CHƯƠNG 77.2:
- Ở đây làm cơm tối! - mở cửa, ôm lấy Hoan Hoan vào trước.
Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, đành phải vào theo.
Mở tủ lạnh, bên trong chất đầy cà chua, cười khẽ, lão Mục tổng rất thương Hoan Hoan với Nhạc Nhạc.
mặc tạp dề, lấy thức ăn ra chuẩn bị nấu, Mục Tư Viễn đứng ở cửa hỏi:
- Nấu gì vậy?
còn chưa trả lời, :
- Tôi muốn ăn sườn dê nướng, khi nướng cho thêm tía tô, đến cuối cùng cho là.
Cái miệng đúng là to, muốn để ý tới .
- gọi điện bảo người ta mang đến , tôi biết làm.
Thấy nhướng mày, lại bổ sung:
- Với lại trong tủ lạnh có sườn dê.
- Trong siêu thị có. - đáp lại.
- ...
nhịn được trừng mắt, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc bỗng thò đầu vào, Hoan Hoan cao hứng :
- Ba mẹ, chúng ta sắp siêu thị sao? Vậy nhanh lên có được ạ? Tám giờ con phải làm bài tập rồi!
- Vậy còn chờ gì nữa?
Mục Tư Viễn ôm lấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, quay lại nhìn còn đứng ngây ngô kia, thúc giục:
- Còn mau lên?
Cố Bảo Bảo cứ hồ đồ biết gì lên xe, theo bọn họ tới siêu thị.
Trong siêu thị có xe mua đồ, bên dưới làm như chiếc xe cho trẻ em, ở và phía sau mới là chỗ để đồ.
Hoan Hoan và Nhạc Nhạc mỗi đứa xe, Cố Bảo Bảo đẩy Nhạc Nhạc chậm rãi trước.
Hoan Hoan rất ghê ghớm, tay cầm vô lăng, lúc trái lúc phải chỉ huy Mục Tư Viễn tán loạn, chốc lát sau thấy bóng dáng hai người đâu cả.
Cố Bảo Bảo đẩy Nhạc Nhạc tới khu đồ ướp lạnh, đến chiều rồi nên chỉ còn có mấy miếng sườn dê trông chả ngon gì, lại còn tươi nữa.
sợ lát nữa lại chuyển sang siêu thị khác, vội chọn sườn heo thay thế.
Dù sao khi nướng lên cũng rất khó phân biệt với nhau.
Sau đó gọi điện cho Mục Tư Viễn:
- mua xong hết mọi thứ rồi, tôi tới khu tính tiền trước đây.
Nghe đáp ứng, cúp máy, đẩy Nhạc Nhạc tiếp tục .
Qua mấy ngã rã, thấy phía trước là mấy người đàn ông mặc âu phục, bọn họ vừa vừa gì đó với người đàn ông ở giữa.
Mà khi người kia vừa ngẩng lên lại nhìn sang hướng Cố Bảo Bảo.
- A Diệp...- dừng bước, nhìn cười đến gần.
- Bảo Bảo. - xoa đầu , nhìn bộ đồ của tấm tắc. - Hôm nay sao ăn mặc đẹp vậy?
lúng túng cắn môi.
- Có sao...
cười, lại cúi xuống chọc Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc vẫn như cũ, quệt miệng xa cách.
Cố Bảo Bảo nhìn những người sau lưng , hỏi:
- A Diệp, ở đây làm gì thế?
- xem địa điểm, ba chuẩn bị mua siêu thị này. - ngẩng lên. - sắp tan ca rồi, cùng ăn tối nhé.
há hốc mồm, muốn gì Mục Tư Viễn từ sau tới, thay trả lời. - Xấu hổ quá, Công Tôn, tôi phải đưa người phụ nữ của tôi với con trai về rồi.
xong ôm lấy vai .
- Nếu ngại,
Có thể mời người của nhường đường được .
Công Tôn Diệp nhìn , lại nhìn Hoan Hoan trong xe, im lặng . Có bọn trẻ ở đây, ta muốn tranh chấp với Mục Tư Viễn.
Cố Bảo Bảo trợn mắt nhìn cái, chuẩn bị rẽ vào chỗ khác.
Công Tôn Diệp gọi lại.
“Bảo Bảo.” quay lại nháy mắt với những người ở sau, bọn họ liền tránh ra.
Mục Tư Viễn nhếch môi cười, ôm Cố Bảo Bảo, đẩy xe hàng .
Khi qua bên người Công Tôn Diệp, Cố Bảo Bảo áy náy nhìn thấy lắc đầu cười với mình, cúi xuống khẽ :
“Tối gọi cho em”
Mục Tư Viễn ngồi ở bàn ăn, cắn từng miếng “sườn dê giả”, mắt lại nhìn Cố Bảo Bảo.
mặc kệ , chỉ mỉm cười nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc ăn.
“Ngon quá!” Hoan Hoan bới cơm, mắt to nhìn ba. “Ba ơi, sườn dê ngon sao? Sao ba lại nhíu mày?”
Nhạc Nhạc cũng nhìn , cắm dĩa vào miếng rồi bỏ vào miệng.
“Nhạc Nhạc đừng ăn” Cố Bảo Bảo vội bảo bé nhổ ra, gắp rau cải cho bé.
“Nhạc Nhạc sao lại thể ăn?” nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
hừ tiếng.
“Mấy miếng sườn dê tươi ấy chỉ người có da mặt dày như mới ăn nổi.”
vậy sợ tức giận sao? Mục Tư Viễn nhìn , bất chợt cười “ha ha”
Cố Bảo Bảo kỳ quái nhìn , xác định phải cười lạnh mà là cười vui vẻ, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Từ khi nào lại cười như thế vì ?
“…… ăn đồ hư sao?” lo lắng nhìn cái, lại càng khiến cười lớn hơn.
“Cố Bảo Bảo, sao trước kia tôi phát ra là em còn biết chuyện cười nữa nhỉ”
Cặp mắt đen lánh của vì vui vẻ mà phát sáng, cực kì giống bảo thạch trong đêm, tim nhảy thình thịch, vội quay mặt để thấy được hai gò má mình đỏ cả lên.
Mục Tư Viễn tiếp tục cho sườn dê giả vào miệng nhai, nụ cười vui vẻ ngớt, trước kia sao lại phát ra nhỉ? Trêu chọc này rất là vui!
“Cố Bảo Bảo, tới nhà em rồi”. đạp phanh lại .
Mãi thấy ai đáp lại, quay đầu ra ghế sau, ngủ thiếp rồi.
“Bảo Bảo?” lại gọi, phản ứng của là trở mình ngủ tiếp.
vươn người tới, đẩy , nhưng khi tay đụng chạm tới áo dừng lại.
Ngọn đèn đường rọi vào khuôn mặt , nước da trắng trẻo như em bé đáng , cặp môi đỏ mân mê, như là tức giận, hoặc như hôn.
xuống xe ra ghế phía sau, ngón trỏ đặt lên môi , mỉm cười:
“Trong mộng mơ thấy ai? Có phải người đó hôn em?”
Dường như nghe được câu hỏi của , líu ríu, vô ý thức xoay người ngủ.
vội ôm lấy eo , kéo vào ngực.
“Nhất định là mơ thấy tôi, đúng ?” Cả ngày hôm nay, trêu chọc , nhưng cũng bị dụ hoặc.
Bây giờ nhịn nữa, cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ mọng.
Hương vị ngọt ngào thẳng vào tim khiến muốn ngừng mà được.
Bỗng, nhớ ra cái gì đó, tạm thời rời môi ,rút điện thoại trong túi ra tắt .
Vậy cái tên Công Tôn Diệp đáng ghét kia quấy rầy chúng ta được nữa.
Nhìn cặp mắt nhắm chặt của , cúi xuống đặt môi lên môi , lúc phớt qua lúc mút lấy, lưỡi cạy răng ra, bắt đầu càn rỡ chiếm lấy bên trong.
“Ưm……” Tựa như giấc mộng ngọt ngào, Cố Bảo Bảo nửa mê nửa tỉnh, muốn mở mắt ra.
Nếu trong mộng có thể hoàn toàn có được , hi vọng……hi vọng mình ngủ mãi.
Vươn tay ra, ôm chặt lấy người trong mộng, chiếc lưỡi non mềm cong vòng, điên cuồng theo tiến bước của ……..
-Ring ring
-Ring ring
Chợt tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Mục Tư Viễn sửng sốt rút điện thoại ra, lập tức nhấn trả lời.
“Chú Trịnh, cháu đây. Chú gì? Tâm Du sao rồi?” ngồi thẳng dậy, tay ôm chợt buông ra.
“ khám bác sĩ chưa?” lo lắng hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới thở phào. “Vâng, cháu tới đó ngay, chú đừng quá lo!”
Cúp điện thoại tim lại nghe được tiếng “kích” đóng cửa xe, quay lại, người bên cạnh xuống xe rồi.
“Cố Bảo Bảo!” gọi, đẩy cửa xe xuống. “Cố Bảo Bảo, em đâu thế?”
dừng lại, mặt nóng như lửa, người lại lạnh như băng.
Vừa rồi bị tiếng chuông đánh thức, kinh ngạc phát hóa ra đó phải là mộng, mình chân tựa trong lòng , sau đó…….nghe được cái tên Trịnh Tâm Du.
Mọi chuyện hóa ran gay cả mộng cũng bằng.
“Tôi về nhà” kiềm chế nội tâm run rẩy.
“Cám ơn đưa tôi về.” xong bước nhanh hơn.
“Em chờ !” chạy theo, biết tại sao mình lại làm vậy, hoàn toàn bởi trong lòng có thôi thúc, giữ chặt cánh tay .
“Tâm Du bị bệnh, tôi phải xem ấy thế nào. Em với tôi !”
Last edited by a moderator: 20/11/14