Chương 162: Tin nhắn bị xóa
"Sao lại kéo em?" Cố Bảo Bảo bị kéo , giùng giằng : "Sắp ăn cơm rồi, em phải vào bếp giúp... ưm..."
Những câu còn sót lại đều bị môi lấp đầy, cái lưỡi bá đạo xộc vào quấy nhiễu khiến hít thở khó khăn...
"Mẹ, ba, hai người phải trốn kỹ nhé, nếu để con và Nhạc Nhạc bắt được ba mẹ bị bóp mũi đó, hì hì!"
biết qua bao lâu, mãi đến khi có tiếng Hoan Hoan truyền đến mới nghĩ đến việc giãy ra.
Trán dựa vào trán , cười tà mị: "Đừng lên tiếng, nếu bị bóp mũi đấy!" ôm chặt , hai người cùng trốn vào bụi cây xanh thấp.
" làm gì thế!"
Lá rơi đầy lên đầu Cố Bảo Bảo, kháng nghị: "Là muốn chơi trốn tìm với Nhạc Nhạc mà, làm gì lại kéo cả em theo?"
Song nhìn lại cũng khá hơn chút nào, khắp người toàn lá cây. Nghĩ lại dáng dấp bình thường ở công ty, rồi nhìn bộ dạng lúc này, muốn bật cười.
"Đừng có cười!"
Mục Tư Viễn vội vã che miệng , hất cằm về phía trước ra hiệu hai đứa bé đến rồi.
Quả nhiên ngay lập tức nghe được tiếng bước chân.
" ơi, chia nhau tìm !"
Nhạc Nhạc bây giờ tỏ ra rất có thiên phú chỉ huy.
Nghe tiếng bước chân chia ra hai bên, Cố Bảo Bảo khẽ cười.
Mục Tư Viễn nhướng đôi mày rậm: "Vui chứ?"
bỗng hiểu ra ý của . làm vậy cũng là vì để vui sao?
Chưa kịp nghĩ thêm giọng non nớt vui sướng của Nhạc Nhạc bỗng vang lên phía sau: "Ba, mẹ, con tìm được rồi!"
Bị tìm được rồi!
lườm , xem chọn chỗ nào kìa!
để bụng, chui ra ngoài kêu lên: "Woa, Nhạc Nhạc giỏi quá!"
nhấc bổng Nhạc Nhạc lên cao, Nhạc Nhạc tức khắc trở thành tiểu hùng!
"Bay lên nào, bay lên nào..."
Tiếng cười của Nhạc Nhạc vọng khắp cả vườn khiến cho buổi chiều hôm nay trở nên cực kỳ vui vẻ.
Cố Bảo Bảo phát ra tiếng cười từ trong nội tâm, bắt đầu có vô vàn chờ mong với hành trình Disneyland ngày mai.
***
Máy bay bắt đầu cất cánh
Nghe tiếng ù ù bên tai, hai má Nhạc Nhạc hồng lên, cặp mắt to sáng ngời toát lên vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Hây ya!" Bé quơ múa hai tay, reo hò: "Đánh quái thú !", chọc cười những hành khách bên cạnh.
Hoan Hoan chen ngang: "Nhạc Nhạc, chưa đánh được quái vật chú cười em rồi đó!"
Hừ!
Nhạc Nhạc chu miệng lườm , xấu: " thối, giúp em!"
"Nhạc Nhạc."
Cố Bảo Bảo lời thương: "Đánh quái vật cần rất nhiều sức lực, bằng bây giờ con ngủ giấc, hồi phục tinh thần cho khỏe được ?"
Dạ!
Nhạc Nhạc gật đầu hôn mẹ. Bé biết mẹ là người hiểu bé nhất đời này mà!
Đắp chăn cho Nhạc Nhạc xong, ngẩng lên đón nhận ánh mắt từ hàng phía trước. Ánh mắt thâm thúy ấy như mang theo sức hút kỳ lạ, hút lấy linh hồn người ta.
Người nào lần đầu tiên nhìn thấy chúng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng lại đỏ mặt.
Bởi vì vào mỗi tối khi ôm , hôn đều dùng ánh mắt đó.
" nhìn cái gì?" hờn dỗi nhìn xuống dưới.
Trong đầu thấy may mắn vì nghe theo ngồi máy bay tư nhân của chú Mục. Bằng ở địa bàn của chẳng phải càng muốn làm gì làm sao?
Còn bây giờ, trong khoang máy bay có vô số hành khách dường như cũng trói buộc gì được, rất nghiêm túc nhìn đến nỗi khiến Hoan Hoan ngồi cùng hàng với cũng nhịn được phải quay ra hỏi: "Ba nhìn gì thế ạ?"
cười. "Hoan Hoan, ba nhìn mẹ đó, con mẹ có đẹp ?"
"Đẹp ạ!"
Hoan Hoan lập tức gật đầu: "Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới!"
Mục Tư Viễn gật đầu hài lòng: "Vậy sau này con có muốn tìm xinh đẹp giống mẹ ?"
Hoan Hoan nghiêng đầu nghĩ, chợt than thở: "Ba ơi, con tìm được!"
"Tại sao?"
Mục Tư Viễn thấy lạ, Cố Bảo Bảo cũng ngạc nhiên.
Hoan Hoan nghiêm trang : "Vừa rồi con mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, cho dù con tìm được vợ xinh đẹp cũng thể đẹp bằng mẹ được!"
Mục Tư Viễn bật cười.
Hành khách đều quay lại nhìn gia đình vui vẻ ấy, thấy thế Cố Bảo Bảo xấu hổ.
" làm ba kiểu gì thế!"
đành phải chuyển cơn giận sang Mục Tư Viễn. "Còn để Hoan Hoan ngủ, lát nữa làm sao con còn tinh thần nữa?"
"Vâng, vâng, tuân lệnh bà xã đại nhân!" xong cùng Hoan Hoan nghiêng đầu ngủ.
bà cụ bên cạnh mỉm cười với : "Con à, con có phúc lắm đó!"
Có phúc? Cố Bảo Bảo sửng sốt, sau đó cười : "Con cám ơn."
Nhưng có phúc ư?
Nhắm mắt lại ngủ, muốn nghĩ nhiều nữa.
***
Công viên Disneyland vô cùng lớn, chỉ mới dạo Thế giới mộng ảo và Thế giới hoạt hình vòng mà hai đứa bé vốn cực kỳ hưng phấn ngủ thiếp trong lòng ba mẹ.
Nhìn đồng hồ 5 giờ chiều, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn bế hai đứa về khách sạn.
Khách sạn là sản nghiệp của tập đoàn Mục Thị, hiển nhiên phòng tốt nhất để lại cho tổng giám đốc.
Căn phòng rộng 160m, bố trí như phòng thượng hạng, thiết bị xa hoa, mọi thứ đầy đủ như ở nhà.
"Mẹ!"
Bật đèn treo thủy tinh ở phòng khách lên, Nhạc Nhạc xoa mắt tỉnh lại, miệng hỏi: "Mickey... đâu rồi?"
Cố Bảo Bảo cười: "Nhạc Nhạc về nhà, Mickey cũng về nhà."
Bé đó, khi còn ở nhà còn xem thường trai thích chuột Mickey, vào đến Thế giới hoạt hình Mickey liền vứt ngay thân phận "Chiến sĩ công lý" lên chín tầng mây, cả súng đồ chơi cũng quẳng .
"Mẹ."
Hoan Hoan cũng tỉnh ngủ, còn chưa kịp cái bụng "ùng ục" lên tiếng trước.
Nhạc Nhạc lập tức ôm bụng, hoàn toàn tỉnh táo: "Mẹ, đói bụng, Nhạc Nhạc cũng đói bụng!"
"Được rồi!"
Cố Bảo Bảo cởi áo vét cho hai đứa, với Mục Tư Viễn: " Tư Viễn, gọi đồ ăn nhé, em tắm cho hai đứa trước."
Mục Tư Viễn gật đầu, lại : "Cứ ăn trong phòng thôi."
cởi áo khoác: "Em tắm cho chúng , sau đó cũng phải tắm."
đáp ứng rồi mới phát giác đúng. Mắt nhìn , việc tắm có quan hệ gì với việc tắm cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc?
Trong phòng phải có đến hai phòng tắm à?
"Ba."
Hoan Hoan cũng cảm thấy kỳ quái: "Lúc ba tắm cũng cần mẹ giúp sao ạ?"
Mục Tư Viễn nghiêm trang gật đầu: "Đương nhiên."
bỗng hiểu ý , mặt đỏ hồng, lén lườm bảo đừng nữa.
Thế nhưng Hoan Hoan lại hỏi: "Ba ơi, nhưng trước đây ba tắm cần ai giúp mà!"
Nhìn gò má đỏ hồng của , Mục Tư Viễn nén cười, đáp lại: "Trước là do ba chưa lấy mẹ, giờ khác rồi. Con phải biết rằng, sau khi đàn ông lấy vợ cần bà xã..."
"Còn mau gọi đồ ăn?"
sốt ruột ném áo của Nhạc Nhạc cho : "Mau , nhớ lấy canh đó!"
Rốt cuộc nhịn được mà bật cười, cũng trêu thêm, ra gọi điện.
"Cần bà xã làm gì ạ?"
Hoan Hoan vẫn ngại học hỏi.
" có gì đâu."
Cố Bảo Bảo : "Chúng ta tắm thôi nào."
May là trong phòng tắm đầy hơi nóng khiến mặt hai đứa bé đỏ hồng. Bằng , nếu Hoan Hoan truy hỏi vì sao mặt đỏ, biết nên trả lời thế nào!
"Bảo Bảo!"
Bỗng tiếng từ ngoài phòng tắm vọng vào: " xuống dưới lầu đây, hai mươi phút sau lên."
đáp ứng.
Trước đó có , bình thường rất ít khi quản công việc khách sạn, nếu hôm nay tới cũng muốn xung quanh xem thế nào.
Nhưng mà hai mươi phút có thể xem được bao nhiêu chứ?
cười nhạt, chẳng lẽ muốn tuần tra lần lượt?
"Được rồi!"
Đợi người phục vụ bưng thức ăn vào, liền dùng vòi phun nước sạch cho chúng, sau đó đưa cho hai đứa bộ đồ ngủ.
Chẳng những là Hoan Hoan, bây giờ Nhạc Nhạc cũng tự mặc quần áo được rồi.
Hai đứa nhanh chóng mặc đồ xong xuôi, đứa ôm lấy chân , giả bộ đáng thương hỏi: "Mẹ ơi, bây giờ có thể ăn cơm chưa ạ?"
"Được rồi!"
Cố Bảo Bảo bóp má chúng. "Các con vào nhà ăn , thức ăn dọn sẵn lên bàn rồi."
"Vâng ạ!" Cả hai đứa bé cùng reo hò.
Hôm nay chỉ lo chơi, trưa cũng chịu ăn, lúc này tất nhiên đói bụng lắm!
vào phòng khách, vẫn thấy Mục Tư Viễn.
Bảo là hai mươi phút mà giờ qua hai mươi lăm phút rồi!
lấy điện thoại định gọi cho nghe thấy tiếng tin nhắn "bíp" từ ghế sofa.
Điện thoại để trong túi áo khoác?
thử tìm trong túi, quả nhiên có điện thoại của .
Sao ra ngoài mà cũng quên mang cả di động vậy?
nhíu mày, lơ đãng thấy người gửi tin nhắn đến là thư ký chủ nhiệm.
du lịch, thư ký chủ nhiệm gửi tin nhắn đến đương nhiên là báo cáo công việc.
cũng biết năng lực của thư ký chủ nhiệm rất giỏi. Nếu phải chuyện khẩn cấp ấy quấy rầy kỳ nghỉ của cấp .
Nghĩ vậy, Cố Bảo Bảo khỏi lo lắng công ty có chuyện gì đó, bất giác mở tin nhắn ra.
-- Mục tổng, xin lỗi quấy rầy kỳ nghỉ của . Nhưng chuyện này liên quan đến Trịnh, tôi thể báo lại cho biết. Tin mới nhất, tình huống nợ nần của công ty Hằng Mỹ gay go hơn nhiều so với chúng ta nghĩ, nếu tiếp tục giữ thư trái quyền làm ông Trịnh mất cả tiền thuốc men. Tình huống là như vậy, làm sao giải quyết xin đưa chỉ thị --
ngơ ngác, trong đầu bỗng lên lời Tuế Tuế -- lần này có lần tiếp theo, bây giờ vào bệnh viện hay rồi, chuyện này có ngày kết thúc --
"Mẹ ơi, đến ăn cơm ạ!"
Giọng của Nhạc Nhạc kéo về thực tại.
kịp ngẫm nghĩ gì nữa, chẳng qua là buồn phiền vì sao mình lại xem tin nhắn này.
Giả vờ như biết có phải cách tốt?
Nhưng phải làm sao đây? Tin nhắn vào trạng thái đọc, bất kể thế nào cũng biết là đọc tin nhắn!
rất lo sợ, rất hoảng loạn. ngờ, hoàn toàn để ý đến điều này.
muốn bị kéo vào trong bất cứ chuyện gì giữa và Trịnh Tâm Du!
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên tiếng "bíp".
Tin nhắn lại được thư ký chủ nhiệm gửi đến.
Trong tâm chợt nhớ đến khi còn làm ở phòng thư ký có biết thói quen của thư ký chủ nhiệm.
Khi Mục Tư Viễn công tác bên ngoài mà ấy tiện gọi điện báo cáo chuyện gấp gửi tin nhắn, hơn thế còn gửi hai tin để chắc chắn nhận được.
Cho nên nội dung tin nhắn chưa đọc này giống hệt tin nhắn vừa xem.
Hít sâu hơi, đưa ra quyết định, nhanh chóng xóa tin nhắn đọc!
Sau đó bỏ lại điện thoại về chỗ cũ rồi đến phòng ăn.
"Mẹ ơi, sườn ngon lắm ạ!"
"Mẹ ơi, bánh sủi cảo cũng ngon lắm!"
Nghe Hoan Hoan Nhạc Nhạc vui sướng giới thiệu, cố nặn ra nụ cười, cầm lấy đôi đũa mà tay lại run rẩy.
Đúng vậy, ngay khi xóa tin nhắn kia , đồng thời tự đánh cuộc với chính mình.
Nếu thấy tin nhắn, chú ý tin nhắn chỉ có , điều này phù hợp với thói quen của thư ký chủ nhiệm. Vậy để bản thân tin rằng Trịnh Tâm Du còn quan trọng như . Còn nếu...
đọc tin nhắn xong hoảng loạn sốt ruột quên cả thói quen của thư ký chủ nhiệm, chỉ chú ý đến việc trong tin nhắn, vậy ... nên làm gì đây?
"Bảo Bảo!"
Bất chợt vào.
nhất thời ngây ra biết nên gì, làm gì.
May là Nhạc Nhạc lập tức dời tầm mắt , kêu lên: "Ba ăn cơm!"
xoa đầu hai đứa bé, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, sao em ăn?"
nắm tay nhéo cái.
"Em... em ăn đây!"
vội rút tay lại, cầm lấy đũa.
ấy làm sao vậy?
tập trung, ánh mắt cũng ảm đạm?
Mục Tư Viễn nghi hoặc.
"Bảo Bảo, thức ăn có ngon ?"
tìm chủ đề, hi vọng chuyện với mình.
phát mình rất sợ khi thấy ánh mắt phiêu hốt ấy của . Giống như đêm đính hôn, khi muốn cũng lộ ra ánh mắt như thế!
Mắt tập trung gương mặt . "Cũng được!"
gắp thức ăn vào bát . "Vậy em ăn nhiều chút, cái này, cái này..."
Thoáng cái gắp rất nhiều.
lúc sau, Hoan Hoan đặt bát đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, lễ phép : "Thưa ba mẹ, con ăn xong rồi, ba mẹ cứ từ từ ăn ạ!"
Nhạc Nhạc cũng bắt chước theo. "Thưa ba mẹ, Nhạc Nhạc cũng ăn no rồi!"
Cố Bảo Bảo gật đầu, đứng dậy định dẫn chúng ra phòng khách bị Mục Tư Viễn kéo lại.
"Hoan Hoan Nhạc Nhạc, phòng các con ở bên trái phòng khách, trong đó có truyện, cũng có cả tivi, các con tìm được chứ?" hỏi.
"Được ạ!"
Nghe đến có truyện đọc, Hoan Hoan rất vui, lập tức kéo Nhạc Nhạc tìm phòng.
Cố Bảo Bảo cười, tiếp tục ăn bị siết cằm.
sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú xít lại gần, câu hôn .
"Này..."
cuống cuồng đẩy ra. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc mới mà..."
Chúng lúc nào cũng có thể quay lại.
nghe, ngược lại ôm lấy eo , hôn từng cái lên má, lên xương sườn, lên cổ...
"Bảo Bảo, bỏ qua tối rồi..."
Tiếng nỉ non kèm theo những nụ hôn nóng bỏng: "Em biết là mỗi ngày đều muốn..."
Tối qua khi đến nơi hơn tám giờ tối, mệt nhọc do đường dài cộng với cả phải dỗ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ nên vừa lên giường thiếp làm đành lòng lại khiến "mệt" thêm.
Nhưng tối nay, chuẩn bị để mình "vất vả" như vậy nữa!
Mặt Cố Bảo Bảo đỏ rực, nhưng giờ có chút tinh thần, người né sang bên tránh nụ hôn của .
" Tư Viễn, em... rất mệt." Mắt rũ xuống.
Mục Tư Viễn có chút ngạc nhiên.
Mấy ngày nay tới giờ, dù xấu hổ nhưng chưa bao giờ cự tuyệt !
Hôm nay ấy mệt à? Hay là có chuyện gì đó?
"Vậy mau ăn cơm rồi tắm xong nghỉ ngơi sớm được ?" dịu dàng , đè những nghi ngờ trong lòng xuống.
Cố Bảo Bảo gật đầu, tiếp tục ăn.
Nhưng thức ăn có vị gì, có tâm đâu mà thưởng thức!
Ăn xong cơm tối, như mọi khi kể chuyện cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc.
Nhưng vào phòng bọn trẻ mới thấy hai đứa bé gục đầu xuống ngủ, đứa ở đầu giường còn đứa ở cuối giường.
"Mấy cái đứa nghịch ngợm này!"
chịu thua, lại cười bế chúng vào chăn, sau đó ngồi bên cạnh mép giường nhìn gương mặt phấn hồng của hai đứa.
Qua tháng nữa, chúng được sáu tuổi!
Bình thường để ý, bây giờ nhìn kỹ mới thấy hai khuôn mặt càng ngày càng giống ba!
Nhưng dù là vậy các cong cũng vĩnh viễn là bảo bối của mẹ đúng ?
Chỉ thuộc về mẹ mà phải bất kỳ người phụ nữ nào khác!
Khóe mắt cay cay!
vừa đau lòng vừa vui mừng hôn lên mặt chúng.
Ra khỏi phòng bọn trẻ, vẫn thấy ngồi ở sofa phòng khách.
Bên cạnh chính là áo khoác. lấy điện thoại ra rồi à, thấy tin nhắn chưa?
"Chúng ngủ rồi à?"
Câu hỏi của cắt ngang dòng suy nghĩ của , ngẩng lên, ánh mắt mang theo chút ngỡ ngàng.
lúc sau mới ý thức hỏi gì, vội vã gật đầu.
bỏ qua vẻ sững sờ đó của , nhưng rốt cuộc làm sao?
Vừa rồi vào phòng, vẫn ngồi chờ ở đây, nhất định phải biết!
Nhưng mà, từ từ... từ từ tìm hiểu nó.
"Chúng ta tắm rồi ngủ thôi!"
đứng dậy kéo tay vào phòng tắm.
ngây ngốc theo hai bước mới nghĩ đến là phải : ".. tắm , em dùng phòng tắm khác..."
Tư thế nắm tay biến thành cái ôm chặt, mặt gần sát : "Sao thế? muốn tắm cùng à?"
muốn giải thích nhếch môi: "Khó mà làm được!"
Last edited by a moderator: 15/11/15