1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.8: Điều thứ hai tốt nhất cần quen

      "Tôi......" An Bảo Bối lập tức dừng lại, suýt chút nữa đem tên của mình cho biết rồi, "Chúng ta chỉ mới quen nhau, tên tuổi gì đó cũng đâu quan trọng."

      "Cũng thể như vậy được." Vinh Ninh sờ sờ mũi mình , "Bệnh viện tổng hợp với bệnh viện đa khoa cũng muốn biết tên của bệnh nhân."

      "À, ra là như vậy." Nếu là như vậy khi đăng ký họ tên phải xác nhận, "Trác Văn Đình."

      "Trác Văn Đình?" Vinh Ninh ngoẹo cổ, dáng vẻ nghi ngờ nhìn , phải lúc nãy ở chỗ xảy ra tai nạn vạch trần lời dối của rồi sao, như vậy rồi mà tại vẫn dùng tên giả để lừa ?

      " là vậy mà." An Bảo Bối hốt hoảng giải thích, "Tên của tôi là Trác Văn Đình."

      Cái tên Trác Văn Đình là do Trác Nhất Phong đặt cho , chỉ là do là nữ nên cái tên này dùng được, nhưng cũng có nghĩa là dùng được cái tên này, ba chữ Trác Văn Đình này viết vào tài liệu cũng sai.

      Vì thế.... ... .... dối Vinh Ninh.

      "Được rồi, Trác Văn Đình." Vinh Ninh nhìn y tá chút, ta liền viết vài chữ lên tờ giấy.

      "Chào Trác, bây giờ cho tôi xin tự giới thiệu về bản thân mình."

      "A.... ... ... Được." An Bảo Bối nhìn gương mặt của Vinh Ninh, sớm biết tên gì, nghe tự giới thiệu cũng chỉ cảm thấy vô nghĩa.

      "Tên tôi là Niếp Vân, tại làm việc cho chính phủ, em có ba người tôi xếp thứ hai."

      "Niếp.... ..... Nhưng......." An Bảo Bối vẻ mặt thể tin được nhìn , phải Vinh Ninh sao? Vậy tại sao lại tên mình là Niếp Vân?

      "Sao?" Vinh Ninh nở nụ cười nhìn , hỏi:"Nhưng cái gì vậy? Lẽ nào Trác đối với tôi có thắc mắc?"

      "Tôi...... A..... ....... Cái kia...... có gì đâu." Mặt An Bảo Bối đỏ bừng, ánh mắt đảo qua đảo lại, trong lòng rối loạn hiểu chuyện gì xảy ra? phải Vinh Ninh sao? Vậy tại sao lại gọi là Niếp Vân? phải lãnh đạo của tập đoàn Đế chỉ có sao? Từ lúc nào Vinh Ninh biến thành Niếp Vân vậy hả?

      Chẳng lẽ từ tám năm trước lừa ? Nhưng....... có khả năng đó sao?! Cứ cho rằng hiểu hết, nhưng ít nhất cũng biết họ tên của , tập đoàn Tài chính Đế do quản lý cũng từng thăm qua, chứng minh thư cũng ghi ràng họ tên là Vinh Ninh, khi nhìn thấy mọi người cũng chào tiếng Vinh đại thiếu gia, vốn là cùng họ Niếp có quan hệ.


      Cuối cùng chuyện gì xảy ra? lẽ từ khi gặp tai nạn đến bây giờ vẫn nhận nhầm người?

      thế giới này có hai người giống nhau như hai giọt nước? Thậm chí là cả giọng cũng giống?!

      An Bảo Bối bị những lời thuận miệng của Vinh Ninh làm cho mơ hồ, đầu ong ong mảng lớn, hiểu, cũng biết, người đàn ông ngồi trước mặt rốt cuộc phải là Vinh Ninh mà biết, có lẽ.....

      Khuôn mặt An Bảo Bối càng rối rắm như vậy, nụ cười môi Vinh Ninh càng thâm thuý, đúng như nghĩ, trời sinh phải loại phụ nữ biết che giấu cảm xúc, trong lòng suy nghĩ cái gì đều hết lên mặt, tuy ở trước mặt ngang bướng chịu thừa nhận nhưng vẻ mặt của cũng bán đứng chính mình rồi.


      muốn ép buộc người khác, có những lúc mềm mỏng so với mạnh bạo lại càng có hiệu quả hơn, vừa rồi với như vậy cũng cảm nhận được với mình có cảm giác đối địch, lúc nãy chế nhạo như vậy, bây giờ dùng giọng dịu dàng chuyện với , giống như con thỏ đáng vô hại vậy.

      Cái tên Niếp Vân này đương nhiên là bịa ra, thực người sở hữu cái tên này là hai Niếp Minh, thân phận cũng giống như , khi định tên của mình thấy hứng thú, nhưng lúc tên mình là Niếp Vân cùng với nghề nghiệp trong mắt xẹt qua tia hoang mang cùng nghi ngờ được thu vào mắt.

      chắc chắn biết tên của nhưng khi tên của người khác ra, lại suy nghĩ tên Niếp Vân đó làm sao có thể là của , rồi tâm trí càng hoảng loạn, ánh mắt cũng càng thêm mông lung.

      Qua các suy đoán , kết luận nhất định biết lúc trước là ai, nếu là như vậy vừa rồi lúc hai người chuyện, những lời của tất cả đều là dối trá.


      Vinh Ninh ðáng nhẽ nên tức giận, vì ràng, ràng biết nhưng lại cố ý đóng kịch, nhưng vẫn đè nén cảm xúc này xuống đáy lòng, muốn biết ràng là ai, mà khi bị người khác làm chuyện có lỗi với mình, hận, cũng oán giận mà nhất định đến đây xem tình hình của , cũng chính vì lời của người khác mà vô tình hoặc cố tình làm động tác cảm hoá, trong lòng thầm xác nhận là người tốt.

      là người tốt nhưng có lẽ bị phản bội, bây giờ tìm chắc là trả lại những gì làm với .

      "Đúng là có chính kiến." Trong lòng Vinh Ninh thầm nhận xét.

      Nếu dùng tên giả gạt , dùng tên của hai Niếp Minh dùng cũng sai chứ?

      Nhưng cũng đúng câu, đợi tám năm rồi, cũng ngại lãng phí thêm ít thời gian nữa, từ từ dùng ' lấy lời để chiếm cảm tình', từ quan hệ bạn bè tiến đến xa hơn, làm khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

      "A, vậy sao?" Vinh Ninh trả lời, "Vậy quen biết tôi."

      "Đương nhiên.... ...." An Bảo Bối lẩm bẩm . "Tôi làm sao có thể quen biết người làm việc cho chính phủ như chứ, cũng bởi vì tôi là người dân thường như bao người khác thôi....... Đứng trong đám đông phân biệt được."

      Ít khi thấy này tự ti về bản thân, Vinh Ninh vô thức buột miệng ra, " phải, tôi thấy Trác rất tốt, nếu như ở trong đám đông, ai thấy được tôi cũng thấy được ."

      Nếu tại sao giữa chốn đông người, ngay cái nhìn đầu tiên lại cảm thấy mình cùng quen biết? Cảm giác đó rất chân , tuyệt đối phải giả dối......

      Mặt An Bảo Bối đỏ nay lại càng đỏ hơn, ngẩng đầu rồi nhì , hắnanh quá gống Vinh Ninh, từ khuôn mặt, giọng , đến cả phong cách chuyện cũng giống y như đúc, nhưng lại phải?

      được được!

      An Bảo Bối lập tức ngừng nhìn , phải Vinh Ninh, nhưng lại có khuôn mặt giống hệt Vinh Ninh, sợ nếu nhìn tiếp đối xử với giống như Vinh Ninh mất.

      "Căn bản là vết thương của Trác được băng bó cẩn thận, mời theo tôi làm kiểm tra về thân thể chút." Y tá gập lại bệnh án, dịu dàng .

      "Sau đó phải làm gì?" Vinh Ninh hỏi.

      "Hình như xương của Trác có vấn đề, bây giờ tôi muốn đem ấy chụp X quang." Y tá rồi đẩy chiếc xe lăn đến bên giường bệnh, " Trác, mời ngồi, tôi đẩy đến chỗ chụp X quang."

      An Bảo Bối nở nụ cười mỉa mai, cơ thể của người biết nhất là , sao nhưng mấy người này còn muốn kiểm tra, từng trải qua việc này ở trong bệnh viện nên An Bảo Bối rất ràng, cái việc gọi là kiểm tra này chính là muốn lấy thêm tiền của bệnh nhân, ít nhất cũng phải vài trăm đồng, cũng ở đây tám năm rồi, tiền viện phí chắc cũng tầm hai ba ngàn đồng.

      Thân thể hoàn toàn bình thường, nhưng vì làm cái kiểm tra kia mà tốn mất bao nhiêu tiền, thực cảm thấy áy náy.

      "Tôi nghĩ tôi phải làm kiểm tra đâu." Số tiền kia còn có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt.

      Y tá có chút khó xử, bên để kiểm tra cũng liên hệ xong, bệnh nhân này lại .

      " sao, tiền viện phí của tôi trả, nhất định phải làm kiểm tra." Vinh Ninh như đọc được ý nghĩ của An Bảo Bối lên tiếng.

      "Nhưng.... ... ..."

      "Ha ha.... ......" Vinh Ninh nở nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ đến chói mắt, " Trác muốn tôi ôm sao?"

      Ôm ? Ôm vào trong lòng ? An Bảo Bối hốt hoảng lắc đầu, " cần phiền , tôi có thể tự !"

      muốn tiếp xúc thân thể với người đàn ông này, vốn cho rằng là Vinh Ninh, để cho ôm như trước kia cũng có vấn đề gì, chuyện xảy ra nhiều năm rồi nhưng bây giờ nhớ lại vẫn động lòng, nhưng biết phải Vinh Ninh nên muốn tiếp xúc thân thể với quá nhiều.

      An Bảo Bối nâng người dậy, hai tay chống lên giường, hai chân từ từ bước xuống, động tác cẩn thận từng li từng tí, ngồi lên xe lăn, bỗng đôi tay to lớn cầm lấy tay đẩy, ngước đầu lên nhìn thấy gương mặt dịu dàng cười tươi của .

      "Tôi đẩy ."

      An Bảo Bối lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay của mình, tâm trí ngừng suy nghĩ, phải Vinh Ninh sao? Nếu vậy tại sao lại cho cảm giác giống như Vinh Ninh?

      Dù muốn biết nhưng thể hỏi được, hỏi cũng đồng nghĩa với việc tự vạch trần lời dối của mình, khi mình là Vinh Ninh.... .... lúc đó nên làm gì mới phải? Lần đầu tiên vì tình cảm mà làm đầu óc mình rối loạn như thế, chán nản bỏ tay xuống, vì sao ngốc đến vậy? Chuyện gì xảy ra cũng biết.


      " làm sao vậy?" Lời của từ đỉnh đầu truyền đến, làm hoảng sợ, trong lòng dâng lên vài gợn sóng, " sao, chỉ là vừa rồi cảm thấy hơi choáng váng."

      "Ra là vậy, vậy CT não nhất định phải chụp, nếu não bị chấn động nguy rồi, có hại đối với cơ thể, sau này đừng tự đánh vào đầu, nếu thấy choáng váng dựa vào ghế."

      "A.... ..... Biết rồi." An Bảo Bối trầm giọng , cần biết có che giấu tên của mình hay , điều này cùng liên quan, nhưng việc này lại gián tiếp cho biết biết dùng tên giả gạt , cả hai người dùng tên giả gạt nhau, làm sao lần thứ hai bên nhau đây? như vậy rồi cần tiếp tục mối quan hệ này nữa, giữ bình tĩnh để ổn định lại cảm xúc, lúc hoảng hốt rất dễ lộ ra sơ sót.

      Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, biết tới trước cửa phòng X quang lúc nào, ý tá đón nhận chiếc xe lăn rồi , " Tiên sinh, để tôi đưa vị tiểu thư này vào trong là được rồi, ngài đừng ở ngoài chờ ."

      "Được."

      Đến khi được y tá đẩy vào bên trong phòng chụp X quang An Bảo Bối mới thở phào nhõm, cuối cùng cũng ra khỏi tầm mắt mình.

      " Trác, dừng lại ở chỗ này là được rồi."

      "A.... ...." An Bảo Bối từ từ đứng lên, hỏi lại y tá câu, "Chụp X quang cần bao nhiêu tiền vậy?"

      "Bởi vì Trác muốn chụp toàn thân nên phí có lẽ cao hơn bình thường, có lẽ là tầm năm, sáu trăm đồng."

      "Năm --- --- ----" Năm, sáu trăm đồng?! An Bảo Bối mở to mắt kinh ngạc, từ khi nào giá lại tăng nhanh như vậy?

      "Tôi có thể làm hay ?"

      "A? Cái này.... ...." đến chỗ này rồi nhưng lại làm?

      "Nhưng vị tiên sinh kia.... ..." Y tá lấy tay chỉ ra ngoài cửa, An Bảo Bối cười xấu hổ rồi , "Xin lỗi, tôi ra ngoài chút được chứ?"

      " Trác.... ...." Y tá còn chưa kịp hết câu, An Bảo Bối mở cửa chạy ra ngoài, nhìn ngó xung quanh, tất nhiên là có ở đây, nghi ngờ chút, có lẽ đến nơi khác rồi.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.9: Điều hai tốt nhất quen biết


      đợi y tá hết câu, An Bảo Bối mở cửa xông ra ngoài, nhìn ngó xung quanh chút, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, suy diễn chút, có lẽ là nơi khác rồi.

      Y tá vẫn ở trong phòng nhưng người đàn ông có bộ dáng giống Vinh Ninh lại thấy đâu. Mắt An Bảo Bối đảo nhìn xung quanh, bây giờ trốn lúc nào trốn?

      Liếc nhìn xung quanh để nhận biết đường lối, cầu thang lên tầng là ở bên trái, rón rén bước về bên trái, cuối cùng cũng an toàn tìm được lối ra, cửa thuỷ tinh lên bóng dáng Vinh Ninh nghe điện thoại.

      Lúc ở trước cửa lại thấy , hoá ra là chạy ra đây nghe điện thoại.

      Tuy biết nghe trộm người khác khi họ nghe điện thoại là đúng nhưng vẫn là lòng hiếu kỳ của con người chiến thắng, hơi hé cửa ra chút, giọng mang theo chút phiền toái của truyền đến.

      “Phải, em có việc bận, thể được!” Vinh Ninh chán nản , hoàn toàn quên mất lần này ra ngoài là vì mục đích gì, cũng quên luôn việc 2 bạn ở quán cà phê chờ tới.

      “Vậy Vinh đại thiếu gia, cuối cùng là em gặp chuyện gì vậy?” Niếp Minh cố hết sức để khiến cho giọng mình hiền lành.

      Đùa gì kì vậy! có ý tốt muốn giúp Vinh Ninh, cố ý hẹn mấy bạn cũ của ra, hy vọng có thể tìm được ký ước ngày trước, ai ngờ lại la cà đến, hại bị hai kia oán giận, những thế lại còn bị con của Vinh Ninh làm phiền!

      Niếp Minh liếc mắt nhìn Cục Cưng ngồi bên yên lặng chơi máy bay, đứa bé ngồi gần cửa sổ cúi đầu nhìn phong cảnh là Niếp Tinh, con cả của là Cảnh Thất, nó cũng thua kém cha mình về độ phong lưu, mặc dù khuôn mặt giống như , mà khuôn mặt đó lại giống y đúc mẹ, chỉ cần Cảnh Thất nhìn thấy xinh đẹp nào là liền chạy tới làm quen, mặc dù nó cũng với Cục Cưng lời sến súa đến buồn nôn nhưng Cục Cưng vẫn hề động tâm, còn bị lời kia làm cho toàn thân nổi da gà!

      “Tóm lại… Là em có việc quan trọng, cố gắng kéo dài thời gian , em đường đến có việc đột xuất, đến được, bảo bọn họ chờ được chờ, chờ được cút .”

      “Vinh Ninh…” Nhiếp Minh cố gắng hạ giọng mình thấp nhất có thể để gào lên với , “Em nhớ cho ! Hai này đối với liên quan, mà họ chính là có quan hệ với em, là bạn cũ của em đó, do you know?’

      “Yes, I do!”

      đùa, I do cái đầu em!” Niếp Minh chịu nổi cuối cùng cũng bùng nổ, hét ầm lên vào điện thoại, làm ba đứa nhóc kia nhìn về phía . Niếp Minh dừng mọi động tác, ho khan vài tiếng rồi ngồi ngay ngắn ghế.

      “Ừm?” Cục Cưng vẫn phi máy bay, lại nhìn Niếp Minh lần nữa, lần đầu tiên thấy tức giận đến như vậy, bộ dáng này rất hiếm a.

      “Đây đâu là gì, lúc cha ở trước mặt mẹ hét còn to hơn.”

      Như đọc được suy nghĩ của Cục Cưng, Cảnh Thất mở miệng , Cục Cưng nhìn Cảnh Thất, như là hiểu ra vì sao chứng kiến Niếp Minh gầm thét như thế mà hai em sinh đôi nhà họ lại có phản ứng gì, cũng nghe Ngôn Thần qua, họ là cặp song sinh khác trứng được di truyền khuôn mặt riêng biệt từ cha hoặc mẹ, ngay cả tính cách cũng thế, Niếp Tinh được di truyền từ Niếp Minh, khi cha con họ im lặng khuôn mặt cực kỳ giống nhau, còn Cảnh Thất lại được di truyền tính cách của mẹ, tính cách….

      Phóng khoáng háo sắc, mà nhìn mặt Cảnh Thất lại chẳng thấy có chút háo sắc nào, đáng nhẽ ra em hai người họ phải đổi tính cách cho nhau mới đúng.

      “Cục Cưng…”

      “Hả?”

      vừa mới phát ….” Cảnh Thất mở miệng , nhìn về phía Cục Cưng, “Cục Cưng càng nhìn càng đáng , làm cho nhìn mà ngọt ngào trong lòng.”

      “….” Khoé miệng Cục Cưng co giật, trong lòng thực khâm phục cái miệng của Cảnh Thất, hình như mỗi lần cậu đều giống nhau nhưng sao vẫn có cụm từ ngọt ngào trong lòng? Cậu ngọt nhiều như vậy cũng sợ chết vì ngọt sao?

      Ngón tay cũng run run theo, Cục Cưng nghĩ hay là coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra , vừa mới cúi đầu xuống, thấy mình thua, khoé miệng co giật lợi hại, chơi trò này cũng mười lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên chưa xuất phát chết rồi…

      “Cục Cưng lợi hại, nhìn màn hình máy tính cũng có thể chơi được như vậy, lại thể, nhưng giỏi nhất là cải tiến ô tô, đúng rồi! Sau này dùng tiền tiết kiệm vài năm mua xe Ferrari màu đỏ đời mới, đợi lớn lên đến khi có thể lái xe, lúc đó đưa Cục Cưng chơi, được chứ?”

      “Cảnh Thất việc này….”

      “Phải rồi! Cục Cưng biết ước mơ lớn nhất của là gì ? Chính là làm tay đua xe! Có thể được dùng chiếc xe thể thao đại nhất để thi đấu! Thực việc làm tay đua cũng chỉ có chút hứng thú thôi.” Cảnh Thất lúng túng đến nỗi khuôn mặt cũng đỏ lên, “Em biết con trai đua xe rất đẹp trai sao? Đến lúc đua nhất định làm ít sùng bái!”

      “Sai rồi.” Cục Cưng lắc đầu, “Ngoại trừ việc em có chút hứng thú với xe đua, tán cũng là sở thích của em đấy.”

      “Ưm, Cục Cưng sao em có thể như vậy chứ?” Cảnh Thất chu chu miệng , biểu cảm khuôn mặt cũng thay đổi, “Việc đó là thú vui của mà.”

      “Có cái gì khác nhau sao?”

      “Ưm, Cục Cưng…”

      “Làm ơn đừng nữa! Em làm phiền chị chơi đó!”

      “Hu hu, Cục Cưng, em chán ghét sao?”

      phải…” Là bé vừa bắt đầu chơi thèm nhìn Cảnh Thất!

      “Em quan tâm nhưng nguyện bảo vệ em cả đời, vĩnh viễn rời!”

      Bé cần sao?!

      Cục Cưng cúi đầu, tập trung tinh thần vào trò chơi, hoàn toàn coi Cảnh Thất như khí.

      “Cục Cưng… Em đáng mà…”

      Đối mặt với Cảnh Thất, lần đầu tiên Cục Cưng có cảm giác mình rất thất bại, tập đoàn Đế toàn người cực phẩm, quan sát con của họ, quả nhiên…..

      Quả nhiên cực kỳ khác người!

      Niếp Minh thở dài nhìn 2 đứa nhóc nghịch ngợm, nhà mình có hai đứa song sinh…. đứa quá yên tĩnh, còn đứa kia lại vô cùng ầm ĩ, làm cho có cảm giác cực kỳ hiểu… Day day mi tâm, từ nãy đến giờ Vinh Ninh gì, chẳng lẽ cúp điện thoại rồi?

      Màn hình điện thoại vẫn thực cuộc trò chuyện, “Này?”

      “Nhóc con đó, nhóc tiểu quỷ đó có phải là con em hả?!” Niếp Minh vừa mới được chữ, Vinh Ninh bên kia điện thoại gào thét, làm cho màng nhĩ Niếp Minh suýt thủng.

      “Em cho biết! Con trai dám dụ dỗ con của em! Con em trong sáng như thế, đáng như thế, như thế…”

      Niếp Minh thốt ra được từ nào, hai mắt vừa đờ đẫn nhìn về phía đối diện, vừa nghe Vinh Ninh khen ngợi Cục Cưng, nhìn về phía con bé, làm ơn , sao nghe Vinh Ninh về Cục Cưng mà giống như về tiên nữ vậy?

      Quả nhiên là làm cha mẹ luôn nghĩ con mình tốt nhất.

      biết rồi biết rồi.” Niếp Minh tuỳ tiện qua loa vài câu rồi lại về chuyện chính, “Rốt cuộc có việc gì mà em lại thể đến đây được? Em biết để hẹn họ tới đây khó khăn thế nào đâu, mất bao công sức đấy!”


      Vinh Ninh ổn định thân hình, suýt chút nữa quên mất chuyện chính, “Bây giờ em ở bệnh viện nên thể đến được.”

      “Bệnh viện? Chẳng lẽ em lại xảy ra tai nạn xe cộ?”

      “Có lẽ khác biệt lắm.” Vinh Ninh bâng quơ trả lời câu, người bên kia điện thoại im lặng lát, sau đó Niếp Minh mới tiếp, “Vinh Ninh, dạo gần đây em tập trung, công tác có vấn đề, cũng thể lái xe, để với cả tiếng cho em nghỉ ngơi.”

      cần thiết.” chưa yếu đến mức độ này, “Phải rồi, em muốn nhờ tra thông tin của người.”

      “Người? Người nào?”

      “Trác Văn Đình?”

      “Trác Văn Đình?” Người này là người nào?

      Cục Cưng cúi đầu nghĩ việc này liên quan đến mình quan tâm, ai ngờ nghe đến tên Trác Văn Đình lại ngẩng đầu lên.

      “Có chuyện gì sao?” Cảnh Thất hỏi.

      sao đâu.” Cục Cưng lại cúi đầu, bộ dáng quan tâm , “Đúng là cái tên thô tục.”

      “Thô tục?” Cảnh Thất nghiêng nghiên đầu, hiểu cái tên kia có chỗ nào thô tục.

      Cục Cưng cắn môi, lại tiếp tục chú tâm vào trò chơi, nếu đoán sai, người tên Trác Văn Đình đó chính là mẹ , xem ra An Bảo Bối những quay về từ nước Pháp, mà còn gặp mặt Vinh Ninh ở thành phố A này, vận mệnh biết trêu đùa con người mà.

      Kế hoạch có biến, đến lúc cần phải rời rồi.

      Đáng giận!

      Màn hình máy tính bị Cục Cưng trút giận, còn chưa chơi , mẹ quay trở lại gặp mặt Vinh Ninh, cậu ở bên kia chắc cũng giấu giếm 1 thời gian dài rồi, cũng có thể chọn thời điểm mà trốn mới đúng!

      Vinh Ninh chậm rãi vào điện thoại, “Ừm, có lẽ tên này là giả nhưng em vẫn muốn điều tra hộ.”

      “Trác Văn Đình đó, em ở chỗ nào trêu ghẹo ta?”

      “Cái gì là trêu ghẹo?” Vinh Ninh có chút tức giận, “Em khác xưa rồi có được ?”

      Vinh Ninh nhìn đồng hồ, cũng khá lâu rồi, chắc kia chiếu X-quang cũng xong.

      “Tóm lại là phải giúp em điều ra về cái tên kia.” Thế giới luôn cho mọi người cơ hội thứ 2, nghĩ bọn họ tình cờ gặp nhau như vậy, coi như à có duyên , dù có chạy đến chân trời góc biển cũng nhất định tìm được .
      .

      biết rồi, giúp em, ta khoảng bao nhiêu tuổi?”

      “Tầm khoảng 20 đến 30.”

      “Khoảng tuổi này cũng lớn quá .”

      “Em thể đoán được chính xác số tuổi của ấy được, dù bộ dáng rất trẻ nhưng em lại thấy tính cách ấy như qua tuổi hai mươi vậy, cho nên tuổi em cũng thể đoán được ràng.”

      “Ừm.” Nhiếp Minh đổi điện thoại sang tai bên kia, “ nghĩ hai người có quan hệ, nếu ấy muốn em tìm đến .”

      “Em cũng lắm.”

      “…”

      “Niếp Minh, nếu là tin tưởng cảm giác này ? Em vừa nhìn ấy có cảm giác dường như quen nhau, chỉ cần nghe ấy 1 câu là biết lúc trước có quan hệ mật thiết.”

      biết.” Niếp Minh cười cười, tuy rằng Vinh Ninh mất trí nhớ nhưng cảm giác vẫn tồn tại, nếu xét theo cảm giác của Vinh Ninh có lẽ này có quan hệ với , trí óc cũng có chút dư ảnh, nhưng mà…

      Nhiếp Minh nhìn bức ảnh đặt bàn làm việc của mình, bức ảnh chụp gia đình bốn người hạnh phúc của , “Nếu tin tưởng làm …”

      “Vậy làm phiền rồi, em cúp máy đây!” Nhiếp Minh còn chưa hết câu, Vinh Ninh cúp điện thoại, Nhiếp Minh nhìn di động mà ngẩn người, ràng chưa xong mà, Vinh Ninh dám cúp điện thoại của ?!

      Phân vân cả ngày, cuối cùng Nhiếp Minh vẫn mở máy tính, mở ra dữ liệu liên quan đến người thân của Vinh Ninh, tuyệt đối chấp nhặt với !

      Vinh Ninh cúp điện thoại là vì vừa nghe giọng điệu của Niếp Minh, biết Nhiếp Minh nhất định về tình sử của hai vợ chồng nhà họ, vẫn mình đơn, tìm mẹ của Cục Cưng đến sắp đần độn rồi, thực rất khó chịu, sao có đủ kiên nhẫn để nghe Niếp Minh những lời vô nghĩa về những gì làm?

      An Bảo Bối kề sát lưng vào vách tường, thậm chí cả thở cũng dám thở mạnh, mãi đến khi bóng dáng Vinh Ninh biến mất mới dám rón rén mở cửa xuống tầng, lặng lẽ vào, nhàng đóng cửa lại, mọi việc được làm rất nhàng, cẩn thận, vì phải làm như thế nên An Bảo Bối nín thở, đến khi đóng cửa lại mới chạy nhanh như ma đuổi.


      Dù vết thương đùi rất đau nhưng quan tâm, vẫn chạy băng băng về phía trước.

      Lúc nãy người đàn ông kia nghe điện thoại, nội dung mà bọn họ nghe sót chữ, kêu đối phương là Niếp Minh, nếu nhớ nhầm Niếp Minh kia chính là nhị đương gia của tập đoàn Đế , trong gia đình đứng thứ ba – Niếp Vân… Niếp Minh, tên cũng chỉ thua kém 1 chữ, đứng thứ hai trong gia đình, tất cả đều khiến mọi người tin rằng chính là Nhiếp Vân.

      Vậy tại sao lại có người có khuôn mặt giống y như đúc với Vinh Ninh? rất kì quặc, người kia còn có vợ?

      Cuối cùng người đàn ông kia là ai? Là Niếp Vân hay là Vinh Ninh? tại càng nghĩ càng thấy mơ hồ, cảm giác như đại não mình muốn nổ tung, để ý đến cái gì, chỉ muốn chạy trốn.

      cần biết là ai, nhưng trực giác mách bảo, tuyệt đối nên cùng người đàn ông này tiếp xúc!

      Vinh Ninh đứng trước cánh cửa, lâu như vậy rồi, sao kia vẫn chưa ra ngoài? phải ngồi ở ghế đối diện cửa để chờ, vừa nhìn đồng hồ vừa chờ kia ra.

      Sau lúc lâu, cuối cùng y tá cũng từ bên trong ra, Vinh Ninh đứng lên, ngó vào bên trong, “Vị tiểu thư kia đâu rồi?”

      “Hả?” Y tá kinh ngạc kêu lên, “Tiên sinh, phải Trác tiểu thư đến tìm ngài sao?”

      “Tìm tôi?”

      “Phải rồi, ấy hỏi tôi muốn chụp X-quang tốn bao nhiêu tiền, sau đó tôi giá cả ra, rồi ấy ra ngoài, tôi tưởng là tìm ngài nên cũng quan tâm, nhưng lâu nhưu vậy rồi, tôi tới xem chỉ thấy có ngài, Trác tiểu thư lại thấy đâu.”

      Biến mất? vừa mới lúc mà dám trốn ?

      Đáng chết!

      Vinh Ninh thầm mắng tiếng, ấy ngốc như vậy, ngờ còn dám trốn ? Như vậy có thể khẳng định ấy có quan hệ với mình, bằng tại sao ấy lại bỏ trốn?

      “Tiên sinh… Tiên sinh?”

      “Hả?” Vinh Ninh bộ dáng kiên nhẫn ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”

      “Nếu như vị tiểu thư kia , phải ngài nên trả tiền viện phí sao?”

      Khuôn mặt Vinh Ninh tối sầm, xoay người lại, tay phải đưa ra rồi đấm cái mạnh tường

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18.1 Gặp nhau, gặp lại, đối địch

      Vinh Ninh đen mặt, xoay người lại, tay phải vọt quyền hướng tường.

      Có bản lĩnh chạy, có bản lĩnh truy đuổi! Người phụ nữ kia tốt nhất học được kỹ năng biến mất để lại tăm hơi, nếu coi như đào ba tấc đất, nhất định khiến từ trong kẽ đất cũng phải chui ra!

      --- ------ ------ ------ ------ --- -----

      An Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác lên xe bus, phần bụng, vẫn còn dính nước dưa hấu, hành khách xe nhìn mặt quái dị, An Bảo Bối thể làm gì hơn khác là cúi đầu giao tiền xong đến ghế ngồi xuống, bên ngoài thời tiết vẫn nóng bức như trước , mở cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài xe bus mang theo luồng khí nóng .

      Sau khi lên xe bus, lòng bất an cuối cùng cũng ổn định, thở hổn hển, nhưng lại biết rốt cuộc là hoảng sợ việc gì.

      hiểu sao xuống xe,lại ngẩn người đứng nhìn khí nhộn nhịp hai bên đường, lúc sau mới đột nhiên nhớ ra, cơ bản biết nên ngồi xe gì để về nhà.

      Thành phố A thay đổi cực nhanh, từng là thành phố chỉ có con đường, mấy năm này lại là đột nhiên phát triển mạnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng, trạm xe buýt cũng thay đổi ít. Nếu phải đứng ở chỗ này, phát nơi đây thay đổi nhanh như vậy, hại phân biệt được đông tây nam bắc.

      Từ trong túi áo móc tiền ra, ước chừng năm tờ tiền, cộng lại mới chỉ có năm nhân dân tệ.

      An Bảo Bối suy sụp hết than lại thở, số tiền này thuê xe cũng đủ, nhìn qua biển hiệu của trạm xe buýt, mặt chỉ địa điểm trạm đến, nhìn đến hoa mắt chóng mặt, An Bảo Bối gãi gãi đầu, cảm thấy trước mắt đều là những ngôi sao bay, đến cùng vẫn phải chiếc xe đó, lại cần phải chuyển vài xe mới có thể đến chỗ muốn ?

      Nhìn xung quanh, bóng người, ngay cả người để hỏi đường cũng có.

      An Bảo Bối ngồi ở mặt ghế trạm xe buýt, tinh thần uể oải nghĩ, nếu như ngày hôm qua chịu nhận điện thoại di động Trác Văn Dương tốt rồi, bây giờ cũng tới nông nỗi này, ngay cả thứ có thể liên lạc với người khác cũng có.

      Giống như con cừu con lạc đường, An Bảo Bối hứng lấy ánh mặt trời nóng bỏng xa lạ lại quen thuộc của thành phố thầm sầu não.

      Bên tai truyền đến tiếng kèn xe hơi, An Bảo Bối vẫn như cũ có tinh thần nhìn qua đó, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi, có bạn ở thành phố A, với Trác Nhất Phong tự mình nhất định trở lại ngọn núi lúc xế chiều, ai lại mở xe rồi cùng ấn còi vậy?

      Tô Nhất Dạ bỏ kính râm xuống, ràng thấy với vẻ mặt chán nản ngồi đằng kia chính là An Bảo Bối.

      Giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ, lớn về phía , “Có phải An tiểu thư đó ?”

      An tiểu thư, An tiểu thư, cái gì mà tiểu thư, đâu phải, có tiểu thư nào mà người chỉ có 5 đồng, bị lạc đường, còn biết trạm xe công cộng ở đâu, muốn taxi lại đủ tiền, đó thực là tiểu thư sao?

      Cứ cho là tiểu thư nhưng có vị tiểu thư nào lại nhếch nhác hơn ? váy dính đầy nước dưa hấu khó tẩy, muốn ném chiếc váy này nhưng nghĩ như vậy lại càng làm khó chịu hơn, dù sao cũng mua nó ở nước Pháp, bây giờ ở Trung Quốc, giá trị cao hơn, bây giờ ném thực rất đáng tiếc.

      Giản Dị còn dồn hết tâm trí vào việc suy nghĩ tình hình ở đây, hoàn toàn để ý đến lời của Tô Nhất Dạ, đơn giản cho rằng ấy nhận nhầm người, “Có phải em nhầm người rồi hay ?” Giản Dị vuốt tóc hỏi.

      “Làm sao em có thể nhận nhầm người được chứ? Em chính là gặp qua người nổi tiếng bao giờ quên.”

      Lại nữa lại nữa rồi…

      Vẻ mặt Giản Dị có chút bất đắc dĩ, việc vợ bao giờ nhận lầm người có thể coi là chưa bao giờ sai, ai mà dám nghi ngờ việc đó, chắc chắn ấy liều mạng chứng minh cho mà xem.

      Thuỵ Thuỵ ngồi ở ghế sau, cũng giống như mẹ mình cho rằng đó nhất định là An Bảo Bối, Thuỵ Thuỵ kéo kính cửa xe xuống, thò đầu ra gọi An Bảo Bối, “Mẹ nuôi!”

      Mẹ nuôi cái gì chứ, đâu có con nuôi đâu?

      An Bảo Bối thở dài, Thuỵ Thuỵ bĩu môi tiếp tục kêu to, “Mẹ nuôi! Là con, là Thuỵ Thuỵ, con chuyện với người máy bay đó!”

      Máy bay?

      An Bảo Bối đột nhiên thông suốt ngẩng đầu, chiếc xe Bentley màu đen bốn chỗ, trong đó có ba người ngồi, nhận ra ba người đó, là gia đình ở máy bay, Dập Dập ngồi ở phía sau, bộ dáng giống bé trai ngoan ngoãn, còn đeo cái tay nghe gì đó, có lẽ là nghe nhạc.

      Dập Dập bỏ tai nghe xuống, đôi mắt vô thần nhìn lướt qua An Bảo Bối rồi lại đeo tai nghe lên, nhắm hai mắt lại, bộ dáng quan tâm đến gì cả.

      “Ừm, Thuỵ Thuỵ, Tô tiểu thư, Giản tiên sinh?’ An Bảo Bối đứng lên, từ từ đến chỗ chiếc Bentley đỗ.


      “Thế giới này , ngờ có thể gặp ở đây!” Tô Nhất Dạ tươi cười nhìn An Bảo Bối, sau đó trừng Giản Dị cái, như là , thấy chưa, em nhất định nhận sai người mà!

      Giản Dị cười với An Bảo Bối cái, , “ là rất trùng hợp, An tiểu thư.”

      “Vợ quản chặt.” Dập Dập vẫn nhắm mắt như cũ, mặn nhạt câu, Thuỵ Thuỵ che miệng cười trộm, còn nụ cười khuôn mặt Giản Dị trở nên cứng ngắc, con lớn của đúng là để cho cha nó phân mặt mũi nào, việc vợ quản nghiêm này cũng thể tuỳ tiện cho người ngoài.

      An Bảo Bối nhàng cười, hoá ra là nhà bốn người, nhìn vào có thể cho người khác thấy gia đình này hạnh phúc bao nhiêu.

      “Đúng rồi, An tiểu thư, tại sao lại ở đây?” Tô Nhất Dạ chầm chậm nhìn xuống bên dưới, điểm đích chính là vệt nước dưa hấu kia.

      An Bảo Bối có chút mất tự nhiên, đúng là thể che được vết bẩn kia, “Tôi…” Xấu hổ mở miệng , “Tôi lạc đường rồi.” cười khổ nhìn gia đình bọn họ, lớn như vậy rồi mà vẫn có thể lạc đường, thực là rất buồn cười ?

      “Ha ha..” Tô Nhất Dạ che miệng cười trộm, “An tiểu thư rất đáng , rất giống với Niếp Tinh.”

      “Niếp Tinh?” Đó là ai vậy? Vì sao chỉ trong ngày hôm nay mà được nghe tên nhiều người họ Niếp vậy?

      “À… Đó là con trai của bạn tôi, thằng bé đúng là háo sắc, cả ngày chỉ theo trai sinh đôi của mình, tuy nhiên thằng nhóc đó cũng có lúc rất thú vị, nếu có cơ hội nhất định cho gặp mặt.”

      “Ưm… Được rồi.”

      “Phải rồi, nếu An tiểu thư ngại để chúng tôi đưa về nhà ?” Tô Nhất Dạ nhìn xung quanh, “Nơi này vừa xa vừa ít phương tiện, mà lại biết đường, chúng tôi đưa …”

      “Ừm, quả thực tôi rất ngại.” Tuy vậy nhưng An Bảo Bối lại cực kỳ phân vân, họ chính là cứu tinh của a!

      sao đâu, coi như là trả ơn lần trước giúp chúng tôi.” Tô Nhất Dạ quay đầu với Thuỵ Thuỵ, “Thuỵ Thuỵ mau mở cửa xe, để cho mẹ nuôi vào.”

      “Vâng!” Thuỵ Thuỵ vui vẻ mở cửa, vẫy vẫy tay với An Bảo Bối, “Mẹ nuôi, mau vào đây, ngồi bên cạnh Thuỵ Thuỵ.”


      An Bảo Bối vừa lên xe, Thụy Thụy kề sát người buông, cậu thích ngửi mùi hương người An Bảo Bối rất giống với mùi của mẹ cậu.

      " Thụy Thụy này, ngồi cạnh con chính là trai con, con trai lớn Giản Sách, hay gọi Dập Dập là được."

      "A,chào Dập Dập, người bạn ." An Bảo Bối hướng phía cậu cười, Dập Dập mở mắt chậm rãi : "Chào."

      An Bảo Bối nghiêng đầu, luôn cảm thấy Dập Dập là đứa trẻ lanh lợi quá mức.

      "Mẹ nuôi, Dập Dập rất lợi hại !" Thụy Thụy chen vào : " tham gia thi đấu vẽ, nhât định lấy giải cao nhất."

      "Có ?" An Bảo Bối giả vờ kinh ngạc nhếch miệng: " Dập Dập lợi hại vậy sao?"

      "Cũng tàm tạm thôi". Dập Dập xoay đầu qua chỗ khác, nhàn nhạt trả lời câu, giải nhất là bởi vì cậu có thực lực, căn bản cũng có gì đáng để khoe . Đúng là nhà của cậu là vô cùng phiền phức, thấy , làm hại cậu biết lấy vẻ mặt gì đối đáp.

      " chì có vậy a, còn được phóng viên phỏng vấn, tiểu thiên tài họa sĩ thế giới, mẹ , lâu nữa trở thành đại họa sĩ, chung .......là danh hiệu rất tuyệt."

      An Bảo Bối sờ đầu Thụy Thụy chợt nhớ trong nhà mình cũng có tiểu quỷ, cậu "Mẹ nuôi, người làm sao vậy?"

      "A, có gì chỉ là đột nhiên nhớ con của mẹ thôi."

      "Nha, Thụy Thụy nháy mắt: "Mẹ nuôi khi nào có thời gian mang chị tới chơi cùng Thùy Thùy nha? Thụy Thụy rất ngoan, tuyệt đối bắt nạt chị đâu."

      "Được rồi, Thụy Thụy ngoan nhất." An Bảo Bối cười dịu dàng, đến lúc đó Thụy Thụy mà nhìn thấy tiểu nha đầu An Bảo Bảo kia biết ai mới là người bị bắt nạt chừng.

      "Đúng rồi, An tiểu thư muốn nơi nào?"

      "A, đường Xuân Hi hoặc đường Thiên Kiều, đưa tôi tới nơi nào xa nơi này là được rồi."

      " đừng khách khí như vậy." Tô Nhất Dạ hướng cười: "Hiếm khi gặp nhau, chúng tôi trực tiếp đưa về nhà là tốt nhất."

      " phải." An Bảo Bối hoang mang giải thích, sợ Tô Nhất Dạ đối với nảy sinh hiểu lầm: "Nhà tôi ở đường Xuân Hi, công ty em trai tôi ở đường Thiên Kiều, vì thế tôi tới chỗ nào đều giống nhau."

      Đường Thiên Kiều? Đường Xuân Hi? Hai nơi này là đường thương mai nổi tiếng công ty nước ngoài đều ở đó, là khu dân cư cao cấp thành phố A, tùy tiện chỗ cũng liền lên tới năm, sáu vạn nhất bình, nhìn dáng vẻ An Bảo Bối thực giống người ở nơi đó, có thể đây chính là cái gọi là thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài, nước biển thể đo được.

      "Nha? biết gia đình An tiểu thư buôn bán gì vậy?"

      "Có liên quan tới phương diện y học, nhưng mà cha và em trai tôi quản lí, tôi cũng lắm."

      "Phương diện y học?" Tô Nhất Dạ cẩn thận suy nghĩ chút về danh sách nước, ngoài trừ công ty y dược Trác Thức lớn nhất nước Pháp ra nghĩ ra còn ai phương diện này: " biết Trác Nhất Phong lão tiên sinh cùng là có quan hệ gì?"

      "Đó là cha tôi a."

      Tô Nhất Dạ khóe miệng co rút, thể tin được, hai bọn họ vậy mà lại có cùng liên quan.

      " tiện, thói quen nghề nghiệp, gặp hỏi."

      " sao." Trực giác cho An Bảo Bối, Tô Nhất Dạ này người nhà đều tốt, cho bọn họ biết những điều này cũng có gì hại, ngược lại bọn họ và mình đều thẳng thắn đối với nhau hơn, chính mình nếu như ở trước mặt bọn họ mà giấu giấu diếm diếm cũng tốt lắm.

      "Đúng rồi, các vị muốn lên kia hay sao?"

      " chú trước đây với chúng tôi, mỗi tuần có ngày, nếu có chuyện gì khác chúng tôi tổ chức cuộc họp mặt gia đình."" tốt a". ở A thị ngoại trừ An Kỳ ở ngoài có bạn bè, An Kỳ vẫn còn bận việc, tới hôm nay mới có thời gian gặp nhau, còn chưa kịp xong An Kỳ liền vội vã làm, để lại mình, xui xẻo là lại đụng phải tên Vinh Ninh vô cùng ghê tởm kia, đáng thương nhất là trang phục của và dưa hấu cứ như vậy mà tiêu tùng.

      "An tiểu thư, nếu chúng ta có duyên như vậy, lại là mẹ nuôi Thụy Thụy, từ nay về sau nếu có chuyện gì hay có ai uống trà chiều cùng, có thể tới tìm tôi"

      An Bảo Bối ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân thành trong mắt Tô Nhất Dạ, vẫn cho là ngoại trừ An Kỳ ra ở ngoài có người nào nguyện ý cùng mình làm bạn bè, mắt to lấp lánh, gật đầu : "Ừm!"

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18.2: Gặp nhau, gặp lại, đối địch


      " Ừ!"

      Quá trình chuyện phiếm lúc nào cũng khiến cho con người cảm thấy thư giản, đến cầu vượt, An Bảo Bối xuống xe, Tô Nhất Dạ cầm lấy điện thoại di động

      " Số điện thoại của là bao nhiêu? Có thời gian còn tìm nhau."

      An Bảo Bối mặt lộ vẻ khó xử " Tôi vừa trở về, số di động còn chưa có, chờ tôi có điện thoại di động tôi cùng liên lạc, đúng lúc lần trước tôi đưa cho danh thiếp của tôi."

      " Vậy cũng tốt."

      Tô Nhất Dạ gật đầu , An Bảo Bối cảm kích khẽ cúi người chào

      " Cám ơn đưa tôi về."

      Nếu phải gặp được Tô Nhất Dạ, có lẽ hôm nay còn có thể ngủ ngoài trời đầu hay đường cũng biết.

      " cần cám ơn, đúng rồi, chờ chút."

      "HảÂn?"

      Tô Nhất Dạ hướng Giản Dị vươn tay, Giản Dị bị động tác của làm mơ hồ.

      " Làm gì?"

      " Lấy ra."

      " Lấy ra?"

      " Áo khoác."

      Hôm nay Giản Dị cố ý vì gia đình mà chuẩn bị chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng, chỉ chỉ " Ý của em là muốn đem áo khoác ngắn tay người cởi ra"

      Tô Nhất Dạ kinh ngạc nhìn , " Chứ sao? Chồng à, nhẫn tâm để cho An tiểu thư quần áo dính đầy nước bẩn lại đường sao?"

      Khoé miêng Giản Dị giật giật, vì sao Tô Nhất Dạ lại dùng ánh mắt như người xấu mà nhìn ? Cái kia... Dấu vết người An Bảo Bối lại phải là tạo thành! Nhắc tới tên mình, An Bảo Bối mới biết hoá ra Tô Nhất Dạ muốn chồng của mình cởi áo khoác cho , cũng ngồi xe của bọn họ miễn phí, làm sao còn có thể mặc áo khoác người của Giản Dị? Ánh mắt của ngốc, vẫn nhìn ra, đó là quần áo tỉ mỉ được chuẩn bị cho ba mẹ và con, liền vội vàng lắc đầu

      " cần, cần phiền,tôi sao."

      Dù sao Trác Văn Dương cũng ở lầu, đến lúc đó để cho Trác Văn Dương đưa chính mình về nhà, quần áo gì gì đó, thực cần.

      " quan hệ, dù sao ấy cũng là đàn ông, người khác cũng quản ."

      " Nhưng mà bị trở thành biến thái đó?" Dập Dập nhàm chán , vui mừng cùng Thụy Thụy nghiêng ngả.

      " cần, tôi trước đây"

      Lúc nào cũng kiếm phiền toái cho người khác cũng tốt, An Bảo Bối khẽ cúi người chào, chuẩn bị bôi dầu vào bàn chân, giọng của Tô Nhất Dạ lạnh lùng từ phía sau toát ra

      " Đứng lại!"

      An Bảo Bối cả kinh lập tức rụt cổ lại, bước cũng dám bước, Tô Nhất Dạ nhìn Giản Dị cái, hai tay khoanh trước ngực

      " làm hay là em đến cởi?"

      " Chậc chậc..."

      Thụy Thụy ngậm miệng nhắn, chậm rãi che kín hai mắt, ban ngày, cha của cậu cùng ma ma thiệt là, vậy mà còn mở cửa. Bị Thụy Thụy hiểu lầm, Giản Dị tự mình động thủ cởi áo khoác ra

      " tự làm tốt."

      " E hèm!"

      Tô Nhất Dạ ngẩng đầu lên như nữ vương vừa mới lấy được thắng lợi.Cầm lấy áo khoác của Giản Dị xuống xe, trùm lên người An Bảo Bối, từng chút từng chút vì cài nút áo, áo sơ mi nam ở người của phụ nữ lúc nào cũng rất lớn, lại cũng đúng lúc che kín khối dấu vết dơ bẩn, coi như là lộ ra chút, nếu nhìn kỹ cũng nhìn ra.An Bảo Bối đột nhiên cảm giác được trong lòng ấm áp, cái thế giới này người tốt hay gặp, nghĩ tới Tô Nhất Dạ mới gặp vài lần thế nhưng đối với mình tốt như vậy, giọng nghẹn ngào biết như thế nào mà cùng ấy mở miệng, ngoại trừ hai chữ bên ngoài, cũng biết đến cùng nên cái gì mới có thể biểu đạt lòng biết ơn của chính mình đối với ấy.

      " Cám ơn."

      " Nếu coi bạn bè còn cám ơn xa lạ, huống chi tôi biết là loại người cầm đồ của người khác nhất định trả lại, áo của chồng tôi tại ở người , hơn nữa cũng làm dơ, phải giặt sạch , trả lại cho tôi" Tô Nhất Dạ mỉm cười vỗ vỗ vai của

      " Là tự mình nha."

      Hiểu được trong lời của Tô Nhất Dạ có chứa hàm nghĩa, An Bảo Bối cố gắng gật đầu

      " Ừ."

      " Bọn tôi trước, nhớ gọi điện thoại."

      " Được! Thuận buồm xuôi gió."

      " Bye bye."

      " Mẹ nuôi tạm biệt!"

      An Bảo Bối nhìn chiếc xe rời , nhìn chiếc áo mặc người, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      Màu đen Bingley - -

      " Lần đầu tiên nhìn thấy em vì người chỉ gặp qua hai lần mà hao tổn tâm trí"

      " Có nhiều bạn bè, tốt hơn so với nhiều kẻ địch, huống chi An Bảo Bối rất thuần khiết cứ như tờ giấy trắng, cùng loại người này lui tới lúc nào cũng tốt."

      Tô Nhất Dạ vén sợi tóc rơi mặt của Giản Dị,

      "Huống chi..." Tô Nhất Dạ suy nghĩ chút.

      " Em có cảm giác, cảm thấy giống như trước kia gặp ấy ở đâu, cho nên đối với ấy có cảm giác quen thuộc, thấy ấy gặp khó khăn liền rất muốn trợ giúp, nhưng em lại thể nghĩ ra được gặp nhau ở nơi nào."

      Loại cảm giác từng quen biết đúng là làm cho người ta cảm thấy... thể tưởng tượng nổi.

      " Phốc - -" Giản Dị bật cười," Em khi nào học của Vinh Ninh vậy? Học cậu ta mất trí nhớ?"

      " Bớt về tên hỗn đản kia với em !" Tô Nhất Dạ nghiến răng nghiến lợi " Khi nào lại nhảy ra đứa con ? Chuyện lớn như vậy ngày hôm qua thế nhưng lại cho em biết! Nếu phải là ba Vinh gọi điện thoại cùng cha khóc lóc kể lể, em bây giờ chắc còn bị em ấy cho mơ hồ ở trong cốc!"

      " Được rồi được rồi." Giản Dị vội vàng an ủi, vỗ tay của " tại phải biết sao? Lần này gia đình tụ hôi Vinh Ninh khẳng định bị vinh ba ba gọi , ở trước mặt hỏi cậu ta phải là được sao? sau em tức giận như vậy còn phải là khó chịu chuyện gì Vinh Ninh cũng biết, ngược lại chuyện của Vinh Ninh lại che giấu với em sao?"

      " Chuyện của em?" Tô Nhất Dạ hơi nhíu mày, bộ dạng mập mờ nhìn , " Em có chuyện gì chứ?"

      " có..." Giản Dị cười chối bỏ, ngược lại "Phỏng đoán tối hôm nay Vinh Ninh cũng mang theo con của cậu ta đến, đến lúc đó hỏi cho , có lẽ đối với Vinh Ninh mấy năm trước mất trí nhớ chuyển biến tốt."

      " Em đương nhiên biết." Tô Nhất Dạ ngồi thẳng nhìn về phía trước, trong lòng có chút bất an " Em lại có cảm giác, cảm thấy... nghĩ ,cốt nhục thân sinh của Vinh Ninh tìm đến em ấy, như vậy mẹ đứa ở đâu? Đến cùng ở nơi nào? Vì sao xuất ? Em hôm nay còn gọi điện thoại hỏi Lộ Phi, mẹ của con Vinh Ninh ở đâu, Lộ Phi với em, Vinh Ninh cũng tìm, nhưng lại chút manh mối, mỗi lần hỏi đứa bé kia, đứa bé đó lúc nào cũng thắt gút ..."

      " cũng cảm thấy buồn bực, đứa bé kia đến cùng tại sao vậy chứ? Nếu tìm đến Vinh Ninh, lại cho cậu ta, mẹ của nó đến cùng là ai, nếu như đứa bé kia phải là của Vinh Ninh, nhưng cũng làm qua giám định DNA, xác thực là con ấi ruột, nếu là con ruột, người nhà, vậy tại sao lại cho Vinh Ninh mẹ nó đến cùng là ai, như vậy, cả nhà bọn họ ba người phải có thể hạnh phúc ở cùng chỗ sao?"

      Tô Nhất Dạ cắn môi, đột nhiên có ý nghĩ, trong lòng Giản Dị hiểu gật đầu , thực tế ý tưởng đó lại muốn thừa nhận. Dập Dập lấy tai nghe ra, tâm tình lí do có chút bực bội.

      " Đứa bé kia ràng là vì trả thù, cho nên mới đem chuyện của mẹ mình cho chú Vinh Ninh."

      Giản Dị cùng Tô Nhất Dạ liếc nhìn nhau, " Dập Dập có cùng ý nghĩ của chúng ta"

      " Cho nên mới biết gần đây trong đầu đứa này suy nghĩ gì."

      " Ý của đứa bé kia con rất hiểu."

      Từ lúc ở trước mặt Vinh Ninh chuyện tính tình của Cục Cưng, cũng biết bé có tính cách dạng gì, ngồi ngay ngắn người lại, khóe mắt nhìn thoáng qua Giản Dị lái xe, cặp mắt kia lạnh nhạt có chút tình cảm

      " Nếu như năm đó ba ba cùng người phụ nữ khác chơi bời nên mẹ mới bỏ trốn, nếu như em trở lại em nhất định so với bạn Vinh cục cưng còn ác hơn."

      mặt Giản Dị lên nụ cười khổ, chuyện của chính mình năm đó cũng có cùng Vinh Ninh giống nhau lắm, có chút có thể cảm nhận được tình cảm trong lòng bây giờ của Vinh Ninh. Xác thực là khó chịu với khó chịu.

      xe taxi, Vinh Ninh nhìn khuyên tai bằng bạc trong tay suy nghĩ rất nhiều.Đây là nhặt được trong hành lang của bệnh viện, nhận ra thứ này được đeo tai đó, cầm trong tay loay hoay rất lâu vẫn như cũ suy nghĩ có có gì đặc biệt, chạy trốn, lại biết đến cùng đuổi theo như thế nào , liền tính lúc lửa giận bao trùm nên mới lời đó.

      ràng lập tức có thể cách ký ức mất của mình gần hơn chút, ai biết... Có lẽ đây chính là ông trời cùng bản thân nhàm chán cười giỡn, lần lại lần cùng cách xa ra, chính mình năm đó đến cùng đáng giận cỡ nào ?

      nghĩ ra, chỉ biết đáng giận là đến mẹ của cục cưng còn có chút manh mối, liền ngay cả cục cưng...Niếp Minh lúc ấy , mặc dù nghiêm túc chối bỏ, nhưng mà có thể lừa gạt người khác, lại lừa được chính mình, loại chuyện đó dùng đầu hơi chút ngẫm lại cũng biết, cục cưng cố ý làm khó dễ , cho , mẹ của nó đến cùng là ai, vì cục cưng, vì trí nhớ của mình, cũng vì cái kia, hoàn toàn quên năm đó đến cùng là bởi vì chuyện gì mà phụ mẹ cục cưng, có thể dễ dàng tha thứ, để ý bất luận biện pháp xử lý, nhất định phải tìm được mẹ của cục cưng lần nữa đem mang trở về.

      Khuyên tai bị nắm chặt ở lòng bàn tay cào xước tay có chút đau, trong mắt quyết tuyệt nghiêm túc vô cùng. đến nửa đường, vinh ba ba lại gọi điện thoại đến, tâm tình Vinh Ninh vẫn còn buồn bực, nhưng vẫn nhịn xuống tâm tình bộc phát nhận điện thoại, giọng hết sức vững vàng,

      " Cha."

      "Đừng gọi tôi là cha!"

      Đầu kia điện thoại di động truyền đến trận hét điên cuồng của Vinh ba ba , tức giận mười phần.

      "..."

      Vinh Ninh , biết lại làm chuyện gì khiến Vinh ba ba tức giận.

      " Vinh Ninh, con đến cùng xem ta là cha con sao?"

      Vinh Ninh cảm thấy lời Vinh ba ba cùng câu đầu có chút mâu thuẫn, muốn gọi cha chính là cha , hỏi đến cùng xem phải là con cũng là cha , mặc dù những năm gần đây thành thói quen Vinh ba ba lớn tuổi ngẫu nhiên động kinh mà ra, bất kể thế nào cũng là cha , cha ở , thể cùng ông có quá nhiều tranh chấp.

      " Ngài đương nhiên là ba của con, đương nhiên, nếu ngài muốn làm ba của con, vậy cũng phải hỏi mẹ có đồng ý hay ."

      "Hồ đồ!" Vinh Ba ba lần nữa gầm lên, Vinh mẹ ngồi ở bên cạnh Vinh ba ba vuốt ngực cho ông.

      " chuyện cùng con trai thế nào? ! Chớ nhảm, trực tiếp tiến vào vấn đề chính!"

      "A, dạ dạ dạ." Thời gian qua lấy vinh ba ba luôn nghe lời vợ trong lúc tức giận lời lẽ cũng phải chậm, trong giọng vẫn còn thành phần khủng bố nhàn nhạt , Vinh Ninh tâm tình buồn bực, vừa nghe đôi vợ chồng già chuyện, tâm tình buồn bực cũng giảm chút. Còn chưa kịp che miệng cười trộm, Vinh ba ba trực tiếp vào chủ đề.

      " Cái kia... Vinh Cục Cưng đến cùng là chuyện gì xảy ra? !"

      " Ừ?" khuôn mặt Vinh Ninh ngay ngẩn , Vinh ba ba làm sao biết tên Cục cưng? Vừa nghĩ trong nhà cái có người máy Trần tẩu, Vinh Ninh cũng truy cứu nữa.

      " Ừ cái gì hả? Con có con lớn như vậy tại sao lại cho ba mẹ biết?"

      Vinh Ninh bị 'Điệp từ' danh xưng của Vinh ba ba làm toàn thân run lên, "Ngày xem mắt Trần tiểu thư cùng Lý tiểu thư, con phải là đều cho ngài sao?"

      Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn tin, còn tưởng rằng cục cưng là do tìm đến." Vô sỉ! Con khi nào có con ? Con chỉ con tìm đứa bé để khỏi xem mắt thôi!"

      Vinh Ninh đỡ trán vẫn như cũ chịu đựng Vinh ba ba chửi rủa, dù sao tất cả đều ổn, ông cái gì chính là cái đó , chuyện này đối với ông có lợi, Vinh ba ba cũng lựa chọn mất trí nhớ.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18.3: Gặp lại, lần nữa, thù địch



      Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn tin, còn tưởng rằng cục cưng là do tìm đến để nuôi nẩng…

      “Khốn nạn! có con lúc nào? chỉ lúc tìm thấy đứa bé muốn nuôi nấng mà thôi!”

      Vinh Ninh đỡ đầu, vẫn chịu đựng cha Vinh chửi rủa như cũ, dù sao có thể nào cũng chẳng sao cả, ông cái gì là cái đó là được rồi, dù sao đối với cái loại chuyện có gì lợi với mình, cha Vinh đều chọn cách mất trí nhớ tạm thời.

      “Vâng.” Vinh Ninh uể oải trả lời câu, “Vậy sao ạ? Cha, rốt cuộc hôm nay người gọi điện cho con để làm gì vậy?”

      “Mang cục cưng về nhà!!”

      Vinh Ninh cau mày, cảm thấy có cái gì đó đúng, nghiêm túc ngồi thẳng người , “Cha, con muốn người cho con.”

      ? cái gì?”

      “Mấy ngày hôm trước người còn chưa tin cục cưng là con của con, thế rốt cuộc hôm nay là làm sao, làm sao lại bỗng nhiên muốn con mang cục cưng về nhà?”

      “Tôi… tôi tôi…” Cha Vinh hơi cà lăm, sắc mặt Vinh Ninh càng trở nên nặng nề hơn, chỉ cần dối cha Vinh nhất định bị cà lăm, tiếp đó lớn giọng mắng chửi ngời, để che giấu cái lý yếu ớt của ông, quả nhiên cha Vinh lại hét lên điên cuồng lần nữa, “Ai tôi tin! Tôi chỉ lại khảo nghiệm thôi!”

      “Cha…” Vinh Ninh hạ giọng, mặt có bất kỳ biểu tình nào, đôi mắt híp lại thành kẽ hở, cho dù chỉ gọi thông qua điện thoại, cha Vinh cũng có thể cảm giác sâu sắc được hơi thở u lạnh lẽo bạo phát thân Vinh Ninh, cho dù là ông gặp qua vô số người, nhưng lúc đối mặt với nhân cách thứ hai của đứa con lớn nhất của mình, thể nào cảm thấy khủng bố.

      Biết Vinh Ninh tức giận, cha Vinh lại ngại lòng tự ái của mình, cả lúc lâu cũng tiếng vào điện thoại.

      “Rốt cuộc người có hay ?” Tiếng của Vinh Ninh bị ép xuống ngày càng thấp hơn, giọng điệu hàn khiến cho hàm răng của cha Vinh cũng phải run lên, Vinh Ninh ngẩng đầu ấn mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của mình, hai mắt vô thần nhìn phía trước, “Đừng gạt con, người lén để cho chị Trần lấy trộm tóc của cục cưng và của con kiểm tra DNA sao?”

      “Ai tôi bảo ta lấy trộm! Tôi là để ta quang minh chính đại cầm…” Tiếng của cha Vinh ngày càng hơn, sau đó dừng lại và im bặt.

      “À?” Vinh Ninh cao giọng lên, khóe miệng kéo lên, “Để cho ta quang minh chính đại cầm?”

      Từng chữ bị Vinh Ninh nhấn vô cùng nặng nề, cảm giác áy náy trong lòng cha Vinh lại càng thêm lớn.


      “Nếu phải tự nhiên lại nhảy ra đứa con , tôi phải kiểm tra cho như vậy sao? Tuy rằng thèm nghe theo lời tôi tham gia chính trị, nhưng tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc công ty đưa ra thị trường, có bao nhiêu người ngoài dòm ngó vào? Bao nhiêu người đều muốn nắm nhược điểm của ? Nếu như đứa bé kia phải là của , lại coi nó như ruột thịt của mình mà nuôi dưỡng, người ngoài thấy như thế nào?”

      như thế nào con hoàn toàn quan tâm!” Vinh Ninh chán ghét gắt lên, “Từ lúc con nhìn thấy cục cưng lần đầu tiên, con chỉ có loại cảm giác bé là con của con, cái loại duyên cha con chỉ cần nhìn thấy mắt nhận ra này cần khoa học phải chứng minh! Nhưng mà… Người phái chị Trần đến theo dõi con coi như sao, bây giờ còn lấy trộm tóc của con và cục cưng kiểm tra DNA? Người chỉ thầm nghĩ đến chính người, có bao giờ nhớ đến con hay ? cái gì mà sợ con mất mặt ở bên ngoài, sợ con bị người khác linh tinh? Con thấy ràng là người sợ con làm nhơ nhuốc thanh danh của nhà họ Vinh ở bên ngoài, khiến người mất mặt có!”

      Ngực Vinh Ninh phập phồng mãnh liệt, cha Vinh há to miệng thở hổn hển, bị Vinh Ninh tức đến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, “ là con của tôi, tôi quan tâm , vậy mà là tôi chỉ vì chính mình?”

      “Nếu sao? Cho dù cục cưng phải con của con, con tình nguyện nuôi dưỡng đứa bé hoàn toàn có liên hệ máu mủ với con có việc gì? Con tình nguyện bị người bên ngoài bậy về con sao? Con cũng sớm rời khỏi nhà họ Vinh, cho tới bây giờ con cũng chưa từng rêu rao cái tên Vinh Tề của người ở bên ngoài! Chuyện của con sau này mượn người quản! Nếu người vẫn còn muốn nhận đứa con trai là con này, xin hãy quản chính mình cho tốt ! Lát nữa về nhà con khiến chị Trần xéo ! Người muốn dùng Vinh Viễn để bức bách con, vậy người cứ tiếp tục , con cũng tin lấy năng lực của con còn thể bảo hộ được em trai của mình!”

      Vinh Ninh tức giận ngắt điện thoại, lại hung hăng ném điện thoại từ trong ô tô ra ngoài cửa sổ, điện thoại màu đen lăn vài vòng mặt đất, ngay sau đó liền bị bánh xe của chiếc xe hơi chạy như bay nghiền nát.

      Vinh Ninh ngẩng đầu nghiêng nghiên nhìn tài xế lái xe phía trước bằng ánh mắt u lạnh lẽo, tài xế nuốt ngụm nước bọt, lái xe nhanh hơn, nhanh hết cỡ có thể, nhanh chóng chạy băng băng về phía trước.

      Vinh Ninh ổn định tinh thần nhìn cảnh sắc chợt lóe lên ngoài cửa sổ, tài xế vốn liên quan đến việc này, nên phát giận với ta.

      Vinh Ninh mệt mỏi đỡ trán, suy nghĩ ngưng trọng, thích chơi thủ đoạn sau lưng, nếu để cho cục cưng biết ông nội của bé sở dĩ nhận bé, chỉ là vì lấy trộm tóc của bé và cha kiểm tra xét nghiệm… Thực đau đầu, muốn nghĩ gì nữa, cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại như vậy lần nào.

      Bất tri bất giác xuống xe ở cửa chính của cao ốc Đế , vừa bước xuống bước, biết từ lúc nào chiếc xe khác tới, người vừa xuống xe kéo cánh tay của , hờ hững quay đầu lại thấy Tô Nhất Dạ dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn , “Vinh Ninh.”

      “Ách…” Vinh Ninh ổn định lại cả người, cười với Tô Nhất Dạ cách suy yếu, “Chị? Sao chị lại tới đây?”

      Tô Nhất Dạ nhìn nhìn đỉnh cao ốc, “Cục cưng ở trong phòng trông trẻ của Đế ?”

      “Làm sao ạ?”

      .” Mặc kệ mặt của Vinh Ninh kéo dài ra bao nhiêu, nghi ngờ nặng đến bao nhiêu, Tô Nhất Dạ vẫn túm lấy cánh tay của tiến vào trong cửa.

      “Chị…”

      “Chị biết em tức giận, nhưng bây giờ phải là lúc để bực bội.” Tô Nhất Dạ cắt ngang lời Vinh Ninh, ấn phím thang máy lên tầng cao nhất, “Chú Vinh cũng là vì tốt cho cục cưng cùng em, em đừng có trẻ con mà náo loạn ở đó nữa.”

      “Ha ha…” Vinh Ninh cười khổ, “Chị cũng là em trẻ con mà náo loạn sao? Chị cũng biết cha em ông ấy …”

      “Chị biết , bằng chị cũng tới đây.” Vừa về đến nhà họ Vinh, mẹ Vinh ràng tường tận chuyện của Vinh Ninh, Vinh Tề bị Vinh Ninh làm cho tức đến nỗi bờ môi cũng biến thành màu tím, buồn bực ngồi ở ghế salon nhúc nhích, Tô Nhất Dạ chơi thân với Vinh Ninh nhất, có quan hệ tốt nhất cũng được nghe lời nhất, đành phải chạy tới đây mang Vinh Ninh và cục cưng quay về nhà họ Vinh.

      “Cha của em cũng chỉ quan tâm em thôi, ra em cũng ràng hơn bất kỳ ai, phải sao?”

      Vinh Ninh kinh ngạc nhìn , mím môi chuyện.

      “Chị biết từ lúc cục cưng xuất trước mặt em, em vẫn luôn tự trách, ngay cả năm đó, em cho rằng em ngoan ngoãn nghe lời chú Vinh làm, thậm chí tình nguyện từ bỏ cho ước mơ thiết kế châu báu chuyên nghiệp của mình tham gia chính trị, chỉ là vì để cho Vinh Viễn nghĩ mình cần phải làm giống vậy.”

      Tô Nhất Dạ dùng giọng điệu chậm rãi, vỗ vỗ bờ vai , bốn mắt nhìn nhau, Vinh Ninh suy yếu tựa vào tường thang máy, Tô Nhất Dạ quả nhiên là hiểu .

      “Chị hiểu em, tuy rằng chị biết vết thương người mình, vĩnh viễn cũng biết rốt cuộc người khác đau nhức bao nhiêu.”


      vẫn luôn thích che giấu lòng của mình sâu, mang theo cái mặt nạ dối trá cùng vẻ tươi cười để sống, đến lúc tỉnh lại, chơi chán rồi mới phát năm đó mình khốn kiếp cỡ nào, lại cố hết sức đền bù tổn thương tạo ra cho người khác năm đó, bằng cũng để cục cưng muốn làm gì làm, tuy rằng phương pháp thực có hơi đúng, nhưng đây mới là Vinh Ninh thiện lương nhất, phải sao?

      “Chú Vinh từ trước phải là ông già ngoan cố chịu thay đổi rồi sao, bây giờ chú ấy chỉ là hy vọng em và Vinh Viễn có thể sống hạnh phúc, hy vọng hai người các em có thể sớm tìm được người mình nhất, kết hôn, sinh con, nhà tam đại đồng đường (ba đời cùng chung sống) mà thôi, em biết chú Vinh biết em có đứa con lớn như vậy, chú ấy cao hứng biết bao? Lấy tóc của cục cưng và em làm xét nghiệm DNA, cũng phải là vì thanh danh của mình, mà là em là con của chú ấy, chú ấy biết rốt cuộc nhược điểm lớn nhất của em là gì, khi động đến tình cảm liền rất khó rút ra, nuôi đứa bé thay người khác làm sao? Dù sao nhà của em cũng phải nuôi nổi đứa bé phải ?”

      Thấy Vinh Ninh vẫn lời nào, Tô Nhất Dạ cũng tức giận, nhanh chóng lên vuốt cái đầu sắp kích động kia, “Chú Vinh cũng chỉ dùng sai phương pháp mà thôi, này này này, Vinh Ninh, em còn biết cha của em cũng với cha chồng kia của chị là người bảo thủ đến cỡ nào? Nhưng mà dưới cái gương mặt đó của họ, vẫn luôn là lo lắng con mình đến vô cùng khủng khiếp, lại vẫn luôn trưng ra cái bộ mặt sợ mất mặt mũi bản thân, chuyện kia đúng là chú Vinh làm đúng, nhưng mà em phải học được cách đứng vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu em là chú Vinh, em cũng để cho con của mình bằng chứng mà rơi vào trong vòng xoáy tình thân sao?”

      Tô Nhất Dạ hiểu phải đến tình để động đến lý, để cho Vinh Ninh có cách nào phản bác, sớm ràng về công phu miệng lưỡi của Tô Nhất Dạ, người chết cũng có thể bị thành kẻ sống, tức đến nỗi muốn nhanh chóng giết chết mình , làm sao lại thể bị đến phải nuốt xuống ngọn lửa nóng nảy tức giận này.

      “Cho dù là chuyện gì cũng có chị thuyết khách, là… Chị làm chuyên gia đàm phán gì đó thực là lãng phí tài năng nay của chị đó.”

      Mặc dù biết Vinh Ninh tuyệt đối có ý khích lệ , nhưng cũng lười tính toán chi li với Vinh Ninh, “Chị đều là , có dối hay , ngay cả em cũng muốn gạt chuyện cục cưng với chị, chị còn chưa tính sổ với em đâu! Nhưng mà…”

      Ánh mắt Tô Nhất Dạ bỗng nhiên ảm đạm xuống…


      “Chị phân tích rồi, ngày nào đó em gặp được mẹ của cục cưng, và tìm vể cả cái đoạn trí nhớ bị mất kia của mình, ra đồ vật chính là như vậy, lúc em tìm có làm sao cũng tìm được, lúc em chuẩn bị từ từ buông tha nó lại tự tìm tới, em vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy làm gì, người mệt cũng chỉ có em, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, so với đám ruồi bọ đầu kia vẫn tốt hơn nhiều.”

      “Em biết.” Vinh Ninh rầu rĩ , cửa thang máy mở ra, bước ra ngoài, Tô Nhất Dạ nhìn bóng dáng ảm đạm kia của Vinh Ninh cũng thở dài với , Vinh Ninh chán chường như vậy, tuyệt đối giống nó chút nào.

      “Vinh Ninh, mang cục cưng quay về nhà họ Vinh , thế nào bé cũng là cốt nhục nhà họ Vinh, chú Vinh vẫn luôn muốn có cháu trai, cháu , nhìn thấy cục cưng ông nhất định rất vui vẻ.”

      “Vâng.”

      “Em đó…” Tô Nhất Dạ bước đến, khoác lấy bờ vai của , “Vui vẻ chút , cho dù là suy nghĩ cho chú Vinh, ít nhất cũng đừng để cho cục cưng nhìn thấy cái bộ dáng chán chường khó coi này của em.”

      biết…” Vinh Ninh chau lại đôi mày đẹp của , Tô Nhất Dạ lúc nào cũng dài dòng như vậy, luôn nhìn thấu ý nghĩ trong mắt của , Tô Nhất Dạ vừa bực mình vừa buồn cười đấm quyền, “Cười cho chị!”

      “Hì hì…” Vinh Ninh nhe răng nhếch miệng với Tô Nhất Dạ, đây là cái nụ cười kiểu gì?

      “Quả thực còn khó coi hơn so với khóc.” Bóng dáng của biến mất sau cánh cửa, Vinh Ninh đành phải theo sau , cái gì gọi là khóc được cũng cười xong? Đây chính là trạng thái phiền muộn tại của .

      Nhưng tìm được đầu sỏ gây nên chuyện này, bông tai mà người phụ nữ kia tháo chạy bỏ rơi ở trong tay , càng thêm khơi dậy quyết tâm cho dù đào ba thước đất cũng phải tim ra người phụ nữ đó của em.

      chạy tôi liền đuổi theo, nhìn xem hai người chúng ta ai có thế lực và kiên nhẫn hơn.

      Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh vừa mới vào phòng trông trẻ, lần đầu tiên lại thấy trong phòng chỉ có mình cục cưng nắm tay vịn máy trò chơi chơi game, Vinh Ninh kỳ quái nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng chỉ còn lại có mình cục cưng, mà có ba đại tiểu quỷ của tập đoàn Đế , rốt cuộc mới thở ra hơi dài.

      thể trách quá lo lắng, mà là ba tiểu quỷ kia, ngoại trừ Niếp Tinh bên ngoài trông có vẻ bình thường ra, hai đứa còn lại quả thực còn khiến cho người ta sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.

      Tuổi còn di truyền tế bào của cha mẹ bọn nó, đứa là vua chiếm diện tích, đứa thiên hạ đều là vật của mình, đứa lại muốn rượu đỏ với người đẹp, sống mơ mơ màng màng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :