1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31.1: Có đánh chết cũng chịu chào cha

      Edit: Lâm Mã Nhi

      Beta: Tiểu Lăng

      Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió thổi qua. tin câu , con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con sinh ra thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.

      An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của , sau khi từ Pháp trở về thành phố A, chỉ được nghỉ ngơi hai ngày rồi phải tìm việc làm. Dù có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng nước ngoài về chứ? Tiếng và tiếng Pháp đều tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của gặp trở ngại, thể thực được.

      Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc lại cũng còn đau khiến cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc bộ vẫn còn khập khiễng nhưng đến nỗi khó coi – cũng uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “ ngày của cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn Cục Cưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn hiểu nên choáng, đành phải né xa Cục Cưng ra. biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình.

      (*) tuyển tú: cuộc tuyển chọn phi tần của các vua chúa thời xưa, thường có những bài kiểm tra rất gắt gao về cầm, kỳ, thi, họa, vân vân và vân vân các tài năng khác :))

      An Bảo Bối đành thở dài, trong đầu Cục Cưng nghĩ cái gì vậy, người mẹ ngu ngốc là này nghĩ mãi vẫn ra, đành phải kệ bé làm loạn.

      Mấy hôm nay An Kỳ có đến tìm , nhưng mà cảm thấy kỳ lạ là khí xung quanh An Kỳ và Trác Văn Dương là hơi quái dị, quanh hai người như có tia lửa điện ma sát kịch liệt, dường như chỉ chút bất cẩn là bùng nổ dữ dội, sinh ra phản ứng hoá học khổng lồ. Chẳng qua là chỉ đùa “hai người xứng đôi quá”, kết quả là hai người cùng trừng , đồng thanh : “Ai xứng đôi với ta ( ta) chứ?!” bị doạ sợ, vội cúi đầu dám lên tiếng nữa, nhưng nếu như hai người kia xứng đôi, sao đến cách chuyện cũng giống nhau như đúc vậy?

      hiểu được chuyện người khác, ngay cả chuyện của mình cũng chẳng hiểu nổi, ví dụ như… Vinh Ninh...

      Người đó chính là vết sẹo thân , nếu nhắc tới tim đau như xé, nhưng lại thể phủ nhận tồn tại của người đó, mà chính cũng thể dễ dàng quên , cũng thể nhắc tới.

      Từ sau lần gặp trước, cho rằng Vinh Ninh quấn chặt lấy , nhưng ngược lại, khiến vô cùng khó chịu. cũng biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, mong đợi gì, ít nhất… Muốn biết đêm đó có đúng như lời ta , có chuyện gì xảy ra cả ?

      Nhất định là do gần đây nhiệt độ tăng quá cao, dù sao thành phố A cũng thuộc khu vực đất liền, đến mùa hè dù mở điều hoà cũng khiến cho cảm thấy nóng phát sợ, tim đập thình thịch ngừng, đầu óc cũng chập mạch. Ừ, chắc chắn là như vậy, nếu làm sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ như thế, nghĩ được tý gì hữu dụng cả?

      An Bảo Bối phát điên túm lấy tóc của mình, mái tóc đưược chải gọn gàng bị vò loạn, rất có tiềm chất của Mai Siêu Phong*.

      (*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, nữ ma đầu mà người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác của nàng ta

      457. Gửi lời chào tới người cha chưa bị đánh chết! (7)

      Cục Cưng vừa mới ra khỏi phòng, bởi vì vừa ngồi nhìn máy tính trong thời gian dài, cả người cứng đờ, xuống phòng khách ở tầng dưới, định bụng thư giãn gân cốt, thuận tiện uống cốc sữa bò lạnh, kết quả lại phát An Bảo Bối giống như mắc bệnh trâu điên, túm tóc, nhìn thấy thế khoé miệng của bé hơi co quắp.

      “Mẹ lo sợ gì ở đây thế?” Cục Cưng ngồi phịch xuống ghế sa lon, toàn thân rã rời như có xương.

      có gì.” An Bảo Bối vuốt vuốt mái tóc vừa bị cào rối bù, ngồi nghiêm chỉnh ghế sa lon. Ánh mắt của Cục Cưng quá mức sắc bén, cũng muốn bị bé đoán ra ý nghĩ trong lòng.

      “Ủa? ~” Cục Cưng kéo dài giọng, nghiêng đầu, nhìn đầy thâm ý. An Bảo Bối ho khan mấy tiếng, cầm remote ấn, bình tĩnh, tập trung tinh thần nhìn TV là được, như vậy bị Cục Cưng phát gì.

      “Con còn tưởng rằng mấy ngày nay mẹ nhàn đến chán rồi nên mới nghĩ lung tung, nghĩ tới cha tại sao biết tin tức của mẹ rồi còn chưa bám lấy mẹ, nên mới phát điên chứ.” Cục Cưng cứ thế bình tĩnh vạch trần suy nghĩ của , An Bảo Bối bị doạ sợ, tay hơi run, suýt nữa đánh rơi remote, đỏ mặt lắp bắp phủ nhận: “Con linh tinh gì thế? Mẹ đâu nghĩ lung tung như vậy? Mẹ chỉ…Mẹ chỉ…” Chỉ nghĩ cái gì? Đầu óc An Bảo Bối đột nhiên bị chập mạch, ngay cả cái cớ cũng nghĩ ra được.

      “Chỉ gì ạ?” Cục Cưng nhàm chán ngáp cái, An Bảo Bối ngu ngốc, nếu bé là , tùy tiện cũng có thể nghĩ ra mười mấy cái cớ khác nhau.

      “A!” An Bảo Bối đột nhiên nghĩ tới cái lý do rất hay. “Mẹ nghĩ xem quần áo mượn của cha Dập Dập, lúc nào mới trả cho ta được! Ha ha…” An Bảo Bối cười ngây ngô vì mình có thể tìm được cái cớ, gãi đầu: “Dù sao chân của mẹ cũng tốt hơn rồi, mấy hôm nay nghỉ ở nhà, cũng nên trả lại quần áo cho người ta, con thấy đúng ?”

      Đúng ? Đúng cái gì mà đúng? Cục Cưng có ý muốn giúp đỡ, nhìn : “ phải ngày mai mẹ định tới đài truyền hình xem con biểu diễn à? Buổi trưa mới chính thức bắt đầu, buổi sáng mẹ đến đưa cho bọn họ. Sau đó vẫn kịp chạy tới xem con.”

      “Ừ, con rất đúng, nhưng mẹ đưa con vào, chẳng lẽ con luống cuống sao?” An Bảo Bối cầm lấy ly trà hỏi.

      “Con ngốc như vậy, ngược lại con rất lo cho mẹ, dù sao người dẫn chương trình còn phỏng vấn cả phụ huynh, con sợ lúc đối mặt với ống kính mẹ lại nơm nớp lo sợ, được câu nào.”

      Sặc… An Bảo Bối bị Cục Cưng trực tiếp tổn thương lòng tự ái: “Mẹ như vậy đâu! Mẹ sớm lén diễn diễn lại nhiều lần, tuyệt đối luống cuống mất mặt!”

      Nhìn An Bảo Bối ấm ức tức giận, giớ nắm đấm, Cục Cưng hiểu ý, : “Vậy tốt, hy vọng đến lúc đó, mẹ làm được.”

      “Đó là đương nhiên.”

      458. Gửi lời chào tới người cha chưa bị đánh chết! (8-)

      “Quay lại chủ đề, suy nghĩ của mẹ rất dễ đoán, vẫn nghĩ tại sao đến giờ cha vẫn tìm mẹ, giờ tâm tình của mẹ đủ cả chua cay mặn ngọt nhỉ? tìm mẹ, mẹ càng được yên tĩnh; nhưng lại suy nghĩ có phải cha buông tha hay , rồi nghĩ đến lúc tìm mẹ mẹ nên đối mặt với cha ra sao. Những lời độc ác cũng , những chuyện tàn nhẫn đều làm, mấy năm oán trách cũng tan thành mây khói, rốt cuộc là nên chấp nhận hay từ chối cha đây? Chấp nhận sợ bị tổn thương giống như lúc trước; nhưng nếu từ chối, lại đành lòng, mẹ thấy con đoán đúng ?”

      “Khục…” Lần này An Bảo Bối phun hết trà trong miệng ra: “Con… Con bậy! Mẹ như con nghĩ đâu, mẹ chỉ nghĩ, có phải nên thương lượng với Vinh Ninh chút về vấn đề của con , tuần nên bỏ ra bao nhiêu thời gian đưa con sang nhà Vinh Ninh. Dù sao thân là cha của con cũng cần có quyền theo dõi chứ? Ừ, đúng, là như vậy đấy!”

      “Đúng cái gì mà đúng? Mẹ tự , hỏi con làm gì?” Cục Cưng nhíu mày, lời của An Bảo Bối có sơ hở: “Con cũng phải phạm nhân, quyền theo dõi gì? Đó gọi là quyền quan tâm.”

      An Bảo Bối xấu hổ cúi đầu, lại bị Cục Cưng giáo dục, ràng loại chuyện như này phải là giáo dục bé chứ. “Ừ, mẹ đồng ý là mẹ dùng sai từ ngữ, nhưng đó cũng là do bị con làm nổi cáu. Dù sao con cũng còn , nên đoán suy nghĩ của người lớn lung tung như vậy, rất dễ khiến người ta ghét đấy!?”

      “Con cũng lười đoán suy nghĩ của người khác, với lại con cũng chỉ đoán mỗi suy nghĩ của mẹ thôi, ai bảo suy nghĩ của mẹ lại dễ đoán như vậy chứ?” Cục Cưng tỏ vẻ rất uất ức, việc này cũng chẳng liên quan tới bé, là, bé quan tâm làm gì chứ?

      “Dù sao con cũng nên linh tinh, dù sau này mẹ có chuyện với Vinh Ninh, chủ yếu cũng là vì chuyện của con, con nghĩ xem chuyện này là do ai à? biết mẹ bẩm sinh phản ứng chậm rồi sao? Lại còn đột nhiên chạy tới trước mặt Vinh Ninh để ta biết con tồn tại, khiến mẹ kịp chuẩn bị tâm lý.”

      “Nhìn , đây chính là người lớn, chuyện mình làm sai lại đổ lỗi lên người đứa trẻ.” Cục Cưng tỏ vẻ chán nản nhìn trần nhà: “ là nhàm chán, làm người lớn vô sỉ như vậy, con tình nguyện mãi mãi lớn lên.”

      Xong rồi, lại bị Cục Cưng giáo dục, mặt An Bảo Bối tràn đầy vẻ tự trách: “Là mẹ sai được chưa?”

      “Vốn là mẹ sai, con cũng gì cả.” Cục Cưng chu mỏ cái: “Suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu rồi mà còn thừa nhận.”

      “Con đừng bậy! Giờ mẹ và Vinh Ninh chỉ là bạn bè, chỉ hơi khác bạn bè bình thường chút mà thôi. Suy nghĩ vì con chút đúng à? Con đừng quên, lúc trước là ai dạy dỗ mẹ, giờ mẹ vất vả lắm mới mở lòng được, con là con của mẹ, ủng hộ mẹ cũng thôi, lại còn ở đó mà đả kích mẹ!” vẫn còn bất mãn đây! Quan hệ của và Vinh Ninh bây giờ, vốn giống như lời --- thuần khiết như thế.

      “Xem ra mẹ nghe lọt lời con, cũng can đảm thừa nhận là mình nhớ cha, cũng đồng ý với con làm con rùa đen rụt đầu nữa, như vậy rất tốt!” Khó có khi Cục Cưng khen ngợi An Bảo Bối, nhưng vẫn dội cho gáo nước lạnh: “Đáng tiếc là giờ biết cha ở đâu, khiến mẹ phải suy nghĩ, là lãng phí tình cảm nha.”

      459. Gửi lời chào tới người cha chưa bị đánh chết! (9)

      “Con…” An Bảo Bối nổi giận, lời này của Cục Cưng là sao, sao lại thành oán phụ bị chồng ruồng bỏ đây!? Được rồi, nghĩ kỹ cũng gần như vậy, nhưng Cục Cưng cũng nên để thương tích đầy mình như thế? “Con muốn thấy mẹ tức giận đúng ? Làm mẹ tức chết con được gì hả? Dù gì mẹ cũng là mẹ của con, giữ chút mặt mũi cho mẹ được à?” Nhóc con này, từ thích đấu võ mồm với , cả miệng toàn đạo lý, mà năng lực sắp xếp ngôn ngữ của quả có hạn, nên lúc nào cũng bị Cục Cưng làm cho xanh mặt, lại phản bác được câu nào. May mắn là hai người đấu võ mồm ở nhà, có nhiều người chứng kiến, nhưng vẫn vô cùng đả kích lòng tự ái của đó?

      Trong nhà có đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, biết chuyện này là tốt hay xấu nữa, dù sao lần nào cũng phải tức đến xanh mặt.

      “Mẹ mẹ đuối lý đuợc con, hơn nữa, còn thực giáo dục con theo kiểu giáo dục cởi mở cũng là mẹ. phải từ mẹ dạy con, mẹ mặc kệ người khác, nhưng giữa hai mẹ con ta có bí mật, muốn cái gì cái đó, ai có lý nghe người đó sao?” Cục Cưng lẩm bẩm, An Bảo Bối chỉ muốn khóc, đáng giận, biết lúc đầu là ai lập ra quy định kia, lại dùng giáo dục cởi mở với Cục Cưng, khiến lần nào cũng tức giận!

      chuyện mấy câu tức giận, phụ nữ loài động vật phiền toái.” Nhìn gương mặt khó chịu của An Bảo Bối, Cục Cưng đành phải xòe tay ra, bất đắc dĩ .

      “Con cũng là phụ nữ đấy?”

      “Giờ Cục Cưng còn chưa phát triển hết, tạm thời chưa coi là phụ nữ, dù sao sau này con lớn lên cũng giống An Bảo Bối, làm con rùa đen rụt đầu.” An Bảo Bối sắp tức đến phát khóc, Cục Cưng vội vàng thay đồi cách : “Có muốn con cho mẹ chút tin tức ?”

      “Con có thể có tin tức gì? Tin tức của con có quan hệ gì tới mẹ?” An Bảo Bối tức giận .

      “Mẹ có biết vừa rồi con làm gì trong phòng ?”

      “Ai quan tâm chứ?” Dù sao có xem cũng chẳng hiểu những thứ đó, chỉ cần Cục Cưng làm gì phạm pháp, bị cảnh sát bắt cám ơn trời đất lắm rồi.

      “Con cho mẹ biết, he he.” Cục Cưng làm ra vẻ thần bí, : “Con vừa tra máy tính của Phương Trạch Tây.”

      “Tra?!” Cái tên đằng sau, An Bảo Bối trực tiếp bỏ qua, mấu chốt vẫn là chuyện Cục Cưng , đúng là hiểu tra là gì, nhưng đoán cũng phải chuyện tốt lành gì, đại khái giống như hack đen máy tính của đối phương, nhưng dù thế nào Cục Cưng làm vậy cũng hoàn toàn đúng: “Rốt cuộc là con làm chuyện gì? Có phải lại xâm nhập máy tính của người khác hay ? An Cục Cưng con có thể để cho mẹ tĩnh tâm , đừng làm những chuyện khiến người khác nghe xong lại cảm thấy kinh khủng có được ?!”

      An Bảo Bối tức giận ôm gối tựa ghế sô pha, muốn ném nó lên người Cục Cưng, suy nghĩ chút vẫn làm, dù sao dùng cách xử phạt thân thể với đứa bé là hành vi đúng, muốn thảo luận trực tiếp với Cục Cưng về hậu quả khi làm những chuyện phạm pháp kia.

      “Chuyện gì chứ? Con chẳng mua bán tài liệu của chú ấy, con cũng chỉ xem những chuyện có liên quan đến con mà thôi. Hơn nữa, con tin với năng lực của con, ai có thể tra ra con xâm nhập máy tính, Phương Trạch Tây là người học y làm sao lại biết được.” Cục Cưng bĩu môi bất mãn .

      460. Gửi lời chào người cha chưa bị đánh chết! (10)

      “Con còn ư? Tóm lại con ăn trộm ** của người khác, đấy là con sai!” An Bảo Bối chống hông, muốn dạy dỗ Cục Cưng chút, để cho bé biết đâu là chuyện mà đứa trẻ bảy tuổi nên làm, còn cả chuyện nghe lời mẹ, người tương lai hối hận chính là bé.

      “Vâng vâng vâng!” An Bảo Bối dù ngốc thế nào, những lời này của vẫn có lý, từ trước tới giờ Cục Cưng bé vẫn thích lấy đức thu phục người! Ai có lý nghe người đó, đương nhiên là mỗi người khác, ví dụ như người nào đó, dù ta có lý, bé cũng nghe, “Lần này là lỗi của con, con thừa nhận, sau này con tra trộm máy tính của người khác, muốn biết cái gì trực tiếp gọi điện thoại cho cha, được chưa ạ?”

      Lúc miệng Cục Cưng nhổ ra từ “cha”, tất cả cơn giận vừa rồi của An Bảo Bối đều biến mất: “Con vừa gì? Con tra trộm máy tính của người khác liên quan gì đến Vinh Ninh?”

      “Nên con mới .” Cục Cưng dừng chút, thở dài, : “Hôm đó mẹ gọi điện cho bà nội, ừm, trước hôm đăng ký cục cưng thiên tài ngày. Khi đó con nghe được tin cha bị bệnh, sau đó con liền điều tra chút, đúng là bị bệnh, giờ còn ở bệnh viện quân đội, chưa xuất viện.”

      “Bị bệnh?” Hai chữ kia giống như sét đánh giữa trời quang, trong chốc lát An Bảo Bối còn tinh thần, yếu ớt ngồi ghế sô pha động đậy, “Từ khi nào?” Chẳng lẽ là do ngấm mưa hôm bọn họ gặp nhau?

      “Hôm mẹ và dì An Kỳ cùng về ấy, lúc ở bệnh viện hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mẹ biết?” Cục Cưng khó hiểu, hỏi.

      An Bảo Bối há hốc mồm, lắc đầu giống như đầu gỗ, hôm đó chỉ thấy Vinh Ninh hơi bình thường, nhưng lại biết bị bệnh… hiểu, ràng hỏi Vinh Ninh rằng có sao , vậy mà vẫn cứ cắn răng sao… Dù có bị bệnh vì hay ít nhất cũng phải chuyện bị bệnh cho chứ? Chuyện này… hẳn An Kỳ cũng phải biết chứ?

      Giờ phải làm sao? Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình bị lừa, bây giờ mới biết.

      “Khó trách, nếu tguf sao mẹ lại có chút cảm giác gì? Aiz… Cha con đáng thương, xảy ra tai nạn mất trí nhớ cũng thôi , suýt nữa bị sốt cao đến hỏng đầu. Mà người nào đó … Người ta cũng thảm như vậy, tha thứ cho người ta thôi, ngay cả người ta bị bệnh cũng biết, rời khỏi bệnh viện cũng chẳng thăm người ta lần. Chậc chậc…”

      Cục Cưng lắc đầu: “Con cũng thương xót cho cha nha, số cha khổ quá đó.”

      Sao nghe trong lời của Cục Cưng, lại giống như kẻ khốn khiếp phạm tội tày trời?

      An Bảo Bối trả lời Cục Cưng, hoặc phải là chẳng biết gì, có thể gì chứ?

      “An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thay đổi 180 độ, hỏi.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31.2: Có đánh chết cũng chịu chào cha

      Edit:Lâm Mã Nhi

      Beta: Tiểu Lăng


      Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió thổi qua. tin câu , con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con sinh ra thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.

      An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của , sau khi từ Pháp trở về thành phố A, chỉ được nghỉ ngơi hai ngày rồi phải tìm việc làm. Dù có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng nước ngoài về chứ? Tiếng và tiếng Pháp đều tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của gặp trở ngại, thể thực được.

      Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc lại cũng còn đau khiến cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc bộ vẫn còn khập khiễng nhưng đến nỗi khó coi – cũng uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “ ngày của cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn Cục Cưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn hiểu nên choáng, đành phải né xa Cục Cưng ra. biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình.

      (*) tuyển tú: cuộc tuyển chọn phi tần của các vua chúa thời xưa, thường có những bài kiểm tra rất gắt gao về cầm, kỳ, thi, họa, vân vân và vân vân các tài năng khác :))

      An Bảo Bối đành thở dài, trong đầu Cục Cưng nghĩ cái gì vậy, người mẹ ngu ngốc là này nghĩ mãi vẫn ra, đành phải kệ bé làm loạn.

      Mấy hôm nay An Kỳ có đến tìm , nhưng mà cảm thấy kỳ lạ là khí xung quanh An Kỳ và Trác Văn Dương là hơi quái dị, quanh hai người như có tia lửa điện ma sát kịch liệt, dường như chỉ chút bất cẩn là bùng nổ dữ dội, sinh ra phản ứng hoá học khổng lồ. Chẳng qua là chỉ đùa “hai người xứng đôi quá”, kết quả là hai người cùng trừng , đồng thanh : “Ai xứng đôi với ta ( ta) chứ?!” bị doạ sợ, vội cúi đầu dám lên tiếng nữa, nhưng nếu như hai người kia xứng đôi, sao đến cách chuyện cũng giống nhau như đúc vậy?

      hiểu được chuyện người khác, ngay cả chuyện của mình cũng chẳng hiểu nổi, ví dụ như… Vinh Ninh...

      Người đó chính là vết sẹo thân , nếu nhắc tới tim đau như xé, nhưng lại thể phủ nhận tồn tại của người đó, mà chính cũng thể dễ dàng quên , cũng thể nhắc tới.

      Từ sau lần gặp trước, cho rằng Vinh Ninh quấn chặt lấy , nhưng ngược lại, khiến vô cùng khó chịu. cũng biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, mong đợi gì, ít nhất… Muốn biết đêm đó có đúng như lời ta , có chuyện gì xảy ra cả ?

      Nhất định là do gần đây nhiệt độ tăng quá cao, dù sao thành phố A cũng thuộc khu vực đất liền, đến mùa hè dù mở điều hoà cũng khiến cho cảm thấy nóng phát sợ, tim đập thình thịch ngừng, đầu óc cũng chập mạch. Ừ, chắc chắn là như vậy, nếu làm sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ như thế, nghĩ được tý gì hữu dụng cả?

      An Bảo Bối phát điên túm lấy tóc của mình, mái tóc đưược chải gọn gàng bị vò loạn, rất có tiềm chất của Mai Siêu Phong*.

      (*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, nữ ma đầu mà người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác của nàng ta

      Cục Cưng vừa mới ra khỏi phòng, bởi vì vừa ngồi nhìn máy tính trong thời gian dài, cả người cứng đờ, xuống phòng khách ở tầng dưới, định bụng thư giãn gân cốt, thuận tiện uống cốc sữa bò lạnh, kết quả lại phát An Bảo Bối giống như mắc bệnh trâu điên, túm tóc, nhìn thấy thế khoé miệng của bé hơi co quắp.

      “Mẹ lo sợ gì ở đây thế?” Cục Cưng ngồi phịch xuống ghế sa lon, toàn thân rã rời như có xương.

      có gì.” An Bảo Bối vuốt vuốt mái tóc vừa bị cào rối bù, ngồi nghiêm chỉnh ghế sa lon. Ánh mắt của Cục Cưng quá mức sắc bén, cũng muốn bị bé đoán ra ý nghĩ trong lòng.

      “Ủa? ~” Cục Cưng kéo dài giọng, nghiêng đầu, nhìn đầy thâm ý. An Bảo Bối ho khan mấy tiếng, cầm remote ấn, bình tĩnh, tập trung tinh thần nhìn TV là được, như vậy bị Cục Cưng phát gì.

      “Con còn tưởng rằng mấy ngày nay mẹ nhàn đến chán rồi nên mới nghĩ lung tung, nghĩ tới cha tại sao biết tin tức của mẹ rồi còn chưa bám lấy mẹ, nên mới phát điên chứ.” Cục Cưng cứ thế bình tĩnh vạch trần suy nghĩ của , An Bảo Bối bị doạ sợ, tay hơi run, suýt nữa đánh rơi remote, đỏ mặt lắp bắp phủ nhận: “Con linh tinh gì thế? Mẹ đâu nghĩ lung tung như vậy? Mẹ chỉ…Mẹ chỉ…” Chỉ nghĩ cái gì? Đầu óc An Bảo Bối đột nhiên bị chập mạch, ngay cả cái cớ cũng nghĩ ra được.

      “Chỉ gì ạ?” Cục Cưng nhàm chán ngáp cái, An Bảo Bối ngu ngốc, nếu bé là , tùy tiện cũng có thể nghĩ ra mười mấy cái cớ khác nhau.

      “A!” An Bảo Bối đột nhiên nghĩ tới cái lý do rất hay. “Mẹ nghĩ xem quần áo mượn của cha Dập Dập, lúc nào mới trả cho ta được! Ha ha…” An Bảo Bối cười ngây ngô vì mình có thể tìm được cái cớ, gãi đầu: “Dù sao chân của mẹ cũng tốt hơn rồi, mấy hôm nay nghỉ ở nhà, cũng nên trả lại quần áo cho người ta, con thấy đúng ?”

      Đúng ? Đúng cái gì mà đúng? Cục Cưng có ý muốn giúp đỡ, nhìn : “ phải ngày mai mẹ định tới đài truyền hình xem con biểu diễn à? Buổi trưa mới chính thức bắt đầu, buổi sáng mẹ đến đưa cho bọn họ. Sau đó vẫn kịp chạy tới xem con.”

      “Ừ, con rất đúng, nhưng mẹ đưa con vào, chẳng lẽ con luống cuống sao?” An Bảo Bối cầm lấy ly trà hỏi.

      “Con ngốc như vậy, ngược lại con rất lo cho mẹ, dù sao người dẫn chương trình còn phỏng vấn cả phụ huynh, con sợ lúc đối mặt với ống kính mẹ lại nơm nớp lo sợ, được câu nào.”

      Sặc… An Bảo Bối bị Cục Cưng trực tiếp tổn thương lòng tự ái: “Mẹ như vậy đâu! Mẹ sớm lén diễn diễn lại nhiều lần, tuyệt đối luống cuống mất mặt!”

      Nhìn An Bảo Bối ấm ức tức giận, giớ nắm đấm, Cục Cưng hiểu ý, : “Vậy tốt, hy vọng đến lúc đó, mẹ làm được.”

      “Đó là đương nhiên.”

      “Quay lại chủ đề, suy nghĩ của mẹ rất dễ đoán, vẫn nghĩ tại sao đến giờ cha vẫn tìm mẹ, giờ tâm tình của mẹ đủ cả chua cay mặn ngọt nhỉ? tìm mẹ, mẹ càng được yên tĩnh; nhưng lại suy nghĩ có phải cha buông tha hay , rồi nghĩ đến lúc tìm mẹ mẹ nên đối mặt với cha ra sao. Những lời độc ác cũng , những chuyện tàn nhẫn đều làm, mấy năm oán trách cũng tan thành mây khói, rốt cuộc là nên chấp nhận hay từ chối cha đây? Chấp nhận sợ bị tổn thương giống như lúc trước; nhưng nếu từ chối, lại đành lòng, mẹ thấy con đoán đúng ?”

      “Khục…” Lần này An Bảo Bối phun hết trà trong miệng ra: “Con… Con bậy! Mẹ như con nghĩ đâu, mẹ chỉ nghĩ, có phải nên thương lượng với Vinh Ninh chút về vấn đề của con , tuần nên bỏ ra bao nhiêu thời gian đưa con sang nhà Vinh Ninh. Dù sao thân là cha của con cũng cần có quyền theo dõi chứ? Ừ, đúng, là như vậy đấy!”

      “Đúng cái gì mà đúng? Mẹ tự , hỏi con làm gì?” Cục Cưng nhíu mày, lời của An Bảo Bối có sơ hở: “Con cũng phải phạm nhân, quyền theo dõi gì? Đó gọi là quyền quan tâm.”

      An Bảo Bối xấu hổ cúi đầu, lại bị Cục Cưng giáo dục, ràng loại chuyện như này phải là giáo dục bé chứ. “Ừ, mẹ đồng ý là mẹ dùng sai từ ngữ, nhưng đó cũng là do bị con làm nổi cáu. Dù sao con cũng còn , nên đoán suy nghĩ của người lớn lung tung như vậy, rất dễ khiến người ta ghét đấy!?”

      “Con cũng lười đoán suy nghĩ của người khác, với lại con cũng chỉ đoán mỗi suy nghĩ của mẹ thôi, ai bảo suy nghĩ của mẹ lại dễ đoán như vậy chứ?” Cục Cưng tỏ vẻ rất uất ức, việc này cũng chẳng liên quan tới bé, là, bé quan tâm làm gì chứ?

      “Dù sao con cũng nên linh tinh, dù sau này mẹ có chuyện với Vinh Ninh, chủ yếu cũng là vì chuyện của con, con nghĩ xem chuyện này là do ai à? biết mẹ bẩm sinh phản ứng chậm rồi sao? Lại còn đột nhiên chạy tới trước mặt Vinh Ninh để ta biết con tồn tại, khiến mẹ kịp chuẩn bị tâm lý.”

      “Nhìn , đây chính là người lớn, chuyện mình làm sai lại đổ lỗi lên người đứa trẻ.” Cục Cưng tỏ vẻ chán nản nhìn trần nhà: “ là nhàm chán, làm người lớn vô sỉ như vậy, con tình nguyện mãi mãi lớn lên.”

      Xong rồi, lại bị Cục Cưng giáo dục, mặt An Bảo Bối tràn đầy vẻ tự trách: “Là mẹ sai được chưa?”

      “Vốn là mẹ sai, con cũng gì cả.” Cục Cưng chu mỏ cái: “Suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu rồi mà còn thừa nhận.”

      “Con đừng bậy! Giờ mẹ và Vinh Ninh chỉ là bạn bè, chỉ hơi khác bạn bè bình thường chút mà thôi. Suy nghĩ vì con chút đúng à? Con đừng quên, lúc trước là ai dạy dỗ mẹ, giờ mẹ vất vả lắm mới mở lòng được, con là con của mẹ, ủng hộ mẹ cũng thôi, lại còn ở đó mà đả kích mẹ!” vẫn còn bất mãn đây! Quan hệ của và Vinh Ninh bây giờ, vốn giống như lời --- thuần khiết như thế.

      “Xem ra mẹ nghe lọt lời con, cũng can đảm thừa nhận là mình nhớ cha, cũng đồng ý với con làm con rùa đen rụt đầu nữa, như vậy rất tốt!” Khó có khi Cục Cưng khen ngợi An Bảo Bối, nhưng vẫn dội cho gáo nước lạnh: “Đáng tiếc là giờ biết cha ở đâu, khiến mẹ phải suy nghĩ, là lãng phí tình cảm nha.”

      “Con…” An Bảo Bối nổi giận, lời này của Cục Cưng là sao, sao lại thành oán phụ bị chồng ruồng bỏ đây!? Được rồi, nghĩ kỹ cũng gần như vậy, nhưng Cục Cưng cũng nên để thương tích đầy mình như thế? “Con muốn thấy mẹ tức giận đúng ? Làm mẹ tức chết con được gì hả? Dù gì mẹ cũng là mẹ của con, giữ chút mặt mũi cho mẹ được à?” Nhóc con này, từ thích đấu võ mồm với , cả miệng toàn đạo lý, mà năng lực sắp xếp ngôn ngữ của quả có hạn, nên lúc nào cũng bị Cục Cưng làm cho xanh mặt, lại phản bác được câu nào. May mắn là hai người đấu võ mồm ở nhà, có nhiều người chứng kiến, nhưng vẫn vô cùng đả kích lòng tự ái của đó?

      Trong nhà có đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, biết chuyện này là tốt hay xấu nữa, dù sao lần nào cũng phải tức đến xanh mặt.

      “Mẹ mẹ đuối lý đuợc con, hơn nữa, còn thực giáo dục con theo kiểu giáo dục cởi mở cũng là mẹ. phải từ mẹ dạy con, mẹ mặc kệ người khác, nhưng giữa hai mẹ con ta có bí mật, muốn cái gì cái đó, ai có lý nghe người đó sao?” Cục Cưng lẩm bẩm, An Bảo Bối chỉ muốn khóc, đáng giận, biết lúc đầu là ai lập ra quy định kia, lại dùng giáo dục cởi mở với Cục Cưng, khiến lần nào cũng tức giận!

      chuyện mấy câu tức giận, phụ nữ loài động vật phiền toái.” Nhìn gương mặt khó chịu của An Bảo Bối, Cục Cưng đành phải xòe tay ra, bất đắc dĩ .

      “Con cũng là phụ nữ đấy?”

      “Giờ Cục Cưng còn chưa phát triển hết, tạm thời chưa coi là phụ nữ, dù sao sau này con lớn lên cũng giống An Bảo Bối, làm con rùa đen rụt đầu.” An Bảo Bối sắp tức đến phát khóc, Cục Cưng vội vàng thay đồi cách : “Có muốn con cho mẹ chút tin tức ?”

      “Con có thể có tin tức gì? Tin tức của con có quan hệ gì tới mẹ?” An Bảo Bối tức giận .

      “Mẹ có biết vừa rồi con làm gì trong phòng ?”

      “Ai quan tâm chứ?” Dù sao có xem cũng chẳng hiểu những thứ đó, chỉ cần Cục Cưng làm gì phạm pháp, bị cảnh sát bắt cám ơn trời đất lắm rồi.

      “Con cho mẹ biết, he he.” Cục Cưng làm ra vẻ thần bí, : “Con vừa tra máy tính của Phương Trạch Tây.”

      “Tra?!” Cái tên đằng sau, An Bảo Bối trực tiếp bỏ qua, mấu chốt vẫn là chuyện Cục Cưng , đúng là hiểu tra là gì, nhưng đoán cũng phải chuyện tốt lành gì, đại khái giống như hack đen máy tính của đối phương, nhưng dù thế nào Cục Cưng làm vậy cũng hoàn toàn đúng: “Rốt cuộc là con làm chuyện gì? Có phải lại xâm nhập máy tính của người khác hay ? An Cục Cưng con có thể để cho mẹ tĩnh tâm , đừng làm những chuyện khiến người khác nghe xong lại cảm thấy kinh khủng có được ?!”

      An Bảo Bối tức giận ôm gối tựa ghế sô pha, muốn ném nó lên người Cục Cưng, suy nghĩ chút vẫn làm, dù sao dùng cách xử phạt thân thể với đứa bé là hành vi đúng, muốn thảo luận trực tiếp với Cục Cưng về hậu quả khi làm những chuyện phạm pháp kia.

      “Chuyện gì chứ? Con chẳng mua bán tài liệu của chú ấy, con cũng chỉ xem những chuyện có liên quan đến con mà thôi. Hơn nữa, con tin với năng lực của con, ai có thể tra ra con xâm nhập máy tính, Phương Trạch Tây là người học y làm sao lại biết được.” Cục Cưng bĩu môi bất mãn .

      “Con còn ư? Tóm lại con ăn trộm ** của người khác, đấy là con sai!” An Bảo Bối chống hông, muốn dạy dỗ Cục Cưng chút, để cho bé biết đâu là chuyện mà đứa trẻ bảy tuổi nên làm, còn cả chuyện nghe lời mẹ, người tương lai hối hận chính là bé.

      “Vâng vâng vâng!” An Bảo Bối dù ngốc thế nào, những lời này của vẫn có lý, từ trước tới giờ Cục Cưng bé vẫn thích lấy đức thu phục người! Ai có lý nghe người đó, đương nhiên là mỗi người khác, ví dụ như người nào đó, dù ta có lý, bé cũng nghe, “Lần này là lỗi của con, con thừa nhận, sau này con tra trộm máy tính của người khác, muốn biết cái gì trực tiếp gọi điện thoại cho cha, được chưa ạ?”

      Lúc miệng Cục Cưng nhổ ra từ “cha”, tất cả cơn giận vừa rồi của An Bảo Bối đều biến mất: “Con vừa gì? Con tra trộm máy tính của người khác liên quan gì đến Vinh Ninh?”

      “Nên con mới .” Cục Cưng dừng chút, thở dài, : “Hôm đó mẹ gọi điện cho bà nội, ừm, trước hôm đăng ký cục cưng thiên tài ngày. Khi đó con nghe được tin cha bị bệnh, sau đó con liền điều tra chút, đúng là bị bệnh, giờ còn ở bệnh viện quân đội, chưa xuất viện.”

      “Bị bệnh?” Hai chữ kia giống như sét đánh giữa trời quang, trong chốc lát An Bảo Bối còn tinh thần, yếu ớt ngồi ghế sô pha động đậy, “Từ khi nào?” Chẳng lẽ là do ngấm mưa hôm bọn họ gặp nhau?

      “Hôm mẹ và dì An Kỳ cùng về ấy, lúc ở bệnh viện hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mẹ biết?” Cục Cưng khó hiểu, hỏi.

      An Bảo Bối há hốc mồm, lắc đầu giống như đầu gỗ, hôm đó chỉ thấy Vinh Ninh hơi bình thường, nhưng lại biết bị bệnh… hiểu, ràng hỏi Vinh Ninh rằng có sao , vậy mà vẫn cứ cắn răng sao… Dù có bị bệnh vì hay ít nhất cũng phải chuyện bị bệnh cho chứ? Chuyện này… hẳn An Kỳ cũng phải biết chứ?

      Giờ phải làm sao? Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình bị lừa, bây giờ mới biết.

      “Khó trách, nếu tguf sao mẹ lại có chút cảm giác gì? Aiz… Cha con đáng thương, xảy ra tai nạn mất trí nhớ cũng thôi , suýt nữa bị sốt cao đến hỏng đầu. Mà người nào đó … Người ta cũng thảm như vậy, tha thứ cho người ta thôi, ngay cả người ta bị bệnh cũng biết, rời khỏi bệnh viện cũng chẳng thăm người ta lần. Chậc chậc…”

      Cục Cưng lắc đầu: “Con cũng thương xót cho cha nha, số cha khổ quá đó.”

      Sao nghe trong lời của Cục Cưng, lại giống như kẻ khốn khiếp phạm tội tày trời?

      An Bảo Bối trả lời Cục Cưng, hoặc phải là chẳng biết gì, có thể gì chứ?

      “An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thay đổi 180 độ, hỏi.
      Last edited: 12/1/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31.3 Có bị đánh chết cũng chịu chào cha!

      Edit: bilungu

      Beta: chery98


      “An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi khuôn mặt vừa rồi, cẩn thận hỏi: “Bây giờ mẹ còn hận cha sao? Vẫn còn oán hận sao?”

      An Bảo Bối lắc đầu, cho tới bây giờ đều nghĩ đến việc muốn hận Vinh Ninh cái gì, về phần oán hận? Đúng vậy, trước kia còn oán hận Vinh Ninh, nhưng mà lần trước đá mấy cái, lại được ân cần che mưa cho, oán hận cũng còn, còn oán hận cái gì nữa? Tám năm qua, chống chọi cùng phản kháng đều xong rồi, Vinh Ninh lại làm chuyện gì có tính người. còn gặp tai nạn bị mất trí nhớ, mỗi lần trời trở gió hay mưa rào ẩm ướt, đứng cũng khiến đau nhức. Thân thể từng cường tráng, nay lại giống nhành hoa yếu ớt, gió lớn cũng khiến như lung lay sắp đổ. Những điều này như vậy cũng đủ rồi, cả hai bên đều mệt mỏi, như vậy quan tâm đến cái khác có hay đều được ?

      “Mẹ chỉ hy vọng, tại mọi người đều sống tốt hơn, từng ngày trôi qua êm đềm còn mong gì hơn.” Mặc dù mỗi lần thời điểm nhìn thấy tâm đau dữ dội, người từng liên tục quay quanh ở trong đầu , nhưng như vậy cũng đủ rồi, đủ lắm rồi.

      Cục Cưng thở dài, bé chứng kiến tất cả, xem cũng quá nhiều, cũng hiểu rất nhiều.

      “Kỳ , mấy năm này cha cũng đáng thương.” Cục Cưng cúi thấp đầu, trong lòng hết sức phủ nhận việc bé vì Vinh Ninh chuyện, bé chỉ đem việc mình nghe được, chứng kiến toàn bộ ra mà thôi, cũng vì mang tình cảm riêng tư, bé chỉ muốn mình là người chứng kiến, đem phơi bày tất cả ra. ”Ngày đó bà nội với con rất nhiều, con mới phát ra nỗi thống khổ của con người, cha là người cha tốt, hai người từng xảy ra chuyện gì, lúc đó tồn tại bao nhiêu hiểu lầm con cũng lắm, con cũng muốn nhắc tới, An Bảo Bối, mẹ là mẹ của con, mười tháng hoài sinh ra con, con hết sức cảm kích dũng cảm của mẹ đơn độc nuôi dưỡng mặc kệ thân phận của con. Cho nên quyết định của mẹ lúc này, hay sau này mẹ muốn làm gì, con nhất định chấp nhận, cùng cha trở về, hay cùng người khác xây dựng tổ ấm mới cũng tốt, mẹ muốn làm bất cứ chuyện gì, con cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ mẹ.”

      Hai mẹ con ngoài mặt gây gỗ nhưng là tri kỷ. An Bảo Bối mỉm cười, khom người xuống vuốt vuốt mặt bé “Mẹ luôn cho rằng Cục Cưng cũng chỉ là đứa bé cái gì cũng hiểu, xem ra là mẹ sai rồi, Cục Cưng cái gì cũng biết, so với mẹ còn có phần lợi hại hơn nữa đó… Cục Cưng, từ ngày đó khi biết được mình làm mẹ, mẹ cũng còn sống vì mình nữa, mà là vì con mà sống. Con là sinh mạng của mẹ, trong đời mẹ, con là tồn tại quan trọng nhất. Cục Cưng chán ghét cái gì, mẹ cũng làm, nếu con thích gì, mẹ cũng hết sức làm việc để thỏa mãn mong ước của con, về chuyện xây dựng gia đình mới…”

      An Bảo Bối ngừng chút: “Kỳ mẹ cũng muốn thân cận với người khác, nhưng mẹ muốn cho con tổ ấm đầy đủ, cũng muốn làm ông ngoại con an tâm nên mới phải lựa chọn việc đó, nếu như Cục Cưng đồng ý, mẹ cũng làm theo ý nghĩ của mình đâu…” Trong đầu chợt nhớ tới cái ngày mà Vinh Ninh với , cũng là… vẫn cho rằng muốn nuôi dưỡng đứa trẻ ở trong điều kiện tốt nhất nên nuôi dưỡng Cục Cưng trong nền giáo dục mở, nhưng vừa vặn lại ngược lại, thử hỏi rốt cuộc mình có làm được lời hứa trước kia ước định cùng Cục Cưng hay chưa? Quả rất giống với nhiều người cha mẹ khác, cơ hồ tới bây giờ chưa từng xem qua cảm giác của Cục Cưng, chỉ làm điều mình muốn, đem Cục Cưng nhốt lại bên người mà thôi, cho cùng, cũng chỉ là người bình thường.

      “Mẹ hãy nghe ý tưởng của Cục Cưng , sau đó chúng ta bàn lại tý.” Vừa mới còn thảo luận, tình phát triển có vài phần giống với cảnh tượng phim truyền hình lúc tám giờ, lại thêm thái độ thất thường cùng biến đổi gương mặt của An Bảo Bối, Cục Cưng miễn cưỡng cười: “Mẹ cảm thấy như thế nào ạ?”

      Cục Cưng buồn chán thở dài, vừa nhìn gương mặt thê lương của An Bảo Bối, cảnh tượng như thế là lãng phí, bé mở lòng bàn tay: “Mẹ, con sao cả, dù sao lớn lên Cục Cưng cũng phải cùng người khác kết hôn, cùng người khác sống chung, An Bảo Bối con thể cùng mẹ sống cả đời được, mẹ phải học cách trưởng thành sớm hơn được hay ?! thể chuyện gì cũng dựa vào chủ ý của con được, mẹ cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ?”

      ràng mới là mẹ của Cục Cưng , sao bây giờ vị trí của mỗi người lại bị đảo lộn thế này?

      “Ý của Cục Cưng là…”

      “Ý của con cực kì đơn giản. đúng là Vinh Ninh là cha ruột của con, nhưng ngoại trừ , An Bảo Bối mà muốn ở cùng người khác, con cũng sao. Dù sao cùng sống chung cả đời là mẹ chứ phải con, cho nên, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của mẹ. Mẹ muốn như thế nào là thế đó, đương nhiên…. Nếu có người đàn ông nào muốn là cha của con, nhất định phải qua được cửa ải của con trước , giống như người đàn ông ngày đó ở trong phòng ăn kia tuyệt đối được!” Cục Cưng giơ quả đấm, nghiến răng nghiến lợi : “An Bảo Bối, mẹ làm ơn có ánh mắt nhìn đàn ông tí được ? Người đàn ông kia ràng đáng tin tưởng chút nào! Ôi chao, nếu phải con phát sơ hở trong lời của ông ngoại, có phải mẹ định kết hôn cùng với người đàn ông đó phải ?!”

      An Bảo Bối yên lặng lát, Cục Cưng tràng thuyết giáo, quả rất đúng, nhưng vẫn có ý định cho bé biết tính cách và về La Á, nhưng mà cái tiểu ác ma này, lại muốn bắt đầu đem chậu nước lạnh tưới lên đầu , An Bảo Bối gãi gãi mặt gì, chỉ là cười khổ nhìn bé, xui xẻo lại mang chút hài kịch như thế, mới định kể cho bé biết đâu!

      “Mẹ cũng biết mà!” An Bảo Bối có cách cứu chữa mà. Cục Cưng chau mày, như người lớn giáo dục : “An Bảo Bối để cho con tĩnh tâm chút . Mẹ thân cận với ai con cũng phản đối, nhưng mà sau này mẹ có xem mặt với ai, cứ dẫn con , con xem xét hàng giúp mẹ. Nếu là hàng tốt, con giúp mẹ tranh đoạt cùng với mấy người phụ nữ khác, nếu là hàng kém chất lượng, đương nhiên phải knock out, cả đời say goodbye! Understand?”

      An Bảo Bối có chút đau đầu, xoa xoa quai hàm, điểm này Cục Cưng quả là được di truyền, lại mang đàn ông xem thành hàng hóa, làm ơn , nếu những từ ngữ này để cho người kia nghe được, chắc chắn tổn thương lòng tự ái của mất? Nhưng mà… Xem ra Cục Cưng hoàn toàn chút để ý đối với việc cùng người đàn ông khác đương, để cho người khác làm cha của bé. Chính điều này làm cho An Bảo Bối có chút phiền lòng. Những lời bé vừa mới hay giả? vẫn cho rằng Cục Cưng toàn tâm toàn ý muốn Vinh Ninh trở thành cha của bé, làm cho hòa hảo với Vinh Ninh như trước. Nhưng bây giờ xem ra căn bản cũng phải là cái dạng này, suy đoán ý nghĩ của Cục Cưng làm càng nghĩ càng đau đầu, cũng càng thêm buồn, cơ mà cũng muốn sau này Cục Cưng lại oán hận mình, tại bây giờ nên hỏi cho ràng.

      An Bảo Bối suy nghĩ rất nhiều, quyết định hỏi ràng: “Mẹ cùng người khác đương con phản đối? Mẹ để cho con gọi người khác là cha chứ phải Vinh Ninh kia, con cảm thấy chán ghét?”

      Cục Cưng chỉ cảm thấy lời của An Bảo Bối cực kì ái muội. Bé nhìn về phía cười ha ha, làm bộ dạng gian xảo làm cho An Bảo Bối cảm thấy xương sống của mình như bị hung hăng đâm cái, liền vội vàng hỏi lại: “Con cười cái gì chứ?”

      “Vấn đề mẹ vừa hỏi, là vì lo lắng cho con nên hỏi hay là vì bản thân mà hỏi?”

      An Bảo Bối lắc đầu : “Con gì mẹ hiểu lắm.”

      Nghe hiểu là được rồi, như vậy mới thể được trí thông minh vượt trội của bé chứ. “Lời của con rất đơn giản mà, mẹ, có phải là mẹ vẫn còn để ý đến cha ? Mặc dù tại cha chưa buông tay với mẹ , nhưng lại làm cho trong lòng của mẹ khi ở chung với có phần được tự nhiên. Cũng có khả năng, là vì mẹ có hứng thú với người đàn ông khác nên mới đem vấn đề này giao cho con phải ? Nếu như con muốn mẹ ở cùng chỗ với cha, ngoài mặt mẹ thể bộ dáng vô cùng khó khăn nhưng trong lòng lại cao hứng như con chuột vậy đó?”

      “Con bậy!” Vì cái gì lại đem ra làm ví dụ, mới cần làm con chuột.

      “Vậy mẹ đỏ mặt cái gì chứ?” Cục Cưng chỉ vào mặt của hỏi.

      “Đương nhiên là vì lời của con làm mẹ nghẹn chứ sao?” An Bảo Bối tiếp tục đỏ mặt, bề ngoài như kiểu hề bị lay động, nhưng bên trong lại có mặt cảm giác khác – ngũ vị tạp trần, lời ràng.

      “Như vậy cũng tốt, phải khiến mẹ có thể đối diện với lòng mình sao? Dù sao con cũng suy nghĩ của con trước mặt mẹ rồi, đúng là Vinh Ninh là cha ruột của con, nhưng mẹ muốn người khác làm cha của con cũng có vấn đề gì, tóm lại mẹ phải dựa vào chính mình, đừng đem lí do của mình đổ đến con để ngụy biện. Nếu muốn cùng Vinh Ninh ở cùng chỗ, cứ thế mà làm thôi. Sao cứ phải đem con làm bia đỡ đạn làm gì?” Cục Cưng ưỡn bộ ngực phẳng.

      “Con nghe ai bậy bạ thế, mẹ , mẹ với Vinh Ninh giờ chỉ còn là quan hệ bạn bè thôi. Là quan hệ bạn bè hết sức thuần khiết, con đừng có suy đoán lung tung!” Cả cổ An Bảo Bối đều đỏ, biết là vì bị lời của Cục Cưng làm cho bộc phát hay là vì bị trúng tim đen, cuối cùng lại thêm câu uy hiếp: “Mẹ cho con biết, việc này chúng ta thảo luận ở trong nhà được, đừng ở bên ngoài, nhất là ra trước mặt Vinh Ninh , nếu con cứ chờ đó cho mẹ!”

      “Đó, mẹ xem , chẳng phải lúc nào cũng như thế này sao!...” Cục Cưng còn chưa xong, An Bảo Bối chuẩn bị nhào tới Cục Cưng: “Mẹ mới giống như con !”

      Cục Cưng nhanh tay lẹ mắt, tay chống đỡ lên ghế sofa, dùng thân thể bé của mình nhảy qua khiến An Bảo Bối vồ hụt. Cục Cưng tự hào nhìn An Bảo Bối trừng mắt ngẩng đầu đầy căm tức, tiếp tục sợ chết, khiêu khích. “ lại con mẹ lại động thủ phải ? Vậy mẹ lúc nào cũng phải hành động như vậy mỗi khi con rồi…”

      P/s: An Bảo Bối ngược vinh ninh, mà Cục Cưng chính là dùng để ngược An Bảo Bối, như vậy tam giác quan hệ cảm xúc mạnh mẽ, chậc chậc...

      “Con còn nữa à!” An Bảo Bối tin thể bắt được Cục Cưng, nhất định phải dạy dỗ lại bé tốt cho bé biết điều tý, chuyện gì nên , chuyện gì nên .

      Hai người tiếp tục đại chiến vây quanh chiếc sofa, mẹ đuổi con truy, thân thể của Cục Cưng cực kì nhanh, An Bảo Bối đương nhiên phải là đối thủ của bé. Nhiều lần tưởng như bắt được Cục Cưng, An Bảo Bối lại chụp hụt, lui tới mấy lần, căn bản là thể đuổi theo, tới lúc Cục Cưng hơi thở vẫn chưa có nửa điểm rối loạn, An Bảo Bối thở ra hơi, chạy hết nổi rồi.

      “Con…con…” An Bảo Bối chỉ có thể đứng bên nhìn Cục Cưng hả hê, cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo bé nữa.

      Từ lúc Cục Cưng còn , hai người thường xuyên ở nhà chơi trò đuổi bắt như vậy, kết quả lúc nào cũng là, Cục Cưng chỉ chọc tức , mà còn làm lãng phí thể lực. Cục Cưng chính là tiểu ác ma. Nếu phải từ trong bụng sinh ra, cho rằng, cha mẹ Cục Cưng đúng là chọc đến ma quỷ rồi. So với vận động cùng động não, xác thực phải là đối thủ của Cục Cưng. An Bảo Bối ngổi xuống sofa, hít sâu, xem ti vi, xem ti vi, mới so đo với Cục Cưng .

      là, chơi vui.” An Bảo Bối đuổi theo bé, đây phải là giống hệt như trước kia sao? Đối với bé còn gì là vui nữa.

      Cục Cưng ngồi ghế cách An Bảo Bối xa, khoảnh cách chừng này, vẫn có thể đuổi theo kịp nha, An Bảo Bối sắc mặt vẫn như cũ, chút thay đổi, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng rời màn hình ti vi, mới diễn xiếc gậy ông đập lưng ông, dù cho có chút ngốc, loại xiếc này từng xem qua, cũng biết đối phó như thế nào.

      Cục Cưng nhíu mày, quả nhiên là bé đầu thai liền chọn trúng người phụ nữ này, tại hiều được tình cảnh này, nhưng mà bé mới để dễ dàng trốn tránh như vậy. “An Bảo Bối, mẹ lại làm con rùa đen rụt đầu phải ? Vì sao dám thừa nhận tình cảm của minh trước mặt con? Mẹ chính là muốn từ trong miệng con ra, đời này ngoại trừ Vinh Ninh gọi ai khác làm cha, như vậy mẹ mới đường đường chính chính hạ bậc thang ở cùng Vinh Ninh phải ?”

      An Bảo Bối chuyển kênh nhanh hơn, lười phải cùng Cục Cưng hươu vượn, Cục Cưng chính là loại người bắt được trọng điểm liền ngừng nghỉ, như thế nào cũng bị bé thành có, mới trúng bẫy của bé đâu.

      “Nếu mẹ lời nào, khác nào ngầm thừa nhận phải ? Tốt lắm nha!” Cục Cưng làm bộ cầm lấy điện thoại, nở nụ cười so với hoa còn sáng lạn hơn, nhanh chóng ấn số, An Bảo Bối giả vờ vô ý nhìn bé cái, tên tiểu quỷ này đột nhiên lấy điện thoại ra làm gì? Ấn phím nhanh như vậy chẳng lẽ là muốn nhắn tin cho ai sao?

      “Vậy con liền gửi tin nhắn cho cha, đem suy nghĩ của mẹ cho cha biết, làm cho vui mừng tí, thuận theo đuổi mẹ, quý độc thân lớn tuổi kiêu ngạo lại hay thẹn thùng này…”

      Cục Cưng xong câu đó , An Bảo Bối mở to mắt, trong chốc lát liền từ trầm mặt , thành kinh hãi từ ghế salon nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của bé, lắp bắp : “Vừa mới…vừa mới….con …con làm gì mẹ?”

      P/s: Buổi tối có thay đổi chút, thay đổi kết thúc trước mười hai giờ, điện thoại di động có thể muộn hơn so với trang web hai giờ.

      “Ôi trời…” Cục Cưng trừng mắt nhìn lại An Bảo Bối: “Cục Cưng phải với mẹ sao? Con nhắn tin cho cha, là, kỳ mẹ còn muốn cha nha, chỉ là có chút thẹn thùng. Cho nên mong cha cố gắng nhiều hơn nữa, chịu khó nhanh chóng theo đuổi mẹ nha.” Cục Cưng cố ý ở trước mặt lắc lắc chiếc điện thoại, An Bảo Bối theo bản năng muốn giành lấy cái điện thoại, Cục Cưng lại nhân cơ hội giấu nó ở phía sau lưng “Mẹ đến chậm nha. Con cũng gửi rồi, mẹ cũng phải biết sản phẩm công nghệ cao con chơi lúc nào cũng thuận tay nha, tin nhắn gì gì đó, phút con có thể đánh mấy trăm chữ, mẹ có tin ?”

      Tin, đương nhiên tin rồi, cho dù tại Cục Cưng ngày mai muốn hủy diệt địa cầu, mặt trời hình vuông, đều tin tưởng, Cục Cưng chuyện gì cũng làm được cả.

      “Ai bảo con gửi tin nhắn này? Mẹ căn bản có như con nghĩ được hay ?” muốn khóc, Cục Cưng đến cùng là đứa như thế nào, sinh ra nhiều năm như vậy, nhưng vẫn hiểu nổi bé.

      “Kỳ lạ.” Cục Cưng làm bộ như biết tình “Vừa rồi mẹ trầm mặc phải là đồng ý với lời con sao?”

      “Mẹ… Mẹ làm gì có chứ! Con ngay bây giờ…. Lập tức gửi tin nhắn cho Vinh Ninh! cho biết lời vừa rồi phải , chỉ là con đùa mà thôi!” An Bảo Bối mặt đen nửa .

      cần, con mới đùa với người khác đâu.”

      “Con…” Cục Cưng vất vả mới làm tốt được vậy, bé muốn chấp nhặt cùng đâu, quyết định cùng tức giận, bé chính là muốn kích thích ra .

      “Muốn con vì mẹ mà giải thích cũng được.” Xem ra An Bảo Bối tức giận như vậy, Cục Cưng quyết định cho hy vọng .

      “Cái gì?” An Bảo Bối giống như nghe lầm, đầu có chút chập mạch.

      “Nhưng mà mẹ phải trả lời con vấn đề, được giấu diếm chút nào hết.”

      cũng biết Cục Cưng thể nào dễ dàng đáp ứng cầu của , cũng may là Cục Cưng chỉ muốn trả lời vấn đề, tâm tư của mình vốn dễ đoán, đối với cũng tính là may mắn rồi.

      “Như thế nào? Mẹ đồng ý?” Nhìn An Bảo Bối có chút phản ứng nào, Cục Cưng cố ý lần nữa nhắc nhở .

      có, mẹ đồng ý mà.” An Bảo Bối xua tay “Con hỏi , dù cho câu hỏi nào, chỉ cần mẹ biết , nửa lời cũng giấu diếm con. Nhưng mà con cũng phải đáp ứng mẹ, hỏi xong liền làm theo cầu của mẹ đó”

      “OK” Cục Cưng hướng An Bảo Bối giơ ngón tay chữ “V” thắng lợi: “Đồng ý giao dịch.”

      Cục Cưng ngồi sofa, bắt chéo hai chân, bộ dáng hoàn toàn là tiểu đại nhân: “Câu hỏi tại bắt đầu.”

      “Con nhanh hỏi ” An Bảo Bối yếu ớt nhìn bé, tại chỉ muốn mọi thứ nhanh chóng kết thúc, chỉ mong Vinh Ninh đọc được cái tin nhắn vừa rồi Cục Cưng gửi , nếu , có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa sạch. “Đừng có để ý ba cái hình thức nhàm chán này.” Cũng biết đến cùng là bé học những điều này từ ai.

      “Cha con, cũng chính là Vinh Ninh lúc trước chia tay mẹ, đến lúc này, mẹ có tình cảm gì đối với ?”

      An Bảo Bối há to miệng, hiểu vì sao Cục Cưng đột nhiên trước mặt lại hỏi vấn đề này, thời gian qua phải bé tự hào vì luôn dễ dàng suy đoán được tâm tư của sao? Loại vấn đề này, phải Cục Cưng mới là người hiểu nhất sao.

      “Đếm đến ba, nếu mẹ trả lời, con gửi tin nhắn thứ nhất cho cha, con gửi cái gì con cũng biết đâu nha.”

      “Mẹ mẹ mà…” Căn bản chưa kịp nghĩ cái gì, Cục Cưng lại nhanh chóng uy hiếp rồi, kịp phản ứng. Nếu lại làm cho Cục Cưng gửi tin nhắn cho Vinh Ninh nữa, cũng biết bé cái gì, thực cảm thấy mình là người đầu tiên chết vì tin nhắn a. “Rất đau lòng, cũng rất bối rối, trong nội tâm mẹ như bị mắc nghẹn, thậm chí mẹ cho rằng, mẹ hận rất nhiều.”

      Cục Cưng đối với câu trả lời của An Bảo Bối rất vừa lòng, ít nhất câu trả lời cùng với những gì bé quan sát được vô cùng giống nhau. “Được rồi, thêm vấn đề nữa, mẹ trở về thành phố A trong tám năm, tình cảm của mẹ đối với cha lại phát triển hay cách khác là nhận thức đến trình độ nào rồi?”

      An Bảo Bối vô lực phản bác , Cục Cưng phát uy vô cùng, như củ cà rốt, tầng lại tầng bị bé tróc vỏ đến cực hạn: “Mẹ cho rằng tình cảm của mẹ đối với là hận, nhưng mà…”

      An Bảo Bối khóc thút thít: “Khi thấy con lớn lên giống y như đúc, thậm chí có vài thời điểm, con như là mô hình được khắc ra từ . Mẹ hoang mang, nửa đêm tỉnh mộng đột nhiên chảy nước mắt mới phát , mặc kệ lúc trước Vinh Ninh đối xử với mẹ như thế nào, mẹ cũng tài nào hận nổi , thậm chí còn có phần nhớ .”

      Những chuyện như thế này cho tới bây giờ vẫn kể cho bất luận người nào, vẫn luôn giấu kín trong lòng mình, mà tại lại bị Cục Cưng áp bức ra, làm cho nàng nhất thời khống chế được, hai tay bụm mặt, có lẽ bởi vì vừa rồi lời của chính mình quá mức bộc lộ ràng, làm hại có chút mất mặt.

      có lúc nào nào là cho người khác biết, An Bảo Bối lại cần hạ thấp bản thân nhớ đến , nhưng mà loại nhớ nhung này, căn bản chịu đại não cùng với trái tim khống chế, hô hấp lần, ngay cả khí cũng như mang theo gai đâm, khiến đau nhói.

      “Mẹ…” Mặc dù Cục Cưng chứng kiến An Bảo Bối thành cái dạng này, bé cũng thể nhẫn tâm hỏi tiếp. Chính là vì để cho An Bảo Bối tiếp tục trốn tránh, nhận thức được lòng mình, bé tuyệt đối buông tha cho An Bảo Bối, liền khinh địch mà nương tay “Lần nữa, lúc mẹ nhìn thấy cha, trong lòng mẹ mang cảm giác gì?”

      “Tức giận, sợ hãi, oán niệm sâu nặng, kinh ngạc cùng với cảm giác hoa mắt, tựa như ảo giác…” Vậy là cái dạng cảm giác gì? An Bảo Bối lắm, chỉ là lần nữa nhìn thấy Vinh Ninh, khoảnh khắc đó khiến choáng váng đến vô pháp tự kiềm chế tình hình, thậm chí dưới ngàn lần tự hỏi mình, vì cái gì vẫn còn nghĩ đến , nhưng là căn bản nếu chỉ dựa vào và trí thông minh của mình cả đời có đáp án phù hợp để giải thích vấn đề khó khăn, cái loại cảm giác này…. Làm cho nghẹn thở.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32.1. Cục Cưng, cha cảm thấy rất áp lực

      Edit: chery98

      Beta: Tiểu Lăng

      Mưa to liên tiếp quét sạch thành phố A, sau mấy ngày u, cuối cùng ông mặt trời cũng xuất . Mới sáng, khí còn nhành khoan khoái, chưa được mấy tiếng, thời tiết lại trở nên oi bức hơn.

      “Mang thanh đập cổ động chưa?”

      “Rồi ạ.”

      “Mang băng rôn cổ vũ chưa?”

      “Rồi ạ.”

      “Mang máy ảnh chưa?”

      “Rồi ạ.” Trác Văn Dương trả lời những câu hỏi của Trác Nhất Phong đến mức khoé miệng sắp co rút, rốt cuộc cha muốn làm gì vậy? Chỉ là tới đài truyền hình thôi mà, sao lại giống như chơi với trẻ con ở ngoại ô vậy?

      Hại mới sáng trời còn chưa sáng liền bị Trác Nhất Phong kéo ra khỏi ổ ấm, bây giờ vẫn còn buồn ngủ đến mức chưa mở mắt ra được.

      “Mang loa chưa?” Trác Nhất Phong kiểm kê lại tờ danh sách trong tay.

      “Cha à?!” Trác Văn Dương phát điên. “Chỉ là đến đài truyền hình thôi mà, mang theo những thứ cơ bản làm gì, nhiều đứa khác cũng có gia đình ở đây. Cha mang loa làm gì? Chẳng lẽ định hô với những phụ huynh khác? Cha cẩn thận bị nhân viên của đài truyền hình đuổi ra ngoài đấy!”

      Trác Nhất Phong yên tĩnh lúc, suy nghĩ lát những lời Trác Văn Dương vừa cũng đúng, chỉ Trác Văn Dương tỏ vẻ chấp thuận ý kiến: “Cũng đúng, thông qua phương án!”

      Chuyện này là sao? Trác Văn Dương châm chọc được, bất lực rũ đầu. Giờ lại bắt đầu chơi trò mở hội nghị công ty sao?

      “Còn chưa mang gì nữa ?”

      “Mang hết rồi, mang hết rồi ạ.” Trác Văn Dương phất phất tay cái, sớm chút , chưa đến trưa mất, làm sao còn kịp chương trình nữa?

      “Con nhìn lại con . Dầu sao hôm nay cũng là ngày quan trọng của Cục Cưng, dáng vẻ buồn bã ỉu xỉu này là sao? Quần áo đâu? Sao lại mặc bộ này? trang trọng tý gì cả, còn đầu tóc nữa kia, vội vội vàng vàng làm gì? Đây là chương trình quan trọng đấy! Vuốt gel tóc , chải hết ra sau tai, giống như cha này, nghe chưa?!” Trác Nhất Phong dạy dỗ , vò tóc của Trác Văn Dương. Trác Văn Dương bị vò tóc, trong lòng rầu thôi, ngẩng đầu nhìn đầu tóc bóng loáng của Trác Nhất Phong, lại còn là kiểu tóc của Chu Thuận Phát trong bộ phim truyền hình << Bến Thượng Hải >> nữa chứ.

      “Cha à! Cha biết gì chứ? Như con mới là bình thường, cũng là kiểu thịnh hành bây giờ! Hơn nữa, chỉ là đài truyền hình tiến hành chương trình kia thôi mà, cần gì phải long trọng cầu kì như thế làm gì?! Lầu đầu tiên làm gì, nhưng mà mỗi lần Cục Cưng tham gia cuộc thi nào lộ diện trước mặt mọi người, ngay cả ở Pháp, trong khu phố tổ chức chương trình, cha cũng như vậy, thấy mệt mỏi sao?!” muốn gào thét, muốn nghiêm túc cho Trác Nhất Phong biết đây cũng phải là lần đầu tiên, lần nào cũng bắt đầu như vậy, mệt chết sao, muốn kháng nghị! muốn kể khổ!

      “Con biết cái gì? !” Trác Nhất Phong trở tay muốn gõ đầu cái. “Đây là chuyện lớn quan trọng nhất thế giới đối với nhà họ Trác chúng ta!”

      Tránh bàn tay kia, Trác Văn Dương tức giận, được rồi, gặp phải người cha như vậy, … coi như đành chịu thiệt vậy!

      An Bảo Bối cười khổ nhìn cặp cha con này, màn đấu võ miệng này quả là chuyện thường như cơm bữa, di chuyển tầm mắt nhìn sang đầu sỏ gây ra chuyện cơm bữa này - Cục Cưng.

      bấm đốt ngón tay, cặp lông mày nhíu chặt, biết là suy nghĩ gì.

      An Bảo Bối khẽ thở dài, còn định hỏi chuyện gì xảy ra, đành phải nhanh chóng hoà hoãn hoàn cảnh này trước . Chạy đến bên người Trác Nhất Phong, : “Cha à, nếu còn , kịp chương trình đâu.”

      Ngược lại những lời này lại có tác dụng với Trác Nhất Phong, chẳng thèm so đo hơn thua nữa, theo ý của ông là tuyệt đối để ý quan hệ tình thân với Trác Văn Dương, : “Lên đường! Đài truyền hình thành phố A!”

      Trác Văn Dương thở dài hơi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu làm chuyện chính.

      An Bảo Bối khoác ba lô vai: “Cha, mọi người đến đài truyền hình trước, con còn có vài việc muốn làm, đến lúc làm xong rồi tìm mọi người.”

      Trác Nhất Phong chuẩn bị rồi quay đầu lại hỏi: “Con có chuyện gì muốn làm à?”

      “À” An Bảo Bối lấy ra danh thiếp lần trước Tô Nhất Dạ đưa cho mình, đưa cho Trác Nhất Phong xem. “Con phải tới địa chỉ danh thiếp này, con có đồ phải trả lại cho họ, dù sao chỗ này cũng cùng hướng với đài truyền hình, được nửa đường con dừng lại đưa đồ cho ấy rồi tới sau.”

      Trác Nhất Phong nhìn chữ danh thiếp, cười cười, nháy mắt cái với An Bảo Bối. An Bảo Bối bối rối, tự chủ được lùi ra sau mấy bước, hỏi: “Có chuyện gì ? Cha?”

      “Đáng lẽ là cha hỏi con mới phải, Tô Nhất Dạ này là ai? Có phải là người đàn ông nào con vừa mới quen hay ? Công ty thiết kế kiến trúc Tô Thức? Cha chưa từng nghe cái tên này bao giờ, chắc là cái công ty vừa? ra đàn ông ấy mà, quan trọng nghề nghiệp, nghiệp lớn cũng thành vấn đề, tất cả đều sao cả, quan trọng là làm người có tốt hay , có thể kiếm tiền nuôi gia đình là được.”

      Vừa nghe là biết ngay Trác Nhất Phong hiểu lầm, An Bảo Bối có chút dở khóc cười, giải thích: “Cha, cha hiểu nhầm rồi, Tô Nhất Dạ là người phụ nữ, lúc chúng ta ngồi máy bay quen biết gia đình ba người, chẳng lẽ cha quên rồi?”

      Nghe An Bảo Bối vừa như vậy, hình như là đúng như có chuyện đó xảy ra, mới vừa còn hứng thú với chuyện tình cảm của con giờ còn gì: “ ra là con bé?”

      “Ha ha…” An Bảo Bối cười cười, cũng lười hỏi phản ứng của Trác Nhất Phong.

      “Nhưng mà người phụ nữ đó nhìn giống hình tượng phụ nữ mạnh mẽ có nghiệp, chồng của con bé, cha nhớ hình như tên là Giản Dịch hả? Cha từng nghe qua cái tên này, là người có nghiệp đáng mong đợi, qua lại nhiều với những người như vậy cũng tốt, dù sao bọn họ cũng ở thành phố A thời gian dài như vậy, có lẽ cũng biết ít ‘hàng tốt’*.” Trác Nhất Phong sờ cằm, ý vị sâu xa .

      (*) ‘hàng tốt’: ý ông chỉ mấy chàng tiêu chuẩn ấy :))

      An Bảo Bối chỉ có thể cười khổ, xem ra ai có thể ngăn Trác Nhất Phong muốn lấy chồng nữa rồi, nhưng mà tim của … cũng sớm đặt người khác rồi, cũng thể dễ dàng lấy lại được từ người của .

      “Rồi, vậy con trước , cha bảo tài xế đưa con qua đó, cần lo lắng cho chúng ta, Cục Cưng giao cho cha con cứ yên tâm .”

      “Vâng, vậy con trước.” Trước khi , An Bảo Bối cúi đầu xuống, xoa đầu Cục Cưng cái: “Nghe lời ông ngoại, đừng làm chuyện linh tinh.”

      Tới bây giờ rồi mà An Bảo Bối vẫn cảnh cáo bé như vậy? Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, dáng kiểu ‘ biết rồi’. “Tất cả cứ giao cho con. Mẹ nhanh tìm dì Tô .”

      An Bảo Bối lắc đầu, cũng biết với đầu óc của bé, người lớn cũng chơi được với con quỷ này. “Mẹ trước.”

      đường cẩn thận.”

      “Ừ.”

      An Bảo Bối khập khiễng, Trác Văn Dương nhìn bóng dáng của biết mất, cảm thấy có chút kì lạ, Tô Nhất Dạ với Giản Dịch… Sao lại cảm thấy hai cái tên này quen tai như vậy? Nhưng mà trong chốc lát lại phát được điểm nào hợp lý.

      “Được rồi!” Trác Nhất Phong chấn chỉnh lại tinh thần, : “Chúng ta cũng lên đường!”

      Trác Văn Dương chưa kịp nghĩ thêm bị Trác Nhất Phong kéo làm tài xế. chẳng thể oán thán trời xanh nữa, lúc nào mạng của cũng khổ như vậy.

      An Bảo Bối ngồi xe, tài xế là người của nhà họ Trác, nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu rốt cuộc vì sao Cục Cưng lại tham gia chương trình đó. Dù sao đối với bé mà đó cũng chỉ là chương trình dành cho thiếu nhi mà thôi, nhưng mà bé lại vô cùng kiên trì. Rốt cuộc là vì sao thích lại còn muốn? Chỉ có thể cầu nguyện Cục Cưng tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì bất thường.

      Lúc còn chưa tới trụ sở của công ty thiết kế kiến trúc Tô Thức, ngoài cửa xe chợt xẹt qua hình ảnh tòa nhà tập đoàn Đế , ánh mắt của chăm chú nhìn theo, vừa định nghiêng đầu thấy nữa, nhưng toà kiến trúc cao chọc trời kia vẫn bóng ở kính xe đằng sau, nhìn sang phía bên kia, chợt nhớ tới Vinh Ninh.

      trôi qua nhiều ngày như vậy, chắc là bệnh của cũng khỏi rồi? biết giờ còn tái phát nữa , thời tiết cũng tốt hơn, chân của chắc cũng còn đau nữa nhỉ?

      Đêm đó tại sao lại ngẩng đầu lên nhìn cái? An Bảo Bối oán giận trong lòng, nếu ngày ấy ngẩng đầu lên nhìn, có phải phát được khác thường của Vinh Ninh?

      Kì lạ, sao lại muốn tự trách chuyện này, lúc trước vì sao lại kiên trì chút, phát khác thường của , sau đó sớm khuyên chữa trị? Nghe Cục Cưng , hình như bệnh của rất nặng, nặng đến mức dám tưởng tượng.

      “Haizzz…”An Bảo Bối thở dài hơi, định tìm kiếm toà nhà còn thấy bóng dáng kia nữa, tìm kiếm được cái gì? Đều qua rồi. Vinh Ninh…Vinh Ninh…Trong lòng An Bảo Bối thầm gọi tên của , dựa hẳn đầu vào ghế sau, bây giờ, ngoại trừ nhớ về , còn có thể làm gì.

      Thậm chí còn biết rốt cuộc nên đối mặt với như thế nào, có nên lấy danh nghĩa của mình đến bệnh viện tặng hoa cho ? Dù sao trận ốm này của cũng là bởi do mình mà có, nhưng mà tặng hoa lại viết cái gì? An Bảo Bối co quắp khoé miệng, phát mình hơi điên rồi, suy nghĩ chuyện điên rồ gì thế này.

      Tài xế nhà họ Trác nhìn An Bảo Bối qua gương chiếu hậu, cũng biết là bị làm sao mà lại nắm tóc, hình như đại tiểu thư nhà gặp phải chuyện gì phiền muộn, ừ… Việc này cảm thấy lên tiếng tốt hơn, cùng lắm trước lúc An Bảo Bối xuống xe, tốt bụng nhắc nhở chút là được, hy vọng có thể sửa sang lại mái tóc… Đúng ?

      Lúc xe lái được nửa đường tới đài truyền hình, Trác Văn Dương mới nhớ ra vì sao lúc nghe An Bảo Bối nhắc tới cái tên Tô Nhất Dạ và Giản Dịch lại cảm thấy quen thuộc như vậy, nhưng lại nhớ ra được, mà bây giờ nhớ ra hai người kia là ai!

      Còn chưa tới chỗ đèn đỏ, ô tô bị Trác Văn Dương phanh gấp lại, vì dự tính trước, mấy người ngồi trong xe theo quán tính đập mạnh thân hể về phía trước.

      tiếng phịch vang lên, khiến mọi người đều trở tay kịp: “Con lái xe kiểu gì thế?!” Trác Nhất Phong nổi giận. “Nếu lái được để cha lái!”

      Trác Văn Dương phản kháng chút nào, hai tay nắm chặt vô lăng giống như là muốn dứt ra khỏi xe, Cục Cưng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn phản ứng của Trác Văn Dương, rất kì lạ.

      “Làm sao thế?” Trác Nhất Phong thấy Trác Văn Dương có chút phản ứng nào, lo lắng, hỏi. Sau khi dừng lại trong chốc lát Trác Văn Dương chậm rãi : “Gọi điện thoại cho chị.”

      “Chị con bận, lúc ở nhà con nghe thấy à?” Trác Nhất Phong kì quái hỏi, lại phát từ sau khi trở lại thành phố A, Trác Văn Dương đều lâm vào trạng thái kì quái, giống như bây giờ, đột nhiên muốn tìm An Bảo Bối.

      phải.” Trác Văn Dương lắc đầu cái, nơi An Bảo Bối bây giờ, người muốn gặp đều có quan hệ rất sâu sắc với Vinh Ninh, nhất định phải ngăn cản.

      phải cái gì?” Trác Nhất Phong có chút nóng nảy. “Tên nhóc này rốt cuộc mấy lời này làm gì?” Trác Nhất Phong nhìn đồng hồ đeo tay, : “ qua lúc lâu rồi, rốt cuộc con muốn làm gì?”

      “Lái xe .” Cục Cưng nhắm hai mắt lại, dường như hiểu chuyện gì.

      “Lái xe?” Lần này đến lượt Trác Văn Dương thấy kì lạ, hỏi. Tại sao Cục Cưng lại bảo lái xe ? Hình như cũng hỏi rốt cuộc đột nhiên muốn tìm An Bảo Bối làm gì.

      “Cháu biết?” cũng chỉ có thể nghĩ tới cái này, nếu

      “Vâng.” Cục Cưng trả lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt, đồng thời cũng khẳng định suy nghĩ của .

      “Tại sao?” Nếu bé biết lại vẫn để cho tiếp tục lái xe? Trác Văn Dương cắn môi, lần đầu tiên lúc Cục Cưng ở chỗ Vinh Ninh, phát thái độ của Cục Cưng, nhưng cũng chỉ ôm tâm tư may mắn, ngờ bé

      “Cậu .” Cục Cưng mở mắt ra gọi : “Mẹ sớm trưởng thành, làm chuyện gì cũng đều là lựa chọn của mẹ, đây là hành động vô tình, chẳng lẽ cậu còn chưa tin cái gọi là ý trời và duyên phận? Nếu đúng là như vậy, bằng để cho mẹ tự xem thế nào , chúng ta chỉ có thể thành toàn cho suy nghĩ của mẹ.”

      “…” Trác Văn Dương im lặng.

      Trác Nhất Phong đều cảm thấy loạn hết cả lên, Trác Văn Dương và Cục Cưng gì vậy? Kéo qua kéo lại, còn mẹ? Mẹ nào? Là An Bảo Bối?

      “Chẳng lẽ các con về An Bảo Bối?” Trác Nhất Phong nhức đầu, hoàn toàn hiểu nổi suy nghĩ của con trai và cháu ngoại của mình.

      Trác Văn Dương dừng chút, cùng lúc tài xế đằng sau bóp còi, nhìn Trác Nhất Phong sau lưng cái, cười rồi tiếp tục lái xe, mặc kệ Trác Nhất Phong hỏi như thế nào, hai người đều có ý định mở miệng.

      Hỏi hồi, cũng được như ý, Trác Nhất Phong khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn hai người, là rất kì lạ. Rốt cuộc hai người này giấu ông chuyện gì?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32-2: Cục Cưng, cha cảm thấy rất áp lực (2)

      Editor: thanh huyền


      Hỏi hồi, lại có được vật mình muốn, Trác Nhất Phong hai tay còn ngực mặt bất mãn nhìn hai người, là rất kỳ quái, hai người bọn họ rốt cuộc đối với ông cũng cất giấu chuyện gì?


      Hỏi ra tới cần gấp gáp, ngày nào đó ông muốn toàn bộ cũng biết!


      An Bảo Bối đến cửa công ty Tô Nhất Dạ, phân phó tài xế chờ , xoay người liền vào.


      Mặc dù là phòng làm việc lớn , lại dị thường rất có kích thước, ở cửa, đám người lui tới lại cầm văn kiện, cũng cho An Bảo Bối loại khí bận rộn trong công việc, loại cảm giác này để cho mình mê luyến, làm như lâu rồi, cũng từng hưởng thụ đến, tiếp tân ở cửa đứng lên, vẻ mặt tươi cười hướng về phía An Bảo Bối gật đầu cái.


      An Bảo Bối hồi phục, kéo chặc vai túi hướng cười cười.


      "Vị tiểu thư này có chuyện gì sao?"


      "Ừ... Tôi là tới tìm Tô Nhất Dạ."


      "A, Tô tổng a, xin hỏi là ai, có hẹn trước ?"


      An Bảo Bối lắc đầu cái, bất kể nơi nào, cũng cần dự liệu chuyện này, có thể làm chính là đưa danh thiếp Tô Nhất Dạ đưa cho đưa cho lễ tân, "Tôi tên là An Bảo Bối, hôm nay tới tìm Tô Nhất Dạ là tới đưa đồ."


      Lễ tân cười cười, nghe được danh hiệu An Bảo Bối, mới chợt nhớ tới mấy ngày trước Tô Nhất Dạ hướng về phía phân phó, "Nguyên là An Bảo Bối An tiểu thư, mời theo tôi, Tô tổng qua nếu như là tới cửa tìm trực tiếp cho là được rồi."


      "A." cho tới bây giờ cũng nghĩ tới mình vẫn còn có đãi ngộ như vậy, theo sau lưng lễ tân, xuyên qua chỗ làm việc nhân viên, rốt cục tới cửa phòng làm việc Tô Nhất Dạ, dọc theo đường An Bảo Bối cũng bị khí Vụ Sở bận rộn sở cảm hóa, tốt a, chỉ là nhìn kiền kính, nếu là cũng có thể như vậy ở chỗ này là tốt.


      Lễ tân cùng thư ký của Tô Nhất Dạ báo, thư ký gọi nội tuyến, lấy được Tô Nhất Dạ đồng ý, mỉm cười thay An Bảo Bối mở cửa, "Tô tổng ở bên trong, mời vào."


      An Bảo Bối nhìn thư ký ngẩn ra hồi lâu, nam nhân tuấn mỹ dị thường, xem ra Tô Nhất Dạ chỉ có nghiệp thành công ngay cả mời tới thư ký cũng là lớn đẹp trai, An Bảo Bối mới vừa vào vội vàng cùng người khác gọi điện thoại Tô Nhất Dạ ý bảo ngồi xuống, tiếp tục theo trong điện thoại kia .


      An Bảo Bối quy củ ngồi ở chỗ đó, cử động cũng dám, chẳng qua là nhìn trong phòng làm việc Tô Nhất Dạ, phong cách đại, nhà lại rất lớn, quả nhiên rất phù hợp với Tô Nhất Dạ.


      ", Lưu tổng, tờ thiết kế LiLi cho ngài thiết kế N loại, ngài muốn đại đại thiếu mang theo ưu nhã, ưu nhã lại thiếu cổ điển, như vậy xin hỏi, ngài rốt cuộc nghĩ muốn cái dạng phong cách cùng thiết kế lý niệm?" Đối phương lên muốn cầu, chỉ là nghe An Bảo Bối cảm thấy đau đầu, Tô Nhất Dạ vẫn như cũ dáng vẻ cười híp mắt, có nửa điểm tức giận, An Bảo Bối nhìn có chút ngẩn người, người ở trong xã hội cuộc sống a, quả nhiên bất cứ người nào cũng dễ dàng.


      " có, tôi nào dám a? Chúng ta nhưng cũng là muốn Lưu tổng cho cơm ăn mới có thể sinh sống sót đây, bất quá nghe ngài gần đây tìm LiLi ra ngoài thương lượng lý niệm thiết kế, thái độ đối với LiLi nhà tôi được kêu là từ mi thiện mục, thậm chí còn tự tay giáo dục LiLi nhà tôi như thế nào vẽ thiết kế đồ, nhìn ra ngài còn có thể thiết kế."
      Last edited by a moderator: 2/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :