1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng phúc hắc: Mẹ vẫn còn rất thuần khiết - Đồng Niên (247c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Gặp ăn cướp


      Cũng phải là do sợ có người đàn ông, vào nửa đêm trèo lên giường của , mà là đói bụng chịu nổi.

      Ngày đầu tiên thực tập, có thể tưởng tượng là có rất nhiều việc, tiêu hao ít thể lực, bụng kêu ùng ục ~ ùng ục. thể kháng nghị, phải ăn cơm, trằn trọc trở mình mà ngồi dậy, được, phải ra ngoài tìm chút đồ ăn!

      Đứng dậy, Vô Song khoác áo khoác lên, rón rén mở tay nắm cửa, lại khẽ đóng cửa lại, dám mở đèn của phòng khách, sợ đánh thức bọn họ, chỉ có thể mượn ánh trăng mà vào phòng bếp lục lọi, mở đèn phòng bếp lên.

      Mở tủ bát ra bên trong có gì cả, cả mì ăn liền cũng gói.

      "Làm gì đây." oán trách tiếng, lại đến mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh cũng rỗng tuếch, ngay cả đồ ăn thừa tối nay cũng có.

      Đáng ghét!

      cần suy nghĩ cũng biết là người đàn ông nào đó dặn dò con trai đổ sạch, bởi vì con trai là người tiết kiệm như vậy, thể nào lãng phí thế này.

      "Ùng ục, ùng ục" đói bụng là rất khó chịu, vuốt vuốt bụng chút. Vô Song uống ly nước lọc, coi như là miễn cưỡng no được lát, tới trước cửa thay giày thể thao, rồi ra cửa, tính đến siêu thị WOWO gần đây mua chút đồ ăn.

      "Tiểu thư, cảm phiền cho tôi hai trứng luộc trong nước trà!" tới siêu thị, với nhân viên bán hàng.

      "Được!" nhân viên bán hàng cho cái túi hai quả trứng, Vô Song bỏ vỏ trứng, rồi ăn. Lúc ở siêu thị mua thêm bánh bích quy, mua bình nước suối, còn mua thêm mấy gói mì ăn liền, sau đó trả tiền, xoay người rời khoit siêu thị.

      Gió ban đêm thổi có hơi lạnh, Vô Song nắm cổ áo chặt, đêm khuya rồi, đường ngoại trừ cũng có ai khác.

      đường lớn yên tĩnh này, lại bình tĩnh thong thả, bước nhanh chậm.

      Lá gan của Vô Song rất lớn, từ cũng sợ mình vào ban đêm, mấy năm học ở nước ngoài, gần như đều là sớm về trễ, có lúc trực ca đêm, đến nửa đêm mới tan việc về nhà, còn phải qua con đường ngõ u.

      "Chỉ muốn cho biết, em rất tốt, cả đời đời, em cũng chờ đến già. . . . . ." Dọc đường hát lên ca khúc, để xua tan nhàm chán.

      Đột nhiên ——

      Từ phía sau người đàn ông xông lên, từ trong túi áo khoác của , lấy ví tiền của rồi co cẳng chạy.

      Ở siêu thị, người đàn ông này chú ý đến , cho nên biết ví tiền của để ở đâu.

      Vô Song sửng sốt lúc, rồi kịp phản ứng là người nọ cướp ví tiền của , gần như là phản ứng theo bản năng, vừa đuổi theo vừa kêu lên: "Ăn trộm, đừng chạy!"

      Cái túi ở trong tay lúc chạy vang dội "Ào ào" ở trong gió, ăn trộm chạy trốn ở trước mặt, Vô Song cũng dũng cảm đuổi theo.

      Mẹ kiếp, là người nghèo, còn nhẫn tâm cướp của , có lương tâm!

      Tên ăn trộm bị vấp ngã, Vô Song mới kéo gần được khoảng cách với , mắt thấy tên ăn trộm bò dậy lại muốn chạy, theo bản năng lấy chai nước suối từ trong túi ra, cũng có nửa khắc do dự, mà ném qua , vừa đúng nện vào đầu tên ăn trộm, lại té ngã xuống ——

      chạy tới tên ăn trộm nằm yên đất có động tĩnh, Vô Song hơi thấp thỏm, đập cái phải đập chết chứ.

      ôm tâm tình thấp thỏm, mà lấy tay thử lên cánh mũi của , có hơi thở, vẫn còn mạnh.

      "Hô ~~" có chết, chỉ hôn mê thôi, Vô Song thở phào nhõm, từ trong tay cầm lại ví tiền của mình, nhặt nước suối ở đất lên, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.

      Lúc này, biết ở đây truyền đến tiếng rên rỉ ——

      Chương 48: Người vì tiền mà chết


      Nghe tiếng rên, Vô Song theo bản năng mà ngừng thở, vểnh tai lên nghe nơi phát ra tiếng này.

      "A. . . . . ." Lại truyền tới tiếng, giọng điệu trầm này hình như là người đàn ông, thận trọng nắm chặt điện thoại, biến sắc mà tới chỗ tiếng rên, đến gần, nhìn thấy người đàn ông nằm, hoảng sợ trừng lớn con mắt, lắp bắp hỏi: ". . . . . . làm sao vậy?"

      Ánh trăng nghiêng chiếu vào thân thể cường tráng của người đàn ông, ta run lẩy bẩy, bộ dạng hình như rất lạnh.

      "Cứu. . . . . . Cứu tôi!" Người đàn ông nâng tay lên, nắm chỗ đầu gối của Vô Song, ánh mắt của người đàn ông là màu xanh hổ phách, ban ngày nhìn rất đẹp, nhưng ở dưới ánh sáng của trăng rất kinh khủng, giống như là con báo nguy hiểm.

      Cứu ta?

      Vô Song ngẩn ra, rồi chợt lui bước, bị người đàn ông này hù, ánh mắt của ta vô cùng hung ác, vừa nhìn phải là người tốt rồi, nên cứu ta sợ rước lấy phiền toái.

      Xoay người, quyết định mặc kệ sống chết của ta, cất bước về phía trước mấy bước, người đàn ông hình như rất đau đớn, phát ra hơi thở yếu ớt đau đớn gào thét, Vô Song ôm túi vào trong ngực chặt, báo cho mình biết, đừng xen vào việc người khác, đừng xen vào việc người khác. . . . . .

      Ô ~ được rồi, thừa nhận mình phải là người máu lạnh đến mức thấy chết mà cứu!

      Quay đầu, nhìn người đàn ông đất, phiền não mà nắm tóc, phim hành động cẩu huyết thấy nhiều, khó tránh khỏi biết chút.

      Người đàn ông này nhất định là chọc tới người trong giới xã hội đen, nên mới chịu tổn thương nặng như vậy, cứu ta, cũng rất có thể gây ra họa sát sinh, thể cứ đem mạng của mình đùa giỡn như vậy.

      ( ừ, phân tích rất thấu đáo, nhưng mà Vô Song à, sao mày cũng phân tích lại chút, là ai muốn giết ta đây? Ai, thằng nhóc mà biết mày cứu ta, nhất định rất lo lắng cho mày! )

      Suy nghĩ chút, hắng giọng rồi : "Này, người có tiền ?"

      Người đàn ông đau đến mức thần trí hôn mê, nên nghe , nằm mặt đất thở hổn hển.

      "Tôi sống giống như Lôi Phong [1], có đạo đức tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, tôi rất thực tế, muốn tôi cứu , phải có hồi báo, hiểu ?" Nếu , người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà chết, lời này Vô Song đột nhiên cảm thấy cực kỳ kinh điển, vì tiền mà chết, trong lòng quả nhiên thoải mái nhiều hơn!

      [1]Sống Lôi Phong có ý chỉ những người giống như Lôi Phong lấy giúp người làm niềm vui, dùng từ sống Lôi Phong để biểu đạt tôn kính với Lôi Phong. Lôi Phong là quân nhân TQ nổi tiếng toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân, giúp người vô số trong cuộc sống ngắn ngủi của mình.

      "Mau lấy tiền ra, tôi cứu !" nhịn được mà thúc giục, sợ dây dưa nữa hối hận.

      ". . . . . . Ở người tôi, tự lấy !" ta đau đến mức ngay cả cử động cũng được.

      Vô Song cũng khách khí, tới, sờ loạn ở người của ta, cuối cùng ở bên trong trong túi âu phục của ta lấy ra bóp da màu đen rồi mở ra, dùng điện thoại di động chiếu vào lấy tiền ra rồi nhìn, "Tại sao là Đô-la, cho tôi nhân dân tệ , tôi muốn đổi!"

      ". . . . . . Tôi chỉ có. . . . . . Đô-la!"

      "Thôi, thôi, nhiều lắm là tôi chạy thêm chuyến vậy!" Từ trong bóp da lấy tiền bỏ vào trong túi tiền của mình, rồi Vô Song lại hỏi: "Muốn tôi làm thế nào cứu ?"

      "Giúp tôi gọi điện thoại, có người tới cứu tôi!"

      "Số điện thoại?"

      "XXXXXXXXXXXX"

      Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Vô Song, bộ dạng hết sức chăm chú gọi điện thoại, điềm đạm nho nhã giống như là tiên nữ nhiễm phàm trần, đẹp đến mức lóa mắt, khóe môi xinh đẹp nhếch lên nụ cười.

      "Tôi gì với đối phương?" lại hỏi.

      "Để tôi ." Người đàn ông chuyển động thân thể, ý đồ muốn bò dậy, nhưng thành công, mà ngược lại làm động tới vết thương, Vô Song ngăn ta lại: " đừng lộn xộn, tôi đưa cho !" đem điện thoại để lên bên tai của ta.

      Điện thoại vừa được nối, người đàn ông dùng loại ngôn ngữ mà Vô Song nghe hiểu, trao đổi mấy câu với đối phương, cuối cùng ta : "Cám ơn !"

      Vô Song gượng cười hơi có vẻ xấu hổ, có gì tốt mà tạ ơn chứ, chỉ là lấy tiền của người thay người xài mà thôi.

      Năm phút sau, người của người đàn ông lái xe đến, hai người đàn ông cao lớn mặc âu phục nhảy xuống xe, đỡ người đàn ông dậy, người trong đó : "Thủ lĩnh, này. . . . . ."

      "Đồ khốn!" Người đàn ông thấp giọng khiển trách tiếng, hai người đàn ông hiểu ý, lại dám lên tiếng, ta thích thú cười với Vô Song: "Sau này gặp lại". Dứt lời, người đàn ông được nâng lên xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe nghênh ngang rời .

      Sững sờ ở tại chỗ, Vô Song lạnh lẽo mà co rút "Ách. . . . . . Vẫn là đừng nên gặp lại!" Theo dự cảm, nhìn thấy người đàn ông này chính xác là có chuyện tốt.


    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Tuýp đàn ông như thế nào là có phong độ nhất


      Sáng sớm hôm sau, Vô Song ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ra ngoài, đúng lúc người đàn ông cũng từ trong phòng ra ngoài, mắt buồn ngủ cẩu thả, Vô Song kinh ngạc nhảy dựng lên kêu to: "Lưu manh." Bởi vì Đông Bác Hải ở trần.

      "Tôi có chỗ nào lưu manh?" Đông Tam Thiếu chau mắt lại, cười tà khí.

      " mặc quần áo, như thế mà còn gọi là lưu manh sao?" Vô Song chỉ vào thân người trần truồng của , cắn răng nghiến lợi, dựa vào cái gì mà người nào đó coi nhà người ta thành nhà mình, da mặt xem ra là dầy so với thành tường rồi, ta lại còn ở nhà người ta muốn làm gì làm, chút cũng chú ý đến hình tượng, làm ơn , có suy nghĩ qua là phụ nữ hay , là phụ nữ, nên cũng muốn có lời đồn nhảm với ta.

      Đông Bác Hải cúi đầu, đầu mối chính là dáng người cao lớn của mình, nhíu mày, tự kỷ : " tệ mà!"

      tệ? Cái gì tệ?

      Vô Song chậm chạp giây mới phản ứng được, chỉ tệ là vóc người của , lập tức cười lên: "Thôi , ngay cả nhấc thân còn nhấc nổi mà bảo cũng tệ lắm, ha ha ha, làm tôi cười chết thôi, đây là chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe, ha ha ha. . . . . ." càng cười càng dữ dội.

      Hoàn toàn nhìn thấy mặt của người đàn ông giống như khối than, Đông Bác Hải cả người đều tức giận, lạnh giọng với con trai trong phòng bếp: "Bảo bối, trở vào trong phòng !" Sáng sớm này thiếu trừng trị rồi.

      ". . . . . . Ách" cậu bé chu môi muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, chỉ vạn phần đồng tình mà liếc mắt nhìn mẹ, trong miệng ngậm bánh bao, bưng cháo trở về phòng ăn.

      "Coi như cơ bụng có ba khối, nhưng bộ dạng của tôi có thể khiến cho em xuống giường được." vung tay lên, cả người Vô Song ngã vào ngực của , kêu lên tiếng kinh hãi rồi đạp, ngẩng đầu chạm phải vào cơn tức giận giá lạnh của .

      cho rằng giống như trước đây, la to phản kháng, nhưng ngờ, lần này ấy cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh giống như bọn họ là đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp nhau vậy.

      Chỉ thấy nở nụ cười: "Biết cái gì chính là người đàn ông có phong độ nhất ?"

      yên lặng, giữa chân mày khẽ rung động.

      "Chính là loại như đó, người đàn ông động chút là động chân động tay."

      vẫn trầm mặc , chân mày nhíu chặt đến mức có thể gắp con ruồi chết!

      "Đông Tam Thiếu, tôi nghĩ vây lượn ở bên cạnh nhiều như lông trâu, tùy tiện chọn người, cũng cần dùng sức mạnh , câu, ánh mắt họ ngoan ngoãn nằm ở giường chờ cưng chìu, tội gì phải coi trọng tôi, tôi có tiền, hai có sắc, còn là người mẹ chưa lập gia đình, bây giờ ở nhà tôi, tôi rất sợ lời đàm tiếu. . . . . . khiến bị quấy nhiễu!"

      Rốt cuộc khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của cũng có phản ứng, chân mày chíu nhặt thản nhiên buông ra, loại con ngươi đen như đêm tản ra ánh sáng kim cương, nhếch miệng cười tiếng: "Cái này là em quan tâm tôi sao?"

      Vô Song cười lạnh, thôi , ai quan tâm chứ, lo lắng mẹ con bị người ngoài quấy rầy, chỉ là người dân bình thường chịu nổi truyền thông giày vò.

      tay giữ đầu của , Đông Bác Bải cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của , cảm thấy toàn thân chấn động, từng trận ướt át đầy bá đạo dính lên cánh môi của , lưỡi càng cuồng dã cạy ra hàm răng cắn chặt cánh môi của ra, chút kiêng kỵ mà khuấy động ở trong miệng , trêu chọc cái lưỡi thơm của , dây dưa triền miên.

      Vô Song bình tĩnh bắt đầu điên cuồng, người đàn ông này lại cưỡng hôn .

      Dựa vào cái gì chứ!

      dùng sức đẩy ra, nhưng tay siết quá chặt, mặc kệ đẩy như thế nào cũng đẩy ra. Cuối cùng bị mạnh mẽ hôn, đôi môi đỏ mọng cũng hơi sưng vù, thở dốc, mà ở bên tai của : "Tan việc đón em, sẵn có đồ muốn tặng cho em!"

      Chương 50: Giải thích


      Tới công ty, Vô Song chán nản rầu rĩ nhịn ngọn lửa sục sôi ở trong lòng xuống, mới vừa ra thang máy chị thời thượng tiến lên đón, kéo tay của qua bên : "Vô Song, hôm nay hầu hạ cũng phải cẩn thận, chủ tịch nổi giận đấy."

      "Tại sao?" Lại xảy ra tin bát quái gì mà biết.

      " biết sao?" Bộ dáng Ngả Mễ có vẻ rất giật mình nhìn , Vô Song nhíu mày, lại thích Bát Quái, "Biết cái gì?"

      "Ai nha, chính là tờ báo ngày hôm qua đó, đồn đãi Tam thiếu gia có con riêng ở bên ngoài, hình cũng lộ ra rồi!"

      "Shit!" Hàm răng của Vô Song cũng sắp cắn nát, "Cái gì con riêng, đám chó săn này ăn no có chuyện gì làm mà lời vô căn cứ, Đông tam thiếu sao có thể sinh ra con trai vạn người mê như thế?"

      "Vô Song, làm gì mà kích động như thế?" Ngả Mễ hiểu mà chớp đôi mắt trang điểm màu khói.

      "Tôi có kích động sao?" Đối tượng của scandal chính là con trai của !

      " biết nội tình?" Vẻ mặt của Ngả Mễ có vẻ như ký giả bát quái, liếc nhìn cười.

      "Dĩ nhiên!" thổi thổi tóc.

      Bộ dạng của Ngả Mễ có vẻ như đào được bảo bối, túm chặt tay của , cười nheo mắt mà thám thính: "Mau cho tôi biết, chân tướng là gì?"

      "Chân tướng chính là. . . . . ." Vô Song cố ý kéo dài cuối, ánh mắt híp lại đột nhiên trợn to, lạnh lùng : "Nên làm gì làm cái đó, loại Bát Quái nhàm chán này, nghe nhiều, ảnh hưởng đến năng lực!"

      Bởi vì, ngu ngốc mới tin!

      Chị thời thượng bị rống mà sững sờ sửng sốt, Vô Song tức giận xoay người trở về bàn làm việc của mình, để xuống túi, ngồi ở ghế sofa, nặng nề thở phào cái.

      Đông tam thiếu, chính là nguồn gốc cơn ác mộng của . Gặp gỡ ta, bắt đầu xui xẻo, đưa thay sờ sờ môi của mình.

      "Đáng ghét!" nặng nề nện quyền lên bàn làm việc, lại bị ta cưỡng hôn ba lần, bây giờ con trai lại có scandal với ta, ta lại ở nhà bọn họ, suy nghĩ chút cảm thấy nhức đầu.

      Đây đúng là vị thần xui xẻo hồn bất tán,mau biến mất , Amen!

      "Vô Song, chủ tịch bảo rót cho ông ấy ly cà phê." Kara tới .

      Vô Song lập tức đứng lên, gật đầu với Kara cái: "Được!"

      Lúc Kara xoay người, trong nháy mắt quay đầu lại liếc nhìn Vô Song : "Tối hôm qua ngủ ngon?"

      "À?" sửng sốt chút.

      "Mắt cũng quầng thâm rồi!" Kara cười cười, Vô Song cũng cười hơi có vẻ xấu hổ, Kara thêm nữa mà rời .

      "Hô ~~" thở hơi, lại nặng nề ngồi xuống, trong nhà nuôi con sói mà ngủ được an ổn mới là lạ.

      Rót ly cà phê xong, rồi Vô Song gõ gõ cánh cửa để đưa vào, giọng thâm trầm của ông cụ truyền ra: "Vào ."

      Đẩy cửa vào, ông cụ vùi đầu ký tên lên hợp đồng, Vô Song để cà phê xuống rồi đứng yên, cũng .

      Đứng được lát, ông cụ làm xong công việc trong tay, lúc uống cà phê mới để mắt đến , thắc mắc: "Vô Song, có chuyện gì sao?"

      "Ách. . . . . ." Vô Song gượng cười khó mở miệng.

      "Có gì đừng ngại thẳng." Ông cụ uống hớp cà phê, khẽ cười, này nghe rất mạnh mẽ mà, lại cũng có lúc ngượng ngùng à.

      "Chủ tịch, tờ báo ngày hôm qua ngài xem rồi hả?"

      "Ừ, xem rồi!" Thu lại nụ cười, tia giận lên khuôn mặt.

      "Chủ tịch, chuyện phải giống như báo chí viết đâu, con trai của ngài và đứa bé kia có quan hệ gì cả." Vô Song vội vàng giải thích, ông cụ khẽ nheo lại mắt, trong lòng nghi vấn càng lúc càng phát ra.


    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Điều tra


      " ra , đứa bé kia là của tôi!" quanh co, rồi Vô Song cũng ra : "Ngày đó, chỉ là Đông tam thiếu gia tốt bụng dẫn con trai tôi ăn bữa cơm, ngờ lại bị đám chó săn chụp hình, kính xin ngài đừng hiểu lầm."

      "Nó bảo đến giải thích với tôi hay sao?" Giọng điệu của ông cụ lạnh như tảng băng nổi, mơ hồ có thể ngửi được ông thích Đông Bác Hải.

      " phải, là do tôi cảm thấy cần phải giải thích chút với ngài, dù sao đó cũng phải chuyện vẻ vang gì, chủ tịch cũng hi vọng, loại tin tức bát quái nhàm chán này ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Đông đâu nhỉ!"

      Ánh mắt sâu sắc của ông cụ hề chớp mà nhìn thẳng , Vô Song cũng rất thản nhiên, ánh mắt kiêu ngạo tự ti nghênh đón ông, chỉ là thực tế mà thôi.

      Nhà giàu có quá thâm sâu, với nổi, chỉ hy vọng cuộc sống của và con trai có thể trôi qua bình thản!

      Cuộc sống chính là như vậy, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường, mục tiêu và thực tế luôn ngược lại!

      Hồi lâu sau, ông cụ mới khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi thăm: "Vô Song, tôi nhớ lầm, năm nay mới 25 tuổi thôi, mà đứa bé trong hình này ít cũng hơn 8 / 9 tuổi rồi, nó là con của sao?" Ngón tay của ông chỉ lên tờ báo bàn.

      Vô Song liếc mắt nhìn, gật đầu rất thành khẩn: "Chủ tịch, nếu ngài tin tưởng, tôi có thể gọi con trai tôi tới đây, cùng nhau làm giám định DNA."

      "Ha ha. . . . . ." Bỗng nhiên, ông cụ nở nụ cười, khoát khoát tay, "Cha của đứa đâu?"

      Cha của đứa ?

      . . . . . .

      cũng muốn biết cha của đứa là ai.

      cũng thể cho ông ấy biết, biết cha của đứa là ai, là bị cường bạo nên mới sinh hạ con trai, chuyện đó mất mặt.

      Suy nghĩ chút, Vô Song bắt đầu nhớ lại phim truyền hình chiếu lúc tám giờ, nuốt ngụm nước miếng, thêu dệt lên chuyện xưa: "Cha của đứa ngay từ chín năm trước xảy ra tai nạn xe cộ mà chết rồi!"

      Giờ phút này Đông tam thiếu lái xe thể thao nhảy mũi cái to.

      "Lúc đó ấy biết tôi mang thai, vốn là muốn mang tôi bỏ trốn, kết quả tôi đợi ấy ở phi trường nửa ngày cũng thấy, tôi cho rằng ấy còn có chuyện phải giải quyết, nên mới trước, sau đó mới biết được, lúc ấy đường chạy tới xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . ." Vì gia tăng lực thuyết phục, nên Vô Song bày ra ánh mắt có vẻ thương tâm đau khổ, cúi đầu xuống cắn môi dưới, mười ngón tay nắm chặt lại.

      Ông cụ rút khăn giấy ở bàn đưa cho , an ủi: " xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của rồi."

      " sao, chủ tịch, nếu có gì tôi xuống trước!" Trong nụ cười thản nhiên của , là có hương vị khổ sở.

      "Ừ!" Ông cụ gật đầu.

      "À, vậy tờ báo. . . . . ." Người thông minh lời e dè.

      "Tôi xử lý!" Ông cụ cam đoan , lần này Vô Song mới hài lòng lui xuống.

      Mặc dù, hành động của rất tốt, giống như là tay mơ, có trăm ngàn chỗ hở, nhưng ông cụ là hạng người gì chứ, là lão hồ ly trong thương trường, có hỏa nhãn kim tinh lợi hại đấy.

      càng muốn giải thích cho mình, ông càng cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

      Huống chi, lầm được ——

      Ông cụ quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm hình cha con tờ báo, đứa này có dáng dấp rất giống Bác Hải, cái này căn bản là phiên bản của nó khi còn bé, lúc Đông Bác Hải lớn như vậy, ông vẫn chưa dẫn nó trở về nhà họ Đông, ông thích nó cười, hồn nhiên ngây thơ như vậy, hoàn mỹ đến mức tỳ vết nào, nụ cười này, ông khắc sâu trong trí nhớ, lầm được.

      Thâm trầm lúc, rồi ông nhấn số điện thoại bàn: "Tra cho tôi chút, toàn bộ tài liệu về bối cảnh của Chúc thư ký."

      Chương 52: Cha con ai phúc hắc hơn


      Đông Bác Hải lái ô-tô đưa con trai đổi bộ âu phục xinh đẹp, cậu nhóc mặc bộ âu phục màu đen, đẹp muốn chết, Đông Bác Hải cũng đẹp trai ngây người, hai cha con giơ tay nhấc chân, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, đôi cha con này quả chính là vật phẩm trân quý hiếm có!

      Thay quần áo xong rồi ngồi lên xe thể thao, hỏi cậu nhóc: "Con trai, mẹ con thích ăn gì?"

      "Mẹ thích ăn thức ăn con làm." Cậu bé chút nghĩ ngợi mà trả lời, cậu cũng từng hỏi mẹ thích ăn gì nhất, nhận được đáp án chính là mỗi món ăn cậu làm.

      "Đồ ăn Pháp thế nào?"

      "Ai nha nha, cha, cha ngốc nha." Cậu bé khinh bỉ rồi nhìn .

      Đông Bác Hải nhíu lông mày: "Cha ngốc thế nào hả ?"

      "Tán cũng biết, như thế mà còn gọi là ngốc sao?" Khinh bỉ, khinh bỉ, siêu cấp khinh bỉ.

      Mặt của Đông Bác Hải đen thui, ôm cậu bé từ chỗ ngồi lên chân mình, lông mày nhíu lại, hừ : "Cha của con chính là cao thủ tình trường, nhóc con, dám xem cha!"

      Thôi , thôi , Đông tam thiếu ngài còn chưa từng hẹn hò, còn dám tự xưng là cao thủ tình trường, coi chừng người ta nhìn thấy phun nứơc miếng vào ngài đó.

      Hai bàn tay mập mạp của cậu nhóc, nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của xem xét, : " nhìn ra!"

      "Muốn ăn đòn!" Đông Bác Hải rốt cuộc hiểu tâm tình của Vô Song mỗi lần muốn đánh con trai rồi, a! Kỹ thuật tổn hại người của tiểu Q Tử cao siêu lắm!

      "Ai nha nha, cha à, cha xem cha , bị đâm đau kích động liền, chút phong độ đàn ông nam tử hán cũng có!" Cậu bé lấy giọng điệu của người đàn ông dạy bảo .

      Đông Bác Hải, lặng yên. . . . . .

      Nếu tiếp tục dây dưa với con trai, cũng dám bảo đảm mình có thể nhịn được mà ra tay, đánh cái mông của con hay .

      Lúc chuẩn bị ôm cậu bé trở về vị trí ban đầu , Q Tử lại mở miệng: "Ăn gì cũng đều hơn ăn bữa tối dưới nến lãng mạn!"

      "Hử?" Tay cứng đờ, hứng thú với lời của con.

      "Tối hôm nay, con đến nhà mẹ nuôi ngủ, hắc hắc!" Cậu bé cười rất hồn nhiên, nhưng trong ánh mắt lấp lánh lóe lên ánh sáng cũng có thuần khiết.

      "Con trai, cha con chết mất!" ngược lại, Đông tam thiếu ôm lấy khuôn mặt nhắn của con gặm vài cắn, quả nhiên là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, Đông tam thiếu thua.

      Cạc cạc ——

      Ở trong lòng cậu bé giải thích: mẹ con tuyệt đối có ý bán mẹ đâu, tất cả mọi chuyện con làm đều là vì hạnh phúc của mẹ, vì hạnh phúc gia đình của chúng ta, hắc hắc ~~~

      Lúc Đông tam thiếu ôm cậu nhóc trở về chỗ ngồi, mặt cậu bé dính đầy nước miếng, cậu cầm điện thoại lên gọi cho Vô Song, sau mấy tiếng đô, Vô Song bắt máy, cậu : "Mẹ à, tối hôm nay con đến nhà mẹ nuôi ngủ, được chứ?"

      "Ừ!" Vô Song sắp xếp tư liệu loay hoay cả ngày muốn bất tỉnh, nên lên tiếng qua loa.

      "Sao mẹ dứt khoát như vậy?"

      "Có lúc nào mẹ cho phép con đến nhà mẹ nuôi sao?"

      " có."

      "Đến đó phải ngoan ngoan mà nghe lời của mẹ nuôi, được phép nghịch ngợm."

      "Dạ, chào mẹ."

      "Ừ ~~~" Bên đầu điện thoại kia Vô Song sửng sốt chút, cảm thấy hôm nay con trai là lạ.

      Cúp điện thoại rồi Đông Bác Hải hỏi: "Mẹ thế nào."

      "Mẹ đồng ý." Cậu bé nheo mắt cười.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Bác Hải nở nụ cười, tim dâng lên dòng nước ấm, nhịn được kích động, lại bẹp cái lên khuôn mặt nhắn của con trai, lúc này mới lái xe mua đồ chuẩn bị bữa cơm dứơi ánh nến.



      Đảo mắt đến lúc tan việc, hết bận đống tài liệu trước mắt, Vô Song duỗi lưng mỏi cái, lúc này, Ngả Mễ vẻ mặt vui vẻ bước tới. . . . . .

      @ Tử La Lan: phúc hắc có nghĩa là xấu bụng đó

      Chương 53: là ai vậy?


      "Vô Song, tôi muốn thương lượng chuyện này với ." Ngả Mễ tới, nắm tay của .

      "Chuyện gì?" Vô Song chán ghét mà đáp lại, ta cười quá ân cần, quen.

      "Hôm nay thân ái nhà tôi, hẹn tôi xem phim, nhưng mà tài liệu trong tay tôi còn rất nhiều chưa làm xong, sáng sớm ngày mai phải nộp, có thể hắc hắc. . . . . . giúp tôi việc này hay ?"

      Do dự chút, Vô Song gật đầu: " thành vấn đề."

      "Vô Song, tốt quá, về sau có chuyện gì cần đến tôi, cứ mở miệng!" Hơi kích động, Ngả Mễ nắm tay của đến đau, Vô Song cắn răng gật đầu, dùng sức rút tay của mình ra. Hô ~ ở trong lòng thở phào nhõm, tiểu thư này là tới trả thù , nên mới dùng sức như vậy.

      Xoay người, Ngả Mễ từ bàn làm việc của mình ôm tới đống tài liệu, nặng nề đặt ở bàn của Vô Song, ngay cả cái bàn cũng run rẩy chút, ta còn cười khanh khách : "Chỉ những thứ này thôi, làm phiền rồi Vô Song."

      Đôi mắt của Vô Song cũng trợn tròn, nhiều tài liệu như vậy, phải bận đến lúc nào xong đây, nuốt xuống ngụm, gượng cười : " phiền, tuyệt đối phiền."

      Dựa vào gì chứ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?

      "Vậy tôi tan việc trước, bye bye!"

      "Bye bye!" Phất tay cái, Ngả Mễ hưng phấn bước .

      ta cao hứng, nhưng mà Vô Song muốn khóc, "A a a a. . . . . ." nện xấp tài liệu này mấy cái mạnh, phòng làm việc hết còn người, cho nên mới có thể chút kiêng kỵ, cần ngụy trang hình tượng thục nữ gì nữa.

      Phát xong lửa giận trong lòng, Vô Song bắt đầu làm việc, may là con trai đến nhà của Thư Yên, nên cũng cần lo lắng con trai ở nhà mình an toàn ( giống như quên tồn tại của người kia )

      Trong nhà, Đông Bác Hải bề bộn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, có lúc, cũng ràng lắm, là động tâm với Vô Song, hay là nể mặt của con trai, muốn cho con trai có gia đình hoàn chỉnh, hoặc là thấy thua thiệt mà muốn đền bù lại.

      Nhìn thời gian, thấy là sắp tan tầm, cầm chìa khóa xe bàn lên, chuẩn bị đón , nhưng vừa bước bước ngừng lại, cứ công khai như vậy mà đón tan tầm, quan hệ của hai người, phải chưa đánh bại sao, trước mắt và con trai bị vây trong đầu sóng ngọn gió, nếu mà đụng phải chuyện thị phi nữa, như vậy tất nhiên ồn ào lớn.

      Lúc này, nếu bé kia biết ban đầu người cường bạo , như thế nào?

      Hận !

      Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Đông Bác Hải chợt đau, biết đau, buồn cười, vậy mà lại sợ bị kia hận!

      Hít sâu hơi, cảm thấy bây giờ vẫn là nên để cho biết chân tướng, lấy điện thoại ra, gọi cho ——

      "A lô." Vô Song tay gõ bàn phím, tay thờ ơ mà nghe điện thoại.

      "Tan tầm chưa?"

      "Còn chưa."

      "Còn chưa tan tầm, ông già đó làm cái gì vậy?" Đông Bác Hải nổi giận, phiền não mà cào tóc.

      A? Giọng điệu này. . . . . . tay gõ bàn phím dừng lại, Vô Song buồn bực hỏi: " là ai vậy?"

      "Cái gì?" còn chưa kịp phản ứng.

      "Tôi hỏi, là ai?"

      Té xỉu, ấy thế nhưng biết đối phương là ai. . . . . .

      " bé chết tiệt, em lại lần nữa xem?" Đông Bác Hải sắp bị chọc tức giận đến hôn mê, màu sắc của vẻ mặt cũng đặc sắc.

      "Sao lại có số điện thoại của tôi?" nhớ là số điện thoại cho ta biết mà!

      Nhịn, Đông tam thiếu, mày phải nhịn!

      Thở ra hơi, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng có biện pháp đè xuống, quá sỉ nhục, cho tới bây giờ đều chỉ có nhớ người khác, hôm nay lại bị người khác quên lãng, có thể nghĩ tư vị kia khó chịu đến mức nào, cho nên thể nhịn được nữa, như Sư Tử Hà Đông rống: " bé chết tiệt, trong vòng nửa giờ phải về đến nhà, nếu bản thiếu gia đốt căn nhà của !" Pằng, điện thoại bể.


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Người đàn ông bá đạo


      Điện thoại của Vô Song truyền đến trận "Tút tút tút. . . . . .", cũng trợn tròn mắt, người đàn ông kia là , uy, uy hiếp sao?

      "Có lầm đây!" Bọn họ có quan hệ thế nào vậy, giọng điệu của ta ngông cuồng như vậy, tính khí đại thiếu gia cũng quá tự phụ ! Nặng nề đặt điện thoại xuống, Vô Song quyết định để ý tới , tiếp tục bận rộn với đống tài liệu trong tay.

      Thời gian từng phút từng giây qua. . . . . .

      Mười phút!

      Nửa giờ!

      giờ!

      . . . . . .

      Qua hai giờ, "Giải quyết xong." Vô Song duỗi cái lưng mỏi, đứng dậy mang túi lên, tắt máy tính, đèn điện, rồi rời khỏi công ty.

      Hôm nay eo lưng của đều mỏi và đau, muốn xe buýt, nên ngoắc đón xe taxi, về phía nhà.

      "Bác tài, dừng lại!"

      Xe còn chưa lái về đến cửa nhà, Vô Song kêu tài xế ngừng lại, tay chân loạn xạ mà đẩy cửa xuống xe, liếc nhìn về nơi có ngọn lửa hung mãnh, thiếu chút nữa té xỉu!

      Quần chúng vây xem vây quanh đám cháy, xe cứu hoả 119 dừng ở bên cạnh, hơn nữa tới từ lâu, cũng dám mở nước dập lửa, chỉ có thể đứng đó trang trí.

      "Chúc Vô Song"

      Đột nhiên, giọng trầm thấp nhõm từ sau lưng Vô Song truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông tam thiếu lười biếng đứng đó, nghiêng đầu, tay đút vào trong túi quần tây, tay vuốt vuốt cái bật lửa, tà mị mà cười xấu xa : "Tôi có thể dễ dàng tha thứ tính xấu của em, nhưng tôi thể dễ dàng tha thứ em dửng dưng, tôi rồi, Đông Bác Hải tôi được nhất định. . . . . . làm được!"

      Bốn chữ "tức sùi bọt mép" này đủ để hình dung tâm tình giờ khắc này của , nắm chặt tay thành quyền, đôi mi thanh tú nhíu chặt, cắn răng nghiến lợi mà nhìn thẳng Đông tam thiếu, giận đến mức nổi trận lôi đình, hận thể hoá thân thành con sư tử mạnh mẽ đánh về phía , xé nát bấy.

      "Đông Bác Hải, rốt cuộc tôi chọc giận ở đâu hả, vì sao lại đối với tôi như vậy?" cực kỳ tức giận, trong nháy mắt vành mắt đỏ hồng lên, dùng sức đem túi đánh tới tấp về phía , tránh cũng trốn, chịu đựng phát tiết của .

      Lúc này, toàn bộ quần chúng vây lại xem chuyển con mắt sang hai người bọn họ ——

      Hít sâu hơi, Vô Song đem nước mắt muốn tràn mi mà bức trở về, cái này có đáng gì mà khóc, được khóc, được. . . . . .

      Xoay người, xông vào bên trong đám cháy, con ngươi ảm đạm của Đông Bác Hải nhìn chạy vào đám cháy mà sửng sốt chút, giây kế tiếp, lấy lại tinh thần mà đuổi theo, khoảnh khắc lúc muốn xông vào đám cháy, giữ cánh tay của lại, quát: "Em làm gì vậy?" nhìn thấy lửa rất lớn à.

      "Buông tay!" liếc nhìn , Vô Song quẩy người cái, thế nhưng lại thả, lực siết chặt hơn, Vô Song nổi giận, rống to: "Buông tay!"

      "Em vào tìm chết hả?" cũng nổi giận, trợn mắt mà rống lại .

      "Mắc mớ gì tới , buông tay mau!" biết, bên trong có vật rất trân quý.

      đột nhiên dùng sức, lôi vào trong ngực, kiêu ngạo mà cười : "Sao chuyện liên quan đến tôi, người của em, mạng của em đều là của tôi, bản thiếu gia cho phép em chết, em dám chết!"

      " là phân." Dù sao cũng xé toang mặt rồi, Vô Song cũng còn cố kỵ gì nữa, quay lại dùng lời xấu xa thô tục châm chọc , " tại sao phải quản đến sống chết của tôi, loại công tử nhà giàu như đây tiêu tiền như nước, ngang ngược kiêu ngạo, dã man lại hiểu chuyện, lòng dạ hẹp hòi, cho rằng có con lòng thích sao? Bỏ vinh hoa cùng vẻ ngoài của , có tư cách gì mà chi phối người khác?" Đẩy ra, hít thở, "Đông Bác Hải, chính là kẻ đáng thương có tâm, có tình cảm, có nhân tính, xứng nhận được tôn trọng của người khác!"

      Trong nháy mắt, khuôn mặt đẹp trai trầm lãnh khốc kinh người, gân xanh nổi lên, hai mắt lạnh thấu xương nhìn chăm chú vào , thoáng qua tia sáng khát máu ——

      Chương 55: Nhà hỏng đổi biệt thự


      Lời của Vô Song, những câu chữ đó như đao, như kiếm, bay về phía , như vạn tên xuyên tim, đối với gì hơn cái này.

      biết tình cảm. . . . . .

      lại biết quá khứ của , sao biết được biết tình cảm. Ai có tâm? Chẳng qua trái tim này, chết lần, con trai và xuất , để cho có dũng khí lần nữa, thế nhưng khắc, lại tự tay phá hủy tin tưởng của .

      là người đáng được sao?

      "Tí tách ——" Tiếng lòng chảy máu.

      "A ~" đột nhiên cổ Vô Song đau nhói, hôn mê bất tỉnh, ngã vào trong ngực của Mặc Phi Tước, ta ôm Vô Song nhìn về phía Đông Bác Hải, chỉ thấy thân hình cao lớn của dao động, sắc mặt trắng bệch.

      Mặc Phi Tước nhíu mày, liếc mắt nhìn trong ngực, tiểu thư này, tổn thương ấy quá sâu rồi!

      "Đưa ấy trở về!" câu, rồi xoay người, sống lưng cứng ngắc mà bước nhanh rời , có thói quen tự mình liếm láp vết thương, cho dù là em vào sanh ra tử, cũng khổ sở ở trước mặt ta.

      Nhận được lệnh đặc xá, đội phòng cháy bắt đầu cứu hỏa, ngọn lửa vẫn còn thiêu đốt mãnh liệt, Mặc Phi Tước liếc mắt nhìn hỏa hoạn sau lưng, mơ hồ thở dài, xoay người mang Vô Song .

      ◆ ◆

      Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời, Vô Song ngủ say bị trận tiếng động làm thức tỉnh, mơ mơ màng màng nhíu lại mắt rồi ngồi dậy, chỉ thấy hai chàng mặc đồng phục mang bàn trang điểm tới, theo phía sau bọn họ chính là con trai.

      "Mẹ, mẹ tỉnh." Cậu bé tới, ngồi lên bên mép giường.

      "Con trai, bọn họ làm gì?" Vặn vẹo cổ đau nhức, Vô Song .

      "Chuyển đồ dùng gia đình ạ!"

      "Ai mua?" còn hồ đồ chưa lấy lại tinh thần.

      "Cha. . . . . . Chú mua đền cho chúng ta."

      " ta sao lại đền cho chúng ta?" Kỳ quái, sao mà cổ lại đau như vậy, trước kia bị sái cổ cũng có đau thế này. Vô Song đau đến mức nhíu chặt chân mày, cậu bé ngạc nhiên nhìn , kinh ngạc : "Mẹ, phải mẹ bị chứng mất trí nhớ chứ, chú ấy đốt nhà chúng ta, chú ấy đền cho chúng ta căn nhà biệt thự, đây chính là nhà mới mà chú ấy đền cho chúng ta."

      "A. . . . . ." Lúc này mới chợt hiểu ra, kích động đến mức nhảy dựng lên, lập tức mở chăn ra, tay chân luống cuống mang giày.

      "Mẹ, mẹ đừng vội, đồ vật của mẹ đều ở trong đây." Biết lo lắng cái gì, Q Tử đứng dậy, lấy rương hành lý mở ra, đồ của Vô Song đều ở trong đây, rất hoàn hảo.

      Vô Song hơi trợn tròn mắt, khó có thể tin, trận hỏa hoạn kia lớn như vậy, những thứ đồ này sao có thể còn hoàn hảo tổn hao gì.

      "Mẹ, đồ của mẹ, chú ấy thu về cho mẹ từ lâu rồi!" Q Tử giải thích.

      tới, kiểm tra vài đồ vật, những thứ này mặc dù đều là đáng bao nhiêu tiền, nhưng mỗi thứ đều có ý nghĩa kỷ niệm của nó, trong đó trân quý nhất chính là ảnh gia đình nhà bốn người của họ.

      Thấy đồ đạc cũng như vậy, Vô Song có loại vui mừng xúc động, cái mũi ê ẩm chát chát , rất muốn khóc.

      "Những thứ này, ta cất cho mẹ hay sao?" Hít hơi, có chút xác định mà hỏi lại.

      Cậu bé thở dài, tới ngồi xổm xuống, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ thích chú ấy?"

      "Loại người kiêu ngạo tự đại giống như ta, có đáng để thích ?"

      "Lúc đó chẳng qua là chú ấy muốn tốt cho mẹ mà."

      "Bảo bối, ta đốt nhà của chúng ta, để cho chúng ta có nhà để về, điều này cũng gọi tốt cho chúng ta?" Tốt như vậy, dám nhận lấy.

      " ta đền cho chúng ta căn biệt thự à." Vừa hư căn phòng, đổi căn biệt thự, ngu ngốc cũng biết, kiếm lợi lớn.

      "Con thích." trừng mắt liếc con trai, cúi đầu thả hình vào rương hành lý.

      Q Tử giải thích: "Mẹ à, phải là con thích, mẹ cũng biết, chú ấy là người cao ngạo, mất hết mặt mũi mà cầu xin mẹ tiếp nhận ý tốt của chú ấy, cho nên chú ấy mới chọn phương thức cực đoan nhất cũng là hữu hiệu nhất, muốn mẹ tiếp nhận ý tốt của chú ấy, nhưng mẹ lại đả thương tim của chú ấy, ai ~~~~"

      Cậu bé vạn phần đồng tình với cha: đàn ông rất khó làm!

      Chương 56: Mẹ, người mạnh


      Vô Song nheo mắt lại, nhìn kỹ con trai, "Nghe giọng điệu này của con, hình như con rất hiểu ta?"

      Ặc, sửng sốt chút, cậu bé trừng lớn đôi mắt hạt châu, phủ nhận : "Mẹ, con sao có thể hiểu chú ấy, con lại quen chú ấy."

      " quen? quen sao con lại giúp ta, thành khai báo, có phải con nhận đồ của ta hay ?" Quá khả nghi, thằng nhóc này gần đây luôn giúp người ngoài ức hiếp , dựa vào cái gì, thằng nhóc con kia, đấu tranh nội bộ.

      " có." Cậu bé lắc đầu phủ nhận, cậu trong sạch mà!

      " có?" thể nào.

      " có, mẹ à, lúc nào con lừa gạt mẹ, tin mẹ xem, bốn túi của con đều giống nhau!" Để chứng minh trong sạch của mình, cậu bé đứng dậy, cầm bốn túi quần lật ra ngoài, bên trong xu cũng có.

      "Thôi , con cho rằng như vậy mẹ tin tưởng, chừng ta đưa cho con chi phiếu !" Con trai của , tự nhận là rất hiểu .

      Cậu bé điên cuồng vẩy mồ hôi lạnh, lần nữa lại ngồi xổm xuống, giọng rất bất đắc dĩ: "Mẹ, con lấy danh nghĩa của mẹ mà thề, nếu con nhận hối lộ của Đông tam thiếu, để cho Thượng Đế phạt mẹ, cả đời ai thèm lấy."

      Vô Song co rút. . . . . .

      Thấy hai con mắt mẹ sắp phun ra hỏa, cậu bé vội vàng giải thích: "Mẹ, ai thèm lấy mẹ, con chính là người phải nuôi mẹ cả đời 诶!"

      "Thế nào, bây giờ bắt đầu ghét bỏ mẹ mày rồi hả?" Quá đau lòng rồi, nuôi tên vô tình vô nghĩa.

      "Hắc hắc. . . . . ." Q Tử bướng bỉnh cười cười, "Mẹ, đùa với mẹ thôi, con làm sao dám ghét bỏ mẹ."

      "Mẹ xem ra là mày ghét bỏ mẹ, nếu sao mày lại hận thể đem mẹ mày bán ra ngoài?" Nghĩ đến mình khổ sở nuôi con trai 8 năm, bây giờ liên hợp với người ngoài liên hiệp chôn sống mình, trong lòng Vô Song khổ sở muốn chết.

      Đây phải là biểu con trai ghét bỏ là cái gì?

      Ngồi xổm quá mệt mỏi, nên cậu bé dứt khoát an vị ở mặt đất, thu hồi nụ cười ngây thơ đùa giỡn, lộ ra vẻ mặt trưởng thành, "Mẹ, con trai làm như vậy, cũng phải là ghét bỏ mẹ, là hy vọng mẹ có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, mẹ cũng lãng phí 9 năm thanh xuân ở người con, con hy vọng lại trở thành con riêng của mẹ, trở thành chướng ngại vật hạnh phúc của mẹ, nếu như mẹ là vì con mới kết hôn, con tình nguyện mẹ đừng sanh ra đứa con trai này."

      Biểu tình nghiêm túc này của Q Tử, Vô Song chưa từng thấy qua . . . . . .

      Nâng lên khuôn mặt nhắn trắng noãn của con trai, trầm mặc mấy giây, Vô Song nhếch khóe miệng lên: "Sinh cũng sinh rồi, chẳng lẽ mẹ có thể đánh con thành trứng, rồi nhét vào lại trong bụng sao?"

      Vỗ nhè khuôn mặt nhắn của cậu, Vô Song đứng dậy, "Nhóc con, có việc gì xem sách nhiều chút, ít xem phim truyền hình cẩu huyết , cái rắm lớn chút, học cái gì tốt, học người ta biểu lộ chân tình, muốn diễn con cũng phải diễn giống như chút nhé, rơi vài giọt nước mắt, hành động này của con, làm diễn viên quần chúng người ta cũng thấy chướng mắt. . . . . ."

      "Còn nữa..., mẹ cảnh cáo con, cho phép cùng ta ở chỗ, con xem , con bị dạy thành dạng gì? Chuyện tình của người lớn, còn chưa tới phiên đứa bé như con quan tâm, con là nhàn mà sợ, có gì làm nên muốn gây chuyện, vừa đúng tháng sau phải học, trong thời gian này, chỗ nào cũng cho con , ngoan ngoãn ở nhà luyện tập viết chữ cho mẹ!"

      Cậu bé hộc máu, hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

      Mẹ, mẹ mạnh!

      Cậu lại thua rồi ~~~~


    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Ba thiếu gia của nhà họ Đông (1)


      Dọn vào trong phòng mà Thư Yên tìm thay mẹ con bọn họ, quỹ đạo sinh hoạt hình như lại khôi phục yên tĩnh, cả tuần nay, mẹ con Vô Song quả rất yên bình, Đông Bác Hải giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, có xuất nữa!

      Cơn thịnh nộ của bình thường trở lại, cũng từng nghĩ tới, ngày đó lời của mình có phải rất quá đáng hay , ngẫm nghĩ lại, cảm thấy mình sai, Đông Bác Hải vốn chính là nhị thế tổ ( chàng nhà giàu có) cuồng vọng tự đại, tự phụ, đáng đời cho chịu chút dạy dỗ.

      "Nhị thiếu gia, xin lỗi, ngài phải chờ lát rồi, chủ tịch họp!" Giữa hai lông mày của tiểu thư đại sảnh tản ra vẻ ràng là chán ghét, giọng vẫn cung kính.

      "Họp cái gì mà lâu như vậy, giờ trước tôi gọi điện thoại, ai đó ông ấy họp, đến bây giờ còn chưa xong, vẫn chưa chịu kết thúc." Đông Đông Hải chịu nổi phiền chán mà hét lên.

      Tiểu thư đại sảnh nhíu nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch, giọng vẫn thấp mềm mại: "Nhị thiếu gia, ngài đứng mệt đó, hay là đến phòng nghỉ ngơi chờ chút, cũng sắp xong rồi!"

      "Bản thiếu gia đợi được nữa, mau gọi điện thoại bảo cha tôi ra ngoài, tôi tìm ông ấy có việc gấp!" ta lớn giọng thúc giục.

      Giọng điệu lớn đó, những người trong văn phòng đều có thể nghe thấy, mọi người dường như cũng thấy nhưng lại thể trách, đầu đều cúi xuống, Ngả Mễ đưa đồ cho Vô Song, nghe giọng oang oang của Đông Đông Hải, lạnh lùng "xì" tiếng, "Đồ ngu ngốc!"

      " ta là ai?" Vô Song liếc Đông Đông Hải cái, hỏi.

      "Còn có thể là ai, nhị thiếu gia của Đông gia chứ ai." Ngả Mễ thực nịnh nọt, nhìn lại ta cái, ấy cúi người, tựa đầu lại gần bên tai Vô Song, "Trong ba thiếu gia, ta coi như là cực phẩm."

      Cực phẩm? "Có ý gì?"

      "Ý chính là đại ngu ngốc đó!"

      Éc. . . . . .

      "Chuyện xưa của nhà họ Đông rất đặc sắc, Vô Song chờ đến bữa trưa, tôi từ từ cho biết, tôi trước đây, ha ha!" Xoay người, Ngả Mễ mỉm cười bước .

      Bên kia vẫn còn dây dưa ——

      "Nhị thiếu gia, Chủ tịch dặn rồi, trong lúc họp, mặc kệ là được quấy nhiễu, ngài hãy chờ lát !"

      "Tôi là người ngoài sao? Tôi là con trai ông ấy, về sau có thể là người lãnh đạo trực tiếp của , hãy nên thức thời !" Đông Đông Hải phát ra cảnh cáo cuối cùng, quét ấy từ xuống dưới lượt, dáng người xinh đẹp như vậy, sao mà đầu óc lại mất linh quang như vậy!

      Tiểu thư đại sảnh, thèm tranh cãi!

      Loại người đại ngu ngốc như vậy, còn muốn tiếp quản Đông Vũ hoàn cầu, ăn cứt !

      Ông cần phải làm cao, lão nương tôi tự động nghỉ việc.

      Bởi vì tới nửa năm, Đông Vũ hoàn cầu phải bị ông phá đổ được!

      Hắng giọng cái, tiểu thư đại sảnh còn quyết định có nên tính sổ với ta , vừa muốn mở miệng, lại bị người ta nhanh chân trước rồi.

      "Đông nhị thiếu gia, bên này xin mời!" Vô Song tao nhã ung dung tới, tay làm tư thế mời Đông Đông Hải.

      ". . . . . . mới tới?" Hai con mắt đắm đuối quan sát vòng người Vô Song, rồi dừng lại mấy giây bộ ngực lớn của , cuối cùng mắt ngừng ở gương mặt xinh đẹp tinh khiết của , vẻ đẹp của ấy giống như loại thuần khiết mà lẳng lơ, làm cho người ta cảm thấy rất nhàng khoan khoái.

      "Đúng vậy." Vô Song khẽ mỉm cười.

      khẽ mỉm cười, lại nhàng giải tán được lửa giận trong lòng của Đông Đông Hải, vốn là khuôn mặt tuấn tú tức giận, lại lộ ra nụ cười lỗ mãng, " tên gì?"

      "Chúc Vô Song!"

      "Chúc Vô Song. . . . . . Tên rất hay, tan việc có rãnh hay , cùng nhau ăn bữa cơm !" ta tiến về phía , nụ cười bên môi sâu hơn.

      thể phủ nhận, dáng dấp của tên đại sắc quỷ này đúng là khá tốt, là chàng đẹp trai, nhưng so ra còn kém xa Đông tam thiếu, hơn nữa thấy thế nào hai người cũng giống như là mẹ sinh ra.

      Nếu như , cảm thấy Đông Bác Hải đáng ghét, Đông Đông Hải lại khiến cho cảm thấy ghê tởm, giống như là con ruồi, hận thể cái tát đánh bay ta.

      Vô Song giận, vẫn như cũ cười nhạt, "Nhị thiếu gia tìm chủ tịch, mời theo tôi!" Đối với đùa giỡn của ta, xem ra gì, xoay người, quản khỉ gió ta có theo hay .

      Nhìn bóng lưng kiêu ngạo đường cong dáng người của , hai con mắt đắm đuối của Đông Đông Hải cũng sắp rớt ra rồi, mãnh liệt nuốt vài ngụm nước bọt, giống như con chó Nhật theo vậy.

      Chương 58: ba thiếu gia của nhà họ Đông (2)


      Dẫn ta vào phòng nghỉ ngơi, Vô Song : "Nhị thiếu gia, trước tiên ngài hãy chờ lát, tôi pha ly cà phê cho ngài!"

      "Gọi người bên ngoài pha , ở lại, trò chuyện với tôi." ta ngồi ở ghế sa lon, lưu manh cười .

      Vô Song hơi nhíu mày, nụ cười có thâm ý khác: "Được, nhị thiếu gia chờ chút." Xoay người, ra cửa hướng với bên ngoài , "Cà phê của nhị thiếu gia, có ai pha cho ngài ấy được?" Ánh mắt của rơi vào người quầy tiếp tân.

      quầy tiếp tân cũng rất ăn ý, lên tiếng: "Tôi !"

      Bước đôi giày cao gót, ấy bước chân tao nhã ra ngoài, Vô Song cười cười trở về phòng nghỉ ngơi.

      "Đại ngu ngốc, phì!" quầy tiếp tân phun nước miếng vào trong cà phê, coi như là báo thù, sau đó dùng thìa quấy quấy, đưa vào.

      Bên trong, Vô Song theo quy tắc mà đứng ở bên, mà cái tên nhị thiếu gia tự nhận rất tôn quý kia, lưng dựa ở ghế sofa, vẻ tươi tỉnh liếc nhìn , hỏi vài câu đâu, tỷ như: bao nhiêu tuổi? Từng có mấy đàn ông? Bây giờ có đối tượng lui tới hay ? Và vân vân . . . . . , vấn đề của ta, nếu Vô Song cười, cũng đổi chủ đề, nhảy qua vấn đề nhạy cảm.

      Cho nên, hỏi cả nửa ngày, ta vẫn có hỏi ra được gì!

      Để cà phê xuống, quầy tiếp tân xoay người rời ——

      Để chân xuống, Đông Đông Hải khom lưng nâng cà phê, hét lớn tiếng, nguyên nhân có lẽ là tâm tình tốt, ta lại nâng cà phê tán thưởng, "Cà phê này, mùi vị tệ!"

      Vô Song cười lạnh, mặc dù biết trong cà phê có tăng thêm hương liệu gì, nhưng dám khẳng định cà phê này tinh khiết!

      "Nhưng, tôi lại thích uống. . . . . . hơn!" Đông Đông Hải cười tà dâm, hai mắt nhìn chằm chằm ngực Vô Song.

      Theo bản năng, Vô Song nắm chặt quả đấm, má lúm đồng tiền thoáng chút xấu hổ và nảy ra cơn lửa giận, nín thở, nén cơn tức giận xuống, sắc lang thấy nhiều, so với sắc lang hơn ta cũng gặp qua, chỉ là, nghĩ tới, quý công tử xuất thân nhà giàu có lại thấp kém như vậy, cùng cấp với đồ bỏ !

      Ban ngày ban mặt mà công khai đùa giỡn thư ký của cha ta, có chút liêm sỉ hay ?

      Quả đấm giải quyết được vấn đề , đối phó với thứ cặn bã như thế, chỉ có thể dùng trí, buông quả đấm ra, Vô Song cười sang sảng, "Nhị thiếu gia thích uống sữa hiệu nào, Tam lộc, Abbott hay là Dumex? Lần sau tôi bảo người chuẩn bị tốt."

      ngờ tới Vô Song lại phối hợp như vậy, ta đứng dậy, ôm chặt lấy , trong tiếng cười có chứa cơn giận : "Ít giả vờ với tôi , em biết tôi thích uống sữa gì, thức thời, ngoan ngoãn theo bản thiếu gia!"

      "Buông tay!" ngờ tới dùng sức mạnh, Vô Song bị ta ôm mà trở tay kịp, vài lần giãy giụa cũng tránh được.

      Ngược lại càng giãy dụa, càng bị ta giam chặt, cuối cùng, ta ấn ngã xuống ghế sa lon, cười dâm, " em xinh đẹp, theo bản thiếu gia, em phải chịu thiệt thòi , tháng tiền lương của em bao nhiêu, bản thiếu gia ra gấp mười lần để bao nuôi em, tôi lại thích loại tính tình cương liệt như em, chơi vậy mới đủ kích thích!"

      Dứt lời, mồm heo của ta tới gần, mắt thấy mồm heo của ta sáp lại gần, đẩy ta ra được, Vô Song chỉ có thể nghiêng đầu qua, nụ hôn của ta rơi vào cổ của .

      "Khốn kiếp, buông tôi ra!" muốn đá ta, thế nhưng cặp chân bị ta đè lại, thể động đậy, hình như ta rất hưởng thụ mà hôn cổ của , Vô Song nộ hỏa công tâm, muốn đánh mấy cái vào miệng ta, người này là khiến người ta chán ghét.

      Tay chân đều giúp được gì, cuối cùng Vô Song nghĩ đến biện pháp , nghiêng đầu, ở cánh tay của ta mà hung hăng cắn cái.

      "A a a ~~~" Đông Đông Hải đau đến mức quỷ kêu, bò dậy từ người Vô Song, máu ở cổ tay rơi xuống mặt đất, tí tách, tí tách.

      Vô Song ngồi dậy, lau khóe miệng có dính vết máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta chỉ có hận, có sợ!

      "Tiện nhân, mày dám cắn tao?" Chưa từng có phụ nữ nào dám phản kháng ta, con đàn bà này chẳng những phản kháng ta, còn cắn ta, Đông Đông Hải tức đến mức gần như thét chói tai, đen mặt.

      ta muốn đưa tay, muốn cho cái tát, đột nhiên, Ngả Mễ quát to tiếng: "Chào Chủ tịch!"


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :