Chương 156: Vị trí của
"Đừng khóc!" cúi xuống nếm giọt nước mắt của .
Ôm lấy chặt, dịu dàng : "Trước đây rất muốn lấy Tâm Du. luôn cho rằng ấy là chọn lựa thích hợp để lấy làm vợ. quan tâm bảo vệ đến ấy cũng là vì lý do như vậy đó."
Khi đó, cho rằng hôn nhân cần đến tình .
cần chỉ là người phụ nữ đạt tiêu chuẩn, kết hôn rồi sinh con, sống cùng đến già.
Chưa từng nghe đến điều này nên Cố Bảo Bảo im lặng lắng nghe.
" biết nghĩ chuyện đó quá đơn giản hay do chuyện thế giới này quá phức tạp. nghĩ tới trong lòng ấy sớm có người đàn ông khác."
Nhắc đến cái tên Thân Văn Hạo kia, hình như ta cũng có chút mập mờ với vợ .
Đừng tưởng thấy được, ánh mắt của Thân Văn Hạo mỗi lần thấy Bảo Bảo như được tưới nước, dính lấy Bảo Bảo buông!
Điều này khiến cực kỳ khó chịu!
Nhưng giờ phải lúc đến Thân Văn Hạo, để giải thích chuyện của Trịnh Tâm Du !
"Trước đây biết, ấy cũng với ."
"Có lẽ do quá chủ quan, mỗi lần nhắc tới đề tài kết hôn với ấy, ấy phải cười trừ cũng từ chối ràng, thế mà lại nhìn ra tâm tư ấy!"
"Giờ nghĩ lại , hoàn toàn có để tâm đến ấy, bằng sao ngay cả việc đó cũng nhìn ra?"
"Cho nên khi ấy muốn lấy người khác, cảm giác của phải đau lòng, cũng phải thống khổ. chỉ có chút kinh ngạc và tiếc nuối thôi." tới đây, thoáng dừng lại.
tưởng hỏi gì đó nhưng lại lời.
thấy bối rối, khỏi suy đoán xem có phải mình chưa đúng trọng điểm hay , bằng làm sao ấy lại câu?
"Bảo Bảo." nâng cằm lên. "Em chuyện , lẽ nào em có gì muốn sao?"
nhìn vào mắt : " cần em gì à?"
sốt ruột gật đầu, ý bảo rất rất cần.
rất cần tới quan tâm và đáp lại của .
mỉm cười, áp tay vào mặt : "Vậy em hỏi , bây giờ cảm giác trong lòng thế nào với ấy?"
nhíu mày, có thể suy nghĩ.
còn : "Em chỉ muốn biết, vị trí của ấy ở đâu mà khi ấy cần nương nhờ lại vội vội vàng vàng bất chấp chạy tới như thế?"
" có bất chấp!"
biện bạch, tất cả mọi chuyện lại cho . "Luật sư chỉ cần lộ diện là được, ngờ đến lúc ấy còn cần lời chứng của Tâm Du, bảo trợ lý đón ấy nên mới lâu như vậy!"
như đứa trẻ bắt đầu ăn vạ. " có gọi điện cho em mà em nghe! ở đó cũng rất lo lắng."
Những câu sau đó của , Cố Bảo Bảo có quá để ý.
Tâm tư của đều dừng ở câu - lúc ấy còn cần lời chứng của Tâm Du, bảo trợ lý đón ấy nên mới lâu như vậy! -.
Nhớ lại lần gặp mặt trước, Trịnh Tâm Du tỏ ra thù địch với , mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
"Bảo Bảo!"
ấy lại thất thần!
xoa bóp má để tỉnh lại. "Rốt cuộc em có nghe vậy?"
"Em nghe."
gật đầu. " vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, em chờ trả lời đây!"
"Dẫu sao quen ấy nhiều năm, ấy cũng giúp rất nhiều, mặc dù có tình với ấy nhưng vẫn có tình cảm em."
"Nếu em muốn hỏi vị trí của ấy là gì, cho em biết, xem ấy như người thân vậy!"
Người thân!
Cố Bảo Bảo thở dài.
Thử hỏi bản thân, nếu A Diệp có chuyện gì, liệu có thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ được sao? Với , A Diệp cũng là người thân!
Tuy xác định có phải Trịnh Tâm Du cố ý làm như vậy hay nhưng nếu muốn bình an ta tại sao lại muốn phá hoại? , hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với . coi là vợ, có phải nên tin ?
Nhiều năm qua, bọn họ trải qua những lần tan rồi hợp, rốt cuộc đến được với nhau. Hôn nhân chỉ là khởi đầu, sao lại có lòng tin với ?
"Bảo Bảo!"
Sao cứ thất thần vậy?
há mồm vừa gặm vừa cắn lên cổ khiến bật cười khanh khách.
"Được rồi, đừng làm rộn nữa Tư Viễn..."
ôm , vui vẻ : "Vậy tức giận nữa chứ?!"
"Được rồi, giận nữa!"
bất đắc dĩ bóp má . "Khuya lắm rồi, chúng ta ngủ có được ?"
"Tuân lệnh bà xã đại nhân!"
nghịch ngợm , xoay người dùng cả tay cả chân khóa vào lòng.
kêu lên: "Em thở nổi!" mới buông ra.
Dừng được lúc, đoán hít đủ dưỡng khí rồi lại khóa chặt lại.
vừa buồn cười vừa tức giận: "Làm gì vậy? Sợ em chạy à, thế khóa cửa , làm thế này mệt sao?"
"Khóa cửa vẫn còn cửa sổ!"
nghiêm túc trả lời: "Chỉ có làm thế này mới yên tâm!" rồi cúi xuống hôn lên má .
"Bảo Bảo." dịu dàng : "Sau này được rời khỏi , nghĩ cũng được nghĩ, dù là đùa cũng được!"
Vừa rồi rất lo!
Cố Bảo Bảo cười, lên tiếng.
cũng cần trả lời, bởi vì đây là mệnh lệnh!
***
Nhìn bầu trời trở nên xám xịt, Mục Sơ Hàn phiền não ngồi xuống.
Tối qua ta mất ngủ.
Lúc nghĩ đến Cố Bảo Bảo, lúc nghĩ đến Tâm Du, đây là lần đầu tiên ta mất ngủ.
phiền quá!
ta tức giận xốc chăn, đứng dậy ra mở cửa sổ.
"Cốp!" Chẳng biết là thứ gì đập trúng vào trán ta.
ta nhìn xem mới thấy đó là quả thông!
" Mục!"
Bất chợt giọng của Tuế Tuế truyền vào từ ngoài cửa sổ khiến ta kinh hãi.
Nàng lo sợ yên quay đầu lại.
cây cổ thụ chọc trời bên ngoài, cái người cười thích thú nhàn nhã ngồi đó khiến ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
" là người rừng hay trộm mà lại ngồi cây thế hả!" ta hung hăng mắng.
Tuế Tuế thèm để ý. " còn quản cả việc tôi ngồi ở đâu nữa à?"
ấy chỉ xuống bên dưới tàng cây. " nhìn cho , đây là rìa ngoài lan can biệt thự nhà họ Mục , hoàn toàn liên quan đến !"
"Đúng là liên quan tới tôi!"
Mục Sơ Hàn bị ấy mỉa mai, tức giận đóng sập cửa sổ. " muốn ngồi bao lâu ngồi, bản tiểu thư rảnh chơi với !"
"Chờ !"
chậm mà xảy ra nhanh.
Ngay khi cánh cửa sắp đóng, sau tiếng hô của Tuế Tuế, thêm quả thông nữa bay thẳng vào đập vào trán ta!
"Con ranh kia!" Mục Sơ Hàn phát điên, ta tiện tay quơ lấy cái lọ hoa muốn ném ra phía Tuế Tuế.
"Chờ !" ấy lại hô, giơ lên cái máy ghi .
Mục Sơ Hàn sửng sốt, giận dữ hỏi: "Đó là cái gì?"
Tuế Tuế cười: "Đề phòng Mục lời giữ lời nên ngày hôm đó tôi ghi lại cuộc đối thoại của chúng ta, có muốn nghe !"
" cái gì!"
Mục Sơ Hàn bị dọa, thấy ấy ấn vào nút, thanh lập tức phát ra: "Tôi thua mặc cho xử trí, nhưng nếu thua, tôi có hai điều kiện..."
tới đoạn này bị tắt , ấy cười đắc ý: "Thế nào, Mục, còn dám quỵt nợ tôi phát tán đoạn ghi này !"
Đây đúng là những lời hôm đó bọn họ !
Mục Sơ Hàn sốt ruột, tất nhiên thấy được tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Tuế Tuế.
"Mục Sơ Hàn!"
Thấy ta do dự, Tuế Tuế tiếp tục tăng thêm áp lực. "Tự nghĩ cho kỹ, tôi phát đoạn ghi này ra, mọi người chẳng những hoài nghi Trịnh Tâm Du mà còn biết là đồng bọn của ta, nhưng nếu lặng lẽ những chuyện Trịnh Tâm Du bảo làm cho biết, vậy tính chất chuyện này còn giống nhau nữa!"
Điều này...
Lời ấy cũng có lý. Mục Sơ Hàn rơi vào thế khó xử. Từ đáy lòng ta muốn "vạch mặt" Trịnh Tâm Du trước mặt . Dù sao bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm!
"Mục Sơ Hàn, Trịnh Tâm Du có coi là bạn sao?"
Tuế Tuế biết ta nghĩ gì, lập tức cắt ngang. " ta bảo tố cáo công ty ba mẹ mình chỉ vì phá hoại nghi thức đính hôn của và Bảo Bảo, cảm thấy ta làm vậy còn có nhân tính nữa ?"
ấy ngừng, buộc Mục Sơ Hàn chọc thủng bộ mặt của Trịnh Tâm Du, vậy Bảo Bảo phải chịu thêm thương tổn nữa!
" coi ta là bạn, ta lại chỉ lợi dụng làm việc cho ta, lẽ nào còn chưa ?"
" đừng nữa!"
Mục Sơ Hàn hét lên, đưa ra quyết định. "Tôi , tôi chấp nhận thua cuộc, tôi tất cả với tôi!"
xong, ta lập tức quay vào thay quần áo.
Chiếc xe vừa ra khỏi vườn hoa, Tuế Tuế đứng chờ ta bên ngoài.
biết làm thế nào mà ấy leo lên leo xuống tự nhiên được vậy!
Trong lòng Mục Sơ Hàn có hơi sợ ấy, thấy ấy dùng chân đá cửa xe liền vội vảng mở cửa xe ra.
Tuế Tuế ngồi vào, xoay ngang xoay dọc: "Xe của cũng tệ lắm!"
Mục Sơ Hàn để ý, chỉ mực lái xe.
Ánh mắt ấy xoay chuyển lại thấy tay lái có dán đầy những tấm hình.
ấy nhìn kỹ hơn, những bức ảnh ngoại trừ chụp với ba mẹ ra, còn lại phần lớn là ảnh chụp ta và Mục Tư Viễn.
"Ồ!"
ấy cười rộ lên. " nhìn ra Mục còn có tình huống cơ đấy!"
"Sao, ngạc nhiên lắm à?"
Mục Sơ Hàn muốn che chúng lại nhưng cả cái vô lăng làm sao che hết được?
Cuối cùng ta chỉ có thể đỏ mắt trừng mắt: " ngồi yên , sao nhảm nhiều thế!"
Tuế Tuế cười, nhìn ta thêm vài lần.
Xem ra Mục này vô tình như nghĩ!
Chí ít trong xe ta dán ảnh mấy chàng ngôi sao đẹp trai gì mà là ảnh chụp gia đình.
Thấy ta thích trai mình như thế, chắc rằng việc ta ghét Cố Bảo Bảo cũng có lý do.
ra, ta tuy lớn hơn nhưng vẫn còn trẻ con lắm.
mực chìm đắm trong nỗi hận bị cướp thứ mình thích!
Xe lái vào biệt thự Mục Tư Viễn sắp mười giờ.
Thấy Mục Sơ Hàn và Tuế Tuế xuống xe, Cố Bảo Bảo xuống bậc thang kỳ quái hỏi: "Tuế Tuế, Sơ Hàn, hai em... đến tìm Tư Viễn à?"
Có Sơ Hàn ở đây chắc bọn họ phải tìm .
Quả nhiên, Mục Sơ Hàn liếc cái, mất kiên nhẫn hỏi: " tôi có nhà ? Tôi muốn gặp ấy!" Cũng chờ Cố Bảo Bảo trả lời, ta thẳng vào trong.
"Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo gọi ta lại: "Tư Viễn đến công ty rồi."
"Đến công ty?"
Nghe vậy, Tuế Tuế nhướng mày: "Chị Bảo Bảo, tên khốn Mục Tư Viễn lại lừa chị đấy, bọn em đến công ty mà có gặp ta đâu! Gọi di động ta cũng tắt máy!"
Di động tắt máy?
Cố Bảo Bảo sửng sốt, bình thường đâu có tắt máy!
thử lấy điện thoại ra gọi, ngờ tắt máy!
Thấy vậy, Mục Sơ Hàn liền nghĩ đến việc chắc tới bệnh viện thăm Tâm Du.
chỉ ta mà cả Cố Bảo Bảo và Tuế Tuế hẳn đều nghĩ đến!
ta định thừa cơ hội này mà cười nhạo và làm nhục Cố Bảo Bảo phen, cũng biết vì sao mà ta há miệng lại phát mình ra lời.
"Tên khốn Mục Tư Viễn!"
Tuế Tuế lại mắng. "Xem em có đến bệnh viện chửi cho ta tỉnh lại !"
ấy xong liền hét lên với Mục Sơ Hàn: "Còn mau lên xe?"
Thấy bọn họ vội vã lên xe, Cố Bảo Bảo ngỡ ngàng lúc liền tỉnh táo lại.
"Tuế Tuế, em đừng như vậy, ấy là đến công ty, ấy lừa chị đâu!"
lừa chị? Lừa chị mà chị đâu có biết!
Tuế Tuế bĩu môi, quay cửa xe xuống với : "Chị Bảo Bảo, em cũng chỉ đoán ta ở bệnh viện thôi, em và Sơ Hàn có việc gấp tìm ta cho nên bọn em xem trước đây, chị đừng có lo!"
xong, Mục Sơ Hàn khởi động xe mất.
"Này...!"
Cố Bảo Bảo chạy ra ngoài, trong lòng vô cùng rối loạn.
Có là đến bệnh viện ?
Đêm qua, phải , chỉ cần thích, gặp ta nữa, tất cả mọi chuyện đều giao cho trợ lý ư?
Lẽ nào trời vừa sáng, quên hết những gì mình rồi?
, đâu.
lắc đầu, cảm thấy mình nên tin tưởng .
Nhưng để tin tưởng tại sao phải tắt di động?
ngồi xuống bệ vườn hoa, tâm tư hỗn loạn, biết mình nên làm gì.
"Bíp bíp..." Ngoài vườn hoa vang lên tiếng còi xe hơi.
ngẩng lên, bất ngờ khi thấy đó là xe của Mục Tư Viễn.
" Tư Viễn!"
chạy ra mở cửa xe, thấy được người đó là , sắc mặt tái nhợt mới khôi phục lại chút huyết sắc.
"Bảo Bảo! Em làm sao vậy?" lập tức phát ra khác thường của , lo lắng hỏi.
lắc đầu lại gật đầu, gương mặt lộ nụ cười: "Em biết... biết lừa em, ..."
"Em gì mà đầu đuôi vậy?" vừa xoa má vừa ra khỏi xe, đặt vào tay túi đồ ăn còn nóng: "Cho em."
"Cái gì?"
nghi hoặc mở ra, hương vị thơm ngon liền xộc vào mũi, chính là bánh bao hấp của cửa hiệu lâu đời thích ăn nhất!
"..."
ngạc nhiên. " đến công ty, hóa ra là xếp hàng hả?"
"Đúng vậy!"
ra vẻ đáng thương gõ vào chân. " đứng đến mỏi cả lưng rồi này, em phải xoa bóp cho đấy."
Tư Viễn!
Trong lòng rất vui, nhảy bổ vào .
vui vì lừa , vui vì còn nhớ những chuyện nhặt liên quan đến .
"Ây da, em còn chưa ăn sáng mà nặng thế này, về sau chẳng chắc có ai dám ôm nữa!"
cười phàn nàn, hai cánh tay lại ôm chặt lấy , chịu buông ra.
" Tư Viễn..."
Gương mặt lộ ra ngoài. "Vậy sao nghe điện thoại? Vừa rồi Sơ Hàn đến đây tìm đấy!"
"Con bé đó nó tìm làm gì?" lấy điện thoại ra.
Cái điện thoại này tối qua trợ lý mới đưa cho , còn chưa có thời gian xem nó dùng thế nào.
Hơn nữa chờ xếp hàng nên cũng quên việc khởi động máy.
" gọi điện cho ấy !"
mím môi. " ấy tới đây thấy , nghĩ đến bệnh viện thăm Trịnh nên cũng đến bệnh viện tìm rồi!"
"Đến bệnh viện?"
Mục Tư Viễn thoáng nghĩ rồi nhìn : "Bảo Bảo, ông Trịnh và bà Trịnh đều ở bệnh viện, cũng muốn đến thăm..."
Thấy cái miệng nhắn của dẩu lên, cười rộ: "Em cùng được chứ? Với thân phận là bà Mục!"
cái gì đó!
"Em còn chưa gả cho đâu!"
bắt bẻ lại bị bẻ lại: "Em gả cho gả cho ai?"
Mặt trầm xuống. "Nếu em gả cho , trói em lại, nhốt em trong phòng ngủ của !"
Tại sao lại nhốt trong phòng ngủ?
sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý của , khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Người xấu!"
Tuế Tuế mắng sai, đúng là: "Khốn kiếp!"
***
Hai người đến bệnh viện theo đường khác nên tốc độ nhanh hơn Mục Sơ Hàn.
Cho nên bốn người liền đụng nhau ở trước cổng bệnh viện.
Thấy Tuế Tuế, Cố Bảo Bảo vui mừng : "Tuế Tuế, ấy gạt chị, ấy mua bữa sáng cho chị!"
Tuế Tuế thấy khóe mắt dạt dào hạnh phúc, trong lòng có chút hâm mộ lại có chút sáng tỏ.
Hóa ra ấy lại dễ dàng vui vẻ hạnh phúc như thế. Thảo nào đến mấy người đàn ông đều thích ấy!
Quả thực đúng là tim phải mà!
ấy cười với Cố Bảo Bảo, lập tức bảo Mục Sơ Hàn: "Này, ở đây rồi, chúng ta cần vào nữa, muốn gì nhanh !"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn đều tò mò nhìn Mục Sơ Hàn.
ta khẩn trương, trề miệng mãi mà lại ra nổi từ.
"Em muốn gì thế nhóc?"
Rất ít khi thấy ta như vậy, chẳng lẽ là chuyện quan trọng? Mục Tư Viễn liền mềm giọng lại.
Nghe được xưng hô thân mật dùng khi còn bé, tâm tình khẩn trương của Mục Sơ Hàn biến mất, nước mắt lại chảy lộp bộp.
"!"
"Em , có mắng em ?"
Chương 157: Chỉ được cái bề ngoài
"Có phải em lại làm chuyện xấu gì rồi ?" Mục Tư Viễn kéo sang bên cạnh mình : "Đừng khóc, có gì em !"
Mục Sơ Hàn gật đầu, quyết định ra.
Bỗng nhiên cánh tay kia của bị ai đó giật lấy. ta còn chưa kịp ý thức được giọng của Trịnh Tâm Du vang bên tai.
"Sơ Hàn!" Trịnh Tâm Du khóc lóc kể lể chỉ trích: "Sao có thể làm như vậy?"
Mục Sơ Hàn đờ ra, những người khác cũng thế, rối rít nhìn Trịnh Tâm Du.
ta khóc : "Sơ Hàn, tôi coi là bạn, sao có thể bán đứng tôi?"
Bán đứng?!
nghi hoặc nhìn Trịnh Tâm Du. "Tâm Du, gì thế?"
ai biết ta gì.
Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn nhìn nhau, hiểu việc là thế nào.
Tuế Tuế lui ra bên, hai tay khoanh trước ngực, lời.
"Sơ Hàn."
Trịnh Tâm Du nức nở nhìn Mục Sơ Hàn. " làm gì còn muốn hỏi tôi nữa ư? Tôi hỏi , tại sao lại phải làm vậy? Làm vậy vui lắm sao?"
"Tâm Du...?"
Mục Sơ Hàn càng nghe càng hồ đồ, Mục Tư Viễn lên tiếng: "Tâm Du, rốt cuộc có chuyện gì, em cứ từ từ xem nào!"
"Còn gì để nữa?"
Trịnh Tâm Du lau nước mắt. "Sơ Hàn, tôi tin , việc trong nhà cho biết, tưởng rằng có thể nghĩ cách giúp tôi, vì sao, vì sao lại đến đồn cảnh sát tố cáo?"
Nghe xong, ai nấy đều ngẩn cả ra.
Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo thấy thể tin được. Tuế Tuế cười lạnh, cái đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lòi ra rồi!
Mục Sơ Hàn ngây dại.
Dù thế nào cũng nghĩ rằng Trịnh Tâm Du lại như thế!
Khoan hoàn toàn tố cáo, cho dù có cũng do ta chỉ dẫn thôi!
"Tâm Du... làm sao..."
quá kinh hãi, gần như năng lộn xộn. " lầm đó chứ... ..."
"Tôi cũng hy vọng là tôi sai!"
Trịnh Tâm Du cắt ngang: "Nhưng trừ ra ai khác biết, chẳng nhẽ người tốt cáo là tôi hay ba mẹ tôi sao?"
Mục Sơ Hàn lắc đầu. "Tôi biết là ai, nhưng người đó phải tôi, phải tôi..."
"Sơ Hàn!"
"Chuyện em vừa nãy muốn thẳng thắn với chính là chuyện này sao?"
Mục Sơ Hàn rùng mình.
", phải em tố cáo, phải em!"
lớn tiếng thanh minh nhưng thấy được tín nhiệm trong mắt !
", tin em?"
Mục Tư Viễn .
phải tin mà là do trước đây làm rất nhiều chuyện với Cố Bảo Bảo khiến khó mà tin được.
Cố Bảo Bảo thầm nhéo sau lưng .
cúi xuống thấy nhàng lắc đầu, ý bảo đừng kết luận nhanh chóng như thế.
hiểu ra nên : "Ở đây phải chỗ chuyện, chuyện này..."
"Sơ Hàn."
Song lời lại bị Trịnh Tâm Du cắt ngang. " dám làm mà dám nhận, tôi cũng có cách nào cả. Dù sao nhà tôi bây giờ thành ra như vậy, gì cũng vô dụng."
ta chậm rãi bước lùi về phía sau. "Mọi người về , ba mẹ tôi muốn gặp bất cứ ai cả."
Nghe ta , Mục Sơ Hàn dần tỉnh táo lại. nhìn nụ cười lạnh gương mặt Tuế Tuế, bất chợt hiểu ra lời ấy .
-- ta bảo tố cáo công ty ba mẹ mình chỉ vì phá hoại nghi thức đính hôn của và Bảo Bảo, cảm thấy ta làm vậy còn có nhân tính nữa ? --
Nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đây, nghe theo lời Trịnh Tâm Du làm những chuyện đó để rồi trở thành kẻ xấu xa trước mặt .
Thế còn Trịnh Tâm Du?
ta vĩnh viễn là công chúa trong mắt !
"Trịnh Tâm Du!"
Khi quyết định ra toàn bộ, lòng can đảm của cũng vọt lên. " đứng lại đó, chúng ta còn chưa xong đâu!"
Trịnh Tâm Du thấy vẻ mặt ngưng trọng của , trái tim run lên. Ban nãy ta đứng cạnh cửa sổ tầng thấy bọn họ. Lúc đầu ta hiểu vì sao bọn họ lại cùng nhau, nhưng lúc sau ta thấy Mục Sơ Hàn vừa khóc vừa chuyện với Tư Viễn, trong lòng ta liền hiểu được tám chín phần.
Làm sao ta có thể để Mục Sơ Hàn có cơ hội ra toàn bộ?
Làm sao ta có thể để mưu của mình vỡ lở?
Những trò hay với Cố Bảo Bảo chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Thế là ta bước nhanh tới ra oai phủ đầu. ta biết Mục Tư Viễn tin tưởng ta, bởi vì trong mắt , phải ta luôn là người tốt à?
Nhưng giờ xem ra Mục Sơ Hàn muốn rút củi dưới đáy nồi, ra tất cả những chuyện cả hai làm trước kia!
Sơ Hàn, muốn làm vậy đừng có trách tôi lòng dạ độc ác!
" còn muốn gì với tôi hả?"
ta cười gằn: "Có phải còn muốn đến chuyện Văn Hạo?"
ta cho Mục Sơ Hàn bất cứ cơ hội nào để , liên tục giành lời: "Sơ Hàn, tôi thực rất thất vọng, rất đau đớn về ." Nước mắt ta chảy lã chã.
" muốn ở cùng Văn Hạo, bảo tôi giúp đuổi Cố Bảo Bảo , tuy tôi giúp gì cả nhưng chí ít cũng ít lời tốt đẹp trước mặt Văn Hạo thay , vì sao còn đối xử với tôi như thế? giận vì tôi giúp sao?" ta chùi nước mắt, ra vẻ đau lòng: "Sơ Hàn, tôi với rồi, Văn Hạo thích Cố Bảo Bảo, chuyện này sao có thể miễn cưỡng, vì sao nghe chứ?"
Mục Sơ Hàn nhìn ta biểu diễn y như , tâm tình bành trướng đến cực điểm: "Trịnh Tâm Du, ..." run rẩy chỉ tay vào ta nên lời.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Mục Tư Viễn xanh mét.
"Đủ rồi!"
quát lên: "Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lập tức về nhà cho !"
Mục Sơ Hàn quay sang nhìn , căm phẫn, đau lòng, thất vọng, hối hận theo những giọt nước đảo quanh trong hốc mắt.
", mọi chuyện ta đều có phần! tin em hay tin ta?"
Mục Tư Viễn , ràng là tin !
Mục Sơ Hàn tức quá hóa cười. " được lắm Trịnh Tâm Du, tôi chờ xem còn có thể dối tới khi nào!"
quật cường lau dòng nước mắt, xoay người chạy nhanh.
"Sơ Hàn!"
Cố Bảo Bảo lo lắng gọi theo.
Cá tính của ấy trước giờ rất mạnh, tại tâm tình lại kích động như thế, sợ ấy làm ra những chuyện mất lý trí.
"Mặc kệ nó !"
Mục Tư Viễn kéo tay : "Chúng ta về thôi!"
"Làm sao mặc kệ được chứ!"
Tâm trí ấy vẫn còn rất trẻ con!
Cố Bảo Bảo đẩy ra. "Em xem ấy thế nào!" xong liền đuổi theo Mục Sơ Hàn.
Mục Sơ Hàn cứ chạy hết sức, chạy nhanh. cũng biết mình muốn chạy đâu. chỉ muốn trong lòng dễ chịu hơn chút.
Tình bạn bao nhiêu năm, lòng tin tưởng ta, làm sao ta lại có thể làm vậy với ?
Lần đầu tiên, cảm thấy mình quá ngu si. Nhiều lần cam tâm tình nguyện cho ta lợi dụng nhưng hề hay biết.
Nước mắt liền che mờ đôi mắt.
Trong lúc sơ ý liền đụng vào thanh chắn đường. Cơn đau lập tức truyền lên từ bắp chân, cánh tay bị ai đó kéo lại.
giọng nữ bên tai : "Sơ Hàn, em đừng chạy nữa, chân em bị thương rồi!"
quay lại nhìn mới biết người đuổi theo lại là Cố Bảo Bảo!
"Chị cút !"
"Tôi cần chị lo!"
"Chị mặc kệ em..."
Cố Bảo Bảo lớn tiếng : "Em băng bó vết thương xong rồi em muốn chạy đâu chạy, chị tuyệt đối mặc kệ em!"
"Tôi muốn! Chị cút !"
Nhưng ấy vẫn buông, còn hung dữ mắng : "Sơ Hàn, máu là của em, có cần chảy thay người khác ? Em cầm máu rồi sau!"
ấy kéo mạnh đến phòng khám cách đó xa.
Mục Sơ Hàn rơi nước mắt. "Ai cần chị quan tâm? Chị muốn chứng tỏ vĩ đại của chị sao? Chỉ với chút ân huệ nho này, đừng nghĩ rằng tôi thích chị."
Cố Bảo Bảo cười: "Chị cũng nghĩ nhiều như vậy, cho dù là gặp con chó bị thương đường chị cũng cứu nó!"
"Chị...!" Mục Sơ Hàn nghẹn lời.
Cuối cùng cũng lôi được tiểu thư này vào phòng khám.
***
May là vết thương sâu, bác sĩ chỉ xử lý chút là máu ngừng chảy.
Cố Bảo Bảo hỏi: "Bây giờ em có muốn về nhà ? Chị gọi taxi cho em nhé."
"Sao chị đối tốt với tôi như vậy?"
Mục Sơ Hàn oán hận hỏi. "Chị trách tôi hôm qua tố cáo nhà họ Trịnh khiến buổi tiệc đính hôn của chị được thuận lợi sao?"
"Sơ Hàn!"
Cố Bảo Bảo ngồi xuống bên cạnh ấy. "Những chuyện xảy ra ở công ty trước đây có phải do em làm hay chị biết. Nhưng chuyện hôm qua chị tin phải em làm!"
"Vì sao chị lại tin?" Mục Sơ Hàn khó hiểu, lạnh lùng nhìn .
cười nhạt: "Bằng trực giác. Chị tin trực giác của chị."
vỗ tay Mục Sơ Hàn: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá. Về nhà nghỉ ngơi ."
" cần chị quan tâm!"
ấy đẩy tay Cố Bảo Bảo, đứng lên ra ngoài.
Thấy vết thương của ấy nghiêm trọng lắm, Cố Bảo Bảo cũng đuổi theo sợ làm phiền ấy, đứng dậy ra ngoài cửa.
Mục Sơ Hàn chạy ra đường gọi chiếc taxi lại, cửa xe mở ra ấy vẫn còn ngoảnh lại nhìn Cố Bảo Bảo nhưng gì, sau đó lên xe mất.
***
Thấy Cố Bảo Bảo đuổi theo Mục Sơ Hàn, Trịnh Tâm Du cười lạnh trong lòng. ta xoay người chuẩn bị .
" đừng có !" Tuế Tuế tức giận gọi ta lại.
Bây giờ nhịn nổi nữa rồi.
từng gặp kẻ biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai biết xấu hổ đến mức như thế.
Trịnh Tâm Du nghi hoặc nhìn .
Nếu ta nhớ lầm, ta hoàn toàn biết trước mặt.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ta, Tuế Tuế chỉ cười lạnh: " đừng nhìn, biết tôi nhưng tôi lại biết !"
Mục Tư Viễn cau mày.
quản đến bọn họ quen nhau hay , muốn đuổi theo Bảo Bảo.
Tính tình Sơ Hàn quá kích động, xưa nay lại hợp với Bảo Bảo, sợ nó làm bị thương Bảo Bảo.
"Mục Tư Viễn, cũng đừng !"
Tuế Tuế vậy mà kéo lại.
"Bỏ ra!"
cũng muốn ở lại chơi mấy trò trẻ con với .
Tuế Tuế buông.
lạnh nhạt nhìn Trịnh Tâm Du rồi nhìn nghiêng sang Mục Tư Viễn. "Trịnh Tâm Du, tưởng những chuyện làm chỉ có mình biết thôi à?"
Trong lòng Trịnh Tâm Du chấn động.
Con mắt lạnh lùng dừng gương mặt Tuế Tuế, ta cố gắng tìm kiếm ký ức liên quan tới này.
Vẫn có!
Co ta khẳng định mình có bất cứ quan hệ gì với ấy, tâm trạng liền ổn định: " là ai? Vì sao lại lung tung vậy hả?"
"Tôi là ai cũng quan trọng!"
Tuế Tuế nhìn ta: "Quan trọng là khẳng định người hôm qua tố cáo nhà họ Trịnh các người là người khác?"
Lời thẳng vào trọng điểm, Mục Tư Viễn nhịn được quát lên: "Tuế Tuế, đừng lung tung!"
Ý tứ của ràng người tố cáo nhà họ Trịnh chính là nhà bọn họ sao?
thể tin được.
Tuế Tuế đếm xỉa đến , trừng mắt nhìn Trịnh Tâm Du: " Trịnh, tự xem nào!"
Sắc mặt Trịnh Tâm Du trắng bệch. Nhưng Mục Tư Viễn còn ở đây nên ta vẫn cắn răng cố nén: "Tôi rảnh hươu vượn với !" ta xong liền xoay người định .
" trúng tim đen rồi nên muốn chạy trốn à?"
Tuế Tuế lớn tiếng: " Trịnh, tôi khâm phục lòng can đảm vì đại nghĩa diệt thân của đó, tôi chỉ muốn hỏi, tố cáo công ty nhà mình có thể có lợi ích gì?"
Có thể có lợi ích gì?
Mục Tư Viễn khó hiểu, thấp giọng quát hỏi: "Tuế Tuế, chắc chắn như vậy phải có bằng chứng gì chứ?"
"Chứng cứ?"
Tuế Tuế cười lạnh: "Ban nãy Trịnh gấp gáp muốn giá họa cho Mục Sơ Hàn. chẳng lẽ còn chưa phải chứng cứ?"
bỏ Mục Tư Viễn ra rồi đến bên cạnh Trịnh Tâm Du. " Trịnh, tôi có thể cho biết, Mục Sơ Hàn hề dựa theo lời tố cáo công ty nhà ."
Trịnh Tâm Du nghe xong ngẩng lên trợn mắt nhìn .
Trợn mắt với sao chứ?
Có trợn vẫn phải : " đưa tư liệu cho Mục Sơ Hàn bị tôi xé ngay ở đồn cảnh sát rồi, ấy cầm gì để tố cáo đây?"
Mục Tư Viễn thể tin được, nhưng vì sao Tuế Tuế có thể ra nhiều chi tiết như vậy?
bước đến nghiêm túc nhìn Trịnh Tâm Du.
Trước ta có "vì đại nghĩa diệt thân" rồi tự tố cáo hay , chỉ muốn hỏi: "Tâm Du, lời ấy là ? Tại sao em lại bảo Sơ Hàn tố cáo?"
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du quay sang nhìn : " tin ta mà tin em?"
Tuế Tuế đón lời: "Bởi vì tố cáo của khiến ba bị bắt, muốn mượn cơ hội này để kéo ta rời khỏi bữa tiệc đính hôn, Trịnh Tâm Du, được lắm đó."
cười khẽ. "Bây giờ tốt rồi, mẹ cũng nằm viện, càng có nhiều cái cớ hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo ta khỏi Cố Bảo Bảo, có phải thấy... rất thoải mái, rất vui phải ?"
Mục Tư Viễn lắc đầu, khó có thể tin nhìn ta: "Tâm Du, ấy đều là ư?"
Trịnh Tâm Du gì.
Càng đến giờ phút này ta càng phải tỉnh táo, bằng làm sao chuyển bại thành thắng được?
lúc sau, ta ngước mắt nhìn Tuế Tuế, nở nụ cười: "Trí tưởng tượng của phong phú, bằng xem vì sao tôi lại muốn làm vậy ?"
ta tự tin vấn đề này có thể khiến Tuế Tuế cứng họng, đồng thời phủ định tất cả những gì trước đó.
Nhưng Tuế Tuế còn chưa kịp trả lời giọng nam bất chợt truyền đến.
"Con cho ba biết, con có làm như vậy !"
Gương mặt Trịnh Tâm Du sau khi nghe xong liền trắng bệch.
Mục Tư Viễn và Tuế Tuế quay đầu nhìn, người đàn ông đến đó là ba Trịnh!
Lúc này gương mặt ông nổi đầy gân xanh, trợn mắt nhìn con .
Ông vạn lần ngờ, ông chỉ tò mò bọn họ chuyện gì mà thôi, ngờ lại nghe được cuộc đối thoại như vậy.
"Ba... Ba..."
Trịnh Tâm Du nhanh chóng phủ nhận. " phải đâu, ta vu cáo hãm hại con, ta..."
"Vu cáo hãm hại ?"
Tuế Tuế càng tức giận có chỗ phát tiết. " bằng chúng ta tìm Mục Sơ Hàn đến đối chất. Dù sao và ấy xé rách da mặt với nhau, tưởng ấy giúp đỡ cho nữa sao? nằm mơ !"
Đối chất!
ta sững sờ.
này là ai?
Vì sao ta cứ cắn chặt vào ?
Nhưng chỉ phút lưỡng lự để ba Trịnh hiểu toàn bộ.
"Du Nhi à Du Nhi..."
Ông đau xót kêu lên. "Ba làm gì có lỗi với con để khiến con làm như vậy?"
xong, sắc mặt ông đột ngột cứng đờ, cánh tay ôm chặt lấy ngực rồi té xuống đất.
"Chú Trịnh!"
Mục Tư Viễn vội đỡ lấy ông, la lớn: "Tâm Du, mau gọi bác sĩ, mau lên!"
Tim ba Trịnh luôn được tốt, chậm trễ chút là cứu chữa nổi!
Trịnh Tâm Du hốt hoảng gật đầu, vội vàng chạy vào bên trong.
Tuế Tuế cũng phụ tay đỡ ba Trịnh.
Nhưng lúc này đôi tay mạnh mẽ khác lại vươn ra nhấc ba Trịnh lên cùng Mục Tư Viễn.
Khi thấy người đến, Mục Tư Viễn khỏi sửng sốt. "Tại sao... lại ở đây?"
Tuế Tuế cũng cảm thấy kỳ quái, đây phải là Thân Văn Hạo sao?
ta đến đây làm gì?
Thân Văn Hạo cười nhạt: "Chẳng lẽ tôi thể tới?"
Đúng lúc y tá đẩy giường cấp cứu ra, hai người vội nâng ba Trịnh lên, cũng kịp quá nhiều.
Ba Trịnh được đưa vào phòng cấp cứu.
Trịnh Tâm Du vẫn đứng trước cửa phòng cấp cứu, ta cũng thấy Thân Văn Hạo nhưng chủ động câu.
Có lẽ ta cho rằng chỉ đến tìm Cố Bảo Bảo.
Song lần này, Thân Văn Hạo lại đến bên cạnh ta, nhàng : "Đừng nghĩ lung tung, chú Trịnh có việc gì đâu."
Giọng của kéo theo ánh mắt của Mục Tư Viễn, sau khi Trịnh Tâm Du nghe xong lại có chút bất an mất tự nhiên.
Mãi sau ta mới để mình phát ra tiếng: "Em sao, . Vừa rồi cám ơn !"
Thân Văn Hạo mà : " ở lại cùng em, chẳng lẽ em lại muốn từ chối?"
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du kỳ quái ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, biết nên cái gì.
Chương 158: Hiểu ra
Tuế Tuế nhìn bọn họ là lạ. Thân Văn Hạo kia phải thích chị Bảo Bảo sao? Giờ lại ở cùng người phụ nữ xấu xa Trịnh Tâm Du này có gì tốt? Nhưng chuyện chẳng liên quan đến mình nên ấy liền bỏ ra ngoài. Đến cổng lại thấy Cố Bảo Bảo đến bệnh viện. ấy cười kéo tay Cố Bảo Bảo: "Chị Bảo Bảo, ban nãy chị đến xem, cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đó!"
Trông thấy nụ cười tinh nghịch của ấy, Cố Bảo Bảo cũng cười: "Em gì thế? Đuôi hồ ly nào?"
Tuế Tuế hầm hừ. " chỉ cái đuôi bị lộ ra mà ta còn làm ba mình tức đến mức ngất xỉu!" ấy liền kể lại tỉ mỉ việc xảy ra cho Cố Bảo Bảo.
Thực có chuyện như vậy?
Cố Bảo Bảo kinh ngạc. ngờ Trịnh Tâm Du lại làm thế! Hai người vừa vừa lúc đến hành lang thông tới phòng cấp cứu.
Cố Bảo Bảo nhìn thấy người đứng bên cạnh Trịnh Tâm Du cũng sững sờ: "Văn Hạo?"
Sao ấy lại ở đây?
Thân Văn Hạo mỉm cười nhìn nhưng đến bắt chuyện như mọi khi. Trước kia dù gặp ở đâu cũng đến tùy tiện gì đó cùng . Có lẽ hôm nay chắc ấy thấy Tư Viễn cũng ở đây nên làm vậy.
Cố Bảo Bảo cũng mỉm cười lại với , ngồi xuống bên cạnh Mục Tư Viễn, giọng : "Sơ Hàn hẳn về nhà, lát nữa thăm em ấy ."
Mục Tư Viễn gật đầu , lồng chặt bàn tay với bàn tay .
cũng thêm, chờ tin tức từ phòng cấp cứu cùng với . Nhưng những lời Tuế Tuế mới mực quay cuồng trong đầu . Nếu Trịnh Tâm Du làm ra chuyện như vậy chỉ vì để Tư Viễn rời khỏi bữa tiệc đính hôn khiến đau lòng buồn bã liệu có phải có chút khó hiểu ? Liệu ta còn có mục đích gì khác?
Ý nghĩ này khiến lo lắng. Thương tổn , sợ, chỉ sợ thương tổn đến Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Trong lúc vô ý lại thấy hàng lông mày rủ xuống của Mục Tư Viễn nhíu chặt. Có phải cũng buồn phiền chuyện gì đó?
Nếu những lời của Tuế Tuế là nó gần như đánh đổ hoàn toàn Trịnh Tâm Du trong lòng , có phải ... rất buồn ?
Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đẩy cửa ra, mọi người liền vội vã kéo đến.
"May là được cấp cứu kịp thời." Bác sĩ thở dài. "Nhưng bệnh nhân thể chịu thêm điều gì kích động nữa, mọi người nên chú ý!" Ông ta xong liền nhìn Trịnh Tâm Du: " đến phòng làm việc của tôi chuyến, có số việc tôi muốn bàn giao cho ."
Trịnh Tâm Du gật đầu theo bác sĩ.
Thân Văn Hạo với Mục Tư Viễn: " và Bảo Bảo về trước , ở đây có tôi rồi."
Tuế Tuế khó hiểu. "Thân Văn Hạo, làm sao thế? rất thân quen với Trịnh Tâm Du à?"
Thân Văn Hạo mỉm cười: "Đúng là rất quen. là bạn học chung thời Đại học với ấy hồi còn ở Pháp!"
Bạn học thời Đại học?
Tuế Tuế bĩu môi, tôi thấy là người thời Đại học có! Có điều chuyện này liên quan gì đến ấy, ấy cũng thêm.
Tuế Tuế cũng cảm thấy kỳ quái Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo đương nhiên càng nghi hoặc hơn. Song đây là bệnh viện, Trịnh Tâm Du có thể ra bất cứ lúc nào nên bọn họ ai hỏi gì cả.
"Vậy được rồi." Mục Tư Viễn vỗ vai ta: "Ở đây giao cho , có chuyện gì gọi điện báo cho tôi."
Nghe vậy, Thân Văn Hạo nheo mắt, cho ý kiến.
Lúc này, các y tá đẩy ba Trịnh ra. Thuốc gây mê vẫn còn công hiệu nên ông ấy vẫn trong tình trạng ngủ mê.
Mục Tư Viễn nhìn thoáng qua rồi kéo Cố Bảo Bảo ra ngoài. Do có nghi vấn trong lòng nên Cố Bảo Bảo thấy yên lòng, quay đầu lại nhìn thấy Thân Văn Hạo cũng nhìn .
Hai cặp mắt nhìn nhau, nở nụ cười nhạt, dường như với -- yên tâm --!
--- bảo vệ em, vĩnh viễn bảo vệ em! Tuy có thể bên cạnh em nữa, nhưng em vĩnh viễn nhận được lời chúc phúc của ! ---
Những lời trước khi rời khỏi phòng tiệc tối đó đột nhiên lên trong đầu.
như hiểu ra nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu tin, theo bước chân Mục Tư Viễn ra khỏi bệnh viện.
Ngồi xe, tưởng đồng ý với ý kiến ban nãy thăm Sơ Hàn nên xe đến biệt thự nhà họ Mục. Tuy nhiên lại lái xe về biệt thự của bọn họ.
"Ba, mẹ!" Vừa xuống xe hai đứa bé chạy ra.
Mục Tư Viễn ngồi xổm xuống ôm chúng, sau đó : "Hôm nay ba phải làm việc trong thư phòng, các con đừng tới quấy rầy ba nhé được ?"
" Tư Viễn..."
quay lại khẽ cười với : "Lát nữa ăn cơm gọi ."
Nhạc Nhạc chu miệng nhìn mẹ: "Ba, vui!"
Hoan Hoan cũng gật đầu: "Ba bảo hôm nay là cuối tuần nên chơi với chúng con mà, lẽ nào ba quên rồi ạ!"
" đâu."
Cố Bảo Bảo . "Ba thấy các con biết vui mừng cỡ nào đâu. Nhưng hôm nay ba bận công việc cho nên mẹ chơi với các con nhé được ?"
Có mẹ chơi cùng rất vui!
Hoan Hoan Nhạc Nhạc cực kỳ thỏa mãn.
" thôi mẹ." Nhạc Nhạc kéo đến vườn hoa.
Ở góc của vườn hoa, Mục Tư Viễn dặn người giúp việc tạo ra sân bóng cỡ có thể sử dụng.
Nhạc Nhạc chạy phía trước, tung chân đá trái bóng lên cao!
" phải như thế!" Hoan Hoan lập tức uốn nắn. "Em đá cao như thế làm sao bóng vào gôn được?"
Nhạc Nhạc gãi tai, chủ động nhặt trái bóng về đặt dưới chân , sau đó cực kỳ khiêm tốn :
" ơi, làm mẫu!"
Trông thấy bộ dạng học hỏi của bé, Cố Bảo Bảo khỏi buồn cười. Nhưng giữa mi tâm vẫn tích tụ lo lắng.
Có làm việc ? Hay do tâm tình tốt nên muốn ở mình?
nhìn lên hướng thư phòng, trong lòng nặng trĩu.
Đá bóng cho tới giữa trưa, cả người hai đứa trẻ đều đầy mồ hôi. Cố Bảo Bảo liền cho chúng tắm.
chuẩn bị bảo Hoan Hoan lên gọi ba xuống ăn cơm người giúp việc lại cho biết: "Thiếu phu nhân, tiểu thư đến!"
Sơ Hàn? !
phải chân ấy bị thương à? Sao ấy còn đến?
ra phòng khách, Nhạc Nhạc cũng theo, vừa thấy Sơ Hàn lập tức to: "Người xấu, lại đến ức hiếp mẹ!"
Bé chạy vượt lên trước Cố Bảo Bảo, vỗ ngực : "Đánh ngã tôi !"
Mục Sơ Hàn im lặng nhìn bé.
"Nhạc Nhạc!"
Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ ôm bé: "Đây là Sơ Hàn, con phải lễ phép chứ!"
"Người xấu, lễ phép!" Nhạc Nhạc cãi lại.
Cố Bảo Bảo tranh với bé mà : "Vậy con giúp mẹ xem mặc quần áo xong chưa được ? Mẹ và Sơ Hàn chuyện lúc rồi chúng ta ăn cơm!"
Vậy cũng được!
Nhạc Nhạc là đứa bé ngoan, mẹ dặn bé làm theo!
Nhìn bé rồi, Cố Bảo Bảo mới đưa mắt nhìn Mục Sơ Hàn:
"Trẻ con chuyện vô tâm, em đừng để trong lòng."
"Đứa bé còn mà biết bảo vệ chị rồi." Trong giọng ấy chất chứa hâm mộ như có như .
Cố Bảo Bảo cười vui vẻ: "Sơ Hàn, chúng chính là toàn bộ cuộc sống của chị. Cảm giác này em hiểu chứ?" xong mới thấy buồn cười. Sơ Hàn còn chưa làm mẹ nên chưa thể hiểu được!
lập tức đổi giọng: "Sau này em làm mẹ rồi em hiểu thôi!"
Mục Sơ Hàn nhìn . "Cố Bảo Bảo, chúng là toàn bộ cuộc sống của chị, vậy còn tôi?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, cũng ngờ ấy lại hỏi vấn đề như thế.
Tiếp đó, cười nhạt: "Sơ Hàn, chúng ta lớn lên từ với nhau, trước đây chị bám theo Tư Viễn thế nào em cũng thấy. Chị từng coi việc được ở bên ấy là mục tiêu sống của mình, nhưng sau khi sinh chúng ra, ý nghĩ của chị thay đổi."
phải vì có được tình của , cũng phải vì thấy mục tiêu này cách nào thực mà là nó xảy ra thay đổi vì lý do nào cả.
"Chị quý trọng mọi thứ chị có nay, nhưng nếu bảo chị dùng con cái để trao đổi, chị tuyệt đối đồng ý."
Thấy được chân thành trong mắt , Mục Sơ Hàn có chút bối rối. Đối mặt với thẳng thắn của Cố Bảo Bảo, ấy ngược lại giống như tiểu nhân!
"Ai muốn nghe những điều này chứ!"
ấy đứng dậy. "Tôi tới là muốn gặp !"
Cố Bảo Bảo nhíu mày. "Sơ Hàn à, em... hình như tâm tình được tốt! Bây giờ em lên ..."
" sao cả!"
ấy sợ gì chứ? Dù sao ấy cũng đến để ràng mọi chuyện với !
"Mẹ."
Lúc này, hai đứa bé chạy ra, Hoan Hoan hỏi: " Sơ Hàn tìm ba có chuyện gì vậy ạ? phải ba để ai làm phiền ba sao mẹ?"
"Có lẽ là bàn chuyện công việc thôi con!" nhanh chóng trả lời để chúng cảm thấy bị đối xử khác biệt. Hơn nữa cũng biết bọn họ chuyện mất bao lâu nên dắt chúng ăn: "Để mẹ ăn cơm trước cùng các con nhé?"
"Vâng ạ!" Hoan Hoan gật đầu.
Nhạc Nhạc đảo mắt: "Chúng con ăn... cùng mẹ!"
Thằng nhóc tinh quái hay lấy lòng nhất!
bẹo má Nhạc Nhạc, bật cười.
***
Mục Sơ Hàn vào thư phòng liền thấy Mục Tư Viễn đứng cạnh cửa sổ, trong tay lắc lư ly rượu.
", sao xuống ăn cơm với Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà lại ở đây uống rượu giải sầu?"
giống với trước kia!
Đối với việc bất thình lình xuất , Mục Tư Viễn cũng kinh ngạc.
quay người lại, nét mặt đó giống như biết tới và chờ vậy.
"Muốn gì với ?"
Mục Sơ Hàn ngồi xuống. "Em muốn rất nhiều mà biết bắt đầu từ đâu!"
Mục Tư Viễn im lặng để tự suy nghĩ.
lúc sau ấy thay đổi tư thế ngồi rồi mới : "Bắt đầu từ ngày Trịnh Tâm Du bảo em tố cáo công ty Hằng Mỹ !"
Mất khoảng thời gian rất lâu mới hết được toàn bộ việc.
Với đây quả là quyết định khó khăn. Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, đón xe về nhà vẫn chưa có can đảm ra quyết định. Về đến nhà, vết thương ở cẳng chân lại nhức nhối, buộc phải ngồi yên sofa.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nhìn lên bàn trà cạnh đó.
Đây là bàn trà rất trưng bày cái đèn rất lớn nên bị bỏ quên rất nhiều năm. Khi đánh giá lại cái bàn trà, chợt nhớ ra bên trong bàn trà còn có gì đó. Thế là, kéo ngăn tủ lấy ra cái hộp sắt hình trái tim.
Lúc đó mới mấy tuổi? Năm tuổi, Cố Bảo Bảo bảy tuổi, còn ?
cậu bé mười tuổi.
Khi đó, trong cuộc sống của bọn họ còn chưa xuất Trịnh Tâm Du.
còn nhớ đó là ngày sinh nhật của Cố Bảo Bảo.
Tại sao lại biết? Bình thường còn lâu mới quản ngày sinh nhật của con đầu bếp!
Đơn giản là trước đó, ngày nào Cố Bảo Bảo cũng ngồi ở cầu thang chờ tan học.
Khó khăn chờ đợi được nhưng cũng nhất định chuyện với ấy. Khó khăn để cũng nhất định nghe lọt.
Cuối cùng vào ngày đó, Cố Bảo Bảo kéo lại, như van lơn: " Tư Viễn, ngày mai ba em làm chiếc bánh sinh nhật siêu ngon cho em, nhất định phải đến thử nhé?"
Bây giờ nghĩ lại, Hoan Hoan thông minh như thế phải có đạo lý.
Xem , Cố Bảo Bảo bảy tuổi phải biết dùng những lời ngắn nhất để bày tỏ ý tứ nhiều nhất sao?
ấy vậy cũng biết mai là sinh nhật ấy.
Bên ngoài tỏ ra xa cách nhưng lén lút phát , lúc tối tìm kiềm gì đó ở trông đống quà tặng chất đống ở nhà. Đây đều là quà tặng khi người khác đến thăm ba mẹ mang tới, rất nhiều hộp còn chưa bóc đều để hết ở đó.
trốn trong góc , thấy lôi ra cái hộp sắt hình trái tim màu hồng. Sau đó, lại lấy con thiên nga bằng thủy tinh, bọc kỹ nó lại bằng vải lụa màu đỏ rồi cẩn thận đặt vào trong hộp.
rất ghen tỵ bởi chính là công chúa trong nhà nhưng vào sinh nhật chưa bao giờ tặng quà cho cả!
thề rằng ngày mai nhất định phá hoại! Cho nên tối ngày hôm sau lặng lẽ theo đến căn nhà của Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo thấy liền thân thiết kéo tay : "Sơ Hàn, em cũng tới làm chị rất vui! Chúng ta cùng ăn bánh ga tô !"
hừ tiếng. cần ăn bánh ga tô, đến là để chờ lúc lấy ra món quà kia. Khi giây phút ấy đến, Cố Bảo Bảo còn chưa kịp vui mừng giật lấy cái hộp, lớn giọng khóc toáng.
Cố Bảo Bảo sợ hãi, luôn miệng : "Sơ Hàn, em cầm , em cầm ."
Nhưng cần cái hộp sắt màu hồng ấy sao?
, phải. Chiếc hộp cầm về tối đó bị ném lên ghế sofa ở phòng khách.
Về sau Cố Bảo Bảo thấy được còn đau lòng với : "Sơ Hàn, em giữ nó giúp chị nhé?"
thấy ấy phiền nhiễu nên tiện tay bỏ vào trong bàn trà mới khiến Cố Bảo Bảo nữa.
Mở cái nắp ra, con thiên nga bằng thủy tinh vẫn còn đó. Điều khiến người ta kinh ngạc là bên trong đó còn có tấm hình. Hơn mười năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên phát ra trong này có tấm hình.
cầm lên xem, hình là ba đứa bé, và còn cả Cố Bảo Bảo cùng vây xung quanh chiếc bánh ga tô!
Tấm ảnh chắc là do Cố Bảo Bảo lén bỏ vào.
Nhiều năm qua , viền mép tấm ảnh ố vàng.
ấy nhất định rất thích món quà tặng, do bản thân cách nào giữ nó nên đặt tấm ảnh vào coi như thay thế ấy có được nó.
Mà về sau do bận bài vở nên còn chúc mừng sinh nhật ấy nữa.
Tiếp đó Trịnh Tâm Du xuất , ấy liền bị ném ra khỏi thế giới của .
Nếu phải ấy luôn cố gắng đuổi theo bước chân của duyên phận giữa ấy và nhất định sớm đứt đoạn.
, như vậy là đúng.
như bất chợt hiểu ra, nếu hai người có duyên dù là ai cũng thể cản trở...
thực rất buồn cười, vô cùng buồn cười...
"Những gì em muốn , em hết rồi."
lấy từ trong túi ra bao thuốc, rút điếu rồi châm lửa.
Hút xong điếu, mới tiếp tục : ", muốn trách em trách ."
Mục Tư Viễn nhìn . "Em ra ngoài , muốn yên lặng lúc."
gật đầu đứng dậy, bỗng : ", em muốn hỏi , đường về Cố Bảo Bảo có trách ?"
Mục Tư Viễn trả lời.
cười nhạt: " nghĩ chị ấy trách , đúng ?"
Câu này rất kỳ lạ khiến Mục Tư Viễn phải nhìn về phía . "Em có ý gì?"
lắc đầu. "Em cũng biết. Nhưng chị ấy với em, Hoan Hoan Nhạc Nhạc là toàn bộ sinh mạng của chị ấy, em có cảm giác trong đó có vị trí của nữa." xong, ấy cười rồi mới ra khỏi thư phòng.
Nhìn Mục Sơ Hàn lái xe , Nhạc Nhạc "cũng" kêu tiếng. "Người xấu rồi!"
Sau đó bé khéo léo với Cố Bảo Bảo: "Con gọi ba, ăn cơm!" Bé xong chạy nhanh lên lầu, Cố Bảo Bảo gọi cũng được.
Bé đứng ở cửa thư phòng, thò đầu vào thăm dò: "Ba ơi!"
Thấy Mục Tư Viễn ngồi phía sau bàn nhìn qua, bé lập tức chạy đến lao vào lòng ba.
Mục Tư Viễn cười, thích nhảy kiểu này chỉ có Nhạc Nhạc của thôi!
xoa nắn gương mặt mũm mĩm của bé, dịu dàng hỏi: "Con đến tìm ba làm gì vậy?"
Nhạc Nhạc nháy mắt to trả lời: "Ăn cơm ạ!"
"Ăn cơm vội!"
Mục Tư Viễn ôm chặt bé, Nhạc Nhạc kỳ quái: "Ba ơi, ba muốn kể chuyện à?" Chỉ có lúc kể chuyện ba mới ôm bé như thế.
"Ừ, kể chuyện. Nhưng phải ba kể, hôm nay Nhạc Nhạc kể cho ba nhé được ?"
"Kể chuyện gì ạ?" Nhạc Nhạc kỳ quái.
Trong đôi mắt của Mục Tư Viễn thoáng lên chút đau đớn. "Kể cho ba nghe về chuyện của con và mẹ khi còn ở Mỹ có được ?"
Last edited by a moderator: 15/11/15