1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 588: Ta có thể trả hàng sao? 8



      Bầu khí thoáng cái trở nên cương cứng rắn, cũng là, đến cảnh tượng như vậy, ai còn có thể thoải mái cười to, đây mới thực là kỳ quái, cùng với dụng tâm bất lương.


      “Ăn xong rồi.” ly kem lớn bị Cục Cưng ăn chỉ còn lại cặn, Cục Cưng cầm lấy khăn giấy lau miệng, thỏa mãn híp hai mắt, hai tay nâng cái cằm hỏi, “Chú Vinh Dự, ba Vinh Ninh phải gọi người là gì a?”


      Vinh Dự nhướn mày thanh êm dịu trả lời, “Chú út a.”


      “Như vậy, chú Vinh Dự, nếu là mẹ cùng người kết hôn, ba Vinh Ninh phải gọi mẹ là gì?”


      Vinh Dự nhìn xem Vinh Ninh cái mặt kia sớm liền biến thành màu đen, thong thả ung dung trả lời, “Đương nhiên là thím út” Cục Cưng hai mắt tinh linh chuyển chuyển, chỉ Vinh Ninh sớm liền biến thành cứng ngắc đầu gỗ , “Ba tiền nhiệm, nếu là mẹ cùng chú út Vinh Dự kết hôn, chú út Vinh Dự chính là ba mới của Cục Cưng, ba phải gọi mẹ thím út, gọi Cục Cưng là em họ , đến lúc đó mà , chúng ta có thể là em họ, cho nên ba có thể ngàn vạn cần nhìn Cục Cưng, bằng Cục Cưng thực là rất khó xử lý.” Cục Cưng hé ra nụ cười trong sáng khuôn mặt nhắn, An Kỳ cũng lập tức vèo cười, trường hợp như vậy, cho cùng, quả làm cho mọi người cảm thấy rất lúng túng, nhưng mà cười ra tiếng mà , lại rất có lỗi với bản thân , Vinh Ninh mắt lạnh bay tới, chằm chằm nhìn thẳng An Kỳ trương ra cái mặt cười có chút quá đáng, An Kỳ đành phải ho khan vài tiếng, dời ánh mắt, ừm... cái gì cũng nghe được, cái gì cũng thấy, đương nhiên giống như dạng cái gì cũng biết.


      An Bảo Bối đành phải lúng túng đỏ mặt, toàn bộ đại não ngây ngây ngô ngô.


      Thực muốn tìm cái lỗ để chui vào. Nếu biết hôm nay người xem mắt kia là Vinh Dự, chú út của Vinh Ninh cho dù chết, cũng tới, đáng tiếc bụi bậm như định.


      Coi như là hối hận cũng có cách nào, sớm biết rằng nên sớm chút điều tra ràng. Chuyện bây giờ phát triển đến trình độ như vậy, muốn thừa nhận, cũng muốn suy nghĩ, đâu chỉ hai chữ buồn bực có thể miêu tả tâm trạng của .


      Bây giờ, đành phải ngầm vụng trộm kéo vạt áo Cục Cưng, khuyến cáo bé yên lặng chút, cần làm chút ít hữu dụng vô dụng vô dụng công.


      “Kết hôn?” Vinh Dự tay phải nắm lại để bàn tay trái, “Đề nghị này tốt.” Kỳ nếu kết hôn cùng An Bảo Bối cũng rất thú vị, nhất là đối với Vinh Ninh mà , bạn trước của mình trở thành thím út của mình, mà con trở thành em họ của mình, thời điểm cả nhà tụ tập gặp nhau cùng chỗ, chỉ cần nghĩ về cảnh tượng làm cho người ta thổ huyết lại xấu hổ, xác thực chơi thú vị vừa buồn cười.


      Vinh Ninh bi thảm, chỉ là bình tĩnh khuôn mặt, giống như là sắp bộc phát bão táp, nhưng cũng được lời nào, đưa ánh mắt thẳng tắp sáng quắc nhìn chằm chằm người An Bảo Bối, nhìn xem cái khuôn mặt có thể so cùng táo đỏ, cái loại tình cảm, biết đến cùng là nên khóc hay nên cười.


      Chương 590: Ta có thể trả hàng sao? 10



      Tức giận đơn giản chỉ có Vinh Ninh mà thôi, An Bảo Bối cũng chịu đủ loại như vậy, đơn giản chỉ là hôm nay, trước kia đủ loại, hết thảy đến cùng lại giải thích thế nào? Chẳng lẽ hết thảy này đều là lỗi của ?


      Đôi mắt An Bảo Bối, ánh sáng đột nhiên ảm đạm, cái gì cũng muốn nhiều lời, thừa dịp thời điểm Vinh Ninh căm tức nhìn người khác, duy nhất có thể làm chính là rời cái nơi được gọi là hơn thiên đường, tại nơi hai nguời từng lãng mạn nhất, tại biến thành nơi khó xử nhất, bỏ xuống tức giận Vinh Ninh xoay người rời , muốn nhớ lại ở nơi tràn đầy vô số lãng mạn cùng Vinh Ninh khắc khẩu, đến cùng ai làm sai, ai làm đúng rồi.


      Vinh Ninh phục hồi tinh thần lại đuổi theo, An Bảo Bối lại sớm bước vào thang máy, lúc Vinh Ninh chạy tới, cửa thang máy đóng kín, An Bảo Bối nhắm thẳng lầu , ngồi chồm hổm ở trong góc thang máy, đem đầu đều giấu ở trong đầu gối. Bao nhiêu cái ngày đêm, cũng sớm rơi lệ đến muốn lần nữa khóc, cho dù trong nội tâm thương cảm, nhưng cách nào rơi lệ, đành phải hai mắt chất phác nhìn xem đối diện khí, được lời nào.


      muốn tức giận, chỉ là trong lòng nghẹn ngụm khí, làm cho tâm tư của đại loạn mà thôi, Vinh Ninh xoa xoa đầu của mình, đành phải hướng tới cầu thang bên kia chạy tới, xuống lầu , thang máy lại như thế bỏ qua, nắm tay đấm cái tường, nhưng mà có vì vậy lùi bước, mà tiếp tục cầu thang, ngừng mỗi tầng ấn lấy nút thang máy, chỉ mong tốc độ của mình nhanh chút, ngăn cản lại cái thang máu muốn đưa An Bảo Bối đến lầu cuối.


      Nhà hàng Xoay tròn, An Kỳ nhìn qua cửa, dừng lại thời gian rất lâu, lẩm bẩm mở miệng đến, “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến đời người thề nguyền sống chết.” Vừa rồi chuyện phát sinh tựa hồ vẫn còn mồn ở trước mắt, ràng khoảng cách ở giữa hai nguời kia rút ngắn, nhưng mà kỳ quái là, tựa hồ lại trở nên kéo dài làm cho người khác suy đoán được, vốn là hôm nay tới nơi này là vì trợ giúp An Bảo Bối, nhưng mà bây giờ xem ra, giống như có chuyện gì liên quan đến mình, là người ngoài cuộc, cũng là thời điểm nên .


      “Cục Cưng...” kêu tên đứa bé ngồi ở bên mình, nhưng mà kỳ quái là, lúc này thế nhưng lại thấy Cục Cưng, kinh ngạc đứng lên, nhìn xung quanh, khắp nơi đều tìm thấy dấu vết của Cục Cưng, đứa bé kia... Đến cùng là từ khi nào bắt đầu biến mất thấy? ràng còn muốn mang theo Cục Cưng về nhà họ Trác trước.


      Vinh Dự giống như là tòa phật tổ dường như ngồi ở chỗ kia, tiên phong đạo cốt, tựa hồ coi như là tại chính là ngày tận thế, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì dường như cũng có quan hệ gì với chính mình.


      “Bảo Bảo đâu?”


      Vinh Dự trừng mắt nhìn, trả lời An Kỳ, “.”


      ?” An Kỳ đột nhiên líu lưỡi đứng lên, đến cùng là từ khi nào bắt đầu Cục Cưng liền biến mất thấy? Nhưng mà nếu Vinh Dự chứng kiến Cục Cưng , vậy mà lên tiếng, đây là ta đúng ? Bất kể như thế nào, Cục Cưng cũng coi như là cháu của ta, Vinh Ninh cũng là cháu của ta, ta như thế nào bộ dạng cái gì cũng để bụng?


      An Kỳ trong đầu tích góp hỏa khí, “ như vậy, dù sao ở đây cũng có chuyện của tôi, tôi trước!” sợ phải nhìn người đàn ông giống như là phật ngồi trước mặt lần nữa, nhịn được hướng tới mặt của ta đánh cái tát. bất kể như thế nào, ta dù sao cũng là Nhị gia gia của Cục Cưng, chú của Vinh Ninh, làm mất mặt, mọi người về sau gặp mặt cũng tốt.

      Chương 589: Ta có thể trả hàng sao? 9



      Còn em? Ý nghĩ của em là gì? Vì cái gì còn muốn ngồi ở chỗ kia nhúc nhích? Mặc cho Vinh Dự cùng Cục Cưng cười đùa em?


      chỉ là ở thương cảm, tựa như là cổ đại thi nhân, chứng kiến lá rụng lại liên tưởng đến quốc gia, gia đình, tình giống nhau thương cảm đồng dạng.


      An Bảo Bối né tránh Vinh Ninh trong đôi mắt kia ánh mắt, nhàn nhạt, rất , nghĩ muốn trốn tránh, lại dị thường căng thẳng, “Đối... Đối... Thực xin lỗi!” Ba chữ xin lỗi kia là dùng hết toàn lực ra được, thậm chí còn lập lại vô số lần, đột nhiên xuất tình huống, làm cho tìm đến bắc, vạn kiếp bất phục tình hình, ai có thể ràng đến cùng ai đúng ai sai?


      Vinh Dự hai hàng lông mày nhếch lên cao, bộ an ủi vẻ mặt vỗ bả vai Vinh Ninh, “Người ta nhận lỗi với cháu, cháu như thế nào cũng có thể cho phản ứng mới đúng.”


      Vinh Ninh sắc mặt như đêm tối dường như nhìn về phía ta, đánh rớt tay Vinh Dự phục bờ vai của , giống như là cảm thấy rất là dơ bẩn vỗ vỗ qua chỗ bị Vinh Dự đụng vào, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đừng lầm, thực xin lỗi người kia là chú!”


      Vinh Ninh thở dài hơi, trực tiếp từ ghế đứng lên, phân phó , “Hôm nay thân cận căn bản là tính!”


      An Bảo Bối ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên nhìn xem khuôn mặt Vinh Ninh, hai hàng lông mày nhéo cái, kéo tay An Bảo Bối, mặc kệ đồng ý hay là đồng ý bước nhanh hướng tới cửa


      ...” An Bảo Bối thân hình lảo đảo theo phía sau , có chút đuổi kịp bước chân của Vinh Ninh, “Muốn làm cái gì?”


      “Em còn muốn chỗ đó cùng chú út thân cận? Em liền nghĩ muốn làm thím út của như vậy?” quay đầu lại nghiêm nghị , thanh lại bị áp chế vô cùng thấp, cũng có lớn tiếng la lên, nhưng là chính là dạng khuôn mặt căng thẳng, lông mi trung cái kia cỗ tử rùng mình, lại làm cho người khác tin tưởng, tức giận đến mức độ cách nào kiềm chế.


      An Bảo Bối đành phải vứt bỏ tay của , biết tức giận, nguyên nhân trong đó cũng có chính mình phần, có mấy lời ra, làm cho tất cả mọi người có chút hiểu lầm, nhưng là việc này có thể tất cả đều đổ thừa đầu sao?


      Từ đầu đến cuối hiểu Vinh Ninh bao nhiêu? Ngược lại chính mình hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Vinh Ninh, thân phận, địa vị, gia đình bối cảnh, tất cả của đều biết, mà lại biết cái gì? biết người nhà của , biết bạn bè của , mặc kể là từng cùng nhau ở chung chỗ hay là tại lần nữa gặp mặt đủ loại, nếu như cái gì đều biết, như thế nào hôm nay lại rơi vào loại hẹn hò quạ đen này chứ?


      Lời kia vẫn luôn ngăn ở giọng trong miệng, nhưng miệng của rất vụng về, cách nào sử dụng đại não có giới hạn, đem mọi chuyện tất cả đều ràng.


      Vinh Ninh kinh ngạc nhìn xem , nhìn mắt của An Bảo Bối tức giận của giống như thỏ, trái tim của , thân thể đồng dạng đều ở tự giác nhúc nhích, nhưng mà lại chữ cũng ra, chỉ là căm tức nhìn .


      Hai nguời đứng ở cửa, nghiễm nhiên nhà hàng xoay tròn trở thành phong cảnh, bắn tới những ánh mắt nóng rực hướng tới bên này, Vinh Ninh trong đầu đầy dẫy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm những ánh mắt hướng về bọn họ bên này, tin hay , đem nhà hàng xoay tròn sang trọng nhất của thành phố A này biến thành nhà vệ sinh công cộng tốt nhất?
      Last edited by a moderator: 2/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 591: Ta có thể trả hàng sao? 11



      “Gấp cái gì?” Vinh Dự đôi lông mày nhíu lại, vượt lên trước bắt được tay An Kỳ, khóe môi phác hoạ xuất phát từ trong ngày thường nhìn thấy tới đường cong kỳ lạ.


      An Kỳ đối với đối phương đột nhiên xuất tiếp xúc thân thể vô cùng bất mãn, ràng đây là hai nguời lần đầu gặp mặt, ở trong mắt của xem ra người nam nhân này cũng là vô cùng đáng ghét, cùng những thứ này ngụy quân tử môn phân cao thấp, “Buông tay!” Trong thanh của tràn đầy lửa giận, Vinh Dự lại lơ đễnh dùng ít khí lực đem tay của cách cái bàn kéo hướng , hai khuôn mặt khoảng cách đột nhiên gần hơn, thậm chí ngay cả hô hấp đối phương cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, da của An Kỳ ớn lạnh mảng lớn da thịt, vẫn như cũ kiêu nịnh ngẩng đầu ưỡn ngực, “Đừng tưởng rằng là chú út của Vinh Ninh tôi cũng dám đánh !”


      Nữ nhân này là đanh đá, từ đầu tiên nhìn thấy An Kỳ, Vinh Dự chính là như vậy nghĩ, ánh mắt của chằm chằm nhìn thẳng An Kỳ, có nửa điểm dời , “Tôi là xin nghỉ, hôm nay nếu là xem mắt mà , tôi cũng thực xin lỗi dân chúng nộp thuế, phải hay phải?”


      Chắc chắn, chiếu đến Vinh Dự cặp mắt kia cảm khái , phỏng đoán có chuyện vượt qua suy đoán của mình.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---


      Liên tục chạy cầu thang, Vinh Ninh cảm thấy khí lực của mình đều giống như bị người rút sạch như vậy, có lẽ là trời cao thương cảm, lúc sắp thở ra hơi, thởi điểm lập tức phải cùng địa cầu bye bye, cửa thang máy cuối cùng bị thành tâm đả động, ngừng lại. dựa vào cửa, từng ngụm từng ngụm hơi thở gấp, nhìn xem người phụ nữ núp ở góc giống như là con mèo bị người ta từ bỏ, có ngẩng đầu nhìn , vẫn như cũ bày biện tư thế ngẩn người, vẻ mặt nhìn xem đối diện, chạy thời gian dài như vậy, vừa rồi hiểu phát ra tức giận cũng bị dùng mệt nhọc biếm lãnh cung, biến mất thấy gì nữa, Vinh Ninh từ từ tiến vào thang máy, đứng ở bên cạnh động.


      “Thực xin lỗi.” Lúc này tựa hồ ngoại trừ có thể những lời này ra, những thứ khác đều giấu ở trong lồng ngực, nên lời đến nửa câu.


      An Bảo Bối khẽ cúi đầu, đứng lên, chỉ là nghe giọng của Vinh Ninh, có thể cảm nhận tâm tình của Vinh Ninh bây giờ như thế nào, đại khái đây cũng chính là khả năng duy nhất chính mình am hiểu?


      Vụng trộm nhìn cái, mặc dù Vinh Ninh có vừa rồi lửa giận, nhưng vẫn là có thể nhìn ra, thời khắc đó Vinh Ninh ý núp vui, Vinh Ninh thở dài thậm thượt, có chút đơn cầm lấy đầu của mình, ấp úng giải thích. “ chỉ là quá mức tức giận... Quá mức...” Trong lòng cái loại cảm giác ê ẩm đó, tựa như giống như là dấm chua làm cho cảm thấy khó chịu, kết hôn cái gì? Cái gì thím út? Cái gì... Cái gì em họ? ... Cái loại cảm giác này, coi như chỉ là đùa, nhưng vẫn là làm cho tâm của nhịn được rối rắm cùng chỗ, kể cả An Bảo Bối cái vẻ mặt kia... cho tới bây giờ cũng có cảm giác mình thất bại, bất kể là công tác, gia đình hay là cái gì... Nhưng là hôm nay cái cảnh tượng như vậy, làm cho biết đến cùng nên mở miệng như thế nào mới tốt.

      Chương 592: Ta có thể trả hàng sao? 12



      “Em muốn cùng gây gổ.” An Bảo Bối thanh , rất tựa như là con muỗi, “Em tự có sắp xếp của mình.”


      Đây là chuẩn bị lâu mới rốt cục nghĩ ra được lời dạo đầu, cảm thấy được cần thiết ra chuyện, dấu ở trong lòng, chỉ làm đôi bên oán hận nghiêm trọng hơn, “Chúng ta ra ngoài được sao?” An Bảo Bối có chút chút mệt mỏi, rất nghĩ muốn ở nơi này đối với nơi này ý nghĩa trọng đại, cùng Vinh Ninh có nửa điểm miệng lưỡi thượng thích.


      Vinh Ninh trầm tĩnh lát, đại khái đoán được nguyên nhân An Bảo Bối rất muốn rời nơi này, gật đầu cái, bộ dạng đồng ý lời của An Bảo Bối.


      “Nhưng mà chút hy vọng em có thể đáp ứng .” Vinh Ninh giữ chặt tay của An Bảo Bối, An Bảo Bối khẽ gật đầu, nhìn xem Vinh Ninh đôi mắt như sao, mang theo hơi, vụn hào quang, Vinh Ninh dùng sức kéo cả người liền té ngã vào trong lòng Vinh Ninh, cảm thụ được tim đập của , ở lồng ngực của mình rất nhúc nhích


      “Lúc này, chỉ có hai người chúng ta, em oán trách cũng được, giận cũng tốt, cần lại lần đẩy ra, muốn trốn tránh, cần...” Lời của , bị ràng, làm cho người nào có thể phản bác, hơi chút cũng cảm thấy có chút chút đáng thương.


      An Bảo Bối lắc đầu, lần này gặp mặt, lại lần nữa trùng phùng đoạn thời gian kia là đồng dạng như vậy, cái dạng oán giận, cũng sớm liền như vậy biến mất, cần thiết thời điểm hai nguời lần nữa đối lập nhau, cái bộ dạng đỏ mặt tía tai cái kia, có mấy lời, cũng là muốn ràng với Vinh Ninh, đến cũng phải là vì cái khác, chỉ là muốn rút ra chút thời gian chính xác, chuẩn xác cho biết suy nghĩ trong lòng của .


      Như vậy khí, tựa hồ lâu cũng có trải qua, Vinh Ninh trong lòng đầy cõi lòng cao hứng, chỉ cần ôn nhuận khí như vậy, có thể làm cho đôi bên đều chút thân mật, làm cho đôi bên biết đối phương nghĩ cái gì, vậy cũng đủ rồi.


      Dọc theo con đường này, Vinh Ninh đều là cầm tay của , xem ra giống như là chịu để cho rời , lòng bàn tay kia truyền đến ấm áp, từng trận xâm nhập lòng của , mỗi bước , An Bảo Bối đầu liền hôn mê mảnh, tựa hồ thời gian là quay trở lại, ví dụ như mùa hè tám năm trước, người đàn ông này cũng là như vậy cầm tay của mình, , người bên cạnh, tựa hồ cũng là có thay đổi, An Bảo Bối có chút choáng váng, thời gian đây là quay trở lại sao? Tái diễn mọi chuyện năm đó hai người bọn họ sao?


      Bọn họ tới hồ nước thành phố A, những việc trải qua mấy ngày trước vẫn như cũ lên ở trước mặt hai nguời, Vinh Ninh mặt hướng hồ nước, bước chân ở bên hồ dừng lại, tựa hồ giây sau phải từ nơi này nhảy xuống, chớp mắt nhìn đối diện, nâng cánh tay của An Bảo Bối kéo lên, “Còn nhớ ? Cảnh tượng lần trước hai người chúng ta ở chỗ này gặp mặt?” chỉ đối diện, “Đại khái liền ở chỗ đó, khi biết em chính là An Bảo Bối sau lại lần nữa gặp mặt.”


      An Bảo Bối gật đầu , còn nhớ, cái gì cũng nhớ, cho nên mới phải oán giận chính mình ngu ngốc, thầm mắng mình trắng mắt, ngu xuẩn ? Liên tục ngây ngốc ở bên người đàn ông chính là Vinh Ninh, còn đần độn, ngây thơ cho rằng, người đần ông kia chẳng qua là cùng Vinh Ninh sai biệt lắm giống nhau khuôn mặt mà thôi, cũng là ở chỗ này, ta ôm , lúc trời mưa xuống, giúp đỡ chính mình che mưa.
      Last edited by a moderator: 2/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 593: Ta có thể trả hàng sao? 13



      Lực nắm tay trở nên mạnh hơn, Vinh Ninh nhìn đối diện lúc, nghiêng thân thể, bản thân thể của , nhìn chăm chú vào mắt của , “Em là nghĩ như thế nào?”


      “Cái gì gọi là em nghĩ như thế nào?” có chút hiểu lắm ý từ lời của Vinh Ninh, Vinh Ninh lắc đầu, vứt bỏ 3.000 phần lo lắng, “Em biết chuyện mà vẫn muốn chỉ có em, , cộng thêm Cục Cưng. Hằng ngày, ba người chúng ta trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”


      “...” An Bảo Bối trả lời , vấn đề này, đơn giản cũng đơn giản, khó cũng là khó ghê gớm.


      Nếu như có chuyện phát sinh hôm nay mà , có lẽ còn có thể suy nghĩ giống như ngày hôm qua, cự tuyệt cái người đàn ông hẹn hò kia, cho ta biết suy nghĩ ràng của chính mình.


      Mặc dù, mọi người được tự do và có quyền lợi lựa chọn. Nhưng mà thực tế, lại hẳn vậy.


      Bởi vì, phát , hiểu Vinh Ninh rất ít. Bỏ lỡ lần, làm cho vượt qua mọi thứ dễ dàng, lại đơn tám năm. Mà giờ, lần nữa gặp nhau, coi như là biết tất cả các chuyện năm đó, bởi vì hiểu lầm.


      Nhưng mà... lại biết, đối với Vinh Ninh mà , mình rốt cuộc ý nghĩa như thế nào.


      Vinh Ninh chứng kiến trong ánh mắt của An Bảo Bối có chút chút mê võng, nghe được trong miệng của , nghi vấn vấn đề khác, “ em là người này, hay là đoạn trí nhớ mà nhớ ra được? Nếu em có trở về, nếu Cục Cưng có tới tìm , đối với quá khứ có tình cảm? Sau đó lần nữa gặp người phụ nữ làm cho ngưỡng mộ trong lòng, hoàn toàn quên tồn tại của em, lại cùng với ấy?”


      Vấn đề chính là như vậy, thế nhưng Vinh Ninh biết đến cùng nên trả lời như thế nào. vẫn luôn mặc cho suy nghĩ trong lòng của mình, nhưng cũng có vẻ hình như bị lãng quên, đối với coi là vấn đề trọng yếu, đừng bảo là tại, hay An Bảo Bối vừa rồi giả thiết, nếu quả như lời , nên trả lời như thế nào?


      Trong chớp nhoáng, Vinh Ninh trong ánh mắt trốn tránh, tựa hồ làm cho An Bảo Bối hiểu chút gì đó, khổ sở cười cười, vứt bỏ tay Vinh Ninh, tay Vinh Ninh ngừng ở giữa trung, cứng ngắc tại đó. đột nhiên cảm giác được lạnh lẽo, lại lần nữa lại trái ngược.


      “Vấn đề như vậy, có lẽ ở trong mắt người khác, nhìn như vậy buồn cười, nhưng mà đối với em mà cũng là vô cùng quan trọng. Ví dụ như , tám năm, con người khi còn sống thể nào có tiếp tục rất nhiều tám năm trải qua.” An Bảo Bối khẽ rủ xuống con mắt, “ căn bản cũng có hiểu ràng, chỉ là nhớ lại, nếu mộc thành xuy, mặc kệ nghĩ vẫn là nhớ nổi, Cục Cưng với có cái gì gọi là quan hệ huyết thống, em cũng từng cùng với trước đó, xuất qua ở trong trí nhớ trống kia của , đây cũng đủ rồi, đủ để cho và em lại lần nữa cùng chỗ, thậm chí kết hôn với em còn có Cục Cưng cái gọi là thân thế, nhưng mà em cho biết, đối với em những thứ kia căn bản là quan tâm đâu?”


      Vinh Ninh nhìn An Bảo Bối lần nữa ngẩng đầu nhìn mắt của , như thế dao động, làm cho hơi chút có chút ít ý sợ hãi.


      Chương 594: Ta có thể trả hàng sao? 14



      “Em , căn bản là quan tâm, quan tâm cho em cái gì gọi là danh phận. Nếu như em thực quan tâm mà , thời điểm tám năm trước, khi em biết mang con của . Mặc kệ rốt cuộc có mất trí nhớ hay , cũng mặc kệ năm đó đối với em đến cùng có phải lòng hay , hay có quan hệ gì? Em là ngốc, nhưng mà coi như chưa từng ăn qua thịt heo, ít nhất cũng biết heo chạy. Tiểu thuyết, kịch truyền hình, em xem thể thiếu so với người bình thường. Chỉ cần da mặt của em dày chút, hơi có chút tâm kế, có thể làm cho thuộc về em. Hơn nữa cho em danh xưng ***Vinh đại thiếu gia, nhưng mà em có. Bởi vì em , cầu cũng nhiều, Cho rằng , cho nên chỉ cần có đoạn ký ức từng cùng với , kể cả còn có Cục Cưng, đứa bé thuộc về và em, đây cũng đủ rồi. tại... qua tám năm, em thừa nhận em đối với cảm tình chưa thay đổi, càng muốn quên, càng thể nào quên, hận gì gì đó, em , oán giận sao? Vấn đề này bản thân em cũng từng hỏi chính mình vô số lần, nhưng mà đáp án vẫn như cũ là... phải, chưa từng có...” An Bảo Bối thở ra hơi dài, đây là qua nhiều năm như vậy đều nghĩ tại trước mặt Vinh Ninh thổ lộ hết, hôm nay ở trước mặt của sau khi , thế nhưng có cảm thấy dễ chịu, hơn nữa càng thêm làm cho cảm thấy ưu sầu, lời kia, tình cảm kia, lưng đeo quá nặng, quá mức làm cho cảm thấy thâm trầm.


      “Em có bao nhiêu thời gian dùng để lãng phí, giống như tuổi của em vậy, cũng thể lại lựa chọn tình . Nhưng mà, mỗi đều giống như nhau ở trong lòng của họ đối với phương diện tình cảm đều có loại cảm xúc làm cho con người cảm thấy kỳ quái. Đó chính là tình , biết là ai qua câu , thay vì người, bằng lựa người mình. Xin lỗi em lớn tuổi như thế, vẫn còn làm những gì thuộc về tiểu nương mơ mộng, vẫn cầm lấy cái gì hay như loại lý do buồn cười. Nhưng bây giờ đối với em, tình phải là tất cả, những điều này từ rất sớm em biết. Nếu như cách nào em, lại chỉ có thể cho em cái gọi là gia đình, danh phận, như vậy xin lỗi...” đến đây, An Bảo Bối hướng tới Vinh Ninh khẽ cúi người chào, Vinh Ninh nhìn , khổ sở dáng tươi cười lan tràn đến khóe miệng của mình, lời lại chặn tại trong cổ họng cách nào ra.


      “Nhân loại vốn là như vậy chưa thỏa mãn dục vọng, bây giờ em muốn chỉ là gia đình mà thôi, nếu như thể cho em những gì em muốn, như vậy nguyện ý cho em, em cũng cần vậy, dù sao... tám năm, em trưởng thành, liền ngay cả đứa bé cũng lớn như vậy, coi như là bây giờ hay là về sau, em đều tự mình mang theo Cục Cưng sinh sống, vậy cũng là đủ rồi.” Ánh mắt của cùng ánh mắt là vô cùng lạnh nhạt, giống như mọi thứ nhiều năm khốn nhiễu nội tâm của đều như vậy kết thúc, tìm được đáp án chính mình muốn.


      Vinh Ninh khỏi cảm giác tim của mình có chút đập nhanh, gọi tên của , “Bảo bối...”


      “Buồn cười ? Em phát em căn bản là hiểu , bao gồm tất cả mọi thứ của , em cũng biết... Nhưng lại có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của , điểm này ngay cả em cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, nhớ là ai , sau ly biệt gặp lại gì đó, là làm cho người ta cảm thấy buồn cười.” An Bảo Bối cười lạnh tiếng, phất phất tay, “Xem ra em cần phải cáo từ trước.”


      mệt mỏi, ràng có làm gì cả, trong thân thể khí lực lại giống như là dạng bị người ta toàn bộ rút sạch.
      Last edited by a moderator: 2/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :