1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4,2: hai , cho hỏi cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!

      Edit: Đào

      Vinh Viễn hò hét tắt điện thoại di động, tâm tình phiền muộn ở phòng khách tới lui.

      nghĩ thế nào cũng nghĩ đến, mình chẳng qua chỉ tham gia nghi thức tiếp đón khách quý ở Mỹ thôi, tại sao vừa về đụng phải tình này?

      hai từ đến lớn, đối với mình tốt nhất, hai luôn nhẫn của mình thế nhưng có thể trong tuần mình , có thể phát sinh ra hành vi biến thái đó?

      Khiến làm sao mà chịu nổi!

      "Vinh Viễn..."

      Vinh Ninh đen mặt nhìn , "Em muốn chuyển sao?"

      "Hừ!" Vinh Viễn hừ lạnh cái với Vinh Ninh, ngồi sô pha, "Tôi với có quan hệ!"

      Vinh Viễn hai tay ôm ngực, đầu dựa ghế vào nghiêng qua bên, nhìn tới hai của mình có biểu cảm thế nào.

      tại... muốn chuyện với ta!

      "Em muốn nơi nào? Chẳng lẽ em cho rằng hai ruột thịt của mình là người biến thái?"

      Vinh Ninh ngồi xuống kế bên Vinh Viễn, Vinh Viễn lập tức nhảy đến ngồi ở cái ghế sofa khác, "Cách xa tôi chút!"

      Sau đó lại nghĩ tới những thứ gì, cau mày , "Tôi tận mắt nhìn thấy!"

      Nó sao lại tận mắt nhìn thấy!

      Vinh Ninh đầu bốc lửa, " cùng cục cưng nằm cùng cái giường, em liền cho là làm ra cái chuyện bằng người với cục cưng sao?"

      "Cục cưng là do đường tìm được , bé thấy cha mẹ, lại thể bỏ mặc bé ở ngoài?"

      "Cho nên cũng chỉ phải đón bé về nhà, chuẩn bị hôm nay báo cảnh sát, đem cục cưng trả cho cha mẹ bé."

      muốn nghe Vinh Ninh chuyện, Vinh Viễn cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, trong ti vi lại đưa tin tức.

      "Ngày mười hai tháng ba, thành phố B huyện Mã Lan có nam thanh niên khoảng hai mươi tám tuổi lừa gạt bảy tuổi bị lạc mất ba mẹ, sau đó mang về nhà làm những hành vi hèn hạ với đứa bé đó. . Tiết..."

      Cái gì gọi là khổ mà được?

      Vinh Ninh cuối cùng cảm nhận được điểm này.

      Hai em họ Vinh nhìn tin tức phát truyền hình lập tức đen mặt.

      Vinh Viễn lập tức đổi đài, đài truyền hình đưa tin tức khác ở thành phố A.

      "Thành phố A, người đàn ông họ Ngô say rượu làm chuyện thất đức, ở đầu đường cưỡng chế . Bé mới sáu tuổi, chuyện sau đó bị kiểm. . Xem xét. . Cơ. . Quan kể đến pháp. . Viện, đối với lần này,tên họ Ngô tự xưng là bởi vì chứng kiến trẻ em ở bên đường bị lạc, cho rằng bị lạc mất cha mẹ, sau đó trợ giúp, ai ngờ bé phản kháng, từ đó..."

      Tin tức đằng sau những thứ gì, Vinh Viễn, Vinh Ninh đều nghe ràng lắm.

      Vinh Viễn yên lặng tắt tv, lần nữa cầm điện thoại gọi số, điện thoại di động đầu kia tiếng chuông im bặt, xuất chàng trai vừa mới tỉnh với giọng lười biếng.

      "Ai?"

      "King sao?"

      "Làm sao a? Sáng sớm gọi điện thoại cho tớ làm gì!"

      Vinh Viễn muốn châm chọc, tại muốn đến trưa, sớm vượt qua cái gọi là buổi sáng.

      "Tớ bây giờ lập tức đến nhà cậu, coi như cậu bị đăng báo là đồng tình luyến ái cũng sao, bắt đầu từ hôm nay chúng ta coi như là bạn cùng phòng ."

      "Hả?Cậu cái gì?" King có chút mông lung, lời nghe chưa lắm.

      "Hẹn gặp lại."

      đợi điện thoại di động đầu kia có phản ứng gì, Vinh Viễn cúp điện thoại, cầm lên túi du lịch ở đầu ghế sofa bên kia còn chưa kịp mở.

      phải , lập tức, lập tức, càng xa càng tốt.

      "Vinh Viễn!"

      Vinh Ninh giữ chặt cánh tay Vinh Viễn, Vinh Viễn hờ hững quay đầu lại, chứng kiến Vinh Ninh trong hốc mắt chưa đầy nước mắt.

      Mặc dù là cùng cha cùng mẹ, Vinh Ninh luôn sử dụng khuôn mặt như bé trai mới lớn vô cùng đáng , từ khi Vinh Viễn có ký ức tới nay, đến bây giờ, Vinh Ninh lợi dung khuôn mặt ấy giết chết biết bao nhiêu đóa hoa
      .
      Những thứ đóa hoa kiều diễm ướt át kia, lại chưa từng có đóa hoa ở giường nào non nớt đến như vậy.

      "Buông tay."

      Vinh Viễn lạnh lùng mở miệng, Vinh Ninh lại có ý định buông tay .

      Vinh Viễn thở dài nắm lấy tay Vinh Ninh, giọng khàn khàn , " hai, em nhìn sai rồi."

      Ở trong nội tâm Vinh Viễn, vĩ đại nhất, khả ái nhất điên bất chợt như bệnh nhân tâm thần đó chính là hai, nghĩ tới người cổ quái thế, tâm của cũng sớm hàn lạnh đến đáy cốc.

      Liền thấy ở trước mặt của mình làm ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, liền tính hai nghiêm khắc, nhưng tình đến trình độ này, quá rồi.

      Vinh Viễn lòng hướng tới cửa trước đến, Vinh Ninh đối bóng lưng của , tận tình gào thét.

      "Cục cưng... Cục cưng bé là con của !"

      Vinh Viễn cầm trong tay túi du lịch, đột nhiên rơi xuống, chậm rãi xoay người lại, bất khả tư nghị nhìn Vinh Ninh.

      " mới vừa cái gì?"

      hoài nghi mình vừa rồi có nghe lầm hay ?

      " ... Cục cưng, đứa bé mà em thấy nằm chung, là con của !"

      Lần này, Vinh Viễn nghe ràng, lắc lắc thân thể, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hỏi, "Bé là con của sao?"

      "..." Vinh Ninh thở dài cái, chuyện cho tới bây giờ thừa nhận cũng được , mặc dù giờ chưa có chứng cứ chứng minh bé là con của .

      "Ừ..."

      Vinh Ninh cắn răng nghiến lợi lại mơ hồ đáp ứng, " tin sao?"

      Cục cưng bé là con của , nhưng hoàn toàn nhớ , mình từng cùng người phụ nữ nào giường để lại....

      Mặc dù vẫn luôn tự mình an ủi, kỳ mình chỉ là cùng cục cưng quen.

      Nhưng cùng với cục cưng hai gương mặt tương tự như thế, cũng dám khẳng định cũng dám chối bỏ, đến cùng phải hay cha của bé.

      Vinh Viễn nhìn qua khuôn mặt , hai mắt vô lực , nhưng mà trong ánh mắt có chút giằng co .

      " hai, diễn vai trong bộ phim ngôn tình lúc tám giờ sao?"

      Vinh Viễn xuy bật cười, "Người khác hiểu ,em còn chưa hiểu sao? tuyệt đối phải là cái loại bị phụ nữ nắm đươc chui, coi như rất đáng , cộng thêm bộ dạng đáng thương cỡ nào, từ đến lớn em đều bị dùng gương mặt đó lừa gạt, nếm qua đau khổ còn thiếu sao?"

      "..." Vinh Ninh trầm mặc.

      " cảm thấy em đáng , cho nên cố ý mang y phục con cho em mặc, trả lại cho em là bức ảnh chụp khi đó .

      "..."
      "Thỉnh thoảng làm ra chút chuyện khiến căm tức, còn bắt nạt em khóc sau đó còn vuốt đầu em , Vinh Viễn khóc như thế trông rất đáng ! Việc này còn nhớ ?"

      "..." Phải ? Vì sao Vinh Ninh cảm thấy hoàn toàn có ký ức?

      " là muốn tặng quà sinh nhật cho chú út, gạt em ở tiệm thử hết đồ nữ thâm chí kèm nữ trang, cuối cùng lại đòi mua ngọc bội đó? Làm hại em ngày hôm sau đau lưng dậy nổi, việc này phải cũng quên mất ?"

      "Là thế này phải ?" Vinh Ninh kéo quai hàm lẳng lặng suy nghĩ, những chuyện này hẳn là trước đây lâu a?

      " nhớ , nhưng mà Vinh Viễn còn nhớ , thân là hai, nên cảm thấy rất vui vẻ nha ."

      "Đó là do em tự nhớ mà thôi!" Vinh Viễn gầm thét, "Vĩnh Ninh chỉ nhớ chuyện đối với mình có lợi, còn những chuyện bắt nạt em sao, hời hợt coi như quên là xong!"

      Vinh Ninh nhìn Vinh Viễn giống như là con mèo xù lông nhàng bật cười lên.

      Vinh Viễn sững sờ, kiên nhẫn rầm rì tiếng, được tự nhiên xoay đầu hướng nơi khác.

      "Đủ rồi, dù sao lần này em vô luận như thế nào đều tin tưởng !"

      Vinh Viễn nhún nhún mũi, lần nữa cầm lấy túi du lịch, "Vốn cho là chỉ ham chơi chưa đủ kinh nghiệm, nghĩ đến còn háo sắc như vậy, em quá thất vọng rồi!"

      Vinh Ninh khóe miệng co giật, nhìn ra đến cùng là cười hay khóc, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cầm lấy điều khiển cửa ấn xuống.

      Vinh Viễn lắc cửa, đánh như thế nào cũng mở ra, lúc quay đầu lại, thấy Vinh Ninh ngồi ở sofa cầm theo điều khiển.

      "..." Vinh Viễn kêu lên, "Mở cửa!"

      "Em ngồi xuống cho ." Vinh Ninh cũng ngẩng đầu lên mở miệng, Vinh Viễn cảm thấy trán của mình sắp bốc khói rồi.

      Hò hét đến ghế sô pha, nhìn Vinh Ninh trước mặt vươn tay, gằn từng chữ, " chìa khóa!"

      Vinh Ninh khẽ ngẩng đầu, mắt to híp lại kẽ hở, trong chốc lát, khuôn mặt đáng ở đây, khuôn mặt lạnh lùng giống như ác ma tới từ địa ngục.

      Trong nháy mắt đó lạnh lùng, làm cho người nào có thể kháng cự lại.

      giây trước còn là vẻ mặt tươi cười, cả khuôn mặt nhu hòa tựa như ánh mặt trời, giây sau, mặt chỏ còn lãnh khốc, làm cho người ta đáy lòng đều bị ngập hàn khí rùng mình.

      Vinh Viễn từ luôn la lối với Vinh Ninh, đến lúc gặp Vinh Ninh thế này, cũng dám lớn tiếng hô hấp.

      hiểu, khiến Vinh Ninh vứt bỏ bề ngoài đáng , lộ ra biểu cảm kinh hãi như thế
      PhongVyBanashi thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1: Bảo hộ em trai như người cha bảo vệ con

      Edit: Minh Nguyêt75

      Beta: Đào


      sâu sắc hiểu, khiến Vinh Ninh vứt bỏ vẻ bề ngoài đáng thay bằng vẻ mặt u kia chứng tỏ rất tức giận. Vinh Ninh khi tức giận chỉ bằng thế thôi cũng đủ giết người chứ đừng là phản bác lời . Liền ngay trước mặt di chuyển bước cũng là chuyện dễ dàng.

      "Ngồi xuống"

      Giọng của chút rung động nào, trong giọng mang theo nhàn nhạt mệnh lệnh. Như thể nếu như cự tuyệt mệnh lệnh của giây sau đầu thân hai nơi.

      Bây giờ Vinh Ninh mới là khuôn mặt chân của Vinh gia trưởng tử có nửa điểm giả dối . Vinh Viễn giật mình, lần trước thấy Vinh Ninh cái dạng này là lúc mình cùng Vinh ba ba gây gổ vì giấc mơ của mình nháo rời nha bỏi ....

      Lúc ấy khuôn mặt Vinh Ninh cũng là như thế này làm cho ai dám khinh nhờn. Nhiều năm trôi qua Vinh Viễn chưa từng gặp Vinh Ninh cái dạng này làm thiếu chút nữa quên hai là người có được hai mặt tính cách của hai người đàn ông là Ngôn Hoan, Niếp Minh hoàn toàn bất đồng.

      Vinh Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, ở trước mặt Vinh Ninh bộ dạng này ngay cả ngồi cũng ngồi nghiêm chỉnh, liền thở cũng dám thở mạnh. Vượt qua thời gian vài năm Vinh Viễn thiếu chút nữa quên mất Vinh Ninh còn khuôn mặt khác.

      Nhìn thấy Vinh Viễn ngoan ngoãn nghe lời mình ngồi nghiêm chỉnh ghể giống như con đà điểu gặp tình kinh hãi .

      Ving Ninh như đổi về khuôn mặt cười tủm tỉm ngay cả giọng cũng dịu dàng.
      "Nhìn em kìa, lời hai còn chưa dứt gấp gáp rời như vậy làm gì??"

      Vinh Viễn hít hơi khi lạnh, đây là tiết mục sở trường của Vinh Ninh đừng tưởng đổi về khuôn mặt ngày thường còn tức giận.

      Đây chỉ là điềm báo trước bão táp mà thôi.

      " có gì" Hết sức hiển nhiên khí thế vừa rồi của Vinh Viễn hoàn toàn biến mất ngay cả giọng cũng suy yếu nắm chắc, tức giận.

      " nhà của người khác ở tóm lại là tốt. hai cũng chưa lấy vợ mà em cũng là em trai hai người ở cùng chỗ phải chăm sóc nhau tốt hơn sao??"

      "Vâng" Vinh Viễn dám ngẩng đầu nhìn mặt .
      Ánh mắt Vinh Ninh hướng đến tay cầm điện thoạn của Vinh Viễn , thấy chuông điện thoại vang lên.

      Vinh Ninh rì rầm tiếng nhàng , " với bọn họ là em có chuyển nhà"

      Vinh Viễn gật đầu nghe diện thoại "Tôi có dọn nhà... Ừ.... Đại gia bị động kinh được có được hay ?"

      hung ác cúp điện thoại cúi đầu xuống như con đà điểu chôn đầu vào lồng ngực của mình.

      "Như vậy mới ngoan"

      Vinh Ninh dùng giọng điệu lừa gạt trẻ làm cho Vinh Viễn khuôn mặt phải tràn đầy tươi cười

      "Về chuyện của cục cưng, vừa rồi rất ràng nếu như em còn chưa hiểu để ý lại lần cho em"

      " cần cần" Vinh Viễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hướng về phía Vinh Ninh khoát khoát tay.

      Mặc kệ hai của có phải hay bị luyến đồng phích cũng quản. Liền tính cái người kêu là bé cục cưng nếu là con riêng của Vinh Ninh. Dù tin nhưng cũng ép chính mình phải tin.

      "Nhưng nhìn ánh mắt của em ràng là tin..." Vinh Ninh ngữ điệu thay đổi, giọng làm cho Vinh Viễn nghe thấy liền nổi mảnh da gà.

      Dừng lại lúc lâu, Vinh Viễn định nghĩ nên dùng lời như thế nào để qua loa tắc tránh . Nghĩ nghĩ lại đến nỗi trán đều toát mồ hôi nhưng cuối cùng vẫn nghĩ được từ nào.

      Vinh Ninh thở dài hơi, sờ sờ mặt mình. lâu dùng đến chiêu này ràng mặt có hơn vài phần cứng ngắc.

      "Tốt lắm" Cách nửa ngày Vinh Ninh mới mở miệng lần nữa, "Người nhà nên tín niệm lẫn nhau. Dù sao đến ngày nào đó em tin những lời đều là "

      Tâm kết thúc, nếu biết dùng chiêu này có tác dụng như vậy sớm dùng. Nhưng mà nếu như vậy thiếu mất phần vui thú phải sao?

      Nụ cười mặt Vinh Ninh càng lớn ánh mắt nhìn của Vinh Biễn càng nhiều hơn vài phần khinh bỉ.

      biết mình lại bị tính kế. Quả nhiên là hai giống với người khác. bước liền sớm bày ra thiên la điạ võng sợ vọt chỉ sợ động. Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên nhìn cục cưng chậm rãi vịn tay cầu thang xuống.

      Cục cưng vừa mới tình ngủ trải qua đêm qua sợi tóc có vài phần xốc xếch trong tay rời balo bọt biển. Măc áo T-shirt của Vinh Viễn thoạt nhìn cục cưng như Alice mới tỉnh giấc.

      "Cha Cục cưng đói bụng" cục cưng chậm rãi mở miệng nhiều hơn vài phần vô lực. Vinh Ninh đứng dậy đến đầu bậc cầu thang đưa hai tay ra cục cưng thuận thế lao vào lòng .

      Vinh Ninh cưng chiều hỏi "Cục cưng muốn ăn cái gì?"

      Cục cưng suy nghĩ chút giọng êm dịu ra "Cục cưng muốn uống cháo gạo kê"

      "Được" Vinh Ninh giọng cũng trở nên rất dịu dàng "Chú phân phó phòng bếp làm"

      Vinh Ninh gọi cho người giúp việc phân phó đột nhiên lại nghĩ tới Vinh Viễn mới từ Mỹ trở về chắc cũng chưa ăn cơm.

      ngoái đầu nhìn lại hỏi "Vinh Viễn cũng ăn chút cơm nhé"

      Vinh Viễn mở miệng lớn từ lúc cục cưng xuất lộ ra khuôn mặt giống hệt Vinh Ninh còn gọi Vinh Ninh là cha. ra hai của . hai vẫn luôn hết sức cẩn thận của cũng có lúc bị lật thuyền. đứa con lớn như vậy.

      "Được rồi thím Lưu còn nhớ làm trứng xào cà chua, Vinh Viễn thích ăn" Vinh Viễn ngậm miệng lại ai oán nhìn vẻ mặt từ phụ (Người cha hiền từ http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif ) của Vinh Ninh.

      Đó là trả đũa trắng trợn , Vinh Ninh biết rất từ bé đến lớn ghét ăn nhất là cà chua và trứng gà.

      Vinh Ninh hờ hững quay đầu nhìn Vinh Biễn cái hoạt bát, đáng tươi cười "Em thân hình rất suy yếu cần phải bồi bổ. Cho nên trứng xào cà chua em phải ăn hết toàn bộ."

      Vinh Viễn nhìn Vinh Ninh và cục cưng bóng lưng oán thầm "Tức chết mà"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Bàn ăn Vinh gia

      Vẫn luôn là hai em Vinh gia hôm nay bàn ăn có nhiều thêm bộ bát đũa. Rất dễ để truy cứu đến năm năm trước khi Tô Nhất Dạ đến.
      Cục cưng ngẫu nhiên thoạt nhìn rất yên tĩnh nhưng lúc ăn cơm luôn ngồi trong lòng Vinh Ninh cầm lấy cái muỗng từng miếng từng miếng đút ăn.
      Vinh Viễn có chút hơi cận thị, lúc ăn cơm nhìn mặt cục cưng đột nhiên có chút quen thuộc giống như gặp ở nơi nào nhưng bất đắc dĩ lại thể nhớ ra.

      "Ăn nhiều chút"

      Vinh Ninh rất 'tỉ mỉ' đem trứng xào cà chua đặt ở trước mặt Vinh Viễn . Vinh Viễn nhìn trong mâm màu vàng và đỏ giao thoa lập tức hết muốn ăn.

      "Cái kia.... Em còn chưa quen giờ nên đói lắm.." Vinh Viễn chuẩn bị kiếm cớ

      "Toàn bộ ăn cho hết" Vinh Ninh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt vẫn rời bàn cơm và trong miệng cục cưng .

      Vinh viễn kìm nén nghẹn họng, hết sức bất mãn nhìn đũa bàn cầm kẹp miếng trứng xào cà chua mặt càng đen hơn.

      muốn ăn trứng xào cà chua nên Vinh Viễn chuẩn bị đem lực chú ý của Vinh Ninh chuyển dời đến nơi khác.

      nhìn cục cưng trong ngực Vinh Ninh " hai, bé này là con ?"

      Vinh Ninh tay có chút dừng lại, cục cưng ăn thêm miếng cơm, mắt to cười híp lại "Cục cưng là con của cha, là con riêng"

      "Con riêng..."

      Hai em họ Vinh miệng co rúm lại.

      "Ma ma có danh phận mà cục cưng lại được sinh ra. Cục cưng phải là con riêng là gì??"

      Cục cưng nghiêng đầu, ánh mắt, giọng kia như là Vinh Viễn là người lớn ngu ngốc.

      Vinh Ninh để bát đũa xuống nghiêm chỉnh "Cục cưng,đứa trẻ là được dối đâu"

      "Cục cưng biết " cục cưng chép miệng, từ người Vinh Ninh nhảy xuống ngồi ở cái ghế đối diện Vinh Ninh bộ muốn cùng Vinh Ninh đàm phán.
      Vinh Ninh bị bộ dáng của bé chọc cười nhưng mà việc cần phải điều tra ràng"

      sợ giúp người nuôi đứa trẻ, tiền của rất nhiều. Sợ là sợ mọi việc chỉ là hư ảo, gạt người.

      Nếu như cục cưng là con của có lẽ cục cưng là điểm mấu chốt trong khoảng thời gian trống rỗng kia trong đầu .

      "Cháu hai chú là cha cháu, vậy cháu biết tên gọi là gì sao?" Vinh Viễn vội vàng xen vào, Vinh Ninh ho tiếng "Ăn trứng xào cà chua của em "

      Vinh Viễn cúi đầu dám thở mạnh tiếng. Nếu cục cưng là con của Vinh Ninh cũng là chú út của cục cưng ?

      Thân là chú út của cục cưng hỏi chút cũng được sao?? Lúc này còn muốn xử phạt về thể xác nữa.

      Vinh viễn ăn vào, giống như ăn món kinh dị nhất thế giới. Đem món ăn để trong miệng nghiền ngẫm chán ghét chau mày có nửa điểm buông lỏng.

      Cục cưng từ trong ba lô lôi ra bàn vẽ lật đến trang "nhân vật giới thiệu" Vinh Viến nhìn thoáng qua thấy mặt vẽ loạn sau đó tình nguyện quay về nhìn trứng xào cà chua nghĩ xem làm thế nào để ăn toàn bộ.








      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2: Bảo hộ em trai như người cha bảo hộ con

      Edit: Bé Ngốc Siêu Lì

      Beta: Đào

      Vinh Viễn tò mò nhìn thoáng qua, chứng kiến mặt bức vẽ mớ hỗn độn của các nhân vật , tình nguyện trở về ngoan ngoãn nhìn trứng xào cà chua ngẩn người, nghĩ tới làm như thế nào ăn hết tất cả.

      Nhìn cục cưng vẽ ra đến gì đó, tình nguyện đối mặt với thứ đáng ghét trứng xào cà chua!

      "Cha họ tên là Vinh Ninh, năm nay hai mươi chín tuổi, cao 182 cm, cân nặng sáu mươi lăm kí lô, ngoại hiệu, khoác áo da là ác ma, tính cách phúc hắc có được hai tầng tính cách, chòm sao Nhân Mã, sinh nhật là ngày mười hai tháng mười hai, nhóm máu AB, bằng cấp đại học khoa chính quy, thị lực hai chấm , mười sáu tuổi nhập ngũ, mười tám tuổi giải ngũ, các thành viên trong gia đình, cha mẹ, em trai, hơn chú út của mình bảy tuổi"

      Cục cưng khép lại bản vẽ, nhìn khuôn mặt Vinh Ninh điềm tĩnh có chút rung động nào.

      "Cha trước đây bởi vì sinh ra khuôn mặt hết sức thanh tú, cho nên thường hay bị ngộ nhận là nữ sinh, có lần nhầm nhà vệ sinh nữ, bị người phát , còn vu oan cho em trai, sáu năm trước phát sinh tai nạn xe cộ đánh mất phần ký ức, tại cũng nhớ ra được."

      Cục cưng nhún vai nhìn , "Cục cưng là con cha , tin, cha có thể xét nghiệm DNA. Đến lúc đó biết cục cưng đến cùng là hay giả ."

      Cục cưng đem thân phận của Vinh Ninh điều tra ràng rành mạch, thậm chí chuyện muốn người biết bé cũng biết.

      Vinh Ninh liên tục có phản ứng đặc biệt, Vinh Viễn vừa nghe đến trước kia bị nữ sinh đuổi theo đánh nguyên lai là Vinh Ninh làm, có tý giận từ trong lòng nổi lên, từ ghế đứng lên .

      "Nguyên lai đầu sỏ gây nên chính là ! ?"

      "Ha ha..." Vinh Ninh giả ngu sờ sờ đầu, "Phải ? như thế nào quên mất?"

      "Vinh... Ninh..." Tên Vinh Ninh bị Vinh Viễn kéo dài, Vinh Ninh thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ , thầm sờ sờ bắp đùi của mình.

      Chỗ đó có cái vết sẹo dài , đúng là năm ấy tai nạn xe cộ bỏ sót chút dấu vết.

      Lúc ấy, Vinh Ninh ngủ mê ba ngày mới tỉnh lại, mặc dù còn nhớ phần lớn nguyên nhân, nhưng ngay cả tình trước đây vẫn còn nhớ ràng rành mạch.

      Nhưng mà, trong đầu của , tổng có đoạn ký ức là mơ hồ , , phải là hoàn toàn nhớ ra được .

      từ trước đến nay phải là cái loại lấy tính mạng của mình giỡn , mà lần đó tai nạn xe cộ, cảnh sát sau N lần kiên định, đều chứng minh nguyên nhân tai nạn xe cộ là Vinh Ninh lái xe tốc độ cực nhanh, kịp thắng xe nên đụng vào lan can bố trí đường cao tốc.

      Nhưng mà tại sao phải tăng tốc độ, vì cái gì vào buổi tối đó , ở thành phố A còn rơi xuống bão tuyết,lại đua xe vào chính ngày sinh nhật của mình ?

      Về phần những thứ này, Vinh Ninh toàn bộ hoàn toàn biết gì cả, hỏi người bên cạnh, kể cả em kết nghĩa, nhưng lại người nào biết hôm đó đến cùng mình muốn làm cái gì.

      Đối với Vinh Ninh mà đoạn ký ức kia biến mất như vậy , ngoài mặt mặc dù là bộ dáng thèm để ý ,nhưng thực tế, ngày đêm suy nghĩ, đến tột cùng...

      Ngày đó tai nạn xe cộ là như thế nào, đoạn thời gian kia, trải qua những thứ gì?

      Nhưng là, mãi đến thời gian qua lâu như vậy, còn chưa có nhớ ra, nhớ ra được.

      Đây là tâm bệnh dấu ở trong lòng , cách nào trị tận gốc, thể nào nhớ tới.

      cho là quên, sau đó tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng khi hôm nay cục cưng ở trước mặt của lần nữa lên chuyện đó, mới phát , chính mình hoàn toàn còn để ý, còn muốn biết ngày đó đến cùng là xảy ra những chuyện gì.

      Có người muốn quên đoạn ký ức vui , có lẽ cũng là loại người kia, nhưng mà có cách nào, khi quên , mới cảm giác được lần nữa nhớ tới là cỡ nào dễ dàng lại muốn biết được chuyện xảy ra.

      nhớ tới, nghĩ làm cho cuộc sống của mình mỹ mãn hơn, cho dù là đoạn ký ức bởi vì tai nạn xe cộ mà quên tình...

      Là biết làm cho đau đớn, làm cho muốn nhớ lại .

      Vinh Ninh rất ràng bản tính con người mình, đạt được sợ hãi, chiếm được lại hao tổn tâm cơ.

      Vinh Viễn có lại tiếp tục mắng, ngược lại nhìn xem gương mặt đó của Vinh Ninh, kể cả mắt của .

      Trong mắt của vẫn như cũ tồn tại dáng vẻ người khác nhìn ra, lại thêm vài phần nghi hoặc, cái loại đó nghi hoặc là thuộc về mình .

      Đối với bất luận kẻ nào mà , Vinh Viễn là người dễ dàng có thể đoán ra người khác nghĩ gì, mà lần này, vẻ mặt kia, lại ngay cả nửa điểm nỗ lực của người khác cũng thể phát giác ra được.

      Này phải là chuyện tốt, nhưng cũng phải là chuyện xấu.

      Dứt khoát, Vinh Ninh thu hồi tầm mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại bị che dấu nhanh chóng, nghi hoặc hướng cục cưng hỏi, "Chú là cha của cháu ?"

      "Ai..." Cục cưng thở dài cái, ma ma cha rất thông minh , vì cái gì bé thấy cha lại đần như vậy ?

      câu mà phải để bé mấy trăm lần mới có thể nghe vào, vì vậy cục cưng giọng điệu cũ rích nhai nhai lại , "Tên cháu là vinh cục cưng, mà chú..."

      Cục cưng chỉ vào mặt Vinh Ninh , "Chú, Vinh Ninh, người luôn như cha bảo vệ em trai mình là cha thân sinh ra Vinh cục cưng này !"
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Trong nháy mắt đó, biết cái loại cảm giác đó tê tâm liệt phế đến cùng là cái gì.

      Trong lòng có tình cảm, có chút kích động, lại có chút ít nghi hoặc .

      Ở trong nội tâm Vinh Ninh, vấn đề khó khăn nào giải quyết được, đột nhiên xuất điểm nổi lên, mồi dẫn lửa.

      Có lẽ cục cưng chính là kết quả mong nhớ ngày đêm .

      Vinh Ninh mắt có chút kích động nhìn bé, trái tim đều liên tiếp nhúc nhích, giống như giây sau phải từ trong cổ họng nhảy ra.

      Bảy tuổi, tám năm, cục cưng xuất vừa vặn có thể giải thích vào chỗ trống trong vài năm nay của mình.

      Nơi tim ngừng chỗ trống, trống rỗng, làm cho trở nên kích động.

      dè dặt hỏi, sợ bỏ qua chi tiết.

      "Như vậy... Cục cưng, mẹ con là..."

      Cục cưng hời hợt trả lời câu, " cho cha."

      đợi Vinh Ninh kịp phản ứng, cục cưng ôm bức tranh cho biết, "Cứ coi như chú là cha cục cưng, cục cưng cũng đem tung tích cùng tên ma ma cho cha biết."

      Cục cưng trong mắt thêm chút mù mờ, Vinh Ninh cho là nhìn lầm , lại cái nháy mắt, cục cưng đổi lại gương mặt xinh đẹp.

      Vinh Ninh có chút đơn nhìn bé, "Vì cái gì cho cha , ma ma là ai? Nếu như con cho cha biết, cha liền đem ma ma đón trở lại, cùng cục cưng ba người thành người nhà."

      "Vâng..." Cục cưng nhìn như suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn là hướng về phía Vinh Ninh lộ ra nụ cười tươi đẹp nhất , "Cục cưng vẫn là cho cha."
      Vinh Viễn kê khăn trong chén cháo gạo , 'Phốc' tý bật cười, Vinh Viễn ý tứ sâu xa nhìn cái, lại ngoan ngoãn lần nữa cúi đầu.

      Cục cưng thản nhiên tự đắc ý lộ ra bộ dáng chuyện gì đều có quan hệ với mình.

      Cha của bé , ở trước mặt bé dịu dàng, lãnh khốc, giả khổ đều vô dụng, cục cưng quyết định chủ ý dễ dàng thay đổi.
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.3

      Edit & Beta: Đào

      Cục cưng khẽ mỉm cười, trong lòng Vinh Ninh lại cảm thấy mình như người bơ vơ ai nương tựa.

      Nếu phải hận, nếu phải do đoạn quá khứ bị lãng quên kia, làm quá nhiều chuyện sai, cũng muốn bị cục cưng ghét bỏ, ngay cả tên của mẹ con mình, lại có tư cách hỏi đến.

      Từ trước đến nay người thuộc dạng quan tâm cuộc đời như Vinh Ninh, lần đầu tiên trong nội tâm cảm thấy buồn khổ giãy giụa đến thế, nếu như đây là lỗi của , dốc hết toàn lực để đền bù.

      Vinh Viễn thở dài cái, giống như có chứng kiến gì cả chuẩn bị lặng lẽ rời .

      Mặc dù bộ dáng của hai nhà mình bị bé miệng còn hôi sửa làm thành như thế khó gặp, nhưng... Nhưng khay trứng xào cà chua này, có phúc hưởng, chỉ cần nhìn thôi cũng muốn nôn rồi .

      Thừa dịp hai mình còn bị kìm hãm trong cảm giác đau khổ cảm thấy vui mừng hai quên mất tồn tại của người em trai này rồi.

      Vinh Viễn di động thân thể, cái mông rời cái ghế, cũng dám thở mạnh tiếng chuẩn bị trốn trường.

      Vừa mới xoay người lại, giọng của Vinh Ninh ở phía sau lặng lẽ vang lên, mang theo giọng điệu trêu chọc nhàn nhạt, cảm giác lạnh như băng xẹt qua toàn thân .

      "Thím Trần, lại chuẩn bị mâm trứng xào cà chua, nhìn Vinh Viễn từng miếng từng miếng ăn vào, cái mâm nếu như có chút thừa, làm mâm khác để nó ăn tiếp."

      "Vâng, đại thiếu gia, ." Thím Trần giọng máy móc vang lên trước mặt Vinh Viễn, Vinh Viễn đầu đầy mồ hôi nghe lời ngồi im ghế, khay trứng xào cà chua kia nguội lạnh, thầm bị tổn thương.

      chẳng qua cười Vinh Ninh tý, như vậy liền bị trả đũa sao? !

      Vinh Ninh nhìn cười nhạt, "So sánh với đây bị người ta chê cười, Vinh Viễn, hai lại càng thích xem vẻ mặt thống khổ của người khác khi ăn món họ ghét như thế nào"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Con cái là do ba mẹ kiếp trước thiếu nợ bé, mà con là do cha kiếp trước ở bên ngoài nuôi tình nhân.

      thể cho ấy hôn nhân hạnh phúc, vì vậy đời này tình nhân ấy được phái đến làm con .

      Vinh Ninh thấm thía câu này.

      Người giúp việc giúp cục cưng tắm rữa sạch . bé lại càng thêm đáng .

      Tự mình nhìn Vinh Viễn ăn sạch cái mâm trứng xào cà chua xong,thím Trần lại canh giữ ở bên người Vinh Ninh cùng cục cưng, nhìn khuôn mặt của cục cưng trầm tư lát

      Vẫn luôn cảm thấy mặt cục cưng từng thấy ở nơi nào, trầm tư nửa ngày trời sau rốt cục mới nhớ tới gặp qua ở đâu.Nhất là khi cục cưng cười lên.

      Vinh Ninh sấy tóc cho cục cưng vừa tắm xong, tuổi còn , sợi tóc còn chưa trưởng thành nhưng rất dẻo dai.

      Sợi tóc có chút vàng, thế nhưng ảnh hưởng đến độ xinh đẹp.

      Phối hợp cùng cặp mắt bồ câu, hốc mắt thêm chút thâm thúy, làn da trắng nõn, nhìn tựa như con lai.

      Mái tóc của bé dịu , khi để tay vuốt Vinh Ninh cảm thấy mái tóc của bé lại càng thêm mềm mại.

      Từ đến lớn Vinh Ninh chưa từng phải hầu hạ người khác, đây là lần đầu tiên cầm lấy máy sấy tóc sấy cho người khác, đối phương còn là con của bản thân.

      Hiển nhiên cục cưng bị Vinh Ninh làm cho thoải mái , mắt to híp lại , trông hết sức hưởng thụ.

      "Thím Trần?"

      Cục cưng còn mặc áo T-shirt đêm qua Vinh Ninh lấy của Vinh Viễn đưa, ngày hôm qua do còn đồ, quay đầu lại gọi thím Trần đứng kế bên nãy giờ.

      Nhưng mà biết thím Trần suy nghĩ đến cái gì, kêu bà vài tiếng cũng có phản ứng.

      "Thím Trần!"

      Vinh Ninh tăng cao đê-xi-ben, lúc này mới khiến thím Trần từ trong trầm tư kéo trở lại.

      "Đại thiếu gia... Có chuyện gì sao?"

      "Thím suy nghĩ gì vậy?"

      "Tôi..." Bà suy nghĩ về chuyện cục cưng, nghĩ đến gương mặt đó của cục cưng, bà gặp qua, rất giống người mà bà gặp rất lâu trước đây, thế cho nên bà nhìn đến ngây người.

      Trần tẩu ấp úng hơn nửa ngày cũng có phản ứng, Vinh Ninh nghi hoặc nhìn bà, cuối cùng lười phải hỏi thăm.

      "Gọi điện thoại cho Abbott đến, bảo cậu ta đem vài bộ đồ trẻ em đủ kiểu đến luôn.

      Con của sao có thể mặc cùng bộ hôm qua để ra cửa cơ chứ?

      "Vâng, đại thiếu gia." Thím Trần lần nữa nhìn cục cưng trong gương cái liền xoay người rời .

      Cục cưng nhìn thấy phản ứng của thím Trần ra khỏi cửa rồi, mới quay đầu lại , "Cha , người thực tin tưởng con là con của người sao?

      "Đứa ngốc, con mở miệng ra là gọi cha, cha coi con là con mình mới là lạ chứ."

      Vinh Ninh vuốt song mũi của bé cưng chiều .

      Cục cưng lại nghĩ là đúng nên phản bác lại, "Nhưng mà, bây giờ phải chú ý quan hệ máu mủ sao? Để chứng minh, hay là cha dẫn con đến bệnh viện làm giám định DNA .”

      Vinh Ninh ngây người lát, nghĩ tới cục cưng thế nhưng ra điều đó, nhịn được hỏi, "Vì cái gì cục cưng nghĩ như vậy?"

      "Việc này còn phải xác định thực hư,nếu có người dùng thủ đoạn để giả danh quan hệ này, cùng cha tăng thêm quan hệ."

      Vinh Ninh sắc mặt khó coi, lời này tuyệt giống như từ miệng cục cưng như thế có thể ra được.

      "Năm nay người ta luôn coi trọng bằng chứng, hay chúng ta cứ thử giám định DNA ."

      Vinh Ninh nghi hoặc nhìn cục cưng, chỉ ngắn ngủi ngày chung đụng, liền phát cục cưng cùng đứa trẻ bình thường rất khác biệt.

      Có lúc cùng tuổi nhưng trong lòng lại khác, ngây thơ ngây thơ, có lúc lại thành thục đáng sợ, giống như tại.

      Giám định DNA gì gì đó, làm tổn thương đến tấm lòng của đứa trẻ , mà bé bây giờ có thể giống người lớn, còn cùng tìm chứng cứ.

      Vinh Ninh nhíu lông mày, trong lòng tràn ngập cảm xúc, dám tưởng tượng mẹ của đứa bé dạy thế nào, cũng dám tưởng tượng cục cưng bảy năm qua trải qua cuộc sống thế nào.

      Nếu như... Nếu như...

      Vinh Ninh ôm lấy cục cưng, khỏi tăng thêm lực, trong lòng của tràn ngập loại tình cảm, cùng loại áy náy.

      Nếu như tám năm trước có làm ra chuyện gì tổn thương người kia, có lẽ ma ma cục cưng cũng .

      Nếu như bị tai nạn xe cộ, vậy cũng quên mọi chuyện, ngược lại nhớ, ghi nhớ khắc sâu, cũng khiến con mình lang thang bên ngoài nhiều năm, cho tới bây giờ mới xuất trước mặt .

      Đến cùng... Tám năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà ma ma cục cưng đến cùng là ai.

      Hẳn là , có thể đem tâm hồn trống rỗng kia ra, để điền khuyết vào .

      Nhưng mà tại sao vậy chứ? Vì sao quên, hơn nữa quên đoạn ký ức làm cho mình cảm thấy thống khổ như vậy, khổ sở như vậy...









      Chương 5.4

      "Cha..." Vinh Ninh đột nhiên xuất ôm chằm lấy, hai tay tăng thêm lực, ôm chặt lấy thân thể cục cưng, làm cho bé hơi có chút hô hấp thông.

      Ai da, cha của bé đến cùng là làm sao vậy, đột nhiên dùng lực lớn như vậy đối với bé làm cái gì?

      Cục cưng nhíu lông mày lại, thở dài than ngắn, giọng yếu ớt , "Cha , cha muốn khiến cho cục cưng hít thở thông sao?"

      Trời ạ, tại bé khát vọng mình có thể hô hấp thêm được nhiều khí. Bé sắp bị Vinh Ninh ôm chết.

      "Khụ khụ..." Vinh Ninh nhất thời chủ quan thế nhưng quên cục cưng còn là đứa bé, theo bản năng tăng chút sức lực, phát ra làm cục cưng khổ sở như vậy.

      Vinh Ninh buông thân thể của bé ra xin lỗi, "Cha chỉ là có chút hưng phấn cùng hạnh phúc."

      Từ trời giáng xuống cục cưng, đúng là kéo dài sinh mạng của , trong thân thể của bé chảy dòng máu của .

      "Phải ?" Cục cưng nghi hoặc hỏi, hiển nhiên là có chút tin.

      "Đương nhiên, bằng cục cưng cho là gì?"

      "Cục cưng còn tưởng rằng cha có sở thích luyến đồng."

      "..." Vinh Ninh trầm mặc, lòng tự trọng bị đả kích , gương mặt này của , ràng đáng như vậy, đến cùng biến thái ở đâu.

      "Cha, cục cưng là con ruột của cha, thể đối với cục cưng có ý nghĩ an phận.”

      Cục cưng duỗi ra ngón tay, cái đầu ở trước mặt Vinh Ninh quơ quơ, "Đó là tuân theo quy cũ."

      "Con..."

      Vinh Ninh bị tiểu tổ tông này hành hạ quả thực dở khóc dở cười.

      "Đại thiếu gia." Thím Trần biến mất lại trở về ở sau lưng Vinh Ninh thấp giọng , "Abbott tiên sinh dẫn theo trợ lí đến đây."

      "Ừ."

      Vinh Ninh lên tiếng đáp ứng sau đó phát thím Trần cũng có ý muốn rời khỏi, lên tiếng dò hỏi, "Còn có chuyện gì , thím Trần?"

      "Đúng, đại thiếu gia." Thím Trần mực cung kính trả lời, "Bây giờ là mười giờ đúng ở Bắc Kinh, đại thiếu gia đừng quên, ngày hôm qua định ra giao ước với lão gia, lão gia vừa mới gọi điện thoại đến, đúng mười hai giờ Lê tiểu thư ở nhà hàng Đế chờ ngài."

      Mặt Vinh Ninh lập tức kéo dài, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

      hạ giọng , "Thím Trần, có phải thím cho cha tôi chuyện của cục cưng ?”


      "Đúng." Vinh lão gia phái tới làm gián điệp, tất cả chuyện phát sinh trong mười ngày của Vinh đại thiếu gia, Nhị thiếu gia phải báo cáo chi tiết.

      "Nếu như vậy ông còn để cho tôi gặp Lê tiểu thư kia?"Vinh Ninh muốn gào to lên.

      "Khụ khụ..." Thím Trần ho khan vài tiếng, " cho thằng ngu ngốc kia! Đừng tưởng rằng cả tiết mục cha con nhận nhau có thể lừa gạt lão tử! Ông đây ăn cơm so với ăn muối còn nhiều hơn! Trừ phi mang kia trở lại bảo là muốn kết hôn, nếu nghe lời liền ngoan ngoãn cút xem mắt!"

      Thím Trần học giọng của Vinh lão gia, vừa dứt lời lại khôi phục biểu tình máy móc vốn có , "Lão gia như thế ."

      "Ba ba - - "

      Vinh Ninh cùng Vinh cục cưng hai người đồng thời hướng tới thím Trần vỗ tay.

      nghĩ tới Trần tẩu hành động cao siêu như thế, biểu diễn giọng của Vinh lão gia sắc sảo.

      "Hành động tốt." Vinh Ninh cảm khái .

      "Rất giỏi!" Vinh cục cưng tiếp lời ra.

      Hai người ăn ý như thế, lại lộ ra vẻ mặt giống nhau, hai người bọn họ là cha con, ai tin tưởng?

      Được người khác khen ngợi, hiển nhiên làm cho Thím Trần có chút e lệ, gương mặt phong sương kia có chút ửng hồng.

      "Cho nên, đại thiếu gia, xin ngài nhanh chuẩn bị, huống chi ngài muộn hai giờ ba phút ba mươi lăm giây.”

      Ngay cả thời gian bị trễ cũng có thể tính toán phân cũng sót, cục cưng biết thêm vài phần đối với người Vinh gia.

      Vinh Ninh xoa cằm, vẻ mặt hào hứng trả lời, "Tôi biết ."

      "Vậy tôi xuống trước, đại thiếu gia chuẩn bị sớm chút."

      Thím Trần khom lưng xoay người rời , cục cưng tiến tới lỗ tai Vinh Ninh giọng với , "Cha, bà này là khủng khiếp nha."

      " ấy mới bốn mươi tám tuổi, còn chưa được tính là bà ."

      "Ôi chao? !" Cục cưng thiếu chút nữa kinh ngạc kêu ra tiếng, "Mới bốn mươi tám tuổi? Tại sao dáng dấp lại già như vậy?"

      "Đoán chừng là gần đến thời kì mãn kinh.” Vinh Ninh nhàn nhạt trả lời, cũng phát Trần tẩu gần đây cùng trước kia có cái gì đúng.

      "Thời kì mãn kinh phải năm mươi đến sáu mươi tuổi sao? Mới bốn mươi tám tuổi vào thời mãn kinh?" Cục cưng nghi hoặc hỏi.

      "Ừ..." Vinh Ninh suy nghĩ chút, vất vả mới nghĩ đến cái đáp án, "Đoán chừng là bởi vì có kết hôn ?"


      Cục cưng líu lưỡi , "Cha, con nghe phụ nữ trong thời gian dài làm chuyện đó, trước khi tiến vào thời kì mãn kinh dễ sanh bệnh tật, bộ ngực người kia sao chứ?”

      Vinh Ninh nghe lời cục cưng , "Phốc - -" tiếng cười ra, cũng hỏi cục cưng làm sao biết chuyện như vậy, chẳng qua là cảm thấy buồn cười.

      Thím Trần vẫn chưa ra khỏi gian phòng đương nhiên nghe được hai nhân vật lớn kia chuyện.

      Đừng tưởng rằng bà lớn tuổi, đôi tai của bà còn chưa có thoái hóa đâu.

      "Khụ khụ!" Thím Trần ho khan vài tiếng, nắm chặt tay, Vinh Ninh cũng có thể nhìn thấy trán của bà xuất gân xanh.

      "Đại thiếu gia, tiểu thư, cái gì tôi cũng có thể nghe!"

      Hai cha con bị phát vụng trộm nhưng ra là trực tiếp xấu sau lưng lập tức thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc tựa như là đứa trẻ lần đầu tiên chuẩn bị lên đài.

      Cho đến khi thím Trần lui ra khỏi phòng, thần kinh hai người khẩn trương mới buông lỏng ra, nhịn được thở dài hơi.

      "Cục cưng, sau này lúc xấu, phải chân chính sau lưng người khác, thể khi người còn chưa biến mất, nghe ?"

      "Vâng!" Cục cưng gật đầu , "Cục cưng nghe , cha."

      Về điểm này, hai cha con đều chung nhận thức vỗ tay ăn thề.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Vinh Ninh đẩy nhanh tốc độ ăn mặc, mặc áo hồng nhạt ngắn tay, quần jean, phối hợp cùng khăn quàng cổ ô vuông trắng đen. Càng chứng tỏ là ánh mặt trời đáng .

      Ngược lại cục cưng mặc T-shirt của Vinh Viễn, đầu tóc dài sấy khô tự nhiên bỏ qua hai bên.

      Cục cưng , kiểu tóc nữ sinh chính là phải dựa theo quần áo mặc ngày đó phối hợp, mặc đúng quần áo, tuyệt đối chải đầu ra cửa.

      Vinh Ninh thể làm gì gật đầu đáp ứng, đành phải cùng cục cưng ngồi ở trong phòng khách chờ Abbott mang theo người đến.

      Trong lúc đó thím Trần đúng là hồn bất tán cách năm phút là ra báo giờ, "Thời gian Đại thiếu gia cùng Lê tiểu ước định còn có xx phút."

      Giọng kia còn có tiếng bước chân như hồn chưa từng xuất , mang theo oán khí nhè .
      PhongVy thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6: Lên chức vì có con .

      Edit:Đào


      Vinh Ninh cùng cục cưng đều le lưỡi cái, cũng dám phản bác lời thím Trần , người kia còn tức giận cùng với cục cưng xấu sau lưng.

      Abbott lấy ra từ trong vali số thời trang trẻ em, ước chừng đem phòng khách che kín, tính tiền xong Abbott vẻ mặt tươi cười nhìn cục cưng đứng ở bên cạnh Vinh Ninh.

      Đứa bé xinh xắn, đôi mắt tròn vo, trông đáng .

      " Vinh lão gia có phúc khí, ngờ sinh ra con lại đáng như vậy." Abbott nhịn được khen ngợi.

      "Ai bé là con cha tôi?" Trong ngày thường cảm thấy Abbott là người rất dễ dàng nhìn mặt người khác mà chuyện, kết quả thế nhưng cho rằng cục cưng là con của cha để thoái thác sao?

      "Ôi chao?" Abbott có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ phải con của Vinh lão gia sao? A, chẳng lẽ là con của chú út Vinh à?"

      "Đương nhiên phải”Vinh Ninh lạnh mặt, lời này của Abbott càng thêm nghiêm trọng, chú út của , còn hoài nghi có bị bệnh trẻ , sao có thể sinh ra đứa bé lớn như vậy?

      Làm sao có thể!

      "Hả?" Lại đoán sai? khuôn mặt Abbott so lần trước càng thêm kinh ngạc, chỉ vinh cục cưng , "Chẳng lẽ đây con của Vinh nhị thiếu? !"

      "Abbott..." Vinh Ninh nhìn ta, "Cậu còn kéo xa hơn."

      Cái này phải là, cái kia phải là, như vậy đứa bé này đến cùng là của ai?

      Abbott nhìn mặt Vinh Ninh lại nhìn chút mặt cục cưng, khuôn mặt tương tự như vậy ràng chính là huyết thống Vinh gia, nhưng có quan hệ với mấy người kia...

      Abbott cười , "Vinh đại thiếu gia, bé này phải con ngài chứ?"

      Abbott cho rằng Vinh Ninh giống như vừa rồi phản bác lại, ai ngờ Vinh Ninh vẻ mặt kiêu ngạo dắt lấy tay cục cưng, tự hào , "Bé là con của tôi, gọi là Vinh cục cưng."

      Abbott hoàn toàn hóa đá, thể tin được Vinh Ninh .

      Làm sao có thể? Đứa bé này lại là con Vinh Ninh ? Người mà từ trước đến nay để cho người ta bắt lấy tình của mà giờ lại có con lớn thế này rồi?

      "Abbott, về sau thiết kế thêm nhiều bộ thời trang trẻ em cho con Vinh Ninh tôi, bất kể là gì đều muốn tốt nhất."

      "Ồ…ok” Abbott cảm thấy mặt trời hôm nay hẳn mọc từ phía tây rồi , bằng như thế nào có thể thấy ảo giác đây? ?

      "Cha." Cục cưng kéo kéo tay .

      Vinh Ninh cúi đầu bộ dáng tươi cười giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

      "Ma ma , làm người phải tiết kiệm, cho nên cần ngày đổi bộ quần áo."

      "Ừ..." Vinh Ninh đáp tiếng, giọng điệu có chút ảm đạm.

      tại cũng biết mẹ ruột của cục cưng đến cùng là ai, mà cục cưng cũng cho .

      "Về sau hai ngày đổi bộ là được." Cục cưng non nớt mở miệng, Vinh Ninh cưng chiều , "Biết rồi ."

      Abbott mang theo trợ thủ khỏi nhà Vinh Ninh ,đến cửa còn cố ý nhìn trời.

      ràng mọi chuyện đều bình thường, mặt trời vẫn mọc từ đông, có từ tây mọc lên, bầu trời cũng có nạn hồng thủy, kinh nghiệm vừa rồi hết thảy đều tồn tại chân , chi phiếu trong tay có thể chứng minh vừa rồi trải qua những thứ kia là tồn tại chân .

      Như vậy... Vinh đại thiếu gia có con rồi! ?

      Vinh Ninh phân phó người làm mang quần áo toàn bộ chuyển vào phòng của , nếu về sau cục cưng muốn cùng bản thân ở cùng chỗ, mỗi ngày vào buổi tối hai nguời cùng nhau ngủ cũng phải là lo lắng, nếu như cục cưng là bé trai dễ xử lí, còn con có chút ít phương diễn khó khăn.

      Vinh Ninh sờ lên cằm lẳng lặng suy nghĩ, được hay là cho Vinh Viễn dời đến phòng khác, đem gian phòng Vinh Viễn thu thập sạch , làm cho trong sáng, rồi cho cục cưng vào ở .

      Cục cưng còn , cần chăm sóc, gian phòng liền thu xếp ở bên cạnh mình, xảy ra chuyện gì, vừa vặn cũng có thể kịp thời xuất . ,

      Vinh Ninh có thể nghĩ đến cuộc sống ấm áp của mình, có em trai, con cộng thêm vợ tương lai, bốn người vui vẻ hòa thuận sống cùng nhau hạnh phúc.

      Vinh Ninh mặt mang theo nhàn nhạt nụ cười hạnh phúc, cuộc đời của bắt đầu muôn màu muôn vẻ, có nhiều thân tình hơn tồn tại phải sao?

      được là làm được, vẫn luôn là quy tắc của Vinh Ninh.

      Cho nên mới vừa mới vừa nghĩ đến cái gì, Vinh Ninh cũng bắt đầu chuẩn bị làm theo kế hoạch.

      Thay đổi nhân vật, đối với Vinh Viễn mà , cho tới bây giờ cũng có nghĩ tới chuyện, nguyên nhân là bởi vì món trứng xào cà chua đó, thành ra bị Vinh Ninh bắt nạt, vất vả quên mất khói mù trở lại gian phòng của mình, khi buồn ngủ nằm giường của mình.

      Vinh Ninh, thế nhưng chút nào nhớ tới tình em, vô tình đem từ giường kéo xuống!
      Vinh Viễn đôi mắt đỏ lên vì mệt mỏi, quỳ rạp mặt đất nhìn tên đầu xỏ kia, hận ràng hai hàm rang nghiến ken két.

      "Làm sao thế!" ngủ ngọt ngào! Vinh Ninh tại sao lại đem mình từ giường kéo xuống chứ!

      Vinh Ninh trả lời lời , nhìn kết cấu phòng Vinh Viễn chút, lẩm bẩm mở miệng , "Giường này nên thay, rèm cửa sổ cũng thay màu trắng hoặc thiết kế theo đồ họa trong balo bọt biển mà cục cưng đem theo, bằng đem cả căn phòng chỉnh thành hình bọt biển, tất cả đều hình bọt biển cục cưng thích nha."

      Cục cưng mang theo balo bọt biển là đồ dùng rời khỏi thân, Vinh Ninh muốn bé đổi cái khác tốt hơn bé cũng muốn đổi.

      Chắc là bởi vì rất thích nó .

      Con muốn gì, làm cha nên thỏa mãn tất cả điều kiện, đây là chuyện thường tình.
      "Vinh Ninh!" Vinh Viễn gào thét, trong lòng của cho tới bây giờ chưa từng có ý muốn giết chết người như vậy.

      Vinh Viễn lên tiếng, Vinh Ninh mới nhớ tới em trai nằm rạp đất, ngồi xuống bên em vẻ mặt kỳ quái hỏi, "Vinh Viễn, sao em lại nằm mặt đất ?"

      Vinh Viễn môi run rẫy, sớm biết Vinh Ninh thuộc dạng này, tức giận nổi nữa.

      Theo như lời ấy , giống như tự mình làm mình nằm rạp đất? Giống như đứa ngốc sao?

      "Là đẩy em xuống giường !"

      "Hả?" Vinh Ninh nghiêng đầu, mắt híp lại , "Phải ?"

      Rồi nhìn bằng khuôn mặt vô hại cười tươi, nó xem mình là thằng ngu sao? !

      "Em rồi, là người chỉ nhớ những việc có lợi cho bản thân mà thôi!" Vinh Viễn từ mặt đất đứng lên, chỉ vào khuôn mặt Vinh Ninh tươi cười mà khóc lóc kể lể, "Em ngủ ngon, sao làm, lại đến phòng em làm gì!"

      "Ừ Vinh Ninh cũng đứng lên, hơi thở loạn chút nào, " muốn đem phòng của em đổi cho cục cưng”.

      Vinh Viễn giơ quả đấm gầm thét, "Em ở đâu, hả em ở đâu! !"

      Có con quên em trai của mình ? Đây là loại người gì chứ!

      "Cục cưng ở nơi này, vậy em phải đâu! ?" muốn □□, muốn độc lập, muốn gian phòng này thuộc sở hữu của mình!

      Vinh Ninh suy nghĩ chút, vỗ tay ra tiếng , "Phòng đọc sách bên cạnh phòng này còn trống phải? Em dọn qua , kêu nhà thiết kế đến chỉnh trang lại, hôm nay em ngủ tạm trong phòng nhé."

      "Nếu buổi tối trở lại, em làm sao đây! ?"

      "Cùng lắm em chúng ta cùng nhau ngủ." Vinh Ninh thân mật kéo cánh tay Vinh Viễn, "Còn có thể tăng thêm tình em đó."

      Vinh Viễn đen mặt gạc ray Vinh Ninh, uốn éo lung ra khỏi cửa.

      "Em đâu?"

      "Dọn nhà!" Vinh Viễn tức giận quay đầu lại, "Em phải khỏi người cuồng con cùng con ác ma của !”.

      "Được” Vinh Ninh cười nhàn nhạt, "Em dời đến kia , mỗi ngày ghé thăm, thuận tiện mang theo món trứng xào cà chua mà em thích ăn nhất."

      "..." Vinh Viễn biết phải gì.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Cục cưng thay bộ đồ có ren màu xanh dương giống màu của bộ đội hải quân, nhìn Vinh Ninh lấy ra dây buộc tóc , "Cha , chải tóc."

      Vinh Ninh nhìn dây buộc tóc màu đỏ trong tay lộ vẻ khó xử, làm sao buộc được đây, nhưng….

      ...

      "Cục cưng, thể chải tóc cho con, cha bảo mấy dì dưới lầu lên chải cho con được ?"

      Cục cưng cất cao lượng, "Ma ma biết cột tóc cho con, chỉ như thế, các chú theo đuổi ma ma cũng biết chải tóc cho cục cưng, nếu cha đần như vậy, ngay cả cột tóc cũng biết, hay cục cưng bảo ma ma cứ gã cho các chú ấy , vừa vặn cục cưng cũng có thể có tới hai người cha, là cha trước, là cha dượng... Cha thấy thế nào? Cha ?"

      Vinh Ninh vẻ mặt đột nhiên trở nêm u, từ trong miệng cục cưng ra “Các chú theo đuổi ma ma' từ chú khi xuất kia.

      ra mà , biết chút gì bề cuộc sống trước đây của cục cưng, và cũng quên mất mẹ của cục cưng là ai.

      chỉ biết cục cưng là con của , lại quên mẹ của bé giữ những năm đó.

      Cha trước ? Cha dượng ? Danh từ hai chữ này, giống như đụng phải chỗ sâu trong long cũng như gió thổi làm người phát run.

      Vừa nghĩ tới con ruột của mình cùng với người đản ông khác cười ngọt ngào, vươn ra hai tay với người kia, "Cha , ôm ôm..." lúc đó…
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :