1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 166: Ngoảnh lại, xoay người

      "Em còn nhìn gì nữa?"

      Mục Tư Viễn xoay vai , để nhìn theo hướng Thân Văn Hạo.

      Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, né khỏi ngực .

      " đến rồi à."

      Trong lòng cũng hiểu, đến được đây, nhất định là qua tiệm mỳ.

      Vậy chuyện mẹ bị ốm cũng biết.

      "Bảo Bảo, vừa gặp mẹ, bệnh của bà cũng khỏi rồi, hay em về nhà với ."

      Cố Bảo Bảo nhìn , chỉ : "Em muốn ở lại thêm mấy ngày nữa."

      Thêm mấy ngày nữa? ấy còn giận sao?

      "Vậy em còn muốn ở lại bao lâu?"

      hỏi vậy bảo trả lời thế nào?

      cần trả lời, đây cũng phải vấn đề của .

      Bởi vì ngay sau đó, còn thêm: "Em với ba mẹ là vắng, cho nên mới về nhà ở mấy ngày, giờ về, Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng ở lại biệt thự, vì sao em còn muốn ở đây? Nếu ba mẹ hỏi em em trả lời thế nào?"

      Cố Bảo Bảo có chút bực mình. luôn như vậy, cho chút đường lui.

      " ép em thế có gì tốt đâu?"

      nhịn được hỏi.

      "Bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn mà chút tự do em cũng có sao?"

      "Bảo Bảo, em gì vậy?"

      Mục Tư Viễn rất ngạc nhiên, Cố Bảo Bảo cũng thấy kinh ngạc, sao có thể ra lời như thế?

      Trước kia chưa từng vậy bao giờ!

      Trước kia chỉ nghĩ đến việc được sống cùng và Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhảy nhót vui sướng. Nhưng bây giờ, nghĩ đến ngôi biệt thự ấy, lại có cảm giác khó thở.

      "Em..."

      " về trước , hai ngày nữa em về."

      " được!"

      cương quyết giữ tay , ra lệnh: "Bây giờ em phải trở về cùng ngay!"

      Thấy giãy dụa, liền bổ sung: "Nếu em muốn để ba mẹ lo lắng!"

      " uy hiếp em?"

      Uy hiếp?!

      Sao có thể vậy?

      nhìn thấy, đoán được ra là sợ mất lắm sao?

      Cho dù chỉ có chút linh cảm, thất kinh, mất hết hồn vía.

      Vậy nên...

      "Dù có là uy hiếp nữa!" bày ra dáng vẻ hung ác.

      "Em cũng biết, chuyện gì cũng có thể làm mà!"

      "..."

      Tay bị giữ, liền nhấc chân đá .

      "Em hận , Mục Tư Viễn, em hận !"

      Nhìn gò má đỏ bừng vì căm phẫn của , cười tà: "Bảo Bảo, đột nhiên phát ra khi cái miệng của em gọi cả họ tên nghe cũng rất êm tai đó. Ở đây tiện lắm, tối em lại gọi nữa có được hả?"

      thừa dịp hôn trộm lên môi rồi mới tiếp tục kéo .

      " thả em ra."

      Cố Bảo Bảo vừa xấu hổ vừa giận.

      " là tên lưu manh."

      Nhưng mặc kệ gì, cũng giả mắt điếc tai ngơ.

      Mãi đến khi lên cầu, mới ôm chầm lấy , thấp giọng : "Đừng gọi nữa, bằng hôn em ngay tại đây đấy!"

      Xung quanh đây có mấy người hàng xóm tản bộ sau khi ăn cơm.

      Bọn họ cũng đến uống rượu mừng hôm tổ chức tiệc đính hôn, giờ nhìn thấy hai người liền hăm hở : "Bảo Bảo dạo với cậu Mục đấy à!"

      "Người trẻ tuổi tốt, lãng mạn lắm!"

      Cố Bảo Bảo cười miễn cưỡng, chỉ có thể theo , để hàng xóm chê cười.

      Nếu ở đây bị uy hiếp khi đến tiệm mỳ càng bất lực hơn.

      Trước đây ba mẹ vì theo ý mới đồng ý cho việc cưới xin của bọn họ, giờ mà lại cãi nhau phải khiến ba mẹ lo lắng sao?

      đành lòng.

      "Bảo Bảo, tối nay con về cùng Tư Viễn à?"

      Thấy mẹ hỏi vậy, Mục Tư Viễn liền cướp lời: "Mẹ, bọn con về cùng nhau."

      buộc lòng phải im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

      Bà Cố cười: "Bảo Bảo, mai mẹ muốn đến thăm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, con có ở nhà ?"

      "Có chứ ạ." Mục Tư Viễn lại cướp lời.

      "Ngày mai Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng phải đến trường, mẹ lúc nào để con bảo lái xe đến đón."

      " cần đâu, cần đâu." Bà Cố vui vẻ .

      "Giờ giấc của mẹ chính xác, đến lúc đó để mẹ tự ."

      Cố Bảo Bảo thể được gì, im lặng ngồi yên.

      lúc sau, Mục Tư Viễn đứng lên: "Ba mẹ, chúng con về trước."

      Hai ông bà Cố cũng đứng lên: "Lái xe cẩn thận."

      Ánh mắt họ chuyển sang Bảo Bảo, chắc là có hơi lạ sao đứng dậy.

      Cố Bảo Bảo nhận thấy ánh mắt ba mẹ, buộc phải đứng dậy: "Ba mẹ, con về đây. Mẹ, mai mẹ đến sớm nhé rồi cùng con ăn cơm."

      xong, còn lý do trì hoãn đành theo ra ngoài.

      Trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. thể tìm được lời nào để .

      Về đến nhà, Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ, cứ ngồi mãi trong phòng bọn trẻ, muốn ra ngoài.

      muốn ngủ trong phòng khách, nhưng biết là đồng ý.

      "Bảo Bảo!"

      Cánh cửa phòng bị đẩy ra, khẽ gọi : "Về phòng ngủ ."

      quay lại nhìn , khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang đến cho cảm giác xa lạ chưa bao giờ có.

      "Em..."

      hít sâu, ra điều mình muốn: "Mấy ngày qua gặp các con, tối nay em muốn ngủ cùng chúng."

      Hôm nay tạm dùng lý do này , ngày mai, ngày mai tìm lý do khác!

      Mục Tư Viễn cười nhạt: "Cũng được, vậy em ra ngoài lát được ? sợ chuyện đánh thức chúng."

      muốn gì với ?

      đứng dậy ra cửa, liền nhét gì đó vào tay .

      cúi nhìn, kinh ngạc nhìn cái hộp trong tay!

      Chính là cái hộp đêm đó bỏ lại ngăn cà vạt!

      "Cái này..." khó hiểu.

      cười, mang theo áy náy.

      " mua lúc Disneyland, xin lỗi vì bây giờ mới đưa được cho em!"

      Cố Bảo Bảo gì, mở hộp ra, là viên kim cương ấy.

      Viên kim cương xinh đẹp... nhưng lạnh lẽo.

      chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng nắp hộp lại, cám ơn mà đến ban công cuối hành lang.

      kinh ngạc theo .

      Cái hộp được đặt lên cái bàn ở ban công.

      "Bảo Bảo, em thích sao?"

      Trông có chút vui thích nào cả.

      Đôi mắt chút gợn sóng nhìn , hỏi ngược lại: "Ngươi, có tin thế giới này có người, khi ta có được người mình đem tình cảm trong lòng đặt lên người khác?"

      hiểu sao lại hỏi như thế. Nhưng vẫn nghiêm túc rồi trả lời: " nghĩ là . Dẫu sau mỗi người mỗi khác, có đúng ?"

      Căn bản ai có thể làm thế thân cho người khác.

      Nghe vậy, cười, nụ cười mơ hồ và xa cách.

      "Tư Viên, rất đúng. Vì vậy, người được coi là thế thân kia vĩnh viễn chiếm được trái tim của người ấy."

      còn lắc đầu cười nhạo.

      ", , em sai rồi. Đừng là toàn bộ trái tim, phải góc cũng có được."

      "Bảo Bảo, em gì? Vì sao lại những câu kỳ lạ vậy chứ?"

      "Kỳ lạ sao? Em cảm thấy phải hiểu mới đúng."

      tiếp tục xuống vườn hoa.

      Nỗi đau khổ dâng lên, lấy ra điếu thuốc trong túi rồi đốt.

      đứng lại bên cạnh . "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

      Bình thường hút thuốc, trừ những lúc căng thẳng và đau lòng ra.

      "Có phải em... còn giận ?"

      lắc đầu. "Em giận. Em có gì phải giận cả."

      Người trong lòng phải em, em đâu có tư cách vui.

      Hút xong điếu thuốc, dập tắt đầu lọc. "Em ngủ trước, cũng nghỉ sớm ."

      xoay người , để có cơ hội thêm câu.

      "Bảo Bảo!" gọi nhưng biến mất.

      mới đuổi theo được hai bước, ánh mắt bỗng dừng lại bàn.

      Viên kim cương mới tặng , cầm .

      quên hay là cố ý cần?

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      vò tóc nhưng nghĩ ra lý do.

      Cố Bảo Bảo quay lại phòng trẻ em, cởi bỏ giày, khẽ leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Nhạc Nhạc.

      Tuy cố gắng nhàng nhưng Nhạc Nhạc ngủ say vẫn bị đánh thức.

      Chẳng lẽ đây chính là mối liên hệ giữa hai mẹ con sao?

      Cặp mắt nhập nhèm nhìn thẳng vào .

      "Mẹ!"

      Mắt bé sáng lên, lập tức vui sướng chui vào ngực mẹ.

      "Tiểu bảo bối của mẹ!"

      hôn bé, chợt nhớ lại những tháng ngày trước đây lúc còn ở Mỹ.

      Khi đó tuy Nhạc Nhạc quan tâm đến người khác, nhưng tối ngủ được ôm đều rất ngoan ngoãn.

      Có lẽ... càng nên rời khỏi đây.

      cuối cùng có cách nào thắng nổi Trịnh Tâm Du.

      Quá trình vĩnh viễn như nhau, kết quả cũng chỉ có .

      Song cái phải đau lòng mà là hết hi vọng với .

      Lần này, giống như năm năm trước.

      muốn ba mẹ lo lắng cho , cũng muốn Hoan Hoan Nhạc Nhạc đột nhiên rơi vào hoàn cảnh có mẹ.

      Nếu có thể, muốn dẫn chúng cùng.

      Nhưng mẹ phải đưa các con theo thế nào đây!

      "Mẹ vui à?"

      Nhạc Nhạc mân mê cái miệng nhắn nhìn hàng lông mày nhíu chặt của mẹ.

      Cố Bảo Bảo khẽ lắc đầu, cười dịu dàng: "Nhạc Nhạc có thích ở đây ?"

      Nhạc Nhạc gật đầu chút nghĩ ngợi. "Thích ạ! Nhạc Nhạc thích , ba, ông nội!"

      Bé rất là vui, lúc chuyện, cặp mắt to cười híp lại thành đường.

      nuốt cay đắng xuống, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, muốn để bé thấy nước mắt của mình.

      Tuy nhiên cảm giác của trẻ con xưa nay rất nhạy bén, huống chi Nhạc Nhạc từng là đứa bé có ba.

      Bé lập tức nhận ra bất thường của mẹ.

      "Mẹ ơi." Bé sốt ruột hỏi. "Có phải mẹ lại muốn Mỹ ?"

      " có, phải vậy." Cố Bảo Bảo nén nước mắt, khi nhìn Nhạc Nhạc, mặt lại ra nụ cười. " phải đâu Nhạc Nhạc, mẹ để con chỉ có mình nữa, ."

      Nhạc Nhạc gật đầu, vậy tốt. Nhưng vì sao trông mẹ vui chút nào?

      Bé nhăn mày.

      Cố Bảo Bảo thương vỗ đầu bé. "Nhạc Nhạc, mau ngủ , ngày mai còn phải học."

      Bé ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp rất nhanh.

      Trong lúc ngủ, tay bé còn nắm chặt góc áo của mẹ, sợ mẹ bỏ lại bé quan tâm đến.

      "Nhạc Nhạc..."

      nghẹn ngào , tất cả những tủi thân và đau đớn những ngày qua, rốt cuộc hóa thành nước mắt lạnh lẽo lăn dài má...

      ***

      Mục Tư Viễn cầm viên kim cương về phòng ngủ.

      Nhìn vòng, bỏ nó vào hộp trang sức của .

      Bên trong có mấy đồ nữ trang nên có thể đựng được cả cái hộp có mật mã.

      nghĩ biết mật mã, bởi vì đó là ngày sinh nhật của .

      "Bảo Bảo." thận trọng cất nó vào, nhàng : "Hi vọng em sớm nguôi giận!"

      Quay lại nhìn chiếc giường lớn vắng vẻ, thở dài nặng trĩu, muốn ngủ mình.

      Vẫn nên tắm trước rồi đến thư phòng để giết thời gian thôi!

      định đứng lên điện thoại báo có tin nhắn do thư ký chủ nhiệm gửi tới.

      -- Mục tổng, văn kiện trái quyền của công ty Hằng Mỹ thu lại. Nhưng phát có tình huống khác thường. --

      Tình huống khác thường?! sửng sốt.

      Chốc lát lại có tin nhắn khác được gửi tới.

      -- Điều tra sơ bộ tình hình thấy lượng lớn số tiền có trong tài khoản của Trịnh được lấy ra, cụ thể thế nào tôi điều tra ra --

      Việc của ấy là báo cáo, nếu Mục tổng cũng thấy khác thường, tự nhiên cho người thăm dò.

      Mục Tư Viễn đặt điện thoại xuống, những lời mới nghe được ở khu rừng ven sông lên trong đầu.

      -- Bảo Bảo, em đừng như vậy. Mỗi người đều có ước nguyện, ước nguyện của chính là được nhìn thấy em hạnh phúc. --

      Ước nguyện của ta là được thấy... Bảo Bảo hạnh phúc?!

      Tại sao lại như thế?

      Người phụ nữ ta muốn lấy ràng là Tâm Du, vì sao ước nguyện của ta phải là khiến Tâm Du hạnh phúc?

      Vì sao?

      nghi ngờ, ánh mắt chuyển sang chiếc điện thoại, lập tức có chủ ý.

      ***

      Cố Bảo Bảo thay cái váy kiểu dáng rất bình thường, bông hoa được cái trước ngực khiến cho cái váy có vẻ như bộ lễ phục.

      Tóc khỏi cần chỉnh sửa đặc biệt, búi lên đầu rồi dùng cây trâm cài lại là xong.

      Cũng phải là coi trọng hôn lễ của Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du, chỉ muốn yên lặng tham dự mà thôi.

      Vì vậy ngay cả Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng đưa mà đưa chúng đến ở cùng ông bà ngoại.

      cầm lấy cái túi rồi ra ngoài.

      "Thiếu phu nhân." Lái xe đến mở cửa xe cho , : "Thiếu gia ấy có việc gấp nên chờ ở lễ cưới."

      Ngồi lên xe, mở hộp trang sức trông thây viên kim cương.

      Tối đó hiểu lầm, viên kim cương này phải mua để tặng Trịnh Tâm Du.

      Nhưng với có gì khác biệt sao?

      Vì Trịnh Tâm Du, rời khỏi tiệc đính hôn của bọn họ, bỏ trước trong khi bọn họ du lịch, quên mua quà cho ...

      Trong lòng , người quan trọng nhất chỉ là Trịnh Tâm Du.

      Trịnh Tâm Du vĩnh viễn chắn ngang cuộc sống của bọn họ, vĩnh viễn... Nếu lựa chọn tiếp tục cùng ...

      "Thiếu phu nhân, đến nơi rồi!"

      Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười. "Cám ơn. Có điều, sau này đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa được ? Xưng hô ấy... rất buồn cười."

      Người lái xe nhíu mày: "Đây là căn dặn của lão gia và thiếu gia..."

      Có bao nhiều người phụ nữ ước muốn xưng hô này, vì sao ấy lại muốn?

      Nghe vậy, Cố Bảo Bảo phí lời thêm, xuống xe vào nhà hàng.

      là nhà hàng nhưng ra giống biệt thự, nghi lễ được tổ chức bãi cỏ của biệt thự.

      Khi đến có rất nhiều khách khứa.

      đứng trong góc, ngửi hương thơm từ hoa bách hợp, bỗng thấy Mục Tư Viễn vội vã vào.

      nghĩ có nên tìm , lại hoàn toàn có ý tìm kiếm , trực tiếp đến phòng dâu chú rể.

      Vẻ mặt rất kỳ lạ khiến nhịn được theo từ xa.

      đến cạnh Thân Văn Hạo, biết gì mà Văn Hạo lại cùng ra rừng cây bên ngoài.

      vẫn phía sau, xác định ai phát mới tiến tới gần, núp sau thân cây cách bọn họ xa lắm.

      "Tôi muốn lập tức dừng lại!"

      Vừa đứng lại, giọng nghiêm nghị của Mục Tư Viễn vang lên.

      chấn động, tin được điều mình vừa nghe.

      bảo Văn Hạo lập tức dừng hôn lễ lại ư?

      "Mục Tư Viễn, xằng bậy gì đó?"

      Thân Văn Hạo cau mày. " có biết bây giờ mình ?"

      "Tôi biết rất ." Mục Tư Viễn trả lời vô cùng ràng: "Tôi lại lần nữa, lập tức dừng tất cả mọi chuyện làm với Tâm Du!"

      Nghe vậy, Thân Văn Hạo nhìn , bỗng bật cười ha ha.

      Rồi ta đột ngột ngừng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn : "Mục Tư Viễn, lấy thân phận gì điều này với tôi? Bằng vào việc là tình nhân cũ của Trịnh Tâm Du sao?"

      Giọng điệu xa lạ và tàn nhẫn khi thốt ra ba từ - Trịnh Tâm Du - dâu của ta hôm nay khiến người khác kinh ngạc!
      Last edited: 1/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 167: đến mức thể

      Mục Tư Viễn càng khẳng định suy đoán trong lòng.

      Khi nhận được tin rằng sau khi Thân Văn Hạo tiếp nhận bồi thường toàn bộ cho Hằng Mỹ cũng chuyển 10 triệu vốn mà rót vào sang sổ tiết kiệm của mình, liền ngờ đến hôn lễ này có cao thượng và đơn giản như bên ngoài tưởng tượng.

      Thân Văn Hạo có là xuất phát từ giúp đỡ nên thời khắc nguy nan này mới lấy chủ nhà họ Trịnh?

      ràng Thân Văn Hạo muốn thừa dịp cướp của!

      "Tôi chỉ hỏi , làm vậy ?"

      "Tôi làm gì?"

      Thân Văn Hạo ngạo nghễ nhìn : "Mục Tư Viễn, tôi cho biết, tôi rất vui vì được lấy Tâm Du làm vợ!"

      "Đừng có những lời nhảm nhí này!"

      Mục Tư Viễn hét lên: " muốn tiền, tôi có thể cho ! Xin bỏ qua cho Trịnh và Tâm Du, chẳng lẽ biết, nay dù chỉ nhận chút xíu đả kích họ cũng thể thừa nhận nổi ư?"

      Thân Văn Hạo cười.

      "Mục Tư Viễn, tôi biết có ý gì nữa!"

      ta bước lại gần sát Mục Tư Viễn, đe dọa nhìn : ""Tôi biết vì sao vậy nhưng tôi cho biết điều, tôi lòng lấy Tâm Du! Chỉ có điều..."

      Trong mắt ta lên nét khinh miệt: "Việc này có liên quan gì đên ?

      quan tâm người phụ nữ khác như thế, rốt cuộc đặt Bảo Bảo ở vị trí nào?"

      Nhất thời Mục Tư Viễn thể phản bác.

      Thân Văn Hạo cười lạnh lùng. "Mục Tư Viễn, tôi biết Bảo Bảo cái gì của , nhưng nếu thể đối xử tử tế với ấy, vậy đừng trách người có thể mang hạnh phúc đến cho ấy muốn đưa ấy !"

      "..."

      Mục Tư Viễn siết chặt tay, hận thể cho ta quyền.

      Nhưng lúc này, giọng của Trịnh Tâm Du chợt vang lên.

      "Văn Hạo, ở đây à!"
      d!Đ~l_Q~đ
      Giọng của ta tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ, Cố Bảo Bảo vội lui lại, giấu mình kỹ hơn.

      Sau khi Thân Văn Hạo đến gần Mục Tư Viễn, còn nghe bọn họ gì.

      "Tư Viễn?"

      Trịnh Tâm Du đến lập tức cảm thấy bầu khí thù địch giữa hai người đàn ông.

      ta khó hiểu nhìn Mục Tư Viễn: "Có... có chuyện gì ?"

      Mục Tư Viễn nhìn trái phải cũng có người nào khác, do thế thẳng ra.

      "Tâm Du." chỉ vào Thân Văn Hạo: "Tên khốn này làm gì, em biết sao?"

      Trịnh Tâm Du chẳng hiểu ra sao. "Tư Viễn, gì vậy?"

      "Dù các có thể để Văn Hạo theo em được ? Bên kia có rất nhiều tân khách!"

      ta tiến lên vòng qua tay Thân Văn Hạo.

      Mục Tư Viễn sốt ruột ngăn cản. "Tâm Du, chẳng lẽ em biết? Tên khốn này chuyển toàn bộ số dư tài sản của nhà họ Trịnh vào sổ tài khoản của ta!"

      thẳng ra , cho rằng chí ít Thân Văn Hạo giải thích chút trước mặt Tâm Du. Nhưng Thân Văn Hạo vẫn thách thức nhìn , cười như cười.

      Ngược lại Trịnh Tâm Du lập tức : "Tư Viễn, việc này à..."

      ta cười ngượng ngùng: "Chuyện này em cũng biết."

      Mục Tư Viễn ngẩn ra: "Em biết?"

      "Đúng vậy!"

      Trịnh Tâm Du gật đầu. "Sau khi em và mẹ thương lượng quyết định làm như vậy.

      Dù sao phương diện làm ăn em hiểu, cơ thể mẹ lại tốt, cho nên về sau chuyện trong nhà đều giao hết cho Văn Hạo."

      ta xong cười xấu hổ nhìn người đàn ông bên cạnh.

      Nụ cười này thể nghi ngờ là mỉa mai cực lớn với Mục Tư Viễn, được câu.

      đúng, đúng, hô thầm, phải như thế!

      Với kinh nghiệm thương trường nhiều năm và thái độ vừa rồi của Thân Văn Hạo, việc hề đơn giản như thế!

      Nhưng ai nghe , Thân Văn Hạo càng : "Mục tổng, cảm ơn quan tâm của với Tâm Du. Nhưng về sau, tôi hi vọng người có thể gánh vác trách nhiệm này là tôi mà phải bất kỳ ai khác!"

      Mục Tư Viễn ngẩng lên, ràng thấy được mất kiên nhẫn chợt lóe trong mắt ta, nhìn lại Trịnh Tâm Du, vừa nghe xong câu đó, tự nhiên vô cùng vui vẻ.

      Còn , đích xác trở thành người dư thừa!

      tránh sang bên, thêm gì nữa.

      Thân Văn Hạo lạnh nhạt nhìn , mang theo Trịnh Tâm Du ra ngoài.

      Nhìn bọn họ xa, dần dung nhập vào dòng người, Mục Tư Viễn trầm giọng lắc đầu thở dài.

      Chú Trịnh, cháu cố gắng nhưng Tâm Du căn bản nghe cháu, cháu cũng thể làm gì được!

      Đứng lúc, cũng về phía bãi cỏ, vừa lấy điện thoại ra, muốn xem Bảo Bảo đến chưa.

      Nhưng gọi vào số mà lại rơi vào tình trạng tắt máy!

      khó hiểu, tìm số của người lái xe.

      ***

      Người xa, hẳn ai phát ra .

      Cố Bảo Bảo vội vàng tắt máy rồi bỏ vào túi, ngược lại hướng tổ chức bữa tiệc.

      muốn bị tìm ra.

      Trong đầu rất loạn, muốn suy nghĩ gì hết.

      Đừng trốn tránh, khi ai đó mất hết ý chí, người đó tự bao trùm lên mình tấm màng bảo vệ.

      suy nghĩ, hỏi tới, nhìn đến chính là tấm màng bảo vệ của .

      lẳng lặng đến ngồi dưới gốc cây, tiếng pháo hoa từ phía bên kia vọng lại.

      Hôn lẽ hẳn bắt đầu.

      Hôm nay dù sao cũng là đám cưới của Văn Hạo, là chuyện cả đời, nên đến dự lễ, chúc phúc cho ! Vì vậy, đứng dậy quay lại đó.

      Hòa vào đám người, thấy Văn Hạo đứng trước mặt người chủ trì, đợi bà Trịnh cùng Trịnh Tâm Du lên thảm đỏ.

      "Bảo Bảo!"

      Bỗng vai bị ôm lấy, giọng mang theo nôn nóng vang lên bên tai: "Em đâu vậy? tìm em nãy giờ rồi!"

      cúi đầu, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình rồi mới ngước lên nhìn : "Em đến phòng rửa tay ấy mà!"

      Tiếng vỗ tay vang lên, Trịnh Tâm Du cùng mẹ lên thảm đỏ.

      vội mượn cớ ra hiệu đừng nữa, chăm chú xem lễ.
      d~danfleequysdoon
      Giờ phút này Trịnh Tâm Du rất hạnh phúc cho nên ta mới xinh đẹp như vậy có đúng ?

      dâu nào cũng nên được chúc phúc, hôn nhân với mỗi là chuyện vô cùng quan trọng!

      Tôi chúc phúc cho , Trịnh Tâm Du!

      Dù trước đây làm gì với tôi, dù có lẽ lòng Văn Hạo, tôi cũng chúc phúc cho !

      "Bây giờ mời chú rể đón dâu!"

      Người chủ trì hôn lễ phấn chấn .

      "Chú rể cúi đầu với mẹ, cám ơn mẹ nuôi dưỡng và dạy dỗ dâu nhiều năm qua!"

      Nhìn Thân Văn Hạo cúi đầu với bà Trịnh, trường lại vang lên tiếng vỗ tay.

      "Tốt rồi! Rất cám ơn!"

      Người chủ trì hôn lễ tiếp tục .

      "Xin mọi người yên lặng, thời khắc quan trọng nhất sắp đến, bây giờ... mời dâu chú rể trao lời thề và trao nhẫn!"

      Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du cùng cười lấy nhẫn ra.

      Thân Văn Hạo nhàng cầm tay ta, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út...

      "Chờ !"

      giọng nữ sắc bén thình lình phá ngang giờ phút đẹp đẽ ấy.

      với sắc mặt đỏ bừng, bước chân lảo đảo xông lên thảm đỏ.

      Sơ Hàn!

      Xem chừng ấy uống rất nhiều rượu!

      Trịnh Tâm Du cười nhìn ấy: "Sơ Hàn, tới chúc mừng tôi sao? rất cám ơn !"

      ta ra hiệu cho hai phù dâu bên cạnh lập tức đến kéo Mục Sơ Hàn xuống.

      Nhưng bọn họ chưa tới gần, hai mắt Mục Sơ Hàn đỏ bừng lên vì tức giận: "Các ai dám đụng vào tôi, tôi liều mạng với người đó!"

      Bình thường trong đám bạn bè, ấy nổi danh là chua ngoa và tùy hứng, cộng thêm việc ấy là con Mục Phong Minh nên cũng ai dám lên đụng vào ấy!

      ấy cười hài lòng, ánh mắt quay lại Trịnh Tâm Du và Thân Văn Hạo.

      "Trịnh Tâm Du, ... Tôi đến chúc mừng ... Ha ha... Tôi đương nhiên... vì sao tôi lại ... Phúc khí này nên có mà..."

      "Bạn bè , cha mẹ đều bị lừa, bỏ ra bao công sức, tôi đương nhiên... đương nhiên là chúc mừng ..."

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

      Cố Bảo Bảo muốn kéo ấy xuống bị Mục Tư Viễn giữ lại.

      "Đừng ." thấp giọng . "Cứ để nó điên!"

      Để ấy điên?

      Cố Bảo Bảo kinh ngạc. muốn Sơ Hàn giúp phá hôn lễ này sao?

      Gương mặt Trịnh Tâm Du trắng bệch.

      ta rút tay nằm trong tay Văn Hạo về, đến trước mặt Mục Sơ Hàn.

      "Sơ Hàn, uống say rồi, về nghỉ trước có được ?"

      "Làm sao! Giả vờ quan tâm? Cút ngay!" Mục Sơ Hàn liền đẩy ta.

      ấy say , nhưng tay có đụng đến Trịnh Tâm Du ?

      ấy cảm thấy , dù sao ấy vừa đẩy Trịnh Tâm Du liền lùi lại, ngã xuống đất.

      dâu bị người ta bắt nạt vậy mà được sao?

      Thân Văn Hạo lập tức tiến lên đỡ, tức giận với ấy: "Sơ Hàn, em say rồi, đừng có phát điên ở đây!"

      Mục Sơ Hàn kinh ngạc nhìn lại . "Em đến, là để chúc mừng ... ... muốn thấy em... vậy em , ..."

      Nước mắt thương tâm liền tràn ra khóe mi.

      Thân Văn Hạo để ý tới ấy, đỡ Trịnh Tâm Du quay lại trước mặt người chủ trì hôn lễ.

      Cố Bảo Bảo nhìn nổi nữa.

      " thấy người nào như !"

      thấp giọng mắng, giật thoát khỏi tay , chạy lên.

      "Sơ Hàn." ôm lấy Mục Sơ Hàn, mềm giọng : "Hôn lễ bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia ngồi nhé được ?"

      "Tôi muốn!"

      Mục Sơ Hàn khóc đẩy ra, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn dâu chú rể ở đó, hét lên: " Văn Hạo, Trịnh Tâm Du, tôi chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử..."

      ấy vừa khóc vừa cười, lời chúc phúc biết là vui vẻ hay đau lòng quyết liệt: "Tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp, bỉ dực song phi, tôi chúc hai người..."

      "Đủ rồi!"

      Mục Tư Viễn chẳng biết lên từ lúc nào, kéo Cố Bảo Bảo về sau, cả giận với Mục Sơ Hàn: "Mau về cho , đừng ở đây mất mặt nữa!"

      "Mất mặt?"

      ấy cực kỳ bi thương nhìn trai, bỗng cười nhạt: " à, trai quý của em, giả bộ gì chứ, giả bộ cái gì hả?"

      ấy hét lên. "Tâm Du của lấy người khác kìa, khó chịu sao? Chưa từng khó chịu sao... Ha ha, vô dụng, vô..."

      "Bốp!"

      Cái tát vang dội cắt đứt những lời xằng của ấy, bước chân ấy bất ổn, giật lùi lại, ngã bệt xuống đất.

      ấy chấn động, giống như đột nhiên tỉnh táo, lại như càng mơ hồ hơn.

      ấy phân biệt phương hướng, phân biệt mình ở đâu, trong lòng ấy chỉ có đau đớn, uất ức và tổn thương.

      Mọi thứ đều nhao nhao ùa lên đầu, ấy chịu nổi nữa, bật khóc lớn.

      "Khóc cái gì!"

      Mục Tư Viễn nhíu mày, định tiến tới dẫn ấy .

      Nhưng Cố Bảo Bảo lại vượt lên, chắn trước người Mục Sơ Hàn.

      "Đủ rồi đó Mục Tư Viễn!"

      Ánh mắt kiên quyết mà xa lạ, lạnh lùng mà thất vọng.

      "Bảo Bảo, em..." Trong lòng chấn động.

      "Mục Tư Viễn." lắc đầu. "Là em nhìn lầm , hóa ra là con người lạnh lùng vô tình như vậy? ấy là em của , là em ruột đó! bỏ mặc ấy bị người ta bắt nạt tính, còn muốn dẫm đạp ấy thêm sao?"

      "Em gì vậy?"

      hoàn toàn giật mình, cảm giác như mình còn nhận ra người phụ nữ trước mặt!

      "Tại sao muốn làm như vậy? Là muốn để cho ai đó vui vẻ sao?"

      Nếu câu trước là vì Mục Sơ Hàn câu hỏi này chính là câu mà muốn hỏi.

      "Người đó rốt cuộc chiếm vị trí thế nào trong lòng , đến mức còn thấy được gì khác? Nếu như vậy, sao thoải mái ra? Vì sao thoải mái theo đuổi người thực muốn? theo đuổi được cho nên mới làm thương tổn tới những người bên cạnh ?"

      "Bảo Bảo..."

      Trong mắt dần lộ ra quyết tuyệt khiến cảm thấy hoảng hốt. "Rốt cuộc em gì vậy?"

      muốn kéo , muốn cảm nhận xem người phụ nữ trước mặt có phải là Bảo Bảo của .

      Nhưng tay bị gạt , ánh mắt bình tĩnh nhìn , gì, chỉ xoay lại đỡ Mục Sơ Hàn.

      "Sơ Hàn, chúng ta !"

      Mục Sơ Hàn sớm bị biểu vừa rồi của làm cho kinh hãi, bây giờ gì cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo ra ngoài.

      Bọn họ xa rồi, hội trường vẫn rất im lặng.

      Có lẽ mọi người còn chưa tỉnh táo sau chuyện vừa rồi nhưng cũng muốn xen vào.

      chậm chạp đến bước này, nếu bước nghĩ tới việc quay lại.

      "Chị Bảo Bảo!"

      Giọng quen thuộc tới gần, quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: "Tuế Tuế, sao em cũng ở đây?"

      Từ lần trước Tuế Tuế ra khỏi bệnh viện, có để lại số điện thoại, sau đó cũng liên lạc với , thực rất lo lắng!

      Tuế Tuế cười nghịch ngợm. "Đám cưới của con mụ xấu xa đó, em đương nhiên phải xem, ngờ... Chậc chậc, chị Bảo Bảo có tiến bộ đấy!"

      Tiến bộ?

      Chỉ có nhóc này mới dùng từ kỳ quái như vậy.

      Cố Bảo Bảo cười đắng chát, chẳng biết nên cái gì.

      "Được rồi, nhiều lời nữa."

      Tuế Tuế lập tức vẫy tay gọi taxi. "Chúng ta nhanh , lát nữa tên quỷ đáng ghét Mục Tư Viễn đuổi theo lại tốn nửa ngày lý lẽ đấy!"

      Ba người lên xe, tài xế hỏi: " đâu đây các ?"

      Cồn dâng lên, Mục Sơ Hàn mê man dựa vào Cố Bảo Bảo, câu cũng được.

      Dáng vẻ này cũng tiện đưa ấy về nhà, Cố Bảo Bảo suy nghĩ. "Ra khách sạn Hải Tân ."

      Đánh phải đến đó thuê cho ấy phòng.

      Với lại, cũng muốn về biệt thự.

      ***

      Dưới giúp đỡ của nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng đưa được Mục Sơ Hàn lên giường.

      biết ấy uống bao nhiêu, còn làm loạn ở hôn lễ cho nên giờ ngủ rất say, chỉ sợ trời có sập cũng dậy nổi.

      Cố Bảo Bảo lau mồ hôi trán, ngồi xuống chuyện với Tuế Tuế.

      "Tuế Tuế, thời gian qua em đâu vậy? lâu liên lạc với chị, chị tưởng em về Mỹ rồi."

      "Em chưa thể về Mỹ được!"

      Tuế Tuế nháy mắt. "Em đáp ứng Công Tôn Diệp là phải nhìn thấy chị hạnh phúc, nhiệm vụ mới coi như xong."

      Cố Bảo Bảo cười.

      Bỗng nhiên, lại nhíu mày: "Tuế Tuế, chị xin em."

      khẩn trương nắm tay Tuế Tuế: "Chuyện hôm nay đừng với A Diệp!"

      "Vì sao?"

      Tuế Tuế lắc đầu. "Công Tôn Diệp giao phó, dù xảy ra chuyện gì cũng phải cho ấy biết!"

      "Đừng , Tuế Tuế!"

      Cố Bảo Bảo lo lắng : "Nếu A Diệp biết, ấy nhất định lo lắng cho chị. Chị sao có thể ích kỷ khiến cuộc sống của ấy lại thay đổi vì chị được?"

      Tuế Tuế cảm thán. "Chị Bảo Bảo, đừng trách em chị. Trước giờ sao chị nghĩ cho mình ? Chị là phụ nữ, cần phải có đàn ông thương, vì sao chị còn ở lại bên cạnh tên khốn Mục Tư Viễn?"

      Cố Bảo Bảo gì.

      đứng lên đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài bờ biển mênh mông, mới : "Tuế Tuế, chị biết mình nên làm thế nào."

      "Nhưng dù chị lựa chọn ra sao, chị cũng muốn để A Diệp biết. Chị ra khỏi cuộc sống của ấy thể làm phiền ấy!"

      Ánh mắt kiên định nhìn Tuế Tuế: "Em hiểu chứ?"

      Tuế Tuế gật đầu, ấy thử hiểu.

      Nhưng mà, "Chị Bảo Bảo, chị định làm gì?"

      "Chị muốn về biệt thự."

      hít sâu, trong lòng đưa ra quyết định: "Chị nên đối diện. Hoan Hoan Nhạc Nhạc là con trai chị, chị phải cố gắng vì chúng."
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 168: Đối chất

      Cố Bảo Bảo ngồi trước bàn trang điểm. mở hộp trang sức, lấy viên kim cương ra.

      vẫn còn nhớ cái giá của nó khi được đấu giá là - ba tỷ --!

      Nếu đem bán nó ...

      "Chị Bảo Bảo, chị muốn để Công Tôn Diệp biết, vậy sau này chị nuôi Hoan Hoan Nhạc Nhạc thế nào?"

      " mình chị làm sao cho chúng cuộc sống và giáo dục cực tốt được? Chị cam lòng cho chúng theo chị chịu khổ sao?"

      Những lời Tuế Tuế ra trong đầu. lắc đầu, , nếu bán viên kim cương này , Hoan Hoan Nhạc Nhạc theo sao lại phải chịu khổ?

      Chính vào lúc này cửa mở, biết là nên cất hộp trang sức .

      "Bảo Bảo!"

      Mục Tư Viễn thấy liền vội vã vào. "Em đâu vậy?"

      mực tìm suốt hai ngày đêm!

      Nhưng gọi điện cho và Sơ Hàn đều tắt máy.

      Cố Bảo Bảo đứng dậy, quay lại nhìn : "Hôn lễ cử hành xong chưa?"

      Mục Tư Viễn sửng sốt, hiểu vì sao hỏi thế.

      ràng hôn lễ hôm qua tiến hành xong hết rồi, giờ này Thân Văn Hạo và Tâm Du du thuyền hưởng tuần trăng mật.

      Ánh mắt kiên định nhìn , dường như rất cần có đáp án, liền gật đầu : " xong hết rồi."

      gương mặt lên vui vẻ khó hiểu. "Vậy chắc cuối cùng có thời gian rồi đúng ? Em có lời muốn với ."

      lắc đầu. ", Bảo Bảo, em hãy nghe trước."

      cũng có điều muốn sao? làm có phần ngoài ý muốn.

      Nhưng ai trước có quan hệ gì ư?

      ngồi xuống, ra hiệu trước.

      "Bảo Bảo." ngồi xổm xuống cạnh : "Hôm qua trong đám cưới, tại sao em lại những lời như thế?"

      bình tĩnh nhìn : "Hôm qua em rất nhiều, ý là câu nào?"

      "Bảo Bảo!"

      vừa sốt ruột vừa hoảng hốt cầm tay . "Dù là câu nào ngờ em lại nghĩ và vậy. Cái gì là người kia rốt cuộc chiếm vị trí thế nào trong lòng ?"

      " phải em cho rằng, cho rằng người trong lòng ... là Tâm Du đấy chứ?"

      "Sao em có thể nghĩ như thế?"

      vừa buồn phiền vừa ảo não: " phải với em sao? phải hết suy nghĩ trong lòng với em ư? Vì sao em còn cho rằng như vậy?"

      cúi xuống nhìn , rút tay ra khỏi lòng bàn tay . đứng dậy, lạnh lùng đối diện : "Em cho rằng như vậy? Cũng là khiến em cho rằng như vậy đấy. Em nhớ từng câu , nhưng em biết, hóa ra là người miệng đằng nhưng tim nẻo!"

      "Miệng đằng nhưng tim nẻo?"

      "Chẳng lẽ đúng?"

      hỏi rồi bỗng nhếch môi cười. " chuyện này để làm gì nữa?"

      như tự giễu, lắc đầu: "Chuyện em muốn với cũng phải điều này. xong hết rồi chứ? đến lượt em chưa?"

      ", còn chưa xong!"

      cắt ngang, tiếp tục : "Bảo Bảo, em có nghi vấn gì, có gì hiểu cứ việc ra, có thể... giải thích!"

      Giải thích?!

      Hai từ dễ nghe biết bao.

      Chỉ tiếc, mọi việc thế giới này phải đều có thể giải thích.

      Giải thích có tốt hơn nữa cũng chỉ là cái cớ hoàn mỹ để đánh lừa bản thân.

      "Em có câu hỏi nào cả!"

      Ánh mắt nhìn còn là vui vẻ, cũng còn lưu luyến nữa. "Em chỉ muốn , em muốn về nhà ở thời gian ngắn, và em muốn dẫn Hoan Hoan Nhạc Nhạc..."

      Nghe được câu này, chỉ Mục Tư Viễn giật mình mà hai đứa ngoài cửa cũng trợn mắt hốc mồm nhìn nhau.
      d!đ!l!q^đ
      Hoan Hoan phản ứng đầu tiên, vội kéo Nhạc Nhạc chạy .

      "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

      Hai đứa về phòng, Hoan Hoan mới dám nóng nảy lên tiếng: "Mẹ muốn !"

      Nhạc Nhạc xẹp miệng câu nào.

      sớm đoán được mẹ muốn , suy nghĩ tối hôm đó của mẹ chính là muốn quay lại Mỹ!

      Bé nghe xong rất lo lắng, sáng hôm sau liền với Hoan Hoan.

      Hoan Hoan còn , là phải quan sát mấy ngày mới có thể kết luận!

      Bây giờ hay rồi, mẹ muốn rồi!

      Nếu mẹ dẫn bé , bé được gặp tra và ba nữa!

      Nếu mẹ dẫn bé , bé lại được gặp mẹ nữa!

      Cái này bảo bé phải làm sao bây giờ!

      "Nhạc Nhạc phải vội!" Hoan Hoan an ủi em, chớp mắt cái có chủ ý.

      "Nhạc Nhạc, chúng ta gọi điện cho ông nội."

      Ý kiến này hay đó! Nhạc Nhạc nhanh chóng gật đầu.

      Hai đứa khẽ khàng xuống dưới tầng.

      "Bảo Bảo." Mục Tư Viễn tỉnh lại sau cơn hoảng hốt, nơi cổ họng dâng lên vị đắng chát. "Vì sao lại về? Ở đây... tốt ư?"

      Trong lòng biết - ý nghĩ của .

      Nhưng phát mình lại sợ hãi điều đó ra.

      Có lẽ nó là câu thần chú, nếu ra có hiệu lực ngay lập tức!

      lảng sang đề tài khác, dù gì cũng được, chỉ cần tiếp tục đề tài này.

      "Bảo Bảo, em biết ?"

      Giọng khàn khàn nghe uể oải. "Trước lúc chú Trịnh nhắm mắt nhờ chăm sóc Tâm Du, ... nhà họ Trịnh như bây giờ... ..."

      " có thể chăm sóc bất kỳ ai muốn chăm sóc." Cố Bảo Bảo cười thê lương. "Cũng bao gồm em. Nhưng... có thể em còn..."

      "Bảo Bảo, em đừng như vậy..."

      cắt ngang cho ra. " làm sai điều gì, em , em ra hết , chúng ta nên... nên đến từ đó..."

      hoang mang nhìn ánh mắt đau khổ của , dường như rất buồn, dường như rất thương tâm.

      Nhưng vì sao dám tin?!

      nhìn sang phía khác, nhìn nữa. "Em với , lát nữa em đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc về tiệm mỳ!"

      " được, em thể ."

      vẫn kiên quyết phản đối.

      Nhưng nhìn gương mặt vô vị của , ràng để những lời của vào mắt.

      tức giận, phẫn nộ, quát tháo: "Mấy ngày trước em về rồi, vì sao còn muốn về nữa? Chẳng nhẽ em biết thân phận của mình bây giờ ư? Em giờ là vợ chưa cưới của !"

      Trong lúc Cố Bảo Bảo kịp phản ứng, vọt lên ôm chặt lấy .

      Những nụ hôn ùn ùn kéo đến, mỗi cái đều lạnh lẽo.

      " buông em ra! Buông em ra!"

      Trong lòng rất oi bức, giống như muốn nôn hết những gì ăn ra.

      Hóa ra nụ hôn của phải đều ngọt ngào, chí ít vào lúc này, cảm thấy nghẹt thở!

      "Bảo Bảo, vì sao, vì sao?"

      hiểu, đôi mắt đỏ lên nhìn , nhất định muốn có đáp án.

      "Vì sao? biết?"

      Đôi mắt cũng đỏ lên. " hãy tự hỏi mình , trong lòng em là gì, là gì hả?"

      Sao ấy lại hỏi thế?

      Chẳng nhẽ ấy hiểu, câu hỏi đó như con dao đâm vào tim .

      Rất đau.

      " cũng hỏi em, trong lòng em là gì?"

      ôm lấy trái tim. "Vì sao em dễ dàng muốn như thế?"

      Vì sao lại dễ dàng có ý nghĩ bỏ như vậy?

      "Dễ dàng?"

      lắc đầu, cảm giác trong lòng cách nào hình dung.

      Thất vọng? Tuyệt vọng?

      Trái tim nguội lạnh?

      Đáng nhẽ muốn thêm gì, nhưng lúc này, nếu hỏi đơn giản hơn là im lặng.

      " luôn hỏi vì sao, vậy bây giờ em cho biết."

      lùi lại rất xa mới : "Ngày đính hôn, ta mà bỏ , sau đó với em, trong lòng ta, em tin . Nhưng có là trong lòng ta? vẫn mực quan tâm đến ta, chỉ là cho em biết thôi."

      "Ở Hương Cảng, vì ta mà mình bỏ về, ngay cả câu cũng với em. Được,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 169: em

      Cố Bảo Bảo quá sợ hãi. " là..." đoán ra được, nhưng khó mà tin nổi.

      Người đến vội vội vàng vàng trả lời: "Mục phu nhân, tôi là quản gia của nhà họ Trịnh đây, gặp tôi..."

      Cố Bảo Bảo nắm chặt lan can sắt của cánh cổng. "Ông ... du thuyền mà hai người Văn Hạo ngồi chìm...?!"

      Vẻ mặt người đến bi thương gật đầu. "Chúng tôi mới nhận được tin tối qua tín hiệu từ du thuyền bị mất, bây giờ mới xác định nó bị chìm... Bà chủ nhà tôi ngất khi nghe tin, bây giờ còn chưa tỉnh, tôi đành phải... đành phải đến tìm Mục tiên sinh cứu giúp!"

      "Vậy ông cho người tìm chưa?"

      "Vẫn tìm, nhưng... còn chưa có tin tức!"

      "Ông đừng gấp gáp quá." Mục Phong Minh trầm giọng : "Ông theo tôi đến chỗ quản lý cố tàu hàng hải."

      Ông ấy nhìn sang Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con gọi cho Tư Viễn, hai đứa thương lượng xem nên làm gì, ba xem tình hình trước."

      Cố Bảo Bảo cảm kích nhìn ông, nghe lời gật đầu.

      biết ông làm vậy là có dụng ý muốn để Mục Tư Viễn và cùng đối mặt với vấn đề "Trịnh Tâm Du".

      Dù kết quả ra sao, cũng phải cám ơn tâm ý của ông.

      Đợi ông và quản gia Trịnh rồi, lập tức gọi cho Mục Tư Viễn.

      Khi điện thoại gọi , lại nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên ở gần đây.

      men theo tiếng chuông ra ngoài, ra khỏi vườn hoa rồi rẽ trái, liền thấy cái người quen thuộc ấy đứng cạnh tường rào, mặt vô tội nhìn .

      chán nản, xoay người quay lại lối cũ.

      "Bảo Bảo, Bảo Bảo!"

      mặt dày đuổi theo, ôm chặt lấy .

      "Em đừng giận nữa có được ? Em , sau này cam đoan sửa!"

      Giọng như đứa bé làm sai đợi mẹ tha thứ.

      Cố Bảo Bảo ra sức giãy thoát thấy sau cánh cửa phía bên kia có hai cái đầu ló ra cười hì hì nhìn bên này.

      Mặt đỏ lên, đẩy ra. " vẫn trốn ở đây từ nãy giờ?"

      thận trọng gật đầu, lại lập tức giải thích: " lo em... đỗ xe dưới đó rồi đến đây. ..."

      nhìn , quyết thể để .

      Cố Bảo Bảo mặc kệ những việc này của . "Nếu đứng đây chắc những lời quản gia Trịnh đều nghe thấy?"

      nhìn , vẫn thận trọng gật đầu.

      "Vậy tốt!"

      hừ tiếng. "Em cũng cần gọi cho nữa!"

      xong liền, đồng thời gọi: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, theo mẹ đến nhà bà ngoại được ?"

      "Bà xã." lại bắt đầu dính dai như đỉa. "Đừng mà."

      tức giận đẩy . " còn đứng ỳ ra đây làm gì? Vừa rồi nghe thấy sao? Du thuyền mà Trịnh chìm rồi, bây giờ còn chưa tìm thấy người đâu mà còn chưa xem?"

      im lặng lúc mới : "Em bảo sao?"

      hỏi còn tốt, Cố Bảo Bảo nghe xong lại càng tức giận có chỗ nào phát tiết. " hỏi em làm gì? cần hỏi em nữa sao?"

      "Bảo Bảo!"

      nắm tay , chân thành nhìn : "Trước đây với em là do tưởng em để tâm, ngờ điều ấy lại làm em hiểu lầm."

      xong, lại lập tức cam đoan: "Về sau dù là chuyện gì, đều cho em biết trước, xin ý kiến của em."

      vậy, Cố Bảo Bảo ngược lại biết gì để phản bác, đành phải im lặng.

      Mục Tư Viễn nhìn nét mặt của , lại gần cửa ôm lấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc rồi cùng hai đứa ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa.

      "Ba." Hoan Hoan hỏi . "Có phải du thuyền mà Tâm Du chìm xuống biển ạ?"

      Mục Tư Viễn gật đầu. "Đúng thế."

      Hoan Hoan nghe thế liền sốt ruột: "Vậy Tâm Du có biết bơi ạ? liệu có bị sặc nước ba?"

      Bé còn , còn chưa biết đến chết, trong trí nhớ chỉ biết đến mình từng bị sặc nước, cho nên mới hỏi vậy.

      Mục Tư Viễn trả lời ngay mà ngẩng lên nhìn Cố Bảo Bảo.

      vẫn đứng ở cửa vào, nhìn bọn họ cũng lời.

      khẽ thở dài. "Ba cũng biết, nhưng Tâm Du còn có chồng ở bên cạnh nên sao đâu!"

      Sắc mặt Cố Bảo Bảo dần trở nên trắng bệch.

      làm gì thế này?

      hoảng sợ tự hỏi, dùng tính mệnh của Văn Hạo và Trịnh để giận dỗi với đó ư?

      Sao lại trở nên ích kỷ đáng sợ như thế?

      Trong lòng phát lạnh, lập tức đến trước mặt ba cha con.

      "Mục Tư Viễn." cũng kịp nhiều: "Mau lên, chúng ta đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc qua tiệm mỳ rồi sau đó lập tức đến chỗ quản lý cố tàu hàng hải."

      Mục Tư Viễn bất động, chậm rãi : "Hay là nên , thay vì để em hiểu lầm, thà mặc kệ tất cả."

      "...!"

      trừng mắt lên với , kéo tay hai đứa bé, xoay người thẳng.

      Nhìn vội vội vàng vàng, Mục Tư Viễn cười vui vẻ.

      biết là dù ra sao, Bảo Bảo của cũng lấy việc liên quan đến tính mạng người ra dọa dẫm !

      "Ba ơi, ôm!"

      chạy đến ôm hai đứa, hôn lên má cái rồi mới chạy nhanh đến chỗ đỗ xe.

      "...!"

      Khốn kiếp!

      Cố Bảo Bảo mắng rồi cũng theo .


      Mục Phong Minh lo lắng nhìn màn hình ra đa, vùng biển lân cận tìm nhiều lần nhưng vẫn phát ra gì.

      "Tiếp tục!" Ông trầm giọng phân phó.

      Quản gia Trịnh vẫn nhìn chớp mắt, e sợ bỏ sót gì đó.

      Mục Phong Minh ngầm thở dài, hiểu sao lại xảy ra chuyện như thế.

      Ngày đầu tiên, du thuyền được xa, nhưng sao lại tìm ra gì cả?

      Chẳng lẽ, con thuyền chìm xuống biển rồi?

      Nếu là vậy càng khiến người ta khó bề tưởng tượng, chiếc du thuyền xa hoa thượng hạng sao có thể chìm?

      "Quản gia Trịnh."

      "Mục lão gia!"

      Quản gia Trịnh lập tức xoay lại nhìn, chờ đợi phân phó của ông.

      "Bà chủ của ông ở bệnh viện có ai chăm
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170: Phải và phải

      Cố Bảo Bảo lập tức nhanh chóng leo lên du thuyền.

      "Em với !"

      nắm chắc lấy tay vịn, tỏ ý cho phép đồng ý.

      Tuy nhiên biết rằng Mục Tư Viễn hiểu tâm tư của . gì cả, khởi động du thuyền.

      Có quyết tâm là chuyện, đến khi ra biển lớn, mới biết có kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn mà muốn tìm người biển là chuyện vô cùng khó khăn.

      Nhưng nhìn dáng vẻ Mục Tư Viễn như rất có kinh nghiệm vậy!

      Chẳng những xác định phương hướng chút do dự mà tấm bản đồ vùng biển cũng làm khó được !

      thấy kỳ lạ: "Sao lại biết nhìn ra đa?"

      nhìn , ký ức quay về mùa đông giá rét năm năm trước.

      Chỉ ngẩn ra trong chốc lát, lại hồi phục tinh thần.

      Chuyện qua còn muốn nhắc tới.

      Với lại bây giờ phải ở bên cạnh rồi sao?

      " từng học qua." trả lời ngắn gọn.

      nghe thế càng thấy lạ lùng.

      Bọn họ lớn lên cùng nhau, sau đó còn làm thư kí cho thời gian, sao lại biết có học về " biển" nhỉ?

      Huống hồ, dáng vẻ này của giống như chỉ học qua thôi!

      Nếu từng học, lại cộng thêm thực tiễn nữa chỉ có thể là chuyện xảy ra năm năm trước lúc còn ở Mỹ.

      Trong lòng bất chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu.

      Gì thế này, làm sao có thể chứ?

      Quả là dạo gần đây rất hay suy nghĩ lung tung.

      vội vàng quay đầu , nhìn ra mặt biển mênh mông.

      Bầu khí trong phòng điều khiển nhất thời trầm xuống, mím môi, khẽ thở dài: "Trước kia từng tìm người biển, thời gian cũng ngắn cho nên đại khái biết phải làm gì."

      Tim tức khắc nhảy lỡ nửa nhịp.

      Nhưng chuyện, trong đầu tự nhủ, người quen biết rất nhiều, mình đừng có nghĩ đến những thứ thể nào xảy ra đó.

      lại tiếp: "Em muốn biết, người mà tìm khi đó là ai à?"

      vội vàng lắc đầu: "Em cần biết, thích tìm ai tìm người đó."

      Khóe môi vòng lên nụ cười vui vẻ vừa thương vừa bất đắc dĩ. "Em đúng là có lương tâm, tìm em biển suốt tháng, em lại lặng lẽ trốn ở Mỹ, hại lo lắng."

      Như có được đáp án mình muốn có nhất, ngơ ngác quay ra nhìn , rất lâu thể tiêu hóa nổi điều vừa .

      Mãi sau mới hỏi: " tìm em? Vì sao chứ?"

      Năm năm trước, phải bọn họ , sau khi sinh ra đứa bé "giao hàng nhận tiền" xong rồi ư?

      Mục Tư Viễn lái thuyền sang hướng, mở tất cả đèn thuyền mới tiếp tục : "Khi đó nhận được tin tức em bằng thuyền, nhưng con thuyền đó là thuyền chuyên chở dân nhập cư trái phép, do tu sửa nhiều năm nên vừa ra khỏi bến tàu chìm..."

      Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ký ức trong còn rất mới mẻ.

      Bởi vì nỗi đau mãi mãi mất in sâu trong tim .

      Đôi lúc, cũng hiểu bản thân mình, ràng luôn quan tâm đến nhưng lúc nào cũng kìm nén được nghĩ đến.

      Đến khi nghe được tin tức từ trợ lý, vừa gấp vừa hoảng hốt, đau lòng đến cùng cực.

      hề tin vào tin tức ấy, cho dù sau đó tìm kiếm hơn nữa năm vẫn có bất cứ manh mối gì, vẫn tin. Cho đến khi thể tin được nữa.

      "..."

      dám nhìn . " tìm em?"

      Là nghi ngờ nhưng cũng là khẳng định.

      Khi đó còn chưa biết đến tồn tại của Nhạc Nhạc, do vậy chỉ có thể là tìm .

      " phải chúng ta sao, sinh thằng bé ra, em , vì sao còn muốn tìm em?"

      nhìn . "Bảo Bảo, em cũng có nghĩa để tâm đến sống chết của em. Khi đó cho dù em xa rời , cũng hi vọng em được sống tốt."

      cười tự giễu xong ra vẻ căm hận lườm cái: "Ngược lại em sống rất tốt, lại có thể gạt đưa Nhạc Nhạc theo sống bên đó năm năm!"

      "Em..."

      biết trả lời ra sao, chỉ thấy trong lòng như hiểu được chút xíu gì đó.

      -- cho dù em xa rời , cũng hi vọng em được sống tốt --

      Khoảng thời gian này làm tất cả mọi việc, có phải cũng ôm thái độ đó với Trịnh Tâm Du?

      Điện thoại trong túi rung lên mấy cái báo tin nhắn.

      Di động chỉ rung chứ kêu chuông, Mục Tư Viễn dồn nửa tâm tư lên mặt biển nên chú ý lấy điện thoại ra xem.

      Tin nhắn do số lạ gửi đến!

      mở tin nhắn:

      -- Bảo Bảo, ra chỗ nào ai biết, lập tức gọi cho em, Văn Hạo --

      Lời văn rất vội vã khiến Cố Bảo Bảo run sợ kinh hãi.

      đứng bật dậy, kìm nén cảm xúc, với Mục Tư Viễn: "Em vào toilet."

      Mục Tư Viễn gật đầu, chỉ cho toilet ở đâu.

      liền vội vàng chạy .

      Vừa vào toilet, điện thoại lại rung lên lần nữa, là cái số lạ kia.

      "Alo, có phải Văn Hạo đó ?"

      vội hỏi, vừa trông đợi vừa khẩn trương.

      " đây!"

      Bên kia truyền đến giọng quen thuộc người mới bình tĩnh lại.

      "Văn Hạo, ở đâu?"

      hỏi, lo lắng trong lòng biến thành nghi hoặc.

      Nghe giọng dường như bị sao hết, hơn nữa còn tỏ ra sốt ruột, đó là vì sao?

      "Bảo Bảo, em nghe này!"

      trả lời câu hỏi của , dùng thứ giọng điệu rất kỳ lạ, dứt
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :