm rất lớn, ngủ trong buồng lái có thể bị cảm. ta gọi nhiều lần mới đánh thức được trong cơn ngủ mê.

      "Văn Hạo" ta : " vào phòng ngủ , ở đây lạnh lắm."

      vuốt đôi mắt đỏ lên, mỉm cười gật đầu: "Được!"

      Thế là theo ta vào căn phòng ở khoang tàu.

      " tắm trước" còn , "Em ngủ trước , đừng chờ !"

      Đừng chờ ? !

      ngày như hôm nay mà lại bảo ta ngủ trước?

      ta cũng thêm gì, gật đầu rồi lên giường.

      ta khép hờ mắt, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, biết qua bao lâu tắm xong thế mà tiếng bước chân đến gần mép giường.

      Trái tim ta kích động đập dồn dập, khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của .

      "Sao vậy?"

      dịu dàng quan tâm hỏi: " ngủ được à?"

      Bàn tay áp lên má ta: "Thuyền có hơi lắc lư, người quen chắc mất ngủ!" d~đa_n(leeQu.y!dn)

      xong lại ra. Khi quay lại, tay có thêm cốc sữa tươi: "Uống cái này ", đưa cốc sữa cho ta: "Có nó ngủ ngon hơn đấy."

      Làm sao ta có thể từ chối?

      Tất nhiên là cầm cốc sữa uống hết.

      Dường như nó hiệu quả, sau khi để cốc xuống lát sau ta thấy mi mắt nặng trĩu.

      Tiếp đến, ta liền ngủ say, cả đêm tỉnh.

      Tối đó xảy ra chuyện gì, ta biết. Nhưng sáng hôm sau thức dậy, giường chỉ có mình ta!

      ta mặc quần áo định chuẩn bị xem làm gì thấy đẩy cửa ra, gấp gáp với ta: " ổn rồi Tâm Du, thuyền bị nước rỉ vào rồi!"

      Bị nước rỉ vào? !

      ta như còn trong mơ chưa tỉnh lại, đây chính là con thuyền xa hoa có thời gian sử dụng chưa đến năm!

      Nhưng khi ta theo xem phát ra đáy thuyền bị thủng cái lỗ lớn, nước biển ngừng ùa vào khoang!

      "Tâm Du" nắm tay ta chạy lên boong, sau đó chỉ vào hòn đảo mơ hồ phía xa với ta: "Em mau ngồi lên thuyền cứu nạn đến chỗ đó, nhất định có người đến tìm kiếm cứu nạn!"

      ta vô cùng hốt hoảng, hoàn toàn nghe được gì, tất nhiên tưởng rằng bọn họ cùng nhau đến hòn đảo đó!

      Cho đến khi ta lên thuyền mới phát vốn có ý định cùng.

      "Văn Hạo?" ta hiểu.

      đứng boong với ta: "Tâm Du, em hãy trước, thuyền còn có đồ quan trọng của , xem có thể lấy được nó rồi đến hòn đảo ấy tìm em!"

      đùa ư?

      Còn có thứ gì quan trọng hơn tính mạng chứ?

      Hoặc , nó còn quan trọng hơn mạng ta?

      Hòn đảo kia còn rất xa, chẳng lẽ yên tâm để ta mình?

      Dường như trong tích tắc này, ta hiểu ra điều gì, tâm tình dần tỉnh táo.

      "Văn Hạo!"

      ta đứng thuyền cứu nạn nhìn thẳng vào mắt : " có thể cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"

      "Chẳng có chuyện gì cả!"

      hoàn toàn gạt bỏ: "Em mau!"

      xong, chạy vào phòng điều khiển, lại khởi động du thuyền.

      Bọt sóng do thân thuyền tạo ra đẩy con thuyền cứu nạn xa, ta ngơ ngác nhìn theo hướng du thuyền lái .

      Ngơ ngác nhìn chiếc du thuyền ấy dần chìm vào trong biển...

      ta vẫn chờ hòn đảo, cả đêm ngủ, ta tưởng rằng nếu thuyền chìm nhất định đến hòn đảo này tìm ta.

      Thế nhưng có, mãi đến khi nhân viên tìm kiếm cứu nạn thấy ta, vẫn xuất .

      ta đâu, cũng vì sao thuyền lại đột nhiên thủng?

      ta , vì sao sau khi mình uống cốc sữa ấy lại ngủ say đến tận sáng?

      ta càng , vì sao dự án mà ngay từ đầu rất chắc chắn mà người cung ứng vật tư đột nhiên trở thành tên lừa đảo?

      ta ? (d)d!l(e)qu(y)do(n)

      , , ta chỉ muốn nghĩ mà thôi.

      còn muốn nghĩ xem còn sống hay chết!

      Bởi vì chuyện giữa bọn họ chấm dứt, hoàn toàn chấm dứt!

      Ánh mắt ta quay lại nhìn Mục Tư Viễn nằm bất tỉnh giường, khóe môi lên nụ cười lạnh giá.

      Sau đó ta đứng dậy đến gần cửa sổ, vô cùng hài lòng nhìn đám phóng viên trốn kỹ bên.

      Bây giờ chỉ còn chờ Cố Bảo Bảo đến nữa thôi!

      ***

      7h30, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc ăn cơm xong mà chưa về.

      Nhớ lại những lời Trịnh Tâm Du trong siêu thị, Cố Bảo Bảo khó tránh khỏi lo lắng, nhưng... có nên gọi điện ?

      do dự mãi rồi vẫn bỏ điện thoại xuống.

      Tin , nên tin .

      Dù sáng mai mới về, cũng có thể tin giữa và Trịnh Tâm Du xảy ra bất cứ chuyện gì.

      đứng dậy chuẩn bị ăn chuông điện thoại reo.

      gọi!

      vừa vui vẻ vừa lo sợ bắt máy, đầu bên kia lại vang lên giọng của Trịnh Tâm Du!

      "Cố Bảo Bảo, sao còn chưa đến đây?"

      Tiếng cười lạnh của ta khiến tim Cố Bảo Bảo đập mạnh và loạn nhịp.

      "" tưởng tượng nổi chuyện gì xảy ra.

      " cái gì mà ?"

      " đến cũng được, dù sao chuyện cần làm tôi làm xong, thời gian nữa Tư Viễn ngả bài với !"

      "Trịnh Tâm Du"

      ép mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo: " bảo Tư Viễn nghe máy !"

      "Nghe máy?"

      Trịnh Tâm Du cười miệt thị: " ấy tắm, giờ rảnh!" ta ngừng lát rồi đắc ý : "Nếu tin có thể đến ngay đây, mấy bà vợ chẳng phải đều thích bắt gian giường à?"

      " đừng có bậy!"

      Cố Bảo Bảo vội vã tắt máy.

      Cảm xúc dâng lên, chỉ thấy trong ngực vô cùng bức bối, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

      Người giúp việc chạy theo, lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, sao thế?"

      Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Dạ dày tôi có hơi khó chịu ấy mà."

      "Vậy mau ăn gì " Người giúp việc đỡ vào phòng ăn, "Trưa ăn, tối cũng ăn sao mà cơ thể chịu nổi?"

      Cố Bảo Bảo gật đầu, muốn người giúp việc lo lắng.

      Nhưng nhìn cả bàn ăn, ăn nổi.

      Từng câu từng lời Trịnh Tâm Du vang vọng trong đầu, trong lòng phát lạnh.

      làm gì ?

      có nên tiếp tục tin ?

      giơ hai tay lên che mặt...

      "Mẹ làm sao thế ạ?"

      Hoan Hoan Nhạc Nhạc chẳng biết vào từ lúc nào, hai đứa đứng bên cạnh, lo lắng nhìn .

      Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo vội lau nước mắt, nặn ra nụ cười: " ngủ được à, để mẹ kể chuyện cho các con nhé?"

      Thấy vệt nước ở khóe mắt mẹ, Nhạc Nhạc liền ôm lấy mẹ: "Có phải ba thối lại bắt nạt mẹ ạ? !"

      Bé giơ nắm đấm lên: "Con giúp mẹ đánh ba thối!"

      Bắt nạt? !

      -- Xem ai dám bắt nạt vợ ! --

      -- Người bắt nạt em chỉ có --

      -- Bảo Bảo, nhưng mà lại rất tham, cần em tin vào dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì có được ? --

      Những lời ban sáng về như liều thuốc xoa dịu trái tim.

      "Cục cưng của mẹ!"

      ôm chúng vào người: "Sao ba lại bắt nạt mẹ chứ? Ba rất là chúng ta!"

      tin!

      ***

      Mười giờ đêm.

      Cố Bảo Bảo vẫn chưa đến!

      Những phóng viên trốn bên ngoài như còn kiên nhẫn được nữa.

      Trịnh Tâm Du oán hận siết chặt tay, Cố Bảo Bảo cho rằng Mục Tư Viễn là người đàn ông có thể tin tưởng?

      Nhìn Mục Tư Viễn vẫn mê man giường, ta cắn răng, chưa thấy được gì Cố Bảo Bảo còn chưa bị kích thích!

      ta đứng phía đầu giường định cởi cúc áo Mục Tư Viễn ra!

      Khổ người Mục Tư Viễn rất lớn, vừa rồi mình ta kéo chẳng còn hơi sức, bây giờ dù ta có làm gì cũng lật được người để cởi áo sơ mi.

      Nhưng chỉ là chụp thôi, chỉ cần cởi áo sơ mi đến vai là được!

      Tiếp đó, ta xoay sang chỗ khác cởi cúc áo!

      ta tính nằm bên cạnh rồi chụp mấy tấm ảnh mập mờ của hai người.

      Mấy tấm này chỉ gửi cho Cố Bảo Bảo mà cũng có thể gửi cho mấy tay phóng viên bên ngoài.

      "Tâm Du, em làm gì vậy?"

      giọng như ma quỷ bỗng vang lên trong phòng.

      Cả người ta cứng đờ.

      Đây là giọng của Mục Tư Viễn.

      tỉnh lại!

      "Tâm Du, em dám nhìn ?" lại hỏi.

      Giọng bình tĩnh và tỉnh táo giống như vốn bất tỉnh!

      ta ngơ ngác xoay người lại, điện thoại trong tay tức rơi xuống vang lên tiếng "bộp" đánh thức ta khỏi giấc mộng.

      "... tỉnh?"

      Hay vốn có bất tỉnh?

      Mục Tư Viễn mặc lại áo, đứng dậy: "Nếu tỉnh tiếp theo em định làm gì?"

      Trịnh Tâm Du trả lời.

      lắc đầu than : "Tâm Du, vì sao em cứ luôn muốn hại Bảo Bảo như thế? ấy có làm chuyện ác tày trời gì với em sao"

      ta dần tỉnh táo, cười nhạt: " ta có ư? Nếu ta liệu em có hai bàn tay trắng như bây giờ?"

      "Có phải em lầm rồi ?"

      Ánh mắt Mục Tư Viễn dần trở nên lạnh lẽo: "Cho dù tồn tại của Bảo Bảo, Thân Văn Hạo đâu chắc rằng chọn em."

      " ấy chọn em?"

      ta cười tự giễu rồi gật đầu: " ấy chắc chọn em nhưng cũng làm chuyện đuổi tận giết tuyệt thế này với em."

      ta đến gần, giễu cợt nhìn Mục Tư Viễn: " có biết ? Thân Văn Hạo kết hôn với em cũng là vì Cố Bảo Bảo, vì để em làm hại ta, người mà ấy từ trước đến giờ đều là Cố Bảo Bảo, vì sao ấy lại làm chuyện này với em?"

      Nghe câu hỗn loạn, suy nghĩ mơ hồ này của ta, Mục Tư Viễn lắc đầu: "Tâm Du, bây giờ em quá kích động, thích hợp để suy nghĩ những vấn đề này, em hãy nghỉ ngơi tốt, biết đâu từ từ em nghĩ ra."

      xong, liền ra cửa.

      phải về nhà.

      "Đứng lại!"

      Trịnh Tâm Du dữ tợn quát lại: "Tư Viễn, chuyện của em còn chưa xong mà muốn ?"

      thấy tức cười: "Tâm Du, em còn muốn làm gì?"

      Trong nụ cười của có chút nhiệt độ nào: "Em muốn Bảo Bảo đến bắt gian để đám phóng viên bên ngoài chụp được hả? Em hồ đồ rồi sao? Vụ việc có bê bối lớn hơn nữa chẳng nhẽ ép nó xuống nổi?"

      Nghe lời , sắc mặt ta còn chút máu: "... vốn bị ngất?"

      "Đúng!"

      phủ nhận, "Em hồ đồ rồi. Mấy năm qua thường tập taekwondo mà em cũng quên?"

      Trịnh Tâm Du hoàn toàn ngây dại.

      ta thấy đầu mình đau quá, những suy nghĩ hỗn loạn khiến ta đứng vững, buộc phải ngồi xuống.

      Khi ngẩng lên, hình ảnh người phía trước như xảy ra thay đổi.

      Giống như là Thân Văn Hạo, giống như người ba chết dùng ánh mắt lạnh lẽo chất vấn ta.

      ta dám nhìn, lập tức cúi đầu, người bắt đầu run rẩy.

      Mục Tư Viễn cuối cùng đành lòng, nhàng : "Tâm Du, có ai đến thu nhà nữa, về sau em hãy sống tốt. hi vọng em đừng hại Bảo Bảo, kể cả khi em còn cơ hội làm tổn thương đến ấy!"

      "Với tư cách người bạn, đây là cầu bình đẳng cuối cùng của !"

      Tin rằng ta nghe được giọng , nếu còn lần tiếp theo, hạ thủ lưu tình nữa!

      "Em hãy giữ gìn sức khỏe!"

      xong, mở cửa thẳng ra ngoài.

      "Tư Viễn!"

      Thấy bình an ra ngoài, bà Trịnh vừa mừng vừa sợ, vội đến: "Cháu sao chứ?!"

      "Cháu sao ạ!"

      Mục Tư Viễn thờ dài, "Về sau cháu đến đây nữa, hãy giữ gìn sức khỏe."

      Bà Trịnh gật đầu, rưng rưng: "Cháu đừng trách nó, từ bé nó bị chú nuông chiều quá thành ra tạo thành cái tính ngang ngược đó."

      Mục Tư Viễn cười mỉm, gì nữa, ra khỏi biệt thự nhà họ Trịnh.

      phóng xe nhanh về nhà.

      phải có ý định ở lại lâu như thế.

      chỉ muốn xem rốt cuộc Tâm Du còn định làm gì.

      Với lại, và nhà họ Trịnh cũng cần phải kết thúc.

      Khi Trịnh Tâm Du dùng ghế đập bất tỉnh là thời điểm chấm dứt liên quan giữa và nhà họ Trịnh.

      Trước kia do biết Bảo Bảo để tâm, bây giờ biết rồi làm sao có thể để chuyện này phá hoại tình cảm của bọn họ?

      muốn phải trải nghiệm thêm nỗi đau khi mất lần nữa, bởi vì nỗi đau này tuy chết người nhưng nó lại như thuốc độc mãn tính, dần dần ăn mòn trái tim .

      Bình thường thể phát ra, chỉ khi tức giận mới khiến người ta đau đến mức muốn sống.

      Vì vậy, năm năm sau gặp lại nhau, mới muốn giữ lại, muốn có được , nó phát ra từ nội tâm, bị điều khiển.

      còn nhớ thư ký chủ nhiệm từng hỏi , rốt cuộc thích điều gì ở ấy?

      Khi đó chưa , nhưng giờ biết rồi.

      thiện lương, cứng cỏi và nỗ lực của .

      say đắm từ rất sớm mà biết.

      Nghĩ tới đây, khóe môi liền nhếch lên thành nụ cười hạnh phúc.

      Nhà còn xa!
      Last edited by a moderator: 6/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174: Em có thai

      Rốt cuộc nghe được tiếng xe.

      Cố Bảo Bảo mở bừng mắt mới phát mình lại ngủ quên bậc thang.

      Nhìn lúc mới hiểu đây phải là giấc mơ mà đích ngủ quên trong lúc chờ.

      Nhưng về chưa?

      đứng lên, nhìn theo hướng có tiếng xe.

      "Bảo Bảo!" Còn chưa thấy người nghe được tiếng của .

      Cố Bảo Bảo nhìn kỹ thấy lên bậc tam cấp.

      biết thế nào mà nước mắt cứ tuôn ra, nghẹn ngào : "Đồ xấu xa, giờ mới biết về sao?"

      biết người ta rất lo lắng yên à?

      "Bảo Bảo, em đừng khóc!"

      Mục Tư Viễn chạy đến ôm chặt lấy : "Xin lỗi, xin lỗi, Bảo Bảo, phải cố ý về trễ đâu."

      vậy càng tức giận hơn, "Thế nghĩa là hưởng thụ xong ân huệ của người đẹp mới về chứ gì?"

      cười, hôn lên mặt : " đúng là hưởng thụ xong ân huệ của người đẹp mới về!" d!đ!l$q&đ

      Mặt chúi vào lồng ngực . người chỉ có mùi nước hoa của có thứ mùi nào khác!

      cười vui vẻ.

      "Bảo Bảo!"

      vén sợi tóc mai rối bời của , dịu dàng : " cam đoan còn lần sau nữa đâu!"

      còn lần sau nữa?

      giải quyết xong rồi à?

      thông minh lên tiếng, nhón chân hôn lên môi cái.

      Dưới ánh sao, đôi mắt trông giống như viên bảo thạch xinh đẹp, cánh môi màu hồng như đóa hoa chỉ nở vào đêm tối, tản ra hương vị say đắm lòng người.

      chút nghĩ ngợi hôn lên nó, đôi tay an phận di động thân thể .

      " Tư Viễn"

      bỗng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, mang theo ý tứ đè nén nào đó.

      hiểu lầm, còn cười: "Có phải muốn ở đây "ăn" em vậy bé con?"

      gì thế?

      Đầu còn chưa tỉnh táo hẳn, muốn đẩy ra mà chẳng có sức.

      chỉ gọi : " Tư Viễn, em..." Lúc này cả người đổ ập vào người , còn sức đứng vững.

      "Bảo Bảo?" di3n!d@an!l3!quV!d0on

      Rốt cục, phát ra điều bất thường, nhàng buông ra xem thấy mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

      hít khí lạnh, vội vàng ôm chạy vào phòng ngủ đồng thời to với người giúp việc gọi bác sĩ đến.

      đá văng cửa phòng ngủ, ba chân bốn cẳng đặt Cố Bảo Bảo lên giường, "Bảo Bảo, Bảo Bảo!"

      Thấy sắc mặt trở nên trắng bợt, nhất thời tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng.

      "Mẹ làm sao thế ạ?"

      Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng bị đánh thức, chạy đến phòng ba mẹ xem.

      lo lắng nhìn hai đứa con, ánh mắt bất lực: "Ba cũng biết, đột nhiên mẹ bị ngất."

      Nhạc Nhạc chớp mắt, bỗng nhiên vỗ tay : "Con biết rồi, nhất định là mẹ có em !"

      Nghe vậy, Mục Tư Viễn và Hoan Hoan đều sửng sốt, Hoan Hoan hỏi: "Làm sao em biết được?"

      A, hỏi bé làm sao biết hả?

      có lý do nào cả, bé tự biết thôi!

      Nhạc Nhạc gật gù đắc ý, học theo Mục Tư Viễn nắm tay kia của mẹ: "Mẹ mau tỉnh lại nhé, con muốn chuyện với em !"

      Mục Tư Viễn cũng hồ đồ lại tin lời Nhạc Nhạc, còn : "Nhạc Nhạc, khi nào mẹ tỉnh lại?"

      Nhạc Nhạc cười hì hì: " tỉnh lại ngây bây giờ!"

      Người giúp việc đến: "Thiếu gia, bác sĩ đến rồi, ông ấy bảo chúng ta đo nhiệt độ cơ thể thiếu phu nhân trước."

      ấy đưa nhiệt kế cho Mục Tư Viễn.

      "À được!" cầm lấy để vào dưới nách , mắt nhịn được nhìn xuống bụng , chẳng lẽ trong bụng đó có tiểu bảo bảo?

      Đây cũng phải chuyện lạ, lần nào với cũng có dùng biện pháp bảo vệ.

      Người giúp việc cũng nghe được Nhạc Nhạc , thấy cũng phải là có lý liền : "Thiếu gia, hai ngày này thiếu phu nhân đều bình thường, ăn cơm nôn, sau khi nôn lại ăn uống tốt, tôi thấy gần như là lại có tiểu thiếu gia rồi đấy!"

      Mục Tư Viễn sửng sốt, nhìn người giúp việc, lại nhìn Cố Bảo Bảo, nhịn được hỏi: "Có thai ngất xỉu ư?"

      Người giúp việc mỉm cười: "Thiếu gia, cơ thể phụ nữ có thai rất yếu, từ hôm nay tôi tăng cường chất dinh dưỡng cho thiếu phu nhân để ấy sinh cho cậu đứa trẻ mập mạp."

      Song Mục Tư Viễn lại vui vẻ nổi.

      nắm tay đặt lên tim mình, "Bảo Bảo" lắc đầu: "Nếu mang thai mà vất vả như thế, thà cần có con."

      Người giúp việc sửng sốt rồi lắc đầu, xuống lầu đón bác sĩ.

      ***

      Sau giấc ngủ say, chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng muốn mở.

      Nhưng giọng của vẫn luôn bên tai gọi tên .

      là, chẳng nhẽ định làm?

      muốn để ý đến , chỉ muốn ngủ nghe thấy giọng của Hoan Hoan: "Nhạc Nhạc, em xem chúng ta có em trai hay em ?"

      Nhạc Nhạc trả lời: "Em , em xinh đẹp như mẹ!"

      Hoan Hoan bị em chọc cười: "Nhạc Nhạc ngốc, em có xinh đẹp hơn cũng gả cho em làm vợ đâu!"

      Nhạc Nhạc mân mê cái miệng nhắn: "Vì sao? Vì sao?"

      Hừ!

      Em xinh đẹp gả cho bé chẳng nhẽ lại gả cho Hoan Hoan?

      "Em cho!"

      Bé hô lên câu đầu đuôi, tay sờ lên bụng mẹ tuyên bố quyền sở hữu với em .

      Thấy thế, Mục Tư Viễn lo lắng : "Nhạc Nhạc, bỏ tay xuống nào, đừng làm mẹ đau nhé con?"

      Cố Bảo Bảo bị chọc cười, muốn mở mắt cũng được.

      "Nhạc Nhạc" vừa cười vừa , "Ai với con là có thể lấy em làm vợ?"

      chỉ thấy buồn cười chứ chưa ý thức được mình gì.

      Cho đến khi Mục Tư Viễn ngạc nhiên đến gần: "Bảo Bảo, em tỉnh rồi!"

      sửng sốt hỏi: " Tư Viễn, ba cha con gì thế?"

      Mục Tư Viễn cười dịu dàng, "Bảo Bảo, bác sĩ bảo em có thai 2 tháng rồi!"

      ngạc nhiên mở to mắt, có thai!

      Người mẹ như sao lại sơ ý quá, hai tháng rồi mới phát ra!

      "Làm sao bây giờ?"

      sắp khóc đến nơi: "Em ăn rất nhiều bánh sô la (chocolat) sữa, phụ nữ có thai thể ăn được!"

      " sao, sao." hôn lên má , "Cùng lắm bé con sinh ra có làn da nâu thôi mà!"

      Nghe vậy, vừa muốn khóc vừa muốn cười, Nhạc Nhạc lại bắt đầu hỏi: "Mẹ ơi, em thể làm vợ được ạ?"

      "Thằng quỷ, ra."

      Mục Tư Viễn bóp mặt bé: "Em thể làm vợ được, con phải ra ngoài tìm!"

      A! Bé mở to mắt kinh ngạc nhìn ba, sau đó miệng dẩu lên, bé phải đâu tìm vợ bây giờ?

      Làm khó cho bé quá à!

      Thấy bộ dạng khổ sở của con, Cố Bảo Bảo nhịn được cười rộ lên.

      Sau này Nhạc Nhạc của nhất định rất đẹp trai, sao lại tìm được vợ chứ?

      Ngược lại đứa bé trong bụng ?

      rất muốn có đứa con !

      "Bảo Bảo" Mục Tư Viễn cắt ngang dòng suy nghĩ của , nhìn như tráng sĩ chặt tay: "Từ hôm nay trở , ngày nào cũng phải ở bên để chăm sóc cho em, em nhất định được lấy cớ có công việc để từ chối ."

      Cố Bảo Bảo nhíu mày: "Nhưng có việc mà!"

      lắc đầu: "Việc đó sắp xếp."

      gương mặt lên áy náy: "Bảo Bảo, năm năm trước khi em có Hoan Hoan Nhạc Nhạc, chưa từng có ngày nào chăm sóc cho em, bây giờ ông trời cho cơ hội, dù chỉ ngày cũng bỏ qua."

      Nghe vậy, cười, mắt ngấn lệ: " Tư Viễn, cám ơn ."

      Vào lúc này, cần gì cả, chỉ cần : "Ôm cái!"

      vươn tay ra.

      cười ôm chầm lấy , dùng sức nặng ôm trọn vào lòng.

      Thấy thế, Hoan Hoan liền kéo Nhạc Nhạc, giọng : "Chúng ta ra ngoài ."

      "Vì sao?"

      "Em thấy à? Ba mẹ sắp hôn rồi, trẻ con được nhìn!"

      Thấy chúng vội vã ra ngoài, hai người liền nhìn nhau cười.

      "Bảo Bảo, chúng ta thể phụ tấm lòng của Hoan Hoan Nhạc Nhạc được đâu."

      "Biết rồi, xấu xa!"

      cười, chủ động hôn trước.
      Last edited by a moderator: 6/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 175: chút tiếc nuối

      Cố Bảo Bảo cười: "Chủ nhiệm, có thể cho tôi biết tình hình tại của Trịnh được ?"

      Thư ký chủ nhiệm cũng ngờ lại quan tâm chuyện đó.

      "Phu nhân"

      ấy ngập ngừng lúc mới : "Mục tổng dặn trước, ấy muốn nhắc đến chuyện nhà họ Trịnh nữa, cho nên tôi..."

      "Chủ nhiệm, phải tôi muốn hỏi chuyện nhà họ Trịnh, tôi chỉ muốn biết Trịnh sống thế nào thôi được ?"

      Bất luận trước đây xảy ra chuyện gì, nguyên nhân rất lớn biến Trịnh Tâm Du thành con người như ngày hôm nay là bởi vì lừa dối của Văn Hạo.

      Còn mọi chuyện Văn Hạo làm đều là vì !

      Thấy lo lắng trong mắt , thư ký chủ nhiệm thở dài: "Phu nhân, bây giờ cuộc sống của Trịnh được tốt lắm."

      ấy lắc đầu: "Bà Trịnh cho thôi việc quản gia và giúp việc, mình sang Pháp. Trịnh ở lại biệt thự còn sót lại của nhà họ Trịnh, bao lâu phát điên."

      ta điên rồi!

      Cố Bảo Bảo cả kinh: " tại ấy ra sao?"

      "Tôi nghe bác sĩ , bây giờ ấy chẳng còn nhận ra ai nữa, trí nhớ giảm sút rất mau, với lại thường xuyên xuất ảo giác."

      "Ảo giác?"

      Thư ký chủ nhiệm gật đầu: " ấy hay gọi tên chồng, bác sĩ đó là vì người chồng luôn xuất trong ảo giác của ấy."

      Trong lòng Cố Bảo Bảo có chút chua sót.

      tin Trịnh Tâm Du điên rồi, điên vì Văn Hạo.

      "Chủ nhiệm" có chủ ý: "Tôi có thể nhờ giúp tôi chuyện được ?"

      "Giúp ?"

      gật đầu: "Nếu thái độ của Tư Viễn ràng, chuyện của Trịnh tôi ra mặt tốt. Cho nên..."

      thành khẩn cầm tay thư ký chủ nhiệm: "Xin giúp tôi tìm viện điều dưỡng cho Trịnh, chi phí thế nào tôi trả."

      Nghe vậy, thư ký chủ nhiệm có chút do dự. Dù sao Mục Tư Viễn ra lệnh, trước mặt đáp ứng mà sau lưng lại dấu làm thế, có phải tốt lắm ?

      "Chủ nhiệm" Cố Bảo Bảo biết băn khoăn của ấy, mỉm cười trấn an: "Tư Viễn sợ tôi bị tổn thương nên mới bỏ mặc Trịnh Tâm Du, giờ Trịnh trở nên như thế, sao ấy có thể lo lắng?"

      vỗ tay thư ký chủ nhiệm: " có chuyện gì đâu chủ nhiệm. coi như giúp tôi !"

      Thư ký chủ nhiệm cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu.

      Làm chuyện đó cũng khó, chức vụ này của ấy cũng có chút quyền hạn. Với lại, Trịnh Tâm Du chỉ bị suy giảm trí nhớ, vẫn còn khả năng tự sinh hoạt, giống như số bệnh nhân thường phát điên, cho nên mấy giờ sau ấy cho người đưa Trịnh Tâm Du đến viện điều dưỡng tốt nhất.

      "Phu nhân, làm xong cả rồi!"

      chuyện với viện trưởng xong, ấy liền báo cáo với Cố Bảo Bảo: "Về việc trị liệu của Trịnh, có thời gian tôi đến gặp mặt chuyện với viện trưởng."

      "Ừ, cám ơn !"

      Cố Bảo Bảo , lại có ý đứng dậy rời .

      phải tin năng lực làm việc của thư ký chủ nhiệm, chỉ yên lòng về Trịnh Tâm Du, dẫu sao vẫn muốn gặp ta.

      "Đến viện điều dưỡng?"

      Thư ký chủ nhiệm kinh ngạc nhìn xuống cái bụng hơi gồ lên của , "Phu nhân, việc này tốt đâu!"

      Bây giờ chính là đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Mục, nếu để Mục tổng biết để phu nhân đến nơi như viện điều dưỡng chém mới lạ!

      " sao đâu" Cố Bảo Bảo lại trấn an ấy, còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Chúng ta cứ lặng lẽ rồi về sớm là được!"

      Thấy thư ký chủ nhiệm còn đồng ý, đành phải ra đòn sát thủ: "Cũng được, dù sao tôi cũng biết vị trí của viện điều dưỡng, tự tôi được rồi."

      Làm sao mình được? !

      Thư ký chủ nhiệm liền đứng dậy, "Tôi cùng với !"

      Mục tổng à, có phải nên tăng tiền lương cho !

      ***

      Với người bệnh mắc bệnh tâm thần, thể thăm bệnh mặt đối mặt. Cố Bảo Bảo và thư ký chủ nhiệm chỉ có thể nhìn vào tình hình bên trong phòng qua ô cửa.

      Trịnh Tâm Du lúc này ngồi ngây ngô giường, ánh mắt trống rỗng lại lơ lửng, có điểm rơi.

      Thời gian này được ai chăm sóc nên ta gầy nhiều, ánh hào quang mặt sớm biến mất.

      Thư ký chủ nhiệm khẽ thở dài: "Ngày đó tôi nhìn gần thấy đầu ấy có rất nhiều tóc bạc."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra.

      Là ai từng , từ xưa tình là vũ khí làm tổn thương người ta nhất!

      Có thể nghe được tiếng động ở cửa, Trịnh Tâm Du bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt đảo qua.

      Hai người ngạc nhiên phát , ta hình như nhận ra bọn họ, ngờ lại xuống giường ra cửa.

      " Trịnh!" Cố Bảo Bảo kêu lên. diexndafnle^quysdo^n

      Trịnh Tâm Du đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn , ra ba từ: "Cố Bảo Bảo!"

      " ấy nhận ra !"

      Thư ký chủ nhiệm ngạc nhiên, Cố Bảo Bảo gật đầu, cũng nhìn Trịnh Tâm Du: " Trịnh, còn nhớ tôi à? !"

      Biết đâu bệnh tình của ta có tệ như bác sĩ !

      Song ta lại có phản ứng gì với những câu sau đó của bọn họ.

      Tuy tầm mắt vẫn nhìn Cố Bảo Bảo nhưng ánh mắt dần trở nên ảm đạm, đến lúc phủ lên màu xám tàn tạ.

      ta quay lại, về giường mà ngồi xuống đất.

      " Trịnh, đứng lên !" Cố Bảo Bảo lo lắng hô.

      Nhưng ta hoàn toàn có phản ứng, ngược lại còn nằm xuống.

      Cả người co lại, ta ôm chặt lấy chính mình rồi nhắm mắt.

      "Cái này..." Cố Bảo Bảo nhìn thư ký chủ nhiệm: "Nếu chúng ta gọi y tá lại giúp."

      " sao đâu phu nhân!"

      Thư ký chủ nhiệm vội vàng : "Trong phòng có hệ thống sửa, ấy bị lạnh đâu!"

      ấy đỡ cánh tay Cố Bảo Bảo: "Phu nhân, chúng ta thôi, có người chăm sóc cho ấy!"

      Cố Bảo Bảo thở dài, đành phải theo ấy. Xe ra khỏi viện điều dưỡng, thấy chân mày Cố Bảo Bảo vẫn nhíu chặt, thư ký chủ nhiệm cố ý dời đề tài sang chuyện khác:

      "Phu nhân, đứa bé được bao nhiêu tháng rồi?"

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo theo bản năng xoa lên bụng, mỉm cười : " hơn ba tháng."

      nhìn bụng thư ký chủ nhiệm: "Mà sao lại sinh đứa ?"

      Thư ký chủ nhiệm le lưỡi:

      " bảo Mục tổng cho tôi nghỉ năm , thấy bộ dạng đáng của hai tiểu thiếu gia, tôi cũng rất muốn có đứa!"

      Cố Bảo Bảo cười rộ lên:

      "Mang thai cũng rất khổ, khi bọn chúng được tám tháng, tôi vẫn còn nôn ọe, chịu nổi."

      "Nhưng mà..."
      Trong mắt dập dờn hạnh phục khó tả:

      "Bây giờ chỉ cần được thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mọi buồn phiền đều tan biến."

      Thư ký chủ nhiệm lên tiếng. ấy có thể hiểu ý nghĩa trong câu này, dù sao, gian khổ hơn năm qua của bọn họ, ấy đều biết hết.

      "Phu nhân, có đói ?"

      Bỗng nhiên, thư ký chủ nhiệm lên tiếng: "Hay chúng ta ăn chút gì nhé."

      Nghe ấy vậy, Cố Bảo Bảo cũng thấy hơi đói nên gật đầu:
      "Được!"

      Thấy đồ ngọt menu, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa chảy nước miếng, nhưng bác sĩ dặn phải cố gắng ăn ít đồ ngọt nên buộc phải cắn răng ăn trái cây.
      Thư ký chủ nhiệm vừa buồn cười vừa cảm động:

      "Phu nhân, đây có phải đau khổ mà cũng hạnh phúc?"

      Cố Bảo Bảo vô cùng đồng ý, còn mấy quy định được phép của Mục Tư Viễn cho ấy nghe. Tất nhiên cái điều được tắm mình được lược bỏ, nếu rất xấu hổ.

      Thư ký chủ nhiệm nghe xong cười: "Phu nhân, Mục tổng càng ngày càng chu đáo."

      Cố Bảo Bảo nghe xong, trong lòng thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn:

      "Nào có! ấy thích đứa bé trong bụng tôi đúng hơn, hừ!"

      Nghe thôi cũng biết đây là lời trong lòng nghĩ đằng nẻo của hạnh phúc, song nghĩ lại chuyện trước kia, thư ký chủ nhiệm vẫn có hơi cảm khái. Có lẽ đến bây giờ, Cố Bảo Bảo còn chưa biết chuyện lúc Cổ Tín Dương còn ở công ty!

      Thời gian trước ấy vì chuyện của Trịnh Tâm Du mà xảy ra mâu thuẫn với Mục tổng, nhất định cũng cho rằng Mục tổng ấy!

      "Phu nhân, thực ra tôi... tôi có chuyện muốn với ."

      Bọn họ đến được với nhau dễ dàng, lần này hãy để thành kẻ lắm lời !

      " còn nhớ thời gian Cổ Tín Dương còn làm Phó tổng ?"

      Cố Bảo Bảo gật đầu, kỳ quái nhìn ấy, hiểu vì sao ấy nhắc đến chuyện đó. ấy cười khẽ,

      "Mục tổng luôn dặn tôi được cho biết, nhưng tôi nghĩ, tôi nên chuyện này ra với ."

      Mục Tư Viễn có chuyện gì gạt sao? ! Cố Bảo Bảo nhìn ấy chăm chú, nghe ấy kể...

      ***

      Bên ngoài cửa xe, mặt biển gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống tựa như vàng chảy về phía trước. Nhưng Cố Bảo Bảo có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ấy.

      "Khi đó Hai lén gây ra nhiều chuyện hãm hại , Mục tổng đều biết."

      " ấy dùng chuyện này để xa lánh , đẩy rời khỏi mình ra là có nỗi khổ."

      Trong đầu giờ chỉ là những điều mà thư ký chủ nhiệm mới ,

      "Lúc đó chúng tôi nhận được tin chính xác, Cổ Tín Dương vì tranh giành quyền nắm giữ Mục Thị nên thuê xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với người thân nhất bên cạnh Mục tổng."

      "Mục tổng lo bị hại cho nên chỉ có thể tạm thời xa lánh , đồng thời thầm phái rất nhiều người bảo vệ và hai tiểu thiếu gia."

      " có còn nhớ buổi vũ hội du thuyền ? Tuy đêm đó Mục tổng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng pháo hoa chòm sư tử đó đều do Mục tổng đích thân lựa chọn để đốt nó lên cho ."

      "Năm năm trước tôi thay thế chức vụ của làm việc bên cạnh Mục tổng, tuy trước đó xảy ra chuyện gì tôi cũng biết, nhưng chuyện xảy ra trong năm năm tôi đều thấy ràng."

      “Khi đó, phu nhân mà Mục tổng chọn mặc dù là Trịnh, nhưng tôi thấy Mục tổng có tình gì với ấy mà chỉ thấy tình thân là nhiều.”

      “Phu nhân, có người bền vững ngại nhiệt tình, nhất định tán thành cách này, bởi vì tình cảm mà Mục tổng dành cho cũng như dành cho Mục tổng chính là vậy đấy.”

      “Mục tổng cho tôi với là sợ lo lắng cho ấy, nhưng tôi nghĩ bây giờ còn chuyện gì có thể ngăn cản hai người, đắn đo của ấy có thể buông bỏ.”

      “Phu nhân, đến rồi!”

      Tiếng tài xế cắt ngang suy nghĩ của , phục hồi tinh thần, nhìn qua bên ngoài cửa sổ.

      Bóng dáng quen thuộc ấy giờ đứng ở bậc thang, mặt mũi bừng bừng giận giữ.

      Chết rồi! Trong lòng lộp bộp!

      Ban nãy dối là muốn ăn sủi cảo nên bảo xếp hàng, ngờ lại về nhà trước cả !

      Phải làm sao bây giờ?

      “Cố Bảo Bảo, em ra đây!” chạy ra, còn gõ mạnh cửa xe.

      Trong văn bản sáu điều được phép có quy định là được ra ngoài mình!

      biết mà còn làm sai, nhất định tức giận!

      kiên trì xuống xe, lập tức ôm lấy cánh tay làm nũng. “ Tư Viễn, em…. Em ra ngoài lòng vòng, hít thở khí chút thôi….”

      Mục Tư Viễn để ý tới , cũng đẩy ra mà xoay người vào nhà.

      bám theo sát, đồng thời : “ Tư Viễn, có mua được sủi cảo vậy? Em rất muốn ăn…”

      xoa lên bụng, “Bé con cũng muốn ăn nữa!”

      Hai người vào trong phòng khách. Mục Tư Viễn chuyện với , ngồi xuống sofa, cầm báo lên đọc.

      Người giúp việc từ phòng bếp ra, “Thiếu phu nhân, về rồi!”

      ấy vui vẻ nhìn Cố Bảo Bảo: “Tôi hâm nóng lại sủi cảo rồi, có muốn ăn luôn !”

      Cố Bảo Bảo vội gật đầu, ngồi cạnh Mục Tư Viễn cười ngọt ngào: “ Tư Viễn, đừng giận nữa, em cam đoan chỉ có lần này, có lần sau nữa đâu!”

      Mục Tư Viễn làm bộ nghe thấy, cầm báo lật sang trang khác.

      ràng giở chiến tranh lạnh đây mà!

      nên làm gì bây giờ?

      Còn lo sợ thấy người giúp việc lén vẫy tay với , mặt nở nụ cười.

      đứng dậy ra.

      “Thiếu phu nhân” Người giúp việc kéo vào nhà ăn, giọng : “Thiếu gia về sớm, đợi rất lâu, rất là sốt ruột!”

      ấy vỗ tay : “ ăn trước , thiếu gia chờ cả tiếng đồng hồ mới mua được đấy, ăn rồi cậu ấy vui.”

      ?

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo ngồi xuống bàn cầm đũa lên, vừa ăn vừa lớn: “Ngon đấy.”

      Thế nhưng, Mục Tư Viễn chẳng những giả vờ nghe thấy mà còn lên thư phòng!

      “Quỷ hẹp hòi, mọn!”

      nóng nảy, ném đũa , thở phì phò lên lầu ngủ.

      Tỉnh dậy năm giờ chiều.

      muốn dậy, chờ đến gọi xuống ăn.

      Hừ, có thể đói bụng nhưng nhất định nỡ để bé con đói!

      Mấy phút sau Nhạc Nhạc đẩy cửa vào.

      “Mẹ.” Bé nhảy lên giường, hưng phấn hỏi: “Em lớn hơn chưa ạ?”

      xoa đầu bé : “Đương nhiên là có rồi. Em giống như Nhạc Nhạc, mỗi ngày đều lớn hơn!”

      Nhạc Nhạc gật đầu lại : “Mẹ, ăn cơm thôi!”

      “Có bảo ba bảo con tới gọi mẹ ?”

      Nghe vậy, Nhạc Nhạc mở to hai mắt: “Làm sao mẹ biết ạ?”

      Chính ba bảo bé tới đó.

      Hừ! nhen! Cả buổi chiều vẫn còn giận!

      Cố Bảo Bảo bĩu môi: “Nhạc Nhạc, con bảo với ba, mẹ muốn ăn.”

      Vậy làm sao được?

      Nhạc Nhạc nhíu mày, ôm lấy bựng mình: “ ăn đói lắm!”

      sao đâu! Mẹ muốn ngủ thêm lát nữa rồi mới ăn.”

      Khuyên can mãi mới dỗ được Nhạc Nhạc xuống.

      Nhưng mà mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, lần này là Hoan Hoan, tay còn bưng cái khay đựng đĩa rau và bát cơm.

      “Mẹ ơi ăn cơm!”

      Hoan Hoan cẩn thận đặt khay xuống đầu giường, “Mẹ ăn em bé đói đấy!”

      nghiến răng.

      Cái tên Mục Tư Viễn này! Khốn kiếp! ăn đấy làm sao!

      Hừ!

      để nguyên cái khay, tắm rồi gội đầu, sau đó sấy khô rồi ngủ tiếp.

      Ngủ rất thoải mái, nhưng cái bụng đói khó chịu.

      Cố Bảo Bảo khó chịu mở mắt ra, phát trong phòng tối om, còn ngủ ngay bên cạnh.

      Chẳng lẽ ngủ đến hơn nửa đêm?

      Hèn chi đói đến vậy!

      Thế mà còn ngủ được, chẳng hề quan tâm và bé con có đói !

      Tình tình phụ nữ có thai vốn ổn định, lại còn hay suy nghĩ, cảm thấy tủi thân cùng cực, cuối cùng liền khóc òa.

      Đây cũng phải là giả vờ, nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi lã chã.

      Rốt cục, có phản ứng, ôm chầm lấy : “Đói bụng rồi à?”

      Giọng điệu vẫn còn dữ dằn thế đấy!

      bỏ ra, em cần lo!”

      đẩy bị hai cánh tay giữ lại: “Đừng ồn ào!”

      “Em nào có ồn ào?” tức tối bất thình lình nhìn chằm chằm: “Chính quan tâm đến người ta, cũng quan tâm bé con!”

      Mục Tư Viễn bất đắc dĩ thở dài, mở đèn, lau nước mắt cho : “Vì sao em lại nghe lời lén lút ra ngoài? Còn đến cái nơi như viện điều dưỡng nữa chứ? Nếu con bé sợ hãi làm sao giờ?”

      “Chờ sửng sốt, “Làm sao biết….”

      ràng bảo lái xe thể cho mà!

      “Em đấy.” bùng vào mũi : “Lái xe thân với hơn hay là thân với em hơn?”

      “Hừ!”

      quay mặt , để ý đến .

      cũng gì, đứng dậy xuống lầu. Đến khi quay về tay có bát mì nóng.

      “Wow!” Dạ dày của lập tức đầu hàng, cầm lấy ăn liền.

      Thấy Mục Tư Viễn bất đắc dĩ nhíu mày, “Em ăn chậm thôi, khéo nghẹn đấy!”

      Cố Bảo Bảo cười, “ Tư Viễn, làm hả?!”

      ngờ còn biết làm mì nữa đấy!

      “Có phải rất khó ăn ?”

      bĩu môi, “Khó ăn cũng phải chấp nhận, bây giờ người giúp việc ngủ rồi.”

      lắc đầu liên tục: “Ngon lắm, ngon lắm, sau này tối nào em cũng muốn ăn!”

      nhìn xuống bụng: “Bé con à, con phải ăn nhiều đấy, đây là mì do chính tay ba con làm cho con đó!”

      Mục Tư Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng mềm nhũn.

      Ngồi giường, ôm từ phía sau.
      Last edited: 6/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :