1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27.4: ấy là bạn trai của con

      Edit: Hạ

      Beta: Nửa Vời


      Trác Nhất Phong có chút đành lòng, thế nhưng ông muốn khi nhìn lại thấy An Bảo Bối độc thân sinh hoạt thân mình, bị kẹp ở hai đầu, nhìn Cục Cưng giả bộ quan tâm, ông cũng đau lòng dữ dội, bầu khí vừa rồi rất vui vẻ, thế nhưng đột nhiên yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khó chịu.

      Trong lòng Trác Văn Dương cũng nghẹn đến lợi hại, nếu như phản đối An Bảo Bối coi mắt, bàn chuyện tái hôn, ngoại trừ Cục Cưng giơ tay, ràng bốn người cùng chỗ cũng rất vui vẻ, tại sao còn muốn người khác xuất trong nhà?

      "Cha, hay là để cục cưng về nhà trước , ở chỗ này chuyện tiện, hơn nữa bây giờ hẳn là chị cũng nên về nhà rồi đúng ? Để chị nhìn cục cưng chút rồi sau." chịu được khí như vậy, Trác Văn Dương mở miệng, Trác Nhất Phong gật đầu đồng ý , "Đúng vậy, cục cưng, đợi về nhà rồi sau."

      "Vâng, được ạ"

      Sau khi cửa thang máy kêu 'Đinh- -' tiếng lập tứcmở ra, cục cưng nhìn người vừa xuất , thiếu chút nữa bị dọa sợ, Dập Dập, lại là Dập Dập, phải phải về nhà sao? Tại sao đột nhiên lại xuất trước mặt bọn họ?

      "A!" Dập Dập giơ tay lên, mặt chút thay đổi , "Chào buổi tối."

      Chào buổi tối cái đầu của ! Cục cưng muốn rống lên với Dập Dập, tên khốn kiếp này, đột nhiên xuất ở nơi này để làm cái gì?

      Chẳng lẽ muốn vạch trần việc bọn họ lén lút tới thành phố A tìm cha trước mặt Trác Nhất Phong sao?

      "Cậu là..." Trác Nhất Phong nhìn tiểu quỷ xuất từ trong thang máy, ràng từ trước đến nay cũng chưa từng gặp qua, vì sao cậu bé lại làm người ta có cảm giác, hình như bọn họ quen biết nhau.

      "Chào ông." Dập Dập theo quy củ khom lưng thăm hỏi Trác Nhất Phong, "Tên con gọi là Giản Sách, cũng có thể gọi Dập Dập, bỗng nhiên gặp mặt mong được quan tâm nhiều."

      " Ồ..." Suy nghĩ của Trác Nhất Phong có hơi chuyển biến kịp, đến cùng đứa bé này là ai?

      "Cậu là… Cậu rốt cuộc là..."

      "Con là..."

      " ấy là bạn trai con!" Cục cưng cắt đứt lời của cậu.

      "Nam... Bạn trai? !" chỉ người của Trác gia kinh ngạc, ngay cả Dập Dập thiếu chút nữa cũng bị lời bạn trai trong miệng cục cưng làm sợ hết hồn, này này này, quan hệ của hai người bọn họ, khi nào nhiều chút?

      Cục cưng buông lỏng tay Trác Nhất Phong, đến bên người Dập Dập trước mặt đám người hóa đá, thân mật ôm lấy cánh tay của cậu, dáng vẻ tươi cười sáng lạn như hoa, "Đúng vậy, bạn trai, gặp nhau ở thành phố A của Australia, chúng con lui tới vài ngày, cũng là ấy đưa con xuống dưới lầu, con nghĩ ấy đột nhiên tới tìm con, là vì nhớ con? ? Dập Dập oppa?"

      Oppa? Khi nào tên đây dùng tiếng Hàn thay thế?

      Dập Dập ma sát cánh tay của mình, đột nhiên cậu cảm thấy quá lạnh, làm sao bây giờ?

      "Bạn trai? !" Hầu như người lớn gào lên, ai có thể cho bọn họ biết đột nhiên xuất những chuyện này đến cùng chuyện gì xảy ra?

      "Đúng vậy, bạn trai." Cục cưng lần nữa tủm tỉm cười xác nhận với bọn họ, chống chọi bả vai Dập Dập xoay người sang chỗ khác, hung ác trừng mắt cậu, hạ giọng , "Em biết cũng có ý tốt, kết quả quả nhiên cũng giống em, cái gì tha em mạng, em xem đến điều tra ? Có phải muốn cho ông ngoại bọn họ, em tìm Vinh Ninh hay ?"

      "Chậc..." Dập Dập chép miệng, " rồi? Cái gì gọi là phân biệt tốt xấu, nhìn được lòng tốt của người khác?"

      Cậu cần phải dùng thủ đoạn hạ lưu này đối với cục cưng, muốn làm cho cục cưng ngoan ngoãn thần phục, nhưng biện pháp của cậu đối với bé còn nhiều mà, tuyệt đối cần trực tiếp như bây giờ.

      " nghĩ rằng em tin tưởng sao? Quỷ phúc hắc ích kỉ!" Cục cưng khẳng định , Dập Dập tuyệt đối đơn giản giống như bề ngoài của , thực tế đầu óc cất giấu cái gì, ai biết? Tóm lại, lời của là hoàn toàn thể tin, bé có ngu mới như vậy , tin tưởng lần lại lần.

      "Ơ, danh hiệu thế mà cũng giống." Dập Dập nửa đùa đẩy cánh tay của của bé ra, vươn tay vỗ vỗ vào qua bả vai của cục cưng bị đụng vào , giọng , "Bẩn."

      Bẩn? ! Cục cưng hai mắt trừng rất tròn, tên tiểu tử thúi này... Bé để yên cho cậu!

      "Cái kia... Bạn trai?" Mấy người lớn hiền lành, vừa rồi trong lúc Dập Dập cùng cục cưng hai nguời chán ghét đối phương, cũng theo lời cục cưng ba chữ bạn trai ( bạn trai= 男朋友), ở trong mắt người lớn, thành nam nữ liếc mắt đưa tình.

      Chẳng qua là đến trả lại dây chuyền , biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, thế nhưng cậu trở thành bạn trai trong miệng cục cưng. Sớm có, cậu đối với xưng hô kia cũng có gì hứng thú, chẳng qua là cảm thấy lời tự cho mình là bạn trai của cục cưng, có lẽ đụng tới việc hay mà thôi.

      Dập Dập ung dung nhìn cục cưng cái, đột nhiên trong lúc đó, bỗng nhiên nở nụ cười với bé, tuy nụ cười kia có chút dịu dàng cùng đẹp mắt, cục cưng nhìn lại cảm thấy người đều nổi da gà, Dập Dập lại suy nghĩ những thứ gì.
      "Đúng vậy." Dập Dập quay mặt sang, về phía mấy người lớn mộc mạc kia, "Con là bạn trai cục cưng, Dập Dập, cũng có thể gọi con là Giản Sách, lần đầu gặp mặt mong quan tâm nhiều."

      Bạn trai... Ngay cả kia đứa bé trai kia cũng thừa nhận là bạn trai cục cưng?

      Tri giác bị chậm trước tiên chính là Trác Văn Dương, kéo cánh tay cục cưng qua, túm sang bên, nhìn trái nhìn phải, xác định người nào có thể nghe được, mới hạ thấp giọng với bé.

      "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Con vốn Australia, làm sao con có thể kết giao bạn trai? , đứa bé kia đến cùng là ai? Chẳng lẽ là người bên phía Vinh Ninh?"

      "A!" Cục cưng sắp phát điên điên ,"Con cũng biết!"

      "Con còn có thể biết ? Con trở về trở về, làm sao người bên Vinh Ninh cũng mang về? Nếu nó ở trước mặt ba và chị những lời linh tinh, cục cưng, hai người chúng ta hoàn toàn chết."

      "Con biết , nhưng mà..." Cục cưng buồn bực, nhưng rốt cục biết thế nào với Trác Văn Dương, nhìn thoáng qua, tại Dập Dập cùng Trác Nhất Phong trò chuyện với nhau vui, rối rắm sắp khiến tóc mình rụng hết,"Dù sao cũng chính là như vậy , con xem ấy, mong ấy những chuyện nên trước mặt ông ngoại."

      "Cục cưng... Bảo..."

      Trác Văn Dương thở dài hơi, vốn tưởng rằng sau khi trở về cục cưng, liền phóng thích , lại nghĩ rằng lại xuất bạn trai .

      Mới vừa rồi bởi vì Dập Dập xuất mà Trác Nhất Phong và quản gia Bonaparte chậm chạp như đầu gỗ thể tin được, mới cùng cục cưng vài lời ? Thế nhưng tên nhóc kia hòa mình cùng Trác Nhất Phong, tên nhóc kia, chỉ nhìn bề ngoài ra, nghĩ tới bộ dạng ít , mà lại là cao thủ xã giao.
      .

      Trác Văn Dương sửa sang lại tây trang qua, tên nhóc kia, quả nhiên thể khinh thường.

      "Đúng vậy, ở trước mặt của con thế nhưng cục cưng nhắc tới ông, ông là ông ngoại tốt nhất thế giới này." mặt Dập Dập tia thương cảm,"Lúc mẹ con còn rất , ông ngoại cũng qua đời, từ con cũng chỉ nhìn khuôn mặt của ông ngoại qua tấm hình, còn chưa từng có gặp qua ông ngoại, cục cưng đúng là hạnh phúc."

      "Ai, đứa bé này đáng thương." Trác nhất Phong thở dài, câu kia quả nhiên ứng nghiệm, đứa bé có ông ngoại như cọng cỏ, trong mắt Trác Nhất Phong , chợt lóe lên tia thương tiếc, " sao, về sau ta chính là ông ngoại Dập Dập, về sau nếu Dập Dập nhớ ông ngoại, hãy tới tìm ta, ta nhất định đối tốt với Dập Dập tựa như đối với cục cưng."

      " vậy chăng?" Con mắt Dập Dập lóe lóe, trong hốc mắt hình như có loại chất lỏng nhu động, càng làm cho lòng Trác Nhất Phong đau dữ dội, đứa bé đáng thương, mới mà lưng đeo nhiều thương cảm như vậy.

      Trác Văn Dương lạnh lẽo nhìn cha của mình cái, vẻ mặt của ông là cái gì? đứa bé có ông ngoại liền có vẻ mặt sống nổi, lắc đầu, có biện pháp với ông cụ này, đối đãi ai cũng tốt như nhau, lại chỉ riêng đối với mình, tựa như là thiếu khoản tiền mấy trăm vạn, mọi người giống nhau, đôi mắt cái mũi, tại sao chênh lệch lớn như vậy?

      " tốt quá!" Bộ dạng Dập Dập cao hứng bừng bừng, vỗ tay,"Về sau Dập Dập cũng có ông ngoại thương ."

      "Ngoan ngoãn, về sau Dập Dập cùng cục cưng gọi ta ông ngoại là được, "

      "Dạ!" Dập Dập đặc biệt nhu thuận gật đầu , cục cưng quái dị nhìn Dập Dập, tên nhóc này, là... thâm tàng bất lộ, cần phải làm diễn viên, che giấu hành động như vậy, nhất định có thể đoạt giải Oscar , nhất định có thể , nhất định ! Bé dám bảo đảm! !

      "Rốt cuộc tới đây làm cái gì?" Giọng chất vấn của cục cưng cứng nhắc lại lạnh lùng, Dập Dập kịp đáp lời, vẻ mặt kia lại có thể làm cho Trác Nhất Phong đau lòng.

      "Cục cưng, sao cư xử với Dập Dập như thế, có chuyện , giọng thể như thế được." Khuôn mặt Trác Nhất Phong có ý tỏ vẻ, cục cưng khóc ra nước mắt, càng thêm hung dữ nhìn về phía Dập Dập, tên nhóc này....

      Mới vài giờ, mà lại hòa mình cùng Trác Nhất Phong, ràng từ đến lớn, bé cũng bị Trác Nhất Phong dùng khuôn mặt như vậy chuyện, trong ánh mắt Dập Dập chợt lóe qua vẻ đắc ý, cậu sớm , chẳng hạn muốn hành hạ cục cưng, cơ bản cần phải dùng thủ đoạn cấp thấp.

      "Cục cưng, về sau đối Dập Dập tốt hơn chút, có nghe ?"

      Đáng giận, ông ngoại vậy mà... Ông ngoại vậy mà cũng như vậy với bé, tuy rằng vừa lòng, nhưng cũng thể phá vỡ hình tượng tâm lý của mình ở trong Trác Nhất Phong cho tới nay, cục cưng thờ ơ cúi đầu trả lời câu, " biết ." Dư quang trong mắt lại ác hung hăng trợn mắt nhìn Dập Dập cái, này tên nhóc thúi, chờ mà xem, xem đến lúc đó, bé đem đuôi cáo của cậu lòi ra cho ông ngoại thấy, khiến ông nhìn ràng vẻ ngoài như thư sinh yếu đuối, rốt cuộc trong lòng cất giấu thứ tà ác gì.


      Dập Dập nhếch môi cười, chỉ trong chớp mắt, thời gian trôi qua rất nhanh, rất khó để người khác phát , trong lòng cục cưng nghĩ gì , cậu làm sao có thể biết ? Nhưng nếu giống như lời của cục cưng dễ dàng nắm được nhược điểm, tên Giàn Sách của cậu viết ngược lại! Dù sao người của cậu cũng thừa kế những gien tốt đẹp.

      "Rốt cuộc tới đây làm cái gì?" Giữ mặt mũi cho Trác Nhất Phong, cục cưng đành phải hòa hoãn thanh hỏi, cắt, từ trước đến nay bé cũng có ở trước mặt Trác Nhất Phong bực bội như vậy.

      “À, cái này." Dập Dập từ trong túi móc ra dây chuyền, "Nhặt được ở dưới lầu, nghĩ đây là của em chứ? Cho nên cố ý mang lên trả lại cho em."

      Cục cưng nhìn thoáng qua, nhướng mày lên, "Cái này phải của em, từ trước đến nay em cũng mang dây chuyền."

      " phải của em?" Thiệt là, còn tưởng rằng của bé , cho nên cố ý đem đến, kết quả vậy mà phải, lãng phí thời gian của cậu, lại lãng phí hành động của cậu, thôi, quên , dù sao vừa đúng lúc gặp phải Trác Nhất Phong, theo chân bọn họ xây dựng quan hệ tốt, điều này cũng tính toán, ông mất ngựa làm sao biết phải là phúc? Nhưng mà ánh mắt Trác Văn Dương nhìn cậu, nhưng vẻ mặt lai giả bất thiện, quả là vẻ mặt lai giả bất thiện , xem ra nó mới là cùng loại người với cục cưng, cũng biết thân phận của cậu, cho nên lúc nhìn cậu, ánh mắt đều là bộ dạng bài xích.

      Có điều có việc gì, ít nhất Trác Nhất Phong bọn họ tại ở đứng ở bên cạnh cậu , những thứ trở ngại khác đều tính, nghĩ tới đây, dáng vẻ Dập Dập tươi cười càng trở nên sáng lạn vài phần.

      "Hóa ra là như vậy, phải dây chuyền của em..." Đột nhiên giọng của Dập Dập trở nên ỉu xìu đứng lên, "Nếu có việc gì, như vậy trước ." Dập Dập tôn tôn kính kính cúi người chào tạm biệt, "Ông ngoại tạm biệt, về sau Dập Dập lại đến nhìn ông."

      "Nhanh vậy sao ..."

      " thôi thôi, tạm biệt, tạm biệt ha!" đợi Trác Nhất Phong dứt lời, cục cưng hạ lệnh đuổi khách, trong lời Dập Dập muốn , sớm chút , có người chặn ! nhanh chóng cút , bé đốt nhang cầu còn được, cám ơn trời đất.

      "Tại sao cục cưng lại vậy, đối với Dập Dập tốt hơn." Mắt cục cưng trợn ngược về phía trời xanh, nhìn ra Trác Nhất Phong đúng là bị Dập Dập mua chuộc, ai, ông ngoại, trừng to mắt cũng phải nhìn tốt xấu ràng chút được hay ? Tên nhóc này, tuyệt đối giống như bề ngoài đơn giản như vậy, tâm nhãn của , vậy mà còn nhiều hơn, nếu ông nhìn , ngày nào đó ông bị bán ra ngoài!

      " việc gì, ông ngoại." Hai mắt Dập Dập, bị cậu híp lại thành đường , "Thân là bạn trai của cục cưng bạn trai phải chính là muốn nghe lời của em ấy sao? Cục cưng muốn con , con là được, nghe lời của em ấy, dù sao bây giờ thời gian cũng còn sớm, con về trước, có cơ hội, con lại đến nhà thăm.”

      Đây gọi là dẫn sói vào nhà? Việc này Dập Dập là... ... ... ... ... rốt cuộc muốn làm gì ? hay lần ràng với bé được ? nên ở chỗ này dọa bé, thiệt là... Bé cũng bị hành động của Dập Dập tra tấn điên rồi, cái gì gọi là có thời gian lại đến nhà thăm? Ngày mai nhất định xuất lần nữa, chết chắc rồi, chết chắc rồi, Dập Dập ở chỗ này, bé cũng đừng nghĩ sống tốt qua ngày


      "Đừng , Dập Dập, theo chúng ta cùng nhau về nhà , ăn cơm xong lại trở về, nếu người nhà con lo lắng, ta gọi điện thoại cho bọn họ." Trác nhất Phong tiếp tục giữ lại, mặc dù thằng nhóc này là bạn trai cục cưng, nhưng chuyện trong chốc lát, ông mới phát đứa bé này, vừa thông minh vừa nhu thuận, thích cực kỳ, ít nhất so với Trác Văn Dương đáng gấp bội.

      "Nhưng là..." Dập Dập sợ hãi liếc cục cưng cái, "Cục cưng có lẽ đồng ý, dù sao cá nhân hai chúng con xác định quan hệ thời gian lâu, nếu như vậy ăn cơm cùng ông, tốt ."

      Cục cưng sợ hãi nhìn , là từ trong miệng Dập Dập, cái gì cũng có thể ra , ở trước mặt Trác Nhất Phong như vậy, chẳng phải bé trở thành người xấu? Còn có bạn trai gì đó vừa rồi, chỉ là vì phòng ngừa Dập Dập ra chuyện nên , cho nên tạm thời bé mới nghỉ đến chủ ý. Vậy mà…

      Gào... thế giới vì sao có người như thế tồn tại ? Sống lãng phí khí, chết lãng phí ruộng đất ... Người ơi? !

      "Cục cưng, ." Trác Nhất Phong lần nữa nhìn bé , "Vì sao để cho Dập Dập nhà chúng ta ăn cơm?"

      "Con...con có !" Mặt cục cưng lập tức biến thành khổ qua, "Cái gì con cũng , ông ngoại.”

      "Nhìn , Dập Dập, cục cưng cái gì cũng , cho nên về nhà cùng ông ngoại , cơm nước xong lại , nhìn con gầy , hôm nay ông ngoại kêu người giúp việc cho con ăn ngon được ?”

      là, đối đãi người chênh lệch giống nhau, ràng hôm nay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lại giống như gặp qua lâu, biết còn cho rằng hai người bọn họ mới là hai ông cháu, chính mình với Trác Nhất Phong có nửa điểm quan hệ.

      "Nếu ông ngoại đều như vậy, cục cưng cũng phản đối, vậy tốt." Dập Dập thở phào nhõm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi số điện thoại của Tô Nhất Dạ, "Mẹ, tối hôm nay con mới trở về... Dạ ... Yên tâm con sao , cần chuẩn bị cơm của con, con ở nhà vị ông cụ ăn cơm." Dập Dập nhìn đồng hồ tay chút, "Khoảng lúc ** giờ trở về, cần lo lắng cho con."

      Cúp điện thoại, Dập Dập cười với Trác Nhất Phong, "Ông ngoại, mẹ đồng ý rồi."

      "Được được được, chúng ta về nhà,về nhà."

      Trác Văn Dương cùng cục cưng nhìn bóng dáng của ba người kia biến mất trong thang máy thầm cười lạnh.

      Giản Sách, điên rồi, bé đúng là xem thường .

      "Tên nhóc kia, đúng là lợi hại, như vậy cũng có thể lấy lòng ông cụ."

      "Cậu , nên coi thường cường địch Dập Dập này, ấy hết sức thông minh , cũng đứng đầu nhất, bày điểm yếu của mình cho người khác xem, làm cho người ta thấy bộ dạng nhu nhược nho nhã lịch , thực tế, ấy nuốt người ta hoàn toàn vào trong bụng, người phúc hắc dã man ngay cả xương cốt đều nhìn thấy !"

      "Xem ra, hai người chúng ta phải cẩn thận ứng phó rồi, cũng phải cẩn thận lời nó , thể lúc nào cũng làm cho nó và ông cụ cùng chỗ, ngộ nhỡ tuôn ra lời gì đó, hai người chúng ta nhất định phải chết."

      "Đúng vậy, chúng ta phải cẩn thận ứng phó."

      Hai người lớn nhìn đối phương cái, từng người duỗi ra cái tay vỗ tay cùng nhau, song phương đồng thời sửa sang lại quần áo của mình trăm miệng lời , "Tuyệt đối làm cho gian kế của tên nhóc kia thực được!"
      ---

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28.1. Tôi có lòng mà có sức với

      Edit: Tiểu Lăng Tình


      Hai người lớn liếc nhìn nhau, cùng duỗi tay ra vỗ vào nhau, hai bên cùng chỉnh lại quần áo của mình, đồng thanh , “ thể để cho thằng nhóc kia thực được mưu kế!”

      +++

      Bên bờ hồ thành phố A ---

      Nửa người của An Bảo Bối cứng ngắc, động đậy nổi. phải muốn thả lỏng mình chút, mà là Vinh Ninh người luôn ôm lấy , được lúc lâu, cả hai đều thêm gì, An Bảo Bối nhìn mắt , biết có phải ngủ hay là thế nào hay .

      Ánh trời chiều lặn về phía tây, hoàng hôn mờ ảo cũng sắp biến mất, ánh mắt người đường nhìn qua đây, thấy đôi trai kỳ quái này, lúc lâu cũng quen dần, kiểu hẹn hò khác lạ.

      Gió quét qua, nhiệt độ chiều tối cũng dần lạnh hơn, cũng may người có người nào đó nằm sấp, vẫn luôn ôm vào lòng, chắn bao gió lạnh.

      Aiz, muộn thế này rồi, nên về nhà, Trác Nhất Phong họ lo lắng, quan trọng nhất vẫn là cục cưng, nhưng người lại có người đàn ông nằm sấp, khiến biết nên làm gì cho phải, vốn có thể đẩy ra, rồi mặc kệ mà chạy , nhưng vừa nghĩ tới nét mặt đơn kia, lại đành lòng đẩy ra, cho nên để mặc mình ngồi như khúc gỗ. Khó trách dù là trước kia hay là bây giờ An Kỳ vẫn luôn mắng mình, bình thường có việc gì đúng là người tốt đến ngu ngốc, biết từ chối cầu của người khác như thế nào; tình nguyện để mình như đồ ngốc bị người ta bám lấy buông; vẫn luôn rèn luyện để mình có thể lạnh nhạt hơn, từ chối cầu của người khác, nhưng dường như có tác dụng gì. Bản tính cả đời người vậy rồi, dù qua bao năm cũng vẫn vậy, đổi được. Giống như bây giờ, ràng mới chỉ gặp người đàn ông cực giống Vinh Ninh này có hai lần, hơn nữa ta còn quấy rầy buổi xem mắt của ; lại còn đánh rơi trái dưa hấu của lần trước, lần này lại còn đụng trán với , giờ đầu vẫn còn đau đây…

      ràng… nhưng lại đẩy ra, ngay cả từ chối chút cũng .

      An Bảo Bối ngậm miệng, cứ như thế này rất khổ sở, người đàn ông này có thể buông ra ? Cùng lắm chuyện với là được, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc hai người cứ giữ tư thế này và im lặng chứ? An Bảo Bối lơ đãng liếc ra sau đầu Vinh Ninh, làm sao người đàn ông này… lại giống trẻ con như thế? Chẳng lẽ coi là mẹ sao? Tìm được hơi ấm của mẹ người ? Kính nhờ, dáng vẻ với tuổi tác của cũng đủ để làm cha cục cưng rồi.

      Trái ngược với An Bảo Bối khổ thốt nên lời, lúc Vinh Ninh ôm người , dù thân thể hay là tâm linh, muốn có bao nhiêu thỏa mãn có bấy nhiêu thỏa mãn. Tư thế như thế này, khổ sở chỉ có An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng mệt mỏi quá sức, cảm thắt lưng mình sắp gãy, nhưng có sao đâu, thích! Chỉ cần An Bảo Bối vẫn ở bên cạnh, dù thế nào cũng thích. Ai biết ngày mai xảy ra chuyện gì, ai biết lúc nào mới gặp lại An Bảo Bối được lần nữa?

      Huống chi, nếu biết thân phận của , biết là Vinh Ninh phản ứng của như thế nào? Cho nên phải nhân lúc này, có thể ở cùng chỗ với là niềm thỏa mãn lớn nhất của .

      Người của rất ấm áp, cũng vô cùng mềm mại, song lại gầy tưởng tượng nổi. Cảm giác này, ấm áp này quen thuộc đến nên lời, khiến cho đắm chìm và mê luyến sâu, An An, An An của , lúc nào em mới có thể hiểu chân tâm của đối với em đây? hối hận, mấy năm nay vẫn luôn rất biết điều, đùa giỡn tình cảm của người khác cách khốn kiếp như trước nữa. chỉ mình em thôi, hối hận rồi, đến khi nào em mới có thể tha thứ cho đây?

      Ngốc cũng được, dù sao cũng chẳng thông minh, bằng làm sao lại để cho rời khỏi , vừa từ biệt là tám năm?

      Thời gian này, nhất định rất mệt, rất đau khổ ? thân mình mang theo cục cưng, thoáng cái vài năm, phải nhận ít ánh mắt kỳ dị của người khác ?

      Tại sao lúc trước mình lại ngốc đến thế, dễ dàng buông tay như vậy? Để cho mình đau khổ như vậy? Nghĩ thế, Vinh Ninh hơi sụt sịt, mẹ của cục cưng à, em nghe được chân tâm của ? Đừng sợ hãi mất nữa, mất rất nhiều thứ, kể cả tám năm quạnh kia, dù thế nào, cũng thể dễ dàng để rời khỏi lần nữa.

      An Bảo Bối do dự nên với người đàn ông này như thế nào để ngoan ngoãn buông mình ra. Khi Vinh Ninh dùng sức ôm chặt hơn, biết ngủ, rốt cuộc cũng an tâm mở miệng, “A, có thể thả tôi ra được ? Giữ tư thế này lâu rất mệt, người tôi sắp tê lặng rồi.”

      Cúi đầu nhìn sau đầu người đàn ông này, giọng hơi nức nở , “Tôi rất mệt, giữ tư thế này cũng thể nhõm ? Cho nên thả tôi ra mà.”

      Dù trong lòng luyến tiếc, nhưng nghe An Bảo Bối vậy, Vinh Ninh vẫn đành buông người ra, ngồi thẳng dậy, nhìn tháp cao đối diện, thả lỏng gân cốt của mình.

      Ừm… Quả là giống như , rất đau.

      An Bảo Bối cảm thấy mình như được giải phóng, thở hơi dài, học Vinh Ninh thả lỏng gân cốt của mình. Thoải mái thoải mái hơn rồi, song người lại thiếu tồn tại của con bạch tuộc Vinh Ninh, khiến quen lắm. Quả nhiên, khi quen rồi lúc mất , chẳng riêng gì trong lòng, mà ngay cả thân thể đều thoải mái.

      biết mình nên muốn có tồn tại của Vinh Ninh, nhưng lại vẫn nhịn được. Chỉ cần nhận, cũng sợ mất – từ biệt tám năm, học được chiêu này. Dù có nhìn thấy Vinh Ninh , chỉ cần nhẫn tâm là có thể… Để mình nhận lấy…

      nghĩ cái gì? Vinh Ninh nhìn An Bảo Bối nhìn chăm chú vào tháp cao và suy nghĩ giống mình.

      Trong mắt có chút ưu sầu, lại vô cùng dứt khoát. Mở miệng, Vinh Ninh vẫn quyết định hỏi, có hỏi cũng , dù có , hẳn lời đó cũng chỉ càng thêm đả kích tự ái và niềm tin của ?


      “Ngủ rất ngon, cảm ơn .” Vinh Ninh liếc trộm cái, làm bộ vừa tỉnh ngủ, vặn eo bẻ cổ .

      “Vừa rồi ngủ sao?”

      “Ừ.” Vinh Ninh gật đầu. An Bảo Bối chống quai hàm, cúi đầu xuống, kết quả người đàn ông này coi là gối ôm hình người, ngủ rất thoải mái, nhưng lại mệt muốn chết! “A.” An Bảo Bối uể oải đáp lại câu, người tốt khó làm, nhưng mà… Muốn làm người xấu, vậy càng khó hơn, muốn học An Kỳ, thấy ai ngứa mắt liền trực tiếp dùng nắm đấm hầu hạ!

      “Coi như đền bù tổn thất, tôi mời ăn cơm được .” Vinh Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, , “Vừa vặn, đến giờ ăn cơm chiều rồi.”

      “A?” Coi là gối ôm hình người, máy móc biết , giờ người này còn muốn ăn cơm cùng ?

      “A, cần đâu, giờ cũng còn sớm nữa, tôi nên về nhà.” cũng muốn lãng phí thời gian với người đàn ông này nữa.

      “Vậy sao…” mặt Vinh Ninh lộ ra vài phần tiếc hận, ràng hai người hoàn toàn quen nhau, khổ sở hay khó qua liên quan gì tới ? Tại sao người đàn ông này lại phải lộ ra vẻ mặt như vậy ?

      Khiến lòng lại thêm chút cảm giác tội ác.

      “Khó có người nguyện ý nghe tôi ra cũng ghét tôi, đúng vậy, tất cả mọi người thế giới này đều ghét tôi.” Vinh Ninh cười khổ , “Được rồi, , cần để ý tới tôi nữa.”

      “Tôi…” An Bảo Bối ôm đầu, tại sao lại với những lời này? Khiến cảm thấy… cảm giác tội ác của mình lại nhiều hơn.

      “Aiz…” Vinh Ninh nhìn sang đối diện, thở dài thở ngắn, “ thấy hồ nước này có thể dìm chết người ?”

      “A ?” Làm sao người đàn ông này lại đột nhiên hỏi vấn đề đó ? An Bảo Bối nhìn hồ, , “Hẳn là có thể ? Trước kia tôi nghe có người chết đuối ở đây phải, nghe nơi đây cũng là nơi nổi tiếng với những vụ tự sát hay sao ấy…” Vừa ra được nửa, An Bảo Bối nhanh chóng che miệng lại, gì với vậy ? Người này đột nhiên hỏi hồ này có thể dìm chết người , phải là bày tỏ mình luẩn quẩn trong lòng, muốn tự sát ở đây sao ? còn biết tốt xấu giới thiệu cho .

      “A, quả nhiên có thể chết người.” Vinh Ninh cười, hai mắt nhìn qua đối diện, “ muốn cứ , thứ cho tôi giờ tiễn được.”

      “Cái đó…” Làm sao An Bảo Bối lại cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này ở trong trạng thái nhìn thấu hết thảy, phải muốn chết đấy chứ ?

      cần quan tâm đến tôi, để tôi tự sinh tự diệt , dù sao tôi nhìn thấu tất cả rồi, cũng có gì để người ta cảm thấy khổ sợ, thấy đúng ?” quay đầu lại, khóe miệng mang nụ cười ảm đạm, khiến An Bảo Bối lập tức hoảng sợ, quả nhiên mang vẻ mặt nhìn thấu tất cả.

      Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Nếu rời , có phải tự tử ? Vậy đến lúc đó nên làm gì ? ngăn cản người muốn tự tử, đến lúc đó, đừng lương tâm của áy náy, rất có thể bị cảnh sát thẩm vấn, hỏi tại sao lại ngăn người đàn ông này tự sát ? Đến lúc đó có phải tất cả các báo đều viết tên ?

      Sau đó cả đời phải sống trong ánh mắt ‘ là kẻ sát nhân !’ của người khác, trải qua những năm tháng đầy khó khăn ? Đến lúc đó có phải cục cưng và người nhà bị ảnh hưởng hay ? Cuộc sống sau này cũng trở nên ảm đạm chút ánh sáng ? Đến lúc đó, chỉ làm hại người đàn ông trước mặt này, mà nhiều người khác, có phải đều bị làm hại vì hành động khuyên can khi có người muốn tự sát hôm nay của ?

      Trong lòng An Bảo Bối nghĩ đến tất cả những gì có và có khả năng, dần dần bắt đầu phát điên, nhưng lại thể thét to lên, đành phải vò tóc. Mái tóc vốn cột cẩn thận lập tức rối tung hết cả lên.

      nhìn thấy vẻ mặt ngồ ngộ kia của An Bảo Bối, nhưng Vinh Ninh vẫn có thể tự hình dung ra. cố gắng để mình cười ra tiếng, người đứng hơi cong chút, nhìn ra xa, vẻ như lập tức nhảy xuống, cảm khái , “Hẹn gặp lại ! Tuổi trẻ của tôi, tình của tôi, cuộc sống của tôi !”

      Làm sao bây giờ ? Người đàn ông này bắt đầu những cảm nghĩ khi lâm chung rồi, nhưng vẻ mặt kia của , ràng là sắp nhảy vào trong hồ rồi, nếu ngăn cản, nhảy hồ mất.

      “Cái kia… đừng vội nghĩ quẩn, tuy về được tuổi trẻ, cũng đuổi được tình , nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục mà. phải bình tĩnh trước , nghĩ đến cha mẹ của mình, thân thể tóc da là cha mẹ cho ta, chưa gì với cha mẹ của mình nghĩ quẩn như vậy, nghĩ cha mẹ ra sao ? Họ nuôi lớn như vậy, có dễ ?”

      An Bảo Bối chỉ vào mình, “Tôi là người mẹ, người mẹ độc thân, tôi có con bảy tuổi. Là người mẹ, tôi hiểu cha mẹ sợ nhất cái gì, là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nếu nghĩ quẩn, lại giải thoát rồi, vậy cha mẹ ra sao đây ? Dù sao cũng nên nghĩ vậy chứ ?”

      An Bảo Bối vội vàng khuyên can, Vinh Ninh dần quay đầu lại, hai mắt trống rỗng nhìn , quả nhiên, đồ ngốc này cho rằng muốn tự sát.

      “Aiz…” Vinh Ninh thở dài, “ có việc gì đâu, chuyện này liên quan gì tới . Đúng rồi, vẫn nên về nhanh , tôi nghĩ cha mẹ rất lo lắng cho …”

      Về ? sắp nhảy hồ tự sát rồi ! về cái rắm ấy ! Nếu chết, phải làm sao ?!

      rời khỏi hồ trước rồi sau !”

      Vinh Ninh lắc đầu , “ cần, ngồi ở đây hóng gió, cảm giác rất tốt mà.”

      “Tốt cái đầu ấy !” An Bảo Bối thốt lên câu thô tục, xem khuyên bảo người đàn ông này là vô dụng, vậy đành phải xuống tay thôi !

      An Bảo Bối ngồi xổm xuống ôm chặt lấy eo Vinh Ninh, kéo mạnh ra sau, “Tôi cho biết, nếu muốn chết, đừng có chết trước mặt tôi ! Bởi đời này tôi thể nhìn người khác động tý làm muốn chết được, bình thường cũng chỉ có các mới ‘ khóc hai nháo ba thắt cổ’ mà thôi, là cái thá gì ? Tôi gặp nhiều chuyện như vậy còn chưa muốn chết, là cái thá gì chứ ? Đáng với cái danh đàn ông của sao ?!”

      này tức cũng uổng nha, Vinh Ninh kinh ngạc mà hưởng thụ cái ôm của An Bảo Bối, nhìn người gầy yếu như Lâm Đại Ngọc, ngờ sức còn so được với Lỗ Trí Thâm. Quả nhiên là bạn tốt nhất của An Kỳ, chỉ vậy là có thể nhìn ra, người bình thường làm sao có thể kéo như vậy ?

      An Bảo Bối thở hồng hộc, thể trọng của người đàn ông giống như mấy cái rương, thể di chuyển đơn giản như vậy. Nhưng may là người này bị kéo lại, hừ, muốn chết trước mặt , cũng xem An Bảo Bối là ai, vũ khí mạnh nhất của và An Kỳ phải là bản lĩnh của phái nữ, mà là lực lượng mạnh mẽ.

      “Tôi xem còn chết thế nào !” Vinh Ninh bị kéo đến nửa nằm mặt đất, An Bảo Bối đến trước mặt , hai chân vắt qua người , đắc ý dào dạt nhìn , “Bị dọa rồi hả ? Sức tôi rất lớn, tuy nhấc được lên, nhưng ít nhất cũng có thể kéo !”

      Vinh Ninh dở khóc dở cười nhìn , ánh mắt dần dần nhìn xuống, đến bên hông của , thân thể nửa nằm trực tiếp nằm hẳn xuống mặt đất, An Bảo Bối mặc váy quá ngắn, nhưng mà ở góc độ này cũng có thể nhìn thấy hết cảnh xuân bên trong.

      dùng tay chống cằm, huýt sáo cái. Người đàn ông vừa rồi mới mây đen đầy mặt, chuẩn bị tự sát nhìn đùi An Bảo Bối, giống như tên du côn đường cái vô cùng thèm ăn đòn, “Ừm, ra là màu hồng nhạt.”

      “A ? gì vậy ?” An Bảo Bối hiểu Vinh Ninh bỗng dưng màu hồng nhạt là vật gì.

      “Ừm, tôi chỉ liếc qua thôi, haha, cái màu đỏ ở là ô mai sao? Chậc chậc, thậm chí giống trăm phần trăm với ô mai ở trong mấy cuốn manga vườn trường nha.”

      Ô mai… hồng nhạt?

      Hai từ ghép cùng với nhau, rốt cuộc An Bảo Bối cũng biết Vinh Ninh gì, loáng cái đỏ bừng mặt, chỉ vào đầu Vinh Ninh lắp bắp, “… Đồ khốn kiếp! chỉ khốn kiếp, còn là tên háo sắc!”

      Nhiệt độ mặt An Bảo Bối dần dần tăng lên, nhanh chóng thu chân mình lại, đạp phát vào đùi Vinh Ninh.

      Cái đạp kia cũng dùng sức, dù có giày cao gót cũng vẫn đau dữ dội. Quan trọng nhất là, An Bảo Bối đạp vào đâu đạp, lại đáp đúng vào chỗ bị thương lúc gặp tai nạn xe cộ. Vinh NInh che chân của mình, đau đến toát mồ hôi lạnh khắp người, tuy chỗ đó hồi phục, nhưng có nghĩa là có thể để bị đạp tùy tiện.

      “A… đau quá! Đau chết mất!”

      hét thảm thiết, muốn đau bao nhiêu đau bấy nhiêu, An Bảo Bối vừa mới tức giận lại choáng váng, chỉ đạp Vinh Ninh cái, cũng đến mức khiến đau đến kêu trời trách đất chứ ?

      làm sao vậy ? Đừng dọa tôi chứ ! Tôi có dùng sức bao nhiêu đâu !” An Bảo Bối bối rối, quỳ gối bên cạnh , nắm tay của , “Tôi chỉ đạp thôi mà, hoàn toàn muốn đối xử với như vậy ?!”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28.2: Tôi có lòng mà có sức với

      Edit: Tiểu Lăng Tình


      An Bảo Bối trở nên bối rối, quỳ gối bên cạnh , nắm chặt cánh tay của , “Tôi thực chỉ nhàng đạp cái mà thôi, cũng hoàn toàn muốn làm như vậy với mà?!”

      Lần này thảm rồi đây, người đàn ông này nhảy hồ tự sát, ngược lại là bị đạp cước sau đó liền vẫn kêu gào khóc lóc, ta bởi vì bị đạp cước này mà biến thành tàn phế chứ? Nếu biến thành tàn phế làm sao bây giờ? Lúc đó chẳng lẽ phải nuôi ta, chăm sóc ta cả đời sao?

      Nghĩ đến chuyện mình nghĩ trong lòng có thể trở thành , An Bảo Bối khổ sở đến mức sắp khóc lớn, “Này, cũng đừng làm tôi sợ, tôi là người chịu được nỗi sợ đâu, nếu bị tôi đạp đến tàn phế tôi phải làm sao bây giờ đâu? Mặc dù tôi đứa , nhưng vẫn còn chưa kết hôn mà, tôi phải nuôi cả đời đấy chứ? Ô ô… đừng làm tôi sợ mà!” lúc, vậy mà An Bảo Bối khóc rồi, nhìn nước mắt của An Bảo Bối tí tách chảy xuống, lần này đổi thành Vinh Ninh choáng váng.

      Ừm… Tuy rằng chỗ bị đạp rất đau, nhưng cũng chưa tới mức siêu cấp đau gì cả, phân nửa đều là giả bộ, huống chi là tàn phế.

      “Việc đó đừng sợ, tôi sao!” thể nhìn An Bảo Bối khóc thêm, Vinh Ninh dứt khoát đùa nữa, đứng lên từ đất, còn cố ý nhảy vài cái trước mặt , “ nhìn tôi có sao đâu, tràn đầy sức sống như vậy, làm sao lại tới mức muốn chết muốn sống hay tình trạng tàn phế chứ? xem có đúng ?” Vinh Ninh che chỗ vừa rồi bị An Bảo Bối đạp đau, nơi đó quả rất đau, nhưng dù đau thế nào chăng nữa cũng kém hơn so với tiếc nuối của , có cách nào đối với nước mắt của An Bảo Bối.

      có việc gì?” Nước mắt thút thít chảy xuống, làm lem hết gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kia của , Vinh Ninh nhìn phấn mắt và mascara của lem nửa gương mặt, là vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ cũng phải lúc để cười , đành phải vội vàng an ủi, “ có việc gì, tôi thề đó, thấy phải tôi vẫn đầy sức sống ư?” Vinh Ninh cười khổ nhìn .

      có việc gì… có việc gì… A, có việc gì là tốt rồi.” An Bảo Bối ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt, Vinh Ninh cười cảm khái, gật đầu , “Đúng là có việc gì, vì vậy đừng khóc nữa.”

      “Làm tôi sợ muốn chết.” An Bảo Bối vội vàng vỗ ngực, “Nếu có chuyện gì, chẳng lẽ tôi phải chăm sóc cả đời sao?”

      có việc gì, cùng lắm tôi chăm sóc cả đời để đền bù tổn thất thôi.” Vinh Ninh mở miệng thào, vốn là như vậy, bằng , cũng cần làm đến tình trạng như vậy với An Bảo Bối.

      cái gì?” Dường như nghe được vài lời khác.

      “A, có gì.” Vinh Ninh chuyển ánh mắt sang nơi khác.

      “Nếu có gì, làm sao lại muốn dọa tôi?!” Nhớ tới việc người đàn ông này khiến cho mình kinh hãi, An Bảo Bối tức giận ghê gớm, lập tức vung đấm đến lồng ngực .

      “Khụ khụ…” Sức lực của đấm này cũng phải là , Vinh Ninh ho khan vài tiếng, vuốt ve chỗ bị An Bảo Bối đánh.

      “Lại tự sát rồi còn gãy chân nữa, bắt nạt tôi rất vui sao?!” An Bảo Bối tức giận, đúng vậy, chính là đồ đần, vì vậy lại lần nữa bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, “Tôi biết, chỉ thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải ? Được rồi, cùng lắm tôi chơi với nữa, muốn thế nào làm thế đó ! Muốn nhảy hồ nhảy ! xem tôi có mặc kệ !”

      An Bảo Bối tức giận rời , Vinh Ninh ngu ngơ đứng ở đó lúc lâu, xem ra rất giận, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của việc, vội vàng theo sau trấn an.

      phải tức giận rồi đấy chứ?”

      “Haha…” An Bảo Bối cười lạnh vài tiếng, ràng người đàn ông này biết rồi còn cố hỏi, thử hỏi bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy, còn có thể rộng lượng rằng: có gì đâu, tôi hề tức giận chút nào, ngược lại vô cùng vui vẻ đó… mới là lạ! cũng phải là kẻ ngốc! Chỉ là đại não hay phản ứng chậm nửa nhịp thôi!

      Nhìn giọng điệu mang vẻ cười lạnh này của , chắc chắn là tức giận, Vinh Ninh theo sát phía sau , nhưng An Bảo Bối cũng thèm nhìn cái, ai bảo tên khốn kiếp này dám đối đãi với như vậy? Coi lòng tốt của như kẻ ngu, đùa giỡn trong lòng bàn tay, cho dù chết, cũng nuốt trôi cục tức kia!

      “Tôi muốn nhảy hồ nữa, cho dù là tôi hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống, giống như , tôi cũng là người có cha mẹ, tôi lại có thể quan tâm tới cảm thụ của bọn họ sao? Nuôi tôi lớn như vậy, chết chết luôn? Chỉ dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết là làm sao có thể như vậy chứ? xem có đúng ?”

      An Bảo Bối dừng chút, lại tiếp tục về phía trước, người đàn ông này cũng đúng, ta cũng mình muốn nhảy hồ, là nghĩ nhiều mà thôi… Nhưng mà… Kẻ nhìn thấy quần lót của , còn ra cả màu sắc, dù sao đây cũng là tội của ? Chỉ cần điều này, tội của thể tha thứ!

      “Vậy là để ý tôi nhìn thấy…”

      …” Vinh Ninh còn chưa dứt lời, An Bảo Bối dừng bước trừng mắt nhìn cách hung ác, người đàn ông này muốn ăn đòn hay là cái gì? Tại sao có thể trước mặt nhiều người như vậy, nhiều người như vậy, nhiều người như vậy… chuyện về quần lót ?

      “Được được được, tôi điều đó nữa được chưa?” Ánh mắt rất to, chỉ chút đó cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố, trừng lên cái còn làm cho người ta cảm thấy kinh hãi hơn cả quỷ.

      “Tôi cũng phải cố ý nhìn thấy mà, là đứng ở người tôi, tôi còn nằm mặt đất đó, ánh mắt đương nhiên cũng phải nhìn lên chứ? Đó là thói quen, hơn nữa tôi còn là đàn ông, cho dù là lớn lên có shota thế nào, tôi cũng trưởng thành rất lâu rồi, quản được ánh mắt của mình, nhìn tới chỗ đó của cũng là tượng bình thượng phải sao? Nếu nhìn, đó mới bình thường đó! là người tốt, dù sao cũng nhẫn tâm thấy tôi bình thường ?”

      An Bảo Bối dừng bước lại, cảm thấy hơi nhức đầu, người đàn ông này vẫn rất lợi hại, chẳng lẽ cứ để cho ta lải nhải như vậy mà giải vây cho mình? Vậy những người phụ nữ mạnh mẽ kia làm như thế nào lúc bị người khác xâm phạm và giở trò bỉ ổi đây? Lại câu, a… Đó là bản năng của đàn ông, cũng là chuyện thể làm gì được, cũng thể thiến mất chứ? Cứ như vậy, vậy tính là cái gì đây? thế giới này cũng còn pháp luật nữa? Còn chút công bằng gì đáng hay ?

      Đó là lấy cớ, lấy cớ để giải vây cho mình mà thôi!

      Chuyện gì cũng đều thoái thác sang cái khác, chính mình lại thừa nhận sai lầm của mình, vậy xem là gì đây?

      An Bảo Bối vẫn cười lạnh vài tiếng như cũ, vốn nhịn xuống xúc động muốn đấm Vinh Ninh cú rồi!

      Người đàn ông này là, chuyện cũng đến nước này, ta còn quấn lấy buông, đến đâu cũng theo sau, đoán chừng cho dù vào nhà vệ sinh nữ, ta cũng có thể tiến vào cùng!

      Vốn có bao nhiêu hảo cảm với người đàn ông này, tại lại càng rớt xuống ngàn trượng, rơi xuống đáy cốc, thấy, quả thực loại người này chính là tồn tại vô sỉ nhất thế giới!

      An Bảo Bối quay đầu bước , Vinh Ninh tiếp tục theo sau thả, “Dù gì cũng phải nghe hết lời của tôi chứ? Đó là lỗi của tôi, tôi thừa tôi sai, tha thứ cho tôi lần có được ? Sau đó tôi tuyệt đối tái phạm nữa.”

      Còn có cả sau đó? cũng muốn gặp mặt người đàn ông này lần nữa đâu.

      Nghĩ tới đây, tốc độ của An Bảo Bối nhanh hơn, Vinh Ninh vẫn theo sau chịu rời , “Cho dù giận tôi cũng sao, nhưng mà bên kia là hồ đó.” Vinh Ninh mang lòng tốt nhắc nhở, cũng khiến cho An Bảo Bối tha thứ cho sai lầm mà phạm phải chút nào, thậm chí ngay cả dừng chân cũng muốn dừng.

      “Tôi nguyện ý! Bây giờ tôi cũng học người nào đó vào trong hồ để bị trúng gió sao? quản được tôi ư!?”

      Bỏ lại câu, tốc độ đường của An Bảo Bối lại càng nhanh hơn, Vinh Ninh biết rốt cuộc là nên cười hay nên khác, nhóc này là vô cùng quật cường mà.

      “Được, cho dù là muốn vào trong hồ để bị trúng gió, dù gì cũng nên mua đôi giày ? Giẫm chân trần lên đất bị thương đó.”

      “Giày của tôi mất rồi, vậy tôi xin hỏi: Rốt cuộc là ai làm hại đây?!” An Bảo Bối mạnh mẽ quay đầu lại, gần như là dùng sức mà rống lên, Vinh Ninh bị dọa, bỗng dưng lui về phía sau bước, cuộc tranh cãi ở đây khiến người qua đường nhìn chăm chú, An Bảo Bối cúi đầu che gương mặt than khóc, hôm nay mất mặt quá nhiều lần rồi, tên cặn bã này, làm sao mỗi lần nhìn thấy ta, đều xui xẻo như vậy chứ? biết rốt cuộc là kiếp trước đắc tội với ai mà lại gặp phải người đàn ông như vậy.

      Trong lòng thầm mắng vài câu, An Bảo Bối lại tiếp tục về phía trước, Vinh Ninh nhìn khắp nơi, phát có quầy hàng bán dép lê, “ chờ chút!” Hô câu với An Bảo Bối, Vinh Ninh chạy như bay tới chỗ bán giày kia.

      “Stop!” An Bảo Bối cười cách ngớ ngẩn, người đàn ông này là buồn cười, ta muốn ? Muốn chờ chờ? Dựa vào đâu mà phải nghe lời ta như vậy? ràng hai người chẳng hề có quan hệ gì với nhau.

      Vinh Ninh chạy, chân đau dữ dội, đây cũng coi như báo trước, ngày mai trời nhất định mưa to, vội vàng mua hai đôi dép lê, ngay cả tiền thừa cũng kịp lấy, lại vội vã tìm vị trí của An Bảo Bối, chạy đến chỗ , sớm biết này tuyệt đối nghe theo lời , ngoan ngoãn mà đứng ở đó nhúc nhích, thực tế quả là như vậy, có ở bên cạnh , lúc nào cũng thích nhanh như vậy sao?

      Vinh Ninh lắc đầu đuổi theo, nắm chặt cánh tay của , “Đừng .”

      Chỉ là đoạn đường, Vinh Ninh chạy đến kịp thở, trán, người đều toát ra mồ hôi, An Bảo Bối liếc cái, , “ muốn làm gì? Tôi cho biết, nếu lại quấn lấy tôi… đừng trách tôi hét lên sàm sỡ tôi ngay đường cái đó.”

      Vinh Ninh nhìn nở nụ cười, cái mặt mèo của nhóc này vẫn còn, cho dù ấy hét lên sàm sỡ gì gì đó, đoán chừng cũng có ai tin.

      cười cái gì?!” An Bảo Bối căm tức nhìn ta, càng ngày càng thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, như vậy cũng có thể cười, vậy sao làm diễn viên hài ?

      “Cho dù tức giận, có thể chờ tôi làm xong chuyện rồi lại tức giận tiếp được ?”

      “Cái gì?” An Bảo Bối hiểu, giây sau Vinh Ninh cúi người, nâng chân của lên.

      muốn làm gì?” có lần đầu, lần hai An Bảo Bối liền nghĩ xa hơn, người đàn ông này nâng chân của lên, chắc chắn có ý tốt gì, cũng muốn bị lừa lần nữa, An Bảo Bối giãy dụa, Vinh Ninh thấp giọng gầm câu, “Bảo đừng nhúc nhích kia mà! này, chẳng lẽ thể ngoan ngoan chút ư?!”

      Tiếng gầm này, hiển nhiên rất có tác dụng đối với An Bảo Bối, ngoan ngoãn đứng đó nhúc nhích, lúc đàn ông tức giận, vẫn có chút sức hút và lực uy hiếp.

      Sức hút?

      An Bảo Bối bị hai chữ “sức hút” kia khiến cho kinh hãi vô cùng, bị điên hay là choáng váng rồi? Làm sao có thể cảm thấy người đàn ông này có sức hút gì chứ?

      An Bảo Bối lắc đầu, chứng minh quả bị choáng váng rồi, bằng làm sao lại thấy Vinh Ninh đột nhiên biến ra đôi dép lê xỏ ngón, đeo vào chân ?

      “Việc đó… Tôi có thể tự làm.” cũng bị tàn phế, có tay có chân hẳn hoi, làm sao có thể để cho người đàn ông ngồi xổm xuống mang dép cho chứ?

      bảo là đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích nữa!” Vinh Ninh lại bùng nổ sau im lặng lần nữa, lúc này An Bảo Bối ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngoại trừ Vinh Ninh, cho tới bây giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ hạ mình mang giày cho thân người đàn ông nào cả.

      Vinh Ninh…

      Vừa nghĩ tới tên của người đàn ông kia, An Bảo Bối cảm giác tim của mình lại bắt đầu đau, làm sao có thể… làm sao có thể còn muốn người đàn ông kia?

      Cúi đầu, nhìn bóng dáng người đàn ông mang giày cho mình, có lẽ là xuất ảo giác, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng bây giờ cũng giống như trước kia, nhớ tới cuộc hẹn đầu tiên của hai người, lần đầu tiên giày cao gót, cẩn thận bị đau chân, Vinh Ninh bảo ngoan ngoãn đứng đó đừng nhúc nhích, tự mình chạy sang con đường mua dép lê, ngồi xổm xuống mang cho , khi đó lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, cảm thấy ngoại trừ An Kỳ ra, Vinh Ninh là người tốt với mình nhất, mình nhất thế giới này…

      Giấc mộng thời trẻ, dù sao cũng vẫn tốt đẹp và ngây ngô như vậy, sau đó lúc phát tất cả đều là do giả bộ, đau lòng thể tự kiềm chế được, ban nhiêu đêm, nhìn chiếc nhẫn mà đưa cho mình, nghĩ đến những ngày qua của hai người, lần lại lần đau khổ rơi lệ, kể cả Vinh Ninh làm tất cả cho .

      Có lẽ là cảm khái ngàn vạn, An Bảo Bối lập tức còn tinh thần nữa, ánh mắt cũng trở nên tan rã có điểm nhìn, chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt này, vẫn muốn Vinh Ninh kia, hai người bọn họ có gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, làm cho biết theo ai.

      Vinh Ninh à Vinh Ninh, vứt bỏ cũng coi như xong, vì sao vất vả mới có thể quên , trở lại thành phố A lần nữa, trời lại phái xuống người đàn ông có gương mặt giống như đúc xuất ở bên cạnh , làm cho lại vô ý nhớ tới mọi thứ về lần nữa đây?

      kẻ khốn kiếp, chẳng lẽ ngay cả trời cao cũng giúp sao? Giúp tiếp tục hành hạ ? Làm cho cuộc đời của được yên bình?

      “Được rồi.” Sau khi mang giày cho An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng xỏ đôi còn lại vào chân mình, đá cái , “Cho dù muốn , cũng phải giày vào chứ, cho dù sợ ánh mắt kỳ quái của những người kia, ít nhất cũng phải chăm sóc thân thể của mình, tôi có người bạn là bác sĩ, cậu ta có qua, phái nữ trời sinh thể hàn, thể chịu lạnh.” Vinh Ninh nhìn trời , “Xem ra trời cũng sắp đổ mưa, vẫn nên cẩn thận chút hơn, bệnh rất dễ dàng từ chân vào người.”

      “A.” An Bảo Bối ràng cũng hơi mất tinh thần, lại cũng muốn mắc nợ gì, “Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho .” Làm bộ muốn lấy ví ra, Vinh Ninh nhíu mày, lúc này cần phụ nữ phải trả tiền rồi? này là… làm cho còn lời nào để .

      Đưa tay ngăn lại cái tay thò vào túi tiền của , “Chỉ còn mấy đồng tiền, cũng muốn trả?”

      “Đương nhiên.” An Bảo Bối kiên định , “Tôi cũng muốn nợ người khác, nhất là phương diện tiền tài, đừng là mấy đồng tiền, cho dù là chỉ thiếu sợi lông tôi cũng vẫn muốn trả.”

      Trong mắt An Bảo Bối nhiều hơn chút dứt khoát, Vinh Ninh đành phải nhìn thở dài, “Tôi làm cho mất giày, tuy rằng tôi biết giá tiền, nhưng thoạt nhìn đôi giày kia cũng rất quý, nếu như muốn chuyện nợ nần gì đó, đó cũng là tôi mắc nợ , giống như loại dép lê xỏ ngón này, cho dù tôi mua rương cho cũng chưa trả đủ đâu, cho nên vẫn nên tỉnh lại .”

      Đôi giày cẩn thận bị mất kia rất quý sao? An Bảo Bối nghĩ tới tiền tài, lòng lại bắt đầu đau, biết sau khi về nhà rốt cuộc nên như thế nào với Trác Nhất Phong, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông này cũng đúng, ta trêu tức thôi, còn vứt giày của , đền cho đôi dép lê cũng đúng thôi.

      Bởi vì cái gọi là có mượn có trả, người vứt giày của ta, bồi thường đôi dép lê có sao đâu? Vừa nghĩ như thế, An Bảo Bối yên lặng thu túi tiền về, ta cần tốt hơn!

      Nghĩ lại vẫn còn tức giận với người đàn ông này, làm sao lại đại độ đến mức để cho ta bồi thường như vậy? là đủ buồn cười, liếc ta cái, tiếp tục về phía trước, Vinh Ninh thở dài hơi, này vẫn còn so đo chuyện vừa rồi, nhưng cũng thể ném ở đây mà quan tâm ngó ngàng gì, đành phải theo .

      đôi dép lê mà coi như là giày, tốc độ đường của An Bảo Bối vẫn nhanh chóng như cũ, còn bằng là nhanh hơn so với tốc độ vừa rồi. Vinh Ninh kéo đôi chân đau theo rời.

      “Rốt cuộc muốn quấn quýt tôi đến bào giờ? Niếp, tôi và rất quen thuộc sao?” An Bảo Bối kiên nhẫn hô câu, Vinh Ninh vuốt mũi cười , “Cho đến khi tức giận nữa thôi?”

      “Cảm ơn, tôi vốn là người hẹp hòi, chờ tôi tức giận nữa, đoán chừng là phải cả đời đấy, có thể đợi sao?”

      “Nếu muốn, tôi để ý mà chờ, cả đời cả đời.” Ba đời cũng nguyện ý.

      An Bảo Bối lập tức gì, thuộc tính của người đàn ông này là vô lại ? Gương mặt kia cũng tệ, làm sao lại cứ nghĩ như vậy mãi, nhất định phải theo đùa giỡn vô lại mới được sao? ràng hai người hề quen thuộc cơ mà? Cho dù đắc tội , nhưng đối với , cũng chỉ là người xa lạ, người xa là như , tức giận tức giận, cũng nối được quan hệ tám cây tre với ta!

      Áy náy?

      Người phải áy náy là mới đúng chứ? Nhàn rỗi có chuyện gì quản người đàn ông nửa chết nửa sống này, kết quả gặp phải xui xẻo như vậy, làm cho cũng sắp muốn làm chuyện tự sát.

      có thể chậm chút ?” Vinh Ninh theo sau , hổn hển , chân của vốn đau dữ dội, cũng biết rốt cuộc này có phải thi bộ hay , tốc độ đường muốn nhanh bao nhiêu nhanh bấy nhiêu, theo mà đau hết cả chân.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28.3: Tôi có lòng mà có sức với

      Edit: Tiểu Hồ Ly (E.H)

      Beta: Tiểu Lăng Tình


      Vinh Ninh theo sau , kịp thở, chân vốn đau dữ dội, biết rốt cuộc là này thi bộ với ai, tốc độ đường muốn nhanh bao nhiêu nhanh bấy nhiêu, theo mà đau cả trứng.

      "Tôi đường nhanh hay chậm liên quan gì tới ? Thưa ngài, chúng ta quen, sắc trời trễ thế này, ngài có thể về nhà tìm mẹ ngài được chưa?" Mặc kệ tìm ai, dù sao đừng tìm , phiền lòng vô cùng, nếu Vinh Ninh lại theo , khéo tức giận mà đánh người ngay tại chỗ!

      Nhìn đường vài bước liền mệt đến sống dở chết dở, chắc là vẫn có thể đánh được.

      " phải bây giờ tức giận sao? Tôi rồi, vẫn còn tức giận sao?"

      "Tôi chỉ là người xa lạ đối với mà thôi, tức giận hay quan trọng với lắm sao? đừng có theo tôi, người khác nhìn thấy lại hiểu lầm với tôi có quan hệ gì."

      "Hiểu lầm? Quan hệ? Hiểu lầm cái gì? Quan hệ gì?"

      Lần này An Bảo Bối đổi hướng trợn trắng mắt về phía mặt trời, bởi vì cái gì, người đàn ông này đều hoàn toàn hiểu! đúng, phải hiểu là hiểu mà còn cố hỏi.

      " người khác hiểu lầm hai người chúng ta như thế nào?"

      " biết!" Vinh Ninh lắc đầu, khuôn mặt muốn có bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội và ngu ngốc, hiểu, ràng là hiểu, làm sao mà lại luôn cho rằng hiểu hết?

      "..." An Bảo Bối tặc lưỡi, người đàn ông này... cùng thêm gì nữa, có nhiều hơn, chỉ lãng phí nước miếng của , mà còn lãng phí cả biểu tình của nữa!

      Vinh Ninh nở nụ cười, biết bây giờ bị người ta gọi là cái gì, gọi là mặt dày mày dạn, người khác lười quan tâm, cho dù mặt dày, cũng phải xem là ai, đối với ai.

      muốn theo An Bảo Bối, đừng là chân đau, cho dù tàn phế, cũng vẫn theo , đuổi kịp giây giây, tuyệt đối thể để rời khỏi tầm mắt của mình.

      An Bảo Bối bị Vinh Ninh nhìn chằm chằm sau lưng, khỏi muốn nổi điên, càng điên hơn là, người đàn ông này... còn bám người hơn cả thuốc cao bôi da chó, bây giờ cũng phải là thằng quỷ còn lạc đường, hề có biện pháp nào với .

      "Trác tiểu thư, chân của tôi đau vô cùng, lừa nên xin chậm chút được ?" Trong giọng của Vinh Ninh thêm phần cầu xin, An Bảo Bối chỉ cười nhạo vài tiếng, chân đau đau chân? lớn như thế mà lại dễ dàng tin người khác như vậy sao? nghe thấy có mưu đồ đen tối.

      "Trác tiểu thư, tôi gặp tai nạn giao thông, việc này tôi cho biết rồi đúng ?"

      Người phía trước vẫn về phía trước mà quay đầu lại, tai nạn giao thông sao? phải bây giờ vẫn khỏe mạnh theo sau sao?

      "Lúc xảy ra tai nạn giao thông, ô tô đè lên bắp đùi của tôi, xém chút nữa biến thành tàn phế, tuy rằng tại có việc gì, nhưng mà mỗi lần trời mưa nhiều, bắp đùi vẫn đau dữ dội, vừa rồi lại đạp tôi phát, mặc dù đến mức quá đau, nhưng mà cũng chạm vào vết thương của tôi, bây giờ chỗ xương bị va chạm vô cùng tê, tôi nhanh được, cho nên có thể chậm chút được ?"

      Lúc này Vinh Ninh vô cùng ràng, xen lẫn chút mùi vị giả dối nào, tuy rằng An Bảo Bối muốn nghe, nhưng lời của vẫn cứ lọt vào trong tai mình, đuổi được, tuy rằng muốn tin, nhưng vẫn nhịn được, chậm lại...

      hơi nghi ngờ quay đầu : "Lần này là ?"

      Vinh Ninh thành gật đầu : "Là ." vươn cánh tay, xoa xoa mồ hôi trán, hơi khó nhọc : "Lần này là đấy, nếu cho rằng cơ thể tôi yếu như vậy sao? tới lui chuyến, lại nhanh thêm vài bước, đổ mồ hôi như mưa?"

      An Bảo Bối lắc đầu, người, còn là người đàn ông bình thường, dù yếu ớt đến thế nào cũng yếu ớt đến độ như người đàn ông trước mặt này: "Cho nên tôi , nên theo tôi, cứ phải theo tôi làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ của , An Bảo Bối cũng biết nên gì cho tốt, cũng đủ đáng thương, dứt khoát chọc vào miệng vết thương của nữa, tới chỗ , giữ chặt cánh tay của dìu : "Làm sao vậy? Muốn bệnh viện ?"

      " cần." đau , nhưng mà được người đỡ, hơn nữa là này đỡ, vui mừng.

      " như vậy còn bệnh viện?" Rốt cuộc người này có coi thân thể của mình là thân thể đây.

      "Đây là thói quen, cho dù bệnh viện, cũng chỉ tiêm mũi giảm đau mà thôi, lúc đau vẫn đau, bằng cố chịu lúc, đúng rồi..." Vinh Ninh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác: "Ngày mai có mưa to, nếu như ra ngoài, nhớ mang theo cây dù."

      Người đàn ông này là... An Bảo Bối bỗng nhiên nghẹn ngào, phải tức giận, phải khổ sở, mà là cảm động, người này bị đau chân nghiêm trọng như vậy, mà bây giờ vẫn có thể nhàng bâng quơ giải thích trước mặt như thế, là đồ ngốc hay là ngớ ngẩn đây?

      " làm sao vậy?" Vinh Ninh kinh ngạc hỏi.

      "Câm miệng." An Bảo Bối hạ giọng , Vinh Ninh cảm thấy hai mắt của sâu xa, sâu xa đến mức làm cho người ta nhìn thấu: "Làm sao vậy?"

      "Tôi , câm miệng cho tôi được ?" Vinh Ninh yên lặng trong chốc lát rồi : "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

      "Đau bao lâu rồi?"

      "Cái gì đau bao lâu rồi?"

      "Tôi chân của ."

      "A, cái này hả..." Vinh Ninh nhìn chân của mình : " được tám năm rồi, từ ngày xảy ra tai nạn giao thông, lúc đầu cũng chưa quen lắm, nhưng mà qua vài lần cũng ổn rồi, vì sao muốn hỏi vấn đề này?"

      "..." An Bảo Bối bỗng nhiên biết nên trả lời câu hỏi Vinh Ninh như thế nào, vì sao... cũng biết vì sao.

      "Con người đó, cả đời này, chỉ sống vì chính mình." Có lẽ là bỗng nhiên muốn mượn cớ, có lẽ chỉ vì rất muốn ra ý nghĩ trong lòng mình: "Có khi vì cha mẹ, có khi vì đứa , có khi vì bạn bè, cho nên mới phải kiên cường sống, thể bởi vì chút việc làm cho mình sống tốt, bằng những người lo lắng cho tổn thương."

      "An... An tâm , Trác tiểu thư, tôi phải loại người lấy tính mạng của mình để đùa với người khác, có lẽ trước kia có, nhưng từ lúc tôi biết tôi có con , tôi nhất định phải kiên cường sống sót." Suýt chút nữa, thấy vẻ mặt này của liền trực tiếp kêu tên lên, bầu khí kỳ quái này, làm cho tâm tình của hai người đều đột nhiên ngã xuống đáy cốc, dường như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.

      "Con ?" An Bảo Bối sửng sốt, người đàn ông này có đứa từ khi nào vậy?

      "Đúng vậy đó, vốn cũng muốn chết, nhưng mà từ khi có con trở , tôi liền càng muốn sống, hơn nữa còn phải sống vui vẻ, Trác tiểu thư cũng là như vậy phải ? Có thể vứt bỏ đoạn tình cảm, nhưng cách nào vứt bỏ con của mình."

      "Ừ..." An Bảo Bối rầu rĩ đáp tiếng, biết hai người chuyện, bắt đầu đến chuyện đứa này từ khi nào.

      Xem ra chuyện cục cưng tìm đến , đối phương hẳn là biết, chỉ xem phản ứng của là có thể nhìn ra, Vinh Ninh lẳng lặng suy nghĩ, tuy rằng xin lỗi cục cưng, rất có thể cục cưng bị mẹ bé mắng cẩu huyết lâm đầu (1), nhưng mà... Con à, đều chỉ là vì có thể để cho nhà ba người sớm chút đoàn tụ, cho nên bé nhất định có thể tha thứ cho nhỉ? Vinh Ninh ha ha cười, An Bảo Bối quái dị nhìn , phải bởi vì chân đau dữ dội, đau đến ngốc đấy chứ?

      (1) Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính đầu nhân, làm cho pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như nhân bị nhiễm phải cẩu huyết đầu, có cách gì chống đỡ, bất lực làm gì được.

      " nghĩ tới cũng có con ."

      "Ừ, bảy tuổi."

      "Ôi chao?" khỏi quá trùng hợp ? Trong mắt An Bảo Bối, tràn đầy hương vị kinh ngạc, Vinh Ninh lại ha ha cười, nghe được : " khéo đó! Con của tôi cũng là bé , năm nay cũng bảy tuổi đấy!"

      "Đúng vậy đó, trùng hợp." Khéo... Khéo nhất vẫn là chính là Vinh Ninh, là người đàn ông vừa hận vừa oán suốt tám năm đó, mọi người thế giới làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

      cho An Bảo Bối biết thân phận đích thực của mình, còn dùng tên hai của Niếp Minh lừa gạt An Bảo Bối đều là , nhưng mà nhiều loại dấu hiệu lặp lại như vậy xảy ra trước mặt An Bảo Bối, còn nghĩ đến rốt cuộc là ai, chỉ là điểm này liền đủ làm cho vô cùng buồn bực.

      Con người đó, là sinh vật kỳ quái.

      " làm sao vậy?"

      " có việc gì, chẳng qua là suy nghĩ thế giới này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy." Vinh Ninh cười gượng , dựa vào lan can của hồ nước, nhìn ra màn ảnh khổng lồ đối diện.

      "Tôi cho là chỉ có mình, nghĩ rằng lại còn có con ." An Bảo Bối học Vinh Ninh dựa lan can, nhìn màn ảnh lớn: "Suy nghĩ cho con mình, vẫn nên sớm chữa trị cho chân của mình , nghe vừa rồi như vậy, hẳn gọi là bệnh phong thấp, bệnh đó à, dễ chữa mà cũng khó chữa, vì để cho con của mình thêm phiền toái sau này, bản thân nhất định phải cố gắng khỏe mạnh mới được."

      "Ừ..." Vinh Ninh trả lời rầu rĩ: "Vài năm này sao rồi?" muốn biết cuộc sống , có ăn uống ngon, ngủ nghỉ tốt hay .

      " là..." An Bảo Bối nở nụ cười, làm sao bỗng nhiên hai người lại chuyện như thể bạn già vài năm thấy đây? Lúc hai người và An Kỳ gặp lại sau bao nhiêu năm như vậy, còn chưa buồn nôn như cùng người đàn ông này đâu: "Tự dưng hỏi cái này làm gì."

      "Tôi muốn biết..." Nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi ngờ của An Bảo Bối, Vinh Ninh lập tức thay đổi đề tài: " xem, những gì hai người chúng ta trải qua sao mà trùng hợp, có câu cùng là người lưu lạc chân trời, gặp nhau hẳn phải từng quen biết, nếu hai người chúng ta có duyên như vậy, tôi cũng chỉ là muốn hỏi mà thôi, đương nhiên nếu muốn trả lời cũng sao, cái đó thuộc về cá nhân."

      " ra cũng chẳng có gì, lúc mang thai, vì để cho đứa có thể sinh ra khỏe mạnh, tôi vẫn luôn học tiếng Pháp, hoặc là ngẫu nhiên tản bộ, mấy tháng mang thai, tôi giống như kẻ rỗi việc vậy, dựa vào người nhà nuôi, cho nên sinh đứa , ở cữ xong liền ra ngoài làm việc, buổi tối lại đến tham gia lớp học ban đêm kia, tám năm này cứ trôi qua như vậy, vừa làm, vừa đến trường, lại vừa chăm sóc con, thể là vất vả, nhưng mà ít nhất ngày ngày đều rất tốt đẹp."

      Vinh Ninh biết vẻ mặt của mình như thế nào khi nghe An Bảo Bối như vậy, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, nghe tiếp, cuộc sống kia gọi là muôn màu muôn vẻ, ra trong lòng vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi đúng ? Người mệt, lòng càng mệt.

      "Lúc tình cờ nhớ tới cha ruột của đứa sao?"

      Từ chối cho ý kiến, An Bảo Bối gật gật đầu: "Tôi phải loại người trời sinh hận người khác, cho nên thể hận được, dù sao qua thời gian lâu như vậy, hận thế nào? thế nào? Nên sống ra sao phải sống thế đó, thế giới này thiếu ai cũng thể thay đổi, đúng ?"

      "Đúng vậy, thiếu ai cũng thể thay đổi..." Vinh Ninh dường như hơi cảm khái : "Có vẻ hôm nay xem mắt phải."

      "Ừ, đáng tiếc, vừa nghe thấy tôi có đứa , đều chạy, vất vả thấy người tôi từng biết, lại để ý đứa , hoàn toàn nguyện ý lấy tôi, kết quả ta cũng là..." Ba chữ kia, An Bảo Bối nên lời, nhưng mà cũng may là người đàn ông nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ chuyện này, rốt cuộc là do nhân tố nào phá vỡ, vừa rồi còn mang vẻ nghĩ thông, giờ An Bảo Bối lại ai oán nhìn : "Hình như là phá cuộc xem mắt của tôi đúng ?"

      "Chính là tôi." Tội gì phải giấu giếm việc này trước mặt .

      "..." Lỗi của người đàn ông này lại tăng thêm tầng, vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ chút nào? phương diện nào đó, cũng được coi là lợi hại, cũng xem như là cực phẩm.

      "Nếu muốn kết hôn phải tìm người mình muốn , hơn nữa tuy rằng cảm thấy người đàn ông kia để bụng có con, nhưng mà dám bảo đảm rằng sau khi kết hôn, ta đối xử với đứa như con ruột của mình sao? Hơn nữa việc tìm cha dượng cho đứa , qua với bé sao? Con bé cũng đồng ý sao?"

      "Tôi..." Vốn muốn trách tội người đàn ông này, nhưng mà lời lại làm cho thể phản bác, hoàn toàn chưa cho cục cưng chuyện mình muốn xem mắt, thậm chí còn có thể coi như lén lút tiến hành...

      "Các người là người lớn, luôn làm việc theo suy nghĩ của mình, chưa từng cân nhắc tới cảm nhận của đứa , thương chúng, nghĩ tốt cho chúng, chi phối cuộc sống của đứa , cho rằng cứ đối xử tốt là được, nhưng mà có hỏi qua con của chưa, rằng bé có muốn làm, bù đắp cho bé hay ?"

      "Tôi..." An Bảo Bối vẫn có sức phản bác, cân nhắc đến ý kiến của cục cưng, bất kể là cho bé tham gia thi đấu gì đó, hay là tìm người bố dượng cho bé...

      Những việc này đều chỉ có mỗi là bên tình nguyện làm, nhưng chưa từng hỏi ý kiến của cục cưng chút, ... ... xứng đáng là người mẹ.

      "Nhưng mà tôi cũng chỉ muốn cho cục cưng nhà tôi tình thương của cha, bạn của tôi , thời thơ ấu đứa trẻ phải có đầy đủ cha mẹ mới tốt." An Bảo Bối tìm cớ cho mình.

      "Vừa mới lắp ráp dù sao cũng tốt hơn là tạm thời chắp vá." Sắc mặt Vinh Ninh trấn định phá bỏ cái cớ của .

      " cần! Cục cưng mới cần cha đẻ của bé!"

      "Vậy hỏi suy nghĩ của cục cưng sao? Bé muốn cha đẻ của mình? Tình nguyện tìm người đàn ông xa lạ đến thay thế?"

      "Vậy cũng phải cục cưng, làm sao biết bé muốn?"

      "Đó là kiếm cớ, hẳn phải hỏi suy nghĩ của con , mà phải ở chỗ này đoán, áp đặt suy nghĩ của mình lên người cục cưng."

      "Tôi là mẹ của đứa , bé cũng biết đời này tôi thể hòa hảo với cha đẻ của bé được!"

      "Như vậy cũng chỉ có thể , bé là vì , cho nên mới ngầm nhịn gặp cha ruột, là bóp chết cơ hội quen biết của bé và cha ruột, cũng là bóp chết trách nhiệm mà người cha phải làm của cha cục cưng!"

      "Tôi..." An Bảo Bối bắt đầu cắn lưỡi, người đàn ông này như thế làm cho thể phản bác.

      "Được rồi." Vinh Ninh vuốt vuốt tóc, lại để cho gió thổi qua: "Tội gì chúng ta phải ầm ĩ ở đây, dù cãi nhau ở đây cũng vô ích, con của , hẳn phải hiểu hơn ai hết, lúc đứa bé còn , nên để cho bé tự do bay lượn, làm chuyện mình muốn làm, điều mà là cha mẹ phải làm nhất phải là bóp chết suy nghĩ của bé, bắt bé con đường mình muốn; mà phải là để cho bé tự do, hơn nữa phải hạn chế, để cho bé biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm, đây mới là chuyện cha mẹ phải làm nhất. Giống như cục cưng, ràng rất muốn gặp cha ruột của mình, rất muốn thân thiết với cha ruột, lại ngăn cản bé, cho bé , đây cũng giống như bóp chết tương lai của bé, bởi vì áp đặt suy nghĩ của lên người bé, để cho bé thể bay lượn, thể làm việc mình thích làm, tôi có người bạn, người phụ nữ trưởng thành, ấy có hai đứa , lại can thiệp vào cuộc sống của chúng, chỉ vừa thả rông, lại vừa dạy dỗ quản lý chúng, hai đứa đó vẫn xuất sắc như thường, cũng có vấn đề tư tưởng gì, mà sao? Trong lúc oán trách con của mình, có từng nghĩ tới, mình làm sai cái gì chưa?"

      "Tôi..." An Bảo Bối cắn đôi môi, rất đúng, tất cả đều đúng, nhưng mà... sợ, sợ sau khi cục cưng tìm được cha ruột của mình ... rời khỏi .

      "Dù sao tôi để con của tôi, gọi những người phụ nữ khác là mẹ, cho dù người phụ nữ đó ở đâu, nhất định tôi phải tìm được ấy, sau đó nắm lấy tay của ấy, cả đời buông ra! Tôi hiểu vì sao hai người ràng đều đối phương, lại bởi vì hiểu lầm, ở bên nhau nữa? Cho dù thể bên nhau, nhưng ít nhất hai người cũng có đứa , cho nên dù là làm cha hay là làm mẹ, đều có quyền ngăn cản đứa nhận cha mẹ ruột của mình!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28.4: Tôi đối với có lòng nhưng có sức

      Edit: hồ ly ăn gà

      Beta: Tiểu Hồ Ly (E.H)


      "Tôi thể hiểu được vì cái gì ràng hai người đều đối phương, lại bởi vì hiểu lầm, thể ở bên nhau? Mà cho dù ở cạnh nhau, ít nhất hai người còn có đứa con, vì thế mặc kệ là người làm cha hay là người làm mẹ, đều có quyền ngăn cản đứa biết đến cha mẹ của mình."

      xong câu cuối cùng,Vinh Ninh cảm thấy có chút tức giận, híp mắt, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn .

      An Bảo Bối bị Vinh Ninh thao thao bất tuyệt mà sợ hãi, ngờ người đàn ông này thậm chí lại có suy nghĩ trưởng thành, tiếng của bản thân ở trước mặt của là những ở thế yếu: " làm sao hiểu? Làm sao có thể hiểu?" cúi đầu tâm trạng tốt khóc nức nở, Vinh Ninh rất muốn nắm chặt bả vai của mà hét lên, cuối cùng vẫn là kiềm chế lại.

      Vinh Ninh nhắm hai mắt lại thở ra hơi dài, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt ôn nhu hóa thành dòng sông xuân: " rốt cuộc sợ cái gì? Lại có cái gì mà phải sợ? quá nhát gan, rất dễ dàng lo lắng những thứ kia có hay quan trọng, thực tế, chỉ cần mở rộng cửa trái tim, phát , những thứ lo sợ, yếu đuối đều là dư thừa, hoàn toàn lãng phí thời gian, tôi cho nhiều thời gian để suy nghĩ cặn kẽ, đến cùng phải nên làm như thế nào, tiếp tục trốn tránh, tránh những suy nghĩ bên trong của mình hay nghiêm túc đối mặt, chống lại số phận."

      "Tôi..."An Bảo Bối giương đôi mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt đó của Vinh Ninh, gương mặt cỡ nào quen thuộc, cỡ nào...Làm người ta nhàng hoài niệm dịu dàng, thiếu chút nữa cho rằng chính là Vinh Ninh.

      "Tin tưởng tôi." Cái gì cũng muốn quản, lúc này đây nghĩ muốn buông ra, người sống có bao nhiêu lần tám năm để cho hai người hoang phí?

      biết sợ, sợ mất , sợ rằng lần nữa chịu đựng nỗi đau thấu tim.

      Chưa từng có được sợ mất .

      Đây là lý luận và suy nghĩ nội tâm của , như vậy liền phá vỡ bất an, lo lắng của , cả hai còn là loại trẻ con như trước kia, thể vì tương lai chắc chắn mà hoang mang, thể nào lại nghi ngờ trái tim mình lần nữa, bây giờ, liền trở nên bình tĩnh cùng kiên định, mặc kệ trước mặt là con đường ra sao, vẫn còn nhiều cám dỗ, kia đều có vấn đề gì, lúc này khiến cho càng thêm kiên cường nắm tay tiến về phía trước, buông tay, quay đầu lại, vĩnh viễn bao giờ có trạm xe để hai người ngừng lại.

      mệt mỏi, như vậy để cho tiếp tục đến, nổi, ôm , ôm nổi liền cõng .
      An Bảo Bối lại lần nữa bị Vinh Ninh thình lình ôm chằm mà sợ hãi, biết rốt cuộc người đàn ông này bị làm sao. Bởi vì chuyện của đứa , hai người trong lúc đó có đồng cảm, cho nên đối với hung dữ, đối với dạy bảo chẳng hạn, đều thừa nhận, nhưng tại sao ngay cả suy nghĩ bên trong của mình lại biết ràng tất cả?

      ôm đến thở ra hơi, giống như muốn đem cả người khảm sâu vào cơ thể mình, muốn tách rời.

      "Tiên sinh...Niếp tiên sinh..." ôm tôi mạnh quá rồi, rất đau đó.
      " có thể câm miệng lại ?" An Bảo Bối còn chưa xong mấy chữ cuối, lại lần nữa bị dùng lời chặn lại, vâng...người này như thế nào lại như vậy? hồi đối với dịu dàng, trong chốc lát lại đối với hung dữ như vậy, ôm ấp đều khiến cho thể thở ra hơi.

      "Kỳ tôi..." Vinh Ninh nhàn nhạt mở miệng, An Bảo Bối nghiêng đầu hy vọng có thể hít thở chút, thế nhưng, lại nghe thấy ra:"Kỳ tôi, tôi chính là Vinh Ninh."

      biết ngay lúc Vinh Ninh thân phận chân của mình cho An Bảo Bối, An Bảo Bối rốt cuộc phản ứng thành cái dạng gì, nhưng mà sai biệt lắm là bị thân phận của dọa chết khiếp, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần lắp bắp : "Vinh... Vinh... Vinh..."

      "Vinh Ninh." Vinh Ninh thân thiết ra chữ cuối cùng trong miệng An Bảo Bối ra, An Bảo Bối cuối cùng như tỉnh lại từ trong mộng.

      có nghe lầm chớ? Làm sao từ miệng người đàn ông này nghe được cái tên Vinh Ninh?

      "Buông tôi ra!" Đầu tiên nghĩ đến chính là để cho người đàn ông này buông ra bản thân mình ra, tiếp theo đương nhiên là chạy trốn! còn chưa có chuẩn bị xong tâm lý để gặp được Vinh Ninh, ngoại trừ chạy , biết đến cùng cần phải phản ứng như thế nào khi ở trước mặt của .

      "Đừng tưởng rằng dễ bị lừa, biết , nếu trường hợp buông tay, em chạy." Người con này nhiều lần lắm mưu mô, ngu ngốc mà bị lừa lần nữa.

      Thoáng cái bị người ta vạch trần suy nghĩ trong lòng, An Bảo Bối có chút xúc động muốn giết chết người đàn ông này!

      "Buông tôi ra!" Lần này sử dụng hết sức lực hét lên.

      " đấy..." Vinh Ninh lắc lư cơ thể, thế nhưng ở trước mặt sử dụng thủ đoạn làm nũng.

      " muốn ăn đòn ư? Khốn kiếp! Còn mau thả tôi ra! Lần trước, hơn nữa lần này, lại đùa giỡn tôi xoay quanh!" An Bảo Bối càng nghĩ càng tức giận, lần trước cũng coi như xong, như vậy lần này tính cái gì? còn tưởng rằng là người tốt, lại cùng bản thân mình giống nhau, là người đàn ông bị tình cảm tổn thương, còn tưởng rằng tìm được người cùng lý tưởng, cho nên thái độ đối với , tốt giống như bạn bè bình thường vậy, thế nhưng nghĩ tới, khoác áo Niếp Vân bên ngoài, lừa gạt ? Trêu cợt !

      Mà chính mình cũng đầy ngu ngốc , như thế nào lại có thể dễ dàng tin tưởng người này, cái gì chính là cái đó, Niếp Vân, Niếp Vân cái rắm! thế giới như thế nào có thể có tướng mạo tương tự như vậy, nhìn ra nửa điểm tỳ vết nào, giống nhau như đúc từ người?
      đúng là kẻ ngốc, là... Trước kia bị người đàn ông này lừa gạt cũng coi như xong, nghĩ tới lần này vất vả lấy được dũng khí trở lại, nghĩ tới lần thứ hai liền bị người đàn ông này lừa, còn lừa gạt thảm như vậy, quấy rầy hẹn hò xem mắt... Còn chiếm tiện nghi của .

      " thả!" Mặc kệ An Bảo Bối hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời của chính là hai chữ, buông tay, liền tính muốn cùng mình chuyện, như vậy cũng chính ở trong ngực của xong là tốt rồi, tuyệt đối cho cơ hội chạy trốn, muốn ôm , ôm đến chết mới dừng lại.
      "Tôi hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc có buông hay là ?"

      " buông!" Ngữ khí của vẫn chắc chắn như cũ.

      "Được. buông đúng ?" An Bảo Bối cười lạnh vài tiếng, như vậy Vinh Ninh à, cũng đừng trách khách sáo với .

      Cơ thể động được, An Bảo Bối chỉ đành sử dụng ngón tay, ở phía sau lưng của , mạnh mẽ véo phát: "Buông hay ?"

      Giống như là ngay cả thịt sắp bị An Bảo Bối vặn rớt, Vinh Ninh hít hơi khí lạnh, sau lưng chổ bị nàng véo khiến đau gần chết, nhưng vất vả lắm mới khiến cho ở bên cạnh của mình, dễ dàng mà thả ra, để cho từ bên cạnh chạy trốn: "Cho dù bị em bóp chết, cũng buông tay! Có bản lãnh, em liền bóp chết !"

      Vinh Ninh như thế, biết còn tưởng rằng chiến trường đánh trận chiến lớn, kia bộ dáng quyết liệt, An Bảo Bối hận cắn răng nghiến lợi nghĩ muốn giết người.

      Dùng vũ lực giải quyết cũng có làm cho Vinh Ninh ngoan ngoãn khuất phục, ngược lại càng nhéo , vì nhịn xuống đau đớn của mình, sức lực ôm lại tăng thêm vài phần, mới vừa rồi là thở ra hơi, bây giờ An Bảo Bối hoàn toàn muốn nhìn thấy cầu Nại Hà, càng khỏi phải còn dùng sức lực để nhéo phía sau lưng của .

      "Buông...Buông tay..."

      " buông!"

      "Mặc kệ...Mặc kệ buông hay là ...ít nhất chút...Tôi...Tôi sắp hít thở được rồi."

      Người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu sức lực? biết hay là , như vậy cũng cho người ta chết , liền như vậy thể gặp được, nghĩ muốn tự tay giết chết sao?

      Vinh Ninh dừng chút, phát như vậy quả thực có thể làm cho An Bảo Bối hít thở thông, cuối cùng vẫn là lựa chọn buông lỏng lực đạo: "Như vậy có thể chứ?"

      An Bảo Bối vẫn còn ở trong trạng thái thở ra hơi, "Lại...lại thêm chút nữa."

      "Như thế này?"

      "Vẫn còn chặt."

      "Được rồi." Vinh Ninh tiếp tục giảm bớt lực đạo.

      "Như vậy được rồi chứ?"

      "Tôi nghĩ muốn..." An Bảo Bối ngừng thanh , hướng tới phía dưới Vinh Ninh đạp phát, ngu ngốc, thả lỏng lực đạo, muốn làm, đương nhiên chính là muốn đạp cước, nhanh nhanh chạy trốn, hơn nữa muốn chạy xa.

      "Em..." Vinh Ninh kẹp lấy chân, đau đớn mồ hôi lạnh tuôn ra, kia thoạt nhìn đơn thuần vô cùng, ra tay thế nhưng lại nặng như vậy, cú đạp kia tốt, thế nhưng đạp chỗ đó của , chẳng lẽ biết chỗ đó đối với đàn ông mà đến cùng có bao nhiêu quan trọng đến sao? Rất có thể đoạn tử tuyệt tôn, đạp tàn phế đối với có lợi ích gì? Về sau còn phải do sử dụng.

      "Em...đợi đó cho ..." Tuy nhiên, giọng của Vinh Ninh đều thay đổi, nhịn xuống đau đớn, hướng chỗ chạy , này, đừng nghĩ muốn từ bên cạnh chạy trốn.

      "Em này, tốt nhất cầu nguyện đừng để cho bắt được em!"

      An Bảo Bối chạy thở hồng hộc, chân mang dép, đến bản thân mình còn khó chạy, Vinh Ninh nhịn đau, chân mang dép, thế nhưng còn có thể chạy nhanh như vậy, lập tức liền muốn đuổi kịp , tên khốn kia, phải là bị bệnh phong thấp gì sao? Chẳng lẽ điểm này cũng là lừa gạt ? muốn cùng cả đời đội trời chung! Tên khốn đó!

      An Bảo Bối cởi dép ra, đối với , cái kia quả thực chính là làm chậm trễ khiến chạy trốn gặp trở ngại, tay mang theo đôi dép lê hướng phía trước chạy .

      "Đứng lại cho !" Vinh Ninh vẫn như cũ ở phía sau của nàng gọi, này này, đừng chạy nhanh như vậy nếu tốt rồi? tốt xấu gì cũng là bệnh nhân đó, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ rất dễ dàng dẫn chết người, chính là tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ, cũng rất có thể bị tàn phế, dầu gì hai người cũng quen biết thời gian, nên quá đáng muốn làm cho chết như vậy có được hay ?

      Kêu ngừng liền ngừng? Dựa vào cái gì phải nghe lời của ? Nhớ tới Vinh Ninh đối xử với đủ loại, lừa gạt , đùa bỡn , phỏng đoán lúc lừa gạt , còn ở trong lòng cười nhạo ? Cười nhạo chính là đứa ngốc, bị tên bạn trai trước kia này đùa bỡn trong lòng bàn tay trong lúc đó... Nghĩ đến đây, nghĩ đến đây...

      Đáng đời! Người đàn ông này làm bị tổn thương, đâu chỉ hôm nay trả lại như vậy là đủ đâu? An Bảo Bối hướng tới bóng lưng truy đuổi phía sau, cười lạnh vài tiếng, tiếp tục chạy về phía trước, lúc này đây, cũng lại trúng kế của , mà coi như người kia mệt chết, đau chết sao, đều sao cả, tuyệt đối xen vào sống chết của nữa.

      An Bảo Bối kín đáo hướng phía trước chạy băng băng, có lẽ là vì nguyền rủa người khác cho nên chính bản thân mình mới bị gặp báo ứng, An Bảo Bối vừa mới cười nhạo Vinh Ninh xong, cuối cùng nhận được báo ứng thuộc về mình.

      biết rốt cuộc là kẻ nào có ý thức công cộng, tùy tiện ném bình thủy tinh lung tung, An Bảo Bối bỏ chạy bằng chân , cuối cùng vẫn chạy nhanh, mảnh vụn thủy tinh, bị đạp trúng, lòng bàn chân chảy ra ít máu.

      “Ô ô...... ràng làm sai chuyện là ta, dựa vào cái gì mà đem báo ứng trút lên đầu tôi? Ông trời a mắt ngươi có bị mù ?”

      An Bảo Bối vừa ngồi mặt đất khóc lóc, vừa hướng tay chỉ lên trời xanh mắng ông trời bất công, thế nhưng như là người gặp xui xẻo ngay cả ông trời cũng bắt nạt , bầu trời vẫn yên tỉnh, bỗng nhiên “Ầm ầm___” tiếng động vang lên, sét đánh cùng tiếng sấm đến, An Bảo Bối bị dọa đến sợ hãi, tiếng khóc chợt ngưng lại, thân thể bị tiếng sấm dọa sợ mà chấn động, thể nào? thế gian này còn có thần thánh? mắng ông trời, ông trời đều có thể nghe được?
      An Bảo Bối lập tức ngậm miệng lại, cũng biết Vinh Ninh đến cùng là cái gì đầu thai chuyển thế, ngay cả ông trời cũng giúp , quá công bằng rồi?

      " sớm em là được chạy loạn khắp nơi !" Vinh Ninh nhíu lông mày lại, nhìn gương mặt đó của An Bảo Bối, người này nhất định là bị tiếng sấm vừa rôi dọa sợ ? sớm trời mưa, hết lần này tới lần khác tin, so với dự báo thời tiết còn muốn chuẩn xác hơn: " xem chút."

      Vinh Ninh gian nan cúi người xuống, trời mới biết đến cùng có bao nhiêu đau đớn: "Như thế nào? Vết thương có sâu hay ?”

      Đặt chân ở lòng bàn tay của mình, sau khi biết người đàn ông này chính là Vinh Ninh, đối với đụng chạm cơ thể của liền có N phần kháng cự, theo ý , có ai so với kinh khủng hơn, chân nhịn được lát sau rút lại, lớn tiếng : "Đừng đụng tôi!" như là cảm thấy bẩn.

      "Bây giờ là lúc em ở đây cáu kỉnh sao? !" Vinh Ninh khuôn mặt nghiêm túc hướng tới quát: “Em tốt nhất cho ngoan ngoãn , có nghe ? ! Nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"

      "Tôi cũng cần quan tâm!" Hai nguời còn có quan hệ gì, có chết hay có liên quan gì với người đàn ông trước mặt này chứ? cho là vẫn còn là Vinh Ninh ở bên cạnh mà bảo vệ hay sao?

      "Câm miệng cho ! này, với em bao nhiêu lần, bây giờ ở trong tình huống này nên nổi lên tính tình trước mặt của !" Vinh Ninh tiếp tục hướng về phía hét to, người này phải là muốn tức chết sao? có chết hay cùng có quan hệ gì? Nếu như có quan hệ, làm sao lúc trông thấy bị thương, trong lòng đau xót như vậy?

      Người lớn như thế này, còn có Cục Cưng là đứa trẻ lớn như vậy, người con này... chỉ vì cùng giận dỗi liền đối thân thể của chính mình cũng quan tâm tới sao?

      An Bảo Bối đối với tồn tại của người đàn ông trước mặt này khác với những người khác chính là cách nào kháng cự lại được, nhưng mà tại thời điểm đối mặt với bộ dáng khuôn mặt này của , thế nhưng cách nào mạnh miệng, chuyện cho tới bây giờ, vì sao còn đối xử chính mình như vậy, vì cái gì còn muốn làm loạn tâm của như thế.

      Thấy An Bảo Bối hề mạnh miệng, biểu cảm khuôn mặt Vinh Ninh cũng từ từ giản ra, chuyển sang chân của , lúc này còn kháng cự tiếp xúc với cơ thể của mình, Vinh Ninh khẽ cúi đầu, xem xét vết thương ở lòng bàn chân của , quả nhiên đạp trúng mảnh thủy tinh, miệng vết thương thoạt nhìn sâu, nhưng cũng dám bảo đảm chân có việc gì, có lẽ vẫn còn sót lại mãnh thủy tinh găm vào lòng bàn chân , cũng chắc chắn, loại tình huống này chỉ có thể nghĩ đến chính là bệnh viện.

      " bệnh viện." nhíu chặt hai hàng lông mày, mặt đều là biểu tình lo lắng: "Tôi ." An Bảo Bối nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ chút vết thương tự mình là có thể chữa trị." Dầu gì cũng từng là y tá bệnh viện, cái này chỉ bị thương ngoài da, đối với là việc , chỉ cần về nhà băng bó chút là tốt rồi.

      "Thường thường chuyện trở thành sai lầm lớn, như vậy em cùng với ."

      An Bảo Bối kinh ngạc nhìn cái, chịu khuất phục xoay đầu sang chỗ khác: "Ngài đúng là đừng như vậy, tâm hồn tổn thương khác xa so với đau đớn thân thể càng có cách nào làm cho người ta thoải mái hơn được."

      " hiểu , cho nên mới phải nhiều lời như vậy với em."

      Như vậy nhiều lời? Chẳng lẽ là vừa rồi cái kia ít sao?

      An Bảo Bối thở dài hơi, "Quên , người mà tôi tại rất muốn gặp lại chính là , cho nên tôi bị thương cũng được, tai nạn xe cộ cũng được, cho dù chết luôn cũng tốt, tôi cũng muốn nhìn thấy !"

      "Em muốn mấy lần? nên ở trước mặt của tới chữ chết! là người từng chân chính chết qua lần, cái loại tư vị đó cũng hay gì, cho dù em suy nghĩ cho chính mình, ít nhất mời suy nghĩ trước chút lập trường của Cục Cưng, nó mới bảy tuổi, chẵng lẻ em muốn cho cục cưng mất thân người mẹ ruột sao? Nếu muốn cho con từ có mẹ đẻ, lúc trước tại sao phải lựa chọn đem con sinh ra, lại thân mình ngậm đắng nuốt cay đem con nuôi đến lớn? Trong khi cùng cáu kỉnh, chẳng lẽ em có nhớ mình còn có thân phận làm mẹ sao?"

      An Bảo Bối lần nữa trầm mặc, đúng vậy, xác thực là có tư cách ở trước bất luận ai ra chữ chết này, trừ bỏ là thân phận người phụ nữ, thân phận khác lại còn là mẹ đẻ của Cục Cưng, là người làm mẹ, tại sao có thể chết chết đây? Vậy đối với con mà , là tổn thương lớn nhất trong cuộc đời.

      Bầu trời biến thành đen rồi, hạt mưa lớn như hạt ngọc từ trơi rơi xuống, An Bảo Bối ngẩng đầu lên, vươn tay, giọt mưa xuống ở bàn tay của , rơi xuống mặt làm mờ tầm mắt của , thể phân biệt được mặt đến rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt, trời mưa rồi, hôm nay xem dự báo thời tiết ràng còn là trời nắng, Vinh Ninh quả nhiên so với dự báo thời tiết còn muốn chính xác hơn, mới nãy thời tiết như vậy, thế mà giờ mưa xuống.

      "Đáng chết." Vinh Ninh buồn bực thấp giọng mắng câu, còn tưởng rằng là bởi vì cú đạp của An Bảo Bối, khiến cho chân mới đau dữ dội, nghĩ tới là vì khuya hôm nay trời mưa, cho nên chân mới có thể đau lợi hại như vậy, Vinh Ninh vội vàng cởi áo khoác của mình xuống, phủ lên nửa người của An Bảo Bối ngay cả đầu cũng phủ kín, kéo thân thể của bế lên đặc biệt khó khăn, dưới bắp đùi đau dữ dội, tại thời điểm đứng lên, nhất thời có đứng vững, nhịn được lui về phía sau bước.

      muốn làm gì?” Ánh mắt thể nhìn tới An Bảo Bối kinh hoảng hỏi thăm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :