1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ ba lạnh lùng - Nguyệt Ảnh Đăng (193c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 77.2:

      - Ở đây làm cơm tối! - mở cửa, ôm lấy Hoan Hoan vào trước.

      Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, đành phải vào theo.

      Mở tủ lạnh, bên trong chất đầy cà chua, cười khẽ, lão Mục tổng rất thương Hoan Hoan với Nhạc Nhạc.

      mặc tạp dề, lấy thức ăn ra chuẩn bị nấu, Mục Tư Viễn đứng ở cửa hỏi:

      - Nấu gì vậy?

      còn chưa trả lời, :

      - Tôi muốn ăn sườn dê nướng, khi nướng cho thêm tía tô, đến cuối cùng cho là.

      Cái miệng đúng là to, muốn để ý tới .

      - gọi điện bảo người ta mang đến , tôi biết làm.

      Thấy nhướng mày, lại bổ sung:

      - Với lại trong tủ lạnh có sườn dê.

      - Trong siêu thị có. - đáp lại.

      - ...

      nhịn được trừng mắt, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc bỗng thò đầu vào, Hoan Hoan cao hứng :

      - Ba mẹ, chúng ta sắp siêu thị sao? Vậy nhanh lên có được ạ? Tám giờ con phải làm bài tập rồi!

      - Vậy còn chờ gì nữa?

      Mục Tư Viễn ôm lấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, quay lại nhìn còn đứng ngây ngô kia, thúc giục:

      - Còn mau lên?

      Cố Bảo Bảo cứ hồ đồ biết gì lên xe, theo bọn họ tới siêu thị.

      Trong siêu thị có xe mua đồ, bên dưới làm như chiếc xe cho trẻ em, ở và phía sau mới là chỗ để đồ.

      Hoan Hoan và Nhạc Nhạc mỗi đứa xe, Cố Bảo Bảo đẩy Nhạc Nhạc chậm rãi trước.

      Hoan Hoan rất ghê ghớm, tay cầm vô lăng, lúc trái lúc phải chỉ huy Mục Tư Viễn tán loạn, chốc lát sau thấy bóng dáng hai người đâu cả.

      Cố Bảo Bảo đẩy Nhạc Nhạc tới khu đồ ướp lạnh, đến chiều rồi nên chỉ còn có mấy miếng sườn dê trông chả ngon gì, lại còn tươi nữa.

      sợ lát nữa lại chuyển sang siêu thị khác, vội chọn sườn heo thay thế.

      Dù sao khi nướng lên cũng rất khó phân biệt với nhau.

      Sau đó gọi điện cho Mục Tư Viễn:

      - mua xong hết mọi thứ rồi, tôi tới khu tính tiền trước đây.

      Nghe đáp ứng, cúp máy, đẩy Nhạc Nhạc tiếp tục .

      Qua mấy ngã rã, thấy phía trước là mấy người đàn ông mặc âu phục, bọn họ vừa vừa gì đó với người đàn ông ở giữa.

      Mà khi người kia vừa ngẩng lên lại nhìn sang hướng Cố Bảo Bảo.

      - A Diệp...- dừng bước, nhìn cười đến gần.

      - Bảo Bảo. - xoa đầu , nhìn bộ đồ của tấm tắc. - Hôm nay sao ăn mặc đẹp vậy?

      lúng túng cắn môi.

      - Có sao...

      cười, lại cúi xuống chọc Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc vẫn như cũ, quệt miệng xa cách.

      Cố Bảo Bảo nhìn những người sau lưng , hỏi:

      - A Diệp, ở đây làm gì thế?

      - xem địa điểm, ba chuẩn bị mua siêu thị này. - ngẩng lên. - sắp tan ca rồi, cùng ăn tối nhé.

      há hốc mồm, muốn Mục Tư Viễn từ sau tới, thay trả lời. - Xấu hổ quá, Công Tôn, tôi phải đưa người phụ nữ của tôi với con trai về rồi.

      xong ôm lấy vai .

      - Nếu ngại,

      Có thể mời người của nhường đường được .

      Công Tôn Diệp nhìn , lại nhìn Hoan Hoan trong xe, im lặng . Có bọn trẻ ở đây, ta muốn tranh chấp với Mục Tư Viễn.

      Cố Bảo Bảo trợn mắt nhìn cái, chuẩn bị rẽ vào chỗ khác.

      Công Tôn Diệp gọi lại.

      “Bảo Bảo.” quay lại nháy mắt với những người ở sau, bọn họ liền tránh ra.

      Mục Tư Viễn nhếch môi cười, ôm Cố Bảo Bảo, đẩy xe hàng .

      Khi qua bên người Công Tôn Diệp, Cố Bảo Bảo áy náy nhìn thấy lắc đầu cười với mình, cúi xuống khẽ :

      “Tối gọi cho em”

      Mục Tư Viễn ngồi ở bàn ăn, cắn từng miếng “sườn dê giả”, mắt lại nhìn Cố Bảo Bảo.

      mặc kệ , chỉ mỉm cười nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc ăn.

      “Ngon quá!” Hoan Hoan bới cơm, mắt to nhìn ba. “Ba ơi, sườn dê ngon sao? Sao ba lại nhíu mày?”

      Nhạc Nhạc cũng nhìn , cắm dĩa vào miếng rồi bỏ vào miệng.

      “Nhạc Nhạc đừng ăn” Cố Bảo Bảo vội bảo bé nhổ ra, gắp rau cải cho bé.

      “Nhạc Nhạc sao lại thể ăn?” nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

      hừ tiếng.

      “Mấy miếng sườn dê tươi ấy chỉ người có da mặt dày như mới ăn nổi.”

      vậy sợ tức giận sao? Mục Tư Viễn nhìn , bất chợt cười “ha ha”

      Cố Bảo Bảo kỳ quái nhìn , xác định phải cười lạnh mà là cười vui vẻ, lại cảm thấy ngạc nhiên.

      Từ khi nào lại cười như thế vì ?

      …… ăn đồ hư sao?” lo lắng nhìn cái, lại càng khiến cười lớn hơn.

      “Cố Bảo Bảo, sao trước kia tôi phát ra là em còn biết chuyện cười nữa nhỉ”

      Cặp mắt đen lánh của vì vui vẻ mà phát sáng, cực kì giống bảo thạch trong đêm, tim nhảy thình thịch, vội quay mặt để thấy được hai gò má mình đỏ cả lên.

      Mục Tư Viễn tiếp tục cho sườn dê giả vào miệng nhai, nụ cười vui vẻ ngớt, trước kia sao lại phát ra nhỉ? Trêu chọc này rất là vui!

      “Cố Bảo Bảo, tới nhà em rồi”. đạp phanh lại .

      Mãi thấy ai đáp lại, quay đầu ra ghế sau, ngủ thiếp rồi.

      “Bảo Bảo?” lại gọi, phản ứng của là trở mình ngủ tiếp.

      vươn người tới, đẩy , nhưng khi tay đụng chạm tới áo dừng lại.

      Ngọn đèn đường rọi vào khuôn mặt , nước da trắng trẻo như em bé đáng , cặp môi đỏ mân mê, như là tức giận, hoặc như hôn.

      xuống xe ra ghế phía sau, ngón trỏ đặt lên môi , mỉm cười:

      “Trong mộng mơ thấy ai? Có phải người đó hôn em?”

      Dường như nghe được câu hỏi của , líu ríu, vô ý thức xoay người ngủ.

      vội ôm lấy eo , kéo vào ngực.

      “Nhất định là mơ thấy tôi, đúng ?” Cả ngày hôm nay, trêu chọc , nhưng cũng bị dụ hoặc.

      Bây giờ nhịn nữa, cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ mọng.

      Hương vị ngọt ngào thẳng vào tim khiến muốn ngừng mà được.

      Bỗng, nhớ ra cái gì đó, tạm thời rời môi ,rút điện thoại trong túi ra tắt .

      Vậy cái tên Công Tôn Diệp đáng ghét kia quấy rầy chúng ta được nữa.

      Nhìn cặp mắt nhắm chặt của , cúi xuống đặt môi lên môi , lúc phớt qua lúc mút lấy, lưỡi cạy răng ra, bắt đầu càn rỡ chiếm lấy bên trong.

      “Ưm……” Tựa như giấc mộng ngọt ngào, Cố Bảo Bảo nửa mê nửa tỉnh, muốn mở mắt ra.

      Nếu trong mộng có thể hoàn toàn có được , hi vọng……hi vọng mình ngủ mãi.

      Vươn tay ra, ôm chặt lấy người trong mộng, chiếc lưỡi non mềm cong vòng, điên cuồng theo tiến bước của ……..

      -Ring ring

      -Ring ring

      Chợt tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Mục Tư Viễn sửng sốt rút điện thoại ra, lập tức nhấn trả lời.

      “Chú Trịnh, cháu đây. Chú gì? Tâm Du sao rồi?” ngồi thẳng dậy, tay ôm chợt buông ra.

      khám bác sĩ chưa?” lo lắng hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới thở phào. “Vâng, cháu tới đó ngay, chú đừng quá lo!”

      Cúp điện thoại tim lại nghe được tiếng “kích” đóng cửa xe, quay lại, người bên cạnh xuống xe rồi.

      “Cố Bảo Bảo!” gọi, đẩy cửa xe xuống. “Cố Bảo Bảo, em đâu thế?”

      dừng lại, mặt nóng như lửa, người lại lạnh như băng.

      Vừa rồi bị tiếng chuông đánh thức, kinh ngạc phát hóa ra đó phải là mộng, mình chân tựa trong lòng , sau đó…….nghe được cái tên Trịnh Tâm Du.

      Mọi chuyện hóa ran gay cả mộng cũng bằng.

      “Tôi về nhà” kiềm chế nội tâm run rẩy.

      “Cám ơn đưa tôi về.” xong bước nhanh hơn.

      “Em chờ !” chạy theo, biết tại sao mình lại làm vậy, hoàn toàn bởi trong lòng có thôi thúc, giữ chặt cánh tay .

      “Tâm Du bị bệnh, tôi phải xem ấy thế nào. Em với tôi !”
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 78.1: MƠ MỘNG VÀ NƯỚC MẮT (2)



      - Tôi ! - liền từ chối.

      Bóng lưng quật cường lộ ra đơn lạnh lẽo khiến trái tim Mục Tư Viễn run lên.

      Trong đầu bỗng lên rất nhiều bóng lưng như vậy, cảnh tượng tương tự, cùng với lý do, ấy có phải rất nhiều lần như thế này, bởi vì người muốn tìm là Trịnh Tâm Du mà quạnh quay lưng ?

      - Bảo Bảo... - dừng chút. - Em theo tôi.

      - Tôi , . trễ thế này mà vẫn gọi cho , chắc chắn là chờ đấy! - xong tiếp tục thẳng.

      Từ đây cho tới tiệm mỳ vằn thắn Cố gia là con hẻm ngắn, ánh đèn mờ dần, bóng dáng cũng mờ nhạt trong ngõ. Trong lòng chợt có dự cảm - ... mất .

      Lần mất này, là vĩnh viễn...

      - Bảo Bảo! - lớn tiếng, bước chân nhanh hơn, vươn tay ra trong bóng đêm.

      May mắn, may mắn bắt được , trong mũi vương vấn hơi thở thơm mát của .

      Cố Bảo Bảo kỳ quái: "Sao mà...?"

      thở hổn hển, cặp mắt đen đối diện .

      - Bảo Bảo, em theo tôi, lát nữa tôi đưa em về.

      - Vì sao tôi nhất định phải ? - khó hiểu. - Trịnh bị bệnh, người ấy cần phải tôi.

      - Người ấy cần cũng phải ! - Câu buột miệng ra đến chính cũng giật mình.

      Kỳ quái, vẫn luôn muốn đối mặt, vậy mà có thể thẳng thắn ở trước mặt .

      Trái tim như bị con kiến cắn vào cái, có hơi đau, thấy Mục Tư Viễn đứng trước mặt cũng chỉ là người đàn ông bình thường có được tình .

      có phải rất bất lực, rất đau đớn? Giống như vậy?

      - Được rồi. - gật đầu. - Tôi chung với . - Nếu chỉ cần người bên cạnh, chỉ cần chút dũng khí.

      Hai người xuống xe ở hoa viên Trịnh gia, ba Trịnh đứng chờ ở bậc thang rồi.

      Khi thấy bọn họ tới ông :

      - Tối qua khi cậu Thân đưa nó về vẫn hôn mê bất tỉnh, sau đó lại còn lên cơn sốt, bây giờ nhiệt độ giảm nhiều rồi nhưng lại chịu ăn uống gì cả, ai!

      Mục Tư Viễn vỗ vỗ vai ông.

      - Chú đừng gấp, tụi cháu vào thăm ấy.

      Cố Bảo Bảo gọi tiếng rồi :

      - Tôi lên đâu.

      khẽ lắc đầu với , cho là sau khi Trịnh Tâm Du gặp tâm tình tốt lên.

      có lẽ cũng nghĩ tới điểm này nên miễn cưỡng nữa.

      - Vậy em chờ dưới này. - rồi lên lầu với ba Trịnh.

      ngồi xuống ghế ở phòng khách, quan sát cách trang trí đẹp đẽ của căn biệt thự này.

      Ba mẹ Trịnh Tâm Du có công ty thiết kế của mình, điều kiện sinh hoạt rất đãi ngộ. còn nhớ năm mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp Trịnh Tâm Du trong thư phòng của Mục Tư Viễn, còn tưởng ấy là công chúa Bạch Tuyết từ trong truyện ra nữa.

      Còn bình thường hay phụ ba làm nên tay hay dính phải bột mì.

      Cho nên, chưa bao giờ hỏi vì sao lại thích Trịnh Tâm Du mà thích . cam tâm tình nguyện nỗ lực, chỉ hi vọng có ngày có thể đánh động ...

      - Bảo Bảo. - Tiếng bất chợt của Mục Tư Viễn cắt đứt lại luồng hồi ức của , đứng dậy.

      - Trịnh có khá hơn chút nào ?

      gật đầu, giữa chân mày lại tích lũy đau khổ dày đặc.

      - Bảo Bảo, Tâm Du muốn gặp em, gặp mình em.

      Giọng khàn khàn khiến nghe xong khó chịu, muốn chọc cười.

      - Chỉ gặp thôi mà, yên tâm, tôi ăn Trịnh của đâu.

      Nghe vậy, bĩu môi, giữ lấy vai .

      - Tôi chờ em xe.

      lên lầu hai phát cánh cửa màu hồng khép hờ, chắc đó là phòng của Trịnh Tâm Du.

      nhàng gõ cửa, nghe được tiếng yếu ớt bên trong truyền ra:

      - Mời vào.

      Đẩy cửa ra, màu hồng cùng màu phấn ùa tới. Trước kia thấy Trịnh Tâm Du như công chúa, giờ mới biết hóa ra ấy được ở trong căn phòng của công chúa.

      Lúc này, công chúa nằm chiếc giường được khắc họa hoa văn kiểu Âu, sắc mặt tái nhợt nhìn .

      - Trịnh, khỏe ? - đứng trước giường, ân cần hỏi han.

      Trịnh Tâm Du cười tiếng với , nụ cười lạnh lùng.

      - Cố, tôi gặp cảm thấy càng đau lòng hơn.

      sửng sốt, ngược lại biết thế nào.

      Trịnh Tâm Du tiếp tục :

      - Hai ngày nay tôi luôn nghĩ, nhưng làm thế nào cũng nghĩ thông. Tôi học cùng Văn Hạo bốn năm, sớm chiều ở chung lại thua kém năm rưỡi khi hai người còn vô tri ngồi chung bàn với nhau.

      - Trịnh...

      - hãy nghe tôi hết! - ấy hít lấy hơi sâu, nước mắt chợt lên khóe mắt.

      - Tôi chưa từng thích ai đó giống như thích Văn Hạo. Tình cảm tôi dành cho ấy luôn để trong lòng, chưa bao giờ với bạn bè và người thân, bởi vì tôi... muốn chia xẻ chút nào ấy với những người khác, tôi... tôi cứ tưởng cả đời này, chỉ có tôi mới là người phụ nữ của ấy.

      Trong lòng Cố Bảo Bảo run lên, đau đớn tại nơi sâu thẳm nhất, nước mắt của Trịnh Tâm Du khiến người ta thương tiếc.

      - Thế nhưng... - ấy lấy tay che mặt, nghẹn ngào :

      - ấy cần tôi... cần tôi...

      - Trịnh... - Thấy ấy khóc thương tâm, Cố Bảo Bảo cũng bó tay, biết phải làm gì.

      Rồi ấy nhanh chóng lau mắt, cặp mắt sưng đỏ nhìn .

      - Cố Bảo Bảo! - Lời ấy trở nên cương quyết hỏi:

      - cho tôi biết, có thể quý trọng ấy , có thể ?

      Cố Bảo Bảo hoảng sợ, ấy lại hỏi:

      - đối tốt với ấy sao? có thể phụ ấy hay ? trả lời tôi !

      - Trịnh, điều này... - vội vàng giải thích:

      - Giữa tôi và Văn Hạo phải là... phải như nghĩ đâu!

      Trịnh Tâm Du sửng sốt.

      - có ý gì? Người đàn ông tốt như Văn Hạo mà muốn sao? muốn sao?

      ấy luôn miệng , tâm tình rất kích động, ngừng ho khan.

      - Trịnh, bình tĩnh lại ...

      nghĩ có cần phải gọi ba Trịnh lên , Trịnh Tâm Du lại tiếp tục :

      - Tôi biết, trong lòng vẫn còn chỗ của Tư Viễn, vừa đần vừa ngốc, người đàn ông tốt như Văn Hạo, ... khụ khụ...

      ấy được nữa, ho dữ dội.

      Cố Bảo Bảo vội gọi ba Trịnh để ông ấy lấy thuốc cho ấy uống, tâm tình ấy mới từ từ bình tĩnh lại được.

      Cố Bảo Bảo thở phào nhõm.

      - Trịnh, nghỉ ngơi tốt, đừng suy nghĩ lung tung.

      Trịnh Tâm Du nhắm mắt lại, trả lời .

      thể làm gì khác hơn với ba Trịnh tiếng rồi ra khỏi biệt thự.

      Ngồi lên xe, Mục Tư Viễn kỳ quái là hỏi chuyện gì với Trịnh Tâm Du mà im lặng lái xe .

      Vừa ra khỏi hoa viên biệt thự, lập tức đạp chân ga, lao ra đường cái vắng vẻ.

      Cố Bảo Bảo nắm chặt dây ăn toàn, tốc độ xe nhanh tới mức còn nhìn được cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

      - Mục Tư Viễn, dừng lại, dừng lại mau! - hét lên, cũng biết có nghe thấy , ngược lại còn tăng tốc.

      Mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, môi mím chặt lại như chịu đau đớn cực lớn, muốn tìm cách để giải thoát nó.

      sợ hãi la hét, trạng thái gần như điên cuồng của khiến hoảng sợ:

      - Mục Tư Viễn, dừng lại, dừng lại !

      - Mục Tư Viễn, có nghe thấy ...

      Bất đắc dĩ, đành quay ra tát cho cái!

      - Bốp... - Tiếng tát vang dội trong buồng xe, Mục Tư Viễn chấn động, thắng gấp xe ở ven đường.

      quay ra nắm lấy cổ áo , lớn tiếng mắng:

      - làm gì vậy hả? có ý gì? Nếu...

      Vừa mắng mà nước mắt rơi đầy mặt.

      - Hoan Hoan với Nhạc Nhạc làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Mục Tư Viễn ngẩng lên nhìn , mới thấy hốc mắt đỏ lừ của .

      gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

      lắc đầu, cúi xuống, áp vào ngực .

      Trong buồng xe yên tĩnh, Cố Bảo Bảo cảm giác được ràng đau lòng và bất lực của , có phải Trịnh Tâm Du gì với ?

      Trịnh Tâm Du có phải cũng giống như năm đó làm với Cố Bảo Bảo, ra rất nhiều lời tuyệt tình?

      dịu dàng ôm lấy , hi vọng có thể truyền cho chút ấm áp.

      Bởi vì hiểu ràng hơn bất cứ ai khác, cơn đau đớn ấy nó như thế nào!
      Elena Mai thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 78.2



      Trong cảm giác ấm áp quen thuộc ấy, Mục Tư Viễn thống khổ nhắm hai mắt lại, trong tim dần dần yên ổn trở lại.

      Câu của Trịnh Tâm Du lại về trong đầu , ấy , Tư Viễn, em xin lỗi, cho dù ấy em, cả đời này em chỉ có thể ấy mà thôi.

      ấy xin lỗi. Qua nhiều năm như thế, ấy vẫn chưa từng ràng với .

      ấy , Tư Viễn, , em hi vọng tới quấy rầy cuộc sống của em nữa.

      ôm chặt lấy Cố Bảo Bảo như ôm lấy ngọn nguồn của ấm áp, bởi những lời Trịnh Tâm Du khiến thứ gì đó vỡ nát trong ngực.

      Nhưng vì ấm áp ngay thời khắc này mà thứ gì đó lại lặng yên sinh ra.

      …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước con hẻm ngoài tiệm mỳ vằn thắn Cố gia, Cố Bảo Bảo nhìn cái rồi đẩy cửa xuống xe.

      mấy bước, nhô đầu ra ngoài cửa sổ, gọi tiếng: "Bảo Bảo."

      quay lại tới trước cửa xe, cắn môi do dự mới :

      - Hôm nay có thể... uống rượu ?

      ngẩng lên, đối diện cặp mắt lấp lánh như những vì sao của , trong mắt lộ ra vui vẻ.

      ngạc nhiên nhìn hồi rồi bỗng cười với .

      nắm lấy tay , bàn tay thô ráp chạm vào nước da mềm mại của , trong cái chớp mắt ngắn ngủi như khiến tim mất nhịp.

      có những cái ôm, có những nụ hôn, hai trái tim lại kề sát nhau ngay giờ phút này.

      biết tối nay tới quán bar mua say, cũng biết mình , bởi trái tim được lấp đầy, cần đến gây mê từ cồn nữa.

      Sau đó rút tay về, bước trong bóng tối, nghe được tiếng vang thanh thúy phát ra từ giày cao gót cùng với đó là tiếng động cơ xe ngày càng xa.

      quay lại đầu ngõ, chỉ còn kịp trông thấy bóng xe mơ hồ biến mất giữa làn đường.

      môi lên nụ cười mà trong lòng lại tràn đầy mất mát.

      Người quay lại, nguyện ý quay lại, vĩnh viễn chỉ có mình ...

      Tới cửa tiệm, lấy chìa khóa ra giọng quen thuộc hốt nhiên vang lên:

      - Bảo Bảo!

      quay lại, kinh ngạc khí Công Tôn Diệp bước ra từ sau cây cột, khuôn mặt mệt mỏi nhìn .

      - A Diệp? - Trễ vậy sao ấy còn ở đây?

      Công Tôn Diệp tới gần , bước chân có vẻ bất ổn và nặng nề.

      - Em mới về hả. - .

      muốn đáp lại, tiếp:

      - cùng với Mục Tư Viễn.

      Nếu vậy, chắc cảnh ở đầu ngõ cũng thấy, Cố Bảo Bảo gì chỉ gật đầu.

      Công Tôn Diệp thở ra hơi nặng trĩu, cảm giác trong lòng thế nào, được.

      Thế nhưng nếu trễ vậy, cũng dự định là .

      - Bảo Bảo, nghỉ ngơi sớm .

      ngẩn ngơ, cũng ngờ lại câu như thế.

      cho là giống như Văn Hạo, những lời trách móc nhưng mang theo ý khuyên bảo , cứ tưởng ít nhất hỏi câu liên quan tới chuyện tối nay. Nhưng gì cả, chỉ như ngày thường xoa xoa tóc .

      - Khuya rồi, mau , chờ em đóng cửa rồi .

      - A Diệp...

      - Đừng gì cả. - nhàng lắc đầu. - có gì quan trọng hơn là em phải nghỉ ngơi tốt, mau .

      Trong lòng đau xót, cảm giác như mình sắp khóc, vội quay ra mở cửa.

      Vào nhà, quay lại nhìn , lại cười với , ý bảo mau nghỉ .

      Ngay sau đó đóng cửa lại.

      Đồng thời ngay khi cánh cửa khép lại, Công Tôn Diệp vươn tay ra nhưng rồi lại buông xuống. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại thấy động tác ấy của , tiếng giày cao gót vang lên "cộp cộp" khi lên nhà.

      lùi lại sau, nhìn ánh đèn được bật lên ở căn phòng phía , nghe được giọng mơ hồ của , chắc là chuyện với ba Cố và mẹ Cố.

      mỉm cười, dựa vào cột đá, nghe tiếng nước, tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đèn tắt.

      Chắc rằng ấy ngủ rồi, mới lên xe rời .

      …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      Sáng sớm, Cố Bảo Bảo làm vệ sinh cá nhân xong xuống dưới. Thời gian này mọi người đến ăn sáng đông đúc, có thể giúp ba mẹ làm chút chuyện.

      Vào bếp thấy ba mẹ nháy mắt với nhau, bầu khí cực kỳ quái dị.

      - Ba mẹ. - kỳ quái hỏi. - Có chuyện gì ạ?

      Mẹ Cố trừng mắt với ba Cố, quay ra làm sủi cảo.

      Ba Cố ho khan hai tiếng mới :

      - Bảo Bảo, tối qua sao con về trễ vậy? Ba mẹ gọi cho con mà cũng được.

      gọi được? kỳ quái rút điện thoại ra mới phát điện thoại tắt máy từ lúc nào?

      mở máy lên, những tiếng báo cuộc gọi nhỡ khi tắt máy vang lên, rung dữ dội tới khi tê cả tay mới dừng lại.

      mở ra xem, có ba cuộc của ba mẹ, hơn hai mốt cuộc gọi của Công Tôn Diệp.

      - Bảo Bảo à. - Ba Cố ở bên cạnh tiếp:

      - Đêm qua cậu Công Tôn tới tìm con, đợi con hơn ba tiếng đồng hồ, sau lại sợ làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi mới .

      ấy đợi trong tiệm ba tiếng, công thêm thời gian chờ ngoài cửa, chẳng phải là đợi cả đêm hay sao?

      Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhớ tới lúc gặp ở siêu thị chiều hôm qua, tối gọi điện cho .

      Nhất định là do gọi được cho nên mới tới đây.

      Thế nhưng tối qua ấy chờ lâu vậy lại lời. ấy sợ cảm thấy áy náy sao?

      Mẹ Cố tới cạnh .

      - Bảo Bảo, mẹ cảm thấy cậu Công Tôn đối với con tồi chút nào, con cảm thấy thế nào?

      - Mẹ, mẹ đừng lung tung. - vội lắc đầu. - Nhà ấy thế nào ba mẹ cũng biết, con và ấy sao có thể?

      rồi vội vã tìm cái cớ đến công ty sớm.

      Còn tiếng nữa mới tới giờ làm, trong công ty còn chưa có ai tới, tới phòng tổng giám đốc lại phát cửa khép hờ!

      Mục Tư Viễn tới sớm vậy ư?…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      kỳ quái, định đẩy thử cánh cửa ra bên trong lại truyền ra tiếng chuyện.

      - thăm ấy ! - ràng là thanh của Mục Tư Viễn, lại dám xác định, bởi trong giọng ấy lộ ra cầu khẩn, sao có thể phát ra từ miệng ?

      Nhưng, người trả lời lại là Văn Hạo.

      - Tôi , Mục Tư Viễn, cần nữa.

      - ... - đập tay lên bàn, cố gắng áp chế cơn giận của mình.

      - Thân Văn Hạo, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn ấy bệnh như vậy sao? ấy dù sao cũng vì mới...

      - là nực cười. - Thân Văn Hạo lạnh lùng bĩu môi. - Nếu như người khác như vậy với tôi, tôi có lẽ cảm thấy hổ thẹn, mà ? Mục Tư Viễn? cảm thấy có tư cách như vậy với tôi sao? Tôi hỏi , khi Bảo Bảo vì mà tan nát cõi lòng, có từng có chút xíu đồng cảm nào với ấy ?

      Trong phòng yên tĩnh lại, tự chủ được nắm lấy áo mình, hi vọng câu, phải hoặc phải cũng được.

      Nhưng , chỉ đáp lại:

      - , thăm ấy , cũng đừng mấy lời gì đó nữa.

      - Tôi . - Thân Văn Hạo lại trả lời khẳng định.

      - có tôi, ấy vẫn sống được. Nếu tôi , cũng có ý nghĩ là chấp nhận ấy, ấy ngược lại càng đau khổ hơn thôi.

      Nghe vậy, Mục Tư Viễn ngơ ngác nhìn ta.

      - ... là độc ác!

      - Tôi độc ác. - ta đáp lại. - Ngoài ra tôi cũng khuyên , đừng nên đối xử như thế với Bảo Bảo! Người phải ấy, đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm kia nữa!

      - dạy bảo tôi! - Mục Tư Viễn cười gằn.

      - phải dạy bảo gì cả, là khuyên bảo thôi. - ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại . - có thể cho Bảo Bảo cái gì? Trái tim có thể cho ấy cái gì? Có thể ?

      Mục Tư Viễn trầm mặc, tâm tình trong lòng quay cuồng, phân nữa.

      Thân Văn Hạo tiếp tục :

      - Nếu hãy ngừng lại những hành động ngây thơ hoang đường kia , đừng để Bảo Bảo hận hơn!

      - ấy hận tôi! ! - Nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên hét lớn.

      Thân Văn Hạo nhìn thẳng vào hai mắt .

      - Nhưng liệu có thể ấy ? Có thể ?

      Có thể ? cũng tự hỏi, có thể ? Khi trái tim còn chưa quyết định, có thể mạo muội sao?

      im lặng như cái lưới lớn khiến người ở bên trong thể hít thở.

      Cố Bảo Bảo ngửa đầu cố nhịn dòng nước mắt trực trào, khe khẽ rời .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cục cưng 79.1

      CHƯƠNG 79.1: VÌ SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI NHƯ THẾ

      Năm giờ chiều, ở cửa trường đại học đỗ đầy xe, cực kỳ náo nhiệt.

      Chợt chiếc xe quen thuộc chậm rãi tới cửa trường, biết đó là xe của Mục gia.

      Chờ trong giây lát, hai bóng hình nhắn quen thuộc dắt tay nhau ra cổng trường.

      Hoan Hoan biết cái gì mà Nhạc Nhạc tức giận giơ nắm tay bé ra, bé nhanh nhạy tránh ra, chạy lên xe.

      Nhạc Nhạc liền đuổi theo sau, được tài xế thương ôm lấy.

      Vành mắt nóng lên, rất muốn ôm lấy hai đứa bé, được hai bước, vẫn dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe xa.

      chậm rãi phố, lấy điện thoại ra gọi cho ba.

      - Ba à, tối nay con có đứa bạn tổ chức sinh nhật, con tới chỗ ấy nên về đâu ạ.

      Sau đó tắt máy để ai tìm được .

      Sắc trời tối dần, Mục Tư Viễn vội vã xuống xe, vào thang máy ở khu nhà.

      - Ba! - Hoan Hoan dùng cơm nghiêng đầu lại, cao hứng gọi tiếng. Nhạc Nhạc cũng quay ra nhìn rồi lại tiếp tục ăn.

      lo lắng đảo mắt qua phòng ăn, chỉ có hai đứa bé với người giúp việc.

      lại vào phòng bếp nhìn cái, cũng chỉ có người giúp việc.

      - Ba, mẹ với ba sao?

      - Hoan Hoan, mẹ tới sao?

      Hai người cùng đồng thanh, ngây ngốc nhìn đối phương, rồi lắc đầu.

      Mục Tư Viễn thầm mắng tiếng, sau khi tan họp quay về phòng thấy đâu rồi. Gọi điện tắt máy, còn tưởng qua khu nhà bên này, hại vội vã chạy tới.

      - Ba, mẹ đâu rồi? - Hoan Hoan hỏi, Nhạc Nhạc cũng mở to mắt nhìn chằm chằm.

      nắm tóc…

      - Ba cũng muốn biết mẹ đâu đây! - Gọi nữa, vẫn tắt máy.

      - Có phải mẹ ở bên ngoài ạ? - Hoan Hoan giúp ba nghĩ.

      gật đầu.

      - Ba tới đó xem! - Rồi hôn Nhạc Nhạc cái. - Nhạc Nhạc ngoan, ba tìm được mẹ rồi lập tức đưa mẹ về, có được ?

      Nhạc Nhạc chớp mắt, tỏ ý tán thành.

      Lòng dịu lại, hôn con rồi mới đứng dậy ra khỏi khu nhà.

      đường rất nhanh, trong lòng như có lửa đốt, lo lắng tức giận.

      nghĩ lại, cả ngày hôm nay cứ có gì đó đúng.

      Buổi trưa muốn dẫn ra ngoài ăn, lại tới phòng ban đưa tài liệu xong thuận tiện tới nhà ăn nhân viên là được rồi.

      Buổi chiều và thư ký vội vàng gặp mặt khách hàng cũng rảnh chuyện với , khi quay lại phòng mới phát tan tầm rồi.

      ấy đâu được chứ? ấy sao lại như vậy?

      Trước kia ấy mặc dù bực tức với , vì mà đau lòng cũng giống như hôm nay phớt lờ như thế.

      Trong lòng dâng lên sợ hãi, cho tới nay chỉ cần quay lại là có thể thấy được .

      Thế nhưng hôm nay, khi quay lại lại phát thấy đâu nữa rồi.

      Tới tiệm mỳ vằn thắn Cố gia, mẹ Cố thấy kinh hãi:

      - Tư Viễn thiếu gia, sao cậu tới đây?

      nhìn khắp quán, lại thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo.

      - Thím Cố, Bảo Bảo đâu ạ?

      Mẹ Cố muốn trả lời, ba Cố lại ngẩng lên.

      - Tư Viễn thiếu gia, bây giờ hết giờ làm rồi, cậu tìm Bảo Bảo là có việc sao?

      - Chú Cố… - Mục Tư Viễn cau mày. - Là bọn trẻ đòi mẹ, nhưng điện thoại Bảo Bảo lại tắt máy.

      - Điện thoại lại tắt máy? - Mẹ Cố lắc đầu :

      - Điện thoại của nó nhất định là hỏng rồi. Tư Viễn thiếu gia, Bảo Bảo dự tiệc sinh nhật của bạn, tối nay về.

      Mục Tư Viễn sửng sốt, dự tiệc sinh nhật?

      Sau khi Mục Tư Viễn rồi, ba Cố có hơi oán trách.

      - Bà với cậu ta nhiều như vậy làm gì?

      - Thế nhưng cậu ấy…

      Ba Cố cắt ngang lời bà:

      - Nên đoạn phải đoạn, cứ theo lời tôi, Bảo Bảo và cậu ta nên gặp lại nhau nữa.

      Mẹ Cố thở dài:

      - Ông cảm thấy Bảo Bảo và cậu Công Tôn có thể bên cạnh nhau sao?

      Ba Cố trầm mặc, hồi lâu mới đáp:

      - Tôi hi vọng có thể, cậu Công Tôn là chàng trai tốt.

      Nếu con ông có thể ở bên cạnh cậu Công Tôn tốt biết bao, mọi phiền não đều còn nữa.

      Cố Bảo Bảo dạo chợ đêm vòng, mua mấy xâu thịt lấp đầy cái bụng.

      Bên cạnh có rất nhiều cặp tình nhân tới lui, cậu bé mua chiếc nhẫn giả cũng có thể khiến bé hân hoan.

      Đúng vậy, vì sao vui? thế giới này còn rất nhiều như , ngay cả đồ “giả” cũng có…

      tới chợ đêm, tới cầu lớn ở ven biển. Tối đầu xuân gió hơi se lạnh, cũng ngại.

      Có lẽ, chỉ có gió lạnh như thế mới có thể khiến trái tim khó chịu kia của bình tĩnh lại.

      Để hiểu , để tỉnh táo, có những thứ vĩnh viễn thể có được.

      Để tiếp tục ngụy trang, mãi tới khi ngụy trang thành chiếc áo khoác ngoài còn cởi ra được nữa.

      qua cầu lớn ven biển, tới quán cà phê tên là “Thục Tâm”.

      khẽ mỉm cười. Hơn mười năm, thành người lớn, quán cà phê ấy vẫn còn ở chỗ này.
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 79.2:

      Nhớ lại lần đầu tiên tới đây, còn học sơ trung.

      Hôm đó là sinh nhật, cúp cua về sớm, khổ sở chờ mấy giờ liền ở trường học của Mục Tư Viễn.

      Cuối cùng con đường bật đèn sáng trưng, chậm rãi ra khỏi trường.

      - Tư Viễn! - vui sướng chạy tới, ôm lấy cánh tay .

      nhíu mày.

      - Em lại tới làm gì thế?

      Khi đó hai mắt còn có công năng tự động loại bỏ, loại bỏ hài lòng giữa chân mày , :

      - Tư Viễn, hôm nay là sinh nhật em.

      - À. - rất là hờ hững. - Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ!

      - Cám ơn Tư Viễn! - rất vui lắc lắc tay . - Tư Viễn, vậy mời em uống cà phê có được ?

      - Em còn , uống cà phê cái gì!

      - mà, mà, hôm nay em là thọ tinh, em lớn nhất đó, phải nghe em!

      - rảnh, ba với mẹ kế ở nhà, phải về trông Sơ Hàn.

      - Em bảo mẹ em giúp trông em ấy.

      - còn phải cho chó của tắm nữa.

      - Em nhờ ba em giúp tắm cho cún nhà .

      - phải về sắp xếp lại thư phòng.

      - Mẹ em giúp dọn dẹp mà!

      - ...

      vô lại dính lấy , bắt đưa tới đây, uống cà phê ăn bánh ga-tô, ăn bánh ngọt, uống nước hoa quả, ăn trái cây ăn con cua, chỉ biết có ăn, lại biết chỉ muốn ở cùng với , dù chỉ là phút thôi.

      Mà dạ dày cũng sắp chống đỡ được nữa rồi.

      - Thưa , cà phê và bánh của đây. - Người phục vụ cười đưa tới cho .

      uống ngụm cà phê liền nhíu mày, đắng quá! So với cà phê mang theo vị ngọt trong trí nhớ khác xa.

      Ăn thêm miếng bánh, vừa ngấy vừa ngọt, hoàn toàn còn ngon miệng như trong trí nhớ nữa.

      Có lẽ sau này, còn được thưởng thức cà phê với bánh ngon như vậy nữa!

      Tính tiền rồi đứng dậy, bước ra ngoài, vào đại sảnh cửa hàng người đến người .

      - Hoan nghênh quý khách! - Giọng vui vẻ của người phục vụ lại vang lên, Mục Tư Viễn vào, chọn chỗ ngồi xuống, nhìn người phục vụ dọn chén đĩa của bàn gần đó.

      Ánh mắt nhìn quanh quán cà phê mấy lần, rồi thất vọng thu về.

      gần như tìm khắp những nơi có thể tổ chức tụ hội rồi, chợt hiểu ra là căn bản có bữa tiệc sinh nhật nào để mà thức trắng đêm về, ràng lẩn tránh !

      Thế nhưng ấy sao lại tránh ? Vì tránh mà ngay cả Hoan Hoan với Nhạc Nhạc cũng gặp sao?

      hiểu, cứ tưởng rằng sau tối qua, trái tim có thể tới gần .

      Sau tối qua, cũng cho là như vậy.

      tưởng rằng vết thương trong tim kia có thể lại thử lần nữa, thực lại phải thế.

      phát mình cách nào làm được, người mà trong tim người đó lại chứa người khác.

      Trái tim kia, có thể vì người mà bỏ , có thể vì người mà buông bỏ tư thái kiêu ngạo, có thể vì người mà thương tổn tới mọi người, chẳng qua, người phải là .

      Nếu bỏ ra chỉ càng đau đớn hơn nữa, hi vọng, tình này chôn chặt trong tim, để nó từ từ biến mất.

      Kéo tấm chăn mỏng giường ở khách sạn, co mình lại, ngày mai, tự nhủ, Cố Bảo Bảo, ngày mai lại là ngày mới.

      …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

      - Trợ lý Cố, cuối cùng tới rồi! - vừa bước vào cửa công ty chủ nhiệm thư ký gấp gáp chạy lại.

      - Có chuyện gì vậy? - ngạc nhiên hỏi.

      Thư ký dắt vào thang máy, luôn miệng :

      - mau cứu hỏa!

      Cứu hoả? Còn nghi hoặc bị kéo vào văn phòng tổng giám đốc.

      - Mục tổng. - Chủ nhiệm thư kí cất cao giọng:

      - Trợ lý Cố tới rồi.

      Nghe tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn , khoát khoát tay, ra hiệu chủ nhiệm thư ký ra ngoài.

      - Hôm qua em về sớm! - lạnh lùng .

      Hóa ra là vì vậy. Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống.

      - Xin lỗi, Mục tổng. Hôm qua tôi có việc riêng, cho nên mới về trước.

      Giọng như nhân viên phạm sai lầm xin thứ lỗi.

      - Hôm nay tôi nhất định bù lại.

      - Em...!

      như vậy chẳng khác gì là dập tắt lời của .

      nhìn .

      - Mục tổng, nếu còn chuyện gì, tôi làm việc trước.

      rồi hết sức cung kính đợi lúc, khi xác định thêm gì nữa ngồi xuống bàn làm việc.

      Thái độ của bình thường nhưng lại chê vào đâu được. bực bội nắm tóc, trực tiếp hỏi:

      - Hôm qua em đâu?

      Tay viết của hề đừng lại, lễ độ nhưng mất lạnh nhạt :

      - Mục tổng nếu quan tâm tới cuộc sống riêng của tôi, phải thời gian làm việc tôi có thể trả lời .

      - Em... Chết tiệt! - chợt đứng dậy tới trước mặt , nắm lấy gương mặt giơ lên:

      - Em uống lộn thuốc rồi hay là bị đụng vào đâu nên hồ đồ hả?

      nhíu mày.

      - Mục tổng, nếu làm tôi bị thương, tôi tố cáo xâm hại đến thân thể tôi... ...

      nghe , cái miệng đỏ tươi mấp máy của hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của . chợt phát , bản thân mình lại có chút nhớ...

      cần suy xét, cúi xuống trùm lên cái miệng nhắn.

      Cố Bảo Bảo ngẩn ra, lập tức cắn chặt răng cho vào, cả người giãy dụa kịch liệt.…

      - Mục tổng... - chủ nhiệm thư ký hận thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, vậy mà lại... ngay thời điểm tổng giám đốc với trợ lý Cố thân thiết, dù sao cửa đóng... thể trách được!

      Mục Tư Viễn buông ra, sắc mặt tự nhiên ngẩng lên hỏi chủ nhiệm thư ký.

      - Chuyện gì?

      nhìn trợ lý Cố cúi đầu, có ý định vào, đứng ở cửa :

      - Vé máy bay chuẩn bị xong, giờ chiều xuất phát!

      gật đầu, nhìn lại sang Cố Bảo Bảo.

      - Em chuẩn bị rồi với tôi.

      - đâu? - thể hỏi.

      - Pháp, tuần. - đáp lại ngắn gọn, lập tức từ chối:

      - Tôi !

      sửng sốt, trước hết để chủ nhiệm thư ký ra ngoài rồi mới nhìn .

      - Em là trợ lý đặc biệt của tôi, em với tôi ai với tôi? - Khi khóe môi có hơi nhếch lên.

      Cố Bảo Bảo nhìn , chỉ :

      - Theo như thông lệ là thư ký


      theo , trợ lý đặc biệt ở lại giúp sắp xếp công việc.
      - Thông lệ của ai? - Ánh mắt lên giận dữ.
      lên tiếng, cấp dưới có thể cãi được cấp ? Nhưng muốn , lấy ra mọi thứ sớm chuẩn bị cho .
      - Mục tổng, thân thể tôi khỏe, hợp để công tác, tôi còn muốn xin nghỉ phép với !
      cầm lấy tờ giấy đưa ra, đó ghi - chẩn đoán của bác sĩ -, nội dung đại khái là ấy thiếu máu, thể mệt nhọc quá độ, kiến nghị nghỉ ngơi mấy ngày.
      Chết tiệt! ấy quả nhiên là cố ý tránh !
      giơ tay lên, xé tan tờ giấy kia.
      - Bây giờ để tôi kiểm tra xem thân thể em tốt chỗ nào!
      cả kinh, cả người bị ôm lấy, thẳng vào phòng nhỉ.
      ném lên giường, thân hình cao to cường tráng liền đè lên, những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống da thịt non mềm của . có cách nào thở dốc, bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở ồm ồm gấp gáp của .
      Sau đó, xé áo ra, nắm lấy nơi đẫy đà của , vò nắn nó.
      - Buông... Buông tôi ra...
      chật vật lên tiếng chống đối, lại buông, ngược lại dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy eo để còn chỗ trốn.
      Thân hình dán chặt vào nhau, kích thích khát vọng sâu nhất trong lòng . hôn dọc theo má , bất chợt, xoay người lại, dùng miệng cắn móc khóa áo lót ra, rồi ném nó .
      Da thịt lộ ra ngoài khí lạnh băng, cả người run lên, thân người ấm áp của liền lập tức vòng lấy , hôn từng chỗ da thịt .
      - .... buông ra... - Đôi mắt lên những giọt lệ xấu hổ và giận dữ, tay còn có thể hoạt động ngừng đấm vào vai .
      - đừng như vậy... Bây giờ... là giờ làm việc.
      Mục Tư Viễn đáp, tay vươn lên nắm lấy hai ban tay nghịch ngợm của , tay khác xuống cởi dây lưng ra.
      - ... - sợ hãi nhìn .
      - muốn làm gì ...
      Lời còn chưa dứt, xúc cảm liền truyền từ cánh tay, vậy mà lấy thắt lưng trói hai tay lại, cố định đỉnh đầu.
      Sau đó, kéo quần xuống, bỏ xuống giường.
      - ... - sợ ngây người, cặp môi đỏ mọng sợ hãi run rẩy.
      - dám.. được... được... - thể tin lại làm vậy với !
      - Em muốn nó! - cúi xuống dịu dàng dùng lưỡi liếm qua cần cổ trắng như tuyết của , từng cơn tê dại truyền vào não, ngẩn ngơ, người run lên.
      thấp giọng cười.
      - Còn muốn sao? Vật !
      đợi đáp lại bàn tay thâm nhập vào **** , đồng thời khi **** tách ra, nụ hôn của liền dọc theo đường, gieo lên vô số ngọn lửa thiêu đốt máu của .
      Suy nghĩ của hoàn toàn rối loạn, từng lần hỏi trong lòng: Có phải lại uống say? Có phải là nhận ra người trước mắt là ai?
      Khuôn mặt tuấn tú của chợt xuất , ánh mắt nóng rực khóa lấy môi .
      - Bảo Bảo...
      nghe được gọi tên , thần trí như bị đóng băng trong nháy mắt.
      dường như xem thấu phản ứng trong lòng , hôn lấy cặp môi mỏng, ngón tay trượt vào bên trong "hoa nhị" trân quý nhất.
      - Ưm... - Tiếng rên rỉ bộc phát ra ngoài, cắn chặt môi, từ đầu đến cuối địch lại trêu chọc cố ý của , thân thể dần mất kiểm soát.
      - Vì... Vì sao?... - Trong nháy mắt khi mất hết lý trí, hỏi.
      trả lời, thẳng lưng, hoàn toàn đoạt lấy ...
      bắt đầu giày vò , ý thức thanh tỉnh, mắt lại mở ra nổi, tứ chi mềm nhũn, còn chút sức lực.
      - Bảo Bảo? - Hơi thở ở bên tai, khẩn trương cả người cứng đờ, đáp lại.
      ----------- CÁCH CÁCH ---------
      Mục Tư Viễn cười, hôn lên má .
      - Tôi tới sân bay, ba ngày sau về.
      rồi, cái nệm động mấy cái, nghe được tiếng tắm rửa, mặc quần áo, sau đó ra ngoài.
      giật mình, bỗng bật dậy, cũng muốn hỏi vì sao.
      - Mục tổng, chỉ mình thôi sao?
      Song, tiếng chủ nhiệm thư ký vang lên từ ngoài cửa. năm tròn ừ tiếng:
      - Ba ngày sau tôi về, việc khánh thành năm thành lập công ty nhờ đấy.
      Chỉ chốc lát, hai người họ đều ra ngoài, trong phòng nghỉ liền yên tĩnh. lấy tay che mặt, nước mắt từng giọt lăn xuống, là xấu hổ và giận dữ, là đau đơn, là tức giận!
      hận bản thân, hận chính mình!
      Khóc mệt rồi, lại ngủ thiếp . Trong màn sương mơ thấy , lắc đầu muốn thấy mặt , lại nằm xuống bên cạnh, vương tay ôm lấy .
      cố gắng đẩy ra, cười dịu dàng :
      - Du Nhi, đừng làm rộn!
      Trong lòng vừa sợ vừa đau, mở mắt ra, mới phát đó là giấc mộng.
      Nhìn đồng hồ giờ chiều! ngồi dậy, thấy tủ đầu giường có đặt mảnh giấy, chữ viết đó xiêu vẹo, hẳn là dùng tay phải bị thương viết - trong tủ có quần áo -!
      tức giận, nghiến răng xé tan tờ giấy!

      Last edited by a moderator: 26/11/14
      lêthanh9009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :