1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Thái tử gia thiên tài


      Chỉ chốc lát, nơi cổng chính dần dần yên ổn lại, Cố Bảo Bảo cũng bình tâm trở lại, cảm giác mình tức cười.

      nhận ra , phải là điều mong đợi hay sao?

      Có lẽ, rơi lệ chỉ vì tức cảnh sinh tình thôi, trước đây khi còn mập cũng chưa từng thấy cư xử cẩn thận che chở với minh tinh kia như hôm nay, nửa cũng có.

      Nhưng, giữa bọn họ phải chấm dứt rồi sao? Vì cái gì còn để tâm những cái này?

      Xóa nước mắt mặt, đeo kính đen lên, sửa sang lại quần áo rồi bước vào tòa nhà.

      Bộ hậu cần gồm ba người, chủ quản, tên Tiểu Lam với .

      Công việc của là mỗi ngày kiểm tra số lượng tiêu hao thặng dư, lập ra kế hoạch mua sắm, mặt khác nếu các bộ môn khác trong công ty cần thứ gì, cũng thuộc phụ trách mua sắm của .

      Tiểu Lam chịu trách nhiệm sắp xếp hội nghị và phân phối nhân công, nhìn như đơn giản nhưng công việc cực kỳ vặt vãnh, làm cho hai đều cực kỳ bận bịu.

      Giống như bây giờ, và Tiểu Lam tranh thủ nhàn rỗi uống cà phê trong phòng làm việc, có lẽ đây là lần đầu tiên thư giãn trong cả tuần đầu tới đây làm.

      "A, mệt đấy." Tiểu Lam vừa vặn cổ, vừa than phiền, "Mấy vị đứng đầu công ty đúng là keo kiệt, tuyển thêm nhiều người chết à!"

      Mấy ngày nay hội nghị rất nhiều, làm mệt chết, Cố Bảo Bảo cười thản nhiên.

      Bộ hậu cần này so với sử dụng trước kia nhiều hơn rồi!

      , sao lại nhớ tới ! lắc đầu, buộc bản thân đè nén tư tưởng.

      Tiểu Lam uống hụm cà phê, lo lắng : "Bây giờ hai giờ rồi, ông trời ơi, lúc nào xảy ra chuyện cũng được, ngàn vạn lần đừng xảy ra vào hôm nay nha!"

      Bộ dạng hốt hoảng của làm Cố Bảo Bảo trong lòng khẽ động, "Tiểu Lam, em sao thế? Sao mà khẩn trương vậy!"

      "Chị biết à!" đẩy đẩy kính mắt, "Họp ban giám đốc lúc ba giờ chiều, người chủ trì là thái tử gia, nghìn vạn lần thể qua loa!"

      "Thái tử gia?"

      "Đúng vậy!" Tiểu Lam nhìn bốn phía, sau khi xác định có ai, mới thần thần bí bí với : "Chính là đứa con trai biết mẹ là ai của tổng giám đốc, là thiên tài nhi đồng siêu cấp đó, tổng giám đốc có ý cho cậu bé ấy tiếp nhận công ty, cho nên từ bây giờ cho cậu ấy thử chủ trì họp ban giám đốc rồi. Đây chính là bồi dưỡng sớm đó!"

      ấy là... Hoan Hoan sao?

      Nhất định là vậy rồi, năm năm qua hề có được chút tin tức gì là kết hôn sinh con cả.

      "Tiểu Lam!" Cố Bảo Bảo hỏi: "Em có phải Hoan... thái tử gia mình chủ trì cuộc họp?" có tổng giám đốc ở bên cạnh sao?!

      "Rất kinh ngạc phải ," Tiểu Lam rất hiểu kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe tin này, "Yên tâm, lâu sau chị quen thôi mà. Khoan hãy , thái tử gia mặc dù còn , mới bắt đầu chủ trì cuộc họp đúng là có hình có dạng đó!"

      rồi, liền ôm lấy mấy thứ ra ngoài.

      Nhưng còn chưa ra khỏi phòng làm việc lại nghe Cố Bảo Bảo gọi : "Tiểu Lam, chờ !"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Bắn cà phê



      "Còn việc gì sao chị?" quay đầu lại hỏi liền thấy Cố Bảo Bảo gật đầu, "Tiểu Lam, thấy em mệt vậy nên chị muốn gúp em ấy mà."

      Tiểu Lam cười, lập tức lại do dự: "Cũng được, cám ơn chị. Nhưng em đúng lúc lại... Quên sắp xếp công nhân vệ sinh chưa tới."

      "Chị giúp em làm cho." Cố Bảo Bảo chút nghĩ ngợi lên tiếng, kỳ thực sớm lưu ý, thiếu công nhân làm vệ sinh.

      Người vệ sinh trong hội nghị cần đứng bên ngoài phòng họp, đúng giờ vào thêm cà phê, trà hoặc thay gạt tàn thuốc, công việc đúng là nhàm chán.

      Nhưng đối với Cố Bảo Bảo lúc này mà , có việc gì có thể so sánh được với việc này, bởi lúc ba giờ họp hội nghị, có thể gặp được Hoan Hoan của .

      Sau khi Tiểu Lam những thứ đơn giản với xong, cuộc họp bắt đầu.

      nhanh chóng bưng cà phê đẩy cửa vào phòng họp.

      Mặc dù biết có ở đây, vẫn cúi đầu, lo lắng sợ vài người lão thành của ban giám đốc nhận ra.

      Luân phiên đưa cà phê, còn cốc cuối cùng đưa tới vị trí tổng giám đốc, tay hơi run làm cà phê bắn lên bàn hội nghị, vừa ngẩng lên muốn trông thấy được bóng dáng đứa con trai hằng nhung nhớ. Nhưng mà, làm thế nào cũng nghĩ tới đó lại là...

      Đập vào mắt phải bóng dáng tưởng niệm, mà là...

      , Mục Tư Viễn! ngồi ngay ngắn ghế.

      Có lẽ cảm thấy ánh mắt người nhân viên này có hơi khác thường, Mục Tư Viễn đưa tới cái nhìn lạnh lùng, cả người Cố Bảo Bảo run lên.

      "Hoa" ( thanh), cốc cà phê nóng hổi trong tay văng hết lên người .

      "Shit!" nghe được tiếng chửi hết sức quen thuộc, trong lòng khẩn trương, nhất định nhận ra mất...

      Lũ lượt những giọng trong nháy mắt ngăn ra, "Mục tổng, sao chứ!"

      "Mục tổng, có nóng vậy?"

      bị người trong phòng họp đẩy ra, trong đó chắc là thư kí phụ trách ghi chép, quản lý bộ môn đều nhao nhao hỏi có sao ...

      Tóm lại là có chỗ cho đặt chân.

      Vậy phải là tốt sao?

      Cố Bảo Bảo tỉnh táo lại, xoay người ra khỏi phòng họp.

      "Được rồi, tôi sao!" Mục Tư Viễn phất tay cho mọi người, quay lại nhìn thư kí: " gọi tiểu thiếu gia , cuộc họp sắp bắt đầu rồi!"

      Chốc lát sau cửa phòng họp bị đẩy ra, tiểu thiếu gia Mục Hà Hoan trong miệng bước trầm ổn vào phòng họp.

      "Chào mọi người!"

      Cùng lúc cậu bé lên tiếng, những người có chức vị thấp hơn Mục Tư Viễn đều dồn dập đứng dậy, nhất tề cúi đầu chòa cậu bé còn chưa cao tới lưng mình này: "Chào tiểu thiếu gia!"

      Mục Hà Hoan với khuôn mặt nhắn đẹp trai cười tự tin, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mục Tư Viễn, mười phần phấn khích tuyên bố: "Bây giờ chúng ta bắt đầu họp!"


      Chương 10:Nhớ , rất tức giận



      Sau khi kết thúc hội nghị, thời gian tiếp đó là Mục Hà Hoan tiếp thu hướng dẫn của người cha tổng giám đốc.

      Lúc này, cậu bé ngồi đối diện Mục Tư Viễn, vô cùng nghiêm túc lắng nghe: "Hôm nay sau khi con ra vấn đề, nên tham luận nhanh như thế. Con phải giữ vững thời gian im lặng càng dài, đối phương lại càng biết con bài chưa lật của con!"

      Mục Hà Hoan gật đầu, mặc dù hết sức áp chế, bé vẫn nhịn được ngáp cái.

      "Ba, con xin lỗi!" Bé vội vã giơ tay lên bưng kín cái miệng nhắn.

      Mục Tư Viễn nheo mắt, thấy khuôn mặt bé kia tràn đầy vẻ mệt mỏi, bé mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi mà thôi.

      Lòng nhũn lại, vươn tay ra: "Tới đây."

      "Ba!" Mục Hà Hoan mặt mày hớn hở nhào vào lòng cha.

      Bé thích vùi đầu trong lòng ba thế này, ấm áp.

      "Hôm nay ở trường thế nào?" Mục Tư Viễn nhìn đôi mắt sáng rỡ của cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng.

      "Hôm nay bọn con tới liên nghị (quan hệ hữu nghị) với trường quý tộc Nam Giao." Mục Hà Hoan đáp.

      Trường quý tộc Nam Giao, phải là... nhà Công Tôn Diệp đó sao!

      Trong đầu Mục Tư Viễn dần dần lên những bóng hình mơ hồ, từng cái , những chuyện qua...

      "Ba!" Con trai bỗng thần bí cắt đứt , "Con cảm thấy kỳ quái, thực rất kỳ quái!"

      Khó hiểu ngồi thẳng dậy trong lòng ba, "Hôm nay lúc con chơi ở trường quý tộc đó cứ cảm thấy có người theo con, nhưng mà lúc con ngoảnh lại chẳng thấy ai cả!"

      Kỳ quái? Mục Tư Viễn trầm mặt xuống: "Hoan Hoan, con có phải lại xem trộm phim kinh dị hả?"

      Cái này, cái kia... Mục Hà Hoan cúi đầu xuống, bé đúng là có coi trộm phim hoạt hình quỷ hút máu!

      "Về nhà," theo giọng ba giận giữ vang lên, bé bị đẩy ra khỏi cái ôm ấm áp: "Viết trăm lần từ đơn tiếng mới được ăn cơm!"

      "Vâng." Bé buồn buồn đáp tiếng, làm sai là phải chịu phạt, bé dám nhiều lời, ngoan ngoãn ra khỏi văn phòng.

      "Tổng giám đốc," Chốc sau, thư kí tới cầm chiếc áo sơ mi mới, " có muốn đổi cái áo khác ?"

      Mục Tư Viễn ngừng lại, gương mặt trước mắt chợt thay đổi, mắt mang theo lệ, thút thít hỏi: " Tư Viễn, em có cố ý đổ nước trái cây vào người , ai bảo để ý tới em?... ghét em đến vậy sao? Em có chỗ nào tốt chứ? cho em biết, em sửa mà..."

      "Shit!" giận dữ, vung tay ném văn kiện lên bàn.

      Sao lại nhớ tới , muốn nhớ, vĩnh viễn !

      "Tổng giám đốc?!" Thư ký lại càng hoảng sợ.

      "Ra ngoài , đổi!" thấp tiếng tức giận, "Cho người nhân viên tay chân vụng về kia cút luôn !"

      "Vâng, vâng!" Thư kí vội vã lui ra ngoài, e sợ cơn giận lây sang.

      "Choang..." Vừa mở kia ra nghe thứ gì đó rơi vỡ, thư kí nhăn mặt, vội vã đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, "Alo, alo, là Trịnh sao? Tôi đây, tôi là thư kí của Mục tổng, Mục tổng muốn gặp , hi vọng hôm nay có thể tới chuyến!"

      Có được câu trả lời thuyết phục của bên kia, thư kí thở dài hơi.

      Theo như kinh nghiệm, lúc mà tổng giám đốc bực bội, chỉ cần tìm Trịnh tới là được, những tiểu lâu la như các đây bị "liên lụy".

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Lại có thể đụng phải ta




      "Chị Cố!" Tiểu Lam hấp tấp chạy vào phòng làm việc, lại thấy Cố Bảo Bảo đột nhiên quay người lại lấy tay lau mặt.

      "Sao vậy? Tiểu Lam?" nhanh chóng quay người qua, mỉm cười.

      Thé nhưng nước mắt khóe mắt vẫn còn rất ràng.

      Tiểu Lam ngồi xuống bên cạnh , thấp giọng : "Chị Cố, chị biết rồi à?"

      Cố Bảo Bảo sửng sốt: "Biết cái gì?"

      Tiểu Lam cũng sững sờ, ra ấy còn chưa biết, vậy vì sao lại khóc chứ?

      "Biết cái gì vậy? Tiểu Lam?" Thấy bộ dạng hấp tấp chạy vào của ấy, nhất định là có chuyện gì gấp! Tim Cố Bảo Bảo như treo họng, "Tiểu Lam, em mau cho chị biết !"

      Tiểu Lam xấu hổ nhìn , "Chị Cố, đều tại em tốt, cho chị thay thế cái người nhân viên kia, tổng giám đốc ..."

      cũng tin được những lời mà vừa này thư kí tổng giám đốc với , nhưng mà, lại thể lại cho Cố Bảo Bảo.

      "Tổng giám đốc cho chị tiếp tục làm nữa."

      Cái gì!

      Cố Bảo Bảo hoảng sợ ngẩn ngơ, chỉ vì cẩn thân hắt cà phê lên người ? Trước kia có võ đoán với hung ác khắc nghiệt như thế a!

      Mấu chốt là mất công việc này, làm sao có cơ hội gặp Hoan Hoan nữa đây?!

      "Chị Cố, em xin lỗi," Tiểu Lam ở bên tự trách, "Đều tại em ràng tình huống, vốn cuộc họp hôm nay là tổng giám đốc với thái tử gia..."

      "Em cái gì?" Cố Bảo Bảo kinh ngạc, " ra hôm nay Hoan... Thái tử gia cũng tới?"

      "Đúng vậy, " Tiểu Lam gật đầu, "Về sau em lại thay chị mang cà phê vào cho thái tử gia."

      Cố Bảo Bảo hối hận thôi, sau chuyện cốc cà phê ấy, vì sao, vì sao tiếp tục làm công tác của nhân viên nữa chứ?

      Vì sao lại nghĩ Tiểu Lam lầm, Hoan Hoan căn bản tới chủ trì cuộc họp đây!

      " được!" đứng bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lam ra khỏi phòng.

      "Chị Cố, chị đâu vậy?"

      "Chị tìm tổng giám đốc," cắn môi, "Chị thể... thể mất công việc này!" rồi bước nhanh hơn.

      mạch tới chỗ cầu thang máy, cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa nghĩ tới lại gặp lần nữa, rồi chuyện, lại phải là mình nữa.

      Tay giữ áo, bước vào thang máy, ấn vào số 28.

      "Đinh đông!" Thang máy chợt dừng lại ở tầng 21, vào là hai trẻ.

      Nhưng người trong đó lại vào mà đứng với khác: " Trịnh, tới rồi, tổng giám đốc gặp , tâm tình mới tốt lên được!"

      " đừng vậy! Tôi lên lầu trước đây."

      Giọng vô cùng quen thuộc, vĩnh viễn khó quên...

      Cố Bảo Bảo nhịn được ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ấy, lại phát ấy cũng nhìn mình, đôi mi thanh tú lên nghi ngờ.

      -- Tôi ấy, tôi chỉ muốn có ấy, Cố Bảo Bảo, về sau đừng tới làm phiền tôi nữa --

      -- Cả đời này tôi chỉ người duy nhất, tên ấy là Trịnh Tâm Du --

      "..."

      Bỗng nhiên, giọng nữ quen thuộc kia cắt đứt hồi ức đau lòng của Cố Bảo Bảo, ngẩng lên, nghe người đó : " à, chúng ta có quen nhau ?"


      Chương 12: ấy thực tới sao




      Trong lúc nhất thời, căm phẫn, tức giận, rụt rè, kinh ngạc đủ tâm tình trào dâng trong lòng Cố Bảo Bảo

      nắm chặt cổ áo, thậm chí làm cho mình hít thở nổi.

      Nhưng trước khi ngạt thở, lại nghe thấy bản thân mình : "Chúng ta quen nhau!"

      Dứt lời, cửa thang máy lại "đing đông" mở ra, thừa dịp lần này có nhiều người vào, Cố Bảo Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Sao lại đụng phải ta chứ?

      Trịnh Tâm Du, người phụ nữ làm cho năm năm trước thất bại thảm hại.

      Đương nhiên, thua chỉ là ý nghĩ của mình Cố Bảo Bảo, chắc hẳn theo Trịnh Tâm Du thấy, chưa bao giờ là đối thủ cả.

      Cho nên, gặp được ta trong công ty Mục Tư Viễn cũng phải chuyện gì lạ.

      Lần này, lại luống cuống.

      Cố Bảo Bảo chạy mạch tới toilet, vì sao, trong lòng có ý nghĩ rộng lượng như thế, nhưng trong mắt lại chảy từng giọt lệ thương tâm?

      bại nhưng lại chán ghét khuôn mặt lừa gạt này, Cố Bảo Bảo, tôi hận !

      ***********

      Thấy kia vội vàng bỏ , Trịnh Tâm Du khỏi thấy quái lạ, ngẩng lên nhìn con số mà kia ấn...

      Tầng 28!

      kia biết Tư Viễn?

      cúi đầu suy nghĩ khuôn mặt vừa rồi, nếu bỏ ... kính đen, nếu thay bộ quần áo âu phục, nếu đổi khuôn mặt chững chạc thành mị, hoặc tóc xoăn...

      hít hơi lạnh: Cố Bảo Bảo! Cố Bảo Bảo mất tích năm năm!

      "Tư Viễn, Tư Viễn!"

      cơ hồ chạy thục mạng vào phòng làm việc của Mục Tư Viễn, vừa chạy vừa hô.

      Nghe tiếng, Mục Tư Viễn lập tức đứng dậy, "Du Nhi, em sao mà..."

      Còn chưa xong, Trịnh Tâm Du nhào tới, đấm vai : "Em thấy, em thấy..." Chạy nhanh làm thở hổn hển, trước đổi lại giọng...

      "Em thấy cái gì?" Mục Tư Viễn đưa cánh tay cưng chiều vỗ lưng , "Từ từ , từ từ rồi ."

      "Em..." Trịnh Tâm Du liền hơi, "Em thấy Cố Bảo Bảo!"

      "Cái gì?" Cánh tay cứng đờ. "Em thấy Cố Bảo Bảo, " lập lại," Vừa rồi trong thang máy, có thể ấy tới tìm , chẳng biết sao lại chạy ra ngoài, ấy rất kỳ quái..."

      Chưa hết, Mục Tư Viễn buông ra chạy ra ngoài.

      "Này...!" cũng chỉ đành chạy đuổi theo.

      Hai người theo thang máy chuyên dụng xuống đại sảnh, nhìn khắp bốn phía, lại thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo.

      Mục Tư Viễn ngoảnh lại nhìn ngoài cửa, như có phát , chạy ra ngoài.

      Trịnh Tâm Du gắng sức đuổi theo, lại thấy chạy sang đường, tay kéo lại người tóc quăn mặc âu phục.

      "Này..."

      còn chưa kịp cho biết đó phải Cố Bảo Bảo, kéo người kia lại hét lên: "Cố Bảo Bảo, em đứng lại đó cho tôi!"


      Chương 13: Khẳng định ấy ở đây




      " làm gì vậy!" bị nắm vai xoay lại, tức giận nhìn .

      phải ấy!

      Mục Tư Viễn sửng sốt.

      "Xin lỗi ," Trịnh Tâm Du vội vàng chạy ra kéo tay lại, "Chúng tôi nhận lầm người, nhận lầm người ấy mà."

      Đuổi kia , Trịnh Tâm Du khe khẽ thở dài, "Tư Viễn, em vừa rồi gặp Cố Bảo Bảo, ấy để kiểu tóc cổ lỗ, đeo kính gọng đen to, lại còn mặc quần áo rộng thùng thình ra vẻ chững chạc, căn bản thể so với Cố Bảo Bảo trước đây được!"

      Kiểu tóc cổ lỗ, kính đen, bộ đồ rộng thùng thình...

      Mục Tư Viễn nghe miêu tả của , vậy mà cảm thấy vô cùng quen thuộc.

      nhất định... Nhất định gặp qua người này ở đâu đó!

      Mới đây chắc là... trong cuộc họp!

      Còn nữa, chính là mấy ngày trước, lúc ở cửa thay mặt công ty đón nữ minh tinh... ngơ ngác đứng ở bậc thềm!

      Từ từ nhớ lại gương mặt đó, lập tức xác định là , chính là ấy!

      "Shit!" hai lần gặp đều có biểu khác thường, vậy mà hay biết chút nào?!

      Mục Tư Viễn rất nhanh quay lại công ty, xông vào văn phòng hậu cần.

      "Tổng giám đốc!" Tiểu Lam đứng dậy, kinh ngạc nhìn .

      "Cố Bảo Bảo đâu?" hỏi

      "Cố Bảo Bảo?" Là ai?

      "Báo cáo tổng giám đốc, ở đây chúng tôi có người này...!"

      Mục Tư Viễn chau mày, "Thế người nhân viên vệ sinh kia đâu?" đổi câu hỏi khác, "Người hôm nay hắt cà phê vào tôi ấy!"

      phải chứ, Tiểu Lam xấu, chị Cố cũng rồi, tổng giám đốc vẫn còn truy cứu cái chuyện về cốc cà phê ấy à?

      Tiểu Lam thầm nhíu mày, "Báo cáo tổng giám đốc, chị Cố thu dọn đồ đạc rồi."

      "Chị Cố? ấy tên là gì?"

      "Chị Cố..." khẩn trương, Tiểu Lam nuốt nước bọt: "Chị Cố tên là Cố Tình..."

      "Rầm" tiếng vang cắt đứt lời , hóa ra là tổng giám đốc nện lên bàn làm việc.

      ấy ngụy trang chui vào công ty, rốt cuộc có mục đích gì?!

      Cố Bảo Bảo chết tiệt, em đừng để cho tôi bắt được!

      " ấy lúc nào?" Mục Tư Viễn lại hỏi.

      "Vừa... Vừa mới !"

      Vừa dứt lời, tổng giám đốc như trận gió biến mất.

      ****** Đường phân cách ******

      Cố Bảo Bảo cũng có nhiều đồ đạc tư nhân gì trong phòng, cho nên rất nhanh thông qua kiểm tra nghỉ việc, ngồi thang máy xuống.

      phải rất buồn cười hay sao?

      Vất vả lắm mới lấy hết dũng khí gặp , sau khi gặp Trịnh Tâm Du dũng khí đều sụp đổ hết cả.

      Dừng lại ở trạm xe buýt, bây giờ chỉ muốn tới trường đón Nhạc Nhạc về nhà.

      Mỗi khi đau lòng, chỉ cần thấy Nhạc Nhạc là mọi đau đớn của đều chấm dứt.

      Xe buýt rất nhanh tới, mau chóng cúi đầu lấy tiền lẻ rồi vội vã bước lên xe.

      "Cố Bảo Bảo, em đứng lại đó cho tôi!"

      Bỗng nhiên, giọng tức giận quen thuộc lọt vào tai, ngẩn ra, tưởng là ảo giác, rồi lại nghe thấy: "Cố Bảo Bảo, em đứng lại đó cho tôi!"


      Chương 14: Lúc gặp lại



      hoảng sợ quay đầu lại, xa xa, bóng dáng cao lớn di động tới, càng ngày càng gần, khuôn mặt khắc cốt minh tâm dần dần đập vào mi mắt...

      hốt hoảng nhìn sang phía khác, hô hấp dồn dập.

      Nhưng xe buýt sớm mất, muốn vẫy chiếc taxi, giọng kia tiếp cận bên tai: "Cố Bảo Bảo, em dám !"

      vì sao dám?

      Thực tế năm năm trước, phải đuổi sao?

      Nước mắt tràn ra, mãnh liệt lắc đầu, chạy về phía trước.

      Ban đầu làm tốt chuẩn bị gặp lại , vốn trải qua những lần đau lòng như vậy, hy vọng gặp lại nữa.

      "Cố Bảo Bảo, em..." Mục Tư Viễn ngờ ấy lại trốn!

      Mắt thấy chạy tới chạy lui ở ngã tư đường, Trịnh Tâm Du đuổi theo tới : "Tư Viễn, đừng đuổi theo, như vậy nguy hiểm lắm!"

      Mục Tư Viễn nắm chặt tay, " được!"

      người nào có thể trốn tránh , khi chưa cho phép!

      đuổi theo phương hướng Cố Bảo Bảo chạy trốn, lúc này, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, dòng xe bắt đầu chuyển bánh.

      Cố Bảo Bảo thả chậm cước bộ, quay đầu nhìn lại, Mục Tư Viễn cũng đuổi tới ven đường, chỉ cách chừng 5m.

      "Cố Bảo Bảo, em dám chạy nữa!"

      Hai người nhìn về phía nhau, Mục Tư Viễn tức giận hét lên lại thấy lệ quang trong mắt , khuôn mặt nhắn gầy yếu đầy đau thương.

      Bảo Bảo... Trong lòng hiểu sao rất xót xa, quay đầu lại tiếp tục chạy, tay kéo kính mắt xuống lau nước mắt.

      Trong chớp mắt khi cúi đầu, chỉ chớp mắt thôi, nghe tiếng hét to: "..." lực va chạm theo đó tới...

      Trước mắt tối sầm, mất tri giác.

      Cảm giác như vừa ngủ giấc dài, tỉnh lại ngửi được mùi thuốc gay mũi.

      Ừm...

      cử động tay, cảm thấy từng cơn đau nhức.

      "Em tỉnh rồi?" Giọng quen thuộc vang lên, cả người cứng đờ, ngay cả mắt cũng dám động.

      Nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó, vừa rồi mình bị chiếc xe đụng phải.

      "Em cảm thấy sao rồi?" lại hỏi.

      Đây cũng là nhắc nhở , khẩn trương cử động tay chân,phát trừ có hơi đau nhức ra có gì đáng ngại.

      "Tài xế kia kịp thời thắng xe lại, bác sĩ kiểm tra cho em rồi, chỉ trầy xước mấy chỗ thôi, có tổn thương tới xương."

      giải thích cho , giọng lạnh lùng trước sau như , Cố Bảo Bảo nghe vào tai lại đau lòng như bị từng con kiến cắn.

      "Cám ơn ," khô khốc : "Đưa tôi tới bệnh viện."

      rồi ánh mắt lơ đãng chuyển ra cửa sổ thấy trời đen kịt.

      Trời ạ! Nhạc Nhạc còn ở trường!

      cố gắng gượng dậy, nhanh chóng mặc áo khoác vào.

      "Em muốn đâu?" Mục Tư Viễn giữ lại.

      "Tôi..." cúi đầu, cho thấy được hoang mang trong mắt, "Tôi có chút... việc gấp!"


      Chương 15: Nhạc Nhạc là ai




      "Việc gấp?" đẩy , "Em cho tôi , dùng tên giả, ngụy trang vào công ty, rốt cuộc em muốn làm gì?"

      "Tôi..."

      "Ba ngày hai đêm, nếu..." Chưa kịp , điện thoại trong túi sách vang lên.

      Vừa vặn mượn cớ trốn tránh vấn đề của , vội vã cầm điện thoại, là Công Tôn Diệp: "Bảo Bảo," ở bên kia : "Em với Nhạc Nhạc ở nhà à? tới đón hai người ăn tối nhé."

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Em... Em chưa tới trường..."

      "Cái gì?" Giọng Công Tôn Diệp liền thay đổi, " tới trường ngay đây, giáo viên Nhạc Nhạc về rồi mà! tưởng là em đón nó!"

      Chuyện này phải đùa, Cố Bảo Bảo cũng quản được Mục Tư Viễn có ở bên cạnh hay , cầm áo khoác chạy .

      "Tôi về trước, tôi..." sốt ruột nên lời.

      "Em đừng vội!" Công Tôn Diệp khẩn trương : " lập tức tới chỗ hai người!"

      Cúp điện thoại, Cố Bảo Bảo nhanh như gió ra đường vẫy chiếc taxi.

      Bỗng nhiên, xe Mục Tư Viễn dừng ở trước mặt , quay cửa xe xuống, cơ hồ là ra lệnh: "Lên xe."

      Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Tôi giờ có việc gấp, về vấn đề của , sau này tôi trả lời."

      "Lên xe!" dường như có nghe được lời , tiếp tục ra lệnh.

      Đúng lúc chiếc taxi tới, Cố Bảo Bảo có để ý tới , thẳng tới chỗ xe đó.

      Mục Tư Viễn xuống xe ngăn Cố Bảo Bảo lại, gì cả, chỉ ôm ngang nhét vào trong xe.

      "Này, ...!"

      " đâu, tôi đưa em !" đóng cửa xe cái "rầm", lạnh lùng .

      Có thể nhìn ra là cực lực áp chế cơn giận của mình.

      Cố Bảo Bảo biết, lúc này nghe người bên cạnh cái gì, cũng muốn lãng phí thời gian với , "Tới đường Lê Hoa."

      Cách nơi ở có hai con đường, sau khi xuống xe, có thể thuê ô tô về.

      "Ba ngày hai đêm, nếu duyên số..." Xe khởi động lâu, Công Tôn Diệp lại gọi điện thoại tới, giọng điệu có vẻ buông lỏng và vui mừng, "Bảo Bảo, tìm được Nhạc Nhạc rồi, ngờ là nó lại tới công ty ."

      "Ở công ty ?" Lẽ nào Nhạc Nhạc muốn tìm ?

      "Đúng vậy, đưa nó lên xe rồi, em đừng gấp, lập tức đưa nó về."

      Cố Bảo Bảo gật đầu, "Cám ơn , em... Em có thể chuyện với Nhạc Nhạc được ?"

      Công Tôn Diệp sửng sốt, lập tức hiểu tâm tình của , "Bảo Bảo em yên tâm, bé rất khỏe."

      "Được rồi." Cố Bảo Bảo nén nước mắt cúp điện thoại, biết Nhạc Nhạc chuyện với người khác, hỏi vậy chỉ là muốn trấn an nội tâm lo lắng của mình thôi.

      "Nhạc Nhạc?" Bỗng nhiên, trong xe yên tĩnh, thốt lên hai từ này, mang theo nghi ngờ sâu đậm làm cho hết hồn.

      muốn giả vờ như có nghe thấy, song lại hỏi lại: "Nhạc Nhạc là ai?"
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: kết hôn rồi.



      "Con của chị tôi." chỉ có thể dối.

      Hiển nhiên, việc bịa đặt này của có trình độ, Mục Tư Viễn ánh mắt sắc bén liếc qua , "Tôi biết em hơn mười năm, em có chị khi nào vậy?"

      Cố Bảo Bảo hít sâu hơi.

      Đúng rồi, bọn họ quen biết hơn mười năm, sao thừa cơ hội này hủy diệt hết thảy?

      "Là con của tôi!" quay sang, ánh mắt còn sợ sệt nữa, "Tôi kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh ra sau khi kết hôn!"

      "Két..."

      Tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, bánh xe lệch khỏi quỹ đạo dẫn tới thân xe chấn động mạnh, xe Mục Tư Viễn bất thình lình đỗ lại ven đường.

      "Em cái gì?" vừa sợ vừa giận.

      "Tôi tôi kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh sau khi cưới." Sắc mặt tái nhợt lặp lại, may là ánh sáng mơ hồ che giấu mọi thứ.

      Trong xe tức yên tĩnh, có thể cảm giác được Mục Tư Viễn bên cạnh rất căng thẳng, dường như cơn giận tới đỉnh điểm.

      Nhưng lại tựa như còn sợ hãi nữa.

      Cởi dây an toàn ra, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.

      "Khi nào?" Bất chợt lên tiếng.

      dừng lại, "Ba năm trước."

      Ba năm trước đây!

      Năm thứ hai sau khi lén lút bỏ , ấy lại có thể... Lại có thể gả cho người khác!

      "Cố Bảo Bảo ..." Cánh tay duỗi ra, thô lỗ kéo lại gần, "Năm đó lén lút bỏ , chính là gả cho người chồng bây giờ sao?"

      "Đúng vậy!" nhìn đôi mắt kinh sợ của , chút nghĩ ngợi gật đầu.

      "Cút!" hung hăng hất ra, "Cút, đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa."

      Cố Bảo Bảo kìm nén nước mắt, vội vã xuống xe, trong lòng xúc động kịch liệt khiến mất phương hướng, chỉ bước nhanh, chỉ muốn biến mất trước tầm mắt .

      Bỗng, cánh tay bị lực nắm chặt, mạnh mẽ xoay lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Mục Tư Viễn.

      "Trước khi cút, phải trả lời tôi vấn đề !"

      Vấn đề... nghĩ lại, là muốn hỏi vì sao lại trà trộn vào công ty ư?

      "Bởi vì..." thú thực, "Tôi muốn thấy Hoan Hoan, tôi rất muốn gặp nó, dù sao nó cũng là..."

      " câm miệng!" hét lên: "Cố Bảo Bảo, lẽ nào quên, chính bán Hoan Hoan cho tôi sao? phải mẹ Hoan Hoan, điểm ấy cũng cần tôi nhắc ư?"

      "Tôi..." Cả người run lên, ánh mắt đau lòng nhìn sang phía khác, "Tôi cần công việc, cần tiền!"

      Lý do này dù sao có thể tin, " phải người đàn ông nào cũng có tiền như , tôi cần kiếm tiền lo cho cuộc sống nữa."

      Vì sao, vì sao lý do nhìn như bất đắc dĩ này vào tai , lại trở thành --- mặc dù người đàn ông cần rất bình thường, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, cho nên bọn họ có thể cùng chèo chống ngôi nhà, cùng nuôi con dưỡng cái!


      Chương 17: Cho làm thư kí của tôi.



      tâm tình trong lòng thế nào, vì sao lại khó chịu đến thế.

      chỉ biết là thấy sống hạnh phúc, cảm giác này trong lòng vĩnh viễn, vĩnh viễn cách nào phóng ra!

      " cần công việc?"

      Bỗng dưng, gương mặt lên tia tiếu ý lạnh lùng: "Tôi có thể cho . Ngày mai tới công ty làm, chức vị là thư kí tổng giám đốc!"

      cố tình xít lại gần, ánh mắt ngoan nhìn thẳng vào sâu trong con ngươi : "Giống như năm năm trước vậy!" rồi xoay người .

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.

      "," đuổi theo, nhìn bóng lưng lớn tiếng: "Tôi , bao giờ tới công ty ."

      " có thể thử xem," thậm chí cũng quay đầu lại, uy hiếp , "Nếu , chồng , con ..."

      tìm bọn họ ư?

      Cố Bảo Bảo vô lực ngồi xuống ven đường tìm ra Nhạc Nhạc, phát tất cả, sau đó... Ngay cả Nhạc Nhạc cũng mất...?!

      , , "Mục Tư Viễn, thể..." đứng dậy đuổi theo , kéo cánh tay lại, "Tôi , lập tức ..."

      Hoan Hoan có thể cần, chỉ cần giữ dược duy nhất Nhạc Nhạc mà thôi!

      Nhưng mà, lại , "Muộn rồi, Cố Bảo Bảo, muộn rồi!"

      "Muộn rồi?"

      Mục Tư Viễn tàn khốc gật đầu, " nên quay về, nên để tôi gặp được , nên..." Kết hôn với người đàn ông khác, lại còn khoe khoang trước mặt ?!

      lạnh lùng đẩy ra: "Chín giờ sáng ngày mai, xin làm đúng giờ."

      rồi lên xe, bánh xe ngoặt nhanh, bụi nước bắn tung tóe lên mặt , nhưng phân biệt , mặt là nước đường bắn vào hay là nước mắt nữa.

      Mục Tư Viễn rẽ qua mấy ngã tư liền thấy Trịnh Tâm Du còn đứng ở đường gần bệnh viện chờ .

      "Lên xe ." dừng xe, mở cửa ra.

      Trịnh Tâm Du ngồi vào, nịt chặt dây ăn toàn: " còn sớm nữa, đưa em về nhà trước ."

      " uống rượu." lời ít mà ý nhiều ra lệnh, lái xe đến quán bar.

      đoán được và Cố Bảo Bảo gì, nhưng từ nét mặt với tốc độ uống rượu của mà xem hẳn là có chuyện gì tốt.

      "Tư Viễn," suy nghĩ, "Kỳ thực vẫn Cố Bảo Bảo, mặc dù lúc nào cũng thừa nhận."

      Mục Tư Viễn tự tiếu phi tiếu, quay lại nhìn chăm chú, "Du Nhi, người , lẽ nào em biết?"

      "Đừng, đừng, "Trịnh Tâm Du vội vã nhìn sang chỗ khác, "Em nhớ là sớm cự tuyệt rồi."

      "Nếu bị cự tuyệt mà , vậy có thể coi là ư?"

      , bỗng nhiên sửng sốt, những lời quen thuộc này có người nào đó với , rất nhiều, cho nên có thể quen thuộc đến mức bật thốt ra như vậy?

      "Tư Viễn à," Trịnh Tâm Du có chú ý tới ánh mắt , tiếp tục : "Bây giờ Cố Bảo Bảo cũng về rồi, Hoan Hoan cần có mẹ, vì sao cân nhắc..."

      " ấy kết hôn rồi." cắt đứt lời , ngửa đầu uống rượu.


      Chương 18: Tận mắt nhìn thấy



      "Cái gì?" Trịnh Tâm Du tưởng mình nghe lầm.

      " ấy kết hôn rồi," Mục Tư Viễn nhắc lại, "Bọn họ đứa con!"

      Dù là vậy, Trịnh Tâm Du vẫn tin, " thể nào, Tư Viễn điều đó là thể, ấy là ai chứ, ấy chính là Cố Bảo Bảo đó! Làm sao có thể lấy người khác được?"

      Mục Tư Viễn đặt chai rượu xuống, miệng nhếch lên tiếu ý: "Du Nhi, em giật mình như vậy làm gì? ấy kết hôn đúng là chuyện tốt với , , bị ấy cuốn lấy cũng rất phiền."

      Thực như thế sao? Trịnh Tâm Du nhìn cái, gì thêm.

      Sau khi đưa ấy về nhà, Mục Tư Viễn mình lái xe quay về nhà, có lẽ do rượu, trong đầu cứ quấn quýt mãi những chuyện qua.

      -- Tư Viễn, sau này mua sản phẩm của Cartier cầu hôn em nhé, có được ? Em muốn kiểu dáng như của Edward công tước tặng cho phu nhân ấy ---

      -- Tư Viễn, bây giờ em cũng sao, em chờ, em tin ngày nào đó thích em, em tin như vậy ---

      -- Tôi kết hôn rồi, Nhạc Nhạc là con của chúng tôi --

      --- Tư Viễn điều đó là thể nào, Cố Bảo Bảo thể nào kết hôn với người đàn ông khác được ---

      "Shit!"

      Mục Tư Viễn nặng nề đập vào vô lăng, xe quay đầu lại tới đường Lê Hoa chỗ bỏ lại Cố Bảo Bảo.

      *****

      Từ đường Lê Hoa tới nhà chỉ có hai con đường, Cố Bảo Bảo cũng biết mình bao lâu về nhà.

      Đến gần liền thấy Công Tôn Diệp đứng tựa ở cửa, từ tàn thuốc dưới đất có thể thấy là đợi rất lâu.

      "Ngại quá." Cố Bảo Bảo lộ ra nụ cười mệt mỏi, mở cửa xe ôm Nhạc Nhạc ra ngoài.

      "Để !" Công Tôn Diệp ôm Nhạc Nhạc ra, bé ngủ thiếp rồi.

      "Hôm nay rất vui, " hạ thấp giọng, "Nhạc Nhạc có thể tới tìm , ngờ nó có thể nhớ tới !"

      "Em cũng rất vui." Cố Bảo Bảo cười, nước mắt ức chế được tuôn ra làm ướt đẫm hai gò má.

      "Em sao vậy?" Công Tôn Diệp nóng nảy đặt Nhạc Nhạc lại vào xe, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho .

      "Em về trễ như vậy, có phải xảy ra chuyện gì ?" ôn nhu khiến Cố Bảo Bảo mềm nhũn.

      Năm năm qua, trước sau như vậy, lúc nào cũng vào lúc yếu ớt nhất làm bạn bên cạnh .

      Cho nên, đành lòng để lo lắng.

      " có gì," lùi lại, lắc đầu, "Em chỉ yên tâm về Nhạc Nhạc thôi." nhanh chóng lau nước mắt, cúi đầu ôm Nhạc Nhạc ra.

      "A Diệp, hôm nay cám ơn ." rồi chuẩn bị lên lầu.

      "Bảo Bảo!" kéo lại, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em mau cho biết !"

      " có, em... Ưm..." Cả người cứng đờ, môi bị bịt kín.

      Môi vừa mềm mại vừa ấm áp, nụ hôn của vừa dịu dàng vừa cẩn thận, mang theo bất kỳ sắc thái tình dục gì, chỉ là cho ấm áp mà thôi.

      Nhưng sao có thể yên tam thoải mái tiếp nhận được đây?

      vội vàng đẩy ra, xấu hổ biết gì, bỗng nhiên ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe.

      theo bản năng nhắm mắt lại, nghe được tiếng xe rít gào phố cách đó xa, mang theo từng cơn gió lạnh làm bay tóc .

      "Tên say rượu!" Công Tôn Diệp nhanh chóng dùng cơ thể chặn lại cho và Nhạc Nhạc, cho Nhạc Nhạc trong lòng bị lạnh.


      Chương 19: Chờ



      "Xin chào, tôi là... Cố Bảo Bảo, hôm nay tới báo danh." Đứng trước cửa phòng làm việc thư kí, Cố Bảo Bảo cẩn thận chào hỏi.

      biết là Mục Tư Viễn giao phó gì cho chủ nhiệm thư kí chưa.

      Nghe tiếng, chủ nhiệm thư ký ngẩng đầu lên, quan sát lượt, trong mắt toát ra nghi hoặc và coi thường với dáng vẻ quê mùa của : "Cố Bảo Bảo?"

      Trong lòng trầm xuống, lẽ nào Mục Tư Viễn còn chưa có giao phó cho phòng thư ký?

      Quả nhiên, chủ nhiệm thư ký lắc đầu: "Tôi có nhận được chỉ thị gì của tổng giám đốc cả."

      Có lẽ là tối hôm qua quyết định quá vội vã nên còn chưa kịp chỉ thị .

      " sao, vậy tôi chờ tổng giám đốc cũng được." lui ra ngoài, tới chờ ở cửa thang máy.

      Thang máy đóng lại mấy lần, năm thư kí của đều đến đông đủ, lại chậm chạp chưa có xuất .

      "Cái kia là ai vậy?" Chợt, bên trong phòng thư ký truyền đến tiếng nghị luận, lượng , dường như cố ý để nghe thấy.

      " biết. là tới báo danh."

      "Báo danh?" Từng tiếng cười kinh ngạc vang lên, " xem quần áo ta kìa, có phải là của bà ngoại ta vậy? Lẽ nào khẩu vị của tổng giám đốc lại thay đổi?"

      Tiếng cười chút kiêng kị như đâm vào lòng , Cố Bảo Bảo cảm thấy vừa chịu nổi lại vừa quen thuộc.

      Năm năm trước, phải cũng ngồi trong phòng thư kí, mặc ý chế giễu từng thư kí mới tới hay sao?

      cho rằng những người bị chế giễu kia còn tự tin, còn vọng tưởng nhúng chàm Tư Viễn của nữa.

      Bây giờ nghĩ lại, khi đó rất ấu trĩ!

      "Đinh..."

      Thang máy lại mở ra, ngẩng lên, rốt cuộc thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng chỉ cúi đầu thảo luận công việc, hoàn toàn chú ý tới tồn tại của .

      "Mục... Tổng giám đốc..."

      muốn đuổi theo, lại bị chủ nhiệm thư ký ngăn lại, " thấy tổng giám đốc bàn công việc hay sao?" Lúc Mục Tư Viễn vào phòng làm việc rồi.

      "Tổng giám đốc với quản lí bộ môn họp, chờ ." Chủ nhiệm thư ký bổ sung.

      gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Xin hỏi, tổng giám đốc có sắp xếp công việc của tôi sao?"

      "Ai biết được?" Chủ nhiệm thư ký khoanh tay, "Có lẽ là vậy, nhưng tổng giám đốc có thể quên."

      "Vậy tôi... Có thể gặp tổng giám đốc được ?"

      Chủ nhiệm thư ký liếc cái ghế trong góc, "Chờ !"

      Chờ?!

      yên lặng ngồi ghế, khó lắm mới thấy mấy vị quản lí kia ra, còn chưa kịp đứng dậy lại thấy có người vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Cứ lặp lặp lại nhiều lần như vậy cũng tới 4h30 chiều.

      Cố Bảo Bảo vừa khát vừa đói, mỗi người ra vào thang máy đều nhìn với ánh mắt kỳ quái, nhưng ai để ý tới , giống như là chú cún bị lưu lạc.

      Gần tới năm giờ, thể chờ thêm nữa, vịn ghế đứng lên chuẩn bị tới trường đón Nhạc Nhạc.

      "Cố tiểu thư!" Song, lúc này chủ nhiệm thư ký bỗng nhiên tới trước mặt : "Tổng giám đốc giờ có thời gian gặp ."
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: nên xa lạ như thế.


      "Tôi..." Cố Bảo Bảo trong lòng cấp bách, "Có thể... Để ngày mai quay lại rồi gặp tổng giám đốc..."

      "Hử?" Đôi mi thanh tú của chủ nhiệm thư ký nhướng lên, cứ như là nghe được chuyện đêm khuya vậy.

      "Tôi... Xin lỗi," ý thức được mình có lựa chọn, vội vã qua chủ nhiệm thư kí vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

      "Tư... Tổng giám đốc!"

      vào phòng nhưng lại thấy Mục Tư Viễn, "Tổng giám đốc?" lên giọng.

      "Khách..." Cửa phòng nghỉ ngơi bị kéo ra, Mục Tư Viễn xuất với chiếc khăn tắm quấn quanh hông.

      Cố Bảo Bảo sửng sốt, vội vàng cúi đầu, "Tổng giám đốc, xin hỏi... Xin hỏi sắp xếp cho tôi công việc gì?"

      có câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần, sau đó là đôi dép lê đập vào mắt.

      biết trong phòng làm việc này có phòng nghỉ ngơi, chỉ hiểu vì sao lại bảo thư kí gọi vào còn mình tắm?

      "Tổng giám đốc," cúi đầu lui lại, "Nếu ... hết giờ làm việc, tôi... Tôi có thể để mai quay lại."

      rồi lui thêm mấy bước nữa, chuẩn bị bỏ .

      "Cố Bảo Bảo!"

      Giọng như cây đinh ghim lại tại chỗ, hương thơm sau khi tắm quanh quẩn bên mũi, mang theo hơi thở nam tính chỉ thuộc về .

      Hai gò má đỏ ửng cả lên.

      " có thể xa lạ vậy sao?" tiếp, từng cỗ nhiệt khí phả vào tóc , "Nếu tôi nhớ lầm, ở trong kia có bồn tắm cỡ lớn, dường như với tôi từng sử dụng qua!"

      kinh ngạc, biết vì sao lại tới cái này.

      Trong lúc hoảng hốt, chợt giữ cằm , "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"

      chút phản kháng, bị tay nâng lên.

      Đôi mắt thâm thúy, mái tóc ướt lộn xộn, đường nét tuấn độc nhất vô nhị, cơ thể cao to tráng kiện đều là dụ hoặc trí mạng đối với bất kì nào.

      Những chuyện cũ cố quên, những nụ hôn nóng bỏng, những cái ôm cùng kiều diễm lúc ban đêm đều dâng trào trong lòng...

      Cố Bảo Bảo cực lực giữ cho mình run rẩy, nhưng ngăn được khô khốc trong họng.

      " cũng nhớ tới sao?" Khóe môi lóe lên nụ cười, cảm thấy hài lòng. "Cố Bảo Bảo, tôi , dễ dàng quên hết mọi chuyện như vậy, có lẽ, đêm nào cũng nhớ tới!"

      Cho dù ngủ bên cạnh người khác.

      Trong lúc , khuôn mặt ánh tuấn kề sát mặt , ánh mắt dừng đôi môi đỏ tươi ấy dường như muốn nhìn thấu nó.

      "... định làm gì?" khó khăn hít thở.

      "Tôi...?"

      cười, ánh mắt lại toát ra lạnh lùng, ngón tay đè lên môi , "Tôi nghĩ, dường như tôi quên cặp môi này có tư vị gì rồi?"

      Chương 21: Nụ hôn bị cắt ngang


      Cố Bảo Bảo sửng sốt, vậy, lẽ nào là bởi từng nhớ tới?

      "Bảo Bảo," lên tiếng, giọng trở nên khàn khàn, ý nghĩa dụ làm cả người run lên.

      Bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy eo , lồng ngực áp sát vào cơ thể mềm mại, nhìn sâu vào đôi mắt , " có thể hôn em lần được ?"

      ... có thể ? Tư duy Cố Bảo Bảo như ngừng lại, chỉ còn bản năng mách bảo -- đó là lại gần . Để tới gần , để tiếp nhận từng là mục tiêu duy nhất trong hai mươi năm cộng thêm năm tháng của .

      vì sao thể...?

      nhàng nhắm mắt lại, dùng hành động để trả lời nhưng vì vậy mà biết được trào phúng cùng với lãnh lên môi .

      lòng đợi nụ hôn của , nhưng lại nhận được tiếng thét chói tai: "Hai người... làm gì!"

      Cơ thể bị tách ra, Cố Bảo Bảo hoảng sợ ngoảnh lại, biết em Mục Sơ Hàn của đứng đó từ bao giờ.

      "Cố Bảo Bảo, tôi biết ngay là !" ta vọt tới trước mặt Cố Bảo Bảo, lớn tiếng : "Xem ra tôi đoán sai, mục đích trở về đâu chỉ vì Hoan Hoan, có phải còn muốn làm phu nhân tổng giám đốc?"

      "Tôi... Sơ Hàn, hiểu lầm rồi." vội vã giải thích.

      "Hiểu lầm ?" Mục Sơ Hàn hừ lạnh, "Tôi hiểu lầm tất cả mọi người cũng hiểu lầm ! Tôi cảnh cáo , mặc kệ muốn làm gì, đừng hi vọng dựa vào Hoan Hoan quấn quýt lấy tôi!"

      Lời ta làm Cố Bảo Bảo khó chịu nổi, nhịn được nhìn sang Mục Tư Viễn mới thấy bên cạnh còn bóng người.

      có phần sợ hãi, lo lắng quay ra chỉ thấy vào nhà trong, thuận tiện khép cửa lại, dường như...

      Mọi chuyện xảy ra đều liên quan tới .

      Vậy vừa rồi là sao? Chỉ là ảo giác của thôi ư?

      " còn nhìn cái gì?" Mục Sơ Hàn thô lỗ kéo lại, đẩy ra cửa, "Cố Bảo Bảo, tôi xin có chút tự giác mình là phụ nữ có được hay ? đời này có rất nhiều đàn ông, đừng có chỉ bám dính lấy người như thế, chiếm được lòng của đàn ông thôi, ngược lại càng làm người ta cảm thấy mình rất ti tiện đó!"

      Ti tiện! Sắc mặt Cố Bảo Bảo liền trắng bệch.

      Mục Sơ Hàn dường như cũng cảm thấy mình dùng từ thỏa đáng, muốn cái gì Cố Bảo Bảo vội vàng bỏ rồi.

      ! Mục Sơ Hàn nhún nhún vai, càng tốt.

      đóng cửa lại Mục Tư Viễn thay xong quần áo ra, ", đây là ý gì?"

      lên tiếng hỏi trước, " phải rất phiền ta sao? Sao còn cho ta cơ hội quấn lấy mình chứ?"

      Mục Tư Viễn có trả lời, trong đầu đầu là hình ảnh tối hôm qua -- dưới ánh đèn đường mơ hồ, ôm con, chồng ôm , hôn --

      "Shit!"

      đấm mạnh xuống bàn làm việc, ấy phải vô số lần là đời này chỉ thôi sao?

      Xem ra phụ nữ đều dối, có nên vui mừng vì trước kia mình chưa từng tin tưởng hay ? !


      Chương 22: Làm bạn nhảy của tôi


      "Chuyện của cần em quan tâm!" liếc nhìn em .

      Mục Sơ Hàn kéo tay buông: "Mặc kệ có cho hay , cho em biết bạn dự tiệc với hôm nay là ai?"

      Trịnh Tâm Du buổi chiều bay Pháp công tác, thể là ấy được rồi.

      Mục Tư Viễn đáp, cuống lên, cứng rắn : ", thể lại mang nữ minh tinh nào đó được, càng như vậy càng theo đuổi được Tâm Du! ấy từ trước tới nay đều có hứng thú với đàn ông hay lăng nhăng, có biết ?"

      "Em..." Mục Tư Viễn chợt thốt lên, mắt sáng lên nhìn : "Em quan tâm chuyện với Tâm Du vậy có phải là có mục đích gì hay ?"

      Sắc mặt của Mục Sơ Hàn thoáng cái mất tự nhiên, "Em có thể có mục đích gì chứ, còn phải, còn phải cho sớm cưới được Tâm Du để thỏa lòng ước nguyện hay sao!"

      Lời tuy là vậy, sau khi xong lại nhanh chóng chuồn mất.

      cười lạnh lùng, vào phòng trong lấy cái váy ra rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.

      dùng thang máy mà thang bộ, bước xuống mấy bậc liền nghe được tiếng khóc mơ hồ.

      Tiếp tục bước xuống nữa, quả nhiên thấy được bóng dáng kia co rúc ở góc, vùi đầu trong cánh tay, đôi vai run rẩy, từng hình ảnh như đâm vào tim .

      Mục Tư Viễn cau mày, bỏ khác thường trong lòng, tới bên cạnh : "Sao thế, tiếc hận cho nụ hôn vừa nãy bị cắt ngang của chúng ta sao?"

      Nghe tiếng, tiếng khóc liền ngưng lại, Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.

      đầy bụng nghi ngờ, nhưng biết nên hỏi từ đâu.

      "Thay cái này !" Bỗng đưa cho cái váy kín đáo.

      Đây là bộ dạ phục, màu và kiểu dáng đều tương xứng với bộ mặc người , "Vì sao?" kỳ quái hỏi.

      Mục Tư Viễn cười, " là thư kí của tôi, chẳng lẽ nên cùng tôi tham dự tiệc hay sao?"

      -- Tham dự dạ tiệc - Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đưa cái váy lại cho : "Tổng giám đốc, tôi... Tôi thể ."

      "A?" Lý do?

      "Tôi phải..." vội vàng lau khô nước mắt, "Tôi phải đón con."

      Đáng chết vậy mà lại quên mất, còn ngồi yên ở đây lâu như vậy! Nếu Nhạc Nhạc lại mất tích làm sao giờ.

      "Cố Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn kéo tay , cường ngạnh ra lệnh: "Đây là công việc! Về phần con bảo chồng đón ."

      Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, sao có thể quên đây.

      Nếu bây giờ thể, chẳng phải là lộ tẩy hết lời dối hay sao?

      "A, đúng vậy... Đúng," mau chóng lấy điện thoại, xoay sang gọi cho Công Tôn Diệp.

      Nghe giọng truyền tới cách đó xa, trong đó còn mang theo ý tứ cầu xin, Mục Tư Viễn liền cười lạnh.

      Trò chơi càng ngày càng hay, phải sao?

      Chương 23: ngờ lại gặp


      theo Mục Tư Viễn vào hội trường, Cố Bảo Bảo mới biết rằng đây là bữa tiệc sinh nhật.

      Thế nhưng vòng vo nửa ngày cũng gặp được nhân vật chính, ngược lại thấy ít phóng viên.

      ", tới rồi." Lại còn đung phải Mục Sơ Hàn.

      " có bạn , hóa ra là ta à." Mục Sơ Hàn liếc cái, trong mắt chút che dấu toát ra chán ghét.

      Cố Bảo Bảo cúi đầu , thực biết có thể cái gì.

      Song, Mục Tư Viễn chợt ôm vai , với Mục Sơ Hàn: "Sao vậy, được sao? cảm thấy mang theo ấy cũng có gì là mất mặt cả."

      Cố Bảo Bảo quả thực được sủng ái mà lo sợ, ngạc nhiên nhìn , tin được câu đó là từ miệng thốt ra.

      Qua nhiều năm như vậy, mặc dù bọn họ chưa từng cùng xuất ở nơi công cộng, nhưng đều là tử triền lạn đả, chưa có lần nào là cam tâm tình nguyện cả.

      ", sao ...?" Mục Sơ Hàn hiển nhiên cũng giật mình kém.

      Mục Tư Viễn nhếch môi cười, " cái gì mà ? Hai người chắc là lâu gặp rồi hả? Vừa lúc có thể tâm với nhau!"

      rồi, đẩy Cố Bảo Bảo tới bên cạnh em, còn mình thẳng.

      "Tôi với có chuyện gì để cả!"

      Mục Sơ Hàn trợn mắt nhìn , "Tôi nhắc lại lần cuối, đừng có đánh chủ ý gì với trai tôi, người phụ nữ trong lòng ấy chắc hẳn còn hơn tôi!" rồi hất đầu .

      Cố Bảo Bảo buồn bã nhìn bóng lưng ấy, Sơ Hàn, từ ban đầu... thích .

      "Bảo Bảo!" Trong lúc hoảng hốt, bất chợt có người gọi .

      nghi hoặc quay lại thấy người đàn ông cao lớn, ăn bận cầu kì nhìn cười.

      " là...?" là ai vậy, sao lại dùng từ ngữ thân thiết như thế gọi .

      "Bảo Bảo, em nhận ra sao?"

      tiến lên ôm vai , cao hứng : " là Thân Văn Hạo đây, người ngồi cùng bàn lớp 189, giúp em làm đề tài số học, sau lại ra nước ngoài ấy..."

      Thân Văn Hạo, đề tài số học... Trong đầu chợt lên bóng dáng lùn tịt mơ hồ, hoàn toàn liên quan gì tới chàng đẹp trai cao to trước mặt này...

      Nhưng nhìn kỹ lại , mặt mũi dường như có phần tương tự.

      Người ta phải con mười tám thay đổi sao? dường như là chín chín bảy mươi hai thay đổi phải!

      "Bảo Bảo," xa lạ của cũng ngăn cản nhiệt tình của , "Em khỏe chưa? Hôm qua lúc ở bệnh viện ra ngoài mua thuốc lá quay về thấy em rồi. Ạnh còn nghĩ phải làm sao để tìm em đấy, ngờ lại gặp em ở đây!"

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra, "Hôm qua người đụng em đấy... Là ?"

      Thân Văn Hạo giơ tay kêu oan, "Hôm qua người vượt đèn đỏ là em nhé, nếu phải nhanh mắt đụng phải em rồi!"

      Nhìn dáng điệu tức cười của , cảm giác quen thuộc liền quay về, Cố Bảo Bảo chút nghi ngờ thân phận , vẫn còn nhớ hồi cấp hai thích để hai tay lên đầu giả vờ làm con thỏ rồi ra quậy .

      Trong lúc chuyện, bản nhạc liền vang lên, sàn nhảy giữa hoa viên lấp lánh những ánh đèn rực rỡ.

      Thân Văn Hạo giơ tay ra với : "Bảo Bảo, mời em nhảy điệu nhé!"
      kim tuyềnTiểu yêu tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :